Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân

[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
20


Hành lý của Chẩm Lập Phong rất đơn giản.

Lần này đi công tác hai ngày nên chỉ cần đem mấy bộ đồ là đủ rồi.

Vệ Tiểu Thảo không hề nhận ra mình lấy đồ nhanh đến mức nào, cư như cậu rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà, ngay cả đồ vệ sinh cá nhân cũng có thể dễ dàng tìm ra từ ngăn kéo nhỏ.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu mở tủ quần áo trong phòng ngủ Chẩm Lập Phong.

Hành lý của Vệ Tiểu Thảo luôn cất trong túi vải cậu đem tới, từ ngày đầu tiên đến đây cậu đã chuẩn bị tinh thần cuốn gói ra đi bất cứ lúc nào.

Trong tủ ngoài quần áo Chẩm Lập Phong còn có một nửa trang phục cỡ nhỏ không dành cho alpha.

Chúng vẫn được xếp đầy ở đó như thể chủ nhân chưa hề rời đi.

Nhưng cũng có ý nghĩa gì đâu, rõ ràng đã ly hôn rồi còn gì.

Vệ Tiểu Thảo hờ hững chọn ra mấy bộ cần mặc rồi đóng ập cửa tủ.

Cậu kéo vali Chẩm Lập Phong đón xe đến công ty, mấy nhân viên lễ tân vừa thấy cậu thì sững sờ tại chỗ.

"Giám đốc Vệ!

Ngài tới rồi......"

Vệ Tiểu Thảo gật đầu rồi giao vali cho họ.

"Đây là hành lý của giám đốc Chẩm, phiền các cô đưa cho anh ấy, tôi đi trước đây."

Cậu đi cũng nhanh như lúc đến, khi Chẩm Lập Phong vội vã lao ra thang máy thì đã không thấy bóng dáng Vệ Tiểu Thảo đâu nữa.

"Giám đốc Chẩm, hành lý của ngài đây."

Lễ tân giao đồ lại cho anh, "Giám đốc Vệ mới đưa tới đấy ạ."

Chẩm Lập Phong cố nén sự hụt hẫng trong lòng rồi mỉm cười gượng gạo.

"Cám ơn."

"Giám đốc Chẩm khách sáo rồi."

Lễ tân do dự hỏi, "Giám đốc Vệ nghỉ ngơi lâu vậy đã khỏe hơn chút nào chưa......

Khi nào ngài ấy mới đi làm lại ạ?"

"Cám ơn đã quan tâm, cậu ấy khỏe nhiều rồi."

Chỉ là vẫn không chịu nhớ ra anh thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
21


Chẩm Lập Phong làm việc luôn nhanh gọn dứt khoát, anh sốt ruột muốn về nhà sớm, nếu không phải đối tác đã tan sở thì anh chỉ hận không thể giải quyết rốt ráo ngay trong đêm rồi chạy về ngay.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, Chẩm Lập Phong đành phải nhẫn nại chờ thương thảo với đối phương.

"Giám đốc Chẩm, mong lần này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Hôm nay đại diện cho đối tác đến gặp anh là một tiên sinh omega lịch thiệp.

Bàn xong chuyện chính, hai người còn tán gẫu vài câu trên bàn ăn.

Đến khi từ biệt, chồng tiên sinh omega dẫn con đến nhà hàng đón vợ về nhà.

Đứa bé mũm mĩm đầy ngấn, vừa thấy ba ba thì vui vẻ vẫy tay chạy ù đến, đôi mắt cún tròn xoe như trái nho cười híp lại.

Chẩm Lập Phong thấy tiên sinh omega lúc nãy còn nghiêm nghị quyết đoán mà giờ vẻ mặt như kẹo ngọt tan chảy.

Anh đứng xa yên lặng nhìn cảnh một nhà ba người ấm áp, nỗi ước ao trong mắt như sắp tràn ra khiến trợ lý bên cạnh buột miệng trêu chọc.

"Không ngờ giám đốc Chẩm cũng thích trẻ con đến vậy."

Trợ lý không rõ chuyện riêng của anh nên vô tư cười đùa, "Ngài và Vệ tổng cũng tranh thủ sinh một đứa đi thôi."

Chẩm Lập Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó chỉ biết cười gượng.

Lẽ ra trước đây anh đã có rồi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
22


Chẩm Lập Phong và người yêu kết hôn nhiều năm vẫn không có con.

Khả năng sinh sản của beta thấp hơn omega, hơn nữa họ mải lo sự nghiệp nên không đủ sức nuôi dạy thêm một đứa trẻ, vì vậy cứ mãi lần lữa chuyện con cái.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh không chờ mong kết tinh tình yêu của hai người.

