Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 950: Chương 950



Đường Dục khẽ cười: “Cô ấy không giỏi chăm sóc bản thân đâu. Hồi trước khi anh quen cô ấy, cô ấy chỉ biết cách tự làm cho mình no bụng. Ngày nào cũng mơ mộng muốn làm ‘hiền thê lương mẫu’.”

Cố Vân Tịch: “…”

Đường Phong hào hứng tiếp lời: “Con mà lớn lên được tới giờ đúng là kỳ tích!”

“Không đúng, tay nghề nấu nướng của con còn giỏi hơn mẹ đó! Trước kia lúc mẹ con mình chạy trốn bên ngoài, phần lớn thời gian đều là con nấu, mẹ chỉ phụ trách ăn thôi.”

Cố Hy Nhiễm lập tức rưng rưng muốn khóc: “Ai nói thế! Mẹ… mẹ rõ ràng làm được nhiều việc mà! Mấy con cá, gà rừng, thú rừng các kiểu… đều là mẹ bắt về đó!”

Đường Phong gật gù: “Ừ, mẹ giỏi nhất mấy cái đó.”

Đường Dục vừa cười vừa xắn tay áo: “Thôi để anh làm đi! Em muốn ăn gì?”

Cố Hy Nhiễm nhìn anh xắn tay áo lên, bàn tay thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, đẹp mê hồn!

Cô lập tức bị mê hoặc, ánh mắt dính chặt lấy tay anh: “Thịt!”

Đường Dục: “…”

Mọi người: “…”

Đường Dục nhìn cô gái xinh đẹp, tinh tế trước mặt, cô nhóc này bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà sở thích vẫn y chang?

Đường Phong lại góp lời: “Ba ơi, hồi trước con với mẹ nghèo lắm! Không đủ ăn, hay bị đói, có thịt là mơ ước cả đời đó!”

Nó đang cố gắng giúp mẹ “gỡ gạc” lại chút thể diện, đồng thời khơi dậy lòng thương cảm của ba.

Ai ngờ, Cố Hy Nhiễm chẳng những không cảm kích mà còn nói: “Con biết gì! Hồi con còn chưa ra đời, lúc mẹ với ba con còn bên nhau, mẹ đã mê thịt rồi, ngày nào cũng ăn mà vẫn chưa đủ!”

Đường Phong: “…”

Nhìn Đường Dục rửa sạch nguyên liệu, thái rau chuẩn bị món ăn đâu ra đấy, Cố Vân Tịch tò mò hỏi: “Anh rể biết nấu ăn à? Tay nghề thế nào?”

Đường Dục từng giữ vị trí rất cao. Dù xuất thân không hào môn như Lục Hạo Đình hay Diệp Phồn, nhưng năng lực thì khỏi phải bàn!

Ngay cả những người xuất thân cao quý như Lục Hạo Đình, Diệp Phồn đều kính trọng gọi anh là “đại ca”, đủ để thấy Đường Dục là người thế nào.

Một người đàn ông như vậy mà biết nấu ăn thì đúng là hiếm thấy.

(Lục Hạo Đình cũng biết nấu, mà tay nghề cũng không tồi.)

Còn chưa kịp để Đường Dục trả lời, Cố Hy Nhiễm đã hào hứng nói luôn: “Anh ấy biết nấu chứ! Mà còn nấu ngon cực luôn! Hồi đó chị suýt nữa vì muốn ăn cơm anh ấy nấu mà chịu không nổi phải ‘lấy thân báo đáp’, ai ngờ lại dọa anh ấy chạy mất tiêu!”

Cố Vân Tịch: “…”

Phụt...

Cô sao thấy… hai người này hồi trước... thú vị ghê?

Lục Hạo Đình bổ sung: “Thật ra, anh biết nấu ăn cũng là do đại ca dạy.”

“Hả?” Cố Vân Tịch ngạc nhiên nhìn chồng: “Anh rể dạy á?”

Lục Hạo Đình gật đầu: “Năm đó anh với Diệp Phồn vẫn còn nhỏ, anh ấy là người lớn tuổi nhất. Có một khoảng thời gian rảnh, anh ấy bắt đầu học nấu ăn. Thấy bọn anh chưa từng vào bếp, anh ấy bảo rất ghen tị với bọn con nhà giàu, nên muốn ‘hành hạ’ bọn anh một phen, kéo cả bọn đi học nấu ăn hết.”

“Anh ấy còn bảo tôi tính tình lạnh lùng, không dễ lấy lòng con gái; Diệp Phồn thì ngạo mạn, lúc nào cũng vênh váo; còn lão tứ thì ngốc, nên phải học vài món phòng thân. Riêng lão Ngũ thì hoàn hảo rồi, kiểu trai ấm áp mẫu mực, nhưng vì là anh em nên cũng phải học theo.”

Cố Vân Tịch: “…”

Đường Dục xoa mũi, nghĩ lại thời ấy mà buồn cười không chịu được.

Hồi đó dẫn nguyên một đám "tiểu thiếu gia", ai cũng xuất thân quyền quý, vậy mà tất cả đều gọi anh là “đại ca”…

Mà còn cực kỳ nghe lời!

Haha!

Lúc này, Lưu Tinh Trì đi tới, tiếp lời: “Kết quả cuối cùng chỉ còn tôi với đại ca là biết nấu. Tam ca thì tạm tạm, vài năm không nấu nên quên sạch rồi. Còn Tứ ca á… khụ khụ… lần đó suýt nữa làm nổ luôn cả bếp, từ đó chỉ được phép phụ trách ăn thôi!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 951: Chương 951



Nghe mọi người kể chuyện xưa, có thể thấy mối quan hệ anh em giữa họ từng vô cùng tốt.

Cố Vân Tịch cảm thấy có chút ghen tị.

Cuộc sống như vậy là điều cô chưa từng trải qua trong tuổi trẻ của mình.

Lục Hạo Đình nhìn thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ trong mắt Cố Vân Tịch, liền đưa tay khoác lên vai cô: “Thật ra, giữa chúng ta cũng có không ít chuyện thú vị để nhớ lại đấy.”

“Ví dụ như… lúc anh bảo em lấy anh, em em phản kháng đến mức nào! Xông lên đấm luôn, mắng anh là lưu manh, lấy cớ có tiền để ức h**p con gái nhà lành.”

Cố Vân Tịch: “…”

Thấy Cố Hy Nhiễm mở to mắt đầy hứng thú nghe chuyện, Cố Vân Tịch hoảng quá liền thúc cùi chỏ vào người Lục Hạo Đình một cái. Lục Hạo Đình ôm ngực giả vờ đau đớn, nét mặt đầy thảm thiết.

Đúng lúc này, Diệp Phồn dẫn Đường Cẩm đi tới.

Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm đang trong bếp, Đường Cẩm là con gái, cũng không tiện ở bên đám đàn ông kia mãi, nên chạy sang đây tìm hai người họ. Diệp Phồn tất nhiên cũng đi theo.

