Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi

[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 60 - Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?


Chu Tử Khâm nghe vậy thì có phần bất ngờ, nhưng cũng không thấy có gì bất tiện nên gật đầu đồng ý.

Chu Tử Hành hiểu ý, liền chắp tay chào rồi xoay người trở vào trong, để lại ba người bên ngoài.Thấy Chu Tử Hành đi rồi, Vân Dao Dao chậm rãi nói:"Tử Khâm ca, ta biết nói ra điều này có hơi đường đột, nhưng liệu ngươi có thể cho ta xin công thức làm món cá hấp gừng ban nãy được không?"

Trình Vãn Tịch đứng bên cạnh vốn còn đang căng thẳng trong lòng, đến khi nghe Vân Dao Dao hỏi ra lại là công thức món cá, thì lập tức buông lỏng cả người.

Ánh mắt có phần nghi hoặc nhìn sang nàng.Dao Dao thích món cá đến vậy sao?Trình Vãn Tịch không biết rằng, Vân Dao Dao thật ra cũng không đặc biệt muốn ăn món cá này, chỉ là ban nãy trông thấy tỷ tỷ ăn món đó rất ngon miệng, liền âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Vân Dao Dao nghĩ nếu học được cách làm thì sau này có thể thường xuyên nấu cho tỷ tỷ ăn rồi.Còn Chu Tử Khâm khi nghe nàng hỏi vậy thì thần sắc thoáng sững sờ, khuôn mặt cứng lại, hồi lâu mới cất tiếng, giọng như mang theo hoang mang xen lẫn chút tổn thương:"Ngươi... ngươi là đang chê cười ta sao?"

Từ thuở bé, hắn đã khác biệt.

Trong khi bao hài tử cùng tuổi mê mẩn đao kiếm, y kinh, hắn lại si mê mùi khói bếp và âm thanh tí tách của thức ăn trên bếp lửa.

Nhớ năm hắn chín tuổi, phụ thân hắn là Chu Tử Ngang bị bệnh, hắn liền lo lắng vào bếp hầm một bát canh gà củ sen.

Chu Tử Khâm vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ngập tràn mong đợi khi hai tay nâng bát canh bước đến trước mặt phụ thân — để rồi đổi lấy một tiếng "choang!" chát chúa, bát canh bị phụ thân hất đổ xuống đất, củ sen và táo đỏ lăn lóc dính đầy đất cát, như phản chiếu chính dáng vẻ của bản thân Chu Tử Khâm, cũng đã bị nhuộm kín một tầng xám trắng.Từ đó về sau, dù vẫn không buông bỏ được đam mê xuống bếp, nhưng hắn lại cẩn thận giấu đi.

Ban ngày hắn vẫn đóng vai một con rối gỗ mà ngoan ngoãn lên y quán học y thuật như hai người huynh đệ hắn là Chu Tử Hành và Chu Tử Nhạc.

Vân Dao Dao nghiêng đầu, chân thành đáp:"Sao ta lại chê cười ngươi được chứ?

Ngươi nấu ăn ngon như vậy, thật lòng ta ngưỡng mộ lắm lắm.

Nghĩ đến việc sau này không thể ăn thường xuyên, nên ta mới cả gan thỉnh giáo ngươi công thức a."

Nét mặt Chu Tử Khâm thoáng run rẩy, hắn im lặng trong chốc lát, lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, len lỏi vào những góc sâu thẳm trong lòng.Tiểu cô nương trước mặt hắn — không chỉ không khinh thường hắn là nam tử xuống bếp, còn thật lòng quý trọng món ăn hắn nấu.

Cảm giác đó đối với hắn mà nói, như ánh sáng đầu tiên sau một mùa đông dài lạnh lẽo, chậm chạp làm tan đi lớp băng dày đặc đã tồn tại từ lâu.Chu Tử Khâm chậm rãi gật đầu, thanh âm trầm thấp:"Nếu ngươi đã nói vậy... vậy thì đợi ta một lát, ta đi viết công thức cho ngươi."

Chưa đợi Vân Dao Dao kịp đáp, hắn đã xoay người chạy vào nhà.

Không đầy một khắc sau hắn đã trở lại, trên tay cầm một tờ giấy đầy kín chữ viết tay.Vân Dao Dao nhận lấy thì ánh mắt sáng rỡ, vội vàng cảm tạ rồi cùng Trình Vãn Tịch rời đi.Chu Tử Khâm vẫn đứng ngây ra ở trước cổng, ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng lưng hai người nữa.Ngồi trên xe bò, Trình Vãn Tịch nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, thấy nàng vẫn chăm chú xem tờ giấy công thức kia, thì đôi mày khẽ chau lại, trong lòng bất giác dâng lên một loại cảm xúc mơ hồ, chua xót xen lẫn khó chịu mà nàng chẳng rõ là vì sao."

Dao Dao, nàng... thích món cá ấy đến vậy sao?"

Vân Dao Dao nghe người bên cạnh hỏi thì ngẩng đầu lên, ánh mắt cong cong, nhoẻn miệng cười:"Ừm, cũng có chút thích, nhưng lý do thật sự là..."

Nói đến đây, nàng khẽ nhích lại gần, đưa ngón tay chọc nhẹ vào chóp mũi Trình Vãn Tịch.Hành động bất ngờ ấy khiến Trình Vãn Tịch khẽ giật mình, bàn tay đang nắm vạt áo cũng vô thức siết chặt.

Ánh mắt nàng cụp xuống, trong lòng không hiểu vì sao lại nôn nao, ẩn ẩn bất an.Chẳng lẽ...

Dao Dao có cảm tình với Chu Tử Khâm sao?

Thật sự là vậy sao?

Nhưng tại sao... ta lại khó chịu đến vậy chứ?Nhưng chưa để nàng kịp nghĩ nhiều, Vân Dao Dao đã nói tiếp:"Ban nãy ta thấy ngươi ăn món đó nhiều hơn hẳn các món khác, nghĩ chắc hẳn là ngươi thích.

Vậy nên ta cũng muốn học để sau này có thể tự làm cho ngươi ăn thường xuyên."

Câu trả lời ấy như một làn nước ấm lan từ lồng ngực đến tận đầu ngón tay.

Trình Vãn Tịch sững người, chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo đang khẽ cong nhẹ kia.Lòng nàng như có thứ gì đó tan chảy.

Ngứa ngáy, ngọt lịm, hệt như được bao bọc trong một tầng kẹo mật dẻo mềm, khiến cả người nàng muốn hóa thành dòng nước, hòa vào ánh mắt ấy không rời nửa bước.Trình Vãn Tịch thu lại nét ủ rũ, cả người đờ ra.

Nàng nhìn Vân Dao Dao chăm chú, vô thức mang lời trong lòng cất lên thành thanh âm:"Dao Dao, nàng... thật tốt."

Vân Dao Dao thấy nàng phản ứng có phần kỳ lạ, trong lòng dù khó hiểu nhưng vẫn nở nụ cười ôn nhu, bàn tay vươn lên nắm lấy ngón tay nàng xoa xoa, giọng mang theo dư vị ngọt nhẹ:"Chỉ là... ta thích nhìn ngươi ăn nhiều thêm một chút thôi a."_______________________________Lời tác giả: Có chút đồng cảm sâu sắc với Tử Khâm, cá nhân tôi cũng là người đam mê nấu nướng nhưng lại không có nhiều dũng khí như Tử Khâm, mà thu mình lại như một bé sâu bướm rồi nhắm mắt chọn con đường được xã hội giúp giám định sẵn là "bình ổn" hơn.

Dù hiện tại tôi rất yêu thích công việc mình đang làm và cũng không còn hối tiếc gì nữa, nhưng mỗi khi bắt gặp những con người dũng cảm tiến lên vì chính mình, thật lòng tôi không giấu nổi ngưỡng mộ và cảm động.

Thật lòng cầu chúc cho tất cả những bạn hữu duyên đọc đến dòng tâm sự nhỏ này, sẽ luôn có được một trái tim kiên định, kiên định với chính ước mơ của mình, kiên định với chính con đường mình chọn, và không ngừng tiến lên phía trước.

Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng mình rằng: tôi vô cùng ngưỡng mộ các bạn. (๑•̀ㅂ•́)ง✧
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 61 - Một đêm khó ngủ


Khi hai người trở về đến thôn thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Tắm rửa xong xuôi thì cũng đã quá giờ Dậu, bởi cả ngày hôm nay đi đường mỏi mệt, hai nàng liền quyết định đi nghỉ ngơi sớm hơn thường ngày.

Vân Dao Dao nằm trên giường hai mắt vẫn mở to, thân thể nàng tuy đã thấm mệt nhưng có lẽ do còn quá sớm nên nàng nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được.Ở thế giới cũ tuy cuộc sống của nàng thoạt nhìn tưởng như rất vô trật tự, nhưng lại mang một sự quy củ đặc biệt.

Lặp đi lặp lại, ngày nối ngày như bánh xe xoay mãi không dừng — từ bệnh viện đến các hội thảo y học, lúc rảnh thì đọc bệnh án, viết tài liệu, tra cứu, nghiên cứu, chẳng có lấy một ngày thực sự thảnh thơi để làm thêm chuyện khác.Từ sau khi xuyên tới thế giới này, những công việc gấp gáp vốn chiếm toàn bộ thời gian trong quá khứ bỗng chốc tan biến như khói sương.

