Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghe Lời - Thư Dã

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 100: Thẩm Nghi × Hoàng Thần Úy



Thẩm Nghi bay về ngay trong ngày hôm đó, và đi làm lại ở công ty vào ngày hôm sau.

Đêm qua cô không ngủ ngon, toàn thân như rã rời, giờ ngồi ở bàn làm việc uống một ly cà phê đá Americano lớn mà vẫn không có tinh thần.

“Chị Nghi, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, sao quầng thâm dưới mắt nặng thế này?” Đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh nhìn thấy cô trong tình trạng mệt mỏi như vậy, tò mò đánh giá một lượt, “Trông như bị người ta hút sạch tinh khí ấy.”

Thẩm Nghi thầm đảo mắt, đúng là thế thật, cô cười cười trên mặt, “Chị đi làm phù dâu cho bạn thân đấy.”

Đối phương nghe vậy, gật đầu thông cảm, “Làm phù dâu đúng là mệt thật.”

Thẩm Nghi quay đầu lại bóp bóp cổ, vừa định đứng dậy cầm cốc đi phòng pha trà rót thêm cà phê. Điện thoại để trên bàn sáng lên, là một tin nhắn, từ số điện thoại chưa lưu danh bạ.

Thẩm Nghi dừng bước chân, mở giao diện tin nhắn ra, là một bức ảnh—

Một bức ảnh chụp lưng qua gương, người đàn ông trong ảnh c** tr*n, nhìn là biết thường xuyên tập gym, thân hình rất đẹp, có cơ bắp nhưng không phô trương quá. Nhưng trọng điểm của bức ảnh này không phải để khoe thân hình, mà là những vết đỏ trên lưng anh.

Thẩm Nghi giật mí mắt, chưa kịp hoàn hồn.

Đối phương lại gửi thêm một tin: [Trên giường em vẫn giỏi như trước đấy.]

Có đồng nghiệp đi ngang qua bàn làm việc, theo phản xạ cô che điện thoại lại. Rồi cô cũng không đi phòng pha trà nữa, đi thẳng vào nhà vệ sinh, xác nhận không có ai.

Thẩm Nghi kéo cúc áo sơ mi ra, chụp những vết tím bầm do cắn ở xương quai xanh, gửi qua.

Còn trả lời một câu, [Anh là người tốt đấy à?]

Gửi xong, Thẩm Nghi đứng trong nhà vệ sinh, cảm thấy có gì đó không đúng.

Đợi khi điện thoại bắt đầu rung, số điện thoại vừa rồi gọi tới, cô mới phản ứng được, “Chết tiệt, mình đi đáp lại anh ta làm gì chứ?”

Thẩm Nghi cúp máy, Hoàng Thần Úy lại gọi đến, cô tiện tay chặn luôn số này.

Sau đó anh lại đổi số khác gọi đến.

“…”

Thẩm Nghi gõ gõ hai cái vào mặt sau điện thoại, tâm trạng hơi bực, cuối cùng vẫn nghe máy.

Thẩm Nghi lúc đầu không nghe thấy giọng anh, đợi hai giây, nghe thấy anh lẩm bẩm một mình, “Hình như thông rồi?”

Lại qua một giây, giọng của tên khốn mới vang lên, “A a a a Nhất Nhất, em thật sự nghe máy rồi, a a a a anh vui quá.”

Thẩm Nghi bị giọng anh làm cho đau đầu, “Anh yên tĩnh một chút đi, tôi đang đi làm, có thể đừng làm phiền không.”

“Nhất Nhất, cuối cùng em cũng thừa nhận chúng ta thật sự đã ngủ với nhau, vậy chúng ta có thể làm lành rồi phải không?” Hoàng Thần Úy hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Thẩm Nghi, đang chìm đắm trong niềm vui của mình.

Thẩm Nghi cảm thấy Hoàng Thần Úy đôi khi thật sự rất đơn bào, cũng đặc biệt không hiểu lời người khác nói, “Chúng ta nhiều lắm chỉ là bạn tình một đêm thôi, cúp máy đây, đừng làm phiền tôi nữa.”

Hôm nay Thẩm Nghi có ba cuộc họp, nhưng bên tai cứ ong ong như thể giọng Hoàng Thần Úy vẫn còn đó. Hiệu suất làm việc trở nên đặc biệt kém, muộn hơn giờ tan làm bình thường một tiếng mới rời công ty.

Cô vừa ra khỏi thang máy tòa nhà văn phòng, mới đi được hai bước đã thấy Hoàng Thần Úy đứng ở sảnh chính.

Thẩm Nghi sững người.

Hoàng Thần Úy đã nắm tay cô, thay cô cầm túi xách.

Phía sau cô còn có những đồng nghiệp cùng xuống thang máy, thấy có người đàn ông thân mật với Thẩm Nghi như vậy.

“Chị Nghi, đây là bạn trai chị à?”

Thẩm Nghi không nói gì, Hoàng Thần Úy bên cạnh cũng không lên tiếng.

Đồng nghiệp lập tức hiểu ra điều gì đó, nháy mày với Thẩm Nghi, còn ghé tai cô nói nhỏ: “Anh này đẹp trai đấy, có thể cân nhắc.”

Thẩm Nghi cười một cái, nói với cô ấy: “Đi nhanh đi, mai gặp.”

Đợi mọi người đi hết, Thẩm Nghi mới hỏi Hoàng Thần Úy, “Anh đến đây làm gì?”

“Em không phải nói chúng ta là bạn tình một đêm sao?” Hoàng Thần Úy cúi đầu nhìn cô, “Xa nhau thì làm sao có thể duy trì mối quan hệ đó chứ?”

Hoàng Thần Úy đã học được cách bám riết từ Chu Ôn Yến, miễn là có thể theo đuổi lại được, thể diện không là gì cả. Vốn dĩ ở trước mặt Thẩm Nghi, anh cũng chẳng còn thể diện nào.

Anh cứ dính lấy Thẩm Nghi, đi theo lên xe cô.

Trong xe anh nhìn gương mặt nghiêng của Thẩm Nghi, “Em đang giận phải không?”

Thẩm Nghi: “Đúng vậy.”

Hoàng Thần Úy ồ một tiếng, vừa định nói gì đó, điện thoại của Thẩm Nghi reo lên. Màn hình điều khiển trung tâm trong xe hiển thị tên người gọi đến là mẹ.

Thẩm Nghi trực tiếp bắt máy, giọng mẹ cô vang lên trong xe.

“Con tan làm rồi phải không?” Mẹ Thẩm Nghi hỏi.

Thẩm Nghi ừm một tiếng.

“Vậy ghé qua quán Vinh Ký ở đường Tùng Cơ.” Mẹ Thẩm Nghi đi thẳng vào vấn đề, “Cô của con giới thiệu cho con một người, hẹn 7 giờ, giờ con qua đó là vừa kịp. Đường Tùng Cơ ở ngay sau công ty con thôi, rất nhanh.”

Thẩm Nghi càng thêm bực bội, hơi hối hận vì đã nghe máy, “Mẹ, sao trước đó mẹ không nói với con?”

“Mẹ nói trước con có đồng ý không? Mấy chuyện xem mắt này phải làm trước báo sau, như vậy con mới không thể không đi được.” Mẹ Thẩm Nghi rõ ràng không muốn nói nhiều với cô, “Thôi được rồi, nhanh lên, cô của con cũng ở đó đấy, nếu con không đi thì có hậu quả đấy.”

Nói xong, cuộc gọi đột ngột kết thúc.

Nhạc vừa tạm dừng lại phát ra trong xe.

Niềm vui của Hoàng Thần Úy đã phai nhạt đi nhiều, anh chăm chú nhìn Thẩm Nghi, không chớp mắt, thật sự rất giống chó lớn.

Thẩm Nghi bị anh nhìn càng thêm bực bội, đến ngã tư phía trước, cô bật đèn xi nhan, quay đầu xe.

“Em thật sự muốn đi xem mắt sao?” Hoàng Thần Úy thấy cô quay đầu xe, lên tiếng hỏi.

Thẩm Nghi ừm một tiếng.

Hoàng Thần Úy không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt trông có vẻ đáng thương hơn một chút.

Đến quán Vinh Ký, cô dừng xe, liếc nhìn Hoàng Thần Úy.

Hoàng Thần Úy ngồi trong xe, không chịu đi đâu cả, Thẩm Nghi nhìn anh vài giây, ném chìa khóa xe cho anh.

Đây không phải lần đầu Thẩm Nghi bị mẹ sắp xếp như vậy, cô vừa bước vào, đã thấy cô của mình vẫy tay. Thẩm Nghi nhíu mày, đi qua ngồi xuống.

Cô của Thẩm Nghi giới thiệu người đàn ông kia, “Tốt nghiệp Đại học Kinh đô, hiện đang làm ở ngân hàng đầu tư, ngoài công việc bận một chút thì không có khuyết điểm gì khác.”

Thẩm Nghi cúi đầu, không tập trung lắm.

Đối phương dường như cũng nhận ra tâm trạng của cô, cười hiền hòa, “Tôi là Vương Hằng.”

Cô nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, “Thẩm Nghi.”

Cô của Thẩm Nghi kéo cô một cái dưới bàn, “Vương Hằng là phó giáo sư, tuổi trẻ tài cao.”

Thẩm Nghi gật đầu chiếu lệ, “Thật sự giỏi.”

Điện thoại đặt bên tay cô rung lên.

[Người xem mắt có đẹp trai không?]

Khóe miệng Thẩm Nghi theo phản xạ cong lên, [Đẹp trai.]

Hoàng Thần Úy trong xe nhìn thấy chữ đẹp trai này, lòng càng thêm nghẹn.

