Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 90



Diệp Thư nhận lấy, mở ra xem, ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Ý anh là gì đây? Định nộp lương rồi à?

Diệp Thư vội vàng trả lại: "Em không cần đâu, anh cứ giữ lấy đi."

Thạch Lỗi rụt tay lại.

"Đã nói là sẽ nộp lương rồi mà, đây là tiền anh dành dụm được mấy năm đi làm, đợi cuối tháng này lĩnh lương anh sẽ đưa em giữ hết, còn có cả đồ mẹ anh để lại nữa, đợi anh sắp xếp xong sẽ đưa em hết." Thấy Diệp Thư không nhận, Thạch Lỗi có chút tủi thân giải thích.

Diệp Thư nhìn thấy dáng vẻ của Thạch Lỗi, lại cầm lấy sổ tiết kiệm, mở ra xem kỹ, trong sổ tiết kiệm có đến hơn năm nghìn, không biết phải tiết kiệm bao lâu mới có thể dành dụm được số tiền lớn như vậy.

Nghĩ vậy, Diệp Thư liền hỏi ra miệng.

Nhìn thấy Diệp Thư nhận lấy sổ tiết kiệm, trong lòng Thạch Lỗi vui như mở cờ.

Nghe thấy Diệp Thư hỏi, anh liền nói: "Đây là tiền tiêu vặt hồi đi học ông bà cho với tiền lương sau khi đi làm dành dụm được, trước kia anh tiêu hoang, sau này tiết kiệm một chút nhất định sẽ dành dụm được nhiều hơn."

"Sau này anh kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa em hết, em ở trường không cần phải tiết kiệm, cứ tiêu thoải mái, thích gì thì cứ mua."

Nghe vậy, Diệp Thư rất vui, tuy bản thân cô cũng có tiền, thậm chí còn nhiều hơn cả Thạch Lỗi, nhưng cô thích thái độ của Thạch Lỗi, suy cho cùng ai mà chẳng thích người đối xử tốt với mình vô điều kiện cơ chứ.

Hai người ngồi trên giường tâm sự, thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Thư thấy cũng muộn rồi nên muốn quay về trường.

Cô xem xét kỹ căn nhà một lượt, đưa cho Thạch Lỗi một chiếc chìa khóa và dặn dò anh chú ý động tĩnh xung quanh.

Trước đây, Diệp Thư còn ngại ngùng không muốn làm phiền anh, bây giờ thì cô không chút khách khí sai bảo anh.

Thạch Lỗi vui mừng nhận lấy chìa khóa, đảm bảo với Diệp Thư rằng anh nhất định sẽ trông nhà cẩn thận, có việc gì cứ bảo anh, anh không ngại phiền phức, thậm chí còn mong Diệp Thư nhờ vả anh nhiều hơn.

Thạch Lỗi về nhà lấy xe đạp, nói sẽ chở Diệp Thư đến trường.

Diệp Thư định đi xe buýt, không muốn để anh phải chạy đi chạy lại, nhưng Thạch Lỗi kiên quyết, Diệp Thư đành chiều theo ý anh.

Thạch Lỗi chở Diệp Thư đến trường, vừa hay gặp Cao Xướng đi mua đồ về, thấy Diệp Thư được một người đàn ông chở đến bằng xe đạp, cô ấy liền trêu chọc: "Diệp Thư, đây là ai vậy? Không định giới thiệu một chút sao?"

Ban đầu, Diệp Thư không định giới thiệu Thạch Lỗi với bạn bè nhanh như vậy, nhưng đã gặp rồi, giới thiệu một chút cũng không sao.

"Đây là Cao Xướng, bạn cùng phòng của em. Đây là Thạch Lỗi, là...." Diệp Thư vẫn không đủ can đảm để nói ra đó là bạn trai của mình.

Nhìn ánh mắt hiểu ý của Cao Xướng, Diệp Thư hiếm khi đỏ mặt.

Trong lòng Thạch Lỗi vui mừng khôn xiết, đây chính là mục đích mà anh nhất quyết muốn đưa Diệp Thư đến trường, không yên tâm, muốn ở bên cô thêm một chút là một chuyện, mặt khác là muốn tuyên bố chủ quyền, để mọi người biết rằng Diệp Thư đã có chủ, đừng ai có ý đồ gì với cô nữa.

Thạch Lỗi đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Thạch Lỗi, bạn trai của Diệp Thư."

Cao Xướng đưa tay ra chạm vào tay anh: "Xin chào, tôi là Cao Xướng."

Thạch Lỗi lại nói với Diệp Thư trưa mai đến đón cô về nhà ăn cơm, sau đó mới đạp xe quay về.

Diệp Thư và Cao Xướng về đến ký túc xá, Cao Xướng lập tức cười ranh mãnh nói: "Haha, bảo sao không cho tôi đi cùng, các cậu đoán xem tôi gặp ai nào?"

Diệp Thư kéo cô ấy một cái, đỏ mặt không để ý đến cô ấy nữa.

Mọi người đều nhìn Cao Xướng, giục cô ấy nói nhanh lên.

Cao Xướng nháy mắt nhìn Diệp Thư: "Tôi vừa gặp người ấy của Diệp Thư đấy."

Mọi người đồng loạt nhìn Diệp Thư, cho dù Diệp Thư có mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi ánh mắt của mọi người.

Vương Giai Nghi tiến lên kéo tay Diệp Thư hỏi: "Diệp Thư, cậu quen bạn trai từ bao giờ vậy, sao giấu kỹ thế, chúng tôi chẳng nghe phong thanh gì cả."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 91



Triệu Uyển Nhu cũng tiếp lời: "Bạn trai cậu là người ở đâu, có phải người trong trường mình không, học ngành gì, khi nào dẫn về cho chúng tôi xem mặt nào."

"Bạn trai cậu tên gì? Phải để anh ấy mời cơm đấy, âm thầm cướp người ta đi như thế là không được, chúng ta phải thay cậu kiểm tra anh ấy một phen."

"Đúng đấy, Diệp Thư, bảo anh ấy mời cơm đi."

"Mời cơm, mời cơm."

Mọi người thi nhau nói khiến Diệp Thư đau hết cả đầu.

"Dừng lại, dừng lại, để tôi trả lời." Diệp Thư giơ tay ra hiệu dừng lại.

"Anh ấy tên Thạch Lỗi, người ở đây, anh ấy tốt nghiệp đại học và đi làm lâu rồi, chúng tôi cũng là hôm nay mới quyết định tìm hiểu nhau."

"Mời cơm thì không thành vấn đề, đợi khi nào anh ấy rảnh sẽ mời mọi người."

Mọi người còn muốn hỏi thêm, nhưng Diệp Thư không muốn trả lời nữa, cô cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân đi rửa mặt.

Diệp Thư đi rồi, mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao.

