Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1020: Chương 1020



Trên đường về nhà, Lạc Vũ Vi vẫn đang suy nghĩ kỹ về chuyện Diêu Văn Tích. Bao nhiêu năm sống bên cạnh bà ta, cô hiểu rất rõ con người đó.

Cố chấp, độc đoán đến mức đáng sợ.

Đã hai năm trôi qua, vậy mà bà ta vẫn chưa chịu buông bỏ. Bây giờ còn nói ra được những lời như thế, chắc hẳn là đã kìm nén đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.

Cô phải cẩn thận hơn, bởi một khi người đàn bà đó mất kiểm soát, ai biết được sẽ làm ra chuyện gì.

Thực ra, những gì Diêu Văn Tích nói không phải hoàn toàn vô lý. Cô đúng là lớn lên trong giới thượng lưu ở Giang Châu, rất hiểu sự khắc nghiệt khi sống trong cái giới ấy.

Chính vì sợ bản thân không thể đứng vững trong giới, sợ con cô sau này cũng bị người khác xa lánh, nên cô mới cố gắng học hành đến thế.

Học ngành y có một điểm khác biệt so với nhiều ngành nghề khác, đó là ít bị ảnh hưởng bởi xuất thân hay quan hệ.

Ngành này tương đối đặc biệt, phần lớn mọi người đều có sự tôn trọng nhất định đối với bác sĩ, bởi không ai sống cả đời mà không đau ốm. Một khi bệnh, dù bạn là ai, giỏi giang thế nào, cũng phải nhờ đến bác sĩ.

Chỉ cần cô có thể gây dựng được chỗ đứng sự nghiệp, sau này cô sẽ có mối quan hệ xã hội và địa vị của riêng mình, không cần dựa dẫm vào ai cả.

Bây giờ cô đã kết hôn với Lưu Tinh Trì, trong thời gian ngắn sẽ không gặp quá nhiều sự ghẻ lạnh hay coi thường. Cô còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để cố gắng.

Hơn nữa, cô cũng có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ cần chăm chỉ, nhất định sẽ đạt được thành tựu.

Thậm chí, cô cũng không cần quá xuất sắc, chỉ cần có một vị trí ổn định trong một bệnh viện tốt ở Đế Đô là đủ.

Nhiều người đi khám bệnh đều muốn tìm bác sĩ quen, đó cũng là lý do vì sao ngành này được người ta kính nể.

Những lời Diêu Văn Tích nói, cô hiểu. Nhưng điều cô hiểu rõ hơn là bà ta không đáng tin.

Nếu là người khác, có lẽ cô còn cân nhắc. Nhưng Diêu Văn Tích thì tuyệt đối không thể.

Dựa vào bà ta sao? Thà tự dựa vào mình còn hơn!



Xe dừng trước khu nhà của Lục gia, Lạc Vũ Vi xuống xe. Diêu Văn Tích đã âm thầm đi theo từ xa, nhìn thấy cô bước vào, tức giận đến mức mắt đỏ bừng.

Khu nhà đó, toàn những người quyền lực nhất ở Đế Đô. Bà ta muốn bước chân vào còn chưa chắc có cơ hội.

Vậy mà Lạc Vũ Vi là cái thá gì? Cô ta lại có thể dễ dàng đi vào như thế?

Hai năm qua ở Đế Đô, bà ta luôn theo dõi mọi động tĩnh của Lạc Vũ Vi, biết rằng cô thường xuyên tới đây.

Vì con trai cô được gửi ở Lục gia, là bà cụ Lục trông giúp.

Bà cụ Lục gia…

Đúng là vinh hạnh mà ai cũng mơ không tới!

Đáng ghét!

Khi Lạc Vũ Vi bước vào, cậu nhóc đang nằm trong xe đẩy, bà cụ Lục gia thì ngồi bên cạnh, cầm chiếc quạt nhỏ đùa giỡn với cháu.

Khung cảnh đó, cô đã thấy quen thuộc lắm rồi.

Trong lòng cô trước đây nghĩ, Lục gia là nơi cao không thể với tới. Lúc Lưu Tinh Trì nói sau khi con sinh ra có thể gửi Lục gia chăm giúp, cô từng không tin nổi. Nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy biết ơn.

Lục gia đối xử với Lưu Tinh Trì tốt đến mức khiến người ta không thể không khâm phục. Bảo sao anh ấy lại có thể xưng huynh gọi đệ với Lục Hạo Đình.

Cô vừa cảm kích Lục gia, vừa tự hào về người chồng của mình.

Ở lại nói chuyện với bà cụ một lúc, rồi Lạc Vũ Vi đưa con về nhà.

Đến tận hơn mười giờ tối, Lưu Tinh Trì mới về tới nhà. Lúc này, cậu bé đã ngủ ngoan.

Thằng nhóc này hiền đến lạ, rất ít khi quấy khóc, ai cũng yêu quý.

Lạc Vũ Vi đã để phần cơm cho anh, còn mình thì ngồi bên bàn đọc sách, vừa chờ anh về.

Lưu Tinh Trì vừa bước vào nhà, vừa thay giày vừa hỏi: “Muộn thế rồi mà còn đọc sách à? Dạo này bài vở nhiều lắm hả?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1021: Chương 1021



Lạc Vũ Vi đứng dậy vào bếp, mang cơm canh ra cho anh: “Cũng ổn. Giáo viên bọn em khá nghiêm, nếu không chú tâm học hành thì đúng là theo không kịp thật.”

Vị thầy này nổi tiếng trong giới y khoa, có rất nhiều sinh viên mong muốn được theo học, nhưng ông không dễ gì nhận học trò.

Trước đây để tìm hiểu thông tin, Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn đã phải nhờ không ít mối quan hệ.

Cuối cùng, cũng nhờ có mặt mũi của Cố Vân Tịch mà giáo sư Tạ chịu giới thiệu cô, từ đó cô mới có cơ hội theo học thầy hiện tại.

Nói thế để thấy, quan hệ xã hội đôi khi quan trọng đến thế nào.

Có điều kiện tốt như vậy, Lạc Vũ Vi đương nhiên phải cố gắng hết sức. Nếu không học hành đàng hoàng thì cũng thấy áy náy với thầy Tạ.

Lưu Tinh Trì vừa ăn vừa hỏi: “Đừng để mệt quá là được. À mà con đâu rồi?”

Lạc Vũ Vi cười: “Ngủ rồi. Ăn xong cái là lăn ra ngủ luôn, y như một con heo con ấy!”

Lưu Tinh Trì bật cười: “Con mình biết thương ba mẹ đấy chứ! Biết nghe lời lắm!”

...

Sau khi thay đồ, anh ghé phòng con xem một lát rồi mới quay lại ăn cơm.

Lạc Vũ Vi vẫn ngồi cạnh bàn, đọc sách, nhưng trong đầu cứ nghĩ mãi chuyện lúc chiều. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định nói ra: “Hôm nay… Diêu Văn Tích lại tìm em.”