Thấy trong bếp ai cũng vui vẻ nói cười, Diệp Phồn liền nói: “Mọi người đang ôn chuyện cũ nhỉ? Tiểu Cẩm, em có muốn ôn lại chuyện năm đó em bỏ thuốc anh không?”

Đường Cẩm khựng lại.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cô.

Đường Cẩm cúi đầu, không nói gì.

Diệp Phồn tiếp tục: “Năm đó em kiêng kỵ Đường Lạc, giờ anh ta thành ra như vậy rồi, còn điều gì không thể nói? Anh thật sự tò mò lắm đó! Chẳng lẽ em bỏ thuốc anh chỉ vì muốn ngủ với anh một lần thôi à?”

Đường Cẩm: “…”

Lưu Tinh Trì chen vào: “Đường Lạc đã không còn là anh em của chúng ta rồi, em có gì thì cứ nói thẳng.”

Đường Cẩm liếc nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Em… em thật ra đã sớm nhận ra Đường Lạc có vấn đề. Nhưng lúc đó chưa biết chuyện sâu hơn, chỉ nhìn ra được anh ta muốn bám lấy các anh, đồng thời lại khinh thường em, cho rằng xuất thân em không xứng với anh ta, muốn tìm cách ‘xử lý’ em.”

“Em biết mọi người rất xem trọng anh Đường Dục, chắc chắn sẽ nâng đỡ Đường Lạc. Nếu em lên tiếng nói Đường Lạc không tốt, chuyện nhỏ như vậy sẽ chẳng thể khiến các anh từ bỏ anh ta. Em… em không có cách nào phản kháng. Hôm đó, Đường Lạc đúng là đã bỏ thuốc, nhưng anh ta không hề bỏ cho em và anh Diệp Phồn, mà chỉ bỏ vào đồ uống của em. Anh ta định giao em cho một tên giúp việc nam trong căn biệt thự đó, sau đó giả vờ làm nạn nhân để dễ dàng đá em đi, còn tranh thủ lấy được sự đồng cảm của các anh.”

“Em biết anh ta nếu không thành công một lần thì sẽ thử lại lần hai. Dù sao cũng sẽ không cho phép em tiếp tục giữ thân phận bạn gái bên cạnh anh ta. Nếu anh ta trực tiếp bỏ em thì sẽ sợ bị các anh nói là bạc tình, nên muốn lợi dụng em.”

“Em cũng biết, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi giới của các anh thôi. Em là trẻ mồ côi, một khi rời đi thì cả đời này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại các anh nữa… Em… em…”

Cô ngước mắt nhìn Diệp Phồn một cái, gương mặt đỏ bừng: “Em thích anh… nên dứt khoát… bỏ thuốc cho anh uống luôn!”

Diệp Phồn: “…”

Mọi người: “…”

Vậy là, cô gái này biết rằng sau này mình sẽ chẳng có cơ hội “ngủ với nam thần” nữa, nên dứt khoát chớp thời cơ, hành động quyết đoán một lần, khỏi phải hối hận về sau?

Diệp Phồn xoa mũi, không ngờ cô nhóc này hồi đó lại thích mình đến thế…

Cố Hy Nhiễm mắt sáng rực nhìn Đường Cẩm: “Sao chị làm một lần là trúng vậy? Em bỏ thuốc anh ấy biết bao lần mà ảnh không uống! Tức chết em rồi!”

Đường Cẩm: “…”

Mọi người: “…”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 952: Chương 952



Mọi người đồng loạt quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Cố Hy Nhiễm và Đường Dục, lửa tám chuyện lập tức bùng cháy dữ dội.

Có chuyện để hóng rồi đây!

Năm xưa, Cố Hy Nhiễm thực sự là rất rất thích Đường Dục, thích đến mê mẩn, đến cuồng si, đến mức tôn thờ luôn!

Vì theo đuổi được Đường Dục, cô ấy đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu tâm sức, vắt óc nghĩ đủ trò!



Trong khi mọi người bên này đang cười cười nói nói, thì ở trong phòng giam, Thẩm Thanh Mai đã bị bỏ đói vài ngày, còn đang trông ngóng tới mức hai mắt rưng rưng, chỉ mong người đưa cơm tới.

Từ lúc bị giam vào đây, cô ta chỉ được ăn một bữa trong hai ba ngày. Cuộc sống như vậy đã sắp khiến cô ta phát điên!

Nhưng không có cách nào khác, cô ta có gọi trời cũng không ai đáp, gọi đất cũng chẳng linh, hoàn toàn bị bỏ rơi.

Thẩm gia đã hoàn toàn sụp đổ. Không biết bên phía cô của cô ta hiện tại ra sao, cho tới giờ cô ta vẫn chưa nhận được chút tin tức nào.

Cô không đến cứu, Dương gia cũng không có động tĩnh, ngay cả Cố Băng Nhan giờ cũng không liên lạc nữa.

Cô ta… bị bỏ rơi hoàn toàn rồi!

Thẩm Thanh Mai đói tới hoa mắt chóng mặt. Vừa thấy người đưa cơm đến, cô ta lập tức kích động đến mức bật dậy, chạy nhanh đến mép song sắt, nóng lòng chờ được ăn.

Bữa cơm hôm nay trông khá hơn hẳn mấy lần trước.

Một cái bánh bao, một bát rau luộc, thậm chí còn có một bát canh xương!

Chiếc bánh bao vẫn còn mới, không bị mốc hay ôi thiu, rau cũng không phải toàn là lá vàng úa, đặc biệt là bát canh xương kia khiến Thẩm Thanh Mai vui mừng không tả.

Cô ta lập tức cầm bánh bao lên cắn một miếng, rồi uống sạch canh xương.

Người đưa cơm nhìn cô ta, mỉm cười: “Uống rồi à? Canh ngon lắm phải không?”

Thẩm Thanh Mai liên tục gật đầu, canh thịt tất nhiên là ngon rồi! Lâu lắm rồi cô ta mới được ăn một bữa tử tế như vậy.

Nhưng càng nhìn người kia, cô ta lại càng cảm thấy có gì đó sai sai, nét mặt của người này khác hẳn thường ngày.

Trước kia người này đâu có thái độ như vậy với cô ta!

Cô ta cúi xuống nhìn chiếc bánh bao trong tay, rồi lại liếc sang bát canh xương vừa uống cạn... đờ người ra.

Người đưa cơm mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Không sao đâu, chỉ là cho cô uống thôi, yên tâm, không chết được đâu.”

Thẩm Thanh Mai lập tức trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn!

Cô ta vội vàng dùng tay móc họng, muốn nôn hết những thứ vừa ăn ra.

“Ọe… ọe…”

Cô ta không muốn chết, thực sự không muốn chết!

Cô ta mới chỉ hai mươi mấy tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, sao có thể cam tâm chết được?

Ở Thẩm làm gia đại tiểu thư bao năm, cuối cùng còn leo lên làm con gái nuôi của Dương gia, có cơ hội bước chân vào giới thượng lưu… Cô ta không thể chết! Tuyệt đối không thể!

