Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 270



Đáng lẽ cũng muốn rót cho hai chị dâu một ít, nhưng hai chị đều nói không biết uống rượu nên thôi. Còn ông nội và anh thì rót nửa ly.

Thạch Lỗi nâng ly cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật con trai. Uống xong, anh mời mọi người ăn cơm, lại rót đầy cho ông nội và các bác. Bảo mọi người cứ từ từ uống, anh tửu lượng kém, không uống cùng được.

Ông bác bảo anh cứ ăn uống thoải mái, không cần để ý đến mọi người.

Nói rồi liếc anh hai Diệp một cái, anh hai đã tự rót tự uống hết mấy ly rượu rồi, vừa ăn thịt vừa uống rượu rất khoái trá.

Không ngờ lại bị ông nội liếc, anh hai ngẩn người, không hiểu ông liếc mình làm gì?

Nghĩ một lúc, hôm nay mình cũng có làm gì sai đâu. Thế là quên bẵng chuyện ông nội liếc mình, lại tiếp tục ăn nhậu.

Ông Diệp cũng hết cách với anh hai. Đứa cháu trai này, bảo nó khôn cũng không hẳn! Làm ra mấy chuyện chẳng biết nói sao.

Bảo nó ngốc cũng không đúng, nó chẳng bao giờ chịu thiệt, lúc nào cũng muốn kiếm chác chút lợi.

Ông lại nhìn sang Diệp Thư và Thạch Lỗi, sợ hai người có ấn tượng không tốt về anh hai.

Thật ra Diệp Thư cũng chẳng có cảm tình gì với anh hai Diệp, anh ta không đến nỗi xấu xa, chỉ là hay khôn lỏi vặt.

Thích kiếm chút lợi, vợ chồng anh ta đều vậy. Bảo là thích thì không, mà ghét thì cũng không đến nỗi.

Người cô thực sự quý mến là ông bác và anh cả Diệp. Tính cách hai người họ rất giống nhau. Nếu không có ông bác và anh cả Diệp, chắc cô cũng chẳng thân thiết gì với họ.

Tổ chức sinh nhật cho con xong, hai vợ chồng lại về huyện thành đi làm.

Đi làm liên tục sáu ngày, lại đến chủ nhật. Hai vợ chồng cô mua gạo ở cửa hàng lương thực xong, lại đến cửa hàng thực phẩm mua hết số thực phẩm trong sổ của tháng này, rồi mới xách đồ về quê.

Về đến nhà, ông bà nội đang bế cháu ngồi nói chuyện, khâu vá với mấy cụ ngoài cửa.

Thấy hai vợ chồng về, con gái từ xa đã gọi "Mẹ ơi" rồi chạy đến. Cậu con trai cũng lon ton chạy theo sau chị.

Hai vợ chồng dừng xe đạp, đợi hai con đến gần.

Thạch Lỗi bế con gái đặt lên gióng xe đạp, Diệp Thư cũng bế con trai lên. Xong xuôi đâu đấy, hai người mới đạp xe về nhà.

Tới cửa nhà, hai người đặt hai đứa nhỏ xuống, đẩy xe đạp vào sân.

Đem mọi thứ vào nhà xong, cô mới ra chơi với hai đứa nhỏ.

Cô trò chuyện với các bác gái đang đứng ở cửa, trả lời đủ thứ câu hỏi của mọi người.

Lại gọi Thạch Lỗi ra cắt ít rau hẹ, nhặt sẵn để trưa nay cả nhà ăn sủi cảo.

Gần trưa, mọi người giải tán về nhà nấu cơm. Nhà Diệp Thư cũng vào nhà nấu cơm.

Diệp Thư nhào bột, Thạch Lỗi băm nhân. Trưa nay cả nhà ăn sủi cảo nhân thịt lợn hẹ.

Cả nhà cùng xắn tay vào, người cán bột, người gói bánh. Chẳng mấy chốc đã gói xong đủ cho cả nhà ăn.

Lúc ăn cơm, bà nội nói với Diệp Thư, hôm trước Xuân Hạnh có đến tìm cô.

Cô không có nhà, bà bảo với cô ấy là chủ nhật nào cô cũng về. Lúc về cô ấy có nói là chủ nhật sẽ quay lại.

Diệp Thư gật đầu, bảo đã biết rồi. Trong lòng cũng thắc mắc, không biết cô ấy tìm mình có chuyện gì?

Nhưng thôi đợi cô ấy đến rồi sẽ biết, bất kể cô ấy có chuyện gì, nếu không khó quá thì cô sẽ giúp một tay.

Đã quyết định trong lòng, cô cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa, chuyên tâm đút cơm cho con trai.

Bây giờ c* cậu đã có thể ngồi ăn cơm cùng người lớn rồi. Chỉ là giữa hai bữa cơm vẫn phải uống thêm một bữa sữa bột.

Cô gắp một miếng sủi cảo nhỏ cả vỏ lẫn nhân đưa lên miệng cậu bé, cậu bé chóp chép ăn ngon lành.

Diệp Thư vừa cho con trai ăn, vừa thỉnh thoảng tự mình ăn một miếng. Con gái bây giờ ăn cơm không cần phải trông, tự xúc ăn rất giỏi.

Con trai ngồi trong lòng mẹ, con gái ngồi bên cạnh. Ba mẹ con cứ như vậy ăn cơm trưa.

Ăn cơm xong, Thạch Lỗi đi rửa bát, Diệp Thư chơi với hai con.

Lúc này Xuân Hạnh đến, lần này cô ấy đến một mình, không dẫn theo đứa nhỏ nào.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 271



Vừa bước vào nhà, Xuân Hạnh đã thấy Thạch Lỗi đang rửa bát ở nhà ngoài, tiếng cười đùa của Diệp Thư và con trẻ vọng ra từ trong nhà.

Cô ấy không khỏi ghen tị, số Diệp Thư thật tốt. Nhìn chồng của cô rửa bát, lại nghĩ đến chồng mình.

Ở nhà đừng nói là rửa bát, lúc cô ấy bận bịu bảo anh ta trông con một chút cũng không chịu, huống chi là như chồng của Diệp Thư, để vợ nghỉ ngơi, còn mình thì rửa bát.

Thấy Xuân Hạnh đến, Thạch Lỗi cũng chẳng lấy làm lạ. Vừa nãy trên bàn ăn anh cũng nghe bà nội kể chuyện cô ấy đến tìm vợ mình.

Anh chào hỏi đơn giản, rồi gọi to vào trong: "Tiểu Diệp, Xuân Hạnh đến rồi kìa."

"Ồ, em biết rồi!" Diệp Thư đáp lời.

Diệp Thư dỗ dành hai đứa con chưa kịp chơi với mẹ, để chúng chơi với ông bà nội.

Con gái lớn hơn một chút, hiểu chuyện nên không quấy nữa. Con trai còn nhỏ, cứ mè nheo trong lòng mẹ.

