Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 970: Chương 970



Khi nhìn thấy người đàn ông đó, cả đầu óc Cố Băng Nhan trống rỗng, hoàn toàn mờ mịt, không thể suy nghĩ được gì!

Dù có nằm mơ, bà ta cũng không ngờ được… Ở nơi rách nát này, lại có thể nhìn thấy Gia Cát Nguyệt Hoa!

Chính là vị đại hoàng tử cao cao tại thượng, thần bí khó lường, mới mười tuổi đã được hoàng tộc Gia Cát phong làm thần đồng. Ba mươi tuổi đã nắm đại quyền hoàng thất hơn hai chục năm, một tồn tại khiến người khác phải khiếp sợ!

Dù Cố Băng Nhan có ngông cuồng đến mấy, có mạnh miệng thế nào đi nữa, khi đối mặt với Gia Cát Nguyệt Hoa cũng không thể không run rẩy toàn thân. Bởi vì, bà ta và anh… vốn không cùng đẳng cấp.

Năm xưa, khi còn trẻ, bà ta từng làm một số chuyện vô cùng liều lĩnh và bốc đồng. Dù chưa từng hối hận vì đã tổn thương người phụ nữ kia, cũng chưa bao giờ thấy day dứt vì đã đem Cố Vân Tịch đánh tráo rồi vứt bỏ ở nơi hoang vu này. Nhưng chuyện bà ta làm lại không kín kẽ!

Lúc đó bà ta bị thù hận che mờ lý trí, hành động thiếu suy tính, để lại không ít dấu vết. Cho dù hoàng tộc Gia Cát không có chứng cứ rõ ràng, thì những người có đầu óc chắc chắn cũng sẽ đoán được ra là bà ta.

Chính vì vậy, suốt bao năm qua, bà ta không dám đường đường chính chính quay về, chỉ có thể chui rúc nơi xó xỉnh này, khổ cực dựng nên sự nghiệp cho mình, chỉ mong có chỗ bám víu, có nơi yên thân.

Suốt mười chín năm, bà ta chỉ lén lút quay về được vài lần, tất cả đều vì một cái tên duy nhất: Gia Cát Nguyệt Hoa!

Gia Cát Nguyệt Hoa mỉm cười ôn hòa, khí chất vẫn nhã nhặn như xưa, lịch thiệp đến mức gần như vô hại: “Dì không nhận ra tôi sao? Sao thấy tôi lại làm vẻ mặt đó?”

Cố Băng Nhan sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng, giọng nói cũng lạc hẳn đi: “Đại… Đại hoàng tử… sao ngài lại đến đây…?”

Gia Cát Nguyệt Hoa khẽ cười, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: “Tôi cũng rất muốn biết, sao dì lại có mặt ở đây?”

“Tôi… tôi… tôi chỉ… tiện thể ghé qua thôi…”

Gia Cát Nguyệt Hoa vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, bước từng bước chậm rãi về phía bà ta.

Tuy trên mặt anh vẫn là dáng vẻ ôn hòa vô hại, nhưng Cố Băng Nhan lại cảm nhận rõ ràng sát khí đang bao trùm khắp người mình. Cảm giác cực kỳ nguy hiểm khiến bà ta phản xạ theo bản năng, lập tức rút ra một vật từ phía sau lưng.

Thoạt nhìn giống một khẩu súng đồ chơi trẻ con, nhưng vừa bóp cò, bà ta liền quay người bỏ chạy!

Ánh mắt Gia Cát Nguyệt Hoa chợt lạnh lại. Trong tích tắc, anh lập tức bước lên chắn trước mặt Đường Dục và Lục Hạo Đình, đồng thời lấy ra một thiết bị tương tự, nhưng nhìn qua thì tinh xảo và hiện đại hơn rất nhiều.

Vừa bóp cò, không phải đạn thông thường b*n r*, mà là một luồng sóng năng lượng màu lam, kèm theo xung lực cực mạnh. Những chiếc kim độc từ khẩu súng của Cố Băng Nhan lập tức bị bắn ngược trở lại.

Trên bàn, giấy tờ và sách vở bị cuốn bay tán loạn, ghế và bàn cũng bị hất tung.

Kim độc dội ngược, cắm phập phập vào bức tường phía đối diện, đầu kim đen bóng, tỏa ra mùi thuốc độc rợn người.

Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức Lục Hạo Đình còn chưa kịp phản ứng. Trong mắt anh, thứ vũ khí này không hề giống với bất kỳ loại nào anh từng biết. Tốc độ và uy lực đều vượt xa tưởng tượng!

Cố Băng Nhan vừa phóng kim độc ra thì lập tức bỏ chạy, nhưng Gia Cát Nguyệt Hoa chỉ nhấn nhẹ một cái nút khác. Lần này, tia sóng năng lượng màu đỏ b*n r*, chuẩn xác bắn trúng lưng bà ta.

“Á…!!!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên.

Cố Băng Nhan bị hất văng về phía trước, đập thẳng vào tường, sau đó rơi xuống sàn. Trên người bắt đầu bốc khói, kèm theo tiếng xèo xèo như thịt bị nướng cháy.

Đau đớn đến mức mặt mày bà ta méo xệch, nằm dưới đất mà không sao bò dậy nổi.

Lục Hạo Đình chưa từng thấy loại vũ khí nào như vậy, kinh ngạc đến mức nghẹn lời!

Gia Cát Nguyệt Hoa từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo khinh thường, cười nhạt:

“Cái món đồ bà dùng, là loại hàng lỗi bị Cố gia ăn cắp đúng không? Ừ, cũng thông minh đấy, biết tự cải tiến, gắn kim độc vào.”

“Dù là hàng lỗi, nhưng khi gắn thêm độc tố thì đúng là sát thương vẫn cao hơn nhiều loại vũ khí bình thường.”

“Tiếc là… hàng lỗi thì vẫn là hàng lỗi thôi!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 971: Chương 971



Vũ khí của hoàng tộc Gia Cát vốn nổi tiếng là hiện đại bậc nhất. Các gia tộc lớn khác dù có phát triển công nghệ của riêng mình, nhưng về trình độ kỹ thuật vẫn không thể nào sánh được với Gia Cát gia.

Cố gia thì chia làm hai phe. Dòng chính phát triển rất tốt, toàn bộ đại quyền trong tay họ. Nhưng phe còn lại cũng không phải ngồi không.

Thứ vũ khí mà Cố Băng Nhan vừa sử dụng chính là món đồ bị ăn trộm từ hoàng tộc Gia Cát. Và… chỉ là một sản phẩm lỗi.

Gặp phải những người trong tay không có trang bị tiên tiến như Lục Hạo Đình và Đường Dục, Cố Băng Nhan hoàn toàn có thể áp đảo. Nhưng nếu đối mặt với Gia Cát Nguyệt Hoa… thì đúng là chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nhìn Cố Băng Nhan nằm sóng soài dưới đất, Gia Cát Nguyệt Hoa vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng: “Bà thích nghiên cứu độc thuật như thế, vậy thì để tôi đưa bà đến chỗ tốt, tha hồ mà nghiên cứu!”

Cố Băng Nhan lập tức tái mét, ánh mắt hoảng sợ cực độ: “Cậu… cậu muốn làm gì?!”

Gia Cát Nguyệt Hoa không thèm trả lời. Anh chỉ khẽ ra lệnh, lập tức có người áp giải bà ta đi.

Phòng thí nghiệm của chú ba anh chính là nơi bà ta sẽ sống nốt quãng đời còn lại.

“Khoan đã!” Đường Dục bỗng lên tiếng, ngăn người lại, ánh mắt nhìn Cố Băng Nhan, môi nhếch lên nụ cười đầy gian trá.

