Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi

[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 40 - Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh


"Nè nè Trạch ca, kia chẳng phải là cái Vân Dao Dao xui xẻo kia sao?"

Người vừa cất tiếng là một nữ tử tầm mười sáu mười bảy tuổi, y phục xanh biếc đắt tiền, ánh mắt lóe lên tia địch ý và khinh thường rõ rệt."

A, đúng rồi, chính là nàng ta."

Nam tử đi cạnh nàng, vận bộ y phục trắng pha xanh, vẻ ngoài trạc hai mươi, dáng vẻ giống hệt mấy tên công tử ăn chơi.

Hắn nheo mắt nhìn Vân Dao Dao, sau đó gấp quạt, vỗ một cái "chát" vào lòng bàn tay, ánh mắt đầy hứng thú."

Không ngờ ả hồ ly tinh này còn dám vác mặt đến đây lảng vảng.

Đi thôi Trạch ca, để ta dạy cho ả một bài học."

Chưa kịp để nam tử trả lời, nữ tử kia đã sải bước về phía Vân Dao Dao, khí thế hung hăng.Ở bên này, Vân Dao Dao đang đứng chờ Trình Vãn Tịch trả tiền mua gà, mắt thì mải ngắm nhìn đường xá.Thấy Trình Vãn Tịch đã mua xong, đang quay lại nhìn nàng cười cười, nàng cũng bất giác cong môi theo, trong lòng như có dòng suối nhỏ lặng lẽ chảy qua.

Dạo gần đây, nàng phát hiện chỉ cần thấy Tịch tỷ tỷ cười, lòng nàng cũng bất giác vui vẻ theo.Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bên má trái bất ngờ đau rát dữ dội, một cú tát như trời giáng đánh thẳng vào khuôn mặt trắng nõn của nàng.

Cơn đau đến nhanh hơn cả âm thanh, và liền sau đó là tiếng "chát" vang lên rợn người.Vân Dao Dao choáng váng, mắt mở lớn, quay đầu nhìn theo phản xạ.

Trước mặt nàng là một nữ tử trạc tuổi nguyên chủ, đang đứng đó với vẻ mặt ngạo mạn, đắc ý nở nụ cười tà ác.Chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt nam nhân đi cùng là ai, một bóng dáng quen thuộc đã lập tức chắn trước mặt nàng, che khuất mọi thứ.Tay trái Trình Vãn Tịch nắm chặt tay Vân Dao Dao, bảo vệ nàng ra sau, tay phải giơ lên chắn ngay trước mặt.Ánh mắt nàng sắc lạnh đến cực điểm, gương mặt căng chặt như dây đàn, từng chữ thốt ra đều lạnh như băng:"Các ngươi là ai?

Muốn làm gì?"

Thanh âm của nàng mang theo sát khí rõ rệt, nếu không phải nàng từ nhỏ tu dưỡng tốt, thì có lẽ nàng đã lập tức ra tay.Nữ tử kia bị khí thế của Trình Vãn Tịch làm cho thoáng chột dạ, nhưng vì ỷ vào việc có một nam nhân bên cạnh, lập tức lấy lại vẻ hống hách:"Ồ, vậy ra ngươi là cái tên họ Trình gì đó—cái kẻ gian dâm với ả hồ ly này à?

Một đôi gian phu dâm phụ, đúng là xứng đôi vừa lứa."

Nàng lại quay sang Vân Dao Dao, cười khẩy một tiếng:"Này Vân Dao Dao, không mau giới thiệu với hắn một chút, nói cho hắn biết ta là ai a."

Vân Dao Dao lúc này vẫn còn bàng hoàng.

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta tát, lại còn tát mạnh như vậy.

Nàng mơ hồ đoán ra đây hẳn là người quen của nguyên chủ, nhưng vì ký ức nàng nhận được chỉ toàn chữ, không có hình ảnh, nên nhất thời chẳng thể nhận ra bọn họ là ai."

Các ngươi là ai?"

Vân Dao Dao bước lên một bước, đứng song song bên cạnh Trình Vãn Tịch, ánh mắt và giọng nói đều không có nhiệt độ."

Cái gì vậy Vân Dao Dao?

Ngươi đầu óc bị hỏng rồi sao?

Đến cả Lưu Nhược Hà ta và Trạch ca của ngươi cũng không nhận ra?"

Lưu Nhược Hà ngẩng đầu cười lớn, ánh mắt đầy trào phúng, như thể vừa nghe được chuyện cười nực cười nhất thế gian.Nam tử đứng bên cạnh nàng ta – người được gọi là "Trạch ca" – thoáng sửng sốt khi nghe Vân Dao Dao hỏi như vậy.

Nhưng rất nhanh, hắn thu lại biểu tình, khóe môi cong lên thành một nụ cười giảo hoạt, ngón tay khẽ gõ lên cây quạt trong tay.A, làm ra vẻ thanh cao...Tên đó liếm môi, ánh mắt hệt như loài thú hoang nhìn thấy con mồi béo bở.Nghe thấy cái tên "Lưu Nhược Hà", Vân Dao Dao thoáng nhíu mày.

Trong kí ức mơ hồ của nguyên chủ, cái tên này không lạ lẫm gì.

Lưu Nhược Hà – thanh mai trúc mã của Vân Trạch, từ nhỏ đã thầm mến hắn.

Còn Vân Trạch, chính là con trai thứ của Vân Khải Dương – vị thúc phụ độc ác đã hủy hoại cuộc đời nguyên chủ.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 41 - Vân Dao Dao đưa tay lên bụm chặt miệng


Vân Khải Dương có hai người thê tử.

Chính thất là Tống thị – Tống Nguyệt Hoa, bà ta sinh ra hai đứa con trai, con cả tên Vân Chính – hiện là bổ khoái tại nha môn huyện Vĩnh Phong, và con thứ là tên Vân Trạch trước mặt này – kẻ phá gia chi tử chính hiệu, chỉ biết ăn chơi trác táng.

Ngoài ra, còn một đứa con trai nữa – Vân Nhạc, cùng tuổi với Vân Trạch, là con của tiểu thiếp Lâm thị – Lâm Tố Như.

Vừa nghĩ đến cái tên Vân Trạch, một chuỗi ký ức đau đớn của nguyên chủ lập tức dội về khiến Vân Dao Dao cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.Hắn ta bản chất là một kẻ háo sắc.

Từ khi Vân Dao Dao bước sang tuổi mười lăm, nhan sắc dần nở rộ, khiến không ít kẻ thèm khát, trong đó có Vân Trạch.

Hắn nuôi tâm tư với nàng, đến mức lộ rõ ra ngoài, đến cả một người ít khi gặp mặt Vân Dao Dao như Lưu Nhược Hà cũng nhận ra.

Chỉ là hắn nuôi dã tâm, nhưng mẫu thân hắn là Tống thị lại không cho hắn tiếp xúc với nàng, vì sợ nàng xui xẻo khắc chết con trai bà ta.

Do đó, Vân Trạch tuy thèm khát nhưng sợ chết nên không dám làm gì quá giới hạn với nàng.Cho đến đêm hôm đó, hắn uống rượu say bí tỉ, lảo đảo trở về Vân phủ, lại vô tình đi nhầm vào tiểu viện nơi Vân Dao Dao ở.

Khi ánh mắt thú tính chạm phải dung nhan nàng, dục vọng của hắn bùng lên như sóng dữ.Hắn quẳng hết lý trí cùng kiêng dè ra sau đầu, lao vào phòng nàng như con mãnh thú đói khát.Vân Dao Dao lúc ấy thân cô thế cô, cơ thể lại gầy yếu vì quanh năm chịu đói khát và bóc lột.

Mặc cho nàng vùng vẫy đến móng tay tóe máu, kêu thét đến khản cả cổ cho đến khi giọng trở nên khàn đặc, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi bàn tay thô bạo kia.May mắn là hắn chưa kịp làm gì, thì một nô tì thân cận của Tống thị tình cờ đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh liền lập tức hô hoán, gọi cả Tống thị tới kéo hắn ra ngoài.Mặc dù sau lần đó Vân Dao Dao bị đánh đến thừa sống thiếu chết.

Nhưng trớ trêu thay, nàng lại cảm thấy biết ơn Tống thị, vì bà ta đã lôi Vân Trạch ra, vì bà ta đã tin vào lời đồn vô căn cứ kia.

Và đó cũng là việc tốt duy nhất mà người Vân gia từng làm cho nàng.Vân Dao Dao lúc này đã tái mặt, từng mảnh ký ức của nguyên chủ ùa về rõ ràng như thể nàng chính là người đã trải qua từng đoạn ký ức đó, Vân Dao Dao bất giác đưa tay lên bụm chặt miệng, tránh cho cơn buồn nôn đang chực chờ nơi cổ họng tuôn ra ngoài.

