Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kẽ Nứt [All Hâm]

Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 25


"Cho mấy đứa xem ảnh này."

Đinh Trình Hâm lấy di động từ trong túi ra, mở ra ảnh đã chuẩn bị từ sớm.

Ảnh là cậu bảo thám tử tư cho, trên ảnh là người đó ở bãi đậu xe show bị chụp được.

Ảnh của Đinh Trình Hâm vừa xuất hiện, sáu cái đầu bên cạnh liền nhô lên.

"Cái tên này xấu thật!!!

Thế mà dám nhìn lén Đinh ca của chúng ta!!!"

Hạ Tuấn Lâm tức giận chỉ vào điện thoại, hắn thậm chí còn muốn xông vào đấm cho người này hai đấm.

Đinh Trình Hâm nghe Hạ Tuấn Lâm nói xong thì hơi nhướng mày, sau đó nhìn lại ảnh.

Ừm....xác thực lấy góc độ này của camera giám sát thì giống như người này đang chụp lén cậu.

Nhưng mà, lúc đó người này chắc là đang đợi người ở bên trong đi ra.

Quả nhiên, sức liên tưởng của mấy đứa nhỏ căn bản không cần đến cậu dẫn dắt.

"Đinh Nhi!!

Anh yên tâm, để lão tử gặp được hắn nhất định sẽ đấm cho hắn một cái."

Trương Chân Nguyên xoa nắm tay lấy tinh thần, hắn biểu thị đời này đừng để cho hắn gặp được người kia.

"Hay là chúng ta báo cảnh sát đi Đinh ca."

Tống Á Hiên cảm thấy nên đem người này ra trước công lý, nếu không e là đối phương sẽ lại quấy rầy.

"Nhưng chúng ta là người của công chúng, báo cảnh sát sẽ rất dễ bị anti fans đem ra mổ xẻ."

Nghiêm Hạo Tường sờ cằm cau mày, hắn cũng từng nghĩ đến báo cảnh sát nhưng lại dè chừng tính tiêu cực của vấn đề này.

"Vậy thì phải làm sao?!!

Chúng ta cứ nhìn hắn quấy rối Đinh Nhi?!!

Không được không được!"

Lưu Diệu Văn bật khỏi sô pha, tỏ vẻ tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Đúng vậy, không thể kết thúc như vậy."

Mã Gia Kỳ bình thường rất trầm ổn nhưng gặp phải chuyện của Đinh Trình Hâm thì hắn không suy xét được nhiều như vậy, hắn nhất định phải đảm bảo đối phương an toàn.

Đinh Trình Hâm nhìn đám nhỏ kích động, mở miệng trấn an.

Cậu biết thời điểm này phải ra mặt kiểm soát tình hình, nếu không đám nhóc này khẳng định có thể lập tức xông ra ngoài đi tìm người kia.

"Chuyện này dừng ở đây thôi, anh đã chặn hắn ta rồi, hơn nữa sau chuyện bám đuôi xe mấy ngày trước thì công ty cũng đã sắp xếp thêm bảo vệ cho anh rồi.

Anh biết mấy đứa rất tức giận, anh nói ra cũng là hi vọng các em sau này cẩn thận.

Nếu như hắn sau này còn quấy rối anh nữa thì chúng ta xử lý cũng không muộn.

Cho nên~ đừng tức giận nữa nha~"

Đinh Trình Hâm nói đến cuối còn mang theo ngữ điệu dỗ dành, cậu biết làm thế nào để khiến mấy đứa nhỏ ổn định cảm xúc.

"Được rồi.....Đinh ca sau này có gì ủy khuất nhất định phải nói ra, đừng khiến bọn em lo lắng."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, hắn biết Đinh ca dụng tâm lương khổ, không hi vọng bọn họ gây sự vì chuyện này, nhưng hắn cũng đã hung hăng mà nhớ rõ người đàn ông này.

"Không sai không sai!!"

Trương Chân Nguyên phụ họa nói, nhưng trong lòng đã ghi nhớ người đàn ông kia, không cần nói gì chỉ cần để hắn người đó nhất định không cần nói hai lời trực tiếp đánh hắn!

"Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm đi.

Chuyện này có thể để như vậy là xong, nhưng nếu như hắn lại tìm tới cậu nữa thì bọn tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."

Mã Gia Kỳ nhìn dì giúp việc đã chuần bị xong đồ ăn, ngữ khí cũng hòa hoãn bảo mọi người đi ăn cơm.

Nhưng mà không truy cứu cũng không đại biểu cho việc sau này sẽ mặc kệ, nếu như còn có lần sau thì Mã Gia Kỳ sẽ không nghe theo lời Đinh Trình Hâm nữa.

"Ừ ừ ừ."

Đinh Trình Hâm cười gật gật đầu.

Sau đó mọi người cùng đi ăn cơm, không có phiền não gì mà một bữa cơm không giải quyết được, chẳng qua chuyện này cũng đã chôn xuống cho những người ở đây một quả bom hẹn giờ.

Đây chính là hiệu quả mà Đinh Trình Hâm mong muốn, cậu hao hết tâm tư chính là vì muốn chôn xuống quả bom này.

Những ngày tiếp theo, Đinh Trình Hâm cũng không nói đến chuyện bị người khác quấy rầy nữa, mấy đứa nhỏ khác thỉnh thoảng sẽ hỏi có người làm phiền cậu không, nhưng đều nhận được đáp án phủ định.

Dàn dà, mọi người cũng đã yên tâm.

Khoảng thời gian này, ngoại vụ của Đinh Trình Hâm cũng ít đi rất nhiều, cơ bản đều là làm việc tại công ty.

Ngày tháng trôi qua rất vui vẻ, mỗi ngày quay tư liệu, lúc không quay thì ở phòng tập luyện tập.

Mà khuyết điểm duy nhất gần đây chính là......

Cậu gần đây có chút thích ngủ.

Thời gian ngủ càng ngày càng dài, ban đầu cũng thấy tốt không cảm thấy có gì lạ, nhưng thời gian trôi qua cậu lại càng cảm thấy dễ buồn ngủ hơn, chuyện này khiến Đinh Trình Hâm bắt đầu phát hiện chút sự tình.

"Đinh Nhi?

Anh lại buồn ngủ à?"

Tống Á Hiên ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm, nhìn Đinh Trình Hâm ngáp liền buông điện thoại xuống hỏi.

"Tối hôm qua mấy giờ ngủ vậy?

Gần đây có phải anh ngủ muộn lắm không?"

Hạ Tuấn Lâm cầm cà phê vừa mua đưa cho Đinh Trình Hâm, đây là hắn cố ý vì Đinh Trình Hâm mà mua.

"Sao có thể, cậu ấy gần đây buổi tối ngủ sớm lắm."

Mã Gia Kỳ ở bên cạnh đang bị nhân viên kéo lại trang điểm ra mặt làm chứng, buổi tối hắn vốn muốn kéo Đinh Trình Hâm xem phim điện ảnh, kết quả vừa quay đầu đối phương đã ngủ mất rồi.

"Đinh Nhi, anh là muốn tranh danh xưng thần ngủ với em chứ gì."

Lưu Diệu Văn cảm thấy gần đây Đinh Trình Hâm ngủ còn nhanh hơn so với hắn.

"Mấy ngày trước, Đinh ca trong phòng tập nhảy một hồi liền ngủ luôn, anh có phải ăn nhầm Melatonin rồi không?"

Trương Chân Nguyên có chút lo lắng nhìn Đinh Trình Hâm, gần đây trạng tháo của đối phương thực sự quá kém.

"Hay là bị ốm rồi?"

Nghiêm Hạo Tường duỗi tay sờ sờ trán Đinh Trình Hâm, không cảm giác được nhiệt nóng mới hạ tay xuống.

"Xác thực là Tiểu Đinh dạo này trạng thái không ổn."

Nhân viên trang điểm ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện cũng có chút lo lắng nhìn sang đứa nhỏ này.

Đinh Trình Hâm đối với chuyện bản thân gần đây thích ngủ hiểu rất rõ, cậu nghe mọi người nói, ánh mắt ảm đạm, có lẽ là thời gian sắp tới rồi.

Thời gian đầu thích ngủ Đinh Trình Hâm cũng không để ý, nhưng dạo này thậm chí thức dậy cũng khó khăn, Đinh Trình Hâm cũng nhận ra sự bất thường, có lẽ cậu rất nhanh phải trở về rồi.

"Anh không sao, mọi người đừng lo lắng."

Đinh Trình Hâm nở nụ cười, an ủi anh em ở bên cạnh.

"Anh ăn nhầm Melatonin đấy, cứ nghĩ nó là kẹo."

Đinh Trình Hâm kéo khóe miệng nói dối.

