Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 70



Nhân viên bán hàng tiễn Diệp Thư ra tận cửa, còn dặn Diệp Thư nghỉ về nhớ ghé qua tìm chị ấy, chị ấy còn để dành đồ tốt cho cô.

Diệp Thư xách túi đồ đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, tìm một chỗ vắng người cất túi đồ vào trong siêu thị, sau đó mới quay về nhà trọ. Lần này Diệp Thư không định ra ngoài nữa, cứ ở nhà khách đợi đến tối rồi bắt xe lửa đi luôn.

Ăn trưa qua loa xong, cô đặt báo thức, ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều. Chuông báo reo lúc sáu giờ, cô dậy đánh răng rửa mặt, ăn một bát sủi cảo, sau đó chuẩn bị thêm bánh bao và trứng luộc để ăn dọc đường.

Chuyến tàu mất hai ngày một đêm, Diệp Thư bỏ bánh bao và trứng đã chuẩn bị vào túi, rồi lấy từ trong không gian ra một hộp phấn nền, bôi lên mặt cho vàng đi một chút, nếu không với khuôn mặt hồng hào này, nhìn vào sẽ biết ngay là chưa từng phải nhịn đói.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Diệp Thư đi trả phòng, rồi hướng về phía nhà ga.

Vừa ra khỏi cửa không xa thì thấy thầy giáo đạp xe tới, thầy nhìn thấy cô liền bảo cô ngồi lên xe, nói muốn đưa cô ra ga.

Diệp Thư leo lên xe, thầy bảo cô ngồi cho vững rồi đạp mạnh về phía trước. Nhìn thầy thở hổn hển đạp xe, dáng vẻ như là chưa ăn sáng, trong lòng cô cũng thấy nao nao.

Gặp thời buổi này, cũng đành chịu vậy, có thể sống sót đã là điều may mắn lắm rồi.

Đến ga rất nhanh, lúc này mới bảy giờ tối, vì đi xe đạp nhanh hơn đi bộ, nên đã đến sớm một chút.

Diệp Thư bảo thầy về trước, nhưng thầy nhất quyết đợi cô lên tàu rồi mới chịu về.

Cô không còn cách nào khác, đành để thầy đợi cùng.

Cũng không phải đợi lâu, hôm nay tàu hiếm khi không bị hoãn, Phong Hoa là một ga nhỏ, người lên tàu không nhiều.

Cô lấy vé tàu, bước lên tàu, thò đầu ra cửa sổ, vẫy tay chào thầy, bảo thầy về đi.

Thầy nhìn thấy Diệp Thư đã lên tàu, lại đi tới cửa sổ, dặn dò cô phải chú ý an toàn, thấy cô gật đầu đồng ý, thầy mới quay người đi về.

Diệp Thư mua vé giường nằm, trên toa lại không có nhiều người, cô nhanh chóng tìm được chỗ của mình.

Lúc cô vào, trong khoang chưa có ai, tổng cộng có bốn chỗ, hiện tại chỉ có mình cô ngồi.

Điều này khiến cô càng thêm vui mừng, không có ai khác, cô có thể thoải mái lấy đồ từ siêu thị ra, thời buổi này lại chưa có camera giám sát, chỉ cần không bị bắt quả tang, cô đều có thể chối bay biến.

Cô đi ra phòng lấy nước nóng, sau đó quay lại khoang, leo lên giường của mình, trải chiếc ga trải giường cũ kỹ mang từ nhà ra, rồi lấy chiếc chăn mỏng cũng mang từ nhà ra đắp lên, lại lấy thêm một miếng vải bố trải sang một bên.

Lát nữa, lúc lên tàu hoặc xuống tàu, Diệp Thư sẽ dùng miếng vải bố này bọc chăn lại, khi không có ai, cô có thể cất thẳng vào siêu thị, còn nếu có người, cô sẽ mang xuống tàu, đợi khi nào không có ai rồi lại cất.

Tàu nhanh chóng lăn bánh, Diệp Thư nằm trên giường, nhắm mắt lại, mặc dù buổi chiều đã ngủ một giấc, nhưng cô ngủ không sâu, có lẽ là trong lòng lo lắng sợ nhỡ tàu.

Mơ màng một lúc, cô ngủ thiếp đi, ngủ một mạch đến tận sáng ngày hôm sau. Lúc này, tàu lại đến một ga khác, ga này lớn hơn ga Phong Hoa, người lên tàu khá đông.

Tàu dừng khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi mới tiếp tục lăn bánh.

Cô vừa xuống giường định ra phòng vệ sinh thì có tiếng gõ cửa, cô nói "Mời vào".

Cửa mở ra, người bước vào là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông này nhìn vé rồi ngồi xuống giường tầng dưới đối diện cô.

Người đàn ông nhìn Diệp Thư là con gái, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, cô cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với ông rồi đi ra nhà vệ sinh.

Lúc Diệp Thư từ nhà vệ sinh trở về, trong khoang đã có thêm một bà lão và một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi. Đứa bé đang chạy nhảy lung tung trên giường, bà lão ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn.

Diệp Thư cau mày, leo lên giường, bà lão thấy cô vào, còn nhiệt tình chào hỏi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 71



"Cháu gái, cháu đi tàu đến đâu vậy?"

Diệp Thư lạnh nhạt đáp: "Đến Bắc Thành ạ".

Thấy thái độ cô lạnh nhạt, bà lão bĩu môi, không thèm để ý đến cô nữa.

Lúc này, người đàn ông đối diện ngẩng đầu nhìn cô.

Diệp Thư lấy trứng ra định ăn sáng, lúc này đứa bé đã chạy xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy cô đang ăn trứng, lập tức không chịu.

"Bà ơi, cháu muốn ăn trứng."

Bà lão nói: "Trứng đâu mà ăn? Cháu vừa mới ăn sáng xong mà?"

Thằng bé liền nằm lăn ra đất, vừa lăn lộn vừa nói: "Cháu muốn ăn trứng gà, cháu muốn ăn trứng gà, chị gái kia ăn được, sao cháu lại không được ăn trứng gà?"

Bà lão thấy cháu trai nằm lăn ra đất, vội vàng trèo xuống, bế đứa bé lên, miệng nói: "Được rồi, bà cho cháu ngoan ăn trứng gà."

Bà lão bế đứa bé đứng dậy, mỉm cười nói với Diệp Thư: "Cô bé, cháu xem có thể cho cháu tôi một quả trứng gà được không?"

Bà lão vừa dứt lời, tay đứa bé đã giơ ra muốn chộp lấy túi của Diệp Thư, Diệp Thư nhanh tay lẹ mắt cầm lấy túi, nói với bà lão: "Không được, đây là lương khô của tôi, đưa cho cháu bà rồi tôi ăn gì?"

Bà lão lại nói: "Việc này dễ mà, cháu ăn của bà, hai bà cháu chúng ta đổi là được rồi".

Vừa nói, bà lão từ trong bọc của mình lấy ra một nắm bánh rau đen sì, định đưa cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhìn một cái, lắc đầu nói: "Không đổi."

