Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kẽ Nứt [All Hâm]

Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 15


Uống mấy ngụm nước xong Đinh Trình Hâm mới lật người bắt đầu tìm kiếm di động, cậu muốn biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy, cậu đã quay trở về thời gian nào.Nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không tìm thấy điện thoại, phát hiện không ở trên người mình liền bắt đầu tìm kiếm khắp xung quanh."

Sao thế, Đinh ca?

Anh đói à?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn Đinh Trình Hâm ở trước mặt tìm kiếm khắp nơi, cho rằng đối phương đói liền lấy ra một túi đồ ăn vặt đưa cho Đinh Trình Hâm."

Mau ăn đi, đừng khách khí.

Dù sao thì cũng đều là của Hạ Tuấn Lâm."

Nghiêm Hạo Tường xé mở túi, đưa đến bên miệng Đinh Trình Hâm.Đinh Trình Hâm cúi đầu nhai đồ ăn, nghĩ đến vẫn là tìm người hỏi thời gian thì đáng tin cậy hơn, nhưng mà hỏi thế nào để không giống như bị thần kinh mới là vấn đề cậu đang suy nghĩ.Sau đó, trầm mặc một lát Đinh Trình Hâm chậm rãi mở miệng hỏi."

Em xem anh ngủ một giấc dậy quên luôn thời gian rồi.

Năm nay là năm bao nhiêu nhỉ."

Lời vừa nói ra, Mã Gia Kỳ từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn Đinh Trình Hâm."

Đinh ca, anh sao mà ngủ một giấc liền quên luôn thời gian thế?"

Đinh Trình Hâm trong lòng bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên có uyển chuyển hỏi cái vấn đề này thế nào thì vẫn sẽ giống một kẻ ngốc."

Không có, anh đùa thôi.

Đúng rồi, điện thoại của anh đâu!"

Đinh Trình Hâm vì để khiến cho bản thân không giống như một tên ngốc, cuối cùng vẫn lựa chọn nói sang chuyện khác.

Cậu đột nhiên cảm thấy, vẫn là tự cầm điện thoại xem thì tốt hơn.Mã Gia Kỳ giơ giơ di động trong tay, cười trả lời Đinh Trình Hâm."

Ở đây."

Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao mình tìm cả nửa ngày cũng không thấy, hướng Mã Gia Kỳ vươn tay muốn lấy điện thoại."

Đưa tớ xem giờ một chút.

""Tớ còn chưa xem xong, Đinh ca cậu dùng của tớ xem đi."

Mã Gia Kỳ thuận tay đưa điện thoại của mình cho Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm nhận lấy lướt mở màn hình.Tháng 1 năm 2021.Lần này trở lại đã cách lần trước lâu như vậy rồi, Đinh Trình Hâm thực sự đoán không ra được quy luật phát triển thời gian này.Nhưng mà vẫn còn tốt, mọi chuyện vẫn chưa phát sinh, hơn nữa khoảng cách xảy ra chuyện là năm 2023 vẫn còn thời gian hai năm.Như vậy bản thân ở đây hai năm nhất định có thể thay đổi tất cả.

Hiện tại chỉ có thể hi vọng bản thân giữa chừng đừng quay lại thế giới kia là được.Có điều chuyện này Đinh Trình Hâm cũng không có cơ sở.

Bởi vì cậu vô pháp nắm giữ được thời gian trở về, con đường phía trước đối với cậu mà nói tất cả đều mơ hồ."

A Trình?!

A Trình??"

Đinh Trình Hâm đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân bị Mã Gia Kỳ lay gọi trở về."

Hả?"

"Đinh ca, anh vừa rồi cứ ngẩn người, em và Mã ca gọi anh nửa ngày rồi.

Anh có phải mệt quá rồi không?

Nếu như mệt, anh hôm nay vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi."

Nghiêm Hạo Tường khuyên Đinh Trình Hâm, hắn cảm thấy đối phương chạy qua chạy lại giữa hai bên thực sự quá hao tổn sức khỏe."

Đúng vậy, A Trình trạng thái của cậu như vậy ngược lại không tốt."

Ngay cả Mã Gia Kỳ luôn phật hệ nghe lời Đinh Trình Hâm cũng bị trạng thái nhập định phát ngốc của Đinh Trình Hâm dọa sợ.Đinh Trình Hâm ôn nhu cười cười, lắc đầu.

Tỏ ý bản thân không có gì đáng ngại, không cần nghỉ ngơi.Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường nhìn nhau, sau đó đành thở dài từ bỏ khuyên bảo."

Các huynh đệ!!!

Trailer Tiểu Duy phát rồi."

Hạ Tuấn Lâm giơ di động hét lên một tiếng, thành công đem những anh em khác tập hợp lại.Hiện trường ngoại trừ Đinh Trình Hâm, toàn bộ trong nháy mắt đều vây lại."

Ai ai, bên này không nhìn thấy gì!"

"Diệu Văn, em dịch qua một bên tí đi."

"Hạ Nhi, đừng chắn màn hình."

Trái ngược với sự kích động của những anh em khác, Đinh Trình Hâm sờ quai hàm lại bắt đầu chìm vào suy tư.Trailer Tiểu Duy.....Nói như vậy, hiện tại còn chưa tới chung kết Diễn viên mời vào chỗ.

Thậm chí video tập chung kết cuối cùng kia khả năng còn chưa quay, thời gian quay ngược này cũng quá xấu hổ đi.

Năm đó sau khi Tiểu Duy phát sóng, cậu bị đám nhóc này trêu đùa không ít.Hơn nữa, tính toán thời gian, khoảng thời gian này chính là lúc cậu bận rộn nhất, thậm chí bận đến phân không rõ ngày đêm."

AAAAA!!

Em chờ mong quá.

Khi nào phát?

Hôm nay hay là ngày mai?"

Trong khi Đinh Trình Hâm đang phát ngốc suy tư, thì đầu bên kia đã xem xong đoạn trailer ngắn rồi, Lưu Diệu Văn vẫn chưa thỏa mãn bèn hỏi thời gian phát sóng."

Tám giờ tối hôm nay!"

Hạ Tuấn Lâm nhìn thời gian phát sóng chương trình, cười trả lời."

Tối nay hả?

Vừa hay dùng máy chiếu xem."

Nghiêm Hạo Tường sờ sờ quai hàm, nhớ ra cái máy chiếu trong phòng Đinh Trình Hâm."

Được được, máy chiếu xem càng thích."

Trương Chân Nguyên thập phần ủng hộ lựa chọn này."

Đinh ca, xem cùng bọn tớ đi."

Mã Gia Kỳ cười quay đầu lại, rủ Đinh Trình Hâm cùng xem phim.Đinh Trình Hâm lắc đầu từ chối, cậu không muốn xem cái hình tượng xấu hổ như vậy đâu, đặc biệt là cùng đồng đội xem."

Đinh ca~ ~ cùng xem đi~" Tống Á Hiên chạy đến bên cạnh ghế của Đinh Trình Hâm ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt to lấp lánh rủ Đinh Trình Hâm gia nhập.Thậm chí dùng đến cả trò làm nũng có tác dụng nhất với Đinh Trình Hâm, Tống Á Hiên một bên làm nũng, một bên đưa mắt ra hiệu với những người còn lại.Nhận trọng trách, Lưu Diệu Văn kịp phản ứng lập tức kéo Hạ Tuấn Lâm đồng thời gia nhập đội quân làm nũng."

Đinh Nhi~ xem đi.

Anh lẽ nào không muốn xem mình diễn như thế nào sao?"

Lưu Diệu Văn vươn tay lắc lắc cánh tay Đinh Trình Hâm."

Xem đi mà~ ~ Đinh ca~ ~" Hạ Tuấn Lâm ngắn gọn xúc tích, chính là một cục làm nũng.Đinh Trình Hâm bị ba người vây ở giữa, cảm thụ được tầm nhìn của đế vương, nhìn em trai mà mình yêu thương nhất làm nũng, trái tim có thế nào cũng phải tan chảy."

Được rồi, xem."

Cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.Nhận được sự đồng ý của Đinh Trình Hâm, ba người vui vẻ đứng dậy ăn mừng.Đinh Trình Hâm nhìn nhóm ba người đang ăn mừng, có chút hoảng hốt.

Năm ấy, cậu không xem cùng bọn họ.

Mặc dùng cũng đã được rủ như vậy, nhưng lại do dự vì quá mệt, tối hôm đó cậu đã đi nghỉ ngơi trước.

Tuy rằng đồng đội không ép buộc cậu, nhưng biểu tình thất vọng của đối phương tối hôm đó cậu cũng thấy được nhất thanh nhị sở.Mà lần này trở lại, Đinh Trình Hâm hi vọng bản thân dùng hết khả năng đù đắp lại mỗi một nguyện vọng cho bọn họ.Cũng nguyện ý, tự mình cùng bọn họ trải qua mỗi một khoảnh khắc, cho dù là không dễ dàng có được một ngày trở lại.

Đinh Trình Hâm so với bất kỳ ai cũng trân trọng hơn....."

Khố Tử lão sư đến rồi!!

Mau Mau mau, tập hợp."

Cách cánh cửa gần nhất là Mã Gia Kỳ phát hiện ra thân ảnh Khố Tử lão sư đầu tiên, lập tức hô hoán đồng đội tập hợp.Toàn bộ mọi người lập tức đứng thẳng tập hợp lại, bao gồm cả Đinh Trình Hâm đang thoải mái ngồi trên ghế, cậu thậm chí còn nhảy dựng lên.Chê cười rồi, cho dù quay lại một lần nữa, Khố Tử lão sư vẫn chính là một sự tồn tại mà không ai dám chọc vào.Buổi chiều luyện tập, mỗi người đều nghiêm túc chăm chỉ.

Trong đó người nỗ lực nhất là Đinh Trình Hâm, tuy rằng đã sai hai ba lần bị Khố Tử lão sư trừng mắt mấy lần, nhưng cũng may Khố Tử lão sư biết cậu gần đây bay tới bay lui rất mệt mỏi, sau cùng cũng tha thứ cho cậu.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện


Thời tiết: Trong xanh
Người ghi chép: Nghiêm Hạo Tường

Hôm nay là ngày đầu tiên sau ngày phẫu thuật, Đinh ca vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, ICU mỗi lần chỉ cho phép một người nhà vào chăm sóc, cho nên Mã ca và tôi, còn có Lưu Diệu Văn ba người thương lượng luân phiên nhau vào trông.

Hôm nay, tới lượt tôi.

Từ khi vào trong phòng bệnh này, bầu không khí ngột ngạt bao trùm.

Tôi nhìn trên người Đinh Trình Hâm cắm đầy các loại dây dẫn, trong lòng rất khó chịu.

Mỗi một thiết bị trong này đều đang duy trì sinh mệnh của Đinh ca, nhưng Đinh ca căn bản lại không hề có ham muốn tiếp tục sống.

Từ nhỏ chính là Đinh Trình Hâm chăm sóc cả gia đình này.

Sự tồn tại của anh ấy giống như chủ tâm cốt, nhưng hiện giờ chủ tâm cốt ấy đã từ bỏ bản thân rồi.

Đinh ca, nếu như anh có thể nghe thấy lời em nói.

Em hi vọng anh quay trở về

Cho dù là vì bọn em.....

Cầu xin anh đừng từ bỏ hi vọng sống.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 16


Buổi tối, trong lòng Đinh Trình Hâm vô số lần thổ tào.....

Nếu ông trời cho cậu cơ hội lựa chọn một lần nữa, cậu nhất định sẽ chân chính từ chối lời mời xem phim này.

Đinh Trình Hâm bị kẹp giữa tất cả mọi người, sở hữu góc độ xem phim tốt nhất, nhưng cậu giờ phút này hận không tìm được cái kẽ nứt nào để chui xuống.

Cậu đã xây được một lâu đài công chúa barbie bằng chân trong chăn rồi.

Nếu như bạn muốn hỏi nguyên nhân vì sao dẫn tới sự xấu hổ như vậy của cậu?

Đương nhiên là bởi vì đám huynh đệ đã xem phim còn muốn điên cuồng hò hét....

"AAAAA, Đinh ca Tiểu Duy giết em!!"

Không cần nghi ngờ, gào lên câu này chính là bạn học Tống Á Hiên, hắn giống như một con khỉ, cứ xem lại kích động nhảy lên.

Đinh Trình Hâm nội tâm cảm khái, đứa nhóc này sau khi trưởng thành thiếu nhất là hướng nội.

"Tiểu Duy!!

Anh gọi em ca ca được không?!!

AAA, cái câu này chết em rồi!"

Hạ Tuấn Lâm kích động túm chặt lấy chăn, Đinh Trình Hâm liếc mắt một cái, thậm chí cảm thấy nếu như bản thân ngồi bên cạnh hắn thì nhất định người bị túm kia sẽ là mình.

"Tiểu Duy!!

Tiểu Duy!!

Tiểu Duy!!"

Đây là Lưu Diệu Văn, hắn đang điên cuồng tiếp ứng cho Tiểu Duy trong phim.

"Tuyệt thật!!

Đinh ca~" khóe miệng Trương Chân Nguyên sắp kéo đến mang tai rồi.

"Đinh Nhi, gọi em một tiếng ca ca có được không?"

Nghiêm Hạo Tường không sợ chết hỏi, Đinh Trình Hâm ném một cái gối qua coi như câu trả lời.

So với những huynh đệ còn lại, ngồi bên cạnh cậu là Mã Gia kỳ cũng coi như điềm tĩnh, trong lòng Đinh Trình Hâm âm thầm cho Mã Gia Kỳ một like.

Không hổ là Mã ca, xem xem bộ dáng điềm đạm của người ta đẹp trai biết bao.

Nhưng mà rất nhanh Đinh Trình Hâm liền cảm thấy không đúng lắm, luôn cảm thấy trong chăn có đôi tay đang sờ vào người mình, sau đó Đinh Trình Hâm liền thò tay vào trong chăn bắt lấy móng vuốt kia.

Thời điểm bắt được, Mã Gia Kỳ bên cạnh ngượng ngùng cười "Đinh Nhi, tớ.....tớ vừa đang tìm điện thoại của tớ không biết ở đâu."

Đinh Trình Hâm liếc nhìn di động trên mặt chăn, trừng mắt.

Cậu thu hồi lại câu nói Mã Gia Kỳ ổn trọng kia!!!

Tên này mới là kẻ đáng sợ nhất đó!!

Xem xong chương trình đã rất muộn rồi.

Tất cả mọi người đều không muốn rời khỏi giường chung, mọi người đêm nay dứt khoát cứ ngủ luôn thế này.

Trước khi ngủ ai cũng hưng phấn vì bộ phim vừa xem.

"Đinh ca khóc em đau lòng lắm.

Đinh ca anh phải luôn vui vẻ nhé!"

Lưu Diệu Văn cảm khái tối nay nhìn thấy Tiểu Duy ngồi trên tuyết khóc trong lòng chua xót.

"Đinh ca của chúng ta khẳng định sẽ luôn vui vẻ mà."

Hạ Tuấn Lâm tăng thêm lời chúc.

"Đúng thế, ai cũng không thể khi dễ Đinh ca của chúng ta."

Trương Chân Nguyên khí phách lên tiếng, những người còn lại cũng phụ họa theo.

"Đúng đúng đúng."

"Không sai."

Đinh Trình Hâm cả quá trình không nói chuyện, cậu nằm ở giữa an tĩnh nghe những người anh em ồn ào nhốn nháo.

Thực sự hạnh phúc, những ngày tháng như vậy khiến cậu hoài niệm nhất.

Từ khi cậu vào cái giới này, vòng bạn bè khác của Đinh Trình Hâm rất ít.

Nhưng mà, những người này là đủ rồi.

"Được rồi được rồi, ngủ sớm đi.

Ngày mai Đinh ca còn phải dậy sớm cho kịp chuyến bay nữa."

Mã Gia Kỳ ngăn đám nhóc đang hứng khởi nói chuyện lại.

