Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi

[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 70 - Cặp bài trùng


Tối nay vì có nhiều người cùng tụ họp nên Vân Dao Dao quyết định làm món mà nàng đã nhớ nhung rất lâu, đó là lẩu uyên ương.Tiết trời se lạnh mà ngồi quây quần bên nồi lẩu nóng hôi hổi cùng những người thân thiết thì còn gì bằng chứ!Gia vị nấu lẩu và rau củ ở nhà đã có đủ, các nàng chỉ cần mua thêm một ít nguyên liệu nhúng lẩu như: thịt bò, ba chỉ, đậu phụ non, đậu hũ ky, nấm.

Vân Dao Dao còn chọn thêm ít ớt khô, một thanh quế, vài bông hoa hồi, vài trái táo tàu, một nhúm kỷ tử, và một bó mì tươi nữa.Khi đã mua đủ nguyên liệu, hai nàng liền vui vẻ trở về nhà.Vân Dao Dao nhờ Trình Vãn Tịch chặt giúp mình một đoạn ống trúc to ở góc sân, rồi nhờ Trình Vãn Tịch dùng dao cắt đôi, sau đó chẻ thành dạng mỏng dẹt.Trình Vãn Tịch nhìn mà không hiểu, hơi nghiêng đầu hỏi:"Dao Dao, thứ này dùng làm gì vậy a?"

Vân Dao Dao quay lại, ánh mắt lấp lánh mà nháy một bên đầy tinh nghịch:"Là một thứ rất đặc biệt nha~ Chốc nữa ngươi sẽ biết."

Nói xong nàng quay lưng đi vào bếp để lại Trình Vãn Tịch đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo, Trình Vãn Tịch bất giác cong môi cười, tim cũng khẽ rung lên một nhịp.Tiểu nương tử thật sự... rất đáng yêu.Căn bếp mặc dù đã lâu không dùng đến, nhưng rõ ràng vừa được dọn dẹp cẩn thận.

Góc bếp đặt một bếp lò đôi, miệng lò vẫn còn một ít tro than cũ được gom lại gọn gàng.

Trên tường treo vài chiếc vá gỗ, muôi múc canh, dao,... tất cả đều đã được lau khô.

Góc bếp là chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim, trên mặt bàn đặt đầy rau củ và hành tỏi mà Vân Dao Dao mang theo từ nhà cũ.Vân Dao Dao rửa sạch vài loại củ như bắp, cà rốt, khoai tây rồi cho vào một chiếc nồi lớn, bắc lên bếp để nấu nước dùng.Sau đó nàng vào không gian lấy thêm vài nguyên liệu còn thiếu bao gồm một túi hạt tiêu Tứ Xuyên, một túi tương mè, cùng một túi giấm nhỏ.

Tổng cộng tốn 55 điểm Công Đức.

Vì hôm qua giúp Chu lão khám bệnh cho không ít người, điểm Công Đức hiện tại của nàng đã tăng lên 1.145.Khi nồi nước rau củ nấu xong, nàng cẩn thận chắt lấy nước trong, bỏ phần cái sang một bên, rồi chia thành hai phần.

Một phần để nấu nước lẩu thanh, phần còn lại dùng để nấu nước lẩu cay.Đối với phần nước cay, nàng phi thơm gừng, tỏi, ớt khô cùng tiêu Tứ Xuyên trong dầu, mùi hương tê cay nhanh chóng lan tỏa khắp gian bếp, khiến không khí cũng nóng lên.

Nàng cho thêm tương đậu, quế, hồi vào đảo đều tay, rồi mới chế nước dùng vào nồi, nêm nếm kỹ lưỡng.

Còn nước lẩu thanh thì đơn giản hơn, nàng chỉ thêm vài lát gừng, vài trái táo tàu, một nắm kỷ tử và chút hành lá vào nước dùng rau củ ban nãy, rồi nêm nếm thanh nhạt để giữ trọn hương vị trong trẻo của rau củ.Trong lúc Vân Dao Dao đang chuẩn bị phần nguyên liệu nhúng lẩu, thì từ cửa bếp vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Trình Vãn Tịch bước vào trên tay là miếng trúc đã được chẻ dẹt thành hình bán nguyệt, các vân gỗ thẳng đều, mép cắt gọn gàng.Vân Dao Dao nhìn thấy thì ánh mắt sáng bừng."

Tịch ca ca, ngươi khéo tay thật đó."

Trình Vãn Tịch nghe Dao Dao khen thì hơi khựng lại, đôi mắt ánh lên chút ngượng ngùng hiếm thấy.

Nàng cúi đầu né tránh ánh mắt của Vân Dao Dao, miệng lảng sang chuyện khác."

Nàng đang làm gì đó?

Ta có thể giúp được gì không a?"

Vân Dao Dao cười cười, đưa tay lau khô chiếc khay rồi đặt lên bàn."

Vậy ngươi giúp ta thái thịt bò và ba chỉ này đi.

Càng mỏng càng tốt nha."

"Được."

Trình Vãn Tịch nhẹ nhàng xắn tay áo lên, để lộ chiếc cổ tay trắng ngần.

Nàng cầm lấy dao nghiêm túc thái từng lát thịt.Vân Dao Dao thì cẩn thận thái những nguyên liệu khác như đậu phụ, đậu hũ ky, nấm, cải thảo, cải bó xôi, củ sen, khoai tây, bắp, cà rốt...

Sau khi cắt xong thì nàng xếp rau củ vào năm đĩa lớn, xếp khéo léo theo từng mảng màu xanh đỏ vàng trắng xen kẽ.

Còn đậu phụ, đậu hũ ky và mì tươi thì được nàng đặt chung vào hai đĩa sứ trắng.Trình Vãn Tịch lúc này cũng vừa hoàn thành xong phần thái thịt.

Thịt bò và ba chỉ được thái mỏng đến mức gần như có thể nhìn xuyên qua.

Vân Dao Dao thấy vậy thì rất hài lòng, nàng bắt tay vào công đoạn tiếp theo đó là lấy nấm cuộn cùng thịt ba chỉ.

Trình Vãn Tịch thấy nàng làm vậy thì lặng lẽ đứng kế bên học theo, tay có hơi vụng lúc đầu nhưng càng làm thì lại càng thuần thục.

Xong xuôi thì Vân Dao Dao xếp thịt ngay ngắn vào bốn chiếc đĩa, đặt chúng qua một bên.Sau đó Vân Dao Dao bắt đầu chuẩn bị thêm phần nước chấm, nàng trộn một hỗn hợp gồm tương mè, tương đậu, dầu ớt, tỏi băm, hành lá thái nhỏ, xì dầu và một chút giấm chua nhẹ.

Tạo ra một hỗn hợp nước chấm vừa béo vừa ngọt lại có vị chua cay.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai nàng cùng bê đồ ăn ra sân sau.

Trình Vãn Tịch đã sớm kê sẵn một chiếc bàn tròn lớn ở giữa sân, xung quanh đặt tám chiếc ghế gỗ đã được lau sạch sẽ.

Vân Dao Dao đặt một chiếc bếp lò đất nung nhỏ vào giữa bàn, rồi nhóm sẵn lửa bằng vài thanh củi khô.

Trên tay nàng là chiếc nồi lẩu đặc biệt đã được gắn sẵn thanh trúc dẹt – chính là thành quả lúc nãy được Trình Vãn Tịch cắt gọt.

Vân Dao Dao đã khéo léo gài thanh trúc vào đáy và miệng nồi, tạo thành vách ngăn hình bán nguyệt, phân chia rõ ràng hai bên – một bên là nước lẩu vị cay, một bên là nước lẩu vị thanh.Trình Vãn Tịch vừa bê chiếc đĩa cuối cùng đặt lên bàn, vừa cúi xuống nhìn nồi lẩu thì bỗng khựng lại, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Nàng nhận ra ngay thanh trúc kia chính là thứ mình đã chẻ dẹt ban nãy."

Dao Dao, nàng thật thông minh a.

Không ngờ lại có thể phân chia nước dùng trong cùng một cái nồi thế này."

Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch cúi đầu ngó tới ngó lui cái nồi, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa thích thú, thì trong lòng như có bàn chân mèo nhỏ cào nhẹ."

Nếu không nhờ đôi tay khéo léo của ngươi thì ý tưởng này cũng không thể thành hiện thực được.

Ta nghĩ chúng ta là một cặp bài trùng hoàn hảo đó."

Trình Vãn Tịch nghe xong thì hơi ngẩn ra.

Cụm từ "cặp bài trùng" nàng không hiểu rõ lắm, nhưng vì biết đó là lời khen nên nàng vẫn thấy có chút nóng mặt.

Đúng lúc này tiếng nói quen thuộc từ ngoài cửa vang lên."

Vân nha đầu, tiểu Tịch, bọn ta đến rồi a!"_______________________________Hệ thống: "Chút ngại ngùng hiếm thấy?

Ngươi có nhầm không a?

Ta thấy tiểu Tịch Tịch dễ ngượng đến mức có thể ghi vào kỉ lục thế giới luôn đó."

Tiểu Thảo Dục Phi: ( ̄ー ̄)ゞ
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 71 - Chưa kịp ăn đã thấy no


"Vân nha đầu, tiểu Tịch, bọn ta đến rồi a!"

Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao nghe tiếng liền đồng loạt quay đầu thì thấy cả nhà Chu gia đang thong thả bước vào sân.Vân Dao Dao nhanh chân bước tới đón, trên mặt không giấu được ý cười."

Chu lão, Tô phu nhân, mọi người đến vừa đúng lúc a!

Mau lại đây ngồi, đừng khách sáo."

Chu Tử Ngang và Tô Như Lan nghe vậy thì cười ha hả, dáng vẻ thoải mái như thể đang ở trong nhà.

Hai người không chút ngại ngùng mà kéo ghế ngồi xuống, vừa ngồi vừa hít hà mùi thơm từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút.Bốn người trẻ tuổi đi phía sau thì có phần e dè hơn.

Chu Tử Hành và Chu Tử Nhạc tuy cười cười nhưng ánh mắt vẫn có phần không tự nhiên, cứ len lén quan sát xung quanh.

