Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 340



Anh lính ấy là người rất tốt, mỗi lần bị bố mẹ mắng chửi là anh ấy lại an ủi cô, cho cô đồ ăn ngon.

Có anh ấy ở đó, bố mẹ cũng kiêng dè hơn, không quá đáng với cô nữa.

Dần dần cô hiểu ra, bố mẹ sợ anh ấy.

Từ đó, mỗi lần bị đánh bị mắng, cô lại chạy đến phòng anh lính đang dưỡng thương, cô không nói gì cả, anh ấy hỏi thì cô chỉ biết khóc. Anh ấy thấy vậy liền thương cảm, lấy đồ bổ dưỡng mà đồng đội gửi cho anh ấy cho cô.

Thỉnh thoảng anh ấy kể cho cô nghe về gia đình anh ấy, về người yêu của anh ấy. À, anh ấy gọi vợ sắp cưới của mình là người yêu. Anh ấy kể họ lớn lên bên nhau, cùng nhau đi học. Sau này được bố mẹ hai bên vun vén nên duyên vợ chồng.

Giờ đây chị ấy đã có thai, mỗi lần nhắc đến vợ con, gương mặt anh ấy lại rạng ngời hạnh phúc.

Anh ấy còn viết thư cho vợ, gửi đồ bổ dưỡng mà mình không nỡ ăn về cho chị ấy.

Vợ anh ấy cũng gửi thư hồi âm, gửi quần áo và đồ ăn cho anh ấy.

Mỗi lần nhận được thư nhà, anh ấy đều rất vui.

Sau khi đọc thư xong, tâm trạng tốt, anh ấy sẽ chia sẻ với cô rằng con anh ấy đã biết đạp trong bụng mẹ, vài tháng nữa anh ấy sẽ được lên chức bố.

Mỗi lúc như vậy, nét mặt anh ấy trông thật hạnh phúc.

Cô ngày càng ngưỡng mộ vợ sắp cưới của anh ấy, dần dần chuyển thành ghen tị.

Cái tên Tôn Tú Lệ của cô cũng là trong một lần anh ấy nhận được thư nhà, tâm trạng vui vẻ muốn đặt tên cho đứa con chưa chào đời, đúng lúc nhìn thấy cô nên tiện miệng hỏi cô có muốn đổi tên không.

Sau khi đồng ý, anh ấy liền đặt tên này cho cô.

Có lẽ từ lúc đó, trái tim cô đã bắt đầu thay đổi.

Cô không còn tìm cơ hội nói chuyện với người yêu trong bóng tối nữa, nhìn thấy nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt đen nhẻm của anh ta cũng thấy chán ghét.

Lúc đó, cô không hề nhận ra sự thay đổi trong lòng mình.

Vẫn đang tìm cách để bố mẹ đồng ý cho chúng tôi đến với nhau.

Giọt nước tràn ly là sau đó hai tháng, vết thương của anh lính đã gần khỏi hẳn.

Hôm nay anh ấy đến bệnh viện tái khám, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ trong phòng. Họ nghĩ cô không có nhà, không ngờ cô bị “đèn đỏ” nên về nhà xử lý. Trùng hợp thế nào lại nghe được.

"Ông nó à, lão Cao ở xóm Mã Trá nhờ người mai mối, muốn cưới con Đại Nha nhà chúng ta, nghe nói là lễ đen đến năm mươi đồng đấy. Ông thấy thế nào?"

Đi ngang qua cửa sổ, vì nghe nhắc đến chuyện kết hôn của mình, nên cô đứng khựng lại, cẩn thận ngồi xổm xuống nghe lén.

"Có chắc chắn là năm mươi đồng lễ đen không? Nếu được năm mươi đồng thì chúng ta có thể xây thêm một gian nhà cho thằng cả lấy vợ. Đến lúc đó, lễ đen của thằng cả cũng sẽ khá hơn."

"Chỉ là nghe nói lão Cao hay đánh vợ, vợ trước của lão ta cũng vì bị đánh mà bỏ đi. Tôi sợ..."

