Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]

(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 42: Ăn mặn một chút


Yahoo!!!

Thi xong rồi!!!!

Đề toán khó vãi ra!!!!

Nhưng au đã trở lại đây!!!!

Từ giờ au sẽ đăng truyện đầu đầu, nhưng khi nào thì không nói trước được.

Tại au đang không đăng nhập được vào wattpad trên điện thoại.

Mà au có máy mới rồi!!!!

Muahahaha!!!!

Truyện đến đâu rồi nhỉ?

À, đang 18+ hử.

Okê, triển thôi.-----------------------------------------Yukito dịch chuyển dần hai cánh tay của Sakura lên phía đầu một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.

Đồng thời đổi luôn vị trí của dây leo để thuận tiện hành động.- Ưm...Sakura trong lúc dịch chuyển đã cố giãy giụa thoát khỏi cái bẫy chết người.

Nhưng những chiếc gai nhọn hoắt chọc vào cổ tay cô lại không cho cô làm vậy.

- Ấy~ Đừng động đậy~ Bàn tay nõn nà, mềm mại như này không thể để bị thương được.Vừa dứt lời, Yukito đưa nó lên gần miệng mình khẽ liếm nhẹ vào vết thương.

Sakura "a" lên một tiếng, mặt đã đỏ nay lại càng thêm đỏ, thành công đánh thức con thú dục vọng bên trong cậu.- Sakura-chan, cậu vừa...rên phải không?- Đồ...

Đồ biến thái!!!- Cậu....

Cậu nói lại đi!- Kinh quá Yukito.- Oa~ Dễ thương quá đi~ Thế này chắc tớ không nhịn được nữa rồi~Yukito bỏ kính ra, thứ mà từ khi cậu xuất hiện cho tới giờ éo bao giờ có đất diễn, ném nó sang bên cạnh rồi cúi đầu xuống dần, áp môi mình lên môi cô (để kính thì khó lắm)Sakura cố gắng mím chặt môi, không để cho người kia có cơ hội.

Nhưng tên này đâu có đơn giản như vậy, cậu cắn nhẹ vào môi dưới, bắt buộc cô phải hé miệng ra một chút.

Nhân lúc đó, Yukito luồn lưỡi vào, khuấy đảo bên trong khoang miệng, tham lam hút hết dịch ngọt.

Nhanh nhẹn mà cuồng nhiệt.

Lưỡi của cậu quấn lấy lưỡi cô, một ít mật ngọt chảy tràn ra ngoài khóe miệng, rơi xuống một ngọn cỏ xanh rờn, hòa lẫn với những giọt sương trên nền đất.Sakura bị hôn tới mụ mị cả đầu óc.

Cơn động dục cũng từ đó mà đẩy nhanh tiến độ.

Cơ thể cô bắt đầu nóng bừng lên, đỏ ửng như con tôm luộc, mái tóc bạch kim lấp lánh buông xõa, đôi mắt màu tím mơ màng đẫm nước mắt, trên môi giờ đã có một vết cắn nhỏ do người nằm trên để lại.

Tuy vậy nhưng ý thức cô vẫn còn mặc dù đang dần bị lu mờ, cô biết cách tạm thời ngăn chặn nụ hôn mãnh liệt này.PHẬP!!!Yukito giật thót, chống hai tay dậy.

Nhìn xuống người bên dưới, cậu có thể thấy vết máu nằm cạnh khóe miệng đang cười một cách đắc thắng kia.Cắn lưỡi cậu à?

Cũng khá đấy.Bản thân là một sát thủ, nhưng Sakura chưa bao giờ đi làm nhiệm vụ nào mà phải quyến rũ người khác cả.

Phần vì nghề nghiệp của cô chỉ kéo dài ở độ tuổi trẻ con, phần vì giáo viên của cô là con trai.

Nhưng cũng không phải cô không được dạy những kĩ năng thoát thân trong trường hợp bế tắc.

Một trong số đó chính là: Tận dụng bất cứ phần cơ thể nào còn cử động được.Ừm...

Áp dụng vào tình huống này thì...khá hợp lí đấy.Và xin nhắc lại: đây chỉ là biện pháp tạm thời---------------------------------- Sakura-chan!

Gan cậu cũng lớn quá rồi đấy - Yukito lau vết máu trên khóe môi, nói.- Hộc...thoát ra...tôi sẽ cho...cậu biết tay...hộc...

- Có vẻ cơn động dục đang dần hút đi sức lực của cô.- Để xem.

Yukito điều khiển cho dây hoa hồng leo cột cả hai cánh tay vào cùng một lúc.

Cô nhân lúc đó lật ngược người lại, nằm úp mặt xuống đất.

