Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]

(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 32: Truyền thuyết


- Cái gì???

Cậu nghĩ ra cách rồi!!!

Thánh dữ!!!- Toàn bộ kết cấu của tòa nhà đấy phải không?

- Sakura hỏi.- Hả?

À ừ.

Toàn bộ đấy.- Có thấy gì bất thường không?- Hơ...

Chắc là...

A!

Có đấy!

Tớ nghe những người hay đi làm nhiệm vụ nói rằng bọn bảo vệ không hề biết mật mã cửa chính nhưng chúng lại có thể mở được ra.

Kì lạ nhỉ!- Hm...

Không biết mã mà mở được cửa.

Nhập sai là chuông báo kêu inh ỏi.

Chẳng lẽ...- Cậu nghĩ ra gì à?

- Alice hỏi.- ...Tôi chưa chắc chắn được.

Đó mới là giả thuyết thôi.

Phải chờ tới lúc kiểm nghiệm mới được.

Mà ở đây có người nào có siêu năng lực "thần giao cách cảm" không?- Có đó!

Thỉnh thoảng mấy gã bảo vệ lại chuyển cậu ấy sang đây trong lúc sửa phòng.

Cậu ấy ở chung với một người luôn đập phá...

- Alice cười trừ.- Vậy khi cậu ta đến, cậu hãy bảo tên đó nói với những ngúời còn lại rằng: 1 tháng sau ta sẽ đi khỏi đây.- 1 tháng sao?

Lâu thế!- Chịu.

Fire - người có khả năng tiên đoán - bảo tôi thế.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ nói chuyện gì sẽ xảy ra cả.

Mọi lời tiên tri của Fire luôn là những điều tốt nhất cho tôi.- Vậy nghe theo thử xem sao.

Ta cũng chỉ cần chịu 1 tháng thôi mà...Thế nhưng, họ lại không biết rằng, khoảng thời gian 1 tháng này có lẽ là khoảng thời gian đau đớn nhất mà hai cô bé trải qua.-----------------------------Trong khoảng thời gian ấy, không biết Sakura đã bao lần bị sức mạnh Bóng tối khống chế bởi tên áo đen (từ giờ sẽ gọi là "hắn").

Khi tỉnh dậy cô chỉ thấy gương mặt thất thần của Alice và toàn bộ cơ thể mình đều dính máu.

Nhưng có vẻ hình ảnh này là một hình ảnh đã quá đỗi quen thuộc với những đứa trẻ ở đây nên cô bé cũng không có phản ứng gì cả.------------------------Một hôm nọ, phòng 101 - phòng của Alice và Sakura "vinh dự" được chọn để làm thí nghiệm cho bọn chúng.

Thí nghiệm có tên: "Cấy gen động vật vào gen của người".

Chúng đã chọn gen của loài mèo và loài thỏ để đề phòng việc bản năng trong chúng nổi loạn thì vẫn có thể khống chế được.

Trong khoảng thời gian kinh hoàng ấy, hai cô bé 9 tuổi đã phải chịu đựng hàng trăm mũi tiêm, hàng chục lần thử sốc điện, và hàng nghìn các ca thử nghiệm kinh khủng, thậm chí có những lần cơ thể dị ứng một cách đáng sợ.

Mỗi khi nhớ lại, Sakura không hiểu sao mình lại có thể sống sót đến tận bây giờ.----------------------------Vào một đêm nọ, trong phòng hồi sức.- Sakura.

Tớ thấy sức mạnh bóng tối của cậu rất giống truyền thuyết "Nữ thần hắc ám" - Alice- Hả?

Nó như thế nào?- Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một cô bé sinh ra đã bị nguyền rủa bởi một phù thủy.

Gia đình cô vì sợ lớn lên xảy ra chuyện gì nên đã ruồng bỏ cô, để lại cô trước cổng cô nhi viện.

Một góa phụ nọ thấy vậy liền lén lút đem đứa bé về nuôi dưỡng.

Cô ấy yêu thương nó như con đẻ.

Nhưng càng lớn, đứa bé ấy càng nhận ra có gì đó đang diễn ra trong cơ thể mình.

Nó cố hỏi mẹ mà không được.

Cuối cùng, người góa phụ đó đành nói toàn bộ sự thật.

Cô bé nghe xong, liền chạy một mạch về ngôi nhà nơi gia đình năm xưa đã bỏ rơi mình.

Đập cửa ruỳnh ruỳnh, kêu lớn...-------------------------------- Mở cửa!!!

Mở cửa mau!!!!Cô bé có mái tóc vàng nhạt cố gắng đập những nắm đấm yếu ớt vào chiếc cổng sắt, miệng không ngừng gào lên.- Đứa nào mổi sáng sớm mà đã làm phiền nhà người ta thế hả???

- Một tiếng quát vọng ra.

Từ trong nhà, một người phụ nữ trông đã luống tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp bước ra.

Trên người choàng chiếc áo choàng ngủ, tay cầm chùm chìa khóa, có lẽ là khóa cổng, đi ra.

Đằng sau, một người đàn ông béo ú đi theo sau, khuôn mặt thẫn thờ, đi thì xiêu vẹo.

Chắc đang ngủ bị đánh thức giữa chừng nên tới giờ chưa tỉnh táo lắm.

Hai người sau khi nhìn thấy cô bé liền quát to:- Con nhỏ kia!!

Tự dưng mày làm loạn ở đây làm gì???

Nếu mày là con tao chắc tao đã đánh cho sưng mông lên rồi!!!Cô bé giật mình, cảm thấy hoảng sợ, nhưng chợt nhớ ra mục đích mình tới đây, nó liền bình tĩnh lại và nói:- Hai người chờ chút đã.

Cho con hỏi 1 câu thôi.

- Hừ!

Sáng bảnh mắt ra tới phá nhà người ta chỉ để làm thế thôi à?

Thôi được.

Nói gì nói mau.- Có... hức... có... thật hồi xưa... ba mẹ vứt con đi... không?

- Cô bé mếu máo, cổ họng nấc lên từng hồi.- Hả???

Mày...mày là cái của nợ bị nguyền rủa hồi xưa ư?

- Bà vợ ngạc nhiên.- Cút đi!

Cái thứ như mày không đáng làm con tao.

Tụi tao còn không ngờ mày vẫn còn sống đến tận ngày hôm nay!

Là ai nuôi mày?

Hả?

- Ông chồng cũng tiếp lời.- Con...con...*chạy*- Này!

Đứng lại! (Câu nói vô dụng nhất hệ mặt trời-.-)- Không phải lo.

Anh sẽ sai người đi xử lí.

Vào nhà đi - Người chồng lấy chiếc điện thoại ra, gọi cho ai đó rồi tắt máy,cùng vợ vào nhà tiếp tục hưởng thụ.-------------------------- Mẹ!!!

Mẹ ơi!!!

Cô bé chạy hồng hộc về nhà, bàn chân do chạy nhiều mà tới nỗi bật cả máu.

Và cảnh tượng cô thấy đầu tiên khi vào nhà là.............Mẹ cô đang nằm trên một vũng máu, khuôn mặt bị rạch sâu tới nỗi hai cầu mắt lòi ra như muốn rơi, những ngón tay bị chặt ra thành mảnh nhỏ nằm la liệt trên sàn nhà.

Bên cạnh là các mảng thịt tươi roi rói còn dính be bét máu nằm lẫn với đống thịt lợn mẹ cô đang sơ chế dở khi trước.

Căn phòng thì bừa bộn.

Máu dính tung tóe khắp nơi, cả trên những bức tranh loằng ngoằng mà hồi trước cô vẽ treo trên tường, hòa cùng với dòng nước máy đang trào ra từ bồn rửa trên bếp chảy len vào kẽ chân cô.Nhỏ im thin thít không nói nên lời, bước qua cái xác thản nhiên như không, khóa vòi nước lại rồi đi ra ngoài, thậm chí còn khóa cửa ngoài lại...Trên con đường đất lầy lội sau trận mưa, còn in những dấu chân nho nhỏ dính thứ gì đó màu đỏ hướng thẳng tới con sông...Sáng hôm sau, trên các trang nhất của các tờ báo, nổi bật lên dòng tít "Gia đình nhà tài phiệt bị thảm sát một cách dã man, dấu vết sợi dây màu đen kì lạ", bên dưới còn có dòng chữ nhỏ " Bí ẩn đứa con gái mất tích năm xưa đã có lời giải đáp-vị góa phụ đáng thương ".....Vào ngày hôm ấy, một vị thần đã sinh ra.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 34: Nối tiếp câu chuyện


- Ư...

Mình còn sống sao?

Cô bé có mái tóc vàng nhạt mơ màng nói, dụi dụi giọt nước còn đọng khóe mắt.

Xoay đầu định hình xung quanh rồi mắt chữ O mồm chữ A nhìn một tên tóc xanh đậm đang nhìn chằm chằm mình.- ....- À nhon xê ô - Tên đó nói (Au:vvv)- ....- ???- Kya!!!!!!!!!!Nhỏ tung một cước đá bay hắn ra xa.

Tên đó đập thẳng đầu vào tường, khiến bức tường gỗ rung lên.

Chiếc kệ đóng trên đấy long ốc vít ra, và đồ đạc bắt đầu rơi xuống.Một quả bóng rổ.- Ui da!Một bức tượng Phật cỡ trung.- Ái!Một lọ hoa nhưng không có hoa.- Oái!Ba cuốn sách có tựa đề "Chiến tranh và hòa bình" (Ai biết mấy quyển này thì chắc biết nó dày thế nào rồi nhỉ:))- Á!

Ối!- ....Tên này nhọ ghê!- Yato-san!

Chuyện gì thế?Bỗng nhiên, một cô bé có mái tóc đen cắt mượt được cắt ngắn và mặc bộ đồ màu trắng đột ngột mở cửa ra, khiến cho nó đập thẳng vào mặt tên được gọi là "Yato" kia.Rầm!!!!- ....Và hắn bất tỉnh nhân sự tại chỗ.Nhỏ cạn lời...- Ủa?

Ủa?

Sao anh ấy lại nằm đây?

Mấy cục u đó là sao?- .....Đừng nhìn tôi với ánh mắt căm thù như thế - Nhỏ nói.-------------------------------Yato's POV:Hm....

Sau khi tôi tỉnh lại thì...

Nói sao nhỉ...

Nhỏ tóc vàng đó đã bị sự đẹp trai của tui hạ gục và....

Ặc ặc....

Xin lỗi au!!!!

Xin lỗi!!!!

Ta sẽ không xuyên tạc truyện nữa!!!

Mặc dù đây chỉ là để kéo dài cho đủ số từ...

Aaaa!!!

Yato ta sẽ không bép xép gì nữa!!!!

Aaaaa!!!!..........................Khụ...

Thực ra sau khi tỉnh lại, Yato ta đã kể hết tất cả những gì mình thấy cho nhỏ đó nghe.

Từ việc hồi xưa khi sinh ra nhỏ được ban phước bởi một vị thần, chứ không phải nguyền rủa.

Sau đó gia đình nhỏ bị Ayakashi ám và rồi cả việc mẹ nhỏ bị giết cũng do Ayakashi. (Chi tiết xin xem phim Noragami:))Đến hôm qua, ta và Hiki - shinki* của ta thấy nhỏ đó bỗng dưng lơ lửng giữa sông và phát sáng, trên người mọc ra các xúc tu màu đen, mờ mờ ảo ảo như bóng tối.

Tôi chợt nhận ra, mấy cái đó giống hệt xúc tu của "Nữ thần hắc ám" vừa bị Thiên giới tử hình khi trước vì tội thảm sát.Chẳng lẽ sức mạnh ấy đã chuyển giao sang nhỏ này, chẳng lẽ vị thần hồi trước ban phước cho nó là thần Hắc ám ư?Bà ta trước khi tử hình còn nói với mình là "chăm sóc tốt cho người tiếp theo", là sao chứ?Thôi kệ đi, dù sao mình cũng mang ơn bả, nếu sức mạnh của thần được chuyển giao cho người khác thì nó sẽ là vị thần tiếp theo.

Nó sẽ tiếp tục nhiệm vụ của vị thần tiền nhiệm khi trước với cái tên mới:Thiên thần chết chóc.Vậy mà sau khi nghe xong, mina biết nhỏ nói gì không?Là..."

Mẹ anh quên không bỏ muối vào canh à"*poker face*Đoàng!!!

Sét đánh ngang tai!!!Hự!!!

Đả kích lớn quá!!!

Nó chê chuyện của mình nhạt ư?"

Anh vừa hút cỏ à?"

Đoàng!!!

Đả kích liên hoàn!!!Đơ-ing....Ha...

Coi bộ khó khăn lắm đây...

Khi ấy tôi đã nghĩ như thế.--------------------------Au's POVVà thế là Thần tai họa Yato trong một đêm bỗng dưng trở thành bảo mẫu của một con nhóc 9 tuổi.Ban đầu nhỏ còn tưởng gã này chơi thuốc nhiều quá nên định dụ dỗ cơ:vvvMà cũng đúng thôi.

Mở mắt ra thấy một thanh niên tự nhiên chào mình bằng tiếng Hàn quốc mặc dù đang ở Nhật Bản.

Thử hỏi có đáng tin không-.-Nhưng sau khi nghe tên đó nói cũng có lí.