Lưu Tinh Trì khựng lại, cau mày: “Bà ta lại gây chuyện gì à?”

“Không, bà ta cũng chẳng làm gì được em. Chỉ là em cảm thấy, bà ta đã chịu đựng đến giới hạn rồi. À, anh có biết gần đây bà ta có chuyện gì không? Hôm nay thái độ khác hẳn mọi lần, nói chuyện nhẹ nhàng hơn, em đoán chắc chắn là có chuyện.”

Phải nói, Lạc Vũ Vi rất hiểu con người Diêu Văn Tích. Chỉ một chút thay đổi trong thái độ thôi là cô đã nhận ra có điều bất thường.

Lưu Tinh Trì cười: “Đúng là em hiểu bà ta thật đấy. Bà ta đang gặp rắc rối.”

“Gần đây công ty họ đang tranh giành một dự án, nhưng mảnh đất đó lại có người khác nhắm tới. Đối phương còn lôi được một nhánh phụ Tịch gia ra làm chỗ dựa, mà Diêu Văn Tích thì không đọ nổi các mối quan hệ ở Đế Đô.”

Thực ra, Tần gia cũng thuộc dạng có máu mặt. Nhưng tiếc là, họ không có gốc rễ ở Đế Đô.

So với các gia đình lâu đời tại đây, người ta đương nhiên sẽ ưu tiên cho mối quan hệ bản địa hơn, nhất là bên kia còn có liên hệ với Tịch gia.

Lưu Tinh Trì nói tiếp: “Nếu anh ra mặt thì dù là Tịch Thiên Minh cũng không vì chuyện nhỏ này mà trở mặt với anh. Nhưng không có anh, Diêu Văn Tích còn không đầu lại với một người chỉ có chút quan hệ với Tịch gia. Khoảng cách rõ ràng như thế, bà ta không lo mới lạ.”

Hèn gì Diêu Văn Tích lại mất bình tĩnh như vậy.

Ngày trước ở Giang Châu, bà ta luôn đứng ở trên cao nhìn người khác. Giờ đến Đế Đô hai năm rồi mà vẫn chưa tạo được chỗ đứng, không sốt ruột mới lạ.

Lạc Vũ Vi gật đầu: “Em hiểu bà ta quá rõ. Kiểu gì cũng sắp đến giới hạn rồi, sắp tới chắc chắn sẽ có hành động.”

Lưu Tinh Trì liếc nhìn cô: “Sợ gì chứ? Đây là Đế Đô, bà ta không lật trời nổi đâu.”

Lạc Vũ Vi không nói gì.

Anh thấy thế, liền nói tiếp: “Em lo à? Thế này đi, anh cho người bảo vệ em. Đừng lo, bà ta không dám làm gì đâu. Tin anh, bà ta không dám đụng đến chúng ta đâu.”

Lạc Vũ Vi hơi lo lắng nói: “Em không sợ bà ta đụng đến em, chỉ sợ nếu bà ta điên lên mà làm gì tổn thương con thì không ổn. Con còn nhỏ quá, nhỡ bị dọa sợ thì sao…”

Nếu Diêu Văn Tích làm liều, lấy con ra để đe dọa thì thật sự nguy hiểm.

Gương mặt Lưu Tinh Trì tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Không đâu. Bà ta không dám!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1022: Chương 1022



“Chỉ cần bà ta còn muốn bám trụ lại Đế Đô thì tuyệt đối không dám động đến em hay con đâu. Vũ Vi, em đừng xem Diêu Văn Tích là chuyện to tát. Thứ bà ta có thể tự hào nhất cũng chỉ là cái danh tiểu thư Diêu gia. Anh nói thật, nếu bà ta không sinh ra trong nhà đó thì đến cơ hội gả cho Tần Lập Vinh cũng chẳng có đâu.”

“Ở Giang Châu, đúng là bà ta làm ăn cũng tạm, nhưng em nhìn lại xem Giang Châu là nơi nào? Đó là địa bàn của Tần gia và Diêu gia. Trong điều kiện như vậy, chỉ cần không phải đồ vô dụng thì kiểu gì cũng làm nên chút chuyện.”

Lạc Vũ Vi hơi sững người, đây là lần đầu tiên cô nghe ai đánh giá Diêu Văn Tích như vậy.

“Phì…” Cô bật cười: “Nếu Diêu Văn Tích mà nghe thấy anh nói thế, chắc tức đến chết mất!”

Diêu Văn Tích là kiểu người rất sĩ diện, thứ bà ta ghét nhất chính là bị người khác xem thường.

Lưu Tinh Trì nhướng mày: “Anh nói sự thật thôi. Tiểu thư Diêu gia -gia tộc số một Giang Châu, lại là vợ của quan chức cấp cao khu vực Giang Nam, chỉ với hai thân phận đó, cả Giang Châu đều phải nể mặt bà ta. Bà ta làm ăn, ai cũng sẽ nhường nhịn, chẳng ai dám làm khó.”

“Trong hoàn cảnh mọi thứ đều thuận lợi như vậy, chỉ cần không phải ngốc nghếch thì ai mà chả làm nên chút thành tích?”

“Nhưng em nhìn bà ta ở Đế Đô mà xem, không có ai giúp đỡ, không còn cái thân phận khiến người ta phải nhường nhịn, kết quả thế nào?”

“Mà kể cả như vậy, bà ta vẫn còn Tần gia và Diêu gia làm chỗ dựa đấy nhé. Nếu bà ta chỉ là một người bình thường, không có gốc gác gì, chắc giờ còn đang len lén sống ở góc nào trong thành phố thôi!”

Ở Đế Đô lăn lộn hai năm mà chẳng làm nên chuyện gì, đến chính Lưu Tinh Trì cũng bắt đầu coi thường bà ta.

Trước kia còn tưởng Diêu Văn Tích bản lĩnh ghê gớm lắm.

Kết quả bây giờ thì sao?

Lộ rõ nguyên hình rồi!

Lạc Vũ Vi càng nghe càng thấy buồn cười.

Cô từng sống bên Diêu Văn Tích nhiều năm, từ nhỏ đã quen với việc người khác khen ngợi bà ta giỏi thế nào, đáng sợ ra sao, cũng quen luôn cảm giác phải dè chừng, phải phòng bị người phụ nữ này. Thậm chí cô còn từng coi Diêu Văn Tích như một người rất sâu không lường được.

Vậy mà giờ nghe Lưu Tinh Trì nói, sao mà thấy... bà ta nhỏ bé hẳn đi thế này?

Lưu Tinh Trì xoa đầu cô: “Cho nên, đừng lo nữa. Nhưng để đề phòng, em vẫn nên chú ý một chút. Còn về phần con, em không cần quá lo.”