Có trời mới biết khi Chẩm Lập Phong phát hiện ra que thử thai bị Vệ Tiểu Thảo giấu đã mừng rỡ đến mức nào.

Anh hớn hở chạy đi mua ngay một đống đồ em bé, sữa bột, ngay cả xe đẩy cũng mua hai cái.

Anh tha thiết ngóng trông Vệ Tiểu Thảo về nhà, nhưng cậu chỉ lạnh lùng nhướng mày hỏi anh.

"Anh mua mấy thứ này làm gì?"

"Bảo bối, em về rồi.

Em thấy cái túi này xinh không?"

Chẩm Lập Phong còn đang đắm chìm trong niềm vui sắp được làm bố không thể kìm nén, "Em thích màu nào?"

"Sao em phải thích cái này?

Em bị ốm......"

"Được rồi được rồi, anh biết em có đứa nhỏ nên cảm xúc thất thường, mau tới đây ngồi đi, em có mệt không?

Nghỉ ngơi trước đi, nếu không cả hai sẽ mệt đấy."

"Anh nói gì vậy?"

Vẻ mặt Vệ Tiểu Thảo vẫn cứ lạnh lùng, "Trong bụng em chẳng có đứa nhỏ nào hết."

"Sao lại thế?

Rõ ràng que thử đã hiện hai vạch mà......"

Chẩm Lập Phong nhìn người yêu quen thuộc của mình chợt thấy lạ lẫm, "Em chưa bàn với anh tiếng nào đã......

đã quyết định bỏ đứa bé này rồi sao?"

Lớp băng trên mặt Vệ Tiểu Thảo đột nhiên rạn nứt.

"Anh muốn có con đến vậy sao?"

"Anh muốn có con là sai à?"

Chẩm Lập Phong hụt hẫng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, "Chúng ta đã bên nhau hai mươi năm, anh muốn có kết tinh tình yêu của chúng ta cũng không được sao?"

"Con cái đâu phải nhu yếu phẩm, em không muốn con mình sinh ra trong môi trường này.

Càng không muốn cãi nhau với anh......"

Những lời cậu nói lúc ấy đến giờ vẫn còn làm Chẩm Lập Phong đau lòng.

Vệ Tiểu Thảo nói.

"Nếu anh nhất định muốn có con thì tìm ai chịu sinh con cho anh đi, đừng tìm em."

Bọn họ tựa như ai cũng không sai, lại giống như ai cũng có lỗi nhưng không cách nào mài đi gai nhọn tua tủa trên người mình.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
23


Hai người tan rã trong không vui.

Từ khi cãi nhau vì vấn đề con cái, giữa Chẩm Lập Phong và Vệ Tiểu Thảo bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài vô tận.

Chẳng ai biết nên hòa giải thế nào, cũng không ai chịu cúi đầu.

Chẩm Lập Phong muốn xuống nước làm hòa bao nhiêu lần thì có bấy nhiêu lần chùn bước.

Thậm chí anh còn tự hỏi tại sao bao năm qua mình toàn phải chịu thua, có phải vì anh luôn nhượng bộ nên Vệ Tiểu Thảo mới chẳng thèm kiêng nể, ngay cả một sinh mệnh mới xuất hiện cũng tự ý quyết định mà chẳng đoái hoài gì đến ý nghĩ của bạn đời là anh.

Thật ra hai người họ chưa chắc đã hoàn toàn đúng, nhưng càng khó phân biệt đúng sai thì càng khó đưa ra quyết định.

Ngày tòa phán quyết ly hôn, hai người hiếm khi thành thật với nhau một lần.

Để được ly hôn, Vệ Tiểu Thảo trở mặt kiện anh ra toà, sau một thời gian dùng dằng Chẩm Lập Phong đành phải buông tay.

Thật ra ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đối với kinh tế của anh.

Vệ Tiểu Thảo đòi ly hôn kiên quyết đến mức ra đi tay trắng cũng không sao.

Phần lớn tài sản để lại cho Chẩm Lập Phong, cuối cùng Vệ Tiểu Thảo cũng được tự do hoàn toàn.

"Vệ Tiêu."

Chẩm Lập Phong gọi cậu lại trước cổng tòa, chuyện đã đến nước này anh cũng chẳng còn gì để nói thêm, "

Sau này em phải chăm sóc mình thật tốt nhé."

Trên mặt Vệ Tiểu Thảo hiện ra nụ cười, rất lâu rồi cậu không còn cười với Chẩm Lập Phong nữa.

"Vâng, không cần anh hao tâm tổn trí đâu."