"A, đúng rồi."

"Đinh ca ngủ ngon~"

"Ngày mai Đinh ca lại rời xa bọn em rồi."

Tống Á Hiên thở dài, khoảng thời gian này công việc của Đinh Trình Hâm phi thường bận rộn, thường không thể ở cùng nhau.

"Đúng vậy, Đinh ca bận quá."

"Em sẽ nhớ Đinh ca đó."

"Em cũng vậy...."

Ban đêm, không có ánh đèn chiếu xuống, mỗi người đều thực dễ dàng mở nội tâm để biểu đạt nhớ nhung của bản thân mình.

Con trai ngày thường luôn đem tâm tư của bản thân áp chế xuống, nhưng mỗi một người trong Thời Đại Thiếu Niên Đoàn, đều sẽ đem tình yêu treo ở trên miệng, mỗi người bọn họ đều sẽ không keo kiệt nói nhớ người bên cạnh.

"Đợi anh về mời mấy đứa ăn đồ nướng."

Đinh Trình Hâm ôn nhu mở miệng, dỗ mấy đứa em.

"Được!!!"

"Nhưng mà em muốn ăn lẩu!"

"Em cũng thế."

"Đồ nướng cũng được mà."

Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ cười cười, sau đó lại tiếp tục dỗ mấy đứa nhỏ "Được được được, mời hai bữa.

Lẩu nướng đều ăn hết."

"Đinh ca tuyệt nhất."

"Mau ngủ đi!

Ngủ ngon."

Mã Gia Kỳ đem chăn của Đinh Trình Hâm kéo lên trên mặt, sau đó chúc ngủ ngon những người còn lại.

Tiếp sau đó, mỗi người đều an an tĩnh tĩnh ngủ say.

Một đêm này, Đinh Trình Hâm ngủ rất ngon.

Sáng sớm, người dậy sớm nhất là Đinh Trình Hâm.

Cũng không phải vì để kịp chuyến bay, chỉ bởi vì số người ôm cậu quá nhiều, khiến cho cả người cậu phát nhiệt, cuối cùng cả người đều bị nóng đến tỉnh ngủ.

Sau khi Đinh Trình Hâm dậy cũng không gấp gáp rời giường mà trước tiên nhìn trái nhìn phải những người bên cạnh, phát hiện vẫn là thế giới này mới thả lỏng một chút.

Sau khi nằm nghỉ một lát, thật cẩn thận nhẹ nhàng đem bàn tay gác được qua cả người Mã Gia Kỳ để đặt lên người cậu của Nghiêm Hạo Tường xuống, sau đó lại di chuyển cánh tay của Mã Gia Kỳ.

Bên phải giải quyết xong lại bắt đầu chuyển sang giải quyết hai bên cánh tay bên trái.

Đầu tiên là di chuyển cánh tay Lưu Diệu Văn gác qua người Tống Á Hiên ra, sau đó lại đem đầu Tống Á Hiên đang gối lên tay cậu nhẹ nhàng đẩy ra.

Làm xong mọi chuyện, cậu mới có thể rời khỏi giường.

Mã Gia Kỳ ngủ thực sự quá nông, Đinh Trình Hâm cảm thấy động tĩnh của bản thân đã nhỏ nhất rồi, nhưng vẫn làm Mã Gia Kỳ tỉnh giấc.

"Đinh Nhi, ăn chút gì đi tới gọi đồ ăn rồi."

Mã Gia Kỳ đẩy cánh tay Nghiêm Hạo Tường đang gác trên người mình ra, sau đó đứng dậy kéo Đinh Trình Hâm xuống phòng khách dưới lầu.

"Chút nữa ra sân bay?"

Mã Gia Kỳ vừa ép ép đầu tóc rối xuống vừa nhẹ giọng hỏi.

"Không, còn một lúc nữa cơ, không gấp."

Đinh Trình Hâm nhìn thời gian, lại xem lại tin nhắn nhân viên công tác gửi tối hôm qua, tính toán thời gian cậu còn hơn một giờ nữa mới phải ra sân bay.

"Vậy cậu có trang điểm làm tóc không?"

Mã Gia Kỳ vừa mở hộp đồ ăn vừa hỏi.

"Có, nửa tiếng nữa nhân viên công tác sẽ tới nhà làm.

Cậu tối qua đặt xong đồ ăn sáng rồi à."

Đinh Trình Hâm nhận cháo Mã Gia Kỳ đã chuẩn bị xong, vừa ăn vừa trả lời.

"Ừ, sợ cậu hôm nay đi sớm quá không có gì ăn."

Mã Gia Kỳ cũng uống một ngụm cháo, gật đầu trả lời.

"Lát nữa cậu ngủ thêm chút đi.

Tớ tự trang điểm làm tóc là được."

Đinh Trình Hâm muốn Mã Gia Kỳ ăn xong thì đi ngủ bù, dù sao thì thời gian luyện tập hôm nay cũng là buổi chiều.

"Cậu khi nào về?

Ở bên đó cũng phải nhớ gửi tin nhắn cho tớ, còn có nhớ chú ý quay phim đừng để bị thương."

Mã Gia Kỳ dặn dò Đinh Trình Hâm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

"Ừ, sẽ làm mà.

Phỏng chừng sẽ không về, đến lúc đó các cậu đến chung kết tìm tớ rồi."

Đinh Trình Hâm nhớ lại lịch trình trả lời.

"Ừ, cậu đừng áp lực quá.

Cậu là giỏi nhất mà."

Mã Gia Kỳ vỗ vỗ vai Đinh Trình Hâm, ôn nhu an ủi đối phương, sợ đối phương vì đêm chung kết mà áp lực.

"Ừ."

Đinh Trình Hâm cười gật đầu.

Cậu không áp lực nữa, dù sao thì kết quả cậu là người đến từ năm 2024 cũng đã biết rồi.

Đối với người đã mở ra góc nhìn của thượng đế như cậu, áp lực chuyện gì là không thể, đời trước thực sự áp lực rất lớn, đời này căn bản không tồn tại.

Mà chung kết lần này, Đinh Trình Hâm lại nhìn thấy một người mà cậu chưa từng nghĩ đến.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện


Người ghi chép: Lưu Diệu Văn

Phẫu thuật kết thúc ngày thứ ba rồi, nhưng lại là ngày đầu tiên tôi tới phòng bệnh này.

Trên người mặc đồ vô trùng, ngồi trên ghế bên cạnh giường.

Tôi chỉ muốn nói, trong này thực sự rất áp lực.

Người người đều nói, tôi là người giống Đinh Trình Hâm nhất trong nhóm.

Nhưng ai biết được, tôi căn bản không có sự kiên trì của Đinh ca, từ nhỏ tới lớn đều là anh ấy đem tôi bảo vệ phía sau.

Tôi giống như một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, tôi không trải qua chế độ khảo hạch hàng tháng của công ty.

Tôi từ khi đến công ty mọi chuyện đều thuận lợi, tất cả đều là Đinh ca che chở cho tôi.

Đinh ca cứ luôn hỏi tôi, cánh tay có đau không.

Nhưng bây giờ anh ấy bị xe đụng, tôi nghĩ anh ấy chắc chắn còn đau hơn tôi nhiều lắm.

Đinh Nhi, mau tỉnh lại đi.

Anh không tỉnh.....em

Em phải làm sao đây?

Vốn nghĩ rằng tất cả bọn em rời xa anh chính là bảo vệ anh.

Nhưng hiện giờ xem ra chính là đem anh đẩy xuống vực sâu.

Đinh ca, nếu như anh tỉnh lại em sẽ vì anh mà tập hợp tất cả mọi người lại có được không?

Cho nên, mau tỉnh lại nhé.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 17


"Được rồi, cắt!"

"Chuẩn bị một chút, lại một lần nữa!

Đinh Trình Hâm chuẩn bị, máy quay sẽ quay cậu!"

Quách Kính Minh ngồi sau màn hình, dặn dò Đinh Trình Hâm bên ngoài ống kính.

Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó gửi một tin nhắn "Bắt đầu quay rồi." trong nhóm rồi bỏ điện thoại xuống, đứng dậy chuẩn bị vào hậu trường.