Người đưa cơm thấy cô ta hoảng sợ như vậy, chỉ cười nói: “Đã bảo rồi mà, không chết được đâu.”

Chính câu nói này khiến Thẩm Thanh Mai càng sợ hơn.

Cô ta nôn đến mức bụng dưới bắt đầu đau âm ỉ, sau đó cơn đau dần dần lan khắp toàn thân, từ tứ chi đến từng đốt xương, đến cuối cùng toàn thân đều đau nhức như bị kim châm.

“Ư… ư…”

Cơn đau khiến cô ta cuộn tròn người lại, ngã lăn ra đất, mặt tái nhợt không còn chút máu.

“Anh… anh cho tôi ăn cái gì vậy? Ai muốn hại tôi?”

Người đưa cơm cười khẩy một tiếng: “Bây giờ cô chẳng còn giá trị gì nữa, ai rảnh đâu mà hại cô?”

Thẩm Thanh Mai ngẩn người.

Người kia tiếp lời: “Yên tâm đi, chỉ là cho cô uống thử cái mà trước kia cô từng cho người khác uống thôi. Nghĩ xem ngày trước cô đã cho ai uống cái gì, thì cô sẽ hiểu.”

Nói xong, người đó đứng dậy, rời khỏi phòng giam.

Căn phòng giam ẩm thấp và tối tăm, cô ta bị nhốt ở tận cuối hành lang, hai bên các buồng giam khác đều trống không, chỉ có mỗi mình cô ta.

Người đưa cơm rời đi, tiếng bước chân vang vọng giữa hành lang trống trải nghe vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta sởn gai ốc.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 953: Chương 953



“Không... Đừng… đừng đi… quay lại… ưm ưm…”

Cơn đau đớn từ cơ thể, không rõ nguyên nhân, khiến Thẩm Thanh Mai kinh hãi đến tột độ. Cho người khác uống thứ gì đó sao?

Cô ta rơi vào bước đường hôm nay, chắc chắn là do Cố Vân Tịch giở trò. Khoảng thời gian gần đây, việc duy nhất cô ta làm… chính là giúp Cố Băng Nhan bỏ một loại thuốc gì đó vào đồ ăn ở Lục gia.

Cố Vân Tịch…

“Đừng mà… cứu tôi… tôi không dám nữa đâu…”

Trong nhà giam yên ắng, xung quanh hoàn toàn không có lấy một bóng người. Chỉ còn lại tiếng r*n r* đau đớn, lăn lộn dưới đất của Thẩm Thanh Mai vang vọng giữa căn phòng lạnh lẽo này. Tiếng cầu cứu của cô ta, vang vọng khắp căn phòng giam băng giá ấy, nhưng lại bị những song sắt này giam cầm trong góc tối tăm nhỏ bé, mãi mãi… không thể thoát ra ngoài.



Biệt thự trong trang viên

Sau khi mọi người cùng ăn tối xong, Gia Cát Nguyệt Hoa không tiếp tục ở lại cùng ông cụ Đường và Đường Vệ Quốc nữa, vì rõ ràng hai người họ càng có hứng thú với Đường Dục hơn.

Thế là anh để Đường Dục và Cố Hy Nhiễm tiếp tục trò chuyện với họ.

Gia Cát Nguyệt Hoa vẫn đang mải mê mày mò những thiết bị máy móc của mình ở một góc.

Cố Vân Tịch thấy hiếu kỳ, bèn bước tới xem: “Đại ca, những thứ này là gì vậy ạ?”

Nhìn trông rất hiện đại, cô chưa từng thấy qua.

Gia Cát Nguyệt Hoa cười dịu dàng: “Đây là một số công nghệ cao cấp của nước ta. Dạo gần đây anh đang điều tra những người hôm đó đã phục kích em ở bãi đỗ xe ngầm. Sau lần đó, họ liền bặt vô âm tín.”

Cố Vân Tịch cắn môi: “Đại ca, em cảm thấy… đám người đó không giống người của bên mình. Vũ khí trong tay bọn họ rất lạ.”

Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn cô một cái, “Em cũng nhận ra à? Anh nghi… có liên quan đến ông ngoại em.”

Cố Vân Tịch sững người!

Gia Cát Nguyệt Hoa nói tiếp: “Ông ngoại em… là một nhánh bên của hoàng tộc Gia Cát, có thể xem là kẻ phản bội hoàng tộc. Ông ta rất thông minh, có năng lực, nhưng lại không đi đường. Trước kia từng mơ tưởng soán ngôi, tranh vị trí vương giả với ba chúng ta.”

“Ông ta rất giỏi về độc thuật, từng muốn vượt mặt cả chú út. Chắc hẳn ông ta biết hệ thống Thần Y đang ở trong người em. Anh đoán, ông ta nuôi em lớn ngần ấy năm, một mặt là để trả thù ba chúng ta, mặt khác… là vì em là con gái của mẹ, và điều quan trọng nhất chính là… muốn tìm cách lấy hệ thống Thần Y ra khỏi người em.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô chưa từng biết, hóa ra đằng sau tất cả những chuyện này… còn có nhiều khuất tất đến vậy.

Ông ngoại từ nhỏ đã hay đánh đập cô. Khi ấy, cô làm gì cũng phải dè chừng, cố gắng hoàn hảo.

Lý do cô học hành điên cuồng, theo đuổi sự xuất sắc toàn diện… một phần chính là vì bị ông ngoại ép buộc từ thuở bé.

Nếu nói như vậy, thì từ lúc cô sinh ra đến giờ, những gì cô trải qua đều là sự dối trá, lợi dụng và những âm mưu bẩn thỉu.

Chỉ có Lục Hạo Đình… là người duy nhất thật lòng muốn giúp cô.

Thấy sắc mặt cô không tốt, Gia Cát Nguyệt Hoa thở dài: “Đừng nghĩ nhiều nữa. May mắn là… em đã gặp được Lục Hạo Đình. So với tất cả những điều đó… chẳng phải gặp được cậu ấy đã là xứng đáng rồi sao?”

Cố Vân Tịch ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Gia Cát Nguyệt Hoa cười, xoa đầu cô: “Được rồi. Sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa. Có anh ở đây, có cả Lục Hạo Đình ở đây, em muốn thế nào cũng được. Anh sẽ cho em biết… cảm giác được mọi người cưng chiều, được nâng niu trong lòng bàn tay, là như thế nào!”

Cố Vân Tịch lập tức nở nụ cười!

