Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
Chương 55: Ngủ



Một chiếc Panamera với những đường nét mượt mà và những đường vòng cung sang trọng phản xạ trong bóng đêm đang lặng lẽ đậu dưới một gốc cây đa bên đường.

Chu Thanh Thanh thở phào một hơi dài sau khi mất một lúc lâu mới thành công thoát khỏi sự níu kéo đầy quyến luyến và tiếc nuối, cô đến tôi đi của nhóm nhân viên phụ trách thuộc ban tổ chức, sau đó cô đi ra khỏi phòng tiệc.

Nếu biết trước họ “nhiệt tình” như vậy thì lần này đến cô đã đưa theo vài trợ lý đi cùng để đối phó với họ mới phải.

Vừa đi ra khỏi phòng tiệc đã nhìn thấy chiếc Panamera đang đậu bên đường, sau đó cô thấy Chu Hùng bước xuống xe, chuẩn bị mở cửa xe cho mình.

Cô đi đến định ngồi vào xe, thoáng liếc mắt qua thì thấy Chu Hùng lén lút giơ ngón cái với mình, ánh mắt kiên định và khâm phục của anh ấy như thể muốn nói: Chu Thanh Thanh không hổ là Chu Thanh Thanh, luôn mạnh như vậy!

Chu Thanh Thanh khó hiểu nhìn anh ấy, kết quả Chu Hùng lại không nói câu nào mà quay đầu ngồi lên xe.

Không phải chứ, cô biết là cô rất mạnh rồi nhưng anh có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra được không?

Cô ngồi vào hàng ghế sau, đây là lần hiếm hoi Ôn Tư Ngật không nhắm mắt dưỡng thần mà chỉ lười biếng ngồi tựa ra lưng ghế, đôi chân dài dưới lớp quần áo đan chéo. Anh cầm điện thoại, hình như đang xem tin tức gì đó. Thấy cô lên xe, anh tiện tay tắt điện thoại đi: “Mệt à?”

Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, lập tức tựa vào vai anh hệt như người không xương.

Sau khi Chu Thanh Thanh ngồi vào, Chu Hùng lập tức khởi động xe.

“Lão Chu, nghe nói anh sắp được thăng chức, chúc mừng anh nha.”

Chu Hùng đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, lộ ra sự vui vẻ mà mắt thường cũng có thể thấy được: “Cảm ơn cảm ơn, đừng chỉ chúc mừng ngoài miệng thôi, chuẩn bị cho tôi một món quà đi.”

Chu Thanh Thanh: “Biết rồi, anh đúng là thẳng thắn.”

Chiếc xe sang trọng chạy vững vàng trên đường, Chu Thanh Thanh bận rộn hơn nửa ngày trời nên lúc này, cô dựa vào vai Ôn Tư Ngật đánh một cái ngáp dài, buồn chán hỏi: “Anh mới xem tin tức gì thế?”

Một người cổ hủ như anh có thể xem gì được chứ, đoán chừng lại là tin tức tài chính – kinh tế gì đó rồi, cô cũng lười xem nên bảo anh kể cho mình nghe xem có gì thay đổi không là được rồi.

Ôn Tư Ngật: “Xem Weibo.”

Chu Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu lên: “Weibo?” Từ khi nào mà một người ngay cả tài khoản Weibo cũng không có như anh lại cảm thấy hứng thú với Weibo vậy?

Cô lập tức cảm thấy hứng thú: “Cho em xem thử với.”

Ôn Tư Ngật mở điện thoại lên đưa cho cô.

Chu Thanh Thanh cầm điện thoại xem thử, một tấm ảnh độ nét cao chụp lúc cô đang vỗ tay trong lễ trao giải xuất hiện trước mắt.

À, hóa ra là đang xem ảnh của cô.

Chu Thanh Thanh lại tựa lên vai anh như người không xương, lướt xuống từng chút từng chút một. Trong lễ trao giải buổi chiều nay, riêng tấm ảnh này đã leo lên hotsearch.

Cô bận rộn với việc xã giao nên chẳng hề hay biết chuyện này.

Trong ảnh, Chu Thanh Thanh đang nhìn lên sân khấu, ánh đèn follow trên trần rọi xuống. Cô nở nụ cười nhẹ, đường nét ngũ quan rạng ngời và rực rỡ, gây ấn tượng mạnh, thậm chí những sợi tóc của cô cũng tỏa sáng dưới vầng hào quang tươi đẹp.

Cư dân mạng bình luận:

“Vãi chưởng, chẳng phải trước đó còn có người đồn Dương Tiếu Di đột nhiên có tài nguyên tốt như thế là vì được người ta bao nuôi à? Hay thật, ai mà ngờ đại gia đứng sau lưng cô ấy lại là! Người! Đẹp! Thế! Này! Chứ!”

“Những người tung tin vịt kia có thể đứng ra nói xin lỗi không thế?”

“Đúng đấy, với những người đẹp thế này, tôi chỉ có một lời: “Xin mời bao nuôi tôi, cảm ơn!”

“Đi ra đi, đại tiểu thư ơi chị hãy nhìn em đi, sinh viên nữ, năm nay 20 tuổi, có thẻ cơm, có thẻ tích điểm, thi cuối kỳ đạt điểm 60 điểm, thành tích xuất sắc, thông minh lanh lợi, trời mưa biết chạy vào nhà, sẽ không khiến chị bận tâm đâu, bao nuôi em bao nuôi em!”

“Đùa gì thế, người ta đã có bạn trai rồi đấy nhá? Tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, mọi người có chắc chắn muốn l*m t*nh địch với thái tử gia Ôn thị không?”

“Huhuhuhuhuhu, tình địch gì chứ, nói khó nghe quá, tôi nguyện ý kết hôn với Thanh Thanh, dù chỉ được làm thiếp.”

“Tiếng vợ này tôi xin gọi trước.”

“Người đẹp thơm thơm ngọt ngọt, hôn hôn moa.”

Chu Thanh Thanh lại cảm thấy rất vui vẻ lúc đọc bình luận, thậm chí cô còn muốn bấm like khi thấy vài lời nịnh hót chiếm được trái tim mình.

