Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 290



Lần này cũng là một bé trai, nặng 3,5kg, đúng là một cậu bé bụ bẫm.

Ở bệnh viện hai ngày, Diệp Thư được xuất viện về nhà để ở cữ.

Lần này cũng giống như hồi sinh Chính Hồng, ông bà nội ở lại chăm cháu đến khi cháu được bốn tháng thì đưa cháu về quê.

Vợ chồng Diệp Thư lại trở về cuộc sống mỗi cuối tuần về quê.

Lần này con trai lớn ở lại thành phố, không về quê cùng ông bà nội.

Diệp Thư cho con trai lớn vào học lớp mầm non, sáng tối nhờ Thạch Lỗi đưa đón hai chị em.

Cả nhà bốn người, từ thứ Hai đến thứ bảy người lớn thì đi làm, trẻ con thì đi học, đến chủ nhật lại về quê thăm ông bà và em út.

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ hè, hai đứa trẻ được nghỉ học. Thạch Lỗi đưa hai con về quê với ông bà.

Diệp Thư và Thạch Lỗi lại trở về cuộc sống của hai người.

Không có con cái ở bên, siêu thị của Diệp Thư lại được sử dụng triệt để.

Hai vợ chồng tranh thủ lúc rảnh rỗi nấu sẵn đồ ăn cho cả tuần, như vậy mỗi ngày tan làm về sẽ đỡ mất công nấu nướng, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cuộc sống không có con cái bên cạnh thật sự rất thoải mái. Đến nỗi Thạch Lỗi cũng phải thốt lên rằng, anh mong các con nhanh lớn.

Đợi chúng nó lớn hết, để chúng nó tự lập, lúc đó trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng, cuộc sống lúc ấy mới thực sự thoải mái.

Diệp Thư cười bảo anh suy nghĩ xa xôi quá, con út mới có 5 tháng tuổi, còn ít nhất 20 năm nữa mới đến lúc tự lập.

Nghe vậy, Thạch Lỗi cũng cười, thật lòng nói rằng đó cũng là mong ước của anh.

Cả nhà cứ thế mà tận hưởng một kỳ nghỉ hè vui vẻ, thoắt cái đã đến lúc hai đứa nhỏ phải về đi học.

Vào ngày chủ nhật cuối cùng của tháng Tám, Diệp Thư và Thạch Lỗi lại về quê.

Lần này về là để đón hai đứa nhỏ về luôn. Hai đứa khỏi phải nói, được chơi ở quê đã đời nên chẳng đứa nào muốn về đi học cả.

Con gái thì còn đỡ, dù sao cũng gần mười tuổi rồi, cũng đã hiểu chuyện.

Còn cậu con trai lớn, biết lần này phải về theo bố mẹ đi học là giở đủ mọi chiêu trò nũng nịu, mè nheo, quyết không chịu về.

Thấy mẹ không đồng ý, cuối cùng cậu bé chạy biến đi, giận dỗi.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi đi theo xem con trai đi đâu, đừng để lại chạy lên núi chơi.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến một chuyện không lớn cũng không nhỏ xảy ra trong kỳ nghỉ hè.

Chuyện cũng không có gì to tát, chỉ là hai đứa nhỏ khi theo bạn bè lên núi cắt cỏ cho lợn thì gặp và nói chuyện với một tên phần tử xấu bị đưa về đây.

Nói không to tát, nhưng tên phần tử xấu đó lại chính là bố chồng của Diệp Thư. Cô giấu nhẹm chuyện này đi, sợ người khác phát hiện ra, ai ngờ đâu Thạch Chí Viễn lại nhìn thấy hai đứa nhỏ, không những không tránh mặt mà còn chủ động bắt chuyện.

Đến tối chủ nhật, hai đứa nhỏ về kể lại chuyện này, khiến Diệp Thư tức đến phát điên. Nếu lúc đó Thạch Chí Viễn ở đó, chắc chắn cô ẽ muốn bóp c.h.ế.t ông ta.

Đúng là đồ sao chổi, không phá hoại gia đình cô thì ông ta không cam tâm phải không?

Bản thân đang trong tình cảnh nào mà không biết, còn dám lại gần hai đứa nhỏ?

Lỡ như bị người ta phát hiện ra họ giống nhau thì phải làm sao?

Thạch Lỗi rất giống Thạch Chí Viễn, hai đứa nhỏ lại giống Thạch Lỗi, vậy nên hai đứa nhỏ cũng có nét giống Thạch Chí Viễn.

Chỉ là Thạch Chí Viễn phải chịu khổ cực nên gầy hẳn đi, trông khác xa so với trước đây. Thêm nữa, ông ta lại là phần tử xấu nên người dân trong làng không ai tiếp xúc, vì vậy mà không ai phát hiện ra điểm này.

Bây giờ hay rồi, ông ta còn chủ động làm thân với hai đứa nhỏ.

Diệp Thư tức giận đến mức tối hôm đó không về nhà, bảo ông nội đi tìm Thạch Chí Viễn, cảnh cáo ông ta không được phép đến gần hai đứa nhỏ nữa.

Ông bà nội thấy Diệp Thư tức giận như vậy, định bênh vực cho Thạch Chí Viễn vài câu nhưng cô không nghe, chỉ dặn họ nói với Thạch Chí Viễn là không được phép lại gần con mình. Nếu để người khác phát hiện ra thì sẽ liên lụy đến cả bọn họ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 291



Nếu ông ta còn tiếp tục, sau này cô sẽ không cho hai đứa nhỏ về quê nữa.

Câu nói này vừa là để cảnh cáo Thạch Chí Viễn, vừa là nói với hai ông bà lão.

Nếu họ vẫn tiếp tục sai lầm như vậy, thì gia đình cô sẽ không quay về đây nữa.

Thậm chí, có thể cô sẽ chuyển cả nhà đến nơi khác sinh sống. Mặc dù làm như vậy sẽ rất phiền phức, nhưng còn hơn là sau này bị Thạch Chí Viễn liên lụy.

Không biết ông nội đã nói gì với Thạch Chí Viễn, từ đó về sau Diệp Thư không còn nghe hai đứa nhỏ nhắc đến ông ta nữa.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ba năm nhanh chóng trôi qua, giờ đã là năm 1975.

Ba năm này, cuộc sống của gia đình Diệp Thư rất yên bình, ba đứa con đều khỏe mạnh, ông bà tuy tuổi đã cao nhưng sức khỏe vẫn tốt, thỉnh thoảng có ốm đau lặt vặt nhưng không có bệnh gì nghiêm trọng.

Điều đáng nói nhất là Thạch Lỗi, ba năm qua, anh đã dựa vào năng lực của mình để trở thành chủ nhiệm kỹ thuật của nhà máy.