Đến khi Xuân Hạnh vào nhà, Diệp Thư cũng mặc kệ con trai, nhét luôn cậu bé vào lòng bà nội.

Nhìn Xuân Hạnh tuy trên mặt vẫn còn vết thương, người cũng gầy yếu, nhưng tinh thần đã tốt hơn lần trước rất nhiều.

Cô cũng không nói nhiều, dẫn cô ấy vào phòng mình.

Bảo cô ấy ngồi lên giường, cô ra vườn hái dưa chuột với cà chua, rửa sạch mang vào, lại rót cho cô ấy một cốc nước nguội.

Thấy cô ấy mồ hôi nhễ nhại, cô bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước cho đỡ nóng.

Xuân Hạnh đúng là đang rất khát, bưng cốc nước lên tu ừng ực một hơi hết nửa cốc.

Cô đưa đĩa dưa chuột và cà chua cho cô ấy, bảo cô ấy ăn.

Xuân Hạnh thấy đều là rau nhà trồng nên cũng không khách sáo, cầm ngay một quả dưa chuột lên cắn một miếng.

Diệp Thư cũng lấy một quả cà chua rồi chậm rãi ăn.

“Sao trưa nắng thế này lại qua đây, không đợi trời mát chút rồi hẵng qua?” Cô hỏi Xuân Hạnh.

“Tranh thủ lúc nghỉ trưa qua đây, chiều tôi lại phải lên công xã.” Xuân Hạnh giải thích.

Cô gật đầu, không nói gì thêm. Thực ra trong lòng cô cũng muốn nói, lỡ một ngày cũng không sao.

Nhưng cô vẫn nén lời, bởi cô cũng biết, công điểm liên quan đến lương thực cuối năm, không phải nói không cần là được.

“Công điểm, công điểm, mạng sống của người nông dân.” Chỉ nghe câu này thôi cũng đủ biết công điểm quan trọng với người nông dân như thế nào.

Nếu cô nói ra câu đó, vốn dĩ là có ý tốt. Nhưng nghe vào tai Xuân Hạnh, có thể sẽ khiến Xuân Hạnh cảm thấy cô “đứng nói không đau lưng”.

Thế là cô đành nuốt lời định nói vào bụng, lại không biết nói gì. Cuối cùng chỉ đành im lặng.

Xuân Hạnh nhìn cô, ấp a ấp úng, rõ ràng là có chuyện nhưng lại không tiện nói ra.

“Có chuyện gì thì cứ nói, giữa cậu với tôi còn khách sáo gì nữa?" Cô bảo Xuân Hạnh cứ nói thẳng ra.

Xuân Hạnh vốn là người thẳng thắn, nghe cô nói vậy. Dù hơi ngại ngùng, nhưng cô ấy quyết định không giấu giếm nữa, nói thẳng với cô.

“Lần này tôi đến là muốn vay cậu một ít tiền." Xuân Hạnh nói đến chuyện vay tiền vẫn hơi ngại ngùng. Cô ấy cúi đầu không dám nhìn Diệp Thư.

Diệp Thư không bất ngờ lắm, kỳ thực cô cũng đoán được phần nào. Ngoại trừ chuyện vay tiền ra, chắc Xuân Hạnh cũng chẳng còn chuyện gì cần đến cô.

“Được, cậu cần bao nhiêu?” Cô sảng khoái đồng ý.

Xuân Hạnh không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy. Cô ấy ngẩng phắt đầu nhìn cô, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

“Năm… năm mươi, hoặc ba mươi cũng được.” Xuân Hạnh kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn.

Cô bảo Xuân Hạnh đợi một lát, cô ra ngoài gọi Thạch Lỗi vào.

Diệp Thư không nói gì thêm, chỉ bảo anh đưa hết tiền trên người cho cô, lại bảo anh đi lấy của ông bà hai mươi đồng.

Xuân Hạnh ở bên cạnh lo lắng nhìn, sợ Thạch Lỗi phản đối.

May mà Thạch Lỗi không hỏi gì, chỉ móc hết hơn mười đồng trong túi đưa cho Diệp Thư. Sau đó quay người đi ra ngoài, vào nhà chính tìm ông bà. Một lát sau thì quay lại đưa cho cô thêm hai mươi đồng.

Mặc dù Thạch Lỗi không hỏi, nhưng cô vẫn nói với anh một tiếng, là muốn đưa tiền cho Xuân Hạnh vay.

Thạch Lỗi nghe xong thì gật đầu, nói “Anh biết rồi.” rồi lại ra ngoài.

Cầm hơn ba mươi đồng của Thạch Lỗi và ông bà, Diệp Thư lại lấy từ trong túi (thực ra là từ trong siêu thị) ra hai mươi đồng. Đếm đủ năm mươi đồng đưa cho Xuân Hạnh.

Không phải cô không thể lấy trực tiếp năm mươi đồng từ trong siêu thị đưa cho Xuân Hạnh.

Nhưng cô cân nhắc, năm mươi đồng vào thời buổi này không phải là số tiền nhỏ, có khi cả nhà làm lụng vất vả cả năm cũng chưa chắc đã kiếm được.

Hơn nữa số tiền đó còn phải gánh vác chi tiêu cho cả gia đình trong một năm.

Vì vậy người trong làng quanh năm suốt tháng chẳng để dành được mấy đồng, có nhà thậm chí còn “cháy túi”.

Cho dù nhà cô đều là công nhân, cũng không thể cứ như vậy dễ dàng lấy ra năm mươi đồng.

Chỉ có thể hai người góp lại, rồi vay thêm của ông bà một ít. Mới không khiến người ta nghi ngờ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 272



Diệp Thư đưa tiền cho Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh nhận tiền, lời cảm ơn không ngừng tuôn ra từ miệng.

"Cảm ơn, cảm ơn, Diệp Thư, cảm ơn cậu." Xuân Hạnh nắm chặt số tiền trong tay.

"Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ trả cậu sớm nhất có thể." Xuân Hạnh đảm bảo.

Diệp Thư bảo cô ấy cứ từ từ, không cần phải lo lắng.

Chuyện vay tiền được giải quyết, Xuân Hạnh mới có tâm trạng kể về lý do mình phải mượn tiền.

Hoá ra lần này Xuân Hạnh mượn tiền là để xây nhà. Hai vợ chồng cô ấy đã ra ở riêng rồi.

Diệp Thư cũng tò mò, chồng Xuân Hạnh là con cả, chưa kể ở nông thôn rất coi trọng việc bố mẹ còn sống thì con cái không được ra ở riêng.

Cho dù có chia nhà thì bố mẹ cũng sẽ ở với con cả, không có lý nào lại để con cả ra ở riêng.

Nghĩ vậy, Diệp Thư cũng hỏi vậy.

Lúc này Xuân Hạnh mới kể chi tiết cho Diệp Thư nghe đầu đuôi câu chuyện.

