Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 70: Tiểu Ngôn thoát thân



Đêm mưa nơi đất khách cũng có những tiếng tí tách tí tách quen thuộc, Phạm Nhàn nhấp một ngụm trà, nói với Vương Khải Niên bên cạnh:

-Lập tức viết một phong mật thư, bảo trong viện tra hết tất cả quan hệ của Tín Dương và Thôi thị.

Vương Khải Niên nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói:

-Trưởng công chúa không thể động vào.

-Đương nhiên ta biết không thể.

Phạm Nhàn biết rõ những việc này của Trưởng công chúa thực ra là được sự ngầm đồng ý của Bệ hạ, nhưng hôm nay cuộc gặp với Trầm Trọng chia tay trong bất hòa, càng kiên định hơn ý nghĩ trong đầu Phạm Nhàn

-Ta chỉ muốn điều tra rõ, Tín Dương rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh trong triều.

-Vâng. Vị Thôi công tử kia vẫn quỳ ở ngoài… Đại nhân ngài xem có nên bảo hắn đứng lên? Dù sao Thôi thị cũng là đại tộc trong kinh, trong triều cũng có mấy vị quan lớn.

Phạm Nhàn chăm chú nhìn các tình báo của viện đưa tới, không để ý tới lời nói của Vương Khải Niên. Mấy ngày nay sứ đoàn ở kinh đô, trước khi Ngôn Băng Vân về, mạng lưới tình báo ở Bắc Tề Phạm Nhàn không dám dùng đến, nên mấy tờ tin này hơi ướt, khiến hắn rất phiền não. Một lát sau, tựa hồ vừa nghe Vương Khải Niên nói gì đó, nhẹ giọng nói:

-Cứ để hắn quỳ. Thân là người Khánh quốc, lại bị người Bắc Tề sử dụng. Coi như ta thay cha mẹ hắn dạy hắn một chút.



Nước mưa nhỏ từ mái hiên xuống, với kiến trúc biệt viện này, nơi nước mưa nhỏ xuống hơi thấp hơn một tí. Phạm Nhàn khoác áo đi ra ngoài phòng, nhìn vị Thôi công tử đang quỳ ngoài thềm đá kia một lát không nói gì.

Người của sứ đoàn đã sớm tránh gian tiểu viện này, nên ở đây yên tĩnh khác thường.

-Ngươi hẳn đã rõ, nhà các ngươi nếu còn muốn làm ăn với phương bắc thì nên làm thế nào.

Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn Thôi công tử đã ướt sũng:

-Chuyện hôm nay, ta tha cho ngươi một mạng, tự mình viết thư về Tín Dương đi. Còn về phần Trưởng công chúa thưởng phạt ngươi thế nào là chuyện của các ngươi. Nhưng khi ta còn ở kinh, ta hy vọng không nhìn thấy ngươi ngồi cùng với những người Bắc Tề đó nữa.

Thôi công tử dập đầu, nửa người nằm rạp trên vũng nước, sợ run không dám nói.

-Ta nhắc ngươi lần thứ hai, ta là Đề ti Giám Sát Viện. Mặc dù là Trưởng công chúa che chở cho các ngươi, nhưng nếu như ta thật muốn cho Thôi thị gặp xui xẻo, có rất nhiều cách. Đây là uy h**p rất th* t*c, nhưng ta nghĩ, đối với loại người ngu xuẩn như ngươi, không nói rõ ràng, sau này lại trở thành dao cho người Bắc Tề dùng, vậy thật không tốt.

Thôi công tử vẫn đau khổ quỳ. Khi đó sau khi tỉnh lại ở sơn lâm hậu viện, mới biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, tạm thời không cần nói tới thân phận đáng sợ của người nọ tại Giám Sát Viện, chỉ cần nói tới hắn ta là con rể của Trưởng công chúa thôi, trong mắt hắn, mình chỉ là một con kiến hôi. Hôm nay là tự mình chủ trương, muốn xem đến tột cùng là Giám Sát Viện muốn buôn bán trao đổi gì với Bắc Tề, vốn là đứng ở lập trường của Trưởng công chúa mà lo chuyện, nhưng nếu như Phạm Nhàn thực sự có ý muốn đối phó với mình, chỉ sợ Trưởng công chúa cũng không muốn che chở cho mình.

Dĩ nhiên, với quyền thế hiện nay của Phạm Nhàn mà nói, thế gia gì đó, đúng là hắn không thèm để vào mắt.

-Nói trắng ra là.

Phạm Nhàn nhìn hắn, nhấn mạnh từng tiếng:

-Ngươi vì Trưởng công chúa làm việc, ta sẽ không làm khó ngươi, nhưng lúc này ta muốn làm nhiều việc, nên mong ngươi hãy nhìn rõ chuyện hôm nay.

-Vâng. Phạm đại nhân.

Thôi công tử run run nói

-Tiểu nhân biết sai.

-Chúng ta đều là thần tử Khánh quốc, vô luận trong triều ra sao, nhưng một ranh giới này, ngươi phải nhớ cho kỹ. Ta và ngươi đều là người Khánh quốc, đừng để cho người ngoài cười chê, đây là điều ta phẫn nộ nhất.



Qua lần này, phía Tín Dương cũng thể hiện sự tôn kính với sứ đoàn, mà phía Bắc Tề mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của Phạm Nhàn, nói đúng ra, là sức mạnh của Giám Sát Viện Nam triều. Từ trước tới nay Trầm Trọng vẫn giao dịch với Tín Dương, nên khi Phạm Nhàn thông qua Trường Ninh hầu đưa ra giao dịch lần này, lão còn không thèm coi trọng, nhưng giờ thì nhìn thấy thế cục thế này, lời đồn đãi kia dường như là thật – Nếu năm sau Phạm Nhàn thực sự chấp chưởng nội khố, Trưởng công chúa mất quyền thế, Trấn phủ ti của Trầm Trọng đắc tội với Phạm Nhàn coi như tự cắt đường tài lộc của mình rồi.

Trong cung Bắc Tề cũng biết chuyện này, Thái hậu nổi giận chất vấn Trầm Trọng một trận, trong lòng lão tràn đầy lo sợ, thầm nghĩ ai có thể ngờ Phạm Đề ti kia thậm chí cả cơ hội cò kè mặc cả cũng không để cho mình kịp nói, hơn nữa cái tin Thôi công tử giữa đêm phải tới sứ đoàn quỳ tạ lỗi một đêm cũng tới tai Cẩm Y vệ. Trầm Trọng biết, mình phải tiếp đãi Phạm Nhàn này lại một lần nữa.

Nhưng ai cũng không ngờ được, Phạm Nhàn thực ra căn bản cũng không muốn đàm phán giao dịch này với đối phương. Sau vài lần Trầm Trọng phái người đi mới hắn, hắn đều cực kỳ lãnh đạm mà từ chối, bày ra một bộ dáng không muốn bàn lại.

-Đại nhân, đến tột cùng là ngài muốn làm gì?

Vương Khải Niên là tâm phúc của hắn, rất nhiều chuyện ngay cả Giám Sát Viện cũng không biết, Vương Khải Niên lại biết rất rõ ràng. Hắn biết vị đại nhân này của mình đã bí mật làm rất nhiều việc để đối phó với Trưởng công chúa ở Tín Dương kia, chỉ có điều dường như bà ta vẫn chưa nhận ra.

Nhưng lúc này Phạm Nhàn lại bày ra dáng dấp muốn hòa giải với bà ta, điều này khiến cho Vương Khải Niên không giải thích được.

-Ta nghĩ tất cả mọi người đều biết ta muốn làm gì.

Phạm Nhàn chỉnh lại y phục trên người một chút, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói:

-Trưởng công chúa bây giờ cần nhờ ta, tất nhiên ta muốn nhân cơ hội này thu hoạch một chút lợi ích.

Vương Khải Niên vẫn không giải thích được, Phạm Nhàn cũng không nói nữa.

---

Buổi chiều cùng ngày, một chiếc xe ngựa đi vào biệt viện sứ đoàn từ cửa ngách và dừng lại. Xe ngựa này nhìn cực kỳ đơn giản, cực kỳ phổ thông, bất luận là thùng xe hay dáng dấp của xa phu, đều không có gì đặc biệt. Nhưng mọi người phụ trách bảo vệ an toàn cho sứ đoàn rõ ràng đều cảm nhận được một cảm giác khẩn trương, lờ mờ bên ngoài là cái bóng của Cẩm Y vệ Bắc Tề.

Phạm Nhàn nhìn mã xa này, nói một câu tựa như chẳng liên quan:

-Xem ra Ti Lý Lý cũng đã đến kinh rồi.

Một thanh niên thân mặc một bộ áo dài nhẹ màu trắng đẩy cửa xe ngựa,chậm rãi bước đi, đứng đó nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, hơi nheo mắt, chợt cúi đầu quét một vòng mắt nhìn mọi người trong viện. Rất dễ dàng cảm giác được mùi của viện từ những người này, môi hắn khẽ mỉm cười nhạt.

