Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)

2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 314: Hồ Trò Chơi


Chương 314: Hồ Trò ChơiEdit: Lam - Beta: Chó của Bạch LiễuĐối diện với với ánh mắt dò hỏi của Spade, Bách Dật hơi hé miệng định trả lời, nhưng trong một khoảnh khắc, cổ họng hắn ta lại không thốt ra nổi một chữ.Định nghĩa của "bạn bè", "người thân", "người yêu" thật ra rất đơn giản, nhưng không biết tại sao, Bách Dật lại cảm thấy...

đáp án của câu hỏi này, vô cùng tàn nhẫn với Spade.Cho dù chính Spade cũng chẳng để ý.Thấy Bách Dật không trả lời, Spade thu hồi ánh mắt: "Bạn bè, người thân, người yêu đấy lại giống như "hiện thực" nhỉ, cậu căn bản chẳng nói được nó quan trọng chỗ nào ha."

"Vậy thì không cần nói đáp án cho tôi."

Spade hạ roi lên trên đầu gối, rũ mắt, "Cảm thấy rất rườm rà."

Bách Dật mãi sau mới khó khăn cười một cái, "ừ" nhẹ: "...

Thật sự, đối với Spade mấy thứ đó đều không quan trọng."

"Bởi vì mấy thứ này và "hiện thực" giống nhau, đều là chỗ nấp dịu dàng mà kẻ yếu chúng tôi trốn tránh thôi."

Bách Dật không tập trung tự lẩm bẩm.Từ đó về sau, Spade không còn hỏi ai về hiện thực nữa, cứ giống như trước kia, một mình tới lui trong trong trò chơi.Trình Tự Sát Thủ cũng chung suy nghĩ không nói cho Spade bất kỳ thứ gì có liên quan đến hiện thực.Spade không thích ở đại sảnh trung tâm, y hầu như đều ngủ trong trò chơi, nếu như tìm được trò chơi nào có cảm giác tốt, y sẽ thường đến trò chơi đó để ngủ hoặc nghỉ ngơi.Ví dụ như cách đây một khoảng thời gian dài, Spade ngủ ở【Kỷ Băng Hà】.Bách Dật từng sợ hãi nói, "Anh ngủ ở đó á?

Nhiệt độ ở đó thấp như thế, anh không thấy lạnh à?"

Spade bình tĩnh đáp lại, "Không."

Bách Dật khó tin hỏi lại: "Vì sao?

Muốn ngủ thì cũng nên tìm một nơi ấm áp chút mới đúng chứ?"

Spade nhìn hắn ta, nói: "Cơ thể của tôi rất lạnh, ngủ ở đâu cũng ấm áp thôi, như nhau cả."

Vì thế Bách Dật không nói, ngơ ngác nhìn Spade cầm rơi rời đi, đến【Kỷ Băng Hà】ngủ.Thật ra Bách Dật hiểu rõ, cảm xúc đồng loại và đồng tình của hắn ta đối với Spade, y đều không cần.Spade vốn dĩ chẳng thèm để ý đến ánh nhìn của đám người chơi nhân loại bình thường như bọn họ, y và họ không cùng giống loài chung hoàn cảnh sinh tồn, tiêu chuẩn về tương lai và cách nhìn thế giới cũng hoàn toàn khác nhau.Nếu mà phải nói, thì Spade càng giống như một con quái vật ngẫu nhiên thoát ra từ trò chơi, đánh bậy đánh bạ đi vào hàng ngũ người chơi hơn.Đối xử với Spade bằng cách nhìn của nhân loại... là một việc cực kỳ ngu ngốc.Nhưng mà bắt chợt... thời điểm mà Bách Dật vô tình phát hiện một chút ý tiếp cận với nhân loại nhỏ bé trên người Spade, hắn ta thật sự sẽ thấy đau khổ.Đau khổ vì tên nhóc Spade này đôi khi cũng rất giống con người, tại sao lại không thể đến "hiện thực" chứ?Nhưng chính Bách Dật cũng hiểu rõ, cảm giác đau khổ này không cần thiết.Bởi vì không cho Spade đến hiện thực là nhận thức chung của mọi người chơi ở hiện thực.Trước kia Bách Dật chưa hiểu được, vì sao Nghịch Thần lại nghiêm khắc cấm mọi người đưa mã hóa cho Spade như thế, nhưng sau đó hắn ta lại hiểu rồi.Có một lần, lúc Bách Dật ở trong phòng nghỉ, cửa phòng nghỉ hơi hé ra, trong khoảnh khắc hắn ta định giơ tay đẩy cửa thì nghe thấy tiếng Spade truyền ra từ bên trong."

Nghịch Thần, là anh cấm mọi người đưa mã hóa hiện thực cho tôi à?"

Spade bình tĩnh hỏi.Tay Bách Dật định mở cửa dừng lại.Trong chốc lát, Nghịch Thần trả lời: "Ừ, là tôi cấm, thế nào?

Anh muốn đến hiện thực?"

"Không."

Spade dừng một lúc, "Nhưng vì sao tôi không thể đi?"

Nghịch Thần khẽ cười, qua khe cửa, Bách Dật có thể thấy anh dựa vào sofa ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, hình như đang trầm tư: "Spade, không phải là anh không không thể đến hiện thực, anh có thể đến."

"Nhưng không phải bây giờ."

Spade hỏi: "Tại sao?"

Nghịch Thần nói: "Bởi vì dưới tình huống【hiện thực】không có ý nghĩa gì với anh, vậy【hiện thực】cũng chỉ là một phó bản trong mắt anh thôi, anh sẽ đối xử với hiện thực như một trò chơi."

"Nếu một ngày nọ,【hiện thực】mất đi giá trị trò chơi với anh, hoặc là nói,【hiện thực】làm anh thấy không thoải mái, anh sẽ không chút do dự chọn hủy diệt【hiện thực】, anh có năng lực đó."

"Nhưng mà nguyên nhân chính thì vẫn là【hiện thực đối với anh... không quan trọng lắm."

Như vậy thì, anh sẽ trở thành quái vật trong phó bản【hiện thực】này."

Nghịch Thần ngẩng đầu, anh nhìn Spade, "Anh sẽ phá hủy【hiện thực】mà tất cả mọi người muốn dốc hết sức để bảo vệ."

Spade nâng mắt: "【Hiện thực】không phải một phó bản trò chơi sao?"

Nghịch Thần vuốt cằm suy tư một lúc: "Anh cũng có thể coi là vậy."

Spade lại hỏi: "Vậy thì phá hủy phó bản trò chơi không phải là việc【người chơi】thường làm à?"

"Tôi đã gặp người chơi ghét tất cả phó bản trò chơi, bọn họ sợ hãi những phó bản đó, thường xuyên gào thét muốn hủy diệt những phó bản này."

"Vậy vì sao bọn họ lại muốn bảo vệ phó bản【hiện thực】này?"

Spade nhìn Nghịch Thần: "Là vì người chơi thích phó bản【hiện thực】à?"

"Không."

Nghịch Thần ngẫm nghĩ, hình như anh cảm thấy rất thú vị mà cười một tiếng, sau nhìn Spade, "Hoàn toàn ngược lại, những người chơi đến hệ thống này hầu như đều chán ghét【hiện thực】."

"【Hiện thực】là thứ tồn tại khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái, khi đã kích thích tối đa dục vọng của họ, họ mới đến trò chơi.

Với nhiều người, độ đáng sợ của【hiện thực】cũng không kém so với bất kỳ một trò chơi kinh dị nào."

Spade nhìn thẳng Nghịch Thần: "Thế sao họ phải bảo vệ hiện thực?

Không phải nên tìm mọi cách để phá hủy nó sao?"

Nghịch thần khẽ cười: "Rất khó hiểu nhỉ?"

Spade im lặng, lại "ừ" một tiếng."

Thứ bọ họ muốn bảo vệ cũng không hẳn là phó bản【hiện thực】của mình..."

Nghịch Thần nhìn Spade, "... mà là một ai đó trong phó bản này."

"Thế nên, chẳng sợ phó bản【hiện thực】này khiến họ căm ghét thế nào, có khủng khiếp thâm trầm làm bọn họ đau khổ ra sao, có tra tấn bọn họ sinh tồn, họ cũng sẽ vì những người đo mà bảo vệ【hiện thực】."

"Nhân loại, hay là nói những "người chơi" mà anh thấy chính là sinh vật như thế."

"Con người sẽ theo bản năng đi tìm sự tồn tại, tìinh cảm và giá trị của mình trên người người khác, mà kiểu dục vọng sinh ta trong việc tìm kiếm này thường sẽ càng mạnh mẽ hơn dục vọng tự sinh ra trên chính người mình."

"Chỉ muốn kiếm lời cho chính mình, con người sẽ biến thành chủ thể của dục vọng và tinh thần, trò chơi sẽ bức điên loại người này rất nhanh, điều này rất bình thường, bởi vì con người là sinh vật quần thể, rất khó để thỏa mãn nhu cầu tình cảm và tinh thần cho mình dựa vào chính bản thân, chỉ khi đặt lên những người khác nữa mới có thể."

"Chắc anh đã gặp không ít người chơi chỉ vì bản thân mà vào trò chơi, sau đó rất nhanh đã chết trong trò chơi rồi."

"Thế nên người chơi cao cấp trong trò chơi này, phần lớn đều không phải vì bản thân mà là bởi vì【hiện thực】nào đó, hoặc là một người nào đó rất quan trọng mà đến trò chơi.

Nghịch Thần vuốt cằm, mỉm cười nhìn Spade: "Nhưng mà đối với Spade bây giờ, nói mấy chuyện này vẫn rất khó hiểu, cho nên nghe một chút thôi."

"Nếu Spade muốn đến hiện thực, vậy thì cần phải để hiện thực có một ý nghĩa không thể thay thế đối với sự tồn tại của anh mới được."

Nghịch Thần vỗ vai Spade."

Tồn tại một hiện thực nào đó, hoặc là một người nào đó rất quan trọng với anh, anh sẽ nguyện ý vì người đó, cho dù【hiện thực】tra tấn anh tàn nhẫn thế nào, anh vẫn không hủy hiện hiện thực, lúc đó anh có thể đến hiện thực."

Spade im lặng rất lâu, một khắc khi Nghịch Thần đứng lên chuẩn bị rời đi, Spade đột ngột lên tiếng: "Những người rất quan trọng đó... là bạn bè, người thân, người yêu sao?"

Bách Dật đứng ở ngoài cửa và Nghịch Thần bên trọng đồng loạt ngẩn ra.Nghịch Thần buồn cười mà ngồi lại: "Bách Dật nói với anh à?"

Spade "ừ" một tiếng, y cúi đầu: "Nhưng hắn ta không nói cho tôi những người đó là gì."

"Hiểu theo nghĩa bình thường thì người thân là người có quan hệ huyết thống với anh, bạn bè là người có quan hệ rất tốt với anh, sẵn sàng giúp đỡ và làm bạn với anh mọi lúc, còn người yêu là..."

