Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kẽ Nứt [All Hâm]

Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 30


Hành lang bệnh viện, người qua lại rất nhiều, đa số mọi người thần sắc vội vàng, bận rộn chuyện của bản thân mình, nhưng thường thường đều bị cảnh tượng một đám nhóc ngồi xổm ở cửa phòng bệnh hấp dẫn ít ánh mắt, nhưng cũng không có ai lưu lại, chỉ liếc mắt một cái rồi đi.

Năm người bọn họ ngồi xổm ở cửa không một chút để tâm đến ánh mắt của người qua đường, ngồi xổm thành một vòng tròn, thảo luận tiếp theo nên giải quyết chuyện của Đinh Trình Hâm thế nào.

"Em cảm thấy....cứ như vậy giám sát Đinh Nhi xác thực không ổn."

Hạ Tuấn Lâm có chút lo lắng, tiếp tục như vậy Đinh Trình hâm sẽ cự tuyệt giao tiếp với bọn họ.

"Anh cũng cảm thấy thế, giống như Đinh ca nói chúng ta như vậy không phải là đang coi anh ấy như phạm nhân sao.

Hơn nữa cũng không có lợi cho việc hồi phục thân thể của anh ấy."

Trương Chân Nguyên gật gật đầu, hắn tán thành lời của Hạ Tuấn Lâm.

Hôm nay cảm xúc của Đinh ca đã đến cực điểm, cứ tiếp tục như vậy sau này sẽ rất dễ không phối hợp trị liệu.

Mã Gia Kỳ nhìn Hạ Tuấn Lâm lại nhìn Trương Chân Nguyên, sau đó lạnh mặt lắc đầu hắn bầu phiếu phủ quyết.

"Anh phản đối, anh thà cả đời nhốt cậu ấy lại."

Mã Gia Kỳ vẫn như cũ bảo trì quan điểm trong phòng của mình, hắn thà bị Đinh Trình Hâm mắng bị Đinh Trình Hâm hận, hắn cũng không thể dùng sinh mạng của đối phương đi đánh cược.

"Em tán đồng cách nghĩ của Mã ca."

Lưu Diệu Văn là người đầu tiên bỏ phiếu theo Mã Gia Kỳ, do đó nhận được biểu tình tán dương của Mã Gia Kỳ.

Lưu Diệu Văn cũng sợ, hắn từng nhìn Đinh Trình Hâm hai lần trong bệnh viện, hắn tuyệt đối không để cho lần thứ ba xảy ra.

Hiện giờ áp lực của tất cả mọi người đều dồn lên Nghiêm Hạo Tường, bốn đôi mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường thở dài.

"Em bỏ quyền.

Em cảm thấy, ý của mọi người đều là vì muốn tốt cho Đinh ca, vây thì chi bằng chúng ta tự nói chuyện với anh ấy, xem anh ấy nghĩ thế nào, cũng nói với anh ấy cách nghĩ của chúng ta, chúng ta hai phía đều lùi một bước, nếu không cuối cùng đều lưỡng bại câu thương."

Lời của Nghiêm Hạo Tường đánh trúng điểm trọng yếu, kỳ thực bọn họ trước đây trong nhóm gặp chuyện, mọi người cũng đều nói ra để giải quyết, nhưng bây giờ nghĩ lại, bọn họ đã rất lâu không họp cùng nhau rồi.

Những năm đó, khi nhóm vẫn còn ba ngày họp lớn, năm ngày họp nhỏ, vô luận là chuyện gì, chuyện của ai đều có thể thông qua cuộc họp khai thông.

Nhiều năm như vậy, nhóm gặp rất nhiều chuyện, sau khi nhóm giải tán các thành viên dần dần xa cách, đừng nói đến họp, ngay cả tụ tập với nhau cũng trở nên ít hơn.

Nghiêm Hạo Tường nói xong, những người khác đều trầm mặc, đúng rồi, lâu như vậy rồi....nên mở cuộc họp rồi.

"Vậy thì cùng nhau nói chuyện đi."

Mã Gia Kỳ nói xong, đứng lên trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Lúc đó Đinh Trình Hâm đang tựa vào đầu giường, nhìn cửa sổ phát ngốc, bị Mã Gia Kỳ đột nhiên xông vào làm cho giật mình, cơ thể run một cái.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy xong, bước chân cũng thả nhẹ hơn.

Mã Gia Kỳ dẫn đầu vào cửa, phía sau bốn người theo sát.

Rất nhanh, bên giường năm người đã tụ tập lại.

"Làm gì vậy?"

Đinh Trình Hâm có chút mê mang, đây là đang làm gì?

Ầm ầm ĩ ĩ đột nhiên tiến vào, đứng ở bên giường không nói gì nhìn cậu, chẳng lẽ là muốn đem cậu cột vào giường, ngay cả giường cũng không cho cậu xuống???

Này cũng quá không phải người rồi.

Trí tưởng tượng của Đinh Trình Hâm mở ra, cậu vừa rồi nghĩ lại một lượt những chuyện mà Mã Gia Kỳ bọn họ có thể làm, cuối cùng cảm thấy đem cậu cột trên giường là có khả năng nhất, vì dễ khống chế dễ trông coi.

Trong lúc Đinh Trình Hâm miên man suy nghĩ, thanh âm thanh lãnh của Mã Gia Kỳ tăng thêm vài phần ngữ khí cầu khẩn.

"A Trình....chúng ta nói chuyện đi."

"Hả?

Nói cái gì?"

"Đinh Nhi, chúng ta tâm sự."

Lưu Diệu Văn kéo mấy cái ghế qua đưa cho mọi người, sau đó tất cả mọi người ngồi nhìn Đinh Trình Hâm.

"Giống như trước đây mở cuộc họp, chúng ta mở hội nghị TNT."

Lời của Hạ Tuấn Lam trong thoáng chống kéo bọn họ quay trở về thời điểm vẫn còn chưa giải tán, ba chữ TNT này thực sự rất lâu không được nghe thấy rồi.

Đinh Trình Hâm ngây người một khắc, sau đó gật gật đầu tỏ ý có thể nói chuyện.

Có sự đồng ý của Đinh Trình Hâm, những người còn lại đều thở phào một hơi.

Đồng ý nói chuyện chứng tỏ là chuyện này còn có thể nói, như vậy chứng minh chuyện này còn có cách giải quyết.

"A Trình là như thế này, bọn tớ biết cậu không muốn bị nhốt, nhưng từ việc cậu có tiền sử nhập viện, cho nên bọn tớ rất lo lắng về an toàn tính mạng của cậu sau này, lại thêm cơ thể cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cho nên bọn tớ không đồng ý cho cậu xuất viện."

Mã Gia Kỳ rất lý trí đem lý do mình vì sao không cho Đinh Trình Hâm xuất viện nói một lần, ngôn ngữ và cách diễn đạt này trong nháy mắt quay trở lại các tư liệu về biện luận hội từng được công ty quay trước đó.

"Tớ biết cách nghĩ của các cậu, nhưng xin hãy tin tớ, tớ sẽ không đem tính mạng của mình ra đùa.

Hơn nữa, tớ muốn xuất viện là vì tớ ghét bệnh viện, tớ cảm thấy cơ thể tớ đã khỏe lắm rồi, chỉ cần định kỳ đến bệnh viện tái khám là được."

"Đinh Nhi, anh lần trước vì để được xuất viện cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng một lần cũng không tái khám."

Lưu Diệu Văn lập tức phản bác, thành công nhận được một ánh mắt hung ác của Đinh Trình Hâm, trong nháy mắt không dám nói gì nữa.

"Đó là bởi vì có chuyện khiến cho lỡ mất đi tái khám thôi, dù sao thì lần này tớ nhất định đi."

Đinh Trình Hâm tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ để cho qua, cậu chỉ muốn xuất viện.

"Đinh ca, em có thể tháo camera cho anh nhưng xuất viện cần phải xem xét kỹ."

Nghiêm Hạo Tường thở dài, bệnh viện là nơi an toàn nhất, Đinh Trình Hâm vẫn là ở lại thì tốt hơn.

"Xuất viện."

Đinh Trình Hâm nhất mạnh lại một lần.

"Đinh Nhi~ đợi anh khỏe hẳn rồi chúng ta ra viện nhé."

Hạ Tuấn Lâm lập tức làm nũng, ý muốn dùng làm nũng để thay đổi ý nghĩ đó của Đinh Trình Hâm.

"Xuất viện."

