Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân

[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
40


"Chú em mặc áo này đẹp phết, để anh nói chú nghe, đồ ở mấy trung tâm mua sắm lớn quanh đây toàn lấy từ chỗ bọn anh cả thôi, mấy chỗ khác còn lâu mới có giá này."

Lúc đó họ còn đang bán quầy hàng nhỏ, ngày nào cũng tất bật đi sớm về tối, năm đầu tiên kiếm được một khoản nhưng cả hai đều không dám xài vì định thuê mặt bằng mà tiền thuê không hề ít, gần như ngốn hết khoản dành dụm của họ.

Nhưng đến cuối năm, Chẩm Lập Phong vẫn dắt Vệ Tiểu Thảo đi sắm đồ Tết, một hai đòi mua đồ cho cậu.Quần áo của họ đều là hàng chợ đêm, bốn năm chục tệ là mua được cả bộ chứ đã bao giờ vào cửa hàng hẳn hoi đâu.

Vốn dĩ Chẩm Lập Phong định tới cửa hàng nhưng bị Vệ Tiểu Thảo cản lại."

Trong đó không trả giá được đâu."

Nói xong Vệ Tiểu Thảo kéo người tới chợ đầu mối dưới hầm chui bên cạnh.Tuy chỗ này đắt hơn nhiều so với đồ vỉa hè nhưng Chẩm Lập Phong vẫn hết sức phấn khích, anh cảm thấy Vệ Tiểu Thảo mặc cái áo này rất đẹp nên định móc tiền ra trả."

Một ngàn hai đắt quá."

Vệ Tiểu Thảo không đồng ý, nói xong lập tức cởi cái áo vừa mặc thử ra, "Đại Chẩm, chúng ta đi thôi."

"Nghe chú em nói kìa, xem chất vải này, cậu sờ thử lông đi, chẳng khác gì lông thú thật cả, một ngàn hai là giá vốn rồi đấy, bọn anh không nói thách đâu......"

Chủ tiệm khoe khoang thổi phồng, chỉ thiếu nước nói trên trời có dưới đất không.Thấy Chẩm Lập Phong lại định móc tiền ra, Vệ Tiểu Thảo giữ anh lại."

Khỏi cần nói nhiều, chúng tôi cũng muốn mua lắm chứ —— Chốt giá bốn trăm, được thì lấy, không thì thôi."

Vệ Tiểu Thảo kéo người đi như không muốn bàn tiếp nữa."

Ôi cậu đừng trả giá kiểu đó chứ, không được không được, cậu có đi đâu cũng chẳng tìm được giá này đâu."

"Thế thì thôi vậy."

Vệ Tiểu Thảo ôm eo Chẩm Lập Phong, lúc này anh mới bất đắc dĩ đi theo cậu, "Chúng ta tới chỗ khác xem đi."

Chẩm Lập Phong cứ như nhân viên kéo khách cho tiệm này vậy, còn đang làm công tác tư tưởng với Vệ Tiểu Thảo."

Thật ra một ngàn hai cũng được mà, đâu phải chúng ta không có tiền, cố gắng một chút sẽ kiếm lại được thôi, lâu lắm rồi em chưa mua đồ mới, cũng sắp Tết rồi, mua một cái đâu có sao......"

Anh lải nhải cả ngày, cuối cùng rầu rĩ lẩm bẩm, "......

Em mặc đẹp thế cơ mà."

Vệ Tiểu Thảo nhìn người này, Chẩm Lập Phong nói rất thuyết phục nhưng chính anh còn đang mặc bộ đồ ngủ hai lớp giá một trăm hai chục tệ hai bộ.

Vải sợi tổng hợp màu xanh đậm bị ám khói đen thui, có giặt thế nào cũng không sạch.Vệ Tiểu Thảo khều sợi vải bung ra trên áo anh, nhịn không được cười nói."

Áo anh rách bươm thế kia còn đòi mua cho em làm gì."

Chẩm Lập Phong chẳng mấy để ý mà nắm bàn tay huơ huơ của cậu."

Mỗi ngày anh phải đeo tạp dề đốt lò thì mặc đồ đẹp làm gì, mặc thế này mới đỡ tiếc chứ."

"Thì em cũng vậy mà, ngày nào chẳng phải dọn quầy."