Anh chăm chú một lúc lâu, mới trả lời: [Chắc chắn không đẹp trai bằng anh.]

Thẩm Nghi: [Thật sự đẹp hơn đấy.]

Cô của Thẩm Nghi thấy cô cứ chơi điện thoại, véo một cái vào cánh tay cô, “Không lịch sự chút nào, chơi điện thoại gì thế?”

Thẩm Nghi đặt điện thoại xuống, cầm đũa gắp đại vài món ăn, cô chợt nghĩ, không biết Hoàng Thần Úy đã ăn chưa? Nhưng ngay giây tiếp theo, lại vứt anh ra khỏi đầu, quan tâm anh ta làm gì.

Đồ tồi không đáng để thương.

Nhưng một phút sau.

Thẩm Nghi lại lật điện thoại lên xem, sau khi cô gửi tin nhắn đó, Hoàng Thần Úy không trả lời cô nữa.

Chẳng lẽ thật sự bị đả kích? Cô mím môi, lại cầm cốc nước trước mặt uống một ngụm, bị đả kích thì tốt, không thì anh ta không biết trên đời này còn nhiều đàn ông tốt.

Nhưng mười mấy phút sau, Thẩm Nghi bồn chồn đến mức cô và Vương Hằng đều nhận ra.

Cô của Thẩm Nghi nhìn cô mấy cái không hài lòng, đối diện Vương Hằng có lẽ cũng bị gia đình yêu cầu đi xem mắt, với cô thì rất thông cảm, chủ động giải vây.

“Có phải có việc gấp ở công ty không? Không sao, chúng ta có thể kết thúc sớm.”

Thẩm Nghi như bị quỷ ám gật gật đầu.

Ra khỏi quán Vinh Ký, cô của Thẩm Nghi liền nói bên tai Thẩm Nghi rằng cô không hiểu chuyện, “Vương Hằng này thật sự rất tốt, bố mẹ đều làm kinh doanh, nhà rất giàu. Quan trọng nhất là, anh ta là phó giáo sư đại học, công việc đặc biệt tốt, người vừa rồi cháu cũng thấy rồi, phải không? Vừa có tài vừa tính tình tốt.”

Thẩm Nghi ồ hai tiếng, “Là cháu không tốt.”

“Con bé này, rốt cuộc khi nào cháu mới biết sốt ruột đây.” Cô của Thẩm Nghi mắng cô xong, đột nhiên nhớ ra điều gì đó nói, “Nếu cháu lái xe đến, cô đi taxi đến đây, cô ngồi xe cháu về nhà.”

Thẩm Nghi lập tức đáp: “Cháu không về nhà.”

Nói xong cô cũng biết phản ứng của mình quá lớn, bổ sung thêm một câu: “Cháu về công ty.”

Cô của Thẩm Nghi nhìn cô một cái kỳ lạ, “Được rồi, vậy cô đi taxi về, cháu cũng đừng làm việc quá khuya.”

Thẩm Nghi nhìn cô mình đi rồi mới đi về bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe của quán Vinh Ký ở ngoài trời, giờ này, trời đã tối đen, mấy cây đèn đường bên cạnh chiếu sáng qua loa.

Thẩm Nghi thấy Hoàng Thần Úy rất ngoan ngoãn đợi cô ở ghế phụ lái, bước chân cô chợt dừng lại.

Thực ra trong lòng cô biết, chỉ cần ngày đó đi đám cưới của Trình Tuế Ninh nhất định sẽ gặp Hoàng Thần Úy. Lúc đó cô đã do dự, nhưng lại cảm thấy nếu mình tránh thì lại thua, năm đó người phụ lòng tình cảm này là anh chứ không phải cô.

Nhưng đêm đó xảy ra tất cả những chuyện ấy thì sao?

Cô có thể lừa người khác, qua rồi thì qua rồi, nhưng không thể lừa được bản thân. Cô vốn là kiểu người của Hoàng Thần Úy, nhìn thấy anh là sẽ mềm lòng. Nhưng thật sự muốn quay lại với anh, Thẩm Nghi lại không muốn lắm.

Năm đó chia tay, nhìn bề ngoài cô không sao, thực ra bị tổn thương rất lớn, dẫn đến mấy năm sau đều không có hứng thú với đàn ông. Điều này đối với một người tự nhận là phóng khoáng như cô mà nói, đúng là phá hỏng hình tượng.

Họ chia tay không phải một hai năm, ở giữa cách năm sáu năm. Bọn họ không phải là Trình Tuế Ninh và Chu Ôn Yến, cô và Hoàng Thần Úy có một khoảng thời gian rất dài đều ở cùng một trường. Anh có xin lỗi, đi theo sau cô gần một năm… nhưng sau đó thì sao, sau đó có lẽ vì cô không chịu tha thứ, anh cũng chán nên không liên lạc nữa.

Thực ra từ ngày anh không xuất hiện nữa, Thẩm Nghi có hơi hối hận. Ngay cả Ôn Dao cũng nói, thực ra Hoàng Thần Úy cũng đủ thành tâm rồi.

Nhưng hối hận thì có ích gì, họ đều đã từ bỏ nhau.

Sau đó cô đi làm, Hoàng Thần Úy lần đầu xuất hiện là khi cô có bạn trai chưa được bao lâu. Cô đoán anh hẳn là nhận được tin tức gì đó nên cố ý đến. Thẩm Nghi không biết Hoàng Thần Úy nghĩ thế nào, nhưng cô không gặp anh.

Người bạn trai đó cũng chỉ yêu được vài ngày đã chia tay, vì cô phát hiện mình luôn đem anh ta so sánh với Hoàng Thần Úy, điều này đối với ai cũng không công bằng.

Hoàng Thần Úy thấy Thẩm Nghi đứng đó ngẩn người mãi không qua, anh mở cửa xe đi đến trước mặt cô.

Anh vừa định hỏi người xem mắt thế nào, đã thấy Thẩm Nghi ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt anh không hiểu được.

Tim anh đập một cái, là kiểu đập hoang mang bất an, anh đoán không ra cô định nói gì.

“Tại sao năm đó anh không dỗ em nữa? Hơn nữa cho đến khi tốt nghiệp cũng không đến gặp em nữa?”

Hoàng Thần Úy sững người, tim đập thình thịch nhanh hơn, như thể bị cô nắm chặt vậy, anh mím môi, giọng hơi yếu ớt, “Em nói không muốn gặp anh, còn nói nhìn thấy anh thì buồn nôn.”

Thẩm Nghi không lên tiếng, im lặng vài giây, lại hỏi: “Vậy sau đó tại sao lại xuất hiện?”

Anh mím môi nặng nề hơn, “Không muốn em có bạn trai.”

Thẩm Nghi biết mình ấm ức ở đâu rồi, nhìn bề ngoài trong mối quan hệ này cô nắm quyền chủ động, nhưng thực ra người nói đi là anh, người nói đến cũng là anh, giống như bây giờ.

Cô hỏi: “Vậy hôm nay rốt cuộc tại sao anh lại đến?”

Hoàng Thần Úy từ biểu cảm của Thẩm Nghi, cảm thấy nếu anh nói không đúng, có lẽ hai người họ thật sự xong rồi.

“Anh biết anh ích kỷ, trẻ con, nhát gan còn không có ý chí.” Anh dừng lại, câu nói tiếp theo đổi giọng điệu, “Em có biết không? Anh trai anh kết hôn, anh còn vui hơn anh ấy, còn mong chờ hơn anh ấy. Anh biết em nhất định sẽ về, trường hợp này em chắc chắn không tránh được anh. Anh quá nhát gan, chỉ có thể đánh cược vào ngày đó.”

Thẩm Nghi nghe xong, không lên tiếng.

Hoàng Thần Úy im lặng theo cô một lúc, đột nhiên hỏi: “Người xem mắt thật sự đẹp trai lắm sao?”

Thẩm Nghi chớp mắt một cái, đột nhiên cười gật đầu, “Thật đấy.”

Hoàng Thần Úy mím môi, dường như thật sự sợ cô bị đối phương mê hoặc, nhưng anh hơi ngốc, không biết phải làm sao, chỉ có thể nói: “Đàn ông không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.”

“Em chỉ nhìn vẻ ngoài thôi.”

Hoàng Thần Úy lầm bầm: “Được thôi.”

“Anh đặt khách sạn chưa? Ở đâu để em đưa anh qua?” Thẩm Nghi hỏi.

Hoàng Thần Úy không muốn tách khỏi cô, “Chưa đặt, nhà em được không?”

“Không được.”

Thẩm Nghi lên xe, trực tiếp lái đến khách sạn đối tác của công ty họ.

Hoàng Thần Úy như bị vứt bỏ vậy, lưu luyến không chịu lên phòng. Điện thoại Thẩm Nghi đang rung, không nhìn anh, cúi đầu xem màn hình điện thoại của mình.

Là điện thoại của mẹ cô lại thúc giục đến.

Chắc là cô về đến nhà nói chuyện tối nay, giờ gấp rút đến mắng mình.

Thẩm Nghi đang nghĩ có nên nghe không.

Đúng lúc này, Hoàng Thần Úy đột nhiên gọi cô, “Nhất Nhất.”

Thẩm Nghi không nhìn anh, cũng không để ý đến anh, nhưng ánh mắt lén lút dời qua.

Anh không biết đang nghĩ gì, tai đỏ bừng, Thẩm Nghi thích nhìn anh như vậy, từ từ dời toàn bộ ánh mắt qua.

Dưới ánh mắt của Thẩm Nghi, Hoàng Thần Úy gãi gãi cổ, “Đêm đó anh không dùng biện pháp—”

Thẩm Nghi sững người.