Nguyên nhân của sự việc lần này là vì con gái út của Xuân Hạnh.

Hoá ra là bố mẹ chồng Xuân Hạnh bị hai người em dâu xúi giục muốn đem con gái út của Xuân Hạnh cho người ta.

Nếu cho nhà nào không có con thì thôi, đằng này lại cho nhà trên núi đã có mấy đứa con trai rồi. Ý đồ thế nào thì ai cũng rõ.

Ban đầu nhà đó muốn con gái lớn của Xuân Hạnh, nhưng bố mẹ chồng cô ấy nhất quyết không cho, cứ muốn cho con gái út.

Bố mẹ chồng Xuân Hạnh không cho con gái lớn không phải vì thương cháu, mà vì con lớn đã có thể làm việc nhà, thêm vài năm nữa là có thể xuống đồng kiếm công điểm, nên họ mới không đồng ý.

Ban đầu chuyện này được giấu nhẹm không cho Xuân Hạnh và chồng biết. Con gái lớn của Xuân Hạnh nghe lén được cuộc trò chuyện của bà nội và hai người em dâu.

Biết được họ muốn cho em gái mình, con bé mới chạy ra đồng báo cho Xuân Hạnh. Nhờ vậy mà Xuân Hạnh mới kịp thời chạy về giành lại con gái út đang bị bế đi.

Sau lần đó, Xuân Hạnh mới làm ầm ĩ lên, vết thương trên mặt là do mẹ chồng đánh.

Thấy Xuân Hạnh làm lớn chuyện, nhà kia bèn đòi lại tiền đã đưa cho mẹ chồng cô ấy.

Nhìn số tiền sắp cầm chắc trong tay lại bị người ta đòi lại, mẹ chồng Xuân Hạnh vừa lăn lộn vừa muốn cô ấy xuống nước.

Nhưng lần này Xuân Hạnh kiên quyết, nói gì cũng không đồng ý.

Hơn nữa, cô ấy còn về nhà mẹ đẻ tìm bố. Ông đội trưởng nghe chuyện nhà thông gia định bán cháu ngoại thì tức giận vô cùng.

Ông lập tức đạp xe đến nhà thông gia tìm con rể nói chuyện.

Bố chồng Xuân Hạnh thấy ông đội trưởng đến, nghe ông nói xong thì chối bay chối biến, bảo là vợ làm, ông ta không hề hay biết.

Ông ta còn bảo ông đội trưởng cứ yên tâm, ông ta về nhà sẽ dạy dỗ vợ, chuyện này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Thật ra ai cũng biết chuyện này bố chồng Xuân Hạnh không thể không biết, chỉ là thấy vợ chồng cô ấy bị ức h.i.ế.p thế nào cũng không phản kháng.

Nhà ngoại cũng chưa từng nhúng tay vào, nên họ mới ngày càng được nước lấn tới, đến mức định bán cả con của Xuân Hạnh.

Ông đội trưởng cũng chẳng tin lời bố chồng Xuân Hạnh nói, nhưng cũng không nói gì. Không biết ông nói thế nào mà vợ chồng Xuân Hạnh được ra ở riêng.

Chỉ là bố mẹ chồng cô ấy vẫn còn giận, thêm vào đó, vốn dĩ họ đã không ưa gì vợ chồng cô ấy vì sinh toàn con gái, không có con trai.

Cho nên khi chia nhà, họ chia cho vợ chồng cô ấy rất ít đồ, tiền thì chỉ có 30 đồng.

Họ còn nói căn nhà này không có phần của vợ chồng cô ấy, bảo họ tự xây nhà mà ở.

Tuy nhiên, dù vậy Xuân Hạnh vẫn rất vui. Cô ấy không quan tâm đến việc bố mẹ chồng thiên vị, bản thân cô ấy và chồng đều siêng năng, chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ sống tốt.

Hơn nữa, cho dù cuộc sống sau khi ra ở riêng có vất vả thì vẫn hơn là ở nhà chồng chịu ấm ức.

Bản thân Xuân Hạnh có thể nhẫn nhịn được, nhưng nhìn mấy đứa con gái sống khổ sở ở nhà chồng, đôi khi cô ấy thật sự không thể nhịn được nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 273



Nhưng sau này sẽ ổn thôi, sau này khi họ tách ra ở riêng. Tự mình làm chủ, các con gái sẽ không phải nhìn các em trai ăn trứng mà nuốt nước miếng nữa.

Xuân Hạnh nói xong những lời này, lại nói: "Bố tôi cũng rất hối hận, nói là không biết bố mẹ chồng tôi lại là người như vậy. Nếu biết thì nhất định sẽ không để tôi gả vào nhà họ."

Lúc đó nghĩ bố chồng tôi cũng là đại đội trưởng, ở trong làng tiếng tăm cũng khá tốt. Hơn nữa là đại đội trưởng trong làng, điều kiện gia đình cũng rất khá giả.

Hơn nữa so với nhà tôi cũng là môn đăng hộ đối. Không ngờ họ lại là người có nhân phẩm như vậy."

Diệp Thư cũng thở dài theo, chuyện này cũng không thể trách bố Xuân Hạnh được. Ai mà chẳng muốn con gái mình tìm được nhà chồng điều kiện tốt.

Chỉ là không ngờ nhà chồng Xuân Hạnh lại là người không ra gì như vậy.

Việc này cũng không có gì lạ, biết người biết mặt không biết lòng. Không gặp phải chuyện, thì không ai biết được ai như thế nào.

Chỉ có khi gặp chuyện, mới biết được rốt cuộc đây là người hay là quỷ.

Tuy nhiên Xuân Hạnh đây coi như là trong cái rủi có cái may, nếu không phải xảy ra chuyện này. Xuân Hạnh còn không biết đến bao giờ mới được tách ra ở riêng. Cho dù có tách ra ở riêng, ước chừng cũng không thoát khỏi bố mẹ chồng.

Vì buổi chiều còn phải đi làm, Xuân Hạnh nói xong liền cầm tiền vội vàng rời đi.

Đợi Xuân Hạnh đi rồi, Thạch Lỗi mới vào.

Con đã ngủ trong phòng ông bà nội rồi.

Hai vợ chồng nằm trên giường đất nói chuyện của Xuân Hạnh, nói chuyện một lúc thì ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến sáng, nghe thấy ngoài cửa lớn ồn ào hẳn lên, các bà các dì lại mang đồ thủ công tới.

Hai ông bà cũng dẫn theo cháu ra cửa chơi. Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng ra cửa chơi cùng bọn họ.

Đến chiều tối, hai người hái hết rau trong vườn, chỉ chừa lại một ít.

Lát nữa khi về sẽ mang lên huyện thành, cả tuần không cần phải mua rau.

