Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kẽ Nứt [All Hâm]

Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện của Mã Gia Kỳ


09/11/2024

Hôm nay tôi nhận được thông báo của bệnh viện, Đinh Trình Hâm cắt cổ tay tự sát đến hiện tại vẫn còn hôn mê.

Lúc bệnh viện gọi cho tôi, nói rằng tôi là người duy nhất có thể liên lạc được trong danh bạ của cậu ấy, bảo tôi mau chóng tới bệnh viện giúp làm thủ tục nhập viện.

Sau khi tôi nhận được tin, tôi lập tức tới bệnh viện ngay.

Nhìn thấy Đinh Trình Hâm chẳng có chút sinh khí nào trên giường bệnh, tôi lần đầu tiên không biết phải nói cái gì.

Từ sau khi nhóm giải tán chúng tôi đã nửa năm không gặp nhau rồi, mà hôm nay lần nữa gặp mặt lại là trong bệnh viện.

Rất nhiều lời không nói ra được, đương nhiên bây giờ tôi có nói thì cũng chẳng có ai đáp lại tôi, A Trình cậu nhìn xem tớ nhát gan như vậy, cho dù biết cậu không nghe thấy tớ cũng không dám nói với cậu rằng tớ yêu cậu.

Từ sau khi nhóm giải tán, tôi cũng không ở trong giới giải trí tiếp tục phát ngốc nữa, tôi ngược lại lựa chọn tập trung vào sách vở, mà bây giờ một mình tôi cũng khó lòng chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện, lúc này tôi cần một người giúp đỡ.

Lấy điện thoại ra, tôi do dự một lát liền gửi một tin nhắn wechat cho Lưu Diệu Văn.

Tôi biết cậu ấy đang lên lớp, khẳng định không nghe được điện thoại, hiện giờ tôi chỉ hi vọng cậu ấy đọc được, dù sao thì một mình tôi cũng không thể chăm sóc tốt cho A Trình được.

Cũng may, Lưu Diệu Văn đọc được rồi.

Sau khi tin nhắn gửi đi không lâu, tôi liền nhìn thấy cậu ấy ở bệnh viện.

Lúc đó tôi đang ở đại sảnh tầng một làm thủ tục nhập viện, cậu ấy vừa vào đại sảnh tôi liền nhìn thấy.

Thằng nhóc này vẫn đẹp trai, cao ráo như vậy, rất khó mà không nhìn thấy cậu ấy ở trong đám người.

Tôi dẫn cậu ấy vào phòng bệnh, cậu ấy nhìn thấy Đinh Trình Hâm trên giường liền bắt đầu rơi nước mắt.

Lúc cậu ấy vừa khóc vừa hỏi tôi, Đinh Nhi còn có thể tỉnh lại hay không.

Tôi kỳ thực cũng không rõ, nhưng tôi không khóc.

Bởi vì tôi biết, nếu như tôi cũng khóc, cậu ấy chắc chắn sẽ không tỉnh lại nữa.

Bởi vì cậu ấy không thích nhất chính là chúng tôi khóc, cậu ấy thích chúng tôi luôn cười vui vẻ hơn.

Sau đó, đợi sau khi Lưu Diệu Văn bình định tâm tình lại, hai người chúng tôi bước đầu tạm định cùng nhau chăm sóc A Trình.

Được rồi, viết đến đây thôi.

Tôi phải đi tìm bác sĩ đổi thuốc rồi, A Trình mau tỉnh lại nhé.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 8


Buổi chiều ánh mặt trời chiếu xuống trên người ấm áp, Đinh Trình Hâm tựa vào giường đọc sách trên tay, Mã Gia Kỳ an tĩnh ngồi bên cạnh gọt táo cho cậu.

Ngón tay tinh tế thuôn dài chỉ hai ba lần đã đem quả táo gọt sạch sẽ, sau đó dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ đút cho Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm cau mày nhìn sách trong tay, trên miệng thì Mã Gia Kỳ đút cho cái gì liền ăn cái đó, máy móc nhai nuốt.

Sau khi ăn đến miếng thứ năm, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu cự tuyệt Mã Gia Kỳ đút tiếp.

"Cậu ăn đi, tớ không ăn được nữa."

Mã Gia Kỳ cười gật gật đầu, cũng không ăn tiếp nữa mà đem phần táo chưa ăn hết để vào cái đĩa ở bên cạnh.

"A Trình, cậu sao lại thích đọc truyện ngôn tình rồi."

Mã Gia Kỳ nhìn chồng sách cao bên cạnh, gãi gãi đầu.

Tên mấy quyển sách này vô cùng kỳ quái, không phải là , thì cũng là , còn có một quyển vậy mà lại tên là .

Tên những quyển sách ấy Mã Gia Kỳ nhìn đến mờ mịt, bởi vì hắn đối với loại văn học này vốn chẳng biết gì, trong ấn tượng của hắn Đinh Trình Hâm trước giờ cũng chưa từng đọc những loại sách như vậy, không biết vì sao hôm qua lại bảo Lưu Diệu Văn mang đến, mà hôm nay đầu cũng không ngẩng lên đọc cả một buổi sáng.

Đinh Trình Hâm nghe Mã Gia Kỳ hỏi xong, cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi quyển sách, giơ tay không cắm kim truyền lên xoa xoa cổ.

Cả buổi sáng đều cúi đầu khiến cổ cũng bắt đầu đau.

"Đừng nhắc nữa, tớ đây không phải là muốn giết thời gian hay sao."

Đinh Trình Hâm thuận miệng nói dối, tiện tay đem quyển trong tay vứt sang một bên.

Kỳ thực Đinh Trình Hâm vốn tưởng rằng đọc sách, hiểu được người khác làm thế nào để có thể quay lại quá khứ được để cậu có thể học hỏi.

Kết quả đọc cả một buổi sáng một kiến thức hữu dụng cũng không có, tất cả đều là vô căn cứ.

Đinh Trình Hâm tính bỏ cuộc, cậu cảm thấy tìm ở trong mấy cuốn tiểu thuyết này thực sự quá khó.

Từ sau lần trước biết được bản thân thực sự đã thay đổi lịch sử, Đinh Trình Hâm mỗi ngày đều suy nghĩ xem làm sao để quay trở về, nhưng nghĩ rất nhiều cách đều không biết cái nào có thể thành công, quả nhiên vẫn là phải xuất viện mới có thể đi – thử nghiệm.

"Gia Kỳ, tớ khi nào mới có thể xuất viện?"

Đinh Trình Hâm tính toán ngày, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cũng đã năm, sáu ngày rồi, cậu vốn bởi vì giai đoạn trước khi tự sát có thể nói là quá yếu ớt nên mới phải nằm viện, hiện giờ cảm thấy thân thể đã hồi phục không sai biệt lắm, chắc là có thể xuất viện được rồi.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm suy nghĩ một lúc, thở dài đáp ứng đối phương "Được, tớ ngày mai làm thủ tục xuất viện cho cậu."

Đinh Trình Hâm nghe thấy có thể xuất viện, lập tức vui vẻ.

Gật gật đầu, cậu đã gấp không chờ nổi, ra ngoài rồi liền có thể thử nghiệm mấy biện pháp đã tập hợp được.

Ở trong bệnh viện thực sự là bó tay bó chân, mỗi ngày chỉ có thể nằm chẳng thể làm được gì cả.

Đinh Trình Hâm vui vẻ bắt lấy tay Mã Gia Kỳ, mười ngón tay đan vào nhau, Mã Gia Kỳ cảm giác được ngẩng đầu nhìn Đinh Trình Hâm, phản chiếu trong đôi mắt chính là nụ cười tuyệt đẹp kia.

Mã Gia Kỳ cảm thấy trái tim như lỡ một nhịp, thật đẹp.

Như trong một phỏng vẫn bản thân đã từng nói, Đinh Trình Hâm rất đẹp, tựa như tiên tử, rất thích....

"Khụ khụ khụ, này....cậu muốn ăn gì không?

Tớ đi mua cho."

Mã Gia Kỳ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, hắn nhìn vài lần nữa liền không thể khống chế bản thân được nữa, lập tức kiếm cớ muốn ra ngoài mua cơm thuận tiện để cho bản thân bình tĩnh lại.

"Tớ muốn ăn thịt!"

Đinh Trình Hâm mấy ngày nay chỉ toàn ăn mấy món nước nhạt nhẽo vô vị, cậu lúc này vô cùng muốn ăn thịt.

"Không được, vẫn là cháo."

Nói xong Mã Gia Kỳ liền xoay người đi, hắn nhìn không nổi đôi mắt thất vọng của Đinh Trình Hâm, còn nhìn nữa nói không chừng hắn thực sự sẽ đi mua thịt về.

Mã Gia Kỳ quay đầu chạy đi rất nhanh, Đinh Trình Hâm chỉ có thể ở phía sau oán trách đối phương "Vẫn là cháo, làm gì có cái để chọn chứ!!

Mã Gia Kỳ là đồ lừa đảo."

Oán trách xong, liền an tĩnh dựa vào giường, đợi Mã Gia Kỳ quay lại.

"Kẽo kẹt" của bị đẩy ra, nhưng người đi vào lại là nhân viên chăm sóc.

Nhân viên chăm sóc này là Mã Gia Kỳ thuê tới để chăm sóc cho Đinh Trình Hâm, bởi vì Lưu Diệu Văn bận học quá không thể xin nghỉ được, mà Mã Gia Kỳ xin nghỉ cũng có thời điểm đột xuất bị trường học gọi về, để vẹn cả đôi đường Mã Gia Kỳ liền tự mình thuê một người chăm sóc.

Có điều từ sau khi Đinh Trình Hâm tỉnh lại Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn ngày nào cũng dính chặt bên người cậu, người chăm sóc căn bản không cần dùng tới, Đinh Trình Hâm cũng chưa từng gặp hắn.

"Cậu tỉnh rồi à, Mã tiên sinh đi mua cơm rồi, nhờ tôi chăm sóc cậu, có chuyện gì thì gọi tôi."

Nam nhân viên này tướng mạo bình thường, Đinh Trình Hâm nhìn một cái gật đầu rồi không nói gì nữa.

Cậu đối với người lạ vẫn luôn có tâm phòng bị, trước nay chưa từng chủ động mở miệng.

"Cậu tên là Đinh Trình Hâm?

Là minh tinh đó phải không?"

Người chăm sóc mở miệng trước, hắn định cùng Đinh Trình Hâm nói chuyện.

Đinh Trình Hâm gật đầu, "vâng" một tiếng cho có lệ, sau đó cũng không nhìn đối phương nữa cầm cuốn tiểu thuyết ngôn tình đọc mãi không vào lên tiếp tục đọc.

Dù sao thì so với nhân viên chăm sóc kia, cậu càng nguyện ý muốn đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình hoa lệ kia hơn.

"Mã tiên sinh và cậu có quan hệ gì?

Theo lý mà nói người xấu như cậu ta cùng với minh tinh như cậu rất khó có quan hệ gì."

Nhân viên chăm sóc thập phần tò mò chuyện bát quái, hắn muốn hỏi chuyện này rất lâu rồi, hắn vẫn luôn không hiểu vì sao một minh tinh đẹp như vậy sao lại có quan hệ với một người xấu như thế.