Chu Tử Khâm thì có phần trầm mặc, nhưng ánh mắt lại vô thức đảo qua nhìn Vân Dao Dao một cái rồi vội quay đi nơi khác.Chu Tuyết Nhi ngồi bên cạnh Chu Tử Khâm thì đỏ cả mặt, tay nắm chặt vạt áo, cứ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thỉnh thoảng mới len lén ngẩng lên liếc nhìn Vân Dao Dao một cái.

Mỗi lần như vậy, nàng lại nhanh chóng cụp mi xuống, hệt như chú chim sẻ nép mình sợ bị người khác bắt gặp.Tám người quây quần bên chiếc bàn tròn đặt giữa sân, mặt bàn bày biện một hàng đĩa thức ăn đầy ắp màu sắc, ở giữa là nồi lẩu uyên ương đang sôi lục bục, hơi nước cuộn lên nghi ngút, mang theo hương cay nồng nức mũi len lỏi trong không khí.

Tiếng bụng réo nhẹ vang lên trong im lặng, ai nấy đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái.

Lúc chiều Chu Tử Ngang đã cho người về báo trước, vậy nên cả nhà Chu gia đều nhịn đói chờ bữa tối này.

Lúc này dù đói đến hoa mắt, nhưng khi đối diện với chiếc nồi kỳ lạ đang bốc hơi giữa bàn và những đĩa đồ ăn lạ mắt, cả nhà lại ngập ngừng chưa ai dám động đũa.Thấy vậy Vân Dao Dao liền chủ động đứng lên, tay áo nhẹ lay theo động tác, dịu giọng giới thiệu từng chút một:"Món này gọi là lẩu uyên ương.

Ngăn nước màu đỏ có vị cay nồng, thích hợp với ai thích ăn cay.

Còn ngăn nước trong bên cạnh thì vị thanh đạm hơn, ai không ăn được cay thì dùng bên đó nha."

Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng cho rau củ vào nồi, tiếp đến là đậu hũ, tàu hũ ky và thịt ba chỉ cuộn nấm.

Khói bốc lên hương thơm ngào ngạt lại càng thêm kích thích vị giác."

Trước mặt mọi người là nước chấm riêng.

Khi đồ ăn trong nồi chín thì gắp ra, chấm vào là ăn được.

Như miếng thịt bò này..." – nàng cầm đũa gắp lên một lát thịt bò mỏng, hất cổ tay một cái khiến lát thịt xoắn quanh đầu đũa.

"Miếng thịt rất mỏng nên chỉ cần nhúng một lát là chín ngay."

Cả bàn chăm chú quan sát từng hành động của Vân Dao Dao, nước bọt đều đã nuốt đến lần thứ ba.

Chu Tử Ngang không chịu nổi nữa, cười hì hì rồi là người đầu tiên gắp miếng thịt lên, hắn cố bắt chước động tác xoắn đũa như Vân Dao Dao nhưng loay hoay mãi không được, đành thả luôn miếng thịt vào bên ngăn nước cay đang sôi ùng ục.Một lúc sau hắn gắp miếng thịt đã chín ra, chấm vào chén sốt rồi cho vào miệng.

Vị thịt mềm tan kết hợp cùng nước chấm béo ngậy, cay cay, ngọt dịu khiến hắn trợn tròn mắt."

Ngon!

Rất ngon a!

Lần đầu tiên ta ăn món lạ mà ngon như vậy đó!" – hắn hào hứng kêu lên, rồi gắp thêm một miếng thịt bỏ vào chén của Tô Như Lan, dáng vẻ chẳng khác gì hài tử lần đầu ăn kẹo.Những người còn lại thấy vậy cũng không nén nổi cơn thèm nữa mà đồng loạt động đũa.

Trong chớp mắt, bàn ăn vốn trật tự bỗng trở nên rộn ràng hơn hẳn.

Chu Tử Hành, Chu Tử Nhạc, và cả Chu Tuyết Nhi đều vừa ăn vừa xuýt xoa.

Chu Tử Khâm thì âm thầm liếc nhìn Vân Dao Dao, trong mắt ánh lên tia tán thưởng khó giấu.Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao thấy mọi người ăn ngon miệng thì cũng bật cười.

Hai nàng chắp tay cúi đầu cảm tạ trước.

Sau đó cũng chậm rãi thưởng thức.Vân Dao Dao gắp một cuộn ba chỉ nấm cùng ít rau củ cho vào bát Trình Vãn Tịch, dịu dàng dặn:"Cẩn thận, còn nóng đó."

Trình Vãn Tịch nhận lấy, cong môi cười nói."

Dao Dao, nàng đừng chỉ chăm chăm gắp cho ta, nàng cũng ăn nhiều chút a."

Chu Tử Ngang ngồi cạnh thấy vậy liền dừng đũa chen vào, miệng lèm bèm trêu chọc:"Ây da, hai người các ngươi lúc nào cũng tình tình tứ tứ như thế, muốn người khác chưa kịp ăn mà đã thấy no hay sao a?"

Tô Như Lan cũng tiếp lời, miệng tủm tỉm:"Không ngờ tình cảm hai đứa lại ngọt ngào đến vậy.

Khiến ta có chút ghen tị đó..."

Chu Tử Ngang liền quay đầu sang nàng, hếch mũi đáp:"Ta với nàng chẳng phải cũng tình cảm lắm sao?"

Lời Chu Tử Ngang nói ra khiến cả bàn bật cười khúc khích, tiếng cười đan vào tiếng nước lẩu sôi và tiếng đũa va vào chén lách cách tạo thành một hỗn hợp âm thanh ngọt ngào mà ấm áp.Sau khi cả nhà dùng lẩu xong, Vân Dao Dao xuống bếp mang lên một đĩa đào đã gọt vỏ và một rổ nho xanh căng mọng để tráng miệng.

Chu Tử Ngang vừa nhai nho, vừa xoa xoa cái bụng đã no căng, cười ha hả nói:"Vân nha đầu, y quán mới của các ngươi bao giờ thì khai trương?"

Vân Dao Dao bật cười đáp:"Ngày mai ta với Vãn Tịch định đi mua thêm ít đồ dùng cần thiết cho y quán, cũng định thuê thêm vài người giúp việc trong y quán.

Nhưng vẫn chưa rõ nên tìm ở đâu, vốn cũng định nhờ người chỉ giúp."

Chu Tử Ngang nghe vậy thì hớn hở nói:"Chuyện nhỏ!

Mai ta để đám tiểu tử nhà ta dẫn đường cho, bọn nó rành rẽ trong huyện này lắm."

Vân Dao Dao vội vàng xua tay từ chối:"Ta làm sao dám làm phiền các ca ca chứ..."

Lời còn chưa dứt, Chu Tử Ngang đã khoát tay dứt khoát:"Phiền cái gì mà phiền!

Nào, trong đám các ngươi ai rảnh thì ngày mai theo Vân cô nương và Trình công tử một chuyến!"

Dường như là ngay lập tức, Chu Tử Khâm đã lên tiếng:"Ngày mai ta không có việc gì, để ta đi cùng đi."

Lời hắn vừa dứt, ánh mắt Chu Tuyết Nhi chợt khựng lại, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn sang huynh trưởng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn rụt rè cúi đầu im lặng.Chu Tử Ngang hài lòng gật gù:"Ừm, vậy quyết thế đi.

Sáng mai nhớ sang sớm dẫn đường cho các nàng đó.

"Tô Như Lan bên cạnh thì cười nhẹ, rồi bảo mấy nhi tử ở lại giúp hai nàng một tay thu dọn bát đũa.Khi Chu Tử Khâm bê mấy chiếc đĩa xuống bếp thì hắn thấy Vân Dao Dao đang đứng một mình bên trong.Hắn bước lại gần, nhẹ giọng hỏi:"Vân cô nương, ta có thể hỏi một chuyện được không?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 72 - Tiệc ngủ giữa các cô gái


Vân Dao Dao nghe tiếng thì quay lại nhìn, thấy là Chu Tử Khâm liền mỉm cười đáp:"Dĩ nhiên là được."

Chu Tử Khâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy tò mò:"Cái món ban nãy... là do ngươi tự nghĩ ra à?"

Vân Dao Dao khẽ bật cười, lau tay bằng chiếc khăn vải rồi đáp:"Không phải đâu, là ta học lại từ một người rất giỏi nấu ăn."

Chu Tử Khâm khẽ gật gù tỏ vẻ đã hiểu:"Ra là vậy...

Ta không ngờ mấy thứ như tương đậu, quế, hồi, ớt khô, tiêu... kết hợp lại có thể tạo nên hương vị độc đáo đến vậy."

Vân Dao Dao nghe xong thì tròn mắt, có chút bất ngờ:"Ngươi chỉ ăn qua mà đã biết bên trong có gì luôn sao?"

Chu Tử Khâm nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nhưng không giấu được chút kiêu ngạo:"Đúng thế, ta vốn là kẻ có thiên phú mà."

Lời nói tuy ngông ngông nhưng không khiến người ta thấy khó chịu, ngược lại còn khiến Vân Dao Dao bật cười nhẹ.

Ban đầu nàng cứ tưởng Chu Tử Khâm là người trầm lặng ít nói, ai ngờ lại là kiểu người kiêu ngạo theo cách dễ gần, khiến người ta thoải mái chứ chẳng phải kiểu ngạo mạn xa cách."

Thì ra là vậy, vậy là hôm nay ta múa rìu qua mắt thợ rồi."

Hai người đứng trong bếp trò chuyện thêm một lúc, càng nói lại càng thấy đối phương hợp tính.

Khiến Vân Dao Dao nhớ đến cảm giác khi nói chuyện với đứa bạn thân ở thế giới cũ.Khi Trình Vãn Tịch bước vào thì thấy Vân Dao Dao đang trò chuyện vui vẻ với Chu Tử Khâm, nháy mắt trong lòng có chút không thoải mái.

Ánh mắt nàng nhìn Chu Tử Khâm liền có chút địch ý, mà chính bản thân nàng cũng không nhận ra.

Chu Tử Khâm vốn đang vui vẻ nói luyên thuyên, bỗng hắn cảm giác một luồng gió lạnh xẹt qua gáy, như thể có ai đó đang xuyên thẳng ánh mắt vào lưng mình.