Phạm Nhàn bước ra phía trước, cẩn thận tôn trọng đỡ lấy tay phải của Ngôn Băng Vân, cẩn cẩn thận thận đỡ hắn xuống xe, lại nhẹ giọng chào:

-Hoan nghênh về nhà!

Đối với người Khánh quốc mà nói, nơi ở của sứ đoàn cũng giống như nhà mình vậy. Ngôn Băng Vân bị giam cầm một năm, sớm đã nghĩ rằng mình phải chết, tuy rằng cho đến nay vẫn chưa thể tiếp nhận được cái hiệp nghị dùng Tiếu Ấn để đổi mình, nhưng lúc này, bước trên mảnh đất trong biệt viện sứ đoàn, lại nghe một câu hoan nghênh về nhà của Phạm đại nhân, trong lòng không tránh khỏi xúc động.

Trong tiểu viện không có quan văn Hồng Lư Tự, ngoài bảy tên hổ vệ, tất cả đều là quan viên Giám Sát Viện ẩn nấp trong sứ đoàn. Mọi người thấy người thanh niên bước đi hơi khó khăn này cùng quỳ gối đồng thanh:

-Tham kiến Ngôn đại nhân!

Giọng nói không sục sôi, cũng không lớn, nhưng có thể cảm giác được sự thành tâm chân ý của mọi người.

Ngôn Băng Vân cười cười, không nói gì hêt, chỉ nhẹ giọng:

-Có thể sống ra ngoài, ta cảm thấy rất bất ngờ.

Phạm Nhàn đỡ tay hắn cũng cười:

-Tất cả móng tay ngươi đều bị nhổ, ta cũng rất ngoài ý muốn.

Hai vị chính phó thủ Giám Sát Viện tương lai nói chuyện rất nhỏ, chỉ người kia có thể nghe thấy.



Ngôn Băng Vân về tới sứ đoàn, nhiệm vụ ở Bắc Tề lần này đã hoàn thành phân nửa. Phạm Nhàn hơi nhức đầu, nói với Vương Khải Niên cái gì đó, liền đỡ Ngôn Băng Vân vào nội thất, sau đó nói:

-Cởi y phục ra, ta ra tay không nhẹ đâu.

Rất rõ ràng, người như Ngôn Băng Vân sẽ không hiểu nhầm, chậm rãi cởi ra bộ áo trắng trên người, lộ ra vóc dáng chân xứng khỏe mạnh. Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ đến cảm giác của đối phương khi ba lần cởi áo, nhận ra người này còn lãnh tĩnh hơn mình rất nhiều.

Từ trong rương thuốc hắn lấy ra hộp thuốc, chọn ra mấy thứ, sau đó bắt đầu rắc thuốc lên người Ngôn Băng Vân. Ngón tay lướt tới đâu, chỗ đó đều phập phồng,vết thương thực kinh khủng, thực khó tưởng tượng được.

-Ta vẫn nghĩ ngươi chỉ là một người may mắn.

Ngôn Băng Vân lạnh lùng lên tiếng.

-Bất quá Phạm đề ti sau khi thấy vết thương trên người hạ quan còn có thể bình tĩnh như thế, xem ra còn mạnh hơn nhiều so với ta tưởng tượng.

Ngón tay Phạm Nhàn dừng ở ngực trái hắn, chỗ đầu khớp xương rõ ràng đã bị đánh gãy, bên ngoài là một tầng da thịt mới còn hồng, nhìn rất đáng sợ:

-Đó là vì ngươi không biết những việc ta đã trải qua.

-Ta tự cho rằng mình rất biết giải thích.

Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn vào mắt hắn:

-Phạm đại nhân, mười hai năm từ khi ngài sinh ra, ta phi thường hiểu rõ.

Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.

Ngôn Băng Vân cũng im lặng,dường như không muốn tiếp tục nói tiếp câu chuyện ấy nữa, một lát sau mới nói:

-Cám ơn đại nhân đã chữa bệnh cho hạ quan. Bất quá ta nghĩ, chế thuốc trị thương, hạ quan còn rõ hơn đại nhân. Nên thỉnh ngài cho phép hạ quan viết một đơn thuốc, để cho sứ đoàn đi kiếm thuốc.

Phạm Nhàn không chú ý đến hắn, vẫn đang chuyên tâm bôi thuốc trị thương, trong lúc đó tranh thủ dùng thêm một chút thủ đoạn trị thương lúc nhỏ.

-Ăn đi.

Phạm Nhàn không chút khách khí nhét một viên thuốc vào miệng Ngôn Băng Vân, lạnh lùng nói:

-Nói đến trị thương giải độc, trên đời này, ngoại trừ Phí T, không có ai dám đứng trước mặt ta múa may.
 
Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 71: Sự thật khác hẳn



Phí T là ai?

-Trong viện còn có ai họ Phí nữa?

-Đại nhân muốn nói đến Phí Lão?

-Ta đang nói đến lão quái vật ấy. – Phạm Nhàn đã làm xong hết, sai người bưng nước ấm tới, cẩn thận rửa tay, dùng khăn lau khô, mới nói với Ngôn Băng Vân:

-Ngươi thụ hình lâu quá, tâm mạch đã thụ thương, rất tổn hại đến tu vi võ đạo.

Nói xong lời này, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của đối phương, nhận thấy Ngôn Băng Vân vẫn bình tĩnh như chưa hề nghe thấy gì, trong lòng thầm tán thưởng. Lại càng thêm quyết tâm nhất định phải thu con người nhìn như lạnh lùng nhưng kỳ thực lại cao ngạo đến cực điểm này vào dưới trướng.

-Sau khi về nước phải dĩnh dưỡng cẩn thận cũng không phải là trị không hết. Móng tay bị rút sau một thời gian nữa sẽ mọc lại, khớp xương đã bị lệch ta đã xếp lại bảy cái cho ngươi, ta sẽ kiên trì, thế nào cũng không thể để ngươi trở thành một lão thọt như Trần Bình Bình.

Phạm Nhàn cố ý nói đùa, Ngôn Băng Vân đã cảm thấy kỳ lạ. Tất cả Giám Sát Viện, mật thám trải khắp thiên hạ, bất luận không có một người nào dám trước mặt người khác gọi Trần viện trưởng là lão thọt.

Ngôn Băng Vân chậm chậm nhắm mắt, dường như muốn nhìn cho được sự thật bên trong. Phạm Nhàn, vì sao còn trẻ thế mà đã được làm Đề ti? Vừa lúc này một cảm giác nóng bỏng bốc lên từ trong ngực khiến hắn kiên định như thế cũng bất thình lình nhíu mày giật mình thống khổ.

-Không sao, chỉ là một cách để bức độc thôi. Vì không rõ trong cơ thể ngươi có độc gì, nên dùng nhiều dược liệu mạnh. Có điều có ta ở cạnh đây rồi, ngươi không chết được.

Phạm Nhàn không thèm quan tâm giữ quần áo hắn:

-Cố một chút nhé.

Trên trán Ngôn Băng Vân đã toát mồ hôi hột, rõ ràng thống khổ vô cùng, cố gắng nói ra tiếng:

-Mẹ nó! Còn khó chịu hơn cả bị trúng độc, đây là cái giải dược gì?

Phạm Nhàn rất vui mừng vỗ tay tán thưởng:

-Ngôn huynh vừa chửi mẹ nó, quá đã! Cứ bày bộ dáng lạnh như băng thế cho ai xem? Trước mặt Cẩm y vệ Bắc Tề làm bộ là được rồi, trước mặt ta còn chơi chiêu này, ta nhìn thật chán chết.

Hắn đã ngán cái vẻ ngoài này, tất nhiên là vì Ngũ Trúc thúc khốc suất đến tột bậc kia.

-Phương pháp giải độc này của ngươi là học của ai? Ta không tin ngươi.

Ngôn Băng Vân cảm thấy những nơi bên ngoài đang được lau thuốc trị thương cũng đang nóng rát lên, lạnh giọng hỏi.

-Lúc nãy đã nói rồi đó.

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.

Hai mắt Ngôn Băng Vân chợt lóe sáng, dường như đã quên hết những đau đớn trong ngoài cơ thể, khàn khàn hỏi:

-Ngươi là đệ tử của Phí Giới?

Giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

-Phí Giới không có đệ tử như ngươi.

-Phí công ngươi khoe khoang biết hết việc của ta trước mười hai tuổi.

Phạm Nhàn bắt đầu thu xếp đống chai lọ trên giường, châm chọc:

-Ngay cả sư phụ của ta là ai mà cũng không biết!

