Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 310



Vào đến trong nhà, mọi người đều có mặt. Tất cả mọi người bao gồm cả nhà Thạch Tĩnh đều ở đây.

Tuy nhiên, không thấy Thạch Chí Viễn và ba đứa nhỏ. Nhưng Diệp Thư nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng phía Tây vọng ra, lại liên tưởng đến lời Thạch Chí Viễn vừa nói là có đồ tốt cho bọn nhỏ. Cô biết ngay là ông đã đưa ba đứa nhỏ sang phòng phía Tây rồi.

Diệp Thư họ bước vào, vợ sau của Thạch Chí Viễn cũng đi ra.

Một lát sau, Thạch Chí Viễn cũng dắt ba đứa nhỏ đi ra.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, ông nội bắt đầu nói rõ mục đích hôm nay gọi mọi người đến đây.

"Hôm nay ông gọi mọi người đến đây là có một chuyện muốn nói. Đây cũng là lời dặn dò của bà nội các con khi còn sống." Vừa nói, ông nội vừa lấy ra mấy cọc tiền.

Diệp Thư và Thạch Lỗi thì không sao, còn Thạch Tĩnh và chồng cô ta vừa nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hai mắt liền sáng rực lên.

"Số tiền này là số tiền tích góp mấy năm nay của bà nội các con. Đây là lời bà nội các con dặn dò trước lúc lâm chung."

"Tiểu Diệp, đây là phần bà nội để lại cho cháu. Mấy năm nay cháu vất vả rồi. Sau này Thạch Lỗi nhờ cháu chăm sóc." Ông nội nói xong, lấy ra hai cọc tiền.

"Ông ơi, cháu..." Diệp Thư muốn từ chối.

"Cháu cầm lấy đi, đây là bà nội cho cháu. Bà nội nói, trong cái nhà này cháu là người có công lao lớn nhất. Nếu không có cháu, gia đình chúng ta không biết phải chịu khổ đến mức nào. Cháu cầm lấy đi! Đây là thứ cuối cùng bà nội để lại cho cháu." Ông nội đỏ hoe mắt dúi tiền vào tay Diệp Thư.

Diệp Thư cầm số tiền trong tay, nước mắt cũng rơi lã chã.

Ông nội lại lấy ra một cọc, gọi Thạch Lỗi lại gần.

"Tiểu Lỗi, đây là phần bà để lại cho cháu. Sau này cháu phải sống thật tốt với Tiểu Diệp. Haiz! Không biết lúc trước giữ cháu lại là đúng hay sai." Nói xong ông cũng nhét tiền vào tay Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi không nói lời từ chối, cầm tiền rồi ngồi xuống cạnh Diệp Thư.

Lúc này, ông nội lại gọi ba đứa nhỏ đến trước mặt, nhìn ba đứa nhỏ, trong mắt ông tràn đầy vẻ an ủi.

"Tĩnh Nghi nhà chúng ta đã là cô gái lớn rồi, tiếc là bà mất sớm, không đợi được đến lúc cháu đi lấy chồng." Ông nội cảm thán.

Nói rồi, ông đưa cho mỗi đứa nhỏ một cọc tiền to, ngoài tiền ra, ông nội còn cho riêng Tĩnh Nghi một chiếc hộp gỗ.

"Tĩnh Nghi, đây là của hồi môn bà chuẩn bị cho cháu. Đáng lẽ phải đợi đến lúc cháu đi lấy chồng ông mới đưa cho cháu. Nhưng ông sợ mình không đợi được đến lúc đó nên bây giờ ông đưa trước cho cháu vậy!"

"Ông cố..." Tĩnh Nghi nghẹn ngào nói.

"Đi đi! Qua chỗ bố mẹ cháu đi." Ông nội bảo bọn nhỏ đi xuống.

Tiếp đó, ông nội nhìn về phía Thạch Tĩnh.

Thạch Tĩnh thấy ông nội nhìn mình, không nhịn được ưỡn thẳng lưng.

Ông nội nhìn Thạch Tĩnh, cầm lấy cọc tiền ít nhất trên bàn đưa cho cô ta.

"Sao lại thế hả ông nội? Sao mọi người được nhiều thế, đến lượt cháu thì chỉ có chút xíu thế này? Cháu là cháu gái ruột của ông đấy?" Thạch Tĩnh cầm cọc tiền mỏng dính trong tay nói.

"Cháu cũng đừng kêu ca, ý của ông là một xu cũng không cho cháu, nhưng bà nội nói dù sao cháu cũng mang họ Thạch. Tuy cháu đã đoạn tuyệt quan hệ với Chí Viễn, nhưng ít nhiều gì ông cũng cho cháu một ít." Ông nội cũng không nể mặt Thạch Tĩnh.

Nghe ông nội nói vậy, mặt Thạch Tĩnh lúc xanh lúc trắng. Muốn ném tiền xuống đất, nói không cần nữa, nhưng lại không nỡ. Tuy số tiền này không nhiều bằng Thạch Lỗi và Diệp Thư nhưng cũng phải hai, ba trăm đồng, cũng không phải là ít.

Thạch Tĩnh không nói gì nữa, hậm hực quay người ngồi xuống.

Cuối cùng, ông nội nhìn về phía Lưu Thúy Hoa, vợ sau của Thạch Chí Viễn.

"Thúy Hoa."

Lưu Thúy Hoa không ngờ còn có phần mình, hơi lo lắng bước lên.

Ông nội lại lấy ra hai trăm đồng.

"Thúy Hoa, hai trăm đồng này là để dành cho Trụ Tử (Trụ Tử là con trai riêng của cô ấy) lấy vợ. Năm đó Thạch Tĩnh lấy chồng, tôi và bà nó cũng cho hai trăm. Trụ Tử lấy vợ, chúng tôi cũng cho chừng đó. Số tiền này cô cầm lấy cất đi cho Trụ Tử!"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 311



Lưu Thúy Hoa nhìn số tiền trên bàn, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động. Cô ấy không ngờ hai ông bà lại còn nghĩ đến con trai mình. Hơn nữa còn đối xử với con trai mình như cháu ruột - Thạch Tĩnh.

Điều này khiến cô ấy không khỏi cảm động. Xét cho cùng, ông bà nội ruột của con trai cô ấy, sau khi bố nó mất cũng chẳng quan tâm gì đến sống c.h.ế.t của nó, chứ đừng nói đến chuyện nó có kết hôn hay không.

Cô ấy không ngờ, ông bà nội này lại cho con trai mình tiền cưới vợ, hơn nữa còn những hai trăm. Đúng là đối xử như cháu ruột.

Phải biết rằng, hai trăm thời đó là một khoản tiền không nhỏ. Ở vùng nông thôn hẻo lánh có thể lấy được vợ rồi.

