Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 100



Trần Tuệ cũng không khách sáo, leo lên giường, thò chân vào trong chăn, nhận lấy cốc nước, thổi thổi rồi uống một ngụm. Lúc này mới thấy người dễ chịu hơn một chút.

Cô bảo Trần Tuệ cứ ngồi đó, để cô vào bếp nhóm lửa thêm than đã.

Rồi lại lấy một ít lạc rang cho cô ấy ăn.

Xong xuôi cô mới leo lên giường, ngồi cạnh Trần Tuệ, thò chân vào trong chăn.

Vừa bảo Trần Tuệ ăn lạc, cô vừa hỏi: "Chị ra ngoài thế này, ai trông cháu thế? Trời lạnh thế này, chị tìm em có việc gì không?"

Trần Tuệ uống một ngụm nước, ngượng ngùng nói: "Mẹ chị đang trông cháu. Lần này đến tìm em, chị có việc muốn nhờ."

"Chị nói gì thế, nhờ với cả nhẽ, chỉ cần em làm được, chị cứ nói."

"Không phải sắp Tết rồi à? Năm nay em trai chị muốn đưa bạn gái về, thế là hôm nay mẹ chị đến tìm chị, muốn chị hỏi xem em có cách nào kiếm được thịt lợn không."

Nghe đến đây, Diệp Thư mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Trần Tuệ nói năng rào trước đón sau như thể có chuyện gì to tát lắm, hóa ra chỉ có vậy.

"Chỉ chuyện đấy thôi à, được, thịt lợn để em lo cho, còn cần gì nữa không?" Cô đồng ý.

Thấy cô đồng ý, Trần Tuệ như trút được gánh nặng. Nhìn cô cũng không có vẻ gì là khó khăn, lại nghĩ đến những món đồ cô vẫn hay bán, cô ấy biết chắc cô có cách kiếm được những thứ đồ ngon này.

"Chỉ cần em kiếm được là được, cá thịt rồi mấy món đồ Tết khác bọn chị đều muốn hết. Nếu em kiếm được thì tốt quá, nhân dịp Tết nhất mọi người hay chi tiêu, chắc chắn sẽ bán được nhiều." Trần Tuệ cũng là người hiểu chuyện. Không cần cô nói cô ấy cũng hiểu.

Cô gật đầu, bảo cô ấy nói Vạn Gia Đống ngày mai đến nhà lấy đồ.

Ngồi thêm một lát, vì lo cho con, Trần Tuệ phải về, cô cũng không giữ cô ấy lại, chỉ đưa cho cô ấy hai túi sữa bột, bảo cô ấy mang về cho con.

Huệ muốn trả tiền, cô không lấy, chỉ nói là đồ cho trẻ con.

Trân Tuệ hiểu ý cô, cầm sữa bột vui vẻ ra về.

Trần Tuệ vừa đi, cô liền đi sắp xếp lại chỗ áo khoác len cashmere trong siêu thị.

Số lượng mỗi quầy không nhiều lắm, từ mười mấy đến mấy chục cái là cùng. Nhưng mà nhiều quầy gộp lại thì số lượng cũng không ít, phải đến hơn một trăm năm mươi chiếc.

Cô lấy ra mười chiếc, định ngày mai mang ra chợ đen bán.

Việc bán mười chiếc áo khoác này, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tuy cửa hàng bách hóa Hữu Nghị cũng có áo khoác len cashmere, nhưng kiểu dáng của siêu thị vẫn có điểm khác biệt.

Sau này mình không thể chỉ mặc mỗi cái áo khoác đã mua ở cửa hàng bách hóa Hữu Nghị được, chắc chắn vẫn phải mặc áo khoác ở siêu thị, nhỡ đâu cả Bắc Kinh không ai có kiểu dáng như vậy mà mình lại mặc ra ngoài thì nổi bật quá.

Bán bớt đi mấy cái, đợi lúc nào có người mua mặc rồi thì mình mặc cũng không sợ bị chú ý nữa. Nếu có ai hỏi thì mình sẽ nói là mua ở chợ đen.

Áo len trong siêu thị còn rất nhiều, ước chừng sơ sơ, cả áo dài, áo ngắn, đủ kiểu dáng, đủ màu sắc, gộp lại cũng phải đến mấy trăm chiếc.

Cô lại lấy thêm hai mươi chiếc áo len, để cùng chỗ với áo khoác, ngày mai mang ra chợ đen bán.

Bây giờ đã hơn mười hai giờ trưa rồi, cũng hơi đói bụng, cô bèn nấu một bát mì ở trong siêu thị ăn tạm.

Ăn cơm xong, cô cũng không muốn ngủ, sợ ngủ nhiều quá, tối lại mất ngủ.

Nghĩ thế nào lại định gói nhiều sủi cảo một chút, cấp đông lại, khi nào thèm ăn thì mang ra luộc.

Lôi thau bột ra, đổ nửa túi bột mười cân vào. Cho nước ấm vào nhào thành khối bột, đậy nắp lại ủ.

Lại tìm được một miếng thịt ba chỉ, xay thành thịt băm, lại lấy hai cây cải thảo ra thái nhỏ. Gói ít sủi cảo nhân thịt cải thảo.

Lại hái thêm chút hẹ, gói ít nhân thịt hẹ. Rã đông ít tôm, gói ít nhân tam tiên.

Chuẩn bị xong các loại nhân, bắt đầu cán bột gói sủi cảo.

Sủi cảo gói xong đặt lên nia, được một nia thì mang ra ngoài phơi sương.

Gói hết chỗ sủi cảo này mất trọn một buổi chiều, nhân thịt cải thảo là nhiều nhất, gói được hơn ba trăm cái, nhân thịt hẹ cũng phải hai trăm cái, nhân tam tiên ít nhất cũng phải hơn một trăm cái.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 101



Mang ra ngoài phơi sương một ít, số còn lại cất vào tủ đông.

Vừa gói xong sủi cảo, dọn dẹp bàn xong thì Thạch Lỗi tan làm về.

Giờ này chắc chắn là chưa về nhà, tan làm là chạy thẳng đến đây.

Thạch Lỗi dựng xe đạp xong, kéo Diệp Thư vào nhà, thần thần bí bí nói với Diệp Thư: "Thư Thư, đoán xem anh mua gì cho em này?"

Không biết từ ngày nào Thạch Lỗi bắt đầu gọi Diệp Thư là Thư Thư, nói đây là biệt danh của Diệp Thư, vốn định gọi là Thư nhi, nhưng lại cảm thấy gọi Thư nhi hơi kì, giống như người lớn gọi con nít vậy.

Diệp Thư lắc đầu: "Đoán không được."

Trên mặt Thạch Lỗi mang theo nụ cười rạng rỡ, móc từ trong túi ra một cái hộp đưa cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhận lấy.