“Bà già này… muốn sống yên ổn một chút không? Có muốn lấy lòng tụi tôi không? Biết đâu, tôi sẽ mở lòng thương mà xin giúp một tiếng thì sao?”

Cố Băng Nhan ngẩn người, không hiểu anh đang giở trò gì.

Đường Dục cười toe toét, đầy vẻ “mặt dày vô sỉ”: “Bà lăn lộn bao năm như vậy, chắc chắn lắm tiền lắm của đúng không? Đưa hết cho tôi đi, tôi sẽ xin cho bà một con đường sống!”

Lục Hạo Đình: “…”

Mọi người: “…”

Lục Hạo Đình gần như không tin vào mắt mình: người đàn ông này thật sự là đại ca mà anh luôn kính trọng suốt bao năm qua sao?!

Niềm tin sụp đổ!

Đường Dục thấy ánh mắt phức tạp của Lục Hạo Đình nhìn mình, chột dạ ho nhẹ, nhún vai:

“Nhìn cái gì mà ghê vậy? Anh nói sai chỗ nào? Dù sao bà ta cũng bị tóm rồi, giữ lại tiền làm gì? Giao ra đây chuộc tội còn tốt hơn, đúng không?!”

“Nếu không thì sau này còn chịu đau khổ hơn nhiều!”

Cố Băng Nhan: “…”

Lục Hạo Đình cũng không chịu thua, chỉnh lại cổ áo, mặt nghiêm túc: “Đưa cho tôi thì hơn. Dù sao vợ tôi là em ruột anh ấy (Gia Cát Nguyệt Hoa), còn vợ anh ta (Đường Dục) chỉ là em họ. Xét theo quan hệ thân thiết, rõ ràng tôi có lợi thế hơn, lời tôi nói chắc chắn có trọng lượng hơn.”

Đường Dục: “…”

Cố Băng Nhan: “…”

Mọi người: “…”

Đến cả Gia Cát Nguyệt Hoa cũng chịu không nổi nữa, lắc đầu than: “Các người… nghèo đến vậy sao?”

Câu nói mang đầy… vị chê bai!

Lục Hạo Đình lập tức phản ứng: “Không có! Em rất giàu! Cực kỳ giàu!”

Đường Dục: “…”

Chuyện Cố Băng Nhan có bị xử lý hay không thì không cần bàn. Gia Cát Nguyệt Hoa tuyệt đối không tha, bà ta nắm giữ quá nhiều thông tin quan trọng, liên quan đến cả hoàng tộc lẫn những phần tử bất ổn trong Cố gia. Nhất định phải đem về điều tra cho rõ.

Còn những tài sản mà bà ta tích cóp được ở trong nước thì sao?

Gia Cát Nguyệt Hoa liếc nhìn Lục Hạo Đình và Đường Dục, giọng nói vẫn ôn hòa nhưng mang theo chút khinh bỉ: “Muốn thì tự đi lấy đi. Hạo Đình, không phải kỹ năng máy tính của cậu rất giỏi sao? Bây giờ người bị bắt rồi, hệ thống cũng lộ ra hết. Muốn tra gì chẳng tra được còn gì?”

“Tôi sẽ nói với cấp trên của các cậu, giao toàn bộ sản nghiệp của bà ta cho hai người xử lý. Thích lấy bao nhiêu thì lấy.”

Nói xong, anh cũng không buồn để ý hai người kia nữa, ra hiệu cho người dẫn Cố Băng Nhan đi.

Cuối cùng chỉ còn lại Lục Hạo Đình và Đường Dục đứng trong căn phòng hỗn độn.

Đường Dục xoa cằm, tặc lưỡi: “Tặc tặc tặc! Làm đàn em của đại lão đúng là… khác biệt hẳn!”

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh quay sang nhìn Lục Hạo Đình, nghiêm túc: “À này, kỹ thuật máy tính của anh không giỏi bằng cậu đâu! Rõ ràng là thiên vị mà! Nhưng mà nè, chúng ta là anh em, chia đôi đi chứ?!”

Lục Hạo Đình nhìn hắn, mỉm cười: “Chia đôi? Nếu em không chịu thì sao?”

Đường Dục: “…”

“Anh là đại ca của em mà! Mấy năm nay em tưởng anh đã chết, khóc bao nhiêu lần, thương tâm thế nào! Anh không thể thấy em nghèo rớt mồng tơi, nuôi vợ nuôi con còn không nổi, mà không giúp đỡ gì được hả?!”

Lục Hạo Đình nhướng mày: “Nghèo thì đi tìm anh vợ của anh ấy! Người ta giàu nứt đố đổ vách cơ mà!”

Đường Dục: “…”

Đệt!

Muốn đấm chết cái thằng khốn này!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 972: Chương 972



Bên này là một phòng thí nghiệm, đương nhiên có rất nhiều thứ giá trị có thể khai thác. Nhưng với Gia Cát Nguyệt Hoa mà nói thì chẳng có gì đáng quan tâm. Anh chỉ cần mang Cố Băng Nhan đi là đủ. Phần còn lại, giao toàn quyền cho Lục Hạo Đình và Đường Dục xử lý.

Lục Hạo Đình lập tức gọi người của mình đến để thu dọn.

Nhìn thấy anh không chỉ lục máy tính mà còn có vẻ muốn… khiêng luôn cả bàn ghế, Đường Dục không nhịn được nữa, trợn mắt nói: “Này, anh em à, không đến mức đó chứ? Mấy thứ vô dụng này mang đi làm gì? Lấy mấy cái sản nghiệp trong tay Cố Băng Nhan là đủ xài cả đời rồi còn gì!”

Lục Hạo Đình liếc anh ta một cái, thản nhiên đắc ý: “Dụng cụ trong phòng thí nghiệm này rất đầy đủ, lại còn tiên tiến nữa. Mà vợ em lại rất thích mấy thứ này, em mang hết về cho cô ấy… nghiên cứu chơi.”

Đường Dục: “…”

Quả nhiên, người của Lục Hạo Đình nhanh chóng đến, gom hết những thứ quý giá trong phòng… gần như dọn sạch.

Cuối cùng, trước mặt chỉ còn lại chiếc máy tính của Cố Băng Nhan.

Về trình độ máy tính, Đường Dục tự biết mình không bằng Hạo Đình, nên chỉ đứng bên cạnh im lặng quan sát.

Khi màn hình hiện ra thông tin bên trong, anh ta bỗng tròn mắt kinh ngạc: “Cái này… đây là…”

Lục Hạo Đình gõ thêm vài dòng lệnh, gật đầu xác nhận: “Không sai, đây chính là toàn bộ sản nghiệp của Cố Băng Nhan!”

“Đệt…”

Một người phong nhã như Đường Dục, lúc này cũng không kìm nổi buột miệng chửi thề.

“Giàu thế này cơ à?!”

Lục Hạo Đình cười cười: “Giờ thì... tất cả đều là của chúng ta rồi!”

Đường Dục: “…”

Tài sản dưới tên Cố Băng Nhan khổng lồ ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có nhiều thứ bà ta không đứng tên trực tiếp, mà là dưới nhiều danh tính giả khác nhau.

Lục Hạo Đình lần lượt khôi phục, phân tích toàn bộ dữ liệu, tất cả các sản nghiệp đều hiện rõ rành rành trước mắt.

Bà ta có ba phòng thí nghiệm: một trong nước (chính là nơi này), một ở khu vực phía Nam, và một ở châu Âu.

Chỉ tính riêng các công ty niêm yết trong nước đã hơn mười mấy cái, mỗi năm chia cổ tức cũng lên đến hàng trăm tỷ.