Trình Vãn Tịch thấy sắc mặt Vân Dao Dao không ổn, trong lòng liền lo lắng không yên, nàng muốn lập tức đưa tiểu nương tử rời khỏi nơi này.

Dù nàng căm hận nữ tử vừa tát Dao Dao, nhưng nàng cũng không thể đột nhiên ra tay với một nữ tử được.Vân Trạch nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn Vân Dao Dao, ánh mắt càn rỡ không thèm che giấu.

Chỉ mới ít lâu không gặp, vậy mà nữ tử từng gầy yếu như que củi giờ lại có chút da thịt, đường nét cũng thêm phần quyến rũ.

Hắn nuốt nước miếng, khóe miệng cong lên cười dâm tà, đưa tay định chạm vào nàng.Nhưng tay hắn chưa kịp đến gần, đã bị Trình Vãn Tịch hất mạnh sang một bên.Cú gạt tay không hề nhẹ, khiến Vân Trạch đau điếng, mặt lập tức biến sắc.

Hắn chỉ thẳng vào mặt Trình Vãn Tịch, gào lên:"Cái tên nghèo rách này, ngươi dám động vào ta sao?"

Thấy Trình Vãn Tịch thấp hơn mình một chút, vóc người cũng thực gầy, hắn càng thêm đắc ý, nhếch môi cười khinh bỉ:"A, ngươi chính là cái tên phu quân của biểu muội ta à?

Tốt lắm.

Ta là biểu ca của nàng, giữa ta và nàng giao tình không tệ đâu...

Bọn ta còn từng—""Ây, dù không học hành nhiều, chắc ngươi cũng hiểu mà đúng không?

Tránh ra đi, cho ta và biểu muội tâm sự một chút."

Hắn cười đểu, giọng lộ rõ vẻ nhơ nhớp.Trình Vãn Tịch nghe vậy thì ánh mắt tối sầm lại.

Nàng không thể nhịn thêm được nữa.

Dao Dao của nàng sắc mặt đã tái nhợt, nàng chỉ muốn đưa nàng ấy rời đi càng sớm càng tốt.

Còn tên này, cứ như ruồi nhặng, càng xua càng bám lấy.Ngón tay đang giơ ra của Vân Trạch, trong chớp mắt đã bị Trình Vãn Tịch bắt lấy — rắc! — một tiếng gãy giòn vang lên.

Hắn hét lên thảm thiết:"Aaaa!

Đau chết ta!

Ngươi dám... dám đánh ta?!

Ta liều mạng với ngươi!"

Nhưng còn chưa kịp nhào tới, thì Trình Vãn Tịch đã nhấc chân, đạp thẳng vào bụng hắn một cú trời giáng.

Cả người Vân Trạch lăn ra sau, lưng va mạnh vào một cái sạp gỗ, rồi ngã sõng soài, miệng phun ra một bãi nôn thốc nôn tháo."

Ngươi còn muốn đánh không?"

Trình Vãn Tịch bước tới, giọng lạnh đến rợn người."

Không... không dám..."

Vân Trạch vốn nổi tiếng nhát gan, thấy đối phương ra tay độc ác, hắn vừa đau vừa sợ, sợ người này thật sự sẽ giết chết hắn, hắn vội vàng ôm bụng, co rúm lại như một con chó què.Trình Vãn Tịch đưa mắt liếc sang Lưu Nhược Hà — lúc này đã run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn.

Không thèm nói một lời, nàng xoay người, nắm tay Vân Dao Dao, nhẹ nhàng kéo nàng rời đi, để lại một đám đông ở sau lưng bàn tán xôn xao.Thấy Trình Vãn Tịch đã đi khuất, lúc này Lưu Nhược Hà mới hoàn hồn, vội chạy đến đỡ Vân Trạch đang bò lồm cồm dưới đất, mặt mày nhăn nhó như ăn phải ớt."

Trạch ca, ngươi không sao chứ?

Cứ để hắn đi như vậy sao?

Hay chúng ta đi báo quan đi!"

Vân Trạch cả người đau như bị búa nện, cố gắng nuốt nước miếng, rên rỉ:"Báo quan gì chứ...

Không có bạc thì đừng mơ bọn nha dịch thèm đến cái thôn heo hút đó bắt người."

"Vậy thì đưa bạc!

Vân gia thiếu gì bạc chứ, chẳng lẽ để hắn ức hiếp ngươi vậy sao?"

"Bạc thì không thiếu..."

Hắn chửi thầm trong bụng, rồi lí nhí nói: "Chỉ là... hôm qua ta vừa nướng hết vào sòng bạc rồi...

Giờ mà mở miệng xin bạc, phụ thân ta kiểu gì cũng đánh gãy chân.

Lần trước hắn đã nói nếu còn dám cờ bạc sẽ đập chết ta."

Lưu Nhược Hà nhíu mày: "Vậy... nhờ huynh trưởng ngươi đi.

Hắn là bổ khoái ở huyện nha mà?"

Nghe vậy, Vân Trạch giãy nảy như bị kim châm: "Hắn à?

Hắn còn mong ta sớm chết quách đi thì có!

Bỏ đi!

Lần này coi như nhịn.

Nhưng lần sau mà thấy hắn đặt chân lên huyện, ta sẽ gọi mấy huynh đệ tốt của ta đến, đánh cho hắn phải khóc gọi ta là 'gia gia' mới hả dạ."

Nói xong, hắn khổ sở đưa tay ra: "Hà Nhi, đỡ ta dậy với, ta đứng không nổi..."

Lưu Nhược Hà nhìn đống nôn ói bê bết trên người hắn, sắc mặt tái mét như vừa nuốt phải ruồi sống, buồn nôn đến mức bụm miệng lại, giọng gay gắt:"Ai bảo ngươi lôi lôi kéo kéo với con hồ ly tinh đó?

Tự chuốc lấy, tự chịu đi!"

Dứt lời, nàng ta xoay người bỏ đi, chẳng buồn ngoái đầu lấy một cái.Vân Trạch ngồi ngẩn ra giữa nền đất nhầy nhụa, vừa đau vừa tức, vừa xấu hổ.

Hắn cúi xuống, nhìn bãi nôn loang lổ trên người mà mặt mày lúc xanh lúc đỏ.Chết tiệt, trưa nay hắn vừa ăn hết một đĩa đậu phụ thối...
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 42 - Khoảng cách xa nhất là một gang tay


Ra tới cổng huyện, hai người thuê một chiếc xe bò của người đỗ gần đó, rồi cùng nhau lên xe trở về thôn.Xe bò chậm rãi lăn bánh, sắc mặt Vân Dao Dao lúc này đã ổn định hơn nhiều.

Thật lòng mà nói, nàng không phải kiểu người yếu đuối dễ tổn thương, ngược lại còn rất cứng cỏi và chịu áp lực giỏi.

Nhờ vậy mà khi còn ở hiện đại, nàng mới có thể từ một bác sĩ trẻ vươn lên vị trí phó chủ nhiệm y sư tại bệnh viện lớn.

Chỉ là, áp lực nàng từng trải qua trước giờ đều là học hành, công việc và đạo đức nghề y; còn với những mặt tối của xã hội thì lại giống như một tờ giấy trắng – không phải vì ngây thơ không hiểu, mà là vì ngưỡng chịu đựng của nàng chưa quen với những mặt đen tối này.Từ lúc dẫn nàng rời đi, Trình Vãn Tịch vẫn luôn im lặng không nói lời nào, vì nàng biết rằng lúc này Vân Dao Dao chưa sẵn sàng để nói chuyện.

Mãi đến khi cả hai cùng ngồi đối diện trên xe bò, thấy sắc mặt nàng đã dịu lại, Trình Vãn Tịch mới khẽ cất tiếng."

Dao Dao, nàng đã thấy khá hơn chưa?"

"Tịch ca ca, ta không sao."

Vân Dao Dao gượng cười lắc đầu."

Mặt nàng... còn đau lắm không?"

Trình Vãn Tịch giơ tay lên giữa không trung, do dự không dám chạm vào khuôn mặt người đối diện.

Ánh mắt nàng đầy lo lắng, trong lòng như có một tảng đá lớn vừa rơi xuống, xô lệch cả ánh sáng."

Lúc nãy thì có, nhưng giờ thì đỡ rồi."

Vân Dao Dao nhẹ giọng, lòng đầy áy náy.

Lại khiến Tịch tỷ tỷ vì mình mà lo lắng nữa rồi..."

Ta xin lỗi... nếu ta về sớm hơn một chút thì..."

Chưa kịp nói hết, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, ngăn lời."

Đồ ngốc, sao lại là lỗi của ngươi được chứ.

Nếu trách thì phải trách hai kẻ kia.

