Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi

[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 10: Trâu Tiểu An rửa mặt


Trâu Tiểu An ru Đại công tử ngủ xong thì ngồi cạnh giường ngáp một cái.

Chăm sóc bạn nhỏ quả là tốn rất nhiều sức lực, y không phải làm bằng sắt nên cũng mệt rã rời."

Ta đã bảo một đứa con là đủ rồi mà không chịu nghe."

Trâu Tiểu An lẩm bẩm, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Trôi lại lộ ra ý cười."

Tiểu gia hỏa này đúng là càng lớn càng đáng yêu, không như cha hắn nhìn mặt đáng ghét muốn chết."

Trâu Tiểu An lại đứng dậy nhìn bảo bối bé nhỏ đang ngủ ngoan trong nôi, sau đó chậm chạp đi vào gian phòng bên trong.Y múc một chậu nước nóng rồi lấy từ bao hành lý ra một bình đầy thuốc viên, y chà xát viên thuốc bỏ vào nước.Trâu Tiểu An lấy một cái khăn thấm ướt rồi từ từ lau mặt.Làn da ngăm đen của y cứ thế rơi xuống từng lớp, dần dần trở nên trắng nõn.

Cuối cùng cả ngũ quan đều biến hóa.Gương đồng phản chiếu khuôn mặt y, thế mà có đến chín phần tương tự với Vương phi treo trên cổng thành, nhìn thoáng qua giống như đúc.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 11: Vương gia thất hồn lạc phách


Hôm nay khi người hầu bưng thức ăn lên bị Vương gia liếc mắt nên run tay một cái làm rớt đĩa.

"Vương gia thứ tội!

Vương gia thứ tội!"

Vương gia liếc nhìn đồ ăn dưới đất, đó là món gà sốt cay, hắn không thích ăn cay nên mọi khi những món này đều nấu cho Vương phi.Bây giờ người kia không còn, đồ ăn cũng không bày được lên bàn.Vương gia nhíu mày phất tay áo."

Thôi, ngươi......"

Vương gia dừng một chút, thuở thiếu thời hắn dẫn binh ra trận giết địch, nói hắn giết người như ngóe cũng không ngoa.

Hắn không xem người khác là người, cũng không xem mình như con người, ai sống ai chết đối với hắn chẳng hề ảnh hưởng gì, ngoài phố đồn hắn tàn bạo hung ác xem mạng người như cỏ rác cũng không phải nói bậy, nếu là mười năm trước thì hắn đã đuổi phứt người hầu này đi, nhưng bây giờ......Vương gia xoa trán."

Đi nhận lương tháng rồi về nhà đi."

Hắn chẳng còn khẩu vị gì nên dứt khoát không ăn.

Mấy ngày nay Vương gia chẳng khác gì cô hồn, cứ như bị người rút hết xương cốt vậy.

Tuy bình thường sắc mặt hắn cũng đã không tốt nhưng mấy ngày nay lại càng tệ hơn, hễ ai không vừa mắt hắn liền bị đuổi đi.Cứ thế vương phủ ngày càng vắng vẻ.Vương gia gác đũa đứng dậy, thôi đi đi.Tất cả cút hết mới là tốt nhất.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 12: Bản vương không sao


Phủ Vương gia vốn là một dãy nhà ba gian, sau này Vương phi sợ quạnh quẽ nên bảo người sửa lại, dời cả phòng bọn trẻ vào gian của mình.

Lúc ấy Vương gia bất đắc dĩ sai người cải tạo lại phủ."

Trong phủ ta phòng ốc nhiều vô kể, ngươi cứ phải đem bọn trẻ tới đây làm gì?"

Vương phi vui vẻ hài lòng nhìn các thợ xây bận bịu khắp nơi rồi quay lại véo bản mặt bí xị của Vương gia."