Bà lão thấy Diệp Thư không đổi, lập tức lớn tiếng: "Cô bé này sao lại không có lòng thương người như vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ con, ăn của cháu một quả trứng thì có làm sao? Tôi đã nói đổi cho cháu mà cháu cũng không đổi."

Thằng bé thấy bà nội không xin được trứng, lập tức lại khóc ré lên, vừa khóc vừa gọi: "Cháu muốn ăn trứng gà, cháu muốn ăn trứng gà."

Diệp Thư nhìn hai bà cháu dưới đất, bực bội lấy chăn trùm đầu.

Bà lão thấy Diệp Thư không để ý tới mình, chỉ đành mở bọc của mình ra dỗ dành cháu trai.

"Ngoan nào, ngoan nào, bà cho cháu ăn trứng gà." Hóa ra trong bọc bà lão đã mang theo trứng gà.

Bà lão chỉ là thấy Diệp Thư còn nhỏ tuổi, tưởng rằng cô nhút nhát, nghĩ rằng thấy trẻ con khóc lóc om sòm, kiểu gì cũng phải cho đứa bé một quả.

Không ngờ Diệp Thư lại là người cứng rắn, ngay cả việc bà lấy bánh rau đổi cũng không chịu.

Không phải Diệp Thư cứng rắn, mà là nhìn hai bà cháu họ không giống như không có tiền mua trứng gà, bà lão này mặc trên người bộ quần áo không có một miếng vá nào. Chưa nói đến đứa bé kia, mặc trên người một bộ đồ lính màu xanh rêu, nhìn có vẻ mới tám chín phần, nhìn là biết gia đình rất khá giả.

Đối với những người có đủ tiền mua một chiếc giường ngủ, điều kiện của họ có thể tệ đến mức nào? Chỉ là muốn lợi dụng cô mà thôi.

Buổi trưa Diệp Thư ăn bánh bao, họ cũng không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đối diện ăn bánh bột ngô, lại tiến lên nói hai câu, thấy người đàn ông không để ý tới họ, bà ta mới thôi.

Có lẽ là thấy đối diện là một người đàn ông to cao, đứa bé kia cũng không dám lăn lộn ăn vạ.

Diệp Thư cũng không quan tâm đến họ, chỉ cần họ không chọc đến cô, cô sẽ coi như họ không tồn tại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ga Bắc Thành, những người trong toa của họ đều xuống ở ga Bắc Thành, Diệp Thư cũng không vội, đợi mọi người xuống gần hết, cô mới xách túi xuống tàu.

Diệp Thư xuống tàu, thấy không ít thanh niên mang theo hành lý, chắc đều là đến Bắc Thành học tập, tuy đều gầy gò ốm yếu nhưng tinh thần phấn chấn, ngẩng cao đầu. Bởi vì Diệp Thư ngồi khoang nằm nên trên tàu không nhìn thấy bọn họ.

Diệp Thư ra khỏi nhà ga, nhìn những người trên quảng trường, ăn mặc chỉnh tề, trên người rất ít miếng vá, còn có không ít phụ nữ mặc váy. Mặc dù nhìn có vẻ gầy gò, xanh xao nhưng tinh thần phấn chấn, so với người ở quê Diệp Thư thì tốt hơn nhiều.

Diệp Thư muốn tìm người hỏi đường đến Đại học Bắc Thành.

Nhìn thấy phía trước có một bà lão, mặc một bộ đồ màu xanh lam, trông đã ngoài 60 tuổi, nét mặt lộ rõ vẻ xúc động, chắc là đến đón người thân.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 72



Diệp Thư tiến đến hỏi bà lão đường đến Đại học Bắc Thành.

Bà lão thấy Diệp Thư là học sinh đến Đại học Bắc Thành học tập, còn nhiệt tình dẫn Diệp Thư đến trạm xe buýt, vừa hay có một chiếc xe buýt số 1 đang đỗ ở đó, bà lão nói với Diệp Thư đi xe buýt số 1, đến trạm Tân Tân xuống xe, sau đó chuyển sang tuyến số 3 là đến thẳng Đại học Bắc Thành.

Diệp Thư vội vàng cảm ơn bà lão, đồng thời lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo nhét vào tay bà lão, bà lão nhận được kẹo càng thêm vui vẻ. Cảm thấy quả nhiên là sinh viên đại học, thật là biết cách cư xử.

Diệp Thư lên xe buýt, nhìn qua cửa sổ, thấy bà lão vẫn đứng ở chỗ cũ, chắc là đã hẹn trước ở đây rồi.

Trên xe buýt đã có vài bạn trẻ ngồi, dưới chân ai nấy đều chất đầy túi lớn túi nhỏ, đang thảo luận sôi nổi điều gì đó, thấy cô lên xe thì dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bàn tán.

Cô ngồi trên xe một lúc, lại có một cô gái lên xe, cô gái này nhìn trái nhìn phải, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Cô ấy chủ động bắt tay cô, nói: "Chào cậu, tôi tên là Vương Giai Nghi, khoa Kế toán, Đại học Bắc Thành."

Cô cũng bắt tay cô ấy, nói: "Tôi cũng học Kế toán, Đại học Bắc Thành, tên là Diệp Thư."

Cô gái kia mừng rỡ: "Vậy thì trùng hợp quá, không chỉ cùng trường, mà còn cùng khoa nữa, không biết có học cùng lớp không?"

Thực ra trên xe phần lớn đều là sinh viên Đại học Bắc Thành, chỉ là không biết là khoa nào.

"Nhà cậu ở đâu? Tôi ở tỉnh Hà Bắc, cậu tự đến à?" Vương Giai Nghi hỏi một tràng.

Diệp Thư bật cười, đáp: "Tôi ở Mông Cổ, tự đến, sao cậu không nhờ ai đưa đến?"

Vương Giai Nghi đáp: "Bố mẹ ông bà tôi ai cũng muốn đưa tôi đến, nhưng tôi không cho. Nhà tôi cách đây cũng không xa, đi tàu chưa đầy một ngày là đến, họ đến còn phải xin nghỉ. Hơn nữa tôi lớn rồi, họ cứ coi tôi như trẻ con."

"Nhưng mà bố mẹ tôi nói, đợi khi nào gom góp đủ ngày nghỉ sẽ đưa ông bà đến thăm tôi."

Nhìn Vương Giai Nghi là biết ngay được cưng chiều từ bé, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, chân đi đôi giày da nhỏ màu trắng.

Trong thời đại mà quần áo của đa số mọi người đều vá chằng vá đụp, thật lòng mà nói Diệp Thư có chút ghen tị, bởi vì dù là hiện tại hay là ở những năm 60, cô đều là người thiếu thốn tình cảm gia đình.

Vương Giai Nghi vẫn đang líu lo nói.

"Diệp Thư, Diệp Thư, sao cậu mang ít đồ thế?"

"Diệp Thư, cậu đi đường mấy ngày?"



Diệp Thư chọn lọc trả lời vài câu hỏi.

"Hành lý của tôi gửi bưu điện rồi, nhà tôi hơi xa, mang theo đi tàu bất tiện." Diệp Thư đáp.

Vừa nói xong, xe buýt đã lăn bánh, rất nhanh đã đến trạm Tân Tân, mọi người xuống xe, đợi một lúc, lại lên tuyến số 3.