Không sai, nơi này chính là hiện trường quay bộ điện ảnh nhỏ cuối cùng của Diễn viên mời vào chỗ.

Chuyến bay của Đinh Trình Hâm hôm đó chính là vì để kịp đến trường quay để quay phim, hiện giờ bộ điện ảnh này cũng đã quay đến phần kết rồi.

Hôm nay là cảnh cuối cùng của .

"Cắt, nghỉ ngơi chút nhé."

Quách Kính Minh cười hô cắt, từ gương mặt tràn ngập tươi cười của anh có thể thấy được cảnh vừa rồi anh rất vừa lòng.

"Tiểu Đinh, qua bên này."

Quách Kính Minh vẫy tay gọi Đinh Trình Hâm tới bên cạnh mình.

Đinh Trình Hâm lập tức chạy đến bên cạnh Quách Kính Minh, ngồi xuống cái ghế ở bên.

"Cậu lần này quay rất thuận lợi, diễn xuất so với Họa bì lần trước tiến bộ rất nhiều.

Không tồi nha, anh còn tưởng cậu đi học lớp cấp tốc đấy, tiến bộ rất lớn đó!"

Quách Kính Minh cười vỗ vỗ vai Đinh Trình Hâm, anh thực sự đối với biểu hiện gần đây của Đinh Trình Hâm vô cùng vừa lòng.

"Cảm ơn đạo diễn đã khích lệ, em sẽ cố gắng ạ."

Đinh Trình Hâm trong lòng cảm khái, bản thân so với năm đó ăn nhiều hơn hai năm muối, chắc chắn là tiến bộ nhiều rồi.

"Không tồi không tồi, còn rất khiêm tốn.

Như vậy, quay nốt đoạn tiếp theo là đóng máy rồi, cậu cứ quay về nghỉ ngơi trước, lát nữa anh gọi cậu."

Quách Kính Minh càng nhìn thiếu niên trước mặt lại càng hài lòng, cậu nhóc này phẩm tướng tính cách toàn bộ đều là thượng đẳng chi tuyển, tương lai khẳng định sẽ có một mảnh trời đất của riêng mình.

"Vâng ạ, lát nữa gặp."

Đinh Trình Hâm gật gật đầu, vừa trả lời vừa đứng dậy khỏi quay về khu vực nghỉ ngơi.

Sau khi tới khu vực nghỉ ngơi, Đinh Trình Hâm trực tiếp nằm xoài cả người trên ghế, cầm lấy điện thoại bên cạnh mở vào nhóm chat.

Thời Đại Thiếu Niên Đoàn tiểu thảo phòng tin tức như sau:
Đoạn chat trước vẫn còn đang dừng lại ở chỗ cậu nói phải quay phim rồi, trong nhóm xếp hàng lần lượt đều là đi đi.

Mà, vừa quay phim xong quay lại là Đinh Trình Hâm ở trong nhóm chat yên tĩnh dẫn đầu gửi một câu "Anh về rồi."

Tiếp theo không đến hai phút sau, trong nhóm bắt đầu bùng nổ, khôi phục sự sinh động thường ngày.

"Quay về rồi?

Đinh ca!!

Quay phim thế nào?"

Lưu Diệu Văn trả lời đầu tiên.

"Đinh ca, có mệt không?!"

Hạ Tuấn Lâm theo sát phía sau, thuận tay thêm một cái icon vất vả.

"Quay cũng không tệ, cũng không mệt."

Đinh Trình Hâm gõ chữ trả lời hai người.

"Đinh Nhi, khi nào thì kết thúc thế!

Chúng ta ngày mấy gặp nhau?"

Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Sắp rồi, chị đại diện vừa nói với anh, chúng ta ngày kia sẽ hội họp với Đinh ca, sau đó cùng nhau ghi hình lễ bế mạc."

Mã Gia Kỳ giúp Đinh Trình Hâm trả lời vấn đề của Nghiêm Hạo Tường trong nhóm.

"Mấy đứa mau tới đi, anh rất mong chờ đó."

Đinh Trình Hâm cong khóe miệng cười, tay gõ chữ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Đinh ca có phải nhớ em rồi không?"

Tống Á Hiên nhô đầu trong nhóm, nói xong câu này tiếp theo liền gửi icon đáng yêu.

"Đinh ca là nhớ em!!"

Lưu Diệu Văn không cam tâm yếu thế, bám sát theo sau.

"Xuất sắc, Đinh ca nhớ em đấy."

Trương Chân Nguyên cũng gia nhập.

"Em em em!!!

Nhất định là em."

Hạ Tuấn Lâm cũng gia nhập.

"Nhớ, đều nhớ."

Đinh Trình Hâm đẩy nhanh qua cuộc trò chuyện vô bổ này.

"Đinh ca, đã ăn chưa?

Đồ ăn ở đó thế nào?"

Trương Chân Nguyên hỏi Đinh Trình Hâm về thức ăn.

"Cũng được, đoàn phim của đạo diễn Quách Kính Minh thức ăn sẽ không tệ đâu."

Đinh Trình Hâm cười gửi mấy câu này đi.

Chưa thấy nghỉ ngơi được nhiều, cũng chưa cảm thấy nghỉ ngơi được nhiều thì thư ký trường quay đã bắt đầu gọi tên Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm nghe thấy, đầu tiên là gửi vào trong nhóm một câu "Anh làm việc đây.", sau đó đặt điện thoại xuống đứng dậy rời đi.

"Thư ký trường quay lão sư có việc gì ạ?

Bắt đầu quay rồi ạ?"

Đinh Trình Hâm hỏi người thư ký trường quay đã gọi cậu.

"Không có không có, bên kia có nhà đầu tư của tổ tiết mục muốn gặp diễn viên, cậu mau đi đi, Hà Sưởng Hi cũng ở đó rồi."

Thư ký trường quay thấy Đinh Trình Hâm đi đến liền chỉ một hướng để đối phương tự mình đi qua.

"Vâng ạ."

Đinh Trình Hâm gật gật đầu, đi theo hướng ngón tay chỉ.

Thời điểm tới nơi, xác thực có vài người không quen biết, có người nhìn qua rất lớn tuổi, có người lại rất trẻ tuổi.

Những người tuổi tác lớn kia thậm chí còn có chút Địa Trung Hải, mà người trẻ tuổi nhìn qua cảm giác lịch sự văn nhã không có tính công kích.

Lúc Đinh Trình Hâm đến, đạo diễn và Hà Sưởng Hi đều ở đó rồi, Quách Kính Minh sau khi nhìn thấy cậu tới thì giây đầu tiên liền giới thiệu với những người khác "Đây là một nam diễn viên khác của chúng tôi, Đinh Trình Hâm."

"Chào ngài, tôi là Đinh Trình Hâm."

Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chào hỏi.

Ánh mắt mấy cái vị đại thúc bụng phệ Địa Trung Hải này đối với cậu không dừng lại nhiều, gật gật đầu coi như xong.

Ngược lại vị tổng tài văn nhã lịch sự trẻ tuổi kia ánh mắt lại ngây ngốc, mở miệng hỏi.

"Thời Đại Phong Tuấn à?"

Người trẻ tuổi này dung mạo bình thường, khí chất ôn hòa, không có một chút tính công kích nào, rất dễ dàng khiến người bên cạnh nguyện ý nói chuyện với hắn.

"Vâng."

Đinh Trình Hâm gật đầu.

Người trẻ tuổi nghe xong không tiếp tục nói nữa, cười gật gật đầu sau đó tầm mắt liền đặt lên người những lão tổng khác.

Đinh Trình Hâm cảm thấy không có ai chú ý đến cậu, mới âm thầm thở hắt một hơi.

Kiếp trước, cũng đã trải qua cảnh này, chỉ là cho dù có trải qua tình huống này lần thứ hai Đinh Trình Hâm cũng sẽ cảm thấy sợ chết.

Nhưng mà, những điều trước mặt này đều là một đoạn đặc biệt thêm vào thôi.