Ngôn Băng Vân nhìn hắn, im lặng một lát, Phạm Nhàn rất vô tội quay đầu nhìn lại, nhướn mày nhìn Ngôn Công tử trên người toàn băng:

-Ta không hiểu vì sao Ngôn huynh có vẻ như có gì đó tức giận với ta?

Đây là sự tìm hiểu đầu tiên của Phạm Nhàn, nếu muốn thu phục Ngôn Băng Vân, nhất định phải biết vì sao đối phương lại có vẻ chống đối mạnh mẽ với mình như thế, nếu không sau này nhất định sẽ không hay.

Trầm mặc thật lâu, Ngôn Băng Vân dường như vẫn không muốn nói về chuyện này, nhưng không biết vì sao, cảm giác bỏng rát trên cơ thể dần dần biến mất, vị đại đầu mục Giám Sát Viện ở phương bắc này đã hơi mơ màng, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Phạm Nhàn mà vô cớ thống hận, nghĩ tới nhiều năm sống cuộc sống k*ch th*ch ở Bắc Tề như vậy, lời nói dường như không khống chế nổi, thoát ra khỏi khóe môi:

-Đề ti đại nhân, không biết ngài còn nhớ không, năm năm trước, ở Đạm Châu từng có một hung án, vẫn chưa phá được án và bắt hung thủ.

Phạm Nhàn vẫn đang lúi húi đóng hòm thuốc, khựng lại một chút, trong ngực hơi giật mình. Đương nhiên hắn nhớ kỹ hung án này, đó là hai sự lựa chọn làm người của Phạm Nhàn, lần đầu tiên giết người, cho tới tận bây giờ, nhớ lại cái yết hầu của tên thích khách kia bị cứa bởi cây đao băng lãnh, dường như vẫn còn khiến bàn tay hắn run run.

-Ta biết ngươi nói cái gì.

Phạm Nhàn nhíu mày

-Chuyện này với ngươi có quan hệ gì?

Ngôn Băng Vân cười cổ quái:

-Tên thích khách kia là dưới sự quản lý của ta, cũng vì chuyện này mà ta mới phải như một con chuôt mà tới phương bắc.

-Vì thế nên ngươi hận ta?

Im lặng một lúc lâu, bỗng Phạm Nhàn nở ra nụ cười cực kỳ khoái ý:

-Ta cho rằng ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.



-Cái gì?

Choáng đầu hoa mắt, Ngôn Băng Vân cũng chỉ kinh ngạc một giây rồi khôi phục rất nhanh vẻ lạnh lùng.

Nhìn thẳng vào hai mắt họ Ngôn, Phạm Nhàn nhấn mạnh từng chữ từng tiếng:

-Bởi vì ta nhìn ra được, ngươi là một gián điệp trời sinh, ngươi thích cuộc sống thế này. Ta nghĩ bốn năm giấu mình ở Bắc Tề, ngày đêm lo lắng bất an, đối với ngươi mà nói, là một cuộc sống rất k*ch th*ch, rất phong phú.

-Nếu đại nhân người thích, thì cũng thử một chút đi.

Ngôn Băng Vân nói.

Phạm Nhàn cười cười ôm hòm thuốc, đi ra ngoài sương phòng như một thầy lang, trở tay đóng cửa lại, hắn nhún vai không đổi thái độ, ngón tay rờ rờ mê dược trong hòm, trong lòng tự cảnh cáo chính mình, dùng mê dược với người một nhà, chỉ được thử một lần, không được lặp lại. Ngôn Băng Vân quả nhiên lợi hại, dưới tác dụng của ca la phương mà có thể lập tức tỉnh lại, nếu như hắn dụng thủ đoạn, chỉ sợ quan hệ hai người không thể hòa hợp.

Nghe được cố sự này từ Ngôn Băng Vân, khiến Phạm Nhàn nhộn nhạo nhiều cảm xúc, tuy vậy biết được lý do làm sao đối phương không vừa mắt với mình, Phạm Nhàn cũng thoải mái hơn.

Thật không ngờ mình và Ngôn Băng Vân vậy mà lại có “duyên phận” sâu xa, năm năm trước, vì sự kiện mưu sát ở Đạm Châu, Ngôn Băng Vân phải chạy tới Bắc cương, sau cùng lại trở thành đầu mục mật thám của Giám Sát Viện ở Bắc Tề. Năm năm sau, lại là mình đón hắn về nước. Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn mỉm cười, thế gian này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

---

-Đại nhân, Thịnh lão bản của quán rượu tới.

Phạm Nhàn phất phất tay:

-Các ngươi tiếp đi, ta không muốn gặp.

Gã thuộc hạ vâng rồi ra, Phạm Nhàn nhíu đầu mày, mới chỉ dạy Thôi công tử mấy câu, Tín Dương có truyền tin, bà Trưởng công chúa kia thật đúng là truy được ngay. Đang nghĩ ngẫm, Vương Khải Niên đi từ ngoài vào, cầm trong tay một phong thư:

-Thịnh Hoài Nhân mang thư tới.

Xé mở niên phong, Phạm Nhàn cẩn thận đọc một lần, trong mắt mang theo một tia ưu sắc, lẩm bẩm:

-Rốt cuộc những người này đang chơi cái trò gì?

Nhíu chân mày, hắn đi vào hậu viện.

Ngôn Băng Vân thập phần cảnh giác, khi Phạm Nhàn đẩy cửa ra, tay hắn đã chạm tới bội đao bên người.

-Thả lỏng một chút!

Phạm Nhàn nhìn hắn vẫn đang nhắm hai mắt:

-Ở đây không có ai muốn giết ngươi đâu.

Ngôn Băng Vân từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, sẵng giọng mắng:

-Ngươi cho ta dùng cái thuốc gì thế? Vì sao đầu ta vẫn còn choáng váng?

-Thuốc an thần.

Phạm Nhàn vẫn rất bình tĩnh giải thích:

-Ngươi nội thương quá nặng, muốn có thể nhanh chóng phục hồi, tốt nhất là ngủ một giấc. Chỉ là thật không ngờ thân thể của ngươi lại có thể chống lại được thuốc, tác dụng không lớn lắm, thật đáng tiếc!

Những lời nhàn nhạt này đã che đi nguyên nhân phục mê dược lúc đầu, mặt Phạm Nhàn vẫn hồn nhiên như vô tội, quỷ kế âm mưu được ngụy trang quá tốt.

Ngôn Băng Vân biết đối phương quay vào phòng nhất định có chuyện muốn hỏi, ánh mắt rơi trên tay hắn, nhíu mày:

-Phạm đại nhân, có chuyện gì?

Phạm Nhàn lắc lắc bức thư trong tay, vừa cười vừa nói:

-Thư của Trưởng công chúa.

Ngôn Băng Vân hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhàn nhạt nói:

-Cái đó có quan hệ gì tới hạ quan?

-Trước khi quay về kinh, ngài vẫn là đầu lĩnh mật thám của Khánh quốc trú tại Bắc Tề.

Phạm Nhàn mỉm cười:

-Cho nên việc triều đình muốn, ta cũng muốn hỏi ý kiến ngài một chút.

-Xin đại nhân chỉ giáo

Sắc mặt Ngôn Băng Vân vẫn lạnh nhạt không đổi.



Khi Phạm Nhàn giải thích ý nghĩa của hai bức thư liên tục gửi từ Tín Dương tới, Ngôn Băng Vân cau chặt chân mày, lông mi hắn lấp lánh ánh bạc, nhìn qua thật yếu đuối, hắn nhẹ giọng hỏi:

-Vì sao Trưởng công chúa muốn xen vào chuyện này?

-Ta chỉ tới hỏi ý kiến của ngài, chuyện này, có muốn nhúng tay hay không?

Ngôn Băng Vân lắc đầu:

-Trong viện muốn Tiếu Ân chết, Trưởng công chúa lại muốn chúng ta phối hợp cứu Tiếu Ân. Hai người hai mục đích khác nhau, làm sao chúng ta có thể dung hòa?

Phạm Nhàn ngồi xuống, nhìn Ngôn Băng Vân vẫn lạnh lùng:

-Trước hết đừng nói đến vấn đề này vội, ta cần ngươi nói cho hay, hiện nay triều cục Bắc Tề đến tột cùng là đang như thế nào?

Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, chìa ra ba ngón tay:

-Ba phe. Một là Thái hậu, một là Hoàng thượng, một là Thượng Sam Hổ. Bất quá nếu Thượng Sam Hổ bị triệu về kinh, thì thực lực của hắn sẽ bị hao tổn rất lớn, hắn phải chọn hoặc Thái hậu hoặc Hoàng đế.

Lời nói rất đơn giản, nhưng cũng là phán đoán đáng tin mười phần – Phạm Nhàn trầm ngâm ý bảo hắn tiếp tục, Ngôn Băng Vân lại tiếp:

-Theo như cách nói của đại nhân, nếu như Tiếu Ân là nghĩa phụ của Thượng Sam Hổ, mà Khổ Hà quốc sư không tin Tiếu Ân, vậy thì xem ra, cuối cùng Thượng Sam Hổ cũng phải về dưới trướng Hoàng đế thôi.

