Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1000: Chương 1000



Nói thật, Diêu Văn Tích có thương Tần Mạc không?

Tất nhiên là có, dù sao cũng là con ruột của bà ta.

Nhưng mà, tình thương đó có hoàn toàn thuần khiết không? Có vị tư lợi trong đó không?

Chắc chắn là có.

Tần Mạc là đứa con trai duy nhất của Diêu Văn Tích, cũng là chỗ dựa duy nhất giúp bà ta giữ vững địa vị trong Tần gia. Nếu không có Tần Mặc, thì tất cả những gì Tần gia sở hữu sau này đều sẽ về tay Tần Hiên.

Mà một người kiêu ngạo như Diêu Văn Tích, sao có thể cam tâm để tài sản trong nhà rơi vào tay một đứa con ngoài giá thú?

Giờ bệnh của Tần Mạc đã khỏi, cuộc sống của bà ta cũng không còn gánh nặng gì. Giờ đây, tất cả tâm tư bà ta đều dồn vào một việc: Làm sao để mở rộng thế lực, làm sao để có thêm nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa.

Tần Mạc hiện đang học ở Đế Đô, lại còn là bạn tốt của Cố Vân Tịch. Lý Tâm Đồng vẫn đang theo đuổi cậu ấy, mà Lý gia đâu phải gia đình bình thường gì cho cam. Lý Tâm Đồng lại còn là bạn thân của Cố Vân Tịch. Với mối quan hệ chằng chịt như vậy, Diêu Văn Tích chưa chắc sẽ không ép Tần Mạc tận dụng những mối quan hệ đó để đi lên.

Lưu Tinh Trì nghe vậy thì bật cười: “Yên tâm đi! Đây là Đế Đô, mà anh có bà chị dâu khủng như thế, ở đây gần như vô địch rồi, ai dám giở trò với anh nữa chứ?”

Lạc Vũ Vi quay sang nhìn anh, thấy gương mặt anh đầy đắc ý, không nhịn được bật cười:

“Xem cái vẻ mặt đắc ý kia kìa! Vân Tịch người ta còn chưa lên tiếng gì, anh đã tự hào trước rồi!”

Lưu Tinh Trì cười sảng khoái: “Tất nhiên rồi! Em không biết đó thôi, dạo này bao nhiêu người ở Đế Đô muốn nịnh bợ anh. Trước kia có nhiều kẻ chẳng coi anh ra gì, giờ đều ngoan ngoãn lễ phép, cung kính như gặp tổ tông vậy! Tất cả, đều nhờ chị dâu đó! Hồi xưa theo đại ca, làm gì được đãi ngộ thế này!”

“Ha ha ha!” Lạc Vũ Vi cười nghiêng ngả: “Câu này mà để đại ca anh mà nghe thấy, chắc đau lòng chết mất!”

Cô cũng dần nhận ra, Lục Hạo Đình thật sự rất quan tâm và chăm sóc cho Lưu Tinh Trì, là tình cảm anh em ruột thịt đúng nghĩa.

Rất nhiều quyền lực trong Lục gia hiện tại đều nằm trong tay Lưu Tinh Trì. Nhìn bên ngoài thì do Lục Hạo Đình nắm giữ, nhưng thực chất, hầu hết là do Lưu Tinh Trì quản lý.

Ban đầu, Lưu Tinh Trì chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi được Lục gia nuôi dưỡng, là vệ sĩ của Lục Hạo Đình. Thế mà giờ, cả hai lại gọi nhau là anh em, có thể thấy Lục Hạo Đình coi trọng anh ta đến mức nào.

Lưu Tinh Trì vừa nhét một quả dâu tây vào miệng, vừa cười nói: “Anh đâu có nói oan cho đại ca đâu, toàn là sự thật mà!”

Lạc Vũ Vi cũng cười theo: “Được được được! Là sự thật! Dù sao thì giờ đại ca anh cũng không ở đây, không nghe thấy đâu.”

“À đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì vậy?”

“Em muốn thi tiếp lên cao học, để bằng cấp nhìn cho đẹp một chút.”

Lưu Tinh Trì khựng lại: “Sao đột nhiên lại muốn thi cao học?”

Lạc Vũ Vi nghiêng đầu, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Thì cũng do em cảm thấy áp lực đấy chứ sao! Mấy người các anh ai nấy đều giỏi giang như thế, em mà không cố gắng thì sau này sợ không theo kịp mọi người.”

“Thân phận của Vân Tịch giờ cũng đã công khai rồi, Lục gia ở Đế Đô càng có thế lực. Còn thân phận anh bây giờ… Em học cao hơn chút, ít ra cũng khiến anh nở mày nở mặt.”

Cô không chỉ muốn học cao học, mà còn muốn thi vào một trường top đầu.

Lưu Tinh Trì khẽ nhíu mày: “Em không cần vì chuyện đó mà gò ép bản thân phải lấy bằng. Ở bên anh thì không cần phải câu nệ mấy thứ đó.”

Canh trong nồi đã chín, Lạc Vũ Vi vừa múc canh ra, vừa tắt bếp, cười nói: “Cũng không hẳn là vì mặt mũi đâu. Em vốn đã thích ngành y rồi mà, học y là mơ ước của em từ lâu.”

“Giờ anh có địa vị cao hơn rồi, em nghĩ mình cũng phải nỗ lực thêm. Em nhớ có lần Vân Tịch từng nói, sau này muốn phát triển trong lĩnh vực y dược, còn muốn mở cả bệnh viện riêng nữa. Mà em thì học ngành y, sau này nếu Vân Tịch quay về, em định nhờ chị ấy giới thiệu cho một vị giáo sư giỏi để học thêm, rồi sau này về làm bác sĩ trong bệnh viện của chị ấy.”

“Chỉ cần em chịu cố gắng, em tin mình sẽ không đến nỗi nào. Giống như anh từng nói đó, ôm chặt đùi chị dâu, tuyệt đối không buông tay!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1001: Chương 1001



Lưu Tinh Trì là người rất cởi mở, dù sống trong vòng xoáy quyền lực như bên cạnh Lục Hạo Đình, anh ta vẫn giữ vững bản tâm, chưa từng bị vinh hoa phú quý làm mờ mắt, luôn sống một cách đơn giản, an yên theo cách của mình.

Kể từ khi có bạn gái, anh ta mới bắt đầu để tâm đến tiền tài một chút, đơn giản chỉ vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.

Gần gũi với những người như Lục Hạo Đình hay Cố Vân Tịch đúng là một lợi thế, Lạc Vũ Vi cũng nghĩ như vậy.

Không thể phủ nhận rằng cô không bằng họ, đó là sự thật, nhưng cô không vì thế mà oán trời trách đất. Cô tận mắt chứng kiến Lục Hạo Đình, Diệp Phồn cùng những người xung quanh đối xử với Lưu Tinh Trì tốt như thế nào. Cô nghĩ, mình nên biết tận dụng cơ hội này để học hỏi, trưởng thành hơn.

Y học là một ngành đặc thù, cô nghĩ nếu sau này bản thân có thể đạt được chút danh tiếng trong ngành, thì trong vòng bạn bè ấy, cô cũng sẽ có được một vị trí xứng đáng, thế là đủ rồi.

Lưu Tinh Trì nghiêm túc hỏi: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”

Lạc Vũ Vi gật đầu: “Dĩ nhiên rồi! Đây là cơ hội tốt hiếm có, người khác có muốn cũng không có được. Với người học y mà nói, nếu có thể gặp được một người thầy giỏi để dẫn dắt, thì dù là sinh viên trường danh tiếng cũng sẽ tranh giành nhau cơ hội ấy. Cơ hội như thế, em nhất định không bỏ qua đâu.”

Lưu Tinh Trì bật cười: “Đã vậy thì cứ học đi, chúng ta còn trẻ, cố gắng một chút cũng không sao. Chỉ cần đừng để bản thân mệt quá là được.”