Đinh Trình Hâm hiểu rất rõ, sau này nhóm người này cũng không xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Năm đó còn bởi vì sợ quy tắc ngầm, Đinh Trình Hâm đã hoảng sợ rất lâu.

Nhưng hiện giờ, đối với Đinh Trình Hâm của năm 2024 mà nói nhóm người này đều là khách qua đường.

Rất nhanh, đoàn khách không mời mà đến cũng rời đi.

Trong mắt Đinh Trình Hâm, đoàn khách này chính là khách không mời mà đến, cậu trời sinh không thích xã giao.

Sau khi họ rời đi, tiến độ quay chụp tiến hành bình thường.

Buổi chiều này trôi qua rất nhanh, quay phim rất thuận lợi.

Cuối cùng vào lúc mười giờ tối, Đinh Trình Hâm đóng máy.

"Xong rồi!!

Chúc mừng Tiểu Đinh của chúng ta đóng máy!!

Cũng chúc của chúng ta đến lúc đó có thể đạt được thành tích tốt."

Quách Kính Minh tiếp nhận hoa tươi thư ký trường quay đã chuẩn bị, tặng cho Đinh Trình Hâm.

"Cảm ơn Quách đạo, khoảng thời gian này em cũng đã học được rất nhiều.

Cảm ơn nhân viên công tác đã vất vả trong khoảng thời gian này, mọi người vất vả rồi~" Đinh Trình Hâm tiếp nhận hoa tươi cúi người cảm ơn toàn bộ mọi người ở đây, cảm tạ bọn họ trong khoảng thời gian này đã chiếu cố.

"Nhóc ngoan~ em về trước đi, mấy ngày nữa gặp nhé."

Quách Kính Minh vỗ vỗ cánh tay Đinh Trình Hâm, cười nói.

"Vâng, qua vài ngày nữa gặp ạ."

Đinh Trình Hâm gật gật đầu, sau đó chào hỏi Hà Sưởng Hi ở phía xa rồi xoay người rời đi.

Cậu biết, tiếp sau còn phải quay bù một số cảnh quay của Hà Sưởng Hi cho nên cậu cũng không tiếp tục ở trong đoàn phim làm phiền thêm nữa.

Những ngày này thực sự rất vất vả, quay phim ngày ngày đêm đêm, máy bay bay đi bay lại thành phố, Đinh Trình Hâm nằm trên giường cái cảm giác thoải mái khiến cậu mơ màng buồn ngủ.

Nhưng cậu vẫn còn cố chống đỡ, gửi một câu ngày kia gặp ở trong nhóm.

Rất nhanh mấy đứa nhỏ trong nhóm lại khôi phục sôi nổi.

"Ngày kia gặp, Đinh ca."

"Ngày kia gặp +1."

"Ngày kia gặp +2."

"Ngày kia gặp +10086."

"Ngày kia gặp, A Trình."

Sau đó, Đinh Trình Hâm không trả lời nữa, bởi vì cậu đã tiến vào trong mộng đánh cờ với Chu Công rồi.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện


Người ghi chép: Mã Gia Kỳ

Hôm nay thời tiết trong lành, A Trình nếu như có thể, thực hi vọng cậu mở mắt ra có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngoài kia tươi đẹp thế nào.

Lần tai nạn xe này của cậu động tĩnh rất lớn, hot search weibo đã treo mấy ngày rồi.

Nghe nói, Phi tổng vì cậu mà lo lắng đến bạc đầu.

Kỳ thực, cũng không phải là nguyên nhân của cậu.

Bắt đầu từ sau ngày nhóm chúng ta giải tán tóc ông ấy đã bắt đầu bạc rồi.

Tớ biết, cậu vẫn luôn không hiểu vì sao chúng ta nói tan liền tan.

Tớ cũng biết, cậu vẫn luôn hi vọng bọn tớ quay về bên cạnh cậu.

Hôm qua, Lưu Diệu Văn nói với tớ mong muốn tập hợp TNT lại, bởi vì như vậy cậu nhất định sẽ không nỡ rời xa bọn tớ nữa.

Thực hi vọng, là như vậy.....

Cậu hiện tại chẳng hề có sinh khí, tớ thực sự rất sợ.

Chú dì bên đó tớ đã an ủi rồi, hiện tại việc cậu phải làm là mau chóng khỏe lại.

Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi.

Tớ vốn cho rằng TNT giải tán là kết quả tốt nhất, tư bản sẽ không làm khó dễ cậu nữa.

Nhưng bây giờ, tớ lại cảm thấy, tớ giải tán không chỉ là TNT, mà còn đem đi theo nhiệt ái sân khấu là cậu.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 18


Các thiếu niên đoàn tụ vẫn luôn vô cùng náo nhiệt, vô luận có muộn hay mệt đến bao nhiêu vẫn luôn muốn nhìn thấy đối phương đầu tiên.

Mấy người Mã Gia Kỳ bay chuyến đêm, đến khách sạn cũng đã đêm muộn rồi.

"Mau lên, về phòng ngủ đi.

Sáng sớm mai không có việc gì, diễn tập sẽ tiến hành vào buổi chiều."

Hân ca đến lễ tân nhận thẻ phòng đã sớm đặt trước, vừa phát cho từng thành viên vừa dặn dò mau chóng về phòng nghỉ ngơi.

"Hân ca, Đinh Nhi ở phòng nào vậy?"

Lưu Diệu Văn nhận thẻ xong liền hỏi.

"5201, mấy đứa về phòng sớm đi, cậu ấy giờ này chắc là ngủ rồi."

Hân ca nhìn thời gian, sau đó khuyên mấy người còn lại vẫn là đừng nên qua đó.

"Vâng ạ, Hân ca anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.

Ngày mai gặp."

Lưu Diệu Văn nhận được đáp án xong cũng không nghe mấy câu sau nữa, vẫy vẫy tay cùng những thành viên còn lại cùng vào thang máy.

Vừa chớp mắt một cái một đám nhóc đã chẳng còn lại đứa nào, nhân viên công tác bất đắc dĩ thở dài, sau đó cũng quay đầu lên lầu tìm phòng đi ngủ.

Đinh Trình Hâm vốn biết các thành viên hôm nay sẽ tới, nhưng lúc vừa mở cửa phòng nhìn thấy sáu đứa nhóc kéo theo hành lý đứng ở đó trong lòng vẫn cảm động một chút.

Cậu biết bọn họ sẽ tới tìm cậu, nhưng không biết là ngay cả hành lý cũng chưa cất đã đến gặp.

"Yo~ Đinh ca muộn như vậy còn chưa ngủ là đang đợi ai đây?"

Hạ Tuấn Lâm biết rõ còn cố cười hỏi.

"Đúng nha, Đinh ca sao vẫn còn chưa ngủ nha."

Nghiêm Hạo Tường cũng cười hùa theo Hạ Tuấn Lâm chọc ghẹo Đinh Trình Hâm.

"Đợi mấy đứa đó, có mệt không, vào phòng nói chuyện đi."

Đinh Trình Hâm mở to cửa ra để cho mọi người vào trong.

Cứ như vậy, một đám người hùng hổ nối đuôi nhau kéo hành lý xông vào trong phòng Đinh Trình Hâm.

Hành lý ném sang một bên, Trương Chân Nguyên trực tiếp đặt mông lên giường Đinh Trình Hâm, Lưu Diệu Văn thậm chí còn chui vào trong chăn cảm thụ nhiệt lượng còn dư lại, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm cũng ngã xuống giường không muốn đứng lên, Tống Á Hiên thì kéo Đinh Trình Hâm cho đối phương một cái ôm thật lớn, Mã Gia Kỳ tựa vào ghế nhìn Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca!!

Đinh ca!!

Có kích động không?

Có căng thẳng không?

Ngày kia là có kết quả rồi~" Hạ Tuấn Lâm nằm bò trên giường, xua tan mệt mỏi trên máy bay, cười hỏi Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca của chúng ta chắc chắc có thể đoạt giải!

Thả lỏng đi~" Em trai hâm mộ Đinh Trình Hâm – Lưu Diệu Văn lên sóng, trong mắt hắn Đinh ca lợi hại một trăm lần.