-Vì sao?

-Bởi vì Thái hậu nhất định sẽ nghe theo lời Khổ Hà!

Lông mi Phạm Nhàn khẽ run lên một cách vô thức, tần ngần hỏi:

-Thái hậu còn trẻ, đối với Khổ Hà quốc sư còn có lòng dạ nào khác sao?

Ngôn Băng Vân giật mình, một lúc sau mới hiểu được ý tứ của vị đại nhân trẻ tuổi, bề ngoài thì thanh mĩ, nhưng bên trong lại tinh tế vô cùng này, khinh thường liếc hắn:

-Sự tình không phải theo cái kiểu như ngươi tưởng tượng đâu!
 
Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 72: Lập mưu



Qua lời kể của Ngôn Băng Vân, Phạm Nhàn đã hiểu chân tướng chuyện tình năm đó.

Khánh quốc, sau ba lần Bắc phạt, Chiến gia thừa thế vùng lên lập nên Tề quốc, nhưng khai quốc Hoàng đế Tề quốc mười hai năm trước không may bỏ mình, chỉ để lại Thái hậu và một Tân đế mới vài tuổi giữa Hoàng cung to lớn.

Tuy Khánh quốc dừng không tiến thêm về phương bắc nữa, nhưng Trần Bình Bình thâm độc không buông tha cơ hội này, âm thầm giúp đỡ xúi giục một vài vương công và Chiến gia quý tộc lắm tiền trong kinh đô Bắc Tề, bức tới tình cảnh vua sắp phải thoái vị. Mắt thấy Thái hậu và Tân đế cô nhi quả phụ sẽ bị đám tạo phản làm hại, Khổ Hà với thân phận bằng hữu của Chiến Thanh Phong đại soái vào trong cung.

Lúc đó ba nghìn binh mã vây cung mà đợi, Khổ Hà ngồi trước đại điện, phía sau đó là cô nhi quả phụ đáng thương kia, còn một đám cung thái giám nữ run rẩy cầm giá nến tảo lôi.

Đối mặt với vô số mũi tên ngắm thẳng vào mình, Khổ Hà vẫn một mình ngồi trên điện, không ai dám động thủ.

Sau đó ca ca của Thái hậu, nay là Trường Ninh hầu từ bên hông Hoàng cung lẻn ra ngoài, âm thầm liên lạc với Cẩm Y Vệ, hợp với nhau thành một đội quân của Hoàng thất, một lần nữa đánh giết về Hoàng cung, như vậy mới chiếm lại vị trí trên thế cục.

Sau đó, Khổ Hà vẫn chưa truy cứu việc này, Thái hậu vẫn giữ im lặng, đám vương công quý tộc âm mưu bức vua thoái vị tuy lúc đó vô sự, nhưng sau đó tất nhiên sẽ không có kết cục tốt.

Cho dù bất luận là xem xét vấn đề trên góc độ nào, trên thực tế, hôm nay Thái hậu còn có thể ngồi trong Hoàng cung, đó là nhờ danh tiếng và sức mạnh thâm sâu khó lường của Khổ Hà.





-Khổ Hà rất tuyệt!.

Phạm Nhàn vỗ tay khen ngợi:

-Một người mà trước thiên quân vạn mã, mặc dù ngàn người cũng chẳng thèm coi vào mắt, thật oai hùng!

Ngôn Băng Vân nhìn hắn, nghĩ lời nói của đối phương thực sự hơi th* t*c, đối với Tứ đại tông sư chúng nhân kính ngưỡng có vẻ chẳng thèm tôn kính:

-Khổ Hà thân là một trong Tứ đại tông sư, siêu nhiên thế ngoại. Nhưng nếu như hắn ra mặt, bất kỳ ai cũng phải kiêng kị một chút.

Phạm Nhàn lắc đầu:

-Trong cái màn bức vua thoái vị ngu xuẩn này, ta cung không tin, nếu thực sự lúc đó vạn tiễn tề phát, Khổ Hà phải làm sao?

-Khi ấy Khổ hà đạ đưa ra huyết thệ, nếu ai dám ngồi lên long ỷ, sẽ giết không tha!

Ngôn Băng Vân bỗng cảm thấy vị Đề ti đại nhân này hơi ngốc.

-Với sức mạnh kinh khủng của Khổ Hà, ở phương bắc thiên hạ, đương nhiên muốn giết ai là có thể giết. Nếu như ngay cả mạng cũng không dám chắc giữ được, thì có chạm được cái mông vào long ỷ, sau một khắc đầu nói lời chào tạm biệt với thân, cái loại cơ hội làm vua này ai dám nắm?

-Đại tông sư?

Phạm Nhàn nhíu mày, lần đầu tiên cảm giác được chuyện này đã vượt quá khả năng của con người, phiền phức rồi đây!

-Thế nào? Phạm đại nhân tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, cũng không thèm để Đại tông sư vào mắt?

Ngôn Băng Vân lạnh lùng lườm hắn một cái.

Phạm Nhàn cười cười, không nói gì thêm, thiên hạ tứ đại tông sư hắn mới thấy một Diệp Lưu Vân, lúc đó mới chỉ thấy ông ta hát một khúc ca ngắn rất dễ nghe, nhưng Ngũ Trúc thúc thực tế đã có thể đứng ngang hàng với Tứ đại tông sư, Phạm Nhàn đã lớn lên với ông ta từ bé, tất nhiên không dậy nổi cảm giác kích động gì.

-Kể tiếp chuyện trong kinh đi.

Phạm Nhàn phất tay:

-Nếu như Thái hậu nghe lời Khổ Hà, mà Khổ Hà muốn Tiếu Ân chết…

Ngôn Băng Vân chen giọng vào:

-Vì sao đại nhân xác định Khổ Hà muốn Tiếu Ân chết?

-Tình báo của ta mới phát hiện.

Phạm Nhàn cười cười, cũng không nói chuyện Hải Đường, cũng không nói đến Thần miếu bí mật, tiếp tục:

-Vậy thì Thượng Sam Hổ tất nhiên sẽ về phe Hoàng thượng, dùng hết sức mạnh, tài năng của mình mới giữ được cái mạng già của Tiếu Ân… Ngôn đại nhân, người xem, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này mà ngư ông đắc lợi?

Ngôn Băng Vân lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới một việc, mỉm cười:

-Thực ra nếu nói về thực lực, Bắc Tề luôn không kém, trong bốn năm này, ta cũng không biết cụ thể mấy phần… Nhưng ta tin tưởng, so với Khánh quốc của chúng ta mà nói, Bắc Tề vĩnh viễn không có khả năng giành thế thắng.

Phạm Nhàn không hiểu vì sao hắn có thể đưa ra kết luận này, hơi nghi ngờ. Ngôn Băng Vân nở nụ cười cực kỳ đắc ý:

-Chỉ xem triều đình Bắc Tề từ khi Tiếu Ân được quay về, đã hơn một năm, cái thế hòa bình mà Thái hậu và Hoàng đế Bắc Tề nỗ lực duy trì sẽ bị đánh vỡ, hạ quan thực sự bội phục, bội phục âm mưu của người nào đó trong triều về chuyện này.

Người âm mưu thả Tiếu Ân về nước chính là Trưởng công chúa. Ngoài mặt Phạm Nhàn tuy bình lặng nhưng trong bụng lại cười thầm:

-Không có gì đáng để bội phục hết. Cần biết rằng cuộc mua bán này là vì ngươi.

-Có ý gì?

Ngôn Băng Vân nhíu chặt lông mày.

-Thì là Trưởng công chúa khéo tay bán đứng ngươi cho triều đình Bắc Tề, sau đó thu xếp cùng Thượng Sam Hổ, để đưa Tiếu Ân quay về Bắc Tề. Thì là vì chuyện của Tiếu Ân, triều đình Bắc Tề cũng có chút phong ba, nhưng ngươi cho rằng thực sự là sóng dậy đất gào ư? Ngươi bất quá chỉ là một quân cờ của đám quý nhân, quân cờ thì cũng phải có cảm giác của quân cờ, ai ngờ ngươi lại cảm thấy bội phục người vừa ra tay trên đầu mình, ta thật không hiểu nổi!

Những lời này kể ra cũng có mấy nhát dao, là Phạm Nhàn tận lực làm đó! Hắn cứ nghĩ trong lòng Ngôn Băng Vân sẽ ôm mầm mống cừu hận Trưởng công chúa, ai ngờ sắc mặt Ngôn Băng Vân vẫn điềm tĩnh như thể không nghe thấy, ngược lại nói rằng:

-Chuyện này chúng ta không thể nhúng tay, sự sống chết của Tiếu Ân, đã có Khổ Hà lo, dù sao sứ đoàn cũng đang ở dị quốc, kể cả có khả năng nhúng tay, cũng không cần phải nhúng tay.