Đinh Trình Hâm đối với việc làm nũng của Hạ Tuấn Lâm rất hài lòng, xoa xoa đầu đối phương tỏ vẻ vui thích, nhưng cũng không từ bỏ nguyên tắc của mình.

"Đinh ca, anh xuất viện có chuyện gì sao?

Em có thể giúp anh làm, anh đừng gấp gáp xuất viện, ở lại nghỉ ngơi mấy ngày đi."

Trương Chân Nguyên quan tâm hỏi Đinh Trình Hâm.

"Anh không muốn ở cái nơi tử khí âm u này đâu."

Lúc Đinh Trình Hâm nói câu này, biểu tình có chút ưu thương, mấy đứa còn lại nhìn thấy trong lòng liền nổi lên khó chịu.

"Có thể, xuất viện."

Câu này của Mã Gia Kỳ vừa nói xong, Đinh Trình Hâm lập tức muốn giơ cao tay lên, quả nhiên khổ nhục kế của cậu vẫn hữu dụng.

"Nhưng phải đến ở biệt thự cũ, năm người bọn tớ trông chừng cậu."

Câu tiếp theo của Mã Gia Kỳ, ngọn lửa trong lòng Đinh Trình Hâm liền bị dập tắt.

Hảo gia hỏa, chuyện cậu muốn chính là đi điều tra, rời đi, thế mà lại giám sát toàn bộ hành trình của cậu.

Nhưng mà.....bỏ đi dù sao thì có thể ra ngoài đã là giới hạn cuối cùng của Mã Gia Kỳ rồi, Đinh Trình Hâm chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

Tuy rằng nhận được không phải là kết quả mà mình mong muốn nhất, nhưng giữ được rừng thì sợ gì không có củi đốt.

Nhóm năm người bên kia cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng giải quyết được rồi, mỗi người lùi một bước, trời cao biển rộng.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Thế giới nội tâm của Tiểu Đinh


Từ sau khi đuổi mọi người ra ngoài chỉ còn lại một mình, nội tâm Đinh Trình Hâm thập phần phức tạp.

Cậu biết bản thân như vậy có lẽ cũng không đúng, cũng có chút hối hận vừa rồi đã hung dữ với Mã Gia Kỳ.

Nhưng mà bây giờ lời cũng đã nói ra rồi, cậu cũng không cúi đầu xin tha thứ được.

Chỉ có thể yên lặng phát ngốc, suy nghĩ kế sách tiếp theo.

Nếu như Mã Gia Kỳ bọn họ tiếp tục kiên trì với cách nghĩ của bọn họ, vậy thì Đinh Trình Hâm cũng nghĩ xong rồi, cậu sẽ trèo tường lúc nửa đêm hoặc kiên quyết chạy trốn.

Đương nhiên, chuyện trèo tường này phải suy xét thật kỹ, dù sao thì tầng cậu đang ở cũng quá cao.

Hay là quyết tuyệt một chút lấy chết uy hiếp.

Ai, bỏ đi bỏ đi.

Đinh Trình Hâm cũng không nỡ hù dọa bọn họ.

Nếu thật sự có thể, cậu thật sự muốn nói cho bọn họ, bản thân như vậy cũng là vì cứu mọi người, sau đó đàm phán hòa bình với bọn họ.

Đáng tiếc, nếu như phỏng chừng nói như vậy thì chẳng phải sẽ đem bản thân nhốt lại trong bệnh viện luôn sao, có lẽ là bệnh viện tâm thần.

Xem ra con đường tiếp theo sau này, vẫn là nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 31


Thủ tục xuất viện cũng không thể một lát là xong, thủ tục cuối cùng xong xuôi cũng đã là một tuần sau, tuy rằng không nhanh như vậy, nhưng Đinh Trình Hâm cũng không quá gấp gáp, một tuần này cậu tích cực phối hợp với bệnh viện trị liệu, nghe lời Mã Gia Kỳ, điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi và làm việc hàng ngày của bản thân, thân thể cũng chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.

Ngày rời khỏi bệnh viện cuối cùng cũng tới, hôm đó sáng sớm trong phòng bệnh đã đầy đủ mọi người, nhìn mọi người Đinh Trình Hâm có chút kinh ngạc.

Khoảng thời gian này, kỳ thực số lần cả năm người tề tựu không nhiều, hơn nữa từ sau khi thương lượng chuyện xuất viện xong, những người còn lại một tuần cũng không thấy lộ mặt, chỉ có Mã Gia Kỳ một tấc cũng không rời khỏi cậu.

Vốn cho rằng lần này xuất viện những người khác sẽ không tới, nhưng hiện giờ lại không chỉ có tới, mà mỗi người đều kéo theo một vali hành lý tới.

"Mấy đứa....chuyển nhà à??"

Đinh Trình Hâm nhìn vali hành lý của bọn họ gãi gãi đầu, nghĩ đến bản thân ở bệnh viện căn bản chẳng có đồ đạc gì, xuất viện cũng không dùng đến vali.

"Đinh Nhi~ chúng ta hôm nay cùng nhau về biệt thự, anh quên rồi à?"

Lưu Diệu Văn cười đến cả gương mặt đều vui vẻ, hắn cả người đều tràn đầy cảm giác hưng phấn.

Có thể thấy hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rất lâu rồi.

Nghe thấy Lưu Diệu Văn trả lời, Đinh Trình Hâm lúc này mới nhớ ra....

Lúc đầu Mã Gia Kỳ đàm phán với cậu hình như có nói sau khi xuất viện sẽ ở biệt thự.

Chỉ là.....khi đó cậu không có để ý, dù sao thì cậu cho rằng cũng chỉ có cậu và Mã Gia Kỳ ở biệt thự mà thôi, chạy trốn vẫn rất dễ.

"Mấy đứa cũng đi???

Thế mấy đứa không đi làm à?"

Đinh Trình Hâm gương mặt mơ hồ, đừng nói đến người khác.....

Ngay cả cái người ở trong trường là Lưu Diệu Văn cũng không nên cầm hàng lý xuất hiện ở đây chứ.

Huống chi người bận rộn như Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường, mặc dù Đinh Trình Hâm không biết Hạ Tuấn lâm làm gì, nhưng dựa vào việc đối phương không thường xuyên xuất hiện ở bệnh viện liền có thể chứng minh đối phương rất bận.

Nhưng hiện giờ, một đám người bận rộn lại kéo theo hành lý tới đón cậu xuất viện, này đúng là khiến Đinh Trình Hâm không ngờ tới được.

"Đi thôi, về nhà nói."

Mã Gia Kỳ một tay xách hành lý đã sắp xếp xong của Đinh Trình Hâm, một tay đẩy xe lăn đến trước mặt Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm nhìn xe lăn trước mặt, trong lòng vô cùng cự tuyệt.

Cậu mặc dù lần này bị tai nạn xe chân bị thương, nhưng cậu trước mắt đã hồi phục có thể đi lại được rồi, không đến mức phải ngồi xe lăn chứ.

"Đinh ca~ đừng do dự nữa mau tới đi, xe đã đợi ở dưới hầm để xe rồi."

Hạ Tuấn Lâm ấn Đinh Trình Hâm xuống xe lăn, sau đó đem vali của mình ném cho Nghiêm Hạo Tường, tự mình đẩy xe lăn cho Đinh Trình Hâm.

Hạ Tuấn Lâm đẩy xe lăn rất chắc chắn, những người còn lại kéo theo vali đi theo sau Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm thực sự rất muốn thổ tào, biết thì cho rằng cậu xuất viện, người không biết thì lại cho là cậu đang chuyển nhà.

Sau khi xuống thang máy, mấy người trực tiếp đi đến hầm để xe.

Trương Chân Nguyên lấy điện thoại ra, liên hệ với lái xe, rất nhanh một chiếc xe khách đã đỗ trước mặt bọn họ.

"Sao lại đặt xe khách vậy?"

Đinh Trình Hâm có chút nghi hoặc, vốn tưởng là xe van mà bây giờ lại là xe khách lớn như vậy.

Bọn họ tổng cộng mới có bảy người, xe khách có phải lớn quá rồi không.

"Đinh ca, phía trước đều là fans, xe này có tính che chắn tốt.

Hơn nữa cũng giúp anh thoải mái một chút."

Nghiêm Hạo Tường vừa nói vừa cùng Lưu Diệu Văn mỗi người khiêng một bên cùng nhau nâng xe lăn lên xe khách.