"Em thì khác."

Chẩm Lập Phong nhìn cậu cười trộm, trong mắt tràn ngập ánh sáng chân thành, "Anh chỉ muốn em mặc đồ đẹp, có vậy anh mới hãnh diện được chứ......"

Hôm đó cuối cùng họ vẫn bỏ ra năm trăm để mua chiếc áo "hàng hiệu" kia, lúc về nhà một tay Chẩm Lập Phong xách đồ một tay dắt cậu, hùng hồn nói cậu nghe tâm nguyện lớn lao của mình."

Sau này có tiền anh sẽ dẫn em vào trung tâm thương mại lớn!

Đến lúc đó mua áo lông chồn mấy chục ngàn một cái luôn!"

"Được được."

Mới đó mà đã bao năm trôi qua rồi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
41


Vệ Tiểu Thảo đưa tay kéo xuống chiếc áo lông giả mà Chẩm Lập Phong giơ lên từ nãy đến giờ."

Anh sao thế?"

Giơ áo lên không nói lời nào, làm sào phơi đồ đấy à."

Không không không......"

Chẩm Lập Phong xoa mũi cười ngượng ngùng, "Chỉ là...... chỉ là cảm thấy thật ra anh chẳng có bản lĩnh gì cả."

Anh cứ tưởng từ quán vỉa hè từng bước lên cửa tiệm, rồi từ cửa tiệm mở chuỗi nhà hàng nhượng quyền đã là thành công lắm rồi.Anh đã thành công thật sự, ngày nào cũng xem việc công ty là hệ trọng nhất, loay hoay đến chóng mặt.

Mỗi ngày đều muốn khuếch trương kiếm tiền, dồn hết sức lực để ngày ngày thu đấu vàng mà quên mất ban đầu mình muốn thành công là vì lẽ gì.Đúng là anh chịu thương chịu khó, vận may cũng tốt, biết nắm bắt thời cơ nên thành công nhanh hơn người bình thường.Nhưng suýt nữa đã đánh mất điều quý giá hơn."

Xin lỗi."

Sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong tự trách mình trước mặt Vệ Tiểu Thảo, "Tại anh không giữ gìn tình cảm của chúng ta, anh chỉ một lòng kiếm tiền mà không để ý đến cảm nhận của em."

Rốt cuộc anh đã hiểu câu nói khi ly hôn của Vệ Tiểu Thảo tủi thân đến mức nào."

Anh bận, em cũng bận, chúng ta đã phá nát gia đình này rồi."

Chẩm Lập Phong đau lòng tột độ, đưa tay kéo Vệ Tiểu Thảo vào lòng rồi nói."

Thật ra lúc đầu anh cũng không định phát triển quán vỉa hè như ngày hôm nay đâu."

Ban đầu anh bày quán vỉa hè chỉ để sống tạm, cũng không biết rốt cuộc sau này mình muốn làm gì.

Vì gặp được Vệ Tiểu Thảo nên mới cố gắng bày quầy bán hàng để ăn no mặc ấm, mới đầu họ thường xuyên bị quản lý đô thị rượt đuổi, có lúc còn bị chèn ép, phòng thuê lại tồi tàn nên Chẩm Lập Phong mới nghĩ đến việc mở tiệm, vừa buôn bán đàng hoàng vừa có chỗ che mưa che gió.

Sau đó họ cùng nhau cố gắng, cùng nhau phấn đấu mới có được ngày hôm nay."

Anh thật sự, thật sự không ngờ sẽ làm gia đình chúng ta tan nát như vậy."

Không có Tiểu Thảo thì dù anh cố gắng hay thành công đến đâu đi nữa.Cũng chẳng vì ai cả.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
42


Chẩm Lập Phong ôm chặt Vệ Tiểu Thảo không nỡ buông tay, tựa như chỉ có giữ chặt người này bên mình thì nỗi sợ hãi trong lòng mới vơi đi chút ít."

Sau khi chúng ta ly hôn, thật ra anh vẫn luôn nghĩ lúc ấy chiến tranh lạnh, nếu anh không nhất thời nóng đầu thì tốt biết mấy.

Nếu anh chịu cúi đầu, có phải em sẽ không bỏ đi không."

