Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1120



Chỗ ở của Cố Kỳ Châu cách nhà hàng khách sạn Vân Thượng hơi xa, nên Lục Hạo Vũ đã gọi điện trước để nhà hàng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Lái xe đưa hai chị em đến nơi thì cũng đã nửa tiếng sau.

Khách sạn Vân Thượng là nhà hàng do Cố Vân Tịch mở khi mới khởi nghiệp, đến nay đã nhiều năm, rất nổi tiếng trong nước, có chi nhánh ở hầu hết các thành phố lớn.

Tất nhiên, giá cả ở đây không phải người bình thường có thể chi trả nổi.

Món ăn ở đây chủ yếu thiên về dưỡng sinh và bồi bổ, rất được giới thượng lưu ưa chuộng.

Khi ba người đến nơi, Mạnh Vũ Trạch chưa từng đến đây, chỉ cảm thấy nơi này đẹp quá. Nhưng Mạnh Ngọc Yên thì hiểu rất rõ mọi thứ.

Cô biết, xã hội bây giờ là xã hội lấy tiền làm trọng, rất nhiều thiếu gia nhà giàu coi thường người khác.

Đối với các tiểu thư có gia thế, họ đưa đến nhà hàng sang trọng, còn với những cô gái bình thường, chỉ dẫn đi ăn quán lề đường, nhìn người mà đặt món.

Nhưng Lục Hạo Vũ thì không.

Chính vì như vậy, cô lại càng cảm thấy mình và anh khác biệt quá lớn, như hai thế giới khác nhau, chẳng có tương lai gì.

Nhận thức ấy khiến tâm trạng cô chùng xuống.

Vào phòng riêng, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến. Nhìn thấy Lục Hạo Vũ, người đó lập tức cúi đầu chào: “Ngũ thiếu gia!”

Lục Hạo Vũ gật đầu, rồi đưa thực đơn cho Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch: “Xem thử thích ăn gì nào.”

Mạnh Ngọc Yên cầm thực đơn, nhưng không nói gì.

Lục Hạo Vũ nhận ra tâm trạng cô không được tốt, liền quay sang hỏi Mạnh Vũ Trạch: “Có kiêng gì không?”

Mạnh Vũ Trạch lắc đầu.

“Ăn tôm không?”

Mạnh Vũ Trạch gật đầu.

“Cá thì sao?”

Lại gật đầu.

“Muốn ăn cua lớn không?”

Gật đầu mạnh hơn.

Lục Hạo Vũ bật cười, nhanh chóng gọi vài món.

Mạnh Ngọc Yên hơi căng thẳng: “Không… không cần gọi nhiều như vậy đâu…”

“Không sao, với anh thì không cần khách sáo!”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Chẳng bao lâu sau, món ăn được dọn lên. Ngoài ra, còn có một phần canh gà nhân sâm đặc biệt dành riêng cho Mạnh Ngọc Yên.

Lục Hạo Vũ bảo nhân viên đặt bát canh trước mặt cô, mỉm cười: “Em uống nhiều một chút, cái này là anh chuẩn bị riêng cho em. Lúc nãy trên đường đến đây, anh đã gọi họ nấu rồi, hầm rất lâu, để bồi bổ cơ thể!”

Mạnh Ngọc Yên có phần nghi hoặc: cô khỏe mạnh, bồi bổ gì cơ chứ?

Lục Hạo Vũ nhìn cô một cái, giọng đầy ẩn ý: “Tối qua mệt rồi, uống thêm chút bồi bổ!”

Mặt Mạnh Ngọc Yên lập tức đỏ ửng.

Lục Hạo Vũ nhướn mày, cô gái này đúng là dễ xấu hổ quá!

Mạnh Vũ Trạch thì không hiểu ẩn ý người lớn, chỉ biết trước mặt có quá nhiều món ngon khiến cậu bé rất vui.

Lục Hạo Vũ vừa bóc tôm vừa bóc cua cho cậu bé, khiến cậu ăn rất ngon miệng. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được ăn ngon đến thế.

Mạnh Ngọc Yên hơi ngại: “Anh… anh Lục, Tiểu Trạch tự ăn được mà, anh ăn chút đi…”

Anh cứ mải chăm Tiểu Trạch, bản thân thì chưa ăn được mấy.

Lục Hạo Vũ cười: “Không sao, em uống thêm canh đi.”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Anh lại múc thêm một bát canh đặt trước mặt cô.

Cô đành uống tiếp, đây đã là bát thứ ba rồi!

Hôm nay Mạnh Vũ Trạch rất vui, cực kỳ vui. Cậu rất thích người anh rể này.

Trẻ con rất nhạy cảm, người lớn đối xử với chúng ra sao, chúng đều cảm nhận được rõ ràng.

Chị của cậu xinh đẹp, lại là sinh viên trường danh tiếng, có rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng sau khi biết chị cậu không được yêu thương trong nhà, còn phải chăm sóc một đứa em bệnh tật như cậu, thì tất cả họ đều quay lưng, chê bai.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1121



Những người cuối cùng vẫn chịu theo đuổi chị gái cậu, thì lại bày ra cái thái độ trên cao nhìn xuống, giống như ban phát ân huệ, toàn là những kẻ điều kiện chẳng ra gì.

Nhưng anh rể này thì không giống!

Anh ấy vừa giàu, vừa đẹp trai, lại còn rất có giáo dưỡng, hoàn toàn không hề tỏ thái độ chê bai hay khinh thường gì cả. Một người đàn ông xuất sắc như thế theo đuổi chị mình, Mạnh Vũ Trạch mừng còn không kịp.

Cậu nhận ra, chị gái có vẻ như đang né tránh, chắc là vì cảm thấy mình không xứng với một người quá hoàn hảo như vậy.

Vội vàng cầm điện thoại, gõ một đoạn tin nhắn đưa cho chị xem.

Lúc đó, Mạnh Ngọc Yên đang uống canh gà, thấy cậu chìa điện thoại liền cúi đầu nhìn: “Chị à, anh rể này rất tốt! Vừa giàu, vừa đẹp trai, lại còn có giáo dưỡng. Cơ hội hiếm có, đừng để lỡ, phải giữ chặt lấy anh ấy!”

“Phụt… khụ khụ…”

Mạnh Ngọc Yên phun cả một ngụm canh gà, ho sặc sụa đến đỏ cả mặt.

Lục Hạo Vũ vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Anh định giúp cô, nhưng Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt, vội vàng bảo em trai cất điện thoại đi, tuyệt đối không để Lục Hạo Vũ nhìn thấy!