Ôn Tư Ngật liếc qua nhìn, lạnh nhạt nói: “Văn hóa Weibo bây giờ nên được chấn chỉnh lại.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn đường quai hàm cứng rắn và lạnh lùng của anh, đắc ý hỏi: “Anh ghen à?”

Đừng tưởng cô không biết nhé.

Ôn Tư Ngật vô cảm quay mặt đi, nhìn cảnh đêm nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

Chu Thanh Thanh ghé đến nhìn vào mắt anh, cười cong tít mắt: “Hửm?”

Ôn Tư Ngật kìm lòng chẳng đặng giữ mặt cô, bóp môi cô chụm lại rồi cúi đầu hôn một cái, chiều theo ý cô đáp: “Ừ!”

Chu Thanh Thanh cười cong đuôi mắt, ngồi về lại chỗ của mình.

Sau đó lại nghe Ôn Tư Ngật hỏi: “Sau Tết có tiện để anh đến nhà em thăm hỏi chú dì không?”

Chu Thanh Thanh cố ý không trả lời: “Ừm… Chuyện này hả…”

“…”

Ôn Tư Ngật vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, đuôi mắt và khóe môi đều cong lên trông vừa thoải mái vừa đáng yêu, hoạt bát.

Khiến người ta nhìn mà mềm lòng, không kìm được muốn nhéo má cô một cái.

Chu Thanh Thanh cười tít mắt dựa vào lòng anh, ngửa mặt lên nhìn anh: “Anh muốn đến hỏi cưới à?”

Ôn Tư Ngật ôm lấy eo cô, giọng vô cùng dịu dàng: “Ừ.”

Đôi mắt Chu Thanh Thanh long lanh ánh nước, cô nhìn anh, một sự kiên định mà trước nay chưa từng có bỗng dưng trào dâng trong lòng, cô vui sướng nhưng không kém phần nghiêm túc trả lời: “Vậy thì tiện.”

__

Hết tháng một, mùa xuân càng lúc càng đến gần.

Kể từ khi biết cô đang hẹn hò yêu đương, mặc dù mẹ lúc nào cũng quan tâm hỏi han vài câu nhưng lại không thiết lập giờ giới nghiêm cho cô như trước đây nữa.

Khoảng thời gian cuối năm bận rộn nhất qua đi, gần đây công việc của Chu Thanh Thanh cũng dần giảm bớt, đến thứ sáu là ngày tổ chức cuộc họp thường niên của công ty.

Trong cuộc họp hằng năm lần này, Chu Thanh Thanh uống khá nhiều. Đây là cuộc họp thường niên đầu tiên cô tham gia ở công ty sau khi nhậm chức tổng giám đốc ở Ngu thị, đương nhiên có rất nhiều người đến mời rượu cô.

Lúc cuộc họp thường niên gần kết thúc, Lâm Nguyệt lo âu hỏi nhỏ bên tai cô: “Sếp Chu, sếp vẫn ổn chứ ạ?”

Chu Thanh Thanh cười một tiếng, giọng rất vững vàng: “Không sao.”

Sau đó cô quay đầu bắt tay với một quản lý cấp cao, một số quản lý cấp cao của bộ phận marketing cũng đến trò chuyện với cô: “Tửu lượng của sếp Chu tốt thật.”

Chu Thanh Thanh chuyên nghiệp cười một tiếng: “Đâu có, do tôi cố chịu đựng đấy thôi!”

Lời nói có chút hài hước này khiến bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái và náo nhiệt hơn hẳn.

Khi cuộc họp thường niên kết thúc, tất cả nhân viên lần lượt về nhà, Chu Thanh Thanh quyết định sang phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi một lúc. Chờ đến lúc Lâm Nguyệt đến tìm mình, cô mới đứng dậy: “Đi thôi.”

Suốt đường đi, bước chân Chu Thanh Thanh không hề chệch hướng dù chỉ một chút, thậm chí cô còn dặn dò Lâm Nguyệt đến thứ hai đi làm lại nhớ chỉnh sửa bảng báo cáo của bộ phận marketing. Ngoại trừ khuôn mặt hơi ửng hồng ra thì trông cô chẳng có chút dáng vẻ say xỉn gì cả.

Lâm Nguyệt thấy cô không say thì yên tâm hơn.

Ai ngờ vừa ra khỏi khách sạn, Chu Thanh Thanh đột nhiên ngồi xổm xuống trước một gốc cây.

Khi cuộc họp thường niên kết thúc đã là chín giờ, trời đêm mùa đông vừa tối lại vừa lạnh lẽo.

Lâm Nguyệt vội vàng chạy đến muốn đỡ cô đứng dậy: “Sếp Chu, sếp sao thế ạ? Ngoài này lạnh lắm, chúng ta lên xe trước nhé?”

Chỉ thấy Chu Thanh Thanh lắc lắc đầu, cúi mặt buồn rầu, khó chịu bảo: “Không sao.”

“Tôi chỉ đang suy nghĩ, sao Ôn Tư Ngật còn chưa đến đón tôi, anh ấy không cần bạn gái của mình nữa à?”

“Anh ấy thật quá đáng, tôi sắp chết rét rồi, để anh ấy không có vợ nữa luôn!”

Lâm Nguyệt không ngờ sếp Chu lúc say lại… Đáng yêu như vậy, còn có chút bướng bỉnh: “Sếp Chu, chúng ta nên đứng lên trước đã.”

Nhưng Chu Thanh Thanh vẫn không chịu đứng lên.

Khi cô ấy đang luống cuống tay chân thì một cái bóng dài bỗng nhiên đổ xuống. Quay đầu nhìn thì thấy Ôn Tư Ngật đang đi đến từ trong bóng đêm tối tăm và lạnh buốt.

Lâm Nguyệt lập tức nói: “Sếp Ôn, hình như sếp Chu của chúng ta say rồi.”

Ôn Tư Ngật gật đầu: “Làm phiền cô rồi, để tôi chăm sóc cô ấy, cô có thể về được rồi.”

Chu Thanh Thanh cảm giác có một cái bóng đen bao phủ qua đầu mình, mới ngơ ngác ngước mắt lên thì ngay giây tiếp theo, cả người cô đã được Ôn Tư Ngật bế bổng lên: “Về nhà thôi.”



