Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 25: Chương 25



Nghe những lời này, Thẩm Sơ Ngưng lùi lại hai bước, thất thần ngã ngồi xuống đất.

Nàng ta ngơ ngác nhìn Thẩm Tự Kiên, rồi lại ngơ ngác nhìn những người xung quanh, sau đó nhìn sang ta, đột nhiên sắc mặt trở nên dữ tợn: "Là ngươi... là ngươi! Đúng không! Ta đã thấy lạ rồi, sao cốt truyện càng ngày càng kỳ quái, ngươi đáng lẽ phải c.h.ế.t rồi, sao còn sống được? Rồi cái tên Ninh Viễn Hầu từ đâu chui ra nữa? Tại sao trong nguyên tác không hề có? Thái Tử chỉ nên yêu một mình ta. Hắn biết ta từng rơi xuống hồ, hắn sẽ vì ta mà lấp cái hồ nhà Thẩm gia. Hắn biết ngươi đã đẩy ta, hắn sẽ ném ngươi xuống hồ lấp chung! Hắn biết ta tài hoa hơn người, hắn sẽ cùng ta say sưa ca hát ở Thiên Địa Lâu trước hôn lễ. Chân què của hắn cũng là giả vờ... Không thể như vậy được, không thể như vậy được..."

Thấy nàng ta như vậy, Thẩm Tự Kiên nhíu mày: "Con đang nói nhảm nhí gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến nhị muội muội của con?"

Ta thầm cười lạnh, nhưng vẫn cụp mắt xuống: "Tỷ tỷ bị kích động quá rồi, phụ thân mau gọi lang y đến xem đi."

Cuốn sách mà Thẩm Sơ Ngưng đọc, tên nhân vật và tình tiết đều được chỉnh sửa từ tác phẩm của ta, là một cuốn tiểu thuyết cung đấu tình yêu thuần túy.

Trong cuốn tiểu thuyết đạo nhái đó, hoàng tử ngốc nghếch đáng yêu, tình tiết cung đấu cũng rất ngây thơ. Lật đến chỗ pháo hôi, quả thực là bị ném xuống hồ chôn vùi.

Nhưng đó là tiểu thuyết đạo nhái. Trong nguyên tác, Thái Tử sống không quá năm sau.

Thẩm Sơ Ngưng phát hiện cốt truyện không đúng, điên cuồng tìm ta để tìm cách.

Ta sao có thể giúp nàng ta? Nàng ta còn đang mong chờ Thái Tử ném ta xuống hồ lấp cơ mà.

Thẩm Tự Kiên sợ nàng ta gây chuyện, dứt khoát cấm túc nàng ta trong phòng, phái người canh giữ cả ngày, cho đến khi gả vào phủ Thái Tử mới được ra ngoài.

Thẩm Sơ Ngưng đập cửa phòng, tiếng chửi rủa vang vọng đến tận sân.

"Thẩm Lăng Sương! Đồ tiện nhân! Nhất định là ngươi giở trò quỷ! Ta nói cho ngươi biết, ta mới là nữ chính, ngươi chỉ là vai phụ, ngươi không đấu lại ta đâu! Thái Tử Phi chỉ có thể là ta! Chỉ có thể là ta!"

Thẩm Tự Kiên nhíu mày: "Nếu không phải nhị muội muội của con gả thay cho con vào Đàm gia, con đến cửa phủ Thái Tử cũng không vào được. Ngày thường con hết lần này đến lần khác nhào vào lòng Thái Tử, tranh được vị trí trắc phi đã là may mắn lắm rồi, con còn muốn gì nữa?"

"Phụ thân ơi, tất cả đều là âm mưu, là âm mưu của Thẩm Lăng Sương. Con mới phải là Thái Tử Phi, là nó hãm hại con! Là nó hại con!"