Trên đường đi rất thuận lợi, đến điểm dừng của Đại học Bắc Thành, mặc kệ những người khác, Vương Giai Nghi kéo Diệp Thư đi về phía trường.

Cổng trường toàn là học sinh xếp hàng chờ làm thủ tục nhập học, Diệp Thư và Vương Giai Nghi tìm thấy hàng của khoa Kế toán, xếp hàng, rất nhanh đã hoàn tất thủ tục nhập học, phân xong ký túc xá.

Diệp Thư và Vương Giai Nghi lại được phân vào cùng một phòng, lúc này, một bạn nam đi tới nói có thể đưa hai người đến ký túc xá, hai người vội vàng cảm ơn.

Chàng trai vừa đi vừa giới thiệu về trường, rất nhanh đã đến dưới tòa nhà ký túc xá, chàng trai bảo hai người lên lầu, nói rằng anh ta còn phải quay lại tiếp đón tân sinh viên, hai người Diệp Thư vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn, anh đi làm việc đi."

Chàng trai nhanh chóng chạy đi.

Phòng của hai người ở tầng 2 phòng 207, hai người lên lầu tìm được phòng 207, cửa phòng hé mở, hai người gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng đã có hai người, một người cao ráo mặc quân phục màu xanh lá cây đang trải giường, một người mặc áo sơ mi trắng, quần xanh đang ngồi trên giường đọc sách, vì ngồi nên không nhìn rõ cao thấp.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 73



Lượt xem: 167

Vương Giai Nghi bước vào giới thiệu: "Chào các bạn cùng phòng, tôi tên là Vương Giai Nghi, đến từ Hà Bắc."

"Tôi tên là Diệp Thư, đến từ Mông Cổ." Diệp Thư cũng giới thiệu.

Người đang dọn giường ngẩng đầu cười nói: "Chào các cậu, tôi tên là Cao Xướng, đến từ Đông Bắc."

"Tôi là Triệu Uyển Nhu, là người ở đây." Người đang ngồi đọc sách nói với vẻ mặt không chút thay đổi, mang theo sự kiêu ngạo của người Bắc Thành.

Diệp Thư tìm thấy giường của mình, giường ở tầng trên cạnh cửa sổ, vị trí rất đẹp, Diệp Thư lấy giẻ lau, ra phòng nước làm ướt, lau sạch bụi trên giường.

Lát nữa còn phải ra ngoài, kiếm cớ lấy hành lý đến.

Giường của Vương Giai Nghi ở tầng dưới đối diện giường Diệp Thư, hành lý của cô ấy cũng chưa mang đến, lúc nãy trên đường, cô ấy đã nói rồi, bố cô ấy sẽ nhờ người quen mang hành lý đến trường.

Diệp Thư nói là đi bưu điện lấy hành lý, Vương Giai Nghi và Cao Xướng đều muốn đi cùng giúp cô một tay, nhưng cô từ chối, nếu họ đi cùng, cô biết lấy hành lý ra thế nào?

Diệp Thư xuống lầu đi dạo trong trường một lúc. Lúc này trong trường rất nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy những sinh viên và phụ huynh tay xách nách mang hành lý. Tuy rằng nét mặt đa phần đều phờ phạc vì mệt nhưng ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.

Đi dạo một lúc, Diệp Thư hỏi thăm được vị trí bưu điện. Nơi này cách trường Đại học Bắc Thành không xa, đi về hướng đông hai ngã tư là tới. Diệp Thư không vào trong mà chỉ đứng ở cửa một lúc rồi quay lại.

Tìm một góc khuất không người gần trường, cô lấy hết số hành lý đã chuẩn bị sẵn ra, sau đó dùng lưới đựng phích nước nóng, bát ăn cơm, hộp cơm.

Rồi cô lại lấy ra hai cái chậu rửa mặt, thực sự là không thể chấp nhận được việc dùng chung một chậu để rửa mặt và rửa chân, sau đó cô mới xách hành lý về trường.

Về đến ký túc xá, Vương Giai Nghi đã ra cổng trường đợi người quen của bố để lấy hành lý, giờ vẫn chưa quay lại.

Cao Xướng thấy Diệp Thư xách nặng liền chạy tới giúp, nhìn thấy hai túi lưới trên tay Diệp Thư, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại mang cả phích nước nóng ở nhà đến đây vậy? Bao nhiêu thứ như này mà gửi bưu điện chắc tốn kém lắm?"

Diệp Thư vừa trải giường vừa trả lời: "Cũng chẳng còn cách nào khác, nghĩ đến việc mua ở đây, nhưng mà cũng không có tem phiếu! Nên đành phải mang hết những thứ dùng được theo."

Cô trải ga giường xong, lại lấy tấm ga trải giường bằng vải thô mua ở cửa hàng bách hóa hôm trước trải lên trên, dùng dây thép buộc hai đầu giường, tìm một mảnh vải treo lên làm màn.

Như vậy là Diệp Thư đã có một không gian riêng tư, muốn làm gì cũng tiện.

Cao Xướng thấy Diệp Thư treo màn, có không gian riêng tư, liền nói mình cũng phải mua vải về làm một cái.

Đang nói chuyện thì Vương Giai Nghi trở về, phía sau là người quen của bố cô ấy, đang vác một đống hành lý lớn nhỏ, sau khi để hành lý vào phòng cho cô ấy xong thì người đó rời đi.

Diệp Thư nhìn Vương Giai Nghi loay hoay dọn giường, dọn xong thì lại rối tung lên, Diệp Thư và Cao Xướng thấy vậy liền không chịu được mà xắn tay áo lên giúp đỡ.

Giúp cô ấy dọn giường xong, Vương Giai Nghi nhìn thấy tấm màn của Diệp Thư, lập tức nằng nặc đòi cô giúp cô ấy treo một cái.

Cô ấy lấy từ trong hành lý ra một mảnh vải bông in hoa màu trắng, nhờ Diệp Thư giúp treo lên.

Nhìn mảnh vải mà Vương Giai Nghi lấy ra, Diệp Thư khuyên cô ấy vải đẹp như vậy nên để dành may quần áo thì hơn, dùng làm màn thì tiếc quá.

Vương Giai Nghi bảo cứ treo lên đi, nhà cô ấy không thiếu vải, hóa ra bố cô ấy là phó giám đốc nhà máy dệt, mẹ cô ấy cũng làm việc trong nhà máy dệt, nhà cô ấy sống ở khu tập thể của nhà máy dệt.

Bọn họ dọn dẹp xong xuôi, hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa thấy đến, phòng của họ là phòng 6 người.

Ngoài bốn người họ ra còn hai người nữa, nhìn tên dán trên giường thì một người tên là Chiêu Đệ, một người tên là Viên Viên, không biết vì sao mà bây giờ vẫn chưa đến.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 74



Vì mới đến, còn thiếu kha khá đồ lặt vặt nên Diệp Thư và mọi người quyết định đến cửa hàng của trường xem sao.

Bốn người khóa cửa phòng, xuống dưới nhà hỏi thăm vị trí cửa hàng, Cao Xướng và Vương Giai Nghi vừa đi vừa nói chuyện rôm rả đi trước, Diệp Thư và Triệu Uyển Nhu đi phía sau.