Tất nhiên, kỹ thuật giỏi là một chuyện, nhưng bố của chị Ngô Tú Hòa - ông xưởng trưởng nhà máy Ngô cũng góp phần không nhỏ.

Mấy năm nay, mối quan hệ giữa Diệp Thư và Ngô Tú Hòa ngày càng tốt, cô cũng quen biết với bố mẹ và anh chị em của Ngô Tú Hòa.

Những dịp lễ Tết, Diệp Thư đều đến thăm hỏi gia đình họ. Quả nhiên câu nói "Một người làm quan, cả họ được nhờ" là có lý do cả. Nhờ vậy mà Thạch Lỗi mới được lên chức chủ nhiệm.

Nhà máy cơ khí cũng có hai năm hỗn loạn, cuối cùng xưởng trưởng Ngô đã nắm được cơ hội, mạnh tay chấn chỉnh, nhà máy mới dần ổn định trở lại.

Thạch Lỗi mới dám thể hiện năng lực của mình. Nếu không có xưởng trưởng Ngô mạnh tay dẹp loạn đám Hồng Vệ Binh thì dù anh có giỏi đến đâu cũng không dám thể hiện.

Bây giờ tình hình bên ngoài không còn căng thẳng như trước nữa. Diệp Thư biết phong trào này sẽ sớm qua thôi.

Sáng sớm chủ nhật, Diệp Thư đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, tiện thể chuẩn bị bữa trưa cho con gái đi dã ngoại.

Tĩnh Nghi - con gái cô năm nay đã 14 tuổi mụ, 13 tuổi thật, hiện đang học lớp 7, đã là một thiếu nữ rồi.

Hôm nay, lớp con bé rủ nhau đi dã ngoại ở bờ sông ngoại ô, không về ăn trưa mà ăn luôn ở ngoài.

Hôm qua Diệp Thư đã nhào bột sẵn, định hấp bánh bao, ngoài việc để con gái mang đi ăn trưa, thì cả nhà cũng ăn bánh bao cho bữa sáng.

Hấp bánh bao xong, cô lại nấu cháo, rồi gọi ba đứa nhỏ dậy.

Đúng vậy, là ba đứa nhỏ, năm nay Diệp Thư đã đón Chính Khải - con trai út lên huyện thành và gửi cậu bé đến nhà trẻ.

Hai ông bà dù sao cũng đã lớn tuổi, đã ngoài bảy mươi gần tám mươi rồi, tuy sức khỏe vẫn còn tốt, nhưng chăm thêm c* cậu Chính Khải nghịch ngợm thì hơi đuối.

Thế là Diệp Thư đón thẳng con trai út lên thành phố và gửi cậu bé đến nhà trẻ.

Cả nhà cô vẫn giữ thói quen về quê vào chủ nhật, chủ yếu là về thăm hai ông bà, tranh thủ làm những việc nặng nhọc như bổ củi, gánh nước, những việc này đều do Thạch Lỗi làm.

Mỗi lần về, hai vợ chồng đều chuẩn bị đủ thứ cho hai ông bà dùng trong một tuần, để hai ông bà khỏi phải động tay động chân.

Thực ra, ban đầu Diệp Thư muốn đón ông bà lên huyện thành sống cùng luôn, dù sao hai ông bà cũng đã lớn tuổi, lỡ có ốm đau gì không có ai bên cạnh cũng không được.

Nhưng hai ông bà nhất quyết không chịu, nói gì cũng không lên, Diệp Thư hết cách, chỉ đành để Thạch Lỗi chạy đi chạy về nhiều hơn.

Diệp Thư cũng biết, hai ông bà không muốn xa con trai, ở quê, hai ông bà có thể thi thoảng gửi đồ ăn thức uống cho con, chủ nhật nào vợ chồng cô cũng về.

Nếu hai ông bà cũng lên thành phố, chắc chắn vợ chồng cô sẽ không về thường xuyên nữa, hơn nữa muốn hỗ trợ con trai cũng bất tiện.

Mấy năm nay, tuy ngoài miệng nói không quản Thạch Chí Viễn nữa, nhưng mỗi lần chuẩn bị lương thực cho ông bà, Diệp Thư vẫn chuẩn bị thêm một ít.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 292



Không phải cô muốn hỗ trợ Thạch Chí Viễn, mà là sợ hai ông bà lấy lương thực của mình để hỗ trợ con trai, rồi lại thiếu ăn.

Hai ông bà cũng biết điều này, nên tháng nào cũng đưa cho Diệp Thư mười đồng, lấy danh nghĩa là cho cháu.

Ban đầu, Diệp Thư từ chối vài lần, nhưng hai ông bà rất kiên quyết, nên sau này cô không từ chối nữa, đưa thì nhận vậy.

Hôm nay cũng vậy, ngoại trừ con gái đi dã ngoại không về quê, bốn người còn lại đều về quê.

Lúc này đang là mùa vụ gieo trồng, thanh niên trai tráng đều xuống ruộng kiếm công điểm.

Các bác, các cô trong làng bế cháu, tay cầm kim chỉ, ngồi trước cửa nhà trò chuyện với hai ông bà.

Thấy gia đình Diệp Thư trở về, mọi người đều chào hỏi.

Mấy năm nay, Diệp Thư cũng giúp dân làng mua không ít thứ, đầu tiên là con trai cả nhà anh cả Diệp kết hôn, nhà gái đòi phải có một trong ba món đồ lớn là đồng hồ.

Anh cả cầm tấm phiếu mua đồng hồ vất vả lắm mới đổi được, đến cửa hàng bách hóa mua, thì lại được thông báo là tạm thời hết hàng.

Anh cả không còn cách nào khác đành phải tìm đến Diệp Thư, cô cũng không để anh thất vọng, nhận phiếu và tiền, đến tuần sau là mua được đồng hồ.

Thực ra chuyện này đối với Diệp Thư không khó, làm việc lâu năm ở cửa hàng bách hóa nên cô biết, họ sẽ không bày bán hết tất cả mọi thứ, đặc biệt là những mặt hàng khan hiếm như "ba món đồ lớn".

Họ đều sẽ để dành một ít, nhỡ đâu có nhà lãnh đạo nào cần mua thì sao? Không có để bán chẳng phải là đắc tội với người ta sao?

Vì vậy, những thứ mà anh cả đến mua không có, thì Diệp Thư đến đó đều mua được.

Không chỉ đồng hồ, mà cả phích nước, ga trải giường, những thứ này đều là hàng lỗi do Diệp Thư giúp mua, lại còn dùng giá của hàng lỗi để mua cho cô dâu mới một đôi giày da chỉ bị xước một chút.

Hôm nhà chồng mang lễ vật đến, khi lấy đôi giày da ra, cả nhà gái đều kinh ngạc, mấy cô em gái của cô dâu mới thì ghen tị đến mức không chịu nổi.