Cô đỏ bừng cả mặt, trừng mắt nhìn em trai, chỉ thấy Mạnh Vũ Trạch làm vẻ mặt vô tội nhìn cô!

Cậu nhóc tự hỏi: Mình nói gì sai à?

Gặp được một người đàn ông chất lượng như vậy, chị không muốn giữ lấy, còn né tránh cái gì chứ? Nghĩ gì vậy?

Ngốc quá rồi!

Thấy chị gái không hiểu chuyện, Mạnh Vũ Trạch sốt ruột, đành phải tự ra tay.

Thế là, cậu bắt đầu diễn vai “em trai hiếu thảo hạng nhất”, dù không nói được, vẫn nhiệt tình bắt chuyện với Lục Hạo Vũ: gật đầu, lắc đầu, không được nữa thì viết chữ cho anh xem.

Cậu đánh máy cực nhanh, bao nhiêu năm nay rèn luyện đã thành kỹ năng siêu cấp rồi!

Lục Hạo Vũ không ngờ luôn.

Anh tưởng Mạnh Ngọc Yên là chị, đã trưởng thành, đi làm nuôi em trai, lại còn từng trải, thì chắc chắn là người hoạt bát, linh hoạt.

Dù gì cũng là người từng va chạm ngoài xã hội.

Nhưng thật ra lại là cậu em trai không biết nói này, hoạt bát, lanh lợi và còn thú vị hơn nhiều!

Hiếm thấy thật!

Lục Hạo Vũ cười nói: “Sau này nếu muốn ăn gì, nhắn cho anh rể, anh rể đưa đi ăn!”

“Đúng rồi, nếu ai bắt nạt chị em nữa, nhất định phải méc với anh biết chưa? Chị em ngại nói, em thì không được giấu đâu!”

Mạnh Vũ Trạch gật đầu liên tục, cái đầu nhỏ gật như gà mổ thóc.

Mạnh Ngọc Yên ở bên cạnh không dám nhìn!

Lục Hạo Vũ xoa đầu cậu, cười nói: “Ngoan! Tiểu Trạch nhà chúng ta còn thông minh hơn cả chị!”

Mạnh Vũ Trạch lập tức viết trên điện thoại: “Chị em cũng thông minh lắm, chị ấy chưa tốt nghiệp đại học mà mỗi năm đã kiếm được hơn 30 vạn rồi đó!”

Đúng vậy, Mạnh Ngọc Yên thật sự rất giỏi kiếm tiền.

Bây giờ là thời đại thông tin, cô vừa là sinh viên trường top, vừa học giỏi, đầu óc lại linh hoạt, chỉ cần một cái điện thoại cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Nhưng vì Mạnh Vũ Trạch sức khỏe yếu, chi phí chữa trị mỗi năm rất cao, nên toàn bộ số tiền cô kiếm được đều dồn vào lo cho em trai.

Mạnh Vũ Trạch viết tiếp: “Anh rể, chị em thông minh thật mà, còn kiếm tiền giỏi nữa. Chị từng nói với em là anh còn giỏi hơn chị, nên sau này hai người kết hôn chắc chắn không lo gì về tiền bạc đâu. Mua nhà, mua xe, nuôi con đều ổn cả!”

Lục Hạo Vũ: “……”

Anh ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn cậu bé. Đứa nhóc này bao nhiêu tuổi rồi chứ?

Mà đã suy nghĩ xa đến vậy rồi?!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1122



Lục Hạo Vũ còn chưa kịp trả lời tin nhắn trước, thì bên kia Mạnh Vũ Trạch đã gửi tiếp một đoạn nữa.

“Anh rể à, nhà ở Đế Đô đúng là đắt thật, nhưng hai người cộng lại làm việc hai ba năm là có thể trả được tiền cọc rồi. Còn phần vay mua nhà sau này, với khả năng kiếm tiền của anh và chị em thì chắc chắn không thành vấn đề. Đến lúc sinh con rồi, em còn có thể trông giúp cháu trai cháu gái, đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc của hai người!”

Lục Hạo Vũ suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Một đứa nhóc mới mười tuổi mà đã bàn chuyện cuộc sống sau hôn nhân với anh, cảm giác đúng là… mới lạ thật đấy!

Ngày nay, trẻ con phần lớn được nuôi dưỡng trong nhung lụa, cả con trai cũng không ngoại lệ, đều được ba mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Lục Hạo Vũ dù từ nhỏ sống trong tầng lớp thượng lưu, nhưng anh không phải là không hiểu cuộc sống của những gia đình bình thường.

Con trai thường được cưng chiều hết mực, mười tám đôi mươi còn ngây ngô chưa hiểu đời, mọi chuyện đều do ba mẹ lo liệu.

Chuyện mua nhà, mua xe, nuôi con… đa số đàn ông trẻ chẳng có khái niệm gì.

Mà thằng nhóc Mạnh Vũ Trạch mới mười tuổi đã hiểu chuyện đến vậy, Lục Hạo Vũ cười không nổi mà cũng chẳng cười hết được, trong lòng có gì đó xót xa.

Một đứa trẻ mười tuổi, cùng với một cô gái vừa mới ngoài hai mươi như Mạnh Ngọc Yên, hiểu chuyện đến mức đó, thì ắt hẳn là vì đã trải qua quá nhiều va vấp của cuộc sống.

Nếu từ nhỏ có người yêu thương che chở, có người thay họ sắp xếp mọi thứ, thì đâu cần phải hiểu chuyện sớm như thế?

Lục Hạo Vũ gửi lại tin nhắn: “Anh rể đã có nhà rồi, sau này không cần tiết kiệm để mua nữa. Mấy chuyện nhỏ đó anh lo được, không cần chị em phải bận tâm.”

Mạnh Vũ Trạch sững người!

Anh rể đã có nhà rồi á?

Còn trẻ như vậy mà đã có nhà?

Là do cha mẹ mua giúp à?

Cậu mím môi, lại hỏi: “Anh rể, là anh tự kiếm tiền mua sao?”

Lục Hạo Vũ nhìn cậu một cái, khẽ cười, rồi trả lời: “Đúng vậy, là anh tự kiếm tiền mua. Cho nên, anh rể của em rất lợi hại, sau này chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho em và chị.”

Mạnh Vũ Trạch ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Vũ.

Lục Hạo Vũ nhướng mày với cậu, cười cười.

“Hai người đang làm gì đấy?”

Mạnh Ngọc Yên cảm thấy hai người kia có gì đó kỳ lạ.

Lục Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng: “Không có gì, em ăn nhiều chút đi, gầy thế này, phải bồi bổ mới được!”