Anh nghẹn ngào nói, "Em chưa bao giờ thay đổi cả, là anh bị mỡ heo làm mụ mẫm đầu óc......

Tại anh nhất thời hồ đồ, không hiểu lúc đó em đang bất an mà còn trách em không giữ cái thai......

Giờ ngẫm lại không phá đi sẽ không xây được, dù lúc ấy có giữ đứa bé lại thật thì chúng ta cũng chỉ càng tồi tệ hơn thôi."

Lúc đó quan hệ giữa họ đã đầy rẫy nguy cơ, dù đứa bé có tồn tại cũng chưa chắc đã hàn gắn được rạn nứt giữa họ, huống chi lớn lên trong một gia đình không hòa thuận thì làm sao nó hạnh phúc được, đây là vô trách nhiệm với con cái."

Thai?"

Vệ Tiểu Thảo đột nhiên nhíu mày, cậu ngồi thẳng lại rồi nghiêm mặt nói, "Khoan đã...... em chưa từng có thai mà, càng không thể phá thai được."

Hai người nhìn nhau, nhất thời lặng thinh.Chẩm Lập Phong do dự hỏi: "Vậy...... sao trong nhà lại có que thử thai hai vạch?"

Vệ Tiểu Thảo im lặng đưa tay che mặt."

Đó đúng là que thử của em......"

Cậu nói, lần đầu tiên trong mắt ngân ngấn nước, "Nhưng không phải có thai."

Chỉ là một sự nhầm lẫn trớ trêu mà thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
43


Cơ thể beta không giống omega.Khác với omega trời sinh có thể thích ứng với việc mang thai, beta là giới tính thứ ba ngoài alpha và omega, vừa không có pheromone vừa không có tuyến thể để alpha đánh dấu.

So với thời kỳ sinh lý cố định của omega, nội tiết của beta càng khó đoán hơn.Họ vừa có thể làm omega mang thai vừa có thể sinh con cho alpha, mặc dù thế giới xem alpha và omega như những đứa con thiên mệnh nhưng thực tế thì beta bình thường mới có tâm hồn tự do nhất.Họ có thể yêu bất kỳ ai mà không cần kiềm chế, không bị ràng buộc bởi pheromone hay lần đánh dấu cuối cùng.Ít nhất Vệ Tiểu Thảo chưa bao giờ tự ti về giới tính của mình cả.Nhưng vì yêu nên mới lo, vì yêu nên mới sợ.Vệ Tiểu Thảo cũng không phải ngoại lệ.——————Cậu và Chẩm Lập Phong bên nhau rất nhiều năm nhưng vẫn chưa có con.Thật ra không riêng gì Chẩm Lập Phong mà Vệ Tiểu Thảo cũng rất yêu trẻ con.

Chẳng những cậu không phản đối sinh con mà còn âm thầm chờ mong là đằng khác, nhưng thời gian đầu họ mải lo sự nghiệp nên không có thời gian hay sức lực dành cho chuyện này, bởi vậy cứ lần lữa mãi.Về sau không còn phải lo cơm áo nữa thì giữa họ lại dần xuất hiện khoảng cách.Lúc đó Vệ Tiểu Thảo cảm thấy trong người khó chịu nhưng Chẩm Lập Phong đi công tác liên miên, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của họ trái ngược nhau nên rất hiếm khi gặp mặt, có nhắn tin cũng chỉ cụt lủn.Lúc ấy Vệ Tiểu Thảo luôn uể oải mệt mỏi, thỉnh thoảng thân nhiệt còn tăng cao, cậu mừng khấp khởi đi mua que thử thai, sau khi thấy hai vạch còn cẩn thận đến bệnh viện kiểm tra."

Bác sĩ bảo em......"