Cao Xướng cảm thán: "Thật không ngờ, người nhỏ tuổi nhất phòng chúng ta lại là người có bạn trai trước tiên."

"Còn ai có bạn trai thì khai thật đi, đừng để bị chúng ta phát hiện, đến lúc đó... hê hê!."

Mọi người đồng loạt lắc đầu, Hứa Viên Viên lặng lẽ giơ tay.

Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Hứa Viên Viên.

Mặt Hứa Viên Viên đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Bạn trai của tôi là bạn học cấp 3 của tôi, nhưng anh ấy không thi đại học, bây giờ đã đi làm rồi."

Vương Giai Nghi tò mò hỏi: "Vậy cậu đi học đại học, anh ấy sẽ đợi cậu 4 năm sao? Dù sao thì đến khi chúng ta tốt nghiệp cũng đã lớn tuổi rồi."

Hứa Viên Viên mỉm cười: "Anh ấy nói sẽ đợi tôi, đợi tôi tốt nghiệp chúng tôi sẽ kết hôn.”

"Anh ấy tất nhiên là phải đợi cậu rồi, một người công nhân như anh ấy có thể cưới được một cô sinh viên đại học như cậu, anh ấy lời to rồi còn gì!" Cao Xướng hơn họ hai tuổi, nhìn vấn đề rất thực tế.

Vương Giai Nghi lại hỏi: "Thế bố mẹ cậu có nói gì không? Đồng ý rồi à?"

Hứa Viên Viên buồn bã nói: "Tôi chưa dám nói với bố mẹ, chắc chắn họ sẽ không đồng ý đâu, tôi không dám nói."

Mọi người đều im lặng, Cao Xướng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vì sao bố mẹ cậu không đồng ý? Chỉ vì bạn trai cậu không thi đại học sao?"

Hứa Viên Viên lắc đầu: "Không chỉ vì thế, nhà anh ấy nghèo, lại đông anh em, anh ấy là cả, dưới còn hai em gái, một em trai, bố là lao động chính trong nhà, mẹ thì không có việc làm, nên cuộc sống rất khó khăn."

Nghe Hứa Viên Viên nói vậy, mọi người đều im lặng.

Lúc này Diệp Thư rửa mặt xong đi vào, vừa hay nghe thấy được, liền nói với Hứa Viên Viên: "Viên Viên, tôi khuyên cậu nên nghe ý kiến của bố mẹ."

Cao Xướng cũng gật đầu: "Lời Diệp Thư nói cũng là điều tôi muốn nói, cậu nên bàn bạc kỹ với bố mẹ, đừng làm chuyện dại dột."

Hứa Viên Viên hơi kích động nói: "Tôi biết ý của mọi người, không phải là chê nhà anh ấy đông con, sau này gánh nặng lớn sao? Nhưng tôi không sợ, chỉ cần hai chúng tôi cố gắng làm việc, cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp."

"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, bản thân không ăn sáng cũng muốn dành tiền mua quà cho tôi."

Diệp Thư nhìn cô ấy như nhìn người ngốc: "Cậu vui là tốt rồi, tôi chỉ góp ý thôi, sau này đừng hối hận là được."

"Tôi hối hận gì chứ, anh ấy tốt với tôi như vậy, người nhà anh ấy cũng rất tốt với tôi, sau này tôi nhất định sẽ hạnh phúc."

Diệp Thư không để ý đến cô ấy nữa, đây đúng là một đứa ngốc bị tình yêu làm mờ mắt, nếu cứ cố chấp như vậy, sớm muộn gì cũng hối hận.

Diệp Thư và Cao Xướng nhìn nhau, không ai nói gì.

Hứa Viên Viên còn trẻ, chưa trải sự đời, nào biết kết hôn đâu phải chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.

Cô ấy cứ nghĩ mình chỉ cần gả cho một người, nào biết là gả cho cả một gia đình.

Sáu miệng ăn chỉ có một người làm việc, có thể tưởng tượng được gia đình sẽ khó khăn đến mức nào, là anh cả, trên phải phụng dưỡng bố mẹ, dưới phải giúp đỡ bố mẹ nuôi nấng các em, sau khi kết hôn còn phải có con, nghĩ đến đã thấy rùng mình.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 92



Nếu là Diệp Thư, cô chắc chắn sẽ không lựa chọn đối tượng kết hôn như vậy, cho dù anh ta đối xử tốt đến đâu cũng không được, sau này chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

Thôi, dù sao cũng là bạn cùng phòng, nhắc nhở một tiếng là được rồi, nói nhiều lại bị ghét.

Bây giờ đã 7 giờ tối, Diệp Thư lên giường, kéo rèm, chuẩn bị đi ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Thư tan học liền vội vã về ký túc xá thay quần áo, áo khoác là áo dạ len hai hàng cúc màu trắng mua ở siêu thị, quần là quần màu đen, kiểu dáng không giống kiểu ống rộng thời thượng, mà là kiểu hơi ôm chân, đi giày da đen cao gót.

Tóc buộc cao, thoa một chút son môi.

Thấy Diệp Thư thay quần áo xong, Cao Xướng và mọi người đều ngây người.

"Ôi trời, đẹp quá đi mất! Diệp Thư, cậu ăn mặc thế này, tôi suýt không nhận ra." Cao Xướng vừa nói vừa đi vòng quanh Diệp Thư.

Vương Giai Nghi sờ vào áo khoác của Diệp Thư, hỏi: "Áo khoác này đẹp quá, Diệp Thư, cậu mua ở đâu vậy? Cho tôi biết được không? Tôi cũng muốn bảo mẹ mua cho một cái."

Nghe Vương Giai Nghi hỏi, Hứa Viên Viên cũng nhìn Diệp Thư với ánh mắt mong đợi.

Triệu Uyển Nhu hừ lạnh một tiếng: "Đừng mơ nữa, cả khu bách hóa Bắc Thành cũng không có loại quần áo này đâu."

"Tôi từng nhìn thấy loại vải này rồi, nhưng là ở cửa hàng Hữu Nghị, số lượng rất ít, không có phiếu ngoại hối thì không mua được."

Nghe vậy, mọi người đều thất vọng.

Diệp Thư cũng không biết làm sao, siêu thị của cô tuy có rất nhiều áo khoác đủ kiểu dáng, nhưng lấy ra thì không biết giải thích thế nào, đành phải tự mình mặc dần dần vậy.

Diệp Thư xách cặp sách đã chuẩn bị từ trước xuống lầu.

Vừa xuống lầu, Thạch Lỗi đã đạp xe đến, nhìn thấy Diệp Thư đứng đó, trong mắt anh lóe lên sự kinh diễm.

Diệp Thư ngày thường ăn mặc rất giản dị, tuy không vá nhưng cũng không rực rỡ như hôm nay.

Anh chống chân xuống đất, nhận lấy cặp sách trong tay Diệp Thư, treo lên ghi đông, đợi Diệp Thư ngồi vững, đạp xe chở cô đi.