Thật ra Chu Thanh Thanh không say mấy, ít nhất là khi được anh bế lên giường rồi anh đút cho cô uống hết một ly nước giải rượu trước, sau đó lại giúp cô thay đồ ngủ, cô vẫn luôn có ý thức.

Thậm chí cô còn có thể che cơ thể mình lại, nói rành mạch một câu: “Không cho nhìn.”

Ôn Tư Ngật cảm thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô quả thật rất đáng yêu, môi mong cong nhẹ lên: “Từng nhìn rồi.”

Chu Thanh Thanh nghĩ ngợi giây lát, hình như cũng không sai, vì thế cô chậm rãi đáp một tiếng: “À.”

Cô ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại của anh, uống rượu xong lại uống thêm một ly nước giải rượu nóng, máy điều hòa trong phòng cũng được mở nhiệt độ cao khiến cả người cô đổ mồ hôi cảm giác rất nhớp nháp, thay đồ ngủ rồi mà cô vẫn không thấy thoải mái: “Em muốn tắm rồi ngủ tiếp, anh tắm giúp em đi.”

Dù sao anh cũng từng nhìn thấy cả rồi.

Hơn nữa bạn trai giúp bạn gái tắm cũng là chuyện rất đỗi bình thường! Đúng vậy!

Ôn Tư Ngật biết bây giờ cô đang say, sau khi bế cô vào phòng tắm và để cô đứng ngay ngắn, anh hôn cô một cái rồi bảo: “Anh xả nước giúp em rồi em tự tắm, được không?”

“Em không muốn, em không muốn, em không muốn.” Chu Thanh Thanh chơi xấu ôm lấy eo anh: “Em say rồi, tự tắm sẽ chết đuối đó!”

Ôn Tư Ngật: “…”

Cô đúng là bám người, ôm chặt anh không chịu buông, thậm chí còn nhón chân lên ôm cổ anh. Ôn Tư Ngật ôm eo cô, nhìn cô không nghe lời ngọ nguậy liên tục khiến anh nhức đầu muốn chết: “Không được nhõng nhẽo.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt: “Vậy anh tắm giúp em đi mà.”

“…”

Ôn Tư Ngật cúi đầu cắn nhẹ môi cô, cảm nhận được mùi vị trong miệng cô. Anh thở dài, cất giọng trầm nói: “Thanh Thanh của chúng ta đúng là biết hành hạ anh.”

Trong phòng tắm rộng rãi, sáng ngời và ấm áp.

Ôn Tư Ngật thành thạo cầm sữa tẩy trang cô thường dùng lên, bắt đầu tẩy trang giúp cô từng chút từng chút một.

Máy điều hòa trong phòng được mở hết công suất, không hề lạnh chút nào.

Một lúc lâu sau, Ôn Tư Ngật dùng khăn tắm bế Chu Thanh Thanh đã được tắm và lau khô xong đi ra, nhẹ nhàng đặt cô lên giường và kéo chăn đắp kín người cô, giọng anh có chút căng thẳng: “Ngủ à?”

Cả người Chu Thanh Thanh nhẹ nhàng, khoan khoái, tinh thần cũng thư thái, cô cười cong cong mắt, hài lòng gật đầu đáp: “Ừm.” Dứt lời cô lập tức nhắm mắt, chưa đến mấy giây sau đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này của cô vô cùng thoải mái.

Nếu không bị chiếc điện thoại rung mạnh trên tủ đầu giường đánh thức thì chắc cô có thể ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Điện thoại cứ rung mãi, Chu Thanh Thanh mơ màng mở mắt ra, phát hiện trong phòng tối đen, cô bèn đưa tay mở đèn, lúc này mới biết Ôn Tư Ngật không có ở phòng ngủ.

Quay đầu nhìn thử, anh cũng không nằm trên giường.

Một số hình ảnh tức khắc tràn ra trong đầu, cô nhớ hình như Ôn Tư Ngật giúp cô thay đồ ngủ rồi đưa cô đi ngủ nhưng sau đó hình như còn xảy ra một số chuyện…

Ách… Là cái gì nhỉ?

Trong lúc cô đang cố gắng nhớ lại thì điện thoại lại rung lên. Cô lấy điện thoại đến, Văn Thủy Dao đã gửi vài tin nhắn Wechat cho cô.

Văn Thủy Dao: “!!! Tớ cười chết mất, bây giờ cậu và sếp Ôn còn có cả super topic cp đấy hahahahaha.”

Văn Thủy Dao: “Trong super topic còn có người viết fanfic cho hai người nữa.”

Văn Thủy Dao: “Cậu có muốn đọc thử không hahahahaha, hài lắm.”

Văn Thủy Dao: “Cậu đâu rồi, ngủ rồi à?”

Chu Thanh Thanh nổi giận gõ chữ đùng đùng: “Xin cậu, bây giờ đã một giờ sáng rồi đấy? Có người tốt nào mà không đi ngủ hả?”

Văn Thủy Dao: “Nhăng nhăng nhăng, người ta thất nghiệp mà, ở nhà lại không có gì làm, thức đêm vui vẻ chút thì có làm sao đâu?”

Chu Thanh Thanh: “Vậy cậu mau tìm một lớp để đi học đi, tớ không thể nhìn cậu vui vẻ như thế được.”

Văn Thủy Dao: “Vậy thì không được, tớ còn muốn nằm thêm mấy ngày nữa cơ hì hì.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Một lát sau, Chu Thanh Thanh vươn bàn tay nhỏ bé tội lỗi ra: “Gửi truyện cp đó cho tớ xem chút.”

Văn Thủy Dao lập tức gửi một tệp tài liệu qua.

Chu Thanh Thanh lặng lẽ mở ra, sau đó, càng xem càng cảm thấy sai sai.

Không phải chứ, đây là… Truyện cp à? Đây là truyện bậy bạ mà? Trong này cũng đâu phải tên cô và Ôn Tư Ngật!

Sau hai lần đọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên vàng vọt, vì thế cô lập tức tắt đi.