Nhìn Cao Xướng có vẻ là người cởi mở, Vương Giai Nghi lại càng hoạt bát, rất hợp nhau.

Triệu Uyển Nhu nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng cô ấy không hề rời khỏi nhóm nên không khó để hòa hợp.

Cô chỉ không biết tính cách của hai người còn lại là gì, liệu họ có thể hòa hợp với nhau không?

Bốn người đi một lát thì đến cửa hàng, bên trong đông nghẹt người, không sao chen chân vào được.

Lúc này, lợi thế chân dài của Cao Xướng đã phát huy tác dụng, cô ấy đi trước mở đường, vừa chen vào vừa hô: "Nhường đường một chút, nhường đường một chút."

Diệp Thư và mọi người đi theo phía sau, vất vả lắm mới chen vào được bên trong, cũng chẳng có thời gian để chọn lựa, thấy thứ gì cần dùng là vội vàng bảo nhân viên bán hàng lấy.

May mà trước khi đến, bọn họ đều đã nghĩ kỹ xem cần mua gì rồi.

Mua xong đồ, trả tiền, tôi vội vàng chen theo Cao Xướng ra ngoài, ra đến nơi bốn người nhìn nhau cười phá lên.

Bốn người đúng là trông thảm hại quá, tóc Triệu Uyển Nhu thì rối bù, tóc ngắn của Vương Giai Nghi cũng dựng hết cả lên, thê thảm nhất là Cao Xướng, không chỉ tóc dựng ngược mà đôi giày trắng cũng biến thành giày đen.

Bốn người cũng mua được kha khá đồ, Diệp Thư mua cốc đánh răng, bàn chải, thìa ăn cơm, móc phơi quần áo, còn mua xà phòng cục, xà phòng thơm, dầu gội đầu.

Ba người Cao Xướng cũng mua xà phòng cục, xà phòng thơm, dầu gội đầu, ngoài ra họ còn mua thêm phích nước, chậu rửa mặt và một số thứ lặt vặt cần thiết.

Lúc bốn người Diệp Thư về đến ký túc xá thì hai người còn lại trong phòng đã đến, bên trong ồn ào náo nhiệt, Diệp Thư gõ cửa bước vào, lễ phép chào hỏi mọi người trong phòng.

Mọi người trong phòng thấy Diệp Thư bước vào đều im lặng, trên giường Vương Giai Nghi có một cô gái mặc váy trắng đang ngồi, nếu đoán không nhầm thì chắc là Hứa Viên Viên. Hứa Viên Viên ở giường tầng trên của Vương Giai Nghi.

Người đang bận rộn trước giường Hứa Viên Viên là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, bên cạnh còn có một người phụ nữ rất giống Hứa Viên Viên. Chắc là mẹ của Hứa Viên Viên.

Mẹ Hứa Viên Viên lấy từ trong túi ra một nắm kẹo, chia cho từng người trong số họ, vừa cười vừa nói: “Chắc các cháu đều là bạn học của Viên Viên nhỉ! Nào, ăn kẹo đi, ăn kẹo đi."

“Cảm ơn dì ạ!” Diệp Thư và mọi người đáp lễ.

Mẹ Hứa Viên Viên đứng bên cạnh bắt chuyện với họ.

Sau khi biết bố Vương Giai Nghi là phó giám đốc nhà máy, bố mẹ Cao Xướng đều là quân nhân, Triệu Uyển Nhu là người bản địa Bắc Thành, còn Diệp Thư là người nông thôn tỉnh Mông Cổ thì bà rõ ràng trở nên nhiệt tình hơn với ba người họ, còn với Diệp Thư thì lại lạnh nhạt hẳn.

Diệp Thư khẽ cười nhạt, đặt kẹo lên bàn rồi quay người đi dọn dẹp tủ của mình, vị trí sau cánh cửa có một chiếc tủ cao, bên trên chia thành từng ngăn tủ, mỗi người trong ký túc xá của họ có một ngăn.

Diệp Thư tìm thấy tủ của mình, lấy giẻ lau sạch sẽ bên trong, sau đó lấy ra hai tờ báo lót vào, sau đó mới để bột giặt, xà phòng mua về vào trong.

Thấy Diệp Thư sắp xếp tủ, ba người Cao Xướng cũng vội vàng đến dọn dẹp.

Vương Chiêu Đệ ở giường dưới của Diệp Thư cũng đang sắp xếp hành lý.

Vương Chiêu Đệ cao khoảng 1m55, mặc trên người bộ quần áo vá chằng vá đụp. Dưới chân là đôi giày vải cũ, khuôn mặt gầy gò hốc hác, trên hành lý cũng vá chằng vá đụp.

Tuy được giặt sạch sẽ nhưng nhìn mỏng manh, cứng ngắc, trông không đủ ấm, trên đôi tay đang dọn hành lý có những vết chai sạn dày.

Diệp Thư và mọi người đi vào, cô ấy cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn cúi đầu im lặng sắp xếp hành lý của mình.

Diệp Thư bước tới hỏi: “Bạn học, cậu có cần giúp đỡ không?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 75



Vương Chiêu Đệ lắc đầu “Không cần."

Thấy vậy, Diệp Thư cởi giày leo lên giường trên, kéo rèm, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đầu cô còn nghe thấy tiếng Hứa Viên Viên cằn nhằn bố dọn dẹp chậm, giọng điệu nũng nịu, dần dần Diệp Thư chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi Diệp Thư tỉnh lại thì bên ngoài đã không còn tiếng động, cô vén rèm nhìn ra ngoài, gia đình Hứa Viên Viên đã rời đi, ngoài Triệu Uyển Nhu vẫn đang đọc sách, Cao Xướng và Vương Giai Nghi cũng đang ngủ.

Vương Chiêu Đệ ở giường dưới nên Diệp Thư không nhìn thấy, cũng không biết cô ấy có còn ở đó không.

Thấy Diệp Thư tỉnh, Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng hỏi: “Xuống nhà ăn ăn cơm không?

Diệp Thư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giờ này nhà ăn còn ai không?”

“Mấy hôm nay nhà ăn mở cửa cả ngày, để sinh viên và phụ huynh đến có cơm nóng ăn.” Triệu Uyển Nhu bỏ sách xuống nói.

“Vậy xuống xem sao.” Diệp Thư lật người xuống giường.

Trong lúc họ nói chuyện, Vương Giai Nghi và Cao Xướng cũng tỉnh dậy, thấy Diệp Thư và Triệu Uyển Nhu muốn xuống nhà ăn, hai người cũng vội vàng xin đi cùng.

Vương Chiêu Đệ cũng ở kí túc xá, Diệp Thư hỏi cô ấy có muốn đi cùng không?

Không ngoài dự đoán, cô ấy lại từ chối, xem ra, gia cảnh nhà cô ấy chắc là không được tốt lắm.

Thật ra bây giờ những người có thể học lên đại học, điều kiện gia đình đều không tệ, như cô là số ít, còn như Vương Chiêu Đệ thì gần như là không có.

