Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 120



Sau một hồi náo loạn, cuối cùng bà nội Thạch cũng lên tiếng giải cứu hai người. Cho dù bà nội đến kịp thời, Thạch Lỗi cũng đã uống rất nhiều rượu.

Anh đã ngà ngà say, vào phòng liền nằm luôn lên giường.

Diệp Thư thì không sao.

Bà nội bưng cho hai người hai đĩa thức ăn, còn có hai bát cơm, bảo hai người ăn cơm.

Thạch Lỗi cũng dậy ăn cơm, lại dùng nước lạnh rửa mặt. Bên ngoài còn khách, anh còn phải ra ngoài tiếp khách.

Chiều nay Diệp Thư không cần ra ngoài nữa, ở trong nhà gấp lại đống quần áo bị xáo trộn, lau sạch tủ quần áo rồi cất quần áo vào, quần áo của anh đã ở trong đó rồi.

Dọn dẹp xong, cô tựa vào gối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài đã không còn tiếng động, khách đã về hết.

Cô xuống giường, muốn đi vệ sinh. Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Thạch Lỗi đi vào, biết cô muốn đi vệ sinh, anh cũng đi theo, đứng đợi ở ngoài nhà vệ sinh.

Diệp Thư có chút ngại ngùng, bảo anh đi không được, đành phải để anh đứng đó đợi.

Bây giờ trời tối sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà trời đã sập tối.

Bà nội đã chuẩn bị bữa tối. Bữa tối cũng đơn giản, chỉ cần hâm nóng thức ăn thừa lúc trưa, lại nấu thêm cháo ngô.

Buổi trưa mọi người đều chưa ăn được bao nhiêu, tối nay ai cũng uống không ít cháo.

Ăn xong, bà nội giải thích cho Diệp Thư về người phụ nữ lúc trưa nói cô mệnh cứng.

Hoá ra bà ta có một đứa cháu gái, vốn dĩ muốn gả cho Thạch Lỗi. Kết quả là anh không đồng ý, bà ta liền ghi hận trong lòng.

Lẽ ra anh kết hôn cũng không mời họ. Là do họ nghe người khác nói, tự động đến.

Chồng của bà ta trước đây là nhân viên tạp vụ của trường, cũng coi như quen biết ông nội Thạch, nhưng không có qua lại.

Sau đó ông ta nghỉ hưu thì càng không liên lạc gì nữa. Vậy mà bà ta lại tự nhiên đến cửa muốn gả cháu gái cho Thạch Lỗi. Bà nội Thạch cũng thấy lạ, hai nhà chẳng mấy khi liên lạc, tại sao lại tự nhiên đến mai mối?

Về sau, anh không đồng ý, bà ta nói năng khó nghe, hai nhà liền trở mặt.

Ai ngờ lần này anh cưới họ lại đột nhiên đến chúc mừng.

Ban đầu nghĩ, đến là khách, trước đây cũng chẳng có mâu thuẫn gì lớn, chuyện qua rồi thì cho qua. Đã đến rồi thì chúng ta cứ tiếp đãi tử tế.

Không ngờ bà ta lại kém duyên như vậy, trong ngày vui của người khác lại nói năng khó nghe. Bà nội không nể mặt bà ta chút nào, trực tiếp trả lại tiền mừng rồi đuổi họ về.

Đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng chồng bà ta mắng bà ta.

Thế nhưng, bà nội cũng không đồng cảm với bà ta chút nào, đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không biết điều.

Diệp Thư nói mình không để tâm, dù sao cũng không quen biết, sau này cũng sẽ không có qua lại. Cứ coi như bà ta đang đánh rắm là được.

Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, để cho bà ta ghen tị c.h.ế.t đi thôi.

Bà nội thấy cô thật sự không để bụng mới yên tâm để hai người về phòng.

Về phòng, Thạch Lỗi để cô ngồi trên ghế sofa, tự mình lấy nước muốn rửa chân cho cô.

Đổ đầy một chậu nước, thử nhiệt độ vừa phải. Đặt chậu nước dưới chân cô, anh ngồi xổm xuống cởi tất cho cô.

Diệp Thư né tránh, anh liền nắm lấy cổ chân cô, không cho cô động.

Cởi tất cho cô xong, anh đặt chân cô vào chậu, múc nước giúp cô rửa chân.

Cầm bàn chân trắng nõn của vợ, lòng Thạch Lỗi bỗng dấy lên một tia xúc động, vội vàng rửa chân cho vợ xong, rồi tiện thể lấy luôn nước vợ vừa dùng, qua loa rửa chân cho mình.

Bởi vì lúc ăn tối Diệp Thư đã rửa mặt rồi, cho nên bây giờ chỉ cần rửa chân là có thể lên giường ngủ.

Thạch Lỗi hắt nước rửa chân, quay vào nhà lấy cái bô rồi cài cửa lại.

Buổi chiều Diệp Thư đã ngủ một giấc rồi, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, cũng không muốn ngủ sớm như vậy.

Thạch Lỗi không đợi được nữa, anh bế Diệp Thư lên giường.

Diệp Thư đẩy anh cũng không nổi, để mặc cho anh hôn.

Cô bị Thạch Lỗi hôn đến mê muội, không biết từ lúc nào, quần áo trên người đã bị Thạch Lỗi cởi chỉ còn lại đồ lót.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 121



Thạch Lỗi đã tr*n tr**ng từ bao giờ, Diệp Thư nhắm chặt mắt không dám nhìn, mặc cho Thạch Lỗi cởi bỏ lớp vải che thân cuối cùng của mình.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra tự nhiên, lúc kết thúc đã là 12 giờ đêm, Thạch Lỗi thỏa mãn từ trên người Diệp Thư trượt xuống, nhìn vợ mệt mỏi nhắm mắt khẽ rên.

Anh khoác áo ngoài xuống giường đi lấy nước lau người cho vợ.

Dọn dẹp cho vợ xong, bản thân cũng qua loa lau người, sau đó mới lên giường ôm vợ ngủ ngon lành.

Diệp Thư ngủ một giấc đến tận 9 giờ sáng hôm sau mới dậy. Vừa động người liền cảm thấy như bị xe cán qua, xương cốt toàn thân đau nhức.

Cố gắng chống người ngồi dậy, vừa định xuống đất lấy quần áo sạch thì Thạch Lỗi đẩy cửa bước vào.

Thấy cô đã tỉnh, anh vội vàng tiến lên: "Vợ, em đỡ hơn chưa? Người còn đau không?"

Diệp Thư trừng mắt nhìn anh: "Còn nói nữa, đã bảo anh đừng đến nữa rồi mà anh không nghe, giờ còn hỏi."

Thạch Lỗi cười ngây ngô: "Vợ à, em phải thông cảm cho người đàn ông lớn tuổi này chứ, khó khăn lắm mới cưới được vợ, nhất thời không kiềm chế được, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Diệp Thư cũng không nói gì nữa, kiếp trước nghe mấy chị em đã kết hôn nói, đàn ông đều như vậy cả, mới cưới thì buổi tối hầu như không yên ổn.

