Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi

[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 50 - Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!


Nàng nhớ lại tối qua khi đang ngủ, thì bỗng nhiên cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong.

Nàng cố gắng ngồi dậy định rót nước, nhưng còn chưa kịp đưa chén lên môi thì trước mắt đã tối sầm.

Cảm giác cuối cùng là thân thể ngã xuống nền đất lạnh lẽo, sau đó mọi thứ chìm trong mơ hồ... nàng chỉ nhớ mang máng có một bàn tay ai đó luôn nắm lấy tay nàng, kèm theo giọng nói quen thuộc, dịu dàng thì thầm bên tai.Trình Vãn Tịch nghiêng đầu nhìn quanh, rồi khẽ sững người.

Trên mép giường, một thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm ngủ say, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy tay nàng không buông.

Gương mặt trắng nõn vẫn còn vương vết thâm nơi vành mắt, nhưng lại mang theo nét yên bình lạ kỳ.Tối qua, Dao Dao đã ở đây chăm sóc ta cả đêm sao...?Suy nghĩ ấy vừa hiện lên, một dòng cảm xúc ấm áp mà chua xót liền trào dâng trong lòng Trình Vãn Tịch.

Ngoại trừ Trần Tô thúc thúc, chưa từng có ai vì nàng mà làm đến mức này.

Nàng vừa vui vì người ấy là Dao Dao, lại vừa đau lòng... cũng vì người ấy là Dao Dao.Ta lại khiến nàng ấy vất vả rồi...Khi nàng đang thất thần ngắm nhìn khuôn mặt kia, thì bàn tay nhỏ trong tay khẽ động.

Đôi mi dài rung nhẹ, rồi đôi mắt to tròn ngái ngủ cũng chậm chạp mở ra.

Khi thấy Trình Vãn Tịch đang nhìn mình, ánh mắt Vân Dao Dao lập tức sáng bừng, vẻ mừng rỡ hiện lên rõ rệt, bàn tay đang nắm cũng vô thức siết chặt hơn một chút."

Tịch ca ca, ngươi tỉnh rồi?

Ngươi thấy trong người thế nào rồi?"

Trình Vãn Tịch cong khóe môi, giọng khàn khàn nhưng nhẹ nhàng:"Dao Dao, ta thấy khỏe lắm, tinh thần còn tốt hơn cả bình thường nữa."

Nàng nhìn Vân Dao Dao, rồi chậm rãi hỏi:"Tối qua... nàng ở đây suốt sao?"

"Nửa đêm ta nghe có tiếng động nên qua xem thử thì thấy ngươi bị ngoại cảm phong nhiệt a.

Thấy khó chịu trong người sao lại không gọi ta?

Nếu ta ngủ sâu không nghe thấy thì làm sao bây giờ?"

Vân Dao Dao nghĩ lại liền có chút tức giận.

Cái người này lúc nào cũng vậy, luôn chọn cách âm thầm chịu đựng một mình.Không được, phải giúp tỷ ấy thay đổi tư tưởng mới được.

Con người không thể lúc nào cũng cứng rắn, đơn thương độc mã.

Đôi lúc nên tìm đến sự hỗ trợ từ người khác, và khi có khả năng thì hỗ trợ lại họ.

Teamwork bao giờ cũng tốt hơn mà!"

Ta xin lỗi a, nàng đừng giận."

Trình Vãn Tịch thấy Dao Dao có vẻ đang dỗi liền cụp mắt xuống, giọng cũng ỉu xìu hẳn đi."

Ta không trách ngươi đâu, chỉ là lo cho ngươi thôi."

Vân Dao Dao khẽ thở dài rồi nghiêng đầu nhìn nàng.

"Nhưng ngươi nói xem, nếu lần sau lại gặp chuyện tương tự thì ngươi sẽ làm gì?"

Nàng cố ý bày ra vẻ mặt "ngươi biết nên trả lời thế nào rồi chứ?".Trình Vãn Tịch lập tức như học sinh biết đáp án đúng, ánh mắt sáng rực: "Nếu gặp chuyện tương tự, ta sẽ gọi nàng.

Nàng đừng giận nữa, có được không?"

Vân Dao Dao nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay chọc chọc mũi nàng, nhẹ giọng nói: "Ta không giận, chỉ là lo cho ngươi thôi."

"Ngươi đói chưa?

Đợi ta một chút, ta đi nấu cháo."

Trình Vãn Tịch vừa nghe liền ngồi bật dậy.

"Để ta giúp nàng.

Ta thấy mình hoàn toàn khoẻ mạnh rồi a."

"Thật sao?

Vậy đi ra ngoài vận động nhẹ một chút cũng tốt."

Nói rồi hai người một trước một sau thong thả đi ra bếp.Bữa sáng hôm nay Vân Dao Dao chỉ nấu cháo loãng, rắc thêm vài sợi gừng, ít hành hoa cùng chút tiêu – rất hợp cho người vừa ốm dậy như Trình Vãn Tịch.Trình Vãn Tịch giúp bưng cháo ra bàn ăn.

Vân Dao Dao ánh mắt lấp lánh nhìn nàng:"Tịch ca ca, nếm thử một chút xem."

Trình Vãn Tịch không chịu nổi vẻ đáng yêu của tiểu nương tử, mỉm cười cầm muỗng, uống một ngụm cháo.

Hạt cháo mềm dẻo, thơm mùi tiêu hành, cay nhẹ nơi đầu lưỡi vì gừng, cháo trôi đến đâu là cả cơ thể ấm lên đến đó – như có một luồng hơi ấm chậm rãi len lỏi vào từng thớ thịt.

Cả người nàng như được tiếp thêm sức sống."

Rất ngon a, Dao Dao."

"Ngươi thích là tốt rồi."

Vân Dao Dao nhìn người trước mặt ăn đến ngon lành, cả người như một cục bông vui vẻ, nàng nhìn mà cong mắt cười không dứt.Dùng bữa xong, nàng lại kéo Trình Vãn Tịch ra trước cửa nhà hít thở, vận động nhẹ nhàng.

Chăm chỉ vận động cũng là một cách giúp cơ thể hồi phục nhanh hơn.Vân Dao Dao hướng dẫn Trình Vãn Tịch khởi động vài động tác cơ bản để giãn cơ.

Tuy động tác có hơi kỳ quặc, nhưng Trình Vãn Tịch vẫn ngoan ngoãn làm theo, thậm chí còn rất vui vẻ.Sau đó, Vân Dao Dao hướng dẫn một động tác mới, vừa giải thích vừa làm mẫu.

Trình Vãn Tịch nghe xong, hai má thoáng đỏ, đầu gật gật như gà mổ thóc, nhưng vẫn cứng đờ làm theo từng bước.Hai người cùng đứng nghiêng người, một chân co, một chân duỗi ra sau, tay giơ cao qua đầu để kéo giãn lưng và eo.

Để gia tăng tinh thần "đồng đội", Vân Dao Dao quyết định một tay giơ lên, tay còn lại thì nắm lấy tay Trình Vãn Tịch.Hai người chăm chú luyện tập, không hề hay biết rằng bên ngoài đã lác đác vài bóng dáng thôn dân tụ lại xem."

Tam Thẩm, Tam Thẩm, ngươi nhìn xem phu thê bọn họ đang làm cái gì thế kia?

Xấu hổ muốn chết đi được!" – một nữ nhân rụt cổ cười khúc khích._____________________________*Ngoại cảm phong nhiệt: Sốt, sợ nóng, khát nước, đổ mồ hôi.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 51 - Chính là cảm giác này


Người được gọi là Tam Thẩm gật gù, phụ họa: "Ây da, Thím Tứ, cái này... giữa ban ngày ban mặt mà lại làm cái tư thế đó...

Ai mà nhìn cho được chứ..."

Một thím khác đứng bên cạnh khoanh tay, cau mày nói chen vào: "Các ngươi rảnh rỗi quá đấy à?

Đứng đây soi mói chuyện nhà người ta.

Các ngươi quên chúng ta tới đây là vì chuyện gì rồi sao?"

Tam Thẩm hơi ngượng mà cười trừ: "Ây, sao mà quên được a, Thím Tường.

Chẳng phải vì tin lời tiểu tử Đản Tử sao?

Hắn nói cái gì mà Vân Dao Dao là thần y a?"

Nghe nhắc tới tên mình, Đản Tử từ sau chen lên, phồng ngực ra vẻ quan trọng:"Không tin sao còn đến đây?

Chính mắt ta với A Cẩu lúc lên huyện nghe người ta bàn tán rần rần đó.