Chưa kể, bà ta còn sở hữu hệ thống sản xuất và phân phối dược phẩm quy mô lớn.

Ở nước ngoài, bà ta nắm cổ phần trong bảy tập đoàn lớn, dù tỷ lệ không nhiều, nhưng nhờ sức mạnh tài chính khổng lồ của các tập đoàn này, nên tiền cổ tức vẫn… cực kỳ ấn tượng.

Và đó là chưa nói đến các “tài sản ngầm”, hoạt động trong vùng xám, thậm chí phi pháp.

Đường Dục nhìn một loạt dữ liệu, nhíu chặt mày: “Người phụ nữ này đúng là ma cà rồng hút máu! Bao nhiêu tiền như vậy, bà ta dùng vào đâu hết rồi?!”

Lục Hạo Đình cười lạnh: “Một phần đưa cho Dương Khang Minh, phần còn lại bà ta tự hưởng thụ, nhưng đa số… là dùng để xây dựng thế lực riêng, mua vũ khí, thiết bị nghiên cứu, các loại công nghệ lậu.”

Nói rồi anh đưa máy tính cho Đường Dục: “Chọn đi, Anh muốn phần nào?”

Đường Dục ngẩn người: “Tùy anh chọn hả?”

Lục Hạo Đình nhướng mày: “Chẳng lẽ… anh muốn em chọn trước?”

Đường Dục lập tức cúi đầu nghiêm túc… chọn lựa không chớp mắt.

Lục Hạo Đình: “…”

Anh em kiểu gì thế này?

Nói gì thì nói, Đường Dục chính là người từng bị Cố Băng Nhan hại thảm, việc anh ta nhận phần lớn số tài sản từ bà ta cũng hoàn toàn hợp lý. Ngay cả Lục Hạo Đình cũng cảm thấy điều đó là đúng đắn.

Hai người nhanh chóng phân chia sản nghiệp: Phần lớn giao cho Đường Dục.

Một phần liên quan đến dược phẩm, Lục Hạo Đình giữ lại để sau này giao cho Cố Vân Tịch.

Một phần khác nhỏ hơn, anh định để lại chia cho mấy người anh em thân thiết.

Đặc biệt là Tiểu Ngũ, đứa nhỏ tuổi nhất trong nhóm.

Vì sao ư?

Vì nó là em trai!

Mà đã làm anh, thì nhất định phải… thiên vị em trai!

Khi Lục Hạo Đình và Đường Dục trở về, thì Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm đang chơi ở Đường gia.

Thời gian gần đây, hai chị em bận chơi còn hơn bận làm. Lại thêm cậu bé Tiểu Phong đáng yêu chạy nhảy không ngừng. Cuối cùng còn có thêm Đường Cẩm và con nhỏ nhà chị ấy tham gia, cả nhóm náo loạn cả một ngày trời.

Cười nói không ngớt, chơi đến quên cả đường về.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 973: Chương 973



Ban đầu mọi người chơi ở Đường gia, nhưng sau đó lại bị Cố Vân Tịch kéo hết sang biệt thự Tĩnh Thủy Loan. Ở đó không chỉ có phong cảnh tuyệt đẹp, non nước hữu tình, mà còn yên tĩnh thoáng đãng. Những người bạn thân thiết của Cố Vân Tịch nghe tin đều… hào hứng nhập hội.

Thành ra khi Lục Hạo Đình và Đường Dục trở về nhà, thì vợ con đều biến mất không một bóng, đến cả Diệp Phồn luôn tự đắc mà cũng ôm đống giấy tờ như bà vợ bị bỏ rơi, mặt mày u sầu!



Tại văn phòng của Diệp Phồn, anh ta đang nhíu mày nhìn chồng tài liệu dày cộp, chẳng có tí tinh thần làm việc nào. Vừa thấy Đường Dục và Lục Hạo Đình bước vào, anh ta lập tức k** r*n: “Hai đại ca ơi, mau tới thương xót đứa em nhỏ này một chút đi…”

Hai người họ chỉ liếc mắt lạnh nhạt, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, không hề có ý định giúp đỡ gì cả, đúng kiểu: “Em trai thì phải tự biết thân biết phận!”

Diệp Phồn tức nghẹn!

Lục Hạo Đình thắc mắc: “Họ đi chơi cả rồi hả? Tất cả cùng kéo nhau đi, để lại tụi mình đàn ông ở đây ngồi thở than?”

Diệp Phồn ấm ức gật đầu: “Thì còn sao nữa! Mấy bà đó nói phụ nữ với trẻ con là nhóm yếu thế, đàn ông tụi mình thì phải kiếm tiền nuôi gia đình. Thế là… họ tụ tập đi chơi hết, còn em thì chết dí trong công ty, làm đến thở không ra hơi!”

Đường Dục vỗ vỗ ngực một cái, cầm ly cà phê do thư ký mang đến nhấp một ngụm, rồi tựa lưng lên sofa đầy hưởng thụ: “Ôi, vẫn là được làm con trai cưng là sướng nhất! Vừa mới về nhà, ông già nhà tôi coi tôi như bảo bối, không cho đụng tay vào bất cứ việc gì. Quá đã!”

Lục Hạo Đình phũ phàng nói: “Anh cứ tiếp tục làm bảo bối đi, còn ông anh vợ của anh thì sắp đưa em ruột của mình về ra nhà rồi đấy!”

Đường Dục: “…”

Vừa nhắc đến ông anh vợ lúc nào cũng chê bai mình, anh lập tức nhức đầu.

Diệp Phồn cười khoái chí: “Đáng đời! Ai bảo cậu suốt ngày khoe khoang cơ!”

Lục Hạo Đình quay sang hỏi: “Lạc Vũ Vi cũng đi chơi với Vân Tịch luôn hả? Còn Tiểu Ngũ dạo này biến đâu rồi?”

Nghe đến đây, Diệp Phồn mặt mày u ám hẳn: “Đúng, Lạc Vũ Vi đi rồi. Còn Tiểu Ngũ ấy hả… đang sửa sang nhà mới! Cậu ta chuẩn bị kết hôn rồi!”

Đường Dục sờ cằm: “Tự nhiên… anh thấy ghen tị với Tiểu Ngũ đấy. Lạc Vũ Vi không có người thân, cũng chẳng ai chê bai gì Tiểu Ngũ. Chỉ cần chiều vợ cho giỏi là có thể yêu đương ngọt ngào, muốn lãng mạn thế nào cũng được.”

“Chẳng phải trước kia còn nói do hoàn cảnh nên Lạc Vũ Vi không có cảm giác an toàn, chưa vội cưới sao? Giờ đã sửa nhà chuẩn bị đám cưới rồi à?”

Diệp Phồn thở dài: “Nói đến mới nhớ, tôi có chuyện muốn hỏi hai người…”

Anh nhìn sang Lục Hạo Đình, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Ngũ sửa nhà ở khu Thanh Thành Sơn Thủy, là căn hộ cao tầng, tuy không phải biệt thự độc lập nhưng cũng rộng đến 300 mét vuông. Nơi đó sát bên Tĩnh Thủy Loan, giá mỗi căn cũng phải gần cả trăm triệu, cậu ta lấy tiền đâu ra vậy?”

Lục Hạo Đình suy nghĩ một chút: “Hình như có lần cậu ta kể với tôi, giúp một đại gia, cứu sống ông ấy hay con trai gì đó. Sau đó, vị đại gia muốn cảm ơn. Tiểu Ngũ lại biết ông ấy có căn nhà ở Thanh Thành, thế là mua lại luôn.”