"Em đã nói mà~ Anh đừng có ăn uống linh tinh nữa."

Nghiêm Hạo Tường thả lỏng tâm tư, biết là đối phương không phải vì cơ thể không khỏe thì mới yên tâm.

"Có phải của Lưu Diệu Văn không?

Em lần trước nói với em ấy là thần ngủ căn bản không cần gì cả, chắc chắn là do nó vứt lung tung khiến anh ăn nhầm."

Tống Á Hiên nhớ ra lần trước nhìn thấy Melatonin ở chỗ Lưu Diệu Văn lập tức quay đầu nói hắn.

"Á Hiên, lần trước anh nói là em không cần xong em đã vứt đi rồi được chưa?

Chắc chắn là của Trương ca, lần trước em nhìn thấy anh ấy mua đấy."

Lưu Diệu Văn kêu oan, tỏ ý bản thân sớm đã vứt đi rồi, hơn nữa còn lôi thêm Trương Chân Nguyên ra.

"Anh là tưởng rằng Melatonin giúp trắng da, nhưng anh ăn chẳng có tác dụng gì cả."

Trương Chân Nguyên gãi gãi đầu, hắn vẫn luôn cho rằng Melatonin giúp làm trắng, sau đó phát hiện không có tác dụng liền vứt sang một bên.

"Làm trắng?

Trương ca anh đủ trắng rồi."

Hạ Tuấn Lâm cười nói Trương Chân Nguyên không cần thứ đồ này.

"Vẫn là để Lưu Diệu Văn ăn đi."

"Hả?

Em đen lắm sao?"

"Diệu Văn có thể thử chút."

"Em đây là khỏe mạnh nhá!

Mà nói thì em cũng trắng lắm đấy, là do các anh trắng quá thôi."

Chủ đề dần dần chuyển đi, mọi người lại bắt đầu đùa giỡn.

Đinh Trình Hâm vừa ngáp vừa nhìn đám nhóc đùa giỡn trước mặt cười theo.

"Ngủ một lát đi, dựa vào vai tớ này."

Mã Gia Kỳ trang điểm xong, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đinh Trình Hâm, vỗ vai bảo đối phương ngủ.

"Không sao."

Khung cảnh này không biết còn được nhìn bao lâu nữa, Đinh Trình Hâm thực sự không muốn ngủ.

"Lần sau tớ phải để ý cậu, không thể để cậu ăn linh tinh được."

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm ngáp liên tục bất đắc dĩ mỉm cười.

"Ừ."

Đinh Trình Hâm gật đầu, cậu không biết sau lần trở lại này, lần sau sẽ là khi nào.

Chỉ hi vọng, đây mới thực sự là thay đổi.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện


Người ghi chép: Tống Á Hiên

Đinh ca, đã lâu không gặp.

Thực sự là rất lâu rồi, em đã từng nghĩ qua rất nhiều lần khi chúng ta trùng phùng sẽ như thế nào, nhưng lại không ngờ......là anh nằm còn em ngồi đây.

Trước đây em từng nói với anh, nhìn thấy thứ gì đẹp sẽ chia sẻ cho anh, thích thứ gì đều sẽ add anh vào, mỗi lần rất lâu không gặp đều muốn ôm anh.

Đáng tiếc, em bị bệnh rồi.

Em không được coi là người bình thường nữa, em hiện tại khuynh hướng tự sát rất mạnh, em thậm chí còn cảm thấy thế giới này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Em bây giờ đã chẳng còn tìm thấy thứ gì muốn chia sẻ nữa, thậm chí em còn sợ nói chuyện với người khác.

Em rất vui, hôm nay em uống rất nhiều thuốc, có thể khiến đầu óc em tỉnh táo để tới thăm anh.

Nhìn thấy anh đang nằm, em lại càng muốn đi tìm anh.

Nếu như anh không hi vọng em sẽ đi tìm anh, vậy thì sớm tỉnh lại nhé.

Em biết thế giới này rất mệt mỏi, em cũng không muốn khuyên anh sống tiếp, bởi vì bản thân em cũng không chắc chắn sẽ tiếp tục chống đỡ nữa.

Không nói nữa, khó khăn lắm hôm nay đầu óc mới tỉnh táo, không nói những lời không may này nữa.

Tiết trời không tệ, nếu như có thể anh tỉnh lại, để em được ôm anh một lần nữa.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 26


Hắc ám, trước mắt là vô tận hắc ám.

Xem ra đã quay trở về rồi, so với lần đầu tiên ngã xuống trước mặt mọi người, lần này trong mộng trở về có thể sẽ không khiến Mã Gia Kỳ bọn họ lo lắng.

Chậm rãi mở mắt ra, ánh vào trong mắt là một mảng trần nhà, ánh đèn chói mắt, còn trên người cậu cắm đầy các loại dây dẫn.

Cảm giác cơ thể đau đớn mãnh liệt, cuồn cuộn ập đến, là cái cảm giác bị thứ gì đó nghiền ép, đau đến mức khiến Đinh Trình Hâm khẽ nhăn mày.

"Đinh Nhi?

Anh tỉnh rồi?!!"

Lưu Diệu Văn trên người mặc đồ bảo hộ, nhìn thấy Đinh Trình Hâm trên giường bệnh có phản ứng liền lập tức kích động ấn chuông báo trên đầu giường.

Tiếp theo các bác sĩ, hộ sĩ lần lượt đẩy cửa vào, tiến hành kiểm tra toàn diện cho Đinh Trình Hâm.

Lưu Diệu Văn vì nhường đường cho bác sĩ, lặng lẽ lùi về phía sau âm thầm lau nước mắt.

Hắn thực sự đợi quá lâu rồi, đã rất nhiều lần hắn cho rằng Đinh Trình Hâm sẽ không quay trở lại được nữa, mà bây giờ nhìn thấy đối phương sống lại khiến Lưu Diệu Văn thực sự có cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Tình trạng của bệnh nhân đã tốt hơn nhiều, coi như sống sót bên bờ vực của cái chết.

Kế tiếp không cần phải ở trong phòng ICU nữa, hôm nay cũng đã muộn rồi, cứ ở lại đây đợi trời sáng chúng tôi sẽ tiến hành di chuyển tới phòng bệnh thường.

Bác sĩ kiểm tra xong, nói tình hình cho người nhà bệnh nhân.

Lưu Diệu Văn vạn phần cảm tạ, vừa nghe vừa gật đầu, hơn nữa còn liên tục nói cảm ơn.

"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.

Thật sự làm phiền bác sĩ quá."

Bác sĩ cười gật đầu rồi cùng hộ sĩ rời đi.

Cả căn phòng lại an tĩnh trở lại, chỉ còn Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm.

Lưu Diệu Văn quay lưng về phía Đinh Trình Hâm lau nước mắt xong trước rồi mới bày ra dáng vẻ như không khóc ngồi xuống bên cạnh giường Đinh Trình Hâm.

"Đinh Nhi, thời gian vẫn còn sớm, mới hơn hai giờ sáng thôi, anh ngủ tiếp đi."

Khóe miệng Lưu Diệu Văn kéo lên một nụ cười, dỗ Đinh Trình Hâm ngủ tiếp một lúc.

Đinh Trình Hâm khẽ lắc đầu, cậu nhìn Lưu Diệu Văn giả bộ miễn cưỡng cười, hai mắt lại đỏ hồng, trong lòng có chút khó chịu.

Đúng rồi, cứ luôn muốn trở về để thay đổi nhưng lại quên mất chuyện của bản thân cũng sẽ gây tổn thương cho bọn họ ở hiện tại.

Lần trước Lưu Diệu Văn khóc thành như vậy hình như cũng chưa qua lâu lắm.

Làm anh trai, khiến hắn trở thành như vậy......

Đinh Trình Hâm cảm thấy bản thân rất thất bại.

"Đinh Nhi?

Anh có phải có chỗ nào khó chịu không?"

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi, hắn sợ đối phương thân thể không thoải mái.

"Không có....."

Thời gian dài không mở miệng, giọng nói khàn đến mức khiến người ta nghe không nổi.

Nếu như bây giờ nói với người khác rằng cậu là một ca sĩ có lẽ cũng không có ai tin.

"Vậy thì anh ngủ một lát nữa đi."

Lưu Diệu Văn nghe được giọng Đinh Trình Hâm trở nên khàn khàn, liền cầm tăm bông thấm nước chấm vào môi cậu.

"Hạo Tường, Chân Nguyên bọn họ.....thế nào rồi?"

Thời khắc này Đinh Trình Hâm không hề buồn ngủ, chuyện đầu tiên cậu muốn là xem bản thân có thay đổi được hay không.

"Phòng của anh đây là phòng ICU, mỗi một lần chỉ có một người được vào, hôm nay đến lượt em, bọn họ hôm nay không tới."