"Sợ cái gì? Mai mối đến thì cứ đồng ý..."

...

Cô chỉ nghe được đến đây, những lời sau đó không nghe được nữa.

Cô không dám vào nhà hỏi bố mẹ, mà chạy thẳng ra ruộng tìm anh hàng xóm, người cô đang lén lút qua lại.

Tìm được anh ta, cô kể hết những gì mình nghe lén được, hỏi anh ấy phải làm sao?

Kết quả là anh ta còn luống cuống hơn cả cô, ngoài việc ôm đầu ngồi bệt xuống đất lo lắng ra thì chẳng có chủ kiến gì.

Cô hỏi anh ta có thể nói chuyện với bố mẹ anh ta được không, bảo họ cũng mang năm mươi đồng tiền lễ đen đến cầu hôn.

Cô biết nhà anh ta khó khăn nên mới nói với anh ấy, coi như hai người bọn họ vay, sau khi cưới xong, bọn họ sẽ cùng nhau làm việc chăm chỉ để trả nợ.

Thế mà anh ta vẫn ôm đầu ngồi im thin thít. Cô hoàn toàn thất vọng về anh ta, nhìn anh ta một cái thật sâu rồi bỏ chạy.

Cô cũng không về nhà mà chạy thẳng đến chân núi, nơi cô thường đến để khóc một trận đã đời.

Khóc xong, cô thề với lòng mình, nhất định sẽ không gả cho lão Cao.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 341



Cô biết muốn bố mẹ thay đổi ý định là điều không thể. Họ chỉ coi trọng hai em trai, còn sống c.h.ế.t của cô và em gái thì chẳng thèm quan tâm.

Chỉ cần đưa đủ tiền, có bảo cô c.h.ế.t ngay bây giờ họ cũng không phản đối đâu.

Nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay. Chỉ đành về nhà trước. Nếu không kịp nấu cơm lại bị đánh chửi một trận.

Lúc cô về đến nhà thì anh lính cũng vừa từ bệnh viện về. Trông anh ấy có vẻ rất vui.

Quả nhiên lúc ăn cơm, anh lính nói anh ấy đã gần khỏi hẳn rồi, vài hôm nữa đồng đội sẽ đến đón anh ấy về đơn vị.

Nhìn anh lính trước mặt, một ý nghĩ dần dần hình thành trong lòng cô.

Ăn cơm tối xong, cô lén chuồn ra ngoài, tìm đến một bà cô trong làng. Bà ấy từng là đào hát nổi tiếng. Sau này không biết xảy ra chuyện gì mà theo chồng về làng này định cư.

Chuyện này cô cũng nghe người ta lén lút kể lại, là thật hay giả cô cũng không biết.

Nhưng bà ấy khác với những người phụ nữ khác trong làng là thật.

Bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải đến nhà tìm bà ấy.

Vừa nhìn thấy bà ấy, cô liền quỳ xuống, cầu xin bà ấy giúp mình.

Cô từng giúp bà ấy một việc rất lớn, nên sau khi nghe cô kể khổ, bà ấy do dự một lát rồi đưa cho cô một gói thuốc bột nhỏ.

Bà ấy nói tìm cách cho người ta uống vào là được việc.

Cô cầm gói thuốc bột về nhà, trộm rượu trong nhà, lại trộm thêm một nắm lạc rang.

Cô bỏ thuốc bột vào rượu, cầm theo lạc rang đi sang phòng anh lính.

Anh lính đang thu dọn đồ đạc, thấy cô thì rất ngạc nhiên.

Ban đầu anh ấy không muốn uống, cô cứ nài nỉ nói là cô rất khâm phục các anh lính, muốn mời anh ấy một chén rượu. Anh ấy không còn cách nào khác nên đành uống.

Anh ấy uống rượu xong, cô liền lôi thôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhìn ánh mắt anh ấy dần dần trở nên mơ màng, cô biết là thuốc đã có tác dụng.

Cô chậm rãi c** q**n áo của mình ra, bước về phía anh ấy.