Dù trong lòng cũng muốn, nhưng cô ấy biết phải giữ chừng mực, xét cho cùng con trai mình không phải cháu ruột của ông bà. Sao có thể nhận nhiều tiền của người ta như vậy được.

Vả lại cháu ruột của người ta đang ngồi đây? Nếu người ta không muốn thì sao?

Vì vậy cô ấy vội vàng từ chối: "Bố, con không nhận đâu. Bố mau cất đi. Thạch… con trai con còn chưa đổi họ. Không thể nhận tiền của bố được."

Thực ra từ hồi kết hôn, hai người đã thống nhất từ trước, con trai cô ấy không đổi họ, vẫn mang họ chồng trước.

Đứa nhỏ này tuy là do cô ấy mang đến, nhưng cũng chỉ là lo cơm nước cho nó. Còn phải lo cho nó đi học. Sau này lấy vợ gả chồng gì đó đều không cần Thạch Chí Viễn lo.

Ban đầu Thúy Hoa không định tái giá, chỉ là bị nhà chồng cũ bắt nạt quá không còn cách nào khác. Lúc ở quê, họ toàn bắt nạt hai mẹ con cô ấy.

Sau này được người ta giới thiệu đi làm bảo mẫu, họ vẫn thường xuyên đến gây chuyện.

Bởi vì nhà chồng cũ cách đây không xa, chỉ mất một tiếng là đến nơi. Vì vậy, mẹ chồng cũ thường xuyên đến gây sự.

Bà ta đã phá hỏng mấy công việc của cô ấy rồi, đến lúc công việc cuối cùng sắp không giữ được nữa, thì có người giới thiệu Thạch Chí Viễn cho cô ấy.

Cô ấy lấy Thạch Chí Viễn nói là tìm chồng, chi bằng nói là tìm một nơi nương tựa. Để hai mẹ con sau này có thể sống yên ổn.

Vì vậy, cô ấy với Thạch Chí Viễn là đến với nhau vì nhu cầu của mỗi người, đây là điều đã nói rõ ràng từ trước khi kết hôn.

Vì vậy, cô ấy mới thấy áy náy khi nhận số tiền này.

Chuyện này ông bà cũng biết, trước khi kết hôn Thạch Chí Viễn đã nói rõ ràng với ông bà rồi. Ông bà cũng đã tìm hiểu chuyện của Lưu Thúy Hoa. Cuối cùng mới đồng ý cho họ kết hôn.

Nhà ông bà không thiếu cháu, chắt cũng đã có mấy đứa rồi, còn quan tâm đến chuyện đó làm gì?

"Cầm lấy đi! Nhà chúng ta không quan trọng chuyện đó. Dù có đổi họ hay không, gọi ta một tiếng ông nội, thì chính là cháu của ta." Ông cụ đẩy tiền về phía cô ấy.

Lưu Thúy Hoa do dự nhìn Thạch Chí Viễn.

"Cầm lấy đi! Đây là tấm lòng của bố mẹ." Thạch Chí Viễn lên tiếng.

"Vâng… vâng ạ. Con xin thay mặt Thạch… con trai con cảm ơn ông bà."

Chia tiền xong, ông cụ lại nói với Thạch Lỗi: "Cháu cứ về đi làm việc đi, không cần lo lắng cho ông. Rảnh rỗi thì đưa các con đến thăm ông là được."

Lưu Thúy Hoa cũng vội vàng lên tiếng: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc ông chu đáo, mọi người cứ yên tâm về đi làm, rảnh rỗi thì ghé chơi, tôi sẽ nấu đồ ngon cho mọi người."

Lưu Thúy Hoa cầm lấy hai trăm đồng, thái độ nhiệt tình hơn hẳn.

Diệp Thư không khỏi bội phục cách xử lý của ông cụ. Chuyện này xử lý thật sự rất cao minh.

Hai trăm đồng này có tác dụng quá lớn, ban đầu Diệp Thư cũng không hiểu ra. Cho đến khi thái độ của Lưu Thúy Hoa thay đổi, cô mới hiểu được dụng ý sâu xa của ông cụ khi cho hai trăm đồng này.

Xử lý xong tang sự của bà cụ, cả nhà lại trở về Bắc Thành.

Thạch Lỗi và ba đứa nhỏ buồn bã mấy ngày, sau đó lại trở lại trạng thái bình thường.

Không về quê được nữa, Diệp Thư liền đăng ký thẻ bơi cho bọn trẻ ở bể bơi gần nhà.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 312



Bởi vì bọn trẻ đều biết bơi, hơn nữa trong đó còn có huấn luyện viên bơi lội trông nom. Hoàn toàn không cần lo lắng bị đuối nước.

Vì vậy, Diệp Thư bèn để ba đứa nhỏ tự đến bể bơi mỗi ngày. Còn bản thân lại đi tìm người sửa sang lại căn nhà.

Giờ người ta đi buôn bán nhiều lắm, mấy cái nhà cô mua đều đã cho thuê hết rồi. Tiền thuê nhà mỗi tháng d.a.o động từ ba mươi đến năm mươi đồng. Chủ yếu là dựa vào diện tích và vị trí của căn nhà.

Còn mấy căn nhà, ngoài căn sát trường đại học ra, thì hai căn kia cũng đã cho thuê được rồi. Tiền thuê nhà là hai mươi đồng một tháng.

Giờ mỗi tháng, chỉ tính riêng tiền thuê nhà thôi, cô cũng đã có vài trăm đồng rồi. Cộng thêm sáu nghìn đồng mà ông bà nội cho hai vợ chồng cô với mấy đứa nhỏ nữa.

Ông nội cho cô hai nghìn, cho bốn bố con Thạch Lỗi bốn nghìn, mỗi người được một nghìn. Con gái còn được thêm một cái hộp nữa.

Diệp Thư về cũng đã xem rồi, bên trong là hai chiếc vòng ngọc mà bà nội vẫn thường đeo lúc sinh thời.

Sáu nghìn này cộng với tiền thuê nhà mấy tháng nay, vốn dĩ trong tay cũng còn dư dả. Cộng vào cũng được hơn hai vạn rồi.

Cô lại muốn mua nhà rồi.

Tranh thủ lúc giá nhà đất còn chưa quá cao, cô muốn mua thêm vài căn nhà, cửa hàng nữa.

Lần này, cô không tìm Lương Tâm Điềm nữa, mà tự mình đến từng phòng quản lý nhà đất để hỏi thăm, vì mấy năm nay, cô thường xuyên qua lại đó. Với lại cô cũng rất thoải mái với họ nữa.

Nên ấn tượng của mọi người với cô rất tốt, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ cô.

Sau khi đã chào hỏi với nhân viên phòng quản lý nhà đất xong, cô cũng tạm gác chuyện này sang một bên.