Dọc đường, mọi người đều ngoái lại nhìn hai người, quả thật trông họ rất xứng đôi.

Hôm nay, anh cũng ăn diện một chút, mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám, dáng người cao lớn, thẳng tắp, trông rất tinh thần.

Chẳng mấy chốc xe đạp đã đến trước cửa nhà, anh dừng xe, đỡ cô xuống.Nghĩ đến việc sắp gặp ông bà nội, Diệp Thư hơi hồi hợp.

Có lẽ nghe thấy tiếng động ở cửa, bên trong vang lên tiếng bước chân vội vã.

Anh khóa xe đạp, mở cổng, nhường cô vào trước.

Cô hít một hơi thật sâu, bước lên bậc thềm.

Ông nội vội vã từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy cô, ông cười rạng rỡ: "Cháu là Tiểu Diệp phải không? Chào cháu, mau vào nhà đi."

Cô vội vàng tiến lên: "Cháu chào ông ạ, cháu là Diệp Thư."

Ông nội nhìn cô, càng nhìn càng hài lòng.

"Tốt, tốt, vào nhà nào. Biết cháu đến, bà cháu mừng lắm, đang nấu đồ ngon cho hai đứa đấy."

Đang nói, bà nội từ trong bếp bước ra, tạp dề còn đang đeo trên người.

Bà nắm lấy tay cô: "Tiểu Diệp à, bà mong cháu đến từ lâu rồi. Nào, vào nhà thôi."

Nói rồi, bà kéo cô vào nhà.

Cô lấy đồ trong túi ra. Cô đã chuẩn bị cho bà một chiếc khăn lụa, cho ông một hộp trà, ngoài ra còn có hai túi sữa bột dành cho người già.

Cô đưa khăn lụa cho bà, trà cho ông, sữa bột thì đặt lên bàn rồi nói: "Ông bà ơi, đây là một chút tâm ý của cháu, mong ông bà nhận cho."

Bà nội mân mê chiếc khăn lụa, vẻ mặt rất vui.

"Đẹp quá. Cháu thật tinh ý. Nhưng lần này thôi nhé, lần sau không cần mua gì đâu. Cháu đến chơi là bà đã vui lắm rồi."

Ông nội cầm hộp trà, phụ họa: "Nghe bà cháu nói đi."

Bà nội lấy kẹo bánh ra cho cô ăn, rồi lấy cả táo với quýt mà hôm qua Thạch Lỗi mang về, cứ thế dúi vào tay cô.

Số táo với quýt vẫn y như hôm qua cô bảo Thạch Lỗi mang đến, chẳng thiếu quả nào. Nhìn là biết ông bà không nỡ ăn, để lại cho hai người.

"Tiểu Diệp, cháu ngồi nghỉ đi, để bà vào bếp nấu cơm. Chút nữa chúng ta cùng ăn cơm nhé." Bà nội nói với cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 93



Cô đứng dậy: "Bà ơi, cháu giúp bà nhé."

"Không cần đâu. Cháu đi học cả ngày rồi, ngồi nghỉ một lát đi. Bà làm một lát là xong ngay." Bà nội không cho cô giúp.

Thạch Lỗi cũng kéo cô ngồi xuống.

"Em cứ ngồi nghỉ đi, để anh vào giúp bà." Nói rồi, anh đi theo bà vào bếp.

Cô đành ngồi lại trò chuyện với ông nội.

Ông nội trước đây là trưởng khoa Toán của Đại học Bắc Thành. Lẽ ra ông đã nghỉ hưu từ lâu rồi, nhưng trường đang thiếu giáo viên giỏi, nên vẫn mời ông đến trường giảng bài cho sinh viên vài buổi mỗi tháng.

Ông cũng quen biết thầy giáo của cô, nên hai ông cháu nói chuyện rất hợp.

Khi biết cô giỏi tiếng Anh, ông rất ngạc nhiên. Bởi vì sách giáo khoa bây giờ dạy tiếng Nga, trẻ con nhà bình thường cơ bản là không được tiếp xúc với tiếng Anh, huống hồ nhà cô lại ở nông thôn.

Lý do Diệp Thư đưa ra cho mình là do một ông lão mà cô gặp khi còn nhỏ đã dạy cô vài năm. Ông ấy là người từ nước ngoài trở về, là bạn của ông nội cô, và đã qua đời.

Thật ra trong ký ức của nguyên chủ đúng là có người này, chỉ là không hề dạy tiếng Anh cho nguyên chủ.

Vì ông nội của nguyên chủ trước khi đất nước giải phóng làm nghề lái xe ngựa, cũng được coi là có chút hiểu biết, nên người nọ thường tìm ông tâm sự.

Lúc này, ông nội trực tiếp nói chuyện bằng tiếng Anh với cô. Cô cũng không chút do dự đáp lại bằng tiếng Anh. Hai ông cháu nói chuyện rất vui vẻ.

Từ ngày đến đây, cô chưa có dịp nói tiếng Anh với ai, lúc không nói thì không sao, giờ nói chuyện lại thấy nhớ tiếng Anh.

Suy cho cùng, bốn năm đại học, hai năm cao học, ròng rã sáu năm trời, cô đều vật lộn với tiếng Anh.

Tiếng Anh như thể đã được in vào trong đầu óc cô vậy, chẳng khác gì tiếng mẹ đẻ.

Ông nội thầm kinh ngạc về trình độ tiếng Anh của Diệp Thư. Trình độ này của Diệp Thư không phải chỉ đơn giản là học được trong vài năm, mà rõ ràng là đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Hai người càng nói càng hăng, mãi cho đến khi Thạch Lỗi đến gọi hai người đi ăn cơm, họ mới dừng lại trong sự tiếc nuối.

Đến phòng ăn, thức ăn đã được bày biện sẵn trên bàn, bà nội bảo Diệp Thư ngồi xuống, rồi giục Thạch Lỗi đi lấy cơm cho cô.

Diệp Thư nhìn thức ăn trên bàn, có một đĩa lạc rang, một đĩa cải thảo xào thịt và một đĩa trứng tráng hẹ. Cơm cho Diệp Thư là cơm trắng, còn họ ăn cơm độn ngô.

Bà nội có chút ngượng ngùng, dường như sợ Diệp Thư sẽ chê bai.

Bà giải thích: "Bây giờ thời buổi khó khăn, thật sự là không có gì ngon để đãi cháu, thiệt thòi cho cháu rồi, Tiểu Diệp, sau này bà sẽ bù đắp cho cháu."

Trong lòng Diệp Thư vừa chua xót vừa cảm động. Chua xót là vì hai ông bà đã cố gắng hết sức, làm ra được mấy món ăn này, còn lo lắng cô ăn không ngon.