Văn Thủy Dao: “Ấy xin lỗi xin lỗi, gửi nhầm truyện 18 + bạn tớ viết cho cậu, cậu chưa đọc chứ?”

Chu Thanh Thanh: “Đền đôi mắt trong sáng cho tớ! Lập tức, ngay bây giờ!”

Văn Thủy Dao: “Ấy dà, vẫn còn thuần khiết cơ đấy, cậu với sếp Ôn chưa làm à?”

Tai Chu Thanh Thanh “đùng” một phát bắt đầu nóng lên, cô tắt điện thoại đi, không trả lời.

Sau đó cô nằm xuống giường lần nữa, một lát sau thấy Ôn Tư Ngật vẫn chưa về phòng, cô lại xuống giường, mang dép đi ra ngoài.

__

Trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, Chu Thanh Thanh rón rén xoay tay nắm cửa, đi đến rồi sau đó ôm lấy anh từ phía sau lưng: “Anh đang làm gì thế?”

Nghiêng đầu qua, cô nhìn thấy ảnh thiết kế váy cưới trên màn hình máy tính.

“Dậy rồi à?” Ôn Tư Ngật ngẩng đầu nhìn cô.

Chu Thanh Thanh nhìn ảnh thiết kế trên máy tính: “Bây giờ bắt đầu thiết kế váy cưới rồi sao?”

“Ừ.” Ôn Tư Ngật cầm cổ tay cô, kéo cô đến ngồi trên đùi mình: “Từ lúc thiết kế đến khi đặt may cần ít nhất nửa năm, anh gửi ảnh thiết kế cho em để em chọn nhé?”

“Được.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái.

Ôn Tư Ngật ôm cô, thấy cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi mình, anh bèn đưa tay sờ mặt cô: “Còn khó chịu chỗ nào nữa không?”

“Không có.” Chu Thanh Thanh lướt xem ảnh thiết kế, lắc đầu trả lời anh.

“Vậy thì tốt.”

“Hả?”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên, thấy Ôn Tư Ngật bỗng nhiên thong thả gập máy tính lại, sau đó cởi cặp kính gọng vàng trên sống mũi xuống cất đi. Động tác ấy không nhanh không chậm nhưng lại khiến cô thoáng nhìn thấu một cuộc săn lùng mang đến cảm giác nguy hiểm.

Có lẽ cảm giác của cô không hề sai, vì giây tiếp theo, Ôn Tư Ngật đã bế bổng cô lên và đi về phòng ngủ.

Chăn trên giường còn hơi lộn xộn nhưng Chu Thanh Thanh đã không còn sức lực để suy nghĩ vì sau khi được anh đặt lên giường, toàn bộ hơi thở của cô đều bị anh chiếm lấy.

Đôi môi mỏng phủ lên, ngậm lấy cánh môi cô và cạy ra từng chút từng chút một, trong cổ họng chỉ toàn mùi vị của anh. Chu Thanh Thanh nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn của anh.

“Thanh Thanh, em lúc say thật sự không ngoan.” Ôn Tư Ngật nghiêng đầu hôn thịt mềm trên cổ cô, từng ngón tay thon dài đan vào giữa các ngón tay cô, giọng anh trầm và chậm: “Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa. Anh tự tay tắm cho em, kiềm chế rất cực khổ.”

Chu Thanh Thanh bị anh hôn mà choáng váng, cô nhắm mắt, vài hình ảnh bất chợt lóe lên trong đầu, cuối cùng cô cũng nhớ ra chuyện trong phòng tắm…

!!!

Cô làm gì vậy chứ?!

Huhuhuhuhu.

“Nhớ ra rồi sao?” Ôn Tư Ngật dịu dàng hôn lên đầu ngón tay cô một cái.

Mặt Chu Thanh Thanh đỏ bừng, cô xoay người ôm eo anh, vùi chặt khuôn mặt nóng ran của mình vào hõm cổ anh.

Ôn Tư Ngật để mặc cho cô dựa sát vào lòng mình, anh chỉ vuốt v3 những ngón tay trắng trắng nhỏ nhỏ của cô.

Một lúc lâu sau, giọng nói rất nhẹ của cô mới vang lên bên tai: “Vậy thì không cần nhịn…”

Ôn Tư Ngật đưa bàn tay nóng bỏng ôm eo cô, tựa như muốn nhào nát cô ra và giam vào trong lòng, trong đôi mắt sâu thẳm và đen láy của anh dường như đang đè nén h@m muốn mơ hồ và mãnh liệt, anh nhắm mắt nói: “Bé cưng, có thể anh sẽ không dễ dàng dừng lại.”

Chu Thanh Thanh áp sát mặt mình vào cổ anh hơn giống như đang âm thầm đáp lại.

Giây tiếp theo, cánh tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô bị anh nắm lấy rồi không chút nể nang kéo xuống từng chút từng chút. Anh để cô nằm trên giường, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau gáy, đôi môi mềm mại bị hôn hệt như cánh hoa bị giã nát ra, mềm mại mà quyến rũ.

Ôn Tư Ngật chậm rãi cúi người xuống, ngậm lấy môi cô một cách mê đắm và nặng nề.

Nụ hôn lần này của anh không còn dịu dàng nữa mà vô cùng mạnh mẽ khiến người ta không thể kháng cự được. Đôi bàn tay nóng bỏng ôm cô, nhiệt độ nóng rực ấy dường như muốn hòa tan cô ra.



Trời đông lúc năm giờ sáng rất lạnh lẽo, vầng trăng sáng trong treo trên bầu trời đêm, tỏa ánh trăng sáng mông lung ra khắp mặt đất.

Trong phòng ngủ vô cùng ấm áp.

Ôn Tư Ngật sờ nhẹ đôi mắt ươn ướt, hơi ửng đỏ vì khóc của cô, cánh tay siết chặt dịu dàng ôm cô vào lòng lần nữa.

Anh cúi đầu cẩn thận hôn lên đôi môi mềm mại hơi sưng nhẹ của cô, đuôi mắt hẹp dài, sâu thẳm và tối tăm ửng lên sắc đỏ nhẹ của d*c vọng, anh nhẹ giọng khen ngợi bên tai cô với chất giọng trầm thấp, gợi cảm: “Bé cưng giỏi quá.”