-Ta đồng ý với ngươi. Nhưng ta còn một việc, cần nghe ý kiến của ngươi.

Phạm Nhàn nhìn hắn.

Phạm Nhàn kể chuyện về Thôi công tử, nghe xong, sắc mặt hắn vẫn điềm đạm bất biến:

-Đại nhân muốn làm thế nào?

Phạm Nhàn trầm ngâm một lát, nhưng nếu hắn đã mở đầu thì tất nhiên sẽ nói cho hết:

-Theo như ý tứ trong viện, chúng ta phải giãn dần Tín Dương, kiếm lời từ Bắc Tề.

-Ý trong viện?

Ngôn Băng Vân nhìn vào hai mắt hắn

-Nghe nói Đề ti đại nhân năm sau sẽ có thể chưởng quản nội khố.

Phạm Nhàn coi như không nghe thấy, chỉ khẽ mỉm cười:

-Ngôn đại nhân bị bắt giam hơn nửa năm, tin tức vẫn rất linh thông.





Trầm ngâm một lúc lâu, Ngôn Băng Vân bỗng nói:

-Việc này nói với ta làm gì?

- Bởi vì ngươi quen thuộc đường sá Bắc Tề, nếu tương lai có ngày cần giăng lưới, như thế từ giờ trở đi, nhất đinh ta phải bắt đầu chuẩn bị, mà không có Ngôn đại nhân, ta sẽ chẳng có lực lượng nào ở phương Bắc.

Ngôn Băng Vân vẫn bình tình:

-Đại nhân quá xem trọng hạ quan rồi!

-Chưa bao giờ ta nghĩ ngươi chỉ là một bệnh nhân đơn thuần.

Phạm Nhàn lãnh tĩnh

-Ta chắc chắn Ngôn dại nhân nếu có ý nguyện, vẫn có thể quay lại làm nhân vật hô phong hoán vũ ở Bắc Tề.

-Tại sao ta phải giúp ngươi?

-Vì ta là cấp trên của ngươi.

Sắc mặt Phạm Nhàn đã lạnh dần.

-Ta không thỉnh cầu sự giúp đỡ của ngươi, là ta muốn ngươi phối hợp.

Nhưng Ngôn Băng Vân không thể để mình bị đẩy vòng vòng:

-Chờ tới ngày Đề ti đại nhân chính thức tiếp quản Giám Sát Viện, chúng ta nói lại chuyện này cũng không muộn.

Phạm Nhàn mỉm cười khoát khoát tay:

-Đúng là bộ dáng bất cần chỉ biết chơi đùa.

Hắn dừng một chút lại nói:

-Thực ra đạo lý rất đơn giản, Trưởng công chúa là địch nhân của chúng ta, không chỉ ta cần ngươi, mà ngươi cũng cần ta.

Ngôn Băng Vân không hỏi thêm cái gì, gật đầu nhẹ nhàng:

-Đã như vậy, ta phải nói rõ, kế hoạch của ngươi đã sai lầm ngay từ đầu.

-Sao lại nói thế?

-Nếu như muốn từ từ áp chế Trưởng công chúa ngừng kiếm lời từ việc buôn lậu, ngươi không nên tìm Trầm Trọng.

-Trầm Trọng là trấn phủ ti Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, một đường bắc thượng, ta không tìm hắn thì tìm ai?

Ngôn Băng Vân nhìn vào hai mắt hắn:

-Trầm Trọng, Trường Ninh hầu, đều là thân tín của Thái hậu. Bọn họ đã có giao dịch nhiều năm với Trưởng công chúa. Nếu như ngươi dã bắt đầu từ số không, thì sao không đi tìm Hoàng đế trẻ tuổi kia?

Phạm Nhàn thở dài:

-Vì ta không chắc chắn lắm tâm tư Hoàng đế.

-Hoàng đế Bắc Tề là một người rất đơn giản, rất kễ kích động.

Ngôn Băng Vân dựng một ngón tay.

-Để tiếp xúc với người đơn giản, cần bạc!

Phạm Nhàn nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:

-Ta tin ngươi!

-Hiện nay, ta đáng để ngươi tin!

Ngôn Băng Vân nói.

Phạm Nhàn thở dài một hơi, vỗ vỗ vai hắn:

-Yên tâm đi, tuy thời thế hôm nay là của bọn họ, nhưng sau này sẽ là của chúng ta.

Dứt lời, hắn ra khỏi phòng, để lại đằng sau là Ngôn Băng Vân vẫn chưa hiểu ra câu nói kỳ lạ này.

Sau ba ngày, sử đoàn vẫn còn đang xử lý mấy công việc ngoại giao với Bắc Tề, Chính sứ là Phạm Nhàn lại đang ngồi với Ngôn Băng Vân trong phòng bí mật lập mưu, dần dần Ngôn Băng Vân cũng không che giấu gì nữa, nói hết tình hình tình báo mình có được và phân tích, rất rõ ràng rằng từ nay về sau muốn xác lập quan hệ với Phạm Nhàn.

Nhất tĩnh không bằng khẽ động, bên Tín Dương có thể dùng cách này, bên Thái hậu cũng có thể dùng cách này, duy chỉ có trong cung, cần nghĩ cách một chút. Phạm Nhàn cũng từng có ý không biết mình có nên đi bái phỏng vị Thượng Sam thủ lĩnh kia không, nhưng bị Ngôn Băng Vân lạnh lùng ngăn lại.

Hắn cho rằng việc này không cần phải làm, nếu đối phương cần, tự nhiên sẽ tìm đến cửa, những việc Phạm Nhàn làm từ khi tiến kinh, với con mắt chuyên nghiệp của Ngôn Băng Vân xem ra mọi việc đã rối tinh rối mù.

Phạm Nhàn chỉ yên lặng thụ giáo, hắn biết vấn đề này chính xác là không thể bằng Ngôn Băng Vân. Khi nói chuyện cũng từng nói qua về việc chỉnh lý lại mạng lưới mật thám ở phương bắc, nhưng Ngôn Băng Vân rõ ràng vẫn lo lắng về năng lực của hắn, vẫn không nhè ra.

Một hôm, khi đang dùng bữa, Phạm Nhàn bỗng nói:

-Vị Trầm tiểu thư kia rất có năng lực, cư nhiên biết ngươi đang trốn trong sứ đoàn, vừa tới cửa.

Ngôn Băng Vân mặt vẫn lạnh như hàn băng, tuyệt tình như mây trôi, thản nhiên trả lời:

-Nói cho Trầm Trọng, bảo hắn trông nom con gái mình đi.

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, thực sự rất không hiểu vị quan viên trẻ tuổi này, làm sao có thể ma luyện được một ý chí sắt đá lạnh lùng tuyệt tình đến vậy chứ!
 
Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 73: Liên tử như hà bất trượng phu



Sứ đoàn Khánh quốc lặng im thì đến lượt thế lực khác sốt ruột. Thịnh chưởng quỹ thường tặng rượu, cũng len lén thăm hỏi tình hình bên Tín Dương. Trầm Trọng cũng có mời Phạm Nhàn một lần nữa, hắn đã tìm một cái cớ vô cùng hợp lý để thoái thác, đối phương cũng không cách nào mà nổi giận, ngược lại còn khiến Trường Ninh hầu đau lòng hao mất một ít mỡ bên mép, ở trước mặt Trầm Trọng thúc giục vài lần.

Trong lúc đó Trưởng công chúa và Thượng Sam Hổ có hiệp nghị gì đó, nhưng Tín Dương dù sao cũng không có căn cơ quá vững chắc ở Bắc Tề, thủy chung vẫn cần Giám Sát Viện giúp đỡ. Sau khi được Phạm Nhàn khuyên bảo, Ngôn Băng Vân cũng đồng ý với kế hoạch của hắn, chuẩn bị dụng đến mạng lưới tình báo đã gây dựng suốt bốn năm qua.

Phía nam truyền đến cái tin bên ngoài triều đình Khánh quốc vẫn vững như Thái Sơn, không chút chấn động, chỉ có trong báo cáo của Giám Sát Viện có nhắc tới một vài án mạng gần đây ở bên đường Sơn Đông, nạn nhân tuy chỉ là bách tính bình dân nhưng thủ đoạn vô cùng hung tàn. Đây là tử án của Hình bộ, nhưng vẫn chưa điều tra ta, nên lúc này Giám Sát Viện mới tiếp nhận.

Phạm Nhàn không bận tâm lắm với án mạng này, Ngôn Băng Vân cũng không chú ý đến, dù sao chuyện trong kinh cũng đã đủ đau đầu, hơn nữa hai người còn trù tính chuyện âm hiểm khác.