Mạnh Ngọc Yên: “……”

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.

Vừa ăn, cô vừa len lén ngẩng đầu liếc nhìn Lục Hạo Vũ.

Người đàn ông ngồi đối diện còn rất trẻ, tầm hai mươi mấy tuổi, nhưng khí chất không hề nông nổi, lại mang theo một sự trầm ổn, mà không hề nhuốm màu u ám khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.

Một cảm giác an toàn và đáng tin cậy.

Anh có hàng lông mày rõ nét, ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt đó như chứa cả bầu trời sao, chỉ cần nhìn một cái, người ta có thể bị cuốn vào.

Có học vấn, có giáo dưỡng, năng lực xuất sắc, gia thế tốt, chín chắn điềm đạm, không kiêu căng, không có tật xấu gì.

Hồi còn học đại học, biết bao cô gái theo đuổi anh!

Có cô gái thậm chí sẵn sàng dâng hiến bản thân, chỉ cần được ở bên anh, dù anh không chịu trách nhiệm cũng không sao, họ vẫn cam lòng.

Người bình thường có mấy ai từ chối nổi những lời mời gọi như thế?

Nhưng Lục Hạo Vũ thì chưa từng.

Trong suốt thời gian đại học, đời sống cá nhân của anh rất giản dị, chưa từng nghe đến chuyện dính dáng đến bất kỳ cô gái nào.

Giàu có, đẹp trai, lại ôn hòa, lễ phép.

Những đức tính tốt đẹp nhất của một người đàn ông dường như đều hội tụ ở anh.

Mạnh Ngọc Yên cảm thấy, với một người đàn ông như vậy, mình yêu anh ấy cũng là điều dễ hiểu.

Trong lòng cô, đàn anh Lục luôn là người chính trực, tử tế, thuần khiết và đẹp đẽ, không thể bị vấy bẩn.

Cho nên, cô chưa từng có ý nghĩ gì lệch lạc, chỉ đơn giản là thích anh mà thôi.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1123



Từ trước đến nay, cô chưa từng thật sự tiếp xúc gần gũi với Lục Hạo Vũ, luôn cho rằng anh đúng như hình ảnh cô vẽ ra trong đầu: chính trực, lễ độ, nho nhã như ngọc.

Thế nhưng…

Sau một ngày tiếp xúc, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này hình như… hơi khác với những gì cô tưởng tượng?

Chuyện xảy ra tối qua đang dần hiện lên trong đầu cô. Dù cô bị hạ thuốc, không phải mất trí nhớ, nên dĩ nhiên nhớ rất rõ từng chuyện đã xảy ra.

Cô bị hạ thuốc, mất kiểm soát là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Lục Hạo Vũ thì hoàn toàn tỉnh táo.

Một người đàn ông bình thường luôn mang dáng vẻ nho nhã, đạo mạo như anh, sao trong lúc đó lại có thể... mãnh liệt đến vậy?

Thuốc kia chỉ kéo dài tác dụng một lúc thôi. Thế mà anh lại dày vò cô đến tận sáng mới chịu dừng, bây giờ nghĩ lại, mới chỉ qua chưa bao lâu…

Đã vậy, lời ngon tiếng ngọt anh nói ra cứ tuôn như suối, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nghiêm chỉnh thường ngày.

Mạnh Ngọc Yên cắn một miếng thịt gà, trong lòng chỉ có một cảm giác: mình bị lừa rồi!

Lục Hạo Vũ thấy cô bé đang nhìn mình, quay đầu liếc cô một cái.

Mạnh Ngọc Yên giật bắn người, cúi gằm đầu xuống, ngoan ngoãn ăn cơm như một chú mèo con.

Lục Hạo Vũ: “……”

Anh xoa cằm, trong lòng thấy buồn cười. Cô nhóc này, tối qua lúc "trên giường" thì cứ quấn lấy anh không rời, liên tục nói thích anh, năn nỉ anh đừng rời xa, bảo đã chờ anh rất lâu rồi.

Mà sao giờ lại nhát gan thế này?

Lục Hạo Vũ nhìn cô gái trước mặt, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ... hơi xấu xa một chút: Chẳng lẽ… chỉ cần đè cô ấy xuống giường mà “xử lý” một trận, thì cô ấy lại biến thành dáng vẻ đêm qua?

Ánh mắt anh hơi híp lại, khoé môi cong lên một nụ cười gian trá, cứ thế chăm chú nhìn cô.

Mạnh Ngọc Yên bị ánh mắt anh nhìn đến rợn cả da gà, đầu cúi càng lúc càng thấp, sắp dính cả vào bát cơm.

“Em định chui cả vào tô cơm luôn à?”

Lục Hạo Vũ bỗng lên tiếng.

Mạnh Ngọc Yên giật bắn người, suýt nữa làm đổ cả bát canh.

Lục Hạo Vũ cười thành tiếng, bỗng cảm thấy… trêu chọc cô gái nhỏ này cũng thú vị phết.

Cô bị anh nhìn chằm chằm suốt bữa, cuối cùng phải cố gắng uống sạch một bát canh gà hầm nhân sâm đặc biệt bổ dưỡng, đến mức bụng nhỏ căng tròn như quả bóng, lúc đó mới được rời khỏi nhà hàng.

...

Ra đến xe, Mạnh Ngọc Yên muốn ngồi băng ghế sau với em trai, nhưng bị Lục Hạo Vũ nhét thẳng vào ghế phụ phía trước.

Lục Hạo Vũ lái chiếc siêu xe sang chảnh, cổ tay đeo đồng hồ cao cấp nhất.

Mặt đồng hồ màu đen, ánh lên sự kín đáo, trầm ổn, toát lên vẻ bí ẩn và quý phái.

Nhưng cho dù chiếc đồng hồ có đắt đỏ thế nào, cũng không che được đôi tay cực kỳ quyến rũ của anh.

Ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng, da lại trắng, mịn. Một đôi tay đẹp hiếm thấy ở đàn ông.

Mạnh Ngọc Yên ngồi ghế phụ, ánh mắt cứ vô thức liếc sang anh, không kiểm soát được.

Không thể trách cô được, học trưởng trong mắt cô thật sự quá hấp dẫn!

Xe sang, đồng hồ xịn cũng không át được khí chất của anh, cảm giác như từng hơi thở trong xe đều mang theo mùi hương của anh vậy.

Cô nhìn đôi tay ấy, rồi đột nhiên nghĩ… Chính đôi tay này tối qua đã chạm khắp cơ thể cô…

Vừa nghĩ tới đây, cô đỏ bừng cả mặt, cảm thấy bản thân… quá đen tối rồi!