Bây giờ Chu Thanh Thanh rất mệt nhưng điều ấy không cản trở việc cô cảm thấy ngượng ngùng. Trên vầng trán sáng bóng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng… Cánh tay ôm chặt cổ anh, không cho anh nói nữa.

!!!

!!!

Sao lại khen cô chuyện này làm gì hả!

Ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, kim giờ đã sắp điểm sáu giờ sáng. Chu Thanh Thanh vùi vào lòng anh: “Em buồn ngủ.”

Ôn Tư Ngật hôn lên trán cô một cái: “Được.”

Không lâu sau, Chu Thanh Thanh mệt lã nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ say.

Trước khi ngủ, trong đầu cô còn chợt nhớ đến lời Văn Thủy Dao nói về việc thức đêm.

Một giờ sáng thì tính là thức đêm gì chứ…

Cô bây giờ mới thật sự là thức đêm đây này!!

Thức! Nguyên! Đêm!
 
Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
Chương 56: Anh yêu em (Hoàn chính văn)



Ngày hôm sau là cuối tuần nên không cần dậy sớm đi làm, nếu không Chu Thanh Thanh chắc chắn không dậy nổi.

Ánh nắng buổi sớm rực rỡ mà gay gắt, trong phòng ngủ rộng lớn, lớp rèm cửa sổ dày được kéo kín không để một chút ánh sáng nào lọt vào.

Chu Thanh Thanh vùi mình trong chăn ngủ say sưa, thỉnh thoảng lại rúc vào lòng Ôn Tư Ngật, hai tay hai chân bám lên người anh.

Ôn Tư Ngật nhắm mắt kéo cô vào lòng mình, tì cằm lên mái tóc mềm mại xù xù của cô. Anh cao hơn Chu Thanh Thanh khá nhiều, tay vòng qua vòng eo thon thả của cô cũng có thể ôm trọn cả người cô vào lòng, hệt như ôm một chú gấu bông vậy.

Khi ở trong vòng tay chặt chẽ, ấm áp và cực kỳ có cảm giác an toàn của anh, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng ngoan ngoãn an phận, không ngọ nguậy nữa.

Không biết qua bao lâu, hàng mi dày của Chu Thanh Thanh run nhẹ rồi cô chậm rãi mở mắt. Sau một hồi nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết thì cô cũng đã tỉnh táo lại.

Vì trong phòng mở máy điều hòa rất ấm áp nên khuôn mặt trắng nõn của cô cũng đỏ bừng lên sau giấc ngủ dài.

Cô dụi mắt một cái, lấy điện thoại ở tủ đầu giường đến xem thử, ồ hố, hai giờ chiều!

Cô chưa bao giờ ngủ dậy muộn như thế!

May mà hôm nay là cuối tuần nên không có việc gì phải làm, Chu Thanh Thanh dậy rồi nhưng không rời giường ngay mà cầm điện thoại xem tin nhắn Wechat một lượt trước. Khi này cô mới phát hiện mẹ có gọi cho mình một cuộc điện thoại lúc hơn 11 giờ sáng.

Khi ấy cô đã bắt máy trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng nhưng vì quá mệt nên chẳng có sức lực nói chuyện, hình như mẹ có hỏi cô vài câu trong điện thoại mà không nhận được câu trả lời của cô.

Sau đó… Hình như một bàn tay với khớp xương rõ nét đưa ngang qua trước mắt cô rồi cầm lấy điện thoại của cô… Sau đó thì cô ngủ say như chết, hoàn toàn không có nhận thức gì nữa.

Sau vài giây lẳng lặng nhìn trần nhà chằm chằm, Chu Thanh Thanh bỗng dưng ngồi bật dậy trên giường, vậy là Ôn Tư Ngật đã nghe điện thoại giúp cô sao? Anh nói với mẹ cô thế nào?

Mặc dù ngủ lại nhà bạn trai là chuyện rất đỗi bình thường nhưng hình như vẫn có chút ngại ngùng…

Chu Thanh Thanh ngồi suy tư hai giây rồi nằm bẹp xuống hệt như con cá mặn. Dựa theo quy tắc buông xuôi “nghe thì cũng đã nghe rồi”, cô xoay người nằm trên gối, mở game quả cầu vui vẻ ra định chơi hai ván game.

Dưới váy ngủ, đôi chân trắng nõn vừa thẳng vừa thon dài kia vui vẻ lắc lư sau lưng, mới lắc lư vài cái thì cô cảm thấy eo hơi nhức mỏi nên đã nằm hoàn toàn bất động trên giường.

Tuy có mỏi có nhức nhưng cô cảm giác cả người rất nhẹ nhàng và thoải mái, chắc là Ôn Tư Ngật đã tắm rửa giúp cô rồi.

Ừm… Một lần lạ, hai lần quen ấy mà. Chu Thanh Thanh có lý chẳng sợ nghĩ thầm.

Lúc Ôn Tư Ngật đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào đã thấy hình ảnh như vậy, cô lười biếng dang tay dang chân nằm sấp trên giường, mái tóc đen tuyền dài ngang vai rối bời xõa trên xương vai thon thả, trắng sáng như ngọc, hai màu trắng đen rõ ràng tạo nên một sự tương phản mãnh liệt của cái đẹp. Mà dưới mái tóc dày ấy có thể thấy loáng thoáng những vết đỏ đậm màu, trông cực kỳ rõ ràng hơn trên làn da mềm mại và trắng trẻo của cô.

Anh đi đến ngồi xuống bên mép giường, nhéo tay cô một cái: “Dậy lúc nào?”

“Mới dậy không lâu.”

Chu Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy, gác hai chân lên đùi anh hệt như người không xương: “Tê chân quá, anh xoa bóp giúp em đi.”

Ôn Tư Ngật nắm mắt cá chân cô, tay hơi dùng sức chút để kéo cô đến gần, sau đó anh ôm cô ngồi ngoan trên đùi mình.

Cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay anh vừa chạm vào cổ chân cô rồi biến mất kia khiến Chu Thanh Thanh vô thức nhớ đến hình ảnh anh nắm cổ tay cô một cách thô bạo tối qua.