Nàng bỗng có nhiều thời giờ hơn để đọc sách, để đào sâu thêm về y lý, dược phương.

Trong mục "bách khoa toàn thư" của hệ thống có sẵn rất nhiều tài liệu liên quan đến y thuật, chỉ là dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện nên nàng cũng chưa xem qua được nhiều.Đấu tranh trên giường một hồi cảm thấy không hiệu quả, Vân Dao Dao liền khẽ trở mình ngồi dậy, nhấc chân bước xuống giường.Nàng thắp đèn dầu nhỏ lên, rót một chén nước ấm, rồi lấy ra mấy trang giấy tuyên thành cùng bút mực mà Trình Vãn Tịch đã chuẩn bị sẵn từ sớm cho nàng.

Nàng động ý niệm mở ra tài liệu liên quan đến y thuật, rồi bắt đầu đọc lại các ghi chép về bệnh lý, nếu thấy mục nào đặc biệt quan trọng thì nàng sẽ ghi ra giấy để tiện sau này xem lại.

Chuyên tâm nghiên cứu suốt một canh giờ, Vân Dao Dao bắt đầu cảm thấy đầu óc có phần choáng nhẹ, thân thể cũng hơi mỏi mệt.

Nàng buông sách xuống rồi chậm rãi đứng dậy, định bụng ra ngoài hít thở chút khí trời cho thư thái gân cốt.Vừa bước chân ra khỏi phòng, đột nhiên nàng nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng ọt ẹt khe khẽ, như thể có ai đó đang dời vật nặng.

Vân Dao Dao trong lòng thoáng nghi hoặc — giờ này hẳn tỷ tỷ đã ngủ rồi, sao lại còn có động tĩnh?

Vân Dao Dao liền cầm theo ngọn đèn dầu nhỏ, chậm rãi đẩy cửa bước ra ngoài sân.Ánh đèn mờ vàng lung linh lay động, gió khuya se lạnh quét qua tà áo nàng, khiến nàng bất giác rùng mình một cái.

Khi vừa ra tới hiên thì Vân Dao Dao lập tức bắt gặp một bóng người quen thuộc ngồi xếp bằng giữa sân, tay áo xắn lên, trước mặt là đống gỗ vụn còn bên cạnh là cây bào gỗ cũ kỹ."

Tịch ca ca?" — nàng kinh ngạc thốt nhẹ, "Giờ này ngươi còn chưa nghỉ mà lại ngồi đây làm gì đó?"

Trình Vãn Tịch đang chăm chú mài một thanh gỗ nhỏ, nghe tiếng liền thoáng giật mình mà quay đầu lại nhìn.

Dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt nàng có phần tái nhợt vì gió lạnh, nhưng vẫn dịu dàng như thường."

Dao Dao, ban đêm gió lạnh lắm, sao nàng lại ra đây?"

"Ta nghe có âm thanh lạ nên ra xem thử."

Vân Dao Dao mỉm cười bước tới gần, ngồi xuống cạnh nàng.Trình Vãn Tịch thấy nàng ngồi xuống sát bên thì hơi luống cuống, vội thu tay áo lại."

Là ta làm ồn đánh thức nàng sao?"

"Không có đâu."

Vân Dao Dao lắc đầu, ánh mắt khẽ liếc qua đống gỗ, "Thật ra ta vốn cũng chưa ngủ, nên định ra ngoài hít khí trời chút thôi a.

Ngươi đây là đang làm gì vậy?"

Trình Vãn Tịch có chút ngại ngùng đáp: "Sắp tới chúng ta mở y quán hẳn là cần thêm giường để bệnh nhân nằm.

Nhưng trong nhà hiện chỉ có hai chiếc giường, nên ta nghĩ tranh thủ lúc không ngủ được mà đóng thêm một cái."

Nghe vậy trong lòng Vân Dao Dao liền mềm lại, nhưng lại nghiêm túc nói:"Tịch ca ca thật là chu đáo...

Nhưng ban đêm rất lạnh, những việc như thế này nên để ban ngày làm sẽ tốt hơn, đừng để bị nhiễm phong hàn a."

Trình Vãn Tịch biết Dao Dao quan tâm mình nên mới nói ra những lời này, sự lạnh lẽo của tiết trời buổi tối bỗng chốc thay bằng cái ấm áp.Vân Dao Dao như nhớ ra điều gì, khẽ rũ mắt trầm ngâm rồi quyết định mang khúc mắc trong lòng nói ra:
"Tịch ca ca, có chuyện này ta muốn hỏi ý ngươi.

Sắp tới mở y quán thì việc sống ở y quán luôn có lẽ cũng sẽ thuận tiện hơn, nhưng việc dời nhà lên huyện vốn không phải chuyện nhỏ, ta không thể quyết định một mình, nên muốn hỏi... ngươi nghĩ thế nào?"

Nàng ngước mắt lên, nghiêm túc nói tiếp:"Nếu ngươi quen sống ở thôn thì chúng ta cứ ở lại đây.

Mỗi ngày chỉ cần đi sớm hơn một chút, ta không thấy phiền gì cả.

Dù sao thì... ta cũng chỉ muốn biết ngươi nghĩ thế nào thôi."

Vân Dao Dao biết vì tỷ tỷ đã sống ở thôn thời gian dài, nên chắc hẳn không tránh khỏi lưu luyến.

Vậy nên dù tỷ tỷ quyết định thế nào, nàng cũng sẽ tôn trọng ý của tỷ tỷ.Trình Vãn Tịch nghe tiểu nương tử hỏi vậy thì khẽ ngẩn người.

Nàng rũ mắt trầm mặc, hồi lâu mà chẳng nói lời nào.Kỳ thực đêm nay nàng trằn trọc không ngủ cũng là vì mãi suy nghĩ về điều này. _________________________________Vân Dao Dao: "Vãn Tịch, tỷ lại đóng giường sao?"

Trình Vãn Tịch: "Đúng vậy, đêm qua lại làm hỏng mất rồi a."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 62 - Bước ra khỏi vỏ


Nàng hiểu rõ, dời lên huyện tất nhiên sẽ thuận tiện hơn cho hai nàng, và nàng cũng không muốn Dao Dao phải vất vả quá nhiều.

Chỉ là... lời hứa với Trần Tô thúc thúc cứ văng vẳng bên tai nàng — lời hứa rằng cả đời này sẽ sống an ổn tại thôn Thanh Hà, không rời nửa bước.Lời hứa ấy như sợi dây vô hình cột chặt lấy Trình Vãn Tịch nhiều năm trời.Thế nhưng Trình Vãn Tịch hiểu rõ, lời hứa chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, sự thật là nó đã bị chính nàng âm thầm phá vỡ từ rất lâu rồi.

Thời điểm nói ra lời hứa đó nàng cũng chỉ là vì muốn Trần Tô thúc thúc yên lòng dưỡng bệnh mà thôi.Thứ thật sự níu kéo nàng không phải là lời hứa, mà là nỗi sợ.

Tất cả mọi do dự, thực chất chỉ là nỗi sợ nàng tự dựng nên.

Nỗi sợ rời xa nơi thân thuộc.

Nỗi sợ đánh mất mọi điều an ổn.

Nàng nhận ra bản thân đã ở thôn Thanh Hà quá lâu, lâu đến mức chính nàng cũng dần quên mất rằng, thế giới này rốt cuộc rộng lớn đến nhường nào.Nàng đã luôn lấy lời hứa kia để bao biện cho chính nỗi sợ của mình, rồi Dao Dao đến và giúp nàng xoá tan đi màn sương mờ mịt.

Dao Dao khiến nàng bắt đầu suy nghĩ, về lời hứa, về chính bản thân nàng, và về việc rốt cuộc nàng muốn trở thành một người như thế nào.

Rằng nàng nên dấn chân bước ra khỏi vỏ ốc, hay thu mình trong vỏ ốc để rồi cả đời không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Và sau cùng, trước cả khi Vân Dao Dao đặt câu hỏi, thì Trình Vãn Tịch cũng đã có cho mình câu trả lời rồi.

Nàng muốn bước ra khỏi vỏ ốc.

Sẽ rất ngu ngốc và nực cười khi mà nàng suốt ngày mở miệng ra là nói sẽ ủng hộ Dao Dao.

Nhưng ngay cả cái vỏ của mình cũng không tự bước ra được, thì Trình Vãn Tịch nàng có thể làm được gì chứ.

Tất cả những điều này đều là vì chính bản thân Trình Vãn Tịch, nàng muốn thay đổi, và muốn trở thành một con người tốt hơn.Trình Vãn Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy kiên định mà nhìn vào mắt Dao Dao:"Ta...

đã từng do dự.

Quả thật trong lòng ta có phần lưu luyến khi phải rời khỏi thôn.

Nhưng dù có rời đi thì chúng ta vẫn có thể thường xuyên quay lại thăm mọi người mà, vậy nên không sao cả.

Và quan trọng là...

"Nàng ngừng một chút, mím môi rồi nhẹ nhàng nói tiếp:"Dao Dao...

Khi nghe nàng nói về ước mơ của nàng và rồi khi chứng kiến nàng ngày ngày thực hiện điều đó, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ nàng.