Làm gì thì làm, nhưng cũng phải bảo toàn đằng trước đã, đằng sau thì ta tính sau.(Au: Chị ngây thơ vl)Thiếu niên tóc đen nhếch mép, gì đây?

Thật đáng yêu nha~ Không uổng công 15 năm nhịn ăn, lại nhằm đúng lúc người mình thương nằm một mình không phòng bị.

Đây chắc chắn là do ăn ở tốt a~Hạ mình xuống tấm đệm êm bên dưới, thiếu niên tóc đen bây giờ đang hoàn toàn nằm đè lên người Sakura.

Cậu vén lớp tóc đằng sau ra, để lộ cái gáy trắng ngần, mềm mại giờ đang đỏ dần lên.

Không kiềm chế được, Yukito cắn mạnh vào nó.- A!!!Cô kêu lên, đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau quá đi!!!!Không dừng ở đó, cậu tiếp tục liếm mút nó, tạo nên những ấn kí đậm nét nổi bật trên nền trắng.

Tay không yên phận mà lần mò vào trong lớp áo sơ mi.

Da thịt bị đụng chạm liên tục khiến cơn động dục ngày một mạnh mẽ, thậm chí Sakura còn có cảm giác bên dưới của mình sắp rỉ nước nếu như tên kia lấn át quá đà.

Nhớ lại những lần động dục trước, bình thường cô chỉ uống thuốc để kìm hãm nó lại, mà cũng không có lần nào phát tác quá đà cả.

Vì vậy mà cô không cần tự "giải quyết" bằng cách vào nhà vệ sinh.

Duy nhất chỉ có lần trước "suýt" đè Karma xuống mà "làm" thôi.À hình như còn lần đầu tiên phát tác thì phải.

Hm...

Lúc đó đang sống với Alice, Hanji và Levi.

Hôm đó tự dưng cô có những biểu hiện lạ và khi nhào tới ôm Levi, Sakura đã ăn ngay một cái chảo vào mặt.

Khi tỉnh dậy thì thấy Hanji đã chế xong thuốc giải rồi.Nhớ lại lần đó kinh thật.

Cô mà cũng có gan đè Levi, chưa bị ăn kiếm là may đấy.PHẬP!- A~Đúng rồi, cô đang sắp bị ăn mà.

Vẫn còn thời gian mà nhớ lại quá khứ.

Rảnh rỗi thật.-------------------------------Yukito nhận ra Sakura đang có vẻ lơ đãng liền cắn thêm một phát nữa sau cổ.

Coi như là trả thù cho vụ cắn lưỡi.Bàn tay bên trong áo tiếp tục sờ soạng, khám phá khắp nơi, di chuyển dần lên lưng.

Bỗng cậu cảm thấy mình đang sờ một cái móc cài gì đó là lạ, làm từ kim loại thì phải, lại còn rất nhỏ nữa.

Mở ra thử xem.Pực!*giật mình*- ...- ...Hình dáng cậu sờ kết hợp với cái biểu cảm ngạc nhiên trên mặt cô thì chắc chắn đây là dây áo lót rồi.Bụp!- A...Tai và đuôi mèo hiện lên rồi.Yukito lật ngửa người cô lại.

Nhìn Sakura bây giờ chẳng khác gì chú mèo con tội nghiệp đáng thương cả.

Đôi mắt tím tinh anh ngập nước đầy ủy khuất đang nhìn về phía cậu.

Chiếc mũi nhỏ xinh hơi ửng đỏ.

Cả hai bên má và tai cũng tràn ngập một sắc đỏ mê hoặc.

Đôi môi anh đào căng mọng khép hờ, vô thức kêu lên những tiếng rên ma mị kết hợp đồng đều với lồng ngực đang nhấp nhô lên xuống.

Khuôn mặt với những đường nét mềm mại trông vừa diễm lệ vừa ngây thơ, lại quyến rũ một cách lạ thường.

Tai mèo trên mái tóc trắng cụp hẳn xuống.

Chiếc đuôi trắng bông mềm co lại vào người.

Toàn thân khẽ run rẩy.Tch...

Kích thích đến thế này...

Cậu sẽ không làm chủ được mà lao vào ăn sạch cô mất...

Không hiểu sao Sakura có thể sống sót được đến bây giờ...Chờ chút!

Đuôi và tai mèo...chẳng phải là một bộ phận nhạy cảm sao?

Tuy cũng có nghe nói nhưng cậu cũng chưa thử bao giờ.

Vậy chi bằng...Yukito nắm lấy đuôi của Sakura vuốt nhẹ, khiến cô giật nảy lên, miệng không chủ động mà "ưm" một tiếng.

Wow, hiệu quả còn hơn cả cậu tưởng tượng.