Nhìn cách ăn mặc của cô ấy, gia đình chắc hẳn rất khó khăn, khó khăn như vậy mà vẫn có thể cho cô ấy học lên đại học, ở nông thôn trường hợp như vậy gần như là tuyệt vô cận hữu, nếu là con trai thì may ra còn có khả năng.

Bốn người đến nhà ăn, trong nhà ăn đã chật kín người, ai cũng đã mua cơm, đang cắm cúi ăn ngấu nghiến.

Các quầy bán cơm đều xếp hàng dài, bốn người xếp hàng phía sau, theo dòng người từ từ di chuyển.

Đến lượt bọn họ thì đã là 20 phút sau, Diệp Thư nhìn cơm ở quầy, chẳng có chút ngon miệng nào, một rổ bánh bao bột ngô đen sì, một rổ rau xào, ít bắp cải, nhiều rau dại, rồi là một thùng canh rau.

Bốn người nhìn nhau, chỉ có thể mỗi người mua một cái bánh bao, rồi lấy một bát canh rau miễn phí.

Tìm một chỗ ngồi xuống, thử cắn một miếng bánh bao, thô ráp đến mức nghẹn họng, thật sự nuốt không trôi. Cô chỉ có thể bẻ nhỏ bánh bao ra, ngâm vào canh cho mềm rồi mới ăn được.

Mọi người thấy cô ăn như vậy, cũng học theo cách ngâm bánh bao vào canh, lúc này mới thấy dễ nuốt hơn một chút.

Ăn xong, bốn người liền trở về kí túc xá, bởi vì ngày mai chính thức khai giảng, hôm nay bọn họ dự định đi ngủ sớm, để dưỡng sức.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, sáng sớm, trong kí túc xá đã có động tĩnh, thì ra là Vương Chiêu Đệ.

Chỉ thấy cô ấy lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, lại lấy ra một miếng dưa muối nhỏ, ngồi trên giường ăn, có lẽ bánh bao quá cứng, khiến cô ấy phải rướn cổ nuốt.

Vất vả lắm mới nuốt trôi, Vương Chiêu Đệ lấy ra một cái bình thủy tinh, liếc nhìn giường của cô, rồi cầm bình nước nóng của cô rót đầy bình thủy tinh.

Thật ra cô định dậy đi vệ sinh, thấy Vương Chiêu Đệ như vậy liền nằm xuống lại.

Nghĩ lát nữa hẵng đi, lúc này mà xuống, hai người đều sẽ ngại.

Vương Chiêu Đệ ăn xong rất nhanh liền ra ngoài, lúc này cô mới xuống giường đi vệ sinh.

Nghe tiếng động, mọi người trong kí túc xá cũng thức dậy, đều đứng dậy rửa mặt.

Cô không muốn đi ăn ở nhà ăn, nên bảo Cao Xướng bọn họ đừng đợi, đợi bọn họ đi hết, cô đóng cửa lại, lấy một hộp sữa, một cái bánh mì ra ăn.

Ăn xong, cô cất vở, bút vào cặp, ra khỏi cửa đi đến lớp học, hôm qua cô đã hỏi được vị trí lớp học rồi.

Tòa nhà dạy học cách kí túc xá không xa, rất nhanh cô đã tìm thấy. Tòa nhà dạy học có tất cả bốn tầng, lớp của cô ở tầng ba, cô lên lầu, tìm được lớp học, liền nhìn thấy Vương Chiêu Đệ đã đến, đang ngồi ở vị trí phía trước.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 76



Trong lớp học đã có khá nhiều sinh viên, hoặc ngồi cùng bạn mới quen, hoặc là cùng phòng kí túc xá ngồi cùng nhau, đều đang nhỏ giọng nói chuyện.

Cô tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau, đặt cặp sách lên bàn.

Một nữ sinh ngồi phía trước quay đầu lại.

"Chào cậu, tôi tên là Mã Linh, đến từ tỉnh Hồ, sao cậu lại ngồi một mình vậy?"

"Chào cậu, tôi tên là Diệp Thư, đến từ Mông Cổ, bạn cùng phòng của tôi đều đi ăn cơm rồi, tôi không đi, nên đến đây trước."

Vừa nói xong thì Cao Xướng bọn họ cũng đi vào, cô vẫy tay với bọn họ, bọn họ đều đi đến ngồi cạnh cô.

Sinh viên lục tục vào lớp, lớp cô có lẽ có khoảng 30 người.

Rất nhanh giáo viên bước vào, đứng trên bục giảng, tự giới thiệu: "Tôi tên là Ngô Hoành Vĩ, là cố vấn học tập của các em, sẽ đồng hành cùng các em trong suốt bốn năm đại học, mong các em học tập thật tốt, sớm trở thành trụ cột của đất nước."

Giáo viên nói xong, phía dưới vang lên một tràng pháo tay.

Giáo viên giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nói tiếp: "Bây giờ chúng ta hãy giới thiệu bản thân, sau đó chọn cán bộ lớp, ai xung phong lên trước?"

Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lúc này, một bạn nam đứng dậy: "Để em trước."

Bạn nam bước lên bục giảng.

"Tôi tên Triệu Chấn Hưng, 20 tuổi, đến từ huyện Ngô Ninh, tỉnh Tứ Xuyên, mong mọi người giúp đỡ." Nói xong, cậu ấy cúi chào mọi người rồi bước xuống.

"Tôi tên là..."

Mọi người lần lượt lên giới thiệu về bản thân, rất nhanh đã đến lượt Diệp Thư.

"Tôi là Diệp Thư, 18 tuổi, đến từ huyện Phong Hoa, tỉnh Mông Cổ, hy vọng sau này được học tập và tiến bộ cùng mọi người, cảm ơn mọi người." Diệp Thư nói xong liền bước xuống.

Rất nhanh mọi người đã giới thiệu xong, bắt đầu chọn lớp trưởng.

Những bạn có ý định ứng cử đều lên phát biểu, cuối cùng đã chọn ra được ban cán sự lớp.

Lớp trưởng là Triệu Chấn Hưng, lớp phó học tập là Trần Nam, một bạn nam đeo kính, còn Cao Xướng ở cùng phòng ký túc xá với cô được chọn làm lớp phó thể dục.

Cố vấn viên thấy ban cán sự lớp đã được chọn xong, liền bảo lớp trưởng thống kê danh sách để phát trợ cấp.

Diệp Thư khi đi học được nhận trợ cấp, nếu tiết kiệm thì cơ bản đủ chi tiêu.

Lớp trưởng dựa theo danh sách, ai nhận trợ cấp thì ký tên vào, Diệp Thư cầm 12 đồng 5 hào trong tay, trong lòng rất vui, đây là lần đầu tiên cô nhận được tiền do chính mình làm ra.

Mặc dù Diệp Thư có tiền, nhưng đó đều là tiền kiếm được từ siêu thị, không giống như thế này.

Phát xong trợ cấp, cố vấn viên dặn mọi người chép thời khóa biểu, ngày mai đến lớp đúng giờ, sau đó mới cho mọi người về.

Ngày tháng lên lớp trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã nửa tháng.

Hôm nay là chủ nhật, Cao Xướng và mọi người muốn giặt quần áo, Diệp Thư vừa cầm bánh xà phòng lên đã thấy không đúng lắm, bánh xà phòng ít hơn hẳn lần trước cô dùng.