Lục Hạo Vũ thấy cô lại đỏ mặt, liền vươn tay sang nắm lấy tay cô, cười nhẹ: “Sao thế? Lại đỏ mặt?”

Mạnh Ngọc Yên toàn thân như bị điện giật, vội vã muốn rút tay lại. Nhưng Lục Hạo Vũ không cho.

Bàn tay mạnh mẽ kia nắm chặt lấy tay cô, không buông, cũng không cho cô né.

“Trốn gì chứ? Đâu phải chưa từng nắm, tối qua còn…”

“Ôi! em không trốn! Không trốn đâu, ha ha… ha ha…”

Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt, em trai còn ngồi phía sau, làm sao cô dám để anh nói tiếp mấy lời đó?

Lục Hạo Vũ khẽ nhếch môi cười, cứ thế nắm tay cô suốt cả đoạn đường.

Mạnh Ngọc Yên không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, lòng thì nhộn nhạo như sóng gió.

Lái siêu xe, đeo đồng hồ xịn, một tay nắm vô lăng, một tay nắm tay cô. Cảm giác đó…
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1124



Cô cảm thấy… mình sắp “sa ngã” rồi.

Không đúng… là đã sa ngã hoàn toàn rồi!

“Em lúc nãy ăn nhiều quá rồi phải không? Muốn đi dạo công viên gần đây không?”

“Không… không cần đâu, em… em về nhà là được rồi.”

Lục Hạo Vũ khẽ cười: “Về nhà làm gì? Có chuyện gì sao?”

“À… cái đó… em… làm bài tập…”

Lục Hạo Vũ cười khẽ: “Ừm, em vẫn đang học năm cuối đại học, có bài tập cũng bình thường. Muốn anh làm hộ không?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

(Choáng váng nhẹ)

“Anh học giỏi thế mà cũng đi làm bài tập hộ người khác à?”

Lục Hạo Vũ bật cười: “Anh chưa từng làm bài hộ ai, nhưng làm cho bạn gái mình thì… cảm giác chắc cũng thú vị đấy.”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

(Trái tim lại lệch mất một nhịp!)

“Sau này nhớ gửi cho anh lịch học của em nhé, rảnh thì anh qua trường tìm. Ban đêm mà không ngủ được thì cứ nhắn tin nói chuyện với anh. Có ai bắt nạt em, phải nhớ nói với anh, đừng ngốc nghếch để người ta ức h**p. Nhớ chưa?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Cô mở điện thoại lên nhìn. WeChat đã được kết bạn, hơn nữa còn bị ghim lên đầu.

Ba chữ chói mắt: “Bạn trai!”

Cô lại mở danh bạ ra xem. Đúng thật, số điện thoại cũng đã được lưu lại.

Cô ngơ ngác nhìn màn hình, cảm thấy như đang nằm mơ.

Người mà bao cô gái trong trường mơ cũng không với tới. Học trưởng Lục, vậy mà lại…

Không chỉ có số liên lạc… người còn bị cô "ngủ" luôn rồi!

Mạnh Ngọc Yên nghĩ thầm, đổi góc độ nhìn nhận, cô như thế có phải đã chạm đến đỉnh cao của đời người rồi không?



Cứ vừa xấu hổ, vừa lâng lâng nghĩ miên man, xe đã chạy đến khu cô ở.

Nhà của Mạnh gia không thuộc khu giới siêu giàu, nhưng cũng có thể xem là giới nhà có điều kiện.

Căn biệt thự nhỏ mà họ ở nằm trong khu không quá đắt đỏ, vị trí không đặc biệt tốt, đối với người dân bình thường thì vẫn là mơ ước khó với tới.

Căn nhà này là ông bà ngoại của Mạnh Ngọc Yên mua từ xưa, lúc mẹ cô kết hôn thì được dùng làm của hồi môn.

Sau khi mẹ cô mất sớm, nhà này rơi vào tay ba cô Mạnh Khánh Quốc.

Hiện tại, Mạnh Khánh Quốc sống ở đây cùng người vợ hai và con riêng của bà ta.

Ông bà ngoại của Mạnh Ngọc Yên chỉ có một người con gái, giờ mất rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không bao lâu sau hai ông bà cũng qua đời.

Tài sản trong nhà, tất cả đều rơi vào tay Mạnh Khánh Quốc.

Chỉ là, ông ta không biết làm ăn, những năm gần đây việc kinh doanh sa sút, giờ muốn mua lại căn biệt thự như thế cũng là chuyện nằm ngoài khả năng.

“Học trưởng, em đến nơi rồi… cái đó… cảm ơn anh ạ!”

Cô mở cửa xe định bước xuống, Lục Hạo Vũ đột nhiên kéo cô lại.

“Lúc nãy anh nói gì với em, còn nhớ không?”

“À… hả?”

Ánh mắt Lục Hạo Vũ hơi híp lại, có chút nguy hiểm: “Nghĩ lại cho kỹ đi!”

Mạnh Ngọc Yên đỏ bừng mặt: “Em… em nhớ rồi… em sẽ… sẽ liên lạc với anh…”

Nói xong, cô vội vàng bỏ chạy, gần như chạy trốn vào nhà.

Lục Hạo Vũ nhìn cô và Mạnh Vũ Trạch đi vào, vẫn chưa lái xe rời đi.

Hai chị em vừa mới vào đến sân trước, chưa kịp bước vào cửa, thì từ trong nhà đã có hai mẹ con xông ra như bão tố.

“Con tiện nhân kia! Mày đi đâu cả ngày hả? Còn biết đường về à?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1125



Hàn Hương Cầm và con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung đi giày cao gót lộp cộp chạy ào ra ngoài, vừa thấy Mạnh Ngọc Yên là hai mẹ con liền tức giận đến tái mặt.

“Tao sắp xếp cho mày đi xem mắt, mày lại trốn đi đâu ăn chơi lêu lổng hả? Lớn từng này rồi còn không biết lấy chồng, chỉ biết ăn bám ở nhà, mày tính làm phế vật cả đời đúng không?!”

Mạnh Ngọc Yên đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mẹ con kia.

Đây là mẹ kế và em gái cùng ba khác mẹ của cô.

Mẹ kế mà!

Đối với đứa con gái do vợ trước sinh ra như cô, không thương cũng phải, còn muốn đuổi cô đi, không cho tiền tiêu, cô cảm thấy cũng chẳng có gì lạ.

Mặc dù Mạnh Ngọc Yên không ưa Hàn Hương Cầm, nhưng cô cũng không thật sự oán hận bà ta quá mức.