Đôi giày da nhỏ này đã giúp nhà trai và nhà gái đều giữ thể diện.

Từ đó về sau, mọi người trong làng đều biết Diệp Thư có thể mua được những thứ mà người khác không mua được.

Thỉnh thoảng, bà con trong làng cũng nhờ Diệp Thư mua giúp một số thứ.

Những gì bà con thực sự cần mà không thể tự mua được, và trong khả năng của mình, Diệp Thư đều giúp đỡ.

Tất nhiên, có những người rõ ràng là đến để lợi dụng, Diệp Thư cũng thẳng thừng từ chối.

Dần dần, người trong làng cũng biết, chỉ cần thực sự khó khăn cần giúp đỡ, mà Diệp Thư không khó xử, thì cô nhất định sẽ giúp.

Còn nếu là muốn đến để lợi dụng, Diệp Thư cũng sẽ không nương tay từ chối.

Vì vậy, mối quan hệ của Diệp Thư với mọi người trong làng lại tốt hơn rất nhiều.

Kỳ thực, những năm gần đây, trong làng không phải là không có ai phát hiện ra việc hai ông bà và Thạch Chí Viễn qua lại với nhau. Chỉ là gia đình họ có mối quan hệ tốt với mọi người trong làng, thêm vào đó Diệp Thư và Thạch Lỗi đều làm việc trong huyện thành. Sau này khó tránh khỏi có lúc cần đến hai người.

Thanh niên trí thức hiện tại bị đội trưởng quản lý rất nghiêm, không ai dám hó hé gì. Hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến người khác, nên mới không bị vỡ lở, yên ổn cho đến tận bây giờ.

Kỳ thực, việc Diệp Thư họ đột ngột về quê, có lẽ ban đầu mọi người đều tin lời bào chữa của họ.

Nhưng từ khi Cách mạng Văn hóa bắt đầu, trong làng có người được điều về. Những người có tâm cơ khó tránh khỏi việc đoán ra nguyên nhân họ về quê.

Người khác Diệp Thư không biết, nhưng đội trưởng, Ngô Tú Hòa và bố của Ngô Tú Hòa - xưởng trưởng Ngô - chắc chắn là đã đoán được đôi chút.

Nhưng chẳng qua là không ai nói ra mà thôi.

Hơn nữa, theo như Diệp Thư được biết, trường hợp như họ tuy ít nhưng không phải là không có.

Lần này về quê, ngoài lương thực, Diệp Thư còn mang về cho hai ông bà khá nhiều ngô khoai. Số ngô khoai này là dành cho ai thì không cần phải nói cũng biết.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 293



Hai ông bà cũng biết là để họ có cái mà hỗ trợ con trai, trong lòng rất biết ơn Diệp Thư. Cách thể hiện sự biết ơn chính là dúi tiền cho các cháu.

Diệp Thư biết tâm ý của ông bà, nhưng cô cũng không nói toạc ra.

Nói thật, Diệp Thư làm vậy thật ra không phải là vì ông bà. Cô chỉ là vì người đàn ông của mình - Thạch Lỗi.

Tuy ngoài miệng Thạch Lỗi nói không quan tâm đến Thạch Chí Viễn, nhưng để cho Thạch Chí Viễn phải chịu khổ sở trước mắt mình, e rằng anh cũng không đành lòng. Thạch Lỗi chưa bao giờ là người cứng rắn.

Thực ra chuyện này đối với Thạch Lỗi mà nói, đúng là một bài toán nan giải. Lo lắng ư, khúc mắc trong lòng anh bấy lâu nay không thể nào gỡ bỏ được. Muốn anh đối xử với Thạch Chí Viễn như những người con trai bình thường khác, anh chắc chắn không làm được.

Không lo lắng ư, dù sao đó cũng là bố ruột của anh, tuy không nuôi nấng anh ngày nào, nhưng cũng chưa từng ngược đãi hay đối xử tệ bạc gì. Hơn nữa, ở giữa còn có ơn nghĩa dưỡng dục của hai ông bà bao nhiêu năm qua.

Nếu Thạch Lỗi nhất quyết không quan tâm, nhỡ đâu Thạch Chí Viễn có chuyện gì, khó đảm bảo ông bà sẽ không trách Thạch Lỗi.

Đây mới chính là điều khó xử nhất đối với Thạch Lỗi, nếu như vì Thạch Chí Viễn mà khiến Thạch Lỗi bị ông bà oán trách. Trong lòng Thạch Lỗi sẽ khó chịu đến mức nào.

Tuy Diệp Thư không thể cảm nhận được hết những gì Thạch Lỗi phải trải qua, nhưng ít nhiều cũng có thể hiểu được cảm giác của anh.

Vì vậy, Diệp Thư quyết định mỗi lần mang đồ cho ông bà, cô đều mang nhiều hơn một chút. Cũng là để ông bà có thể hỗ trợ cho Thạch Chí Viễn.

Như vậy, Thạch Lỗi sẽ không phải băn khoăn trong lòng nữa. Sau này cũng có thể đường hoàng đối diện với ông bà.

Tất cả những gì Diệp Thư làm đều là vì Thạch Lỗi.

Bản thân Thạch Lỗi cũng biết điều đó, ngoài việc cảm thán rằng mình đúng là trúng số độc đắc khi lấy được người vợ tốt như vậy, anh còn đối xử với Diệp Thư tốt hơn nữa.

Tất nhiên, hai đứa trẻ không quan tâm đến những chuyện này, cứ về đến nhà ông bà là lại ríu rít chạy ra ngoài chơi.

Hai đứa còn giận dỗi nhau một trận, nguyên nhân là do em muốn đi chơi cùng anh, anh không muốn dẫn theo, chê dắt em theo vướng víu.

Cậu em khóc lóc không cho anh đi, khiến anh trai bực bội giậm chân. Mãi đến khi ông nội ra bế cậu em út đi, anh trai mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đi tìm bạn bè chơi.

Cứ ra ngoài như vậy, đến bữa cơm mới về. Chủ nhật nào cũng vậy, Diệp Thư đã quen rồi.

Diệp Thư ra ngoài nhà bếp nấu cơm, bây giờ chân tay bà nội ngày càng yếu. Chỉ cần Diệp Thư ở nhà, cô sẽ không để bà nội phải động tay động chân.

Mỗi lần cô còn làm dư ra một ít, để khi nào vợ chồng cô về, ông bà hâm nóng lên là có thể ăn được ngay.

Thêm nữa, sữa bột cho người già, bột mè đen, bánh ngọt, điểm tâm, cô đều chuẩn bị sẵn cho ông bà khá nhiều. Cô muốn để ông bà sáng tối không muốn nấu nướng gì thì cũng có cái lót dạ.