"Anh nói ai xấu?!"

Đinh Trình Hâm nghe thấy câu này ngay cả sách cũng không đọc nữa, trực tiếp nhìn chằm chằm người chăm sóc kia.

"Thì là cái người Mã....ơ...."

Nhân viên chăm sóc nhìn ánh mắt càng lúc càng hung dữ của Đinh Trình Hâm, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như nói sai cái gì rồi, có chút ngại ngùng.

"Đừng có nói bạn tôi, anh lập tức biến khỏi mắt tôi từ bây giờ đừng xuất hiện nữa.

Anh bị đuổi việc."

Đinh Trình Hâm phát giận, cậu hiện tại vẫn còn đang truyền nước nếu không đã trực tiếp đi lên túm cổ áo đối phương rồi.

"Cậu là ai chứ?

Đừng nghĩ rằng cậu là minh tinh liền có thể tùy tiện đuổi việc tôi!

Tôi nói là sự thật, tùy tiện nói một câu cậu liền như vậy, mấy người minh tinh các cậu đều là giá phơi đồ.

Cẩn thận tôi ra ngoài nói cậu kiêu ngạo tự cao!

Đến lúc đó cậu đợi bị hắc đi!

Bạn cậu á?

Tôi thấy thì là cậu ta có rất nhiều tiền đi, sau đó cậu bị cậu ta bao dưỡng đúng không?

Cậu tưởng tôi không biết minh tinh các cậu tìm bạn đều tìm người đẹp hay sao?!

Cậu....."

Nhân viên chăm sóc còn chưa nói xong, Đinh Trình Hâm một quyền đánh ngã hắn xuống đất.

Kim trên tay Đinh Trình Hâm bị cậu tự mình rút ra, có điều cậu chẳng để tâm đến cánh tay đang chảy máu của mình, túm người chăm sóc kia lên lại đánh một quyền.

"Giết người rồi!

Minh tinh đánh người!!!"

Người chăm sóc kia kêu lớn, muốn gây chú ý để những người đi qua vào cứu hắn.

Chẳng qua, làm sao được cái phòng cách âm quá tốt này, căn bản chẳng có ai nghe thấy.

Không chỉ không có ai cứu hắn ngược lại còn bị đánh thêm một quyền.

"Đại ca đại ca, tôi sai rồi.

Tôi miệng tiện!

Cậu tha cho tôi."

Sau khi phát hiện không có ai có thể cứu hắn, nhân viên chăm sóc liền quỳ xuống xin tha.

"Xin lỗi, đợi cậu ấy quay về thì xin lỗi cho tôi."

Đinh Trình Hâm sắc mặt hung dữ, nhân viên chăm sóc liên tục gật đầu biểu thị khẳng định xin lỗi.

Trận chiến này ba nắm đấm liền kết thúc, Mã Gia Kỳ quay về nhìn thấy chiến trường hỗn độn cùng cánh tay đầy máu của Đinh Trình Hâm, sắc mặt lập tức xanh mét.

Nhân viên chăm sóc kia còn chưa kịp thực hiện nhiệm vụ xin lỗi của Đinh Trình Hâm, giây tiếp theo đã bị Mã Gia Kỳ đấm một quyền.

"Cút!"

Lúc này nhân viên chăm sóc mới lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, trong lòng thầm chửi hai người đều bệnh thần kinh.

Sau khi nhân viên chăm sóc kia rời đi, Mã Gia Kỳ lập tức ấn chuông trên giường bệnh.

Không lâu sau ba hộ sĩ liền tới, băng bó cho Đinh Trình Hâm, truyền một bình dịch mới, lại thu dọn phòng xong mới rời đi.

Mã Gia Kỳ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm cúi đầu nhìn Mã Gia Kỳ.

Cậu có thể cảm nhận được nộ khí của đối phương, Mã Gia Kỳ người này bình thường chưa từng tức giận, mặc cậu khi dễ thế nào cũng được.

Mọi người đều cảm thấy hắn ôn ôn nhu nhu, là giáo viên mẫu giáo ở Lầu 18.

Nhưng Đinh Trình Hâm biết, người như vậy không tức giận còn tốt, đã tức giận thì chính là đáng sợ nhất.

------------Nhật ký bệnh viện của Mã Gia Kỳ Hôm nay là ngày thứ hai Đinh Trình Hâm hôn mê, tôi ở trường xin nghỉ dài ngày, nhưng không tránh được cũng có lúc phải quay về trường xử lý công việc.

Việc học của Lưu Diệu Văn lại càng khẩn trương hơn, cậu ấy có thể ra ngoài được đều là trộm trốn ra ngoài.

Cho nên, tôi suy nghĩ rất lâu cảm thấy vẫn nên thuê một người chăm sóc.

Kỳ thực tôi không thích để người khác chăm sóc Đinh Trình Hâm, nhưng tôi không có cách nào ở bên cạnh cậu ấy 24h được.

Tìm người chăm sóc là tôi nhờ bệnh viện, cuối cùng không tới nửa ngày đã có một người đàn ông tới.

Người này nhìn qua tuổi tác không nhỏ, tôi cảm thấy cũng được nên giữ lại.

Tôi đối với người này không có bất luận yêu cầu gì, chỉ hi vọng đối phương có thể đối xử tốt với Đinh Trình Hâm, có thể chuyên nghiệp chăm sóc tốt cho cậu ấy.

Tôi thực sự không biết khi nào A Trình mới có thể tỉnh lại, nhưng một ngày cậu ấy không tỉnh lại thì tôi một ngày không thể an tâm được.

A Trình, hi vọng cậu có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Tớ vẫn đang đợi cậu.

Hôm nay đến đây thôi, tôi phải đi mua cơm rồi.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 9


Nộ khí của Mã Gia Kỳ Đinh Trình Hâm biết, nhưng cậu không thể nói.

Cậu biết Mã Gia Kỳ quan tâm thân thể cậu nên mới tức giận, nhưng nếu như phương pháp quay về chính là thương tổn thân thể, vậy thì cậu không thể mở miệng nói cho Mã Gia Kỳ được, cũng không làm sao đảm bảo được bản thân sau này sẽ không bị thương.

Những lời này không thể nói, cậu cũng không làm được.

Mấy ngày nay đều đọc tiểu thuyết trọng sinh, Đinh Trình Hâm đã tìm ra quy luật.

Trọng sinh nhất định phải chết sau đó mới sinh, nói như vậy.....

Nếu như lần trước bởi vì tự sát mới quay về được, vậy thì sau khi cậu xuất viện còn phải tự sát một lần nữa.

Nghĩ đến đây, trong mắt Đinh Trình Hâm không có thần sắc sợ hãi mà là vẻ mặt chờ mong.

Cậu thực sự hi vọng ngày mai xuất viện, ngày mai liền trở về.

Sớm trở về liền có thể sớm thay đổi mọi thứ, như vậy mọi chuyện mới có thể tốt lên.

"A Trình, cậu lẽ nào không có gì muốn nói với tớ sao?"

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm trên giường, hắn thực sự nhịn không được mở miệng.

Đối với Đinh Trình Hâm, hắn vĩnh viễn là như vậy tự mình tức giận tự mình dỗ chính mình, đối với đối phương một chút biện pháp cũng không có.

"Gia Kỳ, tớ khi nào có thể xuất viện."

Đinh Trình Hâm không trả lời cậu hỏi kia của Mã Gia Kỳ, cậu hiện tại càng muốn biết bản thân khi nào có thể xuất viện.

"Nếu như cậu đảm bảo cậu sẽ không tự tổn thương bản thân nữa, tớ có thể để cậu xuất viện."

Ánh mắt Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào Đinh Trình Hâm, nhưng sau câu này Đinh Trình Hâm lại trốn tránh ánh mắt của hắn.

Kỳ thực trong khoảng thời gian này thân thể Đinh Trình Hâm đã sớm tốt lên rồi, về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cũng không phải là vấn đề.

Mã Gia Kỳ sở dĩ không làm thủ tục xuất viện cho cậu nguyên nhân chính là bởi vì hắn sợ, hắn sợ bản thân chỉ một lúc không chú ý Đinh Trình Hâm liền không còn nữa..

Tâm lý muốn tự sát hiện tại của cậu quá nặng, Mã Gia Kỳ cảm thấy bệnh viện là một nơi có thể trói buộc cậu.

Mà hôm nay sở dĩ tức giận như vậy là bởi vì Đinh Trình Hâm lại lần nữa không yêu thương bản thân mình.

Từ sau khi nhóm giải tán, cậu đem bản thân sống thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma.

Mã Gia Kỳ thực sự nhìn không nổi nữa, đây là Đinh Trình Hâm che chở cho tất cả bọn họ sau khi nhóm giải tán sao?!

Đây là cái người từng nói không có mọi người cũng có thể sống tốt sao??

Nửa năm này cậu tốt ở chỗ nào??

Đều đem chính mình tốt đến bệnh viện luôn!

"Tớ muốn xuất viện, Mã Gia Kỳ."

Đinh Trình Hâm không cho Mã Gia Kỳ lời hứa hẹn gì, cúi đầu gọi tên đầy đủ của Mã Gia Kỳ, ngữ khí lần này là câu khẳng định.

Biểu thị, cậu nhất định phải xuất viện.

Cậu đang ra lệnh cho Mã Gia Kỳ, cũng biểu thị chuyện này không có bất luận con đường thương lượng nào khác.

"Xuất viện thì có thể, tớ tới nhà cậu ở.

Không được cắt đứt liên lạc với bọn tớ nữa."

Mã Gia Kỳ cau mày, hắn có thể làm thủ tục xuất viện cho Đinh Trình Hâm, nhưng hắn nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ Đinh Trình Hâm toàn bộ hành trình.

Đinh Trình Hâm cúi đầu nghịch móng tay, việc Mã Gia Kỳ vào nhà cậu ở không phải không được, nhưng sẽ làm giảm đáng kể xác suất tự sát của cậu.

Có một người bên cạnh không thuận tiện như khi chỉ có một mình.

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn ánh mắt kiên định của Mã Gia Kỳ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Cậu cũng đoán được ra, nếu như không đồng ý thì cậu sẽ không ra khỏi bệnh viện được.

Nếu đã như vậy thì trước tiên cứ xuất viện trước đã rồi tìm cơ hội sau.

Nhận được cái gật đầu của Đinh Trình Hâm, thần sắc Mã Gia Kỳ mới dịu lại.

"Cứ như vậy nhé, A Trình.

Chúng ta ngày mai xuất viện."

Mã Gia Kỳ cầm lấy trái cây bên cạnh, lại bắt đầu tiếp tục gọt.

Đinh Trình Hâm nhận được kết quả xuất viện, trong lòng cũng rất mãn ý.

Còn về Mã Gia Kỳ, cậu không sợ vì đối phương sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải đi học, sẽ không ở nhà hai mươi tư tiếng.

Như vậy hiện tại con đường trở về đã được tìm ra rồi, tiếp theo là phải trong thời gian này làm rõ ràng lỗ hổng sự tình năm đó, đến lúc trở về rồi có thể làm nhanh nhất và có hiệu quả nhất để tránh cho những chuyện đó phát sinh.