Với lại mấy cái xúc tu bóng đêm vẫn còn nguyên sau lưng, tang chứng vật chứng rõ rành rành.Và thế là cô bé tóc vàng nhạt ấy sẽ tiếp tục công việc của vị thần hắc ám khi trước...----------------------------Mấy năm sau, với cái tên Cặp thần tai ương, hai người đó đã gieo rắc biết bao xui xẻo lên hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn người.

Cô bé khi ấy đã nổi tiến khắp trên Thiên giới với biệt danh "Cái chết đen".

Chính vì điều đó, chúng quyết định một lần nữa sẽ tử hình. (Au: Phán quyết gì lắm thế=.=)Nhưng con bé này không thể hồi sinh như các vị thần khác được.Vì thế, đây có lẽ là lần cuối Yato được gặp lại nhỏ đó...---------------------------- Ngươi có trăn trối gì không, Thiên thần chết chóc?- .....- Vậy là không hử?

Càng tốt!

May là ngươi không có Shinki nào.

Nếu không nó sẽ chết cùng ngươi mất.

Yato-san.

Ngươi có muốn nói gì với cô ta không?- Có.- Vậy hãy mau lên!

Ngươi có 5 phút.Yato bước lên, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

Hỏi:- Nhóc quyết định cam chịu như vậy sao?- ....Thì sao chứ?

Rồi sẽ lại có người nhận sức mạnh này mà.- Không hối tiếc gì sao?- Có gì mà phải hối tiếc.

Tôi làm gì còn gì nữa.- Vậy... có bao giờ nhóc căm hận vị thần kia đã ban cho nhóc cái sức mạnh giết chóc này chưa?- ....Chưa bao giờ.

Đó cũng không phải lỗi tại bà ta.

Chỉ là số phận đưa đẩy thôi.- Thế...

Cuối cùng nhóc có thể cho ta biết tên nhóc không?

- Yato từ từ lùi lại, chuẩn bị cho mọi người hành quyết.- Ha...

Anh biết rồi mà...

- Vòng tròn màu hồng xung quanh nhỏ bắt đầu sáng lên - ...Tôi không ngờ đến phút cuối anh mới hỏi tên tôi - Toàn bộ ánh sáng dồn tụ lại vào tâm, bắt đầu quá trình bắn - ...Tôi là... thiên thần chết chóc...Một tia sáng chiếu thẳng vào nhỏ, như một hồi chuông kết thúc cho một cuộc đời đầy đau thương và tội lỗi, là bản lề khép mở cho sự sống và cái chết, là mở đầu cho sự tái sinh, cho một tương lai mới.

À.

Mọi người có biết một câu nói cuối cùng cô bé nói với Yato không?"

Nhớ lấy cái tên Hiyori nhé...

Yato-san...."==================*shinki: hay còn gọi là thần khí, là một vũ khí chiếm hữu bởi các vị thần.

Họ là những con người từng bị chết vì một lí do trái vổi ý muốn của họ (ví dụ như bị giết, chết vì bệnh tật...

Nói chung là không thông qua tự sát).

Mỗi shinki có thể thay đổi hình dạng thành một vũ khí duy nhất khi các vị thần của họ gọi tên shinki.

Thông thường, mỗi vị thần có một sơ đồ đặt tên để làm minh chứng rằng họ muốn một loại thần khí nhất định, và cũng là sự khẳng định cho mối liên kết gia đình (ví dụ cuối tên mỗi thần khí đều có âm "ha").Một hình dạng nhất định của shinki sẽ thay đổi sau khi họ liều mạng đánh đổi cái tên của mình để bảo vệ cho chủ nhân, trở thành một hình dạng tốt hơn, gọi là thần phúc khí.================Hazaa...

Cảm thấy dạo này nhìu nhân vật lạc trôi vô truyện của au quá~Thôi kệ đi:)) À, chưa hết đâu, về sau còn nhân vật nữa cơ.

Cứ chờ nhoa~Tranh au vẽ nè, mina xem rồi nhận xét nha.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 35: Tiếp diễn


Nếu như theo đúng câu chuyện Alice kể thì...

Sức mạnh của mình có nguồn gốc từ nó.- Sakura...Sức mạnh đó chắc đã truyền qua mẹ của mình, và sau đó tới lượt mình.

Nếu thế thật thì mình phải là một vị thần, nhưng thần gì mới được chứ?- Ê...Nếu thế thật thì tại sao họ lại chết như vậy.

Và tất thảy những ai liên quan đa số đều gặp bất hạnh, như mình.

Chẳng lẽ...Đó là một lời nguyền...- SAKURA!!!!- Oái!

Hả?

Gì thế?

Alice?

Giật cả mình!- Đang nghĩ gì đó?

Gọi mãi không trả lời.- Không có gì...

Mà kêu người ta làm chi?- Hỏi chút thôi.

Sakura nè!

Tại sao cậu lại muốn thoát khỏi đây?

- Alice nói.- Hả??

Hỏi gì ngốc vậy?

Cậu nghĩ có ai muốn ở cái nơi toàn bị tra tấn như này không?

- Sakura cau mày.- Hm...

Cũng đúng.

Nhưng sau khi ra khỏi đây cậu sẽ đi đâu?

- Alice lại hỏi tiếp.- Đi đâu ư...

Có lẽ... tôi sẽ đi tìm gia đình của mình...- Thật ư?

Gia đình của cậu như thế nào vậy Sakura-chan?

- Alice hào hứng.- Như thế nào à.

Hm...

Tớ có một người anh trai đã thất lạc từ nhỏ, một thì đang ở cùng thầy giáo tuy nguy hiểm nhưng luôn luôn bảo vệ tớ.

Một cậu bạn mặc dù phiền phức nhưng chỉ muốn những điều tốt đẹp xảy ra với tớ.

Và một người... vừa là ân nhân, vừa là người mà tớ luôn muốn ở bên cạnh.

Khi anh ấy vui, tớ cũng thấy vui, khi anh ấy buồn, tớ cũng thấy buồn.

Tớ cảm thấy... mọi nụ cười của anh ấy đều dành cho mình, và tớ... rất muốn anh ấy được hạnh phúc.

Mặc dù không hiểu nhưng...

Alice-chan.

Có phải tớ yêu rồi không?

Sakura ngẩng mặt, khóe môi dần dần nhếch lên tạo thành một nụ cười mà cô cho là đẹp nhất, nụ cười cô đã không thể hiện suốt mấy năm nay giờ đây lại được mở khóa cùng với những kí ức hạnh phúc cùng mọi người.Alice ngạc nhiên, nhưng cũng nở một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu.

Anh chàng kia... có lẽ là động lực để Sakura tiếp tục sống.

Vì thế cô mới có một nghị lực kiên cường và bất khuất đến vậy (Au: Viết đến đây không hiểu sao lại nghĩ đến lịch sử Việt Nam-.-)-----------------------------Một thời gian sau, thời điểm diễn ra cuộc trốn chạy có quy mô lớn nhất đã diễn ra.

Alive hóa giải phong ấn.

Sakura đi đầu nhóm mở đường, còn lại sau khi giải quyết xong lũ bảo vệ bất tài cũng đi theo một con đường tắt, hòa vào với nhóm của cô.Họ lần lượt vượt qua các cạm bẫy nhờ trí tụê sáng suốt và tài nhìn người của Sakura.

Nhưng điều kì lạ là trên đường đi không hẻ có một ai ra cản trở nhóm cả.

Nhưng Fire đã bảo là cứ đi đi nên... có lẽ không sao đâu---------tua nhanh nha-----------Sau bao nhiêu sóng gió thì cuối cùng họ cũng đến được cửa ra.

Sakura nhanh chóng mở khóa dễ dàng nhờ gợi ý của Alice.Bấm nút là báo động kêu inh ỏi.Không biết mật mã vẫn mở được.Ắt hẳn là ổ khóa dùng chìa.Quả đúng như vậy.

Cạy lớp ngụy trang khóa mã số bên ngoài ra là bên trong đầy rẫy bộ phận cảm biến, chạm nhẹ chút thôi là chúng sẽ kích hoạt nguồn điện tới phòng trung tâm chỉ huy và báo động.Nhưng chìa khóa thì ngược lại.

Có một cái khe ở chính giữa số 1.

Do ánh sáng le lói cộng thêm màu mực đen của số đã chặn mất thị giác mọi người.----------------------------Giây phút ổ khóa kêu "cạch", cánh cửa mở ra he hé.

Mọi người đã ùa hết ra ngoài.

Chỉ còn Sakura và Alice đứng lại.Đồng thời, âm thanh đáng sợ ấy một lần nữa lại ám ảnh Sakura...Tiếng súng...-----------------------------Đoàng đoàng đoàng!!!-----------------------------Khi hai người chạy ra, chỉ còn mỗi hàng chục cái xác người nằm ngổn ngang trên mặt đất, từng khuôn mặt quen thuộc nằm cứng đờ trên nền đất lạnh lẽo.

Bộ quần áo màu trắng cũng được nhuộm đỏ bởi máu tươi, bắn tung tóe sang những bông hoa cúc trắng bên cạnh.

Tất cả tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.- Hừ!

Một lũ ngốc!

Bộ nghĩ thoát khỏi đây dễ dàng thế sao?- Ngươi là... tên áo đen!

- Sakura nói bằng một giọng căm hận.- Ha...

Con nhỏ Fire đó hình như không nói cho nhóc về chuyện này nhỉ?

Lẽ ra phải có cách để chúng đề phòng chứ.- Sao...

Ngươi biết về Fire?

- Sakura ngạc nhiên.- Ta biết tất cả mọi thứ về ngươi - Hắn trả lời.- Hả...

Giọng nói này...

Ư....Sakura ôm đầu, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ khó chịu, ngã dần cơ thể xuống đất."

Giọng nói này...quen quá!

Là của ai vậy?

Hình như... một người rất gần gũi với mình..."

- Nè nè!

Cậu có sao không?

Ông làm gì thế hả?- ...Lần này ta sẽ tha cho ngươi sống, Alice.

Nếu không nhờ là người thân thiết với Sakura thì ta đã cho ngươi chầu trời từ lâu rồi.

Vậy nhé!

Tạm biệt!

À, cơ sở này ta đã gài bom, sẽ phát nổ trong 5 phút nữa - Hắn nói rồi lùi dần về sau, mất hút trong màn đêm tĩnh mịch.------------------------------"Fire!!!Tại sao cô không cản bọn họ chạy ra để tất cả chết hết???"

"Sakura-sama.

Ngài đừng nói như vậy.

Nhiệm vụ của tôi chỉ là đãm bảo những gì tốt nhất cho cô.

Còn mọi người?

Tôi không quan tâm""Mặc dù vậy nhưng có vẻ hơi tàn nhẫn đó Fire!"

"Hô!

Không ngờ Dark cũng có thể nói mấy lời đó đấy""Thôi đi Ice.

Được rồi, theo như ý muốn của Sakura-sama.

Tôi sẽ cố gắng để những người xung quanh cô chủ được an toàn.

Nhưng tôi sẽ không đảm bảo về lời nguyền đâu."

"Lời nguyền?

Có phải...

Khoan!

Đừng đi!

Dừng..."

--------------------------------BÙM!!!!- Tòa nhà nổ rồi, đúng như lời tên áo đen bảo.Alice vừa nói vừa cõng Sakura trên lưng đi.

Cô nhóc này có vẻ mệt khi cố gắng chạy đủ xa để vụ nổ không ảnh hưởng nặng tới bản thân.

Nhất là khi còn vác thêm tảng thịt nào đó...-.-- Alice.

Không cần phải cố.

Thả tôi xuống - Sakura sau khi bị phá đám bởi âm thanh động trời đó bực dọc nói.- Không.

Cậu dùng nhiều sức mạnh rồi.

Cứ nghỉ thêm chút nữa đi, tớ...

- Alice ngừng nói ngay lập tức khi nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của Sakura như muốn nói "không thả thì tôi đóng băng cô".

Nhỏ nhẹ nhàng đặt xuống.

Cô đi trông có vẻ hơi khó khăn chút, và...- Hắt xì!!- !!??!!------------------------Sakura's POV:Ukm...

Sau khi hắt hơi một cái, thì...

Tôi nhận ra tự dưng xung quanh mọi thứ trở nên khổng lồ, và cả Alice nữa.

Sao bỗng nhiên trợn tròn mắt ra nhìn mình thế kia?Khoan!

Vì sao trên người mình toàn lông động vật vậy?

Tay...tay mình sao giống tay mèo thế này?

Cả cái gì hình tam giác trên đầu đây?- Sakura...

Cậu thành mèo rồi!- ....- ???- ...Tai tôi bị lãng.

Nói lại đi.- ...=.=.

Tớ nói là cậu thành mèo rồi!!!- ....................Nà ní0.0!!!
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 36: Nhật kí của Alice


Alice's POVNhật kí thân mến, mình là Alice đây;)) Hôm nay là ngày đầu tiên mình viết nhật kí.

Mà do mình vốn lười nên sẽ chỉ tóm tắt các sự kiện chính nha>~ bị phát hiện.Nhưng họ rất tốt bụng, còn nhận nuôi tụi mình.

Sakura ban đầu không chịu.

Nhưng sau khi được ăn thử bánh rán lần đầu tiên do chị Petra làm, cậu ấy lật mặt nhanh hơn lật bánh, đòi ở lại.