Bản thân ta cũng có một mục tiêu riêng, nhưng ta vẫn muốn hoàn thiện điều đó và bản thân mình hơn nữa.

Dù là một bước tiến nhỏ như việc thay đổi chỗ ở thôi, nhưng với ta...

điều đó lại có ý nghĩa rất lớn."

"Vậy nên," nàng khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười dịu dàng, "Ta cũng nghĩ là chúng ta nên chuyển đi a."

Vân Dao Dao lặng người trong khoảnh khắc khi nghe câu trả lời của Trình Vãn Tịch.Ánh mắt nàng dừng lại nơi khuôn mặt dịu dàng của người đối diện, dường như có điều gì đó đã thay đổi — một thứ gì đó không rõ hình thù, nhưng lại khiến lòng nàng dâng lên ấm áp.Tựa như trong khoảnh khắc này, Trình Vãn Tịch không còn là người đứng lẻ loi giữa khoảng đất trống nữa, mà đã vươn bàn tay của mình ra, sẵn sàng nắm lấy bàn tay của người muốn giúp đỡ nàng.

Vân Dao Dao mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Trình Vãn Tịch.Lòng bàn tay kia dính chút bụi gỗ, nhám nháp thô ráp, nhưng lại khiến Vân Dao Dao có cảm giác càng chân thật.

Tay nàng siết khẽ, bàn tay nhỏ bé truyền sang ấm áp từng đợt, lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng đầy ắp ôn nhu:"Nếu đã quyết như vậy, thì ngày mai hai ta mang rau củ đi biếu mọi người, cũng tiện thể cáo biệt mọi người một tiếng.

Rồi đợi đến khi nào thu hoạch thiên ma xong, ta và ngươi sẽ bắt đầu dọn nhà."

Ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống vai áo hai người, Vân Dao Dao ngẩng đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên:"Còn bây giờ... thì nên trở vào ngủ thôi a."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì khẽ nhìn nàng, mắt ánh lên tia sáng nhu hòa.

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, rồi lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Nàng chẳng nói thêm gì, chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu nói:"Được."

Sáng hôm sau, Vân Dao Dao như thường lệ tỉnh dậy vào giờ Mão.

Có điều bởi vì đêm qua nàng đọc sách đến khuya, thân thể lúc thức dậy liền có hơi choáng váng, đầu cũng hơi ong ong.Nàng chậm rãi xoa nhẹ thái dương, một tay vén tóc ra sau tai, rồi thay y phục bước ra khỏi phòng.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 63 - Lời từ biệt cũng là một lời chào (1)


Trong gian bếp đơn sơ thoang thoảng mùi sương sớm, nàng mở nắp chum gạo, lấy ra một ít rồi vo sạch, sau đó cho vào nồi đất bắc lên bếp nấu cơm.Vì vừa thu hoạch được không ít rau củ tươi, Vân Dao Dao liền quyết định làm món tempeh kho rau củ ăn kèm cơm trắng và canh cải bó xôi nấu gừng.Nàng xắn tay áo lựa lấy khoai tây, cà rốt và hành đem đi rửa sạch, rồi dùng dao xắt thành từng khúc vừa ăn.

Tempeh ủ trong lá chuối được cẩn thận gỡ ra, cắt thành miếng nhỏ rồi chiên sơ đến khi lớp ngoài hơi vàng giòn, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của đậu lên men.Nàng đặt chảo lên bếp rồi cho vào chút dầu, phi thơm tỏi đập dập, rồi lần lượt cho tempeh và rau củ vào đảo đều tay.

Sau đó nàng nêm với xì dầu, đường, tiêu rồi cho thêm ít nước vào để lửa nhỏ liu riu kho cho đến khi mọi thứ ngấm đều.Cải bó xôi thì nàng rửa sạch cắt khúc vừa ăn thả vào nồi nước đang sôi cùng vài lát gừng sợi, nấu thành nồi canh thoang thoảng hương gừng ấm.

Món tempeh vừa chín, Vân Dao Dao cho thêm ít ớt thái mỏng và hành hoa xắt nhỏ, sắc đỏ và xanh xen kẽ khiến món ăn càng thêm bắt mắt.

Khi thức ăn đều chín hết thì Vân Dao Dao bắc ấm thuốc nhỏ lên bếp đun.Lúc này Trình Vãn Tịch cũng vừa chẻ củi và gánh nước xong.

Thấy Dao Dao đã làm cơm xong, nàng nhẹ bước vào giúp bê thức ăn ra bàn.

Trên bàn là tempeh kho rau củ bốc khói nghi ngút, từng miếng vàng ruộm thấm đều nước sốt sánh đặc.

Hai bát cơm trắng nóng hổi, cùng với bát canh cải bó xôi xanh mướt được đặt đối diện nhau.

Sau khi dùng xong bữa sáng ngon lành ấm nóng, Trình Vãn Tịch như thường lệ đứng dậy mang bát đũa ra giếng sau rửa sạch.

Vân Dao Dao thì xuống bếp rót thuốc vào bát, rồi nhẹ tay mang tới đưa cho Trình Vãn Tịch.

Đợi Trình Vãn Tịch uống thuốc và ăn kẹo xong, Vân Dao Dao mới xoay người trở lại bếp, nàng định tranh thủ thời gian buổi sáng làm chút rượu ngâm cùng trái cây phơi khô, để buổi chiều còn thong thả đi thăm các thím bá trong thôn.Nàng bắt đầu bằng việc pha một thau nước muối loãng, rồi đem đào cùng nho rửa sạch, ngâm chừng nửa khắc sau đó vớt ra để ráo trên khăn vải sạch.Đào được cắt đôi bỏ hột, rồi thái lát dày chừng nửa đốt ngón tay.

Một nửa số đào nàng xếp ngay ngắn lên nia tre, đem đặt ngoài sân để phơi.

Phần còn lại nàng thả vào một cái chum sành đã chuẩn bị sẵn, rồi đong rượu trắng đổ vào, thêm đường trắng rồi khuấy đều.

Sau cùng, nàng đậy miệng chum bằng một lớp vải sạch, dùng dây gai buộc chặt lại.Với nho thì nàng giữ nguyên trái, chỉ nhúng qua nước chanh ấm cho trôi lớp sáp ngoài vỏ, rồi một nửa đem phơi trên nia tre, phần còn lại cũng được cho vào chum ngâm rượu như đào.Khi nàng đang cúi người cẩn thận buộc vải kín miệng chum rượu nho, thì bất chợt nghe thấy ngoài nhà trước vang lên tiếng nói chuyện của Trình Vãn Tịch, lẫn trong đó còn có âm thanh của người khác.

Vân Dao Dao tò mò lấy khăn lau tay rồi bước ra nhà trước xem thử.

Ra đến nơi nàng liền bắt gặp Trình Vãn Tịch đang đứng trò chuyện cùng vợ chồng Hà Nhân Khôi và Cẩm Hà, còn dưới chân Trình Vãn Tịch là chiếc giường gỗ đang đóng dở, gỗ vụn vương vãi một bên.Thấy Vân Dao Dao bước ra, Cẩm Hà liền mừng rỡ tiến lại:"A, Vân thần y, ta đưa phu quân tới để châm cứu a."

Vân Dao Dao nghe vậy thì khẽ cười, đưa tay mời hai người vào trong nhà.

Trình Vãn Tịch cũng dừng tay, rửa sạch mùn cưa bám trên tay, rồi lui xuống bếp pha một ấm trà nóng mời khách.Châm cứu xong, Vân Dao Dao từ trong phòng bước ra.

Gương mặt nàng hồng hào vì hơi nóng trong phòng, tay áo vén cao, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng.Trước khi tiễn khách, Vân Dao Dao nhớ ra việc sắp dọn lên huyện nên thuận miệng nói:"À, đúng rồi, ít lâu nữa ta sẽ mở một y quán nhỏ ở trên huyện.

Đến khi đó, hai vị nếu có cần châm cứu hay khám bệnh cũng sẽ tiện hơn một chút."

Cẩm Hà nghe vậy thì mặt mày sáng rỡ:"Thật sao?

Vân thần y mà mở y quán thì còn gì tốt bằng.

Đúng là tin vui a!"

Tiễn phu thê Hà Nhân Khôi rời đi thì mặt trời đã lên tới ngọn tre.

Cũng vừa lúc đến giờ cơm trưa, mà đồ ăn từ bữa sáng vẫn còn dư vậy nên hai nàng quyết định hâm nóng lại rồi cùng nhau ăn.

Dùng bữa xong, Trình Vãn Tịch lại trở ra tiếp tục việc làm giường, còn Vân Dao Dao thì vào bếp lựa rau củ, soạn thành từng phần nhỏ để chiều mang đi biếu các thím bá trong thôn.

Đến giờ Mùi thì Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch cũng sửa soạn xong.

Sau khi khóa kỹ cửa nhà, hai người mỗi người một tay xách một giỏ tre lớn, bên trong đầy ắp rau củ vừa thu hoạch: cà tím, bí đỏ, bắp, khoai tây, cà chua, cải thảo,... tất thảy đều căng mọng tươi ngon.Hai thân ảnh một thấp một cao sóng bước bên nhau, dọc theo con đường đất quen thuộc dẫn về trong thôn.