Năm đó người xảy ra chuyện đầu tiên trong nhóm là Nghiêm Hạo Tường.

Hắc liệu đột nhiên bị cẩu tử tung ra, còn nhớ trọng tâm câu chuyện năm đó là hắn qua đêm ở khách sạn, sáng sớm ra ngoài cùng ba, bốn cô gái.

Năm đó, chuyện này kinh động toàn giới giải trí.

Tạm thời chưa nói bọn họ đều là vị thành niên, ngay cả nghệ nhân thành niên có hắc liệu như vậy cơ bản cũng sẽ bị đóng băng.

Thậm chí khi đó cẩu tử không chỉ có hình ảnh, còn có video làm bằng chứng.

Toàn bộ đều bị người khác gắt gao đâm chọc, cho nên thanh danh toàn bộ Thời Đại Thiếu Niên Đoàn đều tụt dốc không phanh.

Khi đó bản thân cậu thực sự không hiểu, thậm chí không lý giải được Nghiêm Hạo Tường vì sao lại như vậy.

Nội bộ nhóm, cũng muốn tìm hắn nói chuyện, nhưng chuyện này vừa bị tung ra Lý Phi liền lập tức sa thải Nghiêm Hạo Tường, để hắn rời khỏi Thời Đại Phong Tuấn.

Nhớ mang máng, năm đó Nghiêm Hạo Tường trước khi đi một ngày có tới tìm cậu hỏi rằng có tin hắn hay không.

Khi ấy, bản thân thực sự bị một đống chuyện phiền lòng, lại thêm có video làm chứng, nhìn hắn cũng không nói ra được câu nào.

Ngày đó, chúng tôi trầm mặc hai phút sau, cậu ấy nói cậu ấy hiểu rồi.

Ngày thứ hai, tìm khắp ký túc xá cũng không tìm được cậu ấy nữa.

Tôi cho rằng cậu ấy rời đi chính là mặc nhận, liền sau đó xóa wechat của Nghiêm Hạo Tường.

Từ ngày đó, chúng tôi cũng không gặp lại nữa.

Hiện tại ngẫm lại, có lẽ cố sự nên cải biến từ đây.

Vậy thì tôi phải hỏi Nghiêm Hạo Tường năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Đinh Trình Hâm liền nắm lấy áo Mã Gia Kỳ ở bên cạnh.

"Gia Kỳ, tớ muốn liên lạc với Hạo Tường."

Mã Gia Kỳ sửng sốt, sau đó sợ làm bị thương Đinh Trình Hâm liền bỏ dao gọt hoa quả trong tay xuống, cầm lấy điện thoại của mình lên mở ra wechat của Nghiêm Hạo Tường.

"Tớ còn tưởng cậu cả đời này cũng sẽ không liên lạc với nó nữa."

Đinh Trình Hâm cầm lấy điện thoại của Mã Gia Kỳ, sau khi bớt khẩn trương mới trực tiếp gọi điện thoại.

Điện thoại không đến hai giây liền được bắt máy, đầu bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp quen thuộc.

"Mã ca??

Sao lại nhớ tới tìm em vậy?

Thân thể anh thế nào rồi?

Đinh nhi.....sao rồi?"

Thanh âm Nghiêm Hạo Tường trầm thấp, lúc hỏi đến Đinh Trình Hâm lại ngập ngừng, đầu bên này Đinh Trình Hâm nắm chặt di động trong tay.

"Hạo Tường, có thể tới gặp anh không?"

Đinh Trình Hâm vừa nói xong, bên kia không có âm thanh.

Ước chừng khoảng ba, năm giây sau, Nghiêm Hạo Tường mới có phản ứng.

"Đinh Nhi???!"

Thanh âm Nghiêm Hạo Tường có chút kích động, không ai nhìn thấy hắn lúc đó cả người đều nhảy lên.

Thanh âm này đã rất lâu hắn không nghe thấy rồi, từ sau khi rời khỏi nhóm hắn từng liên lạc với Đinh Trình Hâm, nhưng nhận được kết quả là một điểm đỏ trên wechat, di động không liên lạc được.

Mỗi lần Nghiêm Hạo Tường đều rất thất vọng, nhưng so với thất vọng hắn lại càng hối hận hơn.

Từ sau khi rời công ty, ba mẹ liền gửi hắn đến Canada.

Vốn tưởng rằng sau khi bản thân rời đi sẽ giúp cho con đường sau này của Thời Đại Thiếu Niên Đoàn dễ đi hơn một chút, lại không nghĩ tới trên bản tin lại thấy tin tức của từng người từng người một, cả nhóm cuối cùng chỉ còn lại một mình Đinh Trình Hâm.

Khi ấy, Nghiêm Hạo Tường vô số lần muốn về nước, hỏi thăm vết thương của đồng đội, xem tình hình của Đinh Trình Hâm.

Nhưng người nhà hắn đã vứt hộ chiếu của hắn đi rồi, hơn nữa còn lệnh cho hắn cả đời này cũng không được rời khỏi Canada.

Vốn tưởng rằng, vĩnh viễn sẽ không được nghe thấy thanh âm của Đinh Trình Hâm nữa mà bây giờ lại được nghe thấy nó lần đầu tiên, Nghiêm Hạo Tường lập tức muốn về nước.

"Đinh Nhi, đợi em.

Em đang ở Canada, em bây giờ liền mua vé về nước.

Về rồi nói."

Nghiêm Hạo Tường nói xong liền tắt điện thoại, lập tức lên mạng mua vé máy bay.

Sau đó cũng bắt đầu tìm bạn bè giúp đỡ hẹn ngày gấp rút làm lại visa.

Đinh Trình Hâm bên này buông điện thoại xuống, trong lòng rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng lấy đi điện thoại trong tay Đinh Trình Hâm, ôn nhu an ủi đối phương.

"Mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi.

Chỉ cần cậu khỏe mạnh, bảy người cũng ta rồi sẽ đoàn tụ."

Đinh Trình Hâm cười gật gật đầu.

Đúng vậy mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi, cậu còn có thể thay đổi hết thảy.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện của Mã Gia Kỳ


02/03/2024 Thời tiết: Mát mẻ

Hôm nay người tôi vẫn luôn chờ mong tỉnh lại rồi, A Trình tỉnh rồi.

Nhưng mà....

Tình hình của cậu ấy rất không tốt, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu nói linh tinh, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần mới khiến cậu ấy ổn định lại.

Tôi đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ nói với tôi.

Đinh Nhi, rất có khả năng mắc bệnh hoang tưởng, sẽ thường xuyên muốn tự sát, bảo tôi phải chú ý cậu ấy nhiều hơn.

Tôi thực sự không nghĩ tới, tôi không dám tin cậu ấy sẽ mắc loại bệnh như vậy.

Tôi tranh luận với bác sĩ rất lâu, để ông ấy hình dung ra Đinh Trình Hâm đã từng xinh đẹp rực rỡ như thế nào, không có khả năng sẽ mắc loại bệnh như vậy.

Nhưng cuối cùng.....

Tôi thỏa hiệp, kỳ thực tôi cũng biết bác sĩ sẽ không nói dối.

Trên đường trở về tâm trạng tôi rất nặng nề, gửi một tin nhắn cho Lưu Diệu Văn nói Đinh Trình Hâm đã tỉnh rồi.

Lưu Diệu Văn biểu thị cậu ấy rất nhanh sẽ đến, tôi một mình ngồi ngoài hành lang phát ngốc.

Lúc Lưu Diệu Văn tới, đã mua đồ ăn.

Cậu ấy hỏi tôi vì sao lại ngồi bên ngoài không vào trong phòng, tôi lắc đầu nói sợ dọa đến cậu ấy.

Nhưng kỳ thực là, tôi không biết phải đối mặt với Đinh Trình Hâm như thế nào.

Tôi phải làm thế nào mới có thể khiến cho Đinh Trình Hâm một lần nữa sinh ra hi vọng đây.

A Trình, nếu như có thể.

Tớ thực sự hi vọng người bị bệnh là tớ, mà không phải là cậu.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 10


Mã Gia Kỳ người này làm việc rất có hiệu suất, ngày thứ hai Đinh Trình Hâm liền xuất viện.Ngày làm thủ tục xuất viện, Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn cùng nhau tới thu dọn đồ sau đó cùng đưa cậu về nhà.Mã Gia Kỳ lái xe, sau khi lên xe báo địa chỉ xong Đinh Trình Hâm liền tựa vào vai Lưu Diệu Văn ngủ.Từ sau khi nhóm giải tán, mặc dù hợp đồng của Đinh Trình Hâm vẫn là dưới trướng Thời Đại Phong Tuấn nhưng cậu lại cự tuyệt ký túc xá mà Lý Phi đưa cho, lựa chọn một mình dọn khỏi căn biệt thự đã từng vô cùng náo nhiệt kia.

Mã Gia Kỳ lái xe rất vững, ít xóc nảy.

Vị trí mà Đinh Trình Hâm báo cách không xa bệnh viện lắm, ba người lái xe nửa tiếng liền tới nơi.Nhìn căn nhà chung cư trước mặt, Mã Gia Kỳ có chút trầm mặc.

Theo lý mà nói, Đinh Trình Hâm hiện tại vẫn là minh tinh, cho dù không ở trong biệt thự thì cũng không đến mức ở chung cư nhà dân như thế này chứ.Đinh Trình Hâm sau khi xuống xe cũng nhìn ra được suy nghĩ ấy của Mã Gia Kỳ, cười cong khóe miệng nói."

Tớ sợ cô đơn, nơi này nhiều người già.

Phòng ốc mặc dù cũ kỹ, nhưng mỗi ngày trong viện đều rất náo nhiệt, hơn nữa cách thành phố cũng xa, ít có tư sinh xuất hiện."

Nghe Đinh Trình Hâm nói, Mã Gia Kỳ trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu lên ôn nhu nhìn Đinh Trình Hâm nói, "A Trình, dẫn đường đi."

Đinh Trình Hâm gật đầu, đi phía trước, Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn xách đồ đi theo sau.Tầng Đinh Trình Hâm ở cũng không cao, tầng ba.

Rất nhanh, ba người đã đến nhà Đinh Trình Hâm.Căn nhà này của Đinh Trình Hâm, quét mắt một cái liền thấy có một phòng ngủ một phòng khách, trong nhà chẳng có gì cả.

Kỳ thực nói chỗ này là dành cho người ở còn không bằng nói đây là cái phòng vừa mới hoàn thiện xong.Ở trong phòng ngoại trừ giường, tủ lạnh, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa."

Đinh Nhi, chỗ này của anh sao lại không có gì thế?"

Lưu Diệu Văn dùng không đến một phút để tham quan xong, gãi đầu hỏi Đinh Trình Hâm.Đinh Trình Hâm cũng chẳng để ý ngồi luôn xuống đất, cười vỗ vỗ xuống vị trí còn trống bên cạnh, biểu thị hai người loạn chuyển đến nơi riêng tư là Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn ngồi xuống cùng cậu."