“Khu đó còn xây trước cả Tĩnh Thủy Loan, nhưng từng bị ngừng thi công một thời gian, sau này có người tiếp quản mới xây tiếp. Giá bên đó hiện giờ lên rất cao, nhưng vì đại gia kia mua từ sớm, nên Tiểu Ngũ mua với giá cũ, chỉ 700 triệu! Cậu ta còn bán căn nhà cũ trong nội thành để lấy tiền sửa sang, chuẩn bị… dẫn Vũ Vi đi hưởng tuần trăng mật.”

Diệp Phồn: “…”

Gần chín chục tỷ, mà chỉ mất 700 triệu để mua, còn gì là thiên lý nữa không?!

Diệp Phồn thở dài ai oán: “Em cũng muốn đi giúp đại gia!”

Lục Hạo Đình bật cười: “Nghe nói đại gia kia lúc đầu cũng lưỡng lự, nhưng vừa nghe Tiểu Ngũ là anh em của tôi và cậu, mắt liền sáng như sao, lập tức đồng ý bán! Tiểu Ngũ còn khoe với tôi, bảo tôi và cậu cứ cố gắng làm việc chăm chỉ, giữ vị trí thấp thấp để cậu ta còn… sống sung sướng lâu dài!”

Diệp Phồn: “…”

Đường Dục: “…”

Lục Hạo Đình quay sang Đường Dục, cười đắc ý: “Giờ lại có thêm cả anh họ Đường, Tiểu Ngũ đúng là số hưởng rồi!”

Đúng là dựa cây cao mát mẻ!

Diệp Phồn nhìn đống tài liệu trên bàn, đã không còn từ nào để nói.

Anh ta đẩy toàn bộ tài liệu qua một bên, nghiêm túc nói: “Em không làm nữa! Đi tìm vợ con chơi đây!”

Lục Hạo Đình và Đường Dục nhìn nhau, rõ ràng bắt đầu dao động.

Lục Hạo Đình do dự: “Không sợ đống công việc này trễ sao?”

Diệp Phồn phất tay: “Không sao! Việc gấp em xử lý xong cả rồi. Còn lại giao cho phó tổng. Vợ con chạy mất mấy ngày rồi, em ở nhà một mình cũng vô vị!”

Lục Hạo Đình: “…”

Đường Dục: “…”

Lục Hạo Đình nhướng mày: “Đường Cẩm thích cậu bao nhiêu năm nay, coi cậu là tín ngưỡng, vậy mà dám bỏ rơi cậu mấy ngày trời hả?”

Diệp Phồn nhìn anh đầy u oán: “Cô ấy tin vợ anh hơn!”

Lục Hạo Đình: “…”

“Phụt!” Đường Dục phun cà phê!

Đường Cẩm là nhà thiết kế trẻ tài năng, đầy triển vọng. Ngay cả tập đoàn Diệp thị to như vậy cũng không giữ chân được cô ấy, cô ấy lại một mực muốn theo chân Cố Vân Tịch. Điều này khiến Diệp Phồn không nói nên lời, bực bội. Nhưng mà, vị chị dâu đó lại là đại lão còn lợi hại hơn cả đại ca mình, anh ta lại không đấu nổi, thật sự là bó tay hết cách.

Lục Hạo Đình nhìn Diệp Phồn, nhướng mày đắc ý: “Chứng tỏ vợ cậu có con mắt nhìn người đấy.”

Diệp Phồn: “…”

Diệp Phồn thu dọn đồ đạc: “Đi thôi, gọi cả Lão Tứ nữa, chúng ta đi chơi!”

Lục Hạo Đình đề xuất: “Nếu đã chơi, thì coi như nghỉ dưỡng luôn đi! Đừng về Tĩnh Thủy Loan nữa, chỗ đó đi hoài cũng chán. Ra biển đi, thế nào?”

Đường Dục không phản đối: “Tùy, đi đâu cũng được.”

Lục Hạo Đình gật đầu: “Thế thì ra biển! Tôi có biệt thự hướng biển, lát nữa gọi máy bay đến chở mọi người, trước tiên tụ họp ở Tĩnh Thủy Loan đã.”

Lục Hạo Đình lập tức gọi cho Cố Vân Tịch, dặn dò: “Không cần mang nhiều đồ, bên đó cái gì cũng có. Mang theo ít đồ dùng cá nhân là được. Máy bay sẽ tới đón tại Tĩnh Thủy Loan. Tối nay… chúng ta ăn BBQ!”

Nghe vậy, Cố Vân Tịch mừng rỡ: “Thật sao? Vậy chơi bao lâu?”

Nghe giọng cô vui vẻ như thế, Lục Hạo Đình không nhịn được cười: “Nếu em thích, thì cứ chơi bao lâu cũng được. Ăn trưa trên máy bay, anh dặn họ bay chậm để ngắm cảnh từ trên cao.”

Cố Vân Tịch càng nghe càng phấn khích: “Tuyệt quá! Em đi chuẩn bị liền, tiện thể… chuẩn bị luôn cho anh! Bye bye!”

Cúp máy, Lục Hạo Đình mỉm cười, rõ ràng dạo gần đây, Cố Vân Tịch vui vẻ hơn hẳn.

Nhận được tin, Cố Vân Tịch lập tức chạy đi thông báo cho nhóm bạn gái.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 974: Chương 974



Đi biển chơi ư?

Ý tưởng quá tuyệt!

“Bao giờ đi vậy?”

Người hào hứng nhất chính là Tưởng Hân Lôi.

Cố Vân Tịch cười nói: “Giờ đi thu dọn hành lý đi, lát nữa máy bay sẽ đến đón chúng ta. Mọi người ăn trưa luôn trên máy bay, vừa ăn vừa ngắm cảnh. Anh Hạo Đình nói khoảng một đến hai tiếng là đến nơi, tối nay chúng ta ăn BBQ bên bờ biển.”

Mọi người reo hò phấn khích: “Tuyệt quá, tuyệt quá!”

Ăn đồ nướng BBQ bên bờ biển, nghe đã thấy thích rồi!

Trong khu biệt thự Tĩnh Thủy Loan vốn đã đầy đủ tiện nghi, Lục Hạo Đình sớm đã chuẩn bị nhiều đồ đạc ở đây cho Cố Vân Tịch. Vài cô gái mang theo chút đồ lặt vặt, còn lại đều do Cố Vân Tịch lo liệu hết.



Rất nhanh sau đó, Tiểu Ngũ Lưu Tinh Trì cũng đã có mặt. Lúc này, Lạc Vũ Vi đang đợi anh ta.

Trong phòng của Lạc Vũ Vi, cô ngắm nghía những món đồ được sắp sẵn trên kệ, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng:“Đây toàn là đồ tốt cả đấy!”

Trên kệ là những món đồ dùng cá nhân mà Cố Vân Tịch đã chuẩn bị sẵn cho mọi người, bao gồm cả mỹ phẩm và vài món đồ mặc bên trong.

Lạc Vũ Vi nhìn qua, toàn là hàng hiệu!

Những thứ này vốn là đồ mà biệt thự Tĩnh Thủy Loan chuẩn bị sẵn để tiếp khách, luôn được lưu trữ sẵn trong kho.

Hôm nay đúng dịp nên mang ra dùng.

Còn có một số là quà tặng từ các thương hiệu lớn trước kia gửi cho Cố Vân Tịch, cô không dùng tới nên để riêng ra một chỗ. Giờ thì vừa hay có thể dùng tạm.

Với thân phận của Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình, những món quà được gửi đến vào các dịp lễ Tết tuyệt đối không phải là hàng tầm thường. Lạc Vũ Vi nhìn qua cũng không khỏi choáng ngợp.

Lưu Tinh Trì cười tươi: “Đây chính là phúc lợi khi có một bà chị dâu lợi hại đấy! Đã cho em rồi thì cứ nhận lấy, thiếu gì thì bảo chị dâu đưa thêm.”