Trong lúc còn đang hí hửng vì phát hiện mới của mình, một con dao bay tới, sượt qua má của Yukito và ghim thẳng xuống đất.

Cả hai quay sang phía chủ nhân của con dao, bắt gặp mái tóc đỏ rực, đôi mắt màu hổ phách, điệu cười nửa miệng quen thuộc cùng với sát khí tỏa ngút trời.------------------------------- Kar...ma -kun...

- Cô lắp bắp.- Hể~ Chào Sakura-chan, biết ngay là đang ở đây mà.

Mà Yukito này, cậu đang-làm-gì- thế?"

Khiếp thật, tên này cười mà như không cười vậy" - Yukito toát mồ hôi.- Tôi nhắc lại...- Được rồi, được rồi.

Trả người nè.

Không đùa nữa.Cậu đứng dậy, chỉ tay điều khiển dây leo thả Sakura ra.

Được tự do, cô vội vã đứng dậy, chạy tới chỗ Karma và ôm chầm lấy anh, giọng nức nở:- Hức...hức...

Karma-kun...

- Tớ đây tớ đây, đừng sợ nữa.- Hức...hức...Anh vòng tay qua ôm lại cô.

Cả hai đứng đó một lúc lâu.

Yukito thở dài, nhặt chiếc kính của mình cất vào túi rồi quay lưng bước đi lặng lẽ.

Cố gắng bỏ ngoài tai những tiếng thút thít nhỏ xíu của cô.

Lâu lắm rồi cô mới khóc nhiều như vậy.

Mặt cậu cúi gằm xuống, những mảnh tóc mai khẽ rủ che đi biểu cảm trên khuôn mặt thiếu niên tóc đen.

Miệng cậu lẩm bẩm rất nhỏ, chỉ đủ cho mình cậu nghe thấy:- Mình thua rồi...-------------------------------...Đó là sự việc xảy ra ở một viễn cảnh khác...

Sự thật thì...Ngay sau khi cánh tay được tự do, Sakura chồm lên đấm một cú thật mạnh vào mặt Yukito, khiến cậu ngã ngửa ra con suối bên cạnh.Tùm!!!Cô vừa mắng vừa hét:- Tổ sư bố ông cụ nhà ngươi!!!

Hôm nay không giết người ta không phải là Sakura!!!!- Ể ể???

Này!!!

Chờ chút!!!

Tớ tưởng....- Cơ thể nóng lên thì sức chiến đấu và mức tỉnh táo sẽ giảm ư?

Phong ấn bị phá rồi.

Bộ nhà người nghĩ băng để làm mắm hả?

Nhầm to rồi nhá *cười nham hiểm*.

Chuẩn bị thành thịt xiên nướng đi!!!!!- Cứu!!!!

Karma!!!

Cứu với!!!Âm thanh đáng sợ vang vọng khẳp rừng sâu, vang đến nỗi thầy hiệu trưởng Gakuho cũng phải tự hỏi trên lớp E đang xảy ra chuyện gì.

Người con trai tóc đỏ nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt biểu cảm như kiểu "clgt".

Thôi cứ để mọi chuyện họ tự giải quyết.

Nói là làm, Karma quay lưng, phũ phàng bước đi, bỏ ngoài tai những lời mắng chửi, những âm thanh tra tấn, và cả những tiếng kêu thảm thiết của tên thủ phạm xui xẻo.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 43: Chào mừng đến với lớp E


Sáng hôm sau, Sakura vừa mới tới lớp đã ăn drama ngập mặt của lớp 3-E dành cho Koro-sensei.

Hình như ổng đang bị nghi là thủ phạm của mấy vụ trộm đồ lót dạo gần đây.Bình thường thì Sakura sẽ không quan tâm lắm với dăm ba cái mẩu tin tức trên báo.

Nhưng vừa mới hôm qua, cô đã bị đánh cắp áo lót một cách trắng trợn, và đã thu được một số chất dịch màu vàng trên dây phơi.Bực nhất là đó là cái áo thoải mái nhất và đẹp nhất mà cô có.

Vì thế sau giờ học cô đã cùng một vài người đi tìm hiểu sự việc.Cuối cùng tất cả đã biết được rằng nguyên nhân tất cả mọi việc đó là Shiro và Itona-kun.

Kyaa!!!

Mặc dù đã nghi ngờ nhưng cô vẫn không nghĩ được rằng cái bọn Terasaka lại là nhóm được giao nhiệm vụ sẽ làm Itona bình tĩnh lại.

Và trời ơi tin được hông?

Bọn chúng đã làm được.---------------------------------- A!

Chào buổi sáng.