Vì cô biết, tất cả mọi bi kịch này đều bắt nguồn từ ba cô.

Chính người đàn ông vô tình vô nghĩa ấy đã tạo nên cuộc sống khốn khổ của hai chị em cô.

Mạnh Ngọc Yên không hận Hàn Hương Cầm, cô hận Mạnh Khánh Quốc - người ba máu mủ ruột thịt kia.

Chính ông ta cướp tất cả tài sản của mẹ cô, nuốt trọn gia nghiệp ông bà ngoại để lại.

Bây giờ còn ngang nhiên dắt người đàn bà khác vào ở chung nhà, trơ mắt nhìn hai chị em cô bị bắt nạt mà không hề đứng ra bảo vệ, thậm chí còn ngấm ngầm tiếp tay.

Một người đàn ông như vậy… Mạnh Ngọc Yên chỉ thấy ghê tởm.

Nhưng lần này, Hàn Hương Cầm đã thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.

Bà ta dám lấy Tiểu Trạch ra uy h**p, tính kế để đưa cô đi làm “quà” cho đám đàn ông già đổi lấy tài nguyên cho Mạnh Ngọc Dung. Chuyện như vậy, nếu cô còn không ghi hận, vậy thì đúng là cô xứng đáng bị chà đạp.

Hiện giờ đang đứng ngoài sân.

Dãy biệt thự ở đây đều là biệt thự nhỏ, sân vườn cũng rất gần nhau.

Nói chuyện ở sân thôi là cả hàng xóm bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng.

Dĩ nhiên, Hàn Hương Cầm không thể nói trắng ra chuyện "bán" cô, mà chỉ lấy lý do là "giới thiệu xem mắt".

Mạnh Ngọc Yên vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh tanh như băng tuyết, nhìn thẳng vào bà ta.

Hàn Hương Cầm bị cô nhìn đến phát cáu, quát: “Mày trừng mắt cái gì? Mày còn giỏi cãi lại tao cơ à? Mày…”

“Bác gái, bác nói sai rồi. Cháu không phải phế vật. Cháu là sinh viên trường danh tiếng, học vượt cấp vào đại học. Còn hơn cái đứa chẳng học hành ra gì, thi đại học không nổi, suốt ngày mơ làm minh tinh để lấy chồng giàu như con gái bác nhiều!”

Mạnh Ngọc Dung chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, năm nay mới mười chín, từ nhỏ thành tích học tập đã tệ đến mức không thể tệ hơn.

Không thi đậu đại học, mà lại chê bai mấy trường tư không cần điểm. Căn bản là lười học, không chịu cố gắng.

Cô ta luôn mơ làm minh tinh, sau này được gả vào hào môn, sống cuộc đời vinh hoa phú quý.

Mới chưa tốt nghiệp cấp 3, đã rục rịch tìm đường vào showbiz.

Nói ra thì đúng là cũng vớ được một ít quan hệ, đóng được vài vai phụ không tên trong hai bộ phim truyền hình.

Hiện tại, muốn leo lên cao hơn, nhưng bị yêu cầu “quy tắc ngầm” với mấy lão già, cô ta lại chê người ta vừa già vừa xấu, thế là quay sang muốn “đẩy” Mạnh Ngọc Yên đi thay.

Hàn Hương Cầm vốn ghét cay ghét đắng việc Mạnh Ngọc Yên dám khinh thường con gái bà ta, giờ nghe vậy thì lập tức giận tím mặt: “Con đ* này! Lá gan mày to rồi phải không?!

Dám mắng em gái mày à?! Tao không dạy dỗ mày một trận thì mày không biết trời cao đất dày là gì!”

Bà ta giơ tay lên, định tát vào mặt Mạnh Ngọc Yên. Mà chuyện này thì bà ta đã làm quen tay từ lâu rồi.

Nhưng lần này, Mạnh Ngọc Yên tuyệt đối không để mặc bị đánh nữa.

Cô nhanh nhẹn né sang bên.

Hàn Hương Cầm vung tay hụt, tức đến mặt đỏ bừng, lao đến đánh tiếp.

Mạnh Ngọc Dung cũng chạy theo, miệng thì giả vờ can: “Chị à, chị đừng làm mẹ tức giận nữa, mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho chị thôi mà… chị à…”

Nhìn bề ngoài là can ngăn, nhưng thực chất là giúp mẹ cô ta đánh cô.

Hai mẹ con cùng nhào tới, trong khi Mạnh Ngọc Yên còn phải che chở cho đứa em trai nhỏ, thật sự không chống đỡ nổi.

Hàn Hương Cầm thừa biết cô thương Tiểu Trạch nhất, thế là nhân lúc cô không để ý, liền đá thẳng vào người thằng bé một cú.

Tiểu Trạch mới chỉ mười tuổi, lại hay ốm yếu, thể trạng nhỏ hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.

Bị cú đá ấy đá văng cả người, ngã ngồi bệt xuống đất, ôm bụng đau đến mặt mày tái mét.

“Tiểu Trạch!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1126



Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt hét lên, vội vàng chạy tới bên Tiểu Trạch.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào em trai, thì từ phía sau, Hàn Hương Cầm đã lao tới, túm chặt lấy tóc cô.

Lực kéo mạnh đến nỗi suýt chút nữa giật luôn cả da đầu cô ra.

“A...!!”

Mạnh Ngọc Yên thét lên đau đớn, ngay sau đó một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt cô.

"Bốp!"

Âm thanh chát chúa vang vọng cả khu sân, đầu Mạnh Ngọc Yên như nổ tung, cả người chao đảo, ngã gục xuống đất, choáng váng đến mức trời đất quay cuồng, mắt hoa lên.

Ban đầu, Hàn Hương Cầm còn giả bộ giữ chút thể diện, lấy lý do "xem mắt" ra nói cho có, nhưng bản chất bà ta vốn chẳng phải người có giáo dưỡng gì.

Diễn được một lúc, cuối cùng cũng lộ nguyên hình là một mụ đàn bà chua ngoa, cục súc.

Mạnh Ngọc Yên vừa rồi dám xỉa xói con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung, thế là Hàn Hương Cầm nổi trận lôi đình, hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi, cùng con gái xông vào ra tay đánh đập hai chị em Mạnh Ngọc Yên ngay giữa sân trước.

“Dừng tay!!”

Một giọng quát lớn vang lên từ phía cổng.

Lục Hạo Vũ đang ở không xa ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức tốc xông vào, nhưng vẫn chậm một bước.