Anh không có gì cần dùng cả nên cũng không bày trí gì."

Đinh Trình Hâm cũng nhìn một vòng xung quanh, cậu không cảm thấy có vấn đề gì cả.Đối với cậu một người từ nhỏ đã lớn lên ở nơi cuộc sống quây quần mà nói, sau khi các thành viên trong nhóm rời đi, dọn ra ngoài tự sống một mình, thiếu hụt niềm vui trong cuộc sống, mỗi ngày ngoại trừ làm việc, chính là phát ngốc.

Căn phòng này đối với cậu chỉ là một căn phòng, không thể trở thành nhà.

Nếu như đã không phải là nhà thì cậu cũng lười tô điểm cho nó.Lưu Diệu Văn có chút đau lòng, trên mạng đều nói Thời Đại Thiếu Niên Đoàn giải tán người duy nhất được lợi là Đinh Trình Hâm, nhưng bọn họ đều biết người khổ sở nhất mới chính là cậu.Lưu Diệu Văn thực muốn mở banh mắt những người đó ra, để bọn họ nhìn xem Đinh Nhi của hắn đang sống những ngày tháng như thế nào."

A Trình, tớ chuyển vào rồi chúng ta lát nữa cùng nhau đi mua đồ đạc về bày trí đi."

Mã Gia Kỳ ôn nhu kéo tay Đinh Trình Hâm qua, lúc này hắn mới phát hiện tay đối phương lạnh lẽo, hắn muốn dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm đối phương.Hắn nhất định phải tìm lại được hi vọng sống cho Đinh Trình Hâm, bác sĩ từng nói nếu như cứ tiếp tục phát triển như vậy cậu sẽ còn có lần tiếp theo.Một lần có thể, lần thứ hai hắn liền sợ Đinh Trình Hâm thực sự sẽ rời khỏi hắn!"

Em cũng thế!

Em cũng muốn chuyển đến đây!"

Lưu Diệu Văn bắt lấy tay còn lại của Đinh Trình Hâm, sau đó lại sợ vết sẹo gồ ghề trên tay mình sẽ khiến Đinh Trình Hâm không thoải mái, lập tức dùng tay áo che lại rồi mới nắm tay Đinh Trình Hâm.Đinh Trình Hâm nhìn hai người, bất đắc dĩ cười."

Các cậu, đừng ở lại đây.

Ai cũng đều đang đi học, các cậu vẫn là quay về làm chuyện của mình đi, đừng ở cạnh tớ nữa.

Tớ không sao đâu."

Đinh Trình Hâm ý đồ muốn đem hai vị Đại Phật này tiễn đi, cậu vẫn còn chuyện của mình cần làm, tốt nhất là một người cũng không nên ở lại."

A Trình, cậu đã đáp ứng tớ rồi."

Mã Gia Kỳ lập tức rút cái lời hứa hẹn trước khi ra viện ra."

Mã ca, cậu mắc lừa tớ bao nhiêu lần rồi vẫn không biết sao.

Fans cũng đều biết Mã Gia Kỳ cậu lần nào cũng bị mắc lừa, mỗi lần đều không giống nhau.

Cho nên, tớ nói chuyện không đáng tin.

Lại nói cậu nhìn xem chỗ này của tớ nhỏ như vậy, cũng chỉ có một cái giường, cậu đến thì cũng không có chỗ ngủ đâu."

Đinh Trình Hâm rút tay mình từ trong tay Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn ra, sau đó ôn ôn nhu nhu cười phản bác lại hai người.Mã Gia Kỳ ngẩn người, hắn vì lời này của Đinh Trình Hâm mà nhớ lại lúc trước ở trong nhóm thường bị cậu khi dễ, bất đắc dĩ thở dài.

Lúc đó mắc lừa còn không phải là vì sủng cậu sao, hảo gia hỏa thực sự lại coi hắn là đồ ngốc."

Không thể được, tối nay sẽ không đi.

Mà cũng không phải chúng ta chưa từng ngủ cùng một giường, rời đi là ko thể."

Mã Gia Kỳ liếc Đinh Trình Hâm, biểu thị bản thân ở lại đây là điều chắc chắn."

Còn em nữa!

Chen cũng có thể chen chúc cùng mà~" Lưu Diệu Văn tỏ ý bản thân rất gầy, ba người có thể chen nhau ngủ.Đinh Trình Hâm nhìn cái giường của mình mà thở dài, nghĩ tới năm đó mua giường đơn thì tốt rồi, hoàn hảo cắt đứt niệm tưởng của hai người này.Chuyện đã như vậy, Đinh Trình Hâm cũng không thể nói gì nữa.

Dù sao cũng phải đợi Nghiêm Hạo Tường để hỏi rõ ràng mọi chuyện xong mới có thể trở về.Trực tiếp liền thu nhận hai tên ngốc này vậy, cuộc sống quây quần cũng đã rất lâu không được cảm nhận rồi.Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ nhìn gương mặt Đinh Trình Hâm không có biểu tình chống đối gì, liền biết chuyện này coi như thành công rồi.

Hai người nhìn nhau, đập tay."

Có thể ở, không thoải mái thì tự rời đi nhé."

Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ thở dài, cũng không cùng hai người này tiếp tục ngồi trên mặt đất nữa, đứng dậy đi về phòng mở tủ tìm chăn.Nếu đã đồng ý cho ở lại, vậy thì chủ nhân là cậu phải tìm một bộ chăn ga mới để thay.Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ đi theo sau vào trong phòng, hai người ngồi trên giường nhìn Đinh Trình Hâm chổng mông tìm kiếm trong ngăn tủ.Đinh Trình Hâm tìm nửa ngày, tìm được một bộ ga trải giường, lúc cầm ra thì bỗng nhiên sửng sốt.

Bởi vì bộ ga này là trước đây Trương Chân Nguyên tặng cho cậu.Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ liếc nhìn ga giường một cái, cũng hiểu ra lập tức đi đến nhận lấy.Về Trương Chân Nguyên, bọn họ cũng không biết nên mở miệng như thế nào.Năm đó, sau khi Nghiêm Hạo Tường xảy ra chuyện rời đi, người không tiếp nhận nổi nhất chính là Trương Chân Nguyên.

Là bởi vì ngày Nghiêm Hạo Tường xảy ra chuyện hắn cũng ở cách đó không xa, hắn ở trong quán bar bị người chuốc say.Từ ngày hôm đó, Trương Chân Nguyên luôn cảm thấy là do hắn mới dẫn tới chuyện của Nghiêm Hạo Tường.

Cho nên nội tâm bắt đầu tự trách, lại thêm fans của Nghiêm Hạo Tường điên cuồng công kích Trương Chân Nguyên, mỗi ngày đều có không ít người lẻn vào biệt thự khủng bố Trương Chân Nguyên.Tất cả những chuyện này đều trở thành nguyên nhân căn bệnh trầm cảm của Trương Chân Nguyên sau này, nhưng giai đoạn đó mỗi người đều bận rộn công việc của riêng mình không có ai chú ý đến tình trạng của Trương Chân Nguyên.Cũng là nói.....bệnh trầm cảm của Trương Chân Nguyên mỗi người bọn họ đều có trách nhiệmCọng rơm cuối cùng rơi xuống khiến bệnh trầm cảm của Trương Chân Nguyên phát triển ngày đó, chính là việc nhóm giải tán.Từ ngày hôm ấy, Trương Chân Nguyên liền bị người nhà đưa về đoàn đội nội bộ, cũng không ai gặp được hắn nữa.Đinh Trình Hâm nhìn cái ga giường cũ, ngàn mối suy tư.

Nước mắt không tự giác rơi xuống, Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn lập tức cầm ga giường nhét lại vào trong tủ."

Tớ cảm thấy không cần phải đổi ga giường đâu.

A Trình, cái hiện cũng tốt rồi."

Mã Gia Kỳ ôn nhu lau nước mắt cho Đinh Trình Hâm.Lưu Diệu Văn đem ga giường để lại vào tủ xong, gật đầu theo Mã Gia Kỳ."

Ừ....."

Đinh Trình Hâm ổn định lại xong, gật đầu tỏ ý không có việc gì.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 11


Đinh Trình Hâm chưa từng nghĩ tới, căn nhà nhỏ cách âm không tốt này sẽ có một ngày bị người ta phàn nàn đến tám lần.

Vỗn dĩ bản thân lúc thuê nhà nghĩ rằng cậu hàng ngày cũng không có ai nói chuyện cùng, cho nên thuê một căn cách âm không tốt, nghĩ đến thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng náo nhiệt cùng những thanh âm của cuộc sống bên nhà hàng xóm.Nhưng hiện giờ, sau khi Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn đến, căn nhà nhỏ của cậu ngày nào cũng bị người ta đến phàn nàn, nguyên nhân là tiếng động quá lớn làm ồn đến mức họ không nghỉ ngơi được.Này không phải đúng như vậy sao, hôm nay Đinh Trình Hâm lần thứ tám mở cửa tiếp thu lời phàn nàn của mấy bác trai bác gái."

Tôi nói này Tiểu Đinh, cậu ngày nào cũng ở trên tầng binh binh bang bang làm cái gì vậy hả?

Các cậu đang sửa sang nhà à?"

Bác trai đứng trước cửa đẩy đẩy gọng kính lão, bất đắc dĩ thở dài."

Cái cậu này, ngày thường thì chẳng phát ra tiếng động gì, sao mấy ngày hôm nay động tĩnh lại lớn như vậy?

Chúng tôi cũng không muốn đến làm phiền cậu, nhưng mà chúng tôi lớn tuổi rồi không nghe được những tiếng ồn như vậy."

Bác gái đỡ người bạn già của mình, lời nói mang theo ý thành khẩn yêu cầu.Đinh Trình Hâm rất lễ mạo nghe hai người nói xong, ngoan ngoãn cúi người xin lỗi.

Sau đó kết quả là Mã Gia Kỳ trong tay là quà tặng đã sớm chuẩn bị xong tặng cho bác trai bác gái, bày tỏ ý tạ lỗi."

Thực sự xin lỗi các bác.

Cháu đảm bảo đây là lần cuối cùng rồi!!"

Bác trai bác gái nhìn thái độ thành khẩn của mấy đứa nhỏ, ôn nhu gật gật đầu, cũng liền tha thứ.Đứa nhỏ này chuyển đến nửa năm rồi, bọn họ vẫn luôn cảm thấy lầu trên yên tĩnh như chết vậy, nếu như không phải thường ngày lên xuống lầu còn có thể gặp được đứa nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, bọn họ còn thực sự không biết đứa nhỏ này có thực sự tồn tại hay không.Mà hôm nay, mặc dù nói tiếng động gây ra có cũng có chút ồn ào quá, nhưng rốt cuộc cũng có hơi thở của sự sống rồi, người trẻ tuổi vẫn cần có chút bầu không khí cuộc sống mới tốt được.Sau khi tiễn xong hai vị lão nhân xong, Đinh Trình Hâm đóng cửa vào liền cho Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ mỗi người một cái nhìn khinh bỉ.Nếu không phải vì hai người này, cậu tuyệt đối sẽ không phải xin lỗi tám lần trong thời gian một ngày ngắn ngủi như vậy!Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn một chút cũng không để ý đến cái lườm kia của Đinh Trình Hâm mà gương mặt ngập tràn tiếu ý."