Còn ao ước trở thành đầu bếp nữa (Thật là dễ dụ)Nhưng nhờ vậy mà tôi mới biết cho dù mặt lạnh và vô tâm tới đâu thì Sakura cũng vẫn chỉ là một cô bé 10 tuổi...Người đề ra ý kiến cho chúng tôi ở lại đó là chị Petra.

Còn một tên lùn thì không hưởng ứng lắm.

Tên...

Levi thì phải.Ngày 1/7/20xxChị Hanji tiến hành thí nghiệm trên người Sakura để cậu ấy trở lại thành người.Kết quả: Phòng thí nghiệm nổ tung-.- Nhưng ít ra Sakura đã quay lại làm người.Chú thích: ...bị bắt dọn dẹp tới nửa đêm.Ngày 1/8/20xxVô tình để mọi người biết toàn bộ sự thật về chúng tôi.Ngày 5/8/20xxSakura quyết định ra đi để đảm bảo an toàn cho tất cả.

Và chưa kịp đi giày đã bị Levi lôi cổ trở lại:vvvNgày 20/8/20xxTên áo đen gửi thư đe dọa.

Mọi người quyết định sẽ giúp Sakura trả thù hắn.Riêng Levi chỉ bảo: "Muốn làm gì thì làm"Ngày 7/9/20xxHanji công bố phát minh mới: bộ cơ động 3D.

Bắt đầu luyện tập.Ngày 28/9/20xxTất cả tiến công.

Lần theo chiếc máy phát tín hiệu lần trước đụng độ, Sakura đã kịp gắn lên người hắn.

Nhưng đó chỉ là bẫyKết quả: Chỉ còn Levi, Hanji, tôi và Sakura sống sót.Sakura khóc rất nhiều.

Levi nói rằng anh ta có khóc đâu, sao cậu ấy khóc nhiều thế.

Sakura trả lời: "Vì anh không thể khóc nên em khóc cho cả phần của anh mà."

Levi im lặng.Hôm nay là sinh nhật Sakura.

Một lần nữa, trời nổi bão.Ngày 8/10/20xxTổ chức đám tang cho 4 người.

Tôi và Sakura dọn dẹp nốt di vật của họ.Và chúng tôi tìm thấy quyển nhật kí của chị Petra.Bọn tôi mở ra, và lần này, tôi khóc.Trong đó chị Petra đã ghi rất chi tiết những ngày tháng ở cùng đồng đội, đặc biệt là những phần chị ấy nói tới Levi.Ở giữa cuốn nhật kí có kẹp một bức thư gửi cho chúng tôi.

Nó chỉ ghi vỏn vẹn một dòng:"Nếu như có một ngày chị không còn ở đây, hai em nhớ dọn dẹp nhà thay chị nhé.

Anh Levi không thích bụi bẩn đâu."

Chị ấy đã đoán được sức mạnh của đối thủ ta đang đối mặt...Ngày 27/9/20xy (1 năm sau)Chuyển nhà tới Osaka.

Sống trong một căn nhà nhỏ.

Điều đặc biệt là ngay từ giây phút đầu tiên đến đây bên nhà hàng xóm đã xảy ra án mạng-.- (Ok I'm fine)Thật là xui xẻo...Theo như cảnh sát điều tra thì hung thủ là một sát thủ nổi tiếng có tên Thần chết.Vừa nghe tới đấy, sắc mặt Sakura bỗng thay đổi.-------------------Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng lục đục ngoài hành lang.

Khi mở cửa ra thì thấy ai đó đang trèo qua cửa sổ.

Tôi lén lút theo dõi.Người đó đi trên mái nhà, trèo qua vài cái cây rồi dừng lại tại căn nhà xảy ra án mạng.

Lần này, ánh trăng le lói chiếu xuyên qua đám mây, để lộ khuôn mặt hồng hào với mái tóc trắng bạc đặc trưng, đôi mắt lạnh lùng màu tím và dáng người loli của một cô bé 12 tuổi.Mọi người đoán ra rồi phải không.

Đó chính là Sakura.

Nhưng hình như sau cánh cửa kia còn một người nữa.Âm thanh kẽo kẹt vang lên.

Một thanh niên vô cùng soái ca bước ra.

Oa~ Mỹ nam>^< Đúng chuẩn đẹp trai.

Tóc đen, mắt đen, đúng tiêu chuẩn của mình a (Chú ý: Ngoại trừ Yukito)Tiếng chuông 12 giờ đêm ngân vang...Ngày 28/9/20xyBây giờ là 12h01'Và hôm nay là sinh nhật Sakura.------------------------------Người qua đường's POV:- Shinigami-sensei.

Đã lâu không gặp - Sakura nói.- Chào buổi tối.

Hình như bây giờ em càng lạnh lùng hơn rồi ha!

Sakura-san - Tử thần- Anh Ryuki sao rồi ạ?

- Cô đột ngột đổi chủ đề.- À...

Anh ta...

Mà từ khi bị tên áo đen bắt em đã ở đâu vậy?

Yukito từ hôm đó đã thề sẽ không ăn pancake nếu em không trở về đó."

Tên Pan đấy đúng là đồ ngốc" - Sakura nghĩ "Nhưng tại sao thầy ấy lại né tránh câu hỏi của mình?

Có chuyện gì giấu diếm mình sao?"

Shinigami nhìn vẻ mặt đã đoán ra được Sakura đang nghĩ gì, liền bảo:- Ryuki đang có một vài việc ở Hiroshima.

Nội trong đêm nay sẽ về.Cô nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Vậy mà làm người ta lo lắng.

Thiệt tình...- Sensei!

Có một con chuột nghe trộm nè!Shin từ sau nhà bước ra, đằng sau tay kéo theo một cô nhóc con, miệng nó không ngừng nói:- Bỏ ra!

Bỏ ra- Alice?

- Cô ngạc nhiên.- Sa...

Sakura!

A!

Không phải tớ theo dõi cậu đâu!

Chẳng qua tớ đang đi hóng gió thui!

Ha ha ha..."....

Nói dối siêu tệ!"

- Suy nghĩ của mọi người.- Đó là bạn của em.

Thả ra đi!

Nii-san Shin nghe xong ngạc nhiên.

Con bé này có bạn sao?

Không phải là nó không có nhưng mà nó chưa từng công nhận ai là bạn mình.

Kể cả Yukito.

Ngạc nhiên thật!

Rốt cuộc nhỏ tóc xanh này đã tiêm vào đầu Sakura những gì?

Hoang mang quá!"

Sao mọi người nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh vậy???"

- Suy nghĩ của ai đó.- Khụ...

Thế bây giờ em sống ra sao hả Sakura-san.- Ổn cả sensei.

Có một tên lùn mét sáu nuôi em rồi.

Chắc là Ok!"

Nói mơ hồ như thế càng làm người ta lo lắng hơn thì có!"

Hắc tuyến đổ đầy trên mặt mọi người.

Từ khi ấy đến giờ cái kiểu lạnh lùng thích làm người khác lo cho mình vẫn nguyên si xì dầu như thế.

Chắc phải chấn chỉnh lại thôi.- Gome!

Tôi đến muộn!Ryuki từ trên trực thăng nhảy xuống.

Tiếng động cơ cộng với tiếng cánh quạt ma sát với không khí tạo nên âm thanh lớn.

Gió thổi phần phật làm bay tà áo vest của anh còn dính chút máu.

Ngoài ra còn ánh trăng sáng chói rọi xuống làm nổi bật khuôn mặt V-line đẹp không góc chết tạo nên một khung cảnh...

Ukm...

Au cạn ngôn rồi.

Xem các nhân vật nhận xét như nào.Shinigami: "Màu mè quá!"

Shin:"Phô trương quá!"

Alice:"Chói mắt quá!!!

Cái gì vậy???

"Sakura: "Có lẽ cần đưa anh ấy vào bệnh viện.

Có biết làm thế sẽ khiến hàng xóm thức giấc không?"(Ryuki:.....)- Yahoo!

Chào buổi sáng mina-san!

- Yukito ló mặt ra."

Lại thêm tên ngốc ồn ào này nữa..."

- Suy nghĩ của mọi người.- A!

Sakura!!!

Nhớ cậu quá!!!

Mấy năm qua cậu đã đi đâu thế???

- Yukito nhào tới, tính ôm cô một cái thì bị cho một cước vào mặt ngã sml:))------------------------------Alice's POV:Gia đình mà Sakura kể có lẽ là đây...Khi thấy mọi người, tôi quả thật rất ngạc nhiên khi có nhiều người quan tâm tới cô ấy như thế này. (Mọi khi thì toàn phát ngôn mấy câu làm người ta tức muốn chết-.-)Nhưng...Anh chàng Ryuki kia...Với con mắt có thể thấy Âm giới, tôi có thể thấy bên cạnh anh ta có linh hồn của một người phụ nữ, tầm 30 - 40 nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Tay người đó cầm một con dao, giơ lên như muốn đâm vào người Ryuki nhưng rồi lại hạ tay xuống.

Sắc mặt bà ta trở nên u buồn, đôi mắt trầm tư nhìn sang phía Sakura đang rất vui vẻ.Bà ấy mỉm cười...Nhìn vào màu tóc và màu mắt, thì tôi chắc chắn đấy chính là mẹ của Sakura.Và bà ấy nhìn tôi.Ban đầu tôi rất sợ, khi mẹ Sakura đi tới, tôi đã cố gắng thoát ra nhưng bị tên Shin giữ chặt tay rồi.

Vì vậy mà lại phải đứng im tại chỗ.Tôi nhắm tịt mắt lại.

Không hiểu sao tôi lại làm thế.

Có lẽ do lâu rồi không tiếp xúc nhiều với mọi người nên mới phản ứng như vậy chăng?Cho tới khi nhận ra, một bàn tay ấm áp đã đặt lên đầu tôi.

Cảm giác khi đó... rất lạ.

Nó rất giống... cảm giác của tôi với mẹ hồi còn nhỏ.Bà ấy ghé vào tai tôi, kể cho tôi một bí mật mà cả đời này có lẽ tôi sẽ không quên được...Ryuki chính là nguồn gốc của vụ việc thảm khốc nhà Sakura năm xưa...--------------------------------Au's POV- Hả?

Đang nói ngốc gì vậy Alice?

- Sakura nhăn mặt, giọng điệu như đang mỉa mai.- Đó là sự thật.

Mọi người ở đây cũng đã biết rồi nhưng họ lại giấu - Alice.- Ha ha!

Mặc dù cậu có khả năng nhìn thấy linh hồn người chết, nhưng đừng đùa như vậy chứ!

Chắc chắn không phải.

Đúng không mina-san?

- Sakura quay ra, mong chờ một câu nói đồng tình nhưng thay vào đó, tất cả lại mang khuôn mặt ngạc nhiên, có phần sợ hãi, sợ hãi một điều gì đó đang được vùi sâu phía dưới bỗng nhiên được đào lên tất cả chỉ trong một khoảnh khắc.- Đừng bảo...

đó là thật...chứ...

- Giọng cô đã có phần nghẹn ngào - Sensei!

Không phải đúng không?

- Sakura chạy tới chỗ Shinigami, cười cười nói - Yukito, cậu cũng biết là không đúng ha!

Nói gì đi chứ!!!

Yukito!!!!

Ryuki!!!

Có đúng không???

Sao đột nhiên im lặng vậy???

Sakura hét lên.------------------------------Ngay khi con người này dang tay ra che chắn, bảo vệ, cưu mang cô, cô đã đồng ý đi theo không chút do dự.Vì cô nghĩ nếu có kẻ này thì việc trả thù sẽ sớm được thực hiện.Vì bản thân cô giờ đây cũng rất cần chỗ dựa.Và vì đột nhiên cô muốn đi theo anh chàng nọ, Sakura cảm thấy ở anh ta một điều gì đó rất thân thuộc.Kể từ ngày định mệnh của 6 năm trước.Sakura đã luôn căm thù tên đi đầu của toán cướp ấy.Sakura luôn luôn nuôi dưỡng ý định giết hết tất cả bọn chúng.Và cô biết vẫn còn một kẻ còn sống.Cô sống chỉ dành cho việc trả thù.Nhưng rồi Ryuki bước đến.Từ lúc đó, suy nghĩ của Sakura như bị xáo trộn.Anh ta đưa tay về phía cô.Cho cô cuộc sống mới.Cho cô cảm nhận được sự bình yên, hạnh phúc, ngay cả khi cả hai đều là sát thủ.Và lời thề giết chết kẻ sát nhân năm xưa dần dần thu lại.Sakura yêu chàng trai đã mang cho cậu ánh sáng rực rỡ năm ấy.Sakura đã yêu Ryuki.

Cô thực sự rất yêu anh...Họ đã chìm đắm trong thứ tình cảm tội lỗi đó suốt từng ấy năm.Sakura tưởng rằng, giữa bọn họ sẽ hạnh phúc mãi như thế.Nhưng đáng tiếc, Thượng Đế luôn trêu ngươi một cách tàn nhẫn.Kể cả với một vị thần...-------------------------------Khi nhìn thấy đôi mắt màu tím run rẩy trong khe cửa tủ quần áo năm nào.Không hiểu sao Ryuki lại tha mạng cho Sakura vào năm ấy.Đêm hôm ấy, khi bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn đó đau đớn bộc phát sức mạnh.Chẳng một chút suy nghĩ, anh đã đưa tay về phía cô gái nọ.Anh sẽ rọi cho cô ánh sáng mới.Anh sẽ luôn ở cạnh cô.Sẽ luôn luôn bảo vệ cô.Cho tới khi... cô giết hắn.------------------------------- Ryuki!