Qua mấy năm nữa, đợi đến lúc có con rồi sẽ không còn sức để mà quậy phá nữa.

Hơn nữa, Diệp Thư cũng không bài xích chuyện này, tuy rằng lúc đầu có hơi đau, Thạch Lỗi cũng là lần đầu nên chưa được thuần thục. Mấy lần sau hai người cũng dần hòa hợp, Diệp Thư cũng cảm nhận được sự hoan lạc.

Người ta chẳng phải vẫn nói hay sao, đàn ông nếu vừa mới cưới đã không còn hứng thú với mình thì mới là điều tồi tệ.

Tuy nhiên nghĩ đến việc tối qua anh đã vất vả rồi, buổi trưa phải làm chút gì đó ngon ngon bổ dưỡng cho anh tẩm bổ mới được.

Diệp Thư sai Thạch Lỗi lấy quần áo trong tủ cho mình.

Thạch Lỗi còn muốn lên giường thân mật với cô thêm chút nữa, nhưng cô nói đói bụng, anh đành bỏ cuộc, chỉ đành tiếc nuối giúp cô mặc quần áo.

Vừa ngồi dậy nhìn thấy dấu vết trên tấm nệm, Diệp Thư xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vội vàng giục Thạch Lỗi mau đem ga giường đi giặt.

Thạch Lỗi bưng cơm cho cô trước, sau đó mới tháo ga giường đi giặt.

Trước khi đi còn dặn dò cô: "Vợ, ăn cơm xong thì để bát đấy anh rửa cho, em cứ nằm nghỉ ngơi đi, đừng làm gì cả."

Diệp Thư giục anh mau ra ngoài, nhìn anh cô cũng thấy phiền, làm sao có thể cứ ru rú trong phòng mãi được, cứ ở lì trong này, lát nữa haibông bà lại lo lắng.

Hơn nữa buổi trưa cô còn muốn làm chút gì ngon ngon cho anh tẩm bổ nữa.

Diệp Thư ăn xong, tự mình bưng bát vào bếp. Bà nội thấy Diệp Thư đi ra, nhìn cô đầy ẩn ý.

Bị bà nhìn đến nỗi đỏ mặt, Diệp Thư ngượng ngùng lên tiếng: "Bà nội, cháu dậy muộn ạ."

Bà nội cười nói: "Không muộn, trong nhà cũng không có việc gì, Tiểu Diệp à, sau này cháu muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, không cần để ý đến chúng ta."

Bà nội nhận lấy bát, nhất quyết không cho Diệp Thư rửa. Diệp Thư không còn cách nào khác, đành phải để bát lại, ngồi trò chuyện với bà.

Bà nội hỏi trưa nay ăn gì, nhưng không quyết định, chỉ bảo Diệp Thư muốn ăn gì thì nói, bà sẽ làm.

Diệp Thư không đồng ý, kiên quyết tự mình làm, nào có chuyện người trẻ ngồi chơi, để bậc trưởng bối nấu cơm, cô không thể làm ra chuyện như vậy được.

Thạch Lỗi giặt ga giường xong cũng vào bếp nói chuyện với họ. Nhìn ga trải giường đang phơi ngoài sân, ý cười trong mắt bà nội càng đậm hơn.

Đối với cô cháu dâu này, bà thật sự là chỗ nào cũng hài lòng.

Nhìn thấy cháu trai cứ quấn lấy vợ, bà nội liền kiếm cớ về phòng.

Thạch Lỗi cũng kéo Diệp Thư về phòng, ôm vợ ngồi trên giường đất, vì lò sưởi được đốt cả ngày nên trong phòng rất ấm áp, giường đất cũng ấm áp.

Thạch Lỗi không ngừng gọi "Vợ ơi, vợ à."

Lúc đầu Diệp Thư còn đáp lại, sau đó cũng không để ý đến anh nữa. Nhưng cũng không cần Diệp Thư để ý. Thạch Lỗi tự mình nghịch ngón tay của vợ, miệng gọi đến thích thú.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 122



Thấy sắp đến trưa, Diệp Thư xuống giường chuẩn bị đi nấu cơm trưa.

Thạch Lỗi cũng đi theo phía sau, đến bếp, Diệp Thư xem xét đồ đạc trong bếp, thịt cá hôm qua đều đã nấu hết sạch, thức ăn thừa tối qua cũng ăn hết rồi.

Thật ra, căn bản chẳng còn gì cả, thức ăn trên bàn tiệc, ngay cả nước canh cũng bị người ta dùng bánh ngô chấm hết.

Tối qua hâm nóng là những món làm nhiều vào buổi trưa, làm cỗ thường mỗi món đều làm dư ra một ít, phòng khi có khách đột xuất đến, đến lúc đó không có cơm canh chiêu đãi thì mất mặt lắm.

Hôm qua cũng mỗi món đều làm nhiều, nhưng mà cuối cùng những món dư ra đều đưa cho những người đến phụ giúp tiệc cưới mang về rồi.

Trong nhà chỉ còn đủ ăn một bữa. Cho nên hôm nay phải làm món mới.

Diệp Thư thấy trong bếp thật sự không còn gì ngon nữa, bèn bàn với Thạch Lỗi về nhà lấy ít đồ.

Con gà lấy ra hôm kia vẫn còn để đông lạnh ở ngoài, còn có cả đầu lợn nữa, đều mang qua đây hết đi.

Lấy thêm ít bột gạo qua đây nữa, nhìn bên này cũng chẳng còn nhiều.

Thạch Lỗi đương nhiên không có ý kiến, nói với ông bà một tiếng, hai người liền đi về nhà Diệp Thư.

Đi bộ cũng chỉ hai ba phút là đến trước cửa nhà Diệp Thư. Mở cổng lớn ra, trước cửa sân vẫn còn sót lại giấy vụn đốt pháo hôm qua.

Trong sân cũng là vỏ hạt dưa, giấy gói kẹo vứt lung tung. Mặc dù chỉ mới rời đi một ngày, nhưng Diệp Thư lại có cảm giác như đã xa cách rất lâu rồi.

Lúc này, Thạch Lỗi đã cầm chổi quét dọn. Quét hết rác trong sân vào một chỗ, rồi dùng hót rác hốt đi. Giấy vụn trước cửa cũng được quét gọn vào một chỗ, hốt vào trong hót rác. Rồi sau đó đổ hết vào thùng rác.

Lúc Thạch Lỗi quét sân, Diệp Thư đã vào nhà rồi. Trong nhà cũng là một mảnh bừa bộn.

Diệp Thư vội vàng bắt tay dọn dẹp, đem hết đĩa trống trên bàn vào bếp rửa, lấy chổi quét giường quét hết những thứ linh tinh trên giường xuống. Lại bê cả bàn ra phòng tây.