Hai người nếu như còn dám mua mấy cái đồ vật thượng vàng hạ cám nữa, làm cho phòng anh tiếng động quá lớn bị phàn nàn, thì đợi anh đem chăn gối của hai người ném ra ngoài đi."

Đinh Trình Hâm chỉ vào phòng khách vốn trống không của mình, hiện tại đã bị hai người này thay đổi hoàn toàn, ánh mắt hung dữ nhìn hai người vẫn còn mặt mũi mà cười nói.Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn lần này không nói nữa, mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.Mục đích của bọn họ đã đạt được rồi, bọn họ chính là muốn làm Đinh Trình Hâm tức giận.

Bởi vì chỉ có như vậy mới giống Đinh Trình Hâm đang sống hơn, cậu trước đây an tĩnh đến đáng sợ, Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn không dám tin Đinh Trình Hâm sao lại có thể ở được trong căn phòng tử khí âm u như thế được.Từ ngày bắt đầu vào sống cùng, hai người liền lập kế hoạch làm thế nào để khơi gợi dục vọng cầu sinh của Đinh Trình Hâm, bởi vì chỉ có dục vọng một lần nữa thiêu đốt thì cậu mới không dễ dàng mà rời đi nữa.Hai người bắt đầu từ việc thay đổi căn nhà tử khí âm u này, mua đồ đạc tìm người đến lắp đặt, cuối cùng tốn mấy ngày đem căn nhà trở nên đầy hơi thở cuộc sống.Đương nhiên đáng giá nhất chính là, nhìn thấy một Đinh Trình Hâm hung dữ xù lông lên.

Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn lần nữa trong lòng cảm thấy may mắn vì căn nhà này cách âm kém như vậy.Ngay khi thấy hai người trước mặt ngoan ngoãn gật đầu, Đinh Trình Hâm đang muốn bỏ qua thì lại có tiếng gõ cửa.Lần thứ chín rồi.....Đinh Trình Hâm đầu tiên là trừng mắt nhìn hai người đằng sau, tiếp theo biểu thị Mã Gia Kỳ lại cầm quà ra đây để lát nữa bồi thường cho người ta.Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Đinh Trình Hâm mới mang gương mặt ngập tràn ý cười mở cửa chuẩn bị tiếp tục cúi đầu nhận lỗi.Nhưng cửa vừa mở ra, Đinh Trình Hâm ngây ngốc.

Bởi vì đứng trước cửa không phải ai khác mà là Nghiêm Hạo Tường tay kéo vali, lưng đeo balo."

Đinh Nhi, đã lâu không gặp."

Nghiêm Hạo Tường tận mắt nhìn thấy nụ cười trên môi Đinh Trình Hâm dần trở nên cứng đờ, trong lòng vẫn có chút khổ sở.

Hắn không biết gương mặt tươi cười kia của Đinh Trình Hâm là muốn cho ai, nhưng hắn biết nhìn thấy phía sau cánh cửa là hắn cậu nhất định thất vọng.Thanh âm Nghiêm Hạo Tường ôn nhu từ tính, khoảnh khắc Đinh Trình Hâm nhìn Nghiêm Hạo Tường thực sự ngốc luôn rồi, hơn nửa năm không có đối phương, nhóm giải tán nửa năm, mà lúc Nghiêm Hạo Tường rời đi nhóm còn chưa tan rã."

Đinh ca?!"

Nghiêm Hạo Tường nhìn Đinh Trình Hâm ngẩn ngơ trước mặt, tuy rằng trong lòng có chút chua xót nhưng vẫn như cũ tươi cười muốn phá băng."

Hạo Tường, mau vào đi."

Đinh Trình Hâm phản ứng lại, lập tức kéo đối phương vào trong nhà."

Mã ca, Diệu Văn.

Đã lâu không gặp."

Nghiêm Hạo Tường vào trong nhà, vẫy vẫy tay với Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn.So với Mã Gia Kỳ thần thái tự nhiên đáp lại, Lưu Diệu Văn lại lựa chọn làm như không thấy.Đúng vậy, Lưu Diệu Văn cũng là người không hiểu, hắn cũng cảm thấy nếu như không có Nghiêm Hạo Tường khơi mào thì cái nhóm này có lẽ sẽ không thực sự tan rã.Nghiêm Hạo Tường nhìn ra được Lưu DIệu Văn không thèm để ý tới hắn, nhưng hắn cũng không định cưỡng cầu, dù sao thì năm đó hắn cũng có lỗi với nhóm trước.

Xấu hổ sờ sờ mũi, tùy ý để Đinh Trình Hâm kéo hắn ngồi xuống sofa."

Hạo Tường, thực xin lỗi."

Đinh Trình Hâm xin lỗi Nghiêm Hạo Tường trước, cậu cúi người xin lỗi đối phương.Động thái này, người không thoải mái nhất là Lưu Diệu Văn.

Hắn là người duy nhất trong phòng không biết Nghiêm Hạo Tường là Đinh Trình Hâm gọi về, hắn căn bản không biết cái người này sao lại còn xuất hiện."

Đinh Nhi!!!

Anh làm sao phải xin lỗi anh ta?!

Anh ta không xứng có được lời xin lỗi của anh!

Vốn dĩ phải là anh ta xin lỗi chúng ta!

Anh quên rồi sao?

Năm đó nếu như không phải vì vụ tai tiếng tình dục bất chính của anh ta, chúng ta căn bản sẽ không bị hắc!

Mọi chuyện cũng sẽ không có khởi đầu, Mã ca có lẽ sẽ không bị hại, Trương ca sẽ không bị trầm cảm, em cũng sẽ không bị thương, Hạ Nhi cũng không rời đi, Á Hiên cũng sẽ không tự kỷ!!

Như vậy nhóm cũng sẽ không tan rã!!"

"Tất cả đều là tại anh ta!!

Anh ta là khởi đầu, Nghiêm Hạo Tường tôi hỏi anh bây giờ còn quay lại làm cái gì??!

Lúc chúng tôi bị thương anh có ở đây không??

Chúng chúng tôi giải tán anh có từng gọi điện thoại tới không?

Lúc chúng tôi sụp đổ anh có từng liên lạc với ai không?"

Lưu Diệu Văn tức tới mức giơ tay túm lấy cổ áo đối phương, cưỡng bách đối phương nhìn mình."

Anh không có!!!

Anh cái gì cũng không có!

Anh đi rồi là xong, anh không thèm liên hệ với một người nào trong chúng tôi!!

Anh có biết không?

Mấy ngày trước Đinh ca suýt chút nữa đã chết rồi!

Anh không liên lạc với bọn tôi thì thôi đi, anh ngay cả Đinh ca cũng không liên lạc! !

Hơn nửa năm nay anh ấy sống người không ra người quỷ không ra quỷ!

Anh không biết, anh bây giờ quay lại tìm anh ấy làm cái gì!"

Từng câu từng chữ của Lưu Diệu Văn như đánh vào trong tim Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu trầm mặc không lên tiếng, nhưng đến khi nghe được chuyện của Đinh Trình Hâm đoạn thời gian trước, hắn kinh ngạc ngẩng đầu không tin nổi mà nhìn Đinh Trình Hâm.Trong mắt hắn, Đinh Trình Hâm vẫn luôn là đại biểu của hai chữ "kiên cường".

Thời Đại Phong Tuấn chèn ép cậu không đi, đối diện với đồng bạn rời đi cậu vẫn kiên trì giữ nụ cười, mà hôm nay Lưu Diệu Văn lại nói với hắn Đinh Trình Hâm đã từng tự sát."

Diệu Văn, em bình tĩnh chút đi.

Lần này là anh tìm Hạo Tường về, anh muốn biết chân tướng năm đó.

Anh xin lỗi vì năm đó anh không kịp thời nói với cậu ấy rằng anh tin tưởng cậu ấy."

Đinh Trình Hâm ở một bên cúi người xin lỗi đã sớm được Mã Gia Kỳ đỡ dậy, lúc cậu thấy Lưu Diệu Văn ngôn ngữ kích động đã muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Mã Gia Kỳ lại sống chết giữ cậu lại không cho đi lên.Có điều Đinh Trình Hâm hiểu dụng ý của Mã Gia Kỳ, hắn muốn để Lưu Diệu Văn phát tiết ra.Những năm này, mọi người đều đã nghẹn đến hỏng luôn rồi.Mỗi một người, đều nghẹn.....Cuối cùng, chẳng còn ai có thể thẳng thắn chân thành với nhau nữa.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 12


Làm sao để hình dung được bầu không khí hiện tại trong phòng đây?

Cửu biệt trùng phùng, nhưng lại dị thường xấu hổ.

Đinh Trình Hâm chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này, nhóm bọn họ sẽ bị hai chữ "ngượng ngùng" vây lấy.

Mọi người trước đây thân mật khăng khít, mà giờ đây lại tâm sinh ngăn cách.

Thời gian thực sự là một thứ đáng sợ, rõ ràng chỉ mới có hơn nửa năm không gặp, nhưng lại cảm thấy có quá nhiều thứ thay đổi.

Có lẽ không phải là bọn họ đã thay đổi, mà là chuyện xảy ra trong nửa năm này khiến cho tâm thái của mỗi người bọn họ so với trước đây đã khác rồi.

"Năm đó....."

Nghiêm Hạo Tường hít một hơi sâu, cuối cùng ngẩng đầu chậm rãi kể về chuyện cũ năm đó.

"Lần ấy các anh đều không ở đó, là người đại diện tự tìm em và Trương Chân Nguyên nói chuyện, nói có đoàn phim xem trọng bọn em, yêu cầu phỏng vấn."

"Sau đó, bọn em xác định thời gian, địa điểm.

8 giờ tối hôm ấy phỏng vấn, mà địa điểm là quán bar."

Nghiêm Hạo Tường nói đến đây, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ lần lượt nhíu mày, ngay cả Lưu Diệu Văn vốn đang ở ban công hít thở không khí trong lành cũng xoay người vẻ mặt ngưng trọng nhìn Nghiêm Hạo Tường trên sô pha.

Bởi vì chuyện Nghiêm Hạo Tường đang nói, bọn họ không một ai biết gì cả.

Năm đó sau khi Nghiêm Hạo Tường xảy ra chuyện, không có ai nhắc đến chuyện bọn họ đã từng đến đoàn phim phỏng vấn.

Ngay cả Trương Chân Nguyên khi ấy cũng chỉ tự trách bản thân mà không hề kể về chuyện này.

"Quán bar???

Chưa thành niên công ty chưa bao giờ cho chúng ta tới nơi đó!"

Đinh Trình Hâm nghe đến đây, sắc mặt âm trầm, tay cũng không tự chủ nắm chặt góc áo.

Nghiêm Hạo Tường cười khổ, nhớ lại những chuyện tồi tệ đã trải qua ngày hôm đó tiếp tục nói.

"Lúc ấy em và Trương Chân Nguyên cũng nói như vậy, bọn em là vị thành niên.