Nói Vân Dao Dao, cháu gái của Vân gia – cái nhà giàu nhất cả huyện ấy, mấy hôm trước mới cứu được người từ quỷ môn quan trở về đó!"

A Cẩu đứng cạnh cũng hăng hái phụ họa: "Đúng đó, lúc bọn ta đi giao rau trên huyện đều nghe người trong chợ đồn ầm lên.

Nói còn nhớ không?

Vân Dao Dao ấy, người từng bị đồn có gian tình với Trình tiểu tử, sau đó bị ép gả.

Mà nàng ta, nàng ta ấy, vừa mới cứu được người bệnh sắp chết sống dậy đó!"

Thím Tứ nghe vậy thì nhíu mày: "Chà, có khi chỉ là lời đồn nhảm thôi thì sao?"

A Cẩu nghe vậy thì giẫm chân, trợn mắt cãi lại: "Cái gì mà đồn nhảm!

Ngày hôm đó Chu chưởng y của Y quán Nhất Phương đã lắc đầu bó tay rồi, vậy mà Vân Dao Dao bước ra, châm một cái kim thôi là người kia mở mắt luôn a!"

Đản Tử bên cạnh gãi đầu, lẩm bẩm: "Này... ta nhớ là hai kim mà?"

A Cẩu gắt gỏng đáp: "Mặc kệ là một kim hay hai kim, nói chung người tỉnh lại rồi thì đúng là thần y chứ còn gì nữa!"

Lúc này, một nữ nhân tên Ngô Thị cũng chen vào, giọng đầy tin tưởng:"Có khi tin đồn là thật đó!

Hôm qua có người còn hỏi ta đường đến nhà của gì mà Vân thần y.

Trong thôn họ Vân chỉ có mỗi Vân Dao Dao thôi chứ ai.

Với lại, mấy hôm trước nàng còn cứu mạng mẫu thân của Quý Thương nữa mà."

Một người khác tên Phúc Tử, cũng nhập hội: "Phải cái nhà ba người mà người cha bị liệt chân không đi lại được không?"

Ngô Thị mắt sáng lên: "Đúng đúng!

Ngươi cũng thấy bọn hắn à?"

Phúc Tử gật đầu cái rụp: "Hôm đó ta đang làm đồng thì thấy họ đi ngang.

Mà lúc quay về... cái người đó lại đột nhiên có thể đi đứng bình thường lại a!"

Tam Thẩm và Thím Tứ mắt tròn mắt dẹt, đồng thanh: "Thần kỳ vậy sao?!"

A Cẩu được thể, hất cằm tự đắc: "Thấy chưa!

Nói rồi mà không tin.

Giờ tin chưa hả?"

Lúc thôn dân đang nhao nhao bàn tán ngoài cổng, bên trong sân, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch cũng đã chú ý.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu ngầm hiểu, rồi cùng bước ra ngoài.Trình Vãn Tịch là người mở lời trước, giọng lễ phép: "A, Ngô Thẩm, Thím Tường, các vị cũng tới?

Giờ này tới nhà ta là có việc gì sao?"

Thím Tường nhanh miệng nhất, lập tức hỏi: "A Tịch à, nghe nói Dao Dao nhà ngươi từng cứu được người sắp chết ở trên huyện... chuyện đó là thật sao?"

Trình Vãn Tịch liếc nhìn Vân Dao Dao.

Thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, thì nàng mới đáp lời: "Đúng vậy, là thật a."

Đản Tử với A Cẩu như được tiếp thêm sức mạnh, đồng thanh oang oang: "Thấy chưa!

Bọn ta có nói sai đâu!"

Tam Thẩm với Thím Tứ ban nãy còn bán tín bán nghi, giờ đã lật mặt như lật bánh tráng, vội vàng chen lên trước.Thím Tứ nhanh hơn, gần như nói lắp cả miệng: "Vân nha đầu!

Giúp ta với!

Con trai ta từ tối qua đến giờ bụng đau quằn quại, nó cứ khóc suốt, mà cha nó không có nhà, không ai cõng nó lên huyện...

Nhà ta gần đây, ta mang nó qua cho ngươi xem thử được không?"

Tam Thẩm cũng không chịu kém, chen ngang ngay sau: "Còn ta nữa!

Phu quân nhà ta tự nhiên nổi mụt đỏ khắp người, ngứa ngáy cả đêm, ngươi xem giúp một cái được không?"

Chưa dừng lại ở đó, phía sau còn có vài thôn dân mới kéo đến, ai cũng tranh nhau kể bệnh tình trong nhà mình, giọng người này chồng lên giọng người kia, không khí bỗng chốc rộn ràng như phiên chợ:"Vân nha đầu cứu cha ta mấy hôm nay ho không dứt..."

"Thê tử ta đau đầu nửa tháng nay rồi..."

Vân Dao Dao thấy người đến mỗi lúc một đông thì không khỏi sững người một chút.

Nàng không nghĩ tin đồn lại lan nhanh đến thế.

Nhưng thấy ánh mắt khẩn thiết của từng người, nàng cũng không nỡ từ chối, liền mỉm cười mời mọi người vào sân.Trình Vãn Tịch nhanh chóng lấy ra chiếc bàn thấp cũ kỹ vẫn cất trong kho, kê thêm hai chiếc ghế đối diện nhau cho tiện việc chuẩn bệnh.

Sau đó, nàng ra sân sắp xếp mọi người, dặn họ xếp hàng trật tự chờ đến lượt.Chẳng mấy chốc, hàng người nối dài ra tận ngoài cổng.

Ai được khám xong cũng đều nở nụ cười mãn nguyện, rồi quay về kể lại với người quen — thế là lại có thêm người đến.

Vân Dao Dao bắt đầu thấy trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

Trình Vãn Tịch đứng bên luôn tay rót nước ấm cho nàng, thỉnh thoảng còn giúp nàng lau mồ hôi, hoặc ra ngoài xoa dịu những người chờ lâu bắt đầu nóng nảy.Mặt trời ngả về tây, đến giờ Mùi thì đợt người cuối cùng cũng rời đi.

Sân trước sân sau bỗng chốc trở nên yên ắng trở lại.Vân Dao Dao đứng dậy, vươn vai một cái, rồi đưa tay trái lên xoa xoa vai phải đang mỏi nhừ.

Thế nhưng gương mặt nàng lại ánh lên vẻ thỏa mãn.— Chính là cảm giác này... cuối cùng cũng lấy lại được cảm giác làm việc ở thế giới trước rồi...Trình Vãn Tịch bê đến chén nước ấm, đặt xuống bàn, rồi nhẹ bước đến sau lưng nàng, giọng nói êm dịu:"Để ta xoa giúp nàng."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 52 - Tổng điểm Công Đức 6.200


Nói xong, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai mảnh mai kia, từ tốn xoa nắn.Vân Dao Dao nhắm mắt, khóe môi khẽ cong lên đầy mãn nguyện."

Đa tạ Tịch ca ca.

Nhưng ngươi cũng ngồi xuống đây đi, ta giúp ngươi xoa một chút.

Hôm nay ngươi vất vả còn hơn ta nữa."

Tuy bận rộn suốt buổi, nhưng mỗi khi có thời gian ngẩng đầu nhìn, nàng đều thấy Trình Vãn Tịch đi qua đi lại khắp sân, mồ hôi ướt cả lưng áo, không lúc nào ngơi nghỉ.

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên xót xa.Không đợi đối phương lên tiếng từ chối, Vân Dao Dao đã nhanh tay ấn nàng ngồi xuống ghế, sau đó nhẹ nhàng xoa vai cho nàng.Trình Vãn Tịch ban đầu còn cố nén ngượng, nhưng khi cảm giác bàn tay ấm áp của Vân Dao Dao dừng lại ở cổ vai mình, còn thêm hơi thở dịu nhẹ cứ phả bên tai, nàng đột nhiên thấy cả người râm ran ngứa ngáy.

Hai tay cứ vô thức siết chặt trên đùi, sống lưng căng thẳng như học sinh bị gọi đứng bảng."

Được rồi a, Dao Dao...

Cũng muộn rồi...

Để ta đi nấu nước tắm, với...

đi tưới ruộng nữa..."

Nói dứt câu, Trình Vãn Tịch đã đứng phắt dậy, chạy ra khỏi nhà như bị ai đuổi.Vân Dao Dao vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, hai tay còn lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác nhìn theo bóng người vừa biến mất:"...Tỷ ấy sao lại trông như thể vừa thấy quỷ vậy a?"