Lại lấy chổi quét rác gom hết rác vào hót rác, phòng tây, nhà chính cũng đều quét dọn sạch sẽ, gom hết vào trong hót rác, lát nữa để Thạch Lỗi mang đi đổ.

Lại nhúng khăn lau, lau chùi hết đồ đạc một lượt.

Làm xong hết mọi việc, nhìn căn nhà sạch sẽ, Diệp Thư mới hài lòng.

Bưng con gà và đầu lợn, chân giò đang đông lạnh trong chum lớn ở mái hiên sau nhà ra phía trước, Thạch Lỗi cũng đã đổ rác xong trở về.

Diệp Thư bảo anh xách đầu lợn, còn mình thì xách gà, hai người trở về nhà bên kia.

Về đến nơi, hai người đi thẳng vào bếp, Diệp Thư bảo Thạch Lỗi chặt gà thành miếng nhỏ, trong nhà còn khá nhiều khoai tây, trưa nay sẽ làm món gà kho khoai tây.

Lần trước luộc lòng lợn còn chưa ăn hết, xào nốt lòng lợn, rồi trộn thêm một đĩa nộm bắp cải, cơm thì cứ cơm trắng là được.

Bốn người ăn như vậy là quá đủ rồi.

Nghe thấy tiếng động, bà nội muốn đi ra phụ giúp, Thạch Lỗi đẩy bà về, nói có mình giúp là được rồi, không cần bà phải làm.

Bà nội nhìn cháu trai lẽo đẽo theo sau cháu dâu như hình với bóng, lắc đầu mỉm cười rồi quay vào phòng.

Ông nội còn hỏi bà nội sao lại quay vào rồi.

Bà nội cười nói: “Bị cháu trai đuổi về đấy, chưa thấy ai bám vợ như nó, hồi bố nó mới cưới cũng đâu đến mức này, không biết giống ai nữa.”

Nhắc đến con trai, hai ông bà đều im lặng, bảo không nhớ con thì không thể nào, chỉ là vì Thạch Lỗi nên bao năm qua mới không cho nhà con trai về.

Hai ông bà thở dài một tiếng, thôi thì vì cháu, đành vậy.

Cơm nước rất nhanh đã xong, hai ông bà ngồi vào bàn, Thạch Lỗi bưng hết thức ăn lên, nhìn mâm cơm trước mặt đầy màu sắc hấp dẫn, ai nấy đều không nhịn được nuốt nước miếng.

Mùi thơm bay thẳng vào mũi, ông nội vội vàng cầm đũa gắp một miếng lòng lợn xào, ăn đến mức hai mắt híp lại.

Diệp Thư nhìn mà buồn cười, càng tiếp xúc càng thấy, ông nội đôi lúc giống hệt như trẻ con, đúng là lão ngoan đồng.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 123



Tay nghề nấu nướng của Diệp Thư được hai ông bà hết lời khen ngợi, khiến Diệp Thư ngượng ngùng muốn độn thổ.

May mà Thạch Lỗi nhận ra Diệp Thư không được tự nhiên, ngăn hai ông bà lại, Diệp Thư mới tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

Ăn cơm xong, việc rửa bát đương nhiên là của Thạch Lỗi, từ nay về sau, trong nhà dù ai nấu cơm thì việc rửa bát đều do Thạch Lỗi đảm nhiệm.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này, hiện tại Thạch Lỗi vẫn chưa biết Diệp Thư đã mặc định anh làm nhân viên rửa bát lâu dài, vẫn đang vui vẻ rửa bát trong bếp, trong lòng thầm nghĩ chiều nay không có việc gì, lại có thể ôm vợ rồi.

Rất nhanh, ba ngày đã trôi qua, đến ngày về nhà ngoại, tuy nhà Diệp Thư không còn ai, nhưng cô vẫn theo lệ mang đồ về nhà mình.

Từ hôm nay, hai người sẽ ở bên này, đây là chuyện đã nói trước khi cưới.

Hai người bàn bạc, trưa và tối vẫn về nhà Thạch Lỗi ăn cơm, sáng thì tự làm đồ ăn sáng.

Như vậy mỗi ngày đều có thể gặp hai ông bà, đỡ phải để hai ông bà không quen.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến ngày khai giảng, Thạch Lỗi đã đi làm từ sớm, mùng 10 họ chính thức khai công.

Diệp Thư không đến trường trước, cô đến vào ngày lên lớp, hôm nay cô định xin giáo viên trả phòng ký túc xá. Tuy nhiên, phòng ký túc xá không thể trả được, thôi vậy, thỉnh thoảng cô sẽ đến đó nghỉ trưa.

Hôm đi học, Diệp Thư dậy từ rất sớm, luộc sủi cảo đã gói lúc trước.

Diệp Thư định đạp xe đi học, kết quả Thạch Lỗi nhất quyết đòi đưa cô đi.

Hai người đâu có cùng đường, Diệp Thư bảo anh đi làm đi, cô tự đi học được, kết quả Thạch Lỗi không chịu, nói phải làm tròn trách nhiệm của người chồng, đưa cô đi học.

Diệp Thư không còn cách nào, đành để anh đưa mình đi trước, rồi vòng lại chỗ làm.

Trước khi kết hôn Diệp Thư thật sự không phát hiện ra Thạch Lỗi lại dính người như vậy, cứ như đột nhiên nhỏ lại, đôi khi ngây ngô đến buồn cười.

Có câu nói thật đúng, đàn ông trước mặt người mình yêu đều sẽ biến thành đứa trẻ chưa lớn.

Thạch Lỗi đưa Diệp Thư đến trường xong, lại quay lại đi làm. Diệp Thư đi thẳng đến lớp học, trên đường đi gặp Triệu Uyển Nhu, thì ra cô ấy cũng vừa từ nhà đến.

Hai người cùng nhau đi đến phòng học. Vào phòng học, Cao Xướng và những người khác đã ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, đang đợi bọn họ.

Thấy Diệp Thư và Triệu Uyển Nhu bước vào, cô ấy vội vàng vẫy tay bảo hai người đến đây.

Vừa nhìn thấy Diệp Thư đã hỏi: "Hôm qua sao cậu không đến? Bọn tôi còn lo lắng cho cậu đấy. Trong ký túc xá chỉ có hai người các cậu chưa đến, Uyển Nhu thì bọn tôi không lo, biết chắc chắn cậu ấy sẽ đến thẳng lớp học hôm nay."

"Sao cậu cũng đến vào hôm nay? Tôi đã đến hai ngày rồi."

Nghe nói khiến mọi người lo lắng, Diệp Thư cảm thấy hơi ngại, dù sao bản thân cô cũng gần như quên mất mình vẫn là sinh viên.

Sau khi kết hôn, có một lần cô xem tài liệu ông nội dịch thấy khá thú vị, liền tự dịch thử hai trang, để ông nội nhìn thấy.