Mọi người nghe mà chẳng hiểu gì, Thẩm Tự Kiên tức giận phất tay áo: "Các ngươi canh giữ đích tiểu thư cho ta cẩn thận, không có lệnh của ta, không được phép bước chân ra khỏi phòng!"

Ta ngoáy ngoáy tai, thản nhiên rời khỏi sân.

Còn chưa về đến sân nhà mình, ta đã thấy Thải Hoàn từ cửa sau chạy về, ta ngạc nhiên hỏi: "Nhanh vậy đã tìm được người rồi?"

Thải Hoàn gật đầu: "Ngày nào ta cũng dẫn người mang Ngọc Chi Xuân đến, phu nhân nhà đó rất thích, nên đã giúp ta nói chuyện."

Nói rồi, Thải Hoản lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp: "Đây là hai thẻ bài của hai cô nương mất tích trong năm nay. Vì chưa báo tử, nên thẻ bài vẫn dùng được, nhưng người kia nói nên dùng càng sớm càng tốt. Sang năm hộ bộ sẽ thống kê dân số mất tích trên diện rộng, lúc đó e là khó khăn đấy."

Ta cầm thẻ bài lên, mỉm cười: "Được, kịp mà."

Đến nước này, Thẩm Sơ Ngưng đành phải chấp nhận thân phận trắc phi mà gả vào phủ Thái Tử. Chưa đầy một tháng sau, Thái Tử lại mở tiệc lớn để nghênh đón thiên kim Ninh Viễn Hầu phủ, Lý Thừa Huyên.

Dù sao cũng là ban hôn ép buộc, mười dặm hồng trang so với lúc Thẩm Sơ Ngưng xuất giá, quả là một trời một vực.
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 26: Chương 26



Nếu không biết Thái Tử này sống không quá năm sau, chỉ nhìn vào sự xa hoa này, Lý Thừa Huyên có vẻ giống nữ chính hơn nhiều.

Chuyện bát quái của Thái Tử cũng chỉ là chuyện phiếm cho vui sau bữa ăn. Thẩm Sơ Ngưng rời khỏi Thẩm gia, đối với ta cũng không còn là mối đe dọa.

Ta lập tức đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền. Nhờ sự quản lý của ta, danh tiếng "Ngọc Chi Xuân" ở kinh thành ngày càng vang xa, thậm chí còn thu hút sự chú ý của thương hiệu hoàng gia.

Ta vốn không bao giờ đến cửa hàng, cũng chưa từng lộ mặt, họ không tìm thấy ta. Thế là họ gửi thiếp mời đến thẳng cửa hàng.

Ta đang xem sổ sách tính toán lợi nhuận mấy ngày gần đây, Thải Hoàn đưa thiếp mời cho ta: "Nếu hợp tác với thương hiệu hoàng gia, sau này tiền thuế sẽ được giảm trừ, nhưng giờ chúng ta lại phải rời đi, thật đáng tiếc."

Tính xong khoản cuối cùng, ta đặt bút xuống, cầm lấy thiếp mời: "Tham thì thâm. Đã thương hiệu hoàng gia muốn bàn hợp tác, chi bằng giao hết cửa hàng cho họ tiếp quản."

"Tiểu thư muốn bán hết cửa hàng cho hoàng gia?"

"Giờ việc buôn bán đang thuận lợi, chắc có thể bán được giá tốt."

Ở kinh thành thêm một ngày cũng là một ngày nguy hiểm. Giờ thương hiệu hoàng gia đã để ý đến chúng ta, chắc chắn Dương Trầm cũng sẽ để ý.

Nếu thương hiệu hoàng gia có ý với "Ngọc Chi Xuân", ta sẽ bán quách đi, bán luôn cả công thức với giá cao. Sau đó, ta sẽ dẫn Thải Hoàn chạy xuống phía nam, mua thêm chút sản nghiệp nhỏ.