Khi nói đến "người yêu", Nghịch Thần nắm tay ho một cái, mặt anh hơi đỏ lên, buồn rầu nói: "Người yêu ấy à... dù rằng tôi đã có vợ, nhưng tôi vẫn hơi khó giải thích với anh."

Spade nghiêng mắt nhìn Nghịch Thần: "Người yêu... rất phức tạp à?"

"Bảo là phức tạp thì cũng không phức tạp."

Nghịch Thần vuốt ót, ngượng ngùng nói, "Tôi với bà xã yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy."

"Nhưng bảo không phức tạp... thì cũng rất phức tạp."

Nghịch Thần bất đắc dĩ thở dài, "Bà xã của tôi cũng có khá nhiều bạn trai, người nào người nấy cũng rất tốt, nhưng không biết vì sao, có lẽ là thiếu chút xíu may mắn, họ luôn không đi đến cuối cùng."

"Trước khi kết hôn tôi lo lắng đến nỗi mấy ngày liền không ngủ ngon."

Nghịch Thần chắp tay trước ngực, thành kinh cầu nguyện, "Cảm ơn trời đất đã để tôi và em ấy thuận lợi kết hôn."

Bách Dật ở ngoài cửa hóng hớt được chuyện thú vị thì hít hà một hơi.Uầy, người có trí thông minh cao như Nghịch Thần cũng lo lắng chuyện hôn nhân của bản thân nè.Bách Dật còn tưởng chỉ có loại ngốc như mình mới lo lắng chuyện này chứ."

Trí thông minh của anh là 96, anh cũng có thể tiên đoán."

Spade nhìn Nghịch Thần, "Nếu anh thật sự muốn biết về tương lai việc kết hôn của anh và cô ấy thì sẽ luôn có cách."

Nghịch Thần thong thả ngồi ngay ngắn, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, anh cúi đầu rất lâu mới mở miệng: "...

Tôi không thể tiên đoán với em ấy."

Spade nhìn Nghịch Thần: "Kỹ năng của anh không có hạn chế, sao lại không thể?"

"Bởi vì tôi sợ."

Nghịch Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn Spade, "Tôi có thể tiên đoán tương lai của bạn bè, của người thân, nhưng tôi không thể tiên đoán cô ấy."

Spade nhìn Nghịch Thần: "Anh sợ điều gì?"

Nghịch Thần hơi dừng lại: "Trong các mối quan hệ của con người, quan hệ tình yêu là đặc biệt nhất, anh có thể đặt ra yêu cầu với quan hệ bạn bè, quan hệ người thân phần lớn là sinh ra đã có sẵn, chỉ có tình yêu là khó có thể quyết định."

"Trước khi tôi gặp em ấy, cho dù chỉ số thông minh của tôi có cao thế nào, tôi cũng khó có thể suy đoán rằng quan hệ tình yêu mà tôi có sẽ như thế nào, quan hệ tình yêu sẽ tiến triển ra sao."

"Quan hệ tình yêu đầy rẫy điều không biết."

"Anh sẽ không biết mình sẽ yêu người nào, cũng không biết người nào sẽ yêu anh, sẽ yêu đến lúc nào."

Nghịch Thần khép hờ mắt, "Tôi cũng không biết có thể cùng em ấy đi đến cuối con đường hay không, vậy nên khi tôi vẫn còn yêu em ấy, tôi sợ nhìn thấy tương lai của em ấy."

"Tôi sẽ không tiên đoán bất kỳ điều gì về người mình yêu."

"Với tôi mà nói..."

Nghịch Thần nằm ngửa ra sau sofa, bừng tỉnh nhẹ giọng nói, "Người yêu có lẽ chính là người làm tôi sợ một tương không có người đó, nhỉ?"

Spade im lặng một lát, giống như đang tự hỏi, sau đó nghiêm túc đưa ra đánh giá: "Thật khó hiểu."

Nghịch Thần đặt tay gối sau đầu, nghiêng đầu nhìn Spade, mỉm cười: "Chính xác, đối với Spade, bất kể là bạn bè, người thân, hay là người yêu chắc là sẽ rất khó hiểu."

"Anh và người bình thường sinh ra đã khác biệt, anh không có người thân có quan hệ huyết thống tự nhiên, mà bạn bè thì..."

"Người chơi xung quanh Spade đều sợ anh chứ đừng nói làm bạn."

Nghịch Thần thở dài, "Đồng đội như chúng tôi dù biết bối cảnh xuất thân của anh nhưng cũng không thể đồng cảm rằng bản thân cũng thế, rất khó để không sợ anh."

"Con người bình thường sinh sống ở "hiện thực" như chúng tôi cũng rất khó để hiểu suy nghĩ của anh, cũng rất khó để anh hiểu suy nghĩ của chúng tôi."

"Giữa bạn bè nếu không thể hiểu nhau, vậy thì quan hệ này sẽ không có ý nghĩa gì cả."

Nghịch Thần như có như không liếc Bách Dật bên ngoài cửa: "Dựa vào lòng đồng cảm nông cạn của mình đi làm bạn với người khác là rất không tôn trọng mình, đối phương cũng không cần."

Ngón tay Bách Dật đặt trên cửa hơi co lại, hắn ta chậm rãi hạ xuống.

"Người yêu à..."

Nghịch Thần thở dài một tiếng, "Quan hệ này tôi cũng không hiểu đâu, tôi cũng đang buồn phiền vì nó này, không thể cho anh đáp án rõ ràng hơn."

Spade trầm mặc một lúc: "Nếu tôi có 【bạn bè, người thân, người yêu】, anh sẽ đưa mã hóa đến hiện thực cho tôi sao?"

"Tôi sẽ không cho anh."

Nghịch Thần nhìn y, mỉm cười, "Nhưng lúc đó, 【bạn bè, người thân, người yêu】của Spade anh sẽ đưa mã hóa cho anh."

Spade "ồ" một tiếng, giống như đã có đáp án mà gật đầu rồi đi.Thời điểm Spade đẩy cửa ra, y nhìn thấy Bách Dật ngoài cửa.

Bách Dật mỉm cười chào hỏi Spade, Spade gật đầu tỏ ý đã biết, cũng không chào lại mà rời đi.Bách Dật im lặng đi vào phòng nghỉ.Hắn ta ngồi lên sofa, nét cười trên mặt rất nhanh đã biến mất.

Bách Dật im lặng trong chốc lát, sau đó lấy ra một hộp thuốc lá, tự mình rút một điếu ngậm lấy rồi đưa hộp thuốc cho Nghịch Thần đối diện."

Bồi tội."

Bách Dật dừng một chút rồi nói, "Nghịch Thần, tôi sai rồi, là tôi nghĩ không chu toàn, sau này tôi sẽ không nói với Spade về mã đến hóa hiện thực nữa."

Nghịch Thần nhấc mi, vươn ngón trỏ và ngón giữa lấy một điếu thuốc, rút bật lửa.

Sau đó anh mới chậm chạp mở lời: "Đừng vì nhất thời đồng tình mà giúp đỡ đối tượng mà cậu vô cùng sợ hãi, còn ngây ngốc muốn làm bạn với người ta."

Anh nhả ra một ngụm khói, sương khói màu trắng mờ mịt tản ra từ sườn mặt anh.Nghịch Thần quay đầu, mặt mày cong cong mỉm cười: "Rất dễ gặp báo ứng đó, Bách Dật."

Bách Dật từ lúc đó đã mờ mịt hiểu lý do mà Nghịch Thần không cho mọi người đưa mã hóa hiện thực cho Spade, nhưng Bách Gia Mộc không rõ, cậu ta hỏi Nghịch Thần rất nhiều lần vì sao không thể cho Spade mã hóa.【Tên Spade này là một tên ngốc!

Y sẽ không làm ra mấy chuyện hủy diệt!

Cho y thì sao chứ!

Để tên ngốc này ngủ trên chiếc giường ấm áp bình thường đi chớ!】Bách Gia Mộc ồn ào.Nghịch Thần luôn pha trò với cậu nhóc Bách Gia Mộc nhỏ tuổi này, cười nói: 【Có thể cho y, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải cậu cho.】 【Wrong time!】Nghịch Thần luôn dùng một ngữ điệu kỳ quái nói với Bách Gia mộc.Cho đến tận thời khắc này, khi cả người Nghịch Thần đều là máu, Spade thương tích đầy mình nằm trên mặt đất, Bách Dật mới bừng tỉnh.Khi một quái vật có sức mạnh hủy diệt【hiện thực】, trước lúc quái vật này có nhược điểm, tuyệt đối không được cho y đến phó bản【hiện thực】này.Tuy rằng điều này rất bất công với quái vật ấy.Bách Dật nhìn Spade nằm trong vũng máu ở dưới, hắn ta thu hồi tầm mắt, bị Bách Gia Mộc lôi khỏi phòng họp.Nghịch Thần nằm ngửa trên sofa vẫn không nhúc nhích, lát sau, cửa phòng họp lại mở ra lần nữa, Liêu Khoa mang một hộp y tế dán chữ thập vào.Liêu Khoa là đội viên không có chút cảm giác tồn tại này, diện mạo của chú với cái tên Trình Tự Sát Thủ không hợp chút nào, cực kỳ dịu dàng, mặt mày thon dài, đeo kính lão phẳng, ở khóe mắt có vết chân chim, nhưng bộ dáng này nhìn đi nhìn lại cũng chỉ 27 – 28, không đến 30 tuổi.Nhưng mà thật sự thì đứa con thứ hai đang học cấp ba rồi.Mặt mày Liêu Khoa khá trẻ tuổi, không có một chút lão hóa, nhưng năm nay chú đã 48 rồi, con trai cả đã tốt nghiệp đại học được một năm."

Ò, Liêu Khoa, đến rồi à."

Nghịch Thần xoa bả vai, thuận miệng nói, "Sang năm thì con gái nhỏ của anh lên 12 phải không nhỉ?"

"Mấy chuyện này mà chú vẫn nhớ à, cũng không dễ dàng gì ha."

Liêu Khoa trêu chọc một tiếng, sau đó nửa quỳ bên cạnh Spade, lật y lên dùng dây cột chắc.Nghịch Thần ngồi xuống giúp đỡ.Liêu Khoa dùng dây buộc tay chân Spade lên tường, sau đó dùng băng vải băng bó miệng vết thương của Spade rồi ngẩng đầu nhìn Nghịch Thần, cười: "Con gái anh học khá vất vả, nhưng mà con bé có chuyện muốn làm, vất vả vì chuyện muốn làm cũng khá tốt."

Nghịch Thần cũng cười: "Rất tốt mà, tuổi trẻ vậy mà đã tìm ra chuyện muốn làm rồi."

Liêu Khoa nhìn Nghịch Thần: "Không phải chú cũng thế sao?

Vì chuyện mình muốn làm mà trẻ thế đã vào trò chơi."

Nghịch Thần im lặng vài giây, lại làm như không có chuyện gì mỉm cười: "Không nói chuyện này nữa, hôm nay tìm anh đến đây để làm tư vấn tâm lý cho Spade."