Với lại, ngươi cũng đã giúp ta dạy dỗ bọn họ rồi.

Đa tạ ngươi, Tịch ca ca."

Vân Dao Dao dịu dàng, tay còn lại nhẹ nắm lấy ngón tay của Trình Vãn Tịch, khẽ xoa xoa.Sự an ủi ôn nhu của nàng khiến lòng Trình Vãn Tịch dịu lại.

Tảng đá trong lòng cũng dần nhẹ bớt.

Nàng cúi đầu ủ rũ, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại ngẩng lên, giọng đầy nghi hoặc:"Hai người ban nãy rốt cuộc là ai vậy?

Có thể cho ta biết không?"

Vân Dao Dao không muốn kể rõ tất cả.

Một phần vì không muốn gợi lại quá khứ, một phần vì nàng hiểu tính Trình Vãn Tịch, nếu tỷ ấy biết, nhất định sẽ đau lòng thay nàng.

Thế nên nàng chỉ nói đơn giản:"Nam nhân ban nãy tên Vân Trạch, là biểu ca của ta, cũng chính là con trai của thúc thúc ta, người mà ngươi từng gặp ở huyện nha.

Vân Trạch hắn trước đây từng có ý đồ không tốt với ta, mà nữ tử ban nãy tên Lưu Nhược Hà, vốn có ý với hắn nên mang lòng hận ta."

Nghe đến đó, Trình Vãn Tịch siết chặt tay đến trắng bệch.

Không ngờ người của Vân gia không chỉ có Vân Khải Dương đối xử tàn nhẫn với Dao Dao, mà những kẻ khác cũng chẳng tốt đẹp gì.Vân Dao Dao thấy vậy, liền buông tay khỏi môi nàng, rồi nắm lấy cả hai bàn tay đang căng cứng kia.

Đôi tay nàng nhỏ nhắn mát lạnh, như dòng suối mát bao bọc lòng Trình Vãn Tịch, khiến nàng không khỏi ngẩn ngơ, đôi tay cũng dần thả lỏng.Đúng lúc đó, chiếc xe bò bất ngờ cán phải một hòn đá lớn, cả xe nảy lên chao đảo.

Trình Vãn Tịch mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước, đổ ập lên Vân Dao Dao đang tựa lưng vào thành xe.

Chỉ còn một khoảng ngắn nữa là môi hai người sẽ chạm nhau, nàng vội gồng người giữ lại, nhưng lúc này mặt cả hai đã chỉ cách nhau một gang tay.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 43 - Vẽ ta xấu như vậy à?


Trình Vãn Tịch ngây người.

Trong tầm mắt nàng lúc này là khuôn mặt nhỏ nhắn phóng đại của Vân Dao Dao.

Ánh mắt bất giác lướt qua hàng chân mày mềm mại, chiếc mũi nhỏ, rồi dừng lại nơi đôi môi hồng nhạt khép hờ.

Tim nàng đập thình thịch, cổ họng khô khốc, muốn nuốt nước bọt nhưng nuốt mãi không xong, vành tai đã bắt đầu có dấu hiệu phiếm hồng."

Ọt ọt."

Tiếng bụng kêu bất ngờ vang lên, đánh vỡ bầu không khí dường như đông cứng giữa hai người.

Cả hai cùng lúc bật cười.

Trình Vãn Tịch vội ngồi thẳng lại, ôn nhu hỏi, trong mắt đầy ý cười:"Đói rồi sao?"

Vân Dao Dao có chút ngượng ngùng, le lưỡi xoa xoa bụng."

Đúng là hơi đói a, trưa nay chúng ta chưa ăn gì cả."

"Nghe nàng nói ta mới nhớ, ta cũng đói bụng rồi."

"Chúng ta ăn tạm củ khoai lang nướng này trước đi.

Lát nữa về nhà, ta sẽ nấu một bữa ngon để tự thưởng cho hai chúng ta vì đã vất vả cả ngày hôm nay."

Vân Dao Dao nói rồi lấy ra hai củ khoai đã bọc kỹ từ giỏ tre.Dù trải qua chuyện không vui, nhưng chuyến đi hôm nay vẫn có thu hoạch không nhỏ.

Không chỉ hỏi được giá dược liệu, cứu được một người từ cửa tử – nhờ đó nàng còn nhận được 375 điểm công đức bao gồm 50% điểm thưởng vì chữa trị miễn phí – mà còn mua được năm cân gạo và một con gà.

Quả thật không uổng công.Khoai lang lúc này đã nguội hẳn.

Trình Vãn Tịch cẩn thận lột vỏ một củ, đưa cho Vân Dao Dao, rồi mới cầm củ còn lại cho mình.Dù Vân Dao Dao thấp hơn Trình Vãn Tịch một cái đầu, nhưng khi ngồi thì trán nàng lại ngang tầm mắt đối phương.

Hai cái đầu nhỏ ngồi đối diện nhau, vừa gặm khoai vừa nhấp nhô theo nhịp xe bò xóc nảy.

Lần này, Vân Dao Dao đã quen hơn với sự xốc nảy này.Chẳng mấy chốc, xe bò đã về tới cửa nhà.

Lúc này trời vừa qua giờ Dậu.Về đến nhà, Trình Vãn Tịch nhốt con gà trong sân, sau đó như thường lệ đi nấu nước tắm.

Vân Dao Dao tranh thủ thời gian sắc thuốc.

Khi Vân Dao Dao đi tắm, Trình Vãn Tịch đi xử lý con gà sạch sẽ để tí nữa Dao Dao chế biến món ăn.Đến lúc Vân Dao Dao tắm xong, Trình Vãn Tịch cũng vừa làm xong con gà.

Nàng đặt gà ở bếp cho Vân Dao Dao, sau đó cầm y phục đi tắm.Sau khi ngâm mình trong nước ấm, gột sạch bụi bặm cả ngày, thay một bộ y phục mới, Vân Dao Dao cảm thấy tinh thần đặc biệt sảng khoái.

Nàng dự định tối nay sẽ làm món gà hầm rau củ, cho thêm cả khoai tây để thay thế tinh bột, vậy là đầy đủ dưỡng chất.Trong bếp vẫn còn một ít nguyên liệu như khoai tây, cà rốt, củ sen.

Nàng vào không gian, lấy thêm một túi nấm hương trong tủ Nông sản cấp E.

"Hmm... món này phải cho thêm ít rượu mới thơm."

Vân Dao Dao lục tìm một lượt, thấy rượu nấu ăn nằm ở tủ Nông sản cấp D, giá 15 điểm công đức.

Nàng bấm nút đổi — sau một loạt âm thanh ting ting quen thuộc như trúng thưởng may mắn, chai rượu nhanh chóng xuất hiện ở ngăn lấy đồ.

Ôm theo rượu và túi nấm hương, nàng bước ra ngoài bếp chuẩn bị nấu ăn.Gà đã được Trình Vãn Tịch xử lý sạch sẽ.

Vân Dao Dao ướp gà với muối, tiêu, hành băm và gừng giã tay, để sang một bên.

Rau củ thì nàng đem rửa sạch, cắt khúc vừa ăn.Nàng bắc nồi, phi thơm tỏi trong dầu đậu phộng rồi cho gà vào đảo đến khi săn lại.

Lúc này, nàng đổ vào khoảng 1–2 muỗng canh rượu nấu ăn, đảo đều để rượu bay hơi bớt mùi nồng và thấm vào từng miếng thịt.

Sau đó nàng đổ nước sôi vào bắt đầu hầm.Lúc này mùi gà hầm đã chạy nhảy khắp căn bếp nhỏ, hơi nước bốc lên làm gương mặt nhỏ của Vân Dao Dao hơi hơi phiếm hồng.

Có chút buồn tay, nàng nhặt một que củi, chọc chọc xuống đất rồi vẽ ra một hình người có khuôn miệng cười toe toét.

Nàng nhoẻn miệng cười thích thú, rồi cẩn thận ghi thêm một cái tên bên cạnh.Mãi chìm đắm trong thế giới nhỏ bé vui vẻ ấy, nàng không hề nhận ra có một bóng người đứng phía sau, đang khom lưng nhìn xuống hình vẽ của nàng.Trên đất là một hình người... có phần vặn vẹo, tay chân như que tăm, hai mắt tròn như hột đậu.

Ừm... có hơi xấu.

Nhưng điều khiến người ta chú ý hơn là cái tên bên cạnh — Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch dở khóc dở cười, nhẹ nhàng hắng giọng một cái.Vân Dao Dao giật nảy mình, quay ngoắt lại.

Đúng lúc đó, hơi thở nàng phả lên sườn mặt Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch khẽ rùng mình, cảm thấy có chút ngứa ngáy, chậm rãi đứng thẳng người."