Sau khi lên xe khách, Mã Gia Kỳ bế Đinh Trình Hâm từ trên xe lăn lên nhẹ nhàng đặt xuống ghế xe, còn cẩn thận điều chỉnh góc độ lưng ghế cho phù hợp để đối phương được thoải mái hơn chút.

Đinh Trình Hâm toàn bộ quá trình đều hưởng thụ đãi ngộ của đế vương, trên đường đi có người đẩy, có người bế, có người đưa đi.

Từ bệnh viện đến biệt thự của Lý Phi rất xa, dọc đường chao đảo lắc lư, Đinh Trình Hâm thân thể suy yếu, rất nhanh liền ngủ.

Xe chạy ba tiếng , Đinh Trình Hâm ngủ cả ba tiếng.

Cho đến khi xuống xe, được Mã Gia Kỳ bế lên mới tỉnh lại.

"Dọa cậu rồi à?"

Thanh âm Mã Gia Kỳ ôn nhu, động tác trên tay lại càng nhẹ nhành hơn.

"Không có."

Đinh Trình Hâm vừa tỉnh ngủ, trong mắt vẫn còn chút mơ hồ, bộ dáng vô cùng đáng yêu, thanh âm lúc nói chuyện còn trộn lẫn chút ngái ngủ.

Đinh Trình Hâm bị Mã Gia Kỳ đặt lên xe lăn, sau khi đã xác định cậu ngồi ổn định xong, Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn lại tiến lên đưa cả cậu và xe lăn xuống xe, lúc vững vàng đáp đất xong, ánh vào trong mắt chính là biệt thự trước mặt.

Quen thuộc.....

Là một loại cảm giác quen thuộc ập tới, nơi này mỗi người bọn họ đều rất thân quen.

Ở nơi đây bọn họ đã trải qua rất nhiều ngày tháng, cũng có rất nhiều tư liệu ra đời từ đây, trong đó có vui vẻ có hạnh phúc có khắc khẩu, rất nhiều loại cảm xúc đều được lưu giữ lại trong căn nhà này.

Nhất thời, mỗi người đều rơi vào trong suy nghĩ của riêng mình, không có ai mở miệng, mọi người đều trầm mặc mấy phút.

Cuối cùng Mã Gia Kỳ phá vỡ sự trầm mặc này trước, nói một câu "Vào trong đi."

Lúc này suy nghĩ của mọi người mới được đánh thức, đúng vậy thì ra tất cả đều đã trôi qua rất lâu rồi, cảnh còn người mất.

Mã Gia Kỳ đẩy xe lăn cho Đinh Trình Hâm, mọi người đi vào trong căn nhà quen thuộc.

"Ở đây ở đây, thế mà vẫn còn cái cây này."

"Đâu đâu, trước vẫn có rau dì giúp việc trồng cơ, mà bây giờ không còn rồi."

"Cái nhà này vẫn trang trí thế này à!"

"Phi tổng cũng chả thay đổi phong cách tí nào, quê thật."

"Ây ây ây, cái xe đạp vẫn còn này."

"Rất nhiều đồ vẫn còn nhỉ."

Vừa vào nhà, Hạ Tuấn Lâm bọn họ liền ở phía sau ríu rít, nhìn thấy mỗi một đồ vật quen thuộc trong nhà đều phải thảo luận một phen.

Cả quá trình chỉ có Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ không nói chuyện, Mã Gia Kỳ trầm mặc đẩy Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm ngồi trên xe lăn nhìn khung cảnh quen thuộc nghịch ngón tay.

"Nếu Á Hiên ở đây thì tốt rồi."

Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm bọn họ hưng phấn ở bên cạnh, khẽ thở dài.

Đinh Trình Hâm cảm thấy.....

Nếu như giờ phút này Tống Á Hiên ở đây, vậy thì cậu sẽ thực sự cảm thấy đã quay về quá khứ rồi, quá khứ sau khi tập nhảy xong, căn nhà như cũ náo nhiệt.

Nhưng mộng tưởng thì luôn hiển hiện, Tống Á Hiên không ở đây....

Nơi này liền không thể trở thành nhà.

Mỗi một người ở đây, đều một thân thương tích, cái nhà này chung quy vẫn đổ vỡ rồi.

Mã Gia Kỳ bất động thanh sắc nhìn cảm xúc của Đinh Trình Hâm dần đi xuống, lập tức mở miệng an ủi.

"A Trình, sẽ tốt lên thôi."

"Chúng ta đều sẽ quay về như trước kia."

Ý định ban đầu của Mã Gia Kỳ khi quay lại đây ở chính là hi vọng cảm xúc của Đinh Trình Hâm sẽ được giải tỏa, có thể cảm nhận được trên thế giới này vẫn còn thứ đáng để lưu luyến, như vậy sẽ không tự sát nữa.

Đinh Trình Hâm nghe Mã Gia Kỳ nói thì gật gật đầu, đúng vậy sẽ quay về như trước đây, cậu nhất định có thể làm được.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Đều quay về cho anh


Từ sau khi quyết định chuyện xuất viện, ngày hôm sau Mã Gia Kỳ liền gửi thông báo trong nhóm.

@Tất cả mọi người Anh không cần biết mấy đứa có chuyện gì khác, tất cả mọi người tuần sau đều quay về biệt thự cũ ở hết cho anh, có việc thì tự mình giải quyết.

Nhận được trả lời OK.

Bên dưới những thành viên khác nhanh như chớp trả lời.

Trương Chân Nguyên: OK

Nghiêm Hạo Tường: OK

Hạ Tuấn Lâm: OK

Lưu Diệu Văn: OK

Sau đó mỗi người trong vòng một tuần đều xử lý hết việc xin nghỉ phép của mình.

Tương đối mà nói, xử lý dễ nhất là Hạ Tuấn Lâm, hắn căn bản không xin nghỉ, trực tiếp block mấy tài khoản wechat, sau đó lập lại cuộc sống tự do.

Tiếp theo là Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên.

Hai người đồng thời đều gửi lên công ty một bản xin nghỉ phép, không phải là xin phép, mà là trực tiếp nói rằng bản thân thời gian tới không có thời gian, không cần sắp xếp bất kỳ việc gì cho hắn, cho dù có muốn đền tiền vi phạm hợp đồng cũng không vấn đề.

Khó nhất là Lưu Diệu Văn.

Hắn từ trường học chạy khắp nơi, nhờ vả khắp nơi, nói dối rằng bị bệnh phải nghỉ học một thời gian, cuối cùng cũng xử lý được.

Vì thế, mới có một màn buổi sáng hôm đó.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 32


Bữa cơm đầu tiên sau khi trở về biệt thự Mã Gia Kỳ gọi ship, hắn còn tỉ mỉ gọi rất nhiều, bày đầy một bàn, nhưng mà trước mặt Đinh Trình Hâm đều là những món thanh đạm đến không thể thanh đạm hơn, chênh lệch rõ ràng với những đồ ăn màu sắc trước mặt những người còn lại.

Đinh Trình Hâm sau khi ngồi xuống nhìn nhìn bàn ăn, có chút bất mãn.

Cậu cảm thấy khó khăn lắm mới được xuất viện, vậy mà còn phải thấy đống đồ ăn chay nhạt nhẽo muốn chết này.

Lưu Diệu Văn đang chia bát đũa nhìn thấy sắc mặt không vui của Đinh Trình Hâm xong, lén lút cúi người ghé vào bên tai Đinh Trình Hâm nói.

"Đinh ca, đừng lo lát nữa em lén gắp cho anh ít đồ ăn ngon."

Lời Lưu Diệu Văn vừa nói xong, trong nháy mắt ánh mắt Đinh Trình Hâm sáng lên vài phần.

"Vậy anh muốn ăn canh thịt cay."

"Được~"

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, đứng thẳng dậy tiếp tục bày bát đũa, làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế nội tâm đã cho Lưu Diệu Văn một cái like thật lớn, sói nhỏ của cậu đúng là không uổng công nuôi dưỡng, trong lòng vẫn còn anh trai này.

Nhưng hai người không nghĩ tới, một màn này đều bị Mã Gia Kỳ trong phòng bếp nhìn thấy hết.

Đồ ăn bày biện xong, những người còn lại cũng đều ngồi xuống.

Nghiêm Hạo Tường lấy chai coca lớn đã mua về rót đầy cho mọi người nói.

"Bữa ăn trở về đầu tiên, mọi người uống coca nhé."

Tất cả chỉ có một mình Đinh Trình Hâm không được chia coca, ngay cả người không có ở đây là Tống Á Hiên cũng có coca mà cậu lại không có.