Thạch Lỗi ra hiệu cho Diệp Thư mở ra.

Diệp Thư không biết Thạch Lỗi đang giở trò gì, bất quá vẫn mở hộp ra.

Trong hộp là một chiếc đồng hồ hiệu Mai Hoa, chính giữa mặt đồng hồ nhỏ nhắn có một bông mai đỏ.

Diệp Thư ngẩng đầu nhìn Thạch Lỗi, Thạch Lỗi đang dùng ánh mắt cầu khen nhìn Diệp Thư.

Diệp Thư á khẩu, bất quá vẫn lộ ra biểu tình kinh hỉ.

"Mua cho em sao? Anh lấy đâu ra tiền vậy?" Diệp Thư lấy đồng hồ ra, đeo thử lên tay.

Từ ngày hai người yêu nhau, Thạch Lỗi đưa luôn sổ tiết kiệm cho Diệp Thư, mỗi tháng lĩnh lương cũng đúng hạn đưa cho Diệp Thư, sau đó Diệp Thư sẽ cho anh ít tiền tiêu vặt.

Thạch Lỗi không trả lời câu hỏi của Diệp Thư, cầm lấy đồng hồ đeo lên tay cho cô: "Có thích không?"

"Thích!" Nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trong lòng Diệp Thư ngọt ngào như được ngâm trong mật.

Tuy cửa hàng bách hóa có rất nhiều đồng hồ, thậm chí còn đẹp hơn chiếc này, nhưng cảm giác đeo trên tay lại khác.

Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt!

Thấy Diệp Thư thích, Thạch Lỗi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó mới trả lời câu hỏi vừa nãy của Diệp Thư.

Hoá ra là có một người bạn đến mượn tiền anh, muốn mua quà cho đối tượng, anh mới giật mình nhớ ra ngoài việc đưa sổ tiết kiệm và tiền lương cho Diệp Thư thì chưa từng mua quà gì cho cô.

Muốn mua quà cho Diệp Thư, mà tiền lương lại đã đưa hết cho cô rồi, may mà Thạch Lỗi vẫn có chút thu nhập ngoài luồng.

Thạch Lỗi học cơ khí, có thể sửa chữa các loại máy móc, thậm chí đồng hồ, máy may cũng có thể sửa, có lúc nhà máy khác có máy móc hỏng mà không sửa được cũng sẽ mời bọn họ đến.

Đương nhiên người ta cũng không để anh làm không công, ít nhiều gì cũng sẽ cho ít tiền hoặc đồ.

Từ ngày có ý định mua quà cho Diệp Thư, Thạch Lỗi bắt đầu tiết kiệm tiền, bình thường những việc lười không muốn đi bây giờ cũng chủ động nhận lời.

Cố gắng hai tháng trời mới để dành đủ tiền, lại phải nhờ người ta đổi lấy phiếu mua đồng hồ, hôm nay nhận được phiếu, lập tức xin nghỉ một tiếng chạy đi mua.

Nghe anh nói, trong lòng Diệp Thư cảm động muốn khóc, từ sau khi bố mẹ qua đời, đã lâu lắm rồi không ai đối xử tốt với cô như vậy.

Trong lòng cảm động, Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi bằng ánh mắt ngập tràn tình ý.

Cô không nhịn được kiễng chân hôn lên khóe môi Thạch Lỗi. Chỉ là sau khi hôn, cô mới nhận ra mình đã làm gì.

Mặt Diệp Thư đỏ bừng, dù sao thì cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây đều là lần đầu tiên cô chủ động hôn người khác.

Liếc nhìn Thạch Lỗi, thấy anh cứ đứng ngẩn ngơ, mắt mũi như muốn dán chặt vào một điểm, mặt còn đỏ hơn cả mình.

Diệp Thư phì cười, Thạch Lỗi thấy vậy càng đỏ mặt hơn, lườm Diệp Thư một cái rồi ôm cô vào lòng.

Thạch Lỗi không ngờ tặng quà lại có kết quả tốt như vậy, biết thế này đã tặng từ lâu rồi.

Ôm Diệp Thư trong lòng, Thạch Lỗi âm thầm quyết định sau này nhất định phải mua quà cho Diệp Thư nhiều hơn, Diệp Thư mà vui thì thể nào cũng có chuyện tốt.

Ôm một lúc, Diệp Thư đẩy Thạch Lỗi ra, hỏi anh có đói không, có muốn ăn sủi cảo không.

Thạch Lỗi nói ăn, Diệp Thư liền vào bếp luộc sủi cảo đông lạnh, mỗi loại nhân luộc một ít. Diệp Thư cũng chưa ăn, hai người cùng ăn luôn một thể.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 102



Diệp Thư tự mình lấy 10 cái, 30 cái còn lại đều dành cho Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi đã sớm đói meo rồi, trưa nay ăn ở nhà máy không đủ no.

Gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, cắn một cái, nước súp bên trong lập tức tràn ra, hương thịt thơm nức mũi, lại ăn thêm một cái nhân thịt hẹ, vị hẹ thơm ngon khiến Thạch Lỗi ăn một cái vẫn chưa đã, liền gắp thêm cái nữa.

Thấy Thạch Lỗi chỉ lo ăn, không hỏi gì về hẹ, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm.

Đây là một phép thử của Diệp Thư, hai người ở bên nhau lâu như vậy, cô không tự tin có thể giấu Thạch Lỗi cả đời được, dù có cẩn thận đến đâu, đôi khi cũng sẽ để lộ sơ hở.

Ví như hẹ này, trời đông giá rét thế này, lấy đâu ra hẹ mà nấu.

Diệp Thư đã chuẩn bị tinh thần đợi Thạch Lỗi hỏi, kết quả Thạch Lỗi chỉ lo ăn ngon, một câu hỏi thừa cũng không có.

Điều này khiến Diệp Thư vừa yên tâm vừa có chút hụt hẫng, không biết là mong Thạch Lỗi hỏi hay không mong anh hỏi.

Thực ra trong lòng Thạch Lỗi cũng biết Diệp Thư nhất định có bí mật, trong nhà Diệp Thư có rất nhiều điểm không hợp lý, ví dụ như gạo và bột mì mà Diệp Thư lấy ra, trên thị trường căn bản không có loại nào chất lượng tốt như vậy.

Rồi còn quần áo của Diệp Thư, nhìn bề ngoài tuy rất giống quần áo bán ở ngoài, nhưng nhìn kỹ thì chất vải hoàn toàn khác, Hoa quốc căn bản không có loại vải này.

Củi trong nhà kho, dù có đốt nhiều đến đâu cũng không thấy ít đi.

Rất nhiều chuyện chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện ra điểm đáng ngờ, chỉ là Diệp Thư không nói, Thạch Lỗi cũng không hỏi.