Diệp Thư vừa thấy chua xót trong lòng lại vừa cảm động. Bố mẹ đã dốc hết sức làm ra mấy món này, lại còn lo cô ăn không ngon.

Cảm động là vì tuy thức ăn không nhiều, cũng đạm bạc, nhưng trong thời buổi đói kém này, hai ông bà thật sự đã đối xử tốt với cô hết lòng.

Diệp Thư cảm nhận được tấm lòng của hai ông bà.

"Bà ơi, đừng nói vậy, như thế này đã là rất tốt rồi." Diệp Thư gắp một miếng cải thảo, bỏ vào miệng. "Bà nấu ngon thật đấy ạ."

Thấy Diệp Thư ăn ngon miệng, bà nội cười rạng rỡ, nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Thích ăn thì ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn thì cứ đến nhà, bà làm cho cháu ăn."

"Ông bà cũng ăn đi ạ." Thấy hai ông bà chỉ nhìn mình ăn, Diệp Thư cũng gắp cho mỗi người một miếng trứng.

Ăn cơm xong, Thạch Lỗi đi rửa bát, Diệp Thư và hai ông bà ngồi nói chuyện ở phòng khách.

Bà nội vào phòng lấy ra hai chiếc hộp gấm, đưa cho Diệp Thư, ra hiệu cho cô mở ra.

Diệp Thư mở một chiếc hộp ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng nguyên chất.

Bao gồm dây chuyền, vòng tay, nhẫn, lắc tay, bông tai. Trông rất tinh xảo.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 94



Bà nội lại bảo Diệp Thư mở chiếc hộp còn lại, lần này Diệp Thư hít một hơi lạnh.

Bên trong là hai chiếc vòng tay bằng ngọc bích, xanh biếc trong suốt, không một chút tạp chất, là một đôi vòng tay bằng ngọc phỉ thúy.

Bà nội lấy một chiếc vòng tay ra, nắm lấy tay Diệp Thư đeo cho cô.

Diệp Thư vội vàng rút tay lại: "Bà ơi, cái này quý giá quá, cháu không nhận được đâu."

Bà nội giữ c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thư, không cho cô tháo ra.

"Cháu cứ đeo đi, đây không phải là bà tặng cho cháu, đây là mẹ của Thạch Lỗi trước khi đi đã để lại, dặn bà sau này đưa cho cô dâu của Thạch Lỗi.

Hôm nay bà cuối cùng cũng có thể giao nó cho cháu, cháu không biết đâu, bà sợ mình không đợi được đến ngày trao đồ cho cháu dâu đấy." Bà nội rưng rưng nước mắt nói.

Diệp Thư không từ chối nữa. Bà nội vỗ nhẹ tay Diệp Thư, nói: "Cháu ngoan, bà giao Thạch Lỗi cho cháu đấy, sau này hai đứa nhất định phải sống thật tốt."

"Thằng bé Thạch Lỗi rất thích cháu, đây là lần đầu tiên bà thấy nó động lòng với một cô gái. Nếu sau này nó dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà, bà sẽ dạy dỗ nó."

Diệp Thư nắm lấy tay bà nội: "Bà yên tâm, chúng cháu sẽ sống thật tốt."

Bà nội nghẹn ngào: "Tốt, tốt, hai đứa đều là đứa trẻ ngoan, bà yên tâm."

"Thạch Lỗi là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không có bố mẹ yêu thương, đều tại bà đã không dạy dỗ con trai nên người, bà có lỗi với Thạch Lỗi và mẹ nó."

"Lúc nhỏ, mỗi lần Thạch Lỗi đòi bố mẹ, tim bà như bị d.a.o cắt vậy. Lớn lên một chút, nó không bao giờ nhắc đến bố mẹ nữa. Tuy nó không nói, nhưng bà biết trong lòng nó khổ tâm lắm."

Nhìn thấy bà nội rơi nước mắt, Diệp Thư cũng đỏ hoe mắt.

Ông nội ngồi bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.Không ai trong phòng phát hiện ra, Thạch Lỗi rửa bát xong, đang đứng ở ngoài cửa, nghe thấy những lời này, mắt anh đỏ hoe, dường như sợ rơi nước mắt, anh quay người trở lại phòng bếp.

Thôi được rồi, không nói nữa, bà nội lại lấy ra một chiếc hộp, hai phong bao lì xì.

"Đây là quà của ông bà nội cho cháu."

Bà mở hộp ra, bên trong cũng là một đôi vòng tay, đôi vòng này còn đẹp hơn đôi lúc nãy, màu xanh lục bảo trong suốt, là một đôi vòng ngọc phỉ thúy đế vương.

Bà xoa xoa chiếc vòng, hoài niệm nói: "Đây là vòng tay gia truyền nhà họ Thạch, là mẹ chồng để lại cho bà, đáng lẽ đã cho mẹ Thạch Lỗi rồi, nhưng lúc đi mẹ Thạch Lỗi đã trả lại, bây giờ bà trao nó cho cháu. Cháu nhất định phải giữ gìn cẩn thận, sau này còn truyền lại cho thế hệ sau."

Lần này Diệp Thư không từ chối, nghiêm túc gật đầu.

Bà lại đưa hai phong bao lì xì cho Diệp Thư: "Cháu cầm lấy đi, đây là lệ rồi, lần đầu ra mắt phải có."

"Cảm ơn ông bà ạ." Diệp Thư nhận lấy.

Từ sau lần ra mắt đó, Diệp Thư cách ba bữa nửa tháng lại được hai ông bà gọi sang ăn cơm, Diệp Thư cũng thỉnh thoảng mua ít đồ đem sang cho ông bà.

Lúc thì là mấy quả táo, lúc thì là cá thịt.

Hai ông bà đã nói nhiều lần không cho Diệp Thư mang đồ sang nữa, Diệp Thư lúc đó đồng ý, lần sau vẫn mang.

Tình cảm của Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng dần tiến triển tốt, thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi cuối kỳ.

Mấy ngày nay, Diệp Thư không về nhà, cứ ở trường ôn tập bài vở. Dù học lực của cô không tệ, luôn giữ vững trong top 5 của khối, nhưng gần đến kỳ thi, vẫn phải ôn luyện thêm.

Thời gian thi cử đến rất nhanh, mấy ngày thi, tinh thần của mấy người Diệp Thư đều căng như dây đàn, đến khi thi xong môn cuối cùng, trở về ký túc xá, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác kiệt sức ập đến ngay lập tức, chỉ muốn nằm trên giường ngủ vài ngày.

Tuy nhiên, vé xe về quê của Cao Xướng và những người khác đã mua rồi, chiều thi xong là chuẩn bị lên xe về quê, còn Triệu Uyển Nhu là người địa phương, sáng thi xong, về ký túc xá lấy đồ, đã về nhà rồi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 95



Lúc mua vé, Cao Xướng và những người khác đã hỏi Diệp Thư, biết cô Tết không về quê, mà đến nhà bạn đón Tết.