Trưa hôm sau, ta che kín mặt bằng mạng che, rồi đánh xe ngựa thẳng đến Thiên Địa Lâu. Thiên Địa Lâu là tửu lâu do triều đình quản lý, ngày thường không chỉ Thái Tử lui tới, cùng với những người buôn bán từ các cửa hàng khác cũng thích đến "nơi tao nhã" này để vui chơi.

Nhưng người làm ăn cũng chia thành nhiều hạng, thiệp mời ghi rõ hẹn ở phòng Thiên Địa Lâu, rõ ràng không phải là một quản lý bình thường đến. Ta không dám chậm trễ, chỉ có thể đích thân đến bàn bạc.

Nhưng khi ta vừa bước chân vào phòng Thiên, lập tức sững người lại. Ngẩng đầu nhìn, nam nhân ngồi ngay ngắn trong phòng mặc bộ cẩm bào tử long, tóc đen búi cao cài ngọc quan khảm vàng, trông vô cùng uy nghi và khí thế.

Sao hắn lại ở đây?

Có lẽ ta đứng chôn chân quá lâu, hắn mới từ từ ngước mắt lên: "Mới có mấy tháng, nhị muội muội đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi."

Ta quay đầu định chạy, nhưng nghĩ lại, nếu mình không bán cho hoàng gia, ai dám mua?

Nghĩ là vì để bán cửa hàng, ta mới cứng đầu bước vào phòng. Theo hiệu lệnh của Dương Trầm, hai hộ vệ áo đen sau lưng hắn lập tức lui ra ngoài.

Dương Trầm uống trà không nói gì, ta liền cúi đầu lấy ngón chân cào đất. Cào một lúc lâu, hắn mới đặt chén trà xuống: "Xem ra ta đã đánh giá thấp nàng rồi, nhị muội muội."

Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng dậy quỳ sụp xuống đất: “Dân nữ xin điện hạ thứ tội!”

“Cứ bình tĩnh, ngồi xuống đi.”

Ta run rẩy nhích người ngồi xuống mép ghế. Dương Trầm vuốt v3 chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh mắt hướng về phía hồ nước xanh biếc xa xa ngoài cửa sổ: “Mới có nửa năm, những thứ đồ trang sức kỳ lạ được các phu nhân quý tộc kinh thành ưa chuộng đã được ngươi biến hóa đa dạng. Hóa ra, nàng, một tiểu thư khuê các chỉ quen với chốn thâm cung nội viện, lại có tài kinh doanh đến vậy. Sao ngày đó ta không nhìn ra nhỉ?”

Trong nguyên tác, Nhiếp chính vương giai đoạn đầu điều tra chứng cứ thái tử cấu kết với địch, bí mật lục soát sổ sách các cửa hàng tư nhân của thái tử. Vô tình thế nào, nữ chính lại bị liên lụy. Từ đây, hai người bắt đầu cuộc chiến đấu trí, kẻ tung người hứng, vô cùng gay cấn.

Nhưng giờ đây, tai họa ập đến thân ta, ta thực sự khó xử. Ta biết rõ kịch bản của nữ chính, nhưng kịch bản của nữ phụ chưa bao giờ đi xa đến vậy. Lỡ lời ăn tiếng nói không cẩn thận, hắn g.i.ế.c mình thì sao? Chẳng phải là đẩy nhanh cái c.h.ế.t sao?
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 27: Chương 27



Mỗi lần đối diện với Dương Trầm, ta đều run rẩy không ngừng. Một lúc lâu sau, ta cắn răng véo mạnh vào đùi mình, gượng cười nói: “Vương gia quá lời rồi.”

Im lặng hồi lâu, Dương Trầm mới lên tiếng: “Ngồi gần đây.”

“Vâng.”

Ta nhích người lên, xích lại gần thêm một chút.

“Gần nữa.”

Ta run rẩy đứng dậy, lại nhích thêm một bước. Có lẽ mất kiên nhẫn, Dương Trầm vươn tay túm lấy cổ áo ta, kéo mạnh cả người ta về phía hắn.