Chỉ cần anh đối xử tốt với Diệp Thư, rồi sẽ có một ngày Diệp Thư tự mình nói cho anh biết.

Vì Thạch Lỗi không hỏi, Diệp Thư cũng không nói, ăn cơm xong, cô đưa cá hố, thịt, còn có xúc xích đã chuẩn bị cho anh mang về.

Lại gói cho anh hơn trăm cái sủi cảo, bảo anh mang về cho ông bà nội ăn thử.

Thạch Lỗi đi rồi, Diệp Thư đóng cửa lại, chuẩn bị đồ cho Vạn Gia Đống và những người khác vào ngày mai, lần này không chỉ chuẩn bị lương thực mà còn chuẩn bị thêm cả thịt lợn.

Dù sao cũng sắp Tết rồi, nếu có điều kiện, nhà ai cũng muốn bỏ tiền ra mua đồ ngon ăn Tết.

Diệp Thư dự định trước Tết sẽ bán thêm một ít, sau Tết sẽ không dễ dàng ra chợ đen bán nữa, thường xuyên đi trên sông, nào có chuyện không bị ướt giày, làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút.

Hôm sau, Diệp Thư dậy sớm, ngoài lương thực và thịt lợn, còn mang cả áo khoác và áo len ra chợ đen bán.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Diệp Thư, tất cả đều bán rất chạy, có người mua cho mình, có người mua cho con gái, cũng có người đàn ông mua cho vợ.

Áo khoác 200 một chiếc, áo len 80 một chiếc, không cần phiếu, vừa lấy ra đã bị người ta tranh nhau mua hết.

Những người không mua được còn liên tục hỏi han, mai có đến nữa không, khi nào mới có hàng.

Diệp Thư nói với mọi người, hết rồi, chỉ có từng này thôi, còn là mang giúp người khác, kết quả người ta không đủ tiền nên mới mang ra bán.

Đây là hàng ngoại nhập chính hãng, ngay cả cửa hàng Hữu Nghị cũng không có kiểu dáng này.

Nghe Diệp Thư nói vậy, những người không mua được càng thêm tiếc nuối. Những người mua được thì thầm vui mừng, may mà mình ra tay nhanh chóng.

Diệp Thư thật sự không định bán áo khoác len nữa, số còn lại để dành mặc hoặc đem tặng người khác.

Về đến nhà, Diệp Thư lại lấy ra một chiếc áo khoác len lông cừu màu đen, một chiếc áo len lông cừu màu đỏ, định lát nữa Vạn Gia Đống bọn họ đến thì đưa cho Trần Tuệ.

Vạn Gia Đống và Trần Tuệ đến vào lúc gần trưa, cô mời hai người vào nhà uống nước rồi lấy áo khoác và áo len đưa cho chị Tuệ.

Chị Tuệ vừa nhìn thấy đã thích mê, xúc động đến mức nói năng luống cuống.

"Cái này, cái này là cho chị sao? Đẹp quá, chị thích quá!" Chị Tuệ vừa nói vừa v**t v* chiếc áo khoác.

"Chị mặc thử xem có vừa không?" Cô giục chị Tuệ mặc thử.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 103



Chị Tuệ mặc áo khoác vào, thắt dây lưng lại, đi một vòng trên đất, rồi duỗi tay, duỗi chân.

"Vừa lắm, vừa lắm!"

Anh Vạn đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Đẹp, em mặc đẹp lắm."

Chị Tuệ ngắm nghía một lúc, rồi cởi ra đặt lên giường, hỏi cô bao nhiêu tiền, muốn đưa tiền cho cô.

Diệp Thư đáp: "Em tặng chị làm quà năm mới, hôm nay em đi chợ đen thấy có người bán, em nhìn thấy là đã biết hợp với chị ngay."

Chị Tuệ vẫn muốn đưa tiền: "Cảm ơn em đã nghĩ cho chị, nhưng mà chị không thể nhận của em món đồ đắt tiền như vậy được."

"Nếu chị còn đưa tiền cho em là chị không coi em là em gái nữa." Cô kiên quyết nói.

"Thôi được rồi, nếu em đã nói vậy thì chị nhận vậy." Thấy cô đã nói thế, chị Tuệ không nói đến chuyện đưa tiền nữa.

Nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ tình cảm của cô, nghĩ sau này cô có việc gì nhất định sẽ giúp đỡ.

Diệp Thư lại dẫn hai vợ chồng anh Vạn đến căn phòng bên cạnh, những thứ đã chuẩn bị đều để trong đó.

Nhìn thấy nhiều đồ như vậy, lại còn có cả thịt, chị Tuệ vui đến đỏ cả mắt.

"Diệp Thư, cảm ơn em, nếu không có em thì nhà chị không biết xoay sở thế nào nữa. Còn cả con gái chị nữa, nếu không có em thì con bé không biết phải chịu khổ đến mức nào."

"Nhờ có em mà bố mẹ, bố mẹ chồng chị và cả họ hàng đều không bị đói, bây giờ tất cả mọi người chúng tôi quen biết đều cảm kích chúng tôi, tất cả là nhờ em." Chị Tuệ nghẹn ngào.

Nghe chị ấy nói vậy cô cũng hơi ngại ngùng, suy cho cùng cô làm vậy cũng là vì muốn kiếm thêm thu nhập, cũng không giúp đỡ gì nhiều cho gia đình anh chị.

"Chị đừng nói vậy, em cũng kiếm được kha khá mà, bán cho ai mà chẳng là bán, bán cho anh chị em còn đỡ mất công."

Chị Tuệ không nghe cô nói, vẫn tiếp tục: "Dù em có kiếm được tiền, nhưng đúng là nhờ có em mà trong lúc đói kém nhà chị mới không bị đói, còn cả đứa nhỏ nhà chị nữa, nếu không có em thì chị lấy đâu ra sữa mà cho con bú."

"Ngoài kia biết bao nhiêu người có tiền cũng không mua được lương thực, vì vậy chúng tôi đều phải cảm ơn em."

Thấy chị ấy càng nói càng xúc động, cô vội vàng lái sang chuyện khác. Cô bảo anh chị khuân đồ lên xe, nói nếu không có tiền thì vàng bạc, đồ trang sức, ngọc bích gì cũng được. Cô còn dặn nếu có phiếu xe đạp thì nhớ đổi cho cô một cái.

Nói rồi cô vào bếp lấy một miếng thịt ba chỉ, mấy con cá hố, mấy cái xúc xích cho vào túi, đi ra đưa cho chị Tuệ, nói là quà Tết tặng anh chị.

Lần này chị Tuệ không từ chối, cầm lấy rồi cùng anh Vạn đẩy xe về nhà.