Thật ra một tuần hai người cũng không ăn hết nhiều rau như vậy, số rau không ăn hết Diệp Thư đều cất vào trong siêu thị, để dành đến mùa đông ăn.

Không chỉ có rau hái ở nhà, mà đồ mua ở cửa hàng thực phẩm, ăn không hết cũng đều cất vào trong đó.

Đồ Diệp Thư mua ở cửa hàng thực phẩm cũng đều là do chị Vương để dành cho cô từ trước. Đều là đồ ngon. Đây cũng là lợi ích của việc quen biết nhiều người nhỉ!

Diệp Thư và Thạch Lỗi lại xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà ở huyện thành. Nhân lúc trời còn chưa tối, hai người lại dọn dẹp vườn trước vườn sau một lượt.

Rau nào cần hái đều đã hái hết, để riêng ra một phần ngày mai mang cho Ngô Tú Hòa. Số còn lại đều cất vào siêu thị.

Thật ra rau trong vườn cũng trồng không ít, hoàn toàn đủ cho hai người bọn họ ăn, căn bản không cần phải mang từ quê lên.

Diệp Thư chỉ là muốn cất vào siêu thị, để dành đến mùa đông không có rau ăn.

Mới kiếm cớ nói rau trong vườn của mình chia cho bạn bè hết rồi, hai người bọn họ không đủ ăn. Nên mới phải mang từ quê lên.

Đương nhiên Diệp Thư cũng không phải hoàn toàn nói dối, cô đúng là cũng sẽ chia cho Ngô Tú Hòa một ít rau ăn không hết.

Ngô Tú Hòa ở nhà tập thể, không có chỗ trồng rau. Tuy nhà chồng cô ấy ở nhà cấp 4, nhưng nhà chồng cô ấy đông người, sau đó lại xây thêm bếp, xây thêm phòng, cho nên diện tích còn lại có thể trồng rau không nhiều.

Diệp Thư thỉnh thoảng lại hái rau ở nhà mang cho Ngô Tú Hòa một ít.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã qua một nửa mùa hè.

Tĩnh Nghi đã được sáu tuổi mụ, sắp đến năm tuổi rồi, chuyện đi học cũng nên được đưa vào danh sách những chuyện cấp thiết của gia đình.

Diệp Thư và Thạch Lỗi bàn bạc để con gái học lớp mầm non của trường mẫu giáo trực thuộc nhà máy cơ khí. Như vậy Thạch Lỗi đi làm có thể tiện đường đưa con bé đi, tan làm lại đón về.

Thật ra nhà máy cơ khí là một nhà máy lớn, không chỉ có trường tiểu học, trường mẫu giáo mà còn có cả nhà giữ trẻ. Những gia đình không có ai trông con, đều gửi con từ lúc con còn mấy tháng tuổi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 274



Chỉ là nhà có ông bà nội giúp trông cháu, hơn nữa một giáo viên nhà trẻ phải trông mấy đứa trẻ thậm chí là mười mấy đứa trẻ, Diệp Thư không nỡ.

Cho nên đến sang năm con bé đến tuổi đi học, mới dự định đón con bé về. Cho con bé đi học lớp mầm non một năm để thích nghi trước.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi khi đi làm thì hỏi thăm về chuyện này, hỏi xem khi nào đăng ký để còn đón con gái về.

Thạch Lỗi cũng biết là chuyện lớn nên vừa đi làm về là vội vàng đi hỏi han ngay.

Mọi người nói với anh rằng, học lớp mầm non thì đơn giản lắm, chỉ cần đến ngày mang theo giấy tờ đến đăng ký là được.

Thạch Lỗi lại đến trường hỏi xem khi nào thì đăng ký, được biết là hai ngày cuối tháng trước ngày khai giảng một tháng, tức là chỉ còn bốn ngày nữa.

Thạch Lỗi không khỏi mừng thầm, may mà vợ bảo anh đi hỏi trước, chứ nếu đợi đến ngày khai giảng mới hỏi thì lỡ mất ngày đăng ký rồi.

Thạch Lỗi nghe xong liền quay về kể với Diệp Thư, Diệp Thư cũng mừng thầm, tuy rằng lỡ mất ngày đăng ký chưa chắc đã không xin được, nhưng chắc chắn sẽ rất phiền phức, nói không chừng còn phải nhờ vả người khác, bây giờ như vậy là tốt nhất, đăng ký bình thường, không có bất kỳ phiền phức nào.

Hai ngày nữa là đến chủ nhật, hai người quyết định ngày hôm đó sẽ đón con gái về.

Sau khi đăng ký xong, hai người lại đưa con bé về quê, để con bé chơi ở quê thêm một tháng nữa rồi mới đón về.

Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 9, cũng là ngày Tĩnh Nghi bắt đầu đi học.

Hôm đó, Diệp Thư và Thạch Lỗi đều xin nghỉ phép để đưa con gái đến trường.

Diệp Thư mặc cho con gái chiếc váy nhỏ, đi đôi giày vải mới làm, buộc hai b.í.m tóc nhỏ, trên mỗi b.í.m tóc lại thắt thêm một chiếc nơ bướm.

Nhìn con gái, hai người đều cảm khái muôn phần, hình ảnh hai người kết hôn dường như vẫn còn hiện ra trước mắt, vậy mà chớp mắt con gái đã lớn thế này rồi.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tình cảm thăng hoa của hai người.

Tĩnh Nghi đeo chiếc cặp sách nhỏ mẹ mua cho, trong cặp sách có vở, hộp bút, trong hộp bút có hai chiếc bút chì.

Đạp xe đến trường, hôm nay là ngày khai giảng, trước cổng trường rất đông người, đều là người đưa con cái đến trường.

Có đứa trẻ biết mình sắp được đi học nên rất hào hứng như Tĩnh Nghi, cũng có đứa thì khóc nháo.

Hai người Diệp Thư dắt tay con gái đến thẳng lớp học, giao con gái cho giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ hiền lành và dễ tính.

Trong lớp đã có vài đứa trẻ, có đứa đang thút thít, có đứa chạy nhảy lung tung trong lớp.

Cô giáo dắt Tĩnh Nghi đến chỗ ngồi của mình, bạn cùng bàn với Tĩnh Nghi là một bé gái tóc ngắn.

Diệp Thư và Thạch Lỗi đứng bên ngoài cửa sổ nhìn cô giáo sắp xếp chỗ ngồi cho Tĩnh Nghi, sau đó mới đi lo những việc khác, lúc này con gái đã bắt chuyện được với bạn cùng bàn.

Lúc này lại có người đưa con đến, hai người Diệp Thư đành phải nhường chỗ ở cửa, nhưng cũng không rời đi ngay mà lại đứng bên cửa sổ, nhìn vào trong.

Bên cạnh cũng có mấy phụ huynh không yên tâm, thấy Diệp Thư và Thạch Lỗi đến, họ nhích lại nhường chỗ cho hai người.