Thực ra lý do Phạm Nhàn thoái thác tới tiệc chiêu đãi cũng rất hợp lý, hai ngày nay hắn bình thường hắn vẫn nói chuyện phiếm với một vị thôn cô, bất luận là Trầm Trọng hay Trường Ninh hầu cũng không có can đảm đoạt khách của nàng.

Trên một con đường vắng vẻ ở Kinh đô Bắc Tề, một nam một nữ đang tản bộ nói chuyện phiếm, giọng nói nhẹ nhàng du dương,

-Tất nhiên là một thiên địa. Một người là một thiên địa, cái gọi là thiên nhân hợp nhất, đó là nói người phải làm việc theo đạo lý tự nhiên trong thiên địa, cả hai tất sẽ hài hòa.

-Hài hòa chỉ là biểu trạng. Đại nhân cho rằng, thiên nhân hợp nhất và thiên nhân tương thông có gì khác biệt?

-Uhm… Điểm này bản quan cũng không rõ ràng lắm, chỉ hiểu được rằng, nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên, như vậy mới có thể hài hòa.

-Thực sự là hài hòa?

-Hài hòa ở mức cao nhất.





-Phạm đại nhân hôm nay nói về cấu tứ, Đóa Đóa thực sự bội phục.

Miệng thì nói bội phục, nhưng thôn cô Hải Đường vẫn nhét hai tay trong túi, chân sải bước, sắc mặt nhàn nhạt. Trên đường, nhìn như một người vợ mệt mỏi đang bước đi, trên mặt nào có nửa phần cảm giác bội phục.

Phạm Nhàn tự giễu sờ sờ mũi, giống hôm đó ở trong cung, học tập dáng đi “quét rác bộ pháp” của Hải Đường, thầm nghĩ may mà con đường này khá là vắng vẻ, nếu không nhìn hai người bước đi như thế chỉ sợ sẽ bị người ta nhìn vào cười cho. Có vẻ như đoán được suy nghĩ của hắn, Hải Đường nói:

-Ta chỉ cần cảm thấy đi như vậy thật thoải mái, còn người khác thấy thế nào chẳng cần quan tâm.

Nghĩ một lát hắn thấy lời này cũng rất chính xác, người ta vốn lười, bước đi thế này thực sự dễ chịu hơn rất nhiều so với ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước. Vấn đề là, nếu quả thực lười nhác, thì sao không lên giường nằm luôn đi? Lòng hắn nghĩ thế, miệng cũng tự nhiên mà nói ra:

-Ta lại nghĩ nằm trên giường còn thải mái hơn. Nếu Hải Đường cô nương muốn, chúng ta có thể nằm trên giường đàm luận văn chương, tâm sự nhân sinh một chút…

Nàng lườm hắn một cái.

Phạm Nhàn cười hơi ngượng ngùng, không giải thích gì. Đối với vị cô nương Hải Đường kỳ lạ này, hắn thực sự cũng không nghĩ nhiều về chuyện nam nữ, chỉ là không hiểu sao, nói chuyện với nàng luôn luôn sẽ rất thả lỏng.

Từ khi sống lại Phạm Nhàn cũng từng trải qua nhiều chuyện thú vị, biết nhiều người thú vị. Lần này sang Bắc Tề, lý do chính chính cũng là thỏa mãn cái ý thích này của hắn. Tuy dọc đường vẫn ôm theo một âm mưu ám sát, cũng chẳng thú vị lắm, nhưng biết được Ngôn Băng Vân và Hải Đường hai người rât thú vị này, Phạm Nhàn cũng cảm thấy có lời rồi.

-Nghe nói nhiều ngày trước Phạm đại nhân cũng có gặp qua Trầm Trọng đại nhân?

Hải Đường khẽ hỏi, đưa tay vén cành cây rũ xuống, hôm nay trời đã vào hạ, chỉ có điều nhiều ngày trước trời có mưa,nên thời tiết cũng không nóng lắm, cây lớn hoa nhỏ tràn đầy sắc xuân.

Phạm Nhàn gật đầu:

-Cũng chẳng vui lắm

Hắn biết tuy Khổ Hà tránh xa triều chính, nhưng lại nhìn ra được, sức mạnh của người này vẫn thủy chung hướng về phía Thái hậu, nên đoán được vì sao nàng lại hỏi câu này.

-Không vui lắm?

Hải Đường mỉm cười, khuôn mặt nàng ôn nhu không gì sánh được:

-Ta chỉ hiếu kỳ, Phạm đại nhân tung ra cái đề nghị ấy vội vàng như thế, chẳng lẽ không sợ sẽ bị truyền ngược về phía nam, sẽ có ảnh hưởng đến tiếng quan của ngươi?

Phạm Nhàn cũng hơi run, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra chút gì:

-Ta không hiểu, Bạch cô nương đang nói gì?

-Đề nghị của Thái hậu với đại nhân, rất đáng động tâm.

Phạm Nhàn hơi trầm nét mặt:

-Hải Đường cô nương, cô hẳn là biết, mấy ngày nay bản quan vẫn bế quan cự khách. Nhưng khi nàng vừa nói, ta liền bồi nàng tản bộ, tất cả cũng chỉ vì bản quan cảm thấy mặc dù đã từng cùng cô nương xuất thủ, nhưng cô dù sao cũng là thế ngoại cao nhân, sẽ không bàn tán theo đám ruồi xu nịnh kia. Hải Đường cô nương, cô làm bản quan thất vọng rồi.

-Nếu như ta không nói những lời này, chỉ sợ Phạm đại nhân thất vọng mới đúng.

Hải Đường thông minh, sẽ không bị mấy câu hoa ngôn xảo ngữ kia lừa đâu.

-Thái hậu mời ngài vào cung.

Phạm Nhàn ha hả cười, chắp tay hành lễ:

-Làm phiền Hải Đường cô nương chuyển lời khổ cực rồi.

-Phạm đại nhân, lúc trước nói về đạo nhân – thiên, về đạo làm người.

Hải Đường ngước đôi mắt sáng như bảo thạch, nhìn Phạm Nhàn khiến hắn ngẩn ngơ

-Đã biết là đạo, sao không làm? Làm người sao không sống cho thoải mái?

Hít sâu một hơi, hắn chậm chậm vận khởi chân khí bá đạo trong cơ thể chống lại áp lực của Hải Đường, mỉm cười:

-Làm người, có cao có thấp, thành một người là chí nhỏ, thành cả thiên hạ mới là chí lớn. Hải Đường cô nương nếu lấy chân thành đối người, sao không nói cho tại hạ, Tiếu Ân đến tột cùng có bí mật gì, mà ngay cả thế ngoại cao nhân như lệnh sư cũng động tâm?

-Thành cả thiên hạ?

Hải Đường hơi nhếch khóe môi

-Gia sư đã thành cả thiên hạ, không thể nói nhiều, chỉ là bí mật trong lòng Tiếu Ân kia đã bảo vệ tính mệnh hắn suốt hai mươi năm, nếu bí mật này được truyền ra dân gian, chỉ sợ thiên hạ sẽ loạn hơn hai mươi năm.

Phạm Nhàn giật giật đầu, hắn biết một số người khác cũng không biết chuyện. Theo như Hải Đường nói như thế, lẽ nào Thần miếu lại là nơi nguy hiểm đến thế sao?

Hai người lại nói chuyện phiếm, không tiếp tục bàn luận về triết học thần học những thứ huyền diệu khó giải thích này nữa. Nói lại, suy nghĩ của Phạm Nhàn đã được đặt cơ sở nền tảng là triết sử kiếp trước, từ luận lý của Đổng Lục Vương tùy ý nhặt lấy mấy câu đáp lời đã khiến Hải Đường giật mình. Rất nhiều năm sau, Hải Đường cô nương thong thả quay về, bắt đầu chỉnh lý lại lý luận của Phạm đại tài tử, mới phát hiện ra năm đó gã thanh niên kia cái gì cũng chưa nói.





Không hiểu vì sao, cuối xuân đầu hạ ở kinh đô Bắc Tề lại dư thừa lắm nước như thế. Lúc trước còn là cảnh xuân ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng, một cơn gió lạnh lướt qua, đã có hạt mưa lọt qua tán cổ thụ trên đầu hai người rơi xuống.

Roạt một tiếng, Phạm Nhàn đã giương lên cây dù vải che trên đầu mình và Hải Đường. Xét tình hình chung, với thân phận của hắn, ra cửa gặp mưa liền có thuộc hạ bung dù che cho, nhưng lúc này cũng chỉ có hai ngươi bọn họ, với thân phận ngoài mặt của bọn họ, hắn bung dù cho Hải Đường cũng là chuyện hợp đạo lý.

Nước mưa dần thấm ướt đường phố, Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh nhìn mọi người qua đường, thực ra là đang cẩn thận theo dõi bước chân của Hải Đường. Lúc này dưới hài hai người đã đầy nước đọng, Phạm Nhàn đã chăm chú nhìn bước chân của thôn cô từ lâu rồi, ý muôn xem nàng đi như thế nào. Hải Đường vẫn đi như thế.