Lạc Vũ Vi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Không phải chứ? Da mặt anh dày đến thế luôn à?”

Lưu Tinh Trì thản nhiên đáp: “Biệt thự này cất trữ rất nhiều đồ, chị dâu có dùng cũng không hết. Trước đây mấy anh em trong nhà đều có sản nghiệp riêng, mỗi năm các thương hiệu đều gửi quà tặng, không dùng hết thì cứ để đó thôi.”

“Sau này khi đại ca có chị dâu, phần lớn quà mà Diệp Phồn nhận được đều gửi về cho đại ca, toàn là đồ phụ nữ dùng, nhiều vô kể!”

Lạc Vũ Vi nuốt nước bọt: “Vậy... ở đây chẳng phải là cả núi hàng hiệu chất đống?”

Lưu Tinh Trì: “Cũng gần như thế! Chị dâu lại còn là ngôi sao, hợp tác với đủ loại thương hiệu, mỗi năm nhận quà không ngớt.”

Lạc Vũ Vi: “……”

Nhìn đống đồ trên tay, cô ngập ngừng nói: “Dù vậy, chúng ta lấy nhiều thế này cũng không ổn lắm đâu? Toàn là đồ đắt tiền…”

Lưu Tinh Trì ung dung nằm xuống ghế, cười híp mắt: “Em gả cho anh sớm một chút, sau đó cứ gọi chị dâu nhiều chút, sau này anh thường xuyên xin đồ cho em!”

Lạc Vũ Vi dở khóc dở cười: “Anh mặt dày thế, đại ca anh không thấy ngại à?”

“Không đâu! Ai bảo anh là em út chứ? Bám được cây đại thụ thì cứ thế mà hưởng bóng mát thôi. Có mấy đại lão chống lưng, thoải mái biết bao. Đặc biệt là chị dâu ấy, để anh nói em nghe, bây giờ chị dâu là đại lão trong các đại lão, ngay cả đại ca cũng không dám đụng đến. Tụi anh làm em trai, sau này có phúc lắm!”

Lạc Vũ Vi thật sự cạn lời.

Nhưng cô cũng không nói gì thêm, dù sao thì Lưu Tinh Trì và Lục Hạo Đình là bạn bè nhiều năm, quan hệ anh em thân thiết kiểu gì cô cũng không hiểu rõ được. Hơn nữa, Lưu Tinh Trì cũng không phải người không biết chừng mực, cô đành không nói gì nữa.

Mọi người nhanh chóng thu xếp xong hành lý. Những món lặt vặt còn thiếu thì gọi thẳng cho trung tâm thương mại đem đến. Không bao lâu sau đó Lục Hạo Đình, Diệp Phồn và mấy người kia đến biệt thự Tĩnh Thủy Loan, nhóm các cô gái cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 975: Chương 975



Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn, vừa lên máy bay là mọi người có thể dùng bữa ngay.

Hai chiếc máy bay tư nhân cỡ nhỏ đủ để chở hết cả nhóm.

Máy bay bay qua hồ nước, vượt qua những dãy núi xanh biếc, từ trên cao nhìn xuống, núi sông đất trời hiện ra hùng vĩ tuyệt đẹp trong tầm mắt.

Mọi người đều tụ tập bên cửa sổ để ngắm cảnh bên dưới, Lý Tâm Đồng không ngừng trầm trồ: “Trời ơi, đi theo đại lão đúng là sướng ghê! Trước giờ mình chưa từng ngồi máy bay riêng đâu đấy!”

Lý gia cũng được xem là gia tộc lớn, nhưng lại không có máy bay riêng. Đây là lần đầu tiên Lý Tâm Đồng được trải nghiệm ngắm cảnh trên máy bay như vậy.

Lương Đầu và Tưởng Hân Lôi bên cạnh thì vừa ngắm cảnh vừa... lén liếc nhìn Hàn Hi.

Không ngờ, thật sự không ngờ… nam thần Hàn Hi cũng có mặt!

Là idol đấy chứ còn gì!



Tưởng Hân Lôi gan hơi lớn hơn một chút, mặt đỏ bừng, rụt rè hỏi Hàn Hi: “Nam thần, anh… anh với đại ca Lục là… quan hệ thế nào vậy? Anh… sao lại đến đây cùng bọn em?”

Ý cô muốn hỏi là: "Sao anh lại đi chung nhóm với bọn em vậy?"

Dù gì đây cũng là nhóm bạn thân của Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình, rủ nhau đi chơi riêng, thế mà Hàn Hi lại xuất hiện, vậy chắc chắn có quan hệ, mà còn là quan hệ không đơn giản.

Trời ơi!

Vân Tịch của chúng ta rốt cuộc tìm được bạn trai thần tiên cỡ nào vậy chứ?

Đến cả nam thần như Hàn Hi cũng có thể có quan hệ?

Gương mặt lạnh lùng của Hàn Hi liếc nhìn Lương Đầu ở bên cạnh, cô nàng đang nhìn anh với ánh mắt sáng rực, mà tay lại khoác chặt tay Tưởng Hân Lôi, nhìn qua cũng biết hai người là bạn thân thiết.

“Quan hệ thân thích.” Hàn Hi trả lời ngắn gọn.

Mắt Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu lập tức sáng rỡ, ngọn lửa hóng hớt cháy bùng lên.

“Thân… thân thích gì cơ? Là anh họ? Hay anh rể? Hay là họ hàng xa?”

Họ Hàn và họ Lục không giống nhau, nên chắc chắn không phải cùng một dòng họ, khả năng cao là họ hàng bên ngoại hoặc kiểu quan hệ thông gia.

Hàn Hi liếc mắt nhìn hai cô một cái, lần này không trả lời cụ thể: “Sau này rồi nói.”

Aaaa!

Không phủ nhận, cũng không nói rõ càng khiến người ta tò mò muốn điên lên!



Cách đó không xa, Giang Minh Hàn đang cắn chặt cái nĩa, ánh mắt như dính chặt lên người Tưởng Hân Lôi, vẻ mặt u ám khó chịu.

Diệp Phồn đang ngồi bên cạnh bóc tôm cho con trai nhìn sang, chạm ánh mắt với Lưu Tinh Trì (đang bóc tôm cho bạn gái), hai người chỉ khẽ nhướn mày một cái mà đã hiểu ngay ý nhau, trong ánh mắt đều đầy vẻ… hả hê!

Đáng đời!

Trước đây khi đại ca theo đuổi Cố Vân Tịch, tên nhóc này còn luôn miệng thành kiến với phụ nữ, bọn họ còn từng trêu: “Đừng để sau này mày bị gái ‘vả’ ngược nhé!” Ai ngờ đâu… chưa đến mấy năm đã sắp ứng nghiệm rồi!

Diệp Phồn cố nén cười, thở dài giả vờ tiếc nuối: “Lão Tứ à, đừng cắn nĩa nữa, nếu bực thì cắn con dao ấy, nó cứng hơn!”

Bữa trưa chuẩn bị chủ yếu là món Tây, mọi người đều dùng dao nĩa. Mà giờ Giang Minh Hàn đang ngậm chặt cái nĩa trong miệng, suýt thì cắn cong luôn rồi.

Giang Minh Hàn: “…”

Vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, anh ta bực bội nói: “Này, các người thấy con gái bây giờ có phải ai cũng cuồng trai đẹp quá không? Mê idol còn dữ hơn cả yêu bạn trai mình nữa. Thời đại gì đây trời?”

Lưu Tinh Trì: “…”

Diệp Phồn: “…”

Lục Hạo Đình ở bên kia nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, cười nhạt – nụ cười có chút… lạnh lẽo.