Đến giờ nhắc lại chuyện này Vệ Tiểu Thảo vẫn còn buồn bã, "Em không hề có thai, thật ra thì...... thể trạng em khó có con lắm."
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
44


So với thể chất dễ mang thai của omega, beta bẩm sinh rất khó có thai.Vệ Tiểu Thảo không chỉ là một beta mà sức khỏe còn kém nữa.Cũng chẳng phải cậu lớn lên trong cảnh sung sướng an nhàn, vẻ cứng cỏi bên ngoài khiến người ta không thấy được những tổn thương trong cậu.Từ năm mười tuổi cậu đã phải tự nuôi thân, từng ngủ trên ghế đá công viên và gầm cầu bờ sông, vác bao tải mấy chục cân đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Trong khi bạn bè đồng trang lứa được người nhà bảo bọc thì Vệ Tiểu Thảo phải gánh trên vai mối lo toan cơm áo.Đúng là cậu rất kiên cường dũng cảm, cũng đã thành công chống chọi với sóng gió cuộc đời, nhưng bản lĩnh do vận mệnh tôi luyện này khó tránh khỏi để lại dấu vết trên người cậu.Thể chất cậu có những vấn đề nhất định, điều này khiến cậu rất khó có được một đứa con của riêng mình.Nói không bị sốc là giả.Vệ Tiểu Thảo cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện ngồi thừ đến trưa mới buồn bã về nhà.Cậu tự hỏi phải nói chuyện này với Chẩm Lập Phong thế nào, sự xa cách thời gian qua khiến cậu bất an, cậu bắt đầu hoài nghi có phải tình cảm giữa họ đã phai nhạt đến mức chẳng còn gì nữa không.——————Vừa về nhà cậu đã bị đống đồ trẻ em chất đầy phòng làm giật mình, phải kiềm chế lắm Vệ Tiểu Thảo mới không mất bình tĩnh."

Anh mua mấy thứ này làm gì?"

"Bảo bối, em về rồi.

Em thấy cái túi nhỏ này xinh không?"

Vẻ mặt Chẩm Lập Phong tràn đầy vui sướng mà lâu lắm rồi cậu chưa thấy lại, ân cần hỏi cậu, "Em thích màu nào?"

"Em thích mấy thứ này làm gì?"

Vệ Tiểu Thảo nắm kết quả kiểm tra trong tay, cổ họng như nghẹn lại, "Em bị bệnh......"

Chẩm Lập Phong không nghe rõ lời thì thầm của cậu mà vẫn nói những câu Vệ Tiểu Thảo không sao hiểu nổi."

Được rồi được rồi, anh biết cảm xúc của người có thai thất thường lắm, mau ngồi xuống đi, em có mệt không?

Nghỉ ngơi trước đi, đừng để hai cha con bị mệt."

"Anh đang nói gì thế?"

Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng để che giấu cõi lòng tan nát của mình, vẻ mặt Chẩm Lập Phong tràn đầy háo hức và mừng rỡ nhưng có lẽ cậu không thể cho họ một câu trả lời mỹ mãn được, "Trong bụng em chẳng có đứa nhỏ nào cả."

"Sao lại thế?

Rõ ràng que thử hiện lên hai vạch mà......"

Câu chất vấn của Chẩm Lập Phong gần như đập nát sự bình tĩnh của Vệ Tiểu Thảo.Cậu không nói nên lời, que thử đó chỉ là dương tính giả, thực tế cậu chẳng có đứa con nào cả, thậm chí sức khỏe cậu còn kém đến nỗi có thể vĩnh viễn không sinh con được.

Chẩm Lập Phong muốn có gia đình ba người nhưng cậu không cách nào cho được, Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể dùng im lặng thay cho mọi câu trả lời."

Em chưa bàn trước với anh mà đã......

đã quyết định bỏ đứa bé này rồi sao?"

"Con với cái," Vệ Tiểu Thảo cảm thấy alpha trước mặt cực kỳ xa lạ, thì ra Chẩm Lập Phong chỉ muốn có con thôi sao?Phải rồi.Ban đầu đúng là họ kề vai sát cánh bên nhau, từ một quán hàng rong đến ngày hôm nay, nhưng lúc ấy Chẩm Lập Phong chẳng có gì cả, còn giờ giám đốc Chẩm đã công thành danh toại.

Có lẽ trước kia Vệ Tiểu Thảo cậu chỉ là lựa chọn tối ưu bất đắc dĩ của Chẩm Lập Phong mà thôi, còn giờ anh đã có nhiều lựa chọn hơn.Lần này là Phong Tử, lần sau sẽ là ai đây?

Chẳng lẽ cứ phải dùng hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác để mài mòn tình cảm giữa họ sao?"

Anh muốn có con đến vậy à?"