"Mặc dù chúng ta không còn quan hệ về mặt pháp luật nhưng anh vẫn muốn nói một câu."

Bất luận thế nào Chẩm Lập Phong cũng không muốn bị người trước mặt tiếp tục hiểu lầm, "Anh thật sự không hề ngoại tình, thật đấy......"

Vệ Tiểu Thảo lại phá lên cười.

Cậu cười nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Thật ra thì......

Từ đầu đến cuối em vẫn không tin anh ngoại tình, nhưng...... giờ chúng ta sống chung quá mệt mỏi.

Nhiều lúc em cảm thấy có tiền còn không hạnh phúc bằng cuộc sống nghèo khổ trước kia."

Nụ cười của Vệ Tiểu Thảo dần nhạt đi.

"Anh bận, em cũng bận, chúng ta đã phá nát gia đình này rồi, ngoại trừ công việc em cũng chẳng biết phải nói gì với anh nữa."

Vệ Tiểu Thảo không muốn nghe Chẩm Lập Phong giải thích nên chỉ nói.

"

Sau này em không muốn làm Vệ Tiêu nữa, số kiếp hèn mọn như em vẫn nên làm Tiểu Thảo hợp hơn."

Cậu vẫy tay với người mình từng yêu thật lâu, "Chúc anh hạnh phúc, con cháu đầy đàn nhé."

Chúng ta phải từ biệt rồi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
24


【 Tiểu Thảo, bốn rưỡi chiều nay anh sẽ về nhà.】 Vệ Tiểu Thảo vừa thức giấc đã thấy điện thoại báo có tin nhắn chưa đọc.

Đây là tin nhắn Chẩm Lập Phong gửi lúc ba giờ sáng nay, chắc vừa quyết định giờ về thì nhắn cho cậu ngay.

Vệ Tiểu Thảo nhìn đi nhìn lại hàng chữ này rồi tắt màn hình.

Cậu không trả lời tin nhắn mà đứng dậy băng qua phòng quần áo đi vào toilet trong phòng ngủ chính.

Mọi phòng ngủ trong nhà đều rất lớn, trước kia vì thích điểm này nên mới mua.

Có tiền thật tốt, ở nhà rộng ăn đồ ngon.

Vệ Tiểu Thảo chợt nhớ lại ngày xưa bày quầy bán hàng mình ở trong căn phòng dột nát, ban đêm gió lùa, trong phòng chỉ có một vòi nước máy, muốn xài nước nóng thì tự nấu, hai người dùng phải tiết kiệm hết mức.

Cậu rút khăn trên bồn rửa mặt, lại nhịn không được cười một tiếng.

Cậu nhớ trước kia khăn mặt mòn xác mòn xơ, làm gì có khăn xài một lần như bây giờ.

Sao nỡ vứt đi được chứ.

Cười đủ rồi cậu ngẩng lên nhìn mình trong gương.

Đột nhiên nhớ lại chuyện xưa. —————— "Đại Chẩm, chừng nào anh mới đi công tác về?"

Nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, Vệ Tiểu Thảo bất giác nhíu mày.

"Sắp rồi, xong việc ở đây sẽ về ngay......

Hứa tổng, sau này còn phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều, tôi kính ngài một ly......"

Người bên kia bận đến mức không kịp nghe cậu nói gì, "Bảo bối em ở nhà tự chăm sóc mình nhé, anh bận lắm, cúp máy đây."

Vệ Tiểu Thảo còn chưa lên tiếng thì đã bị tiếng tít tít làm giật mình.

Mắt cậu nhòa nước rồi lập tức biến mất, Vệ Tiểu Thảo lẳng lặng ngồi một lát, đến khi cửa bị đẩy ra mới gượng cười.

"Hôm nay phiền cậu đưa tôi đến bệnh viện rồi, cậu về nhà đi, để mình tôi ở đây được rồi."

"Đây là bổn phận của tôi mà giám đốc Vệ."

Nhân viên đưa cậu tới đây lấm tấm mồ hôi trên trán, "Ngài vẫn nên báo cho giám đốc Chẩm mau về đi, hôm nay kính cường lực trong tiệm đột nhiên phát nổ dọa biết bao nhiêu người, may mà không bị mảnh vỡ bắn vào mắt nhưng bị thương nhiều thế này sẽ bất tiện lắm."

"Cũng đâu đến nỗi nào."

Vệ Tiểu Thảo giơ lên tay phải quấn băng dày cộp của mình, "Chỉ có vết cắt trên tay này hơi sâu thôi, mấy chỗ khác đều trầy nhẹ cả."