Mặt cô hơi ửng đỏ, khi này Ôn Tư Ngật đã bắt đầu xoa bóp chân cho cô không quá nhẹ cũng không quá mạnh: “Sáng nay mẹ em gọi đến, em không trả lời nên anh nghe máy thay em rồi.”

“Ồ, mẹ em nói gì thế?”

“Không có gì, chỉ là quan tâm em thôi.” Chu Thanh Thanh vẫn còn chút uể oải, ngón tay trắng trắng hồng hồng buồn chán cầm nút áo anh chơi đùa.

Ôn Tư Ngật ôm hai chân cô vào lòng, lại đưa tay nắm lấy tay cô: “Có đói bụng không, anh bảo người chuẩn bị một ít thức ăn.”

“Ừm.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, đuôi mắt cong cong: “Anh bế em đi!”

Từ sau khi yêu nhau, ở một mức nào đó mà nói thì thật ra Chu Thanh Thanh rất bám người. Ngày nào cũng muốn được chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, muốn anh bế, muốn anh hôn, ngay cả khi ngủ cũng muốn được anh ôm.

Trong cuộc đời Ôn tư Ngật trước đây, anh không có thói quen ấy, không hiểu và thậm chí là cũng không thích kiểu tình cảm sến súa này. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy Chu Thanh Thanh phải bám mình hơn một chút nữa mới được.

Tốt nhất là chỉ vĩnh viễn bám lấy một mình anh.

Khi được anh bế đến phòng ăn, một số món ăn mà cô thích đã được dọn ra đầy đủ trên bàn, mùi thơm thức ăn đang tỏa ra nồng nặc. Buổi tối vận động quá sức nên lúc này Chu Thanh Thanh đã cảm nhận được cơn đói từ cái bụng trống rỗng của mình.

Cắn một miếng cánh gà, hương vị đậm đà của nước sốt trào dâng trong miệng, các nụ vị giác đều đang hưởng thụ. Mùi vị rất ngon nên Chu Thanh Thanh lại ăn thêm mấy miếng. Lúc này, Ôn Tư Ngật nhận được một cuộc gọi, anh đáp hai tiếng rồi đứng dậy đi đến thư phòng.

Khi này Văn Thủy Dao cũng nhắn tin cho cô: “Chiều nay có muốn đi mua đồ Tết với tớ không? Vui lắm!”

Chu Thanh Thanh: “Tự mua đồ Tết á? Không đi đâu, nhà tớ có dì chuẩn bị hộ rồi, tớ mua nữa lại thành dư.”

Văn Thủy Dao: “Vậy được, cậu đi theo thôi còn tớ mua.”

Chu Thanh Thanh: “…”

“Ngay từ đầu cậu đã muốn tớ đi cùng cậu rồi chứ gì?”

Văn Thủy Dao: “Haha. Thế đi, tớ có thể đến đón cậu.”

Chu Thanh Thanh suy tư giây lát, sau đó gửi cho cô ấy địa chỉ: “Thế cậu đến đây đón tớ đi. Tớ miễn cưỡng đi với cậu vậy.”

“Vịnh Minh Thần?” Văn Thủy Dao nhìn địa chỉ được gửi đến, hỏi: “Nếu tớ nhớ không nhầm thì đây là địa chỉ nhà của sếp cũ cậu nhỉ?”

Giây tiếp theo:

“Chậc chậc chậc, tớ hiểu rồi, đừng bảo bây giờ cậu mới ngủ dậy đấy nhé?”

Chu Thanh Thanh: …

Sao cô ấy đoán được?

Không phải chứ, sao cô bạn lại nhạy bén như vậy?

Đây là trực giác của người đã xem quá nhiều phim thần tượng à?

Lát sau, Văn Thủy Dao đã chuyển tiếp một bài đăng trên Weibo cho cô, Chu Thanh Thanh mở ra xem một lượt. Đây là bài do một cư dân mạng đã đăng trong super topic của cô và Ôn Tư Ngật: “Mặc dù được truyền thông mệnh danh là người đàn ông hệ cấm dục nhưng với bàn tay thon dài và sống mũi cao này của sếp Ôn thì vừa nhìn đã biết do (làm) rất sướng rồi, là kiểu do (làm) có thể chết người ấy!”

Bên dưới có rất nhiều bình luận phụ họa, Chu Thanh Thanh nhìn sơ qua rồi thoát ra.

Trong đầu kìm chẳng đặng nhớ lại hình ảnh tối qua.

Anh không chỉ… Mà còn vừa do (làm) vừa khen cô bé cưng giỏi quá nữa!

Kiến thức của cư dân mạng thời nay đúng là rộng ra phết.

Chu Thanh Thanh lại bắt đầu giả ngốc, không trả lời.

Văn Thủy Dao biết cô chưa phải là người có nhiều kinh nghiệm nên có chừng mực dừng lại, than thở một câu: “Tớ cảm thấy chuyện đời đúng là kỳ diệu, cậu nói xem lúc ấy cậu với vị sếp cũ này đấu trí thi gan, ngày nào cũng mắng anh ta lòng dạ đen tối, điên cuồng mất trí sau lưng, chắc hẳn không nghĩ vậy mà sẽ có một ngày hai người ở bên nhau nhỉ?”

Chu Thanh Thanh ngẩn người, nghĩ đến khoảng thời gian cô và Ôn Tư Ngật làm việc với nhau. Chuyện anh cay nghiệt nói cô là bình hoa, còn động một tí lại trừ tiền thưởng cuối năm của cô dường như đều là những chuyện đã rất lâu đời rồi vậy.

Thật ra thì cũng không lâu lắm… Nhưng ở thời điểm đó, quả thật cô chưa từng nghĩ họ có thể ở bên nhau vì ngày nào cô cũng hận không thể khiến anh nổ chết! Cô hoàn toàn không nghĩ sau này mình sẽ thích anh, càng không ngờ một người lạnh lùng và bạc tình như Ôn Tư Ngật cũng sẽ yêu cô.