“Diêu Văn Tích không có gan dám đụng đến chúng ta. Nếu dám, bà ta đã ra tay từ hai năm trước rồi. Dám đối đầu với chúng ta thì đến cả Tần Lập Vinh cũng đừng hòng yên ổn.”

Lạc Vũ Vi bật cười: “Nói thế thì cũng không trách Diêu Văn Tích cứ bám riết lấy em suốt hai năm trời, cố gắng chen chân vào cái giới của anh, muốn anh giúp sức. Dù sao thì, có đại ca Lục chống lưng, đúng là chẳng còn gì phải sợ.”

Lưu Tinh Trì sững lại một chút, sau đó cũng cười rộ lên, cười rất sảng khoái và đắc ý: “Chuẩn! Theo anh chị lớn là có cơm ăn thịt luôn!”

“Ha ha ha ha ha!”

Hai vợ chồng nói chuyện một hồi, tâm trạng Lạc Vũ Vi cũng nhẹ nhõm hẳn.

Lưu Tinh Trì ăn xong, định đứng dậy rửa bát.

Lạc Vũ Vi vội ngăn lại: “Để em làm! Anh bận cả ngày rồi, mau đi rửa mặt rồi ngủ sớm đi.”

Dù sao cũng chỉ có mấy cái bát, một mình anh ăn mà, nên Lưu Tinh Trì cũng không tranh.

“Em ngủ trước đi, anh vào thư phòng chút. Xong việc rồi anh đi ngủ sau, đừng đợi.”

Lạc Vũ Vi nhíu mày: “Muộn thế rồi còn vào thư phòng à? Nhiều việc vậy sao?”

Lưu Tinh Trì xoa đầu cô: “Được rồi, đừng lo. Qua đợt này là ổn thôi. Em rửa bát xong thì ngủ trước nhé.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1023: Chương 1023



Lưu Tinh Trì quay người đi vào thư phòng.

Lạc Vũ Vi bất đắc dĩ, rửa hai cái bát xong thì cũng quay về phòng nghỉ.

Nhóc con đang ngủ rất ngoan trong chiếc cũi trẻ em.

Căn nhà họ đang sống là một biệt thự nổi tiếng ở Đế Đô: rộng rãi, trang trí tinh tế, môi trường xung quanh cũng tuyệt vời.

Giờ có con trai rồi, chồng lại chu đáo dịu dàng, không phải lo lắng chuyện tiền bạc, đến cả chỗ dựa phía sau cũng mạnh mẽ đến thế.

Mọi mối lo toan của cô, đến tay chồng là đều được giải quyết ổn thỏa.

Lạc Vũ Vi trước đây chưa từng nghĩ rằng sau khi kết hôn, cuộc sống của mình lại có thể hạnh phúc đến vậy.

Nghĩ đến đây, cô mỉm cười an tâm, chỉ cần cố gắng học tập và làm việc, tương lai chắc chắn sẽ có những điều tốt đẹp hơn đang chờ đón cô!



Lưu Tinh Trì bước vào thư phòng, đóng cửa lại, nhìn đồng hồ, khóe môi cong lên nụ cười rồi gọi điện cho Diệp Phồn.

Chuông đổ khá lâu mà không ai bắt máy.

Lưu Tinh Trì nhướng mày, tiếp tục gọi lại.

Lúc này bên kia, Diệp Phồn đang ôm Đường Cẩm vui vẻ ân ái, tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác khiến cả hai khó chịu. Đường Cẩm nhìn màn hình, là Lưu Tinh Trì bèn đẩy anh ra:

“Là Tiểu Ngũ gọi đấy, anh mau xem có chuyện gì gấp không?”

Diệp Phồn không vui, anh vừa hôn được có mấy cái mà thằng nhóc này lại phá rối?

Anh bực bội nghe máy, lập tức quát: “Tiểu tử thối, nếu cậu không có chuyện gì quan trọng, ngày mai tôi lột da cậu!”

Lưu Tinh Trì bật cười, giọng đầy gian xảo: “Tam ca, em là em trai ruột của anh mà, sao anh lại hung dữ thế chứ?”

Diệp Phồn: “…”

“Có chuyện gì thì nói mau!”

Lưu Tinh Trì nói: “Diêu Văn Tích lại tìm Vũ Vi gây chuyện. Hai năm nay ở Đế Đô không phát triển được gì, giờ sốt ruột muốn bám vào giới của tụi mình, muốn bọn em chống lưng cho. Người đàn bà này đúng là phiền phức, anh giúp em chút đi, tìm cách khiến bà ta khó chịu một chút, cho bà ta biết thế nào là uy lực của giới nhà giàu Đế Đô!”

Diệp Phồn im lặng một lúc lâu.

“Tam ca? Tam ca, anh còn đó không?”

“Chỉ vậy thôi à?” Giọng Diệp Phồn mang chút nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Tinh Trì cười: “Ừm… đại khái vậy thôi. Người phụ nữ đó đúng là đáng ghét, nhưng cũng không cần ra tay quá nặng, dù sao tụi mình với Tần gia cũng không có thù oán gì, không cần làm quá.”

“Gần đây bà ta đang nhắm đến một khu đất, nhưng đối thủ lại được một người bên nhánh phụ Tịch gia chống lưng, bà ta đấu không lại, đang ăn quả đắng rồi!”

“Còn gì nữa không?”

Lưu Tinh Trì bắt đầu than thở: “Dạo này nhiều người gây chuyện với em lắm! Tam ca, em sắp không trụ nổi rồi. Anh nói xem, đại ca Đường với đại ca Lục bao giờ mới chịu quay về đây? Hai người đó đúng là vô lương tâm…”

“Tiểu tử thối!!” Diệp Phồn gầm lên.

“Nửa đêm nửa hôm cậu gọi tôi chỉ để tám chuyện?!”

“Không mà! Em chỉ là muốn nhờ tam ca giúp một tay… Em…”

Tút tút…

Điện thoại bị cúp máy.

Lưu Tinh Trì nhìn màn hình, cuối cùng nhịn không được bật cười ha ha!

Nhìn lại bàn làm việc, nghĩ đến đống công việc chưa xử lý, nhưng lần này, trong lòng cuối cùng cũng thấy thoải mái rồi!

...

Bên kia, Diệp Phồn cúp máy xong, Đường Cẩm hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Diệp Phồn tức giận đến mức tắt nguồn luôn cái điện thoại, vứt ra xa: “Không có gì, thằng nhóc đó thấy tôi rảnh rỗi quá nên không chịu nổi!”

Đường Cẩm: “…”

Diệp Phồn nhào qua, ôm cô vào lòng: “Mặc kệ nó. Mau sinh con gái cho anh!”

Đường Cẩm sững người: “Cái gì cơ?!”

Diệp Phồn kéo cô vào chăn: “Sinh con gái cho anh! Đại ca Lục có con gái rồi, vợ còn đang mang thai đứa thứ hai, anh cũng muốn! Anh muốn có công chúa!”