Anh đạp tung cánh cổng, lao vào trong, chỉ thấy Mạnh Ngọc Yên và Tiểu Trạch đã bị đánh ngã lăn dưới đất.

Lục Hạo Vũ lập tức chạy đến: “Tiểu Trạch! Ngọc Yên! Hai người không sao chứ?”

Anh đỡ Mạnh Ngọc Yên ngồi dậy, vừa nhìn lên thì gương mặt cô đã sưng đỏ một bên, dấu tay in rõ trên má, khóe miệng còn rỉ máu.

Nhưng điều làm cô đau nhất không phải là gương mặt, mà là da đầu.

Mạnh Ngọc Yên vẫn một tay ôm lấy đầu, chỗ bị Hàn Hương Cầm giật tóc mạnh đến mức bây giờ còn nóng rát như thiêu đốt.

Lục Hạo Vũ vạch tóc cô ra xem, chỉ thấy da đầu đỏ ửng, từng mảng như bị xé toạc, nhìn mà xót!

Lục Hạo Vũ tức đến run cả người, quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm hai mẹ con Hàn Hương Cầm, Mạnh Ngọc Dung, ánh mắt anh sắc như dao cắt, sắc lạnh đến đáng sợ.

Hai mẹ con ban nãy còn hung hăng là thế, giờ đứng đơ tại chỗ như bị đóng băng, không ngờ lại có một người đàn ông đẹp trai khí chất xuất hiện.

Đặc biệt là ánh mắt kia, quá đáng sợ! Khiến cả hai sợ đến rụng rời.

“Các người là đồ khốn nạn? Trẻ con cũng không tha?”

Lúc này, anh không còn tâm trí tranh cãi với hai mẹ con nữa, lập tức muốn đưa Mạnh Ngọc Yên đi bệnh viện.

“Ngọc Yên, đi! Anh đưa em đến bệnh viện.”

Mạnh Ngọc Yên đau đến mức đầu ong ong.

“Anh Hạo Vũ…”

Đây là lần đầu tiên, khi cô bị đánh, bị ức h**p lại có người đứng ra bảo vệ cô.

Cảm giác được bảo vệ như thế… đã bao nhiêu năm rồi cô không được bảo vệ?

Ngày xưa khi còn nhỏ, cô không đủ sức chống lại Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung, chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng.

Cô biết, nếu phản kháng, thì chỉ bị đánh tàn nhẫn hơn.

Giờ cô đã lớn, học đại học, dần dần không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước, nên hai mẹ con kia càng ra sức kiểm soát và đàn áp.

Nhưng cô còn phải lo cho Tiểu Trạch, một mình sao chống lại nổi bọn họ?

“Tiểu Trạch…”

Mạnh Vũ Trạch ngồi bệt dưới đất, tay ôm bụng, mặt mày tái nhợt, đến tiếng kêu cũng không bật ra nổi.

Cậu bé bị một cú đá thẳng bằng gót giày cao gót, giữa mùa hè mặc đồ mỏng, làm sao mà chịu nổi?

Lục Hạo Vũ lập tức bế Tiểu Trạch lên, rồi quay lại đỡ Mạnh Ngọc Yên dậy: “Đi, đến bệnh viện trước đã. Chuyện này chưa xong đâu, lát nữa anh quay lại xử lý bọn họ.”

Người của Lục gia, từ trong xương tủy đã kiêu hãnh, là những người sinh ra ở tầng cao nhất của xã hội, tuyệt đối không cho phép bản thân hay người bên cạnh bị làm nhục.

Dù là lúc này, Lục Hạo Vũ vẫn nhớ phải quay lại tính sổ.

“Đứng lại!”

Hàn Hương Cầm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, run run hỏi: “Cậu… cậu là ai?”

Lục Hạo Vũ liếc mắt một cái, khinh thường hừ lạnh: “Bà không xứng biết.”

Nói rồi anh bế Tiểu Trạch, đưa Mạnh Ngọc Yên lên xe, quay đầu rời đi.

Mạnh Ngọc Dung đứng ngây người nhìn theo, vẻ mặt ngỡ ngàng không thể tin nổi: “Mẹ…Cái… cái xe đó… là Bentley đấy… Xe Bentley đó mẹ… rất đắt tiền đó…”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1127



Mạnh Ngọc Dung luôn mơ mộng được gả vào hào môn, ngày ngày dán mắt vào các nhãn hiệu xa xỉ, nên với những thứ đắt tiền thế này, cô ta rất rành.

Chiếc xe của Lục Hạo Vũ kia, thật ra trong gara của Lục gia chỉ thuộc loại “khiêm tốn” thôi.

Giá hơn 5 triệu tệ, màu sắc thì giản dị, nhưng kiểu dáng thì hoàn toàn không hề tầm thường.

Hệ thống loa bên trong là phiên bản độ riêng, trị giá hơn 1 triệu tệ, loại người có tiền đến mức không biết tiêu vào đâu mới dám chơi kiểu đó.

Điều này Mạnh Ngọc Dung không biết, nhưng cô ta lại nhận ra ngay kiểu dáng xe đó, hơn 5 triệu tệ chứ ít gì!

Nguyên cả dãy biệt thự này, người mua được chiếc xe đó đếm trên đầu ngón tay.

Cư dân ở đây phần lớn là những người đã mua nhà từ những năm trước, khi giá còn rẻ. Bây giờ nhà đất tăng cao, muốn mua lại thì không phải ai cũng kham nổi.

Mỗi năm, Mạnh gia kiếm chưa tới 3 triệu, ở thủ đô – nơi phồn hoa bậc nhất cả nước – mà còn mơ mộng chen chân vào giới thượng lưu? Đúng là chuyện hoang đường.

Mạnh Khánh Quốc chẳng phải người giỏi kiếm tiền, còn Hàn Hương Cầm với Mạnh Ngọc Dung thì tiêu xài không tiếc tay, kinh tế của Mạnh gia mỗi năm một xuống dốc.

Mà cái loại xe sang như thế, Mạnh Ngọc Dung có nằm mơ cũng chưa chắc được ngồi thử, chứ nói gì đến sở hữu.

“Bentley á? Con nhìn nhầm rồi chứ?” Hàn Hương Cầm run giọng hỏi.

“Sao mà nhầm được? Tuyệt đối không nhầm! Mẹ, Mạnh Ngọc Yên từ bao giờ quen được người giàu như thế hả? Còn…”

Đẹp trai như vậy nữa!

Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến thế!



Lúc này, Lục Hạo Vũ đã đưa Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch đến bệnh viện.

Tình trạng của Mạnh Ngọc Yên không quá nghiêm trọng, dù da đầu bị kéo mạnh nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục.