"Nhị muội, ngồi xuống đi."

Ta căn bản không dám từ chối, nghiến răng, đành ngồi lên đùi hắn, sát bên thanh kiếm mềm lạnh lẽo.

"Nếu ta đoán không nhầm, những thứ Thái Tử tặng muội hôm đó, muội đều đã mang đi đổi thành vốn liếng cả rồi đúng không?"

Hơi thở của hắn kề sát bên tai, ngay cả qua tấm rèm che mặt, ta vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trà thoang thoảng. Toàn thân ta cứng đờ như một con chuột nhắt giả chết.

"Vương gia... quả là thần cơ diệu toán."

Hắn nghe ta nịnh nọt, khẽ bật cười: "Bổn vương chỉ tò mò, số tiền đó trong tay nàng, giờ đã sinh lời gấp mấy lần rồi?"

Ta vội vàng trượt khỏi đùi hắn, quỳ xuống đất: "Vương gia minh xét, thiếp thân chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống. Ai ngờ mấy tháng gần đây, cửa hàng lại buôn may bán đắt lạ thường. Thiếp thân e rằng mình không đủ năng lực để quản lý một cửa hàng lớn như vậy. Hôm nay đến đây, thiếp thân muốn bàn bạc với thương hội chuyện sang nhượng cửa hàng."

"Muốn bán cửa hàng?"

"Vâng."

Dương Trầm khom người xuống Hắn đưa tay vén tấm sa mỏng của rèm che mặt ta lên, khựng lại một chút. Ta vừa nhéo đùi, vừa đỏ hoe mắt: "Thiếp thân không biết vì sao Vương gia lại đến mai mối cho thiếu gia Đàm gia, chỉ biết nếu thiếp thân không gả được, phụ thân nhất định sẽ lại bán thiếp thân đi lần nữa. Đây là cách duy nhất để thiếp thân tự lo liệu đường lui cho mình. Xin Vương gia thương xót...Nếu Vương gia có thể tiếp quản toàn bộ cửa hàng, thiếp thân sau này nguyện báo đáp ơn này đến chết."

"Nàng muốn bán bao nhiêu?"

Nghe vậy, ta mừng rỡ ngẩng đầu: "Các cửa hàng khác chỉ cần trả tiền là bán, chỉ riêng Ngọc Chi Xuân, bán những mặt hàng độc nhất vô nhị. Những hàng hóa đó đều là đồ tiêu dùng hàng ngày, công thức lại độc quyền, khắp thiên hạ không nơi nào có được thứ hai. Cửa hàng mỗi tháng lãi khoảng một nghìn lượng bạc. Nếu thương hội muốn mở chuỗi cửa hàng, doanh thu sẽ tăng gấp bội. Lăng Sương không dám đòi hỏi nhiều, tính cả các cửa hàng khác, một giá năm mươi vạn lượng bạc trắng."

Dương Trầm vuốt v3 chiếc nhẫn trên tay, cười: "Ồ! Nghe nàng khoe khoang một hồi, liền muốn ta bỏ ra năm mươi vạn lượng, nhị muội, nàng xem ta là kẻ ngốc sao?"

Ta lại cúi đầu dập đầu: "Vương gia minh xét, nếu Ngọc Chi Xuân không sinh lời, Vương gia cũng chẳng mượn danh nghĩa thương hội đến gặp thiếp thân làm gì. Hiện tại hàng hóa của Ngọc Chi Xuân đang rất được ưa chuộng, một lọ ở kinh thành đã bị đẩy giá lên gấp ba lần so với giá gốc. Xin thứ cho thiếp thân nói thẳng, hiện nay Bắc Cương đang có chiến loạn, nếu thương hội hoàng gia có thể mang mặt hàng này đến các nước khác, hẳn là có thể giải quyết được mối lo quốc khố trống rỗng đang cấp bách hiện nay."