Lạc Vũ Vi mỉm cười: “Yên tâm, em lớn rồi mà, chút chuyện nhỏ này em lo được. Điều em lo lắng nhất là Diêu Văn Tích đó, anh phải cẩn thận. Thật ra Tần Mạc không xấu, bản thân cậu ta cũng có phần khó chịu với mẹ mình. Nhưng nếu Diêu Văn Tích lợi dụng Tần Mạc làm chuyện gì đó, anh nhất định phải đề phòng.”

Lưu Tinh Trì nhướng mày, vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ cười: “Quan tâm anh dữ vậy à? Chẳng lẽ bắt đầu xem anh là… chồng rồi hả?”

Lạc Vũ Vi đỏ mặt: “Em đã dọn tới đây ở rồi, anh nói xem, em coi anh là gì?”

Lưu Tinh Trì vui đến mức không giấu nổi, kéo cô xoay người lại ôm chặt vào lòng: “Vậy là em chuẩn bị xong rồi hả? Sẵn sàng lấy anh rồi đúng không?”

Lạc Vũ Vi ngập ngừng một chút, rồi dịu dàng nói: “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ không lấy anh. Từ lúc quyết định đến đây ở cùng anh, em đã xác định là sẽ gả cho anh rồi.”

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống trong cô đơn. Biết rõ Diêu Văn Tích là người nguy hiểm, nên luôn phải dè chừng, phòng bị. Lần đầu tiên trong đời, cô gặp được một người đối xử tốt với mình vô điều kiện, không cần hồi đáp. Cảm giác ấy khiến cô thấy vô cùng bình yên.

Cô cũng chỉ là một cô gái mới ngoài hai mươi, ai mà không mong có người yêu thương, bảo vệ mình?

Lúc còn ở Tần gia, cô luôn phải sống vì Tần Mạc. Mãi đến khi bệnh cậu ta khỏi, cô mới được rời đi, nhưng Diêu Văn Tích vẫn không buông tha, vẫn muốn khống chế cô.

Lúc ấy, cô gần như không biết mình đã vượt qua được bằng cách nào.

Cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, chẳng có ai bên cạnh, trong khi Diêu Văn Tích lại là phu nhân của quan chức cấp cao tỉnh Giang Nam, còn là đại tiểu thư Diêu gia. Cái cảm giác sợ hãi và uất ức ấy, ai chưa trải qua sẽ mãi mãi không hiểu được.

Chính lúc cô sắp gục ngã, Lưu Tinh Trì đã xuất hiện và giúp cô.

Từ khi gặp anh, cuộc sống của cô cuối cùng cũng yên ổn. Bây giờ đối mặt với Diêu Văn Tích, cô không còn sợ nữa, thậm chí còn có dũng khí phản bác lại.

Tất cả là nhờ Lưu Tinh Trì.

Dù là về vật chất hay sự an toàn trong lòng, anh đều mang đến cho cô đầy đủ. Không lấy anh, thì còn có thể lấy ai?

Lưu Tinh Trì mừng đến mức nói không nên lời.

Lạc Vũ Vi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng… em vẫn còn một điều lăn tăn, chưa nghĩ thông, không biết nên làm sao nữa.”

“Lăn tăn gì? Nói anh nghe đi, anh giúp em giải quyết.”

Lạc Vũ Vi mỉm cười: “Anh đừng căng thẳng, không phải chuyện lớn gì. Chỉ là… nếu bây giờ chúng ta kết hôn rồi, thì có nên sinh con luôn không? Giờ Vân Tịch với đại ca đều không ở đây, anh thì lại bận tối mặt, thời gian đâu mà chăm con?”

“Em thì thật sự muốn học tiếp, học cho đàng hoàng, chắc cũng mất hai ba năm nữa. Nếu sinh con lúc này, thì ai chăm? Không lẽ lại để em vừa học vừa chăm con? Mà nếu đợi vài năm nữa mới sinh, thì lúc ấy em cũng đâu còn trẻ. Bây giờ sinh thì hợp lý nhất, chứ chờ tới lúc học xong, bắt đầu gây dựng sự nghiệp, lại nghỉ để sinh con, chắc em sốt ruột chết mất!”

Gặp đúng người, thật ra sinh con sớm cũng không tệ. Một là sức khỏe hồi phục nhanh, hai là khi con lớn, bản thân vẫn còn trẻ, đang độ tuổi phấn đấu cho sự nghiệp.

Cố Vân Tịch còn nhỏ hơn cô, vậy mà đã kết hôn rồi, chắc cũng sắp có con. Còn như Đường Cẩm, vì trước kia lỡ lỡ làng làng với Diệp Phồn nên mới phải một mình nuôi con cực khổ. Nếu sớm kết hôn thì giờ con cũng đã lớn, Đường Cẩm còn trẻ, vừa hay có thể toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp, biết bao nhiêu lợi thế!

Lạc Vũ Vi cũng muốn vậy, nhưng thời điểm hiện tại của cô lại khá khó xử.

Lưu Tinh Trì vui đến mức như sắp bay lên trời, cô gái này đã nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân với anh ta, còn chấp nhận sinh con cho anh ta nữa?

Tuyệt vời quá rồi!

“Không sao cả! Em đừng lăn tăn nữa. Nếu em muốn sau khi học xong có thể toàn tâm toàn ý làm việc, vậy thì sinh con ngay bây giờ luôn đi. Phụ nữ trẻ sinh con, hồi phục dáng nhanh mà!”

“Em muốn thi cao học, cũng đâu phải ngày một ngày hai là thi được. Trước tiên còn phải học, chuẩn bị các thứ. Thời gian mang thai và mấy tháng đầu sau sinh, em có thể tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi từ từ học lại. Sau khi ổn định thì đi thi, rồi đi học.”

“Con cái thì em không phải lo, anh lo hết! Đến lúc đó chắc đại ca với Vân Tịch cũng về rồi, anh sẽ có thời gian lo cho con.”

“Nếu đại ca chưa về thì lúc em đi học, anh đưa con về Lục gia.Đại ca với Vân Tịch đi hết rồi, Lục gia cũng chẳng còn trẻ con, ông bà nội cũng rảnh rỗi, có thể giúp trông con.”

Lạc Vũ Vi nhíu mày:

“Lục gia? Như vậy có ổn không? Ông bà nội Lục...”

Thân phận hai người đó cao quý như thế, cô thật không dám nghĩ đến chuyện để họ trông con giúp mình.

“Ôi dào, không phải như em nghĩ đâu.” Lưu Tinh Trì giải thích: “Người giúp việc ở Lục gia đều làm việc mấy chục năm rồi, ai nấy đều rất đáng tin, anh cực kỳ yên tâm.”

“Giờ đại không có ở nhà, nhiều việc trong Lục gia đều do anh xử lý. Anh cũng hay phải đến đó, nên sau này em cứ đi học, con cứ để anh chăm. Có người giúp việc hỗ trợ thì không sao hết.”

“Tóm lại là: em cứ yên tâm học hành, con cái để anh lo. Đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc của em, chịu không?”

“Với lại, học cao học cũng không phải ngày nào cũng bận mà. Đến lúc đó anh tìm một căn hộ gần trường em, đưa con qua đó luôn, thế là xong!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1002: Chương 1002



Lạc Vũ Vi cười nói: "Anh nói thật chứ? Sau khi sinh con, chuyện chăm con anh sẽ nghĩ cách giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến việc học và công việc của em sao?"

Lưu Tinh Trì lập tức cam đoan: "Hoàn toàn là thật đấy, anh đảm bảo, tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến em đâu. Khi em bé còn nhỏ thì chắc chắn sẽ bận một chút, nhưng mà như vậy thì sao?"

"Con nhà ai sinh ra mà không bận chứ? Công việc thì không bao giờ làm hết, cuộc sống thì vẫn phải tiến về phía trước, con cái là một phần trong cuộc sống của chúng ta, chẳng lẽ vì chăm con vất vả mà không sinh con à?"