Hai người gật đầu cảm ơn mọi người, sau đó tiến đến bên cửa sổ nhìn vào trong.

Chỉ thấy bên cạnh con gái đã có mấy đứa trẻ vây quanh, con gái đang đứng ở giữa khoa tay múa chân nói gì đó.

Người đàn ông lúc nãy nhường chỗ cho hai người hỏi: "Hai người cũng làm ở nhà máy cơ khí à? Đứa trẻ nào là con của hai người?"

Thạch Lỗi gật đầu nói đúng, rồi chỉ vào Tĩnh Nghi nói đó là con gái mình.

Người đàn ông chỉ vào cô bé bên cạnh Tĩnh Nghi nói: "Trùng hợp thật, đó là con gái tôi, ngồi cùng bàn với con gái anh."

Cũng trùng hợp thật, hai người lại nhìn vào trong một lúc, thấy con gái không khóc nháo, chơi đùa rất vui vẻ với các bạn nhỏ khác.

Nên quyết định trở về, trưa sẽ quay lại đón con bé.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 275



Người đàn ông thấy hai người Diệp Thư định về thì cũng đi theo.

Hỏi Thạch Lỗi có phải quay về nhà máy không, hai người có thể đi cùng nhau.

Hôm nay Thạch Lỗi và Diệp Thư đều xin nghỉ nửa ngày, bây giờ không cần phải về nhà máy, chiều sẽ đến làm việc.

Còn người đàn ông chỉ xin nghỉ một tiếng, bây giờ phải về làm việc.

Thạch Lỗi nói với người đàn ông là chiều mình mới đi làm, thế là người đàn ông tự mình đi trước.

Diệp Thư và Thạch Lỗi lại ngoái đầu nhìn trường thêm lần nữa, trong lòng dù lo lắng nhưng cũng không thể cứ đứng mãi ở cổng trường chờ được. Thôi thì về nhà trước vậy, trưa lại ra đón con.

Hai người về đến nhà, cũng chẳng còn tâm trí nào mà làm việc. Trong lòng cứ lo lắng không biết con gái ở trường có khóc nhè không, có xảy ra mâu thuẫn gì với bạn bè không.

Thạch Lỗi thấy hai người cứ ở nhà đứng ngồi không yên cũng không phải cách, bèn kéo Diệp Thư ra phố đi dạo, xem có gì cần mua thì mua.

Diệp Thư nghĩ ở nhà cũng chẳng làm được việc gì nên đồng ý đi cùng anh.

Thật ra, hai người rất ít khi đi dạo phố, bởi vì trong siêu thị cái gì cũng có, căn bản không cần phải ra ngoài mua.

Bình thường, ngoài việc mua lương thực theo sổ gạo, sổ thực phẩm thì chưa bao giờ mua thêm thứ gì khác.

Mua những thứ đó, một phần là vì không muốn lãng phí sổ gạo, sổ thực phẩm, một phần là để cho người ngoài thấy.

Nếu không, nhà cái gì cũng không mua, vậy mà ăn uống lại không thiếu thứ gì, ai nhìn vào cũng biết nhà bọn họ có vấn đề.

Hơn nữa, trong siêu thị chỉ có gạo trắng, bột mì, còn lương thực thô thì vốn đã không nhiều, ngần ấy năm đã tiêu hết từ lâu rồi.

Dùng sổ gạo mua thêm chút lương thực thô thì vừa hay. Thực phẩm cũng vậy, tuy gia đình không thiếu gia vị, nhưng trứng và rau thì vẫn cần.

Hai người cũng không đạp xe mà cứ thế tản bộ.

Hai người dạo quanh cửa hàng bách hoá một vòng, ngoài việc mua cho con gái hai chiếc dây buộc tóc đẹp thì không mua gì khác, lại tản bộ về.

Thạch Lỗi vốn định mua cho vợ một bộ quần áo mới, nhưng đi một vòng lại thấy không có cái nào đẹp bằng trong siêu thị của Diệp Thư.

Thêm vào đó, Diệp Thư cũng nói tình hình hiện tại bọn họ cần phải sống khiêm tốn một chút, cuối cùng Thạch Lỗi nghe lời vợ, không mua gì cả mà trở về nhà.

Về đến nhà, Thạch Lỗi vẫn cảm thấy có lỗi với vợ. Nếu không phải lấy anh, Diệp Thư hoàn toàn có thể muốn mặc gì thì mặc.

Thạch Lỗi thực sự cảm thấy Diệp Thư theo anh là thiệt thòi. Xét cho cùng, vợ anh có năng lực, có thể dựa vào chính mình để thi đỗ đại học, lại được giữ lại Bắc Thành công tác.

Hơn nữa, cô có không gian siêu thị bên người, gia thế lại tốt. Nếu không lấy anh, Diệp Thư hoàn toàn có thể sống một cuộc sống thoải mái ở Bắc Thành.

Cũng không cần phải giống như bây giờ, vì gia đình anh mà lo lắng mọi bề, lại còn đưa cả nhà về cái huyện nhỏ này.

Bây giờ, ngay cả việc mặc một bộ quần áo mới cũng phải cân nhắc kỹ càng.

Nghĩ đến những điều này, Thạch Lỗi càng cảm thấy bản thân có đối xử tốt với vợ đến đâu cũng không đủ.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa hè đã qua.

Tiếp nối mùa hè là mùa thu bội thu.

Lại một ngày chủ nhật, hai vợ chồng đưa con gái về nhà.

Lần này về, trước cửa nhà rất yên tĩnh, các bác, các dì đều tham gia đội thu hoạch mùa màng. Ngay cả ông nội cũng ra sân phụ giúp phơi thóc.

Trong nhà chỉ có bà nội đang trông cháu.

Nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, Chính Hồng đang chơi ở sân sau liền chạy ra, vừa gọi "Mẹ ơi" vừa ôm chầm lấy chân Diệp Thư.

Diệp Thư vội vàng cúi xuống ôm con trai lên, hôn lên má con.

“Chính Hồng có nhớ mẹ không?" Diệp Thư ôm con trai hỏi.

“Nhớ ạ, nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ chị nữa.” Cậu bé chẳng bỏ sót ai.

Nghe giọng nói ngây thơ của con trai, trái tim Diệp Thư như tan chảy.

Diệp Thư ôm con trai vào nhà, bảo Thạch Lỗi xách đồ ăn ngon cô mua cho con vào.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 276



Thạch Lỗi dựng xe đạp xong, xách đồ đi vào.

Còn Tĩnh Nghi, cô bé vừa về đến nhà đã chạy đi tìm bạn bè chơi rồi.

Diệp Thư lấy bánh mì, bánh gato, bánh quy… ra, để con trai tự chọn muốn ăn gì.

Thấy hai vợ chồng cháu trai về, bà nội vội vàng lại gần kể cho họ nghe một tin.