Tắm rửa xong, Vân Dao Dao xuống bếp chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay nàng định làm món rau xào nấm, khoai môn hầm tương, ăn kèm với cơm trắng.

Cả ngày hai người chỉ ăn qua loa bát cháo, giờ bụng đều réo lên từng cơn.Nàng đi vào không gian, mở tủ nông sản cấp E lấy một túi khoai môn.

Tiện tay liếc sang bảng điểm công đức, nàng lập tức sững người:【Tổng điểm Công Đức: 6.200】"...Nhiều đến vậy?!"

Không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà điểm công đức đã tăng vọt đến mức này.

Vân Dao Dao trợn mắt một lúc lâu mới khép được miệng, trong đầu đã bắt đầu tính toán:— Tối nay phải vào đổi điểm một chút mới được!Khi trở lại bếp, Vân Dao Dao lấy một ít gạo vo sạch rồi bắc lên bếp nấu cơm.

Khoai môn được nàng gọt vỏ, cắt khúc vừa ăn, sau đó phi thơm tỏi và gừng, cho khoai vào đảo đều rồi thêm tương đậu, đậy nắp nấu liu riu nấu cho chín.

Rau và nấm cũng được rửa sạch, cắt gọn rồi xào chung với tỏi phi thơm lừng.

Sau khi hoàn tất các món ăn, nàng bắc thêm một ấm thuốc để sắc cho Trình Vãn Tịch.Bữa tối hôm nay đơn giản có cơm trắng dẻo, rau xào nấm giòn ngọt, và khoai môn hầm tương mềm bùi.

Trình Vãn Tịch ăn tận hai bát cơm—bụng nàng cả ngày chỉ có một bát cháo, sớm đã lép kẹp đến dính sát vào lưng.Cơm nước, rửa bát xong cũng đã muộn.

Vân Dao Dao đang định trở về phòng thì tay bị Trình Vãn Tịch nhẹ nhàng giữ lại."

Ta vào phòng nàng một chút...

được không?"

"Được a."

Vân Dao Dao cười nhẹ, gật đầu.Vừa bước vào phòng, Trình Vãn Tịch móc từ trong ngực áo ra một chiếc túi vải cũ, đưa đến trước mặt nàng."

Đây là...?"

Vân Dao Dao khẽ nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên."

Là tiền khám bệnh hôm nay, còn có cả tiền công hôm trước ta lấy lại được từ chỗ Quý bá nữa."

Hôm nay người đến khám rất đông.

Vân Dao Dao bận rộn cả ngày nên mọi người đều đưa tiền trực tiếp cho Trình Vãn Tịch sau khi khám xong.

Nàng vốn không muốn nhận, nhưng bị mọi người đồng lòng thuyết phục, nói rằng đó là tấm lòng của các thúc bá trong thôn.

Có vài người còn mang rau củ đến biếu."

Vậy sao...

Ngươi giữ hết cũng được mà, Tịch ca ca, ta vẫn còn tiền tiêu."

Vân Dao Dao vẫn còn giữ năm lượng bạc hôm trước Quý thái thái đưa."

Sao có thể như vậy được a?

Đây là do nàng vất vả mà kiếm ra, còn nữa... ta giữ tiền cũng không dùng vào đâu, lại không cẩn thận bằng nàng.

Nàng cất đi, ta sẽ yên tâm hơn."

Nghe vậy, Vân Dao Dao cũng không từ chối nữa.

Dù sao thì ai giữ cũng như nhau thôi.Nàng đưa lại cho Trình Vãn Tịch một ít rồi dịu dàng nói: "Ngươi giữ lấy một ít, nhỡ có việc gấp thì còn xoay sở được."

"Được a, Dao Dao."

Trình Vãn Tịch mỉm cười nhận lấy rồi cẩn thận cất vào ngực áo.Sau đó nàng chợt nhận ra mình đang đứng trong phòng của tiểu nương tử, khuôn mặt lập tức hơi nóng lên, nhưng trong lòng lại có một cảm giác dịu ngọt lan tỏa, cảm giác hệt như lần đầu nàng được ăn kẹo hồi bé, từng tấc da từng xúc cảm trên cơ thể nàng đều được bao phủ bởi mùi vị ngọt ngào của món kẹo, vừa ấm áp vừa xúc động đến khó nói nên lời.

Thấy đã muộn mà Trình Vãn Tịch vẫn chưa chịu rời đi, Vân Dao Dao hơi nghi hoặc, khẽ hỏi: "Tịch ca ca, ngươi còn có chuyện gì muốn nói sao?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 53 - Lại bỏ chạy nữa rồi


Trình Vãn Tịch lúc này còn đang ngây người trong thế giới nhỏ của riêng mình, nghe vậy liền giật mình như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Nàng lắc đầu lia lịa, mặt hơi đỏ lên, rồi quay người chạy biến khỏi phòng như trốn nợ, còn không quên khép cửa lại giúp Vân Dao Dao."

Không có a!"

Vân Dao Dao nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết thì không nhịn được bật cười."

Lại bỏ chạy nữa rồi, đồ đáng yêu."

Sau đó, nàng ngồi xuống kiểm tra lại bạc trong tay—gồm số Trình Vãn Tịch mới đưa, năm lượng bạc của Quý thái thái, cộng thêm túi bạc hôm qua được phu nhân Hà gia đưa, tổng cộng là 16 lượng bạc và 500 văn tiền.

Vân Dao Dao gom tất cả bạc lại, bỏ vào một chiếc túi rồi mang đi cất.Sau đó, Vân Dao Dao cũng bước vào không gian để kiểm tra điểm Công Đức hiện tại có thể đổi được gì hữu ích không.Dạo quanh một vòng, nàng cảm thấy hai món quan trọng nhất lúc này là Tủ Hạt giống 2.500 điểm và Tủ Dụng cụ Y học 3.500 điểm.

Không chần chừ, nàng quyết định tiêu điểm để nâng cấp cả hai lên cấp D.【Tổng điểm Công Đức còn lại: 200】Tủ Hạt giống cấp D mở ra thêm nhiều lựa chọn phong phú như: bí đỏ, bí đao, mướp hương, dưa gang, dưa hấu, đậu bắp, hành tây, cùng các loại trái cây như lựu, hồng, táo, vải,...

Thậm chí còn có các dược liệu tốt như đương quy, câu kỷ tử, hồng hoa, huyền sâm, ngưu hoàng, linh chi,...Tủ Dụng cụ Y học cấp D thì khiến nàng xúc động không nói nên lời.

Nó bao gồm các thiết bị hiện đại như: Máy siêu âm cầm tay, Máy X-quang di động, Máy MRI bỏ túi, Máy đo điện tim cầm tay, Máy đo SpO2 cầm tay, Máy đo đường huyết, Máy nội soi di động, Máy theo dõi bệnh nhân đa chỉ số,...Mới chỉ nâng cấp lên cấp D thôi mà đã đầy đủ đến mức này khiến Vân Dao Dao vô cùng cảm động, càng sớm thu thập đủ thiết bị thì sẽ càng có cơ hội giúp đỡ những người mắc căn bệnh mà ở cổ đại không thể chữa trị được.Ngày mai là thời điểm thu hoạch rau củ và dược liệu trồng ngoài ruộng.

Sau đó đem lên huyện bán, có thể sẽ tích đủ tiền mở y quán.

Nghĩ tới đó Vân Dao Dao liền vui vẻ.

Trời cũng đã khuya.

Nàng cởi áo váy ngoài, chỉ chừa lại lớp áo lót mỏng rồi leo lên giường nằm nghiêng, từ từ nhắm mắt lại.Sáng hôm sau, hai người ăn sáng đơn giản với cháo trắng và một đĩa rau xào nóng hổi.

Ăn xong Vân Dao Dao kéo tay Trình Vãn Tịch, hí hửng nói:"Tịch ca ca, chúng ta đi thu hoạch thôi!"

Trình Vãn Tịch chớp mắt ngơ ngác, vẻ mặt đầy thắc mắc:Hạt giống mới gieo được mấy hôm, sao tiểu nương tử lại đòi thu hoạch rồi?Nàng còn chưa kịp hỏi gì, Vân Dao Dao đã nhanh nhẹn đội nón lên đầu mình, rồi tiện tay đội thêm một cái khác cho Trình Vãn Tịch, người vẫn đang đứng đờ ra như một chú gà gỗ.Sau đó Vân Dao Dao liền đi ra kho lấy nông cụ.