Anh nhìn biểu cảm của Thẩm Nghi liền hiểu ra, cô cũng quên mất.

Thẩm Nghi trực tiếp cúp điện thoại của mẹ cô, nhìn nhìn thời gian trên màn hình.

May quá, vẫn còn trong vòng 72 giờ.

“Em đi đâu vậy?”

Hoàng Thần Úy thấy Thẩm Nghi chạy đi, đuổi theo sau cô.

Hiệu thuốc gần nhất cách đó 200 mét, Thẩm Nghi đứng trước cửa hiệu thuốc, trừng mắt nhìn Hoàng Thần Úy.

Hoàng Thần Úy đi theo cô vào, cùng mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Trong hiệu thuốc là một cô dì lớn tuổi, thấy hai người họ mua cái này, còn mắng họ một trận.

Dì nói: “Người trẻ dù gấp đến mấy cũng phải dùng biện pháp, cái này rất hại cơ thể.”

Hoàng Thần Úy hỏi: “Hại lắm sao?”

Dì rất khẳng định nói: “Rất hại.”

Ra khỏi hiệu thuốc.

Thẩm Nghi về xe, lấy chai nước khoáng, định nuốt thuốc thì bị Hoàng Thần Úy kéo lại.

“Anh làm gì vậy?” Thẩm Nghi hỏi.

Hoàng Thần Úy không yên tâm: “Anh rất muốn làm bố.”

Thẩm Nghi: “Em không muốn làm mẹ của hai đứa trẻ.”

“Nhưng mà hại cơ thể.” Anh bắt chước giọng của dì ấy, “Rất hại.”

Thẩm Nghi không để ý đến anh, trực tiếp nuốt luôn.

Anh có vẻ thật sự rất sợ, cứ ở bên cạnh nhìn cô rất lo lắng.

Thẩm Nghi nhìn ra điều gì đó từ ánh mắt anh, cô trừng mắt nhìn anh, “Lần sau anh phải dùng biện pháp cho tốt, đừng nghĩ dùng con để lên vị trí.”

Hoàng Thần Úy ồ một tiếng, giây tiếp theo, ánh mắt đặc biệt vui mừng nhìn cô, “Vậy còn có lần sau sao?”
 
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 101: Thẩm Nghi và Hoàng Thần Úy



Thẩm Nghi không trả lời câu hỏi của anh, sau đó bỏ đi luôn.

Sau khi tốt nghiệp về, cô đã thuê nhà ở bên ngoài, nhưng tối nay mẹ cô đang nổi giận đùng đùng, nếu cô không về nhà, có lẽ bà sẽ trực tiếp đến tận nơi tìm cô.

Thẩm Nghi ngồi trên xe, suy nghĩ một lúc.

Mười phút sau.

Có tiếng gõ cửa phòng khách sạn, Hoàng Thần Úy tưởng là nhân viên phục vụ phòng nên không để ý, đối phương lại bấm chuông cửa thêm lần nữa.

Anh nhìn về phía cửa, một ý nghĩ không thực tế hiện lên trong đầu. Hoàng Thần Úy mím môi, đứng dậy đi ra mở cửa.

Cửa mở ra, người đứng ở cửa chính là người anh đang nhớ nhung.

Hoàng Thần Úy lập tức nở nụ cười, cúi người ôm chầm lấy Thẩm Nghi. Thẩm Nghi bị anh ôm rất chặt, chặt đến mức cô có thể cảm nhận được tất cả cảm xúc của anh.

“Anh biết em không nỡ xa anh mà.” Giọng anh tràn đầy vui sướng, như thể vừa nhận được món quà quý giá.

Nét mặt Thẩm Nghi không thay đổi, nhưng giọng nói mềm hơn lúc trước một chút, “Vào trong đã.”

Dù hành lang khách sạn không có nhiều người qua lại, nhưng vẫn có người đi ngang. Một nam một nữ ôm nhau chặt trong hành lang, ai nhìn thấy cũng phải ngoái đầu nhìn thêm vài giây.

“Vậy tối nay em còn đi không?” Hoàng Thần Úy hỏi.

Thẩm Nghi lắc đầu, “Không đi.”

Nụ cười của Hoàng Thần Úy càng rộng hơn, trực tiếp bế cô vào trong phòng.

Thẩm Nghi gạt tay anh ra, không nhìn vào mắt anh, “Đừng làm gì hết, đừng nghĩ nhiều.”

“Anh có nghĩ gì đâu.”

Hoàng Thần Úy cười đến mức mắt híp lại thành một đường cong, trông rất giống chó Samoyed.

Thẩm Nghi: “Hy vọng là thế.”

Đột nhiên, bụng Hoàng Thần Úy kêu một tiếng.

Anh hơi ngượng ngùng, Thẩm Nghi bị ánh mắt nhìn của anh đánh bại, cô hỏi: “Gọi lên phòng hay gọi đồ ăn ngoài?”

“Em muốn ăn gì? Anh đều được.”

Thẩm Nghi tối nay cũng không ăn no bữa tiệc mai mối đó, “Gọi đồ ăn ngoài đi, nhiều lựa chọn hơn.”

Hoàng Thần Úy gật đầu, ngồi cạnh cô trên giường, cúi đầu cầm điện thoại xem ứng dụng đặt đồ ăn.

Điện thoại của Thẩm Nghi vẫn đang rung, cô vẫn chưa nghe, trong đầu đang tìm lý do biện minh cho hành động của mình. Cô chỉ là để tránh những câu hỏi phiền phức, lại không có chỗ nào để đi nên mới quay lại đây thôi.

Cuối cùng cũng tìm được lý do hoàn hảo này, cô lại bật cười, cảm thấy mình thật sự là tự lừa người dối mình.

Hoàng Thần Úy không biết sao cô đột nhiên cười, đôi mắt nhìn cô chăm chú.

“Ăn đồ Thái không?”

Thẩm Nghi trước đây vốn thích vị chua cay ngọt cay, có lẽ chỉ cần là đồ cay cô đều khá thích.

Thẩm Nghi gật đầu, anh nói: “Vậy anh đặt nhé.”

“Ừ.”

Khi mẹ cô gọi điện đến lần thứ ba, Thẩm Nghi mới nghe máy.

“Con còn biết nghe điện thoại à? Mẹ cứ tưởng con bận công việc lắm, đến mẹ ruột cũng không thèm để ý nữa chứ.”

Thẩm Nghi cười khan vài tiếng, “Mẹ.”

“Đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ đâu xứng làm mẹ con? Mẹ nghe cô của con nói hết rồi, con rốt cuộc muốn thế nào? Vương Hằng tối nay chỗ nào không xứng với con? Con cứ kén chọn suốt ngày thế à?”

Khi Thẩm Nghi nghe điện thoại, không đứng dậy mà vẫn ngồi trên giường, Hoàng Thần Úy ở ngay bên cạnh.

Hoàng Thần Úy đặt đồ ăn xong, chỉ ngồi một bên nhìn cô, mẹ cô nói gì, anh đều nghe được hết.

“Thẩm Nghi, con nói thật đi có phải con đã lén lút có bạn trai mà không nói cho mẹ biết không, nên mỗi lần đi xem mắt con mới qua loa đối phó với mẹ như vậy?”

Thẩm Nghi không lên tiếng, trực tiếp ném điện thoại cho Hoàng Thần Úy.

Hoàng Thần Úy sững người, luống cuống đón lấy điện thoại, hơi hoang mang nhìn cô.

Giọng mẹ Thẩm Nghi vẫn tiếp tục: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy, sao con không lên tiếng gì vậy?”

Hoàng Thần Úy nuốt nước bọt, tay nắm chặt điện thoại, rất lịch sự và cung kính nói: “… Dạ, cháu chào cô ạ?”

Mẹ Thẩm Nghi cũng bất ngờ trước giọng nam đột ngột xuất hiện, “Khụ khụ… cháu là bạn trai của Thẩm Nghi à?”

Hoàng Thần Úy nhìn Thẩm Nghi, cũng không biết nên giới thiệu mình thế nào.

Mẹ Thẩm Nghi không biết đang nghĩ gì, đột nhiên nói: “Thôi được rồi, muộn thế này rồi, cô không làm phiền hai đứa nữa, tạm biệt nhé.”

Hoàng Thần Úy vội vàng nói: “Vâng, tạm biệt cô ạ.”

Cuộc gọi kết thúc, Hoàng Thần Úy đưa điện thoại lại cho Thẩm Nghi, Thẩm Nghi cầm lấy, cả hai đều không nói gì.

Thẩm Nghi cầm điện thoại, mở game tự chơi một mình. Hoàng Thần Úy chỉ nhìn cô chơi, nhưng Thẩm Nghi gà quá nên thua liên tiếp mấy ván, bị đồng đội chửi rất khó nghe.

Hoàng Thần Úy không chịu được nữa, cầm lấy điện thoại giúp cô chơi một ván, thao tác rất điệu nghệ, khoe kỹ năng không ngừng.

“Giỏi ghê.” Cô nói.

Hoàng Thần Úy cười cười, “Cũng tạm được.”

Cô khẽ cười khẩy, “Khoe khoang.”

Lúc này chuông cửa reo, đồ ăn giao đến, Hoàng Thần Úy đứng dậy đi lấy.

Buổi tối Thẩm Nghi ăn không nhiều, phần lớn là Hoàng Thần Úy ăn.

Anh ăn ngon miệng như trước đây vậy, rất ngon lành, Thẩm Nghi nhìn một lúc rồi đi tắm trước.

Đêm đó họ không làm gì cả, vô cùng ngoan ngoãn nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng cả hai đều không ngủ được.

Ngày hôm sau, Thẩm Nghi dậy sớm để đi làm, cô hỏi: “Hôm nay anh về đi.”