"Mấy đứa lát nữa về phòng đi, đêm nay anh ngủ với Đinh ca."

Trương Chân Nguyên định ăn vạ không dậy nữa.

"Không không không, tối nay vẫn là để em."

Tống Á Hiên ôm Đinh Trình Hâm làm nũng.

"Em với Đinh ca lâu lắm không gặp rồi, vẫn là để em đi."

Nghiêm Hạo Tường nằm bò trên giường giơ tay lên biểu thị chuyện này vẫn là dành cho hắn.

"Các anh đều về hết đi, em lười động đậy rồi, để em ở lại đi."

Lưu Diệu Văn tỏ ý bản thân tay cũng không muốn giơ lên, vô cùng mệt.

"Như vậy đi, mọi người đểu ở lại đây, Đinh ca đến phòng em ngủ~" Hạ Tuấn Lâm cơ trí lên tiếng, từ trên giường bật dậy muốn kéo Đinh Trình Hâm đi.

Nhìn đám em trai đang ầm ĩ, Đinh Trình Hâm chỉ ôn nhu nhìn không lên tiếng.

"Được rồi được rồi, cũng gặp nhau rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, mọi người tự xách hành lý về phòng mình đi.

Ở như đã phân chia nhé.

Đinh ca sáng sớm mai còn có hoạt động, mấy đứa ngủ bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy."

Mã Gia Kỳ đứng dậy, nhìn thời gian sau đó thúc giục mấy đứa em về phòng nghỉ ngơi.

"Vâng ạ......Đinh ca ngủ ngon."

"Ây~ Đinh ca ngủ ngon."

"Đinh ca ngủ ngon."

"Đinh ca, ngày mai gặp."

"Đinh Nhi, ngủ ngon."

Không còn cách nào khác, Mã ca lên tiếng, những người còn lại đều đứng dậy khỏi giường, tự cầm hành lý của mình chậm chạp rời khỏi phòng Đinh Trình Hâm.

Mã Gia Kỳ là người cuối cùng rời đi, trước khi rời đi còn xoa xoa vai Đinh Trình Hâm, cho đối phương một cái ôm, nhẹ giọng ở bên tai đối phương nói ba chữ "Vất vả rồi." nói xong mỉm cười rời đi.

Sau khi mọi người đi hết, Đinh Trình Hâm mới cảm thấy trong phòng có chút quạnh quẽ.

Thói quen của con người thực sự rất khó thay đổi, Đinh Trình Hâm đã quen có sáu người ở bên cạnh, quen ở trong nhóm nói chuyện sẽ có sáu người phụ họa, cũng đã quen sân khấu rộng lớn có sáu người cùng đứng.

Mà, Đinh Trình Hâm hai mươi hai tuổi đã từng đem những thói quen này quên đi hết, chỉ bởi vì nhóm giải tán, thành viên li khai, cũng đã rất lâu rất lâu không có được những ấm áp này rồi.

Mà nay, trở về khoảng thời gian bản thân làm việc bên ngoài, lại cùng các thành viên gặp nhau, loại cảm giác đột nhiên này khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.

Linh hồn hai mươi hai tuổi, lại được cảm nhận cảm giác ấm áp thực sự đã rất lâu không có được này.

Là cái loại cảm giác mà lần nữa có được liền không muốn buông tay.

Cả đêm, Đinh Trình Hâm mang theo nụ cười đi ngủ, cả một đêm đều là mộng đẹp.

Sáng sớm, Đinh Trình Hâm bị nhân viên công tác gọi dậy từ rất sớm, trang điểm, làm tóc cho cậu, sau đó được một chiếc xe van trực tiếp đưa tới hiện trường chung kết .

Sớm như vậy là bởi vì hôm nay cậu phải đến hiện trường trước để đi trước một lần lưu trình của diễn viên.

Có lẽ là tối hôm trước ngủ quá muộn, lúc Đinh Trình Hâm được sắp xếp đứng bên cạnh Quách Kính Minh vẫn còn có chút như đi vào cõi tiên.

"Tiểu Đinh??

Sao thế, cậu hôm nay sao chẳng có chút tinh thần nào?

Tối qua ngủ muộn quá à?"

Quách Kính Minh cười vỗ vỗ cánh tay Đinh Trình Hâm, định đánh thức đối phương đang đi vào cõi tiên.

"Xin lỗi Quách đạo, tối qua xác thực ngủ có chút muộn."

Đinh Trình Hâm lấy lại tinh thần trước tiên nhận sai với đối phương.

"Không sao, cái này có gì phải xin lỗi chứ, cậu nhỏ tuổi ngủ muộn cũng rất bình thường, nhưng mà vẫn nên đi ngủ sớm để tốt cho thân thể."

Quách Kính Minh ôn nhu xoa dịu Đinh Trình Hâm, tỏ ý đối phương không cần phải xin lỗi.

"Em cảm ơn ạ~" Đinh Trình Hâm cười với Quách Kính Minh.

"Anh còn tưởng cậu lo lắng vì tối mai không biết có nhận được giải hay không, hahaha.

Đúng rồi, huynh đệ mà cậu ngày nhớ đêm mong cũng tới rồi nhỉ?"

Quách Kính Minh cười trêu chọc Đinh Trình Hâm, chỉ vì đối phương ở trường quay thường xuyên an lợi video của nhóm mình cho hắn.

"Đến rồi, quay về em sẽ giới thiệu bọn họ với anh."

Đinh Trình Hâm nhớ tới những người anh em của mình thì thập phần tự hào.

"Yo yo yo, xem cậu kiêu ngạo chưa kìa.

Được rồi, về cho anh xem người cậu ngày nào cũng khen ngợi nhé."

Quách Kính Minh cười gật gật đầu.

Lưu trình buổi sáng rất nhanh đã xong, Đinh Trình Hâm và Quách Kính Minh chào hỏi xong liền đi xuống tầng hầm để xe chuẩn bị cùng nhân viên công tác quay về khách sạn.

"Đinh Nhi, chúng ta ở bên này đợi, tài xế sắp tới rồi."

Nhân viên công tác gọi điện liên lạc với tài xế xong, kéo Đinh Trình Hâm ở bãi đỗ xe đợi.

Trong khi cậu đang tò mò muốn xem xem có xe van của Vy tỷ hoặc đạo diễn khác nào không thì đột nhiên cậu nhìn thấy một người mà cậu không ngờ đến.

Người đó, một người đàn ông, diện mạo bình thường, dáng người cũng không cao.

Mà Đinh Trình Hâm có thể chú ý đến hắn không vì nguyên do gì khác mà là vì người này chính là người đại diện sau đó đến Thời Đại Phong Tuấn mà Nghiêm Hạo Tường từng nói!

Chính là cái người đã gây ra thảm kịch của Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên!

Sao có thể?

Đinh Trình Hâm không hiểu.

Rốt cuộc là do cậu quay trở lại sinh ra hiệu ứng hồ điệp hay là vì hắn vốn dĩ xuất xiện ở thời điểm này rồi.

Nếu như là hiệu ứng hồ điệp, nhưng trước mắt tình tiết vẫn luôn giống trước kia, chưa từng thay đổi.

Nếu như là hắn vỗn dĩ xuất hiện tại thời điểm này, thì chuyện này nghĩ kỹ thực quá đáng sợ.

Nói cách khác, chuyện mà Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên gặp phải, rất có khả năng sớm đã được lên kế hoạch rồi.

"Tiểu Đinh??"

"Đinh Trình Hâm???"

Đinh Trình Hâm bị nhân viên công tác lắc lắc hồi thần.

"Sao vậy ạ?"

"Anh muốn hỏi em làm sao ấy?

Vừa rồi gọi em, em chẳng để ý đến anh."

"Không có gì đâu Hân ca, thất thần thôi."

"Đi thôi, xe đến rồi."

"Vâng."

Đinh Trình Hâm trước khi đi lại nhìn lại về hướng kia, nhưng người đó đã không còn ở đó rồi.

"Chắc chắn là hôm qua mấy đứa Lưu Văn kia đến nháo em đúng không?

