Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi

[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 20: Vương gia chẳng là cái thá gì


Vương phi bị treo trên cổng thành ròng rã hai mươi ngày.

Người có làm bằng sắt cũng chịu không nổi cả ngày phơi gió phơi nắng còn chẳng được ăn uống gì.Sáng nay Vương gia đang dạy Bánh Trôi luyện chữ thì nhận được tin mới.Vương phi bị ngất, hiện giờ đang mời đại phu chữa trị.Vương gia cũng không mấy quan tâm việc này, chỉ dặn đừng để y chết mà chừa lại chút hơi tàn, sau đó phất tay áo với thuộc hạ.Người trước mặt vừa lui xuống thì tử sĩ áo đen liền âm thầm xuất hiện chờ lệnh."

Đi xem xem sau khi Vương phi ngất thì người nào lo lắng nhất."

Vương phi này có thể quang minh chính đại thay xà đổi cột mà trong vương phủ không có nội ứng mới thật sự là có quỷ.

Sắc mặt Vương gia lạnh như băng, hắn có thể tính sổ với tên điên nhưng trước hết phải bắt được nội ứng này đã.Có thể tự do ra vào vương phủ kín như thùng sắt của hắn ngoại trừ tâm phúc thì chính là những tôi tớ nhỏ bé không đáng chú ý nhất.——————Trong lòng Vương gia có ngàn vạn suy tính, nhưng cẩn thận mấy cũng bị Bánh Trôi phát hiện.

Bạn nhỏ nào hiểu được nhiều thứ rối rắm như vậy, chỉ nghe thấy cha ngất đi mà phụ thân vẫn thờ ơ, thân thể bé nhỏ hoảng sợ run lên, vừa sợ vừa khổ sở, vành mắt ửng đỏ, che miệng không dám khóc.

Vương gia bên ngoài tất nhiên không phát hiện con trai lớn của mình đang đứng ở cửa phòng sau lưng.Trâu Tiểu An vừa ra bếp nấu nước đường nên ban nãy không nghe được Vương gia dặn dò thuộc hạ, bưng lê chưng đường phèn tới thấy bộ dạng đáng thương của tiểu bảo bối thì xót hết cả ruột."

Sao vậy?"

Trâu Tiểu An đặt khay xuống rồi ngồi xổm bên cạnh Bánh Trôi, giang hai tay ra dỗ dành, "Mau tới An thúc ôm một cái."

Bánh Trôi thút thít nhào vào lòng Trâu Tiểu An, vẫn không dám khóc lớn để phụ thân nghe thấy mà chỉ có thể âm thầm nức nở, cả người run rẩy.Vương gia nghe thấy động tĩnh mới quay lại, hắn nghi hoặc hỏi."

Sao lại khóc?"

"Phụ thân......

Phụ thân, không cần......"

Bạn nhỏ khóc thút thít nói năng đứt quãng, "Không cần...... cha...... và chúng con nữa sao?"

Trâu Tiểu An không chịu nổi con mình khóc thành dạng này, lông mày cũng nhíu chặt, ngữ khí đầy bất mãn."

Vương gia làm gì mà hù dọa tiểu điện hạ như vậy?"

Vương gia tự nhiên bị trách móc nên trong lòng khó chịu, phất tay áo nổi giận."

Đâu phải phụ thân không cần các ngươi, rõ ràng là cha ngươi không cần......"

Vương gia nghẹn họng, hắn nhìn Trâu Tiểu An ôm con lớn tràn đầy quan tâm, con nhỏ trong phòng vừa mới bú sữa no.Thôi thôi, người kia ai cũng cần ai cũng quan tâm, chỉ là không để ý mình thôi."

Vương gia muốn nói gì?"

Vương gia trầm mặc chốc lát, sau đó càn rỡ cười lên."

Không có gì......

Bản vương lúc nào mà chẳng nhẫn tâm vô tình, thay phu nhân mới thì đã làm sao."

Dù sao trái tim phu nhân cũng không dành cho hắn, hắn là cái thá gì.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 21: Vương gia cứ tự nhiên


"Không có gì......

Bản vương lúc nào mà chẳng nhẫn tâm vô tình, thay phu nhân mới thì đã làm sao."

Vương gia vừa thốt ra câu này thì trong lòng đã lập tức hối hận, nhưng giờ hắn đang nổi nóng, có thế nào cũng không chịu hạ giọng.Trâu Tiểu An sửng sốt, chỉ là y trố mắt rất khó phát hiện, y vẫn ôm Bánh Trôi khóc thút thít, vuốt tóc đứa bé rồi mới ung dung lên tiếng."

Đúng vậy, Vương gia là đại anh hùng.

Tất nhiên muốn bao nhiêu mỹ nhân thì có bấy nhiêu rồi."