Không còn chìm đắm trong quá khứ nữa, cô quay sang nhìn đống tài liệu mà Gia Cát Nguyệt Hoa đang nghiên cứu, hỏi: “Những người đó… đã điều tra ra được chút gì chưa? Ông ngoại đã chết rồi, vậy họ còn tìm em làm gì? Mà nếu đúng là người của ông ngoại, thì ông sống ở bên này bao nhiêu năm… làm sao duy trì được thế lực như vậy?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 954: Chương 954



Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn món đồ trong tay, nói: “Thế lực của ông ta bên chỗ chúng ta đã bị người khác chiếm đoạt từ lâu rồi. Việc ông ta cắm rễ ở bên này chắc chắn đã bắt đầu từ trước đó. Ít nhất, đám người kia chắc chắn biết chuyện hệ thống Thần Y nằm trên người em.”

“Đưa em quay lại bên đó thì khả năng bị phát hiện quá cao. Họ cũng không dám chắc hoàng thất Gia Cát bên ta không có biện pháp truy tung. Cho nên giữ em lại bên này để nghiên cứu là cách an toàn nhất, dù sao khoảng cách cũng quá xa.”

“Ông ngoại em ở lại bên này bao nhiêu năm không quay về, chắc chắn là vì hệ thống Thần Y trên người em. Chỉ cần ông ta lấy được hệ thống này, thì ông ta có thể về bên đó bất cứ lúc nào, đồng thời cũng có thể đoạt lại quyền lực bên đó.”

“Chỉ là không ngờ đấy! Cái lão già đó lại chết trong tay Lục Hạo Đình.”

Cố Vân Tịch ngẩn người: “Anh Hạo Đình? Không phải ông ngoại chết vì bệnh sao?”

Gia Cát Nguyệt Hoa liếc cô một cái, xoa đầu cô dịu dàng: “Đó chỉ là điều người ngoài tưởng thế thôi. Ông ngoại em muốn ra tay với em, ban đầu Hạo Đình chỉ đề phòng, nhưng về sau thấy tình hình càng lúc càng nguy hiểm, liền dứt khoát… tiễn lão ta đi luôn!”

“Anh chỉ không ngờ… khi ấy Lục Hạo Đình vẫn còn trẻ như vậy, mà lại làm được đến mức đó?”

Gia Cát Nguyệt Hoa lắc đầu bật cười.

Phải đấy!

Trước kia anh còn nghĩ Lục Hạo Đình chỉ là một công tử nhà quyền quý, chỉ là giỏi hơn người bình thường một chút thôi. Nhưng giờ nghĩ lại, mới mười mấy tuổi đã có thể đối đầu với lão già đó thì sao có thể là người đơn giản được?

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Gia Cát Nguyệt Hoa vang lên. Anh lấy ra nhìn, là Cố Vân Hàn gọi.

“Alo!”

“Anh họ, em tìm ra hòn đảo đó rồi, ngay gần đây thôi. Em cảm thấy nơi này là khả nghi nhất. Mấy chỗ trước tra xét đều không phải, còn chỗ này chắc chắn có vấn đề, em đã bắt đầu đột nhập!”

Ánh mắt Gia Cát Nguyệt Hoa trở nên lạnh lẽo… là phòng thí nghiệm đó sao?

Chính là nơi giam giữ Đường Phong, khiến Cố Hy Nhiễm phải liều mạng chạy trốn?

Căn cứ của Cố Băng Nhan?

“Gửi tọa độ qua cho anh, anh sẽ để Hy Nhiễm xác nhận.”

Cố Vân Hàn sững người: “Em gái? Anh liên lạc được với em ấy rồi à? Tỉnh lại rồi sao?”

Gia Cát Nguyệt Hoa đáp: “Ừ. Tỉnh rồi, đã hoàn toàn hồi phục, không sao nữa rồi. Tiểu thúc đã đưa con bé đến, bây giờ đang ở cùng bọn anh.”

“Quá tốt rồi! Quá tuyệt vời! Hahaha, em gái em không sao rồi!”

Cố Vân Hàn vừa cười vừa gửi tọa độ qua. Gia Cát Nguyệt Hoa mở bản đồ trên máy tính, ngay lập tức thấy một điểm đỏ sáng trên màn hình.

“Đi gọi Hy Nhiễm qua đây.”

Gia Cát Nguyệt Hoa ra lệnh.

Cố Vân Tịch lập tức đi gọi Cố Hy Nhiễm.

Rất nhanh sau đó, Cố Hy Nhiễm, Đường Dục, Lục Hạo Đình, Lưu Tinh Trì và những người khác đều đến. Cố Hy Nhiễm nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên màn hình, quan sát kỹ môi trường xung quanh, nhíu mày nói: “Có lẽ là chỗ đó…”

Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn cô: “Em không chắc à?”

Trước đó việc điều tra đều do Cố Vân Hàn phụ trách. Cố Hy Nhiễm mới chỉ vừa đến hôm nay, nên Gia Cát Nguyệt Hoa chưa kịp hỏi cô cụ thể tình hình lúc trước.

Đường Phong không nhớ được, điều đó anh còn hiểu được, dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ. Nhưng đến cả Cố Hy Nhiễm cũng không chắc, thì thật sự khiến anh hơi bất ngờ.

Cố Hy Nhiễm nói: “Cảnh vật nơi đó rất giống nhau, khung cảnh ngoài biển thật sự khó xác định phương hướng. Lúc em bị bắt vào là bị họ khống chế đưa vào, sau đó khi trốn thoát, dẫn theo Đường Phong chạy khắp nơi, thấy có đất liền là cứ chạy. Môi trường xung quanh hỗn loạn, em không dám chắc cụ thể có phải hay không, nhưng phương hướng thì đúng.”

Năm đó cô dẫn theo Đường Phong, cuối cùng cũng trốn được lên đất liền và tìm đến thành phố. Cô chỉ nhớ đại khái phương hướng mà thôi.

Cố Hy Nhiễm nói tiếp: “Hay là… để em đích thân đến xem? Đến đó, chắc em sẽ nhận ra.”

Gia Cát Nguyệt Hoa liếc nhìn Cố Vân Tịch một cái: “Vân Tịch muốn đi không? Dẫn em theo đi chơi một chuyến nhé?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 955: Chương 955



Đi chơi á?

Lông mày của Cố Vân Tịch khẽ nhướng lên, trông cô có vẻ rất hứng thú.

“Chỗ đó là phòng thí nghiệm của Cố Băng Nhan, chắc bên trong có không ít thứ hay ho nhỉ? Không tới xem thì uổng quá!”

Gia Cát Nguyệt Hoa cũng nhướng mày. Cố Băng Nhan rất giỏi dùng độc dược, mà trùng hợp thay… anh cũng không phải dạng vừa.

Còn con bé Vân Tịch này thì lại là người cực mê nghiên cứu y học. Vậy nên, đến đó xem thử trình độ độc thuật của người đàn bà kia đến đâu, cũng là một chuyện thú vị.

Gia Cát Nguyệt Hoa khẽ cười, nói vào điện thoại: “Bên đó, người của bà ta có phát hiện ra cậu không?”

Đầu dây bên kia, Cố Vân Hàn vẫn đang chờ phản hồi. Nghe vậy liền đáp: “Không đâu, em luôn hành động rất cần thận. Dù sao đây cũng là địa bàn của em, đám người kia vẫn chưa hề phát hiện ra.”