Lần này đi bằng cửa trước đi nhé!- Chào, Itona-kun.

Cái băng đô hợp với cậu lắm đó.Itona được toàn thể lớp E chào đón trong sự vui vẻ, phấn khởi.

Lần này cậu ta đã thực sự hồi tâm, đường đường chính chính tham gia vào những phi vụ ám sát Koro-sensei.

Và ta cũng sẽ không lạ gì khi Itona ở trong nhóm của Terasaka.- Mọi chuyện có vẻ ổn rồi ha, Sakura-chan?

- Alice - Ukm...

Ít nhất thì áo lót của mọi người cũng đã được trả lại....

- Gì thế Sakura-chan?- Không có gì...- Nè, các cậu nhìn thấy gì không?

- Giọng nói của Okajima vang lên từ phía chỗ ngồi của Itona.- Không thấy gì cả.

Camera không nhìn xa được như vậy - Lần này là tiếng của Maehara.Tiếng xì xào bàn tán của bọn con trai nổi lên, trông có vẻ rất khả nghi và lén lút.

Không hiểu đang có chuyện gì, Sakura quyết định đi xuống đó xem xét thử.- Ở đây có gì hay vậy?- À, chúng tớ đang....

Aaaaaa!!!

Vẫn còn con gái ở đây sao???

- Okajima hét lên.- Cái phản ứng đó là sao?

Mà con gái là gì chứ?

Bộ có bí mật giấu tụi tớ à?

- Cô bắt đầu nghi ngờ.- Ơ...

Làm gì có...

Bọn tớ chỉ tìm cách ám sát Koro-sensei bằng phát minh của Itona thôi...

- Takebayashi giải thích.- Itona ư?

Tớ mượn xem được không?

- Sakura hỏi.Thiếu niên tóc trắng nghe vậy, ban đầu có hơi lưỡng lự, chần chừ, rồi cũng quyết định đặt vào bàn tay cô bộ điều khiển từ xa."

Có vẻ cậu ta vẫn lo sợ mình từ lần trước" - Cô nghĩ, rồi xem xét cỗ máy đang cầm trong tay.

Ồ, các chi tiết đều tinh xảo và rất tốt.

Điều khiển dễ dàng, hình ảnh truyền về khá rõ nét và chất lượng.

Các cử động không phát ra tiếng.

Lực bắn... nhẹ quá.

Không hạ nổi một con mèo.

Hm...

Chỗ trong hình... là trước cửa phòng giáo viên thì phải...- Cái máy này có vấn đề gì vậy?

Tớ thấy nó hoạt động tốt mà?

- Cô nghiêng đầu hỏi.- Bọn tớ đang định nâng cấp màn hình để nhìn được tầm xa, nhưng chưa biết nên làm thế nào - Itona trả lời.- Thế thì tớ có một lời khuyên đây: hãy dùng camera mắt cá.- Camera mắt cá ư?- Ê, con gái không nên tham gia vào mấy cái máy móc này.- Nhưng cậu ấy nói đúng đấy Terasaka.

Khi dùng camera mắt cá, tầm nhìn của chúng ta có thể mở rộng được đó.- Sakura từng đoạt giải nhất cuộc thi kĩ thuật cấp quốc tế mà, xử lí mấy cái này cũng đơn giản thôi - Yukito không biết từ đâu chen vào - Không tin thì nhìn nè, đây là con robot đã đoạt giải đấyCậu ta lôi từ trong cặp ra một con robot nhỏ, cao tầm khoảng 50cm.

Hình dáng giống hệt như một bé gái có khuôn mặt tròn trĩnh.

Đôi mắt màu xanh lục nhàn nhạt.

Mái tóc màu nâu sẫm được túm gọn ra đằng sau.

Vóc dáng nhỏ bé khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng dài, bên ngoài là cài áo choàng màu đỏ tươi gắn dây ruy băng đính một ngôi sao ở đằng đuôi.

Chân đi đôi bốt màu nâu dài hơn cổ chân một chút.

Đặc biệt là trên vai nó vác một cây súng trường quá khổ người giống hệt chất liệu súng thật.

- Khoan, cậu lấy đâu ra thế?

- Cô đanh mặt lại, trong ánh mắt có phần tức giận.- Tất nhiên là phòng cậ...

Aaaaaa xin lỗi!!!!

Xin lỗi!!!

Lần sau tớ sẽ không tự tiện đột nhập vào nữa!!!

Cất súng đi!!!

- Yukito bắt đầu la hét, chạy nhảy khắp nơi cố gắng thoát khỏi những đường bay chết người của viên đạn.- Còn có lần sau???

- Sakura sát khí tỏa khắp phòng, lôi hết súng đến lựu đạn trong túi ra.