Thì ra là mấy hôm trước, trong làng có mấy thanh niên trẻ mười sáu, mười bảy tuổi đến, nghe nói là thanh niên trí thức về giúp làng xây dựng nông thôn.

Không chỉ có ở làng cô, đội trưởng nói mấy làng lân cận cũng có.

Thanh niên trí thức à? Diệp Thư biết chứ. Trước đây cô rất hay đọc tiểu thuyết về thời kỳ này.

Theo như tiểu thuyết cô đọc thì thanh niên trí thức xuất hiện vào năm 66 hay 68 gì đó. Chỉ là ở đây chưa từng có, cô còn tưởng cái làng nhỏ hẻo lánh này sẽ chẳng có thanh niên trí thức nào đến đâu.

Không ngờ giờ lại có. Đã có đợt đầu tiên rồi thì sau này sẽ còn nhiều đợt nữa. Hiện tại vẫn là tự nguyện, sau này sẽ phát triển thành diện bắt buộc, mỗi gia đình chỉ được giữ một con bên cạnh, những đứa còn lại chưa có việc làm đều phải xuống nông thôn.

Hơn nữa thanh niên trí thức đã đến thì chuyện những phần tử phản cách mạng bị đưa xuống cũng chẳng còn xa nữa.

Diệp Thư nói với bà nội, những chuyện này không liên quan đến nhà mình. Mình cứ sống cuộc sống của mình là được.

Nhưng có một điều, đừng tiếp xúc gần gũi với họ. Những thanh niên trí thức này đều có học thức, hơn nữa thời buổi này mà tình nguyện xuống nông thôn thì đều là phần tử tích cực. Lỡ mà tiếp xúc gần gũi rồi họ phát hiện ra điều gì thì chuyện này sẽ chẳng êm đẹp đâu.

Diệp Thư nói rõ mối nguy hiểm với bà. Bà nội nói mình đã hiểu.

Lý do kể chuyện này cho Diệp Thư nghe là muốn nghe xem ý kiến của cô thế nào. Bởi vì hai ông bà cũng nhận ra, Diệp Thư có trực giác rất nhạy bén trong những chuyện thế này.

Xét cho cùng, nếu không có Diệp Thư thì bây giờ tình cảnh của họ ở Bắc Thành chắc chắn sẽ vô cùng tồi tệ.

Họ đều không nhận ra rằng, bây giờ hễ có chuyện gì họ đều hỏi ý kiến của Diệp Thư rồi mới đưa ra quyết định. Diệp Thư dường như đã trở thành trụ cột tinh thần của gia đình này lúc nào không hay.

Đã có cháu dâu nói không sao rồi thì bà nội cũng yên tâm. Bà bắt đầu thảo luận với Diệp Thư xem trưa nay ăn gì.

Buổi trưa ông nội về, Diệp Thư lại nói với ông là phải tránh xa điểm thanh niên trí thức ra. Nói năng, làm việc gì cũng phải cẩn thận, đừng để họ bắt được thóp.

Thanh niên trí thức đều đến từ thành phố lớn, lại có học thức. Không giống như bà con trong làng chất phác, thật thà.

Hơn nữa bà con trong làng đều không có học thức, không hiểu gì về những phong trào bên ngoài.

Nhưng những thanh niên trí thức này thì khác, đang ở độ tuổi bốc đồng, trong thời đại cấp tiến này, bọn họ cái gì cũng có thể làm ra được.

Nói rõ hết mọi chuyện, lại chơi với con trai cả buổi chiều. Thế là lại đến lúc phải quay về huyện thành.

Ngoài cậu con trai mè nheo không nỡ để bố mẹ đi, cuối cùng được ông cố bế ra ngoài chơi thì ba người nhà Diệp Thư vẫn về huyện thành như thường lệ.

Hôm sau, người đi làm, người đi học. Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Cho đến một ngày chủ nhật của một tháng sau đó, khi Diệp Thư và gia đình về làng thì biết được một tin.

Quả nhiên như Diệp Thư nghĩ, trong làng có mấy phần tử xấu bị đưa xuống.

Không giống như lúc thanh niên trí thức đến, nhìn mấy phần tử xấu này là biết đã phải chịu khổ rồi.

Quần áo mỏng manh trên người rách nát tả tơi, trên người còn đầy vết thương. Cũng chẳng mang theo hành lý gì.

Hơn nữa theo đội trưởng nói thì cấp trên bảo mấy người này xuống để cải tạo. Phải bắt họ làm những việc nặng nhọc nhất. Còn phải thường xuyên tổ chức mít tinh phê bình.

Đội sản xuất còn phải giám sát họ, bắt họ thường xuyên báo cáo tư tưởng.

Hiện tại đội trưởng đã sắp xếp cho họ ở trong cái lán tạm trú ngày trước dùng để trông lúa (lúc lúa sắp chín, đề phòng có người đến trộm, phải có người chuyên canh gác, gọi là trông lúa) dưới chân núi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 277



Trong làng đã tổ chức một buổi mít tinh phê bình rồi. Cả làng đều phải tham gia, không ai được vắng mặt.

Người lớn trong làng thì không sao, lúc mít tinh phê bình chỉ ngồi nghe chứ không có hành vi quá khích nào.

Chỉ là đám thanh niên trong làng, dưới sự dẫn dắt của thanh niên trí thức, vừa đánh vừa mắng mấy phần tử xấu kia. Đến cả khẩu hiệu hô hào cuối cùng cũng khiến hai ông bà nghe mà run sợ.

Diệp Thư đã sớm lường trước được chuyện về phần tử xấu, đến giờ mới đến làng cô coi như là muộn rồi.

Chuyện này Diệp Thư cũng không còn cách nào khác, ngoài việc dặn dò hai ông bà ngày thường phải cẩn thận lời ăn tiếng nói ra thì cũng chẳng có năng lực gì giúp đỡ những người kia.

Trong lòng họ tuy biết những người bị gọi là phần tử xấu kia chưa chắc đã xấu. Nhưng trong thời buổi này, bản thân họ cũng phải cẩn thận từng li từng tí, như đi trên lớp băng mỏng. Dù có thương cảm cho người khác thì ngoài việc thở dài trong lòng ra cũng chẳng còn cách nào khác.

Hôm nay, cả nhà đều nặng lòng. Ông bà nội và Thạch Lỗi, ngoài việc lo lắng cho gia đình mình, còn lo cho những người bạn cũ ở Bắc Thành. Không biết bây giờ họ ra sao? Có lẽ ông bà còn phải thêm phần lo cho con trai của họ nữa.

Còn Diệp Thư, cô đang chìm trong cảm giác bất lực sâu sắc trước thời đại này. Giờ đây, khi bản thân đang sống trong đó, cảm giác hoàn toàn khác với lúc đọc truyện về thời kỳ này.

Khi đọc truyện, cô chỉ cảm thán một chút rồi thôi, chứ không hề có cảm giác mãnh liệt như lúc này, khi bản thân thực sự sống trong đó.