Lưu Diệu Văn cho rằng Đinh Trình Hâm muốn hỏi tình hình của hắn và những người khác nên nói xong Chân Nguyên và Hạo Tường liền tiếp tục nói về những người khác.

"Cũng may hôm nay anh tỉnh rồi, Đinh Nhi anh đừng dọa bọn em nữa..... từ sau khi biết anh bị tay nạn bọn em đều bị dọa chết rồi."

"Chân Nguyên.....khỏi bệnh chưa?

Cậu ấy còn.....trầm cảm không?"

Đinh Trình Hâm cũng không quanh có lòng vòng, trực tiếp hỏi tình hình của Trương Chân Nguyên.

"???

Trầm cảm?

Đinh Nhi, anh nói ai vậy?

Trương ca á?"

Lưu Diệu Văn nghe thấy lời của Đinh Trình Hâm thì gương mặt trở nên mê mang, thậm chí còn cảm thấy liệu có phải Đinh ca bị đụng trúng đầu nên ngốc rồi không, lập tức hỏi Đinh Trình Hâm một số vấn đề cơ bản.

"Đinh Nhi, anh nhìn xem em là ai?

Anh có nhớ không?" Lưu Diệu Văn tự chỉ vào mình, cho Đinh Trình Hâm một gương mặt ngập tràn mong chờ Đinh Trình Hâm trả lời, thậm chí đã chuẩn bị xong nếu Đinh Trình Hâm trả lời sai hắn sẽ lập tức ấn chuông gọi bác sĩ.

Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn nghiêm túc trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, sau đó trả lời "Em là Lưu Diệu Văn."

"Đúng!

Vẫn là Đinh ca tốt của em~"

Lưu Diệu Văn nghe câu trả lời xong liền thả lỏng, tay cũng từ trên chuông báo hạ xuống.

Mặc dù Lưu Diệu Văn còn đang ngây ngốc nhưng Đinh Trình Hâm biết có lẽ đã thay đổi rồi.

Vậy thì tiếp theo cũng không gấp gáp hỏi nữa nếu không Lưu Diệu Văn khẳng định sẽ cho rằng cậu bị ngốc.

Vẫn là quay đầu đổi kẻ gây tai họa khác, một vấn đề không thể do một người gây ra.

Sau khi nghĩ thông suốt xong, Đinh Trình Hâm nghiêng đầu xem giờ, đã hơn ba giờ sáng rồi.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng, trên bầu trời vẫn là mặt trăng lớn.

"Ngủ một lát đi, Diệu Văn."

Đinh Trình Hâm khuyên Lưu Diệu Văn ngủ một lát, đã ba giờ sáng rồi, người bình thường hẳn là nên nghỉ ngơi.

"Không sao, Đinh ca anh ngủ đi.

Em gác đêm."

Mỗi một người đến trông, đều cả đêm không ngủ, mặc dù tối đêm nay Đinh Trình Hâm tỉnh lại rồi nhưng Lưu Diệu Văn vẫn sợ Đinh Trình Hâm nửa đêm khó chịu, hắn cũng không muốn ngủ.

"Anh thật sự không sao, Diệu Văn.

Ngoan, đi ngủ đi."

"Vậy thì Đinh ca ngủ em mới ngủ."

Đinh Trình Hâm thấy không lay chuyển được Lưu Diệu Văn, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

Nhưng cậu biết, cậu ngủ rồi đối phương cũng sẽ không ngủ.

"Sáng mai là ổn rồi, chúng ta trở về phòng bệnh thường đến lúc đó Mã ca bọn họ cũng sẽ tới thăm anh."

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng kéo chăn cho Đinh Trình Hâm, sau đó dỗ đối phương ngủ.

Kỳ thực, có lẽ do hiệu quả của thuốc, Đinh Trình Hâm sớm đã buồn ngủ rồi.

Cậu chớp chớp mắt, nhìn Lưu Diệu Văn gật đầu.

"Ngủ đi ngủ đi."

Lưu Diệu Văn nhận ra Đinh Trình Hâm buồn ngủ, cười dỗ đối phương ngủ.

Cứ như vậy......

Dần dần, Đinh Trình Hâm cũng đi vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này cậu ngủ rất ngon, có lẽ là bởi vì biết được bản thân thật sự đã thay đổi được rồi, giấc mộng của cậu đều là thơm ngọt.

Những ngày này, cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Sau khi Đinh Trình Hâm ngủ


Trên giường bệnh của bệnh viện, sau khi Đinh Trình Hâm ngủ say, Lưu Diệu Văn cũng không vội rời đi sớm, cho đến khi xác định Đinh Trình Hâm đã ngủ say xong mới đứng dậy ra khỏi phòng bệnh của Đinh Trình Hâm.

Hắn nhón chân, nhẹ nhàng khóa cửa lại.

Nhìn thời gian đã bốn giờ sáng rồi.

Hắn muốn làm chính là chia sẻ chuyện vui này, nếu không phải là do Đinh ca vừa tỉnh lại vẫn chưa ngủ thì Lưu Diệu Văn đã chia sẻ chuyện này sớm hơn rồi.

Ra khỏi khu ICU đi đến khu vực cầu thang không người, Lưu Diệu Văn bắt đầu báo cho từng người một.

Hắn trước tiên gọi cho Mã Gia Kỳ, chuông kêu không quá ba giây Mã Gia Kỳ đã bắt máy.

"Diệu Văn?!

A Trình sao vậy??"

Mã Gia Kỳ cơ hồ là lập tức nghe điện thoại, những ngày này điện thoại của đồng đội hắn đều không dám bỏ lỡ.

Sợ sẽ lỡ mất tin tức gì, cho nên dù có ngủ hắn cũng ngay lập tức tỉnh lại nghe điện thoại.

"Mã ca!!!!

Đinh ca tỉnh rồi!!"

"Em đợi anh, anh lập tức đến."

"Đừng đừng đừng, em chia sẻ với anh niềm vui này thôi, bây giờ muộn quá rồi, ngày mai mới có thể chuyển đến phòng bệnh thường."

"Em nói xong anh còn ngủ làm sao được nữa, anh lập tức đi, làm thủ tục cho sớm."

Mã Gia Kỳ nói xong liền tắt điện thoại.

Lưu Diệu Văn cũng không bận tâm chút nào, liền gọi cho người tiếp theo.

Trương Chân Nguyên, Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm hắn đều gọi, cuối cùng mọi người đều lập tức đến bệnh viện.

Duy chỉ có Tống Á Hiên, hắn không gọi.

Trạng thái của Tống Á Hiên không tốt, hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng soạn một tin nhắn gửi cho đối phương.

Sau khi chia sẻ niềm vui xong, Lưu Diệu Văn đứng một mình ở khu cầu thang vui mừng rất lâu.

Nhảy tới nhảy lui, cười không ngừng.

May là ban đêm không có hộ sĩ đi qua, nếu không nhất định sẽ nói hắn đến bệnh viện tâm thần đi.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 27


Giấc mộng này thực sự rất sâu, thậm chí còn không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác mơ thấy rất nhiều thứ nhưng khi vừa mở mắt ra thì chẳng còn nhớ được gì cả.

Sau khi tỉnh lại thì phòng bệnh đã được đổi rồi, không còn là căn phòng ICU nhỏ hẹp đèn điện sáng trưng kia nữa mà là một phòng bệnh rất lớn.

Khẽ nghiêng đầu, liền thấy Hạ Tuấn Lâm mặc một bộ đồ trắng sạch sẽ đang vô cùng chuyên chú dùng dao gọt trái cây.

Đối phương chuyên tâm đến mức cũng không phát hiện ra cậu đã tỉnh lại, Đinh Trình Hâm cũng không mở miệng cắt ngang, chỉ nghiêng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Ngẫm lại, từ sau khi nhóm giải tán cậu cũng chưa gặp lại đối phương.

Lần cuối cùng gặp chính là vào cái ngày nhóm giải tán kia, đối phương hai mắt đỏ hoe hỏi cậu, tất cả đều không thể quay lại được nữa sao?

Khi đó, bản thân cũng không trả lời được.

Tựa như cái gì cũng không nói, lại giống như đều đã nói rồi.

Bởi vì khi đó ai cũng biết, cái nhóm này chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Ngày thứ hai.....

Hạ Tuấn Lâm rời đi, cả biệt thự cuối cùng chỉ còn lại một mình Đinh Trình Hâm.

"Đinh Nhi?

Anh tỉnh rồi!!!"

Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc cắt đứt dòng hồi ức của Đinh Trình Hâm, Hạ Tuấn Lâm vốn đang gọt trái cây ngẩng đầu liền nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang phát ngốc nhìn mình thì kích động đến trái cây cũng rơi xuống đất.