"Đến lúc đó, nhìn người ta có con gọi ba gọi mẹ ríu rít theo sau, trong lòng mình lại thấy hụt hẫng thì sao?"

Lạc Vũ Vi cười: "Đương nhiên rồi, nếu anh đã nói vậy thì em cũng đồng ý sinh con sớm, vừa học vừa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh."

Lưu Tinh Trì mừng đến phát điên, bế bổng Lạc Vũ Vi lên: "Đúng đúng đúng, đi đi đi, chúng ta đi sinh con luôn bây giờ!"

Nói xong liền bế cô vào phòng ngủ.

Lạc Vũ Vi hoảng hốt: "Ê ê ê, khoan đã, đang giữa trưa mà, anh định làm gì?"

Lưu Tinh Trì khựng lại một chút, lúc này mới phản ứng được: đúng rồi, đang giữa trưa, ăn cơm xong còn phải làm việc nữa…

Hơn nữa…

Anh nhìn cô gái trong lòng, cô gái nhỏ này tuy đã dọn đến sống chung với anh, nhưng… anh chưa từng làm gì với cô cả.

Từ lúc hai người xác định mối quan hệ, lúc mới đến đế đô, cô còn chưa ở cùng anh. Sau này khi cả hai bàn chuyện kết hôn, cảm thấy thời điểm thích hợp rồi, cô mới chuyển đến sống chung.

Nhưng cho dù như vậy, hai người vẫn ngủ phòng riêng, anh chưa từng chạm vào cô.

Bây giờ…

Cô đã lên kế hoạch kết hôn và sinh con, rõ ràng là đã hoàn toàn chấp nhận anh, sẵn sàng đi cùng anh cả đời. Nếu thực sự muốn tiến thêm bước nữa… thì ít ra cũng phải đính hôn trước đã!

Lưu Tinh Trì từ từ đặt cô xuống, ôm nhẹ vào lòng, xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Xin lỗi, lúc nãy… anh nghe em nói sẵn sàng sinh con cho anh nên xúc động quá thôi, đừng sợ!"

"Yên tâm đi, phải… đính hôn trước đã rồi tính tiếp!"

Lạc Vũ Vi đúng là bị hù một phen, giờ dựa vào lòng anh lại cười hạnh phúc.

Người ta nói: "Gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái", quả nhiên sau khi nghe Lạc Vũ Vi nói những lời đó, mỗi ngày Lưu Tinh Trì làm việc đều cực kỳ hiệu quả, khí thế bừng bừng.

Diệp Phồn thấy vậy cũng thấy kỳ lạ: "Này Tiểu Ngũ, dạo này cậu ăn phải thuốc k*ch th*ch à?"

Lưu Tinh Trì cười tươi: "Đúng là có ăn thuốc k*ch th*ch đấy! Em đang vui, không nhịn được!"

Diệp Phồn nhướng mày: "Chuyện gì khiến cậu vui đến vậy? Đại ca đi rồi, tôi bận sắp chết, Diệp Cẩn thì thông minh đấy nhưng còn nhỏ, vẫn phải trông chừng kỹ, kiểu này bao giờ mới xong? Cậu lại còn tươi cười hớn hở?"

Lưu Tinh Trì cười có chút ngại ngùng:

"Tam ca, em… chắc sắp kết hôn rồi, có khi… sang năm em cũng được làm ba rồi!"

Diệp Phồn sững sờ, lập tức trợn mắt: "Em dâu có bầu rồi?"

Lưu Tinh Trì ôm trán: "Anh nói cái gì vậy? Em là quân tử chính hiệu, còn chưa đính hôn cơ mà! Làm sao em nỡ động vào người ta. Ý em là, Vũ Vi đã chấp nhận em rồi, còn đang lên kế hoạch cuộc sống sau hôn nhân, sẵn sàng sinh con cho em đấy!"

Diệp Phồn: “…”

Lưu Tinh Trì với Lạc Vũ Vi bên nhau cũng lâu rồi mà? Mà đến giờ vẫn chưa có gì?

"Cậu cũng kiềm chế giỏi đấy!"

Bạn gái xinh đẹp thế kia ở bên cạnh, sống chung mà chưa làm gì?

Nhưng nghĩ lại, mấy anh em bọn họ đều là người tình cảm sâu nặng, nếu đối xử với con gái một cách tùy tiện, thì đã không còn là anh em nữa rồi.

Diệp Phồn nói: "Đây là chuyện tốt, cô gái ấy chịu lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, chứng tỏ thật lòng chấp nhận cậu rồi. Định bao giờ kết hôn? Đại ca chưa về, có phải đợi họ về rồi mới làm lễ cưới không? Không thì thiếu họ, đám cưới chẳng vui."

Nhắc đến đây, Lưu Tinh Trì có chút phiền muộn: "Tam ca, có chuyện này… em vẫn chưa dám nói ra…"

"Gì vậy?"

"Anh thấy… đại ca nhà mình ấy, dẫn vợ đi rồi, liệu có dễ về thế không?"

Diệp Phồn sững người: "Ý cậu là gì?"

Lưu Tinh Trì nhìn anh: "Thái tử Gia Cát từng nói rồi mà, Vân Tịch là công chúa duy nhất của hoàng tộc Gia Cát suốt cả trăm năm, được cả hoàng tộc cưng như trứng. Hơn nữa, ba mẹ Vân Tịch rất yêu thương cô ấy, chẳng qua mẹ cô ấy chưa hồi phục nên không dốc toàn lực đi tìm con thôi."

"Ba cô ấy vì chăm mẹ mà giao hết quốc sự cho con cả. Anh nói xem, Vân Tịch được cưng chiều như vậy, về rồi, người ta có dễ gì thả cô ấy về lại đế đô không?"

Diệp Phồn không nói gì.

Lưu Tinh Trì tiếp tục:

"Hơn nữa, giờ đại ca đã kết hôn với Vân Tịch rồi. Chuyện ở đế đô gần như đã giải quyết xong, địa vị Lục gia vững như bàn thạch, hai người họ giờ chẳng còn lo gì nữa, yên tâm đi hưởng tuần trăng mật, sinh con… là chuyện đương nhiên, đúng không?"

Diệp Phồn: “…”

"Nếu Vân Tịch mang thai, em đoán hoàng tộc Gia Cát càng không cho cô ấy quay lại, ít nhất cũng đợi sinh xong đã. Nhưng em bé mới sinh ra, người ta có dễ gì buông tay?"

"Nhỡ sinh thêm đứa nữa… anh bảo đại ca có khi nào ở luôn bên đó, sống cuộc sống an nhàn với vợ con không?"

Diệp Phồn: “…”

Anh bắt đầu thấy sợ, nhưng lại không muốn tin.

"Không… không thể đâu?"

"Đại ca là người thừa kế Lục gia, địa vị của Lục gia ở đế đô hiện nay là do anh ấy phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được, nếu anh ấy đi quá lâu thì Lục gia sẽ thế nào? Thực lực chắc chắn giảm sút chứ?"

Lưu Tinh Trì cười khẽ: "So với hoàng tộc Gia Cát, Lục gia tính là gì? Chỉ cần làm Vân Tịch vui, để cô công chúa nhỏ ở lại hoàng tộc lâu một chút, biết đâu Gia Cát nổi hứng vung tay ban cho đại ca vinh hoa phú quý vô số, lúc đó có cần gì trở lại tranh giành vất vả nữa? Muốn gì, hoàng tộc cũng có thể cho mà."

Diệp Phồn: “…”

Anh muốn khóc rồi, cảm thấy bị đại ca lừa thê thảm!