Đây là sự thật, với thân phận và địa vị bây giờ của Kính Vương, dù hắn vui buồn thất thường tàn bạo đáng sợ thì vẫn có rất nhiều người muốn leo lên giường hắn, cao gầy mảnh mai, châu tròn ngọc sáng, hồn nhiên ngây thơ, nóng bỏng gợi cảm, muốn gì cũng có, bất kể là tự nguyện hay miễn cưỡng, ỡm ờ hay nửa chối nửa mời, chỉ cần Vương gia muốn thì mỹ nhân nhiều như nấm mọc sau mưa.Vương phi đúng là có chút nhan sắc nhưng so với các mỹ nhân muôn hình muôn vẻ thì cũng chẳng có gì nổi trội.Trâu Tiểu An nhíu mày, ý cười thường ngày luôn treo trên miệng cũng biến mất."

Nô tài còn có việc phải làm, Vương gia cứ tự nhiên tìm giai nhân hưởng thụ vui vẻ đi."

Vương gia bị bỏ lại một mình trong sân, tức giận giậm chân."

Lẽ nào lại như vậy!"
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 22: Vương gia tức giận


Chuyện Vương phi bên kia nhanh chóng tra được tin mới.

Sau khi Vương phi treo trên cổng thành bị hôn mê thì người sốt ruột nhất không phải tâm phúc của Vương gia, cũng không phải người hầu nào mà là một đầu bếp trong vương phủ.Người kia nhìn chất phác trung thực, ít nói lại chịu khó.

Vì hầu hạ Vương phi sinh con nên được tuyển vào phủ.

Mấy ngày trước đã về quê, vừa trở lại liền nhìn thấy Vương phi bất tỉnh bị treo trên cổng thành.Đám người hầu vốn đang xếp hàng ở đó chờ lãnh lương, nhưng người kia cũng không cần bạc mà xông ra ngoài bỏ chạy, cả sân người đều thấy rõ rành rành.Vương gia nghe các tử sĩ báo cáo, trên mặt không lộ vui buồn mà chỉ sai nhốt người kia lại, sau đó mệt mỏi cho tất cả lui ra.Đã ba ngày rồi hắn không nói năng gì với Trâu Tiểu An.Từ ngày đó tan rã trong không vui, Trâu Tiểu An ôm con về phòng, ba ngày liền không thèm liếc hắn một cái.

Thấy hắn từ xa liền đi vòng, nếu tránh không khỏi thì cúi đầu vội vàng đi qua, không thèm gọi một tiếng Vương gia, cho dù giả vờ ngoài mặt cũng chẳng buồn làm.Cũng không biết từ đâu lại giận dỗi như vậy, chẳng phải vẫn đang giả bộ làm tôi tớ từ nông thôn đến sao, thế mà đã bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với hắn rồi.Vương gia vừa tức vừa nhịn không được nghĩ tới tên điên của hắn, từ hôm đó xác định Trâu Tiểu An chính là người mình nhớ mong thì hắn liền mượn danh nghĩa tiểu thế tử để sắp xếp chi phí ăn mặc cho Trâu Tiểu An.

Giận thì giận nhưng vẫn lo người này vừa hết ở cữ chưa bao lâu đã không thấy tăm hơi, phiêu bạt lâu như vậy hại thân.Vương gia đứng dậy, lông mày nhíu chặt.Hắn gặp con mình chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ, dù Trâu Tiểu An có giận hắn thì cũng không thể cấm hắn gặp con được.Chẳng phải ngày thường y luôn cằn nhằn mình phải ra dáng phụ thân, gần gũi bọn nhỏ nhiều hơn sao.Cuối cùng Vương gia lấy hết dũng khí đi đến sân sau.Hắn nghĩ xem lát nữa gặp người kia phải dùng ngữ khí gì.Không thể quá ôn hòa được, mình còn tức giận cơ mà.

Nhưng cũng không thể quá hung dữ, mất công tên điên lại ghi thù với hắn.Trong đầu Vương gia suy nghĩ loạn thất bát tao, đến khi đứng trước mặt Trâu Tiểu An lại cứng đờ."

Vương gia đến đây làm gì?"

"Muốn gặp ngươi."

Vương gia ảo não, chậc, nói hớ rồi.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 23: Chúc mừng Vương gia


Trâu Tiểu An ngẩn người hồi lâu, y nghĩ mình nghe nhầm rồi, Vương gia có khi nào nói ngọt với y thế này đâu.

Nên nhớ Kính Vương đánh trận bị mũi tên ghim vào vai cũng tự mình rút ra không rên một tiếng, bảo hắn dịu giọng với ai còn khó hơn lấy đầu hắn.Từ khi thành hôn đến giờ, bao nhiêu năm nay họ gần như không rời xa nhau.

Sớm chiều ở chung, chén bát trong chạn còn có lúc xô nhau chứ nói gì đến hai người, mỗi lần cãi cọ hầu hết là Trâu Tiểu An làm hòa với Vương gia trước, phải pha trò dỗ hắn mới được.

Nếu Trâu Tiểu An không lên tiếng thì hai người phải giằng co vài ngày, đến khi Trâu Tiểu An mặt dày mày dạn chạy đến trước mặt Vương gia chọc ghẹo mới có thể hòa thuận như ban đầu.Vương gia làm anh hùng hảo hán hơn ba mươi năm, làm sao có thể cúi đầu hạ mình một ngày được."

Vương gia mới...... nói gì?"

"Bản vương, bản vương......"