Chu Thanh Thanh đặt đũa xuống, rời khỏi phòng ăn chuẩn bị đi tìm Ôn Tư Ngật. Lúc đi đến phòng khách, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bức tranh hoa hồng đỏ mang sắc thái rực rỡ, tươi đẹp, đậm đà và hoàn toàn trái ngược với phong cách tối giản của cả phòng khách treo trên bức tường trắng như tuyết.

Đây là bức tranh hoa hồng đỏ mà hai người nhìn thấy ở triển lãm tranh lúc cô đi với Ôn Tư Ngật sau khi đưa ra yêu cầu từ chức. Khi ấy hai người còn xảy ra một cuộc tranh luận nảy lửa vì bức tranh này.

Không ngờ anh đã mua lại bức tranh này.

Chu Thanh Thanh lẳng lặng ngắm nhìn một lúc.

Chợt có tiếng bước chân trầm ổn vang lên sau lưng, cô quay người thì thấy Ôn Tư Ngật ung dung cầm một đôi dép đi từ phòng ngủ ra.

Chu Thanh Thanh cười, chỉ bức tranh hoa hồng trên tường: “Ầy, ban đầu chẳng phải có người còn nói trên thế giới có rất nhiều hoa hồng đẹp à, sao còn mua lại nó làm gì?”

Ôn Tư Ngật không phản ứng gì, chỉ bình tĩnh đi đến: “Trên thế giới quả thật có rất nhiều hoa hồng đẹp.”

Anh bế nhấc cô khỏi sàn nhà sáng bóng và để cô ngồi ngay ngắn.

Ánh nắng ấm áp đầu giờ chiều rọi vào qua cửa sổ sát đất.

Ôn Tư Ngật gập gối ngồi xổm xuống, cúi đầu, nắm mắt cá chân cô để mang dép vào cho cô.

Vẻ mặt anh vẫn bình thản, cứ như đang làm một chuyện gì đó hết sức bình thường.

Sau khi mang dép cho cô xong, anh mới thong thả nói: “Nhưng khiến anh phải hao tâm tổn trí cất giấu, muốn có được cũng chỉ có duy nhất một đóa.”

__

Việc Chu Thanh Thanh ngủ lại ở nhà Ôn Tư Ngật khiến người cuồng con gái như mẹ Chu sinh ra cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.

Bà ở nhà ưu sầu hai ngày trời, luôn có cảm giác cô con gái mình cưng nựng trong lòng bàn tay hai mươi mấy năm nay sẽ bị người ta cướp đi.

Trái lại Ngu Thanh Hành lại rất cởi mở trong vấn đề này: “Con cái rồi cũng phải kết hôn lập gia đình, sao có thể ở với ba mẹ cả đời được.”

Thế là trong cơn tức giận, Chu Vân Thù lại cãi nhau một trận với Ngu Thanh Hành. Sau đó vào mấy ngày trước Tết, khi Chu Thanh Thanh bắt đầu được nghỉ lễ, Chu Vân Thù lập tức đưa con trai và con gái về nhà mẹ đẻ ở Vân Thành, hơn nữa còn định đón Tết ở đó. Bà dùng hành động thực tế để nói với Ngu Thanh Hành rằng con cái có thể luôn ở chung với ba mẹ.

Vân Thành là một thành phố có bề dày lịch sử lâu đời, nhịp sống nhàn nhã và thanh tịnh. Bà ngoại Chu Thanh Thanh vẫn luôn sống ở Vân Thành, mỗi năm, Chu Vân Thù đều đưa cô và Ngu Tùng Tùng về đây ở vài ngày.

Khi biết năm nay họ muốn đón Tết ở Vân Thành, bà ngoại vô cùng vui vẻ, lập tức bảo người đi mua nhiều thức ăn hơn mang về.

Lúc ăn cơm, bà liên tục bảo cô và Tùng Tùng ăn nhiều một chút, người lớn luôn như vậy, khi nào cũng sợ con trẻ ăn không đủ no. Sau khi ăn xong, bà lại bưng vài đĩa hoa quả sấy khô và bánh ngọt do mình tự tay làm đến, khiến bụng cô và Ngu Tùng Tùng no căng tròn xoe.

Tối đến, cuối cùng Ngu Tùng Tùng không chịu được nữa nên đã chạy ra ngoài chơi. Sau khi nói một tiếng với dì út, Chu Thanh Thanh cũng nhân lúc bà ngoại không chú ý gọi nhóm anh chị họ cùng ra ngoài đi dạo.

Đêm giao thừa, ba cô cũng đến, cả đại gia đình quây quần bên nhau vui vẻ và hòa thuận, cùng đón một cái Tết hạnh phúc, náo nhiệt.

Ăn cơm giao thừa xong, ba cô ngồi một chỗ, cầm một xấp bao lì xì dày phát tiền mừng tuổi cho đám con cháu.

Mặc dù họ đã trưởng thành rồi nhưng được nhận tiền lì xì vẫn là một chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Đường phố bên ngoài vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều đứa trẻ đã đốt pháo hoa.

Năm nay Vân Thành không cấm bắn pháo hoa trong dịp Tết, giữa từng đợt âm thanh tách tách đinh tai nhức óc, Chu Thanh Thanh ngồi ngoài sân nhà gọi video với Ôn Tư Ngật.

“Chắc bọn em phải ở lại Vân Thành thêm vài ngày nữa, bà ngoại giữ cả nhà lại mãi, nên nhà em muốn ở lại đây với bà thêm mấy ngày.”

Trong video, có thể thấy khung cảnh sau lưng Ôn Tư Ngật là nhà lớn của nhà họ Ôn, thoạt nhìn có vẻ họ cũng mới ăn cơm giao thừa xong nhưng ở Thâm Thành cấm đốt pháo nên bên phía anh yên tĩnh hơn chỗ cô nhiều.

Chu Thanh Thanh nói rất nhiều: “Bà ngoại dặn người làm nấu rất nhiều món đặc sản của Vân Thành, ăn ngon lắm, còn có bánh ngọt nữa, có một loại bánh hạt thông và hoa huệ đặc biệt rất ngon. Anh muốn ăn không, em mang về một ít cho anh nha?”