"Đinh Nhi, anh vẫn nên uống chút nước ấm đi."

Hạ Tuấn Lâm nhìn ra được mong muốn của Đinh Trình Hâm, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại càng lo lắng thân thể của Đinh Trình Hâm hơn, rót một ly nước lọc ấm cho cậu.

Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ nhận lấy, cậu cũng nhận ra đám nhóc này quá nhạy cảm, cảm thấy cậu vai không thể khiêng tay không thể nhấc.

"Anh thật sự không có yếu ớt như mấy đứa nghĩ đâu."

Đinh Trình Hâm cầm cái ly thở dài nhìn mọi người, câu này đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn như cũ một chút tác dụng cũng không có.

"Ừ ừ ừ."

"Phải phải phải.

"Đúng đúng đúng."

"Anh mạnh nhất~"

"Anh giỏi nhất~"

Hiện tại mọi người đối với câu nói này đều có một bộ đáp án chính thức rồi, chính là có lệ.

Đinh Trình Hâm thở dài, cậu cũng không nói nữa, chỉ có thể vùi đầu ăn đồ ăn trước mặt mình.

Mấy người khác biết Đinh ca của bọn họ trong lòng buồn bực, lập tức bắt đầu dỗ Đinh Trình Hâm.

Nghiêm Hạo Tường lén lấy một cái ly vô cùng nhỏ, rót cho Đinh Trình Hâm một ly coca nhỏ, đưa đến trước mắt đối phương.

Hạ Tuấn Lâm tự mình gắp cho Đinh Trình Hâm một miếng sườn om nhỏ, Trương Chân Nguyên cũng gắp cho Đinh Trình Hâm một miếng thịt.

Lưu Diệu Văn một chiếc đũa chọc một phần thịt cay lớn định đưa qua cho Đinh Trình Hâm.

Nhưng mà giữa đường liền bị một tiếng ho cùng ánh mắt hung dữ của Mã Gia Kỳ dọa cho lại đưa nửa chiếc đũa trở về.

Cuối cùng đưa đến bát của Đinh Trình Hâm chỉ còn hai miếng thịt nhỏ.

Đinh Trình Hâm nhìn đồ ăn nhiều thêm trong bát, tâm tình cuối cùng cũng vui vẻ không ít, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Những người còn lại nhìn thấy Đinh Trình Hâm bắt đầu ăn cũng lần lượt cầm đũa lên ăn.

Bữa ăn đầu tiên sau khi trở về biệt thự, mặc dù không đủ người, nhưng bộ đồ ăn cùng chỗ ngồi đều sắp xếp đủ bảy phần, vị trí của Tống Á Hiên cũng được đặc biệt chú ý lưu lại.

Mỗi lần mọi người cùng nhau nâng ly đều mang theo ly của Tống Á Hiên, khoảng cách giống như chỉ mới vừa hôm qua.

Có những thứ dường như thay đổi rồi, lại giống như không thay đổi.

Sau bữa tối, phân nhóm đi vệ sinh cá nhân, Đinh Trình Hâm là nhóm đầu tiên đi.

Thân thể của cậu xác thực không còn được như trước đây, trải qua một ngày lăn lộn liền rất mệt mỏi.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu liền đi vào chỗ giường lớn, thay xong đồ ngủ liền chui vào trong chăn.

Mã Gia Kỳ còn tỉ mỉ giúp Đinh Trình Hâm điều chỉnh gối đầu, để đối phương ngủ thoải mái một chút.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm đã ngủ say rồi, sắc mặt ôn nhu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng dém chăn cho đối phương.

"Đinh ca, ngủ rồi à?" nhóm thứ hai vệ sinh cá nhân xong là Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên vừa vào phòng liền cùng hỏi.

"Ừ."

Mã Gia Kỳ gật đầu, sau đó biểu thị hai người nhẹ bước một chút.

Hai người gật gật đầu, lập tức chui vào trong chăn, tranh cướp vị trí bên cạnh Đinh Trình Hâm.

Trương Chân Nguyên rất vinh hạnh tranh được, Lưu Diệu Văn chỉ có thể nằm cạnh Trương Chân Nguyên.

Nhóm thứ ba vệ sinh cá nhân xong quay lại là Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm, nhìn những người đã nằm yên vị, trực tiếp tùy ý chọn một chỗ nằm xuống.

Chiếc giường chung này vẫn như trước đây, rộng lớn như vậy, nhớ tới đây là nơi mà bọn họ thích ngủ lại nhất.

Đinh Trình Hâm ngủ rất ngon, những người còn lại yên lặng nhìn.

Kỳ thực chuyện năm đó, trong lòng mọi người vẫn còn có chút khúc mắc.

Lần này nếu như không phải Đinh Trình Hâm ngoài ý muốn khiến mọi người tụ họp lại, thì bọn họ cũng sẽ không gặp nhau.

Năm đó tách ra, mọi người đều không rõ ràng, chỉ nhớ là đã cãi nhau rất lớn, cuối cùng tan rã trong buồn bã.

Thực ra có đôi khi thực sự không phải bọn họ tới cứu vớt Đinh Trình Hâm, mà ngược lại là Đinh Trình Hâm khiến cái nhóm này một lần nữa đoàn tụ.

Lúc Đinh Trình Hâm ở đây, mọi người có thể cười cười nói nói, lúc không ở đây kỳ thực bọn họ chỉ yên lặng nhìn nhau.

Đã từng không gì giấu diếm, hiện giờ biến thành người xa lạ, nhóm này phát triển đến hôm nay thực sự.....mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm một phần, nhưng bọn họ đều cảm thấy Đinh Trình Hâm không có.

Đinh Trình Hâm là bạch nguyệt quang trong lòng mỗi người bọn họ, giống như câu nói, Đinh Trình Hâm hiểu thấu toàn bộ gen 2, từ đầu tới cuối.

Giấc ngủ này, Đinh Trình Hâm ngủ rất ngon, thật sự là rất lâu không ngủ ngon như vậy nữa rồi.

Thời điểm Đinh Trình Hâm tỉnh lại, xung quanh đã không còn bóng dáng ai, xem ra chỉ có một mình cậu ngủ nướng.

Đinh Trình Hâm nhẹ dãn cái eo lười, sau đó đứng dậy xỏ dép bắt đầu tìm kiếm đám nhỏ trong nhà.

Nhưng từ lầu hai đi xuống dưới lầu một vô cùng yên tĩnh.

Đinh Trình Hâm nhất thời ngẩn ngơ, bọn họ chẳng lẽ đều ra ngoài rồi sao?

Đinh Trình Hâm vò đầu, cậu cảm thấy chắc là không phải như vậy, bình thường ngay cả bệnh viện cũng không để cậu một mình, sao hôm nay bỗng nhiên lại đổi tính được.

Đinh Trình Hâm liền tiếp tục lên lầu tìm kiếm, lúc này cậu vừa đi vừa gọi.

"Mã Gia Kỳ??

Diệu Văn!?!

Hạ Nhi~ Chân Nguyên~ Hạo Tường!

Mọi người ở đâu?!

Đừng náo nữa."

Tìm từng phòng khắp lầu hai vẫn không thấy thân ảnh của bọn họ, ngay lúc Đinh Trình Hâm định đi tìm điện thoại để gọi cho bọn họ, dưới lầu liền truyền tới tiếng đồ vật va đập.

Đinh Trình Hâm tức khắc cảnh giác, lập tức quay đầu chạy xuống dưới.

Cậu vừa xuống lầu liền phát hiện, nơi vừa rồi không một bóng người, bây giờ lại đầy người.

Trước bàn ăn, tất cả mọi người đều lạnh mặt ngồi ở đó, ngay cả Tống Á Hiên đã lâu không thấy cũng ở đây.

Đinh Trình Hâm nhìn thấy Tống Á Hiên thì rất kinh ngạc, lập tức tiến lên muốn hỏi tình hình của đối phương, bọn họ đã rất lâu không gặp rồi.

Nhưng Đinh Trình Hâm vừa mới đi vài bước về phía Tống Á Hiên, liền bị Lưu Diệu Văn kéo lại.

"Đinh Nhi!

Đừng đi!!

Anh đừng có quan tâm đến tên phản đồ này!!"

Lưu Diệu Văn hung hăng nhìn chằm chằm Tống Á Hiên, ngực Đinh Trình Hâm bộp một tiếng.

"Cậu thì tốt chỗ nào?!

Lưu Diệu Văn, cậu cho rằng cậu bị thương không rời nhóm thì thanh cao lắm sao?"