Phải nói là Diệp Thư, với tư cách là cháu dâu, làm được đến mức này thì đúng là không còn gì để chê.

Bởi vậy nên ông bà cũng sớm giao cả gia sản cho Diệp Thư, phòng trường hợp hai người lớn tuổi rồi, lỡ có ngày tối hôm trước còn ngủ ngon, sáng hôm sau đã không dậy được nữa, chi bằng dặn dò rõ ràng sớm vẫn hơn.

Hơn nữa, trải qua ngần ấy năm chung sống, hai người họ rất tin tưởng vào nhân phẩm của Diệp Thư. Dù trong tay hai người không có tiền, Diệp Thư cũng sẽ không bỏ mặc họ.

Huống chi, dù đã giao hết tiền tiết kiệm, thì hai người vẫn còn tiền lương hưu hàng tháng, hoàn toàn đủ cho hai người chi tiêu.

Diệp Thư nấu cơm, Thạch Lỗi ở bên cạnh phụ giúp. Từ ngày cưới đến giờ, chỉ cần Thạch Lỗi ở nhà, anh chưa bao giờ để Diệp Thư phải một mình vất vả, còn mình thì ngồi chờ cơm bưng nước rót. Anh luôn cùng làm với Diệp Thư, dù chỉ là ngồi nhóm lửa, anh cũng muốn ở bên cạnh cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 294



Hôm nay Diệp Thư nhào một thau bột lớn, chuẩn bị rán bánh tiêu và quẩy.

Những thứ này để được lâu, ông bà có thể ăn nhiều ngày.

Tuy để đến bữa sau ăn sẽ hơi cứng, nhưng chỉ cần chan thêm chút canh, nhúng bánh tiêu vào là mềm ra, ăn vẫn ngon.

Hai vợ chồng cùng nhau rán một chậu bánh tiêu, một chậu quẩy.

Rán xong, Diệp Thư đổ chỗ dầu ăn thừa ra, dùng luôn chiếc chảo đó để nấu canh trứng.

Bữa trưa nay của cả nhà coi như đã xong.

Cả nhà ăn trưa xong, buổi chiều lại ra vườn trước, vườn sau trồng cây.

Vườn trước vẫn trồng rau, vườn sau năm nay vẫn trồng một nửa ngô, một nửa khoai lang.

Hai vợ chồng cùng nhau làm việc đến tận khi trời sắp tối mới trồng xong cả vườn trước và vườn sau.

Trồng xong cũng không nấn ná lâu, hai người vội vàng đưa hai con về huyện.

Không biết con gái lớn đi dã ngoại về chưa, trong lòng Diệp Thư rất lo lắng cho con, đôi chân đạp xe càng thêm nhanh.

Về đến nhà, thấy đèn trong nhà vẫn sáng, Diệp Thư biết con gái đã về rồi.

Diệp Thư đẩy cửa lớn, bước vào sân. Nghe thấy tiếng động, con gái từ trong nhà chạy ra.

“Mẹ, sao giờ bố mẹ mới về? Con cứ tưởng hôm nay bố mẹ không về nữa chứ!" Tĩnh Nghi có chút trách móc.

"Con ở nhà, sao bố mẹ có thể không về được? Chỉ là hôm nay phải trồng cây ở vườn nhà ông bà nên về muộn một chút." Diệp Thư mỉm cười giải thích.

Thạch Lỗi bế cậu con trai út xuống khỏi xe đạp, cậu bé vừa gọi "Chị ơi" vừa chạy về phía chị.

Tĩnh Nghi đưa tay đón lấy, bế em trai lên. Cô bé vừa đi vừa nói: "Bố mẹ về vừa lúc, cơm đã nấu xong rồi, vào ăn luôn đi ạ. Con còn sợ bố mẹ về muộn, cơm nguội mất."

Diệp Thư nhìn con gái bế đứa con trai út từ phía sau, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Chớp mắt một cái, con gái đã mười bốn tuổi, giờ đã cao bằng cô rồi.

Bản thân Diệp Thư cũng đã ngoài ba mươi. Nhìn con gái đang xới cơm cho cả nhà, con trai lớn đang rửa mặt, con trai út thì cứ quấn quýt bên chị, lòng cô dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Diệp Thư bỗng chìm vào dòng suy nghĩ miên man, mới đó mà đã 16 năm trôi qua kể từ ngày cô đến thời đại này. Cô không chỉ tìm được người bạn đời của mình ở đây mà còn sinh được ba đứa con ngoan ngoãn.

Những năm tháng qua tuy cũng có lúc thăng trầm, nhưng đều vượt qua được một cách ngoan cường.

Nghe tiếng con gái giục cả nhà mau ăn cơm, Diệp Thư vội ngừng suy nghĩ miên man, bước tới phụ con gái dọn cơm.

Nhìn mâm cơm trên bàn, Diệp Thư và Thạch Lỗi không ngớt lời khen ngợi con gái.

"Món nào cũng ngon! Con gái bố giỏi thật, đã biết nấu cơm cho bố mẹ rồi." Thạch Lỗi vừa ăn vừa khen.

"Hay quá! Cuối cùng mẹ cũng được hưởng phúc rồi, tối về có cơm ngon con gái nấu sẵn." Diệp Thư cũng tiếp lời chồng.

Nghe bố mẹ khen, Tĩnh Nghi có chút ngại ngùng.

Diệp Thư và Thạch Lỗi cố ý khen ngợi, tuy con gái nấu ăn cũng chỉ ở mức bình thường. Nhưng để con bé không nản chí, hai người vẫn thay nhau khen ngợi.

Thực ra không chỉ trẻ con, mà người lớn làm việc gì cũng mong được khen ngợi vài câu.

Hơn nữa, được khen ngợi thì lần sau sẽ có thêm động lực để làm nhiều việc hơn.

Vì vậy, Diệp Thư và Thạch Lỗi không tiếc lời khen ngợi, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Nghi đỏ bừng. Trong lòng càng thêm quyết tâm, sau này nhất định phải giúp bố mẹ làm nhiều việc hơn.

Ngay cả hai cậu con trai, tuy thằng bé nhỏ nhất nghe chưa hiểu lắm. Nhưng thằng lớn đã thẳng thắn bày tỏ, sau này cũng sẽ nấu cơm và rửa bát cho bố mẹ.

Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng khen con trai lớn vài câu, đồng thời nhân cơ hội giao luôn nhiệm vụ rửa bát buổi tối.

Thoáng chốc đã một năm trôi qua, năm nay đã là năm 1976. Chính sách năm nay rõ ràng đã nới lỏng hơn. Trên đường phố cũng chẳng còn thấy mấy bóng Hồng Vệ Binh nữa.