Lúc đi, đại ca còn hứa với anh ta sẽ về sớm, còn bảo sản nghiệp Lục gia lớn thế, phải sớm quay về nắm giữ. Nói gì mà Vân Tịch quen sống ở đế đô, không ở lại bên đó lâu được. Còn nói ông bà nội đã lớn tuổi, không rời được cháu đích tôn như anh ấy…

Bảo thằng em là anh ta trông giúp một thời gian, rồi anh ấy sẽ về tiếp quản để anh ta tranh thủ cưới Đường Cẩm…

Lưu Tinh Trì thở dài: "Hầy… em thấy, cả Đường đại ca lẫn Lục đại ca đều không đáng tin. Chỉ có chị dâu là tốt bụng, ít ra lúc đi còn nhớ tìm cho anh một người trợ lý, đưa Diệp Cẩn tới giúp."

"Về sau ấy à, ôm chặt đùi chị dâu mà sống! Hai ông anh kia có chỗ dựa rồi, chẳng thèm đoái hoài đến tụi mình nữa đâu!"
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1003: Chương 1003



Lúc này, Diệp Phồn đã hoàn toàn cạn lời!

Anh ta thật sự bị các anh em "chơi xỏ" rồi sao?

Về nhà biết ăn nói thế nào với vợ đây?

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã hai năm!

Trong hai năm này, đúng như Tiểu Ngũ đã nói, Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch thật sự không quay về.

Hoàng tộc Gia Cát vô cùng quý trọng Cố Vân Tịch – cô công chúa nhỏ duy nhất trong trăm năm qua của họ – làm gì nỡ để cô ấy rời đi chứ?

Không bao lâu sau khi tới đó, Cố Vân Tịch đã mang thai, vậy thì càng không thể để cô rời khỏi nữa rồi.

Mười tháng sau, cô sinh được một bé gái. Điều này khiến cả hoàng tộc Gia Cát mừng đến phát cuồng!

Gia tộc Gia Cát chẳng thiếu thứ gì, duy chỉ quý con gái, họ cảm thấy như thể Cố Vân Tịch đến để cải tạo gien cho gia tộc vậy.

Quả nhiên, trong vòng nửa năm sau khi cô con gái nhỏ được sinh ra, hoàng tộc lại liên tiếp chào đón thêm ba bé gái nữa. Cả hoàng tộc lúc nào cũng tưng bừng như đang ăn Tết.

Ai cũng nói Cố Vân Tịch là phúc tinh, còn cô bé con của cô cũng là một tiểu phúc tinh, cuối cùng cũng đã đem về cho họ mấy đứa cháu gái quý giá!

Vậy thì lần này, nói gì cũng không thể để họ rời đi được. Nếu họ đi rồi, lỡ phúc khí cũng đi theo, thì lại quay về cái thời chỉ toàn sinh con trai thì sao?

Hiện tại, Cố Vân Tịch đã mang thai đứa thứ hai, Gia Cát gia vẫn không cho cô quay về.

Chưa nói đến cả hoàng tộc, chỉ riêng Gia Cát Nguyệt Hoa – anh trai cô, cũng không nỡ để em gái rời đi vào lúc này.

Chuyện sinh nở vốn rất nguy hiểm, để Vân Tịch sinh ở nhà mẹ đẻ, nơi có y học tiên tiến, mọi người đều yên tâm hơn.

Hai năm rồi, họ vẫn chưa quay về. Nếu không phải vẫn gửi tin về Lục gia, bên này đã lo lắng đến phát sốt, sợ rằng đứa cháu đích tôn nhà họ không định về nữa rồi!

Diệp Phồn thì thật sự khổ cực vô cùng, sắp tức chết đến nơi!

“Tiểu Ngũ, cái miệng quạ đen của cậu, mấy người đó thật sự không quay về nữa rồi! Quá đáng thật! Ông đây bận muốn chết luôn!”

Trong văn phòng, mỗi lần thấy Lưu Tinh Trì, Diệp Phồn đều không nhịn được phải than vãn mấy câu.

Tiểu Ngũ thì đang bế con trai, cười rạng rỡ.

Hai năm qua, anh ta đã kết hôn với Lạc Vũ Vi, dù Lục Hạo Đình chưa về, không thể cứ chờ mãi được.

Cậu bé trong lòng chính là con trai mà Lạc Vũ Vi sinh cho anh ta, mới mấy tháng tuổi thôi nhưng ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng. Hôm nay Tiểu Ngũ được nghỉ, nên ôm con ra ngoài chơi một chút, tiện thể đến thăm ông anh đáng thương này.

Tiểu Ngũ cười nói: “Anh đừng nổi giận vậy chứ, cẩn thận hù dọa cháu trai của anh đấy!”

Bé con trong lòng cậu nhìn về phía Diệp Phồn, mở to đôi mắt như quả nho, “A a…”

Diệp Phồn: “…”

Diệp Phồn nhìn Lưu Tinh Trì, có chút ghen tị hỏi: “Dạo này cậu nhàn rỗi lắm phải không?”

Tiểu Ngũ cười đáp: “Không hề đâu! Em bận lắm ấy chứ! Đại ca không có nhà, rất nhiều việc của Lục gia phải do em lo liệu. Vũ Vi thì đi học rồi, bình thường em còn phải chăm con trai nữa đấy, vô cùng bận luôn!”

Diệp Phồn: “Tôi sao chẳng thấy cậu bận chỗ nào cả?”

Tiểu Ngũ: “Là lúc em bận anh không thấy thôi! Anh chỉ lo công việc thôi mà, chăm con đã có chị ba và bác gái giúp rồi, Tiểu Hiên cũng lớn rồi, có cần người lớn trông suốt đâu, anh còn bận cái gì nữa? Đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng!”

Diệp Phồn: “…”

Trong thời gian mang thai, Lạc Vũ Vi vẫn không ngừng ôn thi nghiên cứu sinh, đến lúc sinh con rồi ở cữ, cũng không ngồi yên một chỗ. Sau khi dưỡng sức xong, cô đi thi và đã đỗ.

Diệp Phồn hỏi tiếp: “Đại ca bọn mình lâu vậy không quay về, bên Lục gia không có gì bất thường sao?”

Tiểu Ngũ khựng lại một chút, nụ cười không chạm đến đáy mắt, giọng mang theo vài phần mỉa mai: “Có thì vẫn có, nhưng mà chú Ba Lục còn ở đó, họ cũng không dám làm gì quá đáng.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1004: Chương 1004



Sự xuất hiện của hoàng tộc Gia Cát gia đối với giới hào môn ở Đế Đô chẳng khác nào một cú nổ lớn, như “quân át chủ bài” giáng xuống, lập tức đè bẹp toàn bộ thế lực còn lại, từ quân đội đến chính trị, không ai có thể so bì.

Đường gia và Lục gia cũng nhờ đó mà một bước lên mây, vị thế vươn l*n đ*nh cao.

Thế nhưng, hoàng tộc Gia Cát lại không ở lại quá lâu. Đế Đô vẫn là Đế Đô của ngày xưa, Gia Cát Nguyệt Hoa cũng không can thiệp quá sâu vào chuyện bên này. Điều duy nhất anh ấy bảo vệ là Lục gia và Đường gia.

Ban đầu, đương nhiên ai cũng nể sợ. Dù là Lục gia và Đường gia, không ai dám manh động, càng không dám có mưu đồ gì.

Nhưng hai năm trôi qua, tình hình đã dần thay đổi.

Gia Cát Nguyệt Hoa rời đi, Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm cũng bị đưa trở lại nhà mẹ đẻ. Đường Dục và Lục Hạo Đình cũng theo họ về.

Đã hai năm rồi… vẫn chưa thấy quay về.

Không chừng… sẽ không quay lại nữa!

Người Gia Cát gia vốn đã rất lợi hại, lại còn sủng ái hai cô gái kia đến tận trời. Ở nhà mẹ đẻ được nâng như nâng trứng, còn gì thoải mái hơn? Tại sao phải quay về Đế Đô để làm dâu nhà người ta?