Mà người đại diện cũng lập tức nói sẽ giúp bọn em từ chối bên đó, chuyện này bọn em vốn dĩ cũng không để trong lòng.

Nhưng ai mà biết được, tối hôm đó, lúc bọn em ngồi xe Nanny van trở về ký túc, không hiểu vì sao lại ngủ mất.

Khi em tỉnh lại lần nữa, bên cạnh toàn là con gái.

Mà chuyện sau đó các anh đều biết rồi, cứ như vậy lên bản tin."

Cố sự của Nghiêm Hạo Tường ngắn gọn rõ ràng, nhưng đã chứng minh rõ được năm đó hắn không yêu đương mà hơn nữa đối với những chuyện này cũng đều không biết gì.

"Vậy anh năm đó vì sao không giải thích?!!

Giải thích rồi thì chúng ta sẽ không phải rời xa nhau, như vậy TNT sau này cũng sẽ không tan rã!"

Lưu Diệu Văn vẫn không hiểu, hắn cảm thấy nếu đã không làm thì giải thích là được rồi, quyết không thừa nhận là được, sau đó bọn họ cũng sẽ không chia ly, vậy thì chuyện sau đó cũng sẽ không giống như vậy nữa.

Nghiêm Hạo Tường cười khổ, đối với cách nói của Lưu Diệu Văn hắn không phản bác cũng không đồng ý.

Mã Gia Kỳ ở bên cạnh vẫn luôn không mở miệng đã nhận ra manh mối, bình tĩnh hỏi Nghiêm Hạo Tường.

"Có ẩn tình khác?

Không thể giải thích?"

Nghe Mã Gia Kỳ nói, ánh mắt Nghiêm Hạo Tường bất định nhìn xung quanh, cũng coi như tán đồng lời nói của Mã Gia Kỳ.

"Ẩn tình gì?!"

Đinh Trình Hâm hỏi theo, cậu cần phải biết toàn bộ thì mới có thể quay trở về giải quyết được.

Nếu như bỏ lỡ một chuyện nhỏ nào, những chuyện sau đó cậu sẽ không có cách nào thay đổi nữa.

Nghiêm Hạo Tường cau mày, hắn không muốn nói cũng cảm thấy bản thân không thể nói ra được.

Đinh Trình Hâm lập tức ngồi xuống sô pha, giơ tay lay lay cánh tay Nghiêm Hạo Tường, ngữ khí như khẩn cầu.

"Hạo Tường, em nói cho anh biết đi.

Thật đó, tin anh được không?

Anh có thể cải biến!

Anh cần biết toàn bộ!"

Tình huống hiện tại của Đinh Trình Hâm xem ra lại không ổn định, Mã Gia Kỳ lập tức định kéo Đinh Trình Hâm ra, hắn biết đây là triệu chứng đối phương sắp phát bệnh.

"A Trình, đừng hỏi nữa.

Chúng ta nói chuyện này sau đi, cậu xem Hạo Tường vừa mới trở về, chúng ta nghỉ ngơi đã nhé."

Một bên ôn nhu khuyên bảo Đinh Trình Hâm, một bên quay sang biểu thị Lưu Diệu Văn giúp đỡ hắn.

Nhưng Đinh Trình Hâm làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, cậu nhất định phải nhanh chóng có được manh mối, cậu cảm xúc kích động gắt gao giữ chặt lấy Nghiêm Hạo Tường, trong giọng nói mang theo chút thanh âm nức nở.

"Không!!

Đừng kéo tớ!

Hạo Tường, nói cho anh đi.

Cầu xin em đấy!"

Nghiêm Hạo Tường bị trạng thái của Đinh Trình Hâm dọa sợ, trong lòng hắn Đinh Trình Hâm trước nay đều là người gặp biến bất kinh, là đại ca đáng để dựa vào, mà hiện tại cậu kích động, cảm xúc đều bộc lộ hết ra ngoài.

"Nghiêm Hạo Tường, anh mau nói đi."

Lưu Diệu Văn thấy trạng thái của Đinh Trình Hâm thì vô cùng rốt ruột, hắn hi vọng Nghiêm Hạo Tường thuận theo hắn, như vậy Đinh Trình Hâm sẽ không kích động nữa.

"Em nói, em nói.

Mã ca anh buông ra đi."

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy miệng vết thương ghê người trên tay Đinh Trình Hâm, hắn biết không thể kích thích Đinh Trình Hâm thêm nữa, hắn hiện tại chỉ có thể thuận theo cậu.

Mã Gia Kỳ thấy Nghiêm Hạo Tường muốn nói, hắn muốn mở miệng ngăn cản, hắn biết toàn bộ sự tình, hắn lại càng hiểu rõ nếu như Đinh Trình Hâm nghe được chắc chắn sẽ khổ sở.

Nhưng hắn chung quy vẫn không mở miệng ngăn cản, hắn có thể giấu Đinh Trình Hâm nửa năm nhưng không thể giấu Đinh Trình Hâm cả đời.

"Bởi vì có người gửi một video cho em, trong đó là Trương Chân Nguyên hôn mê bị người khác....ngủ cùng.

Hơn nữa còn kèm theo lời cảnh cáo, nói nếu như em làm sáng tỏ chuyện bạn gái thì hắn sẽ tung video ra."

Lời này vừa nói ra, người trong phòng yên tĩnh giống như người chết.

Đinh Trình Hâm ngẩn người, trước khi Nghiêm Hạo Tường nói ra cậu cũng đã từng nghĩ qua rất nhiều, nhưng chính là chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Như vậy cậu cuối cùng cũng biết được nguyên nhân bắt đầu bệnh trầm cảm của Trương Chân Nguyên là gì, cậu đã biết toàn bộ câu chuyện, nhưng lại vô cùng hi vọng chuyện này không phải phát sinh trên người nhà mình.

Trương Chân Nguyên cũng là cậu chăm từ nhỏ tới lớn, đứa nhỏ đáng yêu như vậy đám người đó sao lại nỡ xuống tay chứ.

Nghe được chuyện này đồng dạng chấn kinh còn có Lưu Diệu Văn, hắn trực tiếp ngốc luôn.

Hắn thậm chí còn hoài nghi tai của mình vừa rồi đã nghe thấy cái gì.

"A Trình....."

Mã Gia Kỳ cẩn thận ở bên cạnh gọi Đinh Trình Hâm, hắn sợ đối phương bởi vì tin tức này thúc đẩy phát bệnh.

Cũng may là hắn lo lắng dư thừa, Đinh Trình Hâm ổn định một lát sau đó bình tĩnh lại.

Chẳng qua là trên mặt cậu chảy xuống đầy nước mắt, chứng minh trong lòng cậu rất khổ sở.

"Em nhất định phải tự tay đâm người đại diện kia một đao!"

Lưu Diệu Văn ở một bên rống lên, hắn thực sự hận không thể phanh thây người kia ra làm trăm mảnh.

"Là người đại diện mà chúng ta hay gặp sao?"

Đinh Trình Hâm lau nước mắt, bình tĩnh hỏi.

"Không phải, là cái người đại diện nam mà đoạn thời gian đó đột nhiên rơi xuống."

Mã Gia Kỳ thay Nghiêm Hạo Tường trả lời.

"Mã ca, cậu rốt cuộc giấu tớ bao nhiêu chuyện?"

Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ trước mặt, lần đầu tiên cậu cảm thấy hắn xa cách như vậy.Vốn dĩ cậu cho rằng là hai người chống đỡ, nhưng hiện tại Đinh Trình Hâm lại có một cảm giác cậu vẫn luôn được bảo hộ phía sau.

Mã Gia Kỳ không trả lời Đinh Trình Hâm, thay vào đó chỉ đáp lại bằng một cái mỉm cười im lặng.

Về chuyện này, Mã Gia Kỳ đã biết từ sớm.

Hắn là người duy nhất trong nhóm còn liên lạc với Nghiêm Hạo Tường, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì năm đó hắn đã điều tra qua chuyện này.

Nhưng hắn điều tra thì có tác dụng gì, chung quy cũng đánh không lại được hai chữ tư bản.

Cuối cùng, hắn lại nhận về một thân bị bỏng.

Cho nên, từ sau khi bị thương hắn liền tính toán sẽ một mình gánh toàn bộ bí mật, hắn chỉ hi vọng Đinh Trình Hâm có thể như cũ tỏa sáng rực rỡ, còn lại đều để hắn nhận lấy đi.

Hiện giờ, chuyện của Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng sáng tỏ, nguyên nhân bệnh trầm cảm của Trương Chân Nguyên cũng đã tìm ra.

Đinh Trình Hâm đang suy nghĩ xem có thể sớm bắt đầu đưa tự sát vào nhật trình hay không, nhưng mà cậu muốn trước khi thay đổi tới thăm Trương Chân Nguyên một lần.

Tương lai, có thể được thay đổi.

Nhưng, cậu vĩnh quên không quên được thương tổn mà những người anh em của cậu đã phải chịu đựng.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 13


Đinh Trình Hâm đã đi loanh quanh bốn vòng quanh chung cư này, cậu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, khẩu trang, mấy bác trai bác gái xung quanh đã sớm chú ý đến kẻ khả nghi này rồi.

Đinh Trình Hâm nhìn người bên cạnh càng lúc càng đông, liền cảm thấy nên đi lên rồi, nhưng lúc cậu đang trong thang máy, đột nhiên lại hối hận không ở dưới tầng thêm một lúc nữa.

Tầng 20, thang máy không đến năm phút đã tới rồi.

Đinh Trình Hâm đứng trước cửa do dự một lát, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc."

Sau ba tiếng gõ cửa được mở ra, mở cửa là một chú vô cùng hòa ái khách khí, mà người này chính là ba của Trương Chân Nguyên.

Giây phút đầu tiên khi cửa vừa mở, Đinh Trình Hâm liền cúi người khom lưng 90 độ, hai tay đưa lên quà tặng quý giá mà cậu đã mua.

Không sai, mục đích hôm nay của cậu chính là tới thăm Trương Chân Nguyên.

Từ sau ngày biết được tiền căn hậu quả căn bệnh trầm cảm của Trương Chân Nguyên, việc đầu tiên Đinh Trình Hâm làm là tìm số điện thoại của Trương Chân Nguyên, mà người nghe điện thoại bên kia lại là ba Trương Chân Nguyên, sau khi Đinh Trình Hâm trình bày việc muốn đến thăm, ba Trương Chân Nguyên cuối cùng cũng đồng ý.

Nhưng ông yêu cầu chỉ được một người đến, bởi vì cảm xúc của Trương Chân Nguyên không ổn định, không thể gặp quá nhiều người.

Ba Trương Chân Nguyên nhìn đứa trẻ gầy yếu trước mặt, trong lòng có chút khó chịu, nhận quà xong lập tức nâng Đinh Trình Hâm đang khom lưng dậy.

"Hài tử, đứng lên đi.

Nguyên Nguyên đang ngủ trong phòng, con vào cùng nó đi.

Hôm nay ở lại đây ăn cơm nhé."

Ba Trương Chân Nguyên lấy dép lê ra đưa cho Đinh Trình Hâm, sau đó chỉ một căn phòng để Đinh Trình Hâm qua đó.