Gia Cát Nguyệt Hoa gật đầu: “Được rồi, anh hiểu rồi. Tạm thời em đừng hành động gì cả, Vân Tịch với Hy Nhiễm muốn qua đó một chuyến xem tình hình. Anh sẽ chuẩn bị máy bay, lát nữa mọi người cùng đi.”

Cố Vân Hàn hơi sững lại: “Mọi người đều sang à?”

Gia Cát Nguyệt Hoa: “Ừ.”

“Hy Nhiễm vẫn chưa chắc chắn là chỗ đó à?”

“Em ấy không chắc. Lúc đó chỉ lo chạy trốn thôi, xung quanh toàn là đảo nhỏ, nhìn cái nào cũng giống cái nào. Em ấy nói không thể xác định chính xác được, nên mới phải tới tận nơi xem mới có thể nhận ra.”

Nghe vậy, Cố Vân Hàn nhìn quanh một lượt: “Nói vậy cũng đúng, chỗ quỷ quái này thật sự rất khó xác định phương hướng. Vậy em chờ mọi người, khi nào tới thì báo em biết.”

Cúp máy, Gia Cát Nguyệt Hoa lập tức đi chuẩn bị. Cố Vân Tịch hỏi: “Vậy mình có cần chuẩn bị gì không?”

Gia Cát Nguyệt Hoa liếc cô một cái, lại nhìn sang Cố Hy Nhiễm bên cạnh, thản nhiên nói: “Đắp cái mặt nạ, trang điểm nhẹ nhàng là được. Anh chuẩn bị tí là xong ngay.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Hy Nhiễm: “…”

Cả nhóm chuẩn bị xuất phát đến Phong Thành. Bên phía Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì thì tranh thủ đưa ông cụ Đường và Đường Vệ Quốc về nhà.

Khi hai người quay về, Gia Cát Nguyệt Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng đó chờ.

“Xong rồi! Đi thôi!”



Sau biệt thự có một bãi đỗ trực thăng. Lúc này, đã có hai chiếc phi cơ đang chờ sẵn.

Khi Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm nhìn thấy hai chiếc máy bay ấy, mắt họ lập tức trợn tròn.

“Ôi mẹ ơi trời ơi trời ơi! Cái… cái này…”

Hai người trố mắt nhìn Gia Cát Nguyệt Hoa. Anh chỉ cười nhàn nhạt, rất điềm tĩnh: “Đúng thế, đúng như các em nghĩ đấy. Máy b** ch**n đ** du lịch, em cũng có thể gọi nó là… phi thuyền!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Hy Nhiễm: “…”

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt nhấc chân, lao vào trong.

Đường Phong vẫn đang ở lại đây, bao gồm cả Đường Cẩm và bé Đô Đô, đều chưa về nhà. Ngay cả Diệp Phồn cũng có mặt.

Hai đứa trẻ nhìn thấy thứ này thì khỏi nói, hào hứng cực độ, lập tức nhào theo vào trong. Đúng là con trai, sinh ra đã mê mẩn mấy thứ này.

Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm vừa vào trong, đã bị không gian bên trong làm cho choáng ngợp. Phía trước là buồng lái điều khiển, đầy những nút bấm và bảng điều khiển sáng rực.

Mắt Cố Vân Tịch sáng như sao, nhìn quanh đầy thích thú: “Cái này… giống buồng lái máy b** ch**n đ** lắm, không biết điều khiển có giống không?”

Cố Hy Nhiễm cố kìm chế bàn tay ngứa ngáy, vừa xoa tay vừa lẩm bẩm: “Chắc cũng tương tự thôi nhỉ? Trời ơi, muốn lái thử quá!”

Ngay cả Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì cũng bị thứ này làm cho choáng váng, phải đứng ngó nghiêng một lúc lâu.

Diệp Phồn nhìn một vòng rồi thốt lên: “Má ơi, trong này còn có cả… bếp nấu ăn?”

Đúng là điên thật rồi! Ai mà nghĩ ra được chuyện đem nhà bếp lên máy b** ch**n đ** chứ?

Gia Cát Nguyệt Hoa mở cái ba lô đen mang theo ra, bên trong toàn là đồ ăn vặt. Anh lấy ra một túi lớn, đặt trước mặt hai cô gái: “Nè! Đồ chuẩn bị cho hai em đó!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Hy Nhiễm: “…”

Phía trước buồng lái có một chiếc bàn nhỏ để đặt đồ, bảng điều khiển nằm bên trái. Gia Cát Nguyệt Hoa ngồi vào vị trí điều khiển, còn bên phải là chỗ ngồi của hai cô gái: Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 956: Chương 956



Gia Cát Nguyệt Hoa quay lại, chỉ tay về phía hai cái thùng bên cạnh: “Trong đó có trái cây, hai người mang đi rửa rồi bày lên đây.”

Người anh chỉ là Lục Hạo Đình và Đường Dục. Rõ ràng mớ trái cây đó là anh chuẩn bị sẵn cho Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm, bây giờ thì đẩy việc rửa sang hai người kia.

Đường Dục thì không sao, trước đây đã được thấy công nghệ cao của hoàng tộc Gia Cát nên không bất ngờ lắm. Nhưng với Lục Hạo Đình thì đúng là mới được mở rộng tầm mắt!

Gia Cát Nguyệt Hoa đang đứng thao tác trên máy tính, quay sang bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Lục Hạo Đình thì bật cười: “Hứng thú lắm à?”

Chưa đợi Lục Hạo Đình trả lời, anh đã thu lại ánh mắt, thản nhiên nhìn về phía màn hình trước mặt, giọng điềm tĩnh: “Nếu thích thì đối xử tốt với Vân Tịch vào. Đợi hai người kết hôn, anh sẽ tặng con bé một chiếc như thế này làm của hồi môn, sau này hai người có thể lái đi du lịch khắp nơi.”

“Chiếc này hoàn toàn tàng hình, không có hệ thống giám sát nào của quốc gia nào phát hiện được đâu, tiện lắm!”

Lục Hạo Đình: “…”

Lái… lái cái này đi du lịch á?

Nhà giàu đúng là nhà giàu, không cần giải thích thêm!



Cả hai ngoan ngoãn đi rửa trái cây.

Dâu tây, nho, dưa hấu, vải… cái gì cũng có. Rửa sạch xong bày lên đĩa, mang đến đặt trước mặt Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm. Lúc này, máy bay đã cất cánh, tốc độ rất nhanh, từ đây bay tới Phong Thành chỉ mất chừng ba tiếng.

Thậm chí còn chưa chắc tới ba tiếng.

Cố Vân Tịch thấy mọi người đều lên máy bay này, liền hỏi: “Mọi người đều ở đây, vậy chiếc kia ai lái?”

Gia Cát Nguyệt Hoa vẫn đang cúi đầu xử lý gì đó trên máy tính, nghe vậy liền đáp gọn: “Máy bay không người lái, anh đang điều khiển.”