Diệp Thư liền hỏi: "Ai dùng xà phòng của tôi?"

Vương Giai Nghi và những người khác đều nói không dùng, Hứa Viên Viên cũng lắc đầu, trong phòng chỉ có Vương Chiêu Đệ là không có ở đây, Diệp Thư không nói gì nữa, cầm một bánh xà phòng mới đi giặt đồ.

Đến trưa Vương Chiêu Đệ quay lại, Diệp Thư hỏi thẳng: "Vương Chiêu Đệ, có phải cậu đã dùng xà phòng của tôi không?"

Vương Chiêu Đệ thấy mọi người đều nhìn mình, vội vàng nói: "Không có, tôi không dùng, Diệp Thư, cậu đừng có mà xem thường người khác."

Diệp Thư tức đến mức bật cười: "Tôi xem thường cậu lúc nào, cậu nói cậu không dùng, vậy hôm qua cậu dùng gì để giặt quần áo, tôi chưa từng thấy cậu mua xà phòng bao giờ."

"Lúc nãy tôi cầm bánh xà phòng thì nó vẫn còn ướt, hôm qua chúng tôi đều không giặt đồ, không phải cậu thì là ai?"

Vương Chiêu Đệ bị Diệp Thư nói đến mức không trả lời được, cuối cùng bật khóc: "Diệp Thư, cậu bắt nạt người khác, các cậu hợp sức lại cô lập tôi, các cậu xem thường tôi."

Phòng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, các phòng xung quanh đều thò đầu ra ngoài cửa xem.

Rất nhanh, cô quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng động liền chạy đến: "Chuyện gì vậy, ồn ào cái gì?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 77



Diệp Thư không để ý đến Vương Chiêu Đệ, kể lại đầu đuôi câu chuyện với cô quản lý, không thêm bớt một chút nào.

Cuối cùng, Diệp Thư nói thêm: "Tôi đã sớm phát hiện Vương Chiêu Đệ lén dùng nước nóng trong phích của tôi, vì giữ thể diện cho cậu ấy, nên tôi vẫn luôn giả vờ như không biết."

"Lần này, cậu ấy lại lén dùng xà phòng của tôi, đó là xà phòng tôi dùng để giặt đồ lót, nên tôi mới tức giận như vậy, không hỏi tự lấy là trộm cắp, là sinh viên mà không có chút phẩm chất nào cả."

Hứa Viên Viên cũng đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, hôm trước kem dưỡng da của tôi cũng bị mất một mảng lớn, tôi cứ tưởng mình nhớ nhầm."

Cao Xướng cũng nói: "Tương ớt của tôi cũng bị mất..."

"Còn tôi..."

Có vẻ như ai cũng bị mất đồ, lúc trước không ai nhắc đến, chỉ là phát hiện bị mất, cũng không ai nghĩ theo hướng này, đều tưởng mình nhớ nhầm.

Lần này quá rõ ràng, không nói đến việc bánh xà phòng vốn còn hơn một nửa, giờ chỉ còn lại một mẩu nhỏ, hơn nữa Diệp Thư đã hai ngày không dùng, bề mặt bánh xà phòng vẫn còn ướt.

Diệp Thư mới phát hiện ra, nếu không biết chừng còn bao lâu nữa mới bị phát hiện.

Thấy mọi người đều nói như vậy, cô quản lý liền nhìn về phía Vương Chiêu Đệ.

Vương Chiêu Đệ tái mặt, chỉ nhấn mạnh: "Các cậu chính là xem thường tôi, đều là bắt nạt tôi."

Cô quản lý ký túc xá nhíu mày: "Vương Chiêu Đệ, rốt cuộc em có tự ý dùng đồ của người khác không?"

Vương Chiêu Đệ thấy không thể chối cãi, đành thừa nhận: "Em giặt quần áo hết xà phòng, nên mượn tạm của Diệp Thư một ít."

Triệu Uyển Nhu bồi thêm: "Là hết hay là chưa mua? Mọi người đều có mắt, tự nhìn rõ."

"Đúng đấy, mượn đồ phải xin phép, được cho phép mới được mượn, trẻ lên ba cũng hiểu."

"Tôi thấy là muốn chiếm tiện nghi."

Những người xung quanh cũng xì xào bàn tán.

Vương Chiêu Đệ thấy mọi người nói mình như vậy, đỏ hoe mắt, vừa khóc vừa gào lên: "Các người khinh tôi nghèo chứ gì? Dùng một chút thì đã làm sao? Các người giàu có như vậy, sao lại keo kiệt như thế chứ?"

Mọi người nhìn cô ta, không nói nên lời.

Cô quản lý ký túc xá cau mày chỉ trích Vương Chiêu Đệ, yêu cầu cô ta mua một bánh xà phòng mới trả cho Diệp Thư.

Rồi quay sang nói với Diệp Thư và các bạn: "Các em cũng phải đoàn kết với bạn bè..."

Cô quản lý bảo mọi người giải tán rồi mới quay về.

Bình thường tuy là bốn người Diệp Thư, Cao Xướng, Vương Giai Nghi, Triệu Uyển Nhu chơi chung.

Nhưng cũng có rủ Vương Chiêu Đệ và Hứa Viên Viên. Vương Chiêu Đệ luôn lủi thủi một mình, mọi người rủ cũng không đi, ở ký túc xá cũng không tham gia vào câu chuyện của mọi người.

Nên sau này không ai rủ cô ta nữa, không ngờ cô ta lại nghĩ mọi người khinh thường mình.

Hứa Viên Viên thì có đi chơi với mọi người vài lần, nhưng lại đỏng đảnh, cái gì cũng phải theo ý cô ta, mọi người cũng không phải mẹ cô ta, ai rảnh mà chiều chuộng cô ta chứ! Cuối cùng cũng chẳng ai rủ cô ta nữa.

Cuộc sống nhanh chóng đi vào quỹ đạo, trong ký túc xá trừ Vương Chiêu Đệ ra, mọi người đều sống hòa thuận với nhau. Hứa Viên Viên tuy vẫn đỏng đảnh, nhưng có lẽ biết mọi người không ai chiều chuộng cô ta, nên cũng không còn làm nũng nữa.

Giai đoạn này việc học không nặng nề lắm, ngày chỉ học một hai tiết là chuyện thường, vì thế Diệp Thư quyết định đi chợ đen một chuyến.

Nếu có thể, Diệp Thư muốn mua một căn nhà ở Bắc Thành, sau này tốt nghiệp sẽ ở lại đây. Giờ đi chợ đen, biết đâu lại đổi được thứ gì tốt.

Những ngày không có tiết, Diệp Thư đi dạo quanh đó hai ngày, rồi cũng tìm được chỗ chợ đen, cách trường hai trạm xe, cũng nằm trong một con ngõ hẻm.

Cả lối vào và ra đều có người canh gác, dù mua hay bán gì cũng phải nộp năm hào. Diệp Thư đi dạo một vòng, thấy đồ ở đây còn nhiều hơn ở quê, ngay cả dầu gội, mỹ phẩm của nước ngoài cũng có.