Ta vừa dứt lời, không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Dương Sầm chống cằm nhìn ta chăm chú, khiến ta rợn cả tóc gáy.

Một lúc lâu sau, hắn mới thản nhiên lên tiếng: "Người đâu, mang khế ước lên đây."

Chẳng mấy chốc, một người từ ngoài cửa bước vào, bưng theo khế ước. Dương Sầm cầm bút viết, sau đó đóng dấu của thương hội.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đón lấy khế ước, lướt mắt nhìn qua, rồi sững người. Năm mươi vạn lượng bạc trắng, trả trước hai mươi vạn lượng, ba mươi vạn lượng còn lại sẽ thanh toán vào tháng chín.

"Vương gia, đây là ý gì?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 28: Chương 28



Dương Trầm tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Nàng cũng biết biên cương đang rối ren, hiện tại thương hội chủ yếu dồn tiền cho tiền tuyến, không thể cùng lúc lấy ra nhiều tiền như vậy. Nhưng nàng yên tâm, đến tháng chín mùa thu, khi nhị muội muội lên kiệu hoa Đàm gia,...Khoản tiền cuối cùng đó cũng nhất định sẽ được trả đủ."

Ta trợn tròn mắt. Thấy ta có vẻ không hài lòng, hắn đổi giọng: "Hay là nhị muội muội nghĩ có thương hội nào khác dám bỏ ra năm mươi vạn lượng, nuốt trọn cả cửa hàng lẫn bí phương của muội?"

Ta nghiến răng: "Dân nữ không dám."

Dương Trầm khẽ cười, vung tay áo đứng dậy bước ra cửa: "Nhị muội muội cứ yên tâm, chỉ cần muội làm tốt việc của mình, một xu cũng không thiếu. Tiền đặt cọc sẽ có người mang đến ngay."

Nhìn bóng hắn khuất dần, lòng ta nặng trĩu. Xem ra, trên đường đón dâu tháng chín, Dương Trầm chắc chắn sẽ giở trò. Trong nguyên tác là sơn tặc cướp đường, giờ nghĩ lại, có lẽ không đơn giản vậy. Chẳng lẽ hắn muốn đẩy ta vào chỗ chết, để khỏi trả ba mươi vạn lượng bạc còn lại?

Không lâu sau, người của thương hội mang đến đủ hai mươi vạn lượng ngân phiếu. Một xấp ngân phiếu dày cộm, ta và Thải Hoàn đếm kỹ trước mặt, rồi phát hiện bên dưới hộp gỗ còn có một tấm địa khế. Mở ra xem, thì ra là căn nhà ta mới đặt cọc ở Kha Châu. Lòng ta thắt lại, nhìn về phía cửa.

Một tháng sau, ta ngồi trên xe ngựa chất đầy hành lý, vén rèm nhìn đoàn xe ngựa từ xa chậm rãi tiến đến.

Chu Thịnh vốn đã u uất trong lòng, nay lại nghe tin đồn vị trí thái tử không vững, cơn giận bùng phát, trút hết lên đám thê thiếp trong phủ. Chu Thịnh trong nguyên tác vốn tính tình bạo ngược, cơn giận này không ai tránh khỏi.

Lý Thừa Huyên nhờ có Hầu phủ chống lưng nên không bị tổn hại gì, kẻ gây chuyện như Thẩm Sơ Ngưng ngược lại trở thành bia trút giận. Kết quả không chỉ bị cấm túc, còn bị trói trong sân chịu mấy chục roi, nghe hạ nhân nói phải dưỡng mấy tháng mới có thể xuống giường.

Hiện tại, Lý Thừa Huyên lấy danh nghĩa Thái Tử phi xuất hành cầu phúc cho biên cương, Thẩm Sơ Ngưng thậm chí không được phép đi cùng. Nàng ta đã kết thù với Lý Thừa Huyên, lại bị Chu Thịnh ghét bỏ, có lẽ sẽ bị giam cho đến chết.