Cậu dặn nhân viên về tiệm giải quyết hậu quả, còn mình ở lại bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

"Xin lỗi, tôi muốn hỏi cách thuê y tá, một mình tôi hình như không tự làm được."

Ngay cả áo khoác cũng không thể tự cởi, cơm cũng ăn không vào. —————— "Nhớ lại làm gì chứ."

Vệ Tiểu Thảo lắc đầu với mình trong gương rồi nhìn vết sẹo trên cổ tay phải, "Đã qua lâu rồi mà."

Cậu chẳng muốn nhắc đến bất cứ điều gì nữa.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
25


Vệ Tiểu Thảo nấu cho mình tô mì, còn chơi sang bỏ thêm một quả trứng và nhúm rau cải.

Cậu để bữa sáng chung với bữa trưa rồi nhanh nhẹn chất đồ lên xe để đi bán sớm.

Thật ra giờ cậu bày quầy bán gà rút xương mỗi ngày hệt như trẻ con chơi đồ hàng vậy.

Qua nhiều năm tính tình cậu đã sớm thay đổi.

Trước đây khi còn đi theo Chẩm Lập Phong, hai người nghĩ nát óc tìm trăm phương ngàn kế kiếm tiền, trời còn chưa sáng đã lục đục ra chợ mua nguyên liệu cho rẻ, cò kè mặc cả từng xu, về phòng trọ lại bận bịu rửa rau, điều cậu không thích nhất chính là bán cháo quẩy.

Bánh quẩy của họ làm bằng bột gạo nhồi kỹ bỏ vào dầu chiên giòn rồi vặn xoắn như dây thừng, sau đó thêm muối, dầu mè, ớt, bột ngọt, tiêu xay, cải bẹ, đậu phộng giã nhỏ, rắc hành ngò rồi trộn đều lên ăn.

Quẩy giòn cay cộng với cháo sánh mịn rất được thực khách ưa thích, vừa ra lò đã bị giành mua hết sạch.

Để bảo đảm chất lượng, bánh quẩy do chính họ tự làm.

Mỗi lần phải bắc lên bếp một nồi dầu lớn rồi chiên cả buổi chiều làm hai cánh tay mỏi nhừ, hơn nữa trong phòng trọ cũng chẳng có máy hút khói mà chỉ có cây quạt cũ kỹ, hai người chiên bao lâu thì phải hít khói dầu bấy lâu, cuối cùng ai cũng ăn không vô, để bụng đói meo đi bày quầy bán hàng.

Họ còn bán mì hoành thánh, mì chua cay và đậu hủ nước đường, mùa hè thì bán bánh đường đỏ và mì lạnh.

Buổi sáng còn phải hấp bánh bao màn thầu bánh bột mì bánh xốp, sau đó còn bán bánh bao không nhân kẹp thịt, hầu như các món ăn vặt đều bán qua.

Họ luôn bận rộn đến mức chân không chạm đất, mười một mười hai giờ đêm mới về phòng trọ rửa mặt qua quýt rồi lăn ra ngủ li bì, bất kể gió mưa thế nào cũng bày quầy, muốn nghỉ cũng không nỡ vì ngày nào không bán thì ngày đó sẽ không có tiền, một ngày không có tiền thì trong lòng sẽ bồn chồn lo âu.

Tuy vất vả nhưng cũng kiếm được chút tiền, nhờ vậy cuộc sống của họ dần khấm khá hơn.

Vệ Tiểu Thảo vừa đếm xâu gà cho khách vừa buồn cười.

Đâu nhẹ nhàng như cậu bây giờ, mỗi ngày dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, hoàn toàn không cần quan tâm chi phí, bán gà rút xương cũng chẳng có gì cầu kỳ, chỉ cần nấu chín rồi xâu que ngâm vào nồi nước súp là xong.

Không có khói dầu cũng chẳng mệt mỏi, ngủ dậy mới đi bán, cũng không cần nghĩ cách đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ bán mấy tiếng rồi thu dọn về nhà.

Như sáng nay mười một giờ cậu mới đến chỗ bán, ba giờ chiều đã chuẩn bị dọn quầy.

Vệ Tiểu Thảo lái xe hàng về nhà rồi lại ra cổng gọi taxi.

Không hề quan tâm đón xe phải tốn bao nhiêu tiền.

Cậu bảo tài xế.

"Phiền anh chở tôi đến sân bay."

Tốt xấu gì vẫn phải đi một chuyến thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
26


Khi Vệ Tiểu Thảo đến, chuyến bay của Chẩm Lập Phong cũng vừa hạ cánh.

Xem ra cậu tới rất đúng lúc.