Nhưng mà ít người mua mấy thứ đó, bây giờ mọi người cần nhất vẫn là lương thực, bởi vì hạn hán vẫn chưa dứt.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 78



Sáng nay Diệp Thư không có tiết, bèn chuẩn bị đi chợ đen, cô cũng không mang nhiều, chuẩn bị sẵn 20 cân gạo, 20 cân bột ngô, muốn đi thăm dò trước.

Ra khỏi cổng trường, Diệp Thư bắt xe buýt đến trạm gần chợ đen, xuống xe, cô tìm một góc khuất, lấy đồ ra, lấy khăn che đầu, đeo khẩu trang, đến chợ đen, nộp năm hào rồi đi vào.

Bên trong có khá nhiều người bán hàng, có người đang nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm món đồ mình cần, có người đang nhỏ giọng trò chuyện, hình như đang trả giá.

Diệp Thư đi vào trong nửa con phố, vẫn chưa thấy ai bán lương thực, chỉ thấy mọi người nhìn chằm chằm vào túi cô đang xách, đoán có lẽ là lương thực, ánh mắt lập tức sáng lên, đều lặng lẽ bám theo Diệp Thư từ xa.

Đợi Diệp Thư tìm được một khoảng đất trống, đặt túi xuống, mở miệng túi, thấy bên trong đúng là lương thực, mọi người lập tức xúm lại.

Chưa để Diệp Thư lên tiếng, mọi người đã bắt đầu nói người muốn mua ba cân, người muốn mua năm cân, chẳng ai hỏi giá, cứ như thể bất chấp giá nào cũng mua.

Diệp Thư vội vàng che chắn túi: "Mọi người đừng tranh giành, gạo tẻ hai đồng rưỡi một cân, bột ngô một đồng rưỡi một cân.

Một bà lão định mặc cả, nhưng chưa kịp nói thì người bên cạnh đã lên tiếng nói cho tôi mười cân gạo tẻ, mười cân bột ngô.

Bà lão thấy vậy, không kịp mặc cả, đành phải kiểm tra tiền trong túi rồi vội vàng nói cho tôi năm cân gạo tẻ, năm cân bột ngô, chẳng mấy chốc 20 cân gạo, 20 cân bột ngô đã hết sạch.

Xung quanh cũng phải đến mười mấy người, chỉ bốn năm người mua được, số người còn lại chỉ biết tiếc hùi hụi vì mình đã không nhanh tay.

Mọi người vây quanh Diệp Thư hỏi: "Cô gái, khi nào cô lại đến nữa? Chúng tôi đều chưa mua được."

Diệp Thư vừa gấp túi lại cất đi vừa nhìn mọi người, nói: "Tôi cũng không biết khi nào có, khi nào có tôi sẽ lại đến".

Cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến Diệp Thư hơi sợ hãi, từ đó có thể thấy mọi người đều rất thiếu lương thực.

Nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người nhìn mình, Diệp Thư thật sự muốn mang thêm lương thực ra, nhưng cô không dám, nếu cô lấy ra số lượng lớn lương thực, giá cả lại không cao, rất nhanh sẽ khiến người ta chú ý, đó chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Lấy ra một lượng nhỏ, giá cả lại đắt, có thể giải thích là lấy từ bên ngoài vào, nhưng không thể thường xuyên đến, một tháng đến hai ba lần là được rồi.

Thấy Diệp Thư nói như vậy, mọi người tản ra, Diệp Thư cũng đi theo dạo quanh xem sao.

Đi được vài bước, Diệp Thư phát hiện có người đi theo sau mình, cô ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, chân đi giày da, đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, gầy đến mức hốc hác, nhìn cao khoảng 1m80, nhưng chắc chắn không quá 50kg.

Thấy Diệp Thư quay đầu lại, người đàn ông dừng bước, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, chỉ ngại ngùng đỏ mặt.

Diệp Thư lại quay đầu đi về phía trước, người đàn ông vẫn đi theo sau, Diệp Thư quay đầu lại thì người đàn ông dừng lại, Diệp Thư đi về phía trước, anh ta lại đi theo, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Diệp Thư tức đến mức bật cười.

Diệp Thư quay người, đi đến trước mặt người đàn ông.

"Anh đi theo tôi làm gì?" Diệp Thư tức giận hỏi.

"Tôi muốn dùng cái này đổi lấy một ít lương thực." Người đàn ông nói nhỏ, đồng thời đưa cho Diệp Thư xem thứ trong cặp sách của mình.

Tim Diệp Thư đập thình thịch, cô rõ ràng nhìn thấy một thỏi vàng.

Diệp Thư không khỏi động lòng, nhưng vẫn cố kìm nén.

"Tôi không còn nữa, anh đi chỗ khác xem thử đi." Diệp Thư nói xong liền quay người bỏ đi.

Người đàn ông đi theo sau cô, khẩn cầu: "Cô gái, tôi xin cô, vợ tôi vừa sinh con, trong nhà không còn gì ăn, sữa bột mua cũng hết rồi, con gái tôi đói khóc ngặt nghẽo, tôi thật sự không còn cách nào khác, xin cô giúp đỡ."

Nhìn người đàn ông sắp khóc đến nơi, Diệp Thư cũng động lòng trắc ẩn.

Diệp Thư bảo người đàn ông đi theo mình ra ngoài, tìm một góc tường vắng vẻ, hỏi người đàn ông: "Anh muốn gì? Cần sữa bột sao?"

Người đàn ông mừng rỡ nói: "Cần, cần, sữa bột bao nhiêu tôi cũng lấy, tôi còn muốn 20 cân gạo tẻ, có gạo nếp thì tôi cũng lấy."

Người đàn ông đưa thỏi vàng cho Diệp Thư, hỏi cô: "Cô xem cái này có đủ không, không đủ tôi về nhà lấy thêm."

Diệp Thư nhận lấy thỏi vàng, xem xét rồi trả lại cho anh ta.

"Cái này của anh là 5 lạng nhỉ, có thể đổi 5 túi sữa bột, 20 cân gạo tẻ, 20 cân bột mì, 10 cân gạo nếp, đương nhiên, nếu anh muốn khoai lang thì có thể đổi 200 cân."

Người đàn ông nghe xong, lập tức đồng ý.

Diệp Thư bảo anh ta đợi ở đây, lát nữa cô sẽ mang đồ đến cho anh ta.

Diệp Thư quay người rời đi, đi dạo thêm hai mươi mấy phút nữa, tìm một nơi vắng vẻ, lấy xe đẩy nhỏ ra, đặt tất cả đồ lên đó, sữa bột bỏ lớp bao bì bên ngoài, chỉ còn lại túi nhựa bên trong, lấy một miếng vải bạt bọc lại.

Người đàn ông đang đợi đến sốt ruột, sợ Diệp Thư không đến, đang ngó nghiêng xung quanh, thấy Diệp Thư từ xa đẩy xe tới, vội vàng chạy ra đón.

"Tôi còn tưởng cô không đến nữa chứ." Người đàn ông nói với Diệp Thư.

"Tôi phải bảo người ta chuẩn bị đồ cho anh, rồi đẩy đến đây, cũng mất kha khá thời gian, đồ đều ở đây cả rồi, anh xem đi." Diệp Thư đưa cái cân cho anh ta.