Ông nội không ngờ trình độ tiếng Anh của Diệp Thư lại cao đến vậy, hơn hẳn đám học sinh trong lớp ông dạy, nhìn tài liệu cô dịch, không cần sửa chữa gì, trực tiếp dùng được.

Ông nội hỏi ý kiến Diệp Thư, đem hết những tài liệu không cần giữ bí mật đưa cho cô dịch, đương nhiên là có thù lao, hơn nữa còn không thấp, dịch một quyển tài liệu là bằng lương tháng của một công nhân bình thường rồi.

Dịch mấy thứ này đối với Diệp Thư mà nói chỉ là chuyện nhỏ, mấy ngày là cô có thể dịch xong một quyển.

Ban đầu, tài liệu Diệp Thư dịch xong ông nội còn kiểm tra lại một lượt, kết quả là tài liệu cô dịch, có lúc còn chính xác hơn cả ông tự dịch.

Từ ngữ dùng còn thích hợp hơn cả ông. Về sau đều là Diệp Thư dịch xong thì đưa thẳng ra ngoài. Cho đến hiện tại, chưa từng xảy ra sai sót gì.

Ban ngày Diệp Thư bận rộn dịch tài liệu kiếm chút tiền, buổi tối thì cùng Thạch Lỗi sống cuộc sống vợ chồng không biết xấu hổ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 124



Nếu không phải ông nội nhắc một câu sắp khai giảng rồi, thì Diệp Thư đều quên mất chuyện mình còn phải đi học.

Diệp Thư cười ngây ngô, lảng sang chuyện khác.

Bản thân cô không định nói chuyện mình đã kết hôn ra ngoài, không muốn nhận lấy ánh mắt kỳ lạ của các bạn học, dù cô không để tâm, nhưng ít chuyện vẫn hơn. Cứ giả nai vậy.

Buổi trưa Diệp Thư cùng bọn họ đến nhà ăn ăn cơm, cơm canh nhà ăn vẫn dở như mọi khi.

Diệp Thư cố ăn vài miếng thì không nuốt nổi nữa, đồ ăn thừa vứt đi thì tiếc, hơn nữa bây giờ thật sự không có chuyện lãng phí lương thực, chỉ có thiếu ăn, sao có thể có chuyện được lãng phí chứ?

Diệp Thư đành phải cho hộp cơm vào cặp sách, mang về nhà.

Buổi trưa ngủ trưa ở ký túc xá một lát, buổi chiều lại học hai tiết.

Tan học thì đi tìm cố vấn viên, giải thích tình huống, nói rõ buổi tối cô muốn về nhà ở, không ở trường nữa.

Rõ ràng cố vấn viên không biết chuyện Diệp Thư kết hôn, nghe Diệp Thư nói đã kết hôn thì rất ngạc nhiên.

Nhưng cũng không làm khó Diệp Thư, trực tiếp đồng ý. Dù sao kết hôn là chuyện cần trường cấp giấy xác nhận.

Đã đồng ý cho người ta kết hôn rồi, thì không có lý nào lại bắt vợ chồng người ta sống ly thân.

Diệp Thư thuận lợi lấy được giấy chứng nhận xin ra ngoài ở, đến cổng trường thì Thạch Lỗi đã đứng đó chờ rồi.

Thấy Diệp Thư ra, vội vàng vẫy tay với cô, sợ cô không nhìn thấy anh.

Diệp Thư thấy Thạch Lỗi đến đón, trong miệng tuy trách anh nhiều chuyện, nhưng trong lòng vẫn rất vui.

Hai người cùng đạp xe về nhà, bà nội đã nấu cơm xong đang chờ.

Thấy Diệp Thư về, đều quan tâm hỏi cô, ngày đầu tiên đi học có quen không.

Diệp Thư lần lượt trả lời, sự quan tâm của mọi người khiến lòng cô rất ấm áp, tâm trạng như được ngâm trong suối nước nóng, thư giãn từ trong ra ngoài.

Tối nay bà nội tráng bánh bột mì trứng. Lại nấu thêm cháo đậu xanh, cả nhà vui vẻ ăn cơm tối.

Lại ngồi nói chuyện phiếm với ông bà một lúc, rồi mới về phòng ngủ.

Ngày qua ngày, thời gian trôi qua rất nhanh, đã hơn một tháng.

Bởi vì là chủ nhật, không cần đi học đi làm. Đương nhiên, tối hôm qua cũng không tránh khỏi quậy phá. Hai người cứ thế ngủ nướng đến tận chín giờ hơn mới dậy.

Diệp Thư bỗng nhiên muốn ăn cá đao rán, bèn bảo Thạch Lỗi đi nấu cháo, còn mình thì lấy cá đao ra chuẩn bị rửa sạch cắt khúc.

Bây giờ Diệp Thư lấy đồ ra, đã hoàn toàn không giấu giếm Thạch Lỗi nữa, cứ thế lấy ra thôi. Thạch Lỗi cũng không hỏi, lấy ra là ăn là dùng.

Hai người đã hình thành một loại ăn ý ngầm nào đó. Diệp Thư không nói, Thạch Lỗi sẽ không hỏi, thậm chí lúc Diệp Thư không nghĩ ra, còn giúp cô che giấu.

Vừa mới lấy cá đao ra, cho vào thau. Cầm lấy kéo ngồi xổm xuống chuẩn bị cắt thành từng khúc.

Một mùi tanh nồng xộc vào mũi khiến Diệp Thư buồn nôn.

Cô vội vàng chạy ra ngoài hít thở vài hơi, mới đè nén được cảm giác buồn nôn xuống.

Cảm thấy không sao nữa lại quay vào định tiếp tục xử lý cá, kết quả vừa mới ngồi xổm xuống, lại một trận mùi tanh ập tới. Cảm giác buồn nôn lại ập đến.

Cô vội vàng chạy ra ngoài, lần này, dù có ngốc đến mấy, Diệp Thư cũng biết có gì đó không ổn.

Cô tính toán ngày kinh nguyệt của mình, đã gần hai tháng cô không thấy đến, lần cuối cùng là nửa tháng trước khi kết hôn.

Diệp Thư sững người tại chỗ, Thạch Lỗi cũng vừa nấu cháo xong từ trong bếp đi ra.

Thấy Diệp Thư đứng ở ngoài, anh thắc mắc hỏi: "Vợ, cá đâu rồi, không phải em muốn ăn cá đao rán sao, đâu rồi, để anh rán cho."

Diệp Thư chỉ tay vào nhà chính. Chưa kịp nói gì thì Thạch Lỗi đã bưng chậu nước định đi vào bếp.

Lúc đi ngang qua người Diệp Thư, Diệp Thư lại cúi người nôn khan. Thạch Lỗi nhìn thấy, sợ hãi đến mức ném cả chậu xuống đất.