Đã thế, nếu Gia Cát gia không cho rời đi, thì Đường Dục và Lục Hạo Đình cũng chẳng thể về nổi.

Hai năm đủ dài để lòng người đổi thay.

Sự kính sợ ban đầu đã dần phai nhạt, đặc biệt là với Lục gia thiếu đi người cháu đích tôn như Lục Hạo Đình, còn đám cháu đời sau thì chưa đủ tầm. Ngược lại, lại càng dễ trở thành cái gai trong mắt thiên hạ.

Lúc này, Diệp Phồn hừ lạnh: “Đúng là vì tiền tài mà mạng người trở nên rẻ rúng. Đại ca mới đi có hai năm thôi mà đám người kia đã không kiềm được dã tâm! Chẳng lẽ họ không nghĩ, dù cả đời đại ca không trở lại, thì Lục gia và họ Đường vẫn là nhà của họ ấy à? Ai cho phép người khác ức h**p?”

Lưu Tinh Trì bật cười, vẻ mặt ung dung: “Lòng người mà, thấy tiền là động tâm, chuyện này đâu lạ gì! Còn nhớ lúc đại ca cưới Vân Tịch không? Gia Cát gia tặng bao nhiêu của hồi môn? Giờ cả hai người họ đều không có mặt ở đây, số của cải kia gần như do tụi mình quản lý hết.”

“Ở Đế Đô, họ không động nổi vào Lục gia và Đường gia, nhưng nếu dòm ngó những phần bên ngoài thì vẫn rất dễ!”

Diệp Phồn cau mày: “Vậy thì thời gian tới chắc chắn không yên rồi. Không thể để tình hình tiếp diễn như vậy mãi được. Mới có hai năm thôi mà mấy kẻ kia đã lộ mặt rồi. Tôi nói thật, nếu hai năm nữa mà đại ca họ còn chưa về, chắc chắn sẽ có người phát cuồng lao vào tranh giành. Đến lúc đó, Lục gia thực sự sẽ gặp nguy.”

Lưu Tinh Trì vừa dỗ con vừa thản nhiên, không hề lo lắng: “Anh đừng căng thẳng thế, sẽ không đến mức đó đâu!”

Diệp Phồn sửng sốt: “Không đến mức đó?”

“Ừ, tuyệt đối không!” Lưu Tinh Trì khẳng định chắc nịch.

Nghĩ đến thái độ của Gia Cát Nguyệt Hoa năm đó, anh ta chậm rãi nói: “Anh đừng quên, Gia Cát gia tuy sủng ái Vân Tịch thật đấy, nhưng vị đại hoàng tử Gia Cát Nguyệt Hoa đó lại không phải người hồ đồ. Nếu không phải bọn họ có thể đi lại giữa hai nơi, thì lúc đó anh ấy đã giữ Vân Tịch ở lại vĩnh viễn rồi, chứ đâu để cô ấy quay về kết hôn làm gì?”

“Hơn nữa, năm đó Gia Cát Nguyệt Hoa chưa từng có ý định cắt đứt quan hệ giữa Vân Tịch và Lục gia. Anh ấy tôn trọng lựa chọn của em gái. Hai năm qua chỉ là vì gia đình bên kia quá nhớ Vân Tịch, lại thêm mẹ cô ấy bệnh bao năm trời, giờ mới có cơ hội đoàn tụ với con gái, thì ở lại lâu một chút cũng dễ hiểu.”

“Nếu sau này có bầu, sinh con, rồi lại bận bịu với con nhỏ, thì ở lại thêm chút thời gian cũng chẳng có gì lạ.”

“Nhưng tôi dám chắc, Gia Cát Nguyệt Hoa sẽ không để đại ca ở đó mãi mãi.”

Diệp Phồn nhướng mày: “Ồ? Sao cậu nói chắc thế??”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1005: Chương 1005



Hôm nay đứa bé trong lòng dường như đặc biệt vui, cứ “a a” suốt không ngừng. Lưu Tinh Trì đứng dậy, vừa bế con đi dạo quanh văn phòng, vừa nói với Diệp Phồn: “Bởi vì vị Đại hoàng tử Gia Cát gia kia thông minh đến mức đáng sợ, kiểu người luôn trước sau đều hoàn hảo ấy. Mà đã thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc, tưởng là tốt nhưng lại hại nhiều hơn lợi.”

“Tình cảm giữa Vân Tịch và đại ca, ai cũng thấy rõ. Đại ca thật lòng thương cô ấy. Dù Gia Cát gia là người thân ruột thịt, nhưng Vân Tịch lớn lên bên này, do một tay đại ca nuôi nấng. Tình cảm sâu đậm đó không ai thay thế được. Đại ca lại là trưởng tôn của Lục gia, tất cả gốc rễ đều ở đây. Nếu cứ giữ đại ca bên kia quá lâu, sớm muộn gì anh ấy cũng khó chịu vì cảm giác bị áp đặt. Mà một khi tâm trạng anh ấy thay đổi, thì tình cảm với Vân Tịch cũng có thể rạn nứt. Đến lúc đó, Vân Tịch liệu có còn vui vẻ được như bây giờ không?”

“Với tình hình hiện tại của Lục gia, anh nghĩ vị Đại hoàng tử kia không nhìn ra à? Không chỉ anh ấy, ngay cả đại ca cũng hiểu rất rõ. Vì thế, Gia Cát Nguyệt Hoa càng không thể giữ đại ca lại bên kia quá lâu. Đại ca lo cho Lục gia, nếu cứ để tình trạng đó kéo dài, tâm trạng kiểu gì cũng ảnh hưởng.”

“Nếu Đại hoàng tử thực sự muốn Vân Tịch hạnh phúc, thì anh ấy sẽ không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của hai người họ. Cứ chờ xem, trong vòng một năm nữa thôi, bên đó chắc chắn sẽ có động thái.”

Diệp Phồn nghe vậy, ngẫm lại những chuyện Gia Cát Nguyệt Hoa từng làm ở Đế Đô, đúng là rất thương Vân Tịch, cũng rất tôn trọng cô ấy. Khi tổ chức hôn lễ, sính lễ đưa đến nhiều đến mức chất đầy cả mấy gian nhà. Sau đó, Vân Tịch muốn phát triển ngành y, Đại hoàng tử cũng dốc toàn lực ủng hộ.

Ngay cả sản nghiệp bên phía Cố Băng Nhan để lại, anh ta cũng không lấy bất kỳ phần nào, giao hết cho Đường Dục và Lục Hạo Đình. Nói trắng ra là muốn nâng cao thực lực cho hai người họ.

Hai bên rõ ràng vẫn có thể qua lại, Vân Tịch trở về hay đi về bên kia đều được, đâu nhất thiết phải ở hẳn lại đó. Thậm chí bản thân Vân Tịch có lẽ cũng chưa từng xem nơi đó là nhà, dù gì cô ấy lớn lên bên này, cả sự nghiệp cũng xây dựng ở đây.

Diệp Phồn nhìn Lưu Tinh Trì, bất giác bật cười.

“Được đấy Tiểu Ngũ, cái đầu cậu đúng là ghê thật! Nghe cậu phân tích xong, anh thấy yên tâm hơn hẳn. Vị Đại hoàng tử kia quả là một nhân vật lợi hại. Về đầu óc và mưu lược, anh mà đấu thì chắc chắn thua xa.”

Lưu Tinh Trì cười lớn, nhìn Diệp Phồn, trêu: “Anh nghĩ ai có thể khiến cả Đường đại ca lẫn Lục đại ca phải ngoan ngoãn nghe lời?”

Diệp Phồn: “…”

Ha ha ha ha ha!

Lưu Tinh Trì cũng không nán lại lâu, nói chuyện với Diệp Phồn một lát rồi ôm con rời đi. Hôm nay anh chỉ đến để an ủi ông anh đang bị công việc vắt kiệt sức lực.

Vợ anh – Lạc Vũ Vi – sắp tan học, anh tiện thể bế con đi đón cô ấy.