Cậu ngẩn người nhìn đám đông qua lại, chẳng hiểu sao chợt nhớ tới lần đầu tiên họ đi máy bay.

Khi còn nghèo hầu hết những chuyến đi xa họ đều ngồi xe lửa, lúc đó còn trẻ nên vẫn chịu nổi mười mấy hai chục tiếng ngồi trên ghế cứng.

Hơn nữa bình thường họ luôn tất bật kiếm tiền trong khu phố nhỏ bé của mình nên hoàn toàn không có cơ hội nào ra ngoài.

Lần đầu đi máy bay là do cậu nài nỉ lôi kéo Chẩm Lập Phong đi chung. ——————
"Mua cũng mua rồi, đâu thể trả lại được.

Nếu anh không đi với em thì tấm vé này coi như bỏ phí rồi."

"Em thật là, anh bảo em đi xe lửa mà mua vé máy bay làm gì, cái này đắt cỡ nào chứ, bốn trăm sáu......

Chúng ta phải bán bao nhiêu tô cháo mới kiếm lại được bốn trăm sáu đây."

Lúc đó giám đốc Chẩm còn lâu mới hào phóng như bây giờ, anh vẫn chỉ là một alpha vô cùng bình thường, thậm chí có thể vì mấy trăm tệ mà cằn nhằn không ngớt.

Mặc dù càm ràm nhưng vì không nỡ giận bảo bối nên cuối cùng vẫn lẽo đẽo đi theo.

Ngay cả việc chuẩn bị cũng mất khá nhiều công sức.

"Đi máy bay cái này không cho đem, cái kia cũng không cho đem......"

Chỉ sắp xếp hành lý mà Chẩm Lập Phong cũng phàn nàn với Vệ Tiểu Thảo nửa ngày, "Lần này định đem hai con gà về mà không được rồi."

Vệ Tiểu Thảo không còn người nhà nhưng ở quê Chẩm Lập Phong vẫn còn mấy họ hàng thân thích.

Người cha đã mất sớm của Chẩm Lập Phong là anh trưởng trong dòng họ Chẩm nên trên vai Chẩm Lập Phong cũng gánh vác không ít trách nhiệm.

Khi anh vừa sinh ra thì mẹ mất, tốt nghiệp tiểu học thì cha gặp nạn qua đời, sau đó họ hàng đùm bọc nuôi anh lớn, vì muốn tự bươn chải nên anh dứt khoát bỏ học rồi xách hành lý đi xa làm công kiếm tiền.

Hoàn cảnh anh và Tiểu Thảo giống nhau nên rất dễ đồng cảm, Tết nào anh cũng dẫn Vệ Tiểu Thảo về quê thăm họ hàng.

Đi máy bay hết sức phiền toái, Chẩm Lập Phong gần như bó tay bó chân ngồi trên ghế nhỏ, trái lại Vệ Tiểu Thảo tràn đầy phấn khởi, lúc thì nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, lúc thì vui vẻ tìm tiếp viên hàng không lấy nước trái cây.

"Đại Chẩm, sao anh không uống, cái này không tốn tiền mà."

"Đâu phải anh sợ tốn tiền."

Gương mặt trẻ trung của Chẩm Lập Phong hơi ửng đỏ, lẩm bẩm với Vệ Tiểu Thảo, mùi táo gai trên người chua chua đáng yêu, "Uống nước nhiều phải đi tiểu mất công lắm."

Ngay cả nhà vệ sinh trên máy bay anh cũng chẳng biết cách sử dụng. ——————
"Phụt."

Vệ Tiểu Thảo nhớ lại dáng vẻ Chẩm Lập Phong lúc đó cũng nhịn không được cười.

"Bảo bối?"

Cậu mang theo ý cười ngẩng đầu lên thì thấy một alpha mặc âu phục phẳng phiu từ cổng VIP đi ra ngoài, vừa thấy cậu thì hai mắt anh sáng lên rồi lập tức chạy về phía cậu.

"Bảo bối!

Sao em lại tới đây."

Ngay cả khi tăng tốc bước chân, anh vẫn phong độ ngời ngời khiến rất nhiều người chung quanh nhìn trộm.

Nhưng Chẩm Lập Phong vẫn ung dung bình thản như thường, giờ anh đã quen trở thành tiêu điểm của mọi người nên sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt mà e ngại lúng túng nữa.

Vệ Tiểu Thảo bị Chẩm Lập Phong ôm vào lòng, ngửi thấy mùi xà phòng cạo râu sang trọng trên áo vest đối phương thì nụ cười trên mặt dần biến mất.

Thật ra cậu vẫn không hiểu tại sao hai người lại thành ra thế này.