Cố Vân Tịch cúi đầu nhìn màn hình máy tính trước mặt anh, im lặng không hỏi thêm gì nữa.

Đường Cẩm cũng có mặt trên máy bay, đang trò chuyện cùng Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm. Hai đứa nhỏ cũng ở gần đó, chơi đùa vui vẻ.

Phía bên kia, Lục Hạo Đình, Diệp Phồn, Tiểu Bát và mấy người khác ngồi không buồn chán, bèn lấy điện thoại ra chơi game. Vừa hay đủ người chia hai đội, PK luôn tại chỗ!

Ai nấy đều ôm điện thoại, vắt chân chữ ngũ, gõ gõ bấm bấm, khí thế bừng bừng.

Nhìn khung cảnh đông vui náo nhiệt thế này, Cố Hy Nhiễm cất tiếng: “Bọn mình… thật sự là đi đánh nhau đó hả?”

Cố Vân Tịch: “Anh cả bảo là dẫn mình đi chơi đó chứ!”

Cố Hy Nhiễm: “…”

Hai người lặng lẽ liếc nhìn Gia Cát Nguyệt Hoa bên cạnh. Đúng là đại lão có khác!



Sau ba tiếng bay, khi sắp đến nơi, Gia Cát Nguyệt Hoa gọi điện cho Cố Vân Hàn, xác nhận lại vị trí cụ thể.

Máy bay dừng lại trước một hòn đảo nhỏ.

Đúng vậy, là “dừng lại”, cứ thế lơ lửng trên không trung, đứng yên bất động.

Gia Cát Nguyệt Hoa quay sang hỏi Cố Hy Nhiễm: “Em nhìn thử xem, có phải chỗ này không?”

Thấy Cố Hy Nhiễm đang nhíu mày quan sát phía dưới, Gia Cát Nguyệt Hoa liền điều khiển cho máy bay lượn một vòng quanh hòn đảo, khí thế kiêu ngạo hết phần thiên hạ.

Cố Hy Nhiễm nhìn kỹ một lúc rồi khẳng định: “Đúng rồi, chính là chỗ này! Nhất định là đây, lúc đó em với Đường Phong từ chỗ đó chạy ra!”

Cô chỉ về một vị trí trên đảo.

Gia Cát Nguyệt Hoa gật đầu, bấm một nút trên bảng điều khiển. Một ngọn đèn bật sáng, rồi một luồng ánh sáng xanh lam nhạt bao phủ toàn bộ hòn đảo.

“Hiện tại toàn bộ hệ thống liên lạc trên đảo đã bị phong tỏa, mọi thông tin từ đây đều không thể truyền ra ngoài. Chỉ khi nào chúng ta vào trong thì mới có thể liên lạc nội bộ. Bên cậu có thể hành động rồi.”

Câu này, là anh nói với Cố Vân Hàn ở đầu dây bên kia.

Lúc này, trên đảo cũng đã có người phát hiện ra máy bay bên này, lập tức cầm vũ khí lao tới tấn công.

Gia Cát Nguyệt Hoa bật hệ thống phòng ngự lên, rồi nói rất bình thản: “Mấy người cứ ở đây chơi, lát nữa anh xuống dưới xem thử. Dọn dẹp xong xuôi sẽ để mọi người xuống.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 957: Chương 957



“À đúng rồi, đừng lo, lá chắn phòng ngự đã mở, cho dù bên dưới có pháo cỡ nào cũng bắn không tới đâu.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Hy Nhiễm: “…”

Với sự phối hợp từ chiếc máy bay còn lại của Gia Cát Nguyệt Hoa, bên phía Cố Vân Hàn hành động cực kỳ nhanh chóng, dù sao cũng có vũ khí công nghệ cao trong tay, mấy người bình thường làm sao địch lại được.

Mà phía đối phương, tín hiệu bị chặn hoàn toàn nên cũng đừng mong có viện binh hay tiếp viện gì cả.

Lục Hạo Đình và Đường Dục thì vẫn đang ung dung chơi game ở trên, mười lăm phút sau, Gia Cát Nguyệt Hoa xuống dưới – do máy bay không người lái qua đón.

Cố Vân Tịch, Cố Hy Nhiễm và Đường Cẩm thì vẫn ở trên, vừa trò chuyện vừa ăn vặt, mắt thì không rời khỏi tình hình phía dưới.

Lại mười phút nữa trôi qua, Gia Cát Nguyệt Hoa gọi bọn họ xuống.

Máy bay hạ cánh, đáp ngay bãi cát, mọi người lần lượt rời khỏi khoang.

Phòng thí nghiệm nằm sâu bên trong hòn đảo. Vào trong là một khe núi nhỏ, phải ngồi thuyền để đi sâu vào trong, xuyên qua lòng núi mới vào được khu trung tâm.

Sau một đoạn đường, tất cả chính thức bước vào phạm vi của phòng thí nghiệm.

Cố Vân Tịch nhìn quanh, nơi này đúng là được xây dựng theo kiểu công nghệ cao.

Nhưng Gia Cát Nguyệt Hoa lại nhíu mày nói: “Cái đầu của con đàn bà đó đúng là chẳng thông minh gì cho cam, nhìn mấy thứ bày biện chẳng đâu vào đâu.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Hy Nhiễm thì muốn khóc thật rồi, năm đó cô dẫn Đường Phong trốn khỏi cái nơi quỷ quái này đúng là khổ sở đến mức phải vận hết sức người, lúc ấy mấy cái thiết bị tiên tiến này suýt nữa khiến cô mất mạng.

Mà bây giờ, trong mắt anh họ thì mấy thứ đó chỉ là… mớ đồ bày loạn sao?

Gia Cát Nguyệt Hoa dẫn mọi người rẽ mấy lần: “Phòng thí nghiệm trung tâm ở bên trong, đám người ở đây đều bị khống chế cả rồi, yên tâm, giờ rất an toàn.”

Mọi người đi đến phòng thí nghiệm trung tâm của Cố Băng Nhan, lập tức thấy hàng đống chai lọ bình lọ nhiều màu xếp đầy xung quanh, nhìn thôi cũng khiến người khác nổi da gà.

Nhưng Cố Vân Tịch và Gia Cát Nguyệt Hoa thì không, cả hai người đều đam mê nghiên cứu mấy thứ này, nên chẳng thấy có gì kinh dị cả.

Gia Cát Nguyệt Hoa nói: “Người phụ nữ này đúng là giỏi về độc thật, nhìn đống nghiên cứu này, cũng có vài phần bản lĩnh đấy.”

Cố Vân Tịch đáp: “So với thứ trong hệ thống của em thì vẫn còn kém lắm!”

Gia Cát Nguyệt Hoa cười: “Chú nhỏ của em là thiên tài của nhà chúng ta mà. Y học là sở trường của chú ấy, đến giờ vẫn chưa ai vượt qua được. Người duy nhất có thể sánh ngang, chắc chỉ có mẹ, đáng tiếc là năm xưa mẹ bị thương nặng, phải dưỡng thương suốt, mấy năm nay không nghiên cứu gì nữa.”