Cuối cùng chẳng thèm quan tâm đến trái cây dưới đất nữa, lập tức đứng dậy ấn chuông báo.

Sau đó các bác sĩ và hộ sĩ cùng kéo nhau vào, đi theo sau còn có Mã Gia Kỳ đang đeo khẩu trang.

"A Trình, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Mã Gia Kỳ lại gần bên giường Đinh Trình Hâm, nhẹ giọng hỏi.

Đinh Trình Hâm khẽ lắc đầu, cậu nhìn Mã Gia Kỳ đeo khẩu trang, thần sắc lại ảm đạm đi vài phần.

Vô luận có nhìn thấy bao nhiêu lần cậu vẫn không thể tiếp nhận được chuyện gương mặt của Mã Gia Kỳ bị hủy dung.

Đó vốn dĩ phải gương mặt đẹp nhất, phải là sự tồn tại kiêu ngạo nhất mà bây giờ lại trở thành vị trí mà đối phương muốn che giấu nhất.

"Đinh Nhi, có muốn uống nước không?"

Hạ Tuấn Lâm cầm ly nước hỏi Đinh Trình Hâm.

Nhưng vẫn chưa đợi Đinh Trình Hâm trả lời, bác sĩ đã ngắt lời.

"Cậu ấy hiện tại không thể uống, đợi thêm một ngày nữa.

Có thể thấm chút nước lên môi cậu ấy."

Hạ Tuấn Lâm nghe xong lập tức bỏ cốc nước xuống, gật gật đầu, tìm một cái tăm bông để thấm lên môi Đinh Trình Hâm.

"Tình trạng của bệnh nhân khá tốt, người nhà bệnh nhân phải nhớ kỹ những gì tôi đã nói."

Bác sĩ chân thành tận tâm hướng dẫn Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ gật gật đầu, liên tục nói "Cảm ơn, vâng ạ.

Cảm ơn bác sĩ."

Sau đó bác sĩ và hộ sĩ liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người.

"Hạ Nhi.....đã lâu không gặp."

Thanh âm Đinh Trình Hâm khản đặc, nhưng mỗi một chữ đều khiến Hạ Tuấn Lâm cảm thấy ấm áp tận sâu trong lòng.

"Đinh Nhi....anh xấu lắm.....

Sao mà em không ở bên cạnh..... anh liền chẳng biết chăm sóc bản thân mình?"

Hạ Tuấn Lâm nghẹn ngào, tựa hồ như nói không thành lời, thậm chí đôi mắt còn hơi phiếm hồng, chính là đang cố nén nước mắt.

"Tiểu Linh Đang, đừng khóc mà."

Đinh Trình Hâm thanh âm yếu ớt, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

Một câu Tiểu Linh Đang trực tiếp khiến cho Hạ Tuấn Lâm không kiềm nén được nữa, liền đứng lên rời đi.

Hắn không muốn khóc trước mặt Đinh Trình Hâm, hắn phải ra bên ngoài khóc.

Nhìn bóng lưng Hạ Tuấn Lâm xoay người rời đi, Đinh Trình Hâm có chút gấp gáp, cậu sợ đối phương vừa xoay người liền sẽ không quay lại nữa.

Cậu liền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vừa động một chút đã bị Mã Gia Kỳ trấn an ấn xuống.

"Đừng, không sao.

Lát nữa là Hạ Nhi sẽ quay lại thôi."

Mã Gia Kỳ dỗ Đinh Trình Hâm, hắn biết Đinh Trình Hâm đang nghĩ gì.

"Sẽ quay lại chứ?"

"Sẽ."

"Những người khác đâu?"

"Đều quay lại hết rồi, đều quay về bên cạnh cậu, sẽ không đi nữa."

Lời nói của Mã Gia Kỳ đã cho Đinh Trình Hâm sự an ủi vô cùng lớn, những em trai mà cậu đã từng mất đi đều trở về rồi.

Thật tốt.......

Đều trở về rồi, có bị thương cũng không sao, Đinh Trình Hâm có thể trị liệu cho bọn họ, cho dù có dùng đến cả huyết nhục trên người mình để lấp đầy những khoảng trống của bọn họ.

Chỉ cần quay về bên cạnh cậu, cậu đều có thể đem bọn họ bảo vệ ở phía sau.

Trong phòng chỉ còn lại Mã Gia Kỳ và cậu, nhân lúc này Đinh Trình Hâm mới nhớ ra vẫn chưa hỏi chuyện của Nghiêm Hạo Tường bọn họ, còn chưa biết đã thay đổi như thế nào, sau đó liền mở miệng hỏi Mã Gia Kỳ.

"Gia Kỳ, tớ ngủ đến mơ hồ rồi.....mơ thấy rất nhiều."

"Mơ thấy cái gì?"

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng cầm một quả táo khác lên gọt vỏ, ôn nhu dỗ dành Đinh Trình Hâm.

"Tớ mơ thấy......Hạo Tường là người đầu tiên rời nhóm."

Nghe đến đây Mã Gia Kỳ buông quả táo xuống, bất đắc dĩ thở dài.

"Quả nhiên là giấc mơ luôn trái ngược với thực tế, Hạo Tường, Chân Nguyên và cậu vẫn luôn ở lại đến cuối cùng.

Lời Mã Gia Kỳ vừa nói ra, Đinh Trình Hâm ngây người.

Quả nhiên, mọi thứ đều thay đổi rồi.

Tuyến thời gian bắt đầu không giống nhau, cậu hiện tại cũng không biết tình hình khi đó thế nào.

"Vậy....người đầu tiên rời đi là ai?"

Đinh Trình Hâm mở miệng thử dò hỏi.

"Người xảy ra chuyện đầu tiên là Lưu Diệu Văn, không phải tay nó bị thương hay sao.

Nhưng người rời nhóm đầu tiên chính là Tiểu Tống, khi đó....ai, không nói nữa."

"Ừ.....đúng rồi, tớ lúc trước ở trong nhóm bị một người dây dưa cậu còn nhớ không?

Tớ nằm mơ vẫn còn mơ thấy."

Đinh Trình Hâm biết không thể hỏi quá nhiều ở chỗ Mã Gia Kỳ, tiếp theo liền chuẩn bị tự mình lên mạng tra, chủ đề liền chuyển sang chuyện khác.

"Nhớ chứ, sau đó cái người kia không phải đến công ty chúng ta làm người đại diện sao.

Rồi hắn ta đưa Hạo Tường và Tiểu Trương Trương tham gia hoạt động, bị Hạo Tường và Tiểu Trương Trương nhìn thấy liền đánh cho hắn một trận.

Sau đó hắn liền rời đi, lúc đó Tiểu Trương Trương đánh hắn nặng nhất, còn nói gặp một lần đánh một lần.

Nhưng mà khoảng thời gian đó bởi vì chuyện này mà Hạo Tường và Tiểu Trương Trương bị lệnh cấm không thể tham gia tiết mục một khoảng thời gian."

Mã Gia Kỳ nói về chuyện này, ngữ khí có chút tiếc nuối, hắn đối với chuyện mình không thể đánh được người kia cảm thấy rất đáng tiếc.

Đinh Trình Hâm nghe xong trầm mặc một lúc.

Hảo gia hỏa, không nghĩ tới khi đó ám thị cho bọn họ lại khiến bọn họ thống hận người này như vậy.

Nhưng mà cũng tốt, có lẽ bởi vì hai người có một khoảng thời gian bị lệnh cấm cho nên tránh thoát được một loạt hãm hại sau này.

Cũng là kết quả mà cậu muốn có được.

Vô luận thế nào, thay đổi chung quy vẫn là tốt.

Đinh Trình Hâm bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được hai chuyện cũng tạm, tiếp theo sẽ còn tốt hơn.

"Ăn chút không?

A Trình?"

"Không ăn đâu, cậu cho Hạ Nhi đi, giúp tớ dỗ em ấy."

"Hạo Tường vừa nhắn tin cho tớ rồi, bọn họ mang cơm về nhìn thấy Hạ Nhi đang khóc nên dỗ rồi."

"Hạo Tường bọn họ cũng tới rồi à?"

"Đều tới rồi, Hạo Tường và Tiểu Trương Trương đi mua cơm cho cậu.

Diệu Văn bị trường gọi về đi học rồi, em ấy thiếu nhiều tiết quá không đi không được, bị tớ bắt quay về.

Hạ Nhi cậu nhìn thấy rồi.

Còn.....Á Hiên, tình hình của em ấy cậu cũng biết rồi, gần đây không tốt lắm, em ấy tới thăm cậu một lần rồi bị ba đưa về rồi."

"Ừ.

Tớ khi nào có thể xuất viện?"

"???

Cậu vừa mới tỉnh."