Vợ chồng anh Vạn về đến nhà, mẹ chị Tuệ thấy hai người đẩy về nhiều đồ tốt như vậy, lại còn có cả thịt lợn, không cho chị Tuệ báo cho ai khác, chỉ bảo anh Vạn báo cho bố mẹ anh, ba nhà chia nhau số đồ đó.

Họ hàng xa gần truyền tai nhau, bạn bè rỉ tai nhau, từ đó về sau ngày nào anh Vạn cũng đến chỗ cô lấy đồ một lần, có khi còn đi hai lần một ngày. Và lần nào cũng nhiều đồ hơn lần trước.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày 25 tháng Chạp, trong khoảng thời gian này Diệp Thư đã mua được xe đạp. Cô tính toán lại, số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này đã bằng thu nhập của hai năm trước cộng lại, tính sơ sơ cô đã có hơn năm vạn, mà đây là những năm sáu mươi, lúc này một cân thịt lợn mới có mấy hào.

Tiền bạc nhiều như vậy rồi, cô quyết định giảm số lượng và tần suất bán hàng, bây giờ đã quá lộ liễu rồi, mấy ngày nay cô đã không chỉ một lần nhìn thấy có người lảng vảng ở gần đó.

Hôm nay vợ chồng anh Vạn lại đến, cô nói với họ là sau này không bán nữa, hết hàng rồi.

Trần Tuệ nghe vậy có chút sốt ruột: "Sao lại hết rồi? Vẫn còn nhiều người chưa mua được mà. Em nghĩ cách đi. Bán thế này không phải tốt lắm sao?"

Diệp Thư không nói, cứ nhìn Trần Tuệ như vậy, cô biết vì sao gần đây có người lạ mặt lảng vảng trước nhà rồi, nhất định là do Trần Tuệ họ để lộ tin tức.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 104



Phải biết rằng lúc đầu, Diệp Thư đã dặn dò họ đừng nói với ai về số hàng này, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.

Xem ra việc mình dừng lại kịp thời là đúng, nhìn Trần Tuệ đã có phần quá đà, Diệp Thư thầm may mắn, may mà phát hiện kịp thời, nếu không sớm muộn gì cũng bị Trần Tuệ kéo xuống nước.

Vạn Gia Đống thấy Diệp Thư không nói gì, liền kéo Trần Tuệ một cái, nháy mắt ra hiệu cho cô ấy, Trần Tuệ phản ứng lại, cười gượng gạo với Diệp Thư: "Cái đó... Diệp Thư à, chị chỉ là thấy bán tốt quá, không bán nữa thì tiếc thôi.."

Diệp Thư thản nhiên nói: "Không phải em không bán, mà là bên trên hết hàng rồi, không bán được nữa.."

"Vậy khi nào có hàng, để bọn chị còn báo cho mọi người biết mà đến mua." Trần Tuệ vẫn chưa bỏ cuộc.

Diệp Thư lắc đầu: "Không biết nữa, sau này có thể có, cũng có thể là mãi mãi không có nữa. Em cũng đang chờ thông báo.."

Trần Tuệ thấy đúng là không còn nữa, vẻ mặt thất vọng.

Số đồ lần này Diệp Thư cũng đưa cho hai người mang về, trên đường về Vạn Gia Đống trách Trần Tuệ: "Anh đã bảo em rồi, bảo em từ từ thôi, em không nghe, bây giờ thì sao? Em đã nhận lời người ta rồi, đến lúc đó xem em làm thế nào."

Trần Tuệ thật sự có chút tự mãn, thời buổi này ai cũng thiếu ăn thiếu mặc, duy chỉ có cô ấy là kiếm được lương thực, lại còn là gạo trắng, gần đây còn có cả thịt lợn, cho nên ai cũng nịnh nọt cô ấy.

Để mua được lương thực, thậm chí có người còn tặng quà cho Trần Tuệ, Trần Tuệ còn nhân cơ hội tăng giá thêm hai hào một cân.

Chưa kể đến mỗi lần về nhà mẹ đẻ, thái độ của các chị dâu quả thực là thay đổi 180 độ, trước kia về nhà, các chị dâu đều không có sắc mặt tốt, bây giờ về nhà, các chị dâu đều niềm nở đón tiếp, nhiệt tình không cần nói cũng biết.

Nhà chồng cũng vậy, trước kia nhà chồng còn có chút xem thường cô ấy, dù sao Vạn Gia Đống là sinh viên đại học, là kỹ sư, còn cô ấy chỉ tốt nghiệp cấp 3, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa, tuy so với người khác còn coi là tốt, nhưng so với Vạn Gia Đống thì vẫn kém xa.

Lần này biết cô ấy có lương thực, họ hàng nhà chồng đều đến nhờ cô ấy giúp đỡ, thái độ không cần phải nói, khiến cô ấy bị dụ dỗ, hứa hẹn sẽ kiếm cho người ta bao nhiêu lương thực, thịt lợn.

Bây giờ Diệp Thư hết hàng rồi, xem cô ấy làm thế nào?

Diệp Thư không quan tâm đến việc vợ chồng Trần Tuệ sẽ giải thích với mọi người như thế nào, đó là chuyện của họ, ai bảo họ tự mãn đến mức không biết mình là ai chứ.

Diệp Thư bắt đầu chuẩn bị ăn uống cho dịp Tết. Cô nhào một thau bột mì lớn, chuẩn bị hấp bánh bao, lần này hấp bánh bao nhân thịt hẹ, hấp tổng cộng ba nồi lớn, chín mươi mấy cái, để đông lạnh bên ngoài bốn mươi cái, trong siêu thị bốn mươi cái, mang cho ông bà Thạch Lỗi mười cái.

Ngày hôm sau cô lại gói bánh chưng, lần này gói năm trăm mấy cái, để đông lạnh bên ngoài hơn một trăm cái, số còn lại để trong siêu thị, sau này đi học không có thời gian gói, thì cứ thế luộc lên ăn.

Ngày 28 tháng Chạp, Diệp Thư chuẩn bị hầm thịt, lấy ra mười cân thịt ba chỉ, đều thái thành từng miếng to bằng bàn tay.

Đầu tiên chần qua nước sôi, hớt bỏ bọt, vớt thịt ra, đổ nước luộc thịt đi, rửa sạch nồi, cho dầu vào nồi, cho đường phèn vào, xào đến khi chuyển sang màu đỏ sẫm, cho thịt vào đảo đều, cuối cùng đổ nước sôi vào, cho gia vị vào nồi, đun lửa lớn cho sôi, sau đó vặn lửa nhỏ ninh liu riu.

Ninh khoảng một tiếng đồng hồ, đến khi nước thịt sền sệt, dùng đũa chọc nhẹ nhàng có thể xuyên qua là được.

Khi ăn, thái thịt thành từng lát mỏng, phết tương lên giữa, sau đó cho vào nồi hấp là được.