Nhìn bóng lưng Lưu Tinh Trì rời đi, Diệp Phồn thật lòng có chút ngưỡng mộ anh ta.

Tiểu Ngũ đúng là một người đáng nể.

So với mấy anh em khác, xuất thân của anh ta rất thấp. Nhưng anh ta lại có thể khiến tất cả họ thật lòng xem như anh em.

Xuất thân chưa bao giờ là điểm yếu của anh ta. So với người từng được gọi là em trai của Đường Dục, có ánh hào quang của đại ca bao bọc như Đường Lạc, vậy mà nhiều năm vẫn chẳng thể thực sự bước vào vòng tròn của bọn họ.

Tình cảm giữa nhóm anh em với Đường Lạc, phần lớn chỉ là thương hại, hay nói đúng hơn là sự tiếc nuối cho Đường Dục, chứ chưa bao giờ xuất phát từ chính con người Đường Lạc.

Nhưng Tiểu Ngũ thì khác. Anh ta thực sự có năng lực, có giá trị.

Nhất là hai năm nay, khi Lục Hạo Đình không có mặt, năng lực của Lưu Tinh Trì ngày càng nổi bật. Hóa ra trước giờ anh ta chỉ quá khiêm tốn thôi, chứ chưa bao giờ là người yếu kém.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1006: Chương 1006



Diệp Phồn nghĩ lại thì chợt nhận ra: Trong số mấy anh em bọn họ, có lẽ người sống thoải mái và yên ổn nhất lại chính là Lưu Tinh Trì!

Ngoài việc xuất thân là trẻ mồ côi, không có gia đình ruột thịt, thì những năm qua, cuộc sống của anh gần như không gặp biến cố gì lớn, cũng chẳng trải qua thăng trầm gì đáng kể, tất cả đều êm đềm suôn sẻ.

Chứ còn mấy người họ, ít nhiều gì cũng từng trải qua mất mát, tổn thương.

Tiểu Ngũ sống đơn giản, bình dị, lại thuận buồm xuôi gió khiến người khác phải ghen tị thật sự.

Lúc này, Lưu Tinh Trì lái xe đến trước cổng trường của Lạc Vũ Vi. Khi cô tan học lên xe, liền thấy bé con đang nằm ngủ ngon lành trong xe nôi, lập tức mặt mày rạng rỡ.

Cô ôm con vào lòng, nựng nịu: “Ôi chao, cục cưng của mẹ, có nhớ mẹ không nào~?”

Lưu Tinh Trì lái xe rời đi, vừa cười vừa hỏi: “Hôm nay học có mệt không? Tối nay đừng ăn ở nhà nữa, anh đưa em đi ăn món ngon.”

Lạc Vũ Vi ôm con ngồi ở ghế sau, cười tươi đồng ý: “Được đó! Hôm nay bài vở nhiều, em làm suốt cả buổi chiều, mệt rã rời rồi, đi ăn một bữa thịnh soạn cho bõ.”

“Được! Hôm nay anh sẽ bồi bổ cho em thật tốt!”

Lưu Tinh Trì vừa lái xe, vừa nhìn vợ và con trong gương chiếu hậu, trong lòng tràn ngập cảm giác mãn nguyện.

Anh ta đưa họ đến một nhà hàng mà mình đã đặt bàn từ trước.

Đế Đô luôn nhộn nhịp, sôi động, mỗi năm lại có thêm vô số thứ mới mẻ. Nhà hàng này vừa mới khai trương không lâu, nhưng rất sang trọng, món ăn lại ngon, vì thế từ lúc mở cửa đã đông khách nườm nượp.

Hôm nay Lưu Tinh Trì có thời gian rảnh bèn dắt vợ con đến thử.

Anh đã đặt bàn trước nên đồ ăn được mang ra rất nhanh.

“Anh đã gọi mấy món rồi, em xem thử muốn ăn thêm gì thì gọi nhé.”

Anh đưa thực đơn cho Lạc Vũ Vi. Trước đó anh đã gọi hai món mặn một món canh, để cô lót dạ trước.

Lạc Vũ Vi cũng gọi thêm hai món nữa. Cô đúng là đã đói, nên không khách sáo, bắt đầu ăn luôn.

Lúc này bé con đột nhiên oa oa khóc, đói bụng rồi.

Lưu Tinh Trì bế con lên, pha sữa, rồi kiên nhẫn đút cho bé bú.

Vừa bú được, bé con nín khóc ngay.

Người đàn ông ngồi bên cạnh loay hoay pha sữa, dỗ con thành thạo chẳng khác gì bảo mẫu chuyên nghiệp, trong khi Lạc Vũ Vi thì yên tâm ăn uống. Cảnh tượng ấy khiến nhiều phụ nữ xung quanh không khỏi ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tất cả những điều này, bị một người cách đó không xa – Diêu Văn Tích – thu hết vào mắt.

Cảnh ấy khiến bà ta cảm thấy vừa khó chịu, vừa khinh thường.

Một người đàn ông mà giữa nơi công cộng lại ngồi cho con bú sữa, không biết mất mặt hay sao?

Chẳng bao lâu sau, Tần Mạc và Lý Tâm Đồng cùng bước vào nhà hàng. Hai người bọn họ hiện tại thân thiết hơn nhiều so với hai năm trước.

Lý Tâm Đồng là một cô gái có tam quan ngay thẳng, gia cảnh tốt, lại không có tính khí đỏng đảnh. Quan trọng nhất là cô ấy thật lòng thích Tần Mạc, vẫn luôn theo đuổi anh. Sau một thời gian dài tiếp xúc, Tần Mạc rốt cuộc cũng rung động.

Vừa bước vào, Lý Tâm Đồng khoác tay Tần Mạc liền nhìn thấy Lạc Vũ Vi và Lưu Tinh Trì, lập tức tươi cười gọi lớn: “Vũ Vi!”

Đều là bạn bè thân thiết, lâu rồi không gặp, đúng lúc ghép bàn ngồi chung, vừa ăn vừa trò chuyện cho vui!

Lý Tâm Đồng gọi thêm món, bốn người ngồi chung bàn, trò chuyện rất vui vẻ.

Về phần Diêu Văn Tích, đây là lần đầu tiên bà ta gặp Lý Tâm Đồng. Hai năm nay, bà ta vẫn luôn bận rộn tìm cách chuyển toàn bộ thế lực gia tộc sang Đế Đô. Nhưng mọi chuyện không hề suôn sẻ như tưởng tượng, thậm chí còn khó khăn gấp bội.

Bà ta từng nhiều lần tìm đến Lạc Vũ Vi nhờ vả, nhưng đều bị từ chối, nên trong lòng rất không vui.

Còn Tần Mạc, sau khi tốt nghiệp đại học thì không trở về Giang Châu nữa, nói là muốn ở lại Đế Đô phát triển.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1007: Chương 1007



Diêu Văn Tích vốn đã muốn đến Đế Đô, nên khi Tần Mạc nói muốn ở lại, bà ta chẳng có lý do gì để ngăn cản. Huống chi bà ta biết Tần Mạc có quan hệ khá tốt với Cố Vân Tịch, việc Tần Mạc ở lại Đế Đô thực ra càng có lợi cho Tần gia.

Từ nhỏ Tần Mạc đã là đứa trẻ ngoan, lại thông minh lanh lợi, dù từng bị bệnh nặng cũng chưa từng khiến người ta phải lo lắng về việc học hành.

Vì vậy, suốt hai năm qua, Diêu Văn Tích chưa từng can thiệp vào chuyện học hành của anh ta.

Bà ta cứ nghĩ rằng con mình là người có chí tiến thủ, có lẽ đang chuẩn bị thi cao học. Trước đây bà ta cũng không quan tâm nhiều đến đời sống riêng tư của con trai, nào ngờ hôm nay lại vô tình bắt gặp anh dẫn theo một cô gái, hơn nữa nhìn hai người còn rất thân thiết!