Ôn Tư Ngật nhìn dáng vẻ cô đội mũ lông tơ, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng dày, đôi mắt sáng ngời trong veo, ánh lên tia sáng, chóp mũi hơi hồng hồng vì lạnh.

Anh đáp với giọng vô cùng dịu dàng: “Được.”

“Bé cưng —”

Lúc này, trong sân nhà bên cạnh có người đột nhiên đốt một dây pháo, tiếng nổ tách tách vang lên không ngừng, âm thanh ấy lớn đến mức xông thẳng từ màng nhĩ l*n đ*nh đầu. Chu Thanh Thanh choáng váng nhăn nhó mặt mũi, vội vàng chạy về phòng. Sau khi đóng cửa lại, cuối cùng cô cũng chặn được một phần âm thanh đinh tai nhức óc kia.

Cô ngồi xuống ghế dài trước cửa sổ, cười cong cong môi hỏi anh: “Gì thế?”

Một đóa pháo hoa rực rỡ bất chợt xuất hiện trên bầu trời đêm tối mịt ngoài cửa sổ, soi sáng cả bầu trời. Từng đóa từng đóa nở rộ liên tục sau lưng cô.

Trong khung cảnh pháo hoa nở rộ tuyệt đẹp khắp bầu trời, môi mỏng của Ôn Tư Ngật cong lên, trong đôi mắt anh ánh lên ý cười dịu dàng: “Anh nhớ em.”

Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đặng cười cong tít mắt: “Em cũng nhớ anh.” Sau đó cô lại nhăn mũi bảo: “Nhưng em vẫn phải ở lại Vân Thành với bà ngoại vài ngày.”

Đoạn, cô chu môi hôn chụt chụt vài cái vào màn hình để bày tỏ nỗi nhớ của mình.

Hơn nữa cô còn yêu cầu Ôn Tư Ngật cũng phải hôn cô trước màn hình như vậy.

Ôn Tư Ngật hờ hững từ chối: “Trẻ con quá.”

Chu Thanh Thanh nhíu mày: “Trẻ con chỗ nào chứ?”

Bầu không khí dịu dàng vừa nãy đã bị quét sạch.

“Chỗ nào cũng trẻ con.”

“Vậy là anh vốn chẳng hề nhớ em.”

“…”

Ôn Tư Ngật thở dài: “Đừng gây sự vô lý bé cưng.”

Chu Thanh Thanh: “Vậy anh hôn một cái đi.”

“…”

Cuối cùng dưới sự gây sự vô lý của Chu Thanh Thanh, Ôn Tư Ngật vẫn hôn lên màn hình một cái.



Mùng một và mùng hai, họ đến nhà họ hàng để chúc Tết. Sáng sớm mùng ba lúc Chu Thanh Thanh ngủ dậy, cả bà ngoại và ba mẹ cô đều không có ở nhà. Em họ ăn sáng xong chuẩn bị về phòng ngủ thêm một giấc, tiện thể nói với Chu Thanh Thanh: “Họ ra ngoài mua đồ rồi.”

Ăn sáng xong, Chu Thanh Thanh cũng không có việc gì để làm nhưng tối qua mọi người thức cả đêm đánh mạt chược, đám em họ và nhóm Ngu Tùng Tùng cũng chưa dậy. Cô chỉ đành ra ngoài một mình.

Mới đi ra ngoài thì phát hiện tuyết đang rơi, những hạt tuyết nhỏ bay lả tả rơi từ trên trời xuống, tích tụ một lớp tuyết mỏng dưới đất. Sau một đêm, toàn bộ Vân Thành cổ kính như được bao phủ bởi màu tuyết trắng và có một diện mạo mới.

Chu Thanh Thanh đưa tay ra đón vài bông tuyết trong suốt vào lòng bàn tay. Những bông tuyết tựa như tơ ngỗng rơi xuống lông mi, chóp mũi cô, cuối cùng hòa tan ra và rơi xuống đất.

Bên cạnh có vài đứa trẻ đang vui vẻ làm quả cầu tuyết, những tiếng cười nói non nớt không ngừng vang lên. Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đậu dừng lại, lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho Ôn Tư Ngật xem.

Chu Thanh Thanh: “Ở Vân Thành tuyết rơi rồi, đẹp quá.”

Mới vừa gửi tin nhắn đi thì cô nghe được tiếng đậu xe phát ra từ phía sau lưng. Cô ngơ ngác quay người lại, nhìn thấy một chiếc Maybach đen sang trọng đang đậu bên con đường sạch sẽ.

Cửa xe mở ra, Ôn Tư Ngật chậm rãi bước xuống. Anh mặc một chiếc áo khoác dài cài nút màu tối, trầm tĩnh đứng ở đó. Những bông tuyết không ngừng bay xuống từ trên trời rơi lên bờ vai anh, trông anh cao quý nhưng lại toát lên vẻ phong trần bôn ba.

Cô nhìn anh đi từng bước từng bước về phía mình.

Những bông tuyết rơi trên lông mi cô tan chảy hóa thành giọt nước và chậm rãi chảy xuống. Chu Thanh Thanh hít mũi một cái, cất điện thoại vào túi, sau đó giữa khung cảnh gió tuyết đầy trời, cô không màng tất cả mà lao vào vòng tay anh.

Ôn Tư Ngật đón lấy cô một cách vững vàng rồi nói bên tai cô: “Bé cưng, năm mới vui vẻ.”

Chu Thanh Thanh đứng trong lòng anh ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong: “Chỉ có năm mới vui vẻ thôi à?”

Ôn Tư Ngật cũng mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Còn nữa.”

“Anh yêu em.”

Chu Thanh Thanh nhón chân lên đáp lại: “Em cũng yêu anh.”

Tuyết vẫn đang rơi.

Họ trao nhau một nụ hôn dài dưới trời tuyết trắng.

__ HOÀN CHÍNH VĂN __

__

Lời tác giả:

Viết xong phần chính của truyện rồi!!! Hơn hai tháng trôi qua, tôi lại viết xong một bộ truyện, vô cùng cảm ơn sự bầu bạn của mọi người. Tiếp theo là viết vài chương ngoại truyện, sau khi cưới gì đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back