Vệ Tiểu Thảo hỏi, trái tim cậu như đang rỉ máu, những mâu thuẫn tiềm ẩn chưa được giải quyết giữa họ hệt như núi gỗ đè nặng trong tim cậu, giờ đã lung lay sắp đổ."

Anh muốn có con là sai à......

Chúng ta đã bên nhau hai mươi năm rồi, anh muốn có kết tinh tình yêu của chúng ta không được sao?"

Vệ Tiểu Thảo trơ mắt nhìn khuôn mặt lâu nay luôn điềm tĩnh của Chẩm Lập Phong đỏ bừng, hệt như anh ngốc mặc chiếc áo cũ sờn nói thích mình năm xưa."

Con cái có phải nhu yếu phẩm đâu, em không muốn con mình sinh ra trong hoàn cảnh này.

Càng không muốn cãi nhau với anh......"

Núi gỗ trong lòng Vệ Tiểu Thảo rốt cuộc sụp đổ phá tan chút lý trí cuối cùng của cậu, có lẽ họ thật sự phải xa nhau một thời gian, cậu nói."

Nếu anh cứ nằng nặc đòi có con thì tìm người nào chịu sinh con cho anh đi, đừng tìm em nữa."

Cậu rất sợ trong mắt Chẩm Lập Phong, đứa con không phải là kết tinh tình yêu của họ mà là thứ cần phải có để nối dõi tông đường cho dòng họ Chẩm.Nhưng giờ họ đã lún sâu trong đầm lầy rồi, đâu còn thấy rõ gì nữa.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
Hết


Chẩm Lập Phong cứ thế lẳng lặng nghe Vệ Tiểu Thảo kể chuyện quá khứ.Anh chợt phát hiện ra khi họ đứng ở góc độ khác nhau thì mọi chuyện cũng khác.Có thể sự lạnh lùng của Vệ Tiểu Thảo là bất an, còn sự phấn khích của anh lại biến thành lưỡi dao sắc bén chặt đứt lý trí và sự bình tĩnh cuối cùng của cậu.Chẩm Lập Phong nhịn không được ngậm ngùi nói."

Thì ra vì vậy em mới dứt khoát đòi ly hôn với anh."

Rốt cuộc anh đã hiểu tại sao lúc ấy Vệ Tiểu Thảo lại tuyệt tình như vậy, nhưng chung quy cũng tại anh quá thất bại, ngay cả tình yêu thương và quan tâm nhất định cũng không thể trao cho Vệ Tiểu Thảo.Anh nghe Vệ Tiểu Thảo hỏi mình."

Anh giận à?"

"Không."

Chẩm Lập Phong trả lời.

Hiện giờ vẻ mặt anh bình tĩnh chưa từng thấy, không còn kể lể lấy lòng như mọi khi nữa, anh nâng niu bàn tay Vệ Tiểu Thảo rồi trân trọng hôn mu bàn tay cậu một cái, "Anh phải cảm ơn em mới đúng, bảo bối."

Nếu Vệ Tiểu Thảo không dứt khoát, nếu cuối cùng họ không ly hôn, nếu không thật sự mất đi người trong lòng thì anh nghĩ có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được tình cảm giữa họ cả.Vệ Tiểu Thảo bỏ đi mới khiến anh thật sự cảm nhận được nỗi đau cào xé tim gan, mới hiểu được mình không thể sống thiếu Vệ Tiểu Thảo, mới nghĩ hết cách để chai mặt, dù có lừa gạt cũng phải bắt được người về nhà."

Anh không hề biết chuyện sức khỏe của em, anh xin lỗi, đây là lỗi của anh.

Là bạn đời của em, anh thật sự quá vô tâm rồi."

Chẩm Lập Phong áy náy vì sự chủ quan vô ý của mình, lời xin lỗi đã ra đến miệng mà không biết nói sao, "Chỉ là anh...... anh không phải......"

Ngày thường bàn chuyện làm ăn miệng lưỡi trơn tru cỡ nào cũng không thể áp dụng với Vệ Tiểu Thảo, chỉ có thể ôm chặt cậu rồi thì thầm hết lần này đến lần khác."

Anh không biết phải nói sao, nhưng so với con cái anh quan tâm đến chuyện em ở bên anh nhiều hơn, thật đấy......