Chỉ là, cơ thể cô vốn đã suy nhược vì làm việc quá sức trong thời gian dài.

Nhưng Mạnh Vũ Trạch thì nghiêm trọng hơn.

Thân thể trẻ con vốn yếu, lại bị một cú đá trí mạng, hiện giờ đang truyền nước, ngủ mê man.

Hai chị em nằm cùng phòng bệnh, mỗi người một giường.

Mạnh Vũ Trạch đang ngủ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.

Mạnh Ngọc Yên nhìn em trai, trong lòng đau như cắt, xen lẫn tuyệt vọng.

Lục Hạo Vũ ngồi bên giường cô, giọng đầy xót xa: “Bọn họ thường xuyên đánh em như vậy sao?”

Mạnh Ngọc Yên năm nay mới chỉ 21 tuổi, lại phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai ốm yếu, còn phải chịu đựng sự hành hạ của hai mẹ con Hàn Hương Cầm. Từng ấy năm, cô đã sống thế nào?

Giờ lớn thế này còn bị đánh như vậy, vậy lúc nhỏ thì sao? Chẳng phải càng thảm hơn à?

Mạnh Ngọc Yên mím môi: “Em… em thì không sao. Chủ yếu là Tiểu Trạch. Nó không biết nói, lại còn nhỏ, quan trọng nhất… là nó là con trai.”

Mạnh gia không có con trai, Hàn Hương Cầm chỉ có mỗi một đứa con gái là Mạnh Ngọc Dung.

Dù Mạnh Khánh Quốc không thích Mạnh Vũ Trạch, nhưng đó là đứa con trai duy nhất.

Còn đối với Hàn Hương Cầm mà nói, Mạnh Ngọc Yên gả đi là xong, nhưng Mạnh Vũ Trạch thì là “tai họa”.

Cho nên, bà ta chỉ mong nó chết quách đi cho xong.

Lục Hạo Vũ nhìn Mạnh Vũ Trạch, chau mày: “Tình trạng của Tiểu Trạch… em có thể kể rõ cho anh nghe không?”

Từng ấy năm, Mạnh Ngọc Yên một mình chịu đựng, chưa từng có ai cho cô cơ hội được dựa vào, được kể lể.

Giờ có người đứng ra bảo vệ, tấm giáp phòng bị của cô cũng dần tan rã.

Cô thấp giọng kể: “Nó sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu. Ban đầu còn không quá tệ, nhưng bị Hàn Hương Cầm hành hạ mấy năm nay, sức khỏe ngày càng kém. Lúc nhỏ, nó hay bị đánh, còn bị bỏ đói. Những lúc ba em không có nhà, bà ta toàn lấy chuyện ma quỷ ra hù dọa chúng em.”

“Lúc đó Tiểu Trạch còn quá nhỏ, làm sao chịu nổi những tra tấn như vậy? Nó vốn đã chậm nói, hơn ba tuổi vẫn chưa nói sõi, bị Hàn Hương Cầm mắng là đồ đần. Ba em cũng thất vọng với nó, vì lúc đó ông ấy còn đang hy vọng Hàn Hương Cầm sẽ sinh được con trai khác cho ông ta, nên ông ấy chẳng buồn quan tâm đến đứa con trai này nữa.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1128



Mạnh Ngọc Yên kể tiếp: “Hồi đó Tiểu Trạch ba tuổi, em phải đi học, học ca tối đến hơn mười giờ mới về. Hôm ấy trời mưa giông rất to, em về tới nhà thì toàn thân ướt sũng, nhưng vừa bước vào sân thì thấy Tiểu Trạch nằm co ro dưới đất, mặt mũi bầm tím, rõ ràng là bị đánh.”

“Thằng bé nằm đó, bất tỉnh, nằm trên nền xi măng lạnh ngắt, mà trời vẫn đang mưa như trút nước. Em sợ đến phát khóc, vội vàng ôm nó chạy đi bệnh viện. Bác sĩ nói tình trạng rất nghiêm trọng. Em vội gọi cho ba. Lúc đó em tưởng nhà không có ai, vì đèn tắt hết, tối om như nhà hoang…”

“Không ngờ ba vẫn ở nhà. Cả nhà đều có mặt, chỉ là họ đã… đi ngủ từ sớm rồi.”

Dù bao nhiêu năm trôi qua, mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, Mạnh Ngọc Yên vẫn thấy nghẹn lòng và uất ức.

“Sau lần đó, Tiểu Trạch tỉnh lại thì không chịu nói chuyện nữa, chỉ nhận mỗi mình em là người thân. Sức khoẻ thì càng lúc càng yếu, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền chạy chữa. Tiền chữa bệnh cho nó, em phải mặt dày bám lấy ba để đòi từng đồng một.”

“Không nói được, sức khoẻ lại kém, ba em cho rằng có đứa con trai như vậy là mất mặt, thế là mặc kệ luôn hai chị em em.”

Lục Hạo Vũ lặng lẽ nhìn cậu bé đang ngủ bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Lúc đó bác sĩ có nói rõ lý do vì sao Tiểu Trạch không nói chuyện không?”

Ánh mắt Mạnh Ngọc Yên lập tức lạnh đi: “Bác sĩ nói là thằng bé bị hoảng loạn tinh thần. Nó còn quá nhỏ, bị dọa sợ đến mức sang chấn tâm lý, nên mới thành ra như vậy.”

Lục Hạo Vũ không hỏi nữa.

Một đứa trẻ ba tuổi, bị đánh đến mặt mũi tím bầm, nằm trong mưa lạnh mà không ai trong nhà quan tâm, thậm chí còn ngủ ngon giấc như không có chuyện gì. Chuyện này, tuyệt đối không đơn giản.

Anh siết chặt tay cô, dịu giọng: “Em nghỉ ngơi đi. Chuyện của Tiểu Trạch anh sẽ chú ý, anh sẽ tìm bác sĩ tâm lý giỏi giúp thằng bé.”

Mạnh Ngọc Yên giật mình: “Anh… anh không cần làm vậy đâu…”

Lục Hạo Vũ chau mày: “Em đang cố tình vạch ranh giới với anh à, Ngọc Yên?”

Mạnh Ngọc Yên không đáp.

Không phải cô muốn vạch ranh giới, mà là giữa họ vốn đã có một ranh giới rõ ràng.

Từ nhỏ đến lớn, trừ quãng thời gian ngắn ngủi có mẹ bên cạnh, còn lại cô đều phải tự mình chống chọi.

Chưa từng có ai bảo vệ cô. Chưa từng có ai quan tâm cô. Cô đã quen sống như thế.