“Anh không về, anh đã xin nghỉ rồi.”

Thẩm Nghi nhìn anh vài cái, anh hỏi: “Vậy tối nay em còn đến không?”

Câu hỏi này nghe như đang chờ người yêu chiều chuộng, lại giống như chú chó lớn đang đợi chủ về nhà.

Thẩm Nghi kìm nén xung động muốn xoa đầu anh, “Để xem đã.”

Câu “để xem đã” này đã cho Hoàng Thần Úy hy vọng.

Công việc của anh vốn là cùng bạn hợp tác kinh doanh sân bóng rổ, hai năm gần đây phát triển không tệ, đã mở được khá nhiều chuỗi cửa hàng. Anh gọi điện cho đối tác của mình, đối phương chửi vài câu tục tĩu rồi nói: “Hay là cậu mở một sân bóng ở thành phố đó đi, vừa có việc làm vừa có thể theo đuổi gái, chẳng phải một công đôi việc sao?”

Hoàng Thần Úy nghĩ ngợi, thấy nói cũng có lý. Anh đứng dậy, ra quầy lễ tân đổi phòng của mình thành thuê dài hạn.

Thật sự bắt đầu nghiêm túc khảo sát thành phố này, nơi đây gần Bắc Thành, kinh tế tuy không bằng Bắc Thành nhưng cũng là thành phố kinh tế mạnh.

Thẩm Nghi thấy Hoàng Thần Úy một ngày không về, hai ngày không về, một tuần cũng không về, giờ đã gần một tháng rồi vẫn không về.

Vì anh xuất hiện hàng ngày khiến đồng nghiệp của cô mặc định anh là bạn trai cô.

Hôm nay, đã một tháng rồi, lúc tan làm đồng nghiệp thấy Hoàng Thần Úy đến đón cô, vẫn vui vẻ dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.

Thẩm Nghi bị nhìn đến phát ngấy, ánh mắt liếc nhìn Hoàng Thần Úy. Anh không nói, cô cũng không hỏi. Hai người họ cứ thế, ở bên nhau như cặp đôi bình thường, tối cuối tuần, lăn lộn bên nhau cũng là điều khó tránh khỏi.

Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Kỳ kinh nguyệt tháng này của cô đã trễ mười ngày rồi.

Tối nay họ đi ăn lẩu cá, nước dùng cá nóng hổi thơm ngon vừa được bưng lên. Thẩm Nghi ngửi thấy đã không thoải mái, đặc biệt buồn nôn.

Cô không kìm được động tác nôn ọe đã làm theo phản xạ, vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Hoàng Thần Úy sững người vài giây, nghĩ đến điều gì đó, vội vàng đuổi theo cô.

Anh đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, nghe tiếng nôn khan của Thẩm Nghi từ bên trong.

Hoàng Thần Úy lo lắng trong lòng, đợi một lúc lâu, Thẩm Nghi mới từ nhà vệ sinh đi ra.

Cô mặt tái nhợt nhìn Hoàng Thần Úy, Hoàng Thần Úy đưa tay chạm vào tay cô, mặt còn tái hơn cả cô.

Thẩm Nghi thấy anh như vậy, “Còn chưa chắc chắn, anh sợ gì chứ?”

Hoàng Thần Úy cầm lấy khăn giấy trong tay cô, lau những giọt nước còn sót lại ở khóe miệng cô, “Anh không sợ, là anh đã làm sai.”

“Anh cho rằng đây là việc sai sao?” Cô hỏi.

Hoàng Thần Úy sững người, lập tức nghiêm túc nói: “Ý anh là, lúc đó anh quá xúc động, nhưng nếu thật sự có em bé anh rất vui, tuy nhiên anh sẽ tôn trọng ý muốn của em.”

Lẩu cá thì không ăn được nữa rồi, Thẩm Nghi đi mua một hộp que thử thai, thử hết cả hộp đều là hai vạch.

Cô ngồi trên ghế, tay cầm que thử, vẻ mặt hơi ngốc.

Hoàng Thần Úy ở bên cạnh, chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

Ngón tay anh cẩn thận nắm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay, “Anh không định đi nữa.”

Ánh mắt Thẩm Nghi cụp xuống, nhìn về phía mặt Hoàng Thần Úy.

Hoàng Thần Úy áp lòng bàn tay cô lên mặt mình, “Đã chuẩn bị phát triển ở bên này rồi, đã khảo sát và chuẩn bị được một nửa rồi.”

“Là sao?” Thẩm Nghi hỏi.

“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để ở bên em cả đời, mấy ngày trước cũng đã nhờ anh trai về nhà lấy hộ khẩu gửi qua rồi.” Má anh cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, “Ban đầu định đợi sân bóng đầu tiên mở xong rồi mới nói với em.”

“Anh có biết năm đó mẹ anh đã tìm em không? Bà ấy không thích em.”

Hoàng Thần Úy ừm một tiếng, “Sau này mới biết, anh xin lỗi, khi ở bên anh năm đó em đã chịu nhiều ấm ức phải không?”

Thẩm Nghi không nói có ấm ức hay không, cô vứt que thử thai đi, “Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra rồi nói sau, cái này chưa chắc đã chính xác.”

Hoàng Thần Úy gật đầu, anh hỏi: “Nếu thật sự có, em có muốn giữ không?”

Thẩm Nghi nói: “Không biết.”

Cô thật sự không biết, tất cả đều quá đột ngột.

Tối đó, Hoàng Thần Úy đặc biệt cẩn thận, anh ở trong căn hộ nhỏ cô thuê, chân tay nhẹ nhàng, hơi thở cũng nhẹ.

Sáng sớm hôm sau, họ đã đến bệnh viện.

Nhưng trùng hợp hơn là, ngày đó mẹ Thẩm Nghi và cô của cô cũng đến bệnh viện.

Ở cửa khoa sản, bốn người họ đối mặt nhau, trong không khí đều phảng phất hai chữ “ngượng ngùng”.

Mẹ Thẩm Nghi một tay cầm lấy giấy khám trong tay cô, bà liếc nhìn, mắt lập tức trợn to, “Con có thai à??”

“Mẹ không phải đã thấy rồi sao?” Thẩm Nghi bình tĩnh nói.

Bà hỏi: “Bố đứa bé là ai?”

Hoàng Thần Úy đứng bên cạnh lên tiếng, “Là con ạ, cô, chào cô ạ, cháu tên là Hoàng Thần Úy.”

Mẹ và cô của Thẩm Nghi cùng lúc đưa ánh mắt nhìn về phía anh, đánh giá kỹ từ trên xuống dưới. Hoàng Thần Úy mặc họ nhìn thế nào, vẻ mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.

Thực ra anh có tướng mạo rất được người lớn tuổi yêu mến, khí chất rạng rỡ, người cao ráo thẳng thắn. Hơn nữa anh cười híp mắt, thân thiện, rất dễ mến.

Cô và mẹ Thẩm Nghi liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều dịu đi một chút.

“Cháu chính là chàng trai lần trước nói chuyện với cô qua điện thoại phải không?”

Hoàng Thần Úy gật đầu, mẹ Thẩm Nghi càng nhìn chàng trai này càng thích, ngay tại cửa khoa sản đã muốn hỏi rõ hoàn cảnh gia đình người ta.

Mãi đến khi y tá thấy họ cản trở, bảo họ mau đi, bốn người mới cùng nhau về nhà Thẩm Nghi.

Thẩm Nghi vẫn luôn không nói gì, ngược lại ba người họ trò chuyện rất vui vẻ, Hoàng Thần Úy dường như đã trở thành người con rể tốt trong lòng mẹ vợ.

“Vậy hai đứa định khi nào cưới? Đã có rồi, phải nhanh lên thôi, không thì váy cưới không dễ đặt đâu.”

Hoàng Thần Úy nhìn sắc mặt Thẩm Nghi, cười nói với hai người lớn đối diện: “Cô à, chuyện này để cháu bàn với Thẩm Nghi đã rồi sẽ nói với cô sau.”

Sau đó lại nói chuyện thêm một lúc lâu, mẹ và cô của Thẩm Nghi mới luyến tiếc ra về.

Giờ trong căn hộ nhỏ chỉ còn lại Thẩm Nghi và Hoàng Thần Úy, Hoàng Thần Úy lo lắng bất an, anh thực sự biết phản ứng vừa rồi của người lớn đã khiến Thẩm Nghi không vui.

Cô rất độc lập, trong sự nghiệp cũng rất có tham vọng, lúc này có con thật sự không tốt cho cô.

Tối qua anh đã nghĩ rất nhiều, bất kể Thẩm Nghi quyết định thế nào, anh đều sẽ ủng hộ, nhưng bây giờ gia đình cô đã biết, khó khăn đã tăng gấp đôi.

Anh rất lo lắng cho cô.

“Nhất Nhất.” Hoàng Thần Úy muốn ôm cô, nhưng sợ cô giận, nên chỉ đến gần sát bên cô, “Em nói gì đi, em như vậy anh rất lo.”

Thực ra trong đầu Thẩm Nghi cũng rất rối, cô đã suy nghĩ suốt đường đi, tự hỏi mình thật sự không muốn sao?

Thực ra cũng không phải vậy.

“Anh thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Thẩm Nghi hỏi.

Hoàng Thần Úy ừm một tiếng, rồi lại thấy mình ừm quá nhanh, sợ Thẩm Nghi nghĩ mình không đủ thận trọng suy nghĩ.

“Anh sẽ cố gắng học cách làm một người chồng tốt và người cha tốt.”

Thẩm Nghi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, đột nhiên bật cười thành tiếng, “Sao lại là người chồng tốt rồi, em đã đồng ý đâu?”