Trình Vãn Tịch thấy vậy thì cũng vội vàng chạy theo phụ giúp.Ra đến ruộng, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đồng loạt sững người.Lúa nước đã ngả màu vàng óng, từng nhánh trĩu hạt đong đưa nhè nhẹ theo gió.

Những luống cà tím thẳng tắp đã rộ trái, vỏ tím ánh lên sắc bóng mượt dưới nắng.

Một góc đất trồng bí đỏ lấm tấm những trái bí múp míp.Bên mấy luống rau, cải thảo xòe tán xanh nõn, đầu bắp cuộn lại chắc nịch, cải bó xôi mập mạp, lá xanh mướt như được phủ sương.

Cà chua thì đã đỏ rực, quả nào quả nấy căng mọng, chen chúc giữa những cành lá rậm rạp, hệt như đôi má thiếu nữ đang thẹn thùng.Bên mẫu ruộng kế bên, cây đào lác đác vài quả chín mọng, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, kề bên là giàn nho trĩu nặng từng chùm xanh ngắt.Phía xa xa, hai mẫu đất trồng dược liệu cũng chen chúc những cây cao cây thấp, mập khỏe và tỏa ra mùi dược thảo thoang thoảng trong gió.Vân Dao Dao nhìn một lượt thành phẩm, không khỏi xuýt xoa cảm thán.

Loại nào loại nấy đều to và chen chúc nhau mọc kín, thật sự là ngoài sức tưởng tượng của nàng.Còn Trình Vãn Tịch thì đứng chết trân bên cạnh, mắt tròn mắt dẹt, hết nhìn ruộng lại quay sang nhìn Dao Dao, môi mấp máy:"Cái này... sao có thể như vậy a?

Mới mấy ngày mà đã... lớn thế rồi?"

Vân Dao Dao nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi đôi mắt nàng chợt sáng lên, nghiêm túc gật đầu:"Nhất định là do mảnh ruộng này tốt, lại thêm phân bón gia truyền nhà ta nên mới vậy a!"

Nàng hắng giọng, làm ra vẻ nghiêm túc:"Công thức phân bón này lưu trong sách cổ tổ tiên, giúp cây trái mọc nhanh như thổi.

Ta cũng không ngờ hiệu quả lại thần kỳ đến thế nha."

Nói rồi nàng lén liếc nhìn sang Trình Vãn Tịch, cười tủm tỉm.

"Ây da, đừng nói nữa, mau thu hoạch thôi a~"____________________________Trình Vãn Tịch: "Dao Dao, nàng gạt ta.

Nhưng mà là Dao Dao thì không sao hết, nàng cứ gạt ta thoải mái a.

"Hệ thống: ( -__- )
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 54 - Có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?


Trình Vãn Tịch nghe xong thì nuốt nước bọt đánh ực một cái, trong lòng vẫn còn chưa tin nổi.

Nhưng nghĩ lại—Dao Dao giỏi y thuật như vậy, có được công thức phân bón thần kỳ cũng không phải không thể.

Có lẽ... do bản thân mình kiến thức còn nhỏ bé quá mà thôi.Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng buông bỏ nghi hoặc trong lòng, xắn tay áo bước tới bên cạnh Vân Dao Dao, bắt đầu từ mảnh ruộng đầu tiên cùng nhau thu hoạch.Vì Trình Vãn Tịch từng có kinh nghiệm thu hoạch lúa nên nàng xung phong bước xuống ruộng lúa nước.

Váy áo vén cao quá đầu gối, tay cầm liềm, nàng khom lưng cắt từng bó lúa, động tác thuần thục, dứt khoát.Lúa cắt xong được nàng bó thành từng nắm lớn, xếp gọn trên bờ ruộng chờ lát nữa mang đi tuốt.Còn Vân Dao Dao thì đảm nhận mảnh đất trồng rau củ—khoai tây, cà tím, cà rốt, bắp cải...

Nàng dùng cuốc lật nhẹ lớp đất, rồi ngồi xổm xuống, tay không gạt từng củ khoai tròn căng ra khỏi bùn đất.

Vỏ khoai lấm lem nhưng vẫn ánh lên sắc vàng dưới nắng.Gừng cũng được nàng nhổ lên từng cụm, thân chắc, củ đều như bắp, mùi hăng the nhẹ lan khắp không khí.Hai người lại bước xuống luống cà tím và cà chua.

Tiếng "soạt soạt" vang lên nhè nhẹ khi những quả cà chín được hai nàng hái khỏi cành.

Cà chua đỏ au, căng mọng, còn cà tím thì dài đều, vỏ bóng mượt.Mặt ai nấy đều ửng hồng vì nắng, tóc mai dính mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Hai người lúi húi suốt hai canh giờ, mồ hôi đã thấm đầy lưng áo, cuối cùng cũng thu hoạch xong ba mẫu ruộng đầu tiên.

Từng sọt đầy ắp rau củ được các nàng thay phiên nhau đẩy về giữa sân.

Lúc đến hàng đào phía ruộng, thấy mấy quả đào chín mọng đỏ hồng, Vân Dao Dao không nhịn được mà đưa tay hái một quả.Nàng rửa qua với thùng nước lạnh bên cạnh, rồi cắn một ngụm.

Vị ngọt xen chút chua chua lan khắp khoang miệng, khiến nàng rùng mình, mắt híp lại vì sung sướng.Thấy đào ngon nên nàng hí hửng hái thêm một quả, quay sang đưa cho Trình Vãn Tịch:
"Tịch ca ca, ngươi muốn nếm thử không?

Để ta rửa cho..."

Nào ngờ còn chưa kịp quay người đi, Trình Vãn Tịch đã bước lên một bước, cúi đầu cắn vào chính quả đào mà Vân Dao Dao đang ăn dở."

Ngon thật."

Nàng nhai nhai, nuốt xuống, giọng bình thản như không có gì xảy ra.Vân Dao Dao sững người, ánh mắt mở to ngơ ngác.

Trong lòng nghĩ thầm:So với người thời đại này... có phải tỷ tỷ hơi bạo dạn quá rồi không?Nhưng Vân Dao Dao nào biết là, cái người vừa được nàng âm thầm đánh giá là "bạo dạn", tuy khuôn mặt thì vẫn bình tĩnh như không, tay vẫn thoăn thoắt nhặt nhạnh mấy chùm nho chín, nhưng hai vành tai thì đã đỏ ửng cả một mảng.Khi hai người thu hoạch xong mớ trái cây và dược liệu thì mặt trời cũng đã ngả bóng về tây, bầu trời cũng dần tắt nắng.

Ánh chiều tà rải xuống sân nhà một màu cam nhạt như mật ong chảy.

Có lẽ vì quá mức hăng hái vì thấy nhiều loại rau củ xanh tốt, mà cả hai đã luôn làm không ngơi tay từ sáng đến chiều.

Chỉ nghỉ trưa một chút dưới tán cây vào giờ Ngọ để tránh nắng, sau đó lại nhanh chóng quay lại làm việc.Mấy sọt rau củ vừa thu hoạch được các nàng tạm đặt ngay ngắn trong sân.

Đếm sơ qua thì hôm nay các nàng đã thu hoạch được 50 bó lúa nước, 2 sọt cà tím, 2 sọt gừng, 2 sọt bí đỏ, 2 sọt khoai tây, 4 sọt bắp, 5 sọt cải thảo, 3 sọt cải bó xôi, 2 sọt cà chua, 2 sọt cà rốt, 2 sọt đào, 2 sọt nho còn dược liệu thì toàn bộ đều mỗi loại được 1 sọt.

Mỗi sọt nặng khoảng ba cân, tính ra thì sản lượng này thật sự là rất rất tốt.

Hai luống trồng thiên ma thì vẫn chưa đến lúc để thu hoạch.

Còn riêng những loại như sả, chanh, tỏi, ớt thì các nàng quyết định để nguyên trên cây để giữ được độ tươi lâu hơn.Lúc làm việc thì khí thế hừng hực, tay chân không thấy mệt, vậy mà đến khi vừa ngừng tay, cơn đau nhức liền đồng loạt kéo đến.Lưng mỏi, vai đau, cánh tay rã rời như sắp rụng, nhất là Vân Dao Dao—vốn chưa quen lao động chân tay—hiện tại hai chân có chút run run.Lúc này trời cũng đã muộn, hai người quyết định để tạm rau củ ngoài sân, ngày mai sẽ phân loại kỹ lưỡng, rồi đem đi xử lý từng phần.Giờ thì quan trọng nhất vẫn là ăn một bữa tối đàng hoàng, rồi nghỉ ngơi cho lại sức.Vì hôm nay có nhiều loại rau củ tươi, nên Vân Dao Dao quyết định làm món cơm chiên rau củ ăn kèm với canh cải thảo.Nàng vo gạo đểnấu cơm trước, rồi tranh thủ đặt thêm một ấm thuốc bên bếp nhỏ để sắc cho Trình Vãn Tịch.Trong lúc chờ cơm chín, nàng đi cắt hạt lựu các loại như cà rốt, cà tím, hành hoa, tách thêm mấy hạt bắp non rồi đem đi luộc sơ.Khi cơm chín, nàng dỡ ra cho nguội bớt.