Đến khi đoàn xe ngựa khuất khỏi cổng thành, ta mới buông rèm xuống, bảo người đánh xe đi theo. Đoàn người đi về hướng tây, ta lệnh cho người đánh xe xuống khỏi quan đạo thì rẽ hướng bắc.

Dương Trầm biết ta đã định mua nhà ở Kha Châu, tấm địa khế kia chính là lời cảnh cáo ta. Ý là, nếu ta làm điều gì. Dù ta chạy đến đâu, hắn cũng sẽ tìm được ta. Nhưng nếu ta chạy đến Bắc Cương thì sao? Bắc Cương loạn lạc như vậy, dù tay hắn có dài đến đâu cũng không thể với tới.

Nhưng khi đoàn người vừa ra khỏi quan đạo, đột nhiên từ trong rừng cây, vô số hắc y nhân cầm đao xông ra.

"Thích khách! Có thích khách! Bảo vệ Thái Tử phi!"

Khắp nơi hỗn loạn, ta vừa định vén rèm xem xét, thì thấy người đánh xe phía trước đã bị cắt họng. Thấy xe của Lý Thừa Huyên được phủ binh bảo vệ nghiêm ngặt, còn xe của những quý nữ khác đều bị khống chế, ta lập tức nhảy ra khỏi xe, rút trâm cài tóc đ.â.m mạnh vào m.ô.n.g ngựa. Tiếng hí vang vọng khắp khu rừng, chiếc xe phi nước đại, ta vội vàng kéo chặt dây cương, điều khiển xe lao đi.

Trong lúc hỗn loạn, xe ngựa đã đ.â.m vào không ít hắc y nhân, nhưng vẫn có vài kẻ phản ứng nhanh, cưỡi ngựa đuổi theo.

"Tiểu thư, nguy hiểm!"

Hai bên đường tên b.ắ.n ra liên tục, ta không kịp né tránh, Thải Hoàn từ trong xe lao ra, đỡ cho ta một mũi tên.

"Thải Hoàn!"

"Tiểu thư, ta không sao! Chạy đi, tiểu thư mau chạy đi!"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 29: Chương 29



Nhìn mũi tên cắm sâu vào người Thải Hoàn, ta nghiến răng điều khiển xe ngựa phi nhanh qua những hàng cây. Nguyên tác không hề có cảnh này, rõ ràng chỉ là đoàn quý nữ đi cầu phúc, sao lại có thích khách xuất hiện?

"Thải Hoàn, cố gắng lên, lên đường lớn chúng ta sẽ về kinh thành! Về đến nơi là an toàn rồi!"

Thải Hoàn ôm chặt lấy ta, tiếp tục hứng chịu những mũi tên bay tới: "Không, tiểu thư, chạy về phía bắc, chạy về phía bắc! Không thể quay lại! Tuyệt đối không được quay lại!"

"Sao lại không thể? Thải Hoàn, mau vào xe đi, ta về sẽ mời đại phu giỏi nhất cho muội! Muội không thể chết, chúng ta không ai được c.h.ế.t cả!"

"Không... không được..."

Thải Hoàn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mắt trừng lớn: "Tiểu thư sẽ chết, tiểu thư sẽ c.h.ế.t trên đường về nhà phu quân, tuyệt đối không thể quay lại..."

Đầu óc ta bỗng ong lên. Ta chưa từng kể chuyện này với nàng, sao nàng lại biết? Cảm giác cánh tay ướt đẫm, ta nhìn xuống, m.á.u từ n.g.ự.c Thải Hoàn đã thấm ướt nửa vai ta.

"Tiểu thư, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng lên kiệu hoa, trên đường Đàm gia rước dâu... sẽ có sơn tặc..."