Cuối năm ngoái, khi giao dịch cuối cùng với anh Cường, anh Cường cũng nói, bất kể cấp trên nói gì, thì bên dưới cũng không còn nhiều chuyện như vậy nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 295



Hồng Vệ Binh tuy vẫn hoạt động, nhưng không còn hung hăng như trước.

Đây là điều tốt, tin rằng không lâu nữa, những người bị điều động xuống nông thôn sẽ lần lượt được minh oan và trở về.

Quả nhiên, lần sau khi Diệp Thư về quê, nghe ông nội nói, một người trong làng bị điều động xuống nông thôn đã được minh oan và được xe con đến đón đi.

Sau đó, lại có hai người nữa được đón đi, trong chuồng bò chỉ còn lại Thạch Chí Viễn và một người được cho là giáo sư trường y.

Hai tháng sau, vị giáo sư cũng được đón đi, trong chuồng bò chỉ còn lại một mình Thạch Chí Viễn.

Không biết tâm trạng của Thạch Chí Viễn thế nào, nhưng hai ông bà thì sốt ruột lắm.

Lúc Diệp Thư về quê, ông bà còn cố ý hỏi Diệp Thư xem có thể giúp hỏi thăm khi nào Thạch Chí Viễn được minh oan không.

Diệp Thư cũng mong Thạch Chí Viễn sớm được minh oan, dù sao ông ta được minh oan thì ông bà nội yên tâm, mà đối với gia đình cô cũng chỉ có lợi chứ không có hại.

Tuy nhiên, Diệp Thư tuy mong Thạch Chí Viễn sớm được minh oan, nhưng nói đến việc giúp đỡ thì cô thực sự không có khả năng đó.

Chỉ có thể nói với hai ông bà, để Thạch Chí Viễn viết thư cho lãnh đạo cũ và đồng đội cũ, nhờ họ giúp đỡ.

Không biết Thạch Chí Viễn nhờ ai giúp đỡ, hay là chuyện của ông ta vốn không phải là chuyện gì to tát. Dù sao thì chưa đầy một tháng, Thạch Chí Viễn cũng được minh oan.

Trước khi đi, ông ta còn muốn đón hai ông bà đi cùng. Hai ông bà không đồng ý đi cùng ngay lúc đó, nhưng hứa sau khi thu xếp ổn thỏa sẽ để Thạch Chí Viễn đến đón.

Thạch Lỗi và Diệp Thư không có ý kiến gì về chuyện này. Chuyện này đều tùy ý ông bà nội. Ông bà muốn sống với ai cũng được, họ không ý kiến.

Vẫn là câu nói cũ, nếu ông bà sống không vui ở chỗ Thạch Chí Viễn, họ luôn chào đón ông bà trở về.

Sau khi Thạch Chí Viễn rời đi, Diệp Thư và Thạch Lỗi bàn bạc một chút, Thạch Lỗi liền xin nghỉ phép ở nhà máy, trở về Bắc Thành để xem tình hình.

Trước tiên giải quyết ổn thỏa chuyện nhà cửa, sau đó đến nhà máy tìm lãnh đạo, xem hai người có thể điều động về không.

Trước khi Thạch Lỗi đi, Diệp Thư cũng nói rõ với anh, nếu hai người không thể cùng nhau điều động về, thì trước tiên ưu tiên cho Thạch Lỗi.

Nếu cô không thể điều động về cũng không sao, có thể xin nghỉ việc trước. Cả nhà về đó rồi tính.

Thực sự không được thì mua một cửa hàng nhỏ kinh doanh, cũng không đến nỗi nào.

Tiền bạc trong nhà không ít, Diệp Thư vốn cũng định mua thêm vài căn nhà và cửa hàng.

Bản thân cô và Thạch Lỗi đều không có đầu óc kinh doanh, muốn tự mình làm ăn lớn thì chắc chắn không làm được.

Vì vậy, Diệp Thư đã lên kế hoạch từ sớm, cố gắng mua càng nhiều nhà cửa và cửa hàng càng tốt, đến lúc đó chỉ việc ngồi thu tiền thuê. Nếu có thể gặp đúng lúc giải tỏa di dời thì càng tốt.

Bàn bạc xong mọi chuyện, Thạch Lỗi cũng lên đường trở về Bắc Thành.

Diệp Thư ở nhà yên tâm đi làm và chăm sóc con cái.

Diệp Thư không lo lắng chuyện Thạch Lỗi mua nhà, những năm qua họ vẫn luôn giữ liên lạc với người bạn làm ở cục công an của Thạch Lỗi. Mùa đông năm nào cũng gửi cho người bạn đó nấm hương, mộc nhĩ các loại đặc sản. Thậm chí thịt lợn cũng gửi không ít.

Dĩ nhiên rồi, bạn thân của anh cũng không nhận đồ của vợ chồng anh không công, cũng sẽ gửi đồ từ Bắc Thành cho họ.

Mấy năm nay quan hệ qua lại giữa mọi người càng thêm khăng khít hơn trước.

Hơn nữa năm ngoái bạn thân của anh đã được thăng chức làm Cục trưởng Cục Công an. Chính là người quản lý khu vực căn nhà của vợ chồng cô đấy.

Trước khi đi Thạch Lỗi đã gọi điện thoại cho người bạn đó rồi. Tin chắc là việc này sẽ được giải quyết thôi.

Kế hoạch của Diệp Thư là năm nay cả nhà sẽ về Bắc Thành ăn Tết. Việc này cô cũng đã bàn bạc kỹ với ông bà rồi. Ba đứa trẻ cũng biết là cả nhà sắp về Bắc Thành rồi. Chúng vui đến mức reo hò ầm ĩ cả lên.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 296



Chẳng trách bọn trẻ con lại mừng rỡ như vậy, ba đứa thì có hai đứa sinh ra và lớn lên ở huyện.

Con gái tuy là sinh ra ở Bắc Thành, những chuyện trước kia có thể còn chút ít ký ức, nhưng ngần ấy năm trôi qua, chắc cũng quên gần hết rồi.

Thêm nữa bình thường cả nhà cũng chưa bao giờ nhắc đến Bắc Thành. Cho nên bọn trẻ đâu có biết gia đình mình là người Bắc Thành.

Phải biết rằng Bắc Thành là thủ đô, là nơi mà ai cũng mong muốn. Giờ biết gia đình mình là người Bắc Thành, lại sắp được đến Bắc Thành sinh sống, làm sao bọn trẻ có thể không phấn khích cho được?

Vài ngày sau, Thạch Lỗi gọi điện thoại đến, nói là hai căn nhà đều đã dọn xong rồi.

Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, còn nói là may mà có bạn của anh giúp đỡ, nếu không thì chuyện căn nhà này thật khó nói.

Ban đầu Thạch Lỗi tự mình đến đó, kết quả là đến nơi, những người đó cứ lần lữa hết cách này đến cách khác, nhất quyết không chịu trả lời dứt khoát.