Hoàng Thần Úy thấy Thẩm Nghi như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh biết tâm trạng cô đã tốt hơn một chút.

“Là người chồng tốt.” Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, vẻ mặt chân thành nghiêm túc, “Thật sự rất cảm ơn em bé này đã đến, để anh có thể nhờ con mà được làm chồng Nhất Nhất.”

Thẩm Nghi hiếm khi bị anh làm cho đỏ mặt, cô cũng đặt ngón tay lên bụng, trong giây phút này, cuối cùng cũng để lộ một chút cảm xúc thật, “Chúng ta thật sự có thể không?”

Hoàng Thần Úy nói: “Từ từ thì sẽ được thôi.”

Cô im lặng một lúc rồi nói: “Được.”

Hoàng Thần Úy lại nói: “Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”

Thẩm Nghi nhìn vào mắt anh, nói: “Được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cặp đôi này kết thúc rồi, ngày mai sẽ quay lại với Lão Chu và Ninh Ninh, xem viết tuần trăng mật hay thời cấp ba suôn sẻ hơn thì sẽ đăng cái đó.
 
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 102: Tuần trăng mật



“Sao anh lại đến đây?”

Sáng nay, một phòng thí nghiệm ở tòa nhà thực nghiệm đã xảy ra chút sự cố, tuy không gây thương tích cho ai nhưng cả tòa nhà đều không thể sử dụng điện.

Trình Tuế Ninh và các bạn ôm laptop cùng sách vở đến quán cà phê ở gần trường. Cả buổi chiều trông có vẻ chăm chỉ, nhưng thực ra cả nhóm đều đang giết thời gian.

Hôm nay đúng kỳ kinh nguyệt nên Trình Tuế Ninh không được khỏe, thuốc giảm đau thường ngày có tác dụng nhưng hôm nay uống hai viên vẫn không đỡ. Cô ôm bụng dưới, nằm gục xuống vừa nghe họ trò chuyện vừa lật sách một cách chậm rãi.

Mãi đến hai ba giờ chiều mới đỡ hơn một chút.

Chu Ôn Yến hôm nay phải ra tòa, cả buổi chiều không trả lời tin nhắn của cô. Trình Tuế Ninh biết anh rất bận nên không làm phiền nhiều, không ngờ anh lại đi thẳng đến đây.

Anh đi đến phía sau ghế sofa của cô, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt của cô, khẽ hỏi: “Vẫn còn đau lắm không?”

Trình Tuế Ninh lắc đầu: “Không đau lắm nữa.”

Cô đưa tay nắm lấy tay anh, ban đầu là muốn làm cho cử chỉ bớt thân mật đi, không để Hứa Tiêu, Triệu Diệu và mấy anh chị khóa trên xem náo nhiệt.

Anh nhận ra ý nghĩ của cô, khóe môi hơi cong lên, ngẩng mắt nhìn qua mấy người bạn học của cô, lịch sự gật đầu một cái.

Dù Trình Tuế Ninh và Chu Ôn Yến đã kết hôn được một thời gian, nhưng mỗi lần gặp Chu Ôn Yến, mấy người họ vẫn phản ứng rất mạnh.

Chỉ cần anh xuất hiện, họ tự động nhìn anh.

Thấy Chu Ôn Yến gật đầu với họ, họ vội vàng cũng gật đầu theo.

Chu Ôn Yến liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Trình Tuế Ninh: “Bây giờ đi được không?”

Trình Tuế Ninh ừm một tiếng: “Em cần đi vệ sinh trước, anh đợi em một lát.”

“Cẩn thận nhé.” Chu Ôn Yến đỡ eo cô một cái.

Đợi Trình Tuế Ninh đi rồi, anh cúi người, thu dọn sách vở và laptop ở chỗ ngồi của cô cho vào túi rồi ngồi vào chỗ của cô đợi.

Mấy người đang trò chuyện, vì anh ở đó nên lập tức trở nên rất yên lặng.

Tuy bề ngoài yên lặng, nhưng trong nhóm chat của họ không hề yên lặng —

Hứa Tiêu: [Thật sự rất đẹp trai, dù nhìn bao nhiêu lần cũng phải cảm thán.]

Chị khóa trên: [Đồng ý, nhưng chị không dám nhìn lâu, sợ cậu ấy phát hiện ra mình mê trai.]

Triệu Diệu vô tình nhắc nhở mấy cô gái: [Tỉnh táo lại đi——!! Đó là chồng của Ninh Ninh!!]

Hứa Tiêu: [Nhưng trai đẹp là tài nguyên chung của nhân loại, chúng ta chỉ ngắm cho no mắt là được rồi.]

Chị khóa trên: [Các cậu có nghe thấy cậu ấy nói chuyện với Ninh Ninh không? Thật sự rất dịu dàng!!!]

Chị khóa trên: [A a a a a tại sao ngay cả lúc cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin cũng đẹp trai như vậy?]

Triệu Diệu: [Tôi cũng đang nhắn tin.]

Một anh khóa trên vẫn im lặng từ nãy: [+1 Tôi cũng đang nhắn tin.]

Hứa Tiêu ngẩng đầu lên liếc mắt với mấy anh khóa trên rồi nhắn tin.

Hứa Tiêu: [Tuy đều là đàn ông, nhưng các cậu rõ ràng không phải cùng một giống loài.]

Chu Ôn Yến có lẽ đang trả lời tin nhắn công việc gì đó, tốc độ đánh chữ rất nhanh. Thực ra anh không khó gần, đối với bạn học của Trình Tuế Ninh đều rất thoải mái.

Nhưng người như anh, chỉ cần tùy ý dựa vào ghế sofa thôi cũng tự nhiên toát ra một loại cảm giác xa cách.

Một lát sau, Trình Tuế Ninh từ nhà vệ sinh trở về, Chu Ôn Yến cất điện thoại, đứng dậy đến bên cạnh nắm lấy tay cô.

“Rửa bằng nước lạnh à?” Anh hơi nhíu mày, hỏi khẽ.

Trình Tuế Ninh gật đầu: “Bây giờ coi như là mùa hè rồi.”

Anh không nghe, chỉ nói: “Nhưng tay em lạnh quá.”

Trình Tuế Ninh ồ một tiếng, không cãi lại nữa, ngoan ngoãn để anh nắm tay dẫn ra khỏi quán cà phê.

Xe anh đỗ ngay cửa, khi Trình Tuế Ninh đang thắt dây an toàn, anh bỗng đưa tay qua xoa nhẹ bụng dưới của cô.

“Sao lần này lại đau thế?”

Trước đây Trình Tuế Ninh cũng đau, nhưng thường uống một viên thuốc giảm đau là có tác dụng, lần này đặc biệt nghiêm trọng.

Chu Ôn Yến cúi mắt nghĩ xem có nên đưa cô đi khám bác sĩ không, Trình Tuế Ninh suy nghĩ một chút: “Có thể tại tối qua em ăn kem.”

Anh ngẩng mắt lên, Trình Tuế Ninh nhăn mặt đối diện ánh mắt anh, vội vàng nói: “Em đã rất đáng thương rồi, anh không được giận nữa.”

Anh im lặng một lúc, ngón tay xoa xoa đuôi mắt cô: “Đừng làm nũng.”

“Em đâu có làm nũng.” Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt.

Chu Ôn Yến nuốt nước bọt, cúi đầu hôn nhẹ khóe môi cô rồi mới khởi động xe: “Đúng là đang làm nũng.”

Tuần trăng mật của họ được sắp xếp vào một tuần sau, đi đến mấy làng chài nhỏ ở Ý, Trình Tuế Ninh thích kiến trúc ở đó, cũng thích vẻ cũ kỹ nhưng rực rỡ sắc màu mà cô thấy trong ảnh.

Cô xem phòng khách sạn mà Chu Ôn Yến đã đặt trên xe một lúc, cảm thấy hơi chóng mặt nên dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt ra thì phát hiện xe đã dừng, Chu Ôn Yến đang đứng ở cửa ghế phụ, cúi người xuống giúp cô cởi dây an toàn.

Cô vẫn còn mơ màng, đầu óc chưa kịp phản ứng, Chu Ôn Yến đã đưa tay bế cô ra: “Sẽ đụng đầu xe, dựa sát vào một chút.”

Trình Tuế Ninh ngoan ngoãn dựa đầu sát vào ngực anh, đến khi lên thang máy mới phản ứng được.

Cô cựa quậy muốn xuống nhưng Chu Ôn Yến không cho, ngược lại còn dùng thêm lực, ôm cô chặt hơn.

“Có camera.” Cô nói nhỏ.

Chu Ôn Yến cúi mắt nhìn má cô: “Em đã trốn rồi, họ không thấy đâu.”

Cô thấy cũng đúng, nhưng im lặng một lúc rồi phát hiện chỗ nào đó không đúng: “Không thấy cũng biết em là ai.”

Anh ừm một tiếng, khẽ cười: “Cái này thì đúng.”

Nhưng nói vậy anh cũng không buông, cứ thế bế cô về đến nhà, đặt cô lên ghế sofa. Máy điều hòa không mở thấp lắm nhưng Chu Ôn Yến vẫn lấy một cái chăn đắp lên bụng cô, lại đi pha cho cô một cốc chocolate nóng.

Sau khi lo cho cô ổn thỏa, anh xoa xoa tóc cô: “Anh đi nấu cơm.”

Chân vừa bước đi, Trình Tuế Ninh đã kéo anh lại, Chu Ôn Yến cúi mắt, nắm lấy ngón tay cô: “Còn muốn gì nữa không?”

“Muốn anh.” Trình Tuế Ninh nói.

Chu Ôn Yến siết nhẹ ngón tay, vẫn rất nhẹ nhàng: “Hôm nay ngoan một chút.”