Còn anh ấy vì thuốc đã ngấm nên mặc cô muốn làm gì thì làm, không hề phản kháng.

Thật ra chuyện này tuy cô chưa thành thạo, nhưng cũng có kinh nghiệm rồi.

Cô và anh hàng xóm đã lén lút ăn trái cấm từ năm ngoái. Sau đó cũng tranh thủ thân mật với nhau vài lần.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của anh ấy. Cô không ép anh ấy phải hứa hẹn gì với mình.

Cô biết đàn ông càng ép họ càng không được, phải ứng xử nhẹ nhàng.

Cô nói với anh ấy là do cô tự nguyện, không trách anh ấy. Cô biết anh ấy đã có vợ, không cần anh ấy chịu trách nhiệm.

Nói xong cô mặc quần áo rồi bỏ đi.

Lúc anh ấy đi cô cũng không ra tiễn, cô muốn anh ấy áy náy với cô.

Quả nhiên, sau khi anh ấy đi, cô tìm thấy số tiền anh ấy để lại dưới gối.

Anh ấy thật ngây thơ, thứ cô muốn đâu chỉ có vậy.

Cô sợ chỉ một đêm như vậy sẽ không thể mang thai được, nên lại tiếp tục với người yêu cũ vài lần.

Cô cũng không biết làm vậy có được không, nhưng cô chẳng còn quản được nhiều như vậy nữa.

Cô biết làm như vậy là sai, nhưng cô cảm thấy mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cô ghen tị với vợ anh ấy, cô luôn nghĩ nếu mình là vợ anh ấy thì tốt biết mấy.

Hơn nữa cô cũng không còn đường lui, bố mẹ đã nhờ người mai mối với nhà lão Cao rồi.

Bây giờ chưa ấn định là vì bố mẹ cô còn muốn thêm chút lợi lộc.

Cả tháng đó cô sống trong thấp thỏm lo âu chờ đợi. May mà kết quả không phụ lòng cô.

Cô đã thực sự có thai, cô cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng, đợi thêm một tháng nữa mới tìm cách dò hỏi ra đơn vị của anh ấy.

Nghe tin cô có thai, anh ấy vô cùng kinh ngạc.

Cô không nói gì, chỉ biết khóc trước mặt anh ấy. Cô thấy rõ anh ấy rất khó xử.

Cuối cùng anh ấy bảo cô về nhà chờ tin, nói anh ấy sẽ cho cô một câu trả lời.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 342



Cô cũng biết nên dừng lại đúng lúc, ngoan ngoãn nghe lời quay về.

Cô không biết anh ấy đã nói với gia đình như thế nào, một tháng sau anh ấy về nhà đón cô đi.

Đương nhiên là cũng cho bố mẹ cô một khoản kha khá.

Lấy anh ấy rồi, cô đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhất đời.

Không ai đánh mắng, muốn ăn gì được ăn nấy, muốn ăn bao nhiêu được ăn bấy nhiêu, những ngày tháng như thế này có nằm mơ cô cũng cười đến tỉnh.

Cô cũng quyết tâm sống thật tốt với anh ấy.

Tuy anh ấy có phần lạnh nhạt với cô, không còn kể chuyện nhà cho cô nghe, cũng không còn cười với cô nữa.

Nhưng anh ấy vẫn chăm sóc cô rất chu đáo, mua đồ ăn vặt, mua thực phẩm chức năng cho cô.

Vì thế cô cũng không trách anh ấy, cô tin rằng thời gian lâu rồi anh ấy sẽ quên chuyện cũ.

Sáu tháng sau, cô sinh một bé gái, lúc đó cô còn lo anh ấy không thích con gái, sẽ không vui.

Dù sao thì vợ trước của anh ấy cũng đã sinh cho anh ấy một cậu con trai.

Nhưng điều cô không ngờ tới chính là anh lại đặc biệt yêu thương con gái, thời gian về nhà cũng ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt cũng ngày càng rạng rỡ.

Trong lòng cô cũng rất vui.

Chuyện không may là do cô nhất thời lỡ lời.