Cho nên thấy Diệp Thư thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, cũng không nói gì, Diệp Thư chào tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại sau năm mới, rồi về nhà.

Trong ký túc xá, ngoại trừ Diệp Thư nói là đến nhà bạn, còn có Vương Chiêu Đệ Tết cũng không về quê, dự định sẽ đón Tết ở trường.

Chỉ là không biết trong thời gian nghỉ lễ, trường có cho ở lại ký túc xá hay không, nhưng điều này không liên quan đến Diệp Thư nữa.

Biết Diệp Thư thi xong buổi sáng là được nghỉ, Thạch Lỗi đã dậy sớm đạp xe đến đợi.

Diệp Thư vừa xuống đã thấy Thạch Lỗi đang dắt xe đạp đợi mình, thấy cô xuống liền quay đầu xe, nhận lấy đồ trên tay cô, treo lên ghi đông.

Anh tự mình ngồi lên yên xe, để Diệp Thư ngồi ở yên sau đã được buộc một tấm đệm bông, tấm đệm này là do Thạch Lỗi sợ mùa đông Diệp Thư ngồi trên yên sau bằng sắt sẽ bị lạnh nên đã nhờ bà nội làm riêng.

Hai người đạp xe một lát là đến nhà, vừa vào nhà, Diệp Thư đã cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào mặt, hóa ra Thạch Lỗi đã đốt lò từ sớm.

Diệp Thư thầm cảm ơn bản thân đã đưa chìa khóa dự phòng cho Thạch Lỗi, như vậy cô vừa về đến nhà là có thể nằm trên chiếc giường ấm áp rồi.

Thạch Lỗi đưa Diệp Thư về đến nhà, liền vội vàng đi làm, dù sao cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng, đi muộn thì không hay.

Thạch Lỗi đi rồi, Diệp Thư đóng cửa lại, vào siêu thị dùng chậu tắm rửa sạch sẽ, gội đầu luôn, bên ngoài quá lạnh, không ấm áp bằng trong siêu thị. Mùa đông năm nay, Diệp Thư đều đến siêu thị tắm.

Sấy khô tóc, ra khỏi siêu thị, lại vào bếp thêm than vào lò. Xong xuôi mới lên giường đắp chăn, định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon.

Diệp Thư tỉnh dậy thì bên ngoài đã tối đen, nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, giấc này cô đã ngủ sáu tiếng đồng hồ, lúc này mới cảm thấy hết mệt mỏi.

Nằm thêm một lúc trong chăn, cho đến khi bụng đói kêu ục ục, nhớ ra từ trưa đến giờ chưa ăn gì, Diệp Thư mới dậy mặc áo khoác. Chăn cũng không cần gấp, cứ để vậy là được.

Cô cũng chẳng buồn nấu nướng, lấy đại sữa với bánh mì trong siêu thị ra ăn, ăn xong lại rửa một ít nho, vào bếp đun lò sưởi, vệ sinh cá nhân xong xuôi mới lại leo lên giường ngồi.

Vừa mới ngủ dậy, giờ lại chẳng ngủ được nữa, bèn bắt đầu lục tung siêu thị, xem hết chỗ quần áo có thể mặc được một lượt.

Nghĩ bụng hôm nào phải đến cửa hàng Hữu Nghị xem thử mới được, xem ở đó có những bộ nào giống với đồ trong siêu thị không, sau này còn lấy ra mặc.

Chẳng biết bây giờ đã có áo phao chưa, nếu có thì tốt quá.

Xem quần áo xong, Diệp Thư lại lên tầng bốn xem còn lại bao nhiêu đồ ăn, cả năm nay cô cũng chẳng nấu nướng gì mấy, toàn ăn đồ có sẵn ở đây.

Sủi cảo, bánh bao thì sớm đã hết sạch. Đồ ăn mặn cũng không còn, chỉ còn hơn chục cân mì sợi đã cắt sẵn, nhưng bột đã nhào thì còn khá nhiều, tiệm mì đều dùng máy cán mì tự cán cả, ăn hết lại tự cán là được.

Bột mì loại 50 cân một túi còn mấy túi. Trứng ngâm tương còn một nồi to, bên cạnh còn năm rổ trứng gà tươi. Rau cải cũng còn kha khá.

Trong tiệm cơm nhỏ Diệp Thư còn tìm được hơn chục con cá sống, đồ ăn mặn xào sẵn tuy hết rồi, nhưng rau đã cắt hoặc chưa cắt thì còn, vì xào rau cần rau tươi, dưới lầu lại là siêu thị nên số lượng không nhiều.

Mì lạnh chưa trộn còn mấy chục phần, các loại gia vị đều có đủ, lúc nào muốn ăn thì tự trộn là được.

Quán lẩu nhỏ ngoài thịt bò thịt cừu cuộn đã cắt sẵn, trong tủ lạnh còn có thịt đông đá, Diệp Thư cũng không rõ cụ thể là bao nhiêu, nhìn bằng mắt thì không dưới hai ba trăm cân. Viên thả lẩu các loại cũng còn khá nhiều.

Nhiều nhất phải kể đến tiệm gà rán, gà rán, đùi gà các loại, bán thành phẩm đồ chiên rán chất đầy mấy thau inox to, trong mấy tủ lạnh lớn còn có đồ đông lạnh, phải đến cả nghìn tám trăm cân.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 96



Nhìn đống đồ này, trong lòng Diệp Thư chợt dâng lên cảm giác giàu nứt đố đổ vách.

Dọn dẹp hết một lượt, thời gian đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm, Diệp Thư ra ngoài, nằm xuống ngủ.

Lúc sắp ngủ bỗng nhớ ra, hình như mình nên gửi ít đồ về cho ông bà ở quê nhỉ.

Dù sao cũng là nhờ họ thắp hương quét mộ cho nhà nguyên chủ, tuy mình có để lại tiền, nhưng có tận tâm hay không thì vẫn khác nhau.

Hơn nữa, hiện tại cô đang hẹn hò với Thạch Lỗi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ kết hôn. Nếu vài năm tới mọi chuyện trở nên rối ren, nhà họ Thạch sẽ không thể chịu nổi sự điều tra.

Lỡ đâu có biến cố gì, về quê cũng là một đường lui.

Nghĩ vậy, Diệp Thư lại thấy cũng nên gửi ít đồ cho đội trưởng và chủ nhiệm phụ nữ mới được.

Đến lúc có chuyện gì, còn dễ nói chuyện!

Suy nghĩ miên man một hồi, Diệp Thư không buồn ngủ nữa, lại vào siêu thị tìm đồ.

Diệp Thư tính toán, chuẩn bị cho ông bác hai chai rượu, cho bà mấy cân bánh điểm tâm. Hai gói kẹo, trong siêu thị còn có xúc xích, lấy hai cái, bây giờ là mùa đông trời lạnh, chắc là không hỏng được.