Vẽ ta xấu như vậy à?"______________________________Vân Dao Dao uỷ khuất: "Vãn Tịch, để ta ăn trưa rồi hẵng tiếp tục được không?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 44 - Trình Vãn Tịch nói dối


"Vẽ ta xấu như vậy à?"

"Không phải!

Ngươi rất đẹp...

Là do ta vẽ xấu." – Vân Dao Dao xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cảm giác y như khi còn bé vẽ trộm mặt thầy cô trong sách giáo khoa rồi bị bắt gặp ngay tại trận.Nói xong, nàng lúng túng đánh trống lảng, vội vàng cho rau củ đã cắt sẵn vào nồi hầm.Trình Vãn Tịch đứng yên, nhìn bóng lưng bận rộn ấy, không kìm được mà khẽ cong môi mỉm cười.Sau khi rau củ và thịt gà đều đã chín mềm, Vân Dao Dao múc món gà hầm ra một chiếc tô lớn.

Trình Vãn Tịch bê tô đặt lên bàn ăn, hơi nóng nghi ngút lan tỏa trong không gian, hoà vào trong không khí trong lành không nhiễm khói bụi, rồi lướt qua khuôn mặt hai người.Trước khi bắt đầu dùng bữa, Vân Dao Dao chắp tay trước ngực, cúi đầu.Trình Vãn Tịch còn chưa kịp động đũa, thấy hành động ấy thì hơi ngẩn ra, lặng lẽ nhìn nàng chăm chú."

Nàng đang làm gì vậy?"

Vân Dao Dao mở mắt, khóe môi cong cong: "À, đây là thói quen của ta.

Mỗi khi ăn món có thịt, ta sẽ nói lời cảm tạ để biết ơn vì những sinh mệnh đã giúp dưỡng ta lớn lên khỏe mạnh."

Nàng không theo đạo nào cả, nhưng từ nhỏ đã được Vân ba Vân mẹ dạy rằng phải biết trân trọng và biết ơn mọi điều trong cuộc sống, đặc biệt là những sinh linh bé nhỏ đã cho nàng đầy đủ dưỡng chất.

Gia đình nàng hiếm khi ăn thịt, chỉ ăn theo chu kỳ, và mỗi lần cũng chỉ dùng một lượng vừa đủ.

Sau này khi sống một mình, nàng bận rộn đến mức rất hiếm khi tự nấu ăn ở nhà, bình thường toàn là chọn ăn bừa thứ gì đó ở cửa hàng tiện lợi hoặc khi đồng nghiệp trong bệnh viện đặt đồ ăn thì nàng cũng nhờ họ đặt cho nàng một phần.

Công viêc bận rộn khiến nàng ăn uống rối loạn, hoàn toàn không theo chút quy tắc nào, có hôm từ sáng đến tối nàng mới bỏ bụng một cốc mì, cũng vì thói quen ăn uống như vậy nên nàng mới chết sớm ở kiếp trước.Thế nhưng thói quen tạ ơn trước mỗi bữa ăn có thịt, vẫn luôn được nàng duy trì từ đó đến nay, vì tận sâu trong đáy lòng, nàng thật sự rất biết ơn, nó như thấm nhuần trong xương tuỷ của nàng vậy.Trình Vãn Tịch nghe xong thì thoáng kinh ngạc.

Nhưng suy ngẫm một chút, lại thấy điều này rất có đạo lý.

Nên nàng cũng học theo, chắp tay trước ngực, nghiêm túc thì thầm lời cảm tạ.Vân Dao Dao trông thấy thì bật cười khẽ — tỷ tỷ thật sự rất đáng yêu.Nàng gắp cho Trình Vãn Tịch một miếng khoai tây, thêm một miếng thịt gà, rồi cũng tự mình ăn.

Khoai tây mềm dẻo, vị bùi thơm lan ra đầu lưỡi.

Thịt gà thì hầm vừa tới, chỉ cần cắn nhẹ đã tan ra trong miệng.

Mùi rượu nấu ăn hòa quyện với tiêu, gừng, hành... khử sạch vị tanh, để lại hậu vị ấm nồng đầy mê hoặc.Hai người ăn đến no căng.

Cuối bữa, mỗi người còn húp một chén canh, vị ngọt ngọt cay cay thơm thơm lan xuống cổ họng, rồi dần lan tỏa thành làn hơi ấm áp phủ khắp cơ thể.Ăn xong, Trình Vãn Tịch xắn tay áo đi rửa bát.

Hôm nay ăn tối xong nhưng trời vẫn còn sớm, Vân Dao Dao chẳng có việc gì làm, liền thong thả ra trước nhà, ngồi ngồi lắc lư trên ghế gỗ, mắt ngước lên trời.

Rồi nàng chết lặng.Trời ơi... cái này... cái này...Vân Dao Dao ngửa cổ tròn xoe mắt, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.Trực tiếp được nhìn thấy một bầu trời đầy sao như thế này, đây là lần đầu tiên trong đời nàng được tận mắt chứng kiến a.

Aaaaa, cảm động muốn rớt nước mắt mất!Nói ra thì có chút hổ thẹn...

Gần ba mươi năm sống ở kiếp trước, nàng chưa từng có một chuyến đi du lịch xa đúng nghĩa nào.

Những lần ra nước ngoài đều là vì đi dự hội thảo y khoa, xong việc thì lại hối hả trở về bệnh viện.

Bận rộn đến mức không kịp thở, nếu có nghỉ phép thì nàng cũng chỉ chọn nằm ườn ở nhà cày phim hoặc đi dạo trong nội thành với bạn thân.Mà ở thế giới trước, muốn ngắm bầu trời đầy sao không phải là không thể, chỉ là tuỳ khu vực, và thường sẽ ở rất xa thành phố nơi nàng sống, còn thành phố mà nàng sống thì... mấy ngôi sao nhỏ từ lâu đã bật chế độ "tàng hình", như đang giận dỗi nhân loại vì ô nhiễm ánh sáng và khói bụi quá mức.

Vân Dao Dao cùng hàng triệu con người khác liền trở thành nạn nhân đầu tiên bị sao trời... giận.Mà cảnh tượng trước mắt Vân Dao Dao hiện tại, phải nói là phi thường đẹp đẽ.

Cả bầu trời đêm như một thảm nhung thẫm, điểm đầy sao li ti lấp lánh.

Những ngôi sao không đơn độc, mà nắm tay nhau thành hàng dài, từng chùm từng lớp chen nhau rực rỡ như pháo hoa.Đẹp quá chừng luôn.Từ lúc xuyên tới đây, nàng chưa từng bước ra khỏi nhà vào ban đêm.

Bình thường ăn xong cũng liền đi ngủ sớm.

Bảo sao lại chưa từng thấy được cảnh tượng này...Trình Vãn Tịch rửa bát xong đi ra thì không thấy bóng dáng Vân Dao Dao đâu.

Nghĩ nàng có lẽ đã ra ngoài sân hóng gió, nàng cũng bước ra theo.Vừa ra tới cửa, liền thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi lắc lư trên chiếc ghế gỗ cũ, đôi chân đong đưa qua lại, cái cổ nhỏ ngẩng cao, khuôn mặt rạng rỡ trông rất vui vẻ."

Nàng đang làm gì đó?"

Trình Vãn Tịch hỏi, vừa kéo một chiếc ghế khác đến ngồi cạnh nàng."

Ta ngắm sao a," Vân Dao Dao reo lên, giọng nhẹ như gió, "Tịch ca ca, ngươi nhìn xem, thật đẹp."

Trình Vãn Tịch ngẩng đầu nhìn theo ngón tay nàng chỉ, rồi lại nghiêng mặt nhìn nàng, nhẹ giọng đáp:"Ừm... thật đẹp."

Tiểu nương tử thật đẹp.Thật kỳ lạ.Cảm giác ngứa ngáy nơi lồng ngực này rốt cuộc là gì?Trình Vãn Tịch vô thức đưa tay chạm ngực, ánh mắt như có như không, có chút thất thần.Vân Dao Dao không nhận ra sự bất thường của người bên cạnh, nàng vẫn vui vẻ ngắm sao nhỏ.

Sau đó Vân Dao Dao chợt nghĩ, tỷ tỷ lúc nào cũng được ngắm sao như này thật thích, nhưng mà trước khi nàng đến, tỷ tỷ sống một mình có phải... rất cô quạnh không?"

Tịch ca ca, trước đây ngươi ở một mình, có sợ không?"

"Không sợ... chỉ hơi buồn chán thôi."

Trình Vãn Tịch nói dối.Một nữ hài tử sống ở nơi heo hút này một mình sao mà tránh khỏi sợ hãi được chứ?

Nhưng nàng không muốn Vân Dao Dao vì chuyện đã qua mà phiền lòng."