Bọn trẻ còn nhỏ, ở chung với hai ta rất tốt, chờ tụi nó lớn rồi không cần ngươi đuổi cũng tự chạy mất thôi."——————Vương gia hừ lạnh một tiếng, bọn nhóc của hắn còn chưa chạy mà Vương phi đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.Dù sao mấy ngày nay hắn vẫn chưa đi thăm hai đứa con, nếu người kia biết được thì lại trách hắn thờ ơ lạnh nhạt, không phải người cha tốt.Vương gia cười khẽ, hắn vốn chẳng quan tâm đến chuyện có làm cha hay không, chẳng qua vì có y nên mới muốn hai người có con cái mà thôi.Nhưng điều này hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, lúc này nhớ tới còn cảm thấy cô độc rã rời.Hắn băng qua sân, đi ngang mái đình đọng đầy sương trắng rồi bước trên con đường bóng trúc dập dờn, ánh trăng nhạt nhòa mơ hồ chiếu vào một bóng người, rơi xuống phiến đá lạnh lẽo.——————Vương gia vừa đẩy cửa liền trông thấy Bánh Trôi nhà mình đang ôm chăn ngủ say trên giường gỗ lót đệm hồng.Nửa bên mặt áp vào gối bị hằn một vết đỏ.Vương gia chưa kịp đến gần thì đã thấy một người mặc áo bào rộng đi tới bên giường."

Tiểu tử ngốc này không sợ chảy nước miếng làm ướt tóc mình sao."

Người kia quay lưng về phía hắn, mái tóc rối bù, tim Vương gia thắt lại, cả người đều run rẩy."

Hiểu Chu!"

Người trước mặt lập tức cứng đờ, sau đó kỳ quái quay đầu lại.Trâu Tiểu An nhướn mày nghi hoặc."

Vương gia gọi ta à?"

Trái tim bị nhấc lên của Vương gia rốt cuộc rơi mạnh xuống, hốc mắt đỏ lên, hắn bám vào khung cửa lảo đảo đứng không vững."

Vương gia?"

Vương gia lại ngẩng lên, tất cả bối rối luống cuống đã rút đi như thủy triều, hắn vẫn là sát thần cao ngạo lạnh lùng kia."

Bản vương không sao."
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 13: Vương gia giỏi văn hóa


Trâu Tiểu An đã thấy hết vẻ mất tự nhiên lúc nãy của Vương gia nhưng vờ như không biết gì.

Y lại cười híp mắt hỏi."

Vương gia đến thăm các điện hạ sao ạ?

Thật không đúng lúc chút nào, tiểu điện hạ vừa ngủ xong."

Vương gia đưa tay vuốt trán, hắn mất ngủ nhiều ngày lại chẳng màng ăn uống gì nên tiều tụy hẳn đi."

Bản vương chỉ tiện đường đến xem thôi."

Nhóc con ngủ say chẳng khác gì heo con, Vương gia đưa tay kéo chăn cho Bánh Trôi rồi bắt đầu trầm mặc."

Vương gia xem tiểu điện hạ có phải là rất đáng yêu không."——————"Vương gia nhìn xem, Bánh Trôi của chúng ta có phải là siêu đáng yêu không!"

Vương gia nhớ tới người nào đó cũng hay hỏi câu này.Con trai có phải là vô cùng tuấn tú, có phải là đẹp nhất thiên hạ, có phải là ngoan nhất trên đời.Hắn cứ chê bai không ngớt, mỗi lần đều hừ lạnh phủ nhận."

Cũng thường thôi."

Vương phi của hắn ngoại trừ thích nói mấy lời cợt nhả thì chưa bao giờ khen hắn, ngay cả một câu khen đẹp trai chẳng qua chỉ là lời nói đùa lúc thành thân.Sao có thể làm ngơ phu quân tài giỏi vô song như hắn mà suốt ngày chỉ luôn miệng khen mấy đứa con chứ.——————"Con của bản vương tất nhiên là phi phàm rồi."

Vương gia hừ lạnh.Trâu Tiểu An đã sớm hiểu rõ tính tình người này nên cũng chẳng sợ hắn, thuận miệng hỏi."