"Cảm ơn chú ạ."

Đinh Trình Hâm gật đầu rồi đi về phía căn phòng kia.

Mở cửa ra ập vào trong mắt là một mảng đen, rèm cửa kéo ra che mất cảnh đẹp bên ngoài, trong phòng không bật bất kỳ bóng đèn nào, trên giường là Trương Chân Nguyên 1m8 đem bản thân quấn chặt thành đoàn trong chăn.

Đinh Trình Hâm nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nhíu mày, tư thế ngủ lúc trước của Trương Chân Nguyên là phóng khoáng không bị gò bó, nửa đêm sẽ đá người, bây giờ lại không hề có cảm giác an toàn, đem bản thân ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đinh Trình Hâm đi vào trong phòng cũng không quấy rầy giấc ngủ của Trương Chân Nguyên, mà chỉ ngồi bên cạnh giường nhìn cuộn chăn phát ngốc.

Thời gian một chút qua đi, trong phòng yên tĩnh giống như không hề có người thứ hai tồn tại.

Cho đến khi người trong chăn bắt đầu có động tĩnh, Trương Chân Nguyên thò tay từ trong chăn ra trước, sờ soạng bốn phía, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Đinh Trình Hâm nhìn thấy di động ở đầu giường, liền vươn tay cầm lấy đưa cho Trương Chân Nguyên.

Mà người trong chăn vừa chạm vào di động đồng thời cũng chạm vào bàn tay mềm mại, hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó là từ trong chăn thò đầu ra.

Khoảnh khắc ánh mắt Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên chạm vào nhau, trong nháy mắt trong mắt Trương Chân Nguyên ngập nước mắt, Trương Chân Nguyên xoay đầu lại lần nữa vùi vào trong chăn.

Đinh Trình Hâm ôn nhu ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm Trương Chân Nguyên phía dưới chăn, cậu cái gì cũng không nói chỉ an tĩnh đợi đối phương ngưng khóc.

Mà Trương Chân Nguyên ở dưới chăn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Đinh Trình Hâm, mới phát hiện khoảnh khắc đối diện nhau kia không phải mộng, mà thực sự là Đinh Trình Hâm.

Trương Chân Nguyên chậm rãi chui từ trong chăn ra, hắn đầu tóc lộn xộn, thậm chí râu cũng không cạo đều chứng minh sự sa sút của hắn trong khoảng thời gian này.

"Trương ca, tốt hơn chút nào chưa?"

Đinh Trình Hâm một chút cũng không ngại Trương Chân Nguyên lôi thôi, mà nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, cánh tay ở phía sau vỗ nhẹ lưng Trương Chân Nguyên.

Lần này tới thăm Trương Chân Nguyên là chuyện cậu đã sớm muốn làm, năm đó nhóm giải tán cậu nhất thời tức giận đem toàn bộ phương thức liên hệ của mọi người xóa sạch.

Khi đó cậu không hiểu, cũng không rõ, vì sao một nhóm đã từng gắn bó keo sơn đến cuối cùng ai cũng đều giấu diếm cậu, không nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì.

Cậu từng hỏi, nhưng không một ai cho cậu một cái đáp án tử tế.

Ai cũng nói hi vọng cậu mang theo ước mơ mà bước tiếp, nhưng bọn họ lại không biết khát vọng của cậu là TNT luôn đi cùng nhau.

Mà hiện giờ, TNT không còn, mộng tưởng của cậu sớm đã tan biến rồi.

Từ ngày hôm ấy, Đinh Trình Hâm block, xóa bạn bè, đối với những đồng đội còn lại cậu một người cũng không liên hệ, một người cũng không nhắc tới.

Cậu khi đó biết tình trạng của Trương Chân Nguyên nhưng cũng không chọn tới thăm.

Mặc dù trong lòng sớm đã muốn đi rồi nhưng lại ngại mặt mũi cuối cùng cũng không đi.

"Đinh Nhi....."

Trương Chân Nguyên ôm lấy vai Đinh Trình Hâm, trong miệng nhỏ giọng gọi Đinh Trình Hâm.

Hắn thực sự rất kinh ngạc, hắn cho rằng sau khi rời đi sẽ không thể gặp Đinh Trình Hâm nữa.

Không phải hắn chưa từng gọi cho Đinh Trình Hâm, muốn hỏi đối phương có ổn hay không, nhưng nhận được chỉ là thanh âm nhắc nhở số điện thoại không liên lạc được.

Trong lòng Trương Chân Nguyên Đinh Trình Hâm vẫn luôn rất đặc biệt, Trương Chân Nguyên vẫn luôn hi vọng bản thân có thể lớn nhanh một chút, biến thành anh trai, tới chăm sóc Đinh Trình Hâm.

Hắn từ nhỏ đã bầu bạn bên cạnh Đinh Trình Hâm, hắn biết dáng vẻ đáng yêu của đối phương khi là em trai.

Thời điểm Đài Phong Tứ Tử, Đinh Trình Hâm nhỏ nhất.

Thời điểm đó cậu chỉ cần làm nũng bán manh, các anh trai đều cưng chiều, bảo vệ cậu.

Nhưng sau đó, Đinh Trình Hâm bị ép một đêm trưởng thành, cậu bắt đầu chăm sóc em trai.

Mà trong lòng Trương Chân Nguyên, hắn thực sự hi vọng tốc độ trưởng thành của Đinh Trình Hâm chậm một chút, như vậy hắn có thể chăm sóc lại được người anh trai luôn nuốt ủy khuất vào trong lòng kia.

"Anh đây.

Nguyên Nhi, anh tới muộn rồi, xin lỗi em."

Đinh Trình Hâm ôn nhu dỗ dành Trương Chân Nguyên, cậu thực sự đau lòng vì đối phương.

Trương Chân Nguyên hiện tại gầy giơ xương, nhớ năm đó người này trong nhóm chính là mình đầy cơ bắp.

"Không muộn đâu, Đinh Nhi."

Trương Chân Nguyên bày ra gương mặt tươi cười cho Đinh Trình Hâm, nhưng có lẽ quá lâu không cười rồi, bây giờ cười lên so với khóc còn khó coi hơn.

Đinh Trình Hâm nhìn nụ cười gượng ép của Trương Chân Nguyên trước mặt cũng không vạch trần đối phương, mà chỉ gật đầu làm như không có chuyện gì đáp lại đối phương.

"Ừ, không muộn.

Chúng ta đi ăn thôi, chú nói làm đồ ăn ngon chiêu đãi anh đó."

Đinh Trình Hâm nắm tay Trương Chân Nguyên, kéo đối phương ra khỏi phòng.

Ánh đèn bên ngoài hơi chói mắt khiến Trương Chân Nguyên hơi híp mắt lại, bản thân cậu cũng không biết đã bao lâu không ra khỏi căn phòng tối đen kia rồi.

Đinh Trình Hâm giống như một luồng ánh sáng đột nhiên xông qua kẽ nứt tiến vào trong căn phòng hắc ám kia, chiếu rọi khiến Trương Chân Nguyên không mở nổi mắt.

Tối hôm ấy, ba mẹ Trương đều rất vui vẻ, bọn họ làm một bàn đầy món ăn ngon để chiêu đãi Đinh Trình Hâm.

Điều khiến bọn họ thực sự vui mừng là con trai đã nguyện ý ra ngoài rồi, nửa năm này Trương gia vẫn luôn áp suất thấp, mà hôm nay cuối cùng cũng có tiếng nói tiếng cười rồi.

Lúc Đinh Trình Hâm rời đi đã hơn mười một giờ, ba mẹ Trương cố giữ lại, hi vọng Đinh Trình Hâm ở lại nhà họ mấy ngày.

Song Đinh Trình Hâm chỉ mỉm cười từ chối khéo, cậu vẫn còn chuyện lớn hơn phải làm, không thể tiếp tục lỡ dở thời gian nữa, bây giờ cậu cần phải nhanh chóng trở về quá khứ, thay đổi tất cả mới là chính sự.

Ba mẹ Trương thấy vậy cũng chỉ có thể ngỏ lời lần sau lại đến.

Đinh Trình Hâm cười gật đầu, tạm biệt mọi người.

Mà đứng cuối cùng sau mọi người, Trương Chân Nguyên nhìn Đinh Trình Hâm rời đi, trong mắt ngập tràn thất vọng.

Đinh Trình Hâm không dám nhìn ánh mắt kia của Trương Chân Nguyên, còn nhìn nữa cậu nhất định sẽ tiếp tục ở lại vài ngày.

Cáo biệt Trương gia, Đinh Trình Hâm xoay người vào thang máy xuống lầu.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 14


Đêm nay trăng sáng, lại vừa tròn vừa lớn.

Tính toán lại ngày tháng, cũng sắp tới Trung Thu rồi.

Nếu như, nhóm không tan rã, mỗi năm trước Trung Thu mọi người đều bận rộn chuẩn bị quay tiết mục, chuẩn bị Ngày hội Trung Thu.

Khi ấy, tuy rằng bận rộn mệt mỏi, nhưng bên cạnh có huynh đệ cùng chung chí hướng, mỗi một ngày đều rất vui vẻ.

Sau khi rời khỏi nhà Trương Chân Nguyên, Đinh Trình Hâm cũng không vội vã về nhà.

Di động trong túi không ngừng rung lên, không cần xem Đinh Trình Hâm cũng biết là Mã Gia Kỳ bọn họ gọi.

Hôm nay, cậu đến thăm Trương Chân Nguyên là trộm trốn ra ngoài.

Bây giờ tính ra, cậu đã ra ngoài gần 24 tiếng rồi, di động bị gọi đến nổ tung, tin nhắn ngập tràn.

Nhưng Đinh Trình Hâm nhìn cũng không nhìn một cái, lấy điện thoại ra chọn tắt máy.

Chuyện này cậu đã chuẩn bị rất lâu rồi, cậu sớm đã nghĩ xong hôm nay sau khi thăm Trương Chân Nguyên xong sẽ tự sát.

Cậu phải mau chóng quay trở về, cậu muốn thay đổi mọi thứ.

Kỳ thực, chuyện có thể trọng sinh này, nếu như là người khác khẳng định sẽ do dự, dù sao thì đây cũng chỉ là phương pháp đoán ra thôi, hơn nữa phương pháp này cũng chỉ có thể thử một lần.

Nhưng, Đinh Trình Hâm không sợ, cậu cũng không sợ hãi tử vong.

Mà cậu càng sợ hãi hơn chính là, cứ sống vô tri vô giác như vậy.

Những ngày này, mỗi lần cậu nhìn thấy gương mặt của Mã Gia Kỳ, cánh tay của Lưu Diệu Văn, trong lòng liền khổ sở không chịu được.

Cậu thậm chí mỗi một giây đều không muốn ngây ngốc thêm ở cái thế giới này nữa.

Chấp niệm duy nhất của cậu, là cải biến.

Muốn tự tay đem mọi chuyện thay đổi.

Trên đường Đinh Trình Hâm vừa đi vừa nghĩ, cho đến khi đến bên vệ đường Đinh Trình Hâm mới từ trong suy nghĩ miên man thoát ra, đây chính là mục đích mà cậu muốn.