"Kỹ năng của anh đúng là không có tính thương tổn, có thể sử dụng ngay trên đại sảnh trung tâm."

Liêu Khoa nửa quỳ trước mặt Spade đã bị cột lại, biểu cảm có hơi kỳ lạ, "Nhưng đây là lần đầu anh dùng kỹ năng này với Spade, chú có chắc là tên này nửa đường tỉnh lại sẽ không đánh anh không?"

Nghịch Thần ngồi xếp bằng bên cạnh: "Không đánh anh được đâu, roi của y bị em chém nát rồi."

Liêu Khoa cười rộ lên: "Vậy anh yên tâm rồi."

Ánh mắt Liêu Khoa hạ xuống, chú nhìn thẳng Spade rũ đầu trước mặt, tay rút ra một cái ống nghe bệnh, một cái bút và một quyển sổ.【Hệ thống thông báo: Người chơi Liêu Khoa sử dụng kỹ năng (hỏi khám) đến (viết bệnh án) với người chơi Spade】Ống nghe bệnh duỗi thân, đầu nghe bệnh đặt lên ngực Spade, tai nghe lơ lửng trong không trung giống như một thiết bị phóng đại âm thanh phát ra tiếng tim đập có trật tự.Liêu Khoa lấy bút, cúi đầu viết lên giấy: "Người bệnh Spade, bệnh tâm lý chính của cậu là gì?

Tình trạng này đã kéo dài bao lâu?"

"Dùng tim cậu nói cho tôi."

Tiếng tim đập qua ống nghe bệnh trở nên hỗn loạn, từ tiếng thình thịch theo quy luật biến thành tiếng điện lưu bất thường, cuối cùng biến thành giọng của chính Spade.Giọng nói bình tĩnh của Spade truyền ra từ tai nghe: "Tôi cảm thấy vừa vui vẻ vừa đau khổ, giằng xé trong một phó bản."

Liêu Khoa gật đầu: "Sao cậu lại thấy vui vẻ?

Sao lại đau khổ?"

"Bởi vì gặp được Bạch Liễu nên vui vẻ, bởi vì gặp được Bạch Liễu nên đau khổ."

Ống nghe bệnh đáp."

Kiểu vui vẻ và đau khổ này của cậu là cùng tồn tại hay là lúc thì vui vẻ lúc thì đau khổ?"

Liêu Khoa hỏi.Ống nghe bệnh im lặng một lúc: "Có lúc thì vui vẻ, có lúc thì đau khổ, có lúc lại cùng tồn tại."

Liêu Khoa viết lên vở, ngòi bút di chuyển trên mặt giấy phát ra tiếng soàn soạt: "Cậu có thể liệt kê cho tôi một vài cảnh tượng lúc cậu vui vẻ, khổ sở, cùng tồn tại không?"

"Lúc ngủ chung với Bạch Liễu rất vui vẻ, thân thể cậu ấy rất ấm áp, lúc uống rượu với Bạch Liễu cũng rất vui vẻ, lúc trước tôi chưa uống bao giờ, khi kết hôn với Bạch Liễu rất vui vẻ, cậu ấy ôm tôi..."

Ông nghe đột nhiên im lặng, "Cảnh tượng đau khổ, rất khó liệt kê."

Liêu Khoa dừng bút: "Vì sao?"

"Bởi vì thật ra tôi cũng không thấy đau khổ, nhưng tôi thật sự rất đau khổ."

Ống nghe bệnh nói.Liêu Khoa hỏi: "Nếu một cảnh tượng mà cậu không thấy đau khổ, nhưng thật sự lại rất đau khổ, vậy thì sự đau khổ này có lẽ là đến từ người khác, người này là ai?"

"Bạch Liễu."

Lần này ống nghe trả lời cực kỳ rành mạch, "Cậu ấy rất đau khổ, nhưng tôi không biết tại sao."

Liêu Khoa nhẹ giọng hỏi: "Tình huống nào mà Bạch Liễu đau khổ khiến cậu cũng cảm thấy đau khổ nhỉ?"

"Lúc ôm tôi."

Ống nghe bệnh nói, "Lúc đào tim tôi ra, lúc kết hôn với tôi, lúc từ biệt tôi, lúc cử hành nghi thức Tà Thần và lúc đánh nhau với tôi..."

Ống nghe bệnh đã im lặng rất lâu: "Dường như ậu ấy luôn đau khổ."ccbl: em cũng đau khổ vì hai anh
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 315: Hồ Trò Chơi


Chương 315: Hồ Trò ChơiEdit: djtmebachlucLiêu Khoa hỏi: "Cậu đang đau khổ vì Bạch Liễu cảm thấy đau khổ chứ thật ra cậu vốn không hề, đúng không?"

Ống nghe bệnh ừ một tiếngLiêu Khoa cúi đầu viết: "Cậu đang đồng cảm(*) với Bạch Liễu."(*) Đồng cảm là khả năng hiểu hoặc cảm nhận những gì người khác đang trải qua trong khung tham chiếu của họ, nghĩa là khả năng đặt bản thân vào vị trí của người khác.

Có nhiều định nghĩa cho sự đồng cảm mà bao gồm một loạt các trạng thái cảm xúc.

Các loại đồng cảm bao gồm đồng cảm nhận thức, đồng cảm về cảm xúc và đồng cảm soma.Ống nghe bệnh hỏi: "Đồng cảm là gì?"

"Đồng cảm là bởi vì hai người các cậu có trải nghiệm tương tự nhau, hoặc đối phương có ý nghĩa đặc biệt rất khác đối với cậu, dẫn đến cậu có thể đồng cảm với cảm xúc của đối phương."

Liêu Khoa viết vào sổ tay, "Spade, cậu có biết tại sao mình lại đau khổ khi thấy Bạch Liễu cảm thấy khổ sở không?"

Ống nghe bệnh trả lời thành thật: "Tôi không biết."

"Thật ra cậu thiếu cơ sở đồng cảm, kinh nghiệm của cậu như tờ giấy trắng vậy, dẫn đến cậu không thể từ kinh nghiệm của mình mà đi hình dung cảm nhận của người khác trong hoàn cảnh đó."

Liêu Khoa giải thích: "Hầu hết đồng cảm được xây dựng trên sự hiểu biết của cả hai bên, nhưng điều này không đúng đối với cậu và Bạch Liễu, cậu không hiểu Bạch Liễu, hoặc phải nói cậu không hiểu bất cứ ai, thậm chí cậu còn không hiểu cơ chế sinh ra cảm xúc của con người."

"Cho nên cậu cảm thấy đồng cảm là một chuyện rất kỳ lạ."

Liêu Khoa ngước mắt lên, "Lấy hiểu biết của tôi về cậu, tôi cảm thấy lời giải thích duy nhất là—""Cậu đang cảm nhận cảm xúc của Bạch Liễu theo bản năng."

"Nhưng tương ứng, mặc dù cậu cảm nhận được nhưng cậu không có cách nào xử lý được tình cảm phức tạp như vậy."

Liêu Khoa mỉm cười, "Ví dụ nếu nói tình cảm của Bạch Liễu là một dữ liệu đặc biệt, mà cậu là một cái máy tính, trong tình huống cậu không có khả năng xử lý dữ liệu đặc biệt này thì nó sẽ tràn vào làm cậu sinh ra phản ứng kỳ lạ."

Ống nghe bệnh hỏi: "Phản ứng gì cơ?"

"Để xử lý dữ liệu đặc biệt này, cậu cũng sẽ liên tục sản xuất dữ liệu đặc biệt để đáp ứng đối phương."

Liêu Khoa khẽ cười, "Đôi khi mọi người sẽ yêu người yêu thương mình, ghét người ghét mình, đó chính là một loại phản hồi cảm xúc của con người, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, tương tự, cậu cũng sẽ sinh ra cảm xúc để xử lý cảm xúc của người kia."

"Bạch Liễu đang khổ sở vì cậu, cho nên cậu cũng sẽ vì Bạch Liễu mà đau khổ."

Liêu Khoa tiếp tục nói: "Nhưng nguồn gốc của đồng cảm đòi hỏi chúng ta phải cùng nhau tìm kiếm, cũng chính là xung quanh Spade cậu có rất nhiều người, tại sao bản năng của cậu hoặc nói tiềm thức của cậu lại chọn Bạch Liễu mà không phải cảm nhận cảm xúc của người khác?"

Dường như ống nghe bệnh đang suy nghĩ, khẽ rủ xuống: "Bạch Liễu không giống với những người khác."

"Có gì khác với những người kia thế?"

Giọng nói của Liễu Khoa rất dịu dàng, "Vấn đề này khá khó khăn với Spade nhỉ, chúng ta sẽ liệt kê mối quan hệ xung quanh cậu tiến dần lên để tìm hiểu lý do tại sao Bạch Liễu lại khác biệt nhé."

"Ví dụ như người xa lạ trong Hồ Trò Chơi, bọn họ và Bạch Liễu đối với cậu có gì khác nhau, sao cậu không đồng cảm bọn họ?"

Ống nghe bệnh im lặng một lúc lâu: "Những người này sợ tôi."

Liêu Khoa tựa như ngộ ra gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Bởi vì những người này sợ cậu nên đương nhiên giữa các cậu có rào cảm đồng cảm, bọn họ có ác ý với cậu nên cậu sẽ theo đó mà ngăn cách đối phương."

"Thật ra thì nếu Spade là con người lớn lên trong môi trường bình thường, bị mọi người sợ hãi thì phản ứng đầu tiên à bị cảm nhiễm, trong tiềm thức sợ hãi và chán ghét bản thân, từ đó cùng chung suy nghĩ với những người khác, tìm kiếm cảm giác được tán đồng trên tinh thần, tránh mình bị quần thể cô lập."

"Con người là động vật quần thể, sẽ theo bản năng trốn tránh cô đơn, nhưng Spade thì không."

Liêu Khoa nhìn Nghịch Thần ở kế bên: "Có lẽ Spade luôn ở trong một môi trường bài xích cao, y đã quen với với trạng thái này rồi cho nên khi bị sợ hãi trên mức độ rộng, y sẽ chỉ cảm thấy bình thường và xem nhẹ người đó, mà không phải tìm kiếm sự công nhận từ đám người sợ y."

"Anh muốn hỏi chú này Nghịch Thần, chú có biết hoàn cảnh sinh ra của Spade không?"

Nghịch Thần im lặng nắm chặt hai tay để trước chóp mũi, đừng lại một lát mới mở miệng: "Tên Spade này đăng nhập vào hệ thống từ phó bản Single-player Thị Trấn Siren."

"Tawil, tức là Tà Thần tiền nhiệm có một người bạn nhân loại rất thân, sau khi ngã xuống thì bị ép phải ngủ say rồi trôi dạt vào bản đồ thị trấn Siren."

"Từ lúc đó trở đi, Tà Thần mới đã trừng phạt Tawil bằng cách cho nó trôi dạt giữa các trò chơi trong trạng thái ngủ say, bị người chơi coi như NPC Lang thang cấp Thần, còn bị cắt tạo thành đủ thứ nguồn gốc tá ác để thiết kế phó bản trò chơi."