Và càng không dám mơ tưởng một người như Lục Hạo Vũ. Cô biết rõ, mình không xứng.

Cô siết chặt chăn, khẽ nói: “Anh Hạo Vũ, em không xứng với anh. Anh đừng đối xử tốt với em quá. Em cũng không muốn vì chuyện tối qua mà ỷ lại vào anh, càng không muốn nuôi hy vọng rồi lại mất đi. Như vậy thà đừng có còn hơn.”

Lục Hạo Vũ khựng lại, chau mày.

Cô gái này… nội tâm thiếu an toàn đến mức khiến người ta đau lòng.

Vì chưa từng được ai bảo vệ, nên chỉ cần được người ta giúp một chút cô đã thấy bất an.

Chỉ có thứ gì tự tay cô giành được, cô mới dám dùng một cách yên tâm.

Một cô gái như vậy, nếu không gặp được người biết trân trọng, cả đời chắc chắn sẽ rất khổ.

Anh nhẹ giọng nói: “Mạnh Ngọc Yên, làm người thì nên sống đơn giản một chút. Em phải có hy vọng thì cuộc sống mới dễ thở hơn.”

Mạnh Ngọc Yên mím môi.

Hy vọng ư? Ở đâu? Cô nhìn mãi mà chẳng thấy ánh sáng nào.

Bàn tay cô bỗng được nắm chặt, Lục Hạo Vũ nhìn cô nghiêm túc: “Có thể… anh chính là hy vọng của em. Hoặc ít nhất, anh có thể mang đến hy vọng cho em. Vậy… em có muốn… thử làm bạn gái anh không?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1129



Mạnh Ngọc Yên… không dám.

Lục Hạo Vũ nhướng mày. Cô gái nhỏ này gan thì bé, lại quá độc lập. Xem ra anh phải “dạy dỗ” cẩn thận mới được.

Anh bắt đầu dỗ dành: “Con gái thì cũng nên học cách sống thực tế một chút. Em sống trong xã hội hiện đại, đơn giản hóa mọi chuyện, có khi lại sống dễ thở hơn đấy.”

“Con gái mà, ai chẳng mong tìm được người có điều kiện tốt? Nhất là cái xã hội bây giờ, đàn ông tệ bạc đầy rẫy. Em mà gặp được một người tốt thật sự thì phải giữ chặt, đừng bỏ lỡ.”

“Còn nữa, nhiều cô gái coi việc dùng tiền của đàn ông là chuyện đương nhiên. Khi chọn người yêu, họ đều cân nhắc: người này có sẵn sàng chi tiền cho mình không, có thể giải quyết rắc rối cho mình không, có thể mang lại tương lai tốt đẹp không… Vậy tại sao em lại không dám nghĩ đến những điều đó?”

Mạnh Ngọc Yên lặng người, không biết đáp lại thế nào.

Lục Hạo Vũ cười dịu dàng: “Tối qua… chúng ta cũng đã có quan hệ như vậy rồi, bây giờ tính ra, cũng khá thân mật rồi đúng không? Em bị bỏ thuốc, còn anh thì không. Em không nghĩ là anh nhân lúc em yếu thế mà chiếm lợi à? Vậy sao em không đòi anh bồi thường?”

“Đó là quyền lợi của em mà! Rõ ràng là bị thiệt thòi, vậy mà không biết bảo vệ mình, chỉ biết ôm hết vào chịu đựng một mình, sao em lại ngốc thế?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Lục Hạo Vũ nghiêng đầu cười ranh mãnh: “Bây giờ thì sao? Em gặp may đấy, vì người em gặp là anh. Mà anh thì… không phải loại đàn ông tồi đâu. Em có muốn biết, nếu đồng ý làm bạn gái anh, thì sẽ được gì không?”

Mạnh Ngọc Yên chớp mắt. Được gì?

Lục Hạo Vũ cười đến rạng rỡ, trông chẳng khác nào… một con sói già đội lốt bà ngoại đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ: “Anh có gia thế, có tiền, lại còn đẹp trai. Quan trọng là… bây giờ anh rất thích em. Chỉ cần em làm bạn gái anh, anh có thể bảo vệ em, không ai dám bắt nạt em nữa.”

“Còn có thể cho em nhiều tiền tiêu vặt, không phải lo lắng chuyện tiền nong nữa. Mà có người yêu đẹp trai thế này, đi đâu cũng nở mày nở mặt.”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

“Em nghĩ kỹ đi nhé. Nếu bỏ lỡ anh, có khi cả đời này em chẳng gặp được người đàn ông nào tốt hơn đâu. Em thật sự… không tò mò xem ‘đàn ông tốt’ có vị thế nào à? Không muốn thử cảm giác được nâng niu, được cưng chiều trong lòng bàn tay sao?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Nghe cứ như… lưu manh đang dụ dỗ người ta ấy?

Đây có thật là học trưởng Lục – hình mẫu học bá chính trực – có thể nói ra sao?

Lục Hạo Vũ tiếp tục dụ dỗ cô gái nhỏ: “Anh là thiếu gia Lục gia, ra ngoài ai cũng phải nể mặt vài phần. À, mà nhà anh có nhiều công ty con lắm. Em sắp tốt nghiệp rồi đúng không? Chỉ cần anh nói một câu, em có thể vào làm ở tập đoàn hàng đầu trong nước, được ưu ái, được lãnh đạo giỏi dẫn dắt, học hỏi được rất nhiều thứ…”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Cô l**m môi một cá: trời ơi, điều kiện nghe mà muốn gật đầu ngay!

Lục Hạo Vũ cười càng tươi: “Sao? Có thấy động lòng chưa? Em thấy không, dù chỉ làm bạn gái anh một thời gian thôi, những gì em nhận được… có khi là thứ mà cả đời này người đàn ông khác cũng không cho em được.”

“Dù như em nói, hai ta không hợp, sau này có chia tay… thì những thứ em học được, những mối quan hệ em có, đều là của em. Đường tương lai, ít nhất cũng dễ đi hơn một chút, đúng không?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Học trưởng, anh đang… dạy hư học sinh ngoan đấy!

Lục Hạo Vũ xoa đầu cô, cười khẽ: “Thế nào? Có muốn suy nghĩ về anh không? Dù sau này có chia tay, thì anh cũng sẽ là người yêu cũ đáng tự hào nhất của em.”

Anh bỗng cúi sát xuống, khẽ ghé vào tai cô, nở nụ cười nửa chính nửa tà: “Hay là… em thật sự không muốn… ngủ với anh thêm vài lần nữa à?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back