Vành tai Vương gia đỏ ửng, vẻ mặt sượng sùng, hắn đi tới đi lui vài vòng mới chật vật nói, "Ta hỏi ngươi, ái phi của bản vương còn bao lâu nữa mới về?"

Trâu Tiểu An giật mình, giống như cười mà không phải cười nhìn Vương gia."

Vương gia có ý gì?"

Ta có ý gì ngươi rõ ràng nhất!Vương gia tức giận giậm chân, người này biết chắc mình không có cách nào bắt y nên mới không thèm sợ, còn giả vờ giả vịt với hắn nữa."

Ngươi......"

Vương gia khoát tay muốn bốc hỏa, nhưng vừa nhìn thấy vết chai mới nổi trên tay Trâu Tiểu An thì mắt lại cay xè.Bảo bối hắn tỉ mỉ nuôi nhiều năm như vậy, mới lưu lạc ra ngoài chưa bao lâu mà sao đã bị giày xéo thành thế này.Tức giận đến mấy cũng chỉ có thể phất tay áo thở dài."

Ngươi đấy."

"Vương gia thở dài?

Sao thế ạ?"

Trâu Tiểu An cười hỏi, lại là bộ dạng không tim không phổi."

Vì......"

Vương gia nhìn người trước mắt, dáng vẻ này không giống tên điên nhưng nhìn kỹ lại thì đôi mắt kia vẫn như xưa.Chính là người hắn yêu."

Ta......"

"Khởi bẩm Vương gia!"

Gã sai vặt vội vã chạy vào cắt đứt quyết tâm khó khăn lắm mới hạ được của Vương gia.

"Chuyện gì?"

"Bạch công tử tới rồi ạ!"

Vương gia ngẩn người."

Ai cơ?"

"Bạch công tử Bạch Phiêu Phiêu."

Vương gia nhíu mày còn Trâu Tiểu An liếc mắt."

Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia."

Tình cũ của ngươi tới kìa.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 24: Cha dượng tới cửa


Mặc dù số mệnh Vương gia là thiên sát cô tinh nhưng hôn ước lại không ít.

Năm đó khi vừa ra đời, tiên đế liền định hôn ước cho Vương gia và con trai độc nhất vừa đầy tháng của phủ Định Viễn tướng quân, còn cho một cặp ngọc bội long phượng.

Con trai độc nhất của phủ tướng quân cũng là ca nhi xinh đẹp, từ nhỏ đã nhìn ra được sau này nhất định sẽ trở thành mỹ nhân.

Đáng tiếc không cãi được ý trời, hai đứa bé chưa được mấy tuổi thì Định Viễn tướng quân bỏ mạng trên sa trường, ngày hôm sau cả nhà lớn nhỏ đều chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Thế là Vương gia lại được định cho hôn ước thứ hai, đối tượng chính là công tử Bạch Phiêu Phiêu này đây.Bạch Phiêu Phiêu người cũng như tên, bạch y lúc nào cũng tung bay, lả lướt như tiên.Y nhỏ hơn Vương gia sáu tuổi, xét quan hệ họ hàng thì xem như em họ xa của Vương gia.Năm đó lập hôn ước, Vương gia mười sáu còn Bạch Phiêu Phiêu mới mười tuổi, còn chưa chính thức gặp nhau lần nào thì Vương gia đã dẫn binh ra chiến trường, chiến công hiển hách nhưng đồng thời cũng mang tiếng xấu.Ai mà không biết Kính Vương độc ác tàn nhẫn giết người như ngóe, lấy đầu người dễ như trở bàn tay, hôm đó khải hoàn về triều Vương gia mặc áo nhung, mùi máu tanh trên đao kiếm vẫn chưa bay hết, trên mặt còn có vết thương chưa khỏi hẳn.

Ca nhi đang tuổi xuân sắc trong thành đều tranh nhau nhìn Vương gia, sau đó liền bị bộ dạng dữ tợn này dọa sợ gần chết, ai nấy về nhà đều gặp ác mộng ba ngày liên tiếp.Ai cũng biết Bạch Phiêu Phiêu tính tình thanh cao, thích nhất là hoa xuân tuyết trắng, nhất định sẽ nhìn không quen mãng phu quân đội, hôm đó y chờ đại quân về thành, thấy dáng vẻ của Vương gia thì khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, về nhà liền sốt cao, chưa đầy mấy ngày đã liều chết từ hôn khiến dư luận xôn xao, phố lớn ngõ nhỏ đều biết Vương gia có bộ dạng La Sát, ngay cả ca nhi đã định hôn ước đều không muốn gả cho hắn, truyền tới truyền lui, đúng là nửa phần mặt mũi cũng không chừa cho Vương gia.Cũng may lúc đó Vương gia bận rộn đủ việc, lại thêm tiên đế băng hà tân đế lên ngôi, không rảnh tính sổ với từng người mà chỉ giải trừ hôn ước qua loa rồi thôi.Qua nhiều năm sau, Vương gia mới kết hôn với con thứ không được sủng ái của Hầu phủ, có thể nói là biến đổi bất ngờ.Còn công tử nhà họ Bạch này bao nhiêu năm rồi vẫn chưa gả được ra ngoài, Đông gia chướng mắt, Tây gia xem thường, cứ lần lữa mãi, con trai Vương gia đã biết đọc biết viết mà vẫn chưa có người nào hỏi cưới y.