Buổi chiều cô lại lấy ra một cái đầu heo to, mười mấy cái chân giò, lòng heo.

Cho vào nồi chần qua nước sôi, sau đó lấy gói gia vị luộc thịt trong siêu thị ra, cho vào nồi, cứ thế luộc là được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 105



Cũng phải lửa to mới nấu được, sau đó dùng lửa nhỏ om từ từ.

Thêm củi xong, cô cứ để đó, thi thoảng chỉ cần để ý lửa là được.

Cả ngày hôm đó, trong sân nhà toàn mùi thơm phức, đến nỗi người đi đường cũng phải ngoái đầu nhìn vào.

Nhất là nhà ở cuối ngõ, cả ngày ngửi thấy mùi thơm nức mũi, người lớn thì không sao, bọn trẻ con đã thèm đến khóc lóc cả ngày.

Bình thường trẻ con khóc thì dỗ dành là được, vậy mà có một nhà không chịu, dắt con đến tận nơi.

Nghe tiếng gõ cửa, Diệp Thư còn ngạc nhiên, giờ này chưa đến giờ tan làm, Thạch Lỗi sao đã về rồi.

Ai dè mở cửa ra, là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, Diệp Thư chưa gặp bao giờ, dáng người bình thường, da dẻ ngăm đen, chỉ là ánh mắt nhìn có vẻ khó gần.

Cô ta mặc áo bông xanh, quần bông đen, chân đi một đôi giày bông. Quần áo cũng không có mấy miếng vá, nhìn là biết gia đình khá giả.

Dẫn theo một cậu con trai khoảng năm sáu tuổi, mặc áo bông màu xanh quân đội, giống người phụ nữ sáu phần, nhìn là biết mẹ con.

Cô thắc mắc, bản thân cũng không quen biết họ, tại sao lại đến gõ cửa nhà mình.

Cô chỉ đành hỏi: "Gõ cửa có việc gì không?"

Cô đánh giá hai mẹ con, người phụ nữ cũng đang đánh giá cô.

Cô ta nghe nói người mua nhà của lão Lưu là một cô gái trẻ, không ngờ lại trẻ như vậy.

Nghe nói nhà lão Lưu không lấy tiền, chỉ lấy lương thực, người phụ nữ liền bỏ đi suy nghĩ khinh thường vì thấy cô còn trẻ.

Người phụ nữ cười tươi như hoa, nói với cô: "Cô gái, tôi là hàng xóm nhà em, cách cũng khá gần, chúng ta vẫn chưa quen nhau, tôi họ Lý, tên Lý Lệ, nhà chồng họ Trương, em gọi tôi là chị Lý hoặc chị Trương cũng được.

Đây là con trai tôi, tên Trương Thành Tài.

Hàng xóm lâu như vậy mà chưa quen biết nhau, nên tôi dẫn con sang chơi, hàng xóm láng giềng còn hơn họ hàng xa, không quen biết thì không được."

Vừa nói vừa định đi vào, đứa bé cũng kêu lên: "Đi nào, vào trong, trong nhà chắc chắn có thịt, vào ăn thịt thôi."

Lý Lệ vội vàng kéo con lại.

Diệp Thư biết người đến không có ý tốt, vội vàng đóng cửa lại, chỉ để một khe hở nhỏ, nói với Lý Lệ: "Chị Lý, nhà tôi... không tiện cho mọi người vào, đợi khi nào rảnh, tôi sẽ đến nhà chị chơi."

Lý Lệ thấy cô đóng cửa, liền đưa tay đẩy mạnh cửa, miệng vẫn nói: "Em có việc gì thế, để chị giúp cho, sẽ không làm phiền em đâu."

Con trai cô ta muốn chui vào từ khe cửa.

Diệp Thư thấy thế, bèn đóng sầm cửa lại, mặc kệ họ có bị kẹp tay hay không.

"Tôi đã nói rồi, không tiện, chị về đi, tôi không rảnh tiếp chị."

Lý Lệ thấy cô không cho vào nhà, biết hôm nay không thể kiếm chác được gì, không ngờ một cô nhóc lại khôn ngoan đến vậy.

Nhưng nghĩ đến việc cô chỉ là một cô gái trẻ mà có thể mua được căn nhà lớn như vậy của lão Lưu, sợ là có lai lịch gì đó cũng nên.

Vì vậy cố nhịn không tỏ vẻ khó chịu, cũng không xé rách mặt với cô, vẫn cười gượng nói: "Vậy được rồi, em cứ lo việc của em trước đi, khi nào rảnh thì đến nhà chị chơi nhé."

Cô ta muốn về nhưng con trai cô ta không chịu, nằm lăn ra đất ăn vạ, vừa lăn lộn vừa khóc lóc: "Con không về, con muốn ăn thịt, mẹ không phải nói đến đây là có thịt ăn sao? Con mặc kệ, mẹ đi đòi thịt cho con ăn."

Lý Lệ mặt mày tái mét, vừa kéo con vừa cho hai cái tát, miệng lỡ lời nói ra mấy câu chua ngoa.

"Cái thứ ăn hại, ăn gì mà ăn, thịt là thứ mày ăn được à? Ai bảo mày không biết chọn chỗ sinh ra, nếu sinh ra trong nhà giàu có, chẳng phải muốn ăn thịt là được sao."

Lại lẩm bẩm: "Có người không biết lấy đâu ra thịt mà ăn, mọi người chúng ta còn chưa có cơm ăn, người ta đã ăn thịt rồi, tôi xem nào, thật sự phải để cho lãnh đạo điều tra cho rõ ràng, đồ không rõ nguồn gốc tôi đây không dám ăn."

Cô ta kéo con đi.

Thấy Lý Lệ không được lợi lộc gì, những người đang đứng xem cũng tự dẹp bỏ ý đồ của mình.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 106



Nhà mình mới chuyển đến chưa lâu, lại chưa từng tiếp xúc với hàng xóm bao giờ nên cũng không biết tiếng tăm của Lý Lệ vang dội khắp cả khu này.

Đương nhiên là tiếng xấu rồi, tuy không đến nỗi nào nhưng cô ta rất thích lợi dụng người khác, miệng lại dẻo quẹo, những người chưa tiếp xúc bao giờ đều có ấn tượng rất tốt. Đến lúc nhận ra thì đã bị cô ta lợi dụng triệt để rồi.

Cả cái phố này ngoài nhà cô ra thì nhà nào cũng bị cô ta lợi dụng hết rồi, lúc đầu cô ta đến nhà nào cũng được chào đón, dù sao bây giờ người ta hay nói “Bà con xa không bằng láng giềng gần” mà.

Đặc biệt là trong khu nhà tập thể này, có nhà còn thân thiết như người một nhà. Nhà nào có chuyện gì, thiếu thốn gì là mọi người đều chủ động giúp đỡ.