Đường Cẩm hoảng hốt hét lên: “Không được! Em bận chết đi được, lấy đâu ra thời gian sinh con?!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1024: Chương 1024



Lưu Tinh Trì đã lên tiếng thì Diệp Phồn tất nhiên cũng chẳng cần khách khí nữa.

Thật ra, trong suốt hai năm qua, Lưu Tinh Trì không ít lần âm thầm ra tay với Diêu Văn Tích, chỉ là trước kia vẫn còn phải kiêng nể Tần Lập Vinh, nên chưa bao giờ làm quá rõ ràng.

Đặc biệt là còn có quan hệ với Tần Mạc nên Lưu Tinh Trì càng phải hành động kín đáo, không thể để mọi chuyện quá phô trương.

Diêu Văn Tích cứ nhằm vào Lạc Vũ Vi, chuyện này khiến Lưu Tinh Trì cực kỳ khó chịu. Nhưng khổ nỗi, người đàn bà đó lại có chỗ dựa quá mạnh.

Sản nghiệp của Cố Vân Tịch vẫn còn rất nhiều ở Giang Châu.

Nếu làm mất lòng bà ta quá thì phía bên họ cũng chẳng được lợi gì. Vì thế, Lưu Tinh Trì vẫn luôn nhẫn nhịn, hành xử cẩn trọng. Thế nhưng không ngờ, bao nhiêu lần cảnh cáo khéo léo, bà ta lại hoàn toàn không hiểu ý.

Lần này, Diệp Phồn thì không còn nhịn nữa!

Anh có địa vị vững chắc ở Đế Đô, ai cũng biết sau lưng anh có Lục gia chống lưng, ngay cả Đường gia cũng hết lòng bảo vệ anh.

Không ít sản nghiệp mà Cố Vân Tịch để lại, mấy năm nay cũng đều do Diệp Phồn tạm thời quản lý.

Phần lớn sản nghiệp Cố Vân Tịch để lại, đều do Diệp Phồn tạm thời quản lý thay, cho nên, anh hoàn toàn có quyền ra tay dứt khoát lần này.

Mà ra tay với một Diêu Văn Tích chẳng có gốc rễ gì ở Đế Đô thì đúng là dễ như trở bàn tay!

Thậm chí, chẳng tốn nhiều sức, chỉ vài cuộc điện thoại, Diêu Văn Tích đã không chống đỡ nổi rồi.

“Phu nhân! Phu nhân không ổn rồi! Mấy dự án đều gặp vấn đề cả! Giám đốc Vương bên tập đoàn Việt Hào trước đó còn rất hợp tác, giờ cũng bắt đầu tỏ ra lưỡng lự! Gần đây có chuyện gì vậy? Sao cứ liên tục xảy ra chuyện thế này?!”

Diêu Văn Tích cau mày nhìn tập tài liệu trợ lý đưa đến, sắc mặt lạnh tanh.

“Chuyện gì thế này? Trước đó chẳng phải đã chốt hết rồi sao? Phía đối tác cũng đã bàn bạc xong xuôi, sao tự nhiên lại quay xe?”

Trợ lý không dám nhìn thẳng vào mặt cô.

Thấy vậy, Diêu Văn Tích càng khó chịu, quát: “Sao vậy? Nói đi chứ!”

Trợ lý dè dặt nói: “Phu nhân, gần đây… bà có đắc tội với ai không ạ?”

Diêu Văn Tích sững người!

Nói thật thì, khái niệm "đắc tội với ai" đối với bà ta gần như chẳng tồn tại. Sống mấy chục năm ở Giang Châu, đắc tội ai chứ?

Bà ta có thể đắc tội với ai đây?

Ai dám chống lại bà ta?

“Ý cậu là gì?”

Trợ lý giải thích: “Tôi đã kiểm tra kỹ những dự án này, cả các mối quan hệ đứng sau đối tác, chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa. Họ làm như vậy thực ra cũng chẳng có lợi gì cho mình. Nếu vậy mà họ vẫn làm, thì chỉ có thể là vì... những thiệt hại đó sẽ có người đứng ra chịu thay họ.”

Diêu Văn Tích tức giận: “Ý cậu là có người đang cố ý chèn ép chúng ta?”

Trợ lý gật đầu: “Phu nhân, trước đây bà ở Giang Châu, chẳng ai dám làm khó bà nên bà không nhận ra. Nhưng tôi ở Đế Đô lâu rồi, tôi hiểu rất rõ cách làm việc của giới người ở đây.”

“Tình trạng này rõ ràng là chúng ta đã đắc tội ai đó. Hơn nữa, người đó không phải nhân vật bình thường. Đêm qua khi tôi làm việc với đối tác, thái độ của họ vẫn còn rất tốt. Vậy mà sáng nay vừa vào làm, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Điều này chỉ có thể là vì, có người đã ra lệnh cho họ ngay trong sáng nay!”

“Tình huống lần này, tuyệt đối là một cuộc chỉ đạo qua điện thoại. Không thể nào là kết quả của việc cân nhắc lâu dài. Thời gian quá gấp, không thể kịp.”

Chỉ trong một đêm, mọi chuyện thay đổi chóng mặt, chắc chắn là có người đứng sau điều khiển.

Đúng là Diêu Văn Tích không có nền tảng ở Đế Đô, nhưng dù sao bà ta vẫn là phu nhân của người đứng đầu tỉnh Giang Nam, thân phận như thế đặt ở đây cũng không phải loại tầm thường.

Người thường, dù không nể mặt bà ta thì cũng chẳng đến mức chủ động gây chuyện.

Vậy mà lần này, không chỉ có người dám ra tay, mà còn làm rất nhanh, rất trắng trợn, rất kiêu ngạo!

Vậy thì chỉ có thể nói rõ một điều, đối phương thân phận cực lớn, ra tay chính là để dằn mặt bà ta!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1025: Chương 1025



Đây là lần đầu tiên trong đời Diêu Văn Tích bị đè ép khốc liệt đến mức này. Bà ta gần như hoàn toàn không tin nổi!

“Không thể nào! Ai lại to gan đến mức dám công khai đối đầu với tôi như vậy chứ?!”

Nói xong, bà ta lập tức gọi điện liên tục cho những đối tác từng hợp tác trước đây, đích thân kiểm tra từng người một.

Kết quả thì sao? Người thì nói đang họp không tiện nghe máy, người thì bảo đang đi công tác, còn ở trên máy bay. Có người thì vòng vo loanh quanh, lấy lý do thiếu vốn, tạm thời không thể đầu tư được.

Toàn những lý do có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng Diêu Văn Tích dù có ngu cũng hiểu, bọn họ đang cố tình tránh né bà ta!

“Đáng ghét!”

Bà ta giận dữ, ném điện thoại trong tay xuống đất.