Tập trung sửa sang lại nhà cửa. Mấy căn nhà khác thì chỉ cần sửa sang đơn giản là được. Chủ yếu là sửa lại mái nhà, xây cao tường rào. Vài hôm là xong thôi.

Hiện tại đang sửa căn nhà cũ của nhà mình. Căn nhà cũ này vị trí rất đẹp, cổng chính đối diện với đường cái. Gần đó còn có chợ nữa.Cô nghĩ để căn nhà cũ như vậy thì phí quá. Nên định bụng sẽ xây lại toàn bộ căn nhà cũ.

Xây dãy nhà mặt tiền ở trước cửa, vốn định phá bỏ toàn bộ căn nhà rồi xây mới. Kết quả là khi đội thi công đến, người đứng đầu đã xem xét kỹ lưỡng ngôi nhà từ trong ra ngoài.

Kết quả là, người đứng đầu nói với cô rằng, căn nhà này nhìn bề ngoài thì cũ kỹ, ngói trên mái nhà đều đã hỏng hết, cửa sổ cũng hỏng hóc nghiêm trọng.

Nhưng thực chất, xà ngang, rui nhà đều được làm bằng gỗ tốt. Tường nhà cũng được xây bằng gạch xanh, rất chắc chắn.

Nói tóm lại là, căn nhà này căn bản không cần phải đập đi xây lại. Chỉ cần sửa sang lại, thay ngói mới, cửa sổ mới, rồi sơn lại là được.

Tất nhiên là cô nghe theo ý kiến của họ rồi. Làm vậy thì cũng tiết kiệm được kha khá tiền. Biết đâu lại có thể mua thêm được một căn nhà nữa.

Cũng là do hai năm nay cô quen biết với đội trưởng đội thi công. Rất nhiều nhà cửa, cửa hàng đều là do đội của anh ấy làm. Hơn nữa, cô cũng không bao giờ kén chọn, soi mói, là một chủ nhà dễ tính.

Diệp Thư cũng chưa bao giờ chậm lương, luôn luôn trả công xá sòng phẳng, chưa bao giờ trả thiếu.

Cho nên, đội trưởng có ấn tượng rất tốt với cô, mới nói thật với cô, không để cô tốn tiền oan.

Nếu là nhà khác, xem anh ấy có nói thế không?

Người ta làm nghề này để kiếm cơm mà, đập đi xây lại so với sửa sang thì vất vả hơn nhiều.

Vất vả hơn thì mới làm được nhiều ngày hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.

Nếu không phải là Diệp Thư, thì đội trưởng đội thi công chắc chắn sẽ không nói vậy đâu.

Cô cũng rất cảm kích anh ấy, nên thi thoảng lại mua ít hoa quả mang đến cho họ.

Hôm nay cũng vậy, cô lại mua một quả dưa hấu to mang đến. Đến nơi thì bổ ra cho mọi người nghỉ ngơi một lát, ăn miếng dưa cho đỡ nóng.

Các công nhân đang làm việc đều dừng tay, xúm lại mỗi người một miếng.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 313



Miệng còn nói: "Bà chủ tốt bụng quá!"

Đội trưởng càng lớn tiếng nói: "Đã biết bà chủ tốt với chúng ta như vậy rồi, thì chúng ta càng phải làm việc cho tốt. Chúng ta phải xứng đáng với quả dưa hấu này của bà chủ chứ, đúng không?"

"Đúng!" Mấy người đàn ông đồng thanh hô.

Hô xong lại cùng nhau cười lớn.

Diệp Thư cũng là sau hai năm tiếp xúc với họ nhiều, mới dần dần ngộ ra được đạo lý.

Nhìn thì có vẻ như cô thường xuyên mua đồ ăn cho họ, nhưng thực ra cô không hề thiệt.

Lúc đầu, khi chưa quen biết họ, cô thuê họ làm việc, nguyên vật liệu cũng giống như nhà khác, bình thường như những gì chúng ta thấy thôi.

Sau khi đã thân quen hơn, Diệp Thư lại thường mua thêm hoa quả cho mọi người ăn thêm. Đến lúc trả công, cô cũng thường làm tròn số lên chứ chưa bao giờ bớt đi đồng nào. Điều này khiến những người thợ cả đời lăn lộn ngoài xã hội như họ vô cùng cảm động.

Từ đó về sau, Diệp Thư phát hiện ra mỗi lần cô nhờ họ làm việc, họ đều hoàn thành sớm hơn dự kiến khoảng hai ngày. Lượng vật liệu dùng cũng ít hơn trước khá nhiều.

Gặp những chỗ nào có thể tiết kiệm được mà không ảnh hưởng đến chất lượng công trình, đội trưởng cũng đều bàn bạc với Diệp Thư để bỏ qua, giúp cô tiết kiệm được một khoản kha khá. Chuyện đời là vậy, có vay có trả, có đi có lại.

Đừng coi thường sự khôn ngoan của những người lao động chân tay, trong đó chất chứa cả một sự am hiểu sâu sắc.

Nếu Diệp Thư cũng giống những người khác, làm việc gì cũng càu nhàu, kêu ca, lúc nào cũng kiếm cớ, đến lúc trả công thì lại bớt xén của họ.

Thì những người công nhân như họ có cả tá cách để khiến cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ví dụ như cố tình dùng thêm vài bao xi măng, đập vỡ thêm mấy viên gạch, hay là làm việc chậm chạp một chút để kéo dài thêm vài ngày công.

Những khoản thiệt hại vô hình như vậy đều là những thứ không thể nhìn thấy được.

Đây đều là những điều Diệp Thư đúc kết được sau một thời gian dài tiếp xúc với họ.

Không phải là phải cố ý lấy lòng họ, mà là phải biết tôn trọng lẫn nhau, ai đi làm cũng đều vất vả cả. Chẳng ai là kẻ ngốc, cô đối xử thật lòng với họ thì họ tự khắc cũng sẽ thật lòng với cô.

Căn nhà cũ được cải tạo rất nhanh chóng. Sau khi hoàn thành, Diệp Thư gửi đủ tiền công cho họ. Cả nhóm vui vẻ nhận tiền rồi ra về. Trước khi đi, đội trưởng còn hẹn Diệp Thư lần sau có việc gì cứ gọi cho họ.

Diệp Thư cũng vui vẻ đồng ý, mấy năm nay hợp tác với họ cô thấy rất thoải mái. Họ làm việc vừa nhanh vừa tốt.

Nhà đã sửa xong, việc còn lại là cho thuê.

Diệp Thư viết một tấm biển treo trước cửa, ghi rõ địa chỉ nhà mình, ai có nhu cầu thuê nhà cứ đến đó tìm cô.

Mọi việc đâu vào đấy cũng là lúc sắp đến ngày các con tựu trường.