Sao 6 năm trước anh lại làm như vậy?

- Sakura đưa ánh mắt căm phẫn về phía Ryuki.Kẻ bị hỏi chỉ ngồi lặng thinh, làm sao hắn có thể nói đêm đó định trốn tụi cảnh sát nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn đây.- Nếu đã giết mẹ tại sao không giết nốt anh em em đi?- ....- Tại sao khi ấy lại đưa tay về phía em, tại sao không bỏ mặc em đi?- ....- Tại sao lại mang ánh sáng đến cho em?- ....- Tại sao anh có đủ dũng khí nói cho em anh là kẻ đứng đầu bọn chúng???

Tại sao hả Ryuki???

- Sakura thét lên đầy đau đớn, khóe mi nọ không ngừng chảy ra thứ chất lỏng ttong veo đầy nao lòng.- Chẳng phải nói ra tất cả sẽ tốt hơn sao Sa-chan?- ....- Thế em bảo, tôi làm sao giết em được đây?- ....- Khi ấy, nếu như anh không tha mạng cho em, liệu em có đứng đây mà mắng anh như bây giờ không?- ......- Mặc dù là ích kỉ nhưng tôi muốn em giết tôi.Ryuki bước đến gần Sakura, dúi vào tay cô một khẩu súng, đưa nòng súng lên ngực trái của mình.- Trước khi em bóp cò anh muốn nói nốt một điều.Sakura vẫn im lặng.- Sức mạnh bóng tối của em, lời nguyền của nó, có thể gọi đó là lời nguyền tình yêu...- ...- ...lời nguyền đó sẽ ám bất cứ ai mang sức mạnh ấy và gián tiếp giết bất cứ người nào em yêu thương.

Các trường hợp trước: vị thần Hắc ám, Thiên thần chết chóc,...

Tất cả đều mất đi những người mình yêu thương nhất.

Trừ khi bản thân mình chết đi.

Giờ thì tới lượt em....- ....- ...Em là người thừa kế sức mạnh Bóng tối.

Tên của em là Thần Mèo.

Nhưng các vị thần có sức mạnh bóng tối không thể thu phục Thần phúc khí như người khác, nên đừng nghĩ rằng em sẽ giữ được anh lại.

Và lời nguyền đó đang diễn ra rồi đấy.

Nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều rằng: Hãy cứ sống vui vẻ, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Hãy cứ yêu đi!

Còn hơn là sống một cuộc sống tách biệt và cô lập với tất cả mọi người.

Mong ước của anh chỉ là được nhìn thấy em vui cười, sống vô lo, vô nghĩ.

Chết thì sao chứ?

Ai rồi cũng sẽ phải chết một lần.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

Đừng quá đau buồn trước chúng.....- ....Còn...gì nữa không?- ......Chắc là không?- Vậy... anh sẵn sàng chưa?- Anh đã chuẩn bị ngày này từ 6 năm trước rồi.- Ukm...Sakura đưa ngón trỏ lên cò súng, đôi bàn tay búp măng run run.

Khuôn mặt cúi gằm xuống.

Từng giỗt nước mắt lấp lánh như pha lê vẫn lăn dài trên má.

- Sayonara, Sakura....- Sa...yonara...

Hức...

Ryuki...ĐOÀNG!!!"

Anh yêu em, mèo con của anh"-------------------Alice's POV:Hôm nay, ngày 28/9, là sinh nhật Sakura...Hôm nay, trời không bão tố như mỗi năm.Hôm nay, trời đổ mưa...Ngày 5/10/20xyChuyển nhà tới Tokyo.Hôm Sakura đột ngột rời khỏi nhà vào ban đêm, Levi-san cũng không nói gì cả.

Anh ta dù sao không phải loại người thích tọc mạch chuyện người khác.Nhìn mặt chắc chắn anh ta biết mọi chuyện rồi...Ngày 9/11/20xyTrên đường đi mua sắm cùng Hanji, Sakura đã cứu một đứa bé thoát khỏi lưỡi dao của tử thần conan:))) từ một chiếc xe ô tô.Chủ nhân xe bước xuống, bạn của tôi mắng thẳng vào mặt anh chàng ấy.

Mà công nhận người đó đẹp trai thật.

Tóc trắng, mắt đỏ, ăn mặc sang trọng.

Và tôi suýt ói ra cầu vồng giống con mắm Aqua khi nghe anh ta nói:"Em gái..."

Dạ vâng, đó là anh trai Sakura.Hôm nay Alice này sẽ để trắng trang còn lại và không nói gì cả.

Ngày 10/11/20xxSakura được anh trai đưa đi tham quan công ty Aoyama của mình, tôi cũng đi theo.Khi ở đó, chúng tôi được gặp một đối tác vô cùng quan trọng đối với công ty này.Hay ghê ha, đó là bố của tôi (Au: Hư cấu!

Quá hư cấu!Alice: Đứa nào viết í nhỉ?)....Đúng là Trái Đất tròn đi mãi cũng có ngày gặp nhau.Ngày 15/12/20xxChị Hanji được Yuuya-anh trai Sakura tài trợ đi ra nước ngoài để cùng các nhà khoa học nghiên cứu cái gì đó.Tên lùn Levi thì đi đâu í.

Chả bít.

Nhưng chắc anh ta sẽ sống tốt thôi.

Người mạnh nhất nhân loại thì có ai dám đụng vào ...nhỉ?Còn tôi được trở về với bố của mình.

Sakura cũng được sống với anh trai mình.Cô ấy sống rất vui vẻ, như lời Ryuki nói...Chính vì vậy, linh hồn anh ấy đã siêu thoát, tan biến vào cõi hư vô, và không bao giờ trở lại.Không...

Ryuki đã được đầu thai.==================Hura!

Xong rùi!

Phần quá khứ hơi dài nhỉ!

Gomenasai!!!!Mina-san!

Vì do học nhiều quá nên mình sẽ không đăng chap 1tuần/lần như mỗi khi được.

Mọi người thông cảm nha!!!
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 37: Anh... và em


Lâu lắm mới ngoi lên.

Còn ai nhớ au hông~ Dạo này bận học thi cấp 3 quá nên không có thời gian đăng chap.

Hic... viết xong chap này lại thấy tội tội cho Yukito-kun T.T=================- Oáp~ Ủa?

Yukito-kun?

Sao dậy sớm zậy?

- Sakura mơ màng, khuôn mặt hơi ngạc nhiên khi thấy tên đại lười trước mắt dậy sớm hơn cả mình.- Sakura-chan?

Chào buổi sáng!

Chỉ là không ngủ được thôi!

À!

Tớ cho cậu xem cái này hay cực - Vừa dứt lời, cậu kéo tay Sakura lôi đi khiến cô không kịp trở tay.

Thiệt tình... mới sáng sớm đã lôi con nhà người ta đi rồi.

Hai người đi theo con đường mòn lên núi, men theo vách đá rồi đi tới một khu rừng rậm nhỏ.

Nơi này rất kín đáo, cây cối và cỏ dại bao phủ cả đường đi.

Yukito vén một ít dây leo lên, ánh sáng chiếu tới, một khu đất nằm trên núi đá hướng thẳng về phía mặt trời mọc.

Quả là nơi lí tưởng để ngắm toàn bộ cảnh vật của hòn đảo.- Thế nào?

Chỗ này tớ phát hiện ra khi nghiên cứu nơi đặt "bù nhìn" Hayami và Chiba đó?- Đúng là rất đẹp...

- Cô trả lời.- Hi hi!

Cậu vui là tớ vui rồi!

Không biết bao giờ mọi người mới tỉnh nhỉ?- Hm...

Sau chuyện ngày hôm qua thì chắc tới chiều họ mới dậy được.

Mệt lắm đó!- Ừ.

Tớ thì nhiễm virut giả của tên kia đã ngủ cả buối rồi nên tỉnh lắm.

Mà...

Cậu quyết định nói ra hết như vậy sao?Sakura khựng lại.

Nhớ lại khi kết thúc buổi kể chuyện dài lê thê hôm qua.

Mọi người chẳng nói chẳng rằng, một mạch đi thẳng về phòng ngủ.

Không một ai đả động gì tới cô cả.

Karasuma-sensei thì tiếp tục kế hoạch ám sát Koro-sensei.

Irina trông có vẻ không ngạc nhiên lắm.

Mà Sakura cũng đã biết cô ấy nhận ra mình từ hôm đầu tiên gặp ở lớp rồi.

Bạch tuộc màu vàng thì... bay về lớp E lấy thuốc chống say để khi đi thuyền về ổng uống.

Nhiều lúc Sakura nghĩ có thật đây là thầy giáo sát thủ tài năng nhất thế giới hồi trước không nữa.

Sao mà có thể ngốc thế chứ?

Koro-sensei à, nếu em kể cho mọi người chuyện này thì không biết họ sẽ có suy nghĩ như thế rồi đây...

Nhắc mới nhớ, Alice sau khi nghe xong chuyện cũng im lặng chẳng nói gì cả, cứ vùi mặt vào trong chăn mà ngủ.

Tưởng là giận ai ngờ... nửa đêm lén lút bật điện thoại lên đọc yaoi=.= Fufufufu.

Nghĩ rằng mình không để ý sao.

Bakalice!

Dùng xong máy tính thì phải xóa phần lịch sử đi.

Bao nhiêu truyện yaoi tải về trên wattpad với lại bao nhiêu fanfic cậu ấy viết đam mỹ.

Kể cả có đổi tên thì mình cũng biết cậu ấy đang âm thầm ship ai rồi, nhỏ này thuộc loại ăn mặn, luôn ship loạn luân với lại đối thủ với nhau (chắc mina biết ai rồi ha:)) ).

Còn chưa nói tới đống truyện tranh đam mỹ R18 phiên bản giới hạn giấu dưới gầm giường đâu.

Có biết là một lần vì tò mò mà Sakura đã mở ra đọc thử xem vì sao cậu lại thích nó đến thế, và cô ấy đã kiềm chế không phụt máu mũi khi vừa mới nhìn thấy tấm bìa truyện không?

Kể từ đó suy nghĩ của Sakura đã thay đổi về cậu đó Alice-chan.Yukito cố nín cười nhìn khuôn mặt của Sakura hết trầm ngâm suy nghĩ sau rồi đến nín nhịn cười và bây giờ là kiểu botay.com, cậu vẫn luôn luôn mong cô gái nhỏ bé này sẽ là một người sống một cuộc sống bình thường như bao nữ sinh khác, cười đùa vui vẻ nói chuyện, đi chơi cùng nhau sau giờ học, cùng nhau thi vào cao trung, rồi đến đại học.

Và có lẽ cậu sẽ không thể trải nghiệm được một cuộc sống như vậy nếu không gặp cô ấy...Ngày đầu tiên cậu gặp cô, đó là ở khu ổ chuột.Sau khi chứng kiến cảnh tượng những dây leo đầy gai nhọn đâm xuyên bọn nghiện ngập xung quanh đó và hình ảnh một cậu bé ngồi giữa ăn lấy ăn để mẩu bánh mì vừa cướp được, cô đã tới gặp cậu.Kể từ khi mọi người phát hiện ra cái sức mạnh siêu năng lực của bản thân, cậu đã bị bỏ rơi ở khu ổ chuột, không ai dám tới gần cậu.

Cô ấy... là người đầu tiên nói chuyện với cậu sau nhiều năm qua.Ấn tượng đầu tiên của cậu về cô, là một con bé ngu ngốc liều lĩnh, có lẽ mới tới khu này, không biết cậu là ai nên mới dám bắt chuyện.Cậu đã quyết định sẽ dọa nó sợ chút bằng sức mạnh của mình để đuổi nó đi.

Cậu sốc khi những chiếc dây leo của mình chát tàn cháy rụi từ một ngọn lửa nhỏ bé trên lòng bàn tay nhỏ đó."

Đi!"

Con bé nói cụt lủn, chắc ý là đi theo nó.Khi ấy không hiểu sao tôi lại nghe lời nó, sau khi gặp Ryuki-nii, tôi mới biết tên nhỏ là Sakura và nhận ra rằngTrên thế giới còn rất nhiều người có sức mạnh như tôi.Và tôi không đơn độc.Cuộc sống của tôi thay đổi từ ấy.Nhà mới, đồ mới, quần áo mới, công việc mới...Sát thủ ư?

Có lẽ không tệ!Nhờ khả năng sinh tồn và siêu năng lực của bản thân, chẳng mấy chốc tôi đã trở thành một sát thủ tài năng, nổi danh toàn thế giới với cái tên Ma Vương.Không hiểu sao tôi có tật xấu thích hành hạ người khác cho chúng đau khổ, nhưng chỉ khi đi giết chóc thôi...Con nhóc tóc trắng kia còn ghê hơn nhiều.