Đội trưởng thì hai chai rượu, hai gói kẹo.

Chủ nhiệm phụ nữ thì thôi không cần rượu nữa, cho hai cân bánh điểm tâm, hai gói kẹo.

Vậy là được rồi, nhiều quá cũng không được. Dù sao trong mắt người ngoài, cô cũng chỉ là một đứa sinh viên nghèo.

Diệp Thư đóng gói đồ đạc cho từng nhà xong xuôi, mai sẽ mang ra bưu điện gửi đi.

Diệp Thư lại lấy thêm mấy cái xúc xích, mấy cân thịt lợn, mấy cân cá chép ra ngoài. Bây giờ ngoài trời âm hai mươi mấy độ, để ngoài một lúc là đông cứng, không lo bị hỏng.

Cô nghĩ ngợi rồi lấy thêm một phần y hệt như lúc nãy, định ngày mai đưa cho Thạch Lỗi mang sang biếu ông bà nội anh.

Chuẩn bị xong xuôi, cô mới ra khỏi siêu thị, trở lại giường nằm ngủ.

Trước khi ngủ còn nghĩ, tranh thủ lúc nghỉ lễ có thời gian, ra chợ đen bán thêm ít đồ, kiếm thêm ít tiền để dành. Đợi sau này mua nhà cho thuê, làm bà chủ cho sướng.

Mang theo nụ cười đi vào giấc mơ, trong mơ, Diệp Thư chân mang dép lê, người mặc áo phông rộng thùng thình, tay xách một chùm chìa khóa to tướng, gõ cửa từng nhà thu tiền thuê.

Cô cười thành tiếng cả trong mơ.

Sáng hôm sau thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua, Diệp Thư lắc đầu bật cười, đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó. Nhưng mà mình phải cố gắng từ bây giờ, cố gắng biến giấc mơ thành hiện thực mới được.

Diệp Thư không ngủ nướng nữa, vội vàng dậy để theo đuổi giấc mơ của mình, bây giờ trời còn chưa sáng, cô định đến chợ đen trước.

Từ chợ đen về sẽ đi gửi đồ.

Gấp chăn lại, xuống giường đi giày, mở cửa phòng, ra đến nhà chính đã cảm thấy lạnh hơn hẳn hôm qua.

Mở cửa nhà chính ra, bên ngoài gió tây bắc thổi vi vu, khô lạnh, so với hôm qua ít nhất cũng phải giảm năm sáu độ.

Gió thổi vào người có cảm giác như xuyên thấu, cô vội vàng đóng cửa lại, vào nhà mặc chiếc áo bông nhỏ và quần bông lấy từ siêu thị vào.

Bên ngoài mặc thêm áo khoác, lúc này mới ra ngoài, vào bếp trước tiên khơi lửa cho lò, lại thêm than vào, dùng ấm nước đổ đầy nước đặt lên lò.

Chờ nước sôi đổ vào phích nước nóng.

Lo xong những việc này, Diệp Thư mới dùng nước ấm trong phích rửa mặt. Lại nấu một bát mì ở siêu thị ăn.

Nhìn thời gian gần được rồi, mới mặc áo bông quân đội, đội mũ, đeo khẩu trang, đeo găng tay, trang bị đầy đủ đến chợ đen.

Bây giờ còn quá sớm, xe buýt vẫn chưa chạy, chỉ có thể đi bộ.

Đi bộ khoảng hai mươi phút, đến con hẻm gần chợ đen nhất, Diệp Thư thấy xung quanh không có ai, liền lấy chiếc xe đẩy nhỏ trong siêu thị ra, rồi đặt những thứ cần bán lên đó.

Lần này Diệp Thư chuẩn bị đồ ngoài gạo mì, còn lấy thêm không ít thịt lợn, chân giò các loại. Ngoài ra còn lấy thêm không ít đồ dùng sinh hoạt, như trong siêu thị còn không ít xà phòng, dầu gội đầu các loại, chất đầy một xe đẩy nhỏ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 97



Trả năm hào, Diệp Thư đẩy xe vào chợ đen, thấy cô vào, những người quen biết đều vây lại.

Tuy Diệp Thư không đến thường xuyên, nhưng một tháng cũng phải đến hai ba lần. Ai cũng biết trong tay cô có lương thực, còn có những thứ tốt mà Hoa Quốc căn bản không có.

Đồ của Diệp Thư rất đắt hàng, rất nhanh đã bán hết. Hơn nữa, vào tháng chạp, đồ đạc đắt hơn trước, mọi người còn tranh nhau mua, cứ như không cần tiền vậy.

Bán hết đồ, Diệp Thư cũng không nán lại, rất nhanh đã trở về.

Sợ Thạch Lỗi trước khi đi làm đến nhà tìm cô, nhà không có ai thì lo lắng, cô chạy một mạch về nhà.

Quả nhiên, vừa về đến nhà, Thạch Lỗi đã gõ cửa. Trên tay bưng một bát sữa đậu nành nhỏ, còn cầm theo hai chiếc quẩy.

Diệp Thư vội vàng cho anh vào, Thạch Lỗi trực tiếp bưng sữa đậu nành và quẩy vào bếp, đặt lên bàn, vội vàng đến bên lò nhóm lửa.

Chỉ cầm đi có một đoạn đường ngắn như vậy, tay đã đông cứng đỏ bừng.

Vừa nhóm lửa vừa không quên nói với Diệp Thư: "Em ăn nhanh đi, không phải em muốn uống sữa đậu nành sao? Đây là vừa xay xong, còn nóng hổi, quẩy cũng là vừa mới rán xong."

Diệp Thư thật sự có chút cảm động, một người có thật lòng với mình hay không, không phải xem anh nói gì, mà là xem anh đã làm gì cho mình.

Cô chỉ là hôm đó thuận miệng nói một câu, đã lâu không được ăn quẩy, uống sữa đậu nành. Không ngờ Thạch Lỗi lại ghi nhớ trong lòng, còn nghĩ cách làm xong mang đến cho cô.

Diệp Thư đưa cho anh một chiếc ghế đẩu nhỏ, bảo anh ngồi xuống.

Còn mình thì đi vào tủ lấy đường trắng, Diệp Thư có thói quen cho thêm chút đường khi uống sữa đậu nành.

Cho đường vào sữa đậu nành, vừa khuấy vừa hỏi anh: "Anh ăn chưa? Ở nhà xay sữa đậu nành bằng gì vậy?"

Thạch Lỗi cười nói: "Anh lát nữa trở về sẽ ăn, quẩy rán xong anh đã mang đến cho em trước rồi, nếu không nguội sẽ không ngon nữa."

"Sữa đậu nành là tối qua anh đến nhà bạn mượn cối đá xay, nhà bạn anh có một cái cối đá nhỏ, tối qua anh đến mượn, sáng nay dậy sớm xay."