“Cuồng trai đẹp á? Cậu không biết thôi. Giờ nhiều cô gái không chỉ mê idol hơn cả yêu bạn trai đấy, mà còn mong ngủ được với idol của mình nữa kìa!”

“Phụt…”

Lưu Tinh Trì phun cả ngụm nước đang uống.

Đại ca đúng là đại ca, đâm đúng chỗ đau luôn!

Cái tên Husky Giang Minh Hàn không tự biết mình này… anh ta vẫn chưa nhận ra mấy ông anh đang cà khịa mình, nghe tới đó liền không giữ nổi bình tĩnh nữa.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 976: Chương 976



“Làm gì có chuyện đó! Theo đuổi idol chẳng qua chỉ là mê trai nhất thời thôi. Hôm nay thích người này, mai lại mê người khác, sao mà đến mức muốn ngủ với thần tượng chứ?”

Lục Hạo Đình cười khẽ: “Có gì mà không thể? Giờ nhiều đàn ông tệ lắm, có tí tiền thì vênh váo, suốt ngày nghĩ con gái yêu mình chỉ vì tiền.”

“Nói chuyện tiền bạc thì bảo con gái thực dụng, ngủ với người ta lại nói dễ dãi. Vậy chi bằng theo idol cho lành! Mua cái vé xem ca nhạc là thấy idol hát hò vì mình. Không thì nằm nhà đắp chăn, bật phim lên xem, idol lại còn đẹp trai ngời ngời. Còn gì thích hơn?”

“Mà điều quan trọng nhất là…” Anh nhướng mày, cười xấu xa: “Ngủ với idol xong còn khoe được. Chứ ngủ với bạn trai thì khoe cái gì?”

Giang Minh Hàn: “…”

Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì nhìn nhau, cùng im lặng giơ tay bái phục. Tư duy kiểu này đúng là… quá đỉnh!

Giang Minh Hàn đơ toàn tập, hoàn toàn không biết phản bác kiểu gì.

Lục Hạo Đình vừa hả hê vì đã giúp vợ “xả giận”, vừa vui vẻ cắt một miếng bít tết đưa đến bên miệng Cố Vân Tịch. Cô nàng nhịn cười đến sắp nội thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn rồi thong thả nhai như đang thưởng thức rượu vang.

Ngoại trừ Giang Minh Hàn đang bối rối, cả nhóm đều vui vẻ tận hưởng chuyến bay đến biệt thự Vọng Hải.



Biệt thự Vọng Hải rộng đến hai ngàn mét vuông, bốn tầng lầu, trước mặt là bãi biển, sau lưng là vườn hoa cùng sân golf – xa hoa đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Lục Hạo Đình nói: “Mọi người về phòng nghỉ một chút, chiều ra biển nướng BBQ!”

Mấy cô gái thì khỏi nói, hừng hực khí thế, chẳng ai muốn nghỉ ngơi gì cả.

Lương Đầu và Tưởng Hân Lôi giờ đã thành “fan cuồng” của Hàn Hi, hai cô bám lấy anh như keo, rót trà bưng nước nhiệt tình khỏi chê, khiến Giang Minh Hàn đứng bên nhìn mà ghen đỏ cả mắt.

Chuyến này ngoài mấy anh em của Lục Hạo Đình còn có Đường Dục, Cố Tịch Nhiễm, Lý Tâm Đồng, Tần Mạc, và tất nhiên là có cả Hàn Hi, tiếc là La Chu bận việc nên không đi được.

Sau khi mọi người chia phòng, Tần Mạc vừa bỏ hành lý xuống thì điện thoại reo. Là tin nhắn từ mẹ anh ta – Diêu Văn Tịch: “Hôm nay con đi đâu? Có phải lại đi tìm con bé Lạc Vũ Vi không?”

Tần Mạc thở dài, nhắn lại:

“Không. Con đang đi chơi với mấy người bạn, ở biển.”

Tin nhắn tiếp theo tới rất nhanh: “Bảo con bé về nhà một chuyến, mẹ có chuyện cần hỏi.”

Anh ta nhìn dòng chữ hồi lâu mới nhắn lại ba từ: “Chuyện gì vậy?”

“Bạn trai của nó rốt cuộc là ai? Sao lại có thể vào được tiệc của Đường gia? Không phải là vệ sĩ à? Hay lại tìm được chỗ nào ‘leo cao’ rồi?”

Tần Mạc im lặng rất lâu, rồi nhắn lại: “Vũ Vi đã rời khỏi nhà mình rồi. Sau này mẹ đừng quản chuyện của cô ấy nữa.”

Tin chưa gửi đi được bao lâu thì cuộc gọi của mẹ anh đã đến.

“Con nói vậy là sao? Nó là do mẹ nuôi lớn, chẳng lẽ mẹ không có quyền hỏi?”

Tần Mạc day trán, giọng trầm xuống: “Mẹ à, Vũ Vi giờ không còn liên quan gì đến nhà mình nữa. Hồi đó chính mẹ đuổi cô ấy đi, lúc ấy mẹ không phản đối, giờ lại để tâm làm gì?”

Diêu Văn Tịch giận dữ hét lên: “Gì mà mẹ đuổi đi? Mẹ đuổi nó đi bao giờ?”

“Phải phải… là Vũ Vi tự đi, là mẹ cho phép cô ấy rời đi. Nhưng lúc ấy tình cảnh thế nào, mẹ rõ hơn ai hết. Gần như là bị ép trắng tay rời khỏi nhà. Bao nhiêu năm qua cô ấy chăm sóc mẹ, giúp đỡ nhà mình biết bao nhiêu chuyện, cô ấy không nợ ai cả. Sau này mẹ đừng làm khó cô ấy nữa, cô ấy không còn là người của nhà mình rồi.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 977: Chương 977



Chuyện của Lạc Vũ Vi, Tần Mạc thật sự đã quá chán ngán.

Lúc để cô ấy rời khỏi nhà, anh ta cứ ngỡ mọi chuyện đến đó là kết thúc. Không ngờ mẹ anh ta lại cứ giằng co không chịu buông, còn gây thêm bao nhiêu chuyện rắc rối.

Tần Mạc quát lên một câu rồi cúp máy thẳng tay, tức đến mức ném luôn điện thoại qua một bên, ngồi phịch xuống giường, ngửa người nằm dài, thở dài một hơi mệt mỏi.

Anh ta vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cốc cốc cốc…”

Tần Mạc nhíu mày: “Ai đấy?”

Bên ngoài, giọng Lý Tâm Đồng có phần lúng túng, xen lẫn chút hồi hộp: “Ờm… Tần Mạc, là… là mình, Lý Tâm Đồng.”

Lý Tâm Đồng?

Tần Mạc dừng lại vài giây rồi mới đứng dậy ra mở cửa.

Cánh cửa vừa hé, bóng dáng cao lớn của anh ta hiện ra. Công tử trâm anh thế gia vùng Giang Nam, thân mang khí chất cao quý trời sinh, vừa có nét rạng rỡ của tuổi trẻ, lại mang theo sự điềm tĩnh và trưởng thành hơn hẳn những sinh viên cùng lứa.

Lý Tâm Đồng nhìn anh ta, mặt bất giác đỏ bừng.

“Ờm… Tần Mạc, Đầu Đầu với Lôi Lôi đang hứng lắm, không ai chịu nghỉ ngơi, giờ cả hai kéo nhau ra bãi biển chơi rồi. Vân Tịch thì có anh Lục đi cùng… mình… mình cũng muốn ra biển chơi, nhưng lại không thân với Đầu Đầu hay Lôi Lôi lắm… mà bạn với họ là bạn học, bạn có thể… đi cùng mình được không?”