“Đám khốn khiếp này, đúng là bắt nạt người quá đáng!”

Trợ lý đứng bên cạnh mồ hôi vã như tắm, cẩn trọng nói: “Phu nhân, bây giờ không phải lúc nổi giận. Cứ thế này tiếp tục, công ty chúng ta sẽ lỗ rất nặng. Nếu không sớm giải quyết, dòng tiền sẽ cạn kiệt. Bà nên nghĩ xem gần đây đã đắc tội ai rồi? Như vậy mới có hướng mà xử lý.”

Ở Đế Đô là như thế. Đôi khi, không sợ đắc tội ai, chỉ sợ là đắc tội rồi mà bản thân còn không hề hay biết.

Thực ra lần này, trong lòng trợ lý cũng không quá hoảng loạn. Dù đối phương ra tay rất trắng trợn, thái độ cũng kiêu ngạo thật nhưng ít ra, họ cũng cho thấy rõ mình là ai.

Biết được ai là người ra tay thì ít nhất vẫn còn cách để giải quyết.

Ở Đế Đô, các mối quan hệ giữa các gia tộc quyền lực đan xen như mạng nhện. Nếu thực sự có kẻ thù lớn, họ sẽ không bao giờ ra mặt công khai như vậy. Họ sẽ âm thầm hạ thủ, khiến bà ta không kịp trở tay.

Chính những thế lực ra tay trong bóng tối mới là đáng sợ nhất.

Nhưng tình hình hiện tại của Diêu Văn Tích, ít ra vẫn còn có hướng để điều tra.

Chưa từng có ai khiến cô ta thảm hại thế này, lần này đúng là không biết giấu mặt vào đâu!

Trong lòng Diêu Văn Tích tràn ngập lửa giận, hoàn toàn không thể giữ nổi bình tĩnh.

“Tôi có thể đắc tội với ai chứ? Tôi là phu nhân của Tần gia! Tôi có cần phải đi đắc tội ai vì mấy cái vụ làm ăn lặt vặt này sao?”

Trợ lý cúi đầu không dám lên tiếng.

Diêu Văn Tích nổi giận một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra được là mình đã đắc tội ai. Ai mà có bản lĩnh lớn đến mức chỉ vài cú điện thoại đã khiến bà ta rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy?

Bà ta bèn quát trợ lý: “Anh ở Đế Đô lâu như vậy, anh nói xem là ai làm? Phong cách của ai?”

Trợ lý khựng lại, nhìn Diêu Văn Tích một cái rồi vẫn không dám nói.

“Nói đi!” Diêu Văn Tích hét lớn.

Trợ lý run rẩy lên tiếng: “Dám làm kiểu trắng trợn thế này, lại còn nhắm thẳng vào bà, thì chắc chắn là người không sợ Tần gia. Vì một chuyện nhỏ như vậy mà dám ra tay, người đó chắc chắn cũng không thiếu tiền.”

“Người đó với bà chắc cũng không có thù oán sâu sắc gì. Nếu thực sự có thù lớn, thì với thân phận của bà, họ sẽ không làm ầm ĩ như thế này đâu. Họ sẽ ra tay trong âm thầm và giết người không để lại dấu vết.”

“Vậy nên, phu nhân, bà hãy nghĩ kỹ xem gần đây đã tiếp xúc với ai? Người đó chắc chắn là người có quan hệ rộng, năng lực mạnh, địa vị cao, lại không coi Tần gia ra gì, nhưng cũng chẳng đến mức thù hằn sâu sắc.”

Thực ra, những người dám ngông cuồng ở Đế Đô, cũng chỉ có vài kẻ.

Nhưng đó là chuyện của ngày xưa.

Trước kia, những kẻ tỏ ra kiêu căng lại thường không phải là thành viên của những đại gia tộc thật sự. Còn những gia tộc quyền thế thực sự, hành sự lại vô cùng kín đáo và khôn ngoan.

Ngay cả Tịch gia vốn nổi tiếng là kiêu ngạo, trên mặt vẫn luôn giữ vẻ hòa nhã, không bao giờ làm lộ sự hung hăng.

Thế nhưng, từ sau cuộc "thay máu" của giới hào môn Đế Đô hai năm trước, mọi thứ đã thay đổi một chút.

Dù các gia tộc lớn vẫn giữ vẻ khiêm tốn, nhưng cũng đã bắt đầu xuất hiện một vài nhân vật không cần quan tâm đến chuyện giữ hình tượng, mà vẫn khiến cả thành phố phải dõi theo từng hành động.

Một là Lục gia.

Người còn lại, chính là Đường gia.

Đặc biệt là Đường gia, tác phong xử lý mọi việc luôn nổi tiếng tàn nhẫn và quyết đoán.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1026: Chương 1026



Đường gia vốn dĩ đã nổi tiếng với bối cảnh quyền thế mạnh mẽ, cả gia tộc ai cũng là người quyết đoán, tàn nhẫn. Từ sau khi lão gia Đường gia trở về nắm quyền, tác phong càng thêm dứt khoát và máu lạnh, người thường không ai dám đụng vào.

Một khi có ai dám chọc giận Đường gia, nếu họ không ra tay thì thôi nhưng một khi đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không giấu giếm, cũng chẳng cần che đậy gì cả.

Diêu Văn Tích cau mày, suy nghĩ rất lâu, rồi lẩm bẩm: “Không thể nào… Chẳng lẽ là Tịch gia?”

Gần đây, chỉ có chút xích mích nhỏ với Tịch gia mà thôi.

Trợ lý lắc đầu: “Không giống. Đây không phải là phong cách của Tịch gia.”

“Trước kia chúng ta đúng là từng có chút va chạm với một chi bên nhánh của Tịch gia, nhưng dù sao đó cũng chỉ là chi bên thôi. Tịch gia lớn như thế, chi bên nhiều vô số, chuyện cạnh tranh làm ăn có thể chấp nhận được, nhưng kiểu ra tay trắng trợn thế này… thì cần phải xét đến Tần gia.”

“Tịch gia và Tần gia chưa từng có xích mích gì lớn. Hơn nữa ở Giang Châu, Tịch gia cũng có không ít sản nghiệp, họ sẽ không ngu gì mà công khai đắc tội với Chủ tịch Tần.”

Diêu Văn Tích nghiến răng: “Vậy là ai? Ai dám chọc vào tôi như thế? Dù gì Lạc Vũ Vi cũng là do tôi nuôi lớn. Hai năm nay, mặc kệ quan hệ chúng tôi thế nào, tôi vẫn là mẹ nuôi của con bé. Những người ở Đế Đô này chẳng phải chỉ cần hơi có quan hệ với Lục gia hoặc Đường gia thì ai cũng không dám động đến sao?”

Diêu Văn Tích thật sự không thể hiểu nổi.

Bà ta đã ở Đế Đô hai năm nay, chưa từng gặp phải đối thủ mạnh tay đến thế này.