Tiểu điện hạ sắp tròn trăm ngày rồi, không biết Vương gia đã nghĩ ra tên gì cho tiểu điện hạ chưa?"

Sắc mặt Vương gia lại đen thui, hắn nhìn đứa lớn ngủ trên giường rồi lại liếc nhìn đứa út trong nôi, hờn dỗi mở miệng."

Gọi Đường Kỳ đi."

Trâu Tiểu An nghi hoặc."

Là đá quý rực rỡ hay là thần thú kỳ lân?"

"Là vứt bỏ vứt bỏ, vứt bỏ vứt bỏ."

Là bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ ấy.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 14: Vương gia đói bụng


Đứa bé đáng yêu như vậy mà ngươi đặt cho người ta một cái tên vứt bỏ, cũng ít có ngốc lắm.

Trong lòng Trâu Tiểu An nổi đóa, suýt nữa đã mắng chửi người."

Vương gia đúng là......"

Vương gia trừng y.Trâu Tiểu An miễn cưỡng kéo khóe miệng, nhẫn nhịn nghiến răng nghiến lợi nói."

Không thể hiểu được."

Vương gia cười, thế mà hắn còn có mặt mũi để cười."

Bản vương thấy cái tên này rất hay, ý nghĩa sâu sắc."

Xem ra Vương gia không sợ Vương phi cốc đầu hắn.Trâu Tiểu An nheo mắt cười cười, y phủi tay khen ngợi."

Rất hay, rất hay."

Ánh mắt Vương gia dừng lại trên mặt y chốc lát, hai người ngoài cười nhưng trong không cười tán dương lẫn nhau, sau đó Vương gia thu lại biểu cảm, lại là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như trước.Nhưng hắn không nhúc nhích mà chỉ yên lặng đứng đó."

Vương gia còn muốn làm gì à?"

"Bản vương đói bụng."

Nấu cho tô mì ăn đi.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 15: Vương gia dỗi, Vương gia không vui


"Tiểu nhân ngu dốt, tay chân vụng về, e là sẽ làm hỏng khẩu vị của Vương gia."

"Không sao, ngươi cứ nấu đi."

Vương gia không buông tha, nhất định bắt y xuống bếp, "Khi bản vương dẫn binh ra trận từng gặm cả vỏ cây, ngươi nấu chút gì là được, bất kể thế nào cũng không phạt ngươi đâu."

Vương gia đã nói đến nước này thì Trâu Tiểu An đành phải theo Vương gia vào bếp, đây là bếp riêng của Vương gia trong sân, thường ngày chỉ dành cho Vương phi sử dụng, mấy ngày nay Vương phi bị treo trên cổng thành nên trống vắng hẳn.

Nhưng nhờ có người hầu coi sóc nên thứ gì cũng không thiếu.Trâu Tiểu An hỏi: "Vương gia ăn mặn không?"

Vương gia không kén ăn, chua cay mặn ngọt đều ăn được nhưng hắn đặc biệt thích món ăn thanh đạm, thích hương vị tươi nguyên, còn Vương phi lại ăn mặn, thích nhất là món cay kích thích vị giác, trước kia nửa đêm thường nấu mì chua cay, mình một bát Vương gia một bát, còn cho Bánh Trôi nhỏ nếm mấy miếng, cả nhà đều ăn đến khi môi đỏ bừng.

Cũng may ngày thường đều tập võ nên ăn bao nhiêu cũng không mập, nếu không chắc đã thành một bầy heo.Trâu Tiểu An nhìn chằm chằm lọ ớt, hiện giờ y cực kỳ muốn làm tên ngốc đặt tên bậy bạ này cay chết.

Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.Người này đã nhiều ngày không ăn uống tử tế, nếu ăn cay thì dạ dày sẽ không chịu được, đã lớn thế rồi mà còn giận dỗi không chịu ăn cơm, chẳng biết muốn giày vò ai nữa.