Mấy ngày trước nghe nói ca nhi công tử nhà họ Bạch này lại đổi ý muốn gả vào phủ Vương gia, dù làm thiếp cũng chịu.

Nghe nói của hồi môn đã chất đống trong nhà, chỉ còn chờ Vương gia đến khiêng nữa thôi.——————Bạch Phiêu Phiêu từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ trước mặt."

Khoai tây nhỏ, ngươi chặn đường ta làm gì?"

Bánh Trôi chống nạnh không cho y vào."

Ngươi là ai?"

Bạch Phiêu Phiêu cười lên đẹp như núi băng tan chảy."

Ta tới đây làm cha dượng ngươi.

Không cho ăn không cho mặc, nhốt ngươi và đệ đệ vào kho củi, cả ngày lẫn đêm giặt đồ nấu cơm cho ta......"

Y ngồi xổm xuống ngang bằng Bánh Trôi rồi nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ cười toe toét, "Ngươi có sợ không hả?"
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 25: Vương gia phụng phịu


Bánh Trôi bị dọa sợ nhưng tự nhận mình là đại hài tử dũng cảm kiên cường, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện khóc nhè.

Vậy nên dù hai mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích, như thể chỉ cần bất động thì có thể dùng thân hình bé nhỏ dọa kẻ bắt nạt mình bỏ chạy.

"Ê, sao lại muốn khóc rồi."

Bạch Phiêu Phiêu véo khuôn mặt mềm mại của Bánh Trôi, sức lực đứa nhỏ cũng không lớn nên tha hồ bóp véo, y cười lên, đôi mắt cong cong, "Lá gan nhỏ vậy sao?"

"Làm càn!"

Vương gia vừa đi tới liền thấy con mình bị người ta bắt nạt, tức giận không chịu được.Nghe hắn mở miệng, Bạch Phiêu Phiêu mới buông tay đứng dậy.

Bạch Phiêu Phiêu bị Vương gia la rầy cũng chẳng để ý chút nào, vẫn là bộ dạng cười đùa tí tửng."

Biểu ca ~~~"Y uốn giọng gọi người, thanh âm nũng nịu mềm mại, giậm chân đi tới bên cạnh Vương gia, đưa tay muốn túm góc áo Vương gia, túm hụt cũng không nhụt chí mà vẫn tiếp tục nũng nịu."

Nghe nói biểu ca treo chính thê lên cổng thành lâu lắm rồi mà sao chưa tới cưới ta?"

Bạch Phiêu Phiêu bày ra vẻ mặt vừa vô tội vừa thẹn thùng, "Biểu ca không rước ta qua cửa thì ta phải chờ đến khi hoa tàn ít bướm đấy nha."

Vương gia nhíu mày phất tay áo như đuổi ruồi."

Nói nhảm gì thế."

Bạch Phiêu Phiêu lui lại mấy bước, đúng lúc nhìn thấy Bánh Trôi tủi thân nhào vào lòng Trâu Tiểu An, y kinh ngạc trợn mắt nhìn, phủi tay hoảng sợ nói."

Biểu ca ngươi làm cha mà còn không bằng người ta nữa kìa."

Y hăm hở đi tới, bình tĩnh nhìn Trâu Tiểu An rồi lại cười phá lên, thanh âm cũng không còn nũng nịu như ban nãy."

Ái chà, ta còn tự hỏi sao Vương gia lại treo vợ lên trời chơi với diều, thì ra là có tình mới nha."

Bạch Phiêu Phiêu cười với Trâu Tiểu An, "Hèn chi biểu ca không chịu cưới ta vào phủ, thì ra là thích dạng ca nhi này sao."

Vương gia hết sức đau đầu vì mồm miệng lanh chanh của Bạch Phiêu Phiêu nhưng không làm gì được y."

Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?"

"Quang minh chính đại chút đi, đây không phải tiểu tình nhân ngươi nuôi trong phủ thì là gì?"

Vương gia nhìn Bạch Phiêu Phiêu liền phiền lòng."

Đây chỉ là người thuê vào chăm tiểu thế tử thôi."

"Làm thuê?"

Bạch Phiêu Phiêu bật cười, cảm thấy Vương gia đang khinh bỉ nhà y không thuê nổi người hầu, "Vương gia đúng là giàu có thật đấy, người làm thuê đều dùng gấm hoa tơ vàng may áo, so với áo Vương gia còn đắt hơn."

Trên mặt Vương gia nóng lên, mấy ngày trước biết chắc Trâu Tiểu An chính là tên điên của hắn nên vụng trộm tăng chi phí ăn mặc cho người ta, cũng may Trâu Tiểu An vô tư không để ý, ai ngờ Bạch Phiêu Phiêu lại nói huỵch toẹt ra.Vương gia nghẹn họng không nói nên lời."

Ngươi mà còn ăn nói bừa bãi nữa thì bản vương sẽ phái Lâm Phó đi phòng thủ biên quan."

Lần này Bạch Phiêu Phiêu biến sắc, tức giận giậm chân."