""Để quay lại tìm nhân loại đó, Tawil về lại thị trấn Siren nơi mình bắt đầu trôi dạt vào phó bản trò chơi, cắt linh hồn và nhục thể của mình nhân lúc Tà Thần mới chuyển sự chú ý đi tìm người thừa kế."

Liểu Khoa hiểu ra: "Lúc trước có người nói khu Single-player dành cho người mới tự dưng nhiều ra thêm một cái TV nhỏ, còn bị chặn không cho xem nội dung bên trong, là Spade phải không?"

Nghịch Thần ừ một tiếng: "Spade được sinh ra từ cơ thể người cá của Tawil, hơn nữa lúc y ra đời, mặc dù người chơi và NPC chính đã chết hết rồi, nhưng trò chơi thực sự đã sắp qua ải."

"Nói cách khác, cư dân thị trấn Siren đã khôi phục lại ý thức, là con người bình thường, bọn họ biết thảm kịch bắt đầu từ người cá đầu tiên được vớt lên, cũng chính là Tawil, điều này làm bọn họ cực kỳ sợ hãi và bài xích Spade được sinh ra bên trong xác Tawil."

"Đám người này dùng rất nhiều biện pháp muốn giết chết Spade, lửa, dao, nhưng bởi vì sức chống cự của Spade quá cao nên những thứ này không làm tổn thương được y, y cũng không cảm thấy đau đớn."

Nghịch Thần hít sâu một hơi: "Từ đầu đế cuối Spade không hề phản kháng, hoặc phải nói y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ bĩnh tĩnh mặc bọn họ xử lý mình."

"Nhưng bởi vì đám dân thị trấn dùng cách nào cũng không thể giết chết Spade, nỗi sợ hãi cực đoan khiến bọn họ phát điên."

"Bọn họ xếp hàng trước mặt Spade, vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng hét to mày là quái vật sau đó tập thể cắt cổ tự sát."

"Tiếp nữa Spade tìm kiếm trong thi thể của những người này, thấy được thi thể của người chơi đã chết bên trong, lấy tiền xu hệ thống của hắn ta đăng nhập trò chơi với tình trạng máu me khắp người."

Liêu Khoa tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, quay lại nhìn Spade: "Spade, tại sao cậu không chọn đồng đội làm đối tượng đồng cảm?

Đồng đội sẽ không sợ cậu đâu."

Ống nghe bệnh cúi xuống, như đang chăm chú suy nghĩ rồi đáp: "Bọn họ đối với tôi không có dữ liệu đặc biệt."

Liêu Khoa thoáng phản ứng, cười nói: "Cậu đang dùng phép ví von của tôi à?

Tình cảm dành cho cậu là dữ liệu, tình cảm của đồng đội dành cho cậu chưa đủ mạnh để cậu sinh ra dữ liệu đặc biệt để đáp lại."

"Điều này khá bình thường."

Liêu Khoa đăm chiêu, "Giống như những người xa lạ trong xã hội loài người, sẽ có cảm giác khoảng cách, nhưng tình cảm của đồng đội đối với Spade cậu còn mãnh liệt hơn người xa lạ một chút, cậu hẳn có thể cảm nhận được, hơn nữa thời gian ở bên cậu còn nhiều hơn Bạch Liễu cơ, tại sao không đáp lại đồng đội mà chọn Bạch Liễu vậy?"

Lần này ống nghe bệnh im lặng một lúc: "Bởi vì lần đầu tiên gặp Bạch Liễu, cậu ấy cười với tôi."

"Tôi cảm nhận được cậu ấy muốn tôi ôm cậu ấy."

"Cậu ấy không muốn tôi đi, muốn mãi mãi ở bên cạnh tôi."

"Những người khác sẽ không thế đâu, họ không sợ tôi, nhưng không muốn ôm tôi và mãi mãi ở bên cạnh tôi."

"Chỉ có Bạch Liễu mới sinh ra dữ liệu đặc biệt này với tôi thôi."

Liêu Khoa và Nghịch Thần đều im lặng, sau đó Liêu Khoa mới tiếp tục hỏi: "Dữ liệu mà Bạch Liễu cho cậu khác với mọi người, chẳng hạn như đồng đội cho cậu đúng không?"

"Ừ."

Ống nghe bệnh trả lời rất nhanh.Liêu Khoa tiếp tục hỏi: "Cậu có thể sử dụng thứ gì đó để so sánh dữ liệu đặc biệt mà Bạch Liễu mang đến cho cậu không?"

Ống nghe bệnh thoáng dừng lại: "Lần đầu tiên Bạch Liễu gặp tôi đã nắm lấy cổ tay tôi."

"Rất ấm áp."

Liêu Khoa cúi đầu viết tiếp lên sổ ghi chép, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghịch Thần: "Anh hỏi xong rồi, tin tưởng không cần anh nói thì chú cũng biết vấn đề tâm lý của Spade nằm ở đâu phải không?"

Nghịch Thần chống trán, bất đắc dĩ thở dài: "Mặc dù trong trò chơi đã đoán được nhưng khi thực sự xác nhận vẫn hơi..."

Liêu Khoa cười, chú đứng lên cởi dây đang trói Spade ra, sau đó xoay người vỗ vỗ bả vai Nghịch Thần: "Rất phức tạp đúng không?

Lần đầu tiên con gái anh nói nó có người mình thích, anh cũng có tâm trạng như này."

"Một mặt cảm thấy may mắn vì nó đã lớn rồi, có người mình thích cơ đấy."

Liêu Khoa xoay người nhìn Spade, híp mắt cười: "Một mặt lại lo lắng bé ngốc ấy thích người không tốt."

"Nhưng cũng may chú muốn hiểu đối phương rất dễ dàng."

Liêu Khoa đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Nghịch Thần kéo ra ngoài: "Anh thấy anh không chỉ phải tư vấn tâm lý cho Spade mà còn phải tư vấn tâm lý cho chú nữa đấy."

Nghịch Thần bất ngờ bị kéo sis một tiếng, cánh tay bị Liêu Khoa nắm toàn là vết roi máu me đầm đìa.Liêu Khoa nhìn Nghịch Thần: "Chú nói chú không bị thương có thể lừa Bách Dật nhưng không gạt được người trong nghề như anh đâu, những vết roi này là sao?

Sao chú cũng mang vết thương ra ngoài?"

Nghịch Thần dừng lại, sau đó rút tay về phàn nàn cười nói: "Có thể xảy ra chuyện gì được?

Lúc tên khốn Spade sắp đăng xuất trò chơi bỗng dưng nổi điên cầm roi quất em, đánh cho em không trở tay nổi, không kịp phản ứng đã mang vết thương ra khỏi trò chơi rồi."

Liêu Khoa bình tĩnh nhìn Nghịch Thần: "Vết thương trên người chú và Spade là một loại roi, đều có gai câu, roi của Spade không phải như vậy."

Nghịch Thần ngồi tựa lưng trên ghế sofa, cúi đầu không nói một lời, im lặng rất lâu.Máu chảy ra từ vết roi trên người anh nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 316: Hồ Trò Chơi


Chương 316: Hồ Trò ChơiEdit: Chó của Bạch Liễu"Anh không hỏi nhiều, chú mà không muốn nói thì không có ai moi ra từ miệng chú được cả."

Liêu Khoa dừng nói, chú lấy một một cuộn băng vải: "Xử lý vết thương cho chú được không?"

"Được, được mà."

Nghịch Thần cười nói đùa, "Anh Liêu bằng lòng quản lý em, đó là vinh hạnh của em."

"Ít nói dùm đi, xoay người cởi quần áo cho anh."

Liêu Kha nói.Nghịch Thần nhe răng trợn mắt cởi áo, lộ ra nửa người trên trần trụi cường tráng, từ vai đến ngực xen kẽ không ít vết roi, vết thương trên da tróc thịt bong ra, máu vẫn còn đang thấm ra ngoài."

Anh thấy dây thần kinh đau đớn của chú và Spade đều rất dị thường."

Liêu Khoa hiếm khi thở dài, "Hai người bị thương nặng như vậy nhưng không ai nhìn ra được một tí nào."

Liêu Khoa quấn băng vải trên lưng Nghịch Thần từ cuộn này sang cuộn khác, cuối cùng gần như quấn khắp lưng.Spade không khá hơn Nghịch Thần là bao, gần như bị quấn thành xác ướp.Xong hết cả rồi, Liêu Khoa cầm hòm thuốc chuẩn bị rời đi, lúc mở cửa sắp ra ngoài, Liêu Khoa thoáng dừng lại, quay đầu nhìn Nghịch Thần đang ngồi dưới đất trông Spade vẫn chưa tỉnh lại, tâm tình phức tạp hóa thành một tiếng thở dài, bảo:"Nghịch Thần."

Nghịch Thần cười ha ha quay đầu lại:Liêu Khoa nhìn anh: "Nếu chú mà chết thật thì em dâu sẽ tái giá đó."

"Nè," Nghịch Thần căng mặt, anh trơ mắt nhìn Liêu Khoa đẩy cửa rời đi, "Em kết hôn khó lắm đó, đừng có tùy tiện đùa giỡn vậy chứ."

Liêu Khoa phất tay đóng cửa lại, giọng nói đượm ý cười truyền tới từ phía sau cánh cửa: "Không muốn vợ tái giá thì phải cố gắng sống sót nhé đội trưởng."

Nghịch Thần dựa vào tường, đột nhiên nở nụ cười, anh vịn tường lảo đảo đứng dậy, lấy hộp thuốc lá đặt trên bàn, khoác áo đẩy cửa ban công phòng họp ra.Nghịch Thần dựa vào hàng rào ban công, ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa.Ánh mắt anh nhìn về nơi xa xăm, lướt qua hết thảy mọi thứ trong trò chơi, có cơn gió rất nhẹ thổi mái tóc và áo khoác trên bả vai anh.Trong đại sảnh hệ thống không có gió tự nhiên, nhưng con người di chuyển sẽ làm không khí di chuyển, cho người ta một ảo giác có gió.Nghịch Thần im lặng một hồi, cuối cùng lấy ra một cái bật lửa từ trong túi, che điếu thuốc châm lên.Ánh lửa chập chờn làm gương mặt bình thường của Nghịch Thần trở nên bình yên và dịu dàng, đầu lửa bị hút lóe lên một cái, Nghịch Thần phun khói ra, khói trắng lượn lờ nhanh chóng che mất vẻ bình yên dịu dàng ấy, chỉ còn lại một cảm giác mông lung và trầm luân mãnh liệt.Cánh cửa ban công phía sau Nghịch Thần bị đẩy ra không biết tự bao giờ, Spade bị quấn như xác ướp loạng choạng tựa vào Nghịch Thần.Nghịch Thần theo bản năng muốn dập tắt điếu thuốc.Spade lên tiếng cắt ngang động tác của Nghịch Thần, y nghiêng đầu nhìn Nghịch Thần hỏi: "Thuốc lá, có vị gì?"