Bao nhiêu lần cậu quyết tâm rời đi thì có bấy nhiêu lần do dự.

Thật nực cười làm sao.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
27


Chẩm Lập Phong cực kỳ vui mừng.

Vốn dĩ anh chỉ muốn gửi lịch trình cho Vệ Tiểu Thảo biết chứ hoàn toàn không ngờ vừa hạ cánh đã thấy đối phương đến đón mình.

"Em đến lâu chưa?

Có đói không?

Đi ăn gì đó rồi hãy về nhà nhé?"

Từ lúc Vệ Tiểu Thảo xuất hiện trong tầm mắt, Chẩm Lập Phong chẳng còn thấy được ai khác mà chỉ xúm xít quanh cậu, ngay cả trợ lý đi phía sau cũng không quan tâm, cuối cùng vẫn là Vệ Tiểu Thảo lên tiếng trước.

"Anh cứ làm việc đi, tôi không sao đâu."

Lúc này Chẩm Lập Phong mới nhớ ra dặn dò trợ lý về công ty sắp xếp các việc tiếp theo, còn mình thì về nhà với Vệ Tiểu Thảo.

"Em muốn ăn gì?

Hôm nay chúng ta ăn tiệm nhé......"

Đuổi trợ lý đi xong, Chẩm Lập Phong vẫn tràn đầy phấn khởi, luôn miệng hỏi ý cậu, "Đi ăn món Thái được không?

Anh nghe nói có nhà hàng kia được lắm nhưng chưa có dịp thử, em muốn đi với anh tới đó không?"

Vệ Tiểu Thảo nhìn người trước mắt, nhất thời cảm thấy hoảng hốt không thôi.
——————
"Lâu lắm rồi chúng ta chưa đi ăn tiệm, ngày mai được nghỉ muốn ra ngoài ăn một bữa không?"

Vệ Tiêu vừa lái xe giữa thành phố sầm uất náo nhiệt vừa hỏi người đang ngủ gật bên cạnh, "Đại Chẩm, anh có nghe không đấy?"

"Ừm......"

Chẩm Lập Phong mơ màng đáp, anh gà gật dựa vào cửa xe, trong giọng nói đầy vẻ mỏi mệt buồn ngủ, "Mới nói gì thế?"

"Em nói ngày mai được nghỉ có muốn ra ngoài ăn không......

Lần trước em thấy ở phố Tây có một nhà hàng Nhật, chúng ta cùng đi nhé."

"Nhà hàng ở phố Tây chẳng ra làm sao cả, vừa đắt vừa ít......"

Chẩm Lập Phong nhíu mày nói rồi từ từ nhắm mắt làu bàu, "Anh vừa mới xuống máy bay, khó khăn lắm ngày mai mới được nghỉ một ngày mà ra ngoài làm gì, ở nhà ngủ thôi......

Mai mốt rảnh hãy đi được không?"

Vệ Tiểu Thảo không nhớ rõ lúc ấy mình trả lời thế nào, cậu chỉ nhớ hôm sau mình vẫn đến nhà hàng Nhật ở phố Tây.

Đúng là vừa đắt vừa ít thật. ——————
"Tiểu Thảo?"

Chẩm Lập Phong vui vẻ hỏi cậu, "Chúng ta cùng đi nhé, món cà ri ở nhà hàng Thái kia nổi tiếng lắm."

"Giám đốc Chẩm vừa xuống máy bay nên về nghỉ trước đi, hiếm khi được thư giãn mà."

Vệ Tiểu Thảo cười với anh, "

Sau này đi vẫn chưa muộn."

"Vậy à......"

Chẩm Lập Phong chưng hửng rồi lại tươi cười, "Thôi về nhà trước cũng được."

Vệ Tiểu Thảo bị vẻ hụt hẫng không hề che giấu của Chẩm Lập Phong làm mắt cay xè.

Cậu nhìn cái bóng của mình trong mắt Chẩm Lập Phong rồi tự hỏi người này có thể giả vờ thâm tình thêm bao lâu nữa đây?

Nhưng nghĩ xong lại thấy mình nực cười, giờ cậu chỉ là một dân quê đến từ nông thôn, đâu cần phải dây dưa với người này nữa.

Vệ Tiểu Thảo đi trước Chẩm Lập Phong nửa bước.

Một người đàn ông phong độ thành đạt cứ thế theo sau một tên nhà quê như cậu.

Cách thật gần mà cũng thật xa.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
28


Lục Chỉ Nhi sắp làm cha rồi.

Khi Vệ Tiểu Thảo nghe tin này thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ngay cả quầy hàng cũng không bày mà mua một đống thuốc bổ đến nhà Lục Chỉ Nhi.