Diệp Thư kiểm tra bài tập hè của ba đứa nhỏ, sau đó lại bắt chúng ở nhà ôn tập bài vở cho học kỳ mới. Cô muốn chúng lấy lại tinh thần học tập, chứ cả kỳ nghỉ hè chắc chúng đã chơi quên cả trời đất rồi.

Sau khi các con đi học, Diệp Thư cũng dồn hết tâm sức cho chúng. Năm nay con gái lớn của cô đã học lớp 12, tháng 6 năm sau là kỳ thi đại học.

Vì vậy, trọng tâm của Diệp Thư trong năm nay là chăm sóc con gái thật tốt để con bé có thể thi đỗ vào một trường đại học như ý.

Nửa năm sau trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm ấy, hai vợ chồng cô đưa các con đến thăm ông cụ.

Ban đầu, cả nhà không định ở lại đó ăn Tết nhưng trước lời đề nghị tha thiết của ông cụ, họ đành phải ở lại.

Tuy nhiên, cả nhà không ở nhà Thạch Chí Viễn mà ở nhà khách của quân đội.

Tối 30 Tết, cả nhà đến ăn cơm tất niên ở nhà Thạch Chí Viễn, đây cũng là yêu cầu của ông cụ. Ông nói không biết mình còn đón Tết cùng mọi người được bao nhiêu năm nữa nên muốn cả nhà cùng nhau sum vầy.

Nhìn ông cụ ngày càng già yếu, Thạch Lỗi cũng không nỡ lòng nào từ chối, đành phải đồng ý.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 314



Sau khi ăn Tết ở nhà Thạch Chí Viễn, ông cụ cứ dặn đi dặn lại là đầu năm mới cả nhà phải sang nhà ông xông đất. Ông còn đang chờ lì xì cho các cháu nữa.

Thế là sáng mùng 1 Tết, vợ chồng Thạch Lỗi lại đưa các con đến nhà ông cụ chúc Tết.

Hôm đó, các con không chỉ được ông cụ lì xì mà còn được cả Thạch Chí Viễn lì xì nữa.

Tại sao lại nói là lì xì “dày” ? Bởi vì số tiền trong phong bao lì xì của hai người họ cứ tăng dần theo cấp số nhân.

Ông cụ lì xì cho mỗi đứa 200 đồng.

Còn Thạch Chí Viễn thì “chơi lớn” hơn, lì xì cho mỗi đứa những 500 đồng.

Thêm vào đó, lần trước, khi bà cụ mất, Thạch Chí Viễn đã cho mỗi đứa 1000 đồng. Ông còn tặng hai đứa con trai mỗi đứa một khẩu s.ú.n.g ngắn làm bằng vỏ đạn và con gái một chiếc thuyền làm bằng vỏ đạn.

Lần này, ông lại cho mỗi đứa 500 đồng, đúng như những gì ông đã nói với các con, tiền và đồ đạc của ông sau này đều là của ba đứa nhỏ.

Lần trước nhận tiền, Diệp Thư đã hỏi Thạch Lỗi, nếu anh không đồng ý thì sẽ bảo các con trả lại.

Thạch Lỗi im lặng một lúc, rồi nói là cứ nhận đi. Anh còn nói với Diệp Thư rằng, bây giờ anh rất hối hận.

Mấy năm nay anh vì Thạch Chí Viễn mà không đến thăm ông bà cụ. Tuy thường xuyên viết thư gửi đồ, nhưng vẫn rất tiếc vì mấy năm nay đều không đến thăm bà.

Nỗi hối tiếc của bà cụ đã không thể bù đắp được nữa, nhưng ông cụ vẫn còn, sau này cả nhà sẽ thường xuyên đến thăm ông, vậy thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc với Thạch Chí Viễn.

Thạch Lỗi cũng biết tâm tư của hai ông bà cụ, hai ông bà nhất quyết muốn đi cùng Thạch Chí Viễn. Ngoài việc không yên tâm về con trai ra, chắc chắn cũng có ý muốn để con trai và cháu trai hòa hảo quan hệ.

Tuy không thể theo ý nguyện của họ mà hòa hảo với Thạch Chí Viễn, nhưng cũng không muốn để ông cụ buồn lòng. Vậy nên cứ duy trì mối quan hệ như vậy.

Nói về Thạch Chí Viễn, ông cũng không đến nỗi xấu xa gì. Chỉ là tính tình hơi ích kỷ một chút.

Về những chuyện này, Diệp Thư hoàn toàn nghe theo ý kiến của Thạch Lỗi. Anh muốn thế nào cũng được.

Qua Tết, cả nhà lại trở về Bắc Thành, nửa năm nay việc học của con gái càng thêm áp lực.

Tuy Diệp Thư vẫn luôn nói với con, đừng tạo áp lực cho bản thân. Thi đậu trường nào cũng được.

Thế nhưng con bé nhất tâm muốn thi vào Đại học Bắc Thành, muốn học cùng trường với mẹ.

Diệp Thư chỉ có thể chăm sóc con từ những việc trong cuộc sống. Cố gắng để ba bữa ăn mỗi ngày đầy đủ dinh dưỡng.

Chủ nhật cũng dẫn con gái đi chơi thư giãn, cố gắng để con mỗi ngày đều giữ được trạng thái tốt nhất.

Chớp mắt đã đến kỳ thi đại học, hôm nay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ. Hai người cùng con gái nghênh đón kỳ thi lớn đầu tiên trong đời.

Kỳ thi kéo dài hai ngày, Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng ở bên con hai ngày.

Mỗi ngày đưa con gái vào trường thi xong, hai người lại về nhà nấu cơm. Đến khi con gái ra khỏi phòng thi, lại nhìn thấy bóng dáng bố mẹ đang đứng đợi ở ngoài.

Chờ đến khi thi xong hai ngày này, không chỉ Tĩnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Thi xong ngày thứ hai, Thạch Lỗi liền tiếp tục đi làm. Diệp Thư và con gái ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Đợi con gái từ trường học đối chiếu đáp án về, sắc mặt vô cùng thoải mái. Diệp Thư biết là con gái chắc hẳn thi khá tốt.

Mấy ngày tiếp theo, Tĩnh Nghi cùng bạn bè khi thì đi xem phim, lúc thì lại đi bơi.

Diệp Thư cũng không quản con, còn cho con tiền để con tha hồ đi chơi.

Chơi mấy hôm, con gái lại đưa ra yêu cầu với Diệp Thư. Nói là con bé muốn đi thăm ông cố.

Diệp Thư bàn bạc với Thạch Lỗi, quyết định sẽ đưa con gái đi. Dù sao con bé còn nhỏ, để con bé một mình đi tàu xa, người lớn cũng không yên tâm.

Nói đi là đi, chuẩn bị đủ quần áo cho con gái. Hai mẹ con lên tàu đến đơn vị.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 315



Sau một ngày một đêm di chuyển, vừa xuống tàu, hai mẹ con đã thấy Thạch Chí Viễn đứng ở cửa ga ngóng vào trong.