Nếu ngươi bắt hắn đi thì ta sẽ ở lì trong phủ ngươi cả ngày lẫn đêm không đi!"

Y vừa tức vừa tủi thân, "Hắn chính là đồ đầu gỗ!

Ta sắp thành thân mà hắn cũng không nóng lòng!

Hồi môn ta đã chuẩn bị xong mà hắn cũng không chịu nói một câu muốn cưới ta!"

Đây là lần đầu Trâu Tiểu An thấy rõ dáng vẻ Bạch Phiêu Phiêu, trước đây y chưa từng gặp ca nhi công tử Bạch gia, lúc gần sinh con mới nghe nói công tử nhà họ Bạch muốn gả vào vương phủ làm thiếp, Vương gia từ chối cho ý kiến về chuyện này, Trâu Tiểu An cũng không hỏi nên cứ thế qua đi.Bây giờ gặp tận mặt, Bạch công tử quả nhiên là một người vi diệu.Trâu Tiểu An cười đến híp mắt, ôm Bánh Trôi nói xen vào."

Bạch công tử yên tâm, Vương gia mạnh miệng mềm lòng, nhất định sẽ không để ngài chịu ấm ức đâu."

Vương gia vuốt ngực một cái, tên điên này sao cứ xấu tính như vậy?Rốt cuộc có tim hay không!
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 26: Trâu Tiểu An yêu diễm lẳng lơ


Bạch Phiêu Phiêu chạy tới cửa là để nhờ Vương gia ban hôn cho Lâm Phó.

Tên đầu gỗ này sống chết không chịu cưới y, xem ra chỉ có Vương gia miệng vàng lời ngọc hạ lệnh mới có thể bắt Lâm Phó rước y về nhà."

Chuyện nhân duyên phải cam tâm tình nguyện mới được."

Vương gia hiếm khi nhiều lời như vậy, "Nếu không dù bản vương trói người lại đưa lên giường ngươi thì có thể thế nào?

Không phải của ngươi thì sớm muộn gì cũng bỏ trốn thôi."

"Không cần Vương gia nhọc lòng, nếu ngài thật sự đưa được Lâm Phó lên giường ta thì muốn ta ngày ngày thắp ba nén nhang tạ ơn ngươi cũng được, ngày lễ ngày tết sẽ đốt vàng mã, cúng vàng thỏi thật lớn cho ngươi tích âm đức."

Trâu Tiểu An nghe Bạch Phiêu Phiêu nói xong thì cười lén, bị Vương gia bắt quả tang.Người ta trêu chọc tướng công của ngươi mà ngươi còn cười à!Cũng may thân thể Vương gia khoẻ mạnh, nếu không chắc đã thổ huyết từ lâu."

Trâu Tiểu An, ngươi cười cái gì!"

Trâu Tiểu An trừng mắt nhìn, miễn cưỡng đè nén ý cười rồi nói."

Ta tình nguyện giúp Bạch công tử, nhưng chẳng hay ngươi và Lâm Phó là cơ duyên thế nào?

Ta sẽ hốt thuốc đúng bệnh."

"Ngươi?"

Bạch Phiêu Phiêu nhíu mày không mấy tin tưởng, "Ngươi làm được sao?"

"Bạch công tử cứ đùa."

Trâu Tiểu An quả thực mặt dày vô sỉ, "Tiểu nhân cái khác thì không biết nhưng quyến rũ nam nhân lại biết chút ít, nếu không......"

Trâu Tiểu An nhìn thoáng qua Vương gia."

Vì sao Vương phi bị treo cao trên thành mà tiểu nhân trong phủ lại được ăn sung mặc sướng thế này chứ."

Trâu Tiểu An vốn đoan chính mà thốt ra một câu như vậy đúng là tự chụp mũ yêu diễm lẳng lơ cho mình.Thế mà Bạch Phiêu Phiêu chẳng hề thấy kỳ quái mà còn nhún nhường nói."

Vậy kính xin tiên sinh chỉ giáo!"

Vương gia còn có thể làm gì?

Vương gia tức á!Chẳng phải đã nói quyến rũ nam nhân sao?

Tới luôn đi!Đang chờ ngươi đến quyến rũ đây!
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 27: Không liên quan đến Vương gia


Vương gia không có hứng thú với chuyện Trâu Tiểu An dạy Bạch Phiêu Phiêu quyến rũ nam nhân, trong lòng hắn khó chịu, nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ nhưng vẫn ấm ức không chịu được.

Trâu Tiểu An đúng là vô tâm, không muốn nói chuyện với hắn mà chỉ biết đáp lời người khác.Dứt khoát đi dỗ con cho xong.Tiểu ca nhi nhà hắn vốn nhát gan như mèo, bị bắt nạt liên tiếp mấy ngày nay e là đã khóc thầm bao lần.Vương gia đứng dậy, cũng không ai để ý hắn, cứ thế đi ra sân sau.Lúc nãy Bánh Trôi bị Bạch Phiêu Phiêu hù dọa, được Trâu Tiểu An dỗ dành về phòng chơi, không biết giờ đã đỡ hơn chưa.Vương gia thường ngày nhìn không giống người cha đáng tin cậy nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn có bọn nhỏ, hắn bước đi vội vàng, chỉ sợ con mình đã khóc đứt hơi.Kết quả thế nào?Bánh Trôi chẳng những không khóc mà còn hào hứng ngồi xổm trong hố nghịch cát.Đột nhiên vui vẻ như thế chẳng giống con hắn chút nào."