Báo hại những người khác cũng bị liên lụy.

Và cô chỉ dừng lại cho đến khi nghe thấy một giọng nói:- Etou...

Sakura-chan?

- Itona mặt poker face nói.- Hn...

Gì thế Itona-kun?- Tớ...chạm vào con robot được không...?Trước yêu cầu của bé shota tóc trắng, ban đầu cô có vẻ hơi ngạc nhiên, sau một hồi cuối cùng cũng hiểu ra.

Itona giỏi đồ công nghệ như vậy và còn dùng nó để ám sát Koro-sensei, ắt hẳn sẽ yêu thích và đam mê nó.

Cậu ta chắc có lẽ sẽ...nói sao nhỉ... cực kì thích các loại đồ công nghệ cấp cao.

Bằng chứng là từ lúc tên Pan kia lấy con robot ra, mắt Itona đã sáng như sao, nhìn nó mãi không rời.

Ngón tay thì cứ động đà động đậy, chắc đang kiềm chế không đụng vào nó đây mà.Không ngờ Itona mà cũng có mặt dễ thương vậy nha~"Sakura này, tớ không biết cậu là shotacon đấy" - Suy nghĩ của thằng nào đó đang nấp dưới gầm bàn.Đặc điểm của Sakura (6): Là một shotacon.- Ukm.

Được chứ.

Cứ cầm thử đi - Cô mỉm cười, đặt con robot lên mặt bàn cậu ấy.

Itona mắt long lanh, cầm nó lên khám phá khắp nơi.

Trong khi đó, Sakura lại nã đạn liên tục vào Yukito.- Sakura-chan, sao nó không hoạt động?

- Itona khuôn mặt có hơi buồn, quay sang hỏi cô.- À, nó hết pin rồi.- Đồ hạng nhất lại đi dùng mấy cục pin bé tí đấy ư?- Mày thấy tao đang cầm cái gì không Terasaka?- Hãy coi như tao chưa nói gì cả...--------------------------------Sáng hôm sau, vừa mới tới lớp một lần nữa Sakura đã ăn drama ngập mặt.

Nhưng lần này là của nhóm con gái dành cho bọn con trai.Lí do là gì thì au không tiện nói đâu...

Chỉ là liên quan một chút đến cái camera hôm qua thui...------------------------------- Oáp~ Thời tiết này quá đẹp để đi ngủ~Sakura vừa đi vừa lẩm bẩm.

Mẳt dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm một nơi nằm nghỉ thật lí tưởng.

Đang đi lang thang tại con đường mòn trên núi, cô bỗng thấy hai bóng người, là hai đứa con trai, một đỏ một trắng quấn quýt lấy nhau....................................Í lộn, đây không phải đam mỹ ha.

Chờ chút, để au sửa lại.Đang đi lang thang tại con đường mòn trên núi, cô bỗng thấy phía xa xa, một quả đầu màu đỏ, và một mái tóc màu trắng đang nằm dài trên bãi cỏ xanh mướt.

Hình như họ đang nói chuyện gì đó.Cô biến thành mèo, lén lút tiến dần tới chỗ họ.

Bỗng dưng, một mùi hương quyến rũ lan tỏa trong không khí, phả vào cánh mũi hồng hồng xinh xinh của cô, khiến cho bản năng mèo của bản thân trỗi dậy.Là bạc hà mèo!!!- Méo!!!!Sakura nhanh như tên bắn lao thẳng đến chỗ nguồn gốc mùi thơm quen thuộc kia.

Và cô đã có thể hít nhiều tới nỗi bay thẳng lên chín tầng mây nếu như không bị cánh tay rắn khỏe nào đó túm lại.- Hể~ Itona-kun nhìn này~ Có một con mồi đã sập bẫy~- Bây giờ tôi tin cậu rồi Karma - Itona mặt poker face trả lời(???)- Đáng ghét!!!

Đưa cây bạc hà đó cho tớ mau Karma!!!

- Con mèo nhỏ bị treo lủng lẳng hét lớn.- Nó biết nói?

- Itona ngạc nhiên.- Chuyện dài lắm.

Trước tiên cậu cứ biết nó là Sakura đi.- Ok.

Vậy...

Sakura-chan, cậu tới đây có chuyện gì thế?- Thả t....!!!!

À đúng rồi, Itona, con robot hôm qua của mình đâu?

- Cô như sực nhớ ra, liền trở lại thành người ngay lập tức, khiến cho anh chàng tóc đỏ đằng sau hơi bất ngờ mà ngửa người ra.- Etou...

Nó đây.

Tớ đã thử về nghiên cứu nó.