"Vợ, em sao vậy, khó chịu ở đâu, chúng ta mau đến bệnh viện thôi." Nói xong, anh bế xốc Diệp Thư lên định chạy.

Diệp Thư vỗ vào n.g.ự.c anh: "Dừng lại! Mau thả em xuống, em không sao."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 125



Thạch Lỗi dừng lại nhưng không đặt Diệp Thư xuống, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, như thể nếu Diệp Thư không nói rõ lý do nôn khan thì anh sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện.

"Thả em xuống, anh ôm em như vậy khó chịu lắm." Nghe vậy, Thạch Lỗi mới miễn cưỡng đặt cô xuống.

Diệp Thư kéo Thạch Lỗi vào nhà, bảo anh ngồi xuống giường. Chuẩn bị tinh thần đi.

Nhìn Diệp Thư như vậy, Thạch Lỗi càng thêm căng thẳng, hai tay nắm chặt, toàn thân cứng đờ, sắc mặt đã trắng bệch.

Anh nhìn Diệp Thư, lắp bắp: "Vợ, em nói đi, chuyện gì anh cũng chịu được."

Nhìn Thạch Lỗi căng thẳng như vậy, Diệp Thư ngược lại bình tĩnh hơn.

"Thả lỏng đi, không phải chuyện xấu đâu." Diệp Thư an ủi anh.

"Bà dì của em đã hơn một tháng không đến." Diệp Thư nói với vẻ ngại ngùng.

Thạch Lỗi vẫn chưa phản ứng kịp: "Bà dì? Bà dì nào của em? Sao anh không biết?"

Diệp Thư phì cười, cười đến nỗi không đứng thẳng người nổi.

Thạch Lỗi càng thêm hoang mang.

Nghĩ đến việc trong bụng có thể đã có em bé, Diệp Thư cố gắng nín cười, đưa tay lau nước mắt.

Cô dùng tay điểm nhẹ lên trán Thạch Lỗi: "Ngốc quá, cái gì cũng không biết, ý em là kinh nguyệt của em đã hơn một tháng không đến. Có thể anh sắp được làm bố rồi."

Lúc này Thạch Lỗi mới hiểu ra, nhưng cũng càng thêm ngơ ngác.

"Sao có thể như vậy được? Không phải chúng ta luôn cẩn thận sao? Sao có thể mang thai được?"

Diệp Thư đánh Thạch Lỗi một cái: "Ý anh là sao? Em mang thai anh không vui sao?"

Thạch Lỗi thấy Diệp Thư sốt ruột, vội vàng an ủi: "Vui chứ, anh đương nhiên rất vui, chỉ là anh nhất thời chưa phản ứng kịp."

Thạch Lỗi lại len lén nhìn Diệp Thư, nhỏ giọng nói: "Vợ, em nghĩ sao? Bây giờ con đã đến rồi, chúng ta có thể giữ con lại không?"

"Em yên tâm, con sinh ra, em cứ đi học đi, việc chăm con cứ để anh lo. Em không cần phải lo lắng gì cả."

Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi như nhìn kẻ ngốc.

"Đương nhiên em sẽ sinh con, sao anh lại nghĩ em không muốn con chứ? Em cũng mong chờ con đến như anh vậy."

"Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau chăm sóc con, đó là trách nhiệm của cả hai chúng ta, em sẽ không để anh phải một mình gánh vác đâu."

Thạch Lỗi vui mừng ôm chầm lấy Diệp Thư, hôn cô.

Diệp Thư đẩy anh ra: "Thạch Lỗi, em đói rồi."

Thạch Lỗi lúc này mới nhớ ra Diệp Thư còn chưa ăn cơm, bây giờ cô không thể để bụng đói được.

Thạch Lỗi vội vàng hỏi: "Vợ, em muốn ăn gì? Để anh làm cho em, đúng rồi, em muốn ăn cá rán, anh đi rán ngay đây."

Thạch Lỗi đỡ Diệp Thư ngồi xuống cẩn thận, rồi tự mình đi vào bếp rán cá.

Diệp Thư vội vàng ngăn anh lại: "Đừng rán cá nữa, em ngửi không nổi mùi tanh. Ăn cháo luôn đi, ăn xong chúng ta còn phải đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn."

"Ừ, phải đến bệnh viện để bác sĩ xem sao, xem tại sao em lại buồn nôn như vậy." Nói rồi Thạch Lỗi đi vào bếp.

Một lát sau, bát cháo được bưng ra. Anh còn rán cho cô hai quả trứng gà.

Ăn cơm xong, hai người sang nhà nói với ông bà một tiếng, không nói là đi bệnh viện, sợ nhỡ đâu không phải có thai, ông bà lại thất vọng, chỉ nói là có việc phải ra ngoài một chuyến.

Hai người cũng không đi xe đạp, hai hôm trước tuyết vừa rơi một trận, bây giờ tuyết vẫn chưa tan.

Sợ đường trơn, đi xe ngã thì nguy.

Bèn muốn đi xe buýt, trên đường ra bến xe, anh cẩn thận dìu cô, sợ cô vấp ngã.

Đến bến xe, lên xe buýt, vì hôm nay là chủ nhật, người khá đông.

Anh càng thêm cẩn thận, sợ người khác xô đẩy vào cô, hai tay ôm cô vào lòng, vẫn không yên tâm.

Lại tìm nhân viên bán vé, nói cô có thể có thai rồi, hỏi nhân viên có thể giúp tìm một chỗ ngồi không.

Nhân viên bán vé cũng là phụ nữ, nên rất hiểu cho hai người, đồng ý ngay tắp lự.

Dùng loa thông báo tình hình, nói thẳng trên xe có một thai phụ, mong mọi người nhường ghế.

Người thời này thật thà chất phác, lập tức có không ít người đứng dậy nhường chỗ cho cô.

Anh dìu cô ngồi xuống chỗ gần nhất, rồi quay sang cảm ơn chàng trai đã nhường ghế.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 126



Cô ngượng ngùng véo anh, anh chẳng thèm để ý.

Lại quay sang cảm ơn nhân viên bán vé và mọi người trên xe.

Cô ngồi im như thóc trên ghế, chỉ muốn coi như không quen anh, chuyện này là sao nữa đây.

Còn chưa chắc chắn, đã làm cho ai ai cũng biết.

Mọi người trên xe còn ân cần hỏi han: "Chú em, vợ có thai rồi, đường tuyết trơn thế này, sao còn ra ngoài?"

"Phải đấy, đường trơn lắm, tôi vừa ngã một cú đây này!"

"Chuẩn luôn, chị dâu tôi cũng vì ra ngoài ngày tuyết, ngã một cú, sảy mất đứa bé."

Thạch Lỗi cũng nhiệt tình trò chuyện cùng mọi người: "Chúng tôi đi bệnh viện khám, không ra ngoài không được!"

"Tôi luôn dìu vợ rồi, không để cô ấy ngã đâu."