Trâu Tiểu An liếc nhìn Vương gia, thật sự là Tiểu Nguyên còn hiểu chuyện hơn hắn.Trong nồi còn canh gà hôm qua người hầu nấu, Trâu Tiểu An nhào bột mì kéo sợi đều rất thành thạo, cả một khối bột nhanh chóng được kéo thành từng sợi dài, y cố tình kéo thật mảnh để nấu cho mau mềm, lúc ăn cũng không làm nặng bụng, rất thích hợp với người đói lâu ngày như Vương gia.Đập trứng gà vào nồi, rót canh gà nóng hổi, thả mì sợi và thêm chút rau, rắc gia vị, rải hành thái mỏng là có thể ăn.Vương gia nhìn mì sợi thanh đạm trong bát thì ánh mắt lại ảm đạm, nửa ngày không động đũa.Trâu Tiểu An nhìn mà sốt ruột."

Sao Vương gia không ăn?"

"Ta không có khẩu vị......"

"Hử?"

Trâu Tiểu An nhướng mày nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Vương gia, nụ cười càng thêm xán lạn.Vương gia không hiểu sao lại rùng mình, vội vã gắp một miếng lên ăn.Í, ngon quá!
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 16: Tiểu An lanh lợi


Đã lâu lắm rồi Vương gia chưa được ăn ngon đến thế.

Canh gà thơm, sợi mì mềm, ngay cả hành thái cũng vừa miệng, Vương gia nhịn không được nên húp cạn sạch nước lèo.

"Ợ ~"Cũng khá thỏa mãn."

Vương gia ăn no chưa?"

Trâu Tiểu An bên cạnh biết rõ còn cố hỏi, "Ăn no rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi ạ."

Đừng có lượn quanh trước mắt y nữa."

Ngươi......"

Vương gia nhìn chằm chằm khuôn mặt khắc khổ của Trâu Tiểu An, "Tên gì nhỉ?"

Trâu Tiểu An thật thà xoa tay đáp."

Vương gia gọi Tiểu An Tử là được rồi ạ."

"Bản vương hỏi tên đầy đủ của ngươi là gì?"

Trâu Tiểu An thoáng sửng sốt rồi ngẩng lên đáp."

Bẩm Vương gia, tiểu nhân là Trâu Tiểu An."

Chứ không phải Hiểu Chu Tiểu Chu gì đâu đấy."

Trâu......

Tiểu An."

Vương gia lẩm bẩm rồi đột nhiên hỏi, "Đây là bếp riêng của ái phi bản vương, sao ngươi lại quen thuộc như vậy?"

Dầu muối tương dấm đều không cần tìm, cứ như đang ở nhà mình vậy.Trâu Tiểu An gãi đầu một cái."

Mấy ngày trước Đại công tử đã dẫn tiểu nhân đến đây làm một ít điểm tâm nên nhớ kỹ cách sắp xếp thôi ạ."

Vương gia hỏi bâng quơ."

Chẳng phải ngươi không biết nấu ăn sao?"

Trâu Tiểu An cười."

Tiểu nhân khá lanh lợi nên học được rất nhanh."

Vương gia cũng cười."

Đúng là lanh lợi thật."

Mười câu thì hết chín câu nói dối, sợ là không lanh lợi lắm đâu.Vương gia không nói gì, Trâu Tiểu An cũng trầm mặc.Y đã cố tình để lộ sơ hở, chuyện còn lại thì phải xem Vương gia thôi.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 17: Vương gia có tâm cơ


Mấy ngày nay Vương gia đến thăm con rất thường xuyên.

Hắn giống như thay đổi tính nết, trước kia Vương gia chẳng mấy khi chơi với bọn nhỏ, mỗi lần đều phải đợi Vương phi hết giục lại mời mới ung dung tới thăm một chút.

Hôm nay Vương gia đang đánh cờ với Bánh Trôi.Tiểu điện hạ thông minh, chưa đầy sáu tuổi đã biết đánh cờ vây, thỉnh thoảng còn ăn quân của cha hắn.