Vì sinh con không có ai chăm sóc nên cô đã để em gái ở nhà lên chăm.

Một là để chăm sóc cô, hai là muốn để em gái lên đây thoải mái một chút.

Cô đi lấy chồng rồi, mọi việc trong nhà đều đổ lên vai em gái.

Nó còn vất vả hơn cô hồi đó, hồi đó cô còn có nó san sẻ.

Giờ nó phải một mình làm việc của hai người.

Hoàn cảnh của em gái còn khó khăn hơn cô hồi đó, cô cũng thương nó.

Trong một lần nói chuyện với em gái, em gái hỏi cô là làm sao lấy được anh rể.

Hồi đó, khi biết cô muốn lấy lính, không chỉ gia đình mà cả người trong làng cũng không hiểu.

Bởi vì cô và anh ấy thật sự không xứng đôi, bất kể là ngoại hình, gia cảnh hay học vấn đều không xứng.

Cô cũng là do sống an nhàn quá nên mất cảnh giác, liền đem chuyện lúc trước kể cho em gái nghe.

Cô không ngờ rằng anh ấy lại tan làm sớm, đứng ở cửa nghe hết.

Nhìn bóng lưng giận dữ của anh ấy, cô biết, xong rồi, tất cả đều tiêu tan rồi.

Sau đó, cô cũng đã cố gắng dỗ dành anh ấy, nhưng anh ấy hoàn toàn không cho cô cơ hội.

Cô vừa hết thời gian ở cữ, anh ấy đã đòi ly hôn, đương nhiên cô không đồng ý.

Nhưng thái độ của anh ấy rất kiên quyết, bất chấp cô có lăn lộn khóc lóc thế nào cũng nhất quyết ly hôn.

Cuối cùng cô không còn cách nào khác, liền dọa nếu anh ấy dám ly hôn thì cô sẽ đến đơn vị tố cáo anh ấy.

Tố cáo anh ấy gạt người, trong nhà đã có vợ rồi còn để cô có thai, cô sống không yên ổn thì cô cũng sẽ không để anh ấy yên ổn.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt của anh ấy lúc đó, đó là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Chuyện ly hôn cũng chìm vào quên lãng, nhưng anh ấy cũng không về nhà nữa.

Cô bế con đến đơn vị tìm anh ấy, anh ấy cũng không chịu gặp cô, không còn cách nào, cô lại đi tìm lãnh đạo của anh ấy.

Sau đó, tuy anh ấy đã trở về, nhưng lại tự mình ngủ trong phòng sách, hơn nữa nếu không cần thiết cũng không nói chuyện với cô.

Trong lòng cô càng ngày càng uất ức.

Trong hoàn cảnh như vậy, cô càng ngày càng về nhà mẹ đẻ nhiều hơn.

Người yêu cũ của cô vì nhà nghèo nên vẫn chưa lấy vợ, cứ thế hai người lại liên lạc với nhau.

Lòng cô tràn đầy kh*** c*m báo thù.

Hai năm sau, vào một ngày nọ, kinh nguyệt của cô lại đến muộn, cô lại cảm thấy một sự hoang mang chưa từng có.

Bởi vì hai năm nay anh ấy chưa từng chạm vào cô, đứa bé này là của ai thì không cần phải nói cũng biết.

Đúng lúc cô đang bối rối không biết làm gì, không ngờ ông trời lại cho cô một cơ hội.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 343



Tối hôm đó, anh lính trẻ đưa anh ấy về trong tình trạng say mèm.

Cô để anh lính trẻ giúp đỡ đưa anh ấy vào phòng ngủ trước đây của hai người, bây giờ là phòng cô ở một mình.

Cảm ơn anh lính trẻ xong, tiễn anh ấy đi rồi quay người trở về phòng.

"Vũ Hàm, Vũ Hàm!" Người đàn ông say rượu trên giường không ngừng lẩm bẩm tên vợ trước.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi chua xót, cô biết anh ấy không thể quên được vợ trước, cô cũng biết anh ấy hối hận rồi.