"Sao đột nhiên lại tò mò thứ này?"

Nghịch Thần cảm thấy buồn cười, "Chẳng phải lúc trước anh không có hứng thú với nó sao?"

Tất nhiên, điều này có liên quan đến chuyện Nghịch Thần hầu như không hú thuốc lá trước mặt Spade."

Đây là đồ vật trong [hiện thực]."

Spade nhìn chằm chằm ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp thuốc của Nghịch Thần, soi xét hỏi: "Bạch Liễu thích thứ này không?"

Nghịch Thần đột nhiên nở nụ cười, vỗ gáy Spade: "Trước đây dạy anh nhiều thứ tốt như vậy, anh chớ có học hút thuốc, Bạch Liễu không thích hút thuốc đâu."

Nói xong, Nghịch Thần bóp đầu thuốc lá, anh buồn bực ngán ngẩm dập thuốc, liếc sang Spade, trêu: "Không ngờ anh vừa gặp đã yêu Bạch Liễu."

Spade im lặng một lúc, hỏi: "Vừa gặp đã yêu là gì?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy người này đã cảm thấy sẽ ở bên em ấy cả đời."

Vẻ mặt Nghịch Thần như rơi vào hồi ức, khẽ nở nụ cười; "Thật ra cho dù cuối cùng có thể ở bên em ấy cả đời hay không, lúc thấy em ấy trong đám đông nhìn thoáng qua anh, mỉm cười với anh, thì thực sự rất hạnh phúc."

"Tôi không thể yêu Bạch Liễu từ lần đầu gặp gỡ à?"

Spade nhìn Nghịch Thần.Nghịch Thần cười: "Không phải là không được, chỉ là rất lạ thôi."

Nghịch Thần miễn cưỡng ngậm điếu thuốc: "Bởi vì trong nhận thức của tôi, loại người như Bạch Liễu đến chết cũng không dễ dàng chủ động đến gần ai."

"Dường như anh đã làm Bạch Liễu hạnh phúc cho nên cậu ta mới có thể chủ động đấy."

Spade nhìn Nghịch Thần, hỏi: "Bạch Liễu hạnh phúc, là gì?"

Nghịch Thần im lặng một lát rồi nói: "Hạnh phúc ấy à."

"Dùng cách giải thích của Spade thì là–" Nghịch Thần dập thuốc, cười quay đầu: "Chính là lúc Bạch Liễu ôm anh, ngoại trừ đau khổ thì anh cảm nhận được một cảm xúc khác của Bạch Liễu."

"Đó là hạnh phúc."

"Cảm giác làm tư vấn tâm lý thế nào?"

Nghịch Thần chuyển đề tài hỏi Spade.Spade thoáng im lặng: "Không có cảm giác gì."

Nghe vậy, Nghịch Thần cười to, cười đến ho sặc vài tiếng, thiếu chút nữa cười văng điếu thuốc: "Bách Dật và Bách Gia Mộc làm xong đều tự bế rất lâu."

"Nói tiếng lòng của mình cho người khác nghe là một chuyện rất khó."

"Nhưng vẫn phải nghe mới biết vấn đề nằm ở đâu."

Spade nhìn Nghịch Thần: "Anh từng tư vấn tâm lý chưa?"

Nghịch Thần im lặng, anh vô thức nhét tay vào túi lấy bật lửa, dường như muốn hút thuốc, nhưng cuối cùng vẫn đè lại không châm lên."

Rồi."

Nghịch Thần trả lời Spade với ý cười thở dài, "Nhưng đáng tiếc là chưa làm xong."

Spade hỏi: "Tạo sao chưa xong?"

Nghịch Thần cười: "Bởi vì trong lòng tôi giữ quá nhiều chuyện, nói thế nào cũng nói không hết."

Spade nhìn Nghịch Thần: "Tại sao không làm tiếp?"

Nghịch Thần lười nhác tựa vào hàng rào ban công: "Mục đích của tư vấn tâm lý là để anh tự biết vấn đề của mình nằm ở đâu, tôi tự biết vấn đề của chính tôi cho nên sau này không nhờ Liêu Khoa tư vấn cho tôi nữa."

"Hơn nữa tư vấn tâm lý không phải vạn năng, nhiều khi dù anh biết vấn đề tâm lý của mình ở chỗ nào, nhưng đến thời điểm ấy, nên bị thương vẫn phải chịu đựng."

Spade nhận ra trên lưng Nghịch Thâng quấn đầy băng vải, y dừng lại một lúc: "Tại sao đã biết rõ vấn đề tâm lý của mình rồi nhưng vẫn sẽ bị thương?"

Nghịch Thần kẹp điếu thuốc tắt lửa từ miệng, xoay người tựa lưng lên hàng rào cười nhìn Spade: "Bởi vì con người là động vật sống tình cảm như vậy đấy Spade à."

"Dù anh biết mình sẽ bị thương vì một người nào đó, nhưng vẫn không có cách nào không đến gần đối phương."

Nghịch Thần cười tủm tỉm: "Giống như lần sau có cơ hội chung trò chơi với Bạch Liễu, cho dù biết cậu ta có thể làm tổn thương anh, anh cũng sẽ không chút do dự đi vào đúng chứ?"

Spade trả lời rất nhanh: "Sẽ đi."

Nghịch Thần cười: "Cố chấp lắm."

Cơn gió thổi qua Spade và Nghịch Thần, Nghịch Thần híp mắt trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa ban công ra."

Chém roi của hai thằng nhóc các anh làm trọng kiếm của tôi nát rồi, tôi phải đi tìm thợ cải tạo vũ khí sửa đã, anh cũng đi sửa roi của mình đi."

'League sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị sẵn sàng nào."

Nghịch Thần quay đầu lại cười dặn dò Spade, sau đó đẩy cửa phòng họp phất tay rời đi.Trong Gánh Xiếc Lang Thang.Vương Thuấn sứt đầu mẻ chán canh giữ ngoài phòng Mộc Kha, bên cạnh là Mục Tứ Thành ngồi xổm ngáp lên ngáp xuống."

Lâu như vậy rồi, Mộc Kha vừa tỉnh lại đã nhốt mình vào trong nhà kho nhỏ này, đến giờ một chút động tĩnh cũng chả thấy."

Vương Thuấn gấp đến độ sắp phá cửa đi vào, thấy Mục Tứ Thành ngồi xổm ngáp đến sắp gục thì dở khóc dở cười, "Sao cậu còn có tâm trạng ngủ vậy hả."

Mục Tứ Thành buồn ngủ ngồi xếp bằng trên mặt đất, duỗi thắt lưng lười biếng mỏi: "Anh gấp cái gì chứ, chỉ cần không chết chờ Bạch Liễu về xử lý là ok hết."

Đang duỗi người dở thì Mục Tứ Thành nhìn thấy ba người ở cuối hành lang đang đi tới, ánh mắt lập tức tỉnh táo, hắn bỗng nhảy lên: "Bạch Liễu trở lại rồi."

Bạch Liễu nhìn không chớp mắt đi đằng trước, Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi một trái một phải đi sau lưng cậu.Đến khi Bạch Liễu thật sự đến gần trước mặt Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành sững sờ: "Ủa Bạch Liễu sao anh lại bị thương?

Tóc cũng dài ra rồi?"

"Xảy ra một số chuyện, lát nữa để Giai Nghi giải thích cho cậu."

Bạch Liễu qua loa trả lời Mục Tứ Thành, sau đó nhìn Vương Thuấn, "Xảy ra chuyện gì?"

Vương Thuấn bị ánh mắt dò hỏi của Bạch Liễu đảo qua, nhịn không được đứng thẳng, mắc bệnh nghề nghiệp giơ sổ ghi chép báo cáo từng chuyện một."

Mục Tứ Thành đi đánh lén Trình Tự Sát Thủ thì bị trục xuất đến hiệp hội Bình Minh Ánh Kim, bị tập kích nhốt lại nhưng chạy thoát được, sau khi cởi bỏ đạo cụ trói buộc hiện tại không còn gì đáng ngại."

Mục Tứ Thành đứng bên cạnh kêu la ngắt lời Vương Thuấn: "Tập kích gì chứ, tôi bị ám toán OK?"

Bạch Liễu làm ngơ trước lời giải thích của Mục Tứ Thành, nhìn Vương Thuấn: "Mộc Kha xảy chuyện gì vậy?"

"Lúc Mộc Kha dẫn Đỗ Tam Anh vào Hồ Trò Chơi thì gặp đội viên mới của Người Săn Hươu."

Sắc mặt Vương Thuấn nghiêm túc nhìn Bạch Liễu, "Dường như đối phương đã sử dụng đạo cụ ký ức rất đặc biệt với Mộc Kha, có thể chuyển ký ức của bản thân qua Mộc Kha."

"Lúc Mộc Kha trở về vẫn còn hôn mê, nhưng sau khi tỉnh lại thì mang theo chìa khóa nhà kho và rất nhiều giấy bút đi vào nhốt mình trong đó, giờ vẫn chưa đi ra, nói muốn yên tĩnh một mình, tách biệt ký ức của mình và Tên Hề kia ra."

Vương Thuấn do dự một chút: "Nhà kho của hiệp hội không khác gì phòng tối, trạng thái tinh thần của Mộc Kha lại rất không ổn, ở lâu trong đó sẽ xảy ra vấn đề."

"Tôi đã định xông vào nhưng không biết trạng thái hiện giờ của Mộc Kha thế nào, nếu đang ở giai đoạn mấu chốt phân kia ký ức, xông vào có thể sẽ khiến Mộc Kha sinh ra phản ứng chấn động tinh thần mãnh liệt hơn."

Bạch Liễu đăm chiêu nhìn về phía cửa nhà kho đang đóng chặt kia, sau đó cậu tiến lên một bước, thong thả gõ ba tiếng, vẻ mặt bình thản nhỏ giọng mở miệng nói: "Mộc Kha, tôi là Bạch Liễu, tôi vào được không?"

Giọng nói run rẩy của Mộc Kha truyền ra từ trong nhà kho: "Không được"
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 317: Hồ Trò Chơi


Chương 317: Hồ Trò ChơiEdit: chó của Bạch Liễu, Đoá ĐoáTrong nhà kho.Mộc Kha quỳ trên mặt đất ôm đầu cuộn thành một cục, hai mắt tan rã lẩm bẩm: "Quên đi, quên đi, quên hết toàn bộ đi."