"Vệ ca, sao anh lại đích thân chạy tới đây thế."

Nhìn khí sắc Lục Chỉ Nhi không tệ, ngượng ngùng gãi đầu mời cậu vào nhà ngồi, "Mua nhiều đồ vậy phí lắm, giờ em đã dùng tới đâu."

"Giờ chưa dùng thì sau này dùng."

Vệ Tiểu Thảo không mấy để ý mà đặt bao lớn bao nhỏ xuống rồi nói, "Dù sao cũng là tiền của Chẩm Lập Phong, đừng tiết kiệm giùm anh ấy làm gì, anh ấy giàu lắm, mua mấy thứ vặt vãnh này cũng chẳng nghèo hơn đâu."

"Vệ ca, anh lại đùa em rồi."

Lục Chỉ Nhi cười rót trà cho cậu, "Chẳng phải tiền Chẩm ca cũng là của anh sao."

"Chỉ Nhi......"

Vệ Tiểu Thảo bí hiểm lắc đầu, "Giờ anh đâu phải Vệ Tiêu, anh chỉ là dân quê từ nông thôn lên đây làm công, Chẩm ca của cậu chỉ xem anh như thế thân thôi."

Nói xong cậu cũng cười vì cảm thấy chuyện này hết sức vô lý.

"Vệ ca à......"

Lục Chỉ Nhi do dự rồi thận trọng thuyết phục, "Thật ra tụi em cũng biết Chẩm ca luôn quan tâm anh, chưa bao giờ thay lòng cả.

Vệ ca đã về mà không thể quay lại với anh ấy sao?"

"Khó lắm."

Vệ Tiểu Thảo nói mập mờ, "Chẩm ca của các cậu có thể đối mặt với Vệ Tiểu Thảo nhưng chưa chắc có thể đối mặt với Vệ Tiêu đâu."

Những mâu thuẫn giữa họ, những năm tháng tổn thương nhau kia chỉ khi cậu làm một Vệ Tiểu Thảo mất trí nhớ mới có thể bịt tai trộm chuông vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Vệ ca, giờ anh đã khôi phục trí nhớ, chẳng lẽ Chẩm ca không biết anh......"

"Cậu bớt quan tâm tụi anh mà chăm sóc tốt cho mình và em bé đi."

Vệ Tiểu Thảo đứng dậy cáo từ, "Anh đi trước đây, có gì gặp sau nhé."

"Ăn cơm rồi hãy đi, chồng em mua thức ăn sắp về rồi, hôm nay còn nấu canh rong biển nữa đấy ạ!"

Vệ Tiểu Thảo từ chối lời mời của Lục Chỉ Nhi.

"Không được không được, hai cậu mới cưới phải tận hưởng thế giới riêng chứ, tôi ở lại làm kỳ đà cản mũi à......

Đi đây đi đây." —————— Lúc đến Vệ Tiểu Thảo xách bao lớn bao nhỏ, lúc về hai tay trống trơn nhưng tâm tình rất vui vẻ.

Đứa nhỏ cậu quan tâm giờ đã có một gia đình hạnh phúc, quả là điều đáng mừng.

Vì tâm trạng tốt nên khi nghe điện thoại của Chẩm Lập Phong, giọng cậu cũng nhẹ nhàng hơn.

"Bảo bối, em đi đâu vậy, buổi trưa anh ngủ dậy không thấy em đâu, đến chỗ em bán hàng thì họ nói em không bày quầy......"

Người cao lớn ở đầu dây bên kia có vẻ rất ủy khuất, "Em đang ở đâu, sao nghe giọng em vui vậy, anh tìm khắp nơi mà chẳng thấy em đâu cả."

"Tôi đi thăm Chỉ Nhi, đang định về đây."

"Vậy anh tới đón em!

Anh sẽ tới ngay, em đợi anh nhé!"

Vệ Tiểu Thảo từ chối không được nên đành phải đồng ý.

Cậu ngồi ở trạm xe buýt nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp vội, không còn lời nào để nói.

Người này đúng là.

Vệ Tiểu Thảo tặc lưỡi lắc đầu.

Chưa chắc người nào đó không biết cậu đang giả vờ mất trí nhớ, chỉ là hai bên ngầm hiểu mà thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
29


"Tiểu Thảo, bên này này!"

Chẩm Lập Phong tới rất nhanh, anh hạ cửa kính xuống gọi Vệ Tiểu Thảo mau lên xe."

Sao đến chỗ Lục Chỉ Nhi mà không gọi anh, hôm nay anh rảnh, chúng ta có thể đi chung mà."