Thấy Diệp Thư hai mẹ con đi ra, ông vội vàng bước nhanh đến trước mặt họ.

"Mọi người đến rồi." Thạch Chí Viễn nói chuyện với Diệp Thư vẫn có chút dè dặt.

"Ông nội." Tĩnh Nghi gọi.

"Ừ, đi thôi! Ông đi mua kem cho hai mẹ con ăn." Thạch Chí Viễn nhìn thấy cháu gái, niềm vui trong mắt như tràn ra ngoài.

Bây giờ bên ngoài nhà ga, những người bán hàng rong cũng nhiều lên, chỗ nào cũng bán kem, nước ngọt.

Thạch Chí Viễn mua vài cây kem, lại mua thêm mấy chai nước ngọt.

Lên xe, ông đưa cho mỗi người một cây kem, kể cả bác tài xế.

Lần này con gái đến, Diệp Thư để con bé ở nhà Thạch Chí Viễn luôn, dù sao con bé còn nhỏ, để con bé tự ở nhà khách cũng không yên tâm. Cho dù là nhà khách của quân đội, cũng không an toàn bằng ở nhà.

Thạch Chí Viễn lại càng muốn cháu gái đến ở nhà mình.

Từ khi biết tin cháu gái sẽ đến thăm ông cụ, Thạch Chí Viễn đã chuẩn bị phòng ốc đâu vào đấy.

Chăn ga gối đệm đều là đồ mới, thậm chí cả màn cũng mới mua. Ông còn mua thêm hai bộ quần áo mới.

Chậu rửa mặt, chậu rửa chân cũng chuẩn bị đầy đủ. Chỉ sợ cháu gái đến ở không quen.

Về đến nhà thì Lưu Thúy Hoa đã chuẩn bị xong cơm nước.

Ông cụ cũng vậy, biết tin cháu gái cưng đến thăm, còn ở lại chơi với ông một thời gian, ông vui lắm, đi đâu trong sân cũng khoe với người ta, trông ông phấn khởi khác hẳn mọi ngày.

Ông còn đảm bảo với Diệp Thư rằng, Tĩnh Nghi ở đây chắc chắn ông sẽ chăm sóc con bé thật tốt, còn dặn cô khi nào hai cậu nhóc kia được nghỉ thì cũng đưa đến đây chơi.

Nghe ông nói vậy, ánh mắt Thạch Chí Viễn cũng sáng lên, rõ ràng là cũng mong hai đứa cháu trai đến.

Diệp Thư suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Ăn cơm xong, Thạch Chí Viễn đi làm, Lưu Thúy Hoa dẫn hai mẹ con Diệp Thư đi xem phòng đã chuẩn bị cho Tĩnh Nghi.

Vừa nhìn Diệp Thư đã biết họ thật lòng chuẩn bị, cả căn phòng toàn là màu hồng phấn mà các bé gái thích, chứng tỏ họ rất để tâm.

Diệp Thư cảm ơn mẹ chồng đã tốn tâm, nghe cô cảm ơn, Lưu Thúy Hoa xua tay.

"Không cần phải cảm ơn tôi, mấy thứ này đều là Chí Viễn chuẩn bị, không liên quan gì đến tôi đâu." Lưu Thúy Hoa còn nói với Diệp Thư, từ khi biết tin cháu gái đến, ông vui đến mức không biết làm gì.

Không chỉ bận rộn chuẩn bị phòng, ông còn đi hỏi những nhà có con gái bằng tuổi Tĩnh Nghi xem con gái bây giờ thích gì.

Rồi ông còn tự mình đi mua giường mới, ga trải giường mới.

Ông còn tìm hiểu xem chỗ nào có chỗ chơi vui, định dẫn cháu gái đi chơi.

Diệp Thư đưa con gái đến nhà Thạch Chí Viễn, hôm sau đã vội vàng quay về Bắc Thành.

Dù sao ở nhà còn hai cậu con trai, cô không yên tâm.

Đợi hai cậu con trai thi xong, vừa nghỉ hè, Diệp Thư liền không chút do dự đưa hai cậu con trai đến nhà ông bà nội.

Ban đầu cô định nhân tiện đón con gái về, giấy báo nhập học của con bé cũng sắp đến rồi.

Nhưng con gái vẫn chưa chơi đã, nên nói với Diệp Thư cứ nhận giùm con bé.

Bây giờ không giống như sau này, người nhà có thể nhận thay.

Diệp Thư bất lực, chỉ đành một mình quay về Bắc Thành. Sau nhiều năm, Diệp Thư và Thạch Lỗi lại được sống cuộc sống hai người.

Phải nói là cuộc sống không có con cái thật sự rất thoải mái.

Tranh thủ lúc này đang là mùa hè, hoa quả, rau củ nhiều, Diệp Thư không chỉ hái hết rau quả trong vườn cất vào không gian, mà còn ra ngoài mua thêm.

Bây giờ, trên chợ rau củ, trứng gà, vân vân... mỗi ngày đều có những người nông dân quanh vùng mang đến bán, Diệp Thư tranh thủ mua rất nhiều, bây giờ lợn nuôi bằng cám tăng trọng vẫn chưa nhiều, Diệp Thư cũng chọn mua những con lợn do chính những người dân tự nuôi.

Mấy hôm nay, gần như ngày nào cô cũng đi chợ mua thịt lợn, những người bán hàng thường xuyên đều quen mặt cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 316



Mọi người còn tưởng Diệp Thư là nhân viên mua hàng của nhà ăn cơ.

Diệp Thư nghe được lời họ nói, vì muốn giảm bớt phiền phức, cô chỉ có thể giảm bớt số lần đi chợ.

Tuy nhiên, dù vậy, trong siêu thị của Diệp Thư vẫn tích trữ đủ thịt lợn cho cả gia đình ăn trong mười năm.

Vào lúc này, người của phòng quản lý nhà đất lại đến đưa tin cho Diệp Thư.

Lại có người muốn bán nhà để ra nước ngoài.

Mặc dù giá nhà đất hiện tại đã tăng lên khá nhiều so với hai năm trước, nhưng Diệp Thư vẫn không chút do dự mua ngay.

Mùa hè năm nay không biết có chuyện gì mà lại có nhiều người bán nhà, bán cửa hàng để ra nước ngoài như vậy.

Từ khi mua được một căn nhà, liên tiếp có tin tức được gửi đến.

Diệp Thư đã chọn mua thêm ba cái sân nhỏ và năm cửa hàng phù hợp.

Nhìn mấy quyển sổ đỏ trong tay, Diệp Thư cười toe toét.

Mua nhà quả thực khiến người ta nghiện, nghĩ đến việc sau này những căn nhà này ít nhất cũng trị giá vài triệu, Diệp Thư lại có thôi thúc muốn mua thêm vài căn nữa.