Mã Gia Kỳ đối với câu hỏi này của Đinh Trình Hâm vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Đinh Trình Hâm lại cảm thấy thời gian không đủ dùng.

Cậu muốn mau chóng xuất viện, ở lâu thêm một ngày cũng là lãng phí thời gian thay đổi.

"Tớ muốn xuất viện."

"Nói sau đi.

Ngoan nào."

Vấn đề này của Đinh Trình Hâm cứ như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước......
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Bác sĩ truyền lời


Khó khăn lắm mới áp tải được Lưu Diệu Văn tới trường, thằng nhóc này thực sự không muốn đi, Mã Gia Kỳ chỉ đành tự mình lái xe đưa hắn tới trường, nhìn đối phương đi học xong hắn mới yên tâm trở về.

Vừa đến cửa phòng bệnh liền nhìn thấy bác sĩ đang thuyết giáo Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm mặc đồ trắng ngoan ngoãn cúi đầu nghe bác sĩ dạy bảo, nội dung là những việc cần chú ý sau này.

Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ thở dài đi qua cứu vớt Hạ Tuấn Lâm.

"Hạ Nhi vào trong phòng đi, em đi trông chừng Đinh Nhi."

"Vâng."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, lập tức vào trong phòng.

Hạ Tuấn Lâm xác thực không còn giống như trước đây, hắn trước đây là một người giỏi giao tiếp mà bây giờ lại là một người sợ giao tiếp.

Mã Gia Kỳ thậm chí không dám nghĩ sâu về việc hắn đã gặp phải chuyện gì mới biến hắn thành bộ dạng như bây giờ.

Sau khi Hạ Tuấn Lâm đi, Mã Gia Kỳ liền biến thành đối tượng thuyết giáo của bác sĩ.

"Tôi đã nói về tình trạng của bệnh nhân với cậu hay chưa, như thế này mà chuyển về phòng bệnh thường thì các cậu sẽ chăm sóc thế nào?

Hảo gia hỏa tôi vừa vào phòng liền thấy cái cậu nhóc kia ở đó gọt táo, chuyện đấy quan trọng lắm à, có thể chú ý tới dịch truyền không, nếu không phải đúng lúc tôi tới thì không có ai thay chai dịch truyền luôn."

Bác sĩ mắng cho một trận, Mã Gia Kỳ chỉ yên lặng nghe.

Hắn kỳ thực cũng biết tình trạng của Hạ Tuấn Lâm không tốt, vừa rồi để hắn lại một mình trong phòng là hắn không đúng.

Lúc ấy hắn gọi Tiểu Trương Trương và Nghiêm Hạo Tường về nhà lấy đồ, không nên không chú ý tới những chuyện này.

"Xin lỗi bác sĩ, chúng cháu nhất định sẽ chú ý."

"Tôi vẫn là câu nói kia, tình trạng của bệnh nhân rất tệ.

Hết lần này đến lần khác đều là bên bờ vực của cái chết kéo trở về, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu ấy sẽ sụp đổ.

Các cậu phải thật chú ý, nếu không lần sau tôi cũng không biết có thể kéo cậu ấy trở về được nữa không.

Mấy đứa nhỏ các cậu nếu như thực sự không thể chăm sóc được tốt thì thuê người chăm sóc đi, tôi thực không muốn gọi người nhà cậu ấy tới.

Tôi biết các cậu có danh tiếng, cũng biết cậu ấy không muốn cho người nhà biết.

Nhưng các cậu như vậy thực sự có thể chăm sóc tốt được sao?"

Bác sĩ rất nghi ngờ, ông mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một đám nhóc đến chăm sóc một cậu nhóc.

"Chúng cháu có thể, sẽ chú ý ạ.

Cậu ấy là tính mạng của bọn cháu, bọn cháu sẽ không để cậu ấy bị thương.

Thực sự làm phiền bác sĩ rồi, bọn cháu nhất định sẽ chú ý."

Mã Gia Kỳ cúi người khom lưng, thái độ thành khẩn.

Bác sĩ thở dài, chỉ có thể gật đầu xoay người rời đi.

Ông biết mấy đứa nhỏ này khổ, nói như vậy kỳ thực cũng là lo lắng cho bọn họ.

Haiz.....

Đừng nhìn đám nhỏ này rạng ngời chói mắt, mỗi người đều có một trái tim đầy lỗ thủng.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 28


Từ sau lần trước Đinh Trình Hâm nhắc đến chuyện xuất viện, cậu liền bị quản lý nghiêm 24/24, bên cạnh luôn có người ở cùng cậu.

Cho dù là đi vệ sinh cũng sẽ có người đi theo, giúp cậu.

Đinh Trình Hâm vô cùng bất đắc dĩ, cậu chỉ là nhắc đến một lần, cũng không phải thực sự muốn chạy, có cần phải như vậy không?

Trong thời gian đó cậu cũng đã nói rất nhiều lần rằng mọi người rất bận, không cần phải ngày nào cũng đến.

Nhưng những người còn lại nghe xong luôn lắc đầu, cười cười không nói gì.

Xác thực trước mắt mà nói, chương trình học hàng ngày của Lưu Diệu Văn ở trường rất dày, trước đây bị thiếu tiết nên trường học cũng quản lý hắn rất nghiêm, hắn mỗi lần tới đều là trèo tường trốn ra, sau đó lại trèo tường quay về trước khi bị giáo viên phát hiện, đến thăm Đinh Trình Hâm đều chỉ ngồi một lúc liền đi.

Nhưng cho dù là mạo hiểm bị trường học phê bình, đối phương vẫn như cũ không biết mệt mà tới bệnh viện thăm Đinh Trình Hâm.

Hai người Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường phải ứng phó với công ty, Đinh Trình Hâm bên này xảy ra vấn đề, rất nhiều thông cáo đều rơi xuống vai bọn họ.

Bọn họ vì để Đinh Trình Hâm không phải bồi thường hợp đồng liền thay đối phương tham gia chương trình giải trí một thời gian.

Kỳ thực từ sau khi nhóm giải tán, ba người mặc dù vẫn ở cùng một công ty nhưng thời gian gặp nhau rất ít, công ty vẫn luôn có ý tách bọn họ ra.

Nhưng lần này Đinh Trình Hâm bị thương, hai người thà rằng gánh tiền bồi thường hợp đồng cũng nhất định phải gặp Đinh Trình Hâm.

Hai người bọn họ không sợ tiền vi phạm hợp đồng của mình, nhưng lại sợ Đinh Trình Hâm phải gánh tiền vi phạm hợp đồng.

Trong thời gian này chỉ có thể tranh thủ lúc không có chương trình để tới, nhưng bởi vì luôn phải đi công tác sau khi Đinh Trình Hâm khỏe lên, cơ hội đến bệnh viện của đối phương cũng không nhiều.

Mặc dù không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng hai người không ngày nào là không nhắn tin hỏi thăm qua wechat, mỗi ngày đều sẽ gửi một đống tin nhắn cho Đinh Trình Hâm, cho dù Đinh Trình Hâm không nhất định sẽ trả lời nhưng bọn họ ngày nào cũng gửi.

Mà Hạ Tuấn Lâm bên kia......

Đinh Trình Hâm không biết đối phương đang bận cái gì, chuông điện thoại của Hạ Tuấn Lâm thường xuyên vang lên, vừa kêu lên đối phương liền hoảng hốt vội vàng ra ngoài nghe.

Khoảng thời gian này Đinh Trình Hâm cũng phát giác được sự biến hóa của Hạ Tuấn Lâm so với trước đây.

Nói thế nào đây, cảm giác ánh mắt đã thay đổi rất rất nhiều.

Trước đây ánh mắt hắn thanh triệt không có bất kỳ tạp niệm nào, mà biên giờ ánh mắt hắn sâu không thấy đáy, thậm chí còn có một loại thần sắc u buồn phức tạp.

Hạ Tuấn Lâm cũng rất bận, cơ hội có thể ở bệnh viện cũng không nhiều, nhưng mà một khi có thể đến thì nhất định sẽ mặc áo trắng, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Đinh Trình Hâm cả ngày.

Trước kia Hạ Tuấn Lâm rất thích ồn ào thích nói chuyện, mà hiện giờ đối phương thường xuyên phát ngốc, nhìn mặt Đinh Trình Hâm liền có thể phát ngốc cả nửa ngày.

Ban đầu Đinh Trình Hâm cảm thấy rất buồn cười, thường cười trêu chọc Hạ Tuấn Lâm có phải trên mặt mình có hoa không, dù đối phương sẽ vì câu nói này mà ánh mắt rời đi trong giây lát nhưng không bao lâu sau sẽ lại tiếp tục nhìn Đinh Trình Hâm phát ngốc.

Dần dà, Đinh Trình Hâm cũng thuận theo hắn.