Sau đó quay sang cắt cải thảo để nấu canh.

Nàng phi thơm hành tỏi, cho cải vào xào sơ cho dậy mùi, rồi thêm nước ninh sôi.Khi nồi canh đã sôi nghi ngút và cải mềm ngọt thì cơm cũng đã nguội, nàng bắt đầu làm món cơm chiên.

Nàng phi thơm hành tỏi cho đến khi vàng, rồi cho cơm và các loại củ đã chuẩn bị trước vào đảo đều tay.

Khi hạt cơm tơi xốp bốc hương thơm lừng, thì nàng thêm vào chút xì dầu và tiêu cho đậm đà.Chẳng mấy chốc, món cơm chiên đầy màu sắc cùng bát canh cải thảo nóng hổi đã hoàn thành.Vì hôm nay hai người đều rất đói nên cả hai ăn rất ngon miệng.Sau khi thu dọn bát đũa xong, Vân Dao Dao vào phòng giúp Trình Vãn Tịch châm cứu trị hen như thường lệ.Khi vừa thu dọn kim châm, chuẩn bị rời đi thì nàng bỗng nghe tiếng gọi nhẹ phía sau:"Dao Dao, để ta xoa bóp lưng cho nàng."____________________________Lời tác giả: Tiết lộ với quý vị độc giả một bí mật nha, thật ra Tịch Tịch chính là một trái cà chua hấp~Trình Vãn - cà chua hấp - Tịch: (~ ̄▽ ̄)~
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 55 - Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!


"Dao Dao, để ta xoa bóp lưng cho nàng."

Vân Dao Dao vốn đang toàn thân đau nhức, nghe vậy mắt nàng liền sáng rỡ, không chút do dự mà nhảy ngay lên giường, nằm ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.Trình Vãn Tịch mỉm cười ngồi xuống mép giường, tay chậm rãi xoa nắn những vùng căng cứng nơi lưng và vai Dao Dao.Vân Dao Dao lim dim mắt, gối đầu lên chiếc gối mềm của Trình Vãn Tịch, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào hương thơm quen thuộc.

Nàng không kìm được mà hít nhẹ một hơi, gần đây nàng phát hiện mình rất thích mùi hương thanh thanh, ngọt dịu trên người tỷ tỷ.

Không rõ là hương gì, nhưng lại khiến nàng trở nên nghiện ngập mất rồi.

Trong cơn buồn ngủ, giọng nàng lười biếng vang lên:"Tịch ca ca, mai ta dậy sớm xử lý mấy thứ thu hoạch, rồi chiều mang dược lên huyện bán nhé."

Tay Trình Vãn Tịch vẫn không ngừng xoa bóp, khóe môi mang theo ý cười:"Được."

"Sau khi bán dược xong có tiền rồi, ta muốn mở một y quán trên huyện.

Ngươi thấy có được không a?"

Trình Vãn Tịch tay không dừng lại, trên mặt vẫn duy trì ý cười đáp:"Được."

Từ lâu nàng đã tự nhận định trong lòng mình, rằng sẽ ở cạnh Dao Dao, bảo hộ tốt Dao Dao, và dù Dao Dao của nàng muốn làm bất cứ điều gì nàng cũng sẽ tuyệt đối ủng hộ nàng ấy.Vân Dao Dao nghe nàng đáp ứng sảng khoái như vậy thì có chút bất ngờ nhưng cũng rất vui vẻ.

Nàng lí nhí nói bằng giọng mũi:"Tịch ca ca, ngươi tốt với ta quá đi..."

Nói xong không chống cự nổi cơn buồn ngủ, nàng dần chìm vào giấc mơ.Trình Vãn Tịch cúi đầu, thấy khuôn mặt nhỏ đã ngủ say bên gối mình thì nhẹ mỉm cười, trong giọng nói chứa đầy cưng chiều:"Ta không tốt với nàng thì tốt với ai chứ..."

Sáng hôm sau, Trình Vãn Tịch là người tỉnh dậy đầu tiên.

Vừa mở mắt ra, trước mặt nàng liền xuất hiện khuôn mặt phóng đại của Vân Dao Dao đang ngủ ngon lành, hơi thở mang theo mùi đào sữa nhè nhẹ phả lên má nàng, kèm theo cảm giác nặng nặng ở eo.Sao ta lại nằm trên giường?!Trình Vãn Tịch giật mình, mở to mắt.

Vân Dao Dao bất chợt trở mình, đầu gối còn cọ nhẹ nhẹ vào bụng nàng, khiến cả người nàng lập tức như có một luồng điện chạy dọc từ đỉnh đầu đến ngón chân, khiến cả người Trình Vãn Tịch đều tê dại.Trình Vãn Tịch lập tức mặt đỏ tới mang tai, cả cổ cũng ửng đỏ trông như quả cà chua chín.

Khuôn mặt nàng nóng bừng hệt như một ấm nước sôi đang bốc hơi sùng sục bị bỏ quên trên bếp.

Tay nàng cũng đổ đầy mồ hôi, cơ thể thì cứng ngắc, đơ ra như một khúc gỗ, Trình Vãn Tịch không khống chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.Đúng lúc ấy Vân Dao Dao hé mắt ra, nhìn thấy Trình Vãn Tịch thì liền nhoẻn miệng cười:"Tịch ca ca, chào buổi sáng."

Trình Vãn Tịch thấy nàng đột nhiên mở mắt thì giật bắn mình, cả người nóng đến mức báo động đỏ, nàng bật dậy như một lát bánh mì vừa nướng chín:"Dao Dao, sao ta lại... nằm trên giường với nàng?!"

Nàng nhớ rõ tối qua mình chỉ tựa vào đầu giường thôi mà!"

Hôm qua nửa đêm ta thấy ngươi ngồi nên đỡ ngươi nằm xuống a.

Chắc tại hôm qua mệt quá nên ngươi ngủ say mà không biết."

Thì ra là vậy...Không phải ta ngủ mớ bò lên giường người ta ôm ngủ...

Vậy thì tốt.Trình Vãn Tịch thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác xấu hổ thì không hề giảm bớt.

Nàng vội vàng buông một câu rồi chạy nhanh ra ngoài như bị ma đuổi:"Ta... ta đi rửa mặt trước!"

Vân Dao Dao ngồi ngây ra trên giường mà nhìn theo bóng lưng Trình Vãn Tịch.Nàng phát hiện tỷ tỷ càng ngày càng dễ thẹn thùng nha. ______________________________Hệ thống: "Đúng là giống cà chua hấp thật."

Trình Vãn - cà chua hấp - Tịch: "Các ngươi nói gì đó?" (。>﹏
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 56 - Đi bán dược kiếm tiền thôi! (1)


Sau khi dùng bữa sáng xong, hai người ra sân lo liệu mớ rau củ thu được hôm qua.

Trình Vãn Tịch trải một tấm chiếu cói xuống đất, rồi dùng sức đập lúa khiến những hạt lúa vàng ươm bung ra, rơi lách tách xuống chiếu.

Mái tóc dài của nàng búi gọn sau đầu, vài sợi tơ lơ lửng bay theo gió, vương lên má rồi lại bị mồ hôi thấm ướt, dính vào da thịt trắng như tuyết, trông lại càng có nét nhu hòa khó tả.Vân Dao Dao thì ngồi bên hiên nhà, tỉ mỉ phân loại đám dược thảo.

Một nửa được giữ nguyên trong giỏ để lát nữa mang lên huyện bán, nửa còn lại nàng đem đi rửa sạch bằng nước giếng, sau đó trải ra nia phơi khô, giữ lại dùng cho sau này.

Tay áo nàng xắn cao quá khuỷu, đôi bàn tay trắng trẻo thuần thục dàn đều dược thảo trên nia, thỉnh thoảng nàng dừng lại vén lọn tóc ra sau tai.

Dưới ánh nắng buổi sớm, gương mặt nàng bừng lên một nét sinh động như họa.Rau củ tuy đủ loại, nhưng mỗi loại thật ra cũng không nhiều.