Nắng chiều nghiêng qua tán tre, gió nhẹ phơ phất tà áo, bước chân hai nàng đều đặn nhưng trong lòng lại có chút nặng trĩu như mang cả thôn làng mà cất bước.Từng nhà, từng nhà các nàng đều ghé thăm, biếu rau củ, và nói lời từ biệt.

Các thím bá trong thôn nghe xong đều lưu luyến không thôi.

Ban đầu vì tin vào lời đồn sát phu kia mà thôn dân ai nấy đều e dè Vân Dao Dao.

Nhưng gần đây hầu như người trong thôn bị bệnh đều nhờ một tay Vân Dao Dao khám qua, nàng cũng không nhận tiền khám, thậm chí có người không đủ tiền mua dược, nàng còn mang dược trong nhà ra giúp nữa.

Vì lẽ đó mà hầu như mọi người đều trở nên rất quý Vân Dao Dao, có nhiều người còn rất áy náy vì trước kia đã nghĩ xấu về nàng.Tam Thẩm lau nước mắt bằng ống tay áo, giọng nghèn nghẹn nói: "

Sau này nếu về thôn nhất định phải ghé nhà ta ăn cơm biết chưa."

Còn Thím Tường thì không giấu nổi xúc động mà khóc lớn, nắm chặt tay Trình Vãn Tịch chẳng muốn buông.

Hai nàng mất gần hai canh giờ để đi thăm các thím bá, cuối cùng chỉ còn lại mỗi nhà của Lý chính Lưu Bái.

Khi thấy hai người từ xa tiến vào, hắn liền vui vẻ bước ra cổng đón vào nhà uống trà.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 64 - Lời từ biệt cũng là một lời chào (2)


Ngồi trong căn nhà quen thuộc, nhìn khuôn mặt già nua hiền từ kia, Trình Vãn Tịch chỉ thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, mãi mà không thốt nên được lời nào.

Hồi ức xưa như những sợi khói mỏng, từng sợi vấn vít trong lòng, gợi lại những tháng ngày thơ ấu khổ cực mà cũng ấm áp.Khi Trần Tô thúc thúc còn sống, nàng còn được ăn bữa no bữa đói, nhưng sau khi thúc thúc mất, nàng chỉ biết ăn rau rừng sống qua ngày.

Có hôm hái không được gì, nàng chỉ nằm cuộn tròn trong góc giường ôm bụng đói mà ngủ thiếp đi.Từ nhỏ nàng chỉ được nuôi dạy ở khu vực quanh nhà, nơi xa nhất mà nàng đến cũng chỉ có con suối hoặc ngọn đồi dược thảo gần đó.

Có mấy lần cãi nhau với Trần Tô thúc thúc mà bỏ nhà trốn đi, nàng cũng vô tình bắt gặp vài thôn dân, nhưng lại chưa bao giờ nói chuyện với ai.

Chắc vì lẽ đó mà Trình Vãn Tịch bảy tuổi rất sợ hãi người lạ.

Nàng cứ yên lặng ở trong nhà như thế suốt ba tháng liền.Cho tới mùa tuyết năm ấy, tuyết rơi liên tục suốt năm ngày đêm, khiến cả rau dại cũng bị chôn vùi trong tuyết.

Vì quá đói, nàng đánh liều ôm cái bụng đói hướng về thôn mà đi, nhưng chưa đi được bao xa thì đã ngã quỵ.

Lúc tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trong một căn phòng ấm áp, trước mặt là bát cháo ngũ cốc khô sạm nhưng lại ngọt ngào như hương cam lộ.

Đó là lần đầu tiên nàng gặp Lý chính Lưu.Từ lần đó, cứ cách vài hôm hắn lại tìm cớ ghé thăm rồi đem cho nàng chút lương thực.

Những năm sau khi nàng đủ sức hái thuốc, làm việc vặt kiếm chút bạc nuôi thân, thì hắn mới dần ghé ít hơn.

Nhưng trong tâm khảm của nàng, Lưu bá bá vẫn luôn là ánh sáng le lói trong suốt quãng đời thơ ấu tăm tối đó.Trình Vãn Tịch mấp máy môi, giọng nói nghèn nghẹn:"Lưu bá bá... hôm nay ta đến đây là để nói với người một chuyện."

Lưu bá bá buông tách trà, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt trầm ổn như cũ:"Nói chuyện gì a?

Sao mặt ngươi lại trông có vẻ ủ rũ vậy?"

Trình Vãn Tịch cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, rồi rốt cuộc cũng nói ra:"Vài ngày nữa Dao Dao sẽ mở y quán ở huyện, vậy nên... ta và Dao Dao sẽ chuyển nhà lên đó để tiện đi lại hơn."

Lưu bá bá hơi sửng sốt, sau đó là một khoảng trầm mặc.

Trình Vãn Tịch cúi đầu càng sâu hơn, viền mắt đã hoe đỏ.

Bàn tay đặt dưới bàn khẽ run, nhưng rồi bất ngờ nàng cảm nhận được một bàn tay nhỏ hơn, ấm áp hơn đang lặng lẽ tìm đến.

Các ngón tay Dao Dao nhẹ nhàng luồn qua kẽ tay nàng, nhẹ xoa xoa như muốn trấn an tâm can đang run rẩy của nàng.Trình Vãn Tịch ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Dao Dao, rồi nàng nhìn sang Lý chính.

Nhưng thứ khiến nàng bất ngờ đó là hắn đang mỉm cười."

Từ lúc ta biết ngươi, thì trừ khi ra ngoài làm việc, ta chưa bao giờ thấy ngươi đi đâu quá xa khỏi nhà, nói chi là ra khỏi thôn.

Nhưng tuổi trẻ mà, nên thường xuyên bước ra ngoài nhiều một chút.

Nghe ngươi quyết định như vậy, ta thấy mừng cho ngươi."

Trình Vãn Tịch vừa xúc động vừa như rút ra được một cái gai cứng đầu đâm trong lòng bàn tay.

Cảm giác như khi ngươi mang một ước nguyện nhỏ bé đầy bất an đi trình bày với người ngươi tôn trọng, rồi nhận về câu trả lời: "Ta tin ngươi." vậy.

Sau khi cáo biệt Lý chính Lưu, hai nàng sóng vai cùng nhau trở về.

Nắng chiều nhuộm đỏ cả khoảng trời phía tây.

Bóng hai người trải dài trên con đường mòn, hệt như hai sợi chỉ quấn chặt vào nhau, kéo mãi cũng không thể tách rời.Hai ngày trôi qua như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã đến ngày thu hoạch thiên ma.Sau khi hai nàng ăn bữa sáng xong, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch hăng hái sửa soạn nông cụ, mỗi người mang theo một cái cuốc nhỏ, cùng nhau ra ruộng bên hông nhà.Số lượng thiên ma không lớn, chỉ vỏn vẹn hai luống, song cây nào cây nấy đều mập mạp, tươi tốt.

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch mỗi người một luống, tay thoăn thoắt đào bới, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả.

Khi Trình Vãn Tịch thu hoạch xong phần mình thì Vân Dao Dao vẫn còn một ít, nàng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng bước qua giúp Dao Dao đào nốt phần còn lại.

Sau khi thu hoạch xong, Vân Dao Dao như thường lệ phân một nửa số thiên ma ra để bán, phần còn lại thì mang đi phơi khô tích trữ dùng dần.

Tổng cộng chỉ có ba cân thiên ma, vậy nên hai nàng chia đều vào hai chiếc giỏ tre cỡ trung, đóng cửa nhà cẩn thận rồi cùng nhau rời khỏi thôn.

Sau khoảng một canh giờ ngồi xe bò của Tam Ngưu bá bá, cuối cùng các nàng cũng đến được huyện.Khi hai nàng bước vào y quán Nhất Phương thì thấy hôm nay có phần náo nhiệt hơn mọi khi.

Người bệnh đến khám đông nghịt, đa phần là phụ nhân trung niên và các vị lão giả sắc mặt tái xanh, kẻ ho khan từng tràng, người ôm đầu gối rên rỉ.

Có lẽ do mấy hôm nay tiết trời đổi lạnh, phong hàn hoành hành khiến bệnh cảm mạo trở nên phổ biến hơn.Vân Dao Dao không chần chừ mà bước thẳng tới quầy dược liệu nơi Lâm Trác đang cúi đầu ghi sổ.

Lâm chưởng quầy ngẩng lên thấy hai nàng thì ánh mắt lập tức nhu hòa:"A, Vân cô nương, Trình công tử."

Vân Dao Dao nhẹ gật đầu, khóe môi cong cong:"Hôm nay ta có mang theo một ít thiên ma, phiền Lâm chưởng quầy xem giúp một chút."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 65 - Bị bao vây (1)


Lâm Trác nghe đến hai chữ "thiên ma" thì ánh nhìn liền sáng rực.

Thiên ma vốn là dược liệu hiếm, y quán Nhất Phương gần đây gần như cạn sạch, tìm mãi mà chưa có nguồn bổ sung, giờ Vân Dao Dao mang đến chẳng khác gì cơn mưa rào giữa trận hạn hán."

Quá tốt rồi, đúng lúc y quán chúng ta đang cần gấp.

Để ta cho người mang vào cân, rồi sẽ đưa bạc đến ngay."