Vẻ mặt Diêu Văn Tịch lập tức cau lại.

Cô gái kia là ai?

Nhìn thân mật thế kia, chẳng lẽ là bạn gái?

Tên nhóc này thật không hiểu chuyện!

Tần Mạc là con trai trưởng của Tần gia, tương lai sẽ kế thừa cả gia tộc. Hiện giờ Tần gia đang trong giai đoạn bước vào Đế Đô, là thời điểm quan trọng nhất. Vợ tương lai của Tần Mạc đáng lẽ phải là người có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của anh ta, sao lại có thể tùy tiện quen một cô gái được?

Nhìn nụ cười rạng rỡ kia, là biết ngay kiểu con gái không xuất thân danh môn!

Diêu Văn Tích càng nghĩ càng khó chịu, càng nhìn Lý Tâm Đồng lại càng không vừa mắt.

Bà ta vốn đã không chịu được chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Mà con gái thời nay thì chẳng biết giữ kẽ gì cả, thực dụng, tham vọng, cứ thấy trai nhà giàu là nhào tới, suốt ngày mơ làm "phượng hoàng đậu cành cao".

Tần Mạc vừa có ngoại hình lại là con trai của chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Nam: loại đàn ông như thế, làm gì thiếu con gái bám theo?

Diêu Văn Tích ở một mình mà nghĩ ngợi đủ điều, càng nghĩ càng cho rằng Lý Tâm Đồng chính là loại con gái có dã tâm trèo cao.

Mãi đến khi nhóm Tần Mạc ăn uống xong rời đi, Diêu Văn Tích vẫn không xuất hiện. Nhưng từ giây phút đó, bà ta đã để tâm đến Lý Tâm Đồng rồi.

Khi Tần Mạc và Lý Tâm Đồng rời khỏi nhà hàng, Diêu Văn Tích lập tức lặng lẽ bám theo. Bà ta tận mắt thấy Lý Tâm Đồng bước lên xe của Tần Mạc, hai người cùng rời đi.

Diêu Văn Tích nhanh chóng lái xe theo sau. Quả nhiên, bà ta thấy Tần Mạc đưa Lý Tâm Đồng về căn hộ của anh ta.

Đây là căn nhà mà Tần Mạc tự mua sau khi khởi nghiệp ở Đế Đô. Diêu Văn Tích chưa từng đến đây, nhưng đã nghe con trai nhắc đến một lần, nên bà ta biết nơi này.

Vị trí căn hộ nằm gần trung tâm thành phố, giá trị rất cao. Đặc biệt ở Đế Đô – nơi “tấc đất tấc vàng” – thì có được một căn hộ dạng duplex ở đây là điều không dễ. Một người trẻ như Tần Mạc mà sở hữu được chỗ này, rõ ràng gia đình hậu thuẫn rất mạnh.

Diêu Văn Tích không vào theo, mà ngồi trong xe quan sát, muốn xem hai người kia rốt cuộc đang làm gì.

Nhưng sau khi Lý Tâm Đồng và Tần Mạc vào nhà, suốt một thời gian dài cũng không thấy ai bước ra. Đợi càng lâu, sắc mặt Diêu Văn Tích càng tối sầm lại. Đến tận tám giờ tối, Lý Tâm Đồng vẫn chưa xuất hiện.

Lúc này, Diêu Văn Tích đã giận đến mức chỉ muốn xông vào, lôi cô gái “mặt dày vô liêm sỉ” kia ra ngoài, quẳng đi thật xa. Thậm chí bà ta còn tưởng tượng ra viễn cảnh một ngày nào đó, cô gái này ôm bụng bầu đến Tần gia làm ầm lên, thế thì con trai bà ta còn lấy được thiên kim nhà gia thế nào nữa?

Bà ta ngẩng đầu nhìn lên căn hộ một lúc lâu, cuối cùng vẫn cố nén cơn giận. Tần Mạc đang ở trong đó, không thể manh động lúc này, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.

Diêu Văn Tích ngồi trong xe tính toán cách đối phó. Sau khi nghĩ ra một kế sách, bà ta mới chịu rời đi.



Còn trong căn hộ trên lầu…

Lúc này, trong phòng của Tần Mạc, Lý Tâm Đồng đang cầm bút, nhăn nhó nhìn vào cuốn sách trước mặt: “Trời ơi, khó quá đi! Cái này em đọc không hiểu gì hết!”

Tần Mạc đang ôm laptop xử lý công việc bên cạnh, nghe vậy liền đi lại, cúi xuống nhìn rồi nhận xét: “Cũng không khó lắm đâu, để anh giảng cho em nhé?”

Lý Tâm Đồng: “……”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1008: Chương 1008



Có người yêu là học bá thì cảm giác thế nào?

Lý Tâm Đồng sẽ nói cho bạn biết: càng yêu lâu, cô càng cảm thấy... mình đúng là chỉ đến nhân gian “cho đủ số lượng” mà thôi!

“Các anh… sao ai cũng thông minh thế nhỉ? Cái đầu làm bằng gì vậy? Em thấy các anh chẳng phân biệt môn học gì cả, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết!”

Tần Mạc nghe mà hơi mơ hồ: “Bọn anh? Là ai?”

“Là Vân Tịch chứ ai!” Lý Tâm Đồng gục mặt xuống bàn, uể oải than thở: “Tuy Vân Tịch đã rời đi hai năm rồi, nhưng cái ‘bóng ma tâm lý’ cô ấy để lại với em chưa bao giờ vơi bớt. Đó là lần đầu tiên em gặp một cô gái vừa thông minh lại vừa toàn năng đến vậy, việc gì cũng giỏi, chuyện gì cũng hiểu. Ban đầu em còn nghĩ Vân Tịch là ngoại lệ, trên đời này phần lớn mọi người đều bình thường như em thôi!”

“Nhưng giờ ở bên anh lâu rồi, em mới phát hiện... thật ra, người như hai người các anh chẳng hề hiếm, chỉ là em trước đây chưa từng gặp mà thôi.”

Tần Mạc: “……”

Dù là Cố Vân Tịch hay Tần Mạc thì đều là kiểu học bá thực thụ. Dù Tần Mạc từng bệnh tật suốt thời thơ ấu, nhưng chuyện học hành chưa bao giờ bị trì trệ, thậm chí còn tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Bây giờ sức khỏe đã hồi phục thì lại càng xuất sắc hơn nữa!

Lý Tâm Đồng trước đây chủ yếu giao du trong giới tiểu thư nhà giàu ở Đế Đô. Trong số đó, tuy cũng có người học giỏi, nhưng để đạt đến tầm “b**n th**” như Cố Vân Tịch và Tần Mạc thì... vẫn còn cách xa lắm.

Phần lớn các cô gái trong giới của cô bận rộn với đồ hiệu, các hoạt động xã hội. Ở độ tuổi như cô, những người thật sự có thành tựu trong sự nghiệp thì rất hiếm, hầu hết vẫn đang đi học, có người còn đang du học nước ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, Tần Mạc mỉm cười xoa đầu cô: “Em cũng rất thông minh mà! Nếu không, sao trước đây lại đậu được vào một trường đại học như vậy đúng không? Chỉ là em đang học trái ngành thôi, nên mới thấy khó hiểu. Cứ học dần dần rồi sẽ quen!”

Trước đây Lý Tâm Đồng học ngành y, nhưng thật ra cô không có hứng thú cũng chẳng có năng khiếu gì trong lĩnh vực đó. Năm xưa hoàn toàn là do bố cô muốn cô vào ngành để có thêm chút nền tảng danh tiếng.

Giờ thì cô đã dần trưởng thành. Nhìn người xung quanh ai cũng giỏi giang, thậm chí như Lạc Vũ Vi đã kết hôn rồi mà vẫn tiếp tục học cao học, cô cũng thấy mình nên học hỏi thêm điều gì đó.