So với những người còn lại bận rộn, Mã Gia Kỳ coi như là người có thời gian nhất.

Hắn ngày nào cũng ở bệnh viện chăm Đinh Trình Hâm, ai có việc bận rời đi hắn cũng không đi.

Mã Gia Kỳ ở bên cạnh rất thoải mái, bình thường Đinh Trình Hâm đều hăng say nghịch máy tính bảng của đối phương, Mã Gia Kỳ ngồi trên sô pha nhìn chai dịch truyền truyền hết.

Khi Đinh Trình Hâm xem được một chuyện thú vị trên mạng liền kéo Mã Gia Kỳ qua cùng chia sẻ.

Lúc đó Mã Gia Kỳ sẽ cười phụ họa theo cậu, tiếp theo hai người sẽ cùng cười lớn, sau đó Đinh Trình Hâm lại tự chơi một mình.

Mã Gia Kỳ ở bên cạnh rất tỉ mỉ chu đáo, Đinh Trình Hâm mỗi ngày phải tiêm thuốc hắn đều nhớ rất kỹ, thời thời khắc khắc chú ý đến nhiệt độ cùng tình trạng cơ thể của Đinh Trình Hâm.

Trong lòng Đinh Trình Hâm rất cảm động, cậu rất vui mừng vì những anh em luôn ở bên cạnh cậu.

Tuy rằng......Tống Á Hiên mà cậu luôn muốn gặp vẫn chưa gặp được, nhưng Đinh Trình Hâm biết tình huống của đối phương không thích hợp tới bệnh viện.

Khoảng thời gian nằm ở bệnh viện, Đinh Trình Hâm tra được rất nhiều rất nhiều thứ trên mạng.

Lịch sử đã bị hiệu ứng hồ điệp của cậu thay đổi rất nhiều.

Theo như những gì cậu tìm hiểu trên mạng cùng những lời của Mã Gia Kỳ bọn họ, cậu cũng tập hợp lại được một số tin tức.

Đầu tiên, người đầu tiên trong nhóm rời đi là Tống Á Hiên.

Mà nguyên nhân rời nhóm trên mạng đưa ra là bất bình vì tài nguyên trong nhóm nên xin từ chức.

Đương nhiên dùng chân cũng biết đây là lý do công ty đưa ra cho người hâm mộ để bào chữa thôi.

Mà sự tình cụ thể khi đó lại rất dài.

Mới đầu trên mạng đồn rằng Lưu Diệu Văn đoạt tài nguyên của Tống Á Hiên.

Đây vốn chỉ là một chủ đề rất nhỏ, nhiều lắm thì cũng chỉ có một ít quần chúng bàn luận.

Nhưng không biết vì sao tin tức này dần dần càng lúc càng lớn, sau đó từ tin giả càng truyền càng phát triển, nghị luận cũng càng lúc càng khó nghe.

Thời điểm đó những tìm kiếm trên mạng về Lưu Diệu Văn đại bộ phận đều là:

"Lưu Diệu Văn cướp tài nguyên của Tống Á Hiên không biết xấu hổ!!"

"Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đánh nhau, ở ký túc xá đánh nhau dữ dội!!"

"Lưu Diệu Văn mắng Tống Á Hiên, thậm chí trù đối phương chết!!"

"Cầu Lưu Diệu Văn rời nhóm!!"

"Lưu Diệu Văn Tống Á Hiên bất hòa!!"

Trên mạng Tống Á Hiên đứng ở phía vô tội nhất, thu hút vô số tình thương của người qua đường.

Đoạn thời gian đó Lưu Diệu Văn bị anti fans ném trứng, mắng chửi thậm tệ, ngày nào cũng bị tư sinh bám đuôi, bị tư sinh quấy rầy, thậm chí còn có nữ tư sinh lên mạng bóc phốt nói Lưu Diệu Văn đánh cô ta, rồi ngụy trang bản thân thành người qua đường.

Chuyện như vậy ngày càng nghiêm trọng, Lưu Diệu Văn dần dần bị vạn người phỉ nhổ.

Người hâm mộ thoát fan, anti fans phẫn nộ.

Cuối cùng......màn kịch này kết thúc bằng việc cánh tay Lưu Diệu Văn bị tạt axit.

Cũng đúng.....

Đây là đã phạm pháp rồi, cuối cùng kết thúc bằng đổ máu, quốc gia ra mặt giải quyết màn kịch này.

Sau chuyện này, không biết vì sao chủ đề của những doanh tiêu hào lại bắt đầu thay đổi.

Dòng tin tức trên mạng cuối cùng biến thành nói Tống Á Hiên không tốt.

"Tống Á Hiên bạch liên hoa!!!"

"Tống Á Hiên thấy đồng đội chết không cứu!!"

"Tống Á Hiên thật biết tỏ vẻ đáng thương!!"

"Kết cục của Lưu Diệu Văn chính là kế hoạch một tay Tống Á Hiên tạo ra!!!"

Lúc đó đối tượng mọi người bắt nạt liền biến thành Tống Á Hiên, những chuyện mà lúc trước Lưu Diệu Văn phải trải qua hắn cũng đều trải qua một lần.

Mà màn kịch này kết thúc hẳn là khi Tống Á Hiên rời nhóm.

Từ sau khi Tống Á Hiên rời nhóm, tất cả những dòng tin tức kia đều biến mất vô tung vô ảnh, Tống Á Hiên rời nhóm không giống như anti fans nghĩ là giành trước tài nguyên gì đó.

Chỉ có Tống Á Hiên vô thanh vô tức rời khỏi giới giải trí phồn hoa náo nhiệt này, không còn xuất hiện trước mắt công chúng nữa.

Nhưng chỉ có người bên trong mới biết, khoảng thời gian đó áp lực của hắn rất lớn, hắn nhìn Lưu Diệu Văn trên giường bệnh vô số lần hối hận bản thân đã không lên tiếng.

Anti fans dày vò, trong lòng cũng tự dày vò tạo thành hai lần đả kích, cuối cùng hắn bị trầm cảm.

Sau khi hắn rời đi, thậm chí ngay cả đồng đội cũng không gặp.

Cũng từ hắn bắt đầu, Mã Gia Kỳ cũng bị thương, TNT Thời Đại Thiếu Niên Đoàn bắt đầu giải tán.

Khi Đinh Trình Hâm lướt theo dòng lịch sử bị thay đổi, trong lòng cậu trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đôi cánh nhỏ của cậu vốn tưởng rằng thay đổi Hạo Tường và Tiểu Trương Trương liền có thể thay đổi tất cả, nhưng có vài thứ vẫn không thay đổi.

Vậy thì vấn đề xảy ra ở đâu?

Cốt lõi nằm ở đâu?

Cậu còn có thể trở về mấy lần?

Đinh Trình Hâm không biết, cậu chỉ có thể vực lại tinh thần để nghĩ cách.

Có cậu ở đây, thì sẽ không để mấy đứa nhóc kia bị tổn thương.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Ngày thường của Đinh Trình Hâm ở bệnh viện


Những ngày gần đây cuộc sống ở bệnh viện trôi qua rất an nhàn.

Vậy là có người lúc an nhàn liền đưa việc chạy trốn vào trong nhật trình.

Đinh Trình Hâm thừa dịp mỗi ngày cùng Mã Gia Kỳ tản bộ sẽ để ý sơ đồ bệnh viện, trong lòng cậu đã tính toán xong lộ tuyến chạy trốn rồi.

Bây giờ cần nhất chính là cơ hội không có ai bên cạnh.

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày đó.

Hôm nay bên cạnh ngoại trừ Mã Gia Kỳ ra thì không còn ai khác nữa, điều này đại biểu cho việc người đi lấy cơm hôm nay chỉ có Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ sẽ có khoảng hơn mười phút để lấy cơm, vậy thì khoảng thời gian đó Đinh Trình Hâm chỉ có một mình.

Cả buổi sáng Đinh Trình Hâm cố tình không biểu hiện ra cái gì, rất nhanh đã đến buổi trưa.

Sau khi Mã Gia Kỳ dặn dò đủ thứ Đinh Trình Hâm phải ngoan ngoãn đợi hắn xong liền xoay người đi lấy cơm.

Bên kia vừa đi, Đinh Trình Hâm liền đứng dậy.

Khoảng thời gian này cậu hồi phục rất tốt, đã có thể bước đi như bay rồi.

Đinh Trình Hâm lặng lẽ hé mở vài cm cửa phòng, sau khi phát hiện bên ngoài đã không còn thân ảnh của Mã Gia Kỳ liền lập tức đẩy cửa đi ra.

Cậu đã tính toán rồi, muốn ra khỏi tầng này nhanh nhất thì chỉ có thể đi thang máy.