Đốt xác tại chỗ luôn.Tôi cứ nghĩ rằng con bé đó vô cảm, lạnh lùng, ăn bám anh chàng Ryuki kia, tàn ác, cục súc, cho tới một ngày...Căn nhà tôi đang ở bị đóng băng.Lúc đó tôi mới biết là sức mạnh băng của Sakura đã phá được phong ấn.Cảm xúc mạnh mẽ có thể phá được phong ấn, và tôi không ngờ rằng cái loại đó mạnh tới nỗi làm đóng băng luôn cả căn nhà.Cảm giác cô đơn.Sau khi nghe kể về quá khứ của nhỏ, tôi không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé như vậy lại có thể chịu một cú sốc tinh thần lớn tới thế và gặm nhấm nỗi đau một mình như vậy.Nhỏ nói:"Một mình tôi chịu là đủ rồi"Kể từ đó, tôi bắt đầu chú ý tới cô ấy.Cô ấy làm gì, đi đâu, nói gì (thực ra không nói nhiều lắm), tôi cũng theo dõi.Sakura khá khó chịu với điều này.

Nhưng cô ấy không có ý xua đuổi hay gì cả.Tò mò thật...Có lẽ tôi mắc bệnh gì rồi, muốn theo dõi cô ấy, muốn ở gần cô ấy, không thích cô ấy lại gần Ryuki...Mãi về sau, tôi mới biết đấy là cảm giác "thích"Mọi người nghĩ tôi nhát, không dám bày tỏ ư?

Sai rồi, tôi đã nói với cô ấy, nói rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng nói rằng chưa phải bây giờ.Không phải bây giờ thì là bao giờ?

Bao giờ hả Sakura?Em có biết là anh nghe cái câu đó phát chán rồi không?Em có biết cái thứ gọi là "thích" của anh từ khi nào đã được nâng lên thành "yêu" và anh đau thế nào khi ngày nào cũng thể hiện tình cảm với em, cái tình yêu mà người ta gọi là tình đơn phương không?Đau lắm đó...Anh chắc chắn tình yêu của em với Ryuki một ngày nào đó sẽ sụp đổ thôi.Đúng!

Không có cái gì trường tồn mãi mãi cả.

Tình yêu cũng vậy.Ngày em bị tên áo đen bắt đi, ai ai cũng lo lắng cho em.

Cả Shinigami, anh trai em, Ryuki và anh.Nhưng em có gì mà mọi người phải lo lắng tới như thế?Sau tất cả, chất keo kết nối mọi người lại với nhau - em - rồi sẽ tách ra thôi.Căn bản là cái quan hệ gọi là "gia đình" này vốn có vấn đề rồi.Sự thật Ryuki khiến em trở thành người như ngày hôm nay đã khiến anh rất sốc.Những năm em biến mất, anh rất muốn giết kẻ đã làm em thành ra như vậyNhưng anh không thể.Bởi đó là người em yêu nhất.Cái ngày tự tay em đâm anh ta, anh đã rất mừng thầm trong lòng.Nghĩ rằng mình có cơ hội, nghĩ rằng mình có thể là người giúp em vượt qua nỗi đau này.Nhưng không...Em là một người quá mạnh mẽ.

Em có thể tự đứng dậy mà không cần ai giúp cả.Khi thấy em vui vẻ cười đùa nói chuyện với mọi người lớp E, anh đau lắm.Bởi anh nghĩ đó không phải là cảm xúc em thật sự cảm thấy.Cái lời nguyền đó...

Nó sẽ làm bất cứ cách nào để giết chết những người em yêu thương.Đây cũng là lí do mà em hết lần này tới lần khác từ chối tình cảm của anh.Nhưng em cũng muốn thực hiện mong muốn của Ryuki, vì thế em đã chọn một niềm vui giả tạo.Cho đến hôm nay, thấy mọi người gặp nguy hiểm.Anh đã biết cảm xúc em đang cảm nhận... có vài phần là thật...Và vậy có nghĩa là...Lời nguyền bắt đầu rồi đó, Sakura-chan.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Thông báo


Mina-san.

Xin lỗi nhưng mình phải báo tin này:Mình sẽ drop bộ truyện này.Nhưng không phải là mãi mãi, chỉ là tạm thời thôi.Chứ mình không bỏ bộ này đâu.Lí do drop là do năm nay mình đã lên lớp 9, phải học sml để thi cấp 3 và các kì khảo sát hàng tháng của trường.(Như tháng 12 này của mình là vừa đầu tháng thi xong khảo sát của tháng 11, giữa tháng thi HK1 lớp 9, hai hôm sau thi đề của Phòng Giáo dục Quận môn Văn, Toán, Anh và phong phanh đâu đó chuẩn bị thi khảo sát tháng 12)Đó, vì thế mình phải ngừng viết, để năm sau có một cái Tết yên ổn, có một tương lai tươi sáng hơn cho nước và Đảng-_-Đề đền bù, mình sẽ tiết lộ chút ít phần còn lại----------------------------"Cậu còn giấu tụi mình cái gì nữa hả Sakura""Xin lỗi, chuyện này không thể nói được""Đến lúc phải đi rồi, Sakura.

Ta thấy con không đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ này""Nhưng con vẫn chưa hết thời gian.

Chứng tỏ con còn có thể hoàn thành nó""Cậu không nhận ra tình cảm của họ sao?"

"Bộ cô nghĩ tôi ngu tới vậy sao Alice?"

"Thế giới này ngay từ đầu vốn đã không công bằng.

Tại sao có những người là thiên tài bẩm sinh, có những người dù cố gắng tới mấy vẫn không thể vượt qua họ?

Tại sao người anh chị lại phải nhường nhịn em mình vì nó còn "nhỏ"?

Tại sao ngững người xinh đẹp họ thường có lợi hơn những người xấu xí?

Thế giới này tàn khốc vậy đó.

Có người khao khát được sống không phải vì họ tham lam mà họ muốn được yêu thương.

Người muốn từ bỏ cõi đời này không phải họ ngu ngốc mà vì họ thấy thế giới này quá giả tạo""Có vẻ tớ biết nơi này thực sự là thế nào rồi""Cậu thấy nơi này ra sao hả Yukito?"

Nó... rất thực""Sakura!!!

Coi chừng!!!"

"Làm ơn...

Nói là cô ấy còn cơ hội đi""Ohayo mina-san""Sakura!

Cậu... xuyên qua được sao?"

"Tớ vẫn bên cạnh mọi người mà""Kết thúc rồi!

Sayonara!

Cám ơn vì tất cả""Đứng lại!

Cậu chưa nói hết mà!!!

Sự thật về thế giới này là như thế nào???"

"..."

"Chào mừng trở lại, cô chủ.

Cô thấy thế nào?"

"....Có lẽ...

Có một chút cảm xúc..."

----------------------Mina đoán ra đc gì chưa? :3
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 38: Không đề


Ohayo mina-san!!!!

Nhân dịp Tết đến xuân về, au sẽ lì xì cho mọi người hẳn 2 chap truyện để bù khoảng thời gian không đăng chap vừa qua.

Nhưng không có nghĩa là đã hết drop đâu nha.

Tết au rảnh au viết, chứ hết Tết thì chẳng có thời gian mà thở.

Thôi, au lặn đây.

Mong mina tiếp tục ủng hộ au nha!!!Sau khi xong bộ lớp học ám sát, sẽ còn bộ nữa và vẫn là nhân vật Sakura này.

Ái chà chà, bộ sau chị í sẽ tiếp tục hủy diệt nơi nào đây *cười nham hiểm* Mọi người thử đoán xem---------------------------------TÙM!!!- Okajima!!!

Sao cậu nhảy đè lên người tớ???

- Maehara tức giận quát.- Ai biết được là cậu ở đó chứ?

Có mắng thì mắng Chiba í!!!

Cậu ta đẩy tớ mà!!!

- Dâm tặc-san cãi lại.- Thực ra tớ bị Yukito-kun ném con sao biển vào mặt nên...- Hả?

Tại Koro-sensei tự dưng bảo tớ bắt lấy đấy chứ.

Lúc đó chưa biết là cái gì nên cứ giơ ra chụp thôi!

- Yukito mặt vô (số) tội nói.- Nufufufu.

Đó là con sao biển rất hiếm.

Mà xúc tu của thầy trơn quá nên thầy ném cho em cầm hộ một lúc thôi mà.- Chẳng phải xúc tu của thầy có chất kết dính sao?- Ừ nhỉ.

Thầy quên mất đó:vv Ném lại cho thầy đi Chiba-kun.- Hơ...

Thực ra vừa nãy em giật mình quá nên quơ tay ném đi đâu rồi ạ - Chiba gã gãi đầu.- Ồ...

Vậy thủ phạm là cậu à...

C.H.I.B.AAnh chàng tóc đen che mắt giật mình.

Cơ thể run run, chầm chậm quay lại.

Đằng sau cậu chính là Hayami đằng đằng sát khí.

Trên đầu cô là con sao biển cậu vừa ném.- Ha...

Hayami-san...

Không như cậu nghĩ đâu...

Koro-sensei...- Còn chối gì nữa!!!

Đi chết đi!!!

- Hayami không hiểu lôi đâu ra khẩu súng liên thanh bắn liên tiếp vào người cậu, vừa bắn vừa đuổi.Koro-sensei cười khúc khích.

Mọi người thì thở dài.

Kể từ khi ông thầy này tới với cái lớp này đã gây ra bao chuyện.

Vui có, buồn có, nguy hiểm có,...

Quả thật cho dù đã xảy ra chuyện gì thì họ vẫn cứ vui vẻ ở bên nhau.

Dù sao thì mọi người cũng muốn được tinh thần sảng khoái sau nhiều phi vụ động trời tới như thế.

Là học sinh lớp E, lớp được dạy bởi một con bạch tuộc sắp phá hủy thế giới, không quá ngạc nhiên khi nhiều điều kì lạ xảy đến.

Tất cả xem chúng như một lẽ tự nhiên.

Nhưng ngoài mặt thì vậy, khi mới nghe kể về quá khứ của Sakura xong, trong lòng họ vừa không muốn tin, vừa vô cùng xót xa cho cô bạn dễ thương, luôn tươi cười hằng ngày này.

Để có thể cười tươi đến như vậy, cậu ấy đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió, thăng trầm, lạc trôi giữa dòng đời, để rồi tới với lớp học ám sát này.Thực ra, khi mới trở về phòng, hầu hết tất cả mọi người đều suy nghĩ về chuyện của Sakura.

Mãi một lúc sau mới thiếp đi được.Khi tỉnh dậy, mọi thứ lại trở về như bình thường, vẫn là nhiệm vụ ám sát quen thuộc, vẫn là ông thầy bẩn bựa mỗi khi, vẫn là những người bạn cùng lớp thường ngày......chỉ có suy nghĩ là thay đổi thôi...------------------------------- Yada-chan~ Cho tớ sờ một tí thôi mà~- Không!!!

Rio-san!!!

Tránh ra!!!

Còn lâu tớ mới cho cậu đụng vào bưởi của tớ!!!- Chút thôi~ Ai bảo cậu mặc bộ đồ bơi khêu gợi quá làm gì~- Rio-san...

Tớ thực sự nghi ngờ giới tính của cậu đó.Kayano mặt đơ nhìn "tóc vàng" đang đuổi "tóc đuôi ngựa" khắp bãi biển.

Sau khi Karasuma-sensei ám sát Koro-sensei thất bại.

Nhóm con gái đã quyết định xuống biển chơi một lúc.

Ai cũng thủ sẵn áo tắm bên trong đồ thể dục.

Chỉ có cô là không.

Nhưng mà công nhận Yada ngực to thật, kết hợp thêm bộ bikini màu cam càng làm cho cậu ấy thêm quyến rũ.

Hức hức...

Không biết bao giờ Kayano này mới thoát kiếp loli đây *chấm chấm nước mắt* (Au: Chị yên tâm.

Dạo này loli lên ngôi nhiều lắm:))Ánh mắt màu vàng bỗng dời tầm nhìn về phía bóng dáng màu trắng nọ.

Sakura vẫn đang ngồi trên bãi cát, đôi mắt thạch anh tím lơ đãng nhìn về phía hoàng hôn.

Trên người khoác một chiếc áo khoác đen (của Karma khi cậu nhìn thấy cô định mặc đồ bơi ra bãi biển).

Gió biển thổi lồng lộng khiến cho mái tóc kia tung bay.

Không ai biết được cậu ẩy đang nghĩ gì bây giờ.Kayano vẫy vẫy Alice, rồi chỉ vào Sakura.

Người kia lắc đầu rồi liếc liếc ý bảo cậu ra đi.

Kayano chán chường, lặng lẽ tới ngồi cạnh Sakura.- Hoàng hôn đẹp nhỉ Sakura-chan?

- Cô lên tiếng, định bụng phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.- Ukm.- Sáng nay cậu dậy sớm ha?

Đêm qua không ngủ được hả?- Ukm.- Sakura.

Xuống biển chơi đi.

Giải quyết con sao biển đang trên đầu Hayami đi.

Nhóm con gái không ai dám đụng vào.

Còn bọn con trai thì chả ai dám tới gần cậu ấy.- Ukm.- .....- ......- Cậu thích Karma không?- U.....

Không!Cuối cùng Kayano cũng thoát khỏi cái âm thanh gây phẫn nộ cho người nghe kia.

Cô khúc khích cười.- Gì thế?

- Sakura hỏi.- Không có gì.

Mừng vì cậu vẫn đang nghe tớ nói thôi.

Ít ra nãy giờ tớ không tự kỉ - Kayano quay sang - Sakura-chan.