Hắn quay lại thì bắt gặp ánh mắt Trình Vãn Tịch.

Trong khoảnh khắc đó hắn lập tức hiểu ra: mình hình như vừa vô tình khiến phu quân người ta ghen rồi.Lưng đột nhiên căng cứng lại, Chu Tử Khâm cười gượng một tiếng, vội vàng thu tay đang cầm khăn lau, khẽ nói:"À... cũng không còn sớm, ta xin cáo lui trước.

Ngày mai gặp lại."

Không đợi Vân Dao Dao kịp trả lời, hắn đã bước nhanh ra khỏi bếp, dáng vẻ như đang chạy trối chết.

Để lại Vân Dao Dao sau lưng đứng ngơ ngác, mắt nhìn theo bóng hắn khuất sau cánh cửa, không khỏi nhíu mày khó hiểu."

Sao đột nhiên lại bỏ chạy như nhìn thấy quỷ vậy...?"

Nàng thì thầm một câu, rồi cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục thu dọn bát đĩa.

Còn Trình Vãn Tịch sau khi thấy Chu Tử Khâm đi rồi thì lập tức vui vẻ trở lại, nàng bước đến bên cạnh loay hoay giúp Vân Dao Dao một tay.Sau khi hai người dọn dẹp xong và tiễn Chu gia về thì trời cũng đã khuya.Trình Vãn Tịch tranh thủ đi nhóm bếp nấu nước nóng để cả hai cùng tắm rửa.

Tắm rửa xong thì hai người ai về phòng nấy để nghỉ ngơi.Vân Dao Dao nằm trằn trọc trên chiếc giường xa lạ, hết xoay người sang trái lại lật mình sang phải, mãi mà vẫn chẳng chợp mắt được.

Nàng có một thói quen xấu đó là khi đến nơi ở mới, nếu không có thứ gì thân thuộc bên cạnh thì nàng sẽ rất khó ngủ.

Vào đêm đầu tiên xuyên đến thế giới này, vì quá mệt nên nàng mới thiếp đi đôi chút, tuy vậy vẫn là ngủ không an giấc.Vân Dao Dao cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.Nàng ngồi bật dậy, ôm lấy chiếc gối nhỏ rồi rón rén bước ra khỏi phòng.

Khi dừng lại trước cửa phòng Trình Vãn Tịch, nàng lại trở nên chần chừ.

Tuy trước đây từng ngủ chung một lần rồi, nhưng đó là vì cả hai đều mệt quá mà ngủ quên mất.

Lần này thì khác, lần này là nàng chủ động qua ngủ cùng Trình Vãn Tịch.

Vân Dao Dao không hiểu sao trong lòng lại dấy lên từng trận hồi hộp, tim cũng đập nhanh hơn bình thường một chút.

Không sao... chỉ là tiệc ngủ giữa các cô gái thôi mà.

Đúng rồi, là tiệc ngủ!Ở thế giới cũ nàng từng nghe nói nhiều đến cái gọi là tiệc ngủ này, là ngày mà mấy cô bạn thân rủ nhau ngủ chung, vừa tán gẫu vừa ăn vặt rồi tâm sự thâu đêm suốt sáng.

Chỉ là nàng chưa bao giờ có cơ hội thử, vì phần lớn bạn bè thân thiết của nàng đều là thuộc kiểu người yêu học hành hơn sinh mạng, mấy loại chuyện như tham gia tiệc ngủ họ thường không có hứng thú.Vân Dao Dao hạ quyết tâm bù đắp lỗ hổng tuổi thanh xuân mang tên "tiệc ngủ".

Nàng hít sâu một hơi nhằm thu hết can đảm, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên gõ một tiếng vào cửa phòng Trình Vãn Tịch.

Tiếng gõ còn chưa dứt thì cánh cửa đã mở ra.________________________________Trình Vãn Tịch: "Dao Dao, tối nay chúng ta lại tổ chức tiệc ngủ đi."

Vân Dao Dao: "Nhưng sáng nay chúng ta vừa mới....

ưm"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 73 - Ngủ chung


Trình Vãn Tịch lúc này đã cởi áo khoác ngoài, đôi mắt có phần hơi mơ màng, giống như vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa liền lập tức ra mở."

Tịch ca ca..."

Vân Dao Dao ngẩng đầu nhìn, đôi mắt nàng long lanh, giọng lại mang chút ngượng ngùng: "Ngủ chỗ lạ ta có chút không quen, hôm nay ta ngủ cùng ngươi có được không?"

Ban đầu Trình Vãn Tịch còn tưởng mình nghe nhầm.

Mãi đến khi não bộ kịp thanh tỉnh lại, thì nàng mới chắc chắn là bản thân không bị ảo giác.Ngay lập tức toàn bộ máu nóng như trào lên khắp cơ thể, từ mặt đến cổ đến tận vành tai Trình Vãn Tịch đều trở nên đỏ ửng.

Thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên.

Hai bàn tay Trình Vãn Tịch ửng đỏ đổ đầy mồ hôi, được nàng vô thức nắm lại giấu ra sau lưng."

À...

được.

Nàng vào đi."

Vân Dao Dao nghe thấy Trình Vãn Tịch đáp ứng thì vô cùng vui vẻ, nàng nhanh chân bước vào phòng rồi thoăn thoắt leo lên giường nằm xuống.Trình Vãn Tịch thấy tiểu nương tử nhà mình hành động đáng yêu, chẳng khác nào một chú mèo con nhỏ nghịch ngợm.

Trong lòng Trình Vãn Tịch dâng lên một tầng mềm mại, khóe môi cũng không tự chủ được mà cong lên."

Ta tắt đèn nhé."

Vân Dao Dao lúc này đang vùi đầu vào chiếc gối tràn ngập mùi hương quen thuộc của Trình Vãn Tịch, giọng mũi mang theo sự mềm nhũn đáp khẽ:"Được a, Tịch ca ca."

Trình Vãn Tịch phồng má thổi tắt ngọn đèn dầu.

Căn phòng tức thì chìm trong màu đen tĩnh lặng, chỉ còn lại chút ánh trăng bên ngoài khẽ hắt qua song cửa sổ, đổ xuống sàn nhà một màu bạc lấp lánh.Vân Dao Dao nhích người sát vào bên trong trả lại cái gối cho Trình Vãn Tịch.

Trình Vãn Tịch có chút khẩn trương, động tác lên giường chậm đến mức giống như đang đi trên băng mỏng.

Trình Vãn Tịch nằm thẳng người, hai bàn tay quy củ đặt gọn gàng trên bụng, cổ họng khô khốc khiến nàng phải nuốt mấy ngụm nước bọt.Giường không lớn nên hai người nằm cùng một chỗ là cơ thể liền dán sát vào nhau, rất dễ dàng cảm nhận được hơi thở của đối phương.Một lát sau, khi Trình Vãn Tịch cảm thấy bản thân đã bình tĩnh hơn, thì nàng mới khẽ nghiêng đầu, ánh mắt len lén liếc sang phía Dao Dao.

Thì bất ngờ nhìn thấy người bên cạnh đã thiếp đi từ lúc nào rồi.

Vân Dao Dao nằm nghiêng, mặt thì quay sang phía Trình Vãn Tịch, mái tóc rối nhẹ phủ lên gối, hơi thở đều đều nhẹ nhàng phả lên cổ Trình Vãn Tịch mang theo mùi thơm đào sữa dìu dịu, vừa ngọt vừa mềm, khiến lòng Trình Vãn Tịch có chút ngứa ngáy.Trình Vãn Tịch cứng người trong chốc lát, rồi không nhịn được mà cũng xoay người, mặt nàng đối diện với mặt của Dao Dao.Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, nàng chăm chú nhìn gương mặt Dao Dao đang say ngủ.

Hàng mi dài của Dao Dao khép chặt, đôi môi nhỏ nhẹ nhàng hé mở, kèm theo hơi thở mang mùi đào sữa phả lên mặt Trình Vãn Tịch theo từng nhịp ngày càng nồng đậm vì khoảng cách quá gần.Tim Trình Vãn Tịch bỗng đập loạn xạ, nhanh đến mức như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Nàng hoảng hốt xoay người nằm thẳng lại rồi đưa tay đặt lên ngực xoa nhẹ mấy cái để an ủi trái tim đang quậy phá.

Mãi cho đến khi hơi thở dần bình ổn lại, thì nàng cũng bị cơn buồn ngủ và hương đào sữa thơm nhạt kéo vào trong giấc mộng.Sáng hôm sau hai nàng thức dậy vào giờ Mão.

Sau khi hai nàng dùng xong bữa sáng thì bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa.Trình Vãn Tịch ra mở thì thấy Chu Tử Khâm đã đứng sẵn trước cổng, phía sau hắn còn có thêm một bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ y phục xanh lam nhạt là Chu Tuyết Nhi.Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch thoáng chút ngạc nhiên.

Chu Tử Khâm thấy vậy liền nhanh miệng giải thích:"Sáng nay ta vừa ra cửa thì đã thấy muội ấy đứng đợi sẵn.

Muội ấy nói muốn đi cùng nên ta dẫn theo luôn, không sao chứ?"

Vân Dao Dao bật cười, cảm thấy có chút đáng yêu liền theo thói quen đưa tay ra vỗ nhẹ đầu Chu Tuyết Nhi.

Tiểu cô nương này đứng thấp hơn nàng nửa cái đầu, dáng vẻ hệt như một tiểu muội muội khả ái."

Đương nhiên là không phiền rồi, càng đông người sẽ càng vui mà.

Đúng không Tịch ca ca?"

Trình Vãn Tịch đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, trên môi treo nụ cười ý bảo nàng không để ý.Chu Tuyết Nhi được Dao Dao vỗ đầu thân thiết thì đôi má lập tức đỏ ửng, hai tay khẽ xoắn vào nhau, ánh mắt len lén nhìn Vân Dao Dao.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 74 - Hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới


Y quán mới khai trương thường phải sắm sửa rất nhiều thứ, vậy nên sau màn chào hỏi đơn giản thì bốn người liền lên đường.

Chu Tử Khâm đi trước dẫn đường, Chu Tuyết Nhi thì ngay bên cạnh hắn.