Xung quanh Mộc Kha lộn xộn rải rác hơn mười cây bút đã hết mực và rất nhiều tờ mảnh giấy viết đầy chữ.Những dòng chữ trên mấy mảnh giấy ban đầu còn gọn gàng lưu loát, càng về sau càng lộn xộn hết lên, tựa như người viết những dòng chữ này ngay từ đầu còn có thể miễn cưỡng giữ đầu óc tỉnh táo, dần dần càng mất bình tĩnh nên chỉ có thể vẽ lung tung loạn xạ.Mặt trước của mỗi mảnh giấy có một số bảng biểu có hình dạng kỳ lạ, còn mặt sau là nhiều hình ảnh mặt nạ chú hề méo mó được vẽ một cách cuồng loạn.Các bảng biểu này là bảng so sánh, nội dung bên trong rất kỳ lạ.Bảng so sánh nhằm để phân biệt sự khác nhau giữa hai sự vật có vẻ giống nhau thông qua phép so sánh dưới dạng bảng biểu, chẳng hạn như so sánh sự khác nhau giữa chuối tiêu và chuối tây, kiwi nội địa và kiwi nhập khẩu.Mà Mộc Kha viết những bảng so sánh này, thứ so sánh không phải sự vật mà là con người.Cậu đang so sánh sự khác nhau giữa [Bạch Liễu] và [Bạch Lục].Bảng so sánh của Mộc Kha được rất chi tiết, từ ngoại hình, cuộc đời cho đến xuất thân, cậu viết ra tất cả những gì đã xảy ra với Bạch Liễu và Bạch Lục như một cuốn biên niên sử, sau đó so sánh từng cái một.Mộc Kha lẩm bẩm: "Không giống, Bạch Liễu và Bạch Lục không hề giống nhau""Bạch Liễu cứu mình."

Mộc Kha cào tóc mình, hai mắt cậu đăm đăm, "Nhưng Bạch Lục cũng cứu mình."

"Bạch Liễu chỉ là một nhân viên bình thường từng bị mình chèn ép, anh ấy sẽ không giống như Bạch Lục làm nhiều chuyện tổn thương người khác như vậy."

Trong đầu Mộc Kha không ngừng lóe lên đủ loại chi tiết và hồi ức.Bạch Liễu mỉm cười điều khiển Trương Khôi đi chịu chết, lừa được linh hồn Mục Tứ Thành trong lúc nguy cấp nhất trong trò chơi, lợi dụng nhược điểm của Lưu Giai Nghi để em gia nhập đoàn đội, trong mắt không có một tia cảm xúc nào ôm lấy Đường Nhị Đả vẻ mặt hoảng hốt mình đầy vết thương, khẽ nhàng thì thầm [Tôi xin lỗi vì tất cả những gì anh gặp phải].[Đưa linh hồn cho tôi, hãy để tôi chuộc tội thay những Bạch Lục kia].Bạch Liễu không chút tình cảm nâng cằm Mộc Kha lên, rũ mắt nhìn cậu, nhỏ giọng nói:[Nếu cậu vẫn vô dụng như vậy thì tôi sẽ vứt bỏ cậu đấy.][Tôi không cần tùy tùng không có giá trị, Mộc Kha ạ].Bạch Liễu sẽ làm những chuyện tổn thương người khác, ban đầu cậu không làm chỉ là bởi vì bản thân là một người bình thường bị mắc kẹt ở một vị trí bình thường, không có thân phận và năng lực.Nhưng nếu cho Bạch Liễu thân phận, địa vị, vốn liếng và năng lực giống như Bạch Lục.Mộc Kha đau khổ khom lưng, thở dốc nói: "Bọn họ khác ở chỗ nào đây?"

Bạch Lục mỉm cười cười lười biếng trong trí nhớ của Daniel và nụ cười thờ ơ của Bạch Liễu trong trí nhớ Mộc Kha dần dần chồng lên nhau.Không thể.Tim Mộc Kha đạp loạn, cậu ho khan.Tên Hề kia điên cuồng tín ngưỡng Bạch Lục, dù kiểu tín ngưỡng điên cuồng này chỉ xuất hiện trong trí nhớ nhưng cũng sắp làm Mộc Kha phát điên rồi.Ký ức của Mộc Kha ảm đạm phai mờ bởi những ký ức điên cuồng lộng lẫy của Tên Hề, Mộc Kha dần dần quên mất cha mẹ mình, trường học, những người gặp được từ nhỏ đến lớn, hết thảy đều bị bóp méo thành trí nhớ của Daniel.Mộc Kha cảm giác mình đang bị ký ức của Daniel cắn nuốt.Cha mẹ cậu biến thành người cha lạnh lùng cao thượng của Daniel, trường học trở thành trường bắn rộng lớn, những người từng giao thiệp từ kẻ đồng trang lứa dối trá khách sáo trên thương trường biến thành người đánh bại kẻ thù của gã.Mộc Kha cảm thấy sự tồn tại của mình đang bị Daniel ép ra ngoài từng chút một.Ký ức dần dần biến Mộc Kha thành một Daniel khác, mà thứ duy nhất Mộc Kha có thể lưu lại trong trí nhớ của mình chính là Bạch Liễu.Nếu Bạch Liễu chính là Bạch Lục, vậy Mộc Kha và Tên Hề có cùng ký ức khác nhau chỗ nào?Trái tim Mộc Kha đập kịch liệt, cậu che trái tim đang loạn nhịp mở miệng thở dốc, bờ môi tím tái, cảm giác gần như đau bụng ép Mộc Kha tỉnh táo lại lần nữa.Cậu bối rối tìm kiếm những tờ bảng biếu trên mặt đất, cố gắng tìm ra điểm khác nhau giữa Bạch Liễu và Bạch Lục."

Không giống, không hề giống."

Mộc Kha hít sâu, hốc mắt đỏ lên, lẩm bẩm thuyết phục mình, "Bạch Liễu, Bạch Liễu tóc ngắn, Bạch Lục tóc dài, vẻ ngoài bọn họ không giống nhau."

"Mộc Kha."

Bạch Liễu đứng bên ngoài gõ cửa lần nữa, giọng điệu của cậu vẫn rất bình tĩnh, nhưng từ thương lượng trực tiếp biến thành hạ mệnh lệnh: "Đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba, mở cửa ra."

Bả vai Mộc Kha run lên, cậu vô thức phục tùng mênh lệnh của Bạch Liễu, lảo đảo đứng dậy mở cửa:Bạch Liễu tóc dài trên mặt không có biểu cảm nào nhìn Mộc Kha: "Còn nhớ tôi không?"

Mộc Kha gần như ngơ ngác nhìn mái tóc dài của Bạch Liễu, cánh tay mở không kìm được run rẩy.Trong nháy mắt, tất cả những ký ức không thể quên lẫn lộn vào nhau.Mộc Kha chậm rãi quỳ xuống đất, che gương mặt vặn vẹo dữ tợn của mình, trái tim đau đớn đập kịch liệt làm Mộc Kha khom lưng thở dốc từng hơi, hô hấp dồn dập đến mức sắp nôn khan.Bạch Liễu bình tĩnh lướt qua Mộc Kha đang cuộn mình trên mặt đất, đi vào nhà kho sau đó đóng cửa lại, quỳ một gối xuống nhặt mấy mảnh giấy trên mặt đất lên cúi đầu xem."

Hóa ra đang cố gắng phân biệt tôi và Bạch Lục."

Bạch Liễu cụp mắt, "Đã đến tình trạng này rồi cơ à, tất cả mọi thứ trong trí nhớ đều bị nuốt chửng, chỉ còn lại sự tồn tại của tôi."

Bạch Liễu tiện tay tìm một bậc thang trống trong nhà kho ngồi xuống, hai tay cậu đan vào nhau, nghiêng người về phía trước đỡ Mộc Kha đang ngã xuống đất.Mộc Kha hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu, trên mặt vô thức nở nụ cười điên cuồng như Tên Hề, nhưng giây tiếp theo lại bị chính Môc Kha hoảng hốt giơ tay che lại, giọng nói như đang khóc: "Đừng nhìn tôi thế này, đây không phải tôi."

"Là bởi vì trí nhớ quá tốt cho nên hoàn toàn không có cách nào quên được trí nhớ mà đối phương truyền cho cậu sao?"

Bạch Liễu không bị cảm xúc của Mộc Kha ảnh hưởng, giọng điệu bình thản hỏi.Mộc Kha cúi đầu như một đứa trẻ làm sai: "Đúng vậy."

Bạch Liễu rũ mắt: "Đúng là tôi có thể tìm cách xóa bỏ đoạn ký ức này cho cậu, nhưng nếu chỉ xóa bỏ, lúc gặp lại Tên Hề, cậu vẫn sẽ sợ hãi đúng chứ?"

"Dù sao coi như có xóa bỏ, cậu cũng đã bị trí nhớ của gã chiến thắng, cậu đang trốn tránh trí nhớ của gã."

Bả vai Mộc Kha run rẩy, cậu cắn chặt môi dưới, không nói gì."

Tại sao lại bị ký ức của Tên Hề cắn nuốt vậy?"

Bạch Liễu hỏi, "Mộc Kha không có mục đích sống cho riêng mình à?"

Mộc Kha vẫn không nói gì.Bạch Liễu nói tiếp: "Con người phải có mục đích sống cho riêng mình, biết mình là gì, biết tại sao mình sống, rất khó bị xóa bỏ bởi sự hiện diện của người khác."

"Cho dù sự hiện diện của người đó ảnh hưởng đến cậu mạnh mẽ cỡ nào, trông giống cậu cỡ nào thi kẻ đó và cậu vốn không phải một người."

Bạch Liễu đưa cho Mộc Kha những tờ giấy đầy bảng biểu, bình thản mở miệng: "Giống như tôi và Bạch Lục vậy."

Mộc Kha ngạc nhiên ngẩng đầu.Bạch Liễu nhìn Mộc Kha: "Mộc Kha không có mục đích sống cho riêng mình ư?

Bạn bè, người thân, người yêu, sự nghiệp, vật chất chẳng hạn?"

Mộc Kha chần chừ thật lâu, chậm rãi sụp bả vai, không còn căng thẳng như vậy nữa, xuất thần kể lại:"Vì bệnh tật, từ nhỏ đến lớn tôi không có bạn bè, bọn họ đều sợ làm tổn thương tôi, kết bạn với tôi là một chuyện rất nguy hiểm, cha mẹ tôi vẫn đối xử tốt với tôi, cũng cố gắng hết sức để cứu chữa cho tôi, tận lực thỏa mãn tất cả các nhu cầu, nhưng bởi vì ngay từ đầu bác sĩ đã nói tôi sẽ không sống được bao lâu nữa."

Mộc Kha im lặng trong chốc lát, nói, "Cho nên ánh mắt bọn họ nhìn tôi giống như đang chờ tôi chết vậy."

"Tôi cũng không thích ai, cứ cảm thấy bọn họ có thể sống rất lâu, so với tôi như người của hai thế giới ấy."

Mộc Kha chậm rãi siết chặt nắm đấm: "Vì ghen tị với những người có thể sống lâu và khỏe mạnh, cho nên không có cách nào thích bọn họ được."

"Vật chất và sự nghiệp."

Mộc Kha dừng một thoáng, "Mọi người đối xử với những người sắp chết rất tốt, cho nên không chút keo kiệt với tôi."

Mộc Kha im lặng cực kỳ lâu, nước mắt lăn xuống từ hốc mắt phiếm hồng của cậu, cậu giơ tay lau đi, đột nhiên khóc cười thành tiếng: "Người được biết trước cái chết của mình từ lúc sinh ra, dường như không hề có mục đích sống."