Hạ Tuấn Lâm lạnh mặt, oán hận Lưu Diệu Văn, trong lời nói đều là lạnh nhạt cùng trào phúng.

"Hạ Tuấn Lâm, cậu nói thì nói cho tử tế, châm chọc mỉa mai cái gì?"

Khóe miệng Nghiêm Hạo Tường kéo lên một mạt cười lạnh, sâu trong đáy mắt là khinh thường.

"Tống Á Hiên em rốt cuộc vì sao lại rời đi!!

Phải có một cái lý do chứ."

Trương Chân Nguyên khẩn cầu nhìn Tống Á Hiên, hi vọng nghe được một câu từ trong miệng đối phương.

Nhưng Tống Á Hiên cho hắn chỉ là trầm mặc, trầm mặc rất lâu.

"Còn có thể có lý do gì, nơi này của chúng ta không chứa được anh ta nữa chứ sao."

Trong mắt Lưu Diệu Văn đều là chán ghét.

"A, em thì chứa được ai?"

Mã Gia Kỳ nâng mắt nhìn những người đã từng thân thiết trước mặt, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.

Đinh Trình Hâm ở một bên nhìn màn kịch trước mắt, trong lòng giống như bị xé rách, đúng rồi, đó là trò hề trước khi rời nhóm nhiều năm trước.

Bên kia, bọn họ dùng lời nói tổn thương nhau, thề cả đời không qua lại với nhau.

Bọn họ cuối cùng đều nói rất nhiều lời trái lương tâm, nói rất nhiều lời khiến đối phương khổ sở.

Ai cũng không cho đối phương một bậc thang đi xuống, ngày cuối cùng đập phá đồ đạc, nhục mạ, tất cả đều lưỡng bại câu thương.

Trong lòng Đinh Trình Hâm đau đến nói không thành lời, thân thể cũng cảm thấy có thứ gì đó đang siết chặt cậu lại.

"Đinh Nhi~~"

"A Trình!!!"

"Đinh ca~"

"Mau tỉnh lại!!"

"Đinh Nhi~ dậy đi."

Tiếng gọi kéo Đinh Trình Hâm từ trong mộng tỉnh lại.

Sau khi Đinh Trình Hâm mở mắt, phát hiện vẫn là chiếc giường lớn quen thuộc, những người ở đây không có Tống Á Hiên.

"A Trình, cậu gặp ác mộng phải không?"

Mã Gia Kỳ rót một cốc nước đưa cho Đinh Trình Hâm, ý bảo đối phương uống nước.

Những người khác đều quan tâm nhìn Đinh Trình Hâm mồ hôi đầy đầu.

"Ừ."

Đinh Trình Hâm uống một ngụm nước, chậm rãi gật đầu.

"Vuốt vuốt lông nè, không dọa được nè~" Trương Chân Nguyên ôn nhu xoa xoa đầu Đinh Trình Hâm.

"Không sợ không sợ~ mộng đều ngược lại với thực tế mà."

Hạ Tuấn Lâm vỗ vỗ lưng Đinh Trình Hâm an ủi.

"Đúng đúng đúng, chắc chắn là ngược lại."

Nghiêm Hạo Tường phụ họa.

"Đinh Nhi, anh dựa vào em ngủ, em nhỏ tuổi dương khí nhiều!"

Lưu Diệu Văn ý đồ muốn đổi vị trí, thành quả đạt được là cái trợn mắt xem thường của Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên.

"Được rồi, không còn sớm nữa vẫn ngủ được một lúc ~ A Trình tớ ôm cậu, cậu sẽ không sợ nữa."

Mã Gia Kỳ nhìn đồng hồ, bảo mọi người tiếp tục nằm xuống.

Nửa đêm còn lại Đinh Trình Hâm xác thực không gặp ác mộng nữa, nhưng cậu lại cảm thấy rất chật.

Bởi vì, bọn họ vì sợ cậu gặp ác mộng, tất cả đều dịch vào giữa mấy phân.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Đàm phán với Lý Phi


Về quyền cư trú ở biệt thự là một mình Mã Gia Kỳ xử lý.

Ngày hôm đó hắn bước vào công ty đã rất lâu chưa từng bước vào, Thời Đại Phong Tuấn.

Từ sau khi rời khỏi công ty, rời khỏi giới giải trí, hắn chưa từng đặt chân tới nơi này.

Thực sự rất lâu rồi, nhưng mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy.

Quả nhiên, thói quen là một thứ rất khó thay đổi.

Đến phòng làm việc của Lý Phi, Mã Gia Kỳ gõ cửa, đợi người bên trong nói mời vào mới mở cửa đi vào.

Đã liên hệ qua điện thoại từ trước, Lý Phi đã đợi rất lâu rồi.

"Tiểu Mã à, đã lâu không gặp."

Lý Phi lộ ra nụ cười, đây từng là đứa nhỏ mà hắn rất hài lòng, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị hủy mất.

"Phi tổng, khẩn cầu của em anh có đồng ý không?"

"Cậu có bao nhiêu tự tin cảm thấy tôi sẽ đồng ý?"

"80%."

"Ồ?"

"Em đã tra qua rồi, căn hộ kia của anh từ khi bọn em đi chưa từng có ai đến ở, bởi vì đã quyết định đó là nơi không may mắn.

Tiếp đó, Đinh Trình Hâm vẫn là nhân viên của anh, em tuy rằng không phải, nhưng cậu ấy thì vẫn còn."

Mã Gia Kỳ chuẩn bị rất đầy đủ, Lý Phi trầm mặc một lát, sau đó gật đầu lấy chìa khóa đưa cho Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhận được thứ mình muốn liền xoay người muốn rời đi.

Trước khi rời đi, Lý Phi nói với hắn một câu.

"Mã Gia Kỳ, nếu như tôi là cậu năm đó thì sẽ không điều tra nhiều như vậy, có vài tư bản cậu vô pháp dựa vào năng lực của một mình cậu mà giải quyết được."

"Em nguyện ý, nếu cho em một cơ hội nữa em vẫn sẽ lựa chọn như vậy."
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 33


Từ bệnh viện trở về đã ba ngày rồi....

Sau khi trở về, Mã Gia Kỳ không gọi dì nấu ăn tới biệt thự mà hàng ngày đều xem điện thoại tự mình nghiên cứu những thực đơn mới tốt cho sức khỏe, sau đó mỗi ngày đều thay đổi những món ăn đa dạng cho Đinh Trình Hâm.

Cơm của Mã Gia Kỳ chỉ làm cho một người ăn, chỉ có một mình Đinh Trình Hâm có thể ăn còn bọn họ thì cả ngày đều gọi đồ ăn ngoài.

Mỗi lần đều là một mình Đinh Trình Hâm ăn cơm, đợi cậu ăn xong những người khác mới bắt đầu ăn đồ ăn đặt về.

Đinh Trình Hâm rất bất đắc dĩ, tuy rằng đồ ăn Mã Gia Kỳ làm hương vị không tồi nhưng cậu cũng muốn ăn đồ ăn có chút dầu mỡ.

Có điều không nghĩ tới ở nơi này ngẩng đầu lên nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang bận rộn trong nhà bếp, trong lòng Đinh Trình Hâm lại có chút áy náy.

Nghiêm Hạo Tường giống như một chiếc phụ kiện hình gấu nhỏ, treo bên người Đinh Trình Hâm, hắn cũng chẳng nói gì chỉ an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm đi đâu hắn liền đi tới đó.

Ban đầu Đinh Trình Hâm còn sợ Nghiêm Hạo Tường đi theo cậu sẽ buồn chán, sau đó phát hiện người này ở bên cạnh cậu chơi điện thoại cũng không ảnh hưởng gì, nên không ngăn cản đối phương đi theo mình nữa.

Trương Chân Nguyên thì mỗi ngày đều kéo Đinh Trình Hâm đi tập luyện phục hồi chức năng, hắn từ bệnh viện học được một khóa liệu trình rất chuyên nghiệp, cứ đến giờ là kéo Đinh Trình Hâm cùng tập, đến mức sắp có thể có thêm nghề phụ là bác sĩ phục hồi chức năng rồi.

Đinh Trình Hâm mỗi lần nghe được những kiến thức lý luận vô cùng chuyên nghiệp liền biết hắn đã nỗ lực rất nhiều, đây chính là học bá trên thế giới làm cái gì cũng phải làm đến mức tốt nhất.