Vệ Tiểu Thảo vừa ngồi lên xe thì Chẩm Lập Phong không nhịn được làu bàu.

Hôm nay anh ngủ dậy chẳng thấy Vệ Tiểu Thảo đâu, xe quà vặt vẫn còn đó, đến chỗ cậu hay bán hàng cũng không tìm được người làm anh sợ hết hồn.Anh rất sợ Vệ Tiểu Thảo sẽ bỏ đi lần nữa, anh hoàn toàn không muốn nhớ lại thời gian sau khi ly hôn mình đã sống thế nào.Anh và Tiểu Thảo đã cùng trải qua những ngày tháng nghèo khó để đi đến hôm nay, thiếu vắng đối phương anh như chết nửa người không sống nổi nữa.Vệ Tiểu Thảo nghe anh nói xong chỉ cười: "Hôm qua ông chủ mới đi công tác về, tôi thấy anh vất vả nên ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, bởi vậy không muốn quấy rầy anh."

"Anh tình nguyện vất vả mà."

Chẩm Lập Phong lẩm bẩm rồi cao giọng lặp lại như muốn nhấn mạnh, "Anh thà ra ngoài chịu khổ với em chứ không muốn thoải mái một mình đâu."

Chỉ cần Vệ Tiểu Thảo chịu ở lại thì dù có bắt anh đeo bình dưỡng khí leo lên đỉnh Everest anh cũng sẵn lòng.Vệ Tiểu Thảo quay sang nhìn Chẩm Lập Phong rồi chợt nở nụ cười, chẳng biết là đang cười ai.Trong xe bắt đầu yên tĩnh, Vệ Tiểu Thảo im lặng giây lát rồi nói thêm: "Chỉ Nhi vừa biết mình có thai nên tôi đến thăm cậu ấy."

Cậu không nói tại sao mình lại thân với Chỉ Nhi, cũng không nói làm sao tìm được chỗ ở của người chỉ mới gặp một lần trong lễ cưới.Trong lời nói của cậu đầy rẫy sơ hở nhưng Chẩm Lập Phong không hề chất vấn, cứ như vẫn xem Vệ Tiểu Thảo là người làm công mới lên thành phố vậy.Chẩm Lập Phong chỉ vui vẻ hỏi: "Nhanh thế cơ à?

Sức khỏe cậu ấy vẫn tốt chứ, bác sĩ nói sao?"

"Tốt lắm......"

Vệ Tiểu Thảo thản nhiên kể lại những gì mình và Chỉ Nhi trò chuyện lúc nãy, "Chồng cậu ấy chăm sóc vợ tốt lắm, giờ đang đi chợ mua thức ăn nấu cơm cho cậu ấy, hầu hạ cực kỳ chu đáo."

"Thằng nhóc Lục Chỉ Nhi này bình thường thì lề mề mà đến chuyện này lại nhanh hơn cả ông đây nữa."

Mỗi lần Chẩm Lập Phong vui quá lại để lộ vẻ chợ búa xưa kia, Vệ Tiểu Thảo quay đầu nhìn anh rồi chậm rãi mở miệng."

Thật ra ông chủ cũng có thể mà."

Vệ Tiểu Thảo cúi đầu vuốt mấy ngón tay dù có làm thế nào cũng không thể mịn màng của mình, "Đã ly hôn thì anh hoàn toàn có thể tìm cho mình cuộc sống mới."

Chẩm Lập Phong bật đèn xi nhan rồi đột ngột quẹo vào bãi đậu xe tạm thời bên đường.Cả người anh run rẩy, hơi thở cũng nặng nề nhưng Vệ Tiểu Thảo vẫn nói tiếp."

Anh đừng lo cho tôi, tôi tự nuôi mình được mà, ông chủ có đuổi tôi cũng không sao hết......

Phải rồi, lần trước mợ anh còn đến nhà đòi giới thiệu đối tượng cho anh nữa, anh có muốn gặp thử không?"

"Sao em......"

Chẩm Lập Phong vừa mở miệng thì Vệ Tiểu Thảo đã bị tiếng nghẹn ngào của anh làm cho im bặt.Chẩm Lập Phong tủi thân muốn chết, anh cởi phắt dây an toàn rồi kéo Vệ Tiểu Thảo vào lòng làm cả người cậu không thoải mái lắm."

Sao em...... có thể nói với anh những lời đó chứ."

Gã alpha này lại khóc nhè rồi, thật là xấu.Vệ Tiểu Thảo vừa nghĩ vừa xoa ót Chẩm Lập Phong.Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ biết khóc.Chắc ỷ vào cậu dễ mềm lòng đây mà.Rõ đáng ghét.
 
Back
Top Bottom