"Nhìn là biết chú em là người thương vợ, đàn ông phải thế, vợ sinh con cho mình đâu phải dễ." Một bà lão bên cạnh lên tiếng.

"Bà nói phải, cháu rất tốt với vợ cháu. Sau này nhất định sẽ còn tốt hơn nữa ạ."

Cả xe trò chuyện rôm rả. Dọc đường có người xuống xe cũng có người lên.

Chẳng mấy chốc đã đến trạm bệnh viện, anh dìu cô đứng dậy, chuẩn bị xuống xe.

Thấy hai người muốn xuống xe, mọi người lại dạt sang hai bên, nhường ra một lối nhỏ ở giữa.

Anh dìu cô đi về phía cửa, vừa đi vừa cảm ơn mọi người.

Hai người xuống xe rồi vẫn nghe thấy tiếng ai đó gọi với: "Chú em, từ từ thôi, dìu vợ cho cẩn thận, đừng để ngã đấy."

Anh vẫy tay về phía xe, ra hiệu đã nghe thấy.

Vào bệnh viện, tìm đến khoa sản, phía trước còn hai người đang xếp hàng, đều là những thai phụ bụng đã to.

Anh dìu cô ngồi xuống ghế, rồi lấy cốc nước trong túi xách ra cho cô uống.

Cái cốc này anh cất vào lúc nào cô cũng không biết. Phải nói là, anh chu đáo lắm.

Hai thai phụ phía trước nhanh chóng xong việc, đến lượt hai người vào, nói rõ tình hình, bác sĩ trực tiếp kê giấy xét nghiệm, bảo đi xét nghiệm máu.

Tranh thủ lúc chờ kết quả xét nghiệm, anh còn chạy ra nhà hàng quốc doanh mua cho cô mấy cái bánh bao thịt.

Sáng sớm ăn một bát cháo, Diệp Thư thực sự đói bụng.

Không biết là do tâm lý hay sao, cô ăn liền hai cái bánh bao to, bình thường ăn một cái là hết cỡ.

Ăn bánh bao xong, uống thêm vài ngụm nước nóng trong cốc. Cô thỏa mãn ợ một cái.

Lúc này kết quả cũng có, cầm tờ xét nghiệm lại đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm, mỉm cười chúc mừng hai người: "Chúc mừng hai người sắp được làm bố mẹ rồi."

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe bác sĩ xác nhận tin vui, trong lòng cô vẫn không khỏi bồi hồi xúc động.

Thạch Lỗi còn lấy giấy bút ra để ghi lại những điều bác sĩ dặn. Diệp Thư thật không ngờ anh lại chuẩn bị chu đáo đến vậy.

Nhưng nhìn anh tận tâm như vậy, trong lòng cô thấy rất ấm áp.

Bác sĩ cũng hiếm khi gặp được người đàn ông nào chu đáo như vậy, nên cũng dặn dò rất kỹ càng.

Bác sĩ dặn dò xong, Thạch Lỗi còn nhờ bác sĩ xem lại một lượt, xác nhận không sót điều gì, mới dìu vợ ra khỏi bệnh viện, bắt xe về nhà.

Lần này, hai người đến thẳng nhà ông bà nội.

Vừa vào cửa, Thạch Lỗi đã gọi lớn: "Ông bà ơi, ra đây ạ."

Diệp Thư ngăn cũng không kịp.

Nghe thấy tiếng gọi, ông bà nội đều bước ra.

"Kêu cái gì, có chuyện gì thì vào nhà nói." Ông nội trách anh.

Thạch Lỗi cũng không giận, dìu Diệp Thư vào nhà, để cô ngồi xuống ghế sô pha. Rồi lại rót cho cô một cốc nước, còn thay dép lê cho cô.

Nhìn bộ dạng của Thạch Lỗi, ông bà nội bỗng nhiên hiểu ra.

Ông bà nhìn Diệp Thư với vẻ mặt vui mừng: "Tiểu Diệp, có phải là...."

Diệp Thư ngượng ngùng gật đầu: "Vâng ạ."

Bà nội bước tới, đẩy Thạch Lỗi sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh Diệp Thư.

"Tốt quá, tốt quá rồi, Tiểu Diệp thật giỏi, ông bà nội cuối cùng cũng đợi được đến ngày này."

Nói rồi bà lại rưng rưng nước mắt, ông nội cũng tiến lên nắm lấy tay bà, nhìn bụng Diệp Thư với vẻ mặt xúc động.

Ông nội vẫn bình tĩnh hơn, xúc động một lúc rồi liền hỏi Diệp Thư: "Tiểu Diệp, cháu có đói không? Muốn ăn gì? Để bà nội làm cho cháu."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 127



Bà nội cũng hoàn hồn: "Đúng rồi, Tiểu Diệp muốn ăn gì cứ nói, sau này trong nhà mọi việc đều nghe theo cháu, đừng ngại. Bây giờ cũng đã trưa rồi, chắc cháu đói rồi, bà nội đi nấu cơm đây, cháu muốn ăn gì?"

Diệp Thư nói cô không bặc biệt muốn ăn món gì, bà nội nấu gì cô cũng ăn.

Thạch Lỗi ở bên cạnh nói chen vào: "Vợ cháu không ăn được cá, ngửi thấy mùi tanh là nôn."

Rồi anh kể lại chuyện sáng nay Diệp Thư muốn ăn cá, kết quả vừa ngửi thấy mùi đã nôn, lúc đó anh mới biết cô mang thai.

“Tiểu Diệp thích ăn tỏi tây bà nướng. Số tỏi tây lần trước mang đến vẫn còn, bây giờ bà đi nướng xem Tiểu Diệp có ăn được không.”

Bà nội vào bếp nấu cơm, ba người ông nội, Diệp Thư và Thạch Lỗi ở trong phòng khách bàn bạc chuyện học hành của Diệp Thư.

Lúc kết hôn, hai người đã bàn bạc xong, tạm thời chưa sinh con, đợi Diệp Thư tốt nghiệp rồi mới tính.

Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, bây giờ Diệp Thư đã mang thai, con cái là lộc trời cho, không thể chối từ.

Chỉ có thể xem xét để Diệp Thư bảo lưu kết quả học tập hoặc là có cách nào khác không.

Theo ý của ông nội, Diệp Thư nên bảo lưu một năm, đợi sinh con, nuôi con xong, cơ thể khỏe mạnh rồi học tiếp cũng không muộn.

Nhưng ông nội không biết là trường đại học sắp đóng cửa, tuy Diệp Thư không nhớ rõ là năm nào, nhưng tốt nghiệp sớm vẫn hơn tốt nghiệp muộn.

Diệp Thư nói ý kiến của mình, lúc chưa lộ bụng thì vẫn đi học bình thường, đợi bụng to rồi thì xin nghỉ.

Ông nội quen biết giáo sư của khoa Diệp Thư, đến lúc đó nhờ ông nội xin giáo sư cho mượn giáo án, Diệp Thư ở nhà tự học.