Diệp Thư uống một ngụm sữa đậu nành, hài lòng thở ra một hơi, sữa đậu nành xay tại nhà quả nhiên thơm ngon, lại cắn một miếng quẩy, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm xốp, thơm quá.

Nhìn Diệp Thư ăn ngon lành, Thạch Lỗi cảm thấy sự vất vả của mình đều đáng giá.

Thạch Lỗi hơ lửa một lúc rồi đứng dậy muốn về, hôm nay còn phải đi làm, không thể đến muộn.

Diệp Thư bảo anh đợi một lát, quay vào phòng lấy một đôi găng tay bông đưa cho anh, bảo anh đeo khi đi xe.

Còn bảo anh buổi tối tan làm ghé qua một chuyến.

Thạch Lỗi nhận lấy đôi găng tay, vui mừng đeo vào rồi về nhà.

Ăn xong, Diệp Thư lấy giấy bút ra viết thư cho ông bác và những người khác.

Đợi đến hơn tám giờ, nghĩ rằng bưu điện đã làm việc, cô mới chất đống đồ đã đóng gói riêng từ hôm qua lên xe đẩy, rồi đẩy đến bưu điện.

Tới bưu điện, thấy người ta vừa mở cửa, Diệp Thư là người đầu tiên vào gửi đồ.

Diệp Thư điền phiếu gửi, sau đó mở túi để nhân viên kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì mới niêm phong lại, rồi bỏ vào thùng carton, ghi địa chỉ, thanh toán là xong.

Ra khỏi bưu điện, Diệp Thư không về nhà mà đi dạo dọc theo con phố, từ ngày đến Bắc Thành, cô chưa từng ra ngoài chơi, thậm chí chưa từng đến cả cửa hàng bách hóa.

Hôm nay Diệp Thư định đến cửa hàng bách hóa xem thử, sau đó sẽ đến cửa hàng Hữu Nghị, xem hàng hóa ở hai nơi này có bao nhiêu loại giống với đồ trong siêu thị, sau này có thể lấy ra dùng.

Diệp Thư không đi xe buýt mà đi bộ dọc theo đường, người đi đường đều vội vã, thấy Diệp Thư thong dong trên đường thì tò mò nhìn cô một cái.

Có lẽ trong lòng họ đang nghĩ, trời lạnh thế này mà còn đi lang thang, chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Thà ở nhà nằm trên giường cho ấm, đỡ đói hơn.

Diệp Thư không quan tâm người khác nghĩ gì, cứ thế mà đi đến cửa hàng bách hóa, quả nhiên là cửa hàng bách hóa lớn nhất Bắc Thành, khác hẳn so với ở quê cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 98



Cửa hàng bách hóa là một tòa nhà hai tầng, tường ngoài trát xi măng, bên cạnh cửa dựng một tấm biển, trên đó viết "Cửa hàng bách hóa Bắc Thành."

Tuy mới mở cửa nhưng người vào mua sắm đã nườm nượp, Diệp Thư cũng theo dòng người đi vào, tầng một là hàng hóa thiết yếu hàng ngày, đồ đạc cũng giống như ở cửa hàng hợp tác xã ở quê, chỉ là chủng loại phong phú hơn, nhiều hơn.

Diệp Thư đi một vòng tầng một, xem xét hết mọi thứ. Sau đó, cô lên tầng hai, tầng hai là quần áo, giày dép, mũ nón và vải vóc.

Bên kia trên sàn bày la liệt xe đạp, máy khâu và những hàng hóa có giá trị khác, trên quầy còn có cả radio, đồng hồ.

Diệp Thư đứng ở quầy bán quần áo xem, nhân viên bán hàng thấy cô chỉ xem mà không mua, tỏ thái độ khó chịu, quay sang nói chuyện phiếm với nhân viên bán hàng bên cạnh.

Xem xét một lượt, Diệp Thư không thấy áo khoác len cashmere, thậm chí cả vải cũng không có loại len cashmere, vải vóc bày bán cũng chỉ là vải bông in hoa văn và vải lao động các loại.

Nhìn thấy xe đạp, trong lòng Diệp Thư chợt lóe lên suy nghĩ, bản thân cũng nên mua một chiếc, như vậy đi học, đi chợ đen đều tiện hơn.

Cô tự nhủ mình không có phiếu xe đạp, phải tìm người đổi, đợi gặp Vạn Gia Đống và Thạch Lỗi nhờ bọn họ hỏi giúp, cô có thể đổi lương thực lấy xe.

Diệp Thư lại đi đến quầy bán đồng hồ, bên trong bày biện vài chiếc đồng hồ, ngoài hiệu Mai Hoa còn có hiệu Thượng Hải. Diệp Thư còn nhìn thấy loại đồng hồ giống hệt trong siêu thị, chắc là hàng ngoại.

Tuy chỉ có một chiếc nhưng chỉ cần có là được, Diệp Thư có thể lấy đồng hồ ra ngoài, không đến nỗi muốn xem giờ mà cũng phải lén lút.

Ra khỏi tòa nhà bách hóa, Diệp Thư không đi dạo nữa mà đi thẳng đến cửa hàng Hữu Nghị.

Bề ngoài của cửa hàng Hữu Nghị cũng giống cửa hàng bách hóa, đều là tòa nhà hai tầng. Nhưng người vào đây ít hơn hẳn so với cửa hàng bách hóa.

Diệp Thư bước vào, quả nhiên đồ đạc bên trong tốt hơn nhiều so với cửa hàng bách hóa, thậm chí còn có không ít hàng ngoại.

Diệp Thư lần lượt đi xem từng quầy hàng, cô nhìn thấy trong tủ kính bày bán sô cô la, cà phê, sữa bột, bột ngũ cốc dinh dưỡng các loại, thậm chí còn có cả rượu vang đỏ.

Diệp Thư không dạo lâu ở tầng một, đi một vòng rồi lên tầng hai.

Lên đến tầng hai, Diệp Thư cảm thấy trước mắt sáng bừng, thời buổi này đã quá quen với màu đen, trắng, xám, đột nhiên nhìn thấy những màu sắc khác, thật sự là một cú sốc lớn về thị giác.

Cuối cùng Diệp Thư cũng nhìn thấy áo khoác len cashmere, ngoài màu trắng, đen, xanh lam, lại còn có màu đỏ tươi, vàng và xám.

Kiểu dáng cũng rất đẹp, là kiểu dáng kinh điển, cho dù là đặt ở thế kỷ 21 cũng không lỗi thời.

Diệp Thư vừa nhìn đã thích chiếc áo khoác cài khuy hai hàng màu trắng kia. Cô bảo nhân viên bán hàng lấy cỡ mình mặc.

Nhân viên bán hàng liếc nhìn Diệp Thư một cái, không lập tức lấy quần áo mà nói: "Cái áo này phải cần phiếu ngoại hối, với cả 118 đồng nữa."