Tiểu Nguyên?"

"Phụ thân!"

Bánh Trôi vui vẻ đứng dậy phủi tay, "Phụ thân tìm con có chuyện gì ạ?"

Vương gia nghẹn lời, chẳng lẽ hắn lại nói ta tới xem con có khóc không, khóc lớn chừng nào, có muốn mời thái y không?Hắn không thể.Nhưng Vương gia vẫn không hiểu tại sao Bánh Trôi nhà hắn lại đột nhiên biến đổi như thế.

Mấy ngày trước vì tên cha giả mạo kia ngất đi mà kêu trời trách đất, khóc đến chết đi sống lại trong lòng Trâu Tiểu An.

Sao chỉ mới mấy ngày mà ngay cả Bạch Phiêu Phiêu nói y là cha dượng cũng không thèm để tâm, Vương gia cảm thấy có chỗ kỳ quặc."

Tiểu Nguyên......"

Vương gia suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Cha con đâu?"

Bánh Trôi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn lộ vẻ mờ mịt."

Cha ở ngay phòng trước mà......

Phụ thân mới từ phòng trước tới, sao còn hỏi con nữa ạ."

"Phòng trước làm gì có cha con, rõ ràng chỉ có......"

Bạch Phiêu Phiêu và Trâu Tiểu An.Bánh Trôi vội vã bịt miệng lại, ngay cả tay bẩn cũng không để ý.Toi rồi toi rồi, đã hứa với cha sẽ không nói với phụ thân, thế mà bị lộ tẩy rồi."

Tiểu Nguyên, con nói cho phụ thân nghe."

Đầu ngón tay Vương gia cũng căng thẳng, "Con biết Trâu Tiểu An là cha con từ lúc nào?"

Bánh Trôi sợ sệt."

Phụ thân tức giận sao?

Phụ thân đừng tức giận mà."

Vương gia nặn ra một nụ cười giả tạo."

Phụ thân không giận, con cứ yên tâm nói."

Bánh Trôi tưởng thật mới buông tay ra rồi lí nhí kể lại."

Lần trước cha giả kia té xỉu, con không biết hắn là giả nên khóc ầm ĩ......

Cha đau lòng con nên ban đêm lén nói cho con biết.

Cha còn dặn con giữ bí mật đừng nói cho người khác biết, đặc biệt là......

đặc biệt là......"

Đặc biệt là phụ thân.Vương gia tức giận đến run lên, chỉ hận không thể đối chất với Trâu Tiểu An ngay tức khắc.Quả nhiên chỉ có con cái mới là bảo bối trong lòng, còn hắn là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.——————Trâu Tiểu An vẫn chưa biết mình bị lòi đuôi, sau khi đuổi được Bạch Phiêu Phiêu đi thì tâm tình phơi phới.

Trâu Tiểu An vui vẻ nghĩ Vương gia nhà hắn mặc dù chẳng nói được lời nào hay ho nhưng chung quy vẫn không muốn cưới người khác vào cửa.Y và Vương gia thành thân bảy tám năm trời, câu nghe được nhiều nhất chính là Vương gia nói y làm càn.

Ngay cả khi dư luận xôn xao Vương gia cưng chiều y thì cũng chưa từng nghe Vương gia nói thích y.

Tuy ai cũng nói y và Vương gia thắm thiết quấn quýt nhưng phần lớn đều là giả vờ giả vịt bên ngoài, đóng cửa về nhà thì hầu hết thời điểm là y mặt dày mày dạn chủ động, Vương gia còn lạnh nhạt chọc gai y vài câu mới chịu ôm ấp thân mật.Trâu Tiểu An vốn cũng không để ý Vương gia có bao nhiêu tâm ý với mình.Y vốn là nương tử gả thay, chỉ mong ăn ngon mặc đẹp, tiện thể vớ được một tướng công uy phong dũng mãnh, mỗi ngày được tẩm bổ hồng quang đầy mặt đã tốt lắm rồi, đâu còn mơ ước chi xa vời.Ai ngờ lòng người dễ thay đổi, càng thay đổi càng tham lam.

Sau khi y bị người ta ép buộc ra đi, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là đại nạn không chết tất có hậu phúc mà là không biết mình rời khỏi vương phủ nghiêm ngặt kia còn có tư cách trở về nữa không.Y không phải công tử ca hào môn vọng tộc mà chỉ là dân thường, ngay cả nghề nghiệp đàng hoàng cũng không có, chỉ sợ Vương gia hay bắt bẻ sẽ không chấp nhận y.Trâu Tiểu An nghĩ.Vương gia có phát hiện ra y đã lén rời đi không?Vương gia có tra ra y vốn là kẻ giả mạo không?Vương gia không còn trở ngại là y có phải sẽ lập tức đi nạp thiếp không?Trâu Tiểu An trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn thu xếp hành lý trở lại vương phủ, dựa vào làm thuê để vào phủ một lần nữa.Dù sao y vẫn còn mấy đứa con không bỏ được.Chẳng liên quan gì tới Vương gia hết.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 28: Vương gia vạch trần


Trâu Tiểu An tiễn Bạch Phiêu Phiêu rồi ung dung đi tới sân sau.