Tính ra đến kỳ thi cuối kỳ thì bụng Diệp Thư cũng phải được 7-8 tháng, đến lúc đó xin hoãn thi.

Đợi sinh con xong, ở cữ xong thì quay lại trường thi, như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến việc tốt nghiệp.

Ban đầu bà nội muốn hai vợ chồng trẻ chuyển về nhà ở, nhưng Diệp Thư từ chối, mọi việc vẫn như trước, buổi trưa nếu Diệp Thư không đi học thì sẽ về nhà ăn cơm trưa và tối. Còn nếu đi học thì buổi tối sẽ sang.

Ngày tháng cứ thế trôi qua được nửa tháng, hôm đó Diệp Thư tan học sớm vì giáo viên đổi lịch đột xuất, về đến nhà thì thấy không khí trong nhà có vẻ rất nặng nề.

Không còn chút ấm áp, vui vẻ như mọi khi. Ông bà nội đều ngồi im lặng trên ghế sô pha.

Anh Thạch Lỗi đang ngồi trên chiếc ghế đối diện ông bà. Thấy Diệp Thư về, anh đứng dậy, đỡ lấy cặp sách từ tay cô.

"Sao không đợi anh đến đón mà tự ý về nhà thế? Trốn học à? Hay là bị ốm?"

Từ ngày Diệp Thư có thai, ngày nào Thạch Lỗi cũng đưa đón cô đi học.

Cô giải thích với anh là do thầy giáo đổi lịch học, chiều nay được nghỉ nên cô về nhà luôn.

Rồi lại hỏi anh đã xảy ra chuyện gì?

Lần này Thạch Lỗi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô với vẻ mặt hơi buồn bã.

Bà nội vào nhà, lấy ra một tờ giấy đưa cho cô. Mở ra xem, thì ra là một tờ giấy chuyển tiền 2000 đồng.

Người gửi tiền là Thạch Chí Viễn, bố của Thạch Lỗi.

Lúc này Diệp Thư mới nghe bà kể, tờ giấy chuyển tiền này được nhận từ hai hôm trước, cùng với một lá thư do chính tay Thạch Chí Viễn viết.

Trong thư nói số tiền này là để dành cho Thạch Lỗi làm đám cưới, ông nghe nói anh đã kết hôn, số tiền này ông dành dụm cho anh, là trách nhiệm của một người bố.

Ông còn viết trong thư là con gái ông sinh sau này cũng sắp kết hôn, mong ông bà nể mặt cháu mà đến dự đám cưới.

Hôm nay, ông bà lại nhận được thư của em gái cùng bố khác mẹ của Thạch Lỗi, cũng mong ông bà đến dự lễ cưới của cô ấy.

Lúc ông bà đang nói chuyện thì Thạch Lỗi về nhà và nghe được.

Thực ra, ông bà không định nói với anh, không ngờ anh lại nghe được câu chuyện của họ.

Diệp Thư đặt tờ giấy chuyển tiền lên bàn, im lặng không nói. Chuyện này cô không có tư cách để bày tỏ ý kiến.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 128



Mọi chuyện đều phải nghe theo ý Thạch Lỗi, bởi người bị tổn thương là anh, là người chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ từ nhỏ đến lớn.

Nếu là cô, cô sẽ nhất quyết không nhận số tiền này, bao nhiêu năm qua xem như không có đứa con trai này, bây giờ con trai kết hôn, lấy 2000 đồng ra để thể hiện tình bố con, chẳng phải quá rẻ mạt hay sao?

Thạch Lỗi cũng không để cô thất vọng, anh cầm lấy tờ giấy chuyển tiền, thẳng thắn nói với ông bà: "Ông bà có đi hay không thì cháu không quản, nhưng số tiền này cháu sẽ không nhận, ngày mai cháu sẽ đi gửi trả lại, bao nhiêu năm qua ông ấy không xuất hiện, sau này cũng không cần thiết nữa."

Ông nội thở dài: "Chúng ta nói sẽ đi lúc nào? Theo ông, số tiền này không nhận thì uổng quá, đây là số tiền ông ta nợ cháu."

Thạch Lỗi mím môi: "Cháu không cần, cháu đã qua cái tuổi cần bố từ lâu rồi, đã xem như không có đứa con trai này rồi thì sau này cháu cũng xem như không có người bố như ông ấy."

Ông bà cũng bất lực, muốn trách cũng chỉ có thể trách con trai mình, bao nhiêu năm qua không một lá thư hỏi thăm con cái, bây giờ con trai cũng sắp làm bố rồi mới đến tỏ vẻ quan tâm, đã quá muộn rồi.

Bà nội định vào bếp nấu cơm, Diệp Thư ngăn bà lại, tự mình vào bếp cùng Thạch Lỗi.

Nhìn bà có vẻ mệt mỏi, cô không cho bà làm, bà cũng không cố nữa, tự mình quay về phòng nằm nghỉ.

Vào bếp, Thạch Lỗi cũng không để cô động tay, bảo cô ngồi nghỉ ngơi, còn mình tự tay nấu nướng.

Anh cũng không nấu món gì cầu kỳ, chỉ nấu cháo khoai lang, rồi rán cho cô hai quả trứng gà.

Bữa tối, ông bà đều ăn rất ít, khiến cho cô và Thạch Lỗi cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì.

Vội vàng ăn xong bữa tối, mọi người trở về phòng của mình.

Thạch Lỗi vẫn rất buồn, anh biết ông bà đã lung lay ý định, mặc dù ngoài miệng vẫn nói để ông bà làm hòa với con trai, anh không sao cả.

Lý trí thì hiểu, nhưng tình cảm thì vẫn không thể nào chấp nhận được.

Cô thở dài, bảo anh ngồi xuống, còn mình đứng trước mặt anh, ôm lấy đầu anh vào lòng.

Một lúc sau, từ trong lòng cô vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.

Cô biết bao nhiêu năm qua anh đã chịu nhiều tổn thương, vật chất có thể không thiếu thốn gì, thậm chí có thể gọi là đầy đủ, nhưng tinh thần thì lại vô cùng thiếu thốn.

Dù ông bà có dành cho anh bao nhiêu tình yêu thương đi chăng nữa, cũng không thể nào bù đắp được sự thiếu hụt tình cảm của bố mẹ đã gây ra cho anh.

Đứa con nào mà chẳng mong mỏi tình yêu thương của bố mẹ, anh từ khi sinh ra đã không được gặp mẹ, thậm chí sự ra đời của anh còn không được bố mong đợi.

Có thể tưởng tượng được điều này sẽ gây tổn hại đến mức nào đối với một đứa trẻ.

Để anh khóc một lúc, Diệp Thư vỗ vai anh: “Thôi nào, anh còn khóc nữa thì con sẽ chê cười đấy, đã là bố rồi, phải làm gương cho con chứ. Đừng khóc nữa, anh còn có em, còn có con của chúng ta. Chúng ta sẽ luôn ở bên anh."