Sau khi thúc thúc ta mất thì ta vẫn luôn ở đây.

Người lớn trong thôn hầu như đối với ta đều tốt, nên lâu dần rồi cũng quen."

"Thúc thúc của ngươi tên gì?

Là người thế nào a."

"Thúc ấy tên Trần Tô.

Trong trí nhớ của ta, thúc thúc là một người rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất thương ta."

Vân Dao Dao khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn thường ngày.

Nàng nghĩ, chắc chắn đó là một người tốt."

Thật ra..."

"Hử?

Thật ra thế nào?"

"Thật ra... ngày mai là ngày giỗ thúc thúc.

Ta định sẽ đi thăm mộ, nàng có muốn..."

Nói đến đây, Trình Vãn Tịch bỗng ngập ngừng.Nàng rất muốn Dao Dao đi cùng, nhưng lại sợ... sợ sẽ làm phiền Dao Dao.

Dù hai người là phu thê, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là trên danh nghĩa, chứ không hề có tình cảm gì khác.

Vân Dao Dao thấy nàng đang nói thì dừng lại, lại còn cúi đầu, liền nghiêng người xuống để nhìn rõ mặt nàng hơn."

Ngươi muốn nói gì vậy, Tịch ca ca?

Nhưng mà mai ngươi sẽ đi thăm mộ thúc thúc sao?

Ta có thể đi cùng không?"

Trình Vãn Tịch kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào đôi đồng tử trong veo của nàng, khiến tim Trình Vãn Tịch khẽ lỡ một nhịp."

Nàng... thật sự muốn đi cùng ta sao?

Mộ thúc thúc ở tận trên núi, đường rất khó đi, nàng không thấy phiền sao?"

"Phiền gì chứ," Vân Dao Dao trề môi, vẻ mặt nghiêm túc như bà cụ non, "Thúc thúc của ngươi cũng là thúc thúc của ta a.

Ngươi lại quên rồi sao?

Chúng ta là người một nhà."

Trình Vãn Tịch nắm chặt vạt áo trên đùi.

Một cảm xúc mãnh liệt như cơn gió nóng thổi bùng lên trong lồng ngực."

Ừm," nàng gật đầu khẽ, "ta nhớ... chúng ta là người một nhà."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 45 - Cùng nhau lên núi


Sáng hôm sau, Vân Dao Dao dậy sớm hơn thường lệ một chút.

Nàng định bụng sẽ chuẩn bị ít thức ăn để cúng mộ Trần Tô thúc thúc.Vừa dụi mắt, nàng vừa lắc lư cái đầu nhỏ còn rối bời vì buồn ngủ, sau đó rảo bước về phía bếp.Hôm qua vẫn còn thừa một ít canh gà hầm, nàng quyết định làm thêm ít bánh bao rau — vừa dùng cho bữa sáng, vừa mang theo để cúng.Cúng tế tất nhiên phải có trái cây, nàng bèn vào không gian để tìm vài loại quả ngon.

Thông thường người ta sẽ bày ba hoặc năm loại quả, nên nàng lấy một túi cam và một túi quýt ở tủ nông sản cấp E, sau đó dùng 15 điểm công đức mua thêm một túi táo, rồi tiêu thêm 20 điểm để đổi lấy một gói trà thượng hạng.Tổng điểm công đức còn lại là 325.Sau khi thu xếp đủ lễ vật, nàng vui vẻ bắt tay vào làm bánh bao.

Bột mì hôm trước vẫn còn dư khá nhiều, nàng lấy ra một phần rồi bắt đầu nhào bột.

Nhân thì nàng chọn làm đơn giản: chỉ có hẹ xắt nhỏ trộn tiêu và gia vị, vì trong bếp hiện chỉ còn lại mỗi rau hẹ.Khi bột đã mịn, nàng chia đều, cho nhân vào rồi vo tròn, nắn nắn từng cái một thành bánh bao.

Tổng cộng được tám cái, nàng xếp vào xửng hấp rồi bắc lên bếp.Sẵn tiện nàng cũng đặt nồi thuốc của Trình Vãn Tịch lên để đun.Lúc đi ra giếng lấy nước rửa trái cây, nàng bắt gặp Trình Vãn Tịch đang gánh nước đổ vào giếng.

Ánh nắng ban mai vừa rọi xuống, soi sáng khuôn mặt xinh đẹp của tỷ ấy.Vân Dao Dao cảm thấy tỷ tỷ vừa xinh đẹp mà vừa có chút ngốc ngốc, rõ ràng khi ở bên ngoài thì lúc nào cũng trưng ra vẻ lãnh đạm khó gần vậy mà.Thấy nàng, Trình Vãn Tịch liền nhoẻn miệng cười.Thấy trên trán tỷ ấy đọng vài giọt mồ hôi, nàng không nghĩ ngợi gì liền rút khăn ra, nhẹ nhàng lau đi.Trình Vãn Tịch cũng khẽ cúi người xuống, để nàng dễ lau hơn.Khi bánh bao chín, Vân Dao Dao lấy năm cái đặt riêng ra một đĩa để cúng, còn ba cái còn lại thì bày vào một đĩa khác dùng cho bữa sáng.Sau cùng, nàng đặt nồi gà hầm tối qua lên bếp hâm nóng lại.Khi mọi thứ đã xong xuôi, Trình Vãn Tịch chủ động giúp nàng bưng thức ăn ra bàn.Hai thân ảnh một cao một thấp ngồi đối diện nhau, được bao phủ bởi làn khói bốc lên từ thức ăn nóng hổi.

Trong không gian tĩnh lặng và ấm áp, cả hai cùng chắp tay trước ngực, thì thầm nói lời cảm tạ.Vân Dao Dao nâng bát canh gà lên, nhấp một ngụm nước canh ngọt thanh, thơm nồng hương gừng và tiêu.

Thịt gà đã được nàng xé nhỏ cho dễ ăn, mềm rục, tan ngay trong miệng.

Trình Vãn Tịch thì cẩn thận bẻ đôi một chiếc bánh bao còn nóng hổi, lấy giấy bọc lại cho bớt nóng, rồi dịu dàng đưa cho tiểu nương tử bên cạnh.Vân Dao Dao đón lấy chiếc bánh, cắn một ngụm.

Vị tiêu cay nhẹ hòa cùng vị hẹ tươi, quyện với lớp vỏ bánh vừa dẻo vừa mềm khiến nàng cong cong mắt."

Đa tạ Tịch ca ca," nàng lí nhí nói, hai má hồng lên vì nóng.Trình Vãn Tịch khẽ bật cười, đôi mắt chứa đầy nét cưng chiều.

Nàng cũng cắn một miếng bánh của mình, sau đó chậm rãi uống một ngụm canh.Vân Dao Dao bụng nhỏ, chỉ ăn một cái đã no.

Trình Vãn Tịch thì ăn hai cái.

Sau bữa sáng, nàng đi rửa bát và uống thuốc, còn Vân Dao Dao thì tranh thủ xuống bếp đun nước pha trà.Gói trà thượng hạng mà nàng mua từ hệ thống có bao bì tinh xảo, nhãn hiệu thì lạ hoắc, trên đó còn in logo đặc trưng của hệ thống.

Khi vừa mở ra, hương trà liền tỏa ra nhẹ nhàng, cực kỳ thơm.Nàng pha trà vào một ấm nhỏ, rồi đặt ấm cùng hai tách trà vào giỏ tre thường dùng.

Bên cạnh là đĩa bánh bao còn lại và một đĩa trống để bày trái cây.

Cam, quýt và táo thì nàng xếp gọn gàng vào một chiếc giỏ tre riêng.Mọi thứ đã sẵn sàng.

Sau khi đóng cửa, nàng và Trình Vãn Tịch chậm rãi cùng nhau lên núi.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 46 - Không hối hận


Mộ của Trần Tô thúc thúc nằm trên một ngọn núi thấp, gần sông Thanh Giản – nơi người trong thôn hay đến lấy nước.Quãng đường tuy không xa, nhưng do là đường núi gập ghềnh nên cả hai phải mất hơn một canh giờ mới tới nơi.Trên núi cây cối um tùm, gió nhẹ xào xạc.

Nấm mồ nhỏ nằm giữa lùm cây, được đắp bằng đất, phía trước là một tấm bia gỗ đơn giản, bên trên khắc dòng chữ: "Thúc thúc Trần Tô."

Trình Vãn Tịch xắn tay áo lên, dọn sạch cỏ dại và lá khô quanh mộ.

Vân Dao Dao thì bày trái cây và thức ăn lên mặt phiến đá phẳng đặt trước mộ.Chẳng mấy chốc, không khí lạnh lẽo quanh mộ đã ấm áp và có sức sống hơn hẳn.Trình Vãn Tịch ngồi xuống nhìn đĩa trái cây đầy đủ sắc màu, không khỏi nhướng mày kinh ngạc:"Dao Dao, chỗ trái cây này..."