Dẫu sao cậu hiện tại cũng đang ở tầng mười sáu, đi bộ xuống chắc sẽ chết mất.

Cậu vốn là người có thang máy sẽ không đi thang bộ, cho nên Đinh Trình Hâm lấy tốc độ nhanh nhất đến cửa thang máy đợi thang máy đi lên.

10

13

15

Cuối cùng thang máy cũng đến tầng mười sáu, ding dong cửa thang máy mở ra.

Mã Gia Kỳ từ trong đó đi ra, nhìn Đinh Trình Hâm đang đứng trước mặt mình nhướng mày.

"Yo, Đinh ca, đi dạo à?"

Lời này của Mã Gia Kỳ không mang theo tức giận, nhưng Đinh Trình Hâm lại nghe ra được mưa gió sắp đến.

"À ờ.....tớ muốn đi vệ sinh."

"Đi thang máy đi vệ sinh?

Xem ra cậu không thích nhà vệ sinh ở phòng này?"

"Đúng đúng đúng, mùi nặng quá tớ không thích."

Mã Gia Kỳ không trả lời, nhíu mày kéo Đinh Trình Hâm đi về phòng.

Sau khi để cơm lên bàn, chỉ vào nhà vệ sinh trong phòng.

"Đi đi, đi vệ sinh đi.

Xem cậu hôm nay đi tiểu được không?"

Rõ ràng là cười nói, Đinh Trình Hâm lại cảm thấy sợ đến khác thường.

Hai người đi vào trong phòng vệ sinh, Đinh Trình Hâm chỉ có thể cưỡng ép nhịn tiểu.

Nhưng mà......

"Cậu có thể đừng nhìn tớ được không?"

"Không thể."

"Cậu như thế tớ không đi được."

"Tớ không nhìn thì cậu cũng không đi được."

Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ thở dài, giúp đối phương mặc quần lên, rửa tay cho đối phương sau đó kéo ra ngoài ăn cơm.

Lúc Đinh Trình Hâm ăn cơm vô cùng thành thực ngoan ngoãn, cậu biết Mã Gia Kỳ vẫn còn giận.

"A Trình, tớ chẳng lẽ chưa nói cho cậu biết hay sao?

Tớ có lắp camera trong phòng."

Mã Gia Kỳ hời hợt nói, trái tim Đinh Trình Hâm hãi hùng khiếp vía.

Những ngày sau đó Đinh Trình Hâm an phận hơn rất nhiều.

-------Tui đã phải check lại 2 lần bản raw gốc đoạn mặc quần ạ =)))) rồi tui vẫn chưa hiểu sao phải kéo quần hộ luôn.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 29


Những ngày gần đây, Đinh Trình Hâm càng ngày càng lo lắng.

Cậu bắt đầu cả đêm không ngủ được, không phải do hoàn cảnh ở bệnh viện không tốt, cũng không phải vết thương trên người đau đớn, cậu chính là từ tận đáy lòng cảm thấy thời gian không đủ.

Mỗi khi đến nửa đêm, Đinh Trình Hâm đều sẽ giả vờ ngủ trước, sau đó đợi đến khi Mã Gia Kỳ tắt đèn nằm xuống cái giường gấp đơn giản của bệnh viện, liền mở mắt ra, nhìn trần nhà bắt đầu suy nghĩ miên man suốt đêm.

Đinh Trình Hâm vốn cho rằng, mất ngủ là chuyện của một người sẽ không bị người khác biết được, nhưng cậu lại xem nhẹ quầng thâm mắt của mình, vào ngày thứ ba, Mã Gia Kỳ liền phơi bày hành vi phạm tội của đối phương.

Sáng sớm hôm ấy, sau khi Mã Gia Kỳ nhận thuốc nhìn Đinh Trình Hâm uống xong, nhìn đôi mắt gấu trúc của Đinh Trình Hâm thở dài.

"A Trình, thân thể cậu khó chịu nên không ngủ được sao?"

Kỳ thực hai ngày này, Mã Gia Kỳ cũng ít nhiều cảm thấy được tinh thần của Đinh Trình Hâm không thích hợp, nhìn qua cả người tiều tụy đi không ít, tối hôm qua hắn cố ý lên giường sau đó không ngủ, cảm giác được trạng thái của Đinh Trình Hâm.

Lúc này mới phát hiện, đối phương vậy mà cả đêm không ngủ.

Nghe thấy lời này của Mã Gia Kỳ, ánh mắt Đinh Trình Hâm liền tránh né hai lần, ý định nói dối.

"Tớ không có không ngủ......là ngủ không ngon mà thôi."

Nghe thấy Đinh Trình Hâm nói dối, Mã Gia Kỳ trầm mặc một lát, hắn cũng không định tiếp tục ép hỏi.

Giống như Đinh Trình Hâm từng nói, hai người bọn họ quá giống nhau, đều biết đối phương có chuyện nhất định sẽ kìm nén, chỉ có thể đợi đối phương chủ động mở miệng nói.

Sau đó Mã Gia Kỳ cũng không hỏi nữa, chỉ trầm mặc bày bàn ăn, nâng giường phía sau lưng Đinh Trình Hâm lên để lát nữa đối phương ăn cơm sẽ thuận tiện hơn.

Đinh Trình Hâm không biết phải nói với Mã Gia Kỳ thế nào, nguyên nhân khiến cậu mất ngủ chính là muốn rời bệnh viện để làm chuyện của mình, nhưng bây giờ rời khỏi bệnh viện đã là lệnh cấm rõ ràng của Mã Gia Kỳ, cậu chạy trốn cũng không được, cả căn phòng đều có camera.

Hai người này, một người không nói một người không hỏi, trong phòng tràn ngập không khí ngại ngùng.

Lúc Lưu Diệu Văn quay lại cũng nhận ra bầu không khí quỷ dị trong phòng.

Lưu Diệu Văn vừa đẩy cửa ra phía sau liền có Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Từng vừa mới quay chụp xong, cùng với Hạ Tuấn Lâm mặc một bộ đồ trắng ngoan ngoãn theo sau.

Lưu Diệu Văn vốn mang theo gương mặt tươi cười, lúc thấy không khí trầm mặc trong phòng, Mã Gia Kỳ sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sô pha phản ứng đầu tiên là quay về phía sau đem Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường đẩy ra phía trước mình.

Hảo gia hỏa, Lưu Diệu Văn bày tỏ khí tức này quá dọa người, vẫn nên tìm người chắn đã.

Đột nhiên bị đẩy lên phía trước, Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường đành ngượng ngùng cười.

"Đinh ca, Mã ca..... chào hai anh."

Hai người đồng thời mở miệng, nhận được một cái cười cong mắt của Đinh Trình Hâm cùng một cái gật đầu trầm mặc của Mã Gia Kỳ.

Lúc này, Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường sau khi nhìn thấy cái gật đầu âm trầm của Mã Gia Kỳ cũng không dám động nữa, đẩy Hạ Tuấn Lâm lên phía trước.

Tục ngữ nói rất đúng, Mã ca bình thường không hay tức giận, một khi tức giận thì sẽ rất dọa người.

Trong nhóm, Mã Gia Kỳ so với Đinh Trình Hâm tính tình hòa nhã hơn, vô luận là bị mấy đứa em đùa cợt, hay là bị Đinh ca trêu đùa đều rất ít khi tức giận, mỗi lần đều sẽ phối hợp chiều mọi người chơi, nhưng người này một khi tức giận, ánh mắt hung dữ đủ để khiến mấy đứa em sợ hãi.

Hạ Tuấn Lâm bị đẩy ra phía trước ngược lại hoàn toàn không để tâm, hắn đi tới bên cạnh Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca, sao quầng mắt anh thâm vậy?"

Câu nói này của Hạ Tuấn Lâm khiến Đinh Trình Hâm có chút xấu hổ buông đũa xuống, theo bản năng dùng tay sờ sờ mắt, trộm liếc Mã Gia Kỳ một cái.

"Có sao?"

"Có~"

Hạ Tuấn Lâm lấy cái gương nhỏ ra đưa cho Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm lúc này mới phát hiện bản thân trong gương tiều tụy như vậy, quầng thâm mắt dày đặc, chẳng trách Mã Gia Kỳ lại chú ý đến cậu.

"Đúng đó, Đinh Nhi sao anh lại tiều tụy nhiều vậy?"

Lưu Diệu Văn sau khi thấy Hạ Tuấn Lâm đi qua liền lập tức theo sau.

"Đinh ca, có phải anh không chịu nghỉ ngơi cho tốt hay không?"

Trương Chân Nguyên lo lắng hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy, hay là đau ở đâu?"

Nghiêm Hạo Tường có chút khẩn trương hỏi.

Đinh Trình Hâm bỏ gương xuống, mỉm cười dỗ mọi người.