Người đàn ông nhận lấy cái cân, ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không biết dùng cân."

Diệp Thư bất đắc dĩ nhận lấy, cân cho anh ta xem.

"Anh xem đây là 10 cân, đây là 20 cân."

Người đàn ông cân xong, Diệp Thư lại đưa sữa bột qua, đây là năm túi sữa bột, mỗi túi 400 gram.

Người đàn ông nhận lấy sữa bột, nâng niu như báu vật.

"Như vậy là con gái tôi không sợ đói rồi."

Người đàn ông đưa thỏi vàng cho Diệp Thư, Diệp Thư nhận lấy giả vờ cất vào cặp sách nhưng thực chất là cất vào siêu thị.

Diệp Thư quay người định đi thì người đàn ông lại gọi cô lại.

"Cô gái, tôi tên là Vạn Gia Đống, là kỹ thuật viên của xưởng thép, nhà tôi ở số 127 đường Hoài Dương, nếu có sữa bột hay lương thực gì thì nhất định phải tìm tôi nhé, bao nhiêu tôi cũng mua, cô muốn tiền hay muốn đồ gì cũng được."

Diệp Thư nghĩ ngợi, đây cũng là một cách hay, đỡ phải đi chợ đen lâu ngày nguy hiểm.

Diệp Thư gật đầu đồng ý, hẹn thời gian rồi sẽ mang đến tận nhà cho anh ta.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 79



Những ngày tiếp theo, Diệp Thư sống rất trọn vẹn, vẫn dành phần lớn thời gian cho việc học, mỗi tháng đến chợ đen hai lần.

Diệp Thư và Vạn Gia Đống cũng đã rất quen thuộc, nhờ anh ta kết nối, ngoài tiền, Diệp Thư còn đổi được rất nhiều thứ tốt, riêng vàng thỏi đã có 20 thỏi, vòng tay ngọc bích 5 đôi, còn có thêm vài món trang sức bằng vàng. Tiền cũng không ít, đã có hơn sáu nghìn.

Hôm nay lại là ngày đến nhà Vạn Gia Đống giao hàng, hiện tại Diệp Thư không chỉ bán lương thực mà còn bán cả dầu gội, xà phòng.

Đồ dùng vệ sinh cá nhân là do vợ Vạn Gia Đống là Trần Tuệ bán, Trần Tuệ làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa nên có điều kiện thuận lợi.

Mỗi món bán được, Diệp Thư cho cô ấy năm hào, đừng coi thường năm hào này, cộng dồn lại một tháng còn nhiều hơn cả lương của cô ấy, Trần Tuệ làm rất hăng hái.

Diệp Thư đẩy hàng đến nhà Vạn Gia Đống, Trần Tuệ mở cửa cho Diệp Thư vào, dỡ đồ xuống, sau đó mới vào nhà lấy tiền bán đồ đợt trước, bây giờ Diệp Thư đều để đồ ở nhà Trần Tuệ, đợi bán hết rồi mới thanh toán.

Ban đầu là do Vạn Gia Đống sau khi mua được lương thực từ Diệp Thư đã mang biếu bố mẹ hai bên nội ngoại mỗi nhà 3 cân gạo.

Tin tức Vạn Gia Đống mua được lương thực bắt đầu lan truyền trong họ hàng bạn bè, ai cũng nhờ anh ta mua hộ.

Tổ tiên nhà Vạn Gia Đống là thương gia giàu có, điều kiện họ hàng bạn bè cũng rất tốt, trong tay có không ít đồ tốt, những thứ của Diệp Thư đều là đổi được từ tay họ.

Diệp Thư nhận tiền, đang định quay về, Vạn Gia Đống đẩy cửa bước vào.

Vừa vào cửa thấy Diệp Thư còn chưa đi liền thở phào nhẹ nhõm.

"May quá, về kịp lúc, cô còn chưa đi. Lần trước cô nói muốn mua nhà phải không? Có tin rồi đấy."

Diệp Thư nghe vậy bèn ngồi xuống lại.

"Nhanh vậy đã có tin rồi sao? Là nhà kiểu gì vậy?" Diệp Thư vừa mừng vừa bất ngờ.

Diệp Thư đã muốn mua nhà từ lâu, đã muốn ở lại Bắc thành thì phải có nhà riêng.

Chỉ là bây giờ nhà khó mua, nhà nhà đều thiếu nhà ở. Hầu hết mọi người thậm chí cả nhà chục người chen chúc sống chung với nhau.

Anh em kết hôn rồi cũng chỉ là dùng rèm ngăn cách, hoàn toàn không có không gian riêng tư.

Người có nhà thì không thiếu tiền, cũng sẽ không bán nhà.

Lần trước Diệp Thư đến giao hàng, đã nhờ Vạn Gia Đống giúp đỡ hỏi thăm, nếu có ai bán nhà thì nhất định phải báo cho cô. Chỉ cần có nhà, muốn tiền muốn lương thực gì cũng được.

Vạn Gia Đống ngồi xuống, uống một ngụm nước: "Chuyện này cũng là trùng hợp, tôi có một người anh em tên Thạch Lỗi, cô nói muốn mua nhà, hai hôm trước tôi đã nhờ cậu ấy hỏi thăm, hôm nay cậu ấy nói với tôi, một người bạn cũ của ông nội cậu ấy có một căn tứ hợp viện nhỏ muốn bán."

Không phải là cô nhờ anh ta hỏi thăm nhà sao? Anh ta vừa nghe được tin này liền chạy đến nói với cô ngay.

Thạch Lỗi thì Diệp Thư biết, người này mua lương thực của Diệp Thư không ít, chỉ là chưa từng gặp mặt mà thôi.

Diệp Thư nghe vậy rất cảm động, thúc giục Vạn Gia Đống đi tìm anh em của mình, nếu có thể, cô muốn xem nhà trước.

Thấy Diệp Thư giục gấp, Vạn Gia Đống đành phải ra ngoài tìm người.

Diệp Thư cũng không vội đi nữa, lại ngồi xuống nói chuyện phiếm với Trần Tuệ.

Một lúc sau, Vạn Gia Đống bước vào cùng một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi. Người đàn ông này cao khoảng 1m8, nặng có lẽ không quá 60 cân. Anh ta có lông mày rậm và đôi mắt to, vì người quá gầy, hai má hóp vào, đôi mắt trông càng to hơn.

Vạn Gia Đống giới thiệu: "Đây là người anh em của tôi, Thạch Lỗi."

Sau đó chỉ vào Diệp Thư: "Đây là Diệp Thư, lương thực nhà chúng ta đều là mua của cô ấy, cũng là cô ấy muốn mua nhà."

Thạch Lỗi đưa tay ra: "Chào cô, đồng chí Diệp Thư."

"Chào anh!" Diệp Thư đứng dậy bắt tay anh.

Thạch Lỗi ngồi xuống trực tiếp giới thiệu về căn nhà.

"Căn nhà này là của một người bạn của ông nội tôi, gia đình ông ấy đời trước có người làm quan lớn, trong nhà có mấy căn nhà."
 
Back
Top Bottom