Có lẽ nhân viên bán hàng thấy Diệp Thư ăn mặc cũng bình thường, chỉ là áo bông dày phổ thông, quần đen, chân đi giày bông nhung đen.

Tuy không có miếng vá nào, nhưng đối với nhân viên bán hàng quen nhìn khách hàng ăn mặc đẹp đẽ lồng lộn thì Diệp Thư ăn mặc đúng là quê mùa.

Phải nói là nhân viên bán hàng của cửa hàng Hữu Nghị vẫn có tố chất hơn so với bên bách hoá tổng hợp, cũng có thể là do đối tượng phục vụ khác nhau. Tuy thái độ không đến nỗi niềm nở gì, nhưng ít ra là không tỏ thái độ.

Diệp Thư cũng không tức giận, lấy ra phiếu ngoại hối, thêm một xấp tiền lớn, đếm ra 12 tờ.

Thấy Diệp Thư thực sự lấy ra, nhân viên bán hàng mới quay người đi lấy áo mà Diệp Thư cần.

Diệp Thư nhận lấy, ướm thử lên người, cảm thấy mặc vào chắc cũng vừa. Bây giờ mua quần áo không được thử, đều là mua rộng rãi một chút.

Diệp Thư đưa tiền và phiếu ngoại hối cho nhân viên bán hàng, bảo cô ấy gói lại.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 99



Nhân viên bán hàng nhận tiền, trả lại Diệp Thư 2 đồng, sau đó lấy một cái túi vải bọc quần áo lại đưa cho cô.

Tay xách quần áo, Diệp Thư lại đi đến quầy bán vải, đủ loại vải hoa rực rỡ bày la liệt trên quầy, còn có cả vải dày mặc mùa đông.

Diệp Thư nghĩ đến hơn mười năm gian khổ sau này, đến lúc đó vải vóc thế này rất cần.

Trong siêu thị của cô, đồ dùng sinh hoạt cơ bản đều có, chỉ là không có vải vóc, tuy có quần áo may sẵn, nhưng lại quá khác biệt so với thời đại này, không thể mặc ra ngoài được.

Hơn nữa, không nói đến sau này, hiện tại vải vóc cũng là đồ tốt.

Lần này, Diệp Thư không hề kiêng dè, vải hoa xanh lam và vải hoa xanh lục mỗi loại lấy một phiến, vải kẻ caro lấy một phiến, vải dày màu đen, màu xám mỗi loại một phiến. Màu xanh lấy hai phiến. Trắng tinh lấy hai phiến.

Nhân viên bán hàng thấy Diệp Thư lấy nhiều như vậy thì ngây người, nếu không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến Diệp Thư không chớp mắt mua áo khoác len cashmere thì đã cho rằng cô cố ý đến gây rối rồi.

Những nhân viên bán hàng bên cạnh, bao gồm cả những người đến mua đồ, đều kinh ngạc và hâm mộ nhìn Diệp Thư, nhưng cô nào để tâm đến họ.

Diệp Thư giục nhân viên bán hàng tính tiền.

Diệp Thư tổng cộng mua 9 phiến vải, trừ vải dày 1 đồng 2 hào 1 thước, còn lại đều là 7 hào 5 1 thước.

Một phiến vải 100 thước, hai phiến vải dày 240 đồng.

7 phiến vải còn lại 525 đồng, tổng cộng 765 đồng, còn cần 27 phiếu ngoại hối.

Diệp Thư đưa hết tiền và phiếu ngoại hối cho nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng nhận tiền, vào kho hàng lấy vải cho cô, số lượng trên quầy không đủ, phải vào kho lấy mới được.

Nhân viên bán hàng bảo Diệp Thư cầm lấy hóa đơn đã viết ra cửa đợi, cô ấy vào kho lấy hàng.

Không lâu sau, nhân viên bán hàng đẩy xe chở vải đi ra, vì Diệp Thư mua nhiều, sợ để trên xe làm bẩn, cô ấy còn dùng một miếng vải thô lớn bọc lại.

Diệp Thư dúi cho nhân viên bán hàng một đồng, nhờ cô ấy giúp mang đến ngã tư phía trước, nói một lát nữa người nhà sẽ đến đón.

Cầm một đồng, trong lòng nhân viên bán hàng vui như mở cờ, quả là người có tiền, vung tay một cái là một đồng, tiền lương một tháng của cô ấy mới được 32 đồng, đưa một chuyến đã kiếm được gần bằng một ngày lương của mình rồi.

Đến ngã tư, Diệp Thư lấy cớ ngã tư gió to, bảo nhân viên bán hàng đưa vào trong một đoạn, đến một con hẻm cụt mới bảo cô ấy để đồ xuống rồi đẩy xe về.

Nhìn nhân viên bán hàng đi khuất, Diệp Thư mới thu đồ vào siêu thị, về nhà.

Cô hoàn toàn không biết rằng, mình đã trở thành chủ đề nóng hổi của cửa hàng hữu nghị, hơn nữa còn hot suốt nhiều năm.

Xét cho cùng, trong thời buổi này mà mua nhiều vải như vậy, từ ngày cửa hàng mở cửa đến nay, Diệp Thư là người đầu tiên.

Diệp Thư không biết những điều này, cho dù có biết cũng chẳng để tâm.

Cô rảo bước, muốn nhanh chóng đến trạm xe, trời lạnh quá, dù đã trang bị đầy đủ nhưng Diệp Thư vẫn rét run người.

Cảm giác như gió xuyên qua lớp áo, luồn vào tận xương tủy.

Chờ một lúc, xe buýt cũng đến, trên xe không có nhiều người, ngồi xuống ghế, xe bắt đầu chạy, càng lạnh hơn, xe buýt thời đại này đều không có hệ thống sưởi, ghế nhựa lạnh ngắt.

Chân cô tê cóng đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa, biết thế này thà khỏi đi xe, đi bộ về nhà cho xong. Dù đường xa, thời gian đi bộ lâu hơn một chút nhưng dù sao đi bộ cũng ấm hơn là ngồi xe.

May mà giờ đường vắng, lại chẳng có xe cộ gì, rất nhanh đã đến điểm dừng trước cửa nhà.

Vừa xuống xe, chưa kịp về đến nhà, đã thấy Trần Tuệ đang đứng ở cửa. Cô vội vàng chạy lại.

"Sao chị lại tới đây?" Vừa nói cô vừa vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trần Tuệ dậm dậm chân, đi theo vào: "Em đi đâu đấy, không phải được nghỉ rồi à?"

Cô bảo Trần Tuệ vào nhà, mau lên giường nằm cho ấm, còn mình thì lấy cốc rót cho cô ấy một cốc nước nóng, bảo cô ấy cầm cho ấm tay.
 
Back
Top Bottom