Quả là một phát minh đáng giá đấy - Mặt không gợn một xúc cảm, cậu bé lấy ra "tác phẩm" và trả lại cô.- Hm...

Thực ra nó là con robot bắn tỉa tớ làm hồi còn là sát thủ.

Nếu cậu muốn, cậu có thể sang nhà tớ và tìm hiểu thêm về máy móc.

Tớ có một phòng thí nghiệm riêng đó - Cô gợi ý cho người kia, và có vẻ cậu bé ấy rất thích thú, môi không tự chủ mà cong lên thành một đường cong hoàn hảo.

Với khuôn mặt trắng trẻo búng ra sữa, Itona mỉm cười vui vẻ nói:- Thật ư?

Tớ rất thích!

Chiều nay sau giờ học được không?

- Mặc dù vẫn giữ nguyên tông giọng trầm trầm nhưng trong đó cũng lẫn một chút phấn khích.- Được...

- Giọng nói trong trẻo run run cố kìm nén.

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, Itona... dễ thương không chịu nổi luôn... (Au: Tao cũng không ngờ con có ngày này con gái ạ).Hai người tóc bạch kim cứ vô tư cười cười nói nói, dáng vẻ rất thân thiết với nhau mà không hề để ý ai đó đang tỏa sát khí nồng nặc đứng bên cạnh.

Bàn tay siết chặt lại, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia chết chóc."

Itona.

Một ngày nào đó tôi sẽ đổ mù tạt vào đồ ăn của cậu"
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 44: Tình địch mới


Hú hú!!!

Bà con ơi!!!

Tui đỗ cấp 3 rồi!!!

52.25 điểm!!!

May quá đi!!!

Thông báo hơi muộn nhưng zui quá!!!!

Au cx có máy mới rùi!!!

Khổ nỗi Wattpad tải về như ***.

Au chỉ viết được truyện thôi chứ ko đăng ảnh đc.

Nói chung là đọc doujinshi hay cái gì liên quan đến ảnh là ko load đc.Ai học Hai Bà Trưng ở Hà Nội ko?

Kết bạn đi.

Từ giờ au sẽ bỏ mác (Tạm drop) và tiếp tục phấn đấu nha.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của mk.========================- Koro-sensei, thế này là thế nào?

Sao thầy lại tới nhà em vào Chủ nhật?Sakura đổ một giọt mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm con bạch tuộc màu vàng đang lục lọi tủ manga của mình, và bên cạnh là cậu bé tóc trắng đang ngồi ngó ngang ngó dọc xung quanh.- Nufufufu, chào buổi sáng Sakura-chan.

Cho thầy mượn cuốn light novel Re:Zero này nhé!- Dạ cũng được nhưng...

Sao Itona lại ở đây ạ?- À.

Thầy định gửi nhờ thằng bé ở tạm nhà em cho tới khi tìm thấy bố.

Chà... tập này hay ghê...

- Koro-sensei tiếp tục dùng những chiếc xúc tu trơn tuột cố gắng lật trang truyện mỏng manh.

Không để ý rằng cô miêu nữ nào đó đã cứng đờ ở một chỗ.- Cậu ấy hóa đá rồi.

- Itona chọc chọc.-----------------------------Sau khi đã tan đá(?!???!), Sakura chỉ còn thấy người mang băng đô màu tím đang ngồi lù lù trên ghế sofa mà ăn bánh một cách thản nhiên.

Hỏi thì thấy Itona chìa ra mảnh giấy nhớ nhỏ.

Trong đó ghi:"Gửi Sakura,Giao thằng bé cho em đấy.Kí tên: Hoàng tử đẹp trai của lớp E"

- ...

Itona vẫn cứ vô tư hết ăn bánh tới uống nước ngọt mà không hiểu sao người kia lại vò nát tờ giấy ném thẳng vào sọt rác, kèm theo đó là khuôn mặt nhăn nhó một cách khó tả.

-----------------------------

- Giới thiệu với mọi người, đây là Itona Horibe, sẽ sống cùng chúng ta bắt đầu từ bây giờ.

Sakura đứng trước các "thành viên" trong nhà trịnh trọng tuyên bố.

Chưa đầy 5 giây sau, một lực đạo rất lớn đã túm lấy cổ áo cô mà xách lên, khiến cho cơ thể cô đang ở tình trạng lơ lửng trên không.

Đối diện đó chính là đôi mắt cá chết đầy sắc bén của Levi Akerman.

- Nhóc lại đem về cái của nợ gì đây?

- Giọng nói của người đàn ông 1m60 không cao không thấp, nhưng lại có thể khiến cho người khác cảm thấy một áp lực rất lớn đang đè nặng lên người mình.

- Levi-san!

Đừng làm đau...