Dù sao vẫn còn trẻ, chưa gấp gáp phải kiếm tiền, cô vẫn còn thời gian.

Hiện giờ cô đang học quản lý. Với nền tảng và quan hệ của Lý gia, chỉ cần cô có thành tích tốt, hoàn toàn có thể theo đuổi ngành mình yêu thích, muốn vào trường top đầu cũng chẳng phải điều không thể.

Chỉ là vì trước giờ chưa từng học quản lý nên khởi đầu hơi vất vả chút.

May mắn thay… Tần Mạc lại là “chuyên gia” trong lĩnh vực này!

Bài vở của Lý Tâm Đồng gần như đều do Tần Mạc hướng dẫn.

Hai người miệt mài học đến tận 9 giờ rưỡi tối, lúc này Tần Mạc mới ngẩng lên nhìn đồng hồ, rồi nói: “Đã hơn chín giờ rồi, em có đói không? Anh đưa em đi ăn chút gì nhé?”

Lý Tâm Đồng liếc nhìn thời gian, rồi uể oải đáp: “Giờ này rồi à? Ưm… Em lười ra ngoài lắm, anh gọi giúp em xuất đồ ăn ngoài đi, bụng em đúng là đang réo rồi.”

Gọi đồ ăn ngoài thì ít nhất cũng phải nửa tiếng mới tới. Tần Mặc xót ruột không nỡ để bạn gái phải đói, liền nói: “Xem nốt phần này thôi, đừng học nữa, mai nghỉ, để mai xem tiếp. Biết chưa?”

“Dạ~” Lý Tâm Đồng không ngẩng đầu, vẫn đang chăm chú đọc sách.

Tần Mặc liền đứng dậy vào bếp, nấu cho cô một tô mì thịt băm với rau xanh. Khoảng mười phút sau, anh ta bưng tô mì đặt trước mặt cô.

Lý Tâm Đồng ngỡ ngàng: “Anh làm á?”

“Ừ, chẳng lẽ để em ăn đồ ngoài thật à? Ít nhất cũng phải đợi 30 phút mới có đồ, sao anh nỡ để em đói thế!”

Lý Tâm Đồng nghe vậy thì mắt cong cong, miệng cười rạng rỡ, được người yêu quan tâm thế này, quả thật là quá hạnh phúc!

Cô lập tức cầm tô mì lên ăn luôn.

Mì không nhiều, chỉ một tô nhỏ.

Tần Mặc bật cười: “Anh chỉ làm chừng này thôi, để em ăn vừa đủ, sợ làm nhiều quá em lại no quá khó chịu, rồi lại suốt ngày than phải giảm cân nữa.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1009: Chương 1009



Lý Tâm Đồng vừa ăn mì vừa cười tít mắt.

Tần Mạc là người sống rất có quy tắc. Dù có những lúc bận công việc đến khuya thì anh cũng chỉ ăn nhẹ vào buổi tối, gần như không bao giờ ăn quá no.

Tô mì này rõ ràng là vì lo cô bị đói nên mới làm cho cô ăn lót dạ.

Không để cô ngủ trong tình trạng bụng đói, mà cũng không để cô ăn đến mức no căng khó chịu.

Thật sự... đôi lúc, cô cũng không trách mình vì quá mê mẩn anh!

Một người đàn ông xuất sắc, tự kỷ luật, còn đẹp trai thế này, không mê mới là lạ!

Lý Tâm Đồng vốn sống đơn giản, đôi khi còn có chút lười biếng. Cô không có những thói quen tốt như Tần Mạc, nhưng kể từ khi quen anh, dần dần cô bị ảnh hưởng. Một số thói quen xấu cũng từ đó mà thay đổi.

Sau khi cô ăn xong, Tần Mạc đi rửa bát, rồi quay lại kéo cô dậy: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo chút nào. Ngồi lâu như vậy rồi, đi vận động một chút.”

“Ưm…” Lý Tâm Đồng uể oải: “Em còn chút xíu nữa là học xong rồi, có một câu cuối em vẫn chưa hiểu.”

“Về rồi anh giảng cho. Giờ đi dạo một lát, rồi về tắm rửa đi ngủ.”

Tần Mạc kéo cô ra ngoài.

Khu này là khu nhà cao cấp, môi trường cực kỳ tốt. Lúc này trời đã tối nhưng vẫn còn vài người đang đi bộ ngoài đường.

Tần Mạc nắm tay cô, dắt cô đi chậm rãi: “Đi thôi! Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt cho em. Đừng suốt ngày ru rú ở nhà.”

Lý Tâm Đồng nhìn quanh, người không nhiều, nhưng đèn đường hai bên vườn hoa lại rất sáng.

“Cả ngày em đã mệt lắm rồi, có thời gian thì nên làm xong bài sớm mà đi ngủ, chứ còn ra ngoài làm gì nữa!”

Tần Mạc dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Dạo này em học chăm quá rồi, không thấy mệt sao?”

Lý Tâm Đồng thở dài: “Chính vì mệt nên mới muốn tranh thủ nghỉ ngơi. Em không muốn lãng phí chút thời gian nào luôn ấy!”

Tần Mạc lườm cô: “Anh rủ em đi dạo tí thôi mà gọi là lãng phí thời gian à? Tiểu nha đầu, ở bên bạn trai, lãng mạn cũng không được hả?”

Lý Tâm Đồng khựng lại.

Tần Mạc bật cười, kéo cô vào lòng, trán tựa trán, cười dịu dàng: “Chỉ là thấy em học hành cực quá, nên anh mới muốn dắt em ra ngoài thư giãn một chút.”

“Em xem, gió nhẹ hiu hiu, sao trời đầy sao, hoa trong vườn cũng nở rực rỡ… Có cảm giác thơ mộng dưới trăng trước hoa không? Có bạn trai đẹp trai thế này đi dạo cùng em, không thấy chút xíu lãng mạn nào à?”

Lý Tâm Đồng lập tức cười ngây ngô: “Hi hi hi, có chút chút!”

Tần Mạc nói tiếp: “Anh thấy em học tập căng thẳng quá, sợ em nản, nên mới muốn thêm chút lãng mạn vào những ngày bình thường. Thế mà em lại không cảm kích gì cả!”

“Không có không có, em rất vui, thật sự rất vui luôn đó!”

Lý Tâm Đồng nhón chân lên, hôn lên má Tần Mạc một cái: “Cảm ơn chồng yêu!”

Tần Mạc bật cười: “Em gọi anh là gì cơ?”

“Chồng yêu!”

Tần Mạc cười khì, hôn cái chụt lên trán cô, cố ý kêu to tiếng: “Ngoan quá!”

“Ha ha ha ha…” Lý Tâm Đồng cười khanh khách, vui đến mức không kìm được.

Tần Mạc dắt cô đi dạo dưới lầu một lúc, rồi đưa cô lên nhà. Sau đó bảo cô đi tắm, còn bài chưa hiểu thì để lát nữa anh giảng tiếp.

Lý Tâm Đồng tắm xong, thay đồ ngủ rồi bước ra thì thấy Tần Mạc vẫn đang nghe điện thoại, chưa xong việc.

Đến khi anh nghe xong cuộc gọi, tắm rửa rồi quay lại phòng khách thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ ngon lành trên ghế sofa từ lúc nào.

Cô vẫn còn trẻ, đúng độ tuổi thiếu nữ đẹp nhất. Vừa tắm xong, làn da càng thêm mịn màng, căng bóng, nằm yên lặng trên sofa, trông vừa ngoan ngoãn lại cực kỳ đáng yêu.

Tần Mạc nhìn cô, bất giác nhớ đến hai năm trước, khi cô nhóc này ngượng ngùng theo đuổi anh, bỗng bật cười khẽ:

“Vậy mà cũng ngủ mất tiêu luôn, đúng là hoàn toàn không đề phòng anh mà!”
 
Back
Top