Vì vậy, lúc đầu Lý Lệ rất đắc ý, đi đến nhà nào cũng vơ vét được ít đồ. Cô ta cũng hay sang nhà người khác chơi, chẳng mấy khi thấy ở nhà.

Lâu dần, mọi người cũng dần phát hiện ra, đồ cho Lý Lệ mượn chẳng bao giờ thấy trả, có người ngại không dám mở miệng đòi, đành phải tự mình bỏ tiền mua cái mới.

Có người mặt dày đòi lại thì cô ta toàn nói là mất hoặc hỏng, thế là chẳng đòi được gì cả.

Một thời gian sau, những thứ cô ta nói là bị mất hoặc bị hỏng lại xuất hiện ở nhà cô ta và được sử dụng một cách công khai.

Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, từ đó về sau, Lý Lệ có đến nhà nào thì cũng bị lạnh nhạt, có nhà thì đóng cửa ngay trước mặt, có nhà thì nói là bận, tóm lại là không cho cô ta vào nhà nữa.

Lần này Lý Lệ đến nhà Diệp Thư, thực ra mọi người đều đang nghe hóng hớt xem sao.

Nếu cô dễ nói chuyện thì có khi họ cũng sẽ thử đến xem sao, không nhất định phải là muốn lợi dụng, chỉ là thấy cô chỉ là một cô gái trẻ mà đã có thể mua được một căn nhà lớn như vậy, trong tay chắc chắn không thiếu thứ gì, không cho không thì bán cho họ một ít cũng được.

Tuy nhiên, nhìn thấy Lý Lệ ra về trong thất vọng, những người có ý định muốn đến nhà cô cũng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó, xem ra cô gái có thể mua được cả một căn nhà lớn như vậy chắc chắn không phải là người dễ bị bắt nạt.

Dù sao lúc đầu họ cũng không biết Lý Lệ là người như thế nào, ai nấy đều để cô ta lợi dụng hết.

Diệp Thư cũng chẳng quan tâm đến họ, quay vào bếp xem nồi thịt lợn luộc.

Bây giờ trời càng lúc càng tối, gió bắc cũng thổi mạnh dần, xem chừng là sắp có tuyết rơi.

Cô lại thêm ít than vào lò, cho hết củi vào bếp lò, đợi lửa bén rồi cho thịt lợn vào luộc là được.

Tan làm, Thạch Lỗi không về nhà mà đến thẳng nhà Diệp Thư.

Lúc này, trên bầu trời đã có những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng, một tầng tuyết rơi xuống trên người Thạch Lỗi, tựa hồ đã có tuyết rơi rất lâu.

Cô vội vàng phủi hết tuyết trên người Thạch Lỗi, rót một cốc nước nóng cho anh ủ ấm tay.

Sau đó, cô vào bếp nấu một bát mì bằng nước luộc thịt, thịt lợn cũng đã chín, cô cắt một đĩa.

Chuẩn bị xong xuôi, cô gọi Thạch Lỗi vào ăn cơm.

Thạch Lỗi thấy chỉ có một bát mì, liền hỏi cô đã ăn chưa, Diệp Thư bảo anh cứ ăn đi, cô không đói, không ăn đâu.

Thạch Lỗi lấy một cái bát nhỏ, gắp một ít mì sang, bảo cô ăn một chút đi.

Cô bất lực, đành phải cầm đũa gắp trả mì vào bát cho anh, còn mình thì múc một ít nước dùng, bảo Thạch Lỗi cứ ăn đi, cô húp chút nước là được.

Thạch Lỗi thấy cô không muốn ăn thật, lúc này mới bắt đầu ăn. Ăn một miếng mì, anh lại gắp một miếng thịt lợn cho vào miệng, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Ánh mắt nhìn cô ngập tràn yêu thương.

Anh thầm nghĩ, giá như có thể kết hôn sớm hơn thì tốt biết mấy.

Từ sáng sớm đi làm, anh đã mong ngóng đến giờ tan ca để được cùng cô ngồi ăn cơm, trò chuyện. Điều này khiến anh có cảm giác như đang ở nhà vậy.

Tuy lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông bà, chưa từng phải chịu bất cứ thiệt thòi nào, nhưng đôi lúc anh vẫn cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 107



Giờ thì Thạch Lỗi đã biết, thứ anh còn thiếu chính là sự ấm áp của gia đình, một thứ tình cảm không toan tính, vụ lợi.

Ông bà nội rất tốt với anh, từ nhỏ đến lớn chưa từng nặng lời, huống chi là đánh mắng. Đôi lúc Thạch Lỗi còn cố tình làm sai để xem ông bà có mắng mình như những gia đình khác hay không.

Anh luôn cảm thấy ông bà đối tốt với mình là vì muốn bù đắp, nên đôi khi nhìn anh với ánh mắt thương cảm. Thương cảm cho anh không có bố mẹ yêu thương, thương cảm cho anh không được bố ruột yêu quý.

Thật ra, Thạch Lỗi biết ông bà cũng nhớ con trai của họ, chỉ là vì anh nên bao năm qua mới không qua lại với con trai.

Vào một đêm khuya, Thạch Lỗi còn nghe thấy tiếng bà khóc, lúc đó anh rất muốn vào nói với bà rằng: "Nếu bà nhớ bố thì cứ để bố cháu về đi ạ, cháu không sao đâu, cháu cũng lớn rồi, có thể dọn ra ngoài ở..."

Anh đứng trước cửa phòng hai ông bà khoảng mười phút, cuối cùng vẫn không vào.

Bản thân anh vẫn ích kỷ, sợ rằng nếu bố về thì ông bà sẽ yêu quý ông ấy hơn, sợ mất đi hai người thân duy nhất của mình, sợ rằng bản thân sẽ hoàn toàn mất đi gia đình.

Bây giờ anh đã có Diệp Thư, đợi đến khi kết hôn với Diệp Thư, anh sẽ lại có một gia đình, đến lúc đó cho dù ông bà có nhận lại con trai thì anh cũng không sợ nữa. Bởi vì Diệp Thư sẽ ở bên anh.

Thực ra, anh không biết rằng mình đã vô tình nói ra mong muốn được kết hôn sớm.

Đến khi bị Diệp Thư đá vào chân, anh mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Anh vội vàng muốn giải thích, mặt đỏ bừng, ấp úng mãi.

"Tiểu Diệp, anh... anh không phải...."

"Anh là...."

Cuối cùng anh từ bỏ, thừa nhận: "Thôi được rồi, anh nói thật, anh muốn kết hôn, nằm mơ cũng muốn.."

Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư với vẻ mặt tủi thân, miệng còn lẩm bẩm: "Người ta bằng tuổi anh, con cái cũng đã mấy đứa rồi, anh cũng muốn vợ con đề huề, đâu có gì sai.."