- Yukito tiến tới, định hạ cánh tay to khỏe đang khiến cho Sakura mất dần dưỡng khí thì bắt gặp cái nhìn chết chóc, vội lùi lại quay về vị trí cũ.

- Yên tâm đi Yukito-kun.

Chuyện này hồi trước xảy ra như cơm bữa í mà - Alice lẳc đầu ngán ngẩm, nhớ hồi trước biết bao lần Levi xách cổ bạn thân cô như vậy, nhưng cuối cùng cũng thả ra thôi.

Báo hại cô tốn bao nhiêu năng lực gọi bao nhiêu âm linh lên cứu để rồi bị Levi dọa chạy đi hết (Au: Đến ma quỷ còn phải sợ anh 0.0')

Sau khi hồi tưởng lại một tuổi thơ dữ dội cũng chính là lúc người mang quả đầu chén úp kia thả Sakura ra.

Cô hít thật sâu hòng lấp đầy lá phổi non nớt kia bằng không khí.

Quay sang chỗ "best bạn thân thấy chết mà không cứu", Sakura nhìn nhỏ với ánh mắt căm thù.

"Mình có làm gì đâu nhỉ..."

- Alice said.

(Au: Chính vì không làm gì nên nó mới thế)

------------------------------

- Đây sẽ là phòng của cậu - Sakura dẫn Itona vào một trong số những căn phòng trống còn sót lại trong nhà.

Do không lường trước được rằng sẽ có thêm người, vả lại Fire cũng chẳng cảnh báo gì với cô cả.

Cô nàng bốc đồng này đối với những chuyện "không nghiêm trọng đến số phận" thì sẽ biệt tăm biệt tích mà cãi nhau với hai người còn lại.

Quay lại với vấn đề chính, tuy chỉ là căn phòng nhỏ và hơi bụi bặm nhưng vì nhiều buổi ngủ với con bạch tuộc vàng nào đó, mà bây giờ đối với Itona đây cũng đã là thiên đường rồi.

- Đồ nội thất thì tớ sẽ bổ sung sau còn đồ cá nhân...

- Sakura chợt ngưng lại, nhìn một lượt thiến niên tóc trắng, bất đắc dĩ hỏi - Đồ đạc của cậu đâu?

- Tớ không có *poker face*

- Không có?

- Ừ.

- ...

Thật sự là không có?

- Ừ.

- ....

Trước khi kịp nhận ra, cổ tay Itona đã bị một lực đạo lớn kéo mạnh đi.

Sakura nắm chặt tay cậu, chạy nhanh ra ngoài phố.

Trong khi đang ngạc nhiên vì những gì cô vừa làm, bấy giờ cậu mới nhận ra bàn tay hơi thô ráp của mình đang được bao bọc bởi một lớp da thịt mềm mại, mang trên mình hương hoa anh đào nhè nhẹ.

Trong một khoảnh khắc, hai má Itona không tự chủ mà đỏ bừng lên.

Bước chân cũng vì thế mà đột ngột di chuyển chậm dần.

Cảm giác bản thân đang bị người đằng sau níu kéo lại, Sakura đi chậm lại, nghiêng người nhìn phía sau.

Bỗng thấy Itona mặt đỏ ửng, đôi mắt vàng kim mơ hồ nhìn về phía trước, cô dừng lại, lấy trán mình áp lên trán thiếu niên tóc bạch kim kia đo nhiệt độ.

Ở một góc khuất nào đó vang lên tiếng cãi nhau to nhỏ của một nhóm người, kì lạ là trong số đó có một vài giọng nói rất quen thuộc.

-----15 phút trước-----

RẦM!!!!

Bị giật mình bởi tiếng động mạnh, Yukito suýt đánh rơi cái Iphone 6s plus mạ vàng 16 tỷ xài hệ điều hành 10S10.1.1, camera 3D sắc nét bắt trọn từng khoảnh khắc xuống dưới nền nhà lót gỗ quý 2 tỷ/m2 của Anh.

Cùng với đó là Alice cũng suýt rơi cái Ipad Air 3 đính 600 hột kim cương xuống dưới sân để xe Ferrari mạ vàng triệu đô của Yuuya-nii...

Chuyện đó thì hãy để tạm sang một bên..

Chỉ vài giây sau, hội ồn ào lục đục đi xuống tầng hỏi rằng Sakura đang ở đâu.

Nghe Levi bảo đi mua sắm cùng với ''thằng nhóc tóc trắng lùn lùn''.

Cả lũ đã chạy thẳng ra cửa chính.

-----Hiện tại-----

- Ê tên đầu cam kia, tránh ra coi!

Tôi không thấy gì hết.

- Đồ cuồng wasabi nhà ngươi mới nên tránh ra.