Tuy nhiên, suy nghĩ thì vẫn là suy nghĩ, Diệp Thư cũng phải đối mặt với hiện thực, bởi vì số tiền trong tay đã không đủ để mua thêm một căn nào nữa.

Nhưng Diệp Thư cũng không vội, hiện tại mỗi tháng tiền thuê nhà của cô cũng thu được gần cả nghìn, căn nhà cổ sửa sang thành cửa hàng cũng đã cho thuê, chờ cho thuê hết những căn nhà và cửa hàng mới mua này, tiền thuê nhà mỗi tháng sẽ còn nhiều hơn nữa.

Vậy nên cô đã tính toán hết rồi, tiền sinh hoạt của cả nhà chỉ cần lương của Thạch Lỗi là đủ, tiền thuê nhà hàng tháng cứ để dành lại.

Gom góp được nhiều, gặp căn nhà hoặc cửa hàng nào phù hợp thì mua luôn, dù sao thì nhà cửa, cửa hàng có bao giờ là nhiều.

Dạo này Diệp Thư sống rất thoải mái, đến ngày nghỉ, hai vợ chồng cùng nhau nấu rất nhiều món ăn rồi cất vào siêu thị.

Còn gói cả sủi cảo, hấp bánh bao, hầm thịt kho tàu, tóm lại là những món ngon mà mọi người thích ăn đều làm không ít.

Diệp Thư thì lúc nào muốn nấu thì nấu một chút, còn không muốn nấu thì ăn luôn đồ ăn chế biến sẵn ở siêu thị cho tiện.

Buổi tối ăn cơm xong, hai vợ chồng lại tay trong tay đi dạo công viên, xem phim, cuộc sống cứ an nhàn, vui vẻ thế này, chẳng muốn bọn trẻ con về nữa.

Nhưng có muốn hay không thì ngày tựu trường cũng đã đến rồi.

Điều đáng nói là Tĩnh Nghi quả nhiên thi đỗ vào trường đại học Bắc Thành, giấy báo nhập học là do Diệp Thư đi nhận giúp con bé.

Mặc dù trường học rất gần nhà, nhưng cô hỏi con bé là muốn ở ký túc xá hay đi đi về về thì Tĩnh Nghi vẫn lựa chọn ở lại trường.

Con bé muốn trải nghiệm cuộc sống tập thể ở ký túc xá.

Diệp Thư cũng không có ý kiến gì, con gái ở ký túc xá cũng tốt, trường học cũng là một xã hội thu nhỏ, ký túc xá càng có thể giúp con bé học cách hòa đồng, chung sống với mọi người.

Xét cho cùng, con gái lớn đến chừng này rồi, vẫn luôn được bố mẹ bảo bọc, chẳng biết thế giới bên ngoài không chỉ có lương thiện và tốt đẹp, mà còn rất nhiều điều xấu xa.

Cô nghĩ, bây giờ cũng là lúc bố mẹ nên buông tay để con tự do bay nhảy, để con tự mình trải nghiệm, thấm thía những vui buồn, lạnh nhạt của cuộc sống.

Cho dù có chịu chút thiệt thòi cũng không sao, có trải qua vấp ngã thì mới trưởng thành, đó là những điều con bé bắt buộc phải trải qua trên con đường trưởng thành của mình.

Bây giờ ở trường học còn đỡ, dù có chịu thiệt thòi một chút cũng không có gì to tát, sau này bước chân vào xã hội rồi thì chưa chắc đâu.

Vì vậy, cô đã rất thoải mái đồng ý với yêu cầu ở ký túc xá của con gái.

Đến ngày nhập học, cả nhà 5 người ăn mặc chỉnh tề đưa Tĩnh Nghi đến trường.

Vì chuyện này mà Thạch Lỗi và hai cậu con trai còn xin nghỉ học. Lúc đầu, Diệp Thư không đồng ý cho hai cậu con trai xin nghỉ, bảo chúng cứ đi học bình thường, xin nghỉ để đưa chị gái đi nhập học là sao?
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 317



Thế nhưng hai cậu nhóc không chịu, cứ khăng khăng đòi xin nghỉ để đưa chị đi.

Cậu con trai lớn Chính Hồng còn hùng hồn nói là chị gái lần đầu tiên xa nhà đi ở ký túc xá, sợ có người bắt nạt chị, cậu phải đi để làm chỗ dựa cho chị.

Cậu con trai út Chính Khải cũng hùa theo, Thạch Lỗi cũng ở bên cạnh nói giúp.

Diệp Thư không lay chuyển được ba bố con, chỉ có thể buông một câu "Thế nào thì thế" rồi mặc kệ luôn.

Bởi vậy, ngày nhập học hôm đó đã xuất hiện cảnh tượng cả nhà 5 người cùng đưa con gái đi học.

Cả nhà không đi xe, chỉ buộc những đồ đạc cồng kềnh lên giá xe đạp, còn những vật dụng nhỏ thì xách tay, vừa đẩy xe vừa đi bộ đến trường.

Tới trường, làm thủ tục nhập học xong, nhìn thấy phòng được phân cho Tĩnh Nghi, cả nhà lại cùng nhau đi về phía ký túc xá.

Có mấy học sinh khóa trên định lại gần chỉ đường thì bị Diệp Thư cười tươi từ chối.

Cô bảo các học sinh đó cứ đi giúp người khác, nhà cô không cần giúp đâu.

Nhà này còn cần ai chỉ đường nữa chứ? Cô học ở đây 4 năm, ngóc ngách nào mà chẳng biết.

Tìm được tòa nhà ký túc xá, phòng của Tĩnh Nghi ở tầng 2, phòng 203, vị trí cũng không tệ.

Hôm nay là ngày đầu nhập học, rất nhiều phụ huynh đến đưa con cái đi học nên quản lý ký túc xá cũng không quản luật lệ nam giới không được vào, cứ để mọi người đi vào.

Tìm được đến phòng, cửa phòng khép hờ, bên trong có tiếng người nói chuyện, Diệp Thư gõ cửa, nghe bên trong nói "Vào đi", cô mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng đã có người đến trước, nhìn sơ qua có vẻ là một nhà ba người, cả nhà đang dọn dẹp giường. Thấy nhà Diệp Thư bước vào, người phụ nữ đang dọn giường mỉm cười với cả nhà.

"Chào mọi người." Diệp Thư chào hỏi họ rồi bắt đầu chỉ huy bốn bố con làm việc.

Tĩnh Nghi chọn giường tầng trên cạnh cửa sổ, ở nhà đã bàn trước rồi, hôm nay cố tình đến sớm là để chọn cho được chiếc giường ưng ý.

Tuy nhiên trong phòng còn có người đến sớm hơn nhà cô, may là họ chọn giường tầng dưới.