Nói cách khác, bà ta căn bản chưa từng bước chân vào cái “vòng trong” thật sự của giới quyền quý. Vậy thì làm gì có lý do gì để bị người ở tầng cao nhất nhắm tới?

Lúc này, điện thoại của trợ lý reo lên. Anh ta ra ngoài nghe máy, nghe liền mấy cuộc, hơn nửa tiếng sau mới quay lại.

Khi quay về, ánh mắt nhìn Diêu Văn Tích có phần kỳ lạ.

Diêu Văn Tích nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Nhìn cái gì? Có tin gì rồi à?”

Trợ lý cúi đầu thấp giọng: “Phu nhân… gần đây bà có tiếp xúc với Lạc tiểu thư không? Có… đắc tội với chồng cô ấy không?”

Diêu Văn Tích sững người: “…”

Trợ lý tiếp tục: “Tôi vừa nhận được điện thoại từ một người quen trong giới kinh doanh. Anh ta nói rằng, bên ra lệnh đình chỉ hợp tác lần này có liên quan đến Tập đoàn Diệp Thị. Đối phương đồng ý bù toàn bộ khoản lợi nhuận cho các đối tác kia, họ không cần làm gì cả mà lợi nhuận vẫn đảm bảo, chỉ riêng điều này thôi cũng đã nói lên tất cả rồi…”

Nói trắng ra, Diệp Thị đã tuyên bố rõ ràng muốn chỉnh Diêu Văn Tích. Vậy thì ai dám không nghe?

Diêu Văn Tích chỉ cảm thấy đầu mình như ong ong nổ tung.

Tập đoàn Diệp Thị?

Diệp Phồn?

Lưu Tinh Trì?!

“Không… Không thể nào… Không thể nào!!!”

Diêu Văn Tích hét lên thất thanh, không tài nào tin nổi. Bàta không thể tin rằng Lưu Tinh Trì lại dám ra tay với mình, càng không thể tin được, Lưu Tinh Trì lại có gan lớn đến vậy!

Trợ lý vẫn cúi đầu, khẽ thở dài.

Nguồn tin của anh ta là chính xác. Sự việc xảy ra quá đột ngột, ban đầu ai cũng sợ hãi, nghĩ rằng Diệp Thị định chơi đến cùng.

Cho nên, không ai dám hé nửa lời, càng không dám truyền tin ra ngoài, sợ một khi lỡ miệng thì rước họa vào thân.

Nhưng sau một thời gian, mọi người phát hiện Diệp Thị cũng không làm gì thêm, thậm chí còn không ngăn tin tức lan truyền.

Thế là ai cũng hiểu, đây chẳng qua là cú răn đe ban đầu, cảnh cáo Diêu Văn Tích một tiếng mà thôi.

Thế nên, tin tức bắt đầu rò rỉ ra ngoài.

“Không thể nào! Nhất định là có sai sót! Các người nhất định đã nhầm rồi! Đi tra lại ngay! Tra lại cho tôi!!!”

Diêu Văn Tích lúc này như phát điên, gương mặt vặn vẹo vì giận dữ, hét lên ra lệnh cho trợ lý tra lại từ đầu.

Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của bà ta vang lên.

Trong văn phòng, vốn dĩ chỉ còn lại tiếng gào rú giận dữ của Diêu Văn Tích, ai nấy đều nín thở không dám thở mạnh.

Giờ phút này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, chói tai đến mức giật mình!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1027: Chương 1027



Diêu Văn Tích lặng người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị mình ném xuống đất.

Màn hình đã vỡ tan, nhưng điện thoại vẫn còn hoạt động.

Lúc này, trên màn hình nứt nẻ ấy, vẫn hiện rõ, có cuộc gọi đến.

Bà ta không động đậy, trợ lý liếc nhìn một cái, rón rén bước tới nhặt điện thoại lên. Thấy cô không phản đối, anh ta mới dám đưa điện thoại lại cho bà ta.

Diêu Văn Tích hít một hơi thật sâu, bắt máy: “Alo, ai vậy?”

Là số lạ, bà ta không quen.

Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông vang lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Tần Phu nhân, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Nghe thấy giọng nói ấy, tim Diêu Văn Tích khẽ giật. Giọng này… sao mà quen quen?

“Cậu là…?”

“Là tôi, Lưu Tinh Trì!”

Trong lòng Diêu Văn Tích bỗng trào dâng một cảm giác lẫn lộn không tên.

Hai năm nay, bà ta luôn tìm mọi cách để tiếp cận Lưu Tinh Trì, để chen chân vào giới của Lục Hạo Đình. Nhưng hai năm rồi, vẫn là con số không.

Vậy mà giờ đây, cuối cùng cũng được nhận một cuộc điện thoại từ Lưu Tinh Trì, lại là trong tình huống này.

“Cậu… tìm tôi?”

Diêu Văn Tích có phần bất an, đầu óc hơi rối loạn.

Lưu Tinh Trì cười nhạt: “Phải, đúng là tôi tìm phu nhân. Nghe nói dạo này phu nhân bận rộn nhiều việc, cho nên tôi muốn nhắn một câu: làm ơn đừng động đến vợ tôi nữa. Phu nhân rảnh thì lo việc công ty mình đi. Vợ tôi có thể đứng vững trong giới thượng lưu hay không, không cần phu nhân bận tâm.”

“Cậu…”

Ánh mắt Diêu Văn Tích trợn tròn, vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ!

“Ha, phu nhân đừng quá ngạc nhiên. Tôi chỉ hỏi thăm một câu thôi mà. Dù gì Vũ Vi cũng do phu nhân nuôi lớn, Tần Mạc và chị dâu tôi cũng là bạn học. À, đúng rồi, cậu ta còn là bạn học với Diệp Cẩn nữa đấy! Bình thường quan hệ cũng khá tốt. Cho nên tôi cũng thật lòng quan tâm đến phu nhân thôi.”

“Nghe nói công ty của phu nhân gần đây gặp chút rắc rối, chắc bận lắm nhỉ? Vậy thì… phu nhân cứ tập trung giải quyết chuyện của mình đi. Chuyện của Vũ Vi, để tôi lo là được. Không cần phiền đến phu nhân.”

Tay cầm điện thoại của Diêu Văn Tích run lẩy bẩy. Không chỉ vì sợ hãi, mà là giận đến phát cuồng!

Lời nói đã rõ ràng đến mức này, còn gì mà bà ta không hiểu nữa?

Chuyện này chính là do Tập đoàn Diệp Thị ra tay, là do Lưu Tinh Trì đứng sau chỉ đạo. Nếu không, sự việc vừa mới xảy ra, sao anh ta lại biết nhanh đến thế? Còn cố ý gọi điện đến “quan tâm”?

Giọng điệu kia, rõ ràng là đang uy h**p!

Uy h**p?