Nàng tính toán chia ra một nửa để mang biếu những thím bá trong thôn từng giúp đỡ Trình Vãn Tịch khi xảy ra chuyện ở nhà Quý bá.

Số còn lại thì để hai người ăn dần.

Đào và nho thì nàng sẽ dành ra một phần để ngâm rượu, một phần thì mang đi phơi khô — sau này lúc Trình Vãn Tịch phải uống thuốc, có thể dùng để giảm bớt vị đắng.

Nàng chỉ giữ lại một ít quả tươi, việc ngâm rượu và phơi khô trái cây đều cần nhiều thời gian chế biến, nên nàng đành để sau khi đi huyện về rồi mới xử lý.So với Tĩnh Tâm Đường, thì giá thu mua của Y Quán Nhất Phương vẫn nhỉnh hơn đôi phần, nên Vân Dao Dao quyết định trước tiên mang dược liệu đến đó xem ý chưởng quầy ra sao, nhân tiện cũng thăm Chu lão một chuyến.

Nàng còn cẩn thận chọn ít rau củ và trái cây tươi sạch, đặt vào một cái giỏ mây vừa tay xách để chuẩn bị chốc nữa mang tặng Chu lão.Mãi đến khi mặt trời lên cao, bóng cây ngả về phía tây, cả hai mới tạm xong việc.

Ngẩng đầu lên đã gần giờ Ngọ, hai người trở vào nhà nghỉ ngơi một lát, ăn chút thức ăn nhẹ để lót dạ, đoạn chuẩn bị lên huyện.Dược liệu tổng cộng có ba sọt lớn, hai người vốn chẳng thể nào mang đi bộ được.

Vì vậy, sau khi dùng cơm trưa xong, Trình Vãn Tịch đội nón, một mình đến nhà Tam Ngưu bá trong thôn, nhờ bá đánh xe bò đưa cả hai lên huyện.Ước chừng hai khắc sau, Trình Vãn Tịch trở về cùng Tam Ngưu bá.

Hai nàng cùng nhau chất ba sọt dược liệu lên xe bò, Tam Ngưu bá cũng xắn tay áo giúp một tay.Trên đường ra cổng thôn, gặp một vài thôn dân đi ngang qua, ai cũng dừng lại chào hỏi các nàng, đặc biệt là Vân Dao Dao:"Hai phu thê lại đi đâu đó?"

"A Dao Dao à, thuốc hôm nọ ngươi cho ta uống hiệu nghiệm lắm.

Mấy hôm nay vai không còn đau nữa a."

"Dao Dao, ăn bánh nướng không?

Tam Thẩm vừa nướng xong, còn nóng hôi hổi nè."

Hai nàng vừa đáp lời từng người vừa mỉm cười cúi đầu chào.

Cứ đi một đoạn lại có người gọi với theo, có người dúi cho củ khoai lang, có người dúi cho cái bánh.

Vân Dao Dao đáp mãi đến khô cả cổ, Trình Vãn Tịch ngồi cạnh cũng không khỏi bật cười.Xe bò dừng lại trước cửa Y quán Nhất Phương, Tam Ngưu bá cùng hai người xúm lại, cùng nhau khiêng ba sọt dược liệu đặt xuống ngay ngắn bên thềm đá.

Vân Dao Dao lấy trong tay áo ra ba mươi văn tiền, đưa cho Tam Ngưu bá bằng hai tay.Tam Ngưu bá thoáng ngẩn người, thấy nàng đưa hơi nhiều, bèn cau mày nói:"Dao nha đầu ngươi đưa dư rồi, ta chở từ thôn lên huyện luôn chỉ lấy hai mươi văn thôi a."

Nói đoạn, Tam Ngưu đếm ra mười văn còn thừa, định nhét lại vào tay nàng.Vân Dao Dao vội ngăn lại, đôi mắt cong cong, giọng mềm nhẹ mà kiên quyết:"Bá bá, không phải đưa dư đâu a.

Bá giúp chúng ta chở hàng nặng, lại còn đi quãng đường xa hơn mọi khi.

Ta đưa thêm là lẽ đương nhiên, bá cứ nhận để ta an tâm nha."

Tam Ngưu bá nghe thế thì hơi ngẩn ra, đoạn bật cười sảng khoái:"Thôi được rồi, lão đây nhận vậy."

Ông vừa bỏ tiền vào túi vừa quay sang nhìn Trình Vãn Tịch, nheo mắt cười trêu:"Tiểu tử Trình thật có phúc a, cưới được nương tử vừa xinh đẹp lại còn hiểu chuyện như vậy."

Trình Vãn Tịch không khỏi ngượng ngùng, đưa tay gãi nhẹ sau gáy, khóe môi cong lên, vừa cười vừa tiễn Tam Ngưu bá rời đi.Khi bóng xe bò khuất dần sau góc phố, hai người liền quay bước vào trong Y quán Nhất Phương.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 57 - Đi bán dược kiếm tiền thôi! (2)


Hôm nay y quán vẫn đông đúc như thường, tiếng người tới lui, tiếng lật toa thuốc, tiếng chày giã dược hòa lẫn tạo nên nhịp điệu bận rộn đặc trưng của nơi này.

Vừa bước qua cửa, Vân Dao Dao đã chạm mặt A Ngọc — một phục dược nhân của y quán.

A Ngọc vừa nhìn thấy nàng liền nhận ra ngay, mặt mày hắn sáng rỡ, giọng cũng cao hơn một phần:"Vân cô nương!

Là cô nương thật sao?

Nay cô nương đến đây có việc gì vậy a?"

Tiếng gọi bất ngờ khiến không ít người xung quanh ngoảnh lại nhìn.

Một vài người sau khi thấy rõ dung mạo nàng, liền thấp giọng thì thầm với nhau:"Là Vân thần y kìa!"

"Hả?

Có phải là người mà ngoài chợ mấy hôm nay đồn ầm lên rằng chỉ một kim đã kéo người chết sống lại không?"

"Đúng rồi, đúng là nàng ta đó!

Gặp được người thật rồi a..."

Chu Tử Ngang đang cúi đầu viết toa thuốc, nghe thấy tiếng xôn xao thì ngẩng đầu lên nhìn.

Khi thấy rõ bóng dáng Vân Dao Dao đứng nơi cửa, đôi mắt lão lập tức sáng lên, trong đáy mắt không giấu được vẻ mừng rỡ."

Ha ha, Vân nha đầu, cuối cùng cũng chịu đến thăm ta rồi sao?"

Vân Dao Dao vội bước đến trước, cúi người chào một cái, khóe môi khẽ cong thành nụ cười ôn hòa:"Ta có chút dược liệu muốn bán, nghĩ rằng y quán có thể cần nên mang đến nhờ chưởng y xem giúp.

Tiện thể cũng là ghé thăm người một chuyến."

Chu Tử Ngang nghe đến đây thì ngạc nhiên nhìn ra phía sau nàng, thấy ba sọt dược chất đầy thì mắt sáng rỡ, bật cười ha hả:"Tốt!

Tốt lắm!

Đúng lúc y quán đang cần nhập thêm dược liệu.

Đã là thứ do nha đầu ngươi mang tới, đương nhiên lão phu yên tâm, nhất định sẽ lấy."

Vân Dao Dao khẽ cười:"Đừng có ưu ái ta như thế, trước tiên y quán cứ xem qua đã còn được hay không hẵng tính sau."

Chu Tử Ngang nghe vậy càng thêm hài lòng, ánh mắt nhìn nàng đầy ý tán thưởng."

Được rồi, được rồi, nha đầu ngươi cũng cứng đầu ra phết a."

Chu Tử Ngang cười ha hả, vừa nói vừa thuận tay vỗ vài cái lên vai Vân Dao Dao, vẻ thân thiết như trưởng bối với tiểu bối trong nhà.Trình Vãn Tịch thoáng nhìn thấy cảnh ấy, thần sắc có chút khựng lại, đôi mắt cụp xuống, trông chẳng khác gì trái cà tím bị héo.

Chu Tử Ngang không hay biết gì, xoay người gọi lớn:"Lâm Trác!

Mau ra đây, xem giúp ta mấy sọt dược liệu này."

Chẳng bao lâu sau, một nam tử tuổi trạc tam tuần từ bên trong bước ra.

Dáng người cao ráo, nét mặt nghiêm túc không biểu cảm.Lâm Trác gật đầu chào, sau đó cúi xuống, tay áo phất nhẹ khi hắn nhấc từng bó dược liệu lên xem xét.