Lưu Diệu Văn gần đây cũng không đi học nữa, ngày ngày ở bên cạnh Đinh Trình Hâm lướt video vũ đạo, sau đó thường cho Đinh Trình Hâm xem mấy cái, thậm chí còn hô hào Đinh Trình Hâm mau hồi phục để cùng nhau tập nhảy, Đinh Trình Hâm nhìn gương mặt hưng phấn của Lưu Diệu Văn cũng không nhẫn tâm khiến đối phương thất vọng, chỉ đành cười gật đầu theo.

Đối phương thấy Đinh Trình Hâm đáp ứng cũng cười theo vui vẻ.

Khoảng thời gian trở về biệt thự này, nụ cười trên gương mặt Hạ Tuấn Lâm cũng trở nên nhiều hơn, so với ở bệnh viện tốt hơn nhiều, ngoại trừ trang phục trắng trên người không thay đổi, trạng thái khác đều tựa như đang trở về là Tiểu Hạ trước đây.

Hiện giờ Hạ Tuấn Lâm giống như trước đây xem video tỏ tình sến sẩm sẽ cười đến nghiêng ngả, giống như trước đây xem xong sẽ kéo đám Đinh Trình Hâm cùng chia sẻ, giống như trước đây tranh nhau bắt chước cho mọi người xem.

Đinh Trình Hâm nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm có sức sống như vậy trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều.

Nụ cười của Hạ Tuấn Lâm vẫn có sức lan truyền như vậy, Đinh Trình Hâm thậm chí còn cảm thấy trạng thái của bản thân cũng từng chút từng chút trở lại.

Nếu như.....

Á Hiên cũng ở đây.....

Thì càng tốt hơn.

Nhưng mà, Á Hiên tâm tâm niệm niệm không quay lại, mấy vị khách không mời lại tìm đến cửa.

Ngày thứ tư trở lại biệt thự, mấy chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa chính.

Ngày hôm đó Đinh Trình Hâm dậy như thường ngày, thời gian này cậu vẫn chưa thay đổi được đồng hồ sinh học của mình, chất lượng giấc ngủ vẫn không tốt lên, thường ngủ muộn dậy sớm.

Có lẽ là ở bệnh viện quá lâu, vừa về nên chưa quen, có điều sau khi Đinh Trình Hâm tỉnh dậy đều sẽ nằm ở trên giường một lúc, sau đó đợi mọi người ngủ dậy cậu mới giả vờ cũng vừa ngủ dậy.

Mà hôm nay Đinh Trình Hâm có chút khát nước.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi xuống giường chuẩn bị xuống dưới lầu rót nước uống.

Vừa xuống giường, Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh đã phản ứng lại ngay, người bên cạnh vừa động hai người liền lập tức cảnh giác ngồi dậy.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Đinh Trình Hâm dậy sớm nhưng lại không động đậy, tính cảnh giác của mấy người này quá cao, nếu như động sớm bọn họ nhất định sẽ phát hiện.

"Không có gì không có gì, ngủ đi tớ đi xuống lầu rót nước."

Đinh Trình Hâm vẫy vẫy tay áo, tỏ ý không có chuyện gì, một mình cậu đi là được rồi.

Vừa nói xong Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường đã xỏ xong giày, mà Hạ Tuấn Lâm bên cạnh Nghiêm Hạo Tường cũng gãi gãi đầu mắt mơ màng buồn ngủ đứng dậy xỏ giày.

Đinh Trình Hâm nhìn ba người vẫn còn chưa tỉnh ngủ bất đắc dĩ thở dài.

Đinh Trình Hâm biết không thay đổi được ý của ba người bọn họ, chỉ có thể để bọn họ đi theo mình xuống lầu.

Vừa xuống dưới lầu Đinh Trình Hâm đã phát hiện bất thường.

Lúc cậu uống nước liền liếc nhìn ra cửa, phát hiện cửa chính nhà bọn họ có dấu vết đã bị người khác mở ra.

"Tối qua không đóng cửa?"

Đinh Trình Hâm vừa nói vừa nắm chặt cốc nước trong tay, cảnh giác kiểm tra bốn phía.

Câu này của Đinh Trình Hâm khiến cho ba người còn lại liếc nhìn nhau, nháy mắt thanh tỉnh.

Mã Gia Kỳ cầm dao làm bếp trong nhà bếp lên, Nghiêm Hạo Tường cầm lấy cây gậy ở bên tường, Hạ Tuấn Lâm túm lấy cây kéo trên bàn.

Ba người nghĩ rằng là tư sinh đột nhập, dù sao thì chuyện như vậy cũng không phải lần đầu phát sinh, trước đây khi bọn họ còn chưa tan rã, tư sinh bò dưới gầm giường, tư sinh đột nhập vào nhà là chuyện thường thấy.

Cho nên bọn họ đã rèn luyện được tính cảnh giác cao, đối với loại chuyện này vô cùng cảnh giác.

"Phía sau có người!!"

Thời điểm Mã Gia Kỳ định ra cửa do thám tình hình, Nghiêm Hạo Tường phát hiện có mấy người to lớn mặc đồ đen ẩn nấp ở chỗ lỗi vào.

Mã Gia Kỳ lập tức ngừng bước chân đi ra phía cửa, đi đến bên cạnh Đinh Trình Hâm đem người bảo vệ phía sau mình.

"Các người là ai!!

Tự tiện xâm nhập vào nhà dân là phạm pháp!!"

Nghiêm Hạo Tường gầm lên, cầm điện thoại định báo cảnh sát, nhưng giây tiếp theo phát hiện điện thoại không gọi được.

"Thiết bị gây nhiễu tín hiệu, mày gọi đi, tao xem mày gọi điện thoại."

Người đàn ông bụng to cầm đầu vẻ mặt khinh thường lấy ra thiết bị gây nhiễu tín hiệu.

"Các người là ai?

Mục đích là gì?"

Mã Gia Kỳ trầm tĩnh mở miệng hỏi.

"Shhh, xấu thế?

Lãng phí cái dáng người này, mày qua bên kia, đừng nói chuyện với tao."

Người đàn ông nhìn Mã Gia Kỳ, liền bị vết thương trên mặt Mã Gia Kỳ dọa, biểu tình trong nháy mắt tỏ ra ghét bỏ.

"Người ông muốn tìm là tôi, chúng ta nói chuyện riêng."

Hạ Tuấn Lâm từ phía sau cùng đi ra, chắn trước mặt Mã Gia Kỳ, ánh mắt khẩn cầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Hạ Tuấn Lâm hi vọng đối phương lập tức cùng hắn rời đi, có chuyện gì cũng có thể nói riêng, nhưng ở đây không thể nói gì được.

"CMN, cậu còn biết tôi cơ đấy?

Cậu xóa wechat, block tôi, rồi một tiếng cũng không nói liền chạy!

Một món đồ chơi bị tôi bao dưỡng, còn vứt tôi đi, thật sự coi ông đây không ra gì?"

Người đàn ông chả thèm quan tâm, vừa thấy Hạ Tuấn Lâm liền không kìm được tức giận, trực tiếp đem chuyện của đối phương toàn bộ nói ra, hắn chính là tới tìm Hạ Tuấn Lâm xả giận.

Người đàn ông này nói cho cùng thì cũng là một nhân vật có máu mặt, làm sao mà nhịn được cục tức này.

Người đàn ông nói xong, mặt Hạ Tuấn Lâm lập tức trắng bệch, hắn thậm chí còn không dám nhìn biểu tình của Đinh Trình Hâm, cũng không dám nhìn phản ứng của Mã Gia Kỳ bọn họ.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu cứng đờ người tại chỗ, mà người đàn ông kia thấy Hạ Tuấn Lâm không nói tiếng nào thì mắng càng hăng hơn.

"CMN!

Đầu gỗ à?"

Đinh Trình hâm ban đầu nghe thấy chuyện này của Hạ Tuấn Lâm thì có chút kinh ngạc, cậu không biết những năm này Hạ Tuấn Lâm đã trải qua những gì, vì sao một người ngoan ngoãn đáng yêu như vậy lại trải qua những việc như thế.

Lời người đàn ông càng nói càng khó nghe, Đinh Trình Hâm không nhịn được nữa, chắn trước mặt Hạ Tuấn Lâm.

"Ông im miệng!

Không biết nói thì ngậm miệng lại cho tôi!"

Thanh âm Đinh Trình Hâm rất lớn, thậm chí còn có chút vỡ tiếng, thấy được cậu có bao nhiêu tức giận.