Vương gia cũng xấu tính, không chịu nhượng bộ mà ép sát, bắt nạt con mình đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, nước mắt rưng rưng không dám khóc, Trâu Tiểu An tức giận chỉ muốn cốc đầu lão cha ngốc này.Vương gia thắng đứa nhỏ hơn năm tuổi, trên mặt lộ ra ý cười.

Hắn xoa mái tóc mềm mại của con mình rồi nói một câu."

Tiếp tục cố gắng."

Bánh Trôi cười vui vẻ kéo tay cha hắn không buông, bắt chước người lớn đáp lời."

Nhất định sẽ không để cha xấu hổ đâu ạ."

Vương gia sửng sốt rồi cười ha ha, nhấc bổng con mình lên cao.Trâu Tiểu An nghe Vương gia lầm bầm."

Sao không giống cha ngươi gì cả, vừa ngốc vừa ngoan, ngốc xít."

Nụ cười cảm động của Trâu Tiểu An cứng đờ.Đúng là thiếu đánh mà!——————Vương phi vẫn bị treo trên cổng thành hóng mát như một cây cải trắng héo rũ.

Dân chúng trong thành cũng chẳng còn thấy lạ nữa.Gần đây trong đám người có tin đồn mới, Vương phi hiện giờ trên cổng thành là yêu quái, còn Vương phi thật sự thì bị bắt đi rồi, Vương gia mất hồn mất vía cũng vì nhớ thương Vương phi sống chết không rõ.Tin đồn này không biết từ đâu xuất hiện mà ngày càng nghiêm trọng khiến mọi người đều căm phẫn, những người trước đây đưa nước đưa cơm cho Vương phi trên cổng thành giờ lại bắt đầu ném rau héo.Hôm đó Trâu Tiểu An đi ngang qua cổng thành thì thấy mấy bà thím vừa mắng vừa ném chao lên tường thành, trong đó có một người ném rất hăng hái, Trâu Tiểu An nhận ra gương mặt kia là người trong vương phủ, Vương gia tích tụ quá nhiều oán khí mà không phát tiết được nên chỉ có thể đổi cách trút giận.Y hỏi xin quần chúng nhiệt tình một cái trứng thối rồi ném vào người Vương phi, thân thủ của y tốt nên ném trúng mặt Vương phi làm u một cục.Cái tên này tính kế với y bao nhiêu lần, phải từ từ đòi lại mới được.Trâu Tiểu An phủi tay cầm giỏ thức ăn về, trên cổng thành lại có người nhìn chằm chằm y đi xa dần."

Bảo các ngươi điều tra Trâu Tiểu An, đã tra rõ chưa?"

"Bẩm Vương gia, thôn Trâu Gia đúng là có người này, trước kia đánh bạc bán hết sản nghiệp của tổ tiên, tháng trước mới vào thành làm công kiếm tiền đấy ạ."

"Vậy sao."

Vương gia nhíu mày nói, "Điều tra cặn kẽ toàn bộ người làm công trong phủ cho bản vương.

Hành động cẩn thận đừng để lộ ra."

"Ti chức tuân lệnh."
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 18: Vương phi giả mạo


Kính Vương phi là kẻ giả mạo, không ai biết rõ điều này hơn Kính Vương.

Làm gì có dạng ca nhi thế này chứ.Vừa thô lỗ vừa hạ lưu, cả ngày chỉ tìm cơ hội sàm sỡ người ta, chẳng ra thể thống gì.Thuyền hỏng còn có ba ngàn đinh, cho dù là công tử sa cơ thất thế kém giáo dưỡng cũng chẳng ai loạn thất bát tao như Vương phi này.Thành thân được một tháng thì Vương gia đã biết người hắn dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới về nhà không phải con thứ của Hầu phủ nào cả mà là một tên điên không rõ lai lịch.Vị hôn phu của hắn thay xà đổi cột lừa gạt người khác, còn mình thì bỏ trốn mất dạng.Ca nhi hắn cưới về nhập gia tùy tục ở trong Vương phủ, ăn nhiều hơn bất cứ ai, ngủ cũng ngon lành nên chẳng bao lâu đã tự nuôi mình trắng trẻo mịn màng.Đêm tân hôn Vương phi giả nói không sai, y thật sự là một mỹ nhân, bề ngoài tìm không ra tì vết gì.