Trình Tuế Ninh nhìn anh, giọng anh thấp hơn lúc trong thang máy một chút, mơ hồ nhưng rõ ràng là giọng điệu dỗ dành: “Sẽ có khói dầu, em vốn đã không khỏe rồi.”

Trình Tuế Ninh nói: “Được rồi.”

Khóe môi anh bỗng cong lên nhiều hơn, cúi đầu hôn cô ngay khi âm cuối vừa dứt.

Hôn khá lâu, anh mới buông ra: “Đừng trêu anh nữa.”

Mặt Trình Tuế Ninh hơi đỏ, đẩy anh ra, anh cười cười, cuối cùng cũng đi vào bếp.

Có lẽ vì ngủ một lúc trên xe nên bây giờ Trình Tuế Ninh lại tỉnh táo hơn một chút.

Trong nhóm chat, Thẩm Nghi đột nhiên thông báo một tin tức quan trọng.

Thẩm Nghi: [Mình và Hoàng Thần Úy kết hôn rồi.]

Ôn Dao: [Kết hôn rồi?? Nhanh vậy??? Ngủ một đêm hết thù luôn à.]

Thẩm Nghi: [….]

Trình Tuế Ninh: [Sao lại đột nhiên quyết định vậy?]

Thẩm Nghi: [Có rồi.]

Ôn Dao: [Mẹ nó, tính cả đêm đó luôn hả? Tiểu Hoàng ghê thật.]

Trình Tuế Ninh: [Đêm nào?]

Ôn Dao: [Đêm cậu cưới đó, hai người họ không phải biến mất sao? Đi làm cái chuyện đó, bị mình đụng ngay.]

Thẩm Nghi: [….]

Ôn Dao: [Không phải sao?]

Thẩm Nghi: [Phải phải phải.]

Trình Tuế Ninh ôm chăn cầm điện thoại chạy vào bếp, Chu Ôn Yến thấy cô vào mà không mang dép, anh trước tiên ôm cô cho chân cô đặt lên chân mình, trải chăn lên mặt đá hoa cương lạnh lẽo, sau đó mới bế cô ngồi lên.

Trình Tuế Ninh quay màn hình điện thoại về phía anh: “Thẩm Nghi có thai rồi, con của Hoàng Thần Úy.”

Chu Ôn Yến liếc qua một cái, cúi người lấy một cái bát, múc cho cô một ít cháo đậu nành vừa nấu xong: “Ngọt đấy, ăn chút đi.”

Trình Tuế Ninh thích món này, vừa ăn vừa nói: “Thật không ngờ ngày chúng ta cưới, họ…”

“Họ làm gì?”

Chu Ôn Yến ngẩng mắt nhìn cô.

Trình Tuế Ninh cắn thìa không nói, Chu Ôn Yến cong môi, cười vừa tinh nghịch vừa xấu xa: “Vậy đêm đó chúng ta làm gì?”

“Chu Ôn Yến.”

Trình Tuế Ninh gọi anh.

Anh ừm một tiếng, nhìn trong bát cô còn không nhiều: “Còn muốn nữa không?”

Trình Tuế Ninh thả hơi trong miệng ra, lắc đầu: “Lát nữa đợi ăn cùng anh.”

Anh nói: “Được.”

Trình Tuế Ninh ăn xong, tiếp tục xem nhóm chat.

Ôn Dao đã ép Thẩm Nghi khai ra tất cả chuyện xảy ra thời gian qua.

Trình Tuế Ninh: [Tuần sau mình đi hưởng tuần trăng mật, có bị lỡ đám cưới cậu không?]

Thẩm Nghi: [… Không đâu, ngày cưới còn chưa định.]

Ôn Dao: [Oa! Cuối cùng cũng đi à?]

Trình Tuế Ninh: [Ừm ừm.]

Trình Tuế Ninh: [Có em bé rồi, bây giờ cảm xúc thế nào, vui hay là sao?]

Thẩm Nghi: [Nói thật, không biết nữa. Có lẽ là hoang mang, nhưng mình đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định sinh em bé.]

Ôn Dao: [Không ngờ cậu là người đầu tiên trong chúng ta có em bé, oa, bây giờ mình đã thay đổi cái nhìn về Tiểu Hoàng rồi.]

Thẩm Nghi: […không cần thay đổi đâu, cứ coi anh ấy là chó là được rồi.]

Thẩm Nghi: [Ninh Ninh, cậu định có con không?]

Trình Tuế Ninh giật mình, cô ngước mắt nhìn về phía Chu Ôn Yến. Chu Ôn Yến đang làm cầu tôm mù tạt, vì cô không khỏe nên chỉ cho rất ít mù tạt.

Không biết từ khi nào, anh biết nấu nhiều món như vậy?

Là sau khi kết hôn sao?

Nhưng anh cũng không nhàn rỗi hơn cô, công việc luôn rất bận, lúc bận nhất, đèn phòng làm việc có thể sáng cả đêm. Ban ngày gặp liên tiếp ba bốn thân chủ, tối viết tài liệu, sáng sớm hôm sau còn phải ra tòa.

Nhưng anh dường như có thể làm mọi việc dù bận rộn hay khó khăn đến đâu đều một cách thong dong.

Trình Tuế Ninh nghĩ nếu họ có em bé, sẽ như thế nào nhỉ.

Nhưng đôi khi cô cảm thấy cách anh chăm sóc cô, tỉ mỉ như đang chăm sóc một đứa trẻ vậy.

Chu Ôn Yến làm xong cầu tôm mù tạt, quay người thấy Trình Tuế Ninh đang nhìn anh, nghiêng đầu trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.

“Có thể ăn cơm rồi.” Anh nói.

Trình Tuế Ninh gật đầu, Chu Ôn Yến đặt thức ăn và cháo lên bàn ăn xong, quay lại bế cô.

Trình Tuế Ninh ôm cổ anh, cằm tựa lên vai anh, đột nhiên hỏi: “Họ đều có em bé rồi, không biết sẽ như thế nào.”

Chu Ôn Yến nhạt giọng nói: “Chắc là rất ồn ào, hai người họ đều ồn ào mà.”

Trình Tuế Ninh bật cười, tay ôm anh chặt hơn một chút: “Vậy chúng ta thì sao?”

Bước chân anh khựng lại: “Chắc là rất ngoan.”

Trình Tuế Ninh nghĩ nghĩ, cô và Chu Ôn Yến có vẻ đều khá yên tĩnh: “Có vẻ vậy.”

“Muốn có không?” Anh hỏi.

Trình Tuế Ninh nói: “Không biết nữa.”

Anh đặt cô lên ghế, tự mình ngồi bên cạnh cô, đột nhiên gọi: “Cục cưng.”

Trình Tuế Ninh đang chìm trong suy nghĩ, hai giây sau mới mở to mắt nhìn anh.

Anh thấy cô quá đáng yêu, đầu ngón tay ấn lên môi cô: “Chúng ta không vội, em từ từ suy nghĩ, đợi em tốt nghiệp, hoặc đợi em làm công việc em thích, hay là đợi em hoàn thành ước mơ cũng được.”

“Vậy có muộn quá không?” Cô hơi băn khoăn.

“Không muộn đâu, anh muốn ở bên em, những thứ khác đều là phụ thêm, không cần theo suy nghĩ của người khác hay vì tiến độ của người khác mà thay đổi bản thân.”

Trình Tuế Ninh nghe câu nói ấy của anh, lòng như ngâm trong nước ấm, mềm mại mà căng tràn: “Ừm.”

Tối hôm đó, sau bữa ăn, Trình Tuế Ninh vào phòng tắm. Chu Ôn Yến cũng bước theo vào.

Trình Tuế Ninh đưa tay đẩy anh ra, nhưng anh nắm lấy tay cô, nhẹ giọng: “Thật sự không cần anh giúp à?”

Cô hơi ngại ngùng: “Không cần, không còn nghiêm trọng nữa, chỉ là không có sức thôi.”

Anh cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô: “Vậy có thể tắm xong rồi để anh giúp em mặc quần áo và sấy tóc không?”

Giọng cô nhỏ đi một chút: “Đồ lót thì không được.”

“Sao ngủ còn phải mặc đồ lót?” Anh hỏi.

Đồ lót của Trình Tuế Ninh treo ngay trên giá bên cạnh. Hệ thống thông gió trong phòng tắm vẫn chạy, hôm nay cô bị lạnh trong người, dù thời tiết như thế này vẫn phải bật một chút hơi ấm.

Bây giờ cô bị hơi ấm phả vào người, cả cơ thể mềm nhũn, ngay cả trừng mắt với anh cũng chẳng có chút sức lực.

Chu Ôn Yến nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Anh ra ngoài đây.”

“Hả?”

Sao tự nhiên lại ngoan vậy?

Ai ngờ, anh lại nói: “Ninh Ninh, em hư quá.”

Đây là cáo buộc vô căn cứ gì thế?

Trình Tuế Ninh chớp mắt một cái, giây tiếp theo, cô phát hiện ánh mắt anh sâu thêm mấy phần, giọng nói cũng khàn đi, mang theo hơi nóng bị nước ấm và gió ấm thổi vào.

Anh ôm lấy eo cô, lòng bàn tay có chút ẩm, môi chạm lên bờ vai và cổ cô hôn một cái: “Lúc này đừng hành hạ anh nữa, lỡ như anh thật sự không nhịn được thì sao?”

Trình Tuế Ninh bị nụ hôn của anh làm cho cả người run lên, đầu óc như bị mê hoặc, mơ mơ màng màng thốt ra: “Không phải còn cách khác sao?”

Nói xong cô mới nhận ra mình vừa nói gì.