"Yo?

Còn có một tiểu mỹ nhân đẹp như vậy sao?"

Người đàn ông vốn định tức giận nhưng nhìn thấy gương mặt của Đinh Trình Hâm liền lập tức thay đổi thái độ.

"Cậu là bạn của cậu ta à?

Hay là cậu bồi tôi đi?"

Mã Gia Kỳ Nghiêm Hạo Tường đã cầm công cụ ở bên cạnh tính toán đi lên đánh người rồi, Hạ Tuấn Lâm liền trước một bước chạy đến trước mặt người đàn ông kia quỳ xuống.

"Cầu xin ông!

Đừng động vào anh ấy!!

Tôi đi với ông, ông xử trí tôi thế nào cũng được."

Đinh Trình Hâm chưa từng nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm nói chuyện khép nép như vậy, cái người từng là thiên chi kiêu tử, thỏ nhỏ đáng yêu, đứa nhỏ trên gương mặt toàn là nụ cười, hiện giờ lại trở nên yếu đuối như vậy.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký biệt thự của Hạ Tuấn Lâm


Đã về biệt thự hai ba ngày rồi, tôi thực sự rất vui.

Từng ngọn cỏ gốc cây ở đây đều rất quen thuộc, vốn cho rằng đã quên đi quá khứ, nhưng bước vào căn nhà quen thuộc này lại nhớ lại toàn bộ.

Tôi của trước đây, vô ưu vô lo, hoạt bát vui vẻ.

Có lẽ, tôi biến thành dáng vẻ trước đây, Đinh ca sẽ càng thích tôi hơn nhỉ.

Hơn nữa.....

Tôi khi ấy, cũng là quãng thời gian đẹp nhất.

Mà tôi của hiện tại, đã mất đi rất rất nhiều, hơn nữa tôi đã làm chuyện dơ bẩn nhất trên thế giới này.

Trước đây tôi vốn cho rằng, chuyện này là đang bảo vệ nhóm, đang bảo vệ Đinh ca.

Nhưng sau đó tôi phát hiện, chuyện này chỉ khiến chúng tôi càng hủy diệt nhanh hơn.

Nếu như quay trở về thời điểm ấy, tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp, cuối cùng hủy diệt chính mình, hủy diệt cả nhóm.

Đinh ca, nếu như thích tôi của trước đây, tôi sẽ cố gắng quay về ban đầu.

Sau này, bên cạnh anh chỉ có Tiểu Linh Đang, không có gì khác nữa, tôi trong lòng anh phải mãi mãi đẹp đẽ, mãi mãi hồn nhiên.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 34


Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, quỳ xuống bắt lấy ống quần của người đàn ông ghê tởm kia, thanh âm run rẩy cầu khẩn đối phương.

Cảnh này khiến cho Đinh Trình Hâm nhìn đến toàn thân run rẩy, Đinh Trình Hâm tức đến nắm chặt tay muốn tiến lên đấm người đàn ông kia.

Nhưng vừa mới đi được một bước liền bị Mã Gia Kỳ ôm eo giữ lại, Đinh Trình Hâm cảm nhận được trở ngại phía sau liền ra sức giãy dụa.

"A Trình, xử lý tình huống này để bọn tớ làm là được rồi, cậu ngoan ngoãn ở đây đi!"

Lời Mã Gia Kỳ vừa dứt, Nghiêm Hạo Tường liền cầm giá phơi quần áo xông lên, nhưng lại bị Hạ Tuấn Lâm lập tức đứng lên ngăn Nghiêm Hạo Tường lại.

"Hạ Nhi, buông tớ ra!

Để tớ xử lý hắn!!"

Hạ Tuấn Lâm dùng toàn bộ sức lực ngăn cản Nghiêm Hạo Tường, trong mắt Nghiêm Hạo Tường ngập tràn lửa giận.

"Bình tĩnh một chút."

Hạ Tuấn Lâm biết rõ bối cảnh của người đàn ông này, hắn không thể để Nghiêm Hạo Tường rơi vào nguy hiểm, càng huống hồ Nghiêm Hạo Tường và hắn không giống nhau, hắn vẫn còn là minh tinh, còn có tiền đồ.

Người đàn ông bụng phệ lộ ra sắc mặt ghê tởm, vừa định nói một câu thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe cảnh sát.

"Lão đại, hình như cảnh sát tới rồi."

Một thuộc hạ bên cạnh nghe thấy tiếng lập tức thông báo tình hình cho người đàn ông.

Gã béo sững sờ một khắc, sau đó nhổ đờm xuống đất.

"MN!

Chúng mày dám báo cảnh sát?!

Hạ Tuấn Lâm cậu đợi đấy, tôi nhất định sẽ bắt được cậu!"

Nói xong người đàn ông lập tức mang theo đám đàn em rời đi, bên kia bọn chúng vừa rời đi, Lưu Diệu Văn liền cầm gậy từ cầu thang đi xuống.

"Dọa chết em rồi, em còn nghĩ xong đánh vào vị trí nào sẽ không chết người rồi đấy."

Lưu Diệu Văn bỏ cây gậy trong tay xuống thở phào, gương mặt sợ hãi.

"Diệu Văn may mà em dậy rồi, còn kịp báo cảnh sát."

Sau khi người đàn ông đi, Mã Gia Kỳ cũng không trói buộc Đinh Trình Hâm nữa, Đinh Trình Hâm liền chạy tới bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, kéo Hạ Tuấn Lâm đang thất thần phát ngốc ra sô pha ngồi.

Mã Gia Kỳ thì vui mừng vỗ vai Lưu Diệu Văn, khen Lưu Diệu Văn đứa nhỏ này trưởng thành đủ đa mưu túc trí.

"Không báo cảnh sát, căn nhà này không biết vì sao không gọi được điện thoại."

Lưu Diệu Văn lắc đầu biểu thị hắn không báo cảnh sát, sau đó lấy di động ra xem tín hiệu mạng, phát hiện lúc này đột nhiên lại có rồi.

"Người đó có thiết bị gây nhiễu tín hiệu, nhưng mà tiếng xe cảnh sát vừa rồi là thế nào?"

Nghiêm Hạo Tường hai tay đút túi quần hỏi.

Lúc này, Lưu Diệu Văn mới chợt nghĩ ra, lập tức chạy đi mở cửa, hướng phía sau nhà hét lên.

"Trương ca!

Mau về đi."

Lưu Diệu Văn hét xong, Trương Chân Nguyên một tay xách một cái loa từ sau nhà đi ra.

Vừa vào trong phòng Trương Chân Nguyên liền thở hổn hển, ngồi xuống sô pha.

Lưu Diệu Văn lập tức đưa tới một cốc nước, Trương Chân Nguyên liền uống một ngụm to.

"Hả?

Chân Nguyên em ra ngoài lúc nào vậy?"

Đinh Trình Hâm có chút tò mò, cậu nhớ lúc cậu tỉnh dậy Trương Chân Nguyên vẫn còn ngủ say trên giường chưa dậy, sao bây giờ lại ở sau nhà rồi, phải biết là muốn ra vườn sau nhà thì phải đi qua cửa chính, mà bọn họ ở tầng một không hề nhìn thấy đối phương.

"Anh ấy nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đấy."

Lưu Diệu Văn nói xong, Đinh Trình Hâm lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Trương Chân Nguyên, kéo đối phương đứng lên kiểm tra lại, miệng còn mắng đối phương.

"Em không cần mạng nữa à??

Đó là tầng hai đấy!

Em cứ như vậy nhảy xuống?!

Trương Chân Nguyên em thật sự coi mình là thần tiên à?"

Trương Chân Nguyên ngoan ngoãn nghe, để Đinh Trình Hâm xem xét tình trạng thân thể của hắn.

"Em thật sự không sao mà, Đinh ca.

Em nói với anh nhá, sau khi rời nhóm em có tham gia một show, còn đặc biệt học trèo cửa sổ nhảy xuống đấy."

Trương Chân Nguyên một bên dỗ Đinh Trình Hâm, một bên biểu thị bản thân không hề tổn hao chút nào, nhìn hắn xác thực không sao Đinh Trình Hâm mới yên tâm.

"Vậy cũng không được nhảy!

Không có lần sau!"

Trương Chân Nguyên ngoan ngoãn gật đầu Đinh Trình Hâm mới buông tha cho hắn, sau đó cho Lưu Diệu Văn đang đứng bên cạnh một ánh mắt hung dữ, Lưu Diệu Văn lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trương Chân Nguyên.