Đừng buồn vì chuyện xưa nữa.

Quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ.

Cứ để nó chìm vào dĩ vãng đi.

Hay cậu buôn một lúc với tớ cho đỡ buồn nhé!- ....

Vậy cũng tốt.

Hai chúng ta đang ở một mình.

Tớ có cái này muốn hỏi cậu.- Chuyện gì thế?

Dù là gì tớ cũng sẽ trả lời tuốt - Kayano vỗ ngực tự đắc.

Cuối cùng thì mình cũng đã nói được gì đó để giúp tâm trạng Sakura khá hơn.Nhưng ngược lại, thấy hành động của Kayano, Sakura lại càng trở nên chán chường.

Ánh mắt cô lại thêm đượm buồn, di dời tầm nhìn ra phía lớp E đang chơi đùa.

Sakura nói rất nhỏ, nhưng đủ để cả hai nghe thấy:- [......]- Hả?....Kayano mở to mắt.

Trong đó ánh lên tia ngạc nhiên xen lẫn hốt hoảng.

Bản thân đột ngột đứng dậy, Sakura khiến cho Kayano giật mình, tay chống xuống bãi cát để làm cột trụ cho cơ thể đang hơi nghiêng ra phía sau.- Cậu biết chuyện này bao lâu rồi?

- Giọng Kayano hơi run run.- Ngay từ khi cậu vào cái lớp này.

Yên tâm, tớ không nói cho ai khác đâu, không cần nhìn tớ với cái khuôn mặt đề phòng như vậy.

Dù sao tớ cũng không thể can thiệp gì...

- Sakura cởi bỏ chiếc áo khoác đen bên ngoài.

Cô đang mặc một bộ bikini màu đen ôm sát người, tôn lên làn da trắng hồng cùng mái tóc bạch kim mềm mại.

Cô bước từng bước ra phía lớp E:- ....cứ tiếp tục làm theo cái kế hoạch của cậu đi Kayano.Thân hình nhỏ bé nọ bỗng cảm thấy ớn lạnh mặc dù Sakura không hề sử dụng sức mạnh băng.

Đây là sát khí ư?....- Cậu còn giấu tụi mình cái gì nữa hả Sakura?

- Kayano nói.- ....Xin lỗi.

Chuyện này không thể nói được - Cô trả lời, vui vẻ chạy về phía nhóm con gái tham gia cùng - Còn nữa, tớ không yếu đuối tới nỗi chỉ nhắc lại chút quá khứ của mình mà đã suy sụp, chờ người khác tới an ủi đâu Kayano-chan.----------------------------Thân hình tóc xanh lá im lặng đứng một mình.

Khuôn mặt cúi gằm, tóc mái che đi dàng vẻ hoạt bát, năng động thường ngày.

Bàn tay siết chặt thành quyền, chặt tới nỗi khi cảm thấy đau đau ở lòng bàn tay, mới nhận ra chút máu đang chảy xuống.

Miệng lẩm bẩm:- Bí mật bại lộ rồi.Flashback- Dù là gì thì tớ cũng sẽ trả lời tuốt.- Thật chứ?

Vậy nói cho tớ biết sở hữu mấy cái xúc tu đó cảm giác thế nào Kayano?- Hả"Rốt cuộc điều gì khiến cậu sống khép mình, là một vết thương hay là một lời nói dối?"
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 39: Chơi thôi nào!!!


Vì một lí do nào đó mà hiện tại toàn bộ lớp E đều đang đứng ở trước một cái cửa hang.Và rồi Sakura và Alice đã phải nhìn một cảnh tượng rất củ chuối đó là Koro-sensei ngồi quỳ xuống đất cầu xin hai người giúp mình dàn dựng thử thách can đảm.Thầy ấy nói rằng sức mạnh bóng tối của Sakura và khả năng gọi hồn của Alice sẽ rất dọa người nên thầy muốn họ giúp một tay để ship cặp trong lớp.Đây là khen hay chê nhỉ...Nhưng cuối cùng hai người đó vẫn giúp Koro-sensei sau khi được tặng (hối lộ) một chút (rất nhiều) đồ ngọt-.-Hôm đó một con họa mi màu vàng đã hết tiền lương:))------------------------------ Thử thách can đảm?- Ukm.

Koro-sensei vừa bảo tớ tập hợp mọi người lại để chơi đó - Alice phổ biến luật với lớp E - Mà lại còn phải đi nhóm 2 người, 1 nam 1 nữ cơ.- Sakura!!!!!!!

Tớ đi chung nhóm với c...CỐP!!!Dạ vâng.

Chỉ vì một phút lầm lỡ muốn nhào lên ôm crush của mình mà Yukito đã ăn ngay một tảng băng vào thẳng đầu mình.

Cậu chàng tội nghiệp giờ đang nằm ngất xỉu trên nền đá lạnh ngắt nằm bất động như xác chết.- Aaaaaa!!!

Em làm gì bạn học thế hả Sakura???

- Koro-sensei hét toáng lên.- Em hỏi thầy: Một thằng biến thái máu M tự dưng lao lên ôm mình thì làm gì?- Hm...

Thầy sẽ... bảo kê cho hắn một tương lai tươi sáng hơn..."

Ổng đang nói gì thế???"

- Suy nghĩ của lớp E."

Hình tượng Shinigami ngầu lòi soái ca ngày trước đâu rồi???"

- Sakura và Alice.- Quá đáng!

Sao tự dưng lại dùng siêu năng lực tấn công mình?

- Yukito sau khi tỉnh dậy ngay lập tức cằn nhằn.- Nói thật là sau khi kể hết cho tất cả mọi người chuyện của bản thân, tớ thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Và nhất là bây giờ tha hồ phóng sức mạnh lung tung mà không lo ai phát hiện.

Vậy cậu chọn đi: lửa, băng, bóng tối.

Hay là combo cả ba hả Y.U.K.I.T.O?

- Sakura mỉm cười nhẹ nhàng, tay phải giơ lên ngọn lửa đỏ đang cháy ngùn ngụt, tay trái thì có bóng sáng mờ mờ, tỏa ra hơi lạnh cùng với vài bông tuyết.

Đằng sau hình như có vài cái xúc tu vô định hình đang ngoe nguẩy.- Oa~ Tấn công mình đi Sakura~ Chỉ cần là cậu thì mình bất chấp hết~ - Cậu làm mặt cún con- ...............Ta bắt đầu trò chơi như đã bàn lúc trước nào sensei, Alice - Cô bơ cậu.- Nè!!!!- Hể~ Thì ra là Sakura bày ra trò vớ vẩn này hả?

Không ngờ nha~ Karma nói với giọng mỉa mai nhằm khiêu khích cô một chút cho vui.

Mặc dù anh thừa biết là ông thầy bạch tuộc đã hối lộ bánh rán cho cô để thử thách can đảm này thêm phần kịch tính.

Alice thì không có Sakura chắc cũng không tham gia đâu.

Một mũi tên trúng hai đích.

Koro-sensei cũng biết tính toán đấy chứ.

Không biết sức mạnh bóng tối kết hợp với khả năng gọi hồn thì ra cái gì?

Tò mò thật ~- Ồ.

Vậy chắc Karma sẽ vượt qua được trò "vớ vẩn" này dễ dàng nhỉ?

Ác ma thì đâu có sợ gì.

Thua thì chắc là nhục lắm ha?

Như lần trước Karma-kun ám sát Koro-sensei thất bại nên bị mặc tạp dề màu hường với đánh móng tay, tớ còn giữ hình nè^ ^ Có lẽ cậu không có lí do gì để không tham gia trò này.

Nhưng nếu sợ quá thì...- Tham gia!- .....Chưa nói hết câu, Sakura đã bị Karma chặn họng.

Lần nàu cô chọc đúng tim đen của anh rồi.

Chết tiệt!

Ai ngờ anh quên mất là vẫn còn một đống ảnh dìm, không chỉ riêng anh mà của rất nhiều người khác nữa trong chiếc USB của Sakura.

Không tham gia nhỡ bị tung hết lên facebook, messeger, youtube,... thì sao.Lúc này Karma đã hiểu được cảm giác của Nagisa lần trước anh chụp ảnh cậu giả gái rồi...

------------------------------------Yukito là người đi đầu tiên.Nhưng cậu ta lại đi một mình.Lí do là tên đó chỉ đi với duy nhất Sakura, không thì không chơi.Vì thế, cô đã nói trên đường đi nửa chừng sẽ tham gia cùng cậu.Nhưng chưa tới 5 phút, Yukito đã la hét thảm thiết và chạy thục mạng ngược lại.- Đừng vào!!!

Có một con kappa trong đấy!!!

- Yukito nói lớn cảnh báo mọi người.- Hả?

Nói gì nghe lộn xào zậy?

- Rio - Thiệt đấy!!!

Tớ đang cầm đèn pin đi thì bỗng dưng đèn tắt!!!

Rồi từ đằng sau một bàn tay xanh lè vỗ nhẹ vào lưng!!!

Quay ra thì thấy một con kappa to tổ chảng!!! *vừa nói vừa lắc lắc Rio*Khụ...

Chuyện là như vầy...Hồi nhỏ, có một lần Yukito, Sakura và Alice ra sông chơi.Nhưng do một sự trùng hợp đến đáng sợ, Yukito đã vấp phải chân Alice và ngã xuống sông (thánh nhọ)Cậu ngã xuống, may ở gần bờ nên nước khá nông, vẫn dậy được.Ngay lúc đó, Sakura hét toáng lên: "Yukito!!!

Có con kappa đang tóm chân cậu kìa!!!"

Yukito nghe vậy liền hoảng sợ, giãy nảy lên.

Quả thật có gì đó đang níu chân cậu lại thật.Sau đó, Sakura đã phải tới ứng cứu.Thực ra Đó chỉ là một loại thực vật mọc dưới nước vướng vào chân cậu thôi.Còn cô thì lại muốn dọa một tí.Không ngờ rằng Yukito vẫn sợ kappa sau từng ấy năm-_-Hm...

Thế này thì tỉ lệ phần trăm cưa đổ Sakura của cậu vẫn còn thấp lắm Yukito-kun.----------------------------------- Nufufufu.

Xin chân thành cảm ơn hai em đã giúp thầy - Koro-sensei chìa túi đồ ngọt ra trước mặt Sakura và Alice.- Không có gì ạ!

Bọn em là học sinh, cũng phải giúp đỡ thầy giáo của mình chứ *vừa nói vừa đỡ túi lẳng lặng đem đi*"Cậu ấy dọa tụi mình sợ chết khiếp chỉ vì nó thôi ư?"

- Isogai."

Con nhỏ đó thật đáng sợ..."

- Terasaka"Nãy giờ vẫn còn đau tim..."

- Someone said."

Hình như cậu ấy biết được ai sợ gì thì phải?"

- Vui thật.

Thi thoảng mới có mấy trò để mình nghịch như thế này - Karma"Nà ní!!!!!

Cậu ta không sợ sao?"

Mọi người ngạc nhiên.

Sao tên này lại tỉnh bơ vậy chứ?

Trong đó không có trò gì khiến cậu ta sợ sao?

Đó là sức mạnh bóng tối và gọi hồn đó.

Người đâu mà dũng cảm vậy?- '₫!#!(*8"-;3₫;*+"- '7₫+#!"

"?("8₫!#Bỗng dưng lớp E nghe thấy tiếng cãi cọ phát ra từ hang.Đó là Karasuma-sensei và Bitch-sensei.Cô Bitch đang nắm chặt cánh tay rắn chắc của thầy thể dục.Và như có thần giao cách cảm, mắt mọi người bỗng dưng sáng rực như đèn pha.Có trò mới rồi nha~-------------------------------- Măm măm...- Bánh rán này ngon thiệt đó Alice-chan.- Ukm.

Cả mochi dâu tây này nữa, ăn thử xem Sakura.- Hm...

Có vẻ hơi ngọt quá.- Càng ngọt càng ngon chứ.

Mà cậu biết mọi người đi đâu không Sakura-chan?- Đang ghép cặp Bitch-sensei với Karasuma-sensei rồi.

Măm măm...- Nhưng công nhận trông hai người đó đẹp đôi thật.- Ukm.

Nhưng chỉ không biết Karasuma-sensei có đáp lại tình cảm của Bitch-sensei không thôi.- Ồ...

Vậy Yukito thì sao?

Bao giờ cậu mới đáp lại tình cảm của cậu ta?

- Alice đột nhiên đổi chủ đề.Sakura ngay lập tức ngừng ăn, mặt hơi cúi xuống.

Phần tóc mái mà bạch kim khẽ rủ xuống che khuất đôi mắt khiến tâm trạng hiện tại của cô không ai có thể thấy.

Câu hỏi của Alice vẫn bị bỏ lửng.- Bộ cậu chưa nhận ra tình cảm của họ sao?

Yukito, Karam, Asano họ...BÙM!!!- ??!!?- Bộ cô nghĩ tôi ngu ngốc tới vậy sao Alice?

Ánh mắt màu đỏ đen sắc bénGiọng nói kiên quyếtVẻ mặt lạnh lùngThái độ vô tâmMái tóc trắng xóaCùng đôi cánh màu đen sau lưngCâu hỏi vừa rồi của Alice đã khiến tinh linh Dark bên trong Sakura hiện ra bên ngoài.- Lâu rồi không gặp, Dark - Sakura lên tiếng chào hỏi.- Sakura-sama, xin lỗi vì đã ra ngoài đột ngột như vậy - Dark quỳ xuống.- Không sao, giờ ta quay lại với câu hỏi của cô gái đang ngồi bên cạnh ta chứ.- Vâng.