Mẹ…

Cố Vân Tịch dừng bước, quay sang nhìn Gia Cát Nguyệt Hoa.

Anh xoa đầu cô, dịu giọng: “Sau này có dịp, anh đưa em về thăm nhà mẹ!”

Cố Vân Tịch cắn môi, mắt hoe đỏ: “Cảm ơn anh!”

Từ đầu tới giờ, Gia Cát Nguyệt Hoa chưa từng ép buộc gì cô hay Cố Hy Nhiễm, mọi chuyện đều để họ tự quyết định: muốn ở đâu thì ở đó, hoàn toàn theo ý họ.

Cố Vân Hàn đi tới, thấy Cố Vân Tịch thì mỉm cười, nhưng khi nhìn sang Cố Hy Nhiễm thì… giật mình vui sướng!

Dù gì thì trước đây, Cố Hy Nhiễm luôn trong tình trạng hôn mê, giờ cuối cùng cũng tỉnh lại, lại còn hồi phục hoàn toàn. Với một người anh, điều này là niềm vui khôn tả.

Nhưng khi nhìn kỹ gương mặt của Cố Hy Nhiễm, lông mày anh liền nhíu lại: sao lại cảm thấy… quen quen?

Còn Cố Hy Nhiễm thì đúng nghĩa là "cạn lời", hoàn toàn ngơ ngác!

“Anh… anh là anh tôi á? Anh chính là tên b**n th** mỹ nhân ngư đó sao?!”

Cố Vân Hàn: “…”

Mọi người: “…”

Cố Hy Nhiễm từng hoạt động trong giới ngầm, mà Cố Vân Hàn thì cực kỳ nổi tiếng – danh xưng “mỹ nhân ngư b**n th**” trong giới hacker cũng không kém phần lẫy lừng. Cố Hy Nhiễm… thật sự từng nghe danh.

Chỉ là… cô chưa từng thấy mặt thật thôi, nhưng giọng nói thì chắc chắn biết.

Càng nhìn, Cố Vân Hàn càng thấy gương mặt của Cố Hy Nhiễm quen quen, càng nghĩ lại càng thấy lạnh sống lưng…

Bởi vì, anh bắt đầu có cảm giác là, cái mạng nhỏ của mình… có khi sắp bị ông anh họ thân yêu xử lý luôn.

Quả nhiên, Gia Cát Nguyệt Hoa cười lạnh đến rợn người: “Thì ra, Nhiễm Nhiễm cũng từng có ‘giao tình’ rồi hả?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 958: Chương 958



Cố Vân Hàn lập tức muốn khóc luôn: “Cái đó… không phải… Anh họ, em… em chưa từng tiếp xúc mà! Trước giờ em toàn sống kín đáo, ít giao thiệp… em… á á á…!”

Gia Cát Nguyệt Hoa tức giận đá cho một phát.

Cố Vân Hàn đau đến mức hét lên, nhảy vọt sang bên trốn, không dám hó hé gì nữa.

Nhưng Cố Hy Nhiễm lại không chịu buông tha, tức đến mức cả người như bùng nổ:

“Nếu em biết anh là anh ruột của em, thì em đâu phải bị bắt nạt đến mức phải trốn chạy khắp nơi! A a a… Anh bị mù mặt à?! Chú nhỏ em nói rõ ràng là em giống ba lắm mà, vậy mà anh không nhận ra chút nào sao?!”

Cố Vân Hàn: “…”

Hình như… đúng là anh bị mù mặt thật!

Từ nhỏ anh đã sinh ra trong gia tộc danh giá, luôn sống ở vị thế cao hơn người. Đến khi đến nơi lạc hậu như chỗ này, cảm giác ưu việt tự nhiên nổi lên, không phải do anh cố tình kiêu ngạo, mà là tầm nhìn từ bé đã khác người thường.

Bao năm lăn lộn trong cái giới này, nói thật thì kỹ năng máy tính của anh, so với mấy người anh em trong Gia Cát gia, chẳng có gì gọi là xuất sắc. Cái tầm b**n th** của đại ca anh thì đời này đuổi cũng không kịp.

Thế nhưng… đến nơi này, chuyện gì anh làm cũng thuận buồm xuôi gió.

Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đạt hiệu quả vượt mong đợi. Thời gian trôi qua, anh thật sự… mất dần hứng thú, tính cách cũng trở nên lười biếng.

Mấy cô gái quanh anh, trong mắt anh đều na ná nhau: má ơi, toàn là mặt mạng xã hội, nhìn y như chị em sinh đôi. Ở lâu thành quen, thật sự là không phân biệt nổi ai với ai!

Hu hu hu… anh đâu có cố ý!

Cố Vân Hàn vừa oan ức vừa hối hận, cũng tự nhận ra mình đã sai. Nhìn tình cảnh bây giờ, nếu anh chịu để tâm sớm hơn, có khi thật sự đã tìm ra em gái từ lâu rồi!

“Qua đây dẫn đường!” Gia Cát Nguyệt Hoa quát một tiếng.

Cố Vân Hàn giật bắn người, lập tức chạy tới dẫn đường, trông ngoan chưa từng thấy!

Cố Băng Nhan tuy đam mê việc nghiên cứu độc dược, nhưng mấy năm gần đây, để giúp Dương Khang Minh kiếm tiền, bà ta cũng điều chế không ít loại thuốc. Trong phòng thí nghiệm này hiện có đủ loại thành phẩm.

Cố Vân Tịch và Gia Cát Nguyệt Hoa là dân chuyên môn, nhìn phát hiểu liền, nên thu hoạch cực kỳ lớn.

Nhìn những thành quả nghiên cứu bày ra, mắt Cố Vân Tịch sáng rực: “Người đàn bà này đúng là có năng lực đấy! Dù những thứ này bán ngoài thị trường thì siêu đắt, nhưng ở đây giá thành lại cực rẻ… ít nhất là bà ta tự nghiên cứu ra được!”

Làm bác sĩ, điều khiến người ta đau lòng nhất chính là chẩn đoán được bệnh mà lại không có thuốc chữa. Thế nên khi thấy các loại thuốc mới, Cố Vân Tịch cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Gia Cát Nguyệt Hoa nói: “Nếu bà ta mà không có chút bản lĩnh, Dương Khang Minh cũng không đến mức một mực bao che đâu. Anh có điều tra rồi, Dương gia kia vốn không có nền tảng gì đặc biệt cả, Dương Khang Minh mới là kỳ tài thực sự. Chính nhờ ông ta mà Dương gia mới phát triển được như bây giờ.”

Cố Vân Tịch nhướng mày, quay sang nhìn Lục Hạo Đình.