Vân Dao Dao thoáng vẻ không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã mỉm cười trấn tỉnh: "A, hôm trước ta lên núi hái thuốc thấy nên hái về a."

Trình Vãn Tịch hơi nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc: "Trên núi có mấy loại này sao?"

"Có a, có a!

Tịch ca ca không biết chứ ta còn thấy một cây cam thấp xíu, dễ hái lắm luôn!" – Vân Dao Dao cật lực gật đầu.Trình Vãn Tịch nhìn nàng một hồi lâu, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.

Dù sao, thấy tiểu nương tử của mình tự tay chuẩn bị đầy đủ thế này, trong lòng nàng đã dâng đầy xúc động và mềm nhũn.Trình Vãn Tịch cẩn thận rót trà ra hai tách nhỏ, từng động tác đều đầy cẩn trọng.

Nàng đặt tách trà trước mộ, rồi châm ba nén hương.Cả hai cùng quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái."

Thúc thúc, hôm nay ta lại đến thăm người đây..." – Giọng Trình Vãn Tịch nhẹ nhàng, nhưng viền mắt đã hơi đỏ hoe.Vân Dao Dao bên cạnh cũng chắp tay, mỉm cười nói theo:"Thúc thúc hảo a, ta là Vân Dao Dao, thê tử của Tịch ca ca.

Hôm nay mới có dịp ra mắt người, mong người phù hộ cho chúng ta bình an."

Lời giới thiệu ngọt ngào kia khiến Trình Vãn Tịch vừa cảm động vừa có chút buồn cười.Nàng lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn tiểu nương tử của mình, khóe môi cong cong, lòng cũng ấm lên từng chút một.Nếu thúc thúc mà biết ta lấy một cô nương về làm thê tử, không biết sẽ mắng ta đến cỡ nào đây...Nghĩ tới đó, nàng lắc đầu khẽ cười.Trần Tô thúc thúc là người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ nàng từ bé.

Từ ngày còn nhỏ xíu, Trình Vãn Tịch đã bị ép mặc y phục của tiểu nam tử.

Thúc thúc dạy nàng như dạy một nam tử, lại nghiêm khắc chẳng khác nào quân pháp.Hắn không cho nàng tiếp xúc với trẻ con trong thôn, cũng không cho rời khỏi phạm vi quanh nhà.

Dường như hắn luôn sợ rằng chỉ cần lơ là một khắc, nàng sẽ tan biến khỏi thế gian này.Trình Vãn Tịch thuở nhỏ vốn không phải đứa trẻ dễ bảo.

Nàng hay chống đối, hay cãi lại, có khi còn lén bỏ trốn ra sau núi.Cả hai cứ thế mà giằng co suốt mấy năm, cho đến lúc Trần Tô bệnh nặng, chỉ còn chút ít hơi tàn, vẫn cố chấp bắt nàng hứa hai điều: một là tuyệt đối không để lộ thân phận nữ nhi, hai là không được rời khỏi thôn Thanh Hà.Khi đó nàng khóc như mưa, gật đầu hứa lấy hứa để, chỉ mong thúc thúc yên tâm mà mau mau khỏi bệnh.Thế nhưng... hắn vẫn là không qua khỏi.Hiện tại nàng đã thành thân.

Mà lại còn là thành thân với một cô nương.Trình Vãn Tịch thở nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm nấm mộ.Thúc thúc, người có trách ta không?Nàng khẽ cúi đầu, tự mình trả lời trong lòng:Nhưng ta không hối hận.

Dù có bị người trách phạt... ta vẫn muốn sống một đời có Dao Dao bên cạnh.Nàng vô thức đưa mắt nhìn sang tiểu nương tử đang quỳ bên cạnh.Chỉ cần có Dao Dao, dù cuộc đời có tăm tối đến cỡ nào thì nàng cũng chịu được.

Khi cả hai thu dọn xong quay trở về thì trời đã đến giờ Ngọ.

Ánh nắng trưa vàng nhạt rọi qua rặng tre, gió nhẹ lùa qua tóc, khiến không khí trở nên nhu hoà, dễ chịu đến kỳ lạ.Khi vừa bước đến gần cổng nhà, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đồng thời khựng lại.Phía trước cửa, có vài bóng người đang tụ tập.

Họ ăn mặc khác với thôn dân bình thường – quần áo gọn gàng, vải đều là chất liệu tốt, có kẻ còn mang theo túi hành lý, trông như người ở huyện thành.Vân Dao Dao nhíu mày, khẽ kéo tay áo Trình Vãn Tịch."

Tịch ca ca, hình như... có người đang tìm chúng ta?"

Trình Vãn Tịch cũng không đáp vội.

Đôi mắt nàng khẽ nheo lại, hơi đổi sắc, liếc nhìn từng người một với vẻ đề phòng.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 47 - Yêu Thoái Thống


Một người trong nhóm bỗng quay lại, bắt gặp ánh mắt họ, liền lên tiếng hỏi: "Xin hỏi...

đây có phải là nơi ở của Vân thần y không?"

Hai người thoáng sửng sốt.

Người phản ứng trước là Vân Dao Dao, nàng bước lên nửa bước, nhẹ giọng hỏi: "Các vị tìm ta có việc gì sao?"

Người vừa hỏi là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, y phục thuộc loại đắt tiền.

Hắn chau mày nhìn Vân Dao Dao, thấy nàng là một cô nương còn trẻ, mặt mũi như vẫn chưa qua hai mươi thì thoáng kinh ngạc, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc."

Ngươi... ngươi là vị thần y kia sao?"

Hắn ngoái đầu lại, nói với người phụ nữ trung niên đang đứng phía sau: "Mẫu thân, sao có thể là tiểu cô nương này được?

Nhìn nàng còn nhỏ hơn cả muội muội con a.

Có khi nhầm nhà rồi."

Người phụ nữ trung niên đang dìu một nam nhân khác, trông như đang rất yếu, nghe vậy liền cau mày.

Bà vội chen lên phía trước, ánh mắt cẩn thận quan sát Vân Dao Dao."

Sao có thể nhầm được?

Người quanh đây đều chỉ về nhà này cả.

Để ta nhìn thử xem..."

Chỉ một khắc sau, bà reo lên nhẹ nhõm: "A!

Đúng rồi!

Chính là vị cô nương này!

Đây đúng là Vân thần y mà!

Ngốc tử, còn không mau hành lễ!"

"Cái... thật sao?"

Nam tử trẻ tuổi định phản bác, nhưng vừa mở miệng đã bị mẫu thân đánh cho một cái vào lưng, đau đến im bặt.Vân Dao Dao nãy giờ vẫn im lặng, thấy đối phương định hành lễ thì vội lên tiếng:"Ta cũng không phải thần y gì đâu, chỉ học qua một chút y thuật mà thôi.

Các vị tìm đến đây... là có chuyện cần ta giúp sao?"

Người phụ nữ trung niên vội đưa nam nhân đang được con trai đỡ đến gần, sau đó tự mình bước đến trước mặt Vân Dao Dao, chắp tay cúi đầu, giọng run run đầy khẩn thiết:"Hôm ở y quán Nhất Phương cô nương cứu người ta cũng có mặt ở đó a, cô nương đích thị là thần y mà.

Cũng vì vậy mà ta cùng con trai và phu quân lặn lội từ huyện thành tới tận đây, mất nửa ngày đường, chỉ mong tìm được Vân thần y... cầu xin cô nương cứu giúp."

Vân Dao Dao vội đỡ tay nữ nhân lên, nhẹ giọng trấn an: "Phu nhân, xin đừng làm vậy.

Có chuyện gì xin cứ nói rõ, nếu là điều ta có thể giúp, nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Nghe vậy, nữ nhân như được tiếp thêm hi vọng.

Bà lau nước mắt, cố nén nghẹn ngào, giọng lạc đi:"Không giấu gì thần y... phu quân ta đã bị đau lưng hơn một năm nay.

Chúng ta đã chạy chữa khắp nơi, hết thầy lang đến y quán, nhưng bệnh tình chỉ mỗi lúc một tệ hơn.

Dạo gần đây... hắn đã bắt đầu đi lại rất khó khăn, bước chân cũng không còn vững nữa.

Ta sợ... sợ có ngày hắn sẽ không thể đứng lên nổi nữa..."

Bà có chút nghẹn lại, giọng nghẹn ngào: "Vân thần y, xin cô xem qua cho lão gia nhà ta một chút... chỉ cần có hi vọng, ta... ta đều mang ơn suốt đời..."