Vừa vào cửa không thấy con trai đâu, chỉ thấy Vương gia ngồi một mình trên ghế trầm mặc không nói."

Vương gia?"

Trâu Tiểu An có chút kỳ quái, "Vương gia làm gì vậy......

Sao lại im lặng ngồi đây?"

"Trong Vương phủ có mấy người hầu mới tới, cũng từ thôn Trâu Gia đến......"

Trâu Tiểu An cười tủm tỉm đáp."

Vậy sao, chắc là bạn bè của tiểu nhân trong thôn ấy mà, tối nay đi gặp một chút."

"Đúng là bọn họ quen biết Trâu Tiểu An."

Vương gia nhìn y, sắc mặt trong tối không thấy rõ lắm, "Còn có mấy người là chủ nợ của Trâu Tiểu An nữa."

"Vậy à!"

Trâu Tiểu An gãi đầu lộ ra vẻ ảo não, "Trước kia ta sống không đàng hoàng lắm, ăn trộm mấy lần, ngại quá."

"Ngươi nợ tiền đánh bạc, bản vương làm sao có thể yên tâm giao phó tiểu điện hạ cho ngươi trông nom đây?"

Sắc mặt Vương gia khó coi, "Tửu sắc cá cược, bất kể dính vào cái nào cũng là tai hoạ ngầm.

Nể tình ngươi mấy ngày trước dụng tâm vất vả, bản vương sẽ miễn tội cho ngươi, lấy tiền công rồi tìm việc khác đi."

Trâu Tiểu An không cãi lại được, ngập ngừng mấy lần, cuối cùng chỉ có thể xin lỗi."

Tiểu nhân biết lỗi rồi, tạ ơn Vương gia nhân từ, nô tài cút ngay đây, không làm chướng mắt ngài nữa."

Y xoay người rời đi, đúng là một chút lưu luyến cũng không có.Trong lòng Vương gia đắng chát khó tả, vung tay áo đóng sập cửa phòng chặn đường Trâu Tiểu An."

Vương gia?"

Vương gia đứng lên đi từng bước về phía y."

Chắc ngươi cũng biết Trâu Tiểu An ở thôn Trâu Gia đánh bạc quỵt nợ đã bị đánh chết, bây giờ cỏ trên mộ cao gần ba thước rồi."

"Ta......"

Trâu Tiểu An nhìn Vương gia đứng đối mặt với y, ấp úng không nói nên lời, y chưa từng thấy Vương gia suy sụp tinh thần như vậy nên trong lòng bỗng nhiên chua xót.Vương gia nhìn Trâu Tiểu An sững sờ kinh ngạc, đưa tay ôm y vào lòng, đến khi dùng cánh tay khóa chặt người này, người mình ngày nhớ đêm mong bây giờ thật sự ở trong ngực, hắn mới thở dài một hơi."

Bảo ngươi đi thì đi, bình thường sao không thấy ngươi nghe lời như vậy?"

Trâu Tiểu An nép trong ngực Vương gia không dám giãy giụa, chỉ vì bàn tay y đặt trên ngực Vương gia đột nhiên có một giọt lệ nóng hổi rơi xuống."

Vương gia......"

"Cải trang thay tên đổi họ về phủ chỉ vì tránh ta đúng không."

Vương gia không cho Trâu Tiểu An ngẩng đầu, cố ý che giấu sự yếu đuối của mình.

"Ngươi đau lòng Nguyên nhi còn nhỏ không có chỗ dựa, đau lòng Tề nhi không ai chăm sóc, dù có gian khổ cũng muốn trở về tự mình chăm sóc tụi nhỏ.

Nhưng ngươi...... chúng ta làm vợ chồng bảy năm gặp phải biến cố này, trong lòng ngươi không xót ta chút nào sao?

Con cái quan trọng, còn ta đây là cái gì, mọi người đều nói Kính Vương ta độc ác tàn nhẫn, ta thấy ngươi mới là lòng dạ sắt đá."

Vương gia càng nói càng ôm chặt hơn, như chỉ sợ buông tay ra thì người này lại chạy mất."

Nếu ngươi cảm thấy vi phu kém cỏi, chỉ cần ngươi nói thì vi phu sẽ sửa......"

Vương gia thì thào bên tai Trâu Tiểu An, gần như đang cầu xin."

Đừng bỏ ta đi, ta chịu không nổi."
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 29: Vương gia bị nắm thóp


Vương gia đã bao giờ chật vật đến mức này đâu?

Cho dù năm đó cửu tử nhất sinh suýt mất mạng ở sa trường, hắn bị trọng thương ngã gục thì cũng chưa từng rơi nước mắt.Trong lòng Trâu Tiểu An như bị dây gai siết chặt, nhất thời đau đến thấu xương, chóp mũi cũng cay xè.Nam nhân này tính tình thối mặt cũng thối, nhưng nói thật là những năm qua chưa bao giờ bạc đãi y.