Thạch Lỗi khịt mũi, ngẩng đầu lên, mắt anh đỏ hoe, nói: "Em không được cười anh."

Diệp Thư hôn lên mắt anh: “Em không cười anh, em đau lòng cho anh."

Thạch Lỗi kéo Diệp Thư ngồi xuống cạnh mình, xoay người ôm lấy cô.

Ngoài cửa, bà nội nước mắt lưng tròng, bịt miệng quay người bỏ đi.

Ban đầu, bà định mang bánh ngọt hôm nay mua cho Diệp Thư, thấy bữa tối nay cô ăn không nhiều, sợ cháu dâu ban đêm đói nên muốn mang vào phòng, ban đêm đói thì có cái ăn.

Không ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cháu trai khóc.

Bà nội không khỏi đau lòng, nỗi nhớ con trai cũng phai nhạt đi nhiều.

Nói thì nói vậy chứ hai ông bà cũng mềm lòng, ông bà chỉ có mỗi một đứa con trai, nói không nhớ con thì là nói dối.

Hai ông bà ngày càng già, không biết ngày nào nhắm mắt xuôi tay. Hai ông bà vẫn muốn được nhìn thấy con trai trước khi nhắm mắt.

Dù có giận con trai đến đâu, nhưng thời gian trôi qua, bao nhiêu giận dữ cũng nguôi ngoai. Đã lâu rồi không còn giận con trai nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 129



Bao năm nay, lý do không liên lạc với con trai, một là vì cháu trai, sợ cháu trai phải chịu ấm ức.

Ông bà cũng sợ mình có thể vô tình gặp phải đứa cháu ở bên kia, Thạch Lỗi không còn bố mẹ nữa, nếu ông bà cũng bỏ anh, anh có thể sẽ không chịu nổi.

Thứ hai, ông bà sợ sau này gặp lại bạn bè cũ sẽ khó giải thích.

Lúc đó ông nội Thạch nói từ nay về sau sẽ không nhận ra con trai mình. Người bạn cũ sợ ông nghĩ quẩn nên đã thuyết phục con gái để Thạch Lỗi lại.

Nếu bây giờ lại hối hận, e là sau này gặp lại bạn bè cũng không biết phải nói thế nào. Cho nên mới giằng co đến bây giờ.

Bà nội vừa khóc vừa về phòng, ông nội thấy vậy vội vàng đứng dậy.

Bà nội tựa đầu vào vai ông nội, khóc càng to hơn.

Ông nội vỗ về lưng bà, liên tục hỏi: "Sao vậy? Không phải mang bánh cho Tiểu Diệp sao? Sao lại khóc?"

Bà nội nức nở nói: "Chúng ta không cần con trai nữa, cháu gái lấy chồng cũng mặc kệ, Lỗi Tử của tôi quá đáng thương!"

Nói rồi bà nội lại òa khóc.

Ông nội lại hỏi có chuyện gì.

Bà nội khóc lóc hồi lâu mới kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe.

Nghe xong, ông nội im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi chỉ muốn gặp mấy đứa cháu bên đó trước khi chết, không có ý định nhận lại chúng."

"Dù Chí Viễn có sai thế nào thì bọn trẻ cũng là cháu của nhà họ Thạch chúng ta. Tôi không muốn gặp người phụ nữ đó, chỉ muốn gặp Chí Viễn và bọn trẻ.”

Bà nội cũng bối rối: "Liệu Lỗi Tử có đồng ý không?"

Ông nội cũng thở dài: "Vậy thôi âm thầm rời đi đi, để Lôi Tử không phải suy nghĩ nhiều."

Bà nội lại bàn bạc với ông nội: "Thế những đồ vật và thư Vũ Hàm gửi về, cũng đưa cho Lỗi Tử luôn không?"

Ông nội gật đầu.

Trên thực tế, Diệp Thư và Thạch Lỗi đều nghe thấy cuộc nói chuyện của hai vợ chồng già.

Vừa rồi nghe thấy tiếng bà nội khóc chạy về, hai người ra ngoài xem thử, nhìn thấy bóng lưng của bà.

Đoán rằng bà nội có thể đã nghe thấy tiếng khóc của Thạch Lỗi, hai người sợ bà nội khó chịu nên vội vàng chạy tới an ủi bà.

Vừa đến đã nghe thấy ông nội nói vậy nên không vào nữa.

Thạch Lỗi không ngờ rằng hai vợ chồng già lại muốn nhìn thấy đứa bé ở bên kia đến vậy, bình thường họ cũng không nói gì.

Nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng là cháu của ông bà. Dù lúc đó có giận đến đâu, có bênh vực con dâu thế nào, con trai dù sao cũng là con ruột, có thể giận hờn được bao lâu chứ?

Thạch Lỗi cười buồn bã. Nếu ngày ấy mẹ không bỏ anh lại, có lẽ giờ này ông bà đã được sống vui vẻ cùng các con, các cháu rồi.

Điều khiến anh bất ngờ hơn nữa là mẹ vẫn gửi tiền, gửi đồ và viết thư cho anh, nhưng ông bà chưa bao giờ nói với anh điều này.

Thạch Lỗi không thể hiểu nổi tại sao.

Anh định đẩy cửa vào hỏi cho rõ ngọn ngành thì bị Diệp Thư kéo lại.

Cô sợ rằng nếu bây giờ vào, mọi người đều không giữ được bình tĩnh, sẽ nói ra những lời khiến sau này phải hối hận.

Diệp Thư kéo Thạch Lỗi về phòng, anh vẫn còn bĩu môi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô rót cho anh cốc nước, bảo anh bình tĩnh lại.

Thấy anh đã uống nước, sắc mặt cũng khá hơn, cô mới hỏi: "Nếu như lúc nãy em để anh vào, anh định nói gì với ông bà?"

"Anh sẽ hỏi tại sao ông bà lại giấu chuyện mẹ gửi thư, gửi đồ cho anh?"

Diệp Thư khuyên anh: "Anh mà hỏi thế thì ông bà sẽ buồn đấy. Dù sao thì ông bà cũng là người nuôi nấng anh nên người, chưa bao giờ để anh phải chịu khổ."

"Thậm chí vì anh, ông bà còn không liên lạc với bố anh. Dù có thể ông bà cũng có nỗi khổ tâm riêng, nhưng việc nuôi nấng anh là sự thật không thể chối cãi."

"Chính vì thế nên em mới ngăn anh lại, sợ anh không kiềm chế được mà nói ra những lời khiến sau này phải hối hận."

Thạch Lỗi cúi đầu không nói, Diệp Thư cũng không ép anh. Cô biết anh đang rất khó chịu, bởi vì bấy lâu nay anh vẫn luôn nghĩ rằng ông bà không hề quan tâm đến đứa con trai bên kia, nhưng sự thật có vẻ như không phải vậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back