Phía sau là Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch.Đích đến đầu tiên của bốn người là Phúc Thị Dược Cụ Phường — tiệm dược cụ lớn nhất ở huyện Vĩnh Phong.

Vừa bước vào cửa tiệm thì ánh mắt Vân Dao Dao liền bị thu hút, vì đây là lần đầu tiên nàng đến tiệm dược cụ ở cổ đại.

Nàng đưa mắt ngắm nhìn từng gian hàng, từ kim ngân châm, hộp đựng kim, cân tiểu ly, tủ bách dược, cho đến các loại hòm thuốc, bình sứ, túi vải thêu thủ công...

Loại nào cũng khiến nàng thấy lạ mắt.

Mắt Vân Dao Dao sáng rỡ lướt qua từng món một, thỉnh thoảng nàng lại cúi sát vào xem kỹ, miệng không kìm được bật ra vài tiếng cảm thán khe khẽ mà chỉ mình nàng nghe được.Trình Vãn Tịch đi phía sau nàng, mắt nhìn theo bóng dáng Vân Dao Dao bước qua bước lại giữa các gian hàng, khiến Trình Vãn Tịch không khỏi cảm thấy như mình đang dắt theo một chú sóc nhỏ vừa được giải phóng ra khỏi tổ.

Trong lòng mềm mại một mảnh, Trình Vãn Tịch nâng môi nhẹ nhàng cong lên, trong mắt cũng đầy ý cười.Chu Tuyết Nhi đi ngay bên cạnh Vân Dao Dao, đôi mắt cũng lộ rõ vẻ hứng thú.

So với Vân Dao Dao, tiểu cô nương dường như còn háo hức hơn, cứ mỗi lần đi ngang một quầy hàng lại ngẩng đầu tò mò, tay khẽ chạm vào từng vật dụng được bày biện trên kệ gỗ.Vân Dao Dao nghiêng đầu thì thấy ánh mắt Chu Tuyết Nhi dừng lại thật lâu trên một chiếc hộp kim châm bằng gỗ trắc ánh vàng, bên trên chạm khắc tám chữ nhỏ: "Nhất châm nhất nguyện, cứu nhân vô hối".Thấy vậy Vân Dao Dao thuận miệng nhẹ giọng hỏi:"Muội thích cái đó sao?

Ta cũng thấy nó rất đẹp."

Chu Tuyết Nhi nghe Vân Dao Dao hỏi thì có chút giật mình, ngón tay đang lướt nhẹ trên mặt gỗ khẽ dừng lại.

Chu Tuyết Nhi im lặng một chút, rồi nhỏ giọng đáp:"Đúng là... rất đẹp."

Vân Dao Dao thấy tiểu cô nương đồng tình thì mỉm cười nói tiếp:"Nếu thích đến vậy, muội có muốn mua nó không?"

Câu hỏi đơn giản lọt vào tai Chu Tuyết Nhi, lại khiến ánh mắt Tuyết Nhi khẽ sáng lên trong khoảnh khắc nhưng rồi lại vụt tắt nhanh chóng.

Nàng cụp mắt, nhỏ giọng nói:"Nhưng mà... ta có mua cũng không dùng được a... nữ nhi... thì sao có thể..."

Nói đến đây thì Chu Tuyết Nhi im bặt, trong cổ họng như mắc một miếng xương cá mà dù nàng có cố đến mấy thì cũng không thể nào nuốt xuống được.Vân Dao Dao ban đầu còn chưa hiểu lắm, nhưng nhìn ánh mắt ảm đạm kia, nàng bỗng như hiểu ra điều gì đó.

Nét mặt nghiêm túc lại, nàng nhẹ giọng hỏi:"Muội muốn nói... nữ nhân thì sao có thể hành y, phải không?"

Chu Tuyết Nhi không đáp, nhưng sự im lặng của nàng chính là câu trả lời.Vân Dao Dao thở nhẹ một hơi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc:"Nữ nhi hay nam nhi đều không quan trọng, bệnh tật sẽ không biết chọn danh tính người rồi mới tìm đến.

Bệnh nhân cũng sẽ không để ý đến chuyện nam nhi hay nữ nhi chữa cho họ.

Mục đích của học y thuật đó là vì hy vọng có thể giúp người bệnh thoát khỏi đau đớn và bệnh tật, một người khi hành y sẽ chỉ nên quan tâm đến bệnh nhân của mình thôi, còn những thứ khác vốn không quan trọng."

Từng lời của Vân Dao Dao tựa như làn gió thổi qua mặt hồ tĩnh lặng, nhẹ nhàng lay động mặt nước đã từ lâu im ắng trong lòng Chu Tuyết Nhi.

Hốc mắt nàng nóng lên, giọng nói mang theo e dè, hệt như ngọn lửa nhỏ lo sợ bị dập tắt:"Nhưng mà..."

Vân Dao Dao thấy nàng cúi đầu im lặng, thì nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chu Tuyết Nhi, bàn tay ấm áp như truyền sang một dòng hơi ấm, dịu giọng nói:"Mặc kệ người khác có nói thế nào, nếu muội thật sự muốn làm điều gì đó, ta mong muội hãy chỉ nhìn về phía đó mà bước tới..."

Chu Tuyết Nhi sững người lại.

Từng lời của Vân Dao Dao rót vào tai tựa như thần dược, giúp nàng xua đi cái đắng ngắt của những uất ức tủi hận.

Từ khi còn nhỏ nàng đã bị y thuật thu hút.

Khi nhìn phụ thân ở trên y quán chữa bệnh, được người người ca tụng là thần y, nàng từng nghĩ: "Phụ thân thật lợi hại, ta sau này cũng muốn được như vậy."

Nhưng khi các huynh trưởng lần lượt được nhận làm đệ tử, nàng chỉ đứng phía sau mà không được phụ thân đả động đến một lần.

Nàng liền thu hết can đảm đến trước mặt phụ thân hỏi chuyện, nhưng chỉ nhận về ánh mắt nghiêm khắc và câu trả lời đầy gắt gỏng:"Nữ nhi sao có thể hành nghề y, ngươi ra ngoài bắt mạch xem bệnh tiếp xúc với nhiều người như vậy... còn ra thể thống gì nữa."

Ngày hôm đó Chu Tuyết Nhi đã gần như tuyệt vọng.

Trong phòng của nàng luôn lén giấu vài quyển sách y thuật mượn từ Chu Tử Khâm, ngày nào nàng cũng xem với hi vọng rằng một ngày nào đó có thể được phụ thân chấp nhận.

Khi các huynh trưởng đều lần lượt tỏ ra không mấy hứng thú với y thuật, Chu Tuyết Nhi lén núp sau cửa nghe phụ thân nổi giận mắng họ.

Trong lòng nàng như bùng lên một tia hi vọng yếu ớt: "Nếu các ca ca đều không muốn học, vậy có phải... bây giờ sẽ đến lượt ta rồi không?"

Nhưng khi nàng đến cầu xin phụ thân một lần nữa, thì thứ nàng nhận lại vẫn là những câu từ hệt như dao cắt.Sau nhiều lần bị người thân gạt bỏ, niềm tin bị cắt xuống từng đoạn, từng đoạn, nàng dần tuyệt vọng rồi trở nên e dè hơn trước.

Cho đến gần đây, đột nhiên phụ thân thường xuyên nhắc đến một vị thần y trẻ, mà thứ làm Chu Tuyết Nhi kinh ngạc hơn cả đó chính là người này lại là nữ nhi, và phụ thân thì có vẻ rất thích người này.Khi gặp mặt Vân Dao Dao ở Chu gia lần đầu tiên, Chu Tuyết Nhi thấy nàng là một cô nương tuổi còn rất trẻ, chỉ lớn hơn nàng một chút, thì trong lòng nàng liền dâng lên ngưỡng mộ.

Và một chút hi vọng le lói rằng...Liệu ta... có thể được như tỷ ấy không?_______________________________*「一針一願,救人無悔」Nhất châm nhất nguyện, cứu nhân vô hối → "Mỗi mũi châm là một nguyện ước, cứu người không hối tiếc"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 75 - Nương tử thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!


Vân Dao Dao thấy tiểu cô nương vẫn cúi đầu trầm mặc, thì trong lòng có chút lo lắng.

Nàng đang định mở miệng hỏi xem tiểu cô nương có sao không, thì Chu Tử Khâm từ phía trước đi tới."

Vân cô nương, ngươi chọn được đồ chưa a?

Nếu không nhanh chân thì e là sẽ không kịp ghé qua những chỗ khác đâu."

Vân Dao Dao nghe Chu Tử Khâm nhắc thì mới nhớ ra bản thân đã ở đây khá lâu, nàng quay qua nhìn lại thì thấy Chu Tuyết Nhi đã khôi phục dáng vẻ bình thường, Vân Dao Dao mới yên tâm hơn một chút.

Rồi nàng cùng Trình Vãn Tịch tiếp tục chọn vài món cần thiết sau đó mang đi thanh toán.

Sau khi thanh toán xong, Vân Dao Dao để lại địa chỉ để tiệm cho người giao hàng đến nhà.

Rồi bốn người lại tiếp tục lên đường, lần này là đến xưởng mộc nhỏ cách đó không xa.Xưởng mộc này tên là Tiệm Mộc Lão Tề, được lập nên từ đời trước bởi một người thợ tên Tề Chi.

Sau khi người mất thì truyền lại xưởng cho con cháu.

Xưởng mộc tuy không lớn, nhưng bên trong lại có đầy đủ các món đồ cần thiết.Hiện tại giường bệnh đã có sẵn một cái do Trình Vãn Tịch tự tay đóng.

Vậy nên các nàng chỉ chọn thêm một chiếc bàn gỗ dài đủ cho hai người ngồi khám bệnh, thêm ba mươi cái ghế gỗ nhỏ, một giá treo y phục, vài hộp gỗ nhỏ để đựng dược liệu, mấy cái kệ tủ thấp, một tấm cửa tre để ngăn trước giường bệnh, một cái quầy thuốc nhỏ bằng gỗ mộc.

Và sau cùng là đặt làm tấm biển hiệu cho y quán.