Lần thứ hai Thạch Lỗi liền rủ người bạn đó đi cùng, đến nơi chẳng nói lời nào thừa, chưa đầy hai ngày đã dọn dẹp xong căn nhà.

Còn căn cho người ta mượn ở thì đúng là có chút rắc rối.

Ban đầu tìm đến thì hai vợ chồng ấy không con không cái, ai ngờ đâu lại mọc ra một người cháu trai không biết từ đâu ra.

Mà người cháu trai đó thế mà cũng dọn đến đó ở.

Sự xuất hiện đột ngột của Thạch Lỗi rõ ràng khiến họ trở tay không kịp. Hai vợ chồng kia cũng luống cuống vô cùng.

Bao nhiêu năm trời không có tin tức gì, hai vợ chồng kia cứ nghĩ gia đình này sẽ không quay về nữa, nên đã coi căn nhà này như của mình.

Trùng hợp là người cháu trai không biết nghe được từ đâu về căn nhà lớn mà họ đang ở, liền lấy cớ là đến chăm sóc họ để xin dọn đến ở cùng.

Hai vợ chồng sống cả đời không con không cái, cũng sợ sau này về già không ai chăm sóc. Nên đã ngầm đồng ý cho gia đình người cháu trai dọn đến ở.

Thế nên Thạch Lỗi vừa quay về, gia đình người cháu trai kia không chịu dọn đi đúng không?

Thạch Lỗi cũng chẳng nhiều lời với họ, trực tiếp báo cảnh sát. Khu vực này vốn dĩ nằm trong phạm vi quản lý của bạn anh.

Vì vậy, tuy có hơi rắc rối một chút, nhưng cũng đã lấy lại được căn nhà một cách suôn sẻ.

Chỉ cần tìm người dọn dẹp lại hai căn nhà là có thể dọn vào ở được rồi.

Còn may là hai căn nhà một căn là nơi làm việc, một căn tuy có người ở, nhưng vì nghĩ là nhà của mình nên họ bảo dưỡng cũng khá cẩn thận.

Về phần công việc, đúng như Diệp Thư dự đoán. Thạch Lỗi với tư cách là kỹ sư cao cấp nên nhà máy rất hoan nghênh anh quay lại.

Chỉ là về phía Diệp Thư thì hơi khó khăn một chút, hiện tại phòng tài vụ của nhà máy không thiếu người, nên cũng khó sắp xếp.

Thạch Lỗi cũng không làm khó nhà máy, hai vợ chồng anh cũng đã lường trước được tình huống này rồi. Chủ yếu là bản thân anh đã giải quyết được vấn đề công việc, cả gia đình có thể thuận lợi quay về. Việc của Diệp Thư cứ từ từ tính sau.

Thạch Lỗi đã bàn bạc xong xuôi chuyện công việc với nhà máy, nhà máy cũng đã làm giấy điều động công tác cho anh. Thạch Lỗi cũng đã nói với ban lãnh đạo là cuối năm sẽ quay lại làm việc.

Phải dành thời gian cho nhà máy cơ khí chứ, dù gì cũng đã làm việc ở đó 10 năm rồi, không thể nói đi là đi ngay được, bỏ bê nhà máy như thế.

Hơn nữa, lãnh đạo nhà máy cơ khí là bố của Ngô Tú Hòa, người quen của bọn họ. Càng không thể nói bỏ là bỏ được. Nếu không thì sau này còn mặt mũi nào nhìn nhau nữa.

Chuyện này ban lãnh đạo nhà máy cũng rất thông cảm, họ cũng thích cách làm việc của Thạch Lỗi. Xét cho cùng thì chẳng có lãnh đạo nào lại không thích những công nhân có trách nhiệm với công việc từ đầu đến cuối.

Sắp xếp xong mọi việc, Thạch Lỗi lại quay về huyện.

Tuy Thạch Lỗi đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, nhưng cả nhà cũng không lập tức quay về ngay.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 297



Một là chuyện công việc, Thạch Lỗi thì được điều động về. Còn việc của Diệp Thư thì có thể bán đi được.

Còn có ông bà nữa, ông bà đã nói rõ là muốn sống cùng Thạch Chí Viễn, cho dù Diệp Thư và Thạch Lỗi có khuyên thế nào cũng không thay đổi chủ ý.

Chỉ nói là bao năm không ở bên con trai, muốn bù đắp lại quãng thời gian thiếu thốn tình cảm bố con, mẹ con bấy lâu nay.

Hơn nữa, họ đã nuôi nấng Thạch Lỗi trưởng thành, lấy vợ sinh con, chuyện đã hứa với mẹ Thạch Lỗi năm xưa cũng đã làm được. Từ nay về sau họ muốn sống theo ý mình.

Vả lại, Thạch Chí Viễn cũng mong muốn được sống cùng hai ông bà.

Đây đã là tâm nguyện của hai ông bà, Thạch Lỗi cũng chỉ đành thuận theo ý nguyện của họ.

Thế nhưng hiện tại Thạch Chí Viễn vẫn chưa đến đón hai ông bà, có lẽ là công việc vẫn chưa giải quyết xong. Diệp Thư và Thạch Lỗi không yên tâm để hai ông bà tự ở lại đây, nên chỉ có thể đợi Thạch Chí Viễn đến đón hai ông bà đi rồi tính tiếp.

Dù sao Thạch Lỗi cũng đã nộp đơn chuyển công tác lên nhà máy, cũng đã nói riêng với xưởng trưởng Ngô rồi.

Xưởng trưởng Ngô tuy không nỡ từ bỏ Thạch Lỗi, nhưng cũng biết không thể giữ Thạch Lỗi lại được, nên bất đắc dĩ đành ký tên.

Chỉ là dặn Thạch Lỗi trong khoảng thời gian này chưa đi được thì thỉnh thoảng ghé qua nhà máy. Nếu thợ sửa chữa trong nhà máy không xử lý được thì giúp đỡ một tay.

Đương nhiên là Thạch Lỗi đồng ý ngay.

Về phần công việc của Diệp Thư lại càng dễ dàng hơn, cô chỉ cần tung tin muốn bán là có người muốn mua ngay.

Tuy nhiên, trước khi nói ra ngoài, Diệp Thư vẫn hỏi ý kiến Ngô Tú Hòa trước. Xét cho cùng, mối quan hệ của hai người vẫn còn đó. Không thể gạt cô ấy được.

Diệp Thư đem chuyện này nói với Ngô Tú Hòa, đồng thời cũng kể lại toàn bộ nguyên nhân cả nhà đổi tên đổi họ đến đây. Cũng nhân đó xin lỗi Ngô Tú Hòa, không phải cố ý giấu giếm, thật sự là tình thế lúc bấy giờ bắt buộc phải làm vậy.