"Anh không sao, thật đó.

Anh chỉ là ngủ không ngon thôi, còn lại không sao cả."

Đinh Trình Hâm vừa nói xong, Mã Gia Kỳ liền nói với những người còn lại "Cậu ấy nửa đêm không ngủ, có chỗ nào là không nghỉ ngơi tốt đâu, chỉ là không nghỉ ngơi mà thôi."

Nghe thấy lời này của Mã Gia Kỳ, mấy nhóc khác lại càng lo lắng.

Ánh mắt lại thêm vài phần quan tâm.

Đinh Trình Hâm vốn muốn nhanh chóng để chủ đề này trôi qua, nhưng Mã Gia Kỳ lại cứ không muốn để nó qua đi, Đinh Trình Hâm vốn đã rất lâu không ngủ, tính tình có chút nóng nảy, sự không kiên nhẫn lập tức trỗi dậy.

"Mã Gia Kỳ?!

Tớ có phải là đã nói rằng tớ không nghỉ ngơi tốt hay không??

Sao cậu còn muốn quản cả chuyện của cá nhân tớ thế hả?"

Thanh âm Đinh Trình Hâm trở nên lớn hơn, lời nói lạnh nhạt, Lưu Diệu Văn và những người khác lập tức không dám ho he đứng ngốc một bên, không biết phải mở miệng thế nào.

"Tớ không quản???

Tớ không quản thì cậu đã lên trời luôn rồi đấy!

Cậu tự nói xem đây là lần thứ bao nhiêu cậu vào viện rồi?"

Mã Gia Kỳ đeo khẩu trang, ánh mắt có chút cô đơn, nhưng mà thanh âm lại không nhỏ hơn Đinh Trình Hâm.

Hắn làm sao có thể không quản được chứ, hắn thực sự rất sợ, hắn sợ một khi nhất thời không để mắt Đinh Trình Hâm sẽ lại đem bản thân đưa vào bệnh viện, bác sĩ từng nói với hắn, nếu như còn tới nữa thực sự không nhất định sẽ giữ được tính mạng của cậu.

"Cậu đây là đang quản tớ hay là chăm sóc tớ?

Phòng bệnh có camera giám sát?

Mã Gia Kỳ cậu được lắm, tớ thấy cậu cái gì cũng muốn quản chặt tớ.

Cậu trực tiếp nhốt tớ lại được rồi đấy?"

Đinh Trình Hâm càng nói càng tức giận, mấy ngày này cậu vô số lần muốn chạy lại vô số lần bị bắt lại, lửa giận trong lòng vốn luôn bị ép xuống, thời gian của cậu thực sự không còn nhiều nữa, cậu thực hi vọng Mã Gia Kỳ đừng như vậy, cậu phải đi cứu những người khác.

Mã Gia Kỳ nghe đến đây, tức giận đứng lên, nói với Đinh Trình Hâm.

"Nếu như nhốt cậu lại có thể giữ được mạng của cậu thì tớ tình nguyện làm tội phạm!"

Mã Gia Kỳ nói xong liền xoay người rời khỏi phòng bệnh, hắn rất ít khi cãi nhau với Đinh Trình Hâm như vậy, khi còn trẻ cũng từng có, nhưng đó là bởi vì muốn mắng cho Đinh Trình Hâm tỉnh lại.

Khi ấy Mã Gia Kỳ vừa đến Thời Đại Phong Tuấn, Đinh Trình Hâm tiếp nhận đả kích rất lớn khi đồng bạn rời đi, cả công ty đều chán nản uể oải.

Thời điểm ấy Mã Gia Kỳ từng mắng Đinh Trình Hâm, hắn chính là bởi vì cậu mà đến công ty, nhưng sau đó lại thấy cái người ủ rũ này, khi ấy hắn thực sự rất tức giận, cũng không quan tâm sau này còn có thể tiếp tục làm bạn với cậu nữa hay không, nhất định phải mắng cho cậu tỉnh ra.

Mà hôm nay, Mã Gia Kỳ cảm thấy hắn lại một lần nữa nhìn thấy Đinh Trình Hâm từng vứt bỏ bản thân đó.

Hắn không hiểu, ánh sáng của hắn vì sao cứ gấp gáp muốn rời đi như vậy?

Ở dưới sự bảo vệ của hắn không tốt hay sao?

Bông hoa hồng của hắn vĩnh viễn không thể thuộc về hắn hay sao?

Sau khi Mã Gia Kỳ đập cửa ra ngoài, Đinh Trình Hâm ở trên giường rơi nước mắt.

Cậu biết bản thân vô lý gây sự, nhưng mà.....thực sự không còn thời gian nữa rồi.

Hạ Tuấn Lâm rút khăn giấy ra ngồi ở bên giường nhẹ nhàng giúp Đinh Trình Hâm lau nước mắt.

Lưu Diệu Văn ở bên cạnh ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, mở to mắt nhìn Đinh Trình Hâm không chớp.

Nghiêm Hạo Tường thì hỗ nhẹ sau lưng dỗ đối phương.

Trương Chân Nguyên bất đắc dĩ thở dài, bóp bóp vai Đinh Trình Hâm.

"Mấy đứa ra ngoài hết đi, đi xem Mã Gia Kỳ, để anh một mình yên tĩnh chút."

Đinh Trình Hâm nghẹn ngào đem toàn bộ mọi người đuổi ra ngoài, một người cũng không lưu.

Những người còn lại thấy thái độ Đinh Trình Hâm kiên quyết, bất đắc dĩ thở dài gật đầu xoay người ra khỏi phòng.

Sau khi mọi người ra ngoài, liền nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang chăm chú nhìn camera trên điện thoại.

Mã Gia Kỳ cau mày, nhìn bọn họ hỏi tình hình của Đinh Trình Hâm.

"Cậu ấy sao rồi?"

"Đinh ca đuổi bọn em ra ngoài rồi."

Hạ Tuấn Lâm thở dài, sau đó năm người ngồi xổm ở cửa bắt đầu thảo luận xem tiếp theo phải xử lý vấn đề thế nào.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Câu chuyện về camera giám sát


Lắp camera giám sát là Mã Gia Kỳ đề nghị, hôm đó là thời điểm Đinh Trình Hâm chuyển vào phòng bệnh thường ngày thứ tư, nguyên nhân là vì Mã Gia Kỳ nghi ngờ Đinh Trình Hâm có ý muốn chạy trốn.

Lần đầu tiên nghĩ đến chuyện này, Mã Gia Kỳ liền vào nhóm chat nói chuyện này ra, cùng mọi người thương lượng.

Những người trong nhóm này gồm Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên, Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm.

Bọn họ hợp thành tổ chăm sóc bệnh viện.

Chính là vì để chuẩn bị có thể luân phiên thay nhau theo dõi tình trạng hồi phục của Đinh Trình Hâm.

Hôm đó trong nhóm thảo luận về chuyện camera rất lâu.

"Anh cảm thấy nên lắp camera, A Trình có tình trạng muốn chạy trốn."

Sau khi Mã Gia Kỳ gửi xong câu này, người đầu tiên trả lời là Lưu Diệu Văn.

"Em cảm thấy được."

Lưu Diệu Văn rất tán đồng, hắn hiểu rất rõ mức độ bị thương của Đinh Trình Hâm cùng với những lời dặn dò của bác sĩ.

"Camera?

Có phải không được ổn lắm không?

Đinh ca không phải phạm nhân."

Trương Chân Nguyên có chút do dự.

"Em cũng cảm thấy không ổn lắm."

Hạ Tuấn Lâm tán thành lời của Trương Chân Nguyên.

"Em cảm thấy nên lắp, bác sĩ hôm trước đã nói nếu như Đinh ca lại vào viện lần nữa thì rất dễ.....không cứu được nữa."

Nghiêm Hạo Tường nói ra nguyên nhân khiến Mã Gia Kỳ muốn lắp camera.

Lời này vừa nói xong, nhóm chat liền trầm mặc.

"Phi phi phi, không được nói lời như vậy."

Hạ Tuấn Lâm thuận tiện tặng kèm một cái icon.

"Vậy thì em đồng ý lắp."

Trương Chân Nguyên lập tức phản bội.

"Được, anh thống kê một chút, hơn một nửa đồng ý sẽ lắp."

Mã Gia Kỳ hỏi lại.

"Đồng ý."

"+1"

"+2"

"+10086"

"Được, ngày mai anh tranh thủ lúc A Trình đi kiểm tra sẽ tìm người đến lắp."

Mã Gia Kỳ gửi một cái icon hài lòng.

Sự tình là như vậy, cho nên liên quan đến chuyện camera Đinh Trình Hâm không hề hay biết mỗi một đứa em trai của cậu đều là đồng lõa.
 
Back
Top Bottom