Vân Dao Dao ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định lấy tên "Dao Tịch Đường".Vừa có tên của nàng mà vừa có tên của tỷ tỷ, đúng là một cái tên hoàn hảo.Rời khỏi xưởng mộc, họ lại ghé qua một tiệm gốm tên Đào Hoa Cổ Cuộc.

Đây là một tiệm gốm lâu đời trong huyện, bên trong đầy ắp ấm sắc thuốc, hũ sành, vò nước, bình sứ, bát thố các loại, tất cả đều được nung từ đất trắng pha men ngọc.Vân Dao Dao chọn mua vài cái ấm sắc thuốc loại nhỏ, một vò lớn để trữ nước sạch, hũ đựng dược liệu, cùng bát sứ men xanh để đựng thuốc cho bệnh nhân.Tiệm cuối cùng họ ghé qua là Thanh Y Hiệu, một cửa hàng vải lớn nằm ngay sát y quán Tĩnh Tâm Đường.Bên trong bày đủ loại vải vóc màu sắc bắt mắt, từ lụa tơ tằm mềm mại, vải bố nhuộm thiên thanh, đến vải gấm thêu hoa, tất cả đều được sắp xếp tinh tế.

Vài tiểu cô nương ăn vận hoa lệ đang đứng túm tụm lại chọn váy áo, tiếng cười nói đan xen vào nhau.

Một tiểu đồng áo tím thấy bốn người đến thì liền bước ra tiếp đón.

Vân Dao Dao chọn mua vài thứ thiết yếu như khăn lau tay, khăn phủ tay bệnh nhân khi bắt mạch, một ít túi vải đựng thuốc, cùng bao lớn đựng dược liệu.Nàng chợt nhớ đến việc bản thân và Trình Vãn Tịch hiện tại mỗi người cũng chỉ có một bộ y phục cũ, nên liền muốn nhân cơ hội này may thêm vài bộ y phục.

Nàng quay sang hỏi tiểu đồng:"Vị huynh đệ này, nếu ta muốn đặt may y phục thì phải làm sao a?"

Tiểu đồng thấy có người muốn đặt may y phục liền cười tươi như hoa, nhanh nhẹn đáp:"Các vị chọn vải ở khu bên này, sau đó sang quầy bên kia để lấy số đo là được."

Vân Dao Dao cúi đầu cảm tạ, rồi quay sang Trình Vãn Tịch bên cạnh:"Tịch ca ca, ngươi chọn màu vải ngươi thích đi.

Sẵn tiện đến đây thì chúng ta may thêm vài bộ y phục mới a."

Trình Vãn Tịch thoáng ngẩn người, đôi mắt khẽ chớp, sau đó cũng vui vẻ đi chọn vải với Dao Dao.

Trình Vãn Tịch cầm lấy sấp vải màu lục nhạt, cảm thấy màu sắc rất thuận mắt.

Nàng liền quay sang hỏi:"Dao Dao, nàng thấy sấp này có được không?"

Vân Dao Dao nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn kỹ.

Màu lục nhạt rất ôn hòa, nhã nhặn, trong tưởng tượng của nàng, nếu tỷ tỷ khoác lên người sẽ tôn lên vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng, càng làm nổi bật lên khí chất của tỷ tỷ.

Nàng cong môi cười nói:"Ta thấy rất hợp với ngươi a."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì liền vui vẻ.

Nàng chọn thêm một sấp vải màu xám đen nữa.

Vân Dao Dao thì lựa ba sấp vải: màu xám trắng nhạt, màu hồng phấn, và màu lam nhạt.

Lựa xong hai người đưa vải tới quầy lấy số đo.

Thợ may là một nữ nhân trung niên tay nghề thuần thục.

Sau khi đo xong, chưởng quầy cầm bàn tính gõ lách cách mấy cái rồi vui vẻ nói:"Của hai vị là năm sấp vải, mỗi sấp có thể may thành hai bộ y phục.

Tổng cộng tiền vải và công may là bốn lượng rưỡi bạc, thêm mấy món như khăn tay, túi vải thì là năm trăm văn tiền.

Cả thảy là năm lượng bạc tròn a.

Cô nương chỉ cần đặt cọc một nửa, ba ngày sau đến nhận đồ hoặc để tiệm giao tận nơi cũng được, lúc ấy thanh toán phần còn lại là xong."

Vân Dao Dao lấy bạc trong túi ra đưa cho chưởng quầy.

Sau đó nàng âm thầm tính toán một chút, rồi quay sang nói với Trình Vãn Tịch:"Tịch ca ca, ngươi lên lầu gọi Tử Khâm với Tuyết Nhi giúp ta được không?

Chúng ta sang chỗ tiếp theo thôi a."

"Được," Trình Vãn Tịch gật đầu đáp ứng, rồi quay người bước lên lầu.Đợi cho bóng Trình Vãn Tịch khuất khỏi cầu thang, Vân Dao Dao khẽ nghiêng người lại gần chưởng quầy, hạ giọng nói:"Chưởng quầy, phiền người giúp ta may một bộ y phục nữ nhân bằng sấp vải lam nhạt kia, nhưng dùng số đo của... phu quân ta."

Vân Dao Dao từ lúc chọn vải đã bắt đầu suy nghĩ.

Nàng luôn không biết vì lý do gì mà tỷ tỷ lại cải nam trang, nhưng nàng biết đối với tỷ tỷ thì đây là một bí mật mà tỷ tỷ luôn muốn giữ kín.

Vì lẽ đó mà dù biết rõ Trình Vãn Tịch là nữ nhi, Vân Dao Dao cũng chưa bao giờ hỏi Trình Vãn Tịch lý do.

Bất cứ khi nào tỷ tỷ muốn nói thì nàng chắc chắn sẽ nguyện ý lắng nghe, còn khi tỷ tỷ chưa sẵn sàng thì nàng không muốn chạm đến bức tường này của tỷ tỷ.

Vì hy vọng vào một ngày nào đó, tỷ tỷ có thể hoàn toàn tin tưởng nàng mà đem bí mật kia nói cho nàng nghe.

Và biết đâu đến ngày đó, tỷ tỷ cũng sẽ muốn thử mặc y phục của nữ nhi.

Vân Dao Dao cảm thấy nên chuẩn bị sẵn, để bất cứ khi nào tỷ tỷ muốn, thì đều có thể mặc nó.

Chưởng quầy vốn đang vui vẻ ghi chép, nghe câu này thì tay khựng lại giữa chừng.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Vân Dao Dao, sau đó lại nhìn theo hướng cầu thang nơi Trình Vãn Tịch vừa bước lên, sắc mặt thoáng chốc chuyển từ ngạc nhiên sang mờ mịt, lại từ mờ mịt thành kỳ quái.

Nội tâm không ngừng gào thét:Đây là kiểu phu thê gì đây?!

Nương tử mà lại thích xem tướng công của mình mặc nữ trang?!

Tình thú a, tình thú!
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 76 - Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì


Dù trong lòng có chút kinh ngạc trước yêu cầu kỳ lạ của Vân Dao Dao, nhưng vị chưởng quầy cũng không mấy để tâm.

Miễn là bán được vải, còn may thành y phục cho ai, nam nhân hay nữ nhân, thì đều không quan trọng.

Hắn vội nặn ra một nụ cười thương nhân:"Đương nhiên là được a, cô nương cứ yên tâm, tại hạ sẽ ghi chú lại cẩn thận."

Vân Dao Dao nghe vậy thì mỉm cười chân thành nói tiếng cảm tạ.Đúng lúc này Trình Vãn Tịch, Chu Tử Khâm và Chu Tuyết Nhi từ trên lầu bước xuống.

Cả bốn người tụ họp lại, kiểm tra qua những thứ đã mua rồi cùng nhau bước ra khỏi cửa hiệu.

Ra khỏi cửa, Chu Tử Khâm vừa đi vừa nói:"Chúng ta mua sắm gần đủ hết rồi, chỉ còn thiếu tiểu đồng cùng phục dược nhân nữa thôi.

Ở huyện này nếu muốn thuê người thì chỉ có hai cách, một là đến nha môn xin danh sách người trong huyện chưa có việc làm, giá thuê rẻ nhưng phải mất công dạy lại từ đầu.

Hai là đến tư y đường, ở đó có nhiều học trò đã học qua y thuật cơ bản, biết sắc thuốc, bốc thuốc, nên không cần phải dạy gì nhiều, có điều công giá sẽ cao hơn."

Nghe xong, Vân Dao Dao không cần suy nghĩ lâu mà lập tức nói:"Làm phiền Tử Khâm ca dẫn ta đến nha môn a.

Ta muốn tìm người trong danh sách huyện phát."

Chu Tử Khâm thoáng ngạc nhiên.

Đi chung cả buổi sáng rồi nhìn cách Vân Dao Dao tiêu tiền thoải mái không hề tính toán thiệt hơn, khiến hắn đã đoán sẵn trong lòng rằng nàng sẽ chọn tư y đường để đỡ mất công.

Nào ngờ nàng lại chọn cách phiền phức hơn.

Hắn do dự một chút, rồi mở lời khuyên:"Ta chỉ sợ sẽ khiến ngươi vất vả hơn.

Trước kia phụ thân ta cũng vì giá thuê rẻ mà thử cách đó, nhưng người trong danh sách đa phần là không biết chữ, không quen việc, dạy mãi cũng không nhớ ngăn dược viết gì, lại thường xuyên lấy nhầm thuốc...

Ta thấy nên chọn người biết việc thì hơn."

Vân Dao Dao biết hắn vì nghĩ cho nàng nên mới mở miệng khuyên ngăn thì ôn hoà nói:"Không sao đâu, Tử Khâm ca.

Có thể sẽ tốn thời gian hơn, nhưng ta không ngại.

"Chu Tử Khâm nghe vậy thì sững lại trong giây lát, nhưng thấy Vân Dao Dao kiên quyết nên hắn cũng không khuyên thêm nữa.

Chu Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng nhìn Vân Dao Dao, đôi mắt ánh lên chút khó hiểu.Chỉ có Trình Vãn Tịch là không hề tỏ ra kinh ngạc, từ đầu đến cuối biểu cảm luôn không thay đổi, chỉ khi nhìn Vân Dao Dao thì mới cong miệng cười, còn khi nhìn đi nơi khác thì lại trở về biểu tình nhàn nhạt.