Chỉ một thoáng sau, thần sắc hắn khẽ động, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên."

Chưởng y, dược liệu này đều thuộc hàng thượng phẩm, đúng loại y quán ta đang thiếu.

Theo giá thị trường hiện giờ, mỗi lạng đều có thể định giá khoảng sáu trăm văn tiền."

Chu Tử Ngang nghe xong thì cười rạng rỡ, chòm râu bạc cũng theo đó mà rung rinh:"Tốt!

Rất tốt!

Ngươi gọi người mang hết vào, tính toán cho rõ ràng, rồi thay ta đưa bạc cho Vân cô nương."

"Vâng."

Lâm Trác vẫn giữ gương mặt không chút gợn sóng, như thể không điều gì có thể làm hắn sinh ra biểu cảm.

Hắn lập tức xoay người vào trong gọi vài tiểu đồng ra khiêng ba sọt dược vào, động tác thuần thục không chút chậm trễ.Vân Dao Dao thấy bán được dược, trong lòng mừng rỡ, nét mặt rạng ngời.

Nàng quay lại cúi đầu thi lễ với Chu Tử Ngang:"Đa tạ Chu lão đã chiếu cố.

Nhân tiện, bọn ta có mang theo một ít rau củ nhà trồng, vốn định để tặng người nếm thử."

Chu lão nghe vậy thì cười ha hả, phất tay liên tục, vẻ mặt từ ái đầy vui vẻ:"Giữa ta với ngươi, không cần khách sáo đến thế!

Nhưng... mấy món kia, ta sẽ không từ chối đâu!"

Rồi như chợt nhớ điều gì, lão vỗ trán một cái, đoạn lên tiếng:"Chốc nữa các ngươi ở lại dùng bữa với nhà ta có được không?

Cũng sắp tới giờ đóng cửa rồi, lão phu muốn chuyện trò với tiểu nha đầu ngươi thêm a."

Vân Dao Dao thoáng do dự, liếc nhìn Trình Vãn Tịch một cái.

Thấy nàng không phản đối, lại nghĩ ở lại cũng chẳng phải chuyện gì bất tiện, nàng liền khẽ gật đầu:"Vậy thì...

được a.

Ta và Vãn Tịch sẽ ở lại chờ."

Chu lão nghe nàng đồng ý thì cao hứng như trẻ nhỏ, râu ria rung rinh theo nụ cười trên mặt:"Tốt!

Rất tốt!

Vậy các ngươi sang bên kia ngồi uống trà, chờ ta một lát."

Nói rồi, lão quay sang phân phó tiểu đồng:"Mang trà ngon ra mời khách quý cho ta!"

Tiểu đồng vâng dạ, chạy vụt đi.

Chu Tử Ngang thì lại thong thả quay về bàn chẩn trị, tiếp tục xem bệnh cho các bệnh nhân đang chờ, song khóe môi vẫn còn treo nụ cười tươi rói chưa tan.Khi hai nàng đang ngồi trong sảnh thưởng trà thì Lâm Trác từ trong bước ra, tay cầm hộp bạc, đi đến trước mặt, cúi người hành lễ rồi chậm rãi nói:"Vân cô nương, đây là bạc thu mua dược liệu hôm nay.

Tổng cộng có chín cân, quy ra là tám mươi sáu lượng bạc bốn trăm văn.

Mời hai vị đếm lại cho rõ."

Vân Dao Dao đưa tay tiếp nhận, đôi mày khẽ cong, gật đầu đáp:"Vất vả cho Lâm chưởng quầy quá, đa tạ ngươi a."

Lâm Trác mặt vẫn không đổi sắc, nhưng giọng nói ôn hòa:"Không có gì đâu, có được dược liệu thượng hạng như thế này vốn là chuyện tốt cho y quán chúng ta."

Một lát sau thì y quán Nhất Phương cũng đến giờ đóng cửa.

Chu Tử Ngang vui vẻ cất bút, dẫn theo Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch rời y quán, cùng trở về nhà mình.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 58 - Thuê mặt bằng


Nhà của Chu lão cách y quán không xa, chừng vài trăm bước chân là đến nơi.

Cổng nhà bằng gỗ được sơn đỏ.

Trên cổng treo một tấm biển gỗ mài nhẵn, khắc bốn chữ "Chu gia y phủ" bằng thể Hán chân lửa, nét chữ sắc như kiếm, mang theo khí thế của một thế gia y học.Bên trong sân nhà rộng rãi, rải đá xanh lát đường, hai bên trồng nhiều chậu cảnh quý, bên phải sân còn có giá tre đang phơi đầy các loại dược thảo, hương thuốc phảng phất trong không khí.Vừa bước chân vào cửa viện, thì một phu nhân trung niên diện mạo đoan trang, mày thanh mắt sáng từ trong bước ra, dáng vẻ hòa nhã.

Nhìn thấy ba người thì hơi sửng sốt:"Lão gia, ngươi về rồi a?

Hai vị này là..."

Chu Tử Ngang cười tươi, vội giới thiệu:"A phu nhân, đây chính là Vân nha đầu mà ta thường hay nhắc đến, còn người bên cạnh là phu quân của nàng."

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch liền bước lên trước, đồng thanh hành lễ:"Vãn bối là Vân Dao Dao."

"Vãn bối là Trình Vãn Tịch."

Tôn Như Lan nghe vậy thì ánh mắt càng thêm ôn nhu, nhìn hai nàng ngoan ngoãn lễ phép mà trong lòng yêu thích không thôi.

Bà tươi cười thân mật đưa tay kéo hai người vào cửa:"Ta là Tôn Như Lan, thê tử của lão Chu đây.

Hai đứa đừng đứng ngoài nữa, mau vào nhà ngồi đi, cứ coi như là nhà mình, đừng có khách sáo."

Hai nàng thấy nàng thân thiện như thế, khí chất lại hiền hòa, trong lòng cũng nhẹ nhõm, mỉm cười bước theo vào sảnh chính.Tôn phu nhân lại cười nói:"Được rồi, hai đứa cứ ở đây nói chuyện với lão gia nhà ta.

Để ta vào bếp chuẩn bị bữa tối."

Nói xong thì liền rảo bước rời đi.Trong sảnh chỉ còn lại ba người, lúc đầu còn khách khí vài câu, nhưng chẳng mấy chốc, Chu lão và Vân Dao Dao đã nhập đề, bắt đầu luận bàn về y thuật.

Giọng Chu lão sang sảng, Vân Dao Dao thì lễ phép mà không mất phần sắc bén, đôi bên qua lại chẳng khác nào sư đồ đang khảo luận.

Trình Vãn Tịch ngồi bên cạnh không xen lời mà chỉ lẳng lặng lắng nghe, nàng nhấm nháp từng miếng bánh ngọt, mặt đầy bình thản, nhưng ánh mắt thì luôn hướng về phía Vân Dao Dao, thỉnh thoảng còn khẽ cong môi.Đang lúc cao hứng, Vân Dao Dao như sực nhớ ra điều gì, liền nhìn về phía Chu Tử Ngang, nhẹ giọng hỏi:"Chu lão, người vốn là người bản huyện, lại quen thuộc nơi này nên ta có chuyện muốn thỉnh giáo."

Chu lão nâng chén trà, gật đầu:"Tiểu nha đầu, có gì cứ hỏi, lão phu nếu biết ắt sẽ nói với ngươi."

Vân Dao Dao chậm rãi đáp:"Thật ra... vãn bối dự định mở một y quán nhỏ, chẳng hay người có biết giá nhà ở huyện này hiện giờ thế nào không a?"

Chu Tử Ngang vừa nghe, mắt lập tức sáng lên:"Ồ?

Hôm trước ngươi có nói là đang tính toán, nay đã quyết định làm rồi sao?

Tốt, tốt lắm!"

Sau đó ông đan tay lại, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:"Nếu là mở y quán, lại định ở lại lâu dài, thì ta có một căn nhà ngay gần chợ, mặt tiền rộng rãi, phía sau có giếng nước.

Nhà trống đã lâu chưa có ai dùng, nếu ngươi ưng thì ta có thể bán lại với giá ba trăm lượng bạc."

Vân Dao Dao vừa nghe thì không khỏi thoáng ngẫm nghĩ.

Số tiền nàng hiện có chỉ hơn chín mươi lượng, thật sự là không đủ.

Tạm thời có lẽ vẫn nên nghĩ đến việc thuê nhà trước, đợi đến khi đủ vốn hẵng tính sau."

Vậy... căn nhà ấy, Chu lão có thể cho ta thuê được không a?"