Con ngựa bị b.ắ.n tên xuyên cổ, chiếc xe lật nhào. Ta ôm Thải Hoàn bò ra khỏi chiếc xe tan nát, đám hắc y nhân thấy vậy, tiếp tục b.ắ.n tên về phía chúng ta. Ngỡ rằng lần này c.h.ế.t chắc, bỗng một mũi tên từ trên trời lao xuống, b.ắ.n lệch hướng mũi tên kia, ngay sau đó...

Vệ sĩ mang đao xung quanh xông lên, áp sát đám hắc y nhân. Ngẩng đầu lên, ta thấy một thân tử sam quen thuộc trước mắt. Ta không kịp kinh ngạc, vội túm lấy vạt áo người đó, hoảng hốt: "Cứu người, mau cứu nàng ấy!"

Dương Trầm ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn ta: "Người đâu, đưa Thẩm nhị tiểu thư về phủ."

Ta không ngờ, sau khi đưa chúng ta về phủ, Dương Trầm lại lập tức cho gọi ngự y. Cũng nhờ có hắn, Thải Hoàn mới giữ được tính mạng, nghe nói mũi tên chỉ cách tim phổi một tấc, xem như đại nạn không chết. Ta nằm bên giường Thải Hoàn mấy ngày liền, nàng mới uể oải tỉnh lại: "Tiểu thư..."

Ta giữ nàng lại: "Đừng dậy, vết thương chưa lành, phải nằm yên nghỉ ngơi."

Thải Hoàn nhìn ta, nước mắt lã chã rơi: "Tiểu thư, người ngốc quá, vốn dĩ có thể trốn thoát rồi."

Ta lắc đầu. Nếu mới xuyên đến, ta có lẽ sẽ không quá quan t@m đến sống c.h.ế.t của Thải Hoàn. Nhưng ta đã ở đây năm năm, sớm chiều có nhau, ta không thể trơ mắt nhìn nàng c.h.ế.t được. Ta vỗ nhẹ tay nàng: "Ta đã nói sẽ dẫn muội đi ăn ngon uống cay, sẽ không nuốt lời… muội cứ dưỡng thương cho tốt, chuyện trốn chạy chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng sau."

Thải Hoàn mím môi nói: "Ta biết mà, từ khi tiểu thư nói ra những điều đó, ta đã biết tiểu thư không còn giống trước nữa rồi..."

Thải Hoàn kể, nàng ấy sau khi c.h.ế.t đã trùng sinh, sau khi đỡ tên cho Thẩm Lăng Sương, mở mắt ra đã thấy mình ở Thẩm gia, lúc đó ta còn chưa xuyên tới. Nàng ấy biết ta không phải là Thẩm Lăng Sương trước đây, nhưng không dám nói ra, chỉ mong có thể gặp lại ta, dù thế nào cũng phải khuyên nhủ ta đừng gả vào Đàm gia.

Nhưng nàng không ngờ, ta lại không định lên kiệu hoa, năm năm qua chỉ lo tích cóp tiền để trốn đi. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là ta còn muốn mua cửa hàng cho nàng. Những việc ta làm, Thải Hoàn đều thấy rõ, nàng tin rằng kiếp này mọi chuyện sẽ ổn thỏa, cũng không nhắc đến những chuyện sẽ xảy ra sau này. Ai ngờ đến khi sắp trốn đi, vẫn gặp chuyện.

Nhớ ra điều gì, Thải Hoàn nắm lấy tay ta: "Tiểu thư, hôm đó sao lại có thích khách? Rõ ràng chỉ là các tiểu thư thế gia, còn biểu thiếu gia sao lại thành Vương gia? Hôm đó ta còn chút ý thức, nghe thấy các thị vệ đến cứu người đều gọi biểu thiếu gia là Vương gia."

Ta thở dài: "Đừng hỏi nhiều, ta chỉ biết thích khách hôm đó là do Thẩm Sơ Ngưng cấu kết với ngoại tặc gây ra."

Thải Hoàn kinh ngạc: "Đích tiểu thư!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back