Tuy Ngô Tú Hòa có chút kinh ngạc, nhưng cũng tiếp nhận rất nhanh. Lại nói với Diệp Thư, thực ra cô ấy đã sớm đoán được việc Diệp Thư họ đột nhiên về quê chắc chắn là có chuyện, mãi đến khi phong trào nổ ra, cô ấy mới mơ hồ biết được nguyên nhân Diệp Thư họ quay về.

Không chỉ mình cô ấy, chồng cô ấy, bố chồng cô ấy, bố cô ấy đều đã đoán được.

Chỉ là thời buổi này ai cũng sống chật vật, hơn nữa tiếp xúc mới biết Diệp Thư họ đều không phải người xấu. Nên mới giả vờ như không biết mà thôi.

Nhà chồng và nhà mẹ đẻ của Ngô Tú Hòa đều làm chính trị, tuy chức vị không cao, nhưng cũng đều biết được chính sách hiện nay nghiêng về hướng nào.

Cho nên, hiện tại Diệp Thư nói muốn bán công việc để trở về Bắc Thành, Ngô Tú Hòa không hề ngạc nhiên.

Về phần công việc của Diệp Thư, Ngô Tú Hòa bảo Diệp Thư đừng bán cho người khác. Vừa hay cô ấy có đứa cháu gái tốt nghiệp cấp 2 vẫn chưa tìm được việc. Bán cho nó là vừa.

Chỉ là muốn nhờ Diệp Thư dẫn dắt nó vài ngày.

Việc công việc đã giải quyết xong xuôi, Diệp Thư cũng vui vẻ đồng ý với Ngô Tú Hòa sẽ dẫn dắt cháu gái cô ấy một thời gian. Dù sao họ cũng chưa vội về Bắc Thành.

Thật ra Thạch Lỗi rảnh rỗi cũng muốn sớm quay về Bắc Thành, nhưng Diệp Thư cứ giữ anh lại không cho về.

Thạch Lỗi không biết, nhưng Diệp Thư thì biết, năm nay là một năm không mấy yên bình, cả nhà mình cứ đợi đến cuối năm, khi nào thực sự yên bình rồi hãy về.

Quả nhiên những ngày tháng sau đó, lịch sử đã phát triển đúng như dự đoán, đầu tiên là tứ nhân bang bị lật đổ, sau đó là trận động đất Đường Sơn, rồi đến việc vị lãnh đạo vĩ đại qua đời.

Chuỗi sự kiện liên tiếp này đã tạo nên một cơn chấn động không hề nhỏ đối với đất nước Hoa Quốc. May mắn là mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tích cực.

Trong khoảng thời gian này, cuối cùng Thạch Chí Viễn cũng đến đón hai ông bà về
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 298



Nói đến Thạch Chí Viễn thì không thể không nhắc đến ba mẹ con Tôn Tú Lệ.

Ba người sau khi tố cáo Thạch Chí Viễn quả thực đã sống những năm tháng sung sướng, Tôn Tú Lệ cũng kết hôn với bố ruột của Thạch Tân.

Thạch Tân gia nhập Ủy ban Cách mạng, tuy chỉ là một tên tép riu nhưng cũng vơ vét không ít lợi ích.

Thạch Tĩnh cũng bởi vì có đứa em trai trong Ủy ban Cách mạng mà tác oai tác quái ở nhà chồng, nhà chồng cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ba mẹ con này đều không phải người biết điều, dựa vào việc Thạch Tân ở Ủy ban Cách mạng mà đắc tội không ít người.

Đến khi tứ nhân bang bị lật đổ, Ủy ban Cách mạng giải tán, ba mẹ con lúc này mới thật sự ngớ người ra.

Thạch Tân lại càng bởi vì trước đây đắc tội quá nhiều người, ở trong Ủy ban Cách mạng cũng chỉ là một tên tép riu, kết quả bị đẩy ra làm dê thế tội.

Lúc Thạch Chí Viễn được minh oan trở về, Thạch Tân đã bị đưa đi cải tạo lao động rồi.

Dù Tôn Tú Lệ vẫn sống với bố đẻ của Thạch Tân nhưng cuộc sống đã không còn sung sướng như xưa. Ngày nào cũng phải ra đồng làm việc, mà làm không tốt là bị đánh chửi.

Cuộc sống của Thạch Tĩnh so với trước đây cũng một trời một vực. Nhà chồng trước đây nâng niu cô ta, bây giờ cũng hoàn toàn thay đổi thái độ.

Mẹ chồng, anh chồng, chị chồng trước đây luôn tươi cười với cô ta, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Ngay cả chồng cô ta cũng đối xử với cô ta khác hẳn.

Chưa kể từ khi Thạch Tân đi cải tạo, Thạch Tĩnh cũng bị nhà máy tìm cớ đuổi việc.

Nói là tìm cớ cũng không hẳn, trước đây Thạch Tĩnh dựa vào việc em trai mình ở Ủy ban Cách mạng nên ở nhà máy muốn làm gì thì làm, việc nhẹ thì nhận, việc nặng thì thoái thác. Lãnh đạo vì nể mặt Thạch Tân nên chỉ dám giận mà không dám nói.

Bây giờ cuối cùng cũng đợi được đến lúc Thạch Tân bị bắt, lãnh đạo liền nhanh chóng tìm cơ hội đuổi việc cô ta.

Lúc Thạch Chí Viễn được minh oan trở về cũng là lúc Thạch Tĩnh bị nhà máy đuổi việc. Ở nhà chồng ngày càng không có chỗ đứng.

Biết Thạch Chí Viễn được minh oan, Thạch Tĩnh lập tức đến khu đại viện quân khu tìm ông.

Nhưng Thạch Chí Viễn đã bị cô ta làm tổn thương, không chỉ không tha thứ cho cô ta mà còn dặn dò chiến sĩ canh cổng sau này không cho cô ta vào nữa. Ông không muốn gặp cô ta.

Nghe nói Thạch Tĩnh còn dẫn Tôn Tú Lệ đến cổng khu đại viện làm ầm ĩ. Nhưng Thạch Chí Viễn không gặp họ.

Những điều này đều là bà nội tâm sự khi viết thư cho hai vợ chồng.

Hai ông bà còn nói trong thư lý do họ đi theo Thạch Chí Viễn.

Chủ yếu là thấy con trai gia đình ly tán, sợ con trai về nhà sẽ cô đơn, cũng sợ Thạch Chí Viễn lại bị Tôn Tú Lệ dụ dỗ mà tha thứ cho bà ta.

Thêm nữa, hai ông bà nghĩ đi theo con trai, dù sao thì cháu trai cũng không bỏ mặc ông bà, như vậy từ từ có thể sẽ hòa hoãn quan hệ với Thạch Chí Viễn cũng nên.