Sau khi chúng ta giàu lên quả thật anh đã thay đổi rất nhiều, người nghèo phất nhanh khiến tâm tính mất cân bằng, nhưng thật ra anh chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thấp kém mà thôi......

Anh chưa bao giờ muốn xa em cả, cũng không ngờ em sẽ bỏ mặc anh."

Trước kia Chẩm Lập Phong cứ đinh ninh Vệ Tiểu Thảo sẽ không bao giờ rời xa mình.Nhưng anh sai rồi, Vệ Tiểu Thảo bỏ đi chẳng chút luyến tiếc khiến anh luống cuống tại chỗ."

Sau khi em đi, ngày nào anh cũng thẫn thờ, ngoài công việc ra chỉ nghĩ đến em.

Nhưng anh hoàn toàn không tìm được tin tức gì của em......

Sau đó nghe Lục Chỉ Nhi nói em bị thương, anh tức tốc chạy về quê ngay nhưng lại bị hụt."

Nhắc tới lần không tìm thấy Vệ Tiểu Thảo kia, Chẩm Lập Phong lại đau xót vô vàn.

Không phải đau lòng mình mà đau lòng cho Vệ Tiểu Thảo bơ vơ chịu khổ bên ngoài."

Anh nghe nói đầu em bị thương nên quên đi rất nhiều chuyện, muốn vào thành phố tìm việc, anh phải nhờ người quen móc nối mới tìm được em ở chợ người."

Chẩm Lập Phong cảm thấy thủ đoạn của mình ấu trĩ đến nực cười."

Anh vừa sợ em không nhớ anh lại vừa sợ em nhớ anh.

Vì vậy đành phải nói dối lừa em về trước rồi tính sau......

Anh sợ nếu giải thích với em ngay từ đầu thì em sẽ không chịu về nhà với anh, bởi vậy mới nói bao nuôi nhảm nhí gì đó."

Vệ Tiểu Thảo lẳng lặng nghe, mặc cho mùi táo gai chua chua ngọt ngọt tràn ngập khắp phòng.Chẩm Lập Phong vẫn đang hứa hẹn với cậu."

Anh sẽ đối xử với em thật tốt, bảo bối cho anh thêm một cơ hội nữa nhé.

Chừng nào em suy nghĩ xong thì tái hôn cũng được!

Không có con cũng chẳng sao hết, anh có em là được rồi, chắc giờ em vẫn chưa hoàn toàn tin lời anh nói đâu nhỉ, vậy chúng ta cứ chờ xem nhé."

Vệ Tiểu Thảo vẫn im lặng nhưng trong mắt lại hiện lên chút ý cười.Cậu đưa tay xoa đầu Chẩm Lập Phong rồi yên lặng nép vào lòng anh.Cậu chợt nhớ lại lần trùng phùng đầu tiên hôm đó."

Ông chủ, ngài muốn xây tường hay lắp đường ống ạ?"

Vệ Tiểu Thảo còn nhớ khi mình hỏi vậy, trong mắt alpha mặc vest mang giày da trước mặt tràn ngập tủi thân và yêu thương.Anh lí nhí đầy tội nghiệp hệt như mỗi lần nũng nịu với cậu."

Anh...... muốn em."

Sau một thời gian không gặp, alpha được tự do chẳng phong độ hơn chút nào mà trái lại còn tiều tụy hẳn đi, trong mắt vằn vện tơ máu mệt mỏi, anh cứ thế nhìn cậu, tựa như hốc mắt còn rưng rưng lệ.Vệ Tiểu Thảo thầm mắng mình không có tiền đồ ba lần rồi mới cam chịu gật đầu."

Được thôi, dẫn đường đi."

Chẳng phải cậu cũng không bỏ được anh sao.
 
[Hoàn][Đm] Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
Ngoại truyện


Vệ Tiểu Thảo không ngờ mình lại thử ra hai vạch lần nữa.

Thật ra cậu chỉ nghĩ món đồ này để trong phòng cũng sắp hết hạn, vứt đi thì tiếc nên dứt khoát đem thử nước tiểu cho xong.

Nhưng mới thử một hồi đã hiện lên hai vạch là sao?

Vệ Tiểu Thảo ngây người.

Cậu ở lì trong phòng vệ sinh quá lâu khiến Chẩm Lập Phong sốt ruột gõ cửa.