"Cho nên, tiếng còi cảnh sát vừa rồi là từ loa hả?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn chiếc loa trong tay Trương Chân Nguyên hỏi.

"Không sai."

"Phương pháp không tồi!"

Nghiêm Hạo Tường đút tay vào túi quần công nhận, hai cool rapper tán đồng lẫn nhau.

"Lần này cảm ơn mọi người, em sẽ mau chóng chuyển đi."

Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, trước tiên cúi người cảm hơn mọi người, tỏ ý xin lỗi.

Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm xa lạ trước mặt, Hạ Tuấn Lâm đem bọn họ cách ly ở bên ngoài, thì ra thỏ nhỏ vui vẻ những ngày này đều là biểu hiện giả dối của hắn, hiện giờ hắn tất cả đều là kháng cự, tựa như một con nhím đang xù lông.

Hắn dùng một thân gai nhọn để che giấu vết thương trong lòng, không chạm vào vết thương thì hắn có thể cùng mọi người nói nói cười cười, nhưng hiện giờ vết thương ấy lại rách ra trước mắt mọi người, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hắn chỉ đành dùng xa cách cùng lạnh nhạt để che giấu tất cả cảm xúc của mình.

"Cậu muốn đi?"

Nghiêm Hạo Tường vươn tay kéo Hạ Tuấn Lâm đang muốn lên lầu thu dọn đồ đạc lại, đây là lần đầu tiên sau khi Hạ Tuấn Lâm về đây bọn họ tiếp xúc thân thể, từ sau khi nhóm giải tán, mọi người cơ bản đều không hề tiếp xúc thân thể, nói chuyện lại càng ít hơn.

"Em đi đâu?"

Mã Gia Kỳ cũng bước sang bên trái, ngăn Hạ Tuấn Lâm lại.

"Hạ Nhi, có chuyện gì chúng ta có thể bàn bạc mà."

Mắt Lưu Diệu Văn có chút đỏ, ở đây hắn nhỏ tuổi nhất, tình cảm nặng nhất, mỗi một người đều là anh trai của hắn, đều là những người nhìn hắn trưởng thành, bây giờ....... cái nhà này đã tan vỡ thành như vậy rồi, mỗi người đều có chuyện khó nói của mình.

"Đúng vậy, Hạ Nhi nếu như hắn tìm được em, một mình em ngăn không được đâu."

Trương Chân Nguyên khuyên Hạ Tuấn Lâm, hắn hi vọng đối phương ở lại.

Trở về nhiều ngày như vậy rồi, chỉ có hôm nay tất cả mọi người đều đồng lòng, mỗi một người đều vì chuyện này mà suy nghĩ biện pháp.

"Thực sự không cần......Em không nên liên lụy mọi người."

Hạ Tuấn Lâm muốn đẩy tay Nghiêm Hạo Tường ra, nhưng đối phương giữ quá chặt hắn căn bản không dứt ra được.

"Hạ Tuấn Lâm, nếu như em muốn như vậy, sau này cũng đừng quan tâm đến anh nữa."

Câu này của Đinh Trình Hâm tức khắc làm mắt Hạ Tuấn Lâm đỏ lên, gặp phải nguy hiểm Hạ Tuấn Lâm không khóc cũng không sợ, bạn bè giúp đỡ Hạ Tuấn Lâm cũng không khóc, nhưng câu nói hời hợt này của Đinh Trình Hâm lại đâm sâu vào trái tim Hạ Tuấn Lâm.

Đinh ca hắn yêu nhất, bây giờ lại không cần hắn nữa rồi.

Hạ Tuấn Lâm cắn chặt môi, cũng không đi nữa, đỏ mắt nhìn Đinh Trình Hâm, một câu cũng không dám nói.

Hắn không biết phải nói gì, hắn sợ Đinh Trình Hâm giây tiếp theo sẽ nói ghê tởm hắn, chán ghét hắn.

Nhưng mà cũng đúng, những chuyện đó của hắn, có cái nào không đáng để người khác ghê tởm, để người khác chán ghét đây?

Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến đây thì chậm rãi cúi đầu, nước mắt chảy quanh hốc mắt, hắn cố nén không khóc, hắn không muốn biểu hiện bản thân yếu đuối trước mặt Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, cho Mã Gia Kỳ và những người khác một ánh mắt.

Mã Gia Kỳ lập tức lặng lẽ kéo những người còn lại đi, hắn biết Đinh Trình Hâm đang muốn nói chuyện riêng với Hạ Tuấn Lâm, dù sao thì có những chuyện càng nhiều người sẽ càng khó nói.

Những người khác cũng rất ăn ý yên lặng rời đi, cho đến khi tầng một chỉ còn hai người bọn họ, Đinh Trình Hâm mới ôn nhu nâng mặt Hạ Tuấn Lâm lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bởi vì không nhịn được mà chảy xuống.

"Tiểu Linh Đang, em còn nhớ không?

Anh từng nói, em chuyện gì cũng đều có thể nói với anh, anh vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ em, em mãi mãi là Tiểu Linh Đang có thể cười cười nói nói bên cạnh anh."

Đinh Trình Hâm ánh mắt chân thành, không có một chút biểu tình ghét bỏ, cậu dùng ấm áp xua tan toàn bộ hoài nghi cùng bất an của Hạ Tuấn Lâm.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chuyện nhảy tường


Hai người vốn đang ngủ say mơ giấc mơ của riêng mình thì một âm thanh cực lớn từ dưới tầng vang lên khiến hai người lần lượt bừng tỉnh.Trương Chân Nguyên là người tỉnh dậy trước, hắn phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng của những người khác đâu.

Tiếng cãi cọ ở dưới lầu rất lớn, Trương Chân Nguyên nghe thấy rất rõ ràng, lập tức lay lay Lưu Diệu Văn vẫn còn đang ngủ bên cạnh dậy.Lưu Diệu Văn bị lay tỉnh dậy thì dụi mắt mông lung, hắn mơ màng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Diệu Văn, dưới lầu hình như đánh nhau rồi."

"Ai?

Mã ca với Hạo Tường à?"

"Không phải."

Còn chưa đợi Trương Chân Nguyên nói câu tiếp theo, Lưu Diệu Văn cũng nghe thấy tiếng của một người đàn ông xa lạ.Hai người nhìn nhau, Lưu Diệu Văn lập tức lấy di động ra gọi 110 nhưng hoàn toàn không gọi được."

Không có sóng!"

Trương Chân Nguyên bên cạnh cũng đã thử rồi, hắn biết không có sóng.

"Trương ca, thế thì chúng ta sử dụng chiêu dương đông kích tây đi.

Trong điện thoại em có tiếng còi xe cảnh sát, anh đi phát nhé."

Lưu Diệu Văn sợ tư sinh theo đuôi nên trong điện thoại đã chuẩn bị sẵn tiếng này."

Đây cũng là một biện pháp hay, nhưng nếu mà phát từ trong nhà ra thì không được thật cho lắm.

Anh trèo qua cửa sổ đi tới sau nhà."

"Đây là tầng hai đấy!"

"Không vấn đề."

Dưới sự yêu cầu quyết liệt của Trương Chân Nguyên, Lưu Diệu Văn chỉ đành gật đầu, hắn lấy tốc độ nhanh nhất tìm được một cái loa nhỏ đưa cho Trương Chân Nguyên.Trương Chân Nguyên cầm lấy, hít một hơi nhảy xuống.Lưu Diệu Văn nhìn Trương Chân Nguyên ổn định đáp đất xong mới yên tâm, theo đó trong lòng lại càng thêm sùng bái Trườn Chân Nguyên hơn.

Không hổ là người đảm nhiệm sức mạnh duy nhất trong nhóm.

Tiếp sau rút ra một cây gậy bóng chày xuống dưới lầu chuẩn bị tham gia và cuộc chiến.Sau đó là những chuyện xảy ra trong chính văn.Về việc Trương Chân Nguyên nhảy tường, sau đó hai người đều bị Đinh Trình Hâm phạt.Trương Chân Nguyên luyện tập thể năng thêm một tiếng, Lưu Diệu Văn là đồng phạm phải đứng nhìn Trương Chân Nguyên tập.

Địa vị của đại ca vĩnh viễn không thay đổi, đại ca cảm thấy nhảy tường không được là không được.

Có một loại tình yêu gọi là, mẹ bạn sợ bạn lạnh, có một loại nguy hiểm gọi là, Đinh Trình Hâm cảm thấy nguy hiểm.
 
Back
Top Bottom