Phạm Nhàn nhún nhún vai đành chịu, giờ mới phát hiện ra hai chân Hải Đường mặc dù đang đi trên nước đọng, nhưng tựa hồ dưới hài của nàng có một lực lượng không nhìn rõ, nâng cả thân nàng lên, hài không tiếp xúc với mặt nước. Công lực này, hắn nghĩ mình chưa đạt tới trình độ đó, không khỏi tự cười giễu:

-Hải Đường bay trên mặt nước.

Nàng không thèm để ý đến hắn, vẫn đi tiếp.

Hắn thở dài:

-Ta không tin ngươi có thể bước đi thoải mái như thế.

-Ta không thích cái gã tên Ngôn Băng Vân kia.

Bỗng nhiên Hải Đường mở miệng.

-Ta nghĩ, Hải Đường cô nương luôn thâm cư trong núi trong cung, hẳn là đã gặp Vân đại tài tử của Khánh quốc chúng ta không ít mới đúng.

-Dùng thủ đoạn lừa gạt nữ tử để đạt lợi ích, điểm này Hải Đường không dám trơ trẽn bằng.

-Chúng ta là quan viên không giống như dân chúng.

Phạm Nhàn nói giúp cho Ngôn Băng Vân, hắn không muốn tiểu Ngôn công tử cả đời đều bị một vị cửu phẩm cường giả nghĩ về mình như thế.

-Vì lợi ích Khánh quốc, có một số chuyện bất đắc dĩ, chúng ta vẫn phải đi làm.

-Xấu là xấu, đừng có dùng hai tiếng “quan viên” để che giấu.

Hắn mỉm cười:

-Tuy vô tình cũng không hẳn là chân hào kiệt, nhưng nếu trái tim quá mềm yếu, dười thời loạn thế này làm sao có thể sinh tồn?

-Phạm đai nhân cho rằng thiên hạ hôm nay là loạn thế?

-Loạn nhân tâm.

-Phạm đại nhân cho rằng loạn thế mới sinh ra anh hùng?

-Không cầu có anh hùng đứng lên lập thế, chỉ cầu không thẹn là đại trượng phu trên đời mà thôi.

Vừa đi vừa đủng đỉnh nói chuyện một lúc, hai người đã tới một miếu nhỏ bên ngoài, vừa lúc này, mưa rơi ngoài trời đã tạnh. Nơi đây xa kinh giao, thập phần u tĩnh, bốn phía không có bóng người.

Một chiếc lá rơi trên thềm miếu.

Cửa miếu chậm chậm mở ra, Phạm Nhàn nhìn vào nữ tử ngồi trước hương án, hơi thất thần, một lát sau hành lễ:

-Ti cô nương, đã lâu không gặp.

Hải Đường khẽ cong khóe môi:

-Phạm đại nhân muốn làm đại trượng phu, nghĩ chưa biết thế nào, nhưng quả nhiên như ta nghĩ, ngài là một người thương hương tiếc ngọc.

Roạt một tiếng nữa, Phạm Nhàn gấp lại cây dù ướt sũng, nhìn Ti Lý Lý đang đứng dậy để chào, mỉm cười:

- Vô tình vị tất chân hào kiệt, liên tử như hà bất trượng phu?"

(Vô tình chưa chắc đã là chân hào kiệt, thương người tại sao không phải trượng phu?
 
Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 74: Hạng trung sát nhân



-Vô tình vị tất chân hào kiệt, liên tử như hà bất trượng phu?

Hải Đường chậm chậm nhắc lại một lần, trên mặt đã khôi phục vẻ tươi cười thanh thường, dẫn Phạm Nhàn bước vào bên trong cánh cửa gỗ của miếu.

-Phạm đại nhân.

Ti Lý Lý nhún mình thi lễ, Phạm Nhàn vẫn ôn hòa cười nhàn nhạt, chắp tay đáp lễ:

-Ti cô nương nhập kinh từ lúc nào thế?

-Nhờ phúc đại nhân, đã vào kinh từ ba ngày trước, mọi việc bình an, đa tạ đại nhân nhớ tới.

Nàng nhẹ nhàng hạ mi mắt, hôm nay nàng mặc một bộ đồ đi đường mỏng màu xanh nhạt, giữa thời tiết này, hiển nhiên không sợ cảm lạnh.

Phạm Nhàn và nàng nói chuyện mấy câu.

Hải Đướng đứng một bên im lặng nhìn, con ngươi ánh lên nét cười, nét mặt hai người này làm như xa lạ nhưng làm sao có thể thoát được ánh mắt của nàng. Trong bụng Phạm Nhàn lúc này cũng thấy kỳ quái, vì sao Hải Đường lại đưa mình tới cái miếu có Ti Lý Lý, mấy lão ma ma trong cung vẫn hầu hạ nàng đâu? Lẽ nào Hải Đường không biết mình thân là ngoại nhân, lúc này, đối với người con gái Hoàng đế Bắc Tề yêu thích, hẳn là vẫn nên duy trì khoảng cách ba nghìn dặm mới phải?

-Đây là địa phương của ta.

Hải Đường giải thích nghi ngờ trong đầu hắn.

-Hôm nay Lý Lý không phải vào cung, nên Bệ hạ nhờ ta chăm sóc nàng.

Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, giờ mới nhớ Ti Lý Lý cũng đã từng nói qua, hai vị cô nương bên cạnh năm đó là thủ mạt trong hoàng cung Bắc Tề, hắn bỗng nghĩ đến một việc, lẽ nào Khổ Hà cũng ở trong cung? Miếu tuy xa, nhưng hắn vẫn hơi kiêng kỵ, chỉ cân nhắc nói với Hải Đường:

-Ta chờ cô nương ở gian ngoài.

Không đợi hai nàng đáp lời, hắn đã ra cửa, đứng chờ ngoài sân.

Chờ khi hắn ra khỏi cửa, Hải Đường lẳng lặng liếc nhìn Ti Lý Lý, trầm ngâm một lúc sau bỗng nói:

-Ta đưa hắn tới gặp ngươi, ngươi không có điều gì muốn nói chứ?

Ti Lý Lý ngẩng đầu, trên khuôn mặt quyến rũ vạn phần ngẩn ngơ, nhẹ nhàng đáp:

-Ta nói rồi, ta không muốn thấy hắn, có lẽ hắn cũng không muốn gặp ta, lúc này hắn ở ngoài cửa, còn không biết đang oán giận ngươi đến thế nào. Hải Đường, ngươi quá hồ đồ, là học trò của Khổ Hà, loại chuyện phạm húy, kiêng kỵ này nên tránh xa một chút.

Hải Đường cười nhẹ nhàng:

-Chỉ là sợ cái gì, Bệ hạ của chúng ta lòng dạ không hẹp hòi đâu.





Một tiểu phòng sạch sẽ tao nhã lịch sự khác, từng sợi hương thơm ngát lan tỏa khắp thiền phòng, mấy chèn nước trà xanh và đồ pha trà màu hổ phách càng khiến cho người ta cảm thấy sự tịch mịch.

-Vì sao ngươi dẫn ta tới gặp Ti Lý Lý?

Phạm Nhàn khoanh chân ngồi bên bàn trà cau mày, trên khuôn mặt thanh dật thoát trần rốt cuộc cũng mang nhiều phần phiền não. Về chuyện Tiếu Ân, hắn đã nỗ lực an bài, nhưng Ti Lý Lý lại là khối đậu hũ bỏng tay.

-Lúc trước ta đã nói với Ngôn Băng Vân, ta muốn nhìn xem có phải đối với Phạm đại nhân, mọi thứ trên thế gian đều dơ bẩn?

Hải Đường mỉm cười nói rằng.

-Cái thứ thuyết pháp mọi thứ đều dơ bẩn này thực quá hoang đường!

-Phạm đai nhân chẳng lẽ không xem qua Thạch đầu ký?

Dường như Hải Đường vô cùng kinh ngạc.

Phạm Nhàn ho một tiếng, không trả lời câu hỏi này, chỉ cười khổ:

-Hải Đường cô nương, có phải cô hiểu lầm không? Ti Lý Lý cô nương chỉ là tội phạm quan trọng do ta áp giải, chỉ là một đối tượng trong hiệp nghị, ta không có quan hệ gì với nàng.

-Đại nhân cũng hiểu lầm ý tứ của ta. Hôm nay ta mời đại nhân tới hàn xá, thật sự có chuyện cần đại nhân hỗ trợ.

Hải Đường nhẹ giọng nói rằng:

Phạm Nhàn hỏi rất trực tiếp.

-Chuyện gì?

Hải Đường vừa cười vừa nói.

-Thực ra lần trước khi Bệ hạ tiếp ngài trong cung, người cũng rất khổ não.