Trình Vãn Tịch ngay từ đầu đã biết Dao Dao sẽ chọn gì.Khi bốn người đến nha môn, Chu Tử Khâm vì quen thuộc nơi này hơn nên quay sang dặn dò:"Ba người cứ ở đây đợi, ta vào bên trong đăng ký thuê người cho nhanh."

Dứt lời hắn rảo bước tiến vào trong.

Ba người còn lại đứng dưới bóng cây bạch đàn trước cổng nha môn để chờ.Chừng nửa nén nhang sau thì Chu Tử Khâm trở ra, trên tay cầm một tờ giấy có mộc đỏ của quan huyện.

Hắn đưa giấy cho Vân Dao Dao rồi nói:"Đây, ta đã giúp ngươi đăng ký thuê năm người, cũng để lại địa chỉ y quán rồi.

Quan sai sẽ đến báo với họ, ngày mai họ sẽ đến a."

Vân Dao Dao nhận lấy tờ giấy, trong lòng thầm biết chắc việc này không thể không tốn một ít bạc trà nước, liền quay sang nói:"Đa tạ Tử Khâm ca, thật vất vả cho ngươi.

Bạc phí cho nha môn là bao nhiêu a, để ta gửi lại cho ngươi."

Nghe vậy Chu Tử Khâm lập tức khoát tay, nhướng mày nói:"Ngươi khách sáo như vậy làm gì.

Bằng hữu giúp nhau là chuyện thường tình, bạc gì chứ?

Nếu thật sự muốn cảm tạ thì tối nay mời huynh muội ta một bữa cơm là được.

Tuyết Nhi, muội cũng đói bụng rồi phải không?

Đi ăn chực không?"

Chu Tuyết Nhi nghe ca ca nói vậy thì ngượng ngùng gật gật đầu.Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch thấy vậy thì không nhịn được bật cười.

Vân Dao Dao gật đầu:"Được a, hôm nay ta sẽ đãi hai ngươi một bữa thật ngon."

Nói đoạn, bốn người cùng nhau đi ra chợ mua thêm nguyên liệu.

Bốn người mua một con gà béo, hai con cá sông, thêm mấy miếng đậu hũ non, rồi thong thả quay về nhà.Vì hôm trước lúc ăn lẩu Vân Dao Dao để ý thấy mọi người đều thích vị cay, nên hôm nay nàng quyết định nấu vài món tê cay ăn với cơm.Vì Chu Tử Khâm và Chu Tuyết Nhi nhất quyết muốn vào bếp cùng hai nàng, nên chỉ trong chốc lát, căn bếp nhỏ đã trở nên chật ních người.

Vân Dao Dao hôm nay quyết định trổ tài với ba món tủ đó là Gà Cung Bảo, Đậu hũ Ma Bà, và Canh cá chua cay Tứ Xuyên.Trình Vãn Tịch và Chu Tử Khâm giúp làm sạch và thái gà, cá.

Còn Chu Tuyết Nhi thì nhận việc vo gạo, nấu cơm.

Phần gà sau khi được Trình Vãn Tịch và Chu Tử Khâm cắt hạt lựu gọn gàng, Vân Dao Dao đem đi ướp với chút rượu trắng và xì dầu.

Trong thời gian chờ gà thấm gia vị, nàng quay sang chuẩn bị phần nước sốt.

Dầu trong chảo vừa nóng, nàng cho gừng, tỏi băm cùng ớt khô vào phi lên.

Tiếng "xèo xèo" vang lên giòn tan.

Nàng nhanh tay cho gà vào đảo đều.Chu Tử Khâm thấy vậy thì xắn tay áo bước tới:"Vân cô nương, cái này để ta!"

Hắn nói rồi liền cầm lấy vá đảo gà.Vân Dao Dao thấy vậy liền quay sang làm món thứ hai.

Nàng thả từng miếng đậu hũ trắng nõn đã được luộc sơ vào nồi nước tương đậu đang sôi lăn tăn, thêm ít gừng tỏi phi thơm.

Đậu hũ Ma Bà được nấu trong lửa nhỏ liu riu, rồi nêm nếm thêm chút gia vị.Sau cùng, Vân Dao Dao bắt tay vào nấu món canh cá chua cay.

Cá được ướp sẵn với rượu trắng để khử tanh.

Còn gừng, tỏi, ớt khô và tiêu Tứ Xuyên lại một lần nữa được phi thơm trong chảo dầu nóng.

Nàng thả cải muối vào xào sơ rồi đổ nước vào nấu.

Khi nước sôi nàng thả cá vào nấu chín, sau đó lại rắc thêm ít hành lá và ớt xắt.Thấy thịt gà xào bên cạnh đã chín tới, nàng liền cho phần nước sốt vào đảo đều tay.

Đến khi sánh lại, nàng mới cho hành lá và đậu phộng rang vào, đảo thêm mấy lượt rồi tắt bếp.

Bốn người mỗi người một tay bưng thức ăn ra bàn gỗ ngoài sân.Trên bàn là Gà Cung Bảo màu nâu ánh đỏ hấp dẫn, Đậu hũ Ma Bà thơm nồng cay nhẹ, Canh cá chua cay nóng hổi, bên cạnh là bát cơm trắng thơm dẻo.

Chu Tử Khâm vừa cầm đũa lên đã không kìm được, lập tức gắp một miếng gà cho vào miệng.

Vị cay tê nơi đầu lưỡi lập tức bùng nổ, khiến hắn nheo mắt lại:"Vân cô nương, tay nghề của ngươi khá thật đó!"

Chu Tuyết Nhi ngồi bên cạnh thấy ca ca ăn ngon lành, cũng học theo mà gắp một miếng đậu hũ bỏ vào miệng, nhai đến cong cả mắt.Vân Dao Dao cùng Trình Vãn Tịch chắp tay cảm tạ xong thì cũng nhập tiệc, nhịp ăn không hề kém cạnh hai người kia.Dùng bữa xong thì Trình Vãn Tịch và Chu Tử Khâm đảm nhận phần rửa bát.

Ngoài sân chỉ còn lại Vân Dao Dao cùng Chu Tuyết Nhi ngồi trên bàn.

Đây là lần đầu tiên hai nàng ở riêng với nhau, trong lúc Vân Dao Dao còn đang suy nghĩ nên nói cái gì vì dù sao hai nàng cũng không thân thì bỗng dưng Chu Tuyết Nhi lên tiếng:"Dao Dao tỷ tỷ... những lời lúc sáng tỷ nói với ta trong tiệm dược cụ... cả ngày hôm nay ta đã suy nghĩ rất kỹ."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 77 - Có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?


Vân Dao Dao nghiêng người nhìn tiểu cô nương bên cạnh, thấy đôi mắt trong veo kia ánh lên chút do dự xen lẫn quyết tâm, nàng liền nghiêm túc lắng nghe."

Thật ra từ nhỏ ta đã rất thích y thuật, và vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ phụ thân, ta cũng muốn được như người, có thể chữa bệnh cứu người.

Nhưng... phụ thân nói nữ nhi thì không thể ra ngoài tiếp xúc với nhiều nam nhân, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, đến hôn sự sau này.

Dù ta luôn nói với phụ thân rằng ta không để ý chuyện đó, nhưng phụ thân luôn kiên quyết không đồng ý...."

Khi nghe đến đoạn Chu lão vì lễ giáo mà không cho Chu Tuyết Nhi học y thuật, Vân Dao Dao liền hiểu ngay vì sao sáng nay tiểu cô nương này lại có phản ứng như vậy.

Người xưa vốn xem trọng mặt mũi, xem trọng danh tiếng, càng là thế gia có danh tiếng lại càng để tâm chuyện lễ nghi khuôn phép.Nhớ đến lần đầu ghé nhà Chu gia dùng cơm, lúc ấy Chu lão vì chuyện Chu Tử Khâm xuống bếp mà trách mắng hắn ngay trên bàn ăn, nàng đã đoán ra phần nào tính tình cứng nhắc của Chu lão.

Chỉ là nàng không ngờ, không chỉ có Chu Tử Khâm mà đến cả Chu Tuyết Nhi cũng phải vì rường cột lễ nghi mà từ bỏ ước mơ của mình.

Nghĩ đến đó, lòng nàng không khỏi thắt lại.

Ánh mắt cũng vô thức trầm xuống, đôi mày thanh tú cũng thoáng nhíu lại.Thật ra nàng hiểu cảm giác bị kỳ vọng, bị áp đặt, bị gò ép theo khuôn mẫu mà gia đình cho là "tốt" ấy hơn ai hết.

Vân ba và Vân mẹ đều là giáo sư đại học, nội ngoại hai bên cũng đều là người theo nghiệp giáo.

Và họ cũng muốn nàng bước theo con đường đó để tiếp nối truyền thống gia đình.Lúc còn nhỏ, Vân Dao Dao cũng không có đam mê nào rõ ràng, nên cứ thế mông lung mù mờ mà đi theo sự sắp đặt của gia đình.

Nhưng đến khi lên cao trung, nàng bắt đầu nhen nhóm niềm yêu thích với y học, càng tìm hiểu thì nàng lại càng say đắm vào đó.Khi cầm đơn đăng ký thi vào trường y trở về nhà, nàng vẫn nhớ rõ ba người họ lúc đó đã cãi nhau một trận long trời lở đất.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn là kiên quyết theo đuổi con đường mình chọn.

Thời gian đầu đã từng rất khó khăn với Vân Dao Dao, khi nàng vừa phải học vừa phải đi làm thêm chi trả học phí và tiền sinh hoạt, nhưng rồi mọi chuyện đâu cũng vào đó.Chu Tuyết Nhi sau một hồi ngập ngừng thì lại run giọng nói tiếp:"Dao Dao tỷ tỷ, ta đã nghĩ rất kỹ.

Tỷ nói rất đúng.

Dù là nam nhi hay nữ nhi thì có gì khác biệt chứ?

Nếu bản thân không thể sống theo tâm ý, thì danh tiếng hay lễ nghi... với ta, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tỷ tỷ, ta có thể bái tỷ làm sư phụ, học y thuật từ tỷ được không?

Ta thật sự rất ngưỡng mộ tỷ, ta muốn đi theo tỷ."