Từ nhỏ đến lớn, Diêu Văn Tích chưa từng bị ai đè đầu cưỡi cổ kiểu này!

Lưu Tinh Trì nói xong, khẽ thở dài – âm thanh ấy Diêu Văn Tích nghe không rõ, nhưng cảm giác – như một tiếng cười khinh khi.

Một loại khinh thường đầy ngạo mạn, một kiểu đe dọa không thèm che đậy.

Tất cả như một cái tát thẳng vào lòng tự tôn đã được nuôi dưỡng suốt bao năm của Diêu Văn Tích, bị bóp nát không thương tiếc. Cơn giận như máu nóng dồn lên não, bùng nổ đến cực điểm!

“A a a a a a a!!!”

Bà ta gào lên điên dại, rồi như phát cuồng, lại một lần nữa ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất.

Rầm rầm rầm…

Điện thoại đập xuống sàn, vỡ nát thành từng mảnh.

Từ trước đến nay, Diêu Văn Tích luôn giữ hình tượng cao quý mạnh mẽ, kể cả khi Tần Mạc bệnh nặng, bà ta vẫn ngẩng cao đầu, khí chất lạnh lùng, đoan trang và tao nhã.

Nhưng hôm nay bà ta không giữ nổi nữa. Mặc kệ trong phòng còn bao nhiêu người, bà ta gào thét như một kẻ phát rồ!

Bị một kẻ mà trước đây mình luôn coi thường, chèn ép không thương tiếc, lại còn gọi điện trực tiếp tới giễu cợt. Nỗi nhục nhã này, bà ta chưa từng phải chịu bao giờ!

Bà ta chưa từng nghĩ tới, Lạc Vũ Vi không những không nghe lời, mà còn về kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Lưu Tinh Trì.

Bà ta càng không thể tưởng tượng nổi, Lưu Tinh Trì chẳng thèm để tâm tới thế lực Tần gia, lại còn dùng sức mạnh mà đe dọa và chèn ép bà ta!

Tất cả những gì cô từng tự hào nhất, bây giờ, trong mắt người ta, không đáng một xu!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1028: Chương 1028



Lưu Tinh Trì đã ra tay chèn ép, thì chuyện Diêu Văn Tích phải vất vả xoay sở suốt một thời gian là điều hiển nhiên.

Dù gì Diêu Văn Tích cũng từng là người quen cũ với Lưu Tinh Trì, Cố Vân Tịch và những người khác, giới thượng lưu ở Đế Đô vẫn nể mặt bà ta đôi chút. Huống hồ, bà ta là vợ của Tần Lập Vinh, ít nhiều vẫn có địa vị.

Không đến mức được tâng bốc nịnh nọt, nhưng cũng chẳng ai rảnh mà đi gây chuyện với bà ta.

Nhưng lần này thì hoàn toàn khác.

Tập đoàn Diệp Thị đích thân ra mặt chèn ép Diêu Văn Tích. Trong chuyện này, ẩn ý không hề đơn giản.

Đám người trẻ tuổi đó rõ ràng không coi bà ta ra gì nữa. Về sau làm việc, lại bớt đi một người cần kiêng dè.

Tin tức kiểu này vừa lan ra, cuộc sống của Diêu Văn Tích càng thêm khó khăn.

Từ nhỏ đến lớn, là đại tiểu thư Diêu gia, bà ta chưa bao giờ lâm vào cảnh khốn đốn thế này.

Dù sao bà ta cũng là vợ của Tần Lập Vinh. Việc bà ta đến Đế Đô, thật ra chính là để Tần Lập Vinh thăm dò phản ứng từ giới thượng lưu nơi đây.

Tình hình bên phía Diêu Văn Tích, Tần Lập Vinh đương nhiên cũng theo dõi sát sao.

Bà ta khốn đốn như vậy, ông ta biết hết.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đừng đi chọc vào những người đó? Cô đang kiêu ngạo cái gì?” Đối diện với tình cảnh bết bát hiện tại của Diêu Văn Tích, Tần Lập Vinh cũng nổi giận.

Ông ta vốn là người sĩ diện cực kỳ, mà những hành vi của Diêu Văn Tích lúc này chẳng khác nào đem danh dự của ông ta chà đạp dưới chân.

Diêu Văn Tích lúc này vừa nhếch nhác vừa tức giận, bị mắng cũng chẳng buồn giữ mặt mũi: “Tôi chọc vào họ bao giờ? Là con tiện nhân Lạc Vũ Vi không biết điều! Con ngu đó, cưới vào nhà giàu là tưởng mình tài giỏi lắm à? Nó tưởng với cái xuất thân hèn kém đó mà có thể luôn luôn được Lưu Tinh Trì sủng ái sao? Đáng ghét!”

Tần Lập Vinh cau mày, nói thật thì… ông ta cũng bất ngờ trước sự lựa chọn của Lạc Vũ Vi.

Ông ta biết, Diêu Văn Tích vốn chẳng tốt lành gì với cô bé đó. Cũng biết con bé từng chịu không ít uất ức khi ở Tần gia. Nhưng trước kia, ông ta không hề để tâm.

Một đứa trẻ không phải ruột thịt, Tần gia chịu nuôi, cho danh phận con nuôi, lại từng được định hôn với con trai trưởng, như vậy là ban ơn quá đủ rồi.

Nhưng ông ta không ngờ, về sau Lạc Vũ Vi lại có thể may mắn đến mức đó.

Hồi đó, ngay cả ông ta còn không đánh giá cao Lưu Tinh Trì, cứ tưởng chỉ là một trợ lý bên cạnh Lục Hạo Đình.

Nào ngờ đâu, Lục Hạo Đình lại coi trọng cậu ta đến thế, lại càng không ngờ, Lưu Tinh Trì lại có bản lĩnh đến mức có thể đứng vững trong Lục gia.

Hiện tại Lục Hạo Đình đã rút lui, gần như toàn bộ công việc Lục gia đều do Lưu Tinh Trì tiếp quản. Chỉ trong hai năm, địa vị của cậu ta ở Đế Đô đã nâng lên một tầm cao khác, người muốn lấy lòng cậu ta nhiều không đếm xuể.

Lạc Vũ Vi không có thân thế, xuất thân hèn kém, vốn không xứng với Lưu Tinh Trì. Nếu cậu ta muốn tiến thêm một bước, tìm một nhà vợ quyền thế là chuyện tất yếu.

Lạc Vũ Vi là con nuôi Tần gia, là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng ông ta không ngờ, Lạc Vũ Vi lại từ chối.

Ngay cả Lưu Tinh Trì, cũng chưa từng có ý định đó.

Đã hai năm trôi qua, phía bên kia vẫn luôn giữ thái độ từ chối.

Tần Lập Vinh khép mắt lại. Ông ta từng nghĩ chắc chắn sẽ thành, vì thế nên mới mặc kệ Diêu Văn Tích muốn làm gì thì làm.