Alice-san, lí do tôi ra khỏi cơ thể cô chủ chính là để trả lời câu hỏi đó của cô.- Hả?- Quen với cô chủ đã lâu nhưng có vẻ Alice-san vẫn không hiểu rõ khả năng của Sakura-sama thì phải.- ?- Cô ấy đủ tinh ý để nhận ra được cảm xúc của từng người dành cho mình.

Nhưng Alice-san hình như đã quên mất lời nguyền của cô chủ thì phải.- A....Ừ....

Tớ đã quên mất nó...

- Nhỏ rụt rè- Vậy cô có thắc mắc vì sao đến giờ cô vẫn chưa chết không?- !!!!??!- Vì Sakura-sama chưa bao giờ thừa nhận cái mối quan hệ gọi là "bạn bè" với cô, và với lớp E.

Vừa rồi cô chủ chỉ mới lơ đãng một chút thôi mà có một người đã suýt chết.

Và mọi chuyện xấu xảy ra tính từ khi tham gia cái kì nghỉ hè này đã cho thấy lời nguyền đang bắt đầu...- .....- ...Đặc biệt là càng trải qua nhiều thế hệ, lời nguyền này sẽ mạnh hơn và xảy ra nhanh hơn.

Nó sẽ không dừng lại cho tới khi thân chủ không còn trên cõi đời này...- Tôi biết chứ!!!

Vậy suốt mấy ngàn năm nay tinh linh bọn cô không có cách gì sao???

Tại sao cậu ấy lại phải chịu khổ như thế chứ???

Bao nhiêu khó khăn suốt mấy năm qua chưa đủ sao???

Híc...híc...

- Alice hét lớn, từng giọt pha lê trong suốt khẽ chảy trên gò má mềm mại của người thiếu nữ, bàn tay nắm chặt tới nỗi rỉ cả máu.

- Rồi sẽ có một ngày cô thấy mình khóc ngày hôm nay là rất vô ích Alice-san - Dark vẫn giữ chất giọng lạnh lùng trả lời - Bây giờ tới lượt Sakura-sama, cô thấy nơi này thế nào?- Hm...

Đây là một nơi rất đẹp...- Ý tôi không phải thế.

Hết thời gian rồi, tôi phải đi đây...Dark nói, thân người từ từ tan biến thành làn sương, bay lại vào cơ thể Sakura.- ....Hãy cố gắng tìm ra sự thật này, cô chủ.

Nếu là cô thì chắc là sẽ sớm thôi Tinh linh bóng tối buông lời cuối cùng rồi biến mất.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 40: Lễ hội mùa hè


Happy new year!!!!Có ai còn thức như au không???=================- Lễ hội mùa hè?Karma hỏi lại ông thầy bạch tuộc đang đứng ở cửa sổ.- Phải.

Thầy có tới rủ mấy bạn khác nhưng mà có ít người đi quá.

Em tới đó được không?- Em nghĩ là k...- Nếu em không đi thầy sẽ nói cho cả lớp biết em đang sống ở nhà Sakura.- ....- Im lặng là đồng ý.

Thế nhé, thầy phải đi mời cả những người khác nữa.

Nhắn với Alice, Yukito và vợ em đi nữa nha - Nói rồi Koro-sensei bay đi mất, không để cho học trò mình kịp trả lời."

Ông thầy này...

Ai là vợ ai chứ..."

Một dấu thập đỏ to đùng hiện lên đầu Karma.

Tay quăng chiếc máy game lên giường, cậu lôi đống bài tập Toán nâng cao ra, cầm lên chiếc bút bi chưa kịp bấm ngòi bút vào.

Không hiểu sao mặt Karma từ bao giờ đã đỏ bừng cả lên.

- Vợ sao...

- Anh lẩm bẩm.----------------------------------Không khí lễ hội mùa hè của Nhật Bản vô cùng đông vui và nhộn nhịp.

Các gian hàng đồ ăn, đồ chơi xếp liền cạnh nhau với đủ loại màu sắc.

Thật ra mà nói đây là lần đầu tiên Alice đi chơi kiểu này kể từ khi thoát khỏi tòa nhà kia nên nhỏ cực kì háo hức.- Oa...

Sugoi...

Sakura-chan, "Lễ hội mùa hè" là như này sao?

- Alice mắt sáng lấp lánh, dật dật tay áo kimono của cô bạn thân bên cạnh mình.- Ukm.

Cứ chơi cho thỏa thích đi, hôm nay mình bao cậu - Sakura bật ngón cái.- Nà ní??

Thiệt chứ!!!- Phải, nhưng cậu sẽ trả tớ tiền bộ kimono cậu đang mặc - Cô cười nham hiểm (hình ở dưới)

- Éc!

Thôi nghỉ đi.

Ai chả biết là cậu toàn xài đồ của rich kid *thở dài*Sakura cười khúc khích, chỉnh lại cái tay áo đã bị nhăn lại do Alice nắm.

Hôm nay cô mặc một bộ kimono màu bạch kim xen lẫn chút tím nhạt, được in hoa văn hình hoa anh đào đêm kết hợp cùng hình bướm đen trông rất tinh xảo.

Mái tóc màu bạc của cô được tết gọn trên đỉnh, vài lọn tóc thì buông xõa.

Cô cài một chiếc kẹp đính viên pha lê khá lớn đi kèm cùng dây ruy băng màu xanh biển đậm rất hợp với màu tím than trên váy.

Sakura còn đem theo cả chiếc ô màu tím trong suốt, khi ánh sáng chiếu vào, màu sắc trên ô sẽ phản chiếu vào sắc trắng trên mái tóc của cô khiến nó như đang nhuộm màu y hệt như vậy.

- Hôm nay Sakura của tớ quả thật rất xinh nha~ - Yukito-kun.

Đừng dùng cái giọng biến thái đó.

Nghiêm-túc-đấy - Mặt Sakura trải đầy hắc tuyến.- Cậu kệ tên Pan đi.

Mau đi chơi trò chơi cùng tớ và nọ người đi - Alice vừa nói vừa lôi xềnh xệch cô đi, bỏ lại anh chàng tóc đen nào đó đang đứng bơ vơ một mình.

Yukito thở dài:- Haizaa...

Đó là bạn cậu hay chồng cậu thế hả Alice...----------------------------------Trò đầu tiên họ tham gia là bắn súng.Alice hạ quyết tâm lấy được con gấu bông trên kệ.Sau năm lần bảy lượt bắn súng, nhỏ đã quyết định bỏ cuộc.Trông thế thôi chứ ngoại trừ ám sát bằng dao ra thì mấy thứ vũ khí khác nhỏ đều dở hết.Định nhờ Hayami hoặc Chiba bắn hộ thì họ lại bị chủ hàng đuổi đi mất rồi.Và đã đến lúc Sakura lên sàn!!!Cô đặt lên bàn 300 yên, nhận lấy 3 viên đạn nhựa từ tay ông chủ, cô ngắm bắn.Pằng!Viên đạn bay thẳng, hướng đến một hộp đồ chơi, nhưng lại đập vào cạnh hộp.- Phí quá...

Trượt mất rồi...

- Ngoài kia có những tiếng xì xào."

Hừ...

Cứ chờ đi...

Bạn thân tôi không kém đến thế đâu" - Alice nghĩ thầm.Viên đạn sau khi đập vào cạnh hộp đã chuyển hướng tới một bịch kẹo...Tiếp đó là con gấu bông...Sau đó là bộ máy game...Và rồi là giỏ hoa trang trí................Bịch!

Bịch!

Bịch!Hàng loại các món đồ mà viên đạn đập vào rơi đầy trên nền đất.

Mặc kệ mọi người đang há hốc mồm ngạc nhiên và ông chủ quán đang khóc ròng vì sắp phá sản, hai cô gái chỉ lẳng lặng vơ vét hết đồ và chuồn thẳng.Trên đường đi, họ đã gặp Isogai đang hí hửng cầm một túi đầy cá vàng.Alice hỏi thì lớp trưởng nghèo trả lời là đồ ăn cho ngày mai.Nhỏ ậm ừ, mãi một lúc sau mới nhận ra sự việc bất thường."

Cậu ta ăn cá vàng ư???"

Sakura không ngạc nhiên lắm.

Chính cô là người bày cho Isogai cách làm món cá vàng rán mà:vvv--------------------------------- Tất cả tập trung đầy đủ chưa nhỉ?

- Nagisa thắc mắc.- Khoan!

Còn thiếu Sakura, Alice và Koro-sensei nữa - Kayano lên tiếng.- À, nếu là họ thì vừa nãy tớ thấy Sakura và Alice bán lại đồ kiếm từ hội chợ cho Koro-sensei bày ra bán rồi.

Nghe đồn hai người đó lãi to lắm - Karma trả lời.- Yukito thì sao?- Nếu là tên đó thì là kẻ đang ở trên ngọc cây dùng ống nhòm theo dõi Sakura kia kìa.- Giống biến thái quá.- Cậu nói ai vậy Okajima, nhìn lại mình đi *sát khí*- Aaaaaa!!!

Xin lỗi!!!!

Xin lỗi!!!

Yukito!!!

Đừng lôi dao ra nữa!!!

- Kẻ dâm tặc nhất trong lớp bắt đầu la hét và cố tránh những lưỡi dao từ Yukito.- Tên Pan này trông như thế thôi chứ giận lên thì cũng đáng sợ lắm.

Măm măm...

- Alice từ đâu đi tới, miệng ngậm một cây kẹo táo, tay cầm kẹo bông, chân...

À quên - gặp vợ là "tắt điện" í mà.

Đó, vừa nhắc xong.Nhỏ nhìn chằm chằm con người vài giây trước còn như quái vật đáng sợ, giờ lại biến thành con cún phiền phức bám đuôi Sakura.- Được rồi.

Tất cả đã tập trung đầy đủ, ta đi lên địa điểm ngắm pháo hoa thôi~- Đi nào!!!----------------------------Lớp E đi theo bản đồ Koro-sensei đã vẽ.

Lần trước ông thầy này đã khám phá ra một địa điểm ngắm cảnh rất đẹp.

Tầm nhìn bao quát được gần như cả khu phố mà lại còn rất rộng rãi.

Quả đúng như vậy, khi mọi người tới nơi, họ đã thấy một khu đất trống vô cùng thoáng đãng, cây cối bao bọc xung quanh tạo nên một địa điểm kín đáo.

Khung cảnh nhìn rất đẹp nếu như không có con gì đó vàng vàng đang làm món mực nướng.- Nufufufu.

Các em tới rồi hả?

Vào đây làm chút đồ ăn nhẹ trước khi ngắm pháo hoa nào - Ổng nhe răng cười (Au: Ổng lúc nào chả cười)- Wow.

Không ngờ thầy cũng biết bỏ tiền lương ra khao học sinh đấy - Rio châm chọc - Fufufu.

Thực ra đây là đồ ế vừa nãy thầy bán, định lên đây nướng cho mấy đứa ăn*lật lật* Nhưng đếm lại thấy không đủ cho cả lớp nên để những bạn không có phần khỏi buồn, thầy sẽ....

ăn hết tất cả - Nói rồi Koro-sensei cho toàn bộ số mực vào trong miệng.- !!????!- Áááááá!!!!

Nóng!!!

Nóng!!!

Cứu thầy!!!

- Koro-sensei há hốc mồm nhảy như con choi choi.- ......- ......- ......- GIẾT ỔNG!!!- Á!!!!!

Từ từ đã mấy em!!!!!

Chờ thầy nuốt xong đã!!!!- .....Khung cảnh thường ngày của lớp học ám sát lại hiện lên...Chíu————BÙM!!!- Oa~ Pháo hoa~Tất cả dừng lại những việc đang làm, đứng nhìn những chùm pháo hoa đủ màu sắc lan tỏa trên bầu trời đêm.

Từng chùm pháo hoa tròn, thẳng, mảnh, to, nhỏ bay lên.

Không cái nào giống cái nào.

Nhưng chúng đều bay từ một nơi, đều cùng nhau tỏa sáng rực rỡ hết mình.

Tuy khác nhau nhưng thực chất rất hòa hợp.

Có cái tuy không hoàn hảo nhưng vẫn hết mình bung lụa...Giống như lớp E vậy...-----------------------------Sột soạt...- Ủa?

Yukito-kun?

Sao lại ngồi ở gốc mà xem pháo hoa vậy?

Không ra cùng mọi người sao?

- Alice ngạc nhiên.- Ra làm gì chứ, Sakura cũng đâu có quan tâm tới tớ - Yukito từ chối.- Ồ...

Hiểu rồi...

- Alice gật gù.- ???- Đây là ghen đúng hơm~- Ghen ư?...

Ha...

Công nhận là đôi khi thấy cậu ấy đi với người khác cũng muốn ghen thật...

- Cậu ngừng lại rồi thở dài - ...Nhưng lại nhận ra mình chẳng có tư cách gì để mà ghen cả.Alice im lặng.

Cậu cũng im lặng.

Không gian rơi vào trầm mặc.