Anh hôm qua đã nói với mấy đứa nó là muộn quá rồi."

Sau khi lên xe, Hân ca bất đắc dĩ nói.

"Không sao, Hân ca.

Bọn em không gặp nhau thì không ngủ được."

"Mấy đứa ấy, bảy người như một."

"Ở trên xe ngủ một lát đi, Tiểu Đinh."

"Vâng."

Lời phía sau Đinh Trình Hâm không trả lời nữa, Hân ca cũng chỉ coi như cậu đã ngủ rồi.

Mà giờ phút này, Đinh Trình Hâm nhìn phong cảnh ngoài cửa xe muôn vàn suy nghĩ.

Nếu như thực sự có người phá rối sau lưng, cậu nhất định phải bắt được cánh tay bẩn phía sau bức màn, tự tay chặt đứt.

Nhóm của cậu, cậu tới bảo vệ, ai cũng không được động vào dù chỉ một chút.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện


Người ghi chép: Nghiêm Hạo Tường

Hôm nay thời tiết rất tệ, bên ngoài gió lớn cứ thổi liên tục.

Đinh ca, tính toán ngày tháng em đã về Trung Quốc sắp được một tháng rồi, mà trong đó có gần một tuần em ở trong bệnh viện cùng anh.

Một tuần rồi, anh vẫn chưa tỉnh.

Em chỉ có thể kể chuyện cho anh nghe, nói về những chuyện phát sinh gần đây.

Mã ca và Diệu Văn gần đây đều đang liên lạc với những thành viên còn lại.

Bọn họ trong lòng thực sự cảm thấy rằng, mọi người tập hợp đầy đủ anh sẽ tỉnh lại.

Em không liên lạc, bởi vì em chẳng còn mặt mũi nào gặp mọi người.

Em biết, ngày hôm đó nếu như không phải em quyết đoán rời nhóm li khai, nhóm chúng ta cũng sẽ không biến thành tan đàn xẻ nghé như bây giờ.

Là em phản bội lời thề trước, cho dù là em rời đi có nguyên nhân.

Nhưng cuối cùng vẫn là không quay về được nữa, vết thương của Mã ca không thể quay lại, vết thương của Lưu Văn không thể quay lại, chuyện trong lòng anh cũng không thể quay lại.

Nếu như có thể, em thực sự hi vọng ngày hôm đó em không đi.

Như vậy, mọi chuyện cũng sẽ không bắt đầu.

Được rồi, hôm nay đến đây thôi.

Chúng ta nói chút chuyện gì vui vẻ đi, em tiếp tục đọc truyện cổ tích cho anh nhé.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 19


"Quách đạo, đây là toàn bộ thành viên Thời Đại Thiếu Niên Đoàn bọn em ạ."

Giao lưu thân thiện ở hậu đài , Đinh Trình Hâm tự mình kéo toàn bộ thành viên Thời Đại Thiếu Niên Đoàn tới giới thiệu từng người với Quách Kính Minh.

"Đây là Mã Gia Kỳ."

"Chào Quách đạo ạ."

"Đây là Tống Á Hiên."

"Chào Quách đạo ạ."

"Đây là Lưu Diệu Văn."

"Chào Quách đạo ạ."

"Đây là Trương Chân Nguyên."

"Chào Quách đạo ạ."

"Đây là Nghiêm Hạo Tường."

"Chào Quách đạo ạ."

"Đây là Hạ Tuấn Lâm."

"Chào Quách đạo ạ."

Mỗi một người sau khi giới thiệu xong đều ngoan ngoãn cúi người chào hỏi, quy củ ngoan ngoãn.

Quách Kính Minh hài lòng gật gật đầu, tăng thêm ý cười, dù sao thì chẳng có ai lại không thích một đám nhóc đẹp trai lại ngoan ngoãn như vậy cả.

"Vẫn luôn nghe Tiểu Đinh khoe khoang về các cậu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên đúng là cả nhóm mỗi người đều rất đẹp trai."

Quách Kính Minh cười vỗ vỗ Đinh Trình Hâm sau đó hài lòng gật đầu.

"Đúng không, em đã nói là nhóm em ai cũng vô cùng đẹp trai mà."

Đinh Trình Hâm mười phần tự hào, cậu thực sự là người thường xuyên khoe về nhóm, phàm là người quen thuộc với cậu một chút đều sẽ bị cậu điên cuồng an lợi.

"Đúng đúng đúng, cậu nói đúng.

Được rồi, mấy cậu cứ ở hậu đài nghỉ ngơi trước đi, sắp bắt đầu rồi.

Tiểu Đinh, nhớ là sau khi kết thúc còn có tiệc, đến lúc đó theo anh đi tham gia đấy."

Quách Kính Minh cười sủng nịch, sau đó vỗ vỗ vai Đinh Trình Hâm rời đi.

"Quách đạo đi thong thả~" các thành viên ngoan ngoãn cung kính nhìn theo Quách Kinh Minh rời đi.

Cửa vừa đóng, mọi người lập tức thả lỏng chân tay, lại bắt đầu náo nhiệt lên.

"Phù~ căng thẳng chết em rồi."

Quách Kính Minh vừa rời đi Lưu Diệu Văn lập tức hít sâu một hơi.

"Anh cũng thế, sợ biểu hiện không tốt khiến cho Đinh ca mất mặt."

Hạ Tuấn Lâm thả lỏng xong liền trải dài trên sô pha.

"A Trình, buổi tối cậu tham dự nhớ đừng uống rượu."

Mã Gia Kỳ kéo Đinh Trình Hâm lại dặn dò.

"Đúng đúng đúng, trường hợp như vậy nhất định phải chú ý."

Tống Á Hiên cũng vô cùng lo lắng.

Ngày thường bảy người cùng nhau tham gia tiệc rượu còn tốt, còn có thể giúp nhau ngăn cản, thậm chí còn cùng nhau trốn đi.

Mà bây giờ Đinh Trình Hâm chuẩn bị một mình đối mặt, khó tránh bị đồng đội dặn dò một phen.

"Hân ca, anh phải chú ý nhiều vào, thỉnh thoảng phải ngăn lại."

Lưu Diệu Văn trực tiếp kéo Hân ca năn nỉ đối phương buổi tối phải chú ý nhiều.

"Yên tâm đi các vị tiểu tổ tông.

Anh chắc chắn không rời Tiểu Đinh nửa bước, anh phải ngăn chặn hết." nhân viên giơ tay biểu quyết, những người còn lại mới yên tâm.

"Thời Đại Thiếu Niên Đoàn hậu trường!"

"Vâng.

Đến ngay ạ."

Nhân viên show tiến vào hậu trường thúc giục, nhân viên công tác lập tức gật đầu trả lời.

Đêm hội tiến hành bình thường, giống như kiếp trước, Đinh Trình Hâm nhận được tiếp ứng đặc sắc của anh em, cùng nhau biểu diễn trên sân khấu, cũng thành công giành được hai cúp.

Không có điểm nào khác với kiếp trước, có thể thấy được mọi chuyện đều diễn biến bình thường.

Đêm hội kết thúc, Đinh Trình Hâm còn chưa kịp chào mấy người anh em đã bị Quách Kính Minh mang đi.

Ngồi trên xe của đạo diễn, được đưa tới địa điểm tiệc tối là một khách sạn vô cùng xa hoa.

Giống như kiếp trước, sau khi Đinh Trình Hâm theo Quách Kính Minh chào hỏi mấy vị đạo diễn xong liền tách ra, ngồi ở một góc nhìn cảnh tượng xa hoa náo nhiệt trước mắt nội tâm không hề gợn sóng.

Ở bên cạnh Đinh Trình Hâm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Lý Hân, tiệc tối bình thường Đinh Trình Hâm cũng không ăn không uống gì.

"Tiểu Đinh, hay là ăn chút gì thanh đạm đi?

Anh đi lấy cho em ít rau?"

Nhân viên công tác thực sự không nhìn nổi nữa, đứa nhỏ nhà mình tối chẳng ăn chút gì cả, có chút đau lòng chỉ bàn buffet cách đó không xa dò hỏi đối phương có ăn không.