Lục Hạo Đình gật đầu: “Anh cả nói đúng đấy. Dương gia tuy cũng coi như thế gia, nhưng thế hệ trước chẳng ra gì cả. Cho đến khi Dương Khang Minh tiếp quản, đặc biệt là sau khi Đường gia suy tàn, ông ta mới bắt đầu dựng nghiệp, tốc độ phát triển thì… khỏi phải bàn.”

Đúng là… khỏi phải bàn thật!

Giờ tuy Dương Khang Minh không nhúng tay vào thương trường, nhưng đám người quanh ông ta thì không thể xem nhẹ.

Một loạt người thân trong nhà ông ta ta, gần như ai cũng làm kinh doanh. Con cái thì đang học ở nước ngoài, có đứa còn tự mình khởi nghiệp, tài sản riêng cũng đã hơn trăm tỷ.

Tính luôn mấy người thân ở trong nước, cộng lại tài sản cả nhà có khi đã lên tới hàng ngàn tỷ, mà tất cả đằng sau đó, chắc chắn là do Dương Khang Minh đứng sau điều khiển.

Trong số đó, có tới bốn công ty là liên quan trực tiếp đến ngành dược phẩm.

Bao nhiêu năm nay, công sức của Cố Băng Nhan quả thật không nhỏ.

Mà trong tất cả những thứ đó… còn chưa kể đến Đông Lâm Quốc Tế nữa kia!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 959: Chương 959



Với địa vị của Dương Khang Minh, nếu ông ta muốn thì thật sự có thể giàu nứt vách đổ tường.

Thử ngồi thống kê lại xem, những thứ nằm trong tay ông ta có lẽ chẳng hề thua kém Tịch gia là bao.

Tịch gia từ trước đến nay luôn nổi đình nổi đám, phô trương thanh thế như ngọn cờ đầu trong giới hào môn, nhắc tới đại gia tộc thì người ta nghĩ ngay đến Tịch gia. Còn Dương gia thì lại giấu mình rất khéo, mấy năm qua luôn đứng sau lưng Tịch gia, vì thế mà chẳng mấy ai để mắt đến.



Lúc này, mọi người đã đến phòng thí nghiệm trung tâm của Cố Băng Nhan.

Đây là phòng thí nghiệm cá nhân của bà ta. Dù quy mô không lớn, nhưng bên trong cực kỳ đầy đủ trang thiết bị. Nói là phòng cá nhân, nhưng bên trong cũng có mấy người đang làm việc.

Cố Vân Tịch nhìn mấy người đang bị trói lại, trong đó có người trẻ tầm ba mươi, người già thì tóc bạc trắng hết cả.

Cố Vân Hàn hừ lạnh một tiếng: “Nhìn bề ngoài thì nghiên cứu nghiêm chỉnh lắm, nhưng thật ra những kẻ này, có người là tiến sĩ y học nổi tiếng đấy!”

Một nơi như phòng thí nghiệm này, rõ ràng không phải là nơi quang minh chính đại gì. Vậy mà những người này vẫn cam tâm tình nguyện tới làm việc, cho thấy họ chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Những người già tóc bạc ấy, nghe Cố Vân Hàn nói vậy thì khẽ ngẩng đầu liếc anh một cái, rồi lại cụp mắt xuống, im lặng.

...

Ở một căn phòng bên cạnh, Gia Cát Nguyệt Hoa đang xem xét sổ tay công việc của Cố Băng Nhan, cùng với vô số báo cáo thí nghiệm và ghi chép thuốc men suốt thời gian dài.

Đối với Cố Vân Tịch, mấy thứ này đúng là báu vật.

Bản thân anh thì phải trở về hoàng tộc Gia Cát: nơi đó muốn gì có nấy, thân là đại hoàng tử, có thể nói chẳng thiếu thốn thứ gì.

Nhưng Vân Tịch ở lại đây thì khác, cô cần những thứ này để củng cố địa vị của mình.

Cô nhóc này thích mày mò nghiên cứu mấy thứ này, sau này anh có thể cung cấp cho cô, nhưng dù có đưa bao nhiêu, cũng không bằng cô tự mình hiểu và nắm được cốt lõi.

“Vân Tịch, qua đây!”

Cố Vân Tịch nghe tiếng gọi liền bước tới, liếc nhìn một cái liền tròn mắt: “Nếu em mang hết đống này đi, Cố Băng Nhan chắc tức đến mức muốn giết em mất!”

Gia Cát Nguyệt Hoa cười nhạt: “Anh vừa nhận được tin, gần đây Cố Băng Nhan đang điều động tài chính. Anh đoán, vụ hơn hai trăm tỷ bị rút khỏi tài khoản, chắc bà ta sắp biết rồi. Mà nếu biết do chúng ta làm, thì bà ta có tha em đâu?”

“Chưa kể, ngay từ đầu bà ta đã chẳng định tha cho em rồi!”

“Lấy hay không lấy, bà ta cũng vẫn sẽ muốn giết em. Thế thì tội gì không lấy?”

Cố Vân Tịch bật cười, lập tức hớn hở thu dọn hết đống tài liệu, đóng gói lại mang đi.

“Em cứ chơi đi, đừng động tay!”

Gia Cát Nguyệt Hoa không để Cố Vân Tịch phải làm gì, mà quay sang vẫy vẫy tay với Lục Hạo Đình và Đường Dục: “Hai cậu, lại đây, dọn hết đống này mang về.”

Cố Vân Tịch: “…”

Lục Hạo Đình: “…”

Đường Dục: “…”

Mọi người: “…”

Tóm lại, ai nấy đều biến thành "nhân viên chuyển kho". Cả nhóm dành ra hai tiếng đồng hồ, dọn sạch sẽ toàn bộ phòng thí nghiệm, xong xuôi còn vui vẻ hí hửng kéo nhau rút lui.

Lên phi thuyền, Gia Cát Nguyệt Hoa lập tức sai người đem số đồ kia về trước, còn bản thân thì thật sự dẫn mọi người đi… du lịch!

Cả đoàn bay một vòng qua sa mạc mênh mông, biển cả bao la, khiến hai đứa nhỏ thích chí đến mức la hét phấn khích không thôi.



Còn lúc này, ở bên kia, Cố Băng Nhan vừa nhận được tin, Lương gia đã hoàn toàn bị Lục Hạo Đình xử lý xong, bị đuổi khỏi đế đô.

Toàn thân bà ta ngây dại.

Lương gia… bị đuổi khỏi đế đô rồi sao?!

Hàn Nguyệt là mẹ ruột của Lục Hạo Đình, mà Hàn gia cũng là một tập đoàn tài phiệt lớn, ngồi chễm chệ một góc trời, vậy mà Lục Hạo Đình lại dám làm vậy?

Không những dám, mà còn ra tay nhanh gọn như thế… rốt cuộc cậu ta làm kiểu gì?

Cố Băng Nhan không hiểu sao trong lòng chợt thấy bất an, vội vã gọi cho Dương Khang Minh.

Nhưng lúc này, điện thoại của Dương Khang Minh lại hoàn toàn không thể liên lạc được!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back