Vân Dao Dao nhìn ánh mắt kiên quyết của Chu Tuyết Nhi, trong lòng có chút dại ra, giống như nàng lại một lần nữa mà nhìn thấy chính bản thân mình lúc trẻ vậy.

"Dạy y thuật cho muội thì không vấn đề gì.

Nhưng chuyện này... cần phải nói rõ ràng với phụ thân và mẫu thân muội trước."

Chu Tuyết Nhi nghe vậy liền cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, giọng thấp hẳn đi:"Ta biết...

Chuyện này nhất định cần phải thưa rõ.

Nhưng mà... phụ thân...

Người rất cứng rắn.

Ta... ta sợ..."

Vân Dao Dao thấy Chu Tuyết Nhi im lặng, ánh mắt dao động không yên, liền nhẹ giọng nói:"Ta không dám chắc có thể thuyết phục được Chu lão ngay ngày mai hay không.

Nhưng nếu ngày mai không được, thì ngày mốt ta lại đến.

Ngày mốt không thành, thì lại là ngày kia.

Chu lão là người cứng rắn, nhưng chẳng ai có thể cứng mãi trước tâm ý chân thành cả.

Chỉ cần muội không từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ."

Chu Tuyết Nhi nghe vậy thì bất giác ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ khẽ mở lớn, môi mấp máy nhưng nhất thời không thốt nên lời.

Một lát sau nàng mới cất giọng, như thể đang tự hỏi chính mình hơn là hỏi người đối diện:"Dao Dao tỷ tỷ... ta với tỷ vốn không thân thiết, vì sao... vì sao tỷ lại nguyện ý giúp ta như vậy chứ?"

Vân Dao Dao mỉm cười, giọng điệu mang chút trêu chọc:"Sao lại không thân thiết?

Sau này muội còn phải gọi ta một tiếng sư phụ đó."

Chu Tuyết Nhi nghe vậy thì bật cười, tiếng cười chưa tròn đã nghẹn lại thành tiếng nấc.

Nước mắt lăn dài trên má, mà trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Nàng khóc như trút hết những ấm ức trong lòng suốt hơn mười năm.

Còn Vân Dao Dao thì chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh mà vỗ nhẹ lưng nàng.Ở trong bếp, tiếng nước chảy xen lẫn tiếng bát sành va chạm nhau tạo nên tiếng lách cách.

Trình Vãn Tịch và Chu Tử Khâm ngồi đối diện nhau rửa bát.

Không một ai lên tiếng khiến không khí có phần hơi kỳ quái.

Chu Tử Khâm rốt cuộc không chịu được nữa, hắn đưa mắt nhìn Trình Vãn Tịch rồi nói:"Vãn Tịch, ta có chút thắc mắc... có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?"______________________________Hệ thống: "Thật ra không cần phức tạp như vậy, chỉ cần đưa họ đến thời đại của chúng ta là có thể tự do theo đuổi ước mơ rồi."

Tiểu Thảo Dục Phi: "Nhưng nếu không có những người như họ tồn tại trong thời đại này, thì sẽ không thể có thời đại của chúng ta."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 78 - Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử


"Vãn Tịch, ta có chút thắc mắc... có phải ngươi không ưa ta lắm đúng không?"

Trình Vãn Tịch vẫn bình tĩnh rửa bát, giọng nói không nhanh không chậm:"Không có."

Chu Tử Khâm nghe giọng nàng đều đều, nhưng không hiểu sao lưng hắn lại có chút lạnh lạnh.

Hắn cười khan, vừa gãi đầu vừa nói:"Vậy... chắc là do ta nghĩ nhiều rồi.

Ta cứ tưởng vì chuyện lần trước ta nói chuyện riêng với nương tử ngươi trong bếp nên ngươi mới... ghen."

Trình Vãn Tịch dừng tay lại.

Nàng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt Chu Tử Khâm, giọng trầm tĩnh:"Ngươi có ý với Dao Dao sao?"

Chu Tử Khâm nghe nàng hỏi vậy thì giật mình, vội vàng xua tay nói:"Không... không có!

Ta chỉ xem Vân cô nương như bằng hữu tốt thôi!

Ta..."

Hắn lúng túng cúi đầu, như muốn giấu đi ánh mắt.

Một lúc sau mới thấp giọng nói tiếp:"Huống chi... trong lòng ta sớm đã có người ta thích rồi."

Trình Vãn Tịch thoáng bất ngờ, đôi mày nhíu lại.

Nàng không nghĩ một người như Chu Tử Khâm lại mang một đoạn tình cảm như thế.

Nhìn sắc mặt hắn trầm xuống, nàng đoán có lẽ là chuyện không được suôn sẻ.

Nhưng vốn dĩ hai người cũng không thân thiết lắm, nên nàng cũng không hỏi thêm mà chỉ khẽ "ừ" một tiếng.Chu Tử Khâm thấy nàng vẫn giữ vẻ lãnh đạm thì lại thấy ngứa miệng, chẳng biết lấy đâu ra hứng thú trêu chọc.

Hắn chống cằm nói:"Mấy hôm trước ta đi chợ, tình cờ nghe người ta bàn tán chuyện hai người bị ép thành thân.

Lúc đó ta còn bán tín bán nghi, giờ thì càng chắc mẩm là đám đó nói bậy.

Ngươi rõ ràng là có tình cảm với Vân cô nương mà."

Trình Vãn Tịch sững người lại.Hai chữ "tình cảm" lọt vào tai nàng tựa như tiếng chuông đánh vào giữa một khu rừng không tiếng động.

Nàng lặng người rồi bị cuốn vào bên trong đến mức Chu Tử Khâm nói gì nàng cũng không nghe thấy nữa.Tình cảm?

Thích?Đó chẳng phải là từ dùng để nói về các đôi tình lữ sao?Nhưng nàng là nữ tử, Dao Dao cũng là nữ tử, có thể thích... hay yêu sao?Trình Vãn Tịch cứ ngẩn người như vậy đến nỗi bản thân rửa bát xong lúc nào cũng không hay biết.Khi hai người bước ra ngoài sân, thì thấy Chu Tuyết Nhi đang đưa tay lau nước mắt, đôi vai khẽ run, còn Vân Dao Dao ngồi bên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng."

Tuyết Nhi, muội sao vậy?

Sao lại khóc a?"

Chu Tử Khâm vừa bước ra sân đã nhìn thấy muội mình nước mắt ngắn dài, không khỏi giật mình, vội sải bước lại gần.

Chu Tuyết Nhi thấy ca ca đến thì lập tức quay mặt sang một bên, vội vã dùng tay áo lau đi vệt nước còn sót lại, giọng có chút lúng túng:"Muội không sao đâu, ca ca, chỉ là....

Chút nữa trên đường về, muội sẽ kể cho huynh nghe."

Chu Tử Khâm nghe nàng nói vậy thì cũng thở phào, không hỏi thêm nữa.

Mắt liếc lên nhìn trời thấy cũng đã muộn, liền nói:"Nếu không còn chuyện gì, vậy ta với muội về thôi.

Giờ cũng muộn rồi."

Chu Tuyết Nhi gật đầu, sau khi cùng Chu Tử Khâm từ biệt Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch thì hai người cũng rời đi.Vân Dao Dao thấy họ đi rồi thì quay qua định nói chuyện với Trình Vãn Tịch, lại phát hiện người kia không biết đã đi đun nước tắm từ lúc nào.Từ lúc đi tắm đến lúc tắm xong, Vân Dao Dao cứ cảm thấy kỳ quái.

Cảm giác như tỷ tỷ ít nói hơn hẳn bình thường.

Nàng lo lắng nên sau khi nghe tiếng Trình Vãn Tịch tắm xong và bước vào phòng bên cạnh, Vân Dao Dao liền nhanh chân đi qua gõ cửa.Cánh cửa vừa vang lên một tiếng "cốc" thì đã được mở ra.

Tóc Trình Vãn Tịch vẫn còn hơi ẩm, khuôn mặt nàng vẫn mang theo nụ cười dịu dàng quen thuộc.

Khiến Vân Dao Dao có cảm giác như ban nãy có lẽ bản thân nàng đã nghĩ nhiều."

Dao Dao, có chuyện gì sao?" – Trình Vãn Tịch nhẹ nhàng hỏi, giọng vẫn y như mọi ngày.Vân Dao Dao nhìn kỹ biểu cảm của Trình Vãn Tịch, trong lòng thoáng do dự, nhưng rồi vẫn đem nỗi nghi hoặc trong lòng nói ra:"Tịch ca ca... ngươi không sao chứ?

Ta không biết vì sao, nhưng ta cứ có cảm giác ngươi có chút khang khác.

Nếu ngươi có tâm sự gì thì nói với ta có được không?"

Trình Vãn Tịch bật cười khẽ, tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc rũ trước trán, giọng bình tĩnh đến mức không thể nhìn ra chút khác thường nào:"Ta thì có thể có chuyện gì được chứ?

Chắc là do ta buồn ngủ thôi.

Cả ngày hôm nay đi lại nhiều nên giờ đầu óc cũng có chút mơ hồ, nàng thấy khác cũng phải."

Vân Dao Dao thấy tỷ tỷ vẫn bình thường, nên liền cho rằng có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều thật.

Nàng khôi phục nét mặt vui vẻ, đưa ngón tay chọc nhẹ vào chóp mũi Trình Vãn Tịch rồi dịu giọng nói:"Thì ra là vậy, hôm nay đúng là chúng ta đã đi lại rất nhiều.

Vậy ngươi mau đi ngủ sớm đi a.

Trước khi ngủ thì nhớ lau tóc cho khô kẻo bị nhiễm phong hàn."

Trình Vãn Tịch gật đầu, mắt vẫn dõi theo bóng lưng Vân Dao Dao cho đến khi cánh cửa phòng bên cạnh khép lại.Lúc này Trình Vãn Tịch mới khẽ đóng cửa phòng mình lại.

Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu tựa vào cánh cửa, hai bàn tay nắm chặt buông thõng bên chân, hơi thở nặng nề vang vọng giữa khoảng tối trống rỗng.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 79 - Không còn đạo lý gì nữa rồi


Sáng sớm hôm sau đồ đạc mà hai nàng mua hôm qua cũng được mang đến đầy đủ và xếp gọn gàng thành từng chồng lớn.Năm người mà hôm qua Chu Tử Khâm giúp Vân Dao Dao đăng ký thuê ở nha môn cũng đều đã có mặt từ sáng sớm.