"Làm phiền Lâm chưởng quầy quá rồi."

Lâm Trác xua tay nói:"Không dám, không dám.

Hai vị cứ qua bên kia ngồi uống trà, chờ một lát là xong."

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch khẽ gật đầu rồi rảo bước đến chiếc bàn bằng gỗ tử đàn nơi góc phòng, ngồi xuống nhâm nhi chén trà bốc khói, ánh mắt lặng lẽ quan sát không khí nhộn nhịp trong y quán.Chu chưởng y lúc này đang bận túi bụi, mồ hôi ướt đẫm trên trán, sắc mặt hơi nhợt nhưng vẫn nghiêm cẩn khám cho từng người một.

Đám học trò thì không biết trời xui đất khiến thế nào mà đứa nào cũng "có việc", để lại một mình hắn xoay trở đến muốn rút xương.Trong lúc ngẩng đầu đưa tay lấy bút kê đơn, hắn vô tình nhìn sang bàn bên trái, thì ánh mắt chợt dừng lại rồi ngay lập tức sáng lên — chẳng phải là Vân nha đầu và Trình tiểu tử đó sao?Chu Tử Ngang không nói hai lời, vội vàng dặn bệnh nhân đợi một lát rồi sải bước đi về phía hai nàng, vừa đi vừa cao giọng:"Sao đến mà không nói một tiếng với ta hả?"

Vân Dao Dao ngước lên thấy người đến là Chu Tử Ngang thì liền mỉm cười:"Ta chỉ đến bán chút dược liệu thôi, thấy người bận rộn như vậy, thật không đành lòng quấy rầy a."

Chu Tử Ngang nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng, cố ý làm ra vẻ không vui:"Nha đầu ngốc, giữa ta với ngươi mà còn nói lời khách sáo sao.

Nhưng mà... cũng vừa khéo."

Hắn nghiêng đầu, liếc về phía hàng dài bệnh nhân đang chờ, khẽ thở dài:"Hôm nay chỉ có một mình ta, nếu ngươi không gấp việc gì, có thể giúp ta khám bệnh một tay được không?

Ta thật sự là sắp ngất rồi a."

Vân Dao Dao nhìn quanh y quán, quả thật tình hình khá hỗn loạn.

Đám hài tử khóc nháo, người bệnh chen chúc, khiến không khí y quán hỗn loạn như đang giữa phiên chợ.

Nàng không khỏi nhíu mày, lòng sinh chút hoài niệm.Thật giống khung cảnh mỗi ngày ở bệnh viện.Vân Dao Dao vốn cũng không bận việc gì, nhưng sợ Trình Vãn Tịch chờ lâu buồn chán, nên quay qua hỏi nàng."

Tịch ca ca, có thể đợi ta một lát không?

Ta muốn qua giúp Chu lão một chút."

Trình Vãn Tịch lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đối diện, trong mắt ánh lên sự ôn nhu, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười:"Được, nàng cứ làm đi.

Vừa hay ta cũng có chút việc cần ra ngoài một lát."

Vân Dao Dao gật đầu, giọng nói mang theo mấy phần quan tâm:"Vậy Tịch ca ca đi cẩn thận a."

"Được."

Sau khi Vân Dao Dao đi qua bàn ngồi cạnh Chu Tử Ngang và bắt đầu xem bệnh thì Trình Vãn Tịch lúc này mới rời đi.

Ban nãy lúc chiếc xe bò cọc cạch lăn bánh ngang qua một quầy hàng nhỏ ven đường, ánh mắt Trình Vãn Tịch vô tình dừng lại nơi chiếc vòng tay đơn giản mà tinh xảo treo trên giá trúc.

Đó là một chiếc vòng dây tơ màu trà, xen kẽ vài viên đá nhỏ được xâu cẩn thận: sắc xanh rêu mát mắt, ánh hổ phách đục như giọt nắng vướng khói, và vài hạt thạch anh tím nhạt.

Gần chỗ thắt nút có đính thêm một chiếc chuông đồng nhỏ, chỉ to cỡ hạt đậu.Trình Vãn Tịch đứng lặng trước quầy một lát, không rõ vì sao bản thân lại cảm thấy rung động.

Nàng cảm thấy chiếc vòng tay này rất hợp với Dao Dao, nó phản ánh sự tự do, hệt như Dao Dao nhà nàng vậy.Trình Vãn Tịch không hay biết rằng, sau lưng nàng lúc này đang có hai cặp mắt âm hiểm dõi theo như hổ rình mồi.Một trong số đó chính là Vân Trạch, mắt hắn đầy căm phẫn nhìn bóng lưng gầy mảnh của Trình Vãn Tịch, giọng nói rít qua kẽ răng:"Chính là hắn.

Người ta muốn xử, chính là tên đó."

Đứng cạnh hắn là một kẻ dáng người cao lớn khoác y phục gấm thêu, vẻ ngoài trông có vẻ phú quý nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ xảo quyệt.

Hắn tên Vũ Khang — một tên công tử ăn chơi lắm tiền giống Vân Trạch, nhưng đầu óc thì nhiều mưu mẹo hơn."

Không phải chứ?"

Vũ Khang nhếch môi, cười nửa miệng.

"Cái tên gầy gò đó?

Ngươi gọi ta tới, còn bảo gọi thêm người, chẳng phải hơi quá rồi sao?"

Vân Trạch bực bội nói: "Đừng thấy hắn yếu mà coi thường.

Lần trước hắn đánh ta đến giờ xương sườn vẫn ê ẩm.

Hôm nay ta phải bắt hắn trả giá."

Vũ Khang hừ một tiếng trong cổ họng.

Trong đầu hắn thầm khinh: Không phải do ngươi vô dụng sao?

Nếu không phải vì ngươi lắm bạc, ta đã mặc xác rồi.

Nhưng ngoài mặt vẫn vờ cười hòa nhã:"Được, đợi một lát, A Ninh đi gọi người rồi.

Lát nữa chỉ cần ngươi gật đầu, bọn ta sẽ đánh cho hắn tàn phế, giúp ngươi hả giận."

Vân Trạch nghe vậy liền cong môi cười đắc ý: "Vậy thì tốt."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 66 - Bị bao vây (2)


Cùng lúc ấy, Trình Vãn Tịch đã thanh toán chiếc vòng tay xong.

Nàng dùng tay nâng chiếc vòng nhỏ lên soi dưới ánh nắng mặt trời.

Ánh sáng xuyên qua những viên đá phản chiếu lên đôi mắt Trình Vãn Tịch, trong mắt nàng dường như có thêm một tia ấm áp len lỏi vào.Nàng xoay người thong dong bước về phía y quán Nhất Phương, bàn tay nhẹ xoa xoa chiếc vòng nhỏ trong tay áo.Nhưng khi nàng vừa rẽ qua một con hẻm nhỏ, phía trước đột ngột xuất hiện bốn nam nhân lạ mặt, thân hình cao lớn, dáng vẻ dữ tợn.

Trình Vãn Tịch hơi cau mày, toan quay người lại thì phía sau cũng đã có thêm năm người khác chặn đường, đứng giữa chính là Vân Trạch, miệng hắn cong lên nụ cười cợt nhả, ánh mắt không giấu nổi vẻ hả hê tàn độc.Trình Vãn Tịch vừa trông thấy kẻ đi cùng đám người kia là Vân Trạch thì trong lòng liền hiểu rõ — hắn là tới báo thù.Ánh mắt nàng thoáng trầm xuống, tựa như mặt hồ trong vắt bị một cơn gió lạnh thổi qua.Vân Trạch thấy nàng không nói lời nào thì nghĩ là nàng sợ rồi, hắn càng thêm đắc ý, liền bước lên một bước cười khẩy:"Hay lắm, cuối cùng cũng gặp được ngươi.

Không uổng công ta sai người canh giữ khắp huyện mấy ngày nay.

Món nợ trước kia hôm nay ta sẽ tính đủ.

Đánh hắn cho ta!"

Lời còn chưa dứt, hai kẻ vạm vỡ liền xông lên trước.

Trong mắt chúng thì Trình Vãn Tịch chỉ là một tên thư sinh gầy yếu, gió thổi là bay mất, hoàn toàn không đáng để bọn chúng nghiêm túc.

Nhưng khi vừa mới ra tay, cả hai đã hụt — thân ảnh trước mắt bọn chúng linh hoạt như én lượn, lướt nhẹ sang một bên.Một chiêu lại một chiêu, cứ mỗi lần chúng tưởng đã tóm được vạt áo Trình Vãn Tịch, thì thân ảnh kia lại như khói mây mà tan biến.

Vờn qua vờn lại nửa buổi, hai tên hổ báo kia vẫn chưa chạm nổi một góc tay áo, trên mặt bọn hắn đã đầy vẻ giận dữ và nhục nhã ê chề.Vân Trạch nhìn cảnh ấy thì sốt ruột quát lớn:"Các ngươi làm gì vậy hả?

Mau đánh đi!

Bộ chưa ăn cơm sao?!"

Hai tên kia nghe vậy thì càng hầm hầm trong lòng, nhưng thân ảnh trước mặt cứ như u linh trong bóng tối, khiến bọn hắn đuổi mãi không kịp, còn bản thân lại như hai kẻ múa may vô dụng.Vũ Khang đứng bên cạnh Vân Trạch từ đầu vốn chỉ định khoanh tay xem kịch, môi còn vểnh lên cười nhạt.