Chu Tử Ngang nghe vậy thì vỗ đùi cười ha hả, râu ria cũng rung rinh theo:"Nếu là ngươi thuê thì sao lại không được chứ?

Căn nhà kia xưa nay vẫn để trống cũng không dùng vào việc gì.

Giá thuê thì mỗi tháng hai mươi lượng bạc, ngươi thấy thế nào?"

Vân Dao Dao vừa nghe, trong lòng liền thầm tính toán.

Mức giá ấy so với vị trí gần chợ, lại thêm diện tích rộng rãi, thật sự là rất phải chăng.

Nàng không do dự mà gật đầu ngay:"Được a, vậy thì ta thuê trước ba tháng.

Cũng cọc trước cho người một tháng, có được không a?"

Chu Tử Ngang nghe vậy liền muốn xua tay từ chối tiền cọc:"Cọc gì chứ?

Ngươi là người trong nhà, ta sao có thể nhận được!"

Vân Dao Dao thấy Chu lão kiên quyết, ban đầu còn muốn khăng khăng đưa, nhưng thuyết phục mãi không được nên nàng đành đồng ý, cúi đầu cảm tạ:"Vậy thì vãn bối xin đa tạ lòng tốt của Chu lão"Chu lão cười vui vẻ, xua tay ý bảo không cần khách sáo.Đúng lúc đó, Tôn Như Lan từ trong phòng ăn gọi với ra, giọng vang mà ấm áp:"Lão gia, A Tịch, Dao Dao, mau vào ăn cơm thôi a!"

Cả ba người đứng dậy cùng bước vào phòng ăn.

Trong phòng đã có sẵn ba người đang ngồi, thứ nhất là Tôn Như Lan, thứ hai là Chu Tử Hành – trưởng tử của Chu Tử Ngang, kế bên hắn là Chu Tử Khâm – con trai thứ của Chu Tử Ngang, bên cạnh Chu Tử Khâm là Chu Tử Nhạc, và cuối cùng là Chu Tuyết Nhi – con gái út của nhà họ Chu.Chu Tử Hành là một nam tử cao lớn, thân hình rắn rỏi, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt thẳng thắn.

Hắn đã sớm nghe phụ thân kể nhiều về vị "thần y tuổi trẻ", lần trước hắn không có mặt ở y quán nên hiện tại trong lòng có chút hiếu kỳ.

Vừa thấy hai người vào cửa, hắn đã lập tức cất lời:"Vị này là Vân cô nương mà phụ thân hay nhắc tới đó sao?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 59 - Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?


"Vị này là Vân cô nương mà phụ thân hay nhắc tới đó sao?"

Phía bên kia, Chu Tuyết Nhi – tiểu cô nương mặc y phục hồng nhạt, mắt long lanh như hạt châu – cũng tò mò mà nhìn về phía hai nàng, ánh mắt lóe sáng như sao, đầy vẻ tò mò.Vân Dao Dao nghe hỏi, liền mỉm cười bước lên nửa bước, nhẹ giọng đáp:"Chính là ta a."

Chu Tử Hành nghe vậy thì khẽ "ồ" lên một tiếng:"Không ngờ Vân cô nương tuổi còn trẻ như thế.

Nghe nói y thuật của cô nương còn cao minh hơn cả phụ thân ta, quả thực khiến người ta khâm phục."

Vân Dao Dao khiêm tốn đáp:"Không dám, không dám.

Ta tuổi trẻ học nông, chỉ nhờ may mắn học được chút da lông mà thôi, vẫn còn phải học hỏi nhiều từ Chu chưởng y nữa."

Chu Tử Ngang ở bên cạnh nghe vậy, lại càng thêm hài lòng, bật cười khoái trá:"Tiểu nha đầu này đúng là hậu sinh khả uý, không chỉ y thuật cao mà còn khiêm tốn, đáng quý vô cùng!"

Chu Tuyết Nhi không nói gì, chỉ ngồi yên nơi góc bàn, mắt tròn xoe như hồ thu, lặng lẽ quan sát Vân Dao Dao, ánh mắt không giấu nổi tia ngưỡng mộ và thích thú."

Thôi thôi, nói nhiều lại để thức ăn nguội mất," Tôn Như Lan vừa cười vừa lên tiếng, giọng điệu hòa nhã lại thân thiết, "Dao Dao, A Tịch, hai đứa cứ tự nhiên dùng bữa, đừng câu nệ gì cả."

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch thấy gia chủ nhiệt tình như vậy thì cũng không khách khí nữa, liền ngồi xuống nhập tiệc.Trên bàn bày biện một mâm cơm phong phú, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp gian nhà, nào là cá chép hấp gừng hành, thịt bò xào hoa hồi và gừng, cải thìa xào dầu mè, canh củ cải nấu sườn, còn có bánh hạt sen hấp lá dong nữa.Trước khi động đũa, hai nàng theo thói quen vẫn chắp tay trước ngực, nhẹ cúi đầu cảm tạ.Cả nhà Chu lão thoáng kinh ngạc khi trông thấy động tác ấy, nhưng không ai hỏi gì, chỉ âm thầm đoán rằng đó có lẽ là ám hiệu riêng của phu thê hai nàng, nên ai nấy cũng chỉ nhìn nhau cười cười rồi tiếp tục dùng bữa.Vân Dao Dao gắp thử một miếng cá chép hấp gừng, vừa đưa vào miệng liền cảm nhận được hương vị tươi ngon lan tỏa, thịt cá mềm thơm, không hề tanh, gừng hành hòa quyện làm bật lên vị ngọt của cá.

Nàng gắp thêm một miếng rồi cẩn thận gỡ xương ra, sau đó cho vào chén Trình Vãn Tịch.

Nàng thuận miệng hỏi:"Tô phu nhân, món cá này là người làm sao?

Thật sự rất ngon a!

Lần đầu tiên ta được ăn món cá mà có vị ngon đến vậy đó!"

Tô Như Lan nghe vậy, tay cầm đũa khựng lại giữa không trung, ánh mắt thoáng dao động, liếc nhìn sang Chu Tử Khâm.Chu Tử Khâm đang cúi đầu ăn, lúc này cũng khẽ giật mình, ngẩng lên đối diện với ánh mắt của Vân Dao Dao.

Trong mắt Chu Tử Khâm dâng lên niềm vui khó giấu, nhưng xen lẫn cả một tầng phức tạp khó nói thành lời.Chu Tử Ngang nhìn thấy phản ứng của phu nhân và nhi tử, lập tức hiểu ra liền tức giận đập mạnh đũa xuống bàn:"Ngươi...!

Đồ nghịch tử!

Y thuật thì không lo học, suốt ngày cứ lén la lén lút chạy xuống bếp như nữ nhi, còn ra thể thống gì nữa!

Ngươi muốn chọc ta tức chết sao?"

Tôn Như Lan vội vã kéo tay trượng phu, nhẹ giọng can ngăn:"Có gì thì chờ bữa cơm xong hẵng nói, ngươi làm vậy chẳng phải mất mặt cả nhà sao?"

Chu lão bị phu nhân nhắc, lúc này mới chợt nhớ trong nhà còn có khách.

Lão ho khẽ một tiếng, quay sang Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao, lộ vẻ ngượng ngùng:"Ha ha... khiến hai đứa chê cười rồi.

Đều là chuyện trong nhà thôi, các ngươi cứ mặc kệ, cứ ăn uống tự nhiên."

Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch thấy vậy thì thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không ai nói thêm điều gì.

Dù sao cũng là chuyện trong nhà người ta, nhiều lời nếu nói ra lại hóa không phải.Vân Dao Dao khẽ liếc nhìn qua Chu Tử Khâm – nam tử vóc người gầy gầy, dung mạo trắng trẻo thư sinh – trong đáy mắt lặng lẽ hiện lên một tia suy tư.Sau khi dùng xong bữa cơm thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Hai người liền đứng dậy cáo từ chuẩn bị hồi thôn.Vì trong nhà đột ngột có khách đến thăm, Chu Tử Ngang không tiện rời đi, bèn sai hai nhi tử đưa khách ra tận cổng.

Khi đi đến gần cửa, Vân Dao Dao như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu gọi khẽ:"Tử Khâm ca, ta... có thể nói chuyện riêng với ngươi một lát được không?"

Trình Vãn Tịch đứng bên nghe vậy thì thoáng khựng lại, ánh mắt hơi chớp động, tay cũng bất giác khẽ nắm lấy vạt áo, lòng dâng lên chút cảm giác khó nói thành lời.
 
Back
Top Bottom