Diệp Thư không nói gì, chỉ nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của anh là biết ngay anh chưa nói thật lòng.

Cuối cùng, Thạch Lỗi không chịu nổi nữa.

"Được rồi, anh nói thật, anh muốn kết hôn là thật, là vì...."

Anh nói hết những suy nghĩ trong lòng cho Diệp Thư nghe, cuối cùng còn chữa ngượng một câu.

"Anh muốn đợi đến khi nào anh có gia đình riêng rồi, sẽ để ông bà nhận lại con trai mình, như vậy anh sẽ không sợ không có nhà nữa..."

Nghe xong, Diệp Thư không nói gì, chỉ đứng dậy dang rộng vòng tay ôm anh vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Ôm một lúc, Diệp Thư cảm nhận được Thạch Lỗi nức nở, biết anh đã khóc.

Diệp Thư không ngờ Thạch Lỗi lại chịu áp lực lớn như vậy, nghĩ kỹ lại cũng đúng, đứa con nào mà không muốn có bố mẹ, cho dù ông bà có tốt với anh đến đâu cũng không thể thay thế được tình yêu thương của bố mẹ.

Hơn nữa, ông bà đối tốt với Thạch Lỗi lại còn mang tâm lý bù đắp, sự đối tốt như vậy, đối với Thạch Lỗi mà nói là một gánh nặng, thậm chí có lúc còn không muốn.

Vừa không muốn loại tình thương mang mác bù đắp này, vừa sợ mất đi hai người thân duy nhất, tâm trạng mâu thuẫn này, không biết đã kìm nén trong lòng Thạch Lỗi bao lâu nay, nên mới có những giọt nước mắt giải thoát này.

Diệp Thư cũng không an ủi anh, để anh giải tỏa hết ra, trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Diệp Thư kỳ thực cũng hiểu được đôi vợ chồng già có hận con trai mình hay không, đó chắc chắn là hận, nhưng đó không phải là loại hận thù, mà là hận sắt không thể hóa thành thép.

Lúc đó nói ra những lời tức giận, đều không thể coi là thật, chỉ là lúc đó cảm thấy có lỗi với mẹ của Thạch Lỗi, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với ông bà ngoại của Thạch Lỗi, bọn họ là bạn bè lâu năm, kết quả con trai mình lại làm ra chuyện như vậy, khiến họ phải cho bạn bè một lời giải thích.

Đến khi Thạch Lỗi ra đời, mẹ của Thạch Lỗi vì thấy ông nội bị bệnh nặng nên không đề cập đến chuyện mang Thạch Lỗi ra nước ngoài, mà để lại đứa bé cho hai ông bà.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 108



Vì nguyên nhân của hai ông bà mà Thạch Lỗi không thể đi theo mẹ ra nước ngoài. Hai ông bà cảm thấy áy náy với Thạch Lỗi.

Đợi đến khi thời gian trôi qua lâu hơn một chút, cho dù không còn giận con trai như vậy nữa, con trai cũng đã dẫn theo đứa con sau này sinh ra quay về, hai ông bà không dám, cũng không thể tha thứ cho con trai như vậy.

Không dám là vì sợ nếu để cả nhà con trai quay về, vậy thì Thạch Lỗi phải làm sao?

Cho dù hai ông bà có thiên vị Thạch Lỗi đến đâu, thì con nào cũng là con, bên nào cũng không thể không quan tâm, chi bằng cứ duy trì hiện trạng như vậy, Thạch Lỗi cũng không cần phải đối mặt với sự thiên vị của bố ruột và mẹ kế.

Là bởi vì lúc ấy chuyện này ầm ĩ quá lớn, mẹ Thạch Lỗi chứng kiến ông bà vì hai đứa con gái mà không nhận con trai, thêm vào đó ông lão thật sự không chịu được kích động.

Mới để Thạch Lỗi lại cho ông bà, nếu ông bà qua vài năm nữa lại làm hòa với con trai như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vậy việc Thạch Lỗi ở lại còn có ý nghĩa gì nữa.

Cho dù gia đình người bạn cũ đã ra nước ngoài, không ở trước mắt, nhưng ông bà cũng không thể nào vượt qua được rào cản trong lòng.

Chỉ là trong chuyện này, người vô tội nhất chính là Thạch Lỗi, bất kể là lỗi của ai, lại để một đứa trẻ sơ sinh gánh chịu hậu quả.

Diệp Thư nghĩ đến đây, đẩy đẩy Thạch Lỗi, xoay người ngồi xuống ghế, Thạch Lỗi có chút ngượng ngùng, cúi đầu lau nước mắt, lại rót nước lau mặt, rồi mới cầm đũa lên.

Diệp Thư trầm ngâm: Kết hôn, cũng không phải là không được, cô không bài xích việc kết hôn với Thạch Lỗi, qua nửa năm tiếp xúc, Diệp Thư cũng cơ bản hiểu được tính cách của Thạch Lỗi.

Anh là người mà cô có thể tin cậy giao phó suốt đời, sổ tiết kiệm được cấp cho anh từ sớm và lương hàng tháng của anh được trả đúng hạn, quy mô gia đình cũng đơn giản, kể cả ông bà cũng dễ hòa thuận, họ cũng rất tốt với cô.

Tuy là có bố mẹ cũng như không, hiện tại bớt đi sự giúp đỡ, nhưng Diệp Thư không để tâm đến điểm này, thậm chí còn rất vui mừng.

Hiện tại phần lớn mọi người kết hôn đều ở chung với bố mẹ, kiếm tiền cũng phải đưa cho bố mẹ, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do bố mẹ làm chủ.

Diệp Thư là người có tư tưởng hiện đại, ở thời hiện đại bố mẹ mất sớm, cô quen tự mình làm chủ, không thích người khác can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của mình.

Hoàn cảnh của Thạch Lỗi rất phù hợp với tâm lý của Diệp Thư, có câu nói rất hay: Có xe có nhà, bố mẹ mất rồi. Câu nói này thể hiện rất rõ tình huống của Thạch Lỗi.

Tuy không phải bố mẹ mất, nhưng cũng gần như vậy, dù sao từ lúc sinh ra chưa từng gặp mặt, nghĩ đến sau này cũng không mặt mũi nào yêu cầu Thạch Lỗi phụng dưỡng.

Tuy không có bố mẹ giúp đỡ, nhưng đồng thời cũng bớt đi sự cản trở của bố mẹ.

Diệp Thư càng nghĩ càng cảm thấy kết hôn là một chuyện tốt.

"Không phải là không thể kết hôn, nhưng không biết trường học có cho phép học sinh kết hôn hay không." Diệp Thư đột nhiên nói.