"Hân ca, em không ăn không sao."

Đinh Trình Hâm lắc đầu, cậu thực sự là ăn không nổi.

Cảnh xa hoa náo nhiệt này cậu thực sự không thích, thậm chí cảm thấy có chút giả dối, mỗi người ở đây trên mặt đều là nụ cười giả tạo, ngay cả mỗi một câu xã giao cũng đều có mục đích nhất định.

Cậu càng muốn về nhà hơn, trở về bên cạnh sáu người bọn họ, hưởng thụ nơi chỉ có ôn nhu, không có giả dối không có ác ý.

"Hay là lát nữa chúng ta về đi."

Nhân viên công tác nhìn thời gian, cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nữa, cảm thấy trong lúc không có người chú ý liền có thể rời đi trước.

"Đợi chút nữa, em sợ có người tìm em, đợi mười phút nữa không có ai thì chúng ta đi."

Đinh Trình Hâm nhìn thời gian, tính toán sau đó nói với Hân ca.

"Được, vậy thì mười phút sau chúng ta đi."

Lý Hân gật đầu, sau đó lấy điện thoại liên lạc với công ty.

Đinh Trình Hâm vì sao lại nói mười phút, chủ yếu là cậu nhớ rõ năm đó Hân ca cũng muốn đưa cậu rời đi, nhưng vừa muốn đi liền có người tới tìm cậu, trong ấn tượng lúc đó đang muốn đi lại bị tóm được rất xấu hổ.

Nếu như không có gì thay đổi thì chắc là sắp tới rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo có một người cầm ly rượu đứng trước mặt Đinh Trình Hâm.

"Cùng uống một ly đi, Đinh Trình Hâm."

Người đến cũng không phải là người không quen biết, chính là người trẻ nhất trong ba vị đại lão ngày hôm đó đến thăm trường quay.

"Thật ngại quá, nghệ nhân công ty chúng tôi không uống rượu."

Hân ca tận chức tận trách ngăn cản chén rượu đưa tới.

"Ồ?

Công ty không cho phép?

Nơi nay là tiệc rượu, công ty chắc là không quản được nhỉ."

Rõ ràng là một người lịch sự văn nhã như vậy, khí thế lại một chút cũng không thua, quả nhiên là ông chủ.

"Thật ngại quá, tôi không biết uống rượu."

Đinh Trình Hâm tự mình từ chối ly rượu, lời nói xa cách.

"Ồ?

Vậy thì hi vọng lần gặp tiếp theo của chúng ta, cậu có thể uống với tôi một ly."

Người thanh niên không tiếp tục mời rượu nữa mà cười khách sáo nói.

"Được, lần sau sẽ cố gắng."

Đinh Trình Hâm cũng khách khí trả lời.

Đây đều là lời lặp đi lặp lại, mọi người nói lần sau đại bộ phận đều sẽ không có lần sau nữa, lại nói những người có mặt ở đây đều không dễ đắc tội, Đinh Trình Hâm tự nhiên sẽ không thể không cho đối phương mặt mũi.

Hơn nữa, trong trí nhớ của cậu sau này cậu thực sự cũng không gặp qua vị giám đốc hào hoa phong nhã này nữa.

Cho nên lần sau có nghĩa là chẳng có ngày nào trong tương lai.

"Được, lần sau gặp."

Vị giám đốc trẻ tuổi nói xong liền rời đi.

"Đi thôi Đinh Nhi, lái xe đến rồi."

Giám đốc bên này đi chưa được bao lâu, nhân viên công tác đã kéo Đinh Trình Hâm xoay người rời đi, hắn càng ngày càng cảm thấy một người ngăn không được phải nhanh chóng đem người rời đi.

Trở về đến khách sạn, Hân ca liền tìm lý do rời đi.

Đinh Trình Hâm biết đây là bởi vì có một đám nhóc trốn trong phòng cậu.

Mở cửa ra, Đinh Trình Hâm liền nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường tự cho mình là thần bí trốn trong phòng tắm.

"Gì vậy?

Nghiêm Hạo Tường, em say rồi à?"

Đinh Trình Hâm cười hùa theo bọn họ diễn kịch.

"Khụ khụ khụ, Đinh ca em đang ngắm trăng."

"Em có thể nghĩ trước khi nói dối không?"

"Hahahaha, không~"

"Có mỗi em à?"

"Có mình em thôi~~ Đinh ca~~ bọn họ đều ngủ rồi."

Đinh Trình Hâm có nhịn cười diễn tiếp, giả bộ tìm bốn phía.

Nghiêm Hạo Tường điên cuồng ngăn cản, khăng khăng chỉ có một mình mình.

"Đinh ca!!!"

Rèm cửa đột nhiên bị xốc lên, một đám người lên tiếng.

"Đinh ca!!!"

Ghế dưới bàn cũng bị đẩy ra, Tống Á Hiên thò đầu ra ngoài.

"AAAA!"

Đinh Trình Hâm lúc này không phải giả vờ, tuy rằng cậu đã sớm nhớ ra sau rèm có người, dưới bàn có người, nhưng lúc lại trải qua một lần nữa vẫn có chút bị dọa sợ.

Chỉ bởi vì đột nhiên lên tiếng liền bị dọa.

"Đinh ca, chúc mừng nhận giải."

"Chúc mừng chúc mừng~~"

"Đinh ca, giỏi thật!!"

"Siêu lợi hại luôn."

Một đám người vây xung quanh Đinh Trình Hâm, khen ngợi cậu.

Thậm chí mỗi người cũng đều thật lòng vui mừng, cảm giác giống như bản thân được nhận thưởng vậy.

Thời khắc này thực sự rất ấm áp, đối lập với bữa tiệc linh đình lạnh băng kia, đây mới là cảm giác gia đình.

"Trương ca đâu?"

"Trương ca ngủ rồi."

"Ngủ thật rồi?"

"Ngủ thật rồi."

Đinh Trình Hâm cười khinh thường, sau đó một phen nhấc chăn lên.

"Đây là ai?"

"AAAA" Chăn đột nhiên bị nhấc lên khiến Trương Chân Nguyên bị dọa sợ.

"Hahahaha."

"Hahahaha."

"Hahahaha."

Những người còn lại nhìn Trương Chân Nguyên bị dọa thành thiếu nữ liền ôm bụng cười to.

Căn phòng nhỏ bé ngập tràn tiếng cười.

Thế giới này Đinh Trình Hâm thay đổi rồi, cậu chủ động tìm Trương Chân Nguyên.

Không vì cái gì khác, cậu đến là vì thay đổi tất cả.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Nhật ký bệnh viện


Người ghi chép: Mã Gia KỳA Trình, hôm nay thời tiết rất đẹp, là tiết trời mà cậu thích nhất đấy.

Thực sự hi vọng cậu tỉnh lại cùng với bọn tớ ra ngoại thành dạo chơi.

Không phải cậu nói thích cùng dạo chơi với bọn tớ nhất hay sao?

Lúc trước luôn cảm thấy ít thời gian, không có cơ hội ra ngoài.

Cậu khỏe lên tớ đưa cậu ra ngoài chơi.

Gần đây tớ liên lạc với Trương Chân Nguyên mới biết thì ra ngày hôm đó cậu đến thăm em ấy.

Người nhận điện thoại là ba em ấy, từ sau khi biết tin của cậu, chú ấy liền thu hết toàn bộ thông tin lại, sợ sẽ kích thích đến bệnh tình của Trương Chân Nguyên.

Cho nên em ấy không biết ngày hôm đó sau khi cậu ra ngoài đã xảy ra tai nạn xe.

Tớ rất muốn liên lạc với em ấy, đưa em ấy tới gặp cậu.

Nhưng ba mẹ em ấy không hi vọng tớ sẽ làm như vậy.

Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn tìm được rồi.

Nhưng tình trạng của em ấy cũng rất kém.

Bọn tớ tận lực kéo tất cả mọi người tới gặp cậu, cậu phải mau chóng khỏe lên nhé.

Cùng chúng tớ đi du lịch có được không?
 
Back
Top Bottom