Đầu tiên, Diệp Thư bảo Chính Hồng đi lấy nước lau giường cho sạch sẽ, sau đó trải tấm ga trải giường cũ mang từ nhà lên.

Cô trải thêm hai cái đệm lên trên ga giường, sợ trải mỏng quá con ngủ không thoải mái.

Trên lớp đệm là ga trải giường mới, chăn được gấp gọn gàng để trên đệm. Vỏ chăn đã được bọc ở nhà rồi, chỉ việc đặt gối lên trên chăn nữa là xong.

Chăn mang theo không phải loại dày, chỉ là cái chăn mỏng đắp cho vừa lúc này. Dù sao nhà cũng gần, lúc nào lạnh thì về nhà thay cũng được.

Lúc Thạch Lỗi dọn giường, Diệp Thư cũng không rảnh rỗi, cô cất quần áo, đồ dùng sinh hoạt mang theo vào trong mấy cái tủ dài dựng sát tường trong ký túc.

Dọn dẹp xong xuôi, cả nhà định đi dạo trong trường một vòng, dẫn con gái đi xem lớp học sau này.

Diệp Thư như được trở về chốn cũ.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Tĩnh Nghi ở trường đại học học tập sinh hoạt đều rất thuận lợi, không gặp khó khăn gì, hơn nữa cuối tuần nào cũng về nhà.

Chính Hồng đã học cấp 2, Chính Khải cũng vào tiểu học, Diệp Thư cũng không phải lo lắng gì.

Hôm nay, cô đang thu hoạch khoai lang trồng ở mảnh đất trống bên nhà Thạch Lỗi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Diệp Thư thấy lạ, ai lại đến đây gõ cửa. Bởi vì người quen đều biết, nhà mình không ở đây, bình thường chỗ này cũng không có ai, đều ở bên kia hết.

Tuy nhiên, cô vẫn đứng dậy ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc uốn xoăn, mặc áo khoác màu be, bên trong là chiếc váy len màu trắng, chân đi đôi giày cao gót màu trắng sữa.

Nhìn là biết không phải người nhà bình thường, huống hồ sau lưng còn đỗ một chiếc ô tô màu đen.

Người phụ nữ thấy cô bước ra, rõ ràng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà Thạch Lỗi không?"

"Vâng, xin hỏi bác là...?" Nhìn thấy bà hỏi thăm Thạch Lỗi, trong lòng cô đã đoán được bà là ai.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 318



Đúng như dự đoán, giây tiếp theo liền nghe người phụ nữ tự xưng là mẹ của Thạch Lỗi.

Diệp Thư vội vàng mời bà về nhà mình, đồng thời giải thích hiện tại cả nhà đang ở bên cạnh.

Diệp Thư rót nước cho mẹ của Thạch Lỗi, để bà ngồi chờ trong nhà, còn mình thì đạp xe đến xưởng gọi Thạch Lỗi về.

Cô gọi Thạch Lỗi ra khỏi xưởng, nói rõ tình hình cho anh biết. Thạch Lỗi bèn xin nghỉ ở xưởng.

Đợi Thạch Lỗi xin nghỉ xong, Diệp Thư cùng anh đạp xe về nhà.

Đến trước cửa nhà, nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, Thạch Lỗi lại chần chừ.

Diệp Thư biết anh sắp được gặp mẹ ruột của mình nên trong lòng có chút bối rối.

"Vào đi thôi, nhìn mẹ anh có vẻ cũng dễ gần." Cô an ủi anh.

Thạch Lỗi mỉm cười với cô lấy hết can đảm bước vào trong.

Thạch Lỗi vào nhà, Diệp Thư không đi theo mà lại đạp xe ra ngoài.

Cô đi ra ngoài một là để cho hai mẹ con họ có chút không gian riêng tư, hai là mẹ của Thạch Lỗi đến, buổi trưa nhất định phải ở lại ăn cơm, cô đi mua thêm chút đồ ngon, bữa trưa cũng thêm phần thịnh soạn.

Cô đến chợ, mua mấy cân thịt ba chỉ, lại mua thêm mấy cân xương sườn.

Thấy có người bán cá, cô mua một con cá trắm cỏ, rồi chọn mua thêm ít rau xanh. Nhìn thấy có người bán táo và quýt, cô lại mua thêm mấy cân.

Sau đó, cô mới trở về nhà.

Về đến nhà, cô xách đồ ăn vào bếp, rửa táo rồi bưng vào nhà cùng với quýt.

Thạch Lỗi đang cùng mẹ xem album ảnh. Anh đang chỉ vào album ảnh nói gì đó. Nhìn nụ cười trên mặt hai người, có lẽ là họ đang trò chuyện rất vui vẻ.

Thạch Lỗi thấy cô bước vào, mỉm cười giới thiệu: "Mẹ, đây là vợ con, Diệp Thư, mẹ cứ gọi cô ấy là Tiểu Diệp là được."

"Mẹ." Diệp Thư đặt hoa quả lên bàn, cũng gọi theo Thạch Lỗi.

"Ừ." Mẹ Thạch Lỗi mỉm cười đáp lại.

"Tiểu Lỗi, đi theo mẹ ra xe lấy đồ, mẹ mang quà cho hai đứa, đều để trên xe đấy." Nói rồi, bà kéo Thạch Lỗi đi ra ngoài.

Vừa lúc đó Diệp Thư cũng bước ra.

Đến chỗ xe, Thạch Lỗi mở cốp, chao ôi, cả cốp xe ngập tràn đủ loại hộp lớn hộp nhỏ.

Vừa mở cốp ra, mấy cái hộp suýt nữa thì rơi ra ngoài, may mà Thạch Lỗi nhanh tay lẹ mắt chụp lại được.

Chưa hết, mở cửa sau xe ra, cả băng ghế sau cũng chất đầy hộp lớn hộp nhỏ.

Ba người đi đi lại lại bê mấy lượt mới chuyển hết đồ vào nhà.

Mẹ Thạch Lỗi lục lọi một hồi trong đống đồ, chọn ra vài cái hộp và túi.

Bà mở từng món đồ ra cho Diệp Thư xem.

Vài cái hộp vừa mở ra, ánh sáng lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt.

Mẹ Thạch Lỗi cũng thật hào phóng, riêng trang sức kim cương đã có hai bộ, thêm một bộ bằng vàng, một hộp trang sức khác thì đựng hai chiếc vòng vàng và hai chiếc vòng ngọc bích xanh biếc.

Những món trang sức này dù Diệp Thư không rành lắm nhưng cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ.

Chưa kể còn có cả quần áo, giày dép, đồng hồ, mà đây mới chỉ là đồ của riêng Diệp Thư.

"Đây là mẹ mua lúc trở về, không biết con có thích không, không thích cũng không sao, ngày mai mẹ dẫn con đi mua cái khác." Mẹ Thạch Lỗi vừa nói vừa đẩy hết số đồ đó về phía Diệp Thư.