"Khụ... khụ" Thạch Lỗi đang ăn cơm, nghe thấy Diệp Thư nói mà nghẹn ngào, ho sặc sụa: "Thật sao? Em đã nghĩ kỹ chưa?" Thạch Lỗi ngừng ăn, nắm lấy tay Diệp Thư hỏi.

Thạch Lỗi hưng phấn xoay người trên mặt đất.

Diệp Thư cười khúc khích: "Đừng kích động như vậy, em còn không biết nhà trường có cho phép không?

"Không sao, đã có tiền lệ, để ông nội đi nói chuyện, khẳng định sẽ không có vấn đề gì." Thạch Lỗi vẫn rất hưng phấn, không ngờ Diệp Thư lại đồng ý kết hôn. Bên ngoài tuyết càng ngày càng dày, hiện tại trên mặt đất đã có một lớp dày đặc, Diệp Thư bảo Thạch Lỗi nhanh chóng quay về. Cô vào bếp chặt một nửa cái đầu lợn, lấy vài cái móng lợn, moi ra mấy cái lòng lợn để anh đem về cho ông bà nội.

Thạch Lỗi còn luyến tiếc không muốn rời đi, Diệp Thư phải thúc giục anh rời đi, trước khi đi, Diệp Thư mời anh ngày mai tới đây ăn sáng, lúc này Thạch Lỗi mới chịu rời đi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 109



Đợi anh đi rồi, Diệp Thư xoay người, đóng cửa lại, trở về trong nhà, không khỏi bật cười. Thực ra, cô cũng khao khát có một gia đình. Ngay cả trong thời hiện đại, cô càng cảm thấy cô đơn hơn trong những ngày nghỉ Tết. Dù bề ngoài cô giả vờ không quan tâm nhưng cô vẫn ghen tị với những người có gia đình và người thân. Thật tốt, sau này cô sẽ có một gia đình, cô và Thạch Lỗi có thể nói là hai con người cô đơn, giờ đây đến với nhau để sưởi ấm cho nhau.

Thạch Lỗi trở về nhà, vội vàng xách đồ vào nhà, người chưa vào cửa thì giọng đã truyền đến trước: "Ông nội!"

Ông nội Thạch đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, nghe thấy giọng cháu trai thì ngước lên nhìn: "Cháu la hét cái gì?" Nhìn thấy trong tay Thạch Lỗi cầm thứ gì đó, ông nói: "Tiểu Thư lại mang đồ tốt cho chúng ta sao?"

Thạch Lỗi nói với hai ông bà: "Tiểu Thư bảo cháu mang thịt lợn đến cho ông bà, ngoài ra cháu còn có một chuyện quan trọng muốn nói!"

"Tiểu Thư đã đồng ý cưới cháu, nhưng cháu không biết liệu trường học có cho phép học sinh kết hôn không, cháu nhớ hình như đã có tiền lệ rồi, ông ơi, ông đi tìm người hỏi giúp cháu xem."

Ông nội nghe vậy, đôi mắt vốn đang nhìn chằm chằm vào đầu lợn đột nhiên quay lại, thịt lợn làm sao quan trọng bằng cháu trai kết hôn được: "Được! Được rồi! Đôi vợ chồng già của chúng ta cuối cùng cũng đã chờ đợi được ngày này."

Sau đó, ông đứng dậy đi vòng quanh phòng hai lần, nói với cháu trai: "Đừng lo lắng, ông sẽ đi tìm lãnh đạo nhà trường ngay bây giờ.”

Nói rồi ông nội Thạch lấy áo khoác ra mặc vào, suy nghĩ một hồi, lại nhờ bà nội Thạch cắt một miếng thịt đầu lợn, thấy có móng giò lợn, lại lấy thêm hai miếng nữa, cuối cùng mới đội mũ chuẩn bị lên đường.

Thạch Lỗi thấy ông nội lúc này hưng phấn muốn đi tìm người, vội vàng ngăn cản, nói: "Ông nội, ngày mai chúng ta hãy đi, bên ngoài tuyết rơi, trời tối, đường trơn trượt."

Ông nội Thạch đẩy tay cháu trai ra: “Không sao đâu, ông đi ngay bây giờ, chuyện này chưa xong ông cũng không ngủ được.”

Bà nội Thạch ở bên cạnh cũng gật đầu: “Để ông ấy đi đi, hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt, như vậy cho dù hai ông bà già chúng ta có c.h.ế.t cũng có thể nhắm mắt." Vừa nói, bà nội vừa bắt đầu khóc.

Thạch Lỗi vội vàng bước tới an ủi bà: "Bà nội, bà đang làm gì vậy? Đừng khóc…”

Bà nội Thạch nắm tay cháu trai: "Cháu không biết là bà nội lo lắng đến thế nào sao? Chúng ta đã lớn tuổi như vậy, bà sợ ông bà sẽ bỏ lại cháu một mình..." Bà nội lau nước mắt, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đây là chuyện vui, không khóc, không khóc nữa..."

"Tiểu Lỗi, cháu đưa ông nội đi đi, cẩn thận, đi sớm về sớm."

Hai người dìu nhau đến nhà hiệu trưởng trường đại học của Diệp Thư.

Hiệu trưởng họ Mã, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, chính là đồng nghiệp của ông nội Thạch. Hai tháng trước, nhà hiệu trưởng Mã thực sự hết thức ăn, trong cuộc họp, ông ấy đói đến không chịu nổi, ông nội Mã đã lén đưa cho ông ấy một ít đồ ăn vào buổi tối, có lẽ là vì đồ ăn hai tháng trước, cũng có lẽ là do miếng thịt đầu lợn trên tay ông nội Thạch, gia đình hiệu trưởng Mã đón tiếp hai người rất nồng nhiệt, đặc biệt là vợ của hiệu trưởng Mã, bà ấy nhận lấy đồ từ tay ông nội Thạch, trên mặt nở nụ cười.

Vào nhà còn pha cho hai người hai cốc nước đường. Phải biết rằng ở thời đại này, đường chính là thứ tốt, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý.

Hiệu trưởng Mã lịch sự nói: "Ông đến thì đến, mang theo đồ làm gì, lát nữa cầm về đi."

Nghe hiệu trưởng Mã nói vậy, nụ cười trên mặt vợ ông liền tắt nhấm.

Ông nội Thạch xua tay: "Đây là cháu dâu tôi tự tay làm đấy. Ông thử xem sao?"

Nghe ông nội Thạch nói "cháu dâu", vợ hiệu trưởng Mã liền hỏi: "Ông Thạch này, cháu trai ông cưới vợ bao giờ thế, sao tôi không nghe nói nhỉ?"

Ông nội Thạch nhân cơ hội đó nói rõ mục đích đến đây.

"Không phải là đến tìm ông Mã đây sao? Tôi có cưới được cháu dâu hay không là do ông Mã cả đấy."
 
Back
Top Bottom