Phạm Nhàn nhìn nàng một cái, phát hiện khuôn mặt cô nương này rất đơn giản, rất dễ gây thiện cảm cho người khác, hiếu kỳ hỏi:

-Rõ ràng khi ấy, Bệ hạ không muốn ngươi biết ngài khổ não.

Hải Đường dùng tay trái xắn nhẹ tay áo, hai ngón tay bưng một chén trà con đưa lên môi chậm rãi nhấp một ngụm:

-Ban đầu đúng là Bệ hạ không muốn ta biết, nhưng khổ não của người, ta và người đã là bạn tốt bao năm, hơn nữa trong triều Đại Tề, người nguyện ý giúp người giải quyết khổ não này, ngoài ta ra, cũng không có mấy người.

-Ta vẫn không hiểu.

Bây giờ đương nhiên Phạm Nhàn đã đoán ra vị vua trẻ tuổi của Bắc Tề kia đang khổ não vì cái gì, mỉm cười.

-Nếu triều đình trên dưới đều phản đối việc Ti Lý Lý vào cung như vậy, Hoàng đế quý quốc vì sao còn muốn cố chấp? Xem cục diện hiện nay, Ti Lý Lý chỉ có thể tạm thời sống nhờ chỗ Hải Đường cô nương, có lẽ Thái Hậu cũng không cho phép nàng vào cung.

-Phạm đại nhân hoài nghi đằng sau chuyện này có ẩn tình?

-Không sai! Ta chưa bao giờ tin Đế vương có loại tình cảm này.

Chẳng hiểu vì sao, Phạm Nhàn mơ hồ có chút không thoải mái, lời nói cũng chua ngoa hơn rất nhiều.

Hải Đường ngẩn ra, hai mắt nhìn hắn một lúc lâu sau mới nói:

-Đế vương cũng là người, chuyện nam nữ, sao có thể nói trước?

Phạm Nhàn lắc đầu, nghĩ đến các Hoàng đế ở thế giới trước, có thể Đường Huyền tông là một người đặc biệt, nhưng sau cùng Dương Quý Phi không phải cũng hóa thành hương hồn nơi sườn núi sao?

-Phạm đại nhân đã thành thân rồi.

Hải Đường làm như vô ý hỏi.

Phạm Nhàn hơi sửng sốt, nhớ tới vợ đẹp ở nhà, nhớ tới lần gặp nhau ở Khánh miếu kia, khóe môi bất giác cong lên mỉm cười ngập tràn hạnh phúc.

Hải Đường chú ý tới biểu cảm trên mặt hắn, khẽ hít thật sâu, mặt mỉm cười:

-Nghe nói phu thê Phạm đại nhân rất tình cảm. Nếu có ai đó ngăn cản chia rẽ hai người, ngài sẽ thế nào?

Phạm Nhàn nhíu mày, không trả lời. Nhưng nếu trên đời này thực sự có ai đó dám chia rẽ mình và Uyển Nhi, lúc đó, hẳn hắn đã tìm đường chết! Dần dần, hắn cũng đã hiểu ra chút cảm giác của vị Hoàng đế trẻ tuổi kia, nhưng nghĩ đến người người đó thích là Ti Lý Lý, hắn lại hơi động lòng, tuy trong hiệp nghị của hắn và Ti Lý Lý chỉ là quan hệ lợi dụng.

Lời mời của Hải Đường, thực ra cũng là ý muốn của Phạm Nhàn. Ti Lý Lý nếu như không thể vào cung, tổn thất chỉ có thể là Khánh quốc Giám Sát Viện. Hắn chỉ không đoán ra được vì sao đối phương lại nghĩ đếm tìm mình.

Hải Đường nói tiếp:

-Triều đình trên dưới không ai nguyện ý để cho Bệ hạ đưa Ti Lý Lý vào cung. Hẳn đại nhân cũng biết, thân phận của nàng ở Nam quốc có chút vấn đề. Mà ta dù sao cũng có thân phận, chuyện này không có quyền lên tiếng.

Phạm Nhàn cười lạnh:

-Nàng bán mạng cho Bắc Tề các người, lẽ nào ta có quyền lên tiếng? Ta chỉ là một ngoại thần mà thôi. Chuyện này, từ khi qua sông đã không còn liên quan gì đến ta!

Hải Đường mỉm cời:

-Bệ hạ và ta chỉ muốn nhờ sự sáng suốt của đại nhân giúp đỡ thôi.

Phạm Nhàn cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên đầu mình:

-Hải Đương cô nương thực sự đã quá coi trọng tại hạ.

Nàng vẫn bình tĩnh:

-Phạm đại nhân vốn là người có danh tiếng. Bất quá một năm công phu đã trở thành Thi tiên một đời được cả thiên hạ ngưỡng mộ, Nam triều thực quyền đại nhân vật, nếu nói Phạm đại nhân không có trí tuê, trên đời này không ai có thể tin.

-Ta sẽ có một cách, nhưng không biết có thể thành không.

Phạm Nhàn nhấp một ngụm trà trên bàn, lạnh lùng nói.

-Then chốt là Thái hậu. Nếu Thái hậu không muốn, biện pháp gì cũng không thành công.

Hải Đường đứng dậy hơi cúi người:

-Xin cảm tạ trước.

-Xem ra tình cảm của cô nương và Ti Lý Lý không hề nông.

Phạm Nhàn khom người hoàn lễ.

-Nếu tại hạ tương lai cần giúp đỡ của cô nương, mong cô nương nhớ tới tình cảm hôm nay của chúng ta.

Hải Đường không đổi sắc mặt:

-Chỉ cần không ảnh hưởng đến triều đình bổn quốc, sẽ nhận lời.

-Yên tâm, ta muốn cô làm bạn, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Nếu xảy ra, cũng chỉ là nội bộ Khánh quốc chúng ta có vấn đề, hơn nữa cũng không thể cả đời nhờ cô được.

-Vậy thì tốt.

Trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Phạm Nhàn thân là chính sứ Nam triều, mọi hành động ở kinh đô đều trong sự giám thị của triều đình Bắc Tề. Đây là tập quán ngoại giao của hai nước, nên rất khó tìm được cơ hội hành động hoàn toàn tự do. Nhưng hôm nay ngoại lệ, vì Phạm Nhàn tản bộ cùng Hải Đường cô nương. Hải Đường cô nương rõ ràng rất không thích mấy con chuột Bắc Tề này đi theo, nên một đường đi chung dù tới khoảng sân vắng, tin chắc Cẩm Y vệ này cũng không có can đảm thể hiện địch ý trước mặt Hải Đường cô nương, vẫn còn tò tò bám theo hai người.

Sau khi ra khỏi miếu nhỏ của hai vị cô nương, Phạm Nhàn duỗi thắt lưng, phát hiện ra góc đường cũng không có Cẩm Y vệ quen thuộc, trên mặt dâng đầy một nụ cười mỉm vui sướng, đi bộ vào trong một cái hẻm nhỏ góc đường.

Sau cơn mưa vô tình chỉ có gió mát thi thoảng thả mấy giọt nước xuống đầu, lướt qua gương mặt hắn.

Nghĩ đến Ti Lý Lý và Hoàng đế, Phạm Nhàn hơi mơ hồ, bất quá điều Hải Đường vừa nói khiến cho nam tử mới hơn mười bảy tuổi ngập tràn nỗi nhớ nhà, muốn về bên cạnh thê tử và muội muội. Nỗi nhớ nhà cứ thế dâng lên, cảm giác ấm áp bắt đầu quẩn quanh trong lòng.

Đầu hẻm có mấy người đi qua, một vài c* li đang đẩy xe đẩy bên đường tới chỗ cửa hàng. Phạm Nhàn mang trên mặt nụ cười như ánh mặt trời ôn nhu thong thả đi tới đầu hẻm.

Một chiếc xe đẩy tay xuất hiện phía sau hắn, vừa mới sượt qua bên người, Phạm Nhàn khẽ lộn cổ tay, chủy thủ vẫn giấu trong tay đâm tới.

Vèo một tiếng, chủy thủ lách qua y phục gã c* li đâm vào yết hầu gã, ngập sâu vào thịt, người nọ chết ngay lập tức.

Một khắc sau, Phạm Nhàn đã mang theo xe đẩy, cả người bay như cái bóng đến tận cuối hẻm, ngón tay giấu một cây độc châm, châm vào đại huyệt giữa ngực một người, tay trái cực kỳ quỷ dị lách qua nách hắn, ba nỗ tề phát, đóng đinh vẻ mặt tên còn lại.

Trở tay một chưởng vặn gãy xương cổ người nọ, Phạm Nhàn cởi y phục gã, xoay người lại, hạ nón mưa che đi diện mạo của mình, che đi nụ cười rực rỡ như mặt trời của mình, rút ra nỏ tiễn trên mình người chết đi ra khỏi hẻm.
 
Back
Top Bottom