Bạch Liễu dựa vào bậc thềm, giương cầm híp mắt: "Nếu dùng cổ phiếu để so sánh, bởi vì chẳng mấy chốc sẽ chết nên không có ai bằng lòng đầu tư tình cảm lên một cổ phiếu được định sẵn sẽ thua lỗ cả."

Bạch Liễu bình thản nhìn Mộc Kha: "Mà điểm ấy, cậu và Tên Hề tồn tại nhờ Bạch Lục giống nhau, cho nên dưới tình huống cậu không thể phân biệt được tôi cùng Bạch Lục, cậu khó mà biện giải bản thân và Daniel, đúng không?"

Mộc Kha khàn khàn đáp: "Đúng vậy."

"Ngẩng đầu lên nhìn tôi, Mộc Kha."

Bạch Liễu dùng giọng điệu ra lệnh, "Nhìn tôi, chỉ ra điểm giống nhau giữa tôi và Bạch Lục."

Mộc Kha theo bản năng phục tùng mệnh lệnh của Bạch Liễu, ngửa đầu nhìn Bạch Liễu, tông giọng phát run: "Các anh đều thích tiền bạc."

Bạch Liễu thản nhiên ừ một tiếng."

Lợi dụng hết thảy không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình."

"Rất hiểu trò hơi."

"..."

"Hiện giờ cũng tóc dài."

Mộc Kha run rẩy trần thuật, trước mắt hoàn toàn mông lung, cậu cảm giác mình dần dần rơi vào đống hỗn hợp, không phân biệt được sự khác biệt giữa Bạch Liễu tóc dài chân thật trước mặt và Bạch Lục trong trí nhớ của Daniel."

Tóc dài à?"

Bạch Liễu đăm chiêu nhìn Mộc Kha, bỗng nhiên nở nụ cười, "Tôi nhớ vũ khí kỹ năng của cậu có thể lấy ra ở đại sảnh trung tâm."

Tuy Mộc Kha không biết Bạch Liễu muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu, từ giao diện lấy dao găm của mình ra:"Lại đây."

Bạch Liễu cụp mắt hạ lệnh.Mộc Kha cầm dao găm đi qua.Vẻ mặt Bạch Liễu không có biểu cảm gì giơ tay trái cầm tay Mộc Kha, tay phải vòng qua sau gáy túm mái tóc dài đang xõa xuống eo, sau đó nắm tay Mộc Kha và dao găm trong tay cậu, Bạch Liễu không chút do dự cắt ngang lên đó.Mái tóc dài bị cắt đứt.Vẻ mặt Mộc Kha ngơ ngác cầm dao găm cắt đứt mái tóc dài của Bạch Liễu."

Hiện giờ tóc tôi không còn dài nữa."

Bạch Liễu ngước mắt, mái tóc rải rác rơi trên vai cậu "Mộc Kha, cậu phải nhớ kỹ, nếu cậu chọn sống vì Bạch Liễu thì đừng bao giờ nhầm lẫn tôi với Bạch Lục."

"Bởi vì người đầu tư tình cảm và công nhận cậu là tôi chứ không phải Bạch Lục."

Bạch Liễu bình thản nói: "Tôi không thích tài sản mà mình đầu tư bị người khác thay tôi nhận giá trị gia tăng."

"Giá trị tồn tại của cậu nhiều hơn cậu nghĩ đấy, Mộc Kha."

Mộc Kha như ngây dại quỳ trên mặt đất, hai tay cậu nắm chùm tóc mà Bạch Liễu cắt đứt, những ký ức thuộc về Daniel nhanh chóng phai nhạt.Bạch Liễu và Bạch Lục không giống nhau.Bạch Lục sẽ vứt bỏ tín đồ không có giá trị.Nhưng Bạch Liễu thì không.Vị thần thật sự sẽ trao cho tín đồ vô năng của mình giá trị hoàn toàn mới.Bạch Liễu vịn giá đỡ khom người đứng lên, không biết cậu lấy từ đâu trong nhà kho một sợi dây da, dùng ba ngón tay căng ra tay kia túm tóc từ sau gáy vuốt lên trên, gom mái tóc đen thành một chùm, vẻ mặt hờ hững buộc lại thành một cái đuôi ngựa không cao không thấp.Vài lọn tóc rối nghịch ngợm rũ xuống hai bên trán cậu.Bạch Liễu đẩy cửa nhà kho ra, tia sáng xuyên qua hai bên đầu rọi vào trong, ánh mắt cậu rất lạnh nhạt, mái tóc rối ngược sáng che trán khiến người nhìn không rõ ràng, trên áo sơ mi dính đầy vết máu chưa khô."

Mộc Kha, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt rồi ra họp, League sắp bắt đầu rồi."

Mộc Kha cắn chặt răng, cậu gọi lại Bạch Liễu sắp rời đi: "Nhưng hiện giờ tôi không thể loại bỏ hoàn toàn sự ảnh hưởng của ký ức Daniel đối với bản thân, như vậy không có vấn đề gì không?"

Cậu dường như rất sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: "Không cần thay đổi người trong League sao?"

"Sự ảnh hưởng này có tác động tới mục đích sống của cậu là vì tôi không?"

Mộc Kha hoảng hốt, lập tức trả lời: "Tuyệt đối không."

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại đẩy cửa rời đi: "Bất kỳ thứ gì không thể tác động tới mục đích sống của cậu thì cuối cùng đều sẽ biến thành giá trị tồn tại của cậu, chỉ là ở giữa sẽ có một quá trình không ổn định."

"Cá nhân tôi rất ghét quá trình này."

Cửa kho hàng đóng lại, Mộc Kha yên lặng ngồi, tay nắm chặt dúm tóc dài mà Bạch Liễu không chút do dự cắt đứt, lẩm bẩm lặp lại lời của Bạch Liễu: "Bất kỳ thứ gì không thể tác động tới mục đích sống của cậu thì cuối cùng đều sẽ giúp giá trị tồn tại của cậu tăng lên."

"Chỉ cần ký ức của Daniel không thể chiếm đoạt được tôi."

Mắt Mộc Kha run run nhìn tóc dài đang nắm trong tay: "Vậy tôi có thể tìm tất cả ký ức liên quan tới League, sau đó giúp bản thân trở nên mạnh hơn."

Mộc Kha nắm tóc dài che lên chỗ trái tim đang đập điên cuồng tới mức đau đớn, rơi lệ nghẹn ngào cười.

Tác giả: Một chương rất trẻ trâu, vẫn là hàng tồn.6 biến thành tóc đuôi ngựa ngắn.
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 318: Hồ Trò Chơi


Chương 318: Hồ Trò Chơi Edit: Chó của Kinh Phong Đoàn người đi về phía phòng hội nghị Gánh Xiếc Lang Thang.Vương Thuấn đi sau Bạch Liễu, lâu lâu lo lắng quay đầu nhìn nhà kho đóng kín mà Mộc Kha đang ở trong: "Mộc Kha không sao thật chứ?

Bị cưỡng chế dung hợp ký ức thì khó tỉnh táo lại lắm."

"Tạm thời không sao."

Bạch Liễu hời hợt đáp lời: "Bản thân cậu ấy có thể xử lý được."

"Không được thì tôi sẽ giúp, trước tiên hội báo những sự việc xảy ra dạo gần đây đi."

Vương Thuấn miễn cưỡng an tâm, anh ta ôm một chồng tài liệu lớn, đi trước một bước mở cửa phòng hội nghị ra cho Bạch Liễu.Bạch Liễu lịch sự gật nhẹ đầu bày tỏ cảm ơn.Vương Thuấn đặt tài liệu lên trên chiếc bàn dài trong phòng, kéo ghế chủ vị ra để Bạch Liễu ngồi.Lưu Giai Nghi, Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành ngồi ở hai bên bàn, Vương Thuấn đi tới cuối bàn, mở giao diện hệ thống của mình, một bảng nổi khổng lồ hiện ra, Vương Thuấn như đang trình chiếu PPT báo cáo các sự kiện lớn gần đây cho Bạch Liễu."

Trước tiên nhấn mạnh lại lần nữa quy tắc hoạt động của vòng đấu tiếp theo."

"League tổng cộng được chia thành: mùa trước giải đấu, giải đấu chính thức và vòng loại chung kết."

"Mùa trước giải đấu là league chúng ta sắp tham gia, các đội tham gia đa phần là những team người mới không có kinh nghiệm và một số team người chơi cũ nhưng thực lực không quá mạnh, cơ chế đấu là random, rút thăm đối thủ của trận sau là đội nào thì sẽ đấu với đội đó, thắng sẽ được thăng hạng, thua thì trực tiếp bị loại khỏi giải đấu."

"Trong mùa trước giải đấu nếu thăng lên hai hạng cuối cùng, cũng chính là Quán quân và Á quân, thì có thể trực tiếp tiến vào vòng khiêu chiến, trừ hai đội này ra, các đội còn lại đều bị loại."

Vương Thuấn nhấn giao diện hệ thống:"Giải đấu chính thức theo cơ chế cạnh tranh tính điểm vòng tròn."

"Các đội tham gia giải đấu chính thức gồm tổng xếp hạng 30 đội đầu với hai đội cuối cùng của mùa trước giải đấu trong league năm ngoái, tổng cộng 32 đội."

"Giải đấu chính thức tổng cộng gồm 496 trận, mỗi đội đều sẽ đấu một trận với 31 đội khác trừ đội mình ra, mỗi trận gồm có vòng đấu đơn, đấu đôi và đấu đội."

"Thắng một trận đấu đơn được 1 điểm, đấu đôi được 3 điểm, đấu đội 8 điểm."

"Chờ sau khi 496 trận đấu kết thúc, 8 đội đầu tiên có điểm tích lũy cao nhất trong 32 đội sẽ tiến vào vòng loại chung kết, 2 đội có điểm tích lũy thấp nhất sẽ bị loại bỏ quyền tham gia giải đấu chính thức năm sau, tư cách của họ sẽ được đẩy cho hai đội thắng lợi cuối cùng mùa trước giải đấu năm nay."

Vương Thuấn lấy ví dụ để nói rõ hơn:"Ví dụ top 1 mùa trước giải đấu năm ngoái là Trình Tự Sát Thủ, cho nên năm nay họ không cần phải đấu lại vòng này mà trực tiếp tiến vào giải đấu chính thức, còn hai đội cuối cùng trong giải đấu chính thức bị loại lại bắt buộc phải tham gia từ mùa trước giải đấu đi lên."

Sắc mặt Vương Thuấn trở nên nghiêm túc:"Tiếp theo là việc quan trọng mà tôi muốn báo cáo hôm nay, cũng là tình huống gay go mà chúng ta sẽ gặp phải sau khi tiến vào mùa trước giải đấu."

"Tố chất và trình độ chiến đấu của các đội trong mùa trước giải đấu không cao, nhưng trong đó có hai đội mọi người phải đề cao cảnh giác, họ là hai đội bị đào thải từ giải đấu chính thức năm ngoái."

"Trong hai đội này một đội là Nghĩa địa Russel, đội còn lại tên Cuồng Nhiệt Cao Dương."