Trong năm người thì ba người là nam nhân và hai người là nữ nhân, bọn họ đa phần trạc tuổi Vân Dao Dao hoặc lớn hơn một chút.

Ai nấy đều gầy đến da bọc xương, quần áo cũng vá chằng vá đụp.Năm người không quen biết nhau đứng trong sân rộng lớn, mắt hết nhìn sang đông lại ngó sang tây, giống như chưa thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Hôm qua khi người nha môn đến báo có chỗ thuê họ làm việc, ai nấy đều vừa mừng vừa sợ, mừng vì có cơ hội kiếm ra tiền ăn cơm, sợ vì chuyện tốt đến quá nhanh nên không có cảm giác chân thực.

Bọn họ đa phần vì lý do sức khỏe yếu ớt, hoặc vì thân phận nữ nhân, mà chẳng ai muốn thuê vào làm việc.

Nhưng không ngờ bây giờ lại có người muốn thuê bọn họ, lại còn là chủ nhân của một căn nhà rất lớn.Giữa lúc năm người còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, thì Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch từ gian nhà chính đi ra mời họ vào cái bàn giữa sân ngồi.

Vân Dao Dao nhìn năm người đang thấp thỏm trước mặt, thì lại chợt nhớ đến mấy buổi gặp gỡ thực tập sinh ở bệnh viện khi còn ở thế giới cũ.

Nàng mỉm cười lên tiếng phá vỡ sự im lặng:"Đa tạ mọi người đã đến đây hôm nay.

Sắp tới bọn ta sẽ mở một y quán nhỏ nên rất cần có sự giúp đỡ của mọi người.

Trước tiên mọi người cùng giới thiệu một chút được không?"

Người lên tiếng đầu tiên là một nam tử mặc áo vải thô màu nâu ngồi ở ngoài rìa.

Hắn có dáng người cao nhưng vai hơi còng, ánh mắt lộ vẻ chần chừ:"Bọn ta được thuê làm việc trong y quán thật sao?

Nhưng mà... ta không biết gì về dược liệu, cũng không biết chữ..."

Nói đến đây thì hắn cúi đầu, mặt thoáng trầm lại.

Trong lòng hắn nghĩ, lần này chắc cũng sẽ bị trả về thôi, dù sao cũng không phải là lần đầu.

Chỉ là không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy rất khổ sở, giống như hôm qua có người đến và mang ngươi lên tận tiên giới rồi lại đạp ngươi xuống địa ngục cho lũ quỷ cấu xé vậy.

Nào ngờ hắn lại nghe cô nương trẻ tuổi trước mặt nhẹ nhàng nói tiếp:"Ngươi cứ yên tâm.

Trước khi y quán khai trương, tất cả chúng ta sẽ cùng trải qua một buổi tập luyện.

Ta tin mọi người đều sẽ làm tốt.

Điều quan trọng nhất là mọi người có nguyện ý làm việc ở đây không?"

Vân Dao Dao vừa dứt lời thì năm người ngồi đối diện gần như đồng thanh đáp, như sợ nàng sẽ đổi ý:"Đương nhiên là có!"

Nam tử ban nãy mới hơi thả lỏng vai, đứng dậy ôm quyền nói:"Hồi tiểu thư, ta tên Lưu Trụ, năm nay mười tám tuổi.

Vì chân ta đi đứng không tiện nên đã lâu không tìm được việc ra tiền.

Trong nhà còn có một thân muội muội bị bệnh, nhưng... lại không có bạc để chữa.

Nay được tiểu thư và công tử thu nhận, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, chỉ mong có thể kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho muội muội."

Nói rồi Lưu Trụ cũng bắt đầu thấy sống mũi cay cay, hắn thật sự rất vui.Nghe Lưu Trụ nói xong, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch quay đầu nhìn nhau mà trong lòng không khỏi chùng xuống.

Vân Dao Dao cảm thấy thời đại nào cũng vậy, những người khổ cực luôn nhiều vô kể, đồng tiền có thể bóp nghẹt sinh mệnh con người dễ dàng như bóp một con sâu.

Người ta thường nói rằng chỉ cần không ngừng phấn đấu thì làm sao có thể khổ cực mãi được.

Nhưng thực tế thì lại luôn tàn khốc — có những người sinh ra đã xui xẻo, xui xẻo đến mức uống một ngụm nước cũng có thể bị mắc răng.

Chỉ dựa vào nỗ lực thôi...

đôi khi là chưa đủ.Người nam tử thấp hơn ngồi cạnh Lưu Trụ hơi nghiêng người, giọng rụt rè nói:"Tiểu thư, công tử, ta tên Bình Tử, tuổi cũng bằng hắn... ta có biết một vài chữ a."

Ngồi kế Bình Tử là một nam tử gầy gò mặc áo vải xám, da có hơi ngăm đen, cũng chậm rãi lên tiếng: "Chủ nhân, ta tên Đinh Hòa, năm nay hai mươi tuổi, hiện tại trong nhà... chỉ có một mình ta."

Nữ tử nhỏ người ngồi rìa ngoài cũng nhỏ giọng giới thiệu: "Ta tên Cẩm Tử, còn tỷ tỷ ta là Cẩm Muội, cả hai bọn ta đều mười sáu tuổi."

Cẩm Tử thoáng ngập ngừng rồi nhìn sang tỷ tỷ mình:"Tỷ tỷ ta... không nói chuyện được, nhưng... nhưng tỷ có thể nghe rõ.

Tiểu thư, công tử... hai người có thể thuê tỷ tỷ ta không?

Bọn ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."

Ba nam tử bên cạnh nghe vậy thì đều hiếu kỳ mà quay đầu qua nhìn.

Cẩm Muội cao hơn muội muội nửa cái đầu nhưng gầy đến mức gió thổi cũng có thể bẻ gãy người, ánh mắt cũng có phần nhút nhát.Vân Dao Dao nghe Cẩm Tử nói thì có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng lại nhẹ giọng đáp."

Mọi người đều đã đến đây hôm nay đương nhiên từ giờ cũng sẽ là người của y quán.

Ta sẽ sắp xếp công việc phù hợp với từng người nên mọi người đừng quá lo lắng."

Cẩm Tử và Cẩm Muội nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng lên, trên mặt là mừng rỡ không thể che giấu.

Hai nàng cúi đầu cố đè xuống những giọt lệ chực trào nơi khoé mắt.

Cẩm Tử hướng Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch mà cảm tạ không ngừng.Vì y quán còn chưa khai trương nên trước mắt chưa có việc cụ thể để làm.

Vân Dao Dao bèn nhờ mọi người cùng giúp một tay sắp xếp đống đồ mới mua hôm qua vào gian nhà chính tầng một, cũng chính là nơi sau này dùng làm y quán.Vì có nhiều người cùng giúp sức nên chỉ mất một canh giờ thì mọi thứ cũng gọn gàng đâu vào đó.Vân Dao Dao lấy ra hai sợi dây vải, rồi nhờ Trình Vãn Tịch cùng mình lấy số đo của cả năm người, để chốc nữa mang ra tiệm vải nhờ họ may đồng phục y quán.Sau khi đo y phục xong, Vân Dao Dao lấy từ trong tay áo một túi tiền nhỏ ra để trả công ngày hôm nay cho họ.Cẩm Tử cúi đầu nhìn bốn mươi văn tiền trong tay, vừa đếm vừa trợn tròn mắt: "Vân tiểu thư, một ngày công ở các tửu lâu lớn cao nhất cũng chỉ hai mươi văn tiền thôi a.

Có phải tiểu thư đưa dư rồi không?"

Mấy người còn lại cũng thắc mắc tương tự nhưng chưa kịp hỏi thì đã có người lên tiếng trước, ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía Vân Dao Dao.Vân Dao Dao mỉm cười nói:"Không phải dư đâu.

Tiền công một ngày ở y quán ta là bốn mươi văn.

Hôm nay cũng không còn việc gì nữa, mọi người có thể về nghỉ.

Nhưng ngày mai nhớ đến để ta hướng dẫn mọi người một lượt trước khi khai trương."

Ánh mắt cả năm người đều sáng rỡ hẳn, ai nấy rối rít khom lưng cảm tạ đầy thành ý rồi mới rời đi.Tiễn họ xong thì Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch quay vào nhà cùng nhau ăn trưa.

Sau đó lại nghỉ ngơi một lát để lấy sức cho buổi chiều còn sang Chu gia tìm Chu lão bàn chuyện của Chu Tuyết Nhi.Đến giờ Thân, hai người chỉnh lại y phục rồi xuất phát tới Chu gia.

Lúc đi ngang qua Thanh Y Hiệu thì hai nàng dừng lại để vào đặt may y phục cho tiểu đồng.

Vì chỉ cần đưa số đo nên Trình Vãn Tịch dặn Vân Dao Dao ngồi nghỉ ở ghế ngoài, rồi tự mình đi vào nói chuyện với chưởng quầy.

Trong lúc chờ chưởng quầy ghi số liệu, Trình Vãn Tịch phát hiện ánh mắt hắn cứ len lén liếc mình, như thể muốn nói lại thôi.

Nàng cau mày, rồi đưa tay sờ sờ mặt: "Mặt ta dính gì sao?"

Chưởng quầy giật mình như bị kiến lửa đốt, vội vàng xua tay lia lịa:"Không... không có!

Của khách quan đã xong rồi a."

"Được rồi, xin đa tạ."

Nàng đưa tiền cọc, rồi bước ra ngoài với vẻ nghi hoặc.Chưởng quầy thấy Trình Vãn Tịch đi rồi thì mới nhẹ thở ra một hơi, miệng lầm bầm:"Doạ chết ta, thì ra là đến may thêm y phục, vậy mà ta còn tưởng là nương tử hắn gấp đến độ chịu không nổi rồi chứ.

Bọn trẻ thời nay thật đáng sợ, không còn đạo lý gì nữa, không còn đạo lý gì nữa rồi."
 
Back
Top Bottom