Nhưng càng nhìn, nụ cười kia càng chậm rãi tắt hẳn.

Hắn là người luyện võ, cũng được xem như là thiên tài luyện võ trong huyện, lúc này thần sắc hắn cũng dần dần nghiêm túc hơn.Tên thư sinh kia gầy yếu kia mỗi bước tránh, mỗi lần hạ người, đều có quy luật.

Không phải là trùng hợp hay may mắn.

Người như thế... tuyệt đối không tầm thường.Vũ Khang híp mắt, ra hiệu cho đám người phía sau.

Năm tên còn lại lập tức chia ra xông lên, đồng loạt lao về phía Trình Vãn Tịch như đàn sói vồ mồi.Trình Vãn Tịch nhíu mày thầm tính toán.

Từ đầu nàng đã luôn cố tìm sơ hở trong đám người bao vây để phá vòng mà lao ra ngoài.

Nhưng hai tên ban nãy vốn không phải dễ đối phó, nay lại thêm năm tên, mà trong số đó còn có một tên võ công không thấp — e là lần này không dễ dàng thoát được.Nàng siết nhẹ ngón tay.Chẳng lẽ phải động thủ sao?Tâm niệm lóe lên, nhưng ngay sau đó lại bị lời căn dặn năm xưa của Trần Tô thúc thúc vang vọng trong đầu đè xuống.

Từ nhỏ thúc thúc đã dạy nàng võ công, truyền cho nàng vài bộ tâm pháp gia truyền, và cũng luôn nghiêm giọng dặn đi dặn lại: "Tịch nhi, trừ khi là lúc sinh tử, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài rằng ngươi biết võ công.

Nếu không sẽ mang hoạ sát thân, Tịch nhi, hứa với ta..."

Giọng hắn lúc đó vô cùng nghiêm trọng, thần sắc cũng rất doạ người, đến mức nàng cả đời cũng không dám quên.Lần trước ra tay với Vân Trạch là vì trong lòng quá lo lắng cho Dao Dao mà sinh ra hoảng loạn, nên cũng không kịp nghĩ nhiều.

Nhưng lần này... nếu nàng đánh, thì chẳng khác gì tự vạch trần mình.

Hậu quả là gì thì nàng không đoán được.Nếu không tránh được nữa...

Vậy thì... bị đánh một chút cũng không sao...Nàng cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt vẫn dõi theo vòng vây đang khép dần lại.

Một tiếng trầm nặng nề vang lên, thân thể Trình Vãn Tịch bị đè chặt quỳ rạp trên nền đất thô ráp.

Mái tóc bị kéo loà xoà, tán loạn dính mồ hôi, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh nắng cũng phủ một tầng bụi đất.Nàng thở từng nhịp nặng nề, ngực phập phồng lên xuống.

Trên trán nàng có một dòng máu rỉ ra, chậm chạp rơi trên nền đất lạnh lẽo.Chiếc vòng tay nàng vừa mua cho Vân Dao Dao cũng không cẩn thận bị rơi ra, lăn dưới chân nàng.Vân Trạch bước tới cười đến run cả bả vai.

Hắn khom người nhặt chiếc vòng tay lên, giơ ra trước mắt nàng, giọng điệu chế nhạo khẽ khàng vang lên:"Giờ thì ngươi đã hiểu hậu quả của việc dám đụng đến Vân Trạch ta chưa?"

Hắn cười khẩy, giọng điệu cợt nhả:"Một kẻ hèn hạ như ngươi mà dám ra tay với ta?

Nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn cầu xin, có khi ta sẽ lưu lại cho ngươi một cánh tay...

để còn tiện cho việc đi tiêu tiện."

Trình Vãn Tịch chẳng buồn để tâm lời hắn nói, ánh mắt chỉ gắt gao dõi theo chiếc vòng trên tay hắn.Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Vân Trạch như hiểu ra gì đó thú vị liền nhếch môi cười khẩy, trong mắt nổi lên một tia tà ác:"Ồ... chiếc vòng này là mua cho biểu muội ta sao?

Hừm, đúng là thứ rẻ tiền.

Nhưng cũng hợp, nàng ta... nhìn cũng rẻ mạt chẳng kém."

Hắn cúi thấp người, thầm thì bên tai nàng:"Nếu ngươi mang nàng đến cho ta vui vẻ một phen, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi lần này."

Hai mắt Trình Vãn Tịch trợn lớn, toàn thân run lên vì phẫn nộ.

Cánh tay bị ghì chặt sau lưng bắt đầu gồng cứng, gân xanh hiện rõ.

Nàng nghiến răng, từng tiếng rít ra đầy phẫn nộ:"Ngươi...

đừng hòng...

đụng vào Dao Dao."

Vân Trạch nhếch mép, tiếng hắn cười vang dội cả con hẻm:"Không cho đụng?

Nhưng làm sao đây a... ta đã đụng rồi mà?"

Hắn cười ngặt nghẽo như thể đang kể một câu chuyện đùa:"Giọng nàng ta khi gào khóc thật dễ nghe, đáng tiếc... ta còn chưa kịp làm gì.

Nhưng không sao, ngươi đưa nàng đến đây đi, vẫn còn kịp."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 67 - Lời thoại trong phim ngôn tình


Máu trong người Trình Vãn Tịch như sôi lên, từng sợi thần kinh căng chặt như dây đàn.

Nàng nhắm mắt — rồi mở ra, ánh mắt rét lạnh đến rợn người.

Nàng không nhịn được nữa, dù việc bại lộ võ công có mang đến tai hoạ gì đi nữa, nhưng nếu hôm nay nàng tha cho hắn, hắn nhất định sẽ tìm cách làm hại Dao Dao.

Ngay khoảnh khắc đó, nàng dồn lực, hai chân quỳ chợt bật mạnh, mượn thế bật người ra sau.

Hai tên giữ tay bị kéo lệch thăng bằng, trong tích tắc, khuỷu tay nàng quật ngược — "phập!" — một tên bị đánh trúng yết hầu, ngã vật xuống đất mà co giật.Tên còn lại chưa kịp hoàn hồn thì sống mũi đã lãnh một đòn gọn gàng, máu tuôn xối xả.Tiếng kinh hô vang lên, nhưng Trình Vãn Tịch đã như một bóng đen lao tới, thân pháp như gió lướt trên mặt nước.

Nàng xoay người, điểm mũi chân đá văng hai tên, rồi mượn tường đá lướt lên, từ trên cao giáng xuống ba cước như trời giáng.Cả ba tên chưa kịp ngẩng đầu đã gục như rạ.Vân Trạch tròn mắt chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy bóng người ập đến.

Một quyền cứng như đá giáng vào mặt hắn, kế tiếp là một gối vào bụng dưới.

Hắn oằn người như con tôm bị quăng khỏi nước.Trình Vãn Tịch túm cổ áo nhấc hắn lên, rồi ném mạnh xuống nền đất như vứt một bao cỏ.Vũ Khang thấy tình huống không ổn, đang lúc Trình Vãn Tịch sắp đạp vào đầu gối của Vân Trạch thì hắn đã phi đến.

Hắn lướt đến không một tiếng động, công phu rõ ràng vượt xa lũ đàn em vô dụng kia.

Mỗi chiêu, mỗi thức đều chuẩn xác và lạnh lẽo, mang theo sát khí thuần túy.Trình Vãn Tịch xoay người tránh nhưng vẫn lĩnh một chưởng ngang ngực, thân thể bật ngược, khóe môi nàng rướm máu.Trình Vãn Tịch cắn răng chịu đau, nàng trượt thấp người lách qua dưới đòn, rồi xoay tròn, bả vai húc mạnh vào sườn đối phương.Hai người giao đấu như nước và lửa — từng chiêu đều là sát chiêu, từng đòn từng thế đều lấy mạng ra mà đánh đổi.Trình Vãn Tịch lùi ba bước, đạp mạnh lên mặt đất để lấy đà bật người lên, đá vòng qua hậu tâm.

Hắn tránh được, nhưng nàng lập tức lướt xuống, thu thân thấp sát mặt đất, lao đến nhanh như điện xẹt, tung một quyền trí mạng giữa ngực hắn.Vũ Khang bật ngược ra sau, rơi phịch xuống đất.

Không gượng dậy được.Trên nền đất lộn xộn là tám thân người to lớn nằm la liệt.

Chỉ còn lại Vân Trạch đang ngồi run lẩy bẩy bên cạnh.Trình Vãn Tịch bước tới, cúi người nhặt lấy chiếc vòng tay, nhẹ nhàng xoa xoa cho sạch bụi, rồi cẩn thận cất vào ngực áo.Vân Trạch sợ hãi bò lùi, miệng run rẩy nói:"Tha cho ta... làm ơn... ta không dám nữa... tha cho ta..."

Trình Vãn Tịch nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng.

Không có lấy một tia thương hại.Nàng nhấc chân, đạp lên mu bàn tay hắn.Rắc...Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Vân Trạch rú lên như heo bị chọc tiết.Trình Vãn Tịch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói từng chữ một:"Đây là cảnh cáo.

Nếu ngươi không cần nốt bàn tay còn lại... hay hai chân... cứ thử đến tìm ta hoặc Dao Dao một lần nữa."