"Bảo bối, sao em chưa ra nữa, không sao chứ?"

Vệ Tiểu Thảo ấp úng nửa ngày mới do dự đáp.

"......

Có chút chuyện."

"Sao thế......"

Chẩm Lập Phong vừa mở cửa đã thấy Vệ Tiểu Thảo trố mắt giơ que thử lên, anh hỏi cậu, "Đây là cái gì mà giơ cao thế...... hai vạch á?"

Vệ Tiểu Thảo cứ tưởng Chẩm Lập Phong sẽ vui tươi hớn hở vì mình sắp làm cha, kết quả Chẩm Lập Phong lại ôm chầm cậu với vẻ mặt ngưng trọng.

"Hôm nay không đi làm nữa, chúng ta đến bệnh viện khám đi."

Anh có chút sợ hãi, không phải sợ không có con mà chỉ sợ sức khỏe Vệ Tiểu Thảo có vấn đề gì đó. —————— "Thai nhi sáu tuần rồi, hai vị định thế nào?"

Vệ Tiểu Thảo nhìn miệng bác sĩ mở ra khép lại, trong đầu ong ong, vô thức nhìn sang Chẩm Lập Phong nhưng đối phương vẫn giữ vẻ mặt ngưng trọng.

"Với sức khỏe vợ tôi bây giờ, mang thai có hại gì cho em ấy không?"

Bàn tay nắm chặt bả vai Vệ Tiểu Thảo của Chẩm Lập Phong khẽ run, "Trước đây có nói sức khỏe em ấy hình như không thích hợp để sinh con cho lắm."

"Theo kết quả kiểm tra hiện giờ thì tình trạng thai phu rất tốt, mọi chỉ số đều bình thường cả......"

Chẩm Lập Phong níu lấy bác sĩ hỏi cả đống câu nhưng vẫn chưa yên tâm, sau khi về nhà lại cầm kết quả kiểm tra hỏi mấy người quen và chuyên gia, có được câu trả lời chắc chắn mới hơi yên tâm.

Gọi xong một cú điện thoại, anh đứng trên ban công hóng gió, đột nhiên nghe thấy giọng Vệ Tiểu Thảo.

"Em cứ tưởng có con anh sẽ vui lắm chứ."

Vệ Tiểu Thảo từ phòng khách đi ra ban công, lập tức bị Chẩm Lập Phong quấn chăn kín mít.

"Trời ạ, em đừng để gió lạnh thổi vào người chứ."

Chẩm Lập Phong khẩn trương muốn chết, "Anh đã kịp vui đâu, trước tiên phải hỏi rõ ràng xem đứa bé này có để lại được không rồi mới vui được chứ."

Vệ Tiểu Thảo cũng bó tay, từ khi họ nối lại tình xưa, Chẩm Lập Phong biết thể chất cậu không tốt nên miệt mài dẫn cậu đi điều trị, chữa liền tù tì mấy năm, chữa đến nỗi giờ đang là mùa đông giá rét mà toàn thân cậu vẫn nóng bừng, thế mà anh còn ở đây lo sợ thể chất cậu không tốt nữa.

"Thật ra anh có nghĩ chính vì sức khỏe em rất tốt nên mới có đứa bé này không?"

"Bảo bối, em nói thật với anh đi......"

Chẩm Lập Phong ôm cậu nghiêm túc hỏi, "Em có muốn không?

Trong lòng em nghĩ thế nào, nếu em không muốn thì chúng ta mau xử lý đi, anh không sao đâu."

Mặc dù họ đã tái hôn nhưng bóng ma tâm lý để lại cho Chẩm Lập Phong mấy năm trước vẫn chưa tiêu tan, chỉ hận không thể hỏi rõ mọi tâm tư dù là nhỏ nhất của Vệ Tiểu Thảo, cứ sợ giữa hai người lại nảy sinh khúc mắc gì đó ảnh hưởng đến tình cảm.

Vệ Tiểu Thảo bật cười rồi kiễng chân hôn lên mặt thúi của Chẩm Lập Phong một cái.

"Cực kỳ muốn."

Sau này họ sẽ chỉ càng viên mãn hơn.

Tốt thật.[HOÀN]
 
Back
Top Bottom