Lần nào anh ấy về thăm bố mẹ mà bố mẹ không cho vào nhà, là y như rằng khi về sẽ say mèm. Chắc lần này cũng thế.

Mà thế lại hay, cô đang lo không biết phải làm sao với cái thai trong bụng đây. Không phải là ông trời đang giúp cô đó sao?

Cô phải vất vả lắm mới cởi được quần áo của anh ấy ra, rồi tự mình cũng c** q**n áo, nằm xuống bên cạnh.

Một tháng sau, cô thông báo mình có thai, quả nhiên anh ấy không hề nghi ngờ.

Tám tháng sau, cô sinh non một bé trai.

Sau khi con trai chào đời, có lẽ anh ấy cũng chấp nhận số phận, dù sao thì cũng về nhà thường xuyên hơn. Thái độ với cô cũng dịu đi nhiều.

Dù anh ấy vẫn ngủ một mình trong phòng sách, nhưng cô cũng chẳng bận tâm.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Thoắt cái hai mươi năm trôi qua, con gái đi lấy chồng, con trai cũng cưới vợ.

Biến cố xảy ra vào lúc này, ông ấy vì lý do gia đình mà bị cách ly điều tra.

Bà rất sợ bị liên lụy. Mấy năm nay bà đã chứng kiến quá nhiều trường hợp như vậy.

Vì vậy, bà đã nghe theo ý kiến của con trai, đi tố cáo ông ấy. Sau đó bà và các con cũng cắt đứt quan hệ với ông ấy.

Con trai bà đã biết người đàn ông đó không phải là bố ruột của nó từ lâu, và nó cũng biết bố ruột của mình là ai.

Chuyện này không phải bà cố tình nói với nó, mà là một lần bà và bố ruột nó ở bên nhau, bị con trai bắt gặp. Sợ nó nói ra, bà đành phải nói cho nó biết.

Và trong lần cuối cùng đến thăm ông ấy, bà đã nói cho ông ấy biết con trai không phải là con ruột của mình.

Có lẽ là để trả thù cho những năm tháng ông ấy chưa từng bước vào phòng ngủ của bà, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông ấy, bà cảm thấy hả hê tột độ.

Còn bà, sau khi ly hôn, nhanh chóng tái hôn với bố ruột của con trai.

Bao năm qua, bố ruột của con trai bà vì nhà nghèo nên vẫn chưa lấy vợ.

Cưới ông ta chưa được bao lâu, bà đã hối hận. Hơn hai mươi năm qua, bà đã quen với cuộc sống của bà chủ, tuy chồng cũ lạnh nhạt với bà, nhưng cũng chỉ là phớt lờ bà mà thôi.

Tiền bạc muốn tiêu gì thì tiêu, ngoài việc nhà ra, bà chẳng phải lo lắng gì khác.

Nhưng sau khi tái hôn thì khác, trên có bố mẹ chồng quản, giữa có chị em dâu so bì, dưới có con cháu soi mói. Chỉ cần sơ suất một chút là bị trách móc.

Ngày nào cũng nai lưng ra làm việc nhà, việc đồng áng, ăn uống cũng không ngon, không đủ no.

Cuộc sống như vậy khiến Đại Nha vô cùng khổ sở. Thật khác xa với cuộc sống trước đây.

Nhưng biết làm sao được, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Dần dần, bà như trở lại cuộc sống trước khi lấy chồng.

Cứ như thể hai mươi năm sống sung sướng đó là do bà ăn cắp được. Bây giờ mọi thứ chỉ là trở về vạch xuất phát.

Nửa đêm về sáng, bà thường mơ thấy người lính năm xưa dưỡng thương ở nhà mình.

Cũng không khỏi ước ao, nếu năm đó không ly hôn, liệu giờ đây mình có còn sống một cuộc sống đầy đủ, sung túc?

Ước mơ chỉ là ước mơ, trời sáng rồi, lại phải dậy làm việc thôi.

"Đại Nha, dậy làm việc đi, lười như thế à!"

"Tôi dậy ngay đây!"

HOÀN
 
Back
Top Bottom