Nói rồi nàng đứng dậy, xoay người rời đi, để lại sau lưng tám gã nam nhân nằm sõng soài trên đất, và tên Vân Trạch đang ôm bàn tay gào khóc thảm thiết.Khi đến gần y quán Nhất Phương, Trình Vãn Tịch bất chợt khựng lại bước chân.Nàng cúi đầu nhìn lại mình, tóc mai rối loạn, vạt áo còn vương vết máu loãng chưa kịp lau sạch.

Gương mặt vốn thanh tú cũng hơi nhợt nhạt, khóe môi thì khô khốc.Nàng khẽ cau mày bước đến một chiếc giếng gần đó, lấy nước rửa tay, vuốt lại tóc, chỉnh lại y phục.

Chỉ đến khi vết máu trên y phục không còn nhận ra bằng mắt thường được nữa, nàng mới thở ra một hơi, xoay người bước về phía y quán.Lúc này y quán đã vơi bớt người.

Vân Dao Dao đang ngồi bên bàn trà nghỉ ngơi, tay cầm ly trà, gò má hơi phím hồng vì nắng nóng.Khi nàng vừa ngẩng đầu, thì thấy thân ảnh Trình Vãn Tịch bước qua cửa lớn.

Hai mắt Vân Dao Dao liền sáng lên, nàng vui vẻ đứng bật dậy, bước nhanh về phía Trình Vãn Tịch."

Tịch ca ca!

Ngươi đã về rồi..."

Nhưng lời nói còn chưa kịp dứt, nụ cười tươi trên môi nàng đã vụt tắt.Ánh mắt Vân Dao Dao dừng lại nơi vết rách nhỏ ngay chân mày của Trình Vãn Tịch, chỗ đó máu vẫn lặng lẽ rỉ ra một đường mảnh như chỉ, kéo dài theo thái dương.

Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch:"Tịch ca ca... ngươi bị thương sao?"

Trình Vãn Tịch thoáng giật mình, chưa kịp đáp thì theo ánh mắt lo lắng của Dao Dao, nàng đưa tay lên sờ trán.

Đầu ngón tay vừa chạm vào bờ chân mày, một trận rát buốt lập tức lan ra.

Khi nàng nhìn xuống lòng bàn tay thì thấy một vệt máu đỏ.Ánh mắt Trình Vãn Tịch thoáng hoảng hốt:"Dao Dao, cái này..."

Giọng nàng nhỏ đi, mang theo chút lúng túng như thể vừa bị bắt gặp làm điều sai trái."

Ban nãy ta không cẩn thận bị té ngã, chắc do vậy nên mới bị thương a."

Vân Dao Dao nghe xong thì thần sắc lo lắng vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại hơi nheo lại.

Lý do này... sao nghe giống lời thoại trong mấy bộ phim truyền hình ngôn tình quá vậy?
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 68 - Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?


Dù trong lòng bán tín bán nghi, nhưng nàng cũng không tiện vạch trần lúc này, chỉ khẽ thở ra một hơi dài.

Dù sao vết thương phải được xử lý trước đã.Nàng bước tới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Trình Vãn Tịch, Vân Dao Dao không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng kéo Trình Vãn Tịch ngồi xuống ghế, rồi xoay người đi lấy một chậu nước sạch cùng khăn tay.Trình Vãn Tịch ngồi yên tĩnh trên ghế, đầu hơi cúi xuống như một tiểu hài tử vừa làm chuyện xấu.

Khi Vân Dao Dao quay lại ngồi đối diện Trình Vãn Tịch, ánh sáng dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt đang cúi thấp khiến vết máu đỏ tươi nơi chân mày càng nổi bật hơn.Vân Dao Dao nhúng khăn tay vào nước, nhẹ nhàng vắt ráo rồi chậm rãi lau lên vết thương, từng động tác đều dịu dàng như sợ làm đau người ngồi cạnh.

Nàng cúi đầu tập trung đến mức hàng mi cũng khẽ rung.

Sau khi lau đi lớp máu mỏng thì mới thấy rõ vết thương chỉ là ngoài da, Vân Dao Dao lúc này mới thở ra một hơi yên tâm.Sau khi bỏ khăn xuống, Vân Dao Dao đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Trình Vãn Tịch, nhẹ nhàng xoa xoa.

Hai mắt thì nhìn chằm chằm Trình Vãn Tịch.Tỷ tỷ rốt cuộc đã đi đâu?

Vì sao lại nói dối?Trình Vãn Tịch bị nhìn như thế thì có chút chột dạ.

Nhưng đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của Dao Dao, nàng không tài nào nói dối thêm được nữa, nàng nhẹ thở hắt ra một hơi rồi rũ mắt nói:"Ban nãy ta vô tình chạm mặt Vân Trạch..."

Nghe thấy cái tên đó, sắc mặt Dao Dao lập tức tái nhợt."

Tịch ca ca, là hắn khiến ngươi bị thương sao?

Ngươi còn đau ở đâu nữa không?"

Nét lo lắng hiện rõ trên mặt, viền mắt cũng đã đỏ lên.

Hắn đến chắc chắn là để trả thù chuyện hôm trước, vậy tỷ tỷ...Trình Vãn Tịch nhìn Dao Dao lo lắng thì tim như thắt lại.

Nàng vội trấn an:"Dao Dao, ta chỉ bị xây xát nhẹ thôi, hắn cũng chưa làm gì được ta cả, thật sự không sao a."

Nhưng lời của Trình Vãn Tịch lại bị gián đoạn bởi cái chạm rất nhẹ từ đầu ngón tay Dao Dao vuốt nơi gần vết thương, giọng nàng khẽ run:"Sao mà không sao được chứ?

Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, thì một vòng tay ấm áp bất ngờ bao phủ lấy nàng.Trình Vãn Tịch ôm chặt Vân Dao Dao vào lòng, đầu vùi sâu vào hõm vai thơm mùi đào sữa quen thuộc.

Cả cơ thể nàng khẽ run lên, như thể giờ phút này Trình Vãn Tịch mới cho phép bản thân yếu đuối.

Bao nhiêu ấm ức, tức giận, lo lắng và nỗi sợ từ sự việc ban nãy giờ khắc này nhờ cái ôm mà như được gột rửa sạch sẽ.

Vân Dao Dao sững người.

Nàng ở trong vòng tay của Trình Vãn Tịch không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, nàng vốn đâu phải người dễ ngượng ngùng như vậy chứ... thật kì lạ.Nàng khẽ nâng tay muốn đẩy ra, nhưng lại do dự mà để nguyên ở giữa không trung, cuối cùng chậm rãi khép lại sau lưng Trình Vãn Tịch, nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng.Đúng lúc ấy, tiếng ho khẽ của Chu Tử Ngang vang lên bên cạnh:"...

Ây da, mới xa nhau có một chút mà đã nhớ nhung đến không chịu nổi rồi sao?"

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch vừa nghe thấy tiếng ho khẽ của người phía sau liền giật mình, lúc này mới sực nhớ bản thân đang ở trong y quán.

Cả hai vội vã tách nhau ra, thần sắc mang theo vài phần lúng túng, tai cũng bắt đầu đỏ cả lên.Vài người đang ngồi chờ bốc thuốc bên kia bắt đầu thì thào xì xào:"Gì vậy?

Không ngờ Vân thần y với phu quân lại tình cảm đến vậy nha..."

"Trời ơi, cái mặt già này của ta thấy xấu hổ quá đi..."

"Đúng là trẻ tuổi có khác..."

Vân Dao Dao ho khan một tiếng để xua đi không khí xấu hổ, rồi quay sang Chu Tử Ngang, cố tỏ vẻ bình thản nói:"A Chu lão, người khám xong rồi sao?"

Chu Tử Ngang thấy nàng đánh trống lảng thì bật cười sảng khoái, xoa xoa chòm râu ngắn:"Xong rồi.

Nhưng mà nhìn hai người nãy giờ ta lại thấy tâm trạng tốt lên hẳn, cũng có chút đói bụng a.

Hay là... hôm nay đến nhà ta ăn cơm đi?"

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đưa mắt nhìn nhau, không cần nói gì cũng tự động hiểu ý đối phương.

Vân Dao Dao quay lại khẽ nghiêng đầu nói:"Đa tạ hảo ý của Chu lão, nhưng bọn ta sắp phải dọn nhà lên huyện ở.

Hôm nay phải tranh thủ thu xếp đồ đạc nên không tiện ở lại lâu."

Chu Tử Ngang nghe vậy thì hơi tiếc nuối, lắc đầu than:"Ai...

đã thế thì hôm khác vậy."

Vân Dao Dao liền lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, hai tay đưa sang:"À đúng rồi, đây là sáu mươi lượng bạc tiền thuê nhà, làm phiền người xem qua a."

Chu Tử Ngang đưa tay nhận lấy nhưng không hề mở ra, chỉ khoát tay:"Xem lại gì nữa chứ, ta còn không tin hai ngươi à?

Nhà bên kia ta đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, hai ngươi chỉ cần mang đồ vào là ở được ngay."

Nghe vậy, Vân Dao Dao cúi đầu đáp:"Thật sự làm phiền người rồi, bọn ta cũng chỉ có ít đồ đạc thôi, chắc đến ngày mai là có thể dọn lên."