Đối với suy nghĩ của hai ông bà, Diệp Thư chỉ có thể nói hai ông bà vì Thạch Chí Viễn mà tính toán rất nhiều.

Nhưng sự việc có diễn ra theo ý muốn của hai ông bà hay không thì không ai biết được.

Diệp Thư cũng không muốn đưa ra bất kỳ ý kiến gì về việc này. Chuyện sau này ai biết được?

Biết đâu sau này Thạch Lỗi sẽ thay đổi thái độ thì sao? Điều này cũng không chắc chắn.

Dù sao thì bây giờ cũng đã biết Thạch Tân không phải là con ruột của Thạch Chí Viễn.

Còn Thạch Tĩnh dù sao cũng là con gái, theo truyền thống của người Hoa Quốc, con gái lấy chồng như bát nước đã hắt đi. Cho dù Thạch Tĩnh có muốn quản, chắc nhà chồng cô ta cũng sẽ có ý kiến.

Hơn nữa với nhân phẩm của Tôn Tú Lệ, con cái được bà ta dạy dỗ chắc cũng chẳng ra gì.

Nhìn việc năm xưa có thể không chút do dự tố cáo bố ruột của mình là biết, sau này chắc cũng đừng mong dựa dẫm được vào cô ta lúc về già.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 299



Cuối cùng cũng đến ngày cả nhà về Bắc Thành, Diệp Thư và Thạch Lỗi đã sớm cất những đồ đạc cồng kềnh vào siêu thị. Nói với lũ trẻ là đã gửi về trước.

Hiện tại siêu thị của Diệp Thư đã trống trơn, cái gì bán được đều đã bán hết. Năm nay Diệp Thư không buôn bán với anh Cường nữa.

Ngoài việc năm nay cũng mua hơn hai nghìn cân thịt lợn, Diệp Thư còn mua thêm rất nhiều nấm từ nhà người quen.

Hơn nữa, mấy hôm trước nhân dịp về quê, Diệp Thư và Thạch Lỗi còn đi vào sâu trong núi một chuyến, lần này lại càng đi từ sáng sớm, đến tối mịt mới về, hai người không làm gì khác, chỉ nhặt rất nhiều củi khô về.

Trong núi sâu không có gì nhiều, chỉ có củi khô là nhiều. Hai người không tốn nhiều công sức đã kiếm đủ củi cho cả nhà đốt mười năm.

Cả nhà tiễn hai ông bà xong, lại ở quê thêm hai ngày. Biết họ sắp về Bắc Thành, những người hàng xóm thân thiết mấy năm nay đều tranh thủ đến trò chuyện, tặng ít đặc sản.

Ở quê hai ngày, cả nhà lại về huyện thành, tụ tập ăn uống với bạn bè một bữa.

Những người bạn này bao gồm vợ chồng Ngô Tú Hòa, vợ chồng chị Vương ở cửa hàng thực phẩm, Vương Đào Hoa ở khách sạn và chồng cô ấy. Còn có mấy người bạn ở nhà máy cơ khí của Thạch Lỗi.

Một bàn ăn đầy ắp. Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả.

Nói đến Thạch Lỗi, mọi người vẫn quen gọi anh là Cao Chấn Hưng, còn chưa biết tên thật của anh là Thạch Lỗi.

Diệp Thư tiện thể nói tên thật của Thạch Lỗi cho mọi người biết, đồng thời cũng gửi lời xin lỗi đến mọi người, nói rằng lúc đó tình huống thực sự không còn cách nào khác, nên mới phải đổi tên đổi họ, không phải cố ý lừa gạt mọi người, mong mọi người thông cảm.

Những người ngồi đây đều là bạn tốt của hai người, đương nhiên đều nói là hiểu.

Hơn nữa vào thời buổi này, Diệp Thư bọn họ làm như vậy, mọi người cũng thực sự thấu hiểu.

Xét cho cùng, mọi người đều đã chứng kiến quá nhiều người bị đấu tố thê thảm như thế nào, thậm chí không ít người vì thế mà bỏ mạng.

Những người như Diệp Thư bọn họ, có thể dự liệu trước tình hình và chuẩn bị kỹ càng như vậy, chỉ khiến mọi người khâm phục.

Ăn cơm xong, cả nhà Diệp Thư chuẩn bị về.

Đóng cửa sổ cẩn thận, Diệp Thư lại quay đầu nhìn căn nhà mà cả gia đình đã sống trọn vẹn mười năm, lưu luyến khóa cổng.

Thạch Lỗi bước tới nắm lấy tay Diệp Thư, anh biết cô không nỡ, dù sao cũng là ngôi nhà đã gắn bó ngần ấy năm.

“Sau này có thời gian, anh lại đưa em về.” Thạch Lỗi an ủi cô.

“Không sao, đi thôi.” Diệp Thư mỉm cười với Thạch Lỗi.

Ba đứa trẻ cũng ở bên cạnh gọi: “Mẹ, đi thôi!”

Ba đứa trẻ ngoài sự hào hứng, dường như không có gì luyến tiếc.

Cả nhà mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc, đến ga xe lửa.

Lần này bọn họ không mua được vé giường nằm, cả nhà đành phải ngồi ghế cứng đến tận Bắc Thành.

May là bọn trẻ đều ngoan ngoãn, cả nhà vừa đi vừa nói chuyện cũng không đến nỗi nhàm chán, rất nhanh hai ngày một đêm đã trôi qua.

Đến ga Bắc Thành, Thạch Lỗi thuê hai chiếc xe ba gác, tốn một đồng để chở cả nhà năm người cùng đồ đạc về đến tận cửa.

Họ về căn nhà cũ của Diệp Thư, còn căn nhà của ông bà thì Diệp Thư tạm thời để đó, nhỡ đâu ông bà ở với con trai không thoải mái vẫn có thể về.

Mở cổng, cả nhà bước vào sân.

Diệp Thư và Thạch Lỗi ngoài cảm xúc cuối cùng cũng trở về, dường như không còn cảm giác gì khác.

Tuy nhiên, ba đứa trẻ nhìn thấy căn nhà rộng lớn này đều ngạc nhiên không thôi.

Bây giờ, chúng cũng không còn mệt mỏi hay buồn ngủ nữa, nhao nhao hỏi: “Mẹ ơi, đây là nhà của chúng ta sao?"

"Nhà chúng ta lớn thật, lớn hơn nhà cũ nhiều."

"Mẹ, con muốn vào trong xem."

"Mẹ, con muốn ra vườn sau xem."

"Mẹ…"

Diệp Thư nghe đến đau cả đầu, vội vàng ngăn chúng lại.

“Được rồi, đây là nhà của chúng ta, các con có thể thoải mái xem.” Nói xong, mặc kệ lũ trẻ, cô và Thạch Lỗi bê đồ vào nhà.
 
Back
Top Bottom