Vân Dao Dao nghe nữ nhân khẩn cầu, ánh mắt khẽ dời về phía nam nhân trung niên đang được dìu đứng phía sau.

Chỉ liếc qua sắc mặt tái nhợt và ánh mắt đau đớn của hắn, nàng đã phần nào hiểu ra.

"Được rồi, đưa người vào trong trước, ta xem qua một chút."

"Đa tạ thần y, đa tạ thần y a!"

Nữ nhân như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng cúi đầu cảm tạ liên tục.Trình Vãn Tịch cũng tiến lại, không nói nhiều lời đưa tay đỡ lấy một bên vai nam nhân trung niên, dìu vào trong nhà.

Bốn người lần lượt bước vào căn nhà nhỏ.Vân Dao Dao bước trước một bước, rồi quay lại chỉ tay vào phòng nàng:"Đưa người vào phòng ta nằm đỡ đã."

Nam tử trẻ tuổi đảo mắt nhìn quanh căn nhà cũ kỹ, đôi mày nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Nhưng thấy mẫu thân thúc giục, hắn đành phải miễn cưỡng bước vào, cùng Trình Vãn Tịch đỡ phụ thân đặt lên giường.Sau khi nam nhân đã nằm ổn định, Vân Dao Dao tiến lại, kéo tay áo người bệnh lên, đặt ngón tay nhẹ nhàng bắt mạch.

Sau đó, nàng cẩn thận vén y phục sau lưng bệnh nhân, kiểm tra dọc theo cột sống, ấn vào một vài huyệt đạo dưới thắt lưng, rồi tiếp tục hỏi một số triệu chứng.Cuối cùng nàng nhẹ gật đầu, chậm rãi giải thích: "Đây là chứng Yêu Thoái Thống, căn nguyên là do phong hàn thấp tà xâm nhập."

Nghe nàng nói, nữ nhân trung niên cả kinh vội hỏi: "Vậy... vậy có chữa được không thần y?"

"Có thể chữa, nhưng cần châm cứu nhiều lần, phối hợp thêm thuốc và giữ ấm.

Trước tiên ta sẽ tiến hành châm cứu để giảm đau."

Nói đoạn, nàng đứng dậy lấy hộp kim châm, sau đó quay lại nhìn người nhà: "Trong lúc châm cần giữ tuyệt đối yên tĩnh, nên mời mọi người lui ra ngoài một lát."

Cả nhà vừa bước ra, riêng Trình Vãn Tịch vẫn đứng lặng y bên trong, không hề có ý định rời đi.

Vân Dao Dao ngước lên, phát hiện nàng vẫn chưa động đậy thì khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:"Tịch ca ca, sao ngươi còn chưa ra ngoài?"

Trình Vãn Tịch có chút chần chừ rồi lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ: "Dao Dao... ta nhất định phải ra ngoài sao?

Ta... có thể ở lại không?

Ta sẽ không làm phiền nàng đâu."

Vân Dao Dao ngẩn người trong chốc lát, rồi chợt như hiểu ra, nàng khẽ mỉm cười.Đồ ngốc này đang lo lắng cho mình đây mà.

"Không được a.

Ngươi mà ở đây, ta sẽ phân tâm, đến lúc đó châm lệch kim thì làm sao?"

Nam nhân nằm trên giường nghe vậy thì giật bắn mình, sắc mặt tái mét.

Trán hắn túa mồ hôi, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Vân Dao Dao.Trình Vãn Tịch bị từ chối thì cúi đầu ủ rũ, bước chân chậm chạp như hài tử bị phạt.

Lúc ra đến cửa, nàng còn bịn rịn quay lại nhìn, ánh mắt như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi."

Giúp ta đóng cửa lại luôn a."

Vân Dao Dao dịu giọng gọi với theo.Trình Vãn Tịch nghe vậy thì liền giơ tay đóng cửa lại.

Nhưng nàng không rời đi, mà khẽ tựa đầu vào cánh cửa, an tĩnh như một bức tượng. ________________________________*Yêu Thoái Thống: Đau thần kinh tọaLời tác giả: Trong lúc phân vân không biết nên đưa căn bệnh nào vào cho hợp lí thì chợt nhớ đến căn đau lưng thường niên của bản thân, nên chắp bút đưa vào luôn ~ (ಥ﹏ಥ)
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 48 - Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý


Vân Dao Dao ở bên trong cẩn thận châm kim vào từng huyệt đạo, không khí trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.Khoảng nửa nén nhang sau nàng mở cửa bước ra, không ngờ lại va phải ngực Trình Vãn Tịch — người vẫn đứng tựa vào cửa từ nãy tới giờ."

A, Dao Dao, nàng xong rồi sao?

Trán nàng có sao không?"

Trình Vãn Tịch thấy nàng bước ra thì lập tức vui vẻ trở lại, đưa tay lo lắng chạm lên trán nàng."

Không sao a, ta đã châm cứu xong rồi."

Nữ nhân trung niên cùng nam tử trẻ tuổi nghe vậy thì vội vàng bước tới."

Đã xong rồi sao, thần y?

Lão phu quân ta... hắn thế nào rồi a?"

"Phu nhân, các ngươi vào trong xem thử đi."

Nữ nhân nghe vậy thì bước nhanh vào phòng, vừa vào đã thấy phu quân nhà mình đang đi qua đi lại, vẻ mặt không còn chút đau đớn nào, thậm chí còn mang theo nét vui mừng."

A phu nhân, ta thấy đỡ đau nhiều rồi!

Ta có thể đi lại được rồi a!"

Nữ nhân nghe thế thì mừng rỡ vô cùng, vội chạy lại gần trượng phu, tay chân luống cuống kiểm tra."

Thật sự... thật sự có thể đi lại rồi sao?"

"Đúng vậy!

Bà không thấy sao?

Ta cũng bất ngờ lắm đó.

Không ngờ Vân cô nương lại lợi hại như vậy!"

Nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh nghe phụ mẫu trò chuyện, lại thấy phụ thân thực sự đi lại được thì ngây người kinh ngạc.

Hắn đưa tay chỉ phụ thân, rồi lại chỉ Vân Dao Dao, lắp bắp không nói nên lời."

Đây là...

đây là... sao có thể thần kỳ như vậy a?"

Vân Dao Dao thấy phản ứng của họ thì mỉm cười, nhẹ giọng giải thích:"Ta vừa châm cứu giúp ông ấy thông kinh lạc, hoạt huyết trừ ứ, nên có thể giảm đau đáng kể.

Nhưng cũng không nên vận động mạnh, cần phải tiếp tục châm cứu thêm vài lần nữa, kết hợp uống thuốc, bệnh tình mới dần dần thuyên giảm rõ rệt."

Nữ nhân trung niên nghe vậy thì cảm động đến đỏ mắt, chạy lại nắm lấy tay nàng:"Đa tạ Vân thần y!

Cô nương đúng là thần tiên hạ phàm!"

Vân Dao Dao bật cười."

Thần y gì đó ta không dám nhận.

Để ta viết toa thuốc cho lão nhân gia đã."

Nói rồi nàng ngồi xuống bàn, bắt đầu viết.

Một bên, nàng vừa hỏi:"Lão nhân gia tên họ là gì?

Ta cần lưu bệnh án lại."

Nam tử trẻ tuổi lập tức chen lên, cười tươi như hoa:"Tại hạ là Hà Vĩnh Hiên."

Cô nương này vừa xinh đẹp lại tài giỏi, thật là đúng kiểu người hắn thích a.Trình Vãn Tịch đứng bên thấy hắn đột nhiên tiến gần Dao Dao như vậy thì nhíu mày, bước lên một bước chắn giữa hai người, khéo léo tách họ ra.Nữ nhân trung niên là người từng trải, thấy nhi tử làm chuyện mất mặt như vậy thì hận không thể vỗ đầu hắn mắng một trận.

Bà nhanh chóng cười làm dịu bầu không khí:"À...

Vân thần y, lão phu quân ta tên là Hà Nhân Khôi, còn ta là Cẩm Hà."

Vân Dao Dao khẽ gật đầu, ghi chép tên tuổi cẩn thận, chưa đầy một khắc sau đã hoàn thành toa thuốc."

Được rồi, bệnh án của Hà tiên sinh ta đã lưu lại.

Đây là toa thuốc, phu nhân cứ mua theo rồi sắc cho lão nhân gia uống.

Còn việc châm cứu thì phải duy trì trong mười ngày, cách một ngày hãy đưa lão nhân gia đến đây một lần."

Nghe vậy, phu phụ Hà gia mừng rỡ không thôi.

Cẩm Hà vội vàng lấy từ trong túi ra một túi bạc, hai tay đưa tới trước mặt Vân Dao Dao, cung kính nói:"Đây là chút lòng thành của Hà gia chúng ta.