Ai ngờ, lại thất bại thảm hại đến mức này.

Nhưng là người sĩ diện, ông ta tuyệt đối không thể để Diêu Văn Tích nhìn ra sự lúng túng của mình lúc này.

Tần Lập Vinh cầm điện thoại, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng mang theo trách móc: “Cách làm của cô quá cực đoan. Vốn dĩ Vũ Vi đã không thích cô, nhiều lắm cũng chỉ còn sót lại chút biết ơn vì cô từng nuôi nấng nó. Nhưng chỉ chút cảm kích đó thôi… cũng bị cô tự tay phá huỷ sạch sẽ rồi.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1029: Chương 1029



“Sao cô không thử nghĩ lại xem, bao nhiêu năm qua Vũ Vi phải chịu bao ấm ức trong Tần gia, bây giờ cuối cùng cũng “hóa phượng hoàng đậu cành cao”, con ấy có quyền kiêu ngạo, có quyền phấn khởi chứ!”

“Diêu Văn Tích, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cái kiểu kiêu ngạo đó sớm muộn gì cũng hại chết cô thôi! Thế giới của giới thượng lưu không chỉ gói gọn ở mỗi Giang Châu đâu. Ngoài kia còn rộng lớn lắm, người tài thì tầng tầng lớp lớp, cô tưởng cả thiên hạ này phải xoay quanh mình cô chắc? Giờ bị dạy cho một bài học rồi chứ gì?”

Diêu Văn Tích sắc mặt lạnh tanh: “Ý ông là gì? Tôi rơi vào tình cảnh này, chẳng phải là vì những người đó xem thường tôi sao? Bọn họ đánh vào mặt ai? Không phải ông chắc? Tần Lập Vinh, không phải ông rất sĩ diện à? Thế lần này mất mặt rồi, lại chẳng thấy ông nói gì?”

Tần Lập Vinh bật cười khẩy một tiếng: “Bớt chơi trò khiêu khích đi, Diêu Văn Tích. Không có tôi, tình cảnh của cô bây giờ còn thê thảm hơn nhiều đấy.”

“Ông…”

“Từ trước đến nay tôi luôn thuận buồm xuôi gió trong giới chính trị. Đừng nói là Lưu Tinh Trì, ngay cả Lục Hạo Đình, cũng từng nể tôi vài phần. Trước đây ở Giang Châu, Lục Hạo Đình chưa từng nhắm vào tôi một lần nào. Đến tận bây giờ, những người đó gây khó dễ cô cũng chỉ giới hạn ở thương trường, kiểu như đâm nhẹ rồi buông ngay ấy. Chứ họ có đụng đến tôi bao giờ đâu.”

“Cô tưởng nếu thật sự họ muốn động đến tôi, muốn đối phó cả Tần gia, họ sẽ ra tay với cô à? Cô đánh giá bản thân mình cao quá đấy!”

“Ông… Tần Lập Vinh, rốt cuộc ông đứng về phía ai? Tôi bị đẩy đến nước này, ông thấy vui lắm sao?”

Bị người ngoài chèn ép cũng đành, đằng này ngay cả chồng mình cũng coi thường mình như thế, khiến Diêu Văn Tích thật sự không thể chịu đựng nổi.

Bà ta vốn luôn kiêu hãnh, dù là đứng trước mặt Tần Lập Vinh, bà ta cũng chưa từng hạ mình.

Thậm chí, trong lòng bà ta, trước mặt Tần Lập Vinh, sự kiêu hãnh ấy còn mạnh mẽ hơn trước bất cứ ai.

Tần Lập Vinh từng nuôi một đứa con riêng bên ngoài, sau đó lại ngang nhiên đưa về nhà để bồi dưỡng, chuyện đó đối với Diêu Văn Tích chẳng khác gì một vết nhơ nhục nhã tột cùng.

Năm xưa bà ta đã phải cắn răng chịu đựng bao nhiêu uất ức, nhục nhã mà sống qua ngày.

Bởi vậy, trước mặt Tần Lập Vinh, bà ta tuyệt đối không cho phép bản thân mình mất mặt.

Tần Lập Vinh sau một hồi đè nén, khi thấy bà ta đã nguôi ngoai phần nào thì cũng biết điểm dừng. Khóe môi ông cong lên, giọng nói trở nên hòa hoãn: “Tôi đương nhiên đứng về phía cô rồi. Đừng quên, cô là vợ tôi, thể diện của cô cũng chính là thể diện của tôi.”

Nghe câu đó, Diêu Văn Tích cuối cùng cũng thấy dễ thở hơn một chút.

Những ngày qua, chẳng tìm được một người nào đứng về phía mình, cái cảm giác đó thật sự khiến bà ta gần như phát điên.

Tần Lập Vinh nói tiếp: “Trước đây cô quá kiêu ngạo, không hiểu được tâm lý đám trẻ. Sau này nếu muốn kiểm soát được bọn họ, cô phải nắm bắt được tâm lý của tụi nó.”

Diêu Văn Tích nhíu mày: “Tâm lý gì chứ?”

“Tụi nó đều là những người trẻ tuổi, nóng nảy, tham vọng ngút trời. Tương lai của bọn chúng còn vô vàn khả năng, cô tưởng tụi nó chịu để cô điều khiển à? Chịu để cô đàn áp à?”

Diêu Văn Tích tức giận: “Nãy giờ ông nói cái quái gì vậy? Lúc thì bảo chúng nó không chịu bị quản, lúc thì lại bảo phải kiểm soát chúng. Rốt cuộc là ý gì?”

Sau một hồi ra vẻ cao thâm, Tần Lập Vinh mới từ tốn mở miệng: “Đám trẻ đó, đứa nào cũng cho rằng mình giỏi giang lắm, cô hiểu không?”

“Lúc còn trẻ, ai cũng nghĩ trời đất bao la nhưng mình mới là lớn nhất, chẳng thèm để ai vào mắt. Nhất là mấy năm gần đây, cái vòng bạn bè của Lục Hạo Đình đã chạm tới đỉnh cao, vậy mà cô còn dám giữ cái bộ dạng kẻ bề trên đi nói chuyện với tụi nó, không bị cho ăn bơ mới là lạ!”

Diêu Văn Tích sững người: “Vậy… giờ phải làm sao?”

Tần Lập Vinh bình thản nói: “Cô phải hiểu được tâm lý của tụi nó. Vũ Vi là con gái nuôi của cô, điều này không sai. Cho đến bây giờ, con bé vẫn là điểm đột phá lớn nhất của cô.”

“Nhưng muốn Vũ Vi chịu hợp tác, thì trước hết cô phải làm cho con bé thấy thoải mái, cảm thấy dễ chịu đã. Khi tâm lý con bé được xoa dịu, lúc đó mới có thể nói chuyện tiếp.
 
Back
Top