Nói xong, cô nàng đứng đó, ánh mắt khẽ chớp, có phần hồi hộp chờ đợi phản ứng của anh ta.

Tần Mạc đâu phải người ngốc.

Từ nhỏ đã tinh ý, nhìn người nhìn việc đều rõ ràng. Cô gái trước mắt mặt hơi đỏ, ánh mắt mong chờ, chẳng qua chỉ là đang kiếm cớ rủ anh đi chơi cùng thôi.

Đúng là cô không thân với Lương Đầu hay Tưởng Hân Lôi, nhưng…lại thân với anh ta từ bao giờ?

Anh ta còn chưa kịp mở miệng, Lý Tâm Đồng đã cuống lên: “Thật ra… mình thấy bạn có vẻ không vui lắm. Có chuyện gì buồn à? Đừng nghĩ nhiều quá! Mình thấy tụi mình còn trẻ mà, ở cái tuổi này phải vui vẻ sống, sau này già rồi, có muốn vui cũng chẳng có cảm giác như bây giờ nữa.”

“Dạo này mình thấy bạn ít cười lắm. Một chàng trai trẻ như bạn, sao cứ u uất mãi thế? Ra ngoài chơi đi! Đầu Đầu với Lôi Lôi đang chơi vui lắm kìa. Đi cùng đi! Mình nghĩ… có thêm vài kỷ niệm đơn giản, không phải rất tuyệt sao?”

Phải rồi, rất tuyệt!

Tần Mạc từ bé đã sống quá lý trí, quá tỉnh táo, trải qua nhiều chuyện sớm hơn bạn bè đồng trang lứa, đến mức đánh mất cả sự ngây ngô và sức sống vốn thuộc về tuổi trẻ.

Thời gian ở thủ đô này, so với mấy cô gái như Đầu Đầu, Lôi Lôi hay Tâm Đồng, quả thực anh ta có phần lặng lẽ, ít hòa nhập.

Anh ta đứng dựa vào khung cửa, im lặng nhìn cô một lúc, rồi bất chợt bật cười: “Được! Cậu chờ chút, mình thay bộ đồ thoải mái rồi cùng đi chơi biển!”

Lý Tâm Đồng lập tức mừng rỡ: “Thật á? Hay quá! Vậy bạn thay đồ nhanh đi, mình chờ ở đây!”

Tần Mạc mỉm cười khép cửa lại, xoay người dựa lưng vào cửa, khoé môi vẫn giữ nụ cười nhẹ. Qua vài giây, anh ta mới quay vào thay đồ.

Anh ta thay rất nhanh, chỉ khoảng một phút sau, đã thấy anh ta mặc một bộ đồ casual đơn giản, bước ra.

“Đi thôi!”

Tần Mạc đi trước, Lý Tâm Đồng lén nhìn bóng lưng anh ta vài lần, mặt cười rạng rỡ, lon ton chạy theo phía sau.

Hôm nay nắng đẹp rực rỡ. Lương Đầu và Tưởng Hân Lôi đang chạy nhảy vui đùa bên bãi biển. Thấy Tâm Đồng và Tần Mạc cùng xuất hiện, cả hai vẫy tay gọi to: “Tần Mạc! Tâm Đồng! Mau lại đây!”

Hai người chạy tới, Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu liếc mắt tinh quái, lập tức túm lấy Tần Mạc thì thầm đầy mưu đồ: “Tần Mạc, cậu thông minh nhất đấy! Mau nghĩ cách giúp bọn này dụ được nam thần Hàn Hi ra chơi đi!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 978: Chương 978



Hai cô nàng này chính là fan cứng của Hàn Hi. Từ hồi còn học cấp ba chung với Cố Vân Tịch, đã mê mệt nam thần đến không dứt ra được. Bây giờ có cơ hội gặp người thật, lại còn ở khoảng cách gần thế này, nếu không tranh thủ “hốt” chút lợi lộc thì đúng là thiệt thòi cho cả tuổi thanh xuân!

Tần Mạc liếc mắt nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ, khóe miệng giật giật: “Hai người lại tính làm chuyện gì mờ ám thế?”

Tưởng Hân Lôi cười khúc khích: “He he, đây là bãi biển mà! Ở biển thì phải làm gì? Tất nhiên là đi bơi rồi! Mà đi bơi thì mặc gì? Dĩ nhiên là đồ bơi chứ, đúng không?”

Tần Mạc hơi giật giật khoé mắt, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

“Mấy người… đừng nói là…”

Lương Đầu cắt ngang, rất thẳng thắn: “Bọn tớ chỉ muốn nhìn Hàn Hi mặc đồ bơi thôi mà! Có gì to tát đâu?”

Tần Mạc: “…”

Lý Tâm Đồng: “…”

Tưởng Hân Lôi tiếp lời: “Đúng đó! Đây là cơ hội ngàn năm có một! Không thể bỏ lỡ được đâu!”

“Bình thường Hàn Hi lạnh lùng lắm, kiểu như nam thần bước ra từ trong sách ấy! Mỗi lần gặp đều thấy anh ấy lịch sự, nhã nhặn, nhẹ nhàng, cứ như thể không dính chút bụi trần nào… Nếu đời này được tận mắt nhìn anh ấy mặc đồ bơi một lần, tớ thấy mình cũng mãn nguyện lắm rồi!”

Tưởng Hân Lôi nói xong, vẻ mặt hoàn toàn đắm chìm trong ảo mộng.

“Không biết anh ấy có cơ bụng không nhỉ? Chắc chắn có! Mà còn đẹp nữa ấy chứ…”

Cái kiểu “mê trai lộ liễu” ấy khiến Tần Mạc thật sự không biết nên nhìn chỗ nào cho đỡ xấu hổ.

Còn Lý Tâm Đồng, mặt cũng đỏ bừng. Cô bất giác liếc sang Tần Mạc, khụ khụ vài tiếng…

Nói đến hình tượng “nho nhã, điềm đạm, phong thái công tử”… thì thật ra Tần Mạc cũng thuộc kiểu đó. Chỉ là anh ta không lạnh lùng kiểu “thần tiên” như Hàn Hi, mà là kiểu mang khí chất quý phái, chín chắn hơn người.

Vậy… nếu Tần Mạc mặc đồ bơi thì sẽ trông thế nào nhỉ…

Nghĩ tới đây, mặt Lý Tâm Đồng càng đỏ hơn, vội vàng xua ngay mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Lương Đầu đứng bên thấy sắc mặt cô đỏ lên thì trêu: “Tâm Đồng, mặt cậu đỏ quá kìa!”

“Hả? Thật sao?” Lý Tâm Đồng giật mình, vội đưa tay che mặt.

Tưởng Hân Lôi lập tức sáng mắt: “Cậu cũng muốn ngắm Hàn Hi mặc đồ bơi đúng không?!”

Tần Mạc hơi khựng lại, ánh mắt bất giác nhìn sang cô.

Lý Tâm Đồng hoảng hốt: “Không… không có! Mình không có! Cậu nói bậy gì thế!”

Cô cuống quýt nhìn Tần Mạc, vội giải thích: “Bạn… bạn đừng nghe cậu ấy nói lung tung, mình… mình thật sự không nghĩ như vậy đâu…”

Tưởng Hân Lôi ngẩn ra, rồi như bừng tỉnh: “Ơ… khoan đã… sao cậu lại giải thích với Tần Mạc? Hàn Hi là thần tượng mà! Mê ảnh thì có gì sai? Có liên quan gì đến Tần Mạc chứ?”

Nói đến đây, cô nàng như phát hiện ra điều gì đó, trợn tròn mắt: “Àaaaa! Mình hiểu rồi! Mình hiểu rồi!”