Anh bật cười trầm thấp, môi đang hôn bỗng hóa thành cắn, giọng nói còn nóng hơn cả câu trước, hơi thở cũng vậy, phả lên da cô khiến cô muốn trốn chạy.

Bàn tay anh trượt lên cao một chút, sống lưng cô áp sát vào lòng anh. Cắn dần biến thành nụ hôn, lần xuống sau gáy, rồi đến xương sống mong manh. Khi cô sắp đứng không vững nữa, anh bế cô lên, đặt lên đùi mình, môi lần nữa tìm về môi cô.

Hôn và hôn, hơi thở quyện vào nhau, khiến cô không thể khép miệng, chỉ có thể để mặc anh quấn lấy.

Hơi ấm từ anh như muốn làm cô tan chảy, đầu óc càng thêm mụ mị—

Anh mới khẽ hỏi: “Cách nào?”
 
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 103: Tuần trăng mật



Trình Tuế Ninh định nói là không biết, nhưng tay đã chạm vào mất rồi.

Anh hôn cô sâu hơn vài phần, rồi chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bỗng nhiên khựng lại, kiềm chế mà dừng lại.

Hơi thở của anh phả bên tai cô, trầm thấp và gấp gáp, còn gợi cảm hơn cả những nụ hôn trực tiếp.

Chừng hai ba giây sau, tai và cổ Trình Tuế Ninh đã đỏ rực, lan cả một mảng.

Chu Ôn Yến ôm cô đứng dậy, lòng bàn tay đặt lên hai chân cô đang vòng bên hông anh, vỗ nhẹ một cái: “Ôm chặt vào.”

Cô khẽ run một chút, theo bản năng siết chặt hơn. Chu Ôn Yến một tay ôm lấy cô, tay còn lại mở vòi sen trong phòng tắm.

Nhiệt độ nước được điều chỉnh đến mức thích hợp, anh mới đặt cô xuống, môi cọ nhẹ lên má cô một cách thân mật: “Tắm đi, anh ra ngoài đây. Xong thì gọi anh.”

Trước mắt Trình Tuế Ninh vẫn là một màn hơi nước, sắc đỏ trên da chưa tan hết. Trong làn nước ấm, cô khẽ gật đầu, giọng nói như được anh rót cho nước đường ấm áp, mềm mại và ngọt ngào.

“Dạ.”

Chu Ôn Yến từ phòng tắm bước ra, nhưng không rời khỏi phòng ngủ. Anh đặt laptop lên đùi, vừa làm việc vừa để ý động tĩnh bên trong.

Nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, anh đặt laptop sang một bên, đi đến cửa phòng tắm.

“Xong chưa?”

Bên trong, giọng cô nhỏ nhẹ vang lên: “Chờ một chút, em đang mặc đồ.”

Cô vừa dứt lời, Chu Ôn Yến đã đẩy cửa bước vào.

Trình Tuế Ninh hoảng hốt muốn che người lại, nhưng chẳng biết nên che chỗ nào: “Em bảo đợi một chút mà.”

Anh lấy khăn tắm quấn cô lại, tay lướt xuống dưới: “Mặc xong rồi à?”

Trình Tuế Ninh ngượng ngùng, không cho anh chạm vào, chỉ ậm ừ một tiếng.

“Muốn sấy tóc ngoài kia hay ở đây?” Chu Ôn Yến hỏi.

Trình Tuế Ninh nghĩ một lát, thấy trong phòng tắm nhiệt độ hơi cao quá: “Ra ngoài.”

Chu Ôn Yến bế cô lên, lấy máy sấy đặt trên bồn rửa mặt, rồi đưa cô về phòng ngủ.

Anh ngồi xuống ghế trong phòng, để cô ngồi trên đùi mình. Máy sấy bật ở chế độ gió nhẹ, không quá nóng, từng luồng gió lướt qua.

Trình Tuế Ninh hơi nghiêng đầu, tóc cô chạm vào xương quai xanh của anh.

Anh mặc áo thun cổ rộng, chỉ cần hơi cúi xuống là dễ dàng nhìn vào bên trong.

Ánh mắt Trình Tuế Ninh chợt bắt được thứ gì đó, ngón tay len qua vạt áo anh.

Cơ thể Chu Ôn Yến cứng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Trình Tuế Ninh khẽ xoa nhẹ lên vùng bụng anh. Về thị giác, trông Chu Ôn Yến không vạm vỡ như Hoàng Thần Úy, nhưng từng đường nét cơ thể ẩn dưới lớp áo đều vừa vặn đẹp mắt.

Trước đây, Thẩm Nghi Ôn Dao từng bàn luận trong nhóm về kiểu đàn ông nào thích hợp nhất khi lên giường. Trình Tuế Ninh lặng lẽ đọc cả buổi, dù không có đối tượng nào để so sánh, nhưng cô vẫn cảm thấy Chu Ôn Yến là người thích hợp nhất.

Khí chất của anh rất phức tạp, vừa có sự kiêu ngạo bẩm sinh, vừa có nét nguy hiểm đầy cám dỗ. Làn da anh trắng, mỗi khi kịch liệt nhất, đuôi mắt anh sẽ đỏ lên, sợi dây chuyền lấp lánh trước mắt cô, động tác càng mạnh, anh lại càng hôn cô dịu dàng hơn.

Cô luôn bị anh như thế mê hoặc, không cách nào từ chối.

“Xoa gì thế?” Anh hỏi.

Hàng mi cô khẽ run, đáp: “Có một nốt ruồi.”

“Trước giờ chưa phát hiện ra à?”

“Ừm.”

Chu Ôn Yến vẫn tiếp tục sấy tóc cho cô, những ngón tay len qua lọn tóc mềm mại.

Tiếng máy sấy kêu ù ù bên tai, nhưng đầu óc Trình Tuế Ninh vẫn lởn vởn hình ảnh vừa rồi.

Chu Ôn Yến không biết cô đang nghĩ gì, anh cúi đầu, ánh mắt tập trung vào mái tóc cô, nhưng mỗi khi nói, môi lại vô tình chạm nhẹ lên trán cô.

Lần này cũng vậy, anh nói: “Chẳng phải đã hôn rồi sao?”

Môi anh thực sự lướt qua trán cô rất nhẹ, nhưng cô lại run rẩy dữ dội, đầu ngón tay nóng rực lên.

Trình Tuế Ninh định rụt tay lại, nhưng lại như bị ma xui quỷ khiến…

Hôn rồi sao? Cô lại sờ thử, vô thức tìm kiếm ký ức.

Tóc cô gần như đã khô, Chu Ôn Yến tắt máy sấy, đặt sang một bên, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô.

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh đưa tay vuốt nhẹ má cô.

Trình Tuế Ninh cắn môi, lắc đầu: “Không có gì.”

Ngón tay anh trượt xuống dưới, chạm vào cằm cô, khẽ bóp nhẹ: “Nói dối.”

Cô chớp mi, lại run lên, bởi tay còn lại của anh vừa đánh nhẹ vào mông cô.

Lực không mạnh, nhưng kiểu này chỉ trẻ con mới bị đánh, khiến cô càng đỏ mặt hơn.

Sau khi đánh xong, anh kéo cô lại gần hơn một chút: “Còn muốn nữa không?”

Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, giọng nói đáng thương: “Đừng đánh.”

“Vậy thì Ninh Ninh không được nói dối.”

Anh nói thế, nhưng tay lại không chịu rời đi, còn xoa nhẹ nơi vừa đánh.

Trình Tuế Ninh cảm thấy cơ thể mình càng nóng hơn: “Anh đừng…”

“Đừng gì?”

Cô vùi mặt sâu hơn, toàn thân mềm nhũn, ngay cả muốn cắn anh cũng không có sức: “… Đang nghĩ về anh.”

Chu Ôn Yến khẽ “ừm” một tiếng: “Nghĩ gì về anh?”

Cô nhắm mắt, buông xuôi: “Muốn ngủ với anh.”

Chu Ôn Yến nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói đầy yêu thương và nét cười: “Hư hỏng quá, Ninh Ninh.”

Toàn thân cô đỏ bừng, như thể đã bị nấu chín, chỉ biết vùi đầu vào cổ anh.

Chu Ôn Yến đặt cô lên giường, nụ cười vẫn chưa tắt, thấy cô ôm chặt mình không chịu buông, bèn cười khẽ: “Đừng giữ chặt thế, anh chỉ đi tắm thôi.”

Trình Tuế Ninh lập tức buông tay, trùm kín chăn trốn vào trong.

Anh giữ lấy eo cô, kéo lên một chút: “Ngạt mất.”

“Anh mau đi tắm đi.” Cô thúc giục.

Chu Ôn Yến “ồ” một tiếng nhưng vẫn chưa đi.

Cô len lén mở mắt, thấy anh vẫn nhìn mình, liền vội vàng nhắm lại.

Vì không nhìn thấy, nên cảm giác càng rõ ràng hơn.

Cô biết anh đang ở ngay gần mình, chỉ cách không đến một centimet.

“Đừng giận nữa.”

“Không có giận.” Cô đáp.

Anh “ừm” một tiếng, nghe như đang qua loa cho xong chuyện.

Cô vừa định mở mắt để nói thật sự không giận.

Nhưng ngay lúc đó, giọng anh khẽ thì thầm bên tai—

“Vài ngày nữa được không? Đến lúc đó, Ninh Ninh muốn ngủ thế nào cũng được.”

Trình Tuế Ninh cắn môi, vốn định phớt lờ câu hỏi này, nhưng hai giây sau…

Cô chớp mắt, mở mắt nhìn anh:

“Được.”