Vương Thuấn nhấn một cái, PPT lật qua trang tiếp theo, trên đó xuất hiện logo hình nghĩa địa tập thể trông khá âm u."

Nghĩa địa tập thể là logo của hiệp hội Russel, năm kia họ xếp thứ 12, năm ngoái đạt top 8 giải đấu chính thức, tiến vào vòng loại chung kết, sau đó bị Spade rút thăm trúng trong vòng khiêu chiến, trở thành đội nghênh chiến đầu tiên."

Vương Thuấn nhìn tất cả mọi người, chầm chậm thở ra một hơi:"Kết quả của vòng khiêu chiến này chắc mọi người đều có thể đoán được, Trình Tự Sát Thủ thắng, nhưng họ cũng trả giá không hề nhỏ, tôi thấy đây cũng là lý do chính mà năm nay họ đào Người phán xử Nghịch Thần tới làm chiến thuật gia."

"Trong lần đối chiến với Nghĩa địa Russel, Trình Tự Sát Thủ chết một người, Spade bị thương nặng gần chết, đó là một chiến thắng vô cùng thê thảm."

Mục Tứ Thành nghe mà quáng mắt: "Không đúng, năm ngoái Nghĩa địa Russel tiến vào top 8, còn tham gia vòng loại chung kết nữa mà, sao họ lại bị loại khỏi giải đấu chính thức?"

"Sao năm nay lại rơi xuống mùa trước giải đấu đánh với chúng ta vậy?"

Ánh mắt Vương Thuấn phức tạp nhìn logo nghĩa địa tập thể trên màn hình: "...đó là một câu chuyện dài."

"Quy trình League bình thường là như này: chọn 8 đội có điểm tích lũy cao nhất trong giải đấu chính thức tiến vào vòng loại chung kết, quán quân với á quân trong mùa trước giải đấu sẽ random quyết đấu với hai đội bất kỳ trong top 8."

"Nếu á quân quán quân mùa trước giải đấu thắng thì có thể thay thế hai đội bị chọn trúng kia tham gia vòng loại chung kết, mà thua thì top 8 sẽ giữ nguyên thi đấu như bình thường."

"Cho nên vòng khiêu chiến thường được gọi là "10 chọn 8", một vài người chơi sẽ mở rộng ra gọi là vòng "16 chọn 8"."

Hai đội thua trong vòng khiêu chiến sẽ phải quyết đấu cuối cùng, tranh hạng 9 và hạng 10."

"Sau khi thua Trình Tự Sát Thủ, hiệp hội Russel lọt vào vòng loại tranh hạng 9 10, nhưng trong vòng loại này, chiến thuật gia của hiệp hội Russel tinh thần không ổn định, phát huy không tốt, cho nên cả đội chết hết."

Xung quanh im lặng.Mục Tứ Thành nhịn không được liếc mắt về phía Bạch Liễu....Sự ảnh hưởng của chiến thuật gia với toàn đội thật sự rất lớn."

Sau khi cả đội toàn diệt, hiệp hội Russel xếp hạng 10, theo lý mà nói thì năm nay có thể tham gia giải đấu chính thức, nhưng bọn họ từ bỏ xếp hạng này, cũng bỏ tư cách được trực tiếp tham gia giải đấu chính thức năm nay, chọn đi từ mùa trước giải đấu lên."

Vương Thuấn lại nhấn vào màn hình, trên PPT hiển thị giới thiệu tình huống của hiệp hội Russel."

Hiệp hội Russel được các người chơi gọi với biệt danh "Đội pháo kép", lí do có danh hiệu này là vì khi thi đấu, chiến đội này sẽ trực tiếp bỏ qua đấu đơn và đấu đôi, để trống hai hạng mục này, chỉ đấu đội."

"Bởi vì bỏ đấu đơn với đấu đôi, khuyết thiếu bộc lộ sự thể hiện của cá nhân nên đội này không đào tạo đội viên ngôi sao."

Vương Thuấn nhấn màn hình, tiếp tục giới thiệu: "Hoặc là nói, ở trong hiệp hội Russel đội viên không quan trọng."

"Đây là số đội viên tử vong của họ tại League những năm qua."

Mục Tứ Thành nhìn số liệu trên màn hình, hít vào một ngụm khí lạnh: "Năm ngoái hiệp hội Russel tham gia giải đấu chính thức chết hơn 18 đội viên?!"

"Đúng vậy."

Vương Thuấn bình tĩnh tường thuật: "Trong 31 trận đấu, Russel chết 82 đội viên, trung bình mỗi trận chết 2,64 người, đây còn là tình huống khi họ đã từ bỏ đấu đơn với đấu đôi."

"Sao lại chết nhiều người thế?!"

Mục Tứ Thành thật sự kinh ngạc.Bạch Liễu nhìn giới thiệu của hiệp hội Russel, mở miệng nói: "Chiến thuật cốt lõi của hiệp hội Russel là căn cứ vào đặc điểm của các hiệp hội khác rồi dùng kỹ năng hợp lý đúng không?"

Vương Thuấn nhìn Bạch Liễu: "Đúng vậy, mỗi năm hiệp hội Russel đều chuẩn bị hơn 500 thành viên dự bị."

Bạch Liễu dường như hiểu ra gì đó: "Những đội viên này đa phần là người chơi mới đúng không?"

Vương Thuấn gật đầu: "Đúng vậy, những đội viên dự bị này đa phần chưa từng tham gia League, ngay cả trong trận đối chiến với Trình Tự Sát Thủ, đội viên tham gia chiến đấu của hiệp hội Russel cũng đều là người mới tinh."

Mục Tứ Thành quay người nhìn Bạch Liễu, đầy đầu chấm hỏi: "Có nghĩa là gì vậy?

Sao anh lại biết??"

"Số lượng lớn người mới tử vong, tần số đổi người cao, bỏ qua đấu đấu đơn và đấu đôi, không đào tạo đội viên ngôi sao, chỉ tập trung lực lượng đấu đội."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành: "Đây rõ ràng là chiến thuật chủ yếu hi sinh đội viên."

Mục Tứ Thành càng khó hiểu: "Chiến thuật gì cơ?"

"Giải thích như này đi."

Bạch Liễu thuận tay đặt một tờ giấy giữa mình và Mục Tứ Thành, viết một cụm từ quan trọng "Kỹ năng" lên trên."

Mỗi đợt người mới vào trò chơi thì người đầu tiên vượt ải sẽ nhận được kỹ năng, hoặc chính xác hơn là sẽ nhận được một thân phận kỹ năng."

Bạch Liễu ngước mắt nhìn Mục Tứ Thành: "Ví dụ của tôi là "Kẻ lang thang bần cùng", của cậu là "Kẻ trộm khỉ thầy tu", đội trưởng Đường là "Thợ săn hoa hồng héo tàn"."

"Kỹ năng cá nhân của chúng ta đều diễn sinh ra từ thân phận, lúc thì là một kỹ năng, lúc lại là nhiều loại kỹ năng."

"Thân phận này chủ yếu sinh ra dựa theo dục vọng trung tâm, mỗi người chơi đều có dục vọng khác nhau, sinh ra thân phận kỹ năng cũng khác nhau, do đó diễn sinh ra kỹ năng cũng một trời một vực."

"Nhưng bởi vì lý do này, những kỹ năng chất lượng tốt, có tiềm lực cao đồng thời lại phù hợp dùng trong phó bản thì chiếm số lượng không nhiều, đa số kỹ năng người chơi sản sinh ra hoặc là không dùng được trong phó bản, hoặc là không có tiềm lực cao, hoặc giới hạn sử dụng lớn hay cách thức sử dụng rất kỳ quái."

"Người chơi sở hữu 2 hay 3 tính chất cực ít, điều này dẫn tới một khi người chơi có kỹ năng tốt xuất hiện sẽ nhận được sự tung hô mãnh liệt của các hiệp hội lớn."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, cười như không cười: "Ví dụ như hiệp hội Quốc Vương tung hô cậu."

"Cái đó thì đừng nhắc nữa."

Mục Tứ Thành không còn gì để nói, khua tay ngắt lời chế giễu của Bạch Liễu: "Nhưng việc này có liên quan gì tới tỷ lệ tử vong trong League cực lớn của hiệp hội Russel?"

"Có quan hệ chứ."

Bạch Liễu cười nhẹ: "Hiệp hội Russel là một hiệp hội không lớn, xếp hạng cũng không cao, lại không có đội viên ngôi sao, thực lực cũng không hề mạnh, không có ưu thế khi tranh giành chiêu mộ người chơi mới có kỹ năng tốt về, chỉ tuyển được những người chơi kỹ năng kém."

"Làm sao dùng những người chơi có kỹ năng kém này để thắng League đây?"

Bạch Liễu chậm rì rì hỏi.Mục Tứ Thành ngơ ra."

Trên phương diện "Chất" thì hiệp hội Russel không thể thắng nổi, nên họ bỏ nhiều công sức vào "Lượng"."

Bạch Liễu cụp mắt nhìn ba chữ "Nhắm mục tiêu" viết trên giấy.Mục Tứ Thành xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, trố mắt kinh ngạc duỗi ra năm ngón tay: "Nhưng cho dù họ chuẩn bị nhiều đội viên dự bị như nào đi chăng nữa thì cũng không dùng chiến thuật biển người được, vì đội viên lên sàn chỉ có năm người thôi."

"Năm người mới, kỹ năng còn kém lại đối chiến với hiệp hội lớn cấp cao...giờ tôi hiểu sao tỷ lệ tử vong trong League của hiệp hội này lại cao rồi, lên sàn như thế không chết người mới lạ."

Mục Tứ Thành khó hiểu hỏi lại: "Nhưng thao tác này nghĩ kiểu gì cũng thấy không thắng nổi mà?"

Vương Thuấn trả lời câu hỏi của Mục Tứ Thành: "Vừa hay tương phản, mặc dù tỷ lệ tử vong đấu cả đội của hiệp hội Russel rất cao, nhưng tỷ lệ thắng cũng rất cao."

Nói xong, Vương Thuấn cúi đầu nhấn màn hình, PPT chiếu ra trang mới:"Từ số liệu tôi lấy được có thể nhìn ra, trong giải đấu chính thức năm ngoái, trừ hai mục đấu đơn và đấu đôi mà hiệp hội Russel bỏ quyền ra, thì tỷ lệ thắng trong 31 trận đấu cả đội họ chính thức lên sàn cao tới 93,55%, chỉ thua hai trận."

Vương Thuấn tiếp tục kéo xuống dưới: "Hai trận hiệp hội Russel thua thì một trận đấu với hiệp hội Quốc Vương, chiến thuật gia là Heart Queen, trận còn lại đấu với Người Săn Hươu, chiến thuật gia là Người phán xử Nghịch Thần, bây giờ đã chuyển qua Trình Tự Sát Thủ."

Mục Tứ Thành nhìn kết quả này, mắt chữ A miệng chữ O chửi thề một câu: "Tỷ lệ thắng kiểu quái gì thế!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back