Nghe những giáo sư, bác sĩ... những người có công việc ổn định, có đóng góp cho đất nước, giờ đây lại rơi vào kết cục bi đát như vậy.

Nỗi lòng nặng trĩu của Diệp Thư, không ai có thể hiểu được. Mặc dù cô biết quãng thời gian này rồi cũng sẽ qua đi, những vụ án oan sai rồi cũng sẽ được minh oan. Nhưng ai mà biết được, trong khoảng thời gian này, sẽ còn bao nhiêu người không thể vượt qua được.

Hai vợ chồng nặng lòng trở về huyện. Dù bên ngoài có ra sao, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Cuộc sống của hai vợ chồng chẳng có gì thay đổi, ngoài việc họ sống kín tiếng hơn.

Ngoài giờ làm việc, thỉnh thoảng họ lại cùng Ngô Tú Hòa và mọi người tụ tập ăn uống. Vì bố chồng của Ngô Tú Hòa là Bí thư huyện ủy nên cô ấy biết nhiều hơn về tình hình chính trị.

Nhà Ngô Tú Hòa giờ cũng sống kín tiếng hơn, trên người cô ấy cũng bắt đầu xuất hiện những miếng vá.

Vì có mối quan hệ tốt với Diệp Thư, cô ấy cũng kể cho Diệp Thư nghe những lời bố chồng dặn dò người nhà.

Dù trong lòng Diệp Thư đã biết trước, nhưng cô vẫn cảm ơn Ngô Tú Hòa. Tình cảm hai nhà càng thêm gắn bó.

Đi làm, về nhà bố mẹ đẻ, đi làm. Cuộc sống cứ thế trôi qua một năm.

Năm nay con gái đã vào lớp 1, học tại trường tiểu học của nhà máy cơ khí.

Hầu hết học sinh đều được chuyển tiếp từ lớp mầm non lên. Mọi người đều quen biết nhau nên con gái cô cũng không gặp vấn đề gì về việc thích nghi.

Hôm nay lại là ngày về nhà bố mẹ đẻ, hai vợ chồng lại tay xách nách mang, đưa con gái về quê.

Chưa vào đến làng, họ đã thấy rất đông người ở đầu làng, ồn ào náo nhiệt.

Thì ra là có một gia đình trong làng thấy những người bị đưa xuống nông thôn nghèo đói, tội nghiệp nên đã cho họ một ít đồ ăn.

Vì không hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề ở đây, họ cũng không tránh né ai. Điều này đã khiến đám thanh niên trí thức nắm được thóp, vu khống họ là thân thiết với phần tử xấu, rồi đi báo cáo.

Nhận được tin báo, đám người hung hăng kia liền kéo đến làng để bắt người.

Đều là người cùng làng, bà con không thể nào khoanh tay đứng nhìn họ bắt người được. Thế là xảy ra xung đột với đám người kia.

Giờ đến cả cán bộ xã cũng đã đến. Chưa biết chuyện này sẽ được giải quyết như thế nào.

Thật ra, chuyện này cũng không có gì to tát. Trong làng cũng có người khác cho những người đó đồ. Ngay cả ông bà nội cũng cho họ đồ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 278



Chỉ là ông bà nội biết chuyện này nghiêm trọng nên khi cho họ đồ, ông bà đều làm vào buổi tối, lúc không có ai.

Ông bà cũng không tiếp xúc với họ, chỉ đặt đồ ở cửa, gõ cửa rồi quay người bỏ đi luôn, không đợi họ ra.

Chỉ là dân làng không hiểu những chuyện này, thấy mấy ông bà già tội nghiệp nên cho hai củ khoai lang. Người khác trong làng nhìn thấy cũng không để ý.

Ngay cả đội trưởng cũng không để tâm. Không ngờ đám thanh niên trí thức này lại làm ầm ĩ lên như vậy.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hai vợ chồng Diệp Thư cũng không quan tâm nữa. Dù sao có đội trưởng ở đó, đám thanh niên trí thức cũng không thể nào bắt người đi được.

Hai vợ chồng định về nhà luôn. Thấy bố mẹ không xem náo nhiệt nữa, Tĩnh Nghi không chịu, nhất quyết đòi xuống xe, cô bé đã nhìn thấy bạn bè chơi ở bên cạnh.

Hai vợ chồng cho con gái xuống xe, dặn dò con bé chơi xong thì về nhà sớm, rồi mới về nhà mình.

Ông bà nội đều ở nhà, cũng không đi xem náo nhiệt. Thấy hai vợ chồng Diệp Thư về, tuy ông bà có cười nhưng thà rằng đừng cười còn hơn, nụ cười đó khiến hai vợ chồng họ nhìn mà thấy xót xa.

Đợi hai vợ chồng cất đồ xong, cả nhà ngồi xuống nói chuyện. Lúc này, Diệp Thư mới biết trong làng cũng đang rất lộn xộn.

Mấy thanh niên trí thức kia ngày nào cũng lăng xăng, hôm nay nói là phê phán, ngày mai lại nói là truyền đạt tinh thần hội nghị.

Khiến cho đám thanh niên trong làng cũng bị ảnh hưởng, không chịu làm việc tử tế, suốt ngày chạy theo đám thanh niên trí thức kia, mấy người lớn trong nhà đều đau đầu.

Có đứa nghe lời, bị người lớn mắng một trận là thôi. Nhưng cũng có đứa không nghe lời, bị đánh, bị mắng cũng không sợ, vẫn chứng nào tật nấy, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau đám thanh niên trí thức, hùa theo bọn họ.

Ở nhà thì cứ lặp đi lặp lại mấy câu cửa miệng như là "lãnh đạo nói...". Rồi còn dọa sẽ đi tố cáo nữa chứ, làm cho cả nhà chẳng ai dám hó hé gì.

Bây giờ thì đến lượt ông đội trưởng cũng đau đầu nhức óc.

Ông nội lại nói đến mấy người thanh niên xung phong bị đưa xuống. Ông nội từng gặp mặt họ vài lần. Tuy không nói chuyện, nhưng ông nội khẳng định chắc nịch, trong đó có hai người chắc chắn xuất thân là quân nhân.

Còn hai người nữa thì chắc là trí thức. Quân nhân đi đứng, nói năng đều khác người thường, nhìn một cái là nhận ra ngay.

Trí thức thì cũng thế, coi như là cùng tầng lớp với hai ông bà.

Ông nội còn kể, đám thanh niên xung phong còn nghi ngờ hai ông bà, bảo nhìn họ không giống công nhân mà lại giống trí thức.

Chúng còn định đến nhà xem có sách báo hay vật cấm gì không.

Chuyện này bị hai cậu thanh niên trong làng đi cùng ngăn lại.

Hai cậu này cũng là người họ Diệp, cùng họ với Diệp Thư. Người lớn trong nhà có quan hệ tốt với hai ông bà, cũng thường đến nhà Diệp Thư nói chuyện với hai ông bà.