Bình thường còn làm bộ yếu đuối hiền lành với người khác, nhưng sau khi đóng cửa lại biến thành quỷ háo sắc, suốt ngày chui vào chăn của Vương gia."

Vương gia sao lại như thế, chúng ta đã thành vợ chồng, nào có đạo lý không làm chuyện tốt?

Đã dâng lên tận miệng mà ngươi còn không muốn ăn, chẳng lẽ có bệnh à?"

Vương phi tức giận tra hỏi, bắp chân trần trụi cọ qua cọ lại trên lưng Vương gia."

Bỏ chân ngươi ra."

Vương phi giả không buông tha mà xoay người cưỡi lên bụng Vương gia."

Vương gia làm bộ thâm trầm cái gì?

Chẳng lẽ Vương gia vẫn là chim non, còn muốn trao thân cho người thật lòng mới được à......

Ưm!"

Tên điên bị Vương gia xử lý thích đáng, cuối cùng đau lưng nên không thể châm ngòi thổi gió nữa.Ban đầu họ luôn cãi nhau, dưới giường cãi, trên giường cũng cãi.

Sau đó xuất chinh, tên điên liều chết cứu hắn, Vương gia mới phát hiện mình đã rung động.

Họ có Bánh Trôi đúng lúc đất phong gặp đại hạn, tên điên ôm bụng bầu theo hắn cứu trợ, Ngày ngày chạy đến tiền tuyến, thậm chí còn theo binh lính đào kênh đào mương dẫn nước, dọa cho hắn sợ toát mồ hôi.

Sinh con chưa được bao lâu lại xảy ra dịch đậu mùa, trong thành lòng người hoang mang, Vương gia cũng bị nhiễm bệnh.

Tên điên vừa giúp hắn xử lý đủ loại sự vụ bên ngoài vừa chăm sóc hắn và con nhỏ.

Một lớn một nhỏ đều bệnh, tên điên ngày đêm trông coi, người xanh xao tiều tụy hẳn đi nhưng một câu phàn nàn cũng không có mà luôn ở bên hắn, trông nom hắn, còn hi hi ha ha nói đùa với hắn."

Vương gia là tai họa, tai họa sống ngàn năm, đừng lo lắng."

Nói thật bọn họ thành thân mấy năm nay, nói đến vinh hoa phú quý chẳng qua chỉ là cuộc sống thư thái vậy thôi.Vương gia biết Vương phi đào hôn kia rong chơi bên ngoài, biết Vương phi thật đã trở về sau nhiều năm sống chết không rõ.Nhưng chỉ có tên điên của hắn là không chịu nói gì với hắn.

Ngay cả y họ gì tên gì cũng không rõ, không biết y từ đâu đến, càng không biết hiện giờ y đã đi đâu.Vương gia đứng dưới mái hiên nhìn Trâu Tiểu An híp mắt ôm tiểu thế tử hóng gió bên ngoài, sắc mặt càng mờ mịt không rõ.Có phải ngươi về nhà rồi không, phu nhân của ta.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 19: Vương gia sầm mặt


Tiểu thế tử gần đây bị bệnh.

Đau bụng lại sốt cao, uống sữa dê liền nôn ra.Trâu Tiểu An lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe.

Y đoán chắc là do mấy ngày trước ở bên ngoài hóng gió hơi lâu, đều do y không cẩn thận nên tiểu thế tử mới sinh bệnh.Trâu Tiểu An áy náy tự dằn vặt mình, thật ra đứa bé nào mà không bệnh, sao có thể trách được y.

Vương gia mời ngự y đến xem, đại phu kiểm tra hồi lâu mới nói tiểu thế tử không sao, chỉ bị nhiễm lạnh nên uống thuốc vài hôm sẽ khỏi.