Lý Tâm Đồng hoảng loạn thật sự, tim đập thình thịch. “Cậu… cậu hiểu cái gì chứ?”

“Cậu là muốn xem Tần Mạc mặc đồ bơi, đúng không?!”

“AHAHAHAHAHA…” Lương Đầu cười nghiêng ngả bên cạnh.

Lý Tâm Đồng mở to mắt, mặt đỏ như gấc, hết nhìn Tần Mạc rồi lại nhìn sang hai người bạn đang cười nghiêng ngả, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.

“Mấy cậu… đừng có nói bậy! Mình… mình đánh mấy cậu bây giờ! Không cho nói nữa!”

Ba cô gái vừa đùa vừa chạy, tiếng cười vang khắp bãi biển.

Tần Mạc đứng tại chỗ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn theo bóng Lý Tâm Đồng đang luống cuống bỏ chạy. Không hiểu sao, tâm trạng anh ta bỗng dưng thấy nhẹ nhàng, thoải mái đến lạ.



Chẳng mấy chốc, mọi người cũng lần lượt ra bãi biển. Chiều tà trên biển đẹp dịu dàng, ánh nắng vàng rực như rót mật. Mọi người cùng nhau nướng thịt, uống bia, nói cười rôm rả, thật sự rất thư giãn và dễ chịu.

…Tất nhiên, trừ mấy xiên thịt bị Cố Hy Nhiễm nướng cháy đen sì.

Những cảm xúc vụng dại trong lòng Lý Tâm Đồng không qua nổi ánh mắt sắc bén của Cố Vân Tịch. Cô nàng nháy mắt cười ranh mãnh, dùng khuỷu tay huých nhẹ: “Cậu thích Tần Mạc rồi đúng không?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 979: Chương 979



Tuy có hơi ngại ngùng, nhưng Lý Tâm Đồng vẫn khẽ gật đầu: “Hình như… có một chút.”

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm: “Gì mà ‘hình như một chút’? Tớ thấy ánh mắt cậu dán chặt lên người Tần Mạc nãy giờ, có rời đi chút nào đâu.”

Lý Tâm Đồng sững người: “Lộ… lộ rõ vậy sao?”

“Rõ rành rành luôn ấy!” Cố Vân Tịch gật đầu chắc nịch.

Lý Tâm Đồng biết giấu cũng chẳng được nữa, dứt khoát thừa nhận: “Thôi được rồi, phát hiện thì phát hiện. Đúng là tớ thích Tần Mạc thật. Thích kiểu rất nghiêm túc ấy. Nếu mà được gả cho anh ấy thì tốt quá…”

Cố Vân Tịch ngạc nhiên: “Cậu nghiêm túc thật à?”

“Dĩ nhiên là nghiêm túc! Đây là lần đầu tiên tớ thích một người nhiều đến vậy. Tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi. Tần Mạc là người có phẩm chất tốt, nếu không thì mọi người đã chẳng làm bạn với anh ấy lâu như vậy. Tớ còn âm thầm tìm hiểu nữa kìa!”

“Anh ấy có học thức, có kiến thức, có giáo dưỡng, sống rất chừng mực. Xuất thân cũng tốt. Nói thật thì… anh ấy và tớ cũng khá xứng đôi đấy chứ.”

Cố Vân Tịch: “…”

Mới có bao lâu đâu chứ?

“Mới quen chưa bao lâu, mà cậu đã tính xa vậy rồi sao?”

Lý Tâm Đồng mỉm cười: “Tình yêu mà, có những chuyện không thể dùng thời gian để đo lường được. Có người chỉ mới gặp đã cưới mà vẫn sống hạnh phúc cả đời. Nhưng cũng có những cặp bên nhau nhiều năm, rồi cuối cùng vẫn chia tay.”

“Sau khi kết hôn có hạnh phúc hay không, quan trọng là hai người có biết bao dung nhau hay không, chứ không phải yêu nhau bao lâu.”

Cố Vân Tịch: “…”

Nghe cũng… có lý ghê.

“Nhưng mà nhà cậu ở thủ đô, còn Tần gia thì ở Giang Châu. Nếu cậu gả qua đó thì xa lắm đấy.”

Lý Tâm Đồng cười thoải mái: “Xa thì sao chứ? Bây giờ giao thông thuận tiện, liên lạc cũng dễ dàng. Có chuyện gì, chỉ cần một cú điện thoại là tớ có thể lên máy bay về liền.”

“Tớ biết ba anh ấy là Chủ tịch tỉnh Giang Nam, nhưng vị trí đó đâu phải cha truyền con nối. Ai biết sau này Tần Mạc có ở lại Giang Châu hay không? Biết đâu anh ấy lại phát triển sự nghiệp ở nơi khác thì sao?”

“Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Cố Vân Tịch không biết nên nói gì nữa.

“Cậu thích anh ấy thì tớ không phản đối gì đâu. Quả thật Tần Mạc là người rất tốt. Trẻ mà chín chắn, lại có trách nhiệm, còn trưởng thành hơn rất nhiều người đàn ông khác.”

“Nhưng tớ vẫn khuyên cậu nên bình tĩnh một chút. Cậu còn trẻ mà, quen nhau lâu hơn để hiểu rõ nhau cũng không thiệt. Dù gì Tần gia cũng không phải gia đình đơn giản.”

Lý Tâm Đồng bất ngờ cười khúc khích: “Cậu muốn nói là mẹ anh ấy, Diêu Văn Tích, không dễ đối phó đúng không?”

Cố Vân Tịch tròn mắt: “Cái đó mà cậu cũng biết luôn?!”

“Ừm!”

“Cậu tìm hiểu kỹ quá rồi đấy!”

Lý Tâm Đồng cười đầy tự tin: “Chuyện cả đời mà, sao lại không tìm hiểu cho kỹ chứ?”

“Mấy thiếu gia ở thủ đô tớ đều biết rõ tính tình thế nào. So với họ, lần đầu tiên tớ thấy một người như Tần Mạc, tớ đã bị thu hút ngay. Nhưng tớ không phải người hành động bốc đồng. Thích anh ấy rồi, tớ lập tức đi tìm hiểu từ tính cách, học vấn, gia thế... thấy đều phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của mình.”

“Bây giờ xã hội cởi mở rồi, đàn ông tốt thật sự rất hiếm. Đã gặp được người xuất sắc như vậy thì phải nắm chặt, không thì sẽ bị người khác cướp mất!”

Cô gái này đúng là lý trí và thấu đáo. Đã suy nghĩ được đến mức này rồi, Cố Vân Tịch thật sự không còn gì để phản bác.

“Nếu cậu tìm hiểu rồi, chắc cũng biết mẹ anh ấy rất mạnh mẽ, đúng không? Nếu sau này cậu thành con dâu bà ấy, không sợ bị áp chế à? Đừng quên, Diêu Văn Tích không chỉ là mẹ chồng tương lai của cậu, mà còn là phu nhân của người đứng đầu tỉnh Giang Nam. Thân phận và địa vị đều không đơn giản.”

Lý Tâm Đồng bật cười, ánh mắt chẳng mảy may sợ hãi:“Thì đã sao? Mẹ tớ cũng chẳng phải người dễ bắt nạt! Bà ấy nói rồi, chuyện mẹ chồng thì để bà ấy lo. Bất kể đối phương có thân phận gì, thì mẹ tớ – đương kim phu nhân của Lý gia – cũng không thua kém ai. Đến lúc đó, ai chỉnh ai còn chưa biết đâu!”

Cố Vân Tịch: “…”

Có một người mẹ mạnh mẽ thế này, đúng là đáng ghen tị!
 
Back
Top