Chuyện này cũng là do hai cậu ấy về nhà kể với người lớn, rồi người lớn mới nói lại cho hai ông bà nghe.

Nghe xong hai ông bà sợ đến mất vía, vội vàng dọn dẹp lại nhà cửa, cất hết những thứ không nên xuất hiện đi.

Rồi còn đem một ít đồ đến nhà hai cậu thanh niên kia. Mặc dù chuyện cuối cùng cũng chẳng ầm ĩ gì, nhưng hai ông bà vẫn còn sợ.

Hôm nay có náo nhiệt thế nào hai ông bà cũng không dám ra xem, cứ ru rú trong nhà.

Đang nói chuyện thì mấy bà, mấy dì lại đến nhà hai ông bà chơi.

Diệp Thư cũng ra ngoài ngồi cùng, họ vừa đi xem náo nhiệt về.

Diệp Thư hỏi chuyện được giải quyết thế nào, họ nói cuối cùng ông đội trưởng đã dàn xếp ổn thỏa, chỉ trừ của người kia một tháng công điểm.

Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của họ, Diệp Thư đoán rằng cuộc sống của mấy người thanh niên xung phong kia sau này sẽ không dễ dàng gì.

Cũng đúng thôi, trước đây ông đội trưởng dung túng cho họ làm càn làm quấy, là vì chưa động chạm đến lợi ích của làng.

Lần này thì họ đụng phải vảy ngược của ông ấy rồi. Phải biết rằng nếu trong làng mà xuất hiện một phần tử xấu thì ông đội trưởng chắc chắn cũng sẽ bị phê bình.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 279



Sau này người trong làng cũng sẽ không còn đối xử tốt với đám thanh niên xung phong nữa, bởi vì hôm nay họ có thể tố cáo người khác, ngày mai chưa biết chừng sẽ tố cáo đến mình. Người như vậy ai mà dám kết thân.

Từ nay về sau, người dân trong làng cũng sẽ không để con em mình chạy theo đám thanh niên xung phong quậy phá nữa.

Về sau đám thanh niên xung phong sẽ biết được hành động của họ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Hôm nay hai người Diệp Thư không ở nhà lâu, đến chiều đã về.

Những ngày tiếp theo, trên đường thỉnh thoảng lại có đoàn người diễu hành đi qua. Học sinh trong trường cũng chẳng còn tâm trí đâu mà học hành, ngày nào cũng tổ chức diễu hành, hoặc là đi đấu tố.

May mà con gái còn nhỏ, chứ lớn hơn một chút nữa thì hai người cũng không yên tâm cho con bé đến trường.

Nghe Thạch Lỗi kể lại, hiện tại xưởng cơ khí cũng rất lộn xộn. Bây giờ trong xưởng đã đấu tố một loạt người.

Đám thanh niên trong xưởng còn thành lập hẳn một bộ phận, chuyên trách việc lôi kéo những người có vấn đề.

Bọn thanh niên bây giờ ra tay tàn nhẫn lắm, cứ thấy ai có vấn đề là bất chấp đúng sai thế nào cũng lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.

Chỉ cần có một chút gì không đúng quy định, là họ sẽ quy chụp cho là phản động, nhẹ thì mất việc, nặng thì bị đưa đi cải tạo.

Hiện tại trong xưởng ai nấy đều lo sợ, đi làm cũng không dám nói năng gì, sợ lỡ lời một cái là bị Hồng vệ binh lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.

Vì chuyện này, Diệp Thư đã đặc biệt đến hỏi Ngô Tú Hòa. Bố của Ngô Tú Hòa là xưởng trưởng nhà máy cơ khí. Chắc chắn là biết tin tức nội bộ.

Ngô Tú Hòa nói với Diệp Thư là không cần lo lắng, bố cô ấy đang chờ thời cơ, nhà máy cơ khí sẽ không như vậy mãi.

Cứ để Thạch Lỗi đi làm bình thường, bình thường chú ý một chút, đừng để người ta bắt được thóp là được.

Nghe Ngô Tú Hòa nói vậy, Diệp Thư cũng yên tâm phần nào. Xem ra bố của Ngô Tú Hòa chắc chắn có cách đối phó. Chỉ cần Thạch Lỗi giữ vững lập trường, đừng để người ta bắt được thóp vào lúc này. Qua khoảng thời gian này nhà máy cơ khí sẽ ổn định thôi.

Diệp Thư cũng đã nói với Thạch Lỗi, dặn anh phải cẩn thận trong thời gian này. Một thời gian nữa sẽ ổn thôi.

Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã sang năm 1971, lúc này là mùa đông.

Diệp Thư đang trên đường tan làm về nhà, bụng cô đã lớn lắm rồi.

Đúng vậy, Diệp Thư lại có thai. Cô và Thạch Lỗi đã có một trai một gái, vốn không định sinh thêm. Ai ngờ chỉ vì một lần lơ là, nhóc tì này đã đến báo danh.

Mặc dù không có kế hoạch sinh thêm, nhưng đã lỡ rồi, cả hai vợ chồng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ con.

Thế nên hiện tại Diệp Thư đã mang thai hơn bảy tháng, cô không còn đạp xe đi làm nữa mà đi bộ.

Diệp Thư chậm rãi bước đi, trong lòng nghĩ đến chuyện trong nhà.

Hai hôm trước, có người nhắn với vợ chồng cô là cuối tuần này về nhà một chuyến. Người đó cũng không rõ chuyện gì, chỉ nói là ông bà ở quê vẫn ổn.

Vì Diệp Thư đang mang thai, hơn nữa nửa tháng trước lại có một trận tuyết lớn nên hai người đã hai tuần rồi chưa về.

Thật ra cho dù ông bà không nhắn, hai người cũng định cuối tuần này về. Nhưng đột nhiên ông bà lại nhờ người sang nhắn, không biết có phải ở quê đã xảy ra chuyện gì hay không.

Suốt những năm qua, ông bà chưa từng nhắn bảo hai người về nhà.

Diệp Thư đang miên man suy nghĩ thì về đến nhà. Thạch Lỗi và con gái đã về trước.

Thạch Lỗi đang nấu cơm, con gái ngồi trong nhà làm bài tập. Con gái giờ đã 9 tuổi, học lớp ba rồi.

Thấy Diệp Thư về, Thạch Lỗi bảo cô vào nhà nghỉ ngơi rồi gọi con gái rót cho mẹ cốc nước.

Diệp Thư vào nhà, ngồi xuống giường, nhận cốc nước từ tay con gái. Cô thổi thổi, uống một ngụm nước nóng.

Cô hỏi con gái vài câu về tình hình ở trường, nghe con bé nói mọi thứ đều tốt, cô không hỏi gì thêm mà để con bé làm bài tập.
 
Back
Top Bottom