"Cái này đắt quá, con không nhận đâu." Diệp Thư từ chối.

"Đắt gì mà đắt, đây đều là mẹ cố ý mua cho con dâu đấy, mẹ còn nhiều đồ tốt lắm, chỉ là để ở nước ngoài chưa mang về thôi, lần sau mẹ về sẽ mang cho con."

Diệp Thư khó xử nhìn Thạch Lỗi, không phải cô làm ra vẻ đâu, mà những món trang sức này thật sự quá quý giá, nhận thì có chút áp lực.

"Em cứ nhận đi, đây là tấm lòng của mẹ." Thạch Lỗi thì chẳng khách sáo với mẹ mình.

Diệp Thư cũng nhận ra, tuy Thạch Lỗi chưa từng sống chung với mẹ, nhưng anh lại rất gần gũi với bà, cũng rất cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai mẹ con.

Đúng vậy, với mẹ ruột thì khách sáo làm gì, người ngoài mới cần phải khách sáo.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của mẹ anh là biết, bà rất hài lòng với thái độ không hề xa cách của Thạch Lỗi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 319



"Đúng rồi, khách sáo với mẹ làm gì, mẹ cho con thì con cứ nhận lấy."

"Vậy con cảm ơn mẹ." Thấy vậy, Diệp Thư cũng không khách sáo nữa mà nhận lấy.

Diệp Thư để hai mẹ con nói chuyện, còn mình thì vào bếp nấu cơm.

Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi đang được mẹ kéo tay xem bà mua gì cho anh, trên mặt anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời hơn hẳn mọi khi.

Cô biết Thạch Lỗi đang rất hạnh phúc, dù ở tuổi nào, con người ta vẫn luôn khao khát tình mẹ, huống hồ Thạch Lỗi từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, anh lại càng mong mỏi được gần gũi với mẹ.

Diệp Thư không để ý đến hai mẹ con nữa, cô đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Hôm nay Diệp Thư định làm nhiều món một chút, xem như chúc mừng hai mẹ con Thạch Lỗi đoàn tụ.

Trong phòng khách, Thạch Lỗi và mẹ anh vẫn đang tâm sự, còn trong bếp, Diệp Thư đang trổ tài nấu nướng.

Lúc hai cậu con trai về đến nhà, trên bàn đã bày biện đầy ắp thức ăn ngon.

Hai cậu nhóc còn chưa bước vào nhà đã gọi lớn: "Mẹ ơi, mẹ nấu món gì ngon vậy? Con ngửi thấy mùi thơm từ ngoài cửa rồi."

"Ôi chao, nhiều món thế này, mẹ trúng số à?"

"Còn có cả cá nấu cay, món khoái khẩu của con."

Hai cậu con trai từ lúc bước vào nhà đến giờ vẫn chưa hết bàn tán xôn xao.

Nghe thấy tiếng hai con trai, Thạch Lỗi bước ra gọi: "Các con vào đây."

"Ơ, bố, sao hôm nay bố về sớm thế?"

"Đúng đó bố, bình thường bố không phải về muộn hơn tụi con sao?" Tuy miệng hỏi vậy nhưng hai cậu nhóc vẫn nghe lời bố đi vào nhà.

Nhìn thấy trong nhà còn có một người lạ, hai cậu nhóc bỗng trở nên ngoan ngoãn.

Thạch Lỗi nhìn hai cậu con trai vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Đây là bà nội của các con." Thạch Lỗi giới thiệu.

"Mẹ, đây là hai con trai của con. Con trai lớn tên là Chính Hồng. Năm nay 12 tuổi rồi. Còn đây là Chính Khải, năm nay 8 tuổi."

"Ôi, đây là hai cháu trai của bà à! Cháu bà đẹp trai quá. Lại đây, để bà ngắm nào."

Thạch Lỗi nhìn hai cậu con trai đang ngây người, lên tiếng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chào bà nội đi."

"Bà nội." Hai đứa trẻ lúc này mới hoàn hồn. Đồng thanh cất tiếng gọi: "Bà nội."

"Nào, xem bà mua gì cho hai đứa này? Xem có thích không nào?"

Mẹ Thạch Lỗi bê từ trên giường xuống một đống đồ đã chia sẵn, nhét hết vào tay hai đứa trẻ.

Hai cậu bé ôm quần áo, đồ chơi mà bà nội mua cho, cười toe toét chạy vào bếp tìm mẹ.

"Mẹ ơi, bà nội này là mẹ ruột của bố phải không ạ?"

"Mẹ ơi, mẹ xem bà nội mua cho con nhiều đồ chơi với quần áo mới này."

"Mẹ ơi, bà nội có phải giàu lắm không ạ?"

"Mẹ..."

"Mẹ ơi..."

Hai đứa trẻ thi nhau đặt câu hỏi.

"Thôi nào, mấy câu hỏi này để đó mà hỏi bố các con ấy. Bây giờ thì đi rửa tay đi. Rồi còn gọi bố với bà vào ăn cơm nữa." Diệp Thư vội vàng ngắt lời.

Cả nhà đã ngồi vào bàn ăn, Diệp Thư mới sực nhớ ra họ quên chưa gọi con gái về. Ngày quan trọng thế này mà thiếu con bé thì sao được?

Diệp Thư nghĩ vậy, Thạch Lỗi cũng vậy.

"Mọi người cứ ăn trước đi, để anh đi gọi Tĩnh Nghi về." Thạch Lỗi đứng dậy định đi đón con gái.

"Khoan đã, để mẹ lái xe đi cùng con." Mẹ Thạch Lỗi cũng đứng dậy.

Bà đã nghe con trai nói, cháu gái hiện đang học ở Đại học Bắc Thành.

Hai cậu con trai vừa nhìn thấy bà nội chuẩn bị lái xe đi, vội vàng đứng dậy theo.

"Cháu cũng đi!"

"Cháu… cháu…"

Hai đứa cháu nội ánh mắt long lanh nhìn mình, bà làm sao có thể từ chối.

Kết quả, cả nhà trừ Diệp Thư đều lên xe đi đón người.

Đợi đến lúc đón Tĩnh Nghi về, cả nhà mới quây quần đông đủ bên mâm cơm đoàn viên.

Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cứ nằng nặc đòi uống rượu với mẹ.

Nhìn người đàn ông rõ ràng tửu lượng kém mà vẫn cố uống, làm sao Diệp Thư không biết anh vừa vui vừa buồn.

Vui vì sau hơn ba mươi năm xa cách, mẹ anh đã trở về từ nước ngoài. Buồn cũng là vì hơn ba mươi năm không gặp, khi anh đã không còn hy vọng gì về bố mẹ nữa, bà lại đột ngột xuất hiện.
 
Back
Top Bottom