Nhưng tiểu thế tử khó chịu nên không muốn uống sữa dê, ghét bỏ đến mức toàn phun ra ngoài.Vương gia cũng sốt ruột, trừng mắt định đánh vào mông tiểu thế tử, cũng may Trâu Tiểu An kịp thời đoạt lấy nên chưa đánh được, nếu không chắc đã xong đời.Vương gia âm thầm thở dài nhìn Trâu Tiểu An che chở cho con.

Thay đổi bộ dạng thì thế nào, sắc mặt biểu cảm còn không phải giống hệt trước đây sao, vừa mềm lòng vừa hung dữ."

Chẳng phải Bánh Trôi lúc nhỏ cũng ba ngày hai lần bệnh đó sao, lớn lên sẽ đỡ hơn, không sao đâu.

Đại phu cũng nói mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.

Nhưng không uống sữa làm sao được, không chết bệnh thì cũng chết đói."

Ngày thường Trâu Tiểu An giả vờ giả vịt là giỏi nhất, trưng ra bộ dạng người hầu trung thực, bất cứ ai cũng tìm không ra sơ hở.

Nhưng khi đụng phải chuyện con cái liền lòi đuôi ra."

Phi phi phi, nói nhảm gì đó!

Cái gì mà chết hay không chết, nói xui không à!"

Y nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thế tử, đau lòng đến mức nói không nên lời, "Vương gia bận rộn thì mau đi làm chính sự đi, để ta trông nom là được."

Đừng ở đây vướng chân vướng tay nữa!Vương gia bất đắc dĩ phất tay áo, nửa ngày sau đột nhiên nói."

Nếu có phu nhân bản vương ở đây thì tốt, y cực kỳ cẩn thận, lúc trước Bánh Trôi sinh bệnh, ta lại luống cuống tay chân, chỉ có một mình y chăm sóc cả nhà chúng ta......"

Trâu Tiểu An lầm bầm."

Còn không phải tại Vương gia quá vô dụng hay sao."

Vương gia nói xong liền đi, nhưng không đi xa mà bò lên xà nhà như ăn trộm.Trâu Tiểu An vẫn đang tỉ mỉ chăm sóc tiểu thế tử, vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa ôm lắc lư."

Không uống sữa sao được chứ."

Y buồn rầu hết sức, tiểu bảo bối nhịn đói cả đêm, khuôn mặt nhỏ trong mắt y giống như bị thiếu đi mấy lạng thịt, "Nào, cha hôn một cái."

Vương gia run lên, siết chặt xà nhà gỗ lim."

Hay là chê sữa dê không ngon?"

Trâu Tiểu An nghĩ ngợi rồi hạ quyết tâm.Y đặt tiểu thế tử lên giường đệm, khóa kỹ cửa sổ rồi mới chậm chạp cởi dây lưng, trước ngực y quấn một lớp băng vải như đang che chắn gì đó.Vương gia vô cùng tinh mắt, bây giờ mặt dày vô sỉ nhìn chằm chằm thân thể ca nhi độc thân của người ta, Trâu Tiểu An mặt đen nhưng trên người lại trắng nõn mịn màng, băng vải cởi ra từng vòng, trước ngực đúng là đang chảy sữa.Tiểu thế tử được Trâu Tiểu An ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn bú sữa.Trâu Tiểu An khẽ thở phào, xem ra tên oắt con này kén ăn hệt như cha hắn, không phải đồ ngon thì không chịu há miệng.Vương gia trên xà nhà lại sa sầm mặt.Bộ dạng ngũ quan có thể thay đổi nhưng họ đã cùng giường chung gối bảy năm trời nên hắn biết rõ từng li từng tí, dù thế nào cũng không nhìn lầm được.Phu nhân tốt của hắn quả nhiên là phụ tử tình thâm, thay hình đổi dạng cũng muốn trở về chăm sóc con nhỏ, đúng là máu mủ sâu nặng.Nhưng người hắn nhớ thương bấy lâu nay xem hắn là cái gì?

Hắn ngày đêm mất ngủ, chẳng màng ăn uống là vì ai chứ?
 
Back
Top Bottom