Trong mấy ngày tiếp theo, Trình Tuế Ninh không quá bận rộn, cô đã nộp luận văn từ trước. Bách Thanh Nguyên biết cô sắp đi hưởng tuần trăng mật, còn hỏi cô có muốn đi sớm không, có thể duyệt đơn xin nghỉ cho cô.

Lúc mới gặp, Trình Tuế Ninh có hơi e ngại vị sếp lớn này, nhưng theo thời gian, cô nhận ra thầy cũng không nghiêm khắc như lời đồn, ngược lại còn khá quan tâm đến sinh viên.

“Không cần đâu ạ, cảm ơn thầy.”

Bách Thanh Nguyên liếc cô một cái, “Sau khi về, cân nhắc thi nghiên cứu sinh tiến sĩ của tôi đi.”

Trình Tuế Ninh hơi ngớ ra, rồi khẽ gật đầu.

Hôm đó, cô và Bách Thanh Nguyên trò chuyện rất lâu, từ kế hoạch tương lai đến hướng nghiên cứu của mình. Bách Thanh Nguyên là chuyên gia trong lĩnh vực này, đưa ra cho cô nhiều lời khuyên. Thực ra, từ khi nhận được email của Trình Tuế Ninh, thầy đã rất xem trọng cô.

Cô là một sinh viên có tư duy logic tốt, lại rất thông minh. Quan trọng nhất là cô có thể giữ được sự kiên trì. Điều này vô cùng quan trọng, bởi trong ngành này, càng nôn nóng thì càng khó có thành tựu. Dù thỉnh thoảng gặp chuyện, cô vẫn có đôi chút tính khí trẻ con, nhưng lại biết cách điều chỉnh rất nhanh.

Nói xong chuyện học hành, Bách Thanh Nguyên hiếm khi hỏi đến chuyện cá nhân của cô: “Cậu ấy đồng ý chứ? Sau này em sẽ càng bận hơn đấy.”

Trình Tuế Ninh ngượng ngùng cười, gật đầu: “Bọn em đã bàn bạc rồi, anh ấy rất ủng hộ.”

Nhắc đến chuyện này, Bách Thanh Nguyên chợt nhớ đến lần trước mời Chu Ôn Yến ăn cơm.

Khi đó có một người bạn làm trung gian, kéo thầy đến chỗ Giang Tự.

Nhưng Giang Tự nói Chu Ôn Yến không thích nhận những vụ như vậy, bạn của Bách Thanh Nguyên cũng khuyên thầy đừng quá kỳ vọng.

Lúc đó, thầy còn nói với bạn mình: “Kiêu ngạo đến vậy? Chỉ nhận án hỗ trợ pháp lý, đến tiền dâng tận tay cũng không cần?”

Người bạn đáp: “Anh cũng không xem cậu ta là ai à? Có thể không kiêu ngạo sao?”

Không ngờ sau đó Chu Ôn Yến lại nhận lời, khiến thầy khá bất ngờ.

Bách Thanh Nguyên ngước mắt, nhìn Trình Tuế Ninh rồi bỗng nhiên lắc đầu cười. Đúng là, dù cao ngạo đến đâu, ai rồi cũng có điểm yếu thôi.

Trình Tuế Ninh thu dọn đồ đạc, lịch sự chào tạm biệt: “Thầy, em đi đây, tạm biệt thầy.”

Bách Thanh Nguyên nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa văn phòng, ánh mắt vô định hướng ra ngoài cửa sổ. Dưới toà nhà giảng dạy, xe của Chu Ôn Yến đã đợi sẵn.

Người trong xe thấy Trình Tuế Ninh xuất hiện liền xuống xe, vòng tay ôm cô, mở cửa xe cho cô vào, sau đó mới quay lại ghế lái, lái xe đi.

Bách Thanh Nguyên đã quen nhìn đám sinh viên trẻ tuổi yêu đương, nhưng nhìn Chu Ôn Yến như vậy, thầy không nhịn được mà cảm thán: “Chắc phải thích lắm đây.”

*

Kỳ nghỉ của Trình Tuế Ninh khá thuận lợi, nhưng bên này Chu Ôn Yến thì không dễ dàng như vậy.

Anh có quá nhiều công việc cần xử lý, trong thời gian này đã tranh thủ giải quyết tất cả những gì có thể, còn lại đều đổ lên đầu Giang Tự.

Chu Ôn Yến dặn dò: “Vụ này xử vào thứ Tư, cậu xem qua đi, đừng để thua. Nếu không tôi về còn phải kháng án nữa.”

Giang Tự nhìn anh đầy bất mãn: “Độ khó thế này mà tôi cũng thua thì cậu xem thường tôi quá rồi đấy?”

Chu Ôn Yến ngước mắt nhìn anh ta, giọng điệu cực kỳ đáng đánh đòn: “Vậy thì chứng minh đi.”

Giang Tự tức đến mức muốn đòi Chu Ôn Yến tăng lương, nhưng nghĩ lại, hình như mình cũng có cổ phần trong văn phòng luật này nên đành nén giận tiếp tục làm việc.

Anh ta ta cắm cúi xem tài liệu một lúc, rồi chợt thấy không yên tâm, ngẩng đầu nhìn Chu Ôn Yến: “Nhớ về sớm đấy, đừng có mê muội quá mà không muốn về.”

Chu Ôn Yến nhìn anh ta, còn chưa kịp nói gì, Giang Tự đã tiếp lời: “Cậu có thể không muốn về, nhưng Ninh Ninh nhà chúng ta còn phải về kìa, phòng thí nghiệm của cậu ấy cũng bận rộn lắm.”

Chu Ôn Yến nhàn nhạt nhắc nhở: “Em ấy được nghỉ hè rồi.”

“Đệch?” Giang Tự quên béng mất chuyện đó, kêu lên thảm thiết: “Xin cậu đấy, đừng đợi đến khi khai giảng mới chịu về. Văn phòng luật của chúng ta dù nhỏ và tồi tàn, nhưng vẫn cần cậu trụ vững!”

Chu Ôn Yến lười biếng cười khẽ, chẳng trả lời thẳng: “Xem đã.”

Giang Tự cúi đầu than trời: Ông trời ơi! Một công tử ăn chơi có thể sống an nhàn như tôi, tại sao lại tự tìm đường chết mà theo chân Chu Ôn Yến chứ?!

*

Hôm xuất phát, thời tiết rất đẹp.

Tối qua, Trình Tuế Ninh ngủ không ngon, mà Chu Ôn Yến vẫn còn nhớ chuyện tối đó.

Cả đêm anh đều hỏi cô muốn ngủ anh thế nào, Trình Tuế Ninh bị anh dỗ dành, thử đủ kiểu.

Cuối cùng, cô mệt đến mức mí mắt không mở nổi, vậy mà anh vẫn hỏi: “Ngủ đã thoả mãn chưa?”

Trình Tuế Ninh khàn giọng, há miệng nhưng không phát ra tiếng. Anh ôm cô ngồi trên người mình, giữ chặt eo không cho trốn, tay còn lại cầm ly nước, đưa đến miệng cô, cho cô uống hơn nửa cốc nước.

Nước làm dịu cổ họng, giọng cô mới lắp bắp cất lên, nhưng vẫn khàn khàn, lẫn theo chút giọng mũi: “Còn muốn nữa.”

Chu Ôn Yến vừa khẽ động, người cô liền mềm nhũn. Cô ôm lấy cổ anh, vội vàng lắc đầu: “Không phải cái này, là muốn uống nước.”

Anh bật cười trầm thấp, mỗi khi cười, cả người đều khẽ run theo.

Trình Tuế Ninh đưa tay bịt miệng anh: “Cũng không được cười!”

Chu Ôn Yến áp môi vào lòng bàn tay cô, khẽ cắn một cái, rồi lại cầm ly nước đặt lên môi cô: “Bá đạo quá nhỉ.”

Trình Tuế Ninh uống một hớp: “Bá đạo đấy.”

“Ừ, nên mới khiến anh…”

Tim Trình Tuế Ninh đập thình thịch, sợ anh lại nói gì đó, vội vàng cúi xuống hôn anh, tự mình bịt chặt miệng anh.

Đến tận khi trời sáng, nếu không phải vì còn phải ra sân bay vào buổi chiều, chắc Chu Ôn Yến vẫn chưa chịu dừng lại.

“Ngủ một lát không?” Chu Ôn Yến nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đưa tay chạm nhẹ.

Trình Tuế Ninh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ tối qua, có chút trốn tránh anh.

“Em đừng ngủ rồi lại quên mất đấy.” Anh thì thầm bên tai cô, giọng đầy oán trách.

Cái gì chứ!

Trình Tuế Ninh trừng mắt nhìn anh, Chu Ôn Yến bật cười, kéo chăn đắp lên cho cô: “Ngủ đi, tối qua em chưa ngủ mà.”

“Về sau không được như vậy nữa.”

“Như thế nào?” Anh hỏi.

“Như tối qua, cả đêm luôn.”

Anh nhìn cô một lúc, rồi chợt cười: “Chắc là không được đâu.”

“Hả?”

Nhìn đôi mắt mở to của cô, anh nói: “Có lẽ còn phải hơn thế nữa.”

Editor có lời muốn nói:

Thật ra phần Tuần Trăng Mật còn 2 chương nữa mới kết thúc, nhưng có vẻ tác giả đam mê viết ‘HÁT’ nên bị Tấn Giang khóa rồi, mình sẽ cố gắng kiếm nguồn có đăng 2 chương 104,105. Thật sự rất muốn xem độ hot hit của 2 chương ấy thế nào mà lại bị khóa như thế ~~~ Chương 106 đến 113 là phần cấp ba nhé.
 
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 104: Chương 104



Chương bị tác giả khóa, mong độc giả thông cảm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back