Lúc thành thân tuy lạnh nhạt nhưng chưa từng cắt xén chi phí ăn mặc của y, sau này y cứu mạng hắn liền hoàn trả gấp trăm nghìn lần, ăn ở đều ở mức cao nhất, sau khi có Bánh Trôi lại càng chu đáo tỉ mỉ với y hơn, ngay cả khẩu vị ăn uống trong nhà đều chiều theo sở thích của y.Trâu Tiểu An nghĩ mình cũng kỳ quái.

Trước đây còn giận người này mạnh miệng, một câu cũng không chịu thua, xưa nay toàn bắt mình ăn nói khép nép làm hòa trước.

Nhưng bây giờ hắn thật sự hạ mình, thậm chí còn rơi nước mắt mà trước kia chính hắn chê bai vô dụng nhất, Trâu Tiểu An lại thấy không nỡ.Kính Vương người cứng xương thẳng, thà gãy chứ không cong, trước kia sao mình lại cứ bắt hắn khom lưng chứ.Trâu Tiểu An ngẩng đầu, nép trong ngực Vương gia cố gắng giơ tay lên ôm lấy khuôn mặt tuấn tú mà Vương gia không muốn y thấy."

Vương gia......"

Trâu Tiểu An cố gắng lau nước mắt cho Vương gia nhưng bị Vương gia nghiêng đầu né tránh.

Y đành phải dỗ dành tướng công như con, "Cha Nguyên nhi à, ngươi đừng làm ngơ ta nữa được không?

Ta sai rồi, ta sai rồi.

Ta là người xấu nhất trên đời, ngươi đừng đau lòng......

Ta giải thích với ngươi có được không."

Vương gia hừ lạnh một tiếng, vẫn không chịu nhìn y."

Ta thấy ngươi chẳng có chút thành tâm hối cải nào cả!"

Hắn càng nói càng tức, lửa giận bốc lên đầu xông ra ngoài, buông tay hờn dỗi nói."

Nếu ngươi chê ta không tốt thì ngươi đi đi!"

Trâu Tiểu An suýt bật cười, Vương gia nói ngọt sợ là chưa được ba câu.

Nếu y đi thật thì e rằng người này lại phải khóc mất thôi.

Y cố ý giả bộ như bị Vương gia đẩy một cái, ngửa người ra sau té phịch xuống đất, nhìn hết sức vụng về."

Ui da!"

Vương gia vô thức muốn đỡ y nhưng chợt nhận ra người này lại bắt đầu diễn trò nên đứng im, chỉ bảo y: "Tự đứng dậy đi."

Trâu Tiểu An chơi xấu, ôm chân lầm bầm."

Dậy không nổi, chân ta đau."

"Ngươi bớt giả vờ giả vịt đi."

Tuy Vương gia nói thế nhưng lại không nhịn được muốn đỡ y."

Thật đó, sợ là bệnh cũ của ta tái phát rồi."

Trâu Tiểu An tiếp tục than vãn, "Ngươi không biết đâu, lúc ấy bọn hắn muốn dìm ta chết đuối, tên khốn kia còn chôn ta nữa, nếu không phải ta biết đào thì chỉ sợ đã chết ngạt dưới đất rồi.

Ta dùng tay không đào đất chui ra khỏi nghĩa địa, lúc đó còn bị trẹo chân đau lắm."

Vương gia xoay người bỏ đi.Trâu Tiểu An vô cùng tủi thân."

Ngươi đi đâu thế!"

Y vô duyên vô cớ gặp đại nạn, người này không đau lòng y thì thôi, nghe cũng không chịu nghe đã muốn bỏ đi sao?Ngay cả cọng tóc của Vương gia đều muốn bốc lửa."

Ta đi lăng trì hai tên súc sinh kia!"

"Quay lại đây!"

Trâu Tiểu An một tay kéo đai lưng Vương gia, một tay xé lớp da giả dịch dung trên mặt, "Đừng nóng nảy......

Ngươi ôm ta một cái trước đã."

Hai mắt Vương gia đỏ ngầu, nhớ thương lâu như vậy tên điên rốt cuộc không giả ngây giả dại nữa, hắn cũng lười nghĩ tới lũ cầm đầu kia, đi tới ôm người lên.Trâu Tiểu An vòng tay qua cổ Vương gia, ngoan ngoãn kẹp eo hắn."

Vi thê ở bên ngoài chịu khổ, khổ nhất là đêm ngày nhớ nhung phu quân, muốn được phu quân hôn hôn."

"Cuồng ngôn."

Vương gia mắng y, bế người lên giường rồi cúi xuống hôn đến chết đi sống lại."

Phu quân đừng gấp."

Trâu Tiểu An gỡ cổ áo bị cọ xộc xệch, "Vi thê khó chịu."

Vương gia hốt hoảng."

Có phải lúc nãy ngã thật rồi không?"

Trâu Tiểu An đưa tay ôm hắn, tủi thân tội nghiệp."

Chỗ ấy của ta trướng quá......

A!

Ngươi kéo nhẹ chút, quần áo quần áo......"

Vương gia ngứa răng.Đúng là chết trong tay tên điên này mà!
 
Back
Top Bottom