Mặc dù không biết, từ con đường này đi ra chờ đón cậu là tử vong hay trọng sinh, nhưng Đinh Trình Hâm chính là muốn đánh cược.

Đánh cược 1% khả năng kia!

Khóe miệng Đinh Trình Hâm khẽ cong lên, sau đó không chút do dự mà lao vào con đường kia.

Nghênh đón cậu chính là va chạm mãnh liệt, sau đó là đám đông vây xung quanh cậu, vô số tạp âm.

Tiếp theo, toàn thân trên dưới đều đau đớn.

Cuối cùng, là hắc ám vô tận.

Hắc ám, giằng co rất lâu.

Xung quanh cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, chính vào lúc Đinh Trình Hâm cảm thấy bản thân có lẽ thua cuộc rồi, xung quanh lại bắt đầu vang lên âm thanh, thanh âm đám người ồn ào, tiếng đùa giỡn quen thuộc.

"Hạ Nhi, tuyệt thật~"

"Nha, Trương ca cũng vậy mà~"

"Đủ rồi đủ rồi, qua đây qua đây, chơi trò chơi."

"Lưu Văn, chơi cái gì mà chơi, lát nữa còn phải luyện tập đấy."

"Chơi thì sao?

Á Hiên đây không phải là lúc cho anh chơi.

Tường ca cùng chơi đi."

"Được, anh gia nhập."

"Nhỏ tiếng lại hết cho anh, A Trình còn đang ngủ đấy."

Sau câu nói cuối cùng ấy, âm thanh xung quanh nháy mắt thấp xuống.

Đinh Trình Hâm vẫn còn bị vây trong hắc ám cũng dần dần thả lỏng.

Cậu thắng rồi, cuối cùng cũng quay lại được rồi.

Mặc dù vẫn không thể mở mắt, nhưng Đinh Trình Hâm cũng không gấp gáp, cậu tiếp tục nghe mấy đứa em trai nói chuyện.

Cuộc sống như vậy, cậu rất lâu không được cảm nhận rồi.

"Mã ca, sao Đinh ca lần này ngủ lâu vậy?"

Lưu Diệu Văn tìm được cái áo, một bên đắp lên người Đinh Trình Hâm, một bên nhỏ giọng hỏi Mã Gia Kỳ.

"Đinh ca chạy qua chạy lại mấy cái chương trình.

Anh ấy mệt chết rồi, ngủ thêm một lát cũng tốt."

Còn chưa đợi Mã Gia Kỳ nói, Hạ Tuấn Lâm dùng giọng thở dài giải thích cho Lưu Diệu Văn.

"Hay là, xin Khố Tử lão sư nghỉ đi.

Để Đinh ca về ngủ."

Tống Á Hiên tham gia vào nhóm thảo luận, hắn cảm thấy Đinh Trình Hâm tựa trên ghế ngủ như vậy khẳng định là không thoải mái.

"Tớ đoán là Đinh ca sẽ không đồng ý đâu."

Nghiêm Hạo Tường chép chép miệng, hắn quá hiểu cách nghĩ của Đinh Trình Hâm, người này có mệt chết cũng sẽ không than mệt lấy một câu.

"Vậy thì hôm nay chúng ta tự luyện thể năng đi, đừng làm phiền Đinh ca nữa."

Trương Chân Nguyên ôn nhu dặn dò những người còn lại.

"Được rồi được rồi, giải tán đi.

Một tí nữa là Đinh ca của mấy đứa bị mấy đứa đánh thức đấy."

Mã Gia Kỳ khẽ phất tay, biểu thị những người khác mau chóng giải tán, sợ sẽ đánh thức Đinh Trình Hâm.

Những người còn lại sau khi nhận được chỉ thị, gật gật đầu sau đó đi đến chỗ xa khác để chơi.

Chỉ có Mã Gia Kỳ vẫn luôn ngồi ghế bên cạnh Đinh Trình Hâm nghịch điện thoại, thuận tiện an tĩnh chờ đối phương tỉnh lại.

Mà đang rơi vào trong hắc ám là Đinh Trình Hâm, cuối cùng cũng nắm được quyền chi phối thân thể.

Thời điểm cậu mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang nghịch điện thoại bên cạnh.

Đinh Trình Hâm nhìn góc nghiêng của người trước mặt, không kìm được mà cảm khái.

Mã Gia Kỳ người này thực sự là ông trời thưởng cơm ăn mà, khí chất quanh thân cùng với gương mặt đều tương xứng hoàn mỹ.

"Cậu tỉnh rồi?"

"Trên mặt tớ có gì à?

A Trình?"

Mã Gia Kỳ cảm thấy trên chiếc ghế bên cạnh có biến hóa nhỏ, liền buông điện thoại xuống nhìn qua, vừa nhìn đã thấy Đinh Trình Hâm dựa trên ghế không chớp mắt nhìn hắn.

Sau đó, bất đắc dĩ cười, gương mặt sủng nịch hỏi Đinh Trình Hâm làm sao vậy.

Đinh Trình Hâm cảm thấy bản thân mình thất thường, ngồi dậy cười lắc lắc đầu nói "Không có gì.

Thấy cậu đẹp mà thôi."

Mã Gia Kỳ không tiếp lời, cầm lấy chiếc áo đắp trên người Đinh Trình Hâm, bất đắc dĩ lắc đầu.

A Trình của hắn, chính là nguyên nhân trêu đùa hắn.

"Đinh ca~ Anh dậy rồi?!"

Hạ Tuấn Lâm là người đầu tiên phát hiện ra Đinh Trình Hâm tỉnh dậy, liền chạy về phía cậu.

Mà sau một tiếng kêu này, mấy nhóc còn lại cũng buông đồ trong tay, quây tròn xung quanh Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca, gần đây có phải rất mệt không!

Anh phải chú ý nghỉ ngơi đó."

Lưu DIệu Văn nhìn thấy Đinh Trình Hâm vẫn còn quầng thâm mắt thì có chút đau lòng, khuyên anh trai hiếu thắng này của hắn nghỉ ngơi cho tốt.

"Đúng vậy đúng vậy, em biết quay phim rất mệt nhưng mà Đinh Nhi anh phải chú ý đấy."

Trương Chân Nguyên vỗ vỗ vai Đinh Trình Hâm, cái này khiến Đinh Trình Hâm có chút hoảng hốt.

Đinh Trình Hâm nhìn Trương Chân Nguyên khỏe mạnh trước mặt, lại nhớ tới Trương Chân Nguyên ở thế giới kia đem bản thân nhốt trong phòng, trong lòng khó chịu, cậu muốn vĩnh viễn bảo vệ Trương Chân Nguyên thiên chân đáng yêu này.

"A?

Trên mặt em có gì à?"

Trương Chân Nguyên nhìn Đinh Trình Hâm cứ nhìn chằm chằm hắn, gãi đầu cười hỏi.

"Có chút đẹp trai."

Đinh Trình Hâm mượn cái lời yêu sến súa của Hạ Tuấn Lâm, cười đáp lại.

Cái này khiến người bình thường da mặt mỏng như Trương Chân Nguyên hơi đỏ lên.

Mấy em trai còn lại làm sao chịu bỏ qua cơ hội trêu chọc Trương ca này, lập tức bắt đầu đùa giỡn Trương Chân Nguyên.

"Ai nha~ Trương ca~ đỏ mặt rồi nha?!"

Tống Á Hiên cầm cái nắp bình trên bàn đưa lên má Trương Chân Nguyên so sánh.

"Còn không phải sao, mặt Trương ca đỏ rồi~" Lưu Diệu Văn lập tức hùa theo Tống Á Hiên trêu ghẹo Trương Chân Nguyên.

"Ơ?

Này không ổn nhé!

Trương ca!

Sao em nói với anh thì anh muốn nôn, Đinh Nhi nói thì anh lại xấu hổ?"

Hạ Tuấn Lâm bất đắc dĩ thổ tào Trương Chân Nguyên tiêu chuẩn kép.

"Thế á?

Anh không có mà Hạ Nhi."

Trương Chân Nguyên gương mặt giả vờ vô tội, trong lòng nhớ đến những lời yêu sến súa khác của Hạ Tuấn Lâm quá dầu mỡ, cho nên lúc đó mới buồn nôn.

"Trương ca, anh như thế này là không được đâu!"

Hạ Tuấn Lam gia nhập đại đội chòng ghẹo Trương Chân Nguyên bên kia luôn.

Bốn nhóc con bị Mã Gia Kỳ đẩy qua một bên đùa nghịch, Đinh Trình Hâm ngồi một bên nhìn, cười đến không dừng được.

"Đinh ca, anh hôm nay trở về nghỉ ngơi đi.

Anh xem hai quầng thâm mắt của anh rõ ràng thế kia."

Nghiêm Hạo Tường khuyên nhủ Đinh Trình Hâm hôm nay không tham gia huấn luyện nữa.

"NoNo, anh cảm thấy không có vấn đề gì cả."

Đinh Trình Hâm giơ tay làm động tác cự tuyệt.

"Từ bỏ đi, người này chính là một cái trục*."

Mã Gia Kỳ mở một chai Nông phu sơn tuyền đưa cho Đinh Trình Hâm.

*Ví một người như cái trục là chỉ tính cách bướng bỉnh, cứng đầu, kiên trì với ý kiến của bản thân......

"Tớ có đâu."

Đinh Trình Hâm trợn mắt, nhận lấy chai nước uống từng ngụm lớn.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
2024.09.13 Nhật ký bệnh viện


2024.09.13Thời tiết: Âm uNgười ghi chép: Mã Gia KỳCách Trung Thu không còn bao lâu nữa, nhưng tôi lại không nghĩ tới tôi sẽ ở bệnh viện cùng Đinh Trình Hâm.Vốn dĩ đã lên kế hoạch Trung Thu năm nay sẽ làm gì cùng Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường xong.Nhưng bây giờ xem ra, chỉ có thể trải qua trong bệnh viện thôi.A Trình, tớ có thế nào cũng không nghĩ ra được cậu sẽ chọn phương thức này.Tớ lại càng hối hận hơn, không ngăn cậu lại.Ý định ban đầu của tớ là chúng ta đều sống cùng nhau, cậu sẽ có cảm giác có gia đình, sẽ không nguyện ý li khai nữa.Nhưng, vì sao??Tớ thực sự không hiểu!Cậu vẫn muốn lựa chọn như vậy, bọn tớ không đáng để cậu lưu luyến như vậy sao?Coi như tớ cầu xin cậu đi, vì bọn tớ mà ở lại có được không?!Hiện giờ cậu vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu, mà tớ lại chỉ có thể ở bên ngoài cửa dùng bút viết ra tình cảm trong lòng.Tớ biết những lời này cậu đều không nghe thấy được, nhưng tớ thực sự cần một nơi để biểu đạt cảm xúc.Cầu xin người, tôi Mã Gia Kỳ khẩn cầu trời cao!Người buông tha cậu ấy đi, đừng đưa cậu ấy đi.Tôi thực sự không thể rời xa cậu ấy.
 
Back
Top Bottom