Mong Vân thần y đừng chê mà nhận lấy a."

Vân Dao Dao thấy đưa bạc thì vội từ chối.

Dù sao đối với nàng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.Nữ nhân thấy nàng từ chối thì nhất quyết không chịu, một hai nài nỉ, cầm tay nàng nhét bạc vào tay nàng."

Có thể đối với Vân cô nương chỉ là một lần nhấc tay, nhưng đối với Hà gia ta chính là đại ân cứu mạng.

Vả lại sắp tới ta và lão phu quân còn phải thường xuyên đến làm phiền, mong cô nương nể mặt mà nhận lấy cho ta yên lòng."

Vân Dao Dao thấy không từ chối được nữa, đành gật đầu nhận lấy.Sau khi tiễn ba người họ đi rồi thì trời cũng đã sang giờ Dậu.Trình Vãn Tịch như thường lệ đi đun nước tắm.

Sau khi tắm xong trở về phòng, Vân Dao Dao ngạc nhiên phát hiện chăn nệm đã được thay sang một bộ mới.

Trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra.Vân Dao Dao vốn có chút bệnh sạch sẽ, nhưng khi cứu người thì sẽ không nghĩ nhiều.

Chỉ là vừa rồi cũng có suy nghĩ tối nay sẽ hỏi Trình Vãn Tịch xem trong nhà còn chăn nệm sạch không.

Không ngờ tỷ tỷ đã sớm để ý và chuẩn bị trước cho nàng.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 49 - Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu


Sau khi cất y phục thì nàng xuống bếp nấu cơm tối.

Tối nay nàng định làm tempeh kho tiêu ăn kèm với cơm trắng.Nàng vo sạch gạo, bắc nồi lên bếp để nấu thành cơm.

Tempeh được nàng bóc khỏi lá chuối rồi cắt khúc vừa ăn.

Nàng phi thơm tỏi và gừng trong dầu nóng, cho tempeh vào đảo đều, sau đó nêm thêm xì dầu, đường và một chút tiêu.

Khi thức ăn chín nàng rắc thêm hành hoa và vài lát ớt cho dậy vị.Lúc nàng đang loay hoay bắc ấm thuốc lên đun thì nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau, nhớ đến chuyện ban nãy, nàng liền cất tiếng mở lời trước."

Tịch ca ca, ban nãy là ngươi thay chăn nệm giúp ta phải không?

Đa tạ ngươi a."

Vừa nói nàng vừa quay đầu lại mỉm cười rạng rỡ.Trình Vãn Tịch lại cảm thấy Dao Dao nhà nàng quá mức đáng yêu rồi.Lúc cơm xong, hai người cùng nhau dọn thức ăn và bát đũa lên bàn.Hai bát cơm trắng nóng hổi đặt đối diện nhau, ở giữa là đĩa tempeh kho tiêu thơm nức."

Lại là tem be sao?"

Trình Vãn Tịch cười hỏi.Vân Dao Dao nghe vậy thì ôn nhu đáp:"Đúng a, thì ra là ngươi vẫn nhớ."

Hai người dùng cơm tối xong thì trời cũng đã tối muộn.

Hôm nay Vân Dao Dao cùng Trình Vãn Tịch rửa bát, nên chẳng mấy chốc mọi việc cũng xong đâu vào đó.

Sau khi đứng trông Trình Vãn Tịch uống thuốc xong thì Vân Dao Dao cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi.Nửa đêm Vân Dao Dao đột nhiên bị đánh thức bởi âm thanh đổ vỡ.

Nàng giật mình ngồi bật dậy, lắng tai nghe, thì phát hiện bên cạnh vọng đến những âm thanh kỳ quái — mà phòng bên cạnh chính là phòng của Trình Vãn Tịch.Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng đứng dậy, thậm chí không kịp xỏ giày, liền bước nhanh sang phòng bên cạnh.

Cánh cửa vừa đẩy ra, trong bóng tối dày đặc chỉ nghe thấy tiếng thở gấp dồn dập."

Tịch ca ca, ngươi có sao không?"

Không có tiếng đáp lại.Vân Dao Dao lập tức thắp đèn dầu.

Ánh lửa bập bùng dần lan ra, chiếu sáng khung cảnh trong phòng—và sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.Trình Vãn Tịch đang ngồi bệt dưới nền, xung quanh là những mảnh sứ vỡ vụn từ chén trà.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi, môi lại trắng bệch.

Một tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, dường như đang cố hít lấy chút dưỡng khí quý giá.Vân Dao Dao giật mình, vội vàng chạy đến đỡ Trình Vãn Tịch lên giường.

Vừa nhìn qua là biết nàng lên cơn hen, hơn nữa còn đang phát sốt!Không dám chậm trễ, Vân Dao Dao lập tức lấy hộp kim châm cứu mang theo người, nhanh chóng châm vào các huyệt Dũng Tuyền, Trung Quản, Phế Du, Xích Trạch... từng châm từng huyệt đều chuẩn xác, giúp phế quản giãn ra, hỗ trợ hô hấp thông suốt.Hơn một khắc sau, hơi thở Trình Vãn Tịch dần ổn định trở lại, nhưng nàng đã rơi vào hôn mê.

Khuôn mặt vẫn đỏ như gấc, mồ hôi thấm ướt sườn tóc.Vân Dao Dao chỉnh lại tư thế nằm cho nàng ngay ngắn rồi vội vàng bước ra ngoài.

Trong bóng tối, cảm giác ấm áp đột nhiên biến mất khiến Trình Vãn Tịch khẽ nhíu mày, thân thể run rẩy.

Dù đang mê man, nhưng nỗi hoảng loạn và đau đớn vẫn khiến nàng vô thức níu chặt lấy góc chăn.Vân Dao Dao xuống bếp đun nước.

Khi nước sôi, nàng múc một ít ra chậu nhỏ, hòa thêm nước lạnh để giữ ấm.

Sau đó mới thả dược liệu vào nồi, nấu thuốc hạ sốt.

Khói trắng mơ hồ bốc lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, hệt như một làn sương mỏng lơ đãng đang nhảy múa.Vân Dao Dao bưng chậu nước ấm cùng một chiếc khăn vải bước vào phòng.

Nàng nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài của Trình Vãn Tịch.

Người trên giường vừa cảm nhận được lớp áo bị tháo ra, thân thể liền khẽ giật, phản xạ chống cự yếu ớt."

Tịch tỷ tỷ, để ta giúp ngươi bớt khó chịu, có được không?"

Tựa hồ nghe thấy lời thì thầm quen thuộc kia, Trình Vãn Tịch dần thả lỏng, không còn vùng vẫy nữa.

Vân Dao Dao cẩn thận cởi y phục bên ngoài, rồi bắt đầu lau mình cho nàng—từng lượt trên trán, nơi cổ, tay chân...

Động tác của nàng mềm mại, dịu dàng như đang chạm vào món đồ sứ quý giá dễ vỡ.Một lúc sau, nàng đứng dậy xuống bếp lấy thuốc.

Nước thuốc đã nấu xong, mùi dược thảo nhẹ nhàng toả ra khắp không trung.

Nàng rót thuốc ra một bát nhỏ, cẩn thận bưng trở lại phòng.Ngồi xuống bên mép giường, Vân Dao Dao múc một muỗng thuốc, thổi nhẹ cho nguội rồi đưa đến bên miệng Trình Vãn Tịch.

Nàng vừa đút từng ngụm nhỏ, vừa dùng khăn thấm lau phần thuốc tràn nơi khóe môi Trình Vãn Tịch.

Trình Vãn Tịch dù vẫn nhíu mày, nhưng không chống cự gì, chỉ lặng lẽ nằm đó, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ yếu ớt.Sau khi đút xong bát thuốc, Vân Dao Dao lại thay khăn, tiếp tục lau người cho nàng.

Cứ cách hai khắc, nàng lại lặp lại động tác ấy.

Cứ như thế suốt đêm đến tận gần sáng, hơi thở Trình Vãn Tịch mới ổn định trở lại, nhiệt độ cơ thể cũng dần hạ xuống.Vân Dao Dao nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho nàng, kéo chăn đắp kín rồi mới thở ra một hơi.

Nàng đưa tay che miệng ngáp, rốt cuộc cũng không gắng nổi nữa, liền gục đầu xuống mép giường, chìm vào giấc ngủ chập chờn.Ánh sáng ban mai dịu nhẹ len qua khung cửa sổ.

Khi thời gian vừa qua giờ Thìn, Trình Vãn Tịch mới chậm rãi mở mắt._________________________________Vân Dao Dao: "Vãn Tịch, ta khó chịu."

Trình Vãn Tịch hôn hôn lên trán: "Để ta giúp nàng."
 
Back
Top Bottom