Không một ai ngồi đây nghe thấy tiếng ồn ào của pháo hoa hay tiếng xôn xao của mọi người.- Vậy....cậu không nuối tiếc sao...?

- Nhỏ phá vỡ bầu không khí.- Nuối tiếc?

Điều duy nhất mà tớ nuối tiếc chính là vào thời điểm thích hợp đã không nói với cô ấy "Tớ thích cậu".

Có lẽ...không có gì trên đời này xảy ra một cách tình cờ cả...

Mọi thứ xảy ra đều có lí do của nó...

Từ việc tớ gặp cô ấy ở khu ổ chuột cho đến Sakura bị bắt vào tòa nhà nơi cậu bị giam giữ để rồi cùng phòng với cậu.

Tất cả chung quy lại, chúng ta quen nhau đều thông qua việc có siêu năng lực.Nhỏ im lặng không nói gì.- Đôi lúc....

Tớ cảm thấy thật xa cách cô ấy...

Không thể biết được...

Cô ấy đang diễn...hay đang bộc lộ cảm xúc thật...

Quá bí ẩn...- Đã luôn là vậy, nhưng không phải vậy.

Đã thay đổi, nhưng thực chất không.- Hả?- Đây là câu nói tớ nghe được mấy hôm trước, tớ thấy rất hợp lí với tình huống của Sakura.Cậu im lặng.

Ngẫm nghĩ một lúc.

Rồi như chợt bhớ ra gì đó, Yukito lên tiếng:- ......Alice-chan, cậu đã từng nghe Dark nói " sự thật về thế giới này " chưa?- Sao tự dưng lại hỏi...

Mà khoan, cậu cũng nghe cô ta nói rồi ư?- Ukm.

Khi tớ còn đang làm sát thủ với Sakura.

Nhưng khi đó tớ thấy mình đột nhiên vô thức phát ra một câu rất lạ.- Và nó là...- HÙ!!!!- Aaaaaaa!!!!!- Ha ha, bị lừa rồi.

Hai người chui rúc vào cái chỗ này làm gì thế?- Sa...Sakura...?- Mồ~ Mau về đi.

Pháo hoa kết thúc từ lâu rồi kìa - Cô chỉ lên trên.- A...Bây giờ Alice với Yukito mới nhận ra bầu trời đang tối om, không một vệt sáng.- Mau lên!

Tớ không chờ hai người đâu.

Tối nay có món ramen đó- Ukm.Tụi tớ đến đây.

"Tạm gác chuyện này lại, ăn ramen đã" - Yukito ra hiệu với Alice."

Nhất trí và đồng ý" - Nhỏ trả lời ----------------------------------Flashback- Cậu thấy thế nào về bơi này hả Yukito - Dark hỏi.- Nó...rất thực...

- Cậu vô thức trả lời.(Chờ chút!!!

Cái thằng này từ lúc nào đã trở nên triết lí tới như thế???

- Au said)
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 41: Cảnh sát và tội phạm


Ten ten ten tèn!!!

Hôm nay 21/2 là kỉ niệm 1 năm tui gia nhập Wattpad đóa!!!Woa~ Có 1 năm mà mình đã có hơn 500 bộ trong danh sách rồi.

Gắt thật!Mà thôi.

Vào truyện nào.

Hôm nay là vì kỉ niệm nên mình đăng thôi chứ thực ra vẫn drop nhé======================Học kì mới đã bắt đầu được vài ngày, và nó được khởi đầu bằng một thứ khá là ngọt ngào...Chính là pudding khổng lồ của Kayano!!!Măm măm~ Thiệt là ngon à nha~ Cũng may là lớp E đã kịp ngăn Sakura và Alice lại trước khi hai con điên này lao lên xử lí cả cái bánh trước khi Koro-sensei tới lớp.Có ai hiểu được nỗi đau đồ ăn trước mắt mà không được ăn không?(Yukito: Dạ có em.

Từ lâu em đã muốn ăn Sakura rồi.Au: Chú mày cút!!!!)Sau khi kế hoạch ám sát của Kayano thất bại, cuối cùng hai cô bạn kia cũng đã được thưởng thức món pudding có 1-0-2 này.Chắc chắn đây sẽ là động lực để mọi người tập trung vào trò chơi "cảnh sát bắt trộm" ngày hôm nay.-------------------------------- Aaaaa!!!!

Trời ơi!!!!

Cặp ngực này bự quá!!!Koro-sensei la lên, hai mắt phóng đại lên giống hệt lúc tìm bọ hung cho Kurahashi.- Tên kia!!!

Tập trung vào trò chơi đi!!!

Tù nhân đâu rồi???

- Karasuma-sensei hét lên từ trong bộ đàm.Thế nhưng ông thầy bạch tuộc bơ luôn người đồng nghiệp đang cách đây nửa quả núi mà tiếp tục soi tấm ảnh.- Tên này...Karasuma mặt chảy đầy hắc tuyến, khuyến mãi thêm cả một dấu thập to đùng in trên trán.

Mọi công sức từ đầu đến giờ vậy là đổ sông đổ bể.

Thế nhưng thầy thể dục vẫn không khiến cho công việc của mình bị chậm lại.- Hộc...hộc...

Mọi người!!!

Sakura đâu???

- Nagisa hỏi.- Đúng rồi!!!

Từ đầu trò đến giờ không thấy cậu ấy đâu hết!!!

- A!!!

Chắc chắn cậu ấy đã tìm ra chỗ bí mật nào đó và trốn luôn ở đó rồi!!!

- Alice reo lên.- Tính cậu ấy vốn vậy mà...

Không bao giờ tham gia vào mấy trò chơi như đuổi bắt đâu.

Mệt lắm...

- Yukito giải thích.Đặc điểm của Sakura (5): Lười biếng.- Chỗ bí mật à...

- Karma lẩm bẩm.--------------tua nào----------------Ở một nơi nọ, Sakura thảnh thơi ngồi vẽ tranh, bên trái là đống chai lọ đựng màu nước, bên phải là đĩa đựng đồ ngọt.

Chợt nét cọ trên giấy bỗng dừng lại, tay cầm điện thoại lên nói với cô gái tóc hồng bên trong:- Ritsu-chan, tình hình thế nào rồi?- Koro-sensei để mọi người chạy thoát hết, không còn một ai cả - Cô nàng trong trang phục cảnh sát rất gợi cảm trả lời - Hình như đây là lần thứ hai cậu cho tớ vào máy cậu thì phải.

Vì sao từ trước tới giờ cậu lại mã hóa máy và chặn tớ vậy?- Tớ chỉ không thích thông tin của mình bị người khác biết thôi.

Mà Ritsu-chan nè, cậu tìm cho tớ các loại đá được không?- Đá ư?- Phải.

Để tớ luyện phép.- Nhưng theo như tớ biết thì năng lực của cậu đâu phải là Thổ hay Kim.

Cả Yukito và Alice cũng thế.

- Cứ tìm đi, cái này để tớ nghiên cứu.

Đừng hỏi gì nữa.- Ukm...

Được.

Tớ sẽ đưa máy bay mini đi tìm.

A!

Koro-sensei lại để tù nhân trốn thoát rồi, tớ đi đây.Ritsu nói rồi thoát khỏi điện thoại của Sakura.Cô nhìn màn hình tối đen với khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Tại sao Fire lại bảo mình tìm đá về?

Cô nàng sôi nổi này chẳng bao giờ cho mình biết trước tương lai cả.

Lại còn nói là "tích cực làm theo vận may sẽ đến".

Aaaaa...

Điên mất thôi...

Bakafire...."

Sakura-sama, nói xấu gì tôi đấy..."

- Giọng nói của Fire vang lên trong đầu cô."

Cũng tại cậu, đã không nói gì thôi lại còn khiêu khích tôi" - Sakura bực dọc nói."

Cô chủ, xin hãy hạ hỏa" - Ice điềm tĩnh bảo."

Lửa có cháy đâu mà hạ.

Đừng có vu khống Ice-chan" - Fire bắt đầu tức giận "Đề nghị sử dụng não của mình để nghĩ.

Đừng hiểu lầm như vậy" - Ice."

Cô...cô..."

"Cái lũ ồn ào kia.

Tin bà dìm hết chúng bay vào bóng tối vĩnh cửu không?"

- Có vẻ Dark đã thức giấc."..."

"Tốt nhất nên phong ấn hết lũ chúng bây một lúc cho yên thân""Aaaa!!!

Cô chủ!!!

Xin đừng làm thế!!!

Nhỡ có chuyện gì!!!

Áááá...."

Giọng nói của cả ba lặng dần...lặng dần...rồi tắt hẳn.- Phù...

Cuối cùng cũng được yên tĩnh...

- Sakura thở phào nhẹ nhõm - ...ít nhất là trong một tiếng đồng hồ tới...Mặt cô trải đầy hắc tuyến.

Có lẽ sau này phải luyện thêm cả phép phong ấn nữa.

Bọn này ồn ào chết đi được, suốt ngày đấu đá nhau.- Mà thôi~ Chí ít cũng được thư giãn~ Khuôn mặt thanh tao nhỏ bé hơi giãn ra, rồi lại dang tay ngã ngửa ra đằng sau, hạ cánh xuống thảm cỏ xanh êm dịu.

Cô nhắm mắt lại.Xào xạc...Xào xạc...Xào xạc...Bịch!- ....- Hi Sakura-chan~- Yukito-kun, sao cậu tìm ra chỗ này?

- Cô mở mắt ra.- Các loài cây nói với mình là cậu đang ở đây.

Yên tâm đi, không có ai đi theo đâu."

Mình thề sẽ thiêu rụi quả núi này" - Sakura nghĩ - Thế cũng tốt.

Nhưng cậu đứng dậy được không?Ừm...

Cả hai đang ở một tư thế...khá là ám muội.

Yukito nằm trên, cô nằm dưới.

Hai tay của cậu đặt xuống thảm cỏ cạnh đầu cô.

Chân phải cậu ở giữa hai chân cô, và chân trái thì đặt bên cạnh.

Yukito thậm chí còn áp sát người xuống dưới người Sakura.- Ê!

Tránh ra!

Tin tôi hỏa táng sớm cho cậu không?

- Cô gằn giọng.- Không nha~- ....Được rồi.

Lần này Pan thực sự cần bị trừng trị đây.

Sakura đang tính toán nên cho hắn cháy chút ở đũng quần, đóng băng chân nó hay nhốt vào một cái hang rồi bịt lỗ bằng một lớp bóng tối thì chợt nhận ra........ba con tinh linh ồn ào kia cô phong ấn mịa nó rồi còn đâu!!!Mà còn những 50 phút nữa phong ấn mới có thể giải trừ.

Cầm cự từ giờ tới lúc đó là không thể.- Nghĩ đủ chưa vậy?

Cậu không thoát khỏi tay tớ đâu~ Hiện tại người cậu tớ không hề cảm thấy một tí mana (năng lượng phép thuật có sẵn trong tự nhiên, bao gồm không khí, nước, ánh sáng, cây cối hoặc những thứ khác) nào cả.

Vì thế tớ tin chắc ba tinh linh đã bị phong ấn.- Hừ...

Bộ cậu không tính đến chuyện tôi có thể hạ cậu chỉ với một cú đánh như Saitama sao?

Đừng quên tôi cũng làm sát thủ cấp cao.- Không nha~ Nhìn kĩ lại đi~- Nhìn g...Đến bây giờ Sakura mới nhận ra tay mình đang bị cái gì đó níu lại, đau đau.

Nhìn sang hai bên, cô thấy cổ tay mình đang bị những dây leo của cây hoa hồng gai trói, vừa nãy do động đậy mà bị chọc vào cổ tay.Quên mất tên này thích chơi mấy trò SM...Cứ nghĩ rằng tay trói thì chân sẽ tấn công được, nhưng mà... hai chân cô bị chân của tên kia giữ rồi còn đâu!!!- Khen tớ đi~ Trong lúc cậu bị phân tâm tớ đã áp dụng cách "lợi dụng thời cơ" cậu nói đó Sakura-chan~ Thưởng gì đó cho tớ đi~- Mơ đi!!!

Tháo nó ra!!!

Rồi tôi sẽ xử lí cậu!!!

- Cô hét lên.- Ấy ấy~ Đừng cố hét.

Phải để dành giọng cho lúc sau chứ~ Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nha~ - Yukito mỉm cười thân thiện - Đó là trò "cảnh sát bắt kẻ trộm""Cái bản mặt gợi đòn quá!

Chưa bao giờ mình muốn giết người như ngày hôm nay.

Mà khoan, cảnh sát...gì cơ?"

- Nếu là trò đó thì phải cởi trói ra cho tớ chạy chứ.- Ồ không, kẻ trộm đã bị bắt rồi, phải để cảnh sát xử lí.

Mọi khi là thế phải hông~- Yukito-kun, cậu tính làm gì...

- OK, cô có hơi sợ rồi đấy.- Tớ...muốn...cậu...Sakura...Yukito thầm thì vào tai cô, hơi nóng ẩm ướt từ miệng phả ra khẽ làm Sakura run rẩy.

Mặt cô đỏ ửng.

Nhưng khoan, tại sao cô lại có phản ứng chỉ với mấy hành động cỏn con đấy chứ?

Chẳng lẽ...- Tớ quên nói: theo như lịch thì hôm nay là ngày động dục của cậu đó Sakura-chan~Đậu xanh rau má...Tàn đời mình rồi...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back