Chu Tử Ngang nghe thế thì phấn khởi hẳn:"Được được!

Ngày đó nếu cần người khuân vác thì cứ sang gọi ta, ta cho người qua giúp liền!"

Vân Dao Dao cười khẽ, đang định mở miệng từ chối, thì đã thấy Chu lão khoát tay quả quyết, không cho nàng mở miệng:"Nha đầu, nếu ngươi còn nói gì khách sáo nữa thì ta giận đó!"

Vân Dao Dao nghe thế thì đành cười nhận lời:"Vậy... nếu thực sự cần, bọn ta nhất định sẽ sang làm phiền người."

"Phải vậy chứ!

Phải vậy mới giống người trong nhà!"

Nói rồi Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đứng lên từ biệt Chu Tử Ngang, rồi hai nàng rời khỏi y quán, thong thả bước về phía cổng huyện.

Cả hai đi tới cổng huyện rồi thuê một chiếc xe bò quen thuộc, chậm rãi quay về thôn.Xe bò lộc cộc bon bon theo con đường đất uốn lượn.

Ngồi trên xe bò, hai nàng có chút im lặng hơn bình thường.

Vân Dao Dao là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, thanh âm nàng tuy nhỏ nhẹ nhưng mang theo sự lo lắng không giấu được:"Tịch ca ca, ban nãy...

Vân Trạch có làm gì khác với ngươi không?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 69 - Chuyển nhà


"Tịch ca ca, ban nãy...

Vân Trạch có làm gì khác với ngươi không?"

Câu hỏi như một viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến hàng mi Trình Vãn Tịch khẽ run.

Nàng cúi đầu, hai bàn tay xoắn vào nhau, giọng nói mang theo chút ấp úng:"Không có a Dao Dao, nàng đừng lo.

Ta cũng giống như lần trước, một cước là đá hắn bay đi rồi."

Vân Dao Dao vẫn đang nhìn Trình Vãn Tịch chăm chú, thấy Trình Vãn Tịch cúi mặt né tránh ánh mắt mình thì cũng hiểu tỷ tỷ có điều gì đó che giấu.

Nhưng nghĩ đến chuyện lần trước nàng tận mắt chứng kiến tỷ tỷ đá bay tên Vân Trạch một cách dứt khoát, nàng cũng yên tâm phần nào.Chỉ là..."

Được rồi," – nàng dịu giọng, nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc – "Tịch ca ca, sau này ra ngoài nên cẩn thận hơn một chút, tốt nhất là... chúng ta cứ đi cùng nhau đi."

Trình Vãn Tịch đang định mở miệng từ chối nhưng lời vừa đến miệng, lại bị khuôn mặt kiên quyết của Dao Dao hạ gục, giống như nếu nàng dám nói một câu "không", thì nàng sẽ lập tức xong đời.Trình Vãn Tịch bật cười khẽ, ánh mắt nhu hòa lại.

Nàng gật đầu:"Được a."

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng hẳn, hai nàng đã thức dậy bắt tay vào thu dọn.

Đồ đạc của hai nàng thật ra cũng không nhiều — về y phục thì mỗi người chỉ có một bộ, nhưng lương thực và vật dụng trong bếp thì lại khá nhiều.

Ngoài ra còn có 90 lượng bạc cùng 900 văn tiền mà Vân Dao Dao đã cất trong không gian.Rau củ đã thu hoạch, dược liệu khô, hai chum rượu ngâm, nồi niêu xoong chảo, bát đũa, ba bộ chăn nệm và ba cái giường gỗ được hai nàng xếp gọn sang một bên.

Giường thì đã được Trình Vãn Tịch tháo rời từng mảnh cho dễ chất lên xe, chỉ cần lên huyện ráp lại là xong.

Sau khi mọi thứ đã được thu xếp gọn gàng, Trình Vãn Tịch liền đến nhờ Tam Ngưu bá bá giúp một tay chở đồ lên huyện.Chỗ hai nàng mới thuê là một căn nhà hai tầng nằm ở vị trí đắc địa ngay đầu ngã ba dẫn vào khu chợ huyện, cách y quán Nhất Phương không xa—ước chừng chỉ vài trăm bước chân.

Tầng một đã được mở cổng sẵn, có lẽ là do Chu lão đã dặn dò trước.Tầng hai nhô ra một khoảng như "lầu gác đón gió", có lan can gỗ chắn ngang, hoa văn song song như nan quạt.

Phía hông nhà là cầu thang gỗ dẫn lên trên, từng bậc được gọt nhẵn bóng.

Khi bước vào, Vân Dao Dao ngó thấy phía sau còn có một sân nhỏ lát gạch ở giữa, hai bên là đất trống—có thể dùng trồng rau củ hoặc thảo dược cũng tiện.

Ở cuối góc sân nhỏ chính là khu nhà bếp.

Vì không có thời gian để ngắm nghía kỹ càng nên Vân Dao Dao chỉ liếc qua một lượt, rồi nhanh chóng cùng Trình Vãn Tịch khiêng đồ lên tầng hai cất tạm.

Trên lầu có hai gian phòng ngủ cùng một khoảng trống rộng rãi tựa như ban công, có thể đón gió từ mọi phía nên rất thoáng đãng và dễ chịu.Ba người vất vả một hồi cũng sắp xếp xong đâu vào đó.

Vân Dao Dao lúc này mới lấy ra một lượng bạc, hai tay đưa cho Tam Ngưu bá bá, nét mặt đầy thành ý:"Bá bá, hôm nay thật sự đã vất vả cho người cả buổi trưa rồi.

Đây là chút lòng thành của bọn ta, mong người nhận cho bọn ta được yên tâm."

Tam Ngưu bá bá vừa nhìn thấy nhiều bạc như vậy thì liền trố mắt, hai tay xua lia lịa:"Ấy chết, Dao nha đầu, mỗi chuyến ta đi chỉ lấy 20 văn tiền thôi mà, ngươi đưa tận một lượng bạc, bá bá sao dám nhận a!"

Vân Dao Dao vẫn giữ nét cười, giọng nhỏ nhẹ mà kiên quyết:"Người không chỉ giúp chở đồ mà còn giúp khiêng cả lên lầu, còn không nghỉ ngơi chút nào...

Người cứ cầm đi a, nếu không cả ta và Vãn Tịch đều áy náy lắm."

Tam Ngưu quay sang Trình Vãn Tịch định tìm đồng minh thì Trình Vãn Tịch đã khẽ đưa tay giữ lấy cánh tay hắn, ánh mắt cũng không kém phần kiên quyết:"Bá bá, người cứ nhận lấy đi.

Hôm nay người thật sự vất vả quá rồi."

Cọng rơm cuối cùng cũng từ bỏ hắn, Tam Ngưu thở dài một hơi, rồi nhận lấy bạc trong tay Vân Dao Dao.

Lòng hắn có chút không nỡ, nhưng cũng hiểu đây là tấm lòng chân thành của hai người các nàng."

Được rồi, vậy ta về đây.

Hai đứa dọn lên huyện ở, ban đầu còn lạ nước lạ cái, nếu có việc gì khó khăn thì cứ về thôn tìm ta, hay mấy thím bá khác cũng được, biết chưa?"

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch cùng gật đầu, mắt hoe hoe đỏ, lòng tràn ngập cảm kích.

Các nàng tiễn Tam Ngưu bá bá ra tận cửa, nhìn bóng dáng hắn khuất dần theo con ngõ nhỏ mà trong lòng không khỏi phập phồng.Hiện tại mới là giờ Mùi, nắng chiều bắt đầu ngả nhẹ, sau cả buổi sáng thu dọn đồ đạc, hai nàng cũng đã mệt rã rời, đặc biệt là... chiếc bụng đói cứ không ngừng kêu gào biểu tình.Trình Vãn Tịch chống hông cười nói:"Hôm nay có vẻ ta ăn được gấp đôi a."

Vân Dao Dao cũng cười phụ họa: "Ta thì ăn được cả con bò luôn!"

Hai nàng nhìn nhau cười nghiêng ngả, rồi quyết định nghỉ ngơi một lát trước khi ra chợ mua thức ăn về nấu một bữa thật ngon, tiện thể mời cả nhà Chu lão sang ăn trả lễ bữa cơm lần trước.Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, Vân Dao Dao đến gõ nhẹ hai tiếng lên cánh cửa phòng Trình Vãn Tịch.

Vừa gõ đến tiếng thứ hai thì cửa đã mở ra.

Tóc Trình Vãn Tịch có chút rối, má trái còn hằn vết chăn gối mờ mờ, nhưng trên miệng lại treo nụ cười rạng rỡ.Vân Dao Dao bật cười khẽ, đưa tay lên giúp nàng chỉnh lại mớ tóc rối, dịu giọng nói:"Ngươi vừa mới ngủ dậy à?"

Trình Vãn Tịch vừa gật gật đầu, vừa hơi cúi người xuống để Dao Dao chỉnh tóc dễ hơn.

Sau đó hai nàng cùng ghé qua y quán Nhất Phương để mời bữa tối, rồi nhanh chóng rảo bước ra chợ huyện.

Trong chợ lúc này có chút thưa thớt và không quá náo nhiệt.
 
Back
Top Bottom