Đây thực ra cũng chẳng muốn tới đâu, tự dưng bị lôi tuột ra khỏi nhà.

- Hể~ Vậy ai vừa nãy nghe ''Sakura đi hẹn hò'' là tá hỏa cả lên thế~

- Im đi!!!!

- Mấy người mới nên im đi ấy!!!

Máy nghe lén của tôi bị trục trặc rồi!!!

Yukito thấy được gì chưa?

- Oaaaaa!!!!

Mặt bọn họ gần nhau quá!

Đáng ghét!!!

Cả nhóm theo dõi nghe vậy, ngay lập tức chen chúc nhau thò đầu ra khỏi bụi mà nhìn.

Đúng là thế thật.

Nhưng mà có gì đó sai sai, sao Itona mặt đỏ phừng phừng tới nỗi bốc khói còn Sakura thì tỉnh bơ thế?

Ngược lại có khi còn có lí hơn.

--Quay lại với đôi bạn ''trỏe''--

Sau khi chắc chắn đối phương không có vấn đề gì về sức khỏe, cô nàng mê bánh rán tiếp tục dẫn Itona vào một cửa hàng thời trang nọ, và cô cực kì phấn khích.

- Oa...

Trong này có hầu như đủ mọi loại quần áo!!!

Bộ kia đẹp quá!!!

Itona-kun, mau đem đi thử!!!

- Sakura liên tục ném các thể loại đồ dùng về phía Itona.

Này này, mặc dù cậu có thể ám sát tốt, nhưng không có nghĩa thể lực là vô cực ô kê.

Thở dài một cái, nam sinh tóc trắng nhìn đống đồ một lượt.

Tất cả đều là đồ mặc thường ngày, học tiết khá đơn giản, kích cỡ nhìn chung có vẻ vừa với cậu, cũng biết chọn đồ đấy chứ.

Cậu cứ nghĩ con gái thì sẽ lấy mấy món đồ sặc sỡ, lòe loẹt cho con trai, nhưng có vẻ cô không giống như vậy.

- Qúy khách muốn mua quần áo mặc hằng ngày ạ?

Một nhân viên ăn mặc lịch sự, tao nhã tiến đến gần Itona, nhìn cậu thân thiện đi kèm đó là nụ cười được huấn luyện như một nghệ thuật bán hàng.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 45: Vui hay không vui


Itona chưa biết nên phản ứng như thế nào với vị nhân viên kia, tiếp tục giữ vẻ mặt không cảm xúc như bình thường, khiến cho người kia có phần khó xử.

Đúng lúc đó, Sakura chạy đến, tay cầm một bộ quần áo nói với Itona:- Nè, cậu thử cái này đi.Giọng nói trong trẻo của cô thành công xua đi khoảng không im lặng trong cửa hàng.

Itona gật gật mấy cái rồi bước vào phòng thay đồ.

Phù...

Cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vừa rồi của vị khách kia khiến cô căng thẳng quá, còn có chút quỷ dị.

Vậy mà tại sao cô gái đi cùng cậu bé lại xinh xắn đáng yêu như này chứ?

Hức hức...

đến bọn học sinh tụi nó còn có người yêu cùng đi mua quần áo, còn mình lại FA đi bán quần áo cho tụi nó.

Trời đúng là không biết thương những người lao động a...Rẹt...Chiếc rèm che phòng thay đồ được mở ra.

Trước mặt hai người không còn là cậu nhóc nhếch nhác như hồi trước nữa, mà giờ đã biến thành thiếu niên siêu cấp đẹp trai lịch lãm mang trên người một bộ vest màu đen và cà-vạt màu xanh đậm sang trọng.

Chiếc băng đô màu tím trên đầu cũng được tháo xuống, màu tóc trắng trên nền đen quả thật trong rất nổi bật.

Hình ảnh này thậm chí có thể đốn tim hàng triệu con dân đang ngồi đọc chap này bao gồm cả con au đang ngồi viết đây a...

- Qúy khách mặc vào quả thật rất hợp.Nhân viên bán hàng khen ngợi, mặc dù không muốn công nhận, nhưng thằng bé này mặc vào như biến thành một người khác hoàn toàn vậy.

Và chắc chắn Sakura cũng suy nghĩ như thế.

Itona bây giờ trông vừa đẹp trai lại vừa manh >^< Cô chỉ muốn nhào tới mà ôm lấy thui~Tại một góc khuất nho nhỏ bàn về những vấn đề to to, Alice thầm cầu nguyện cho thanh niên xấu số nọ.

Nhỏ thừa biết ánh mắt kia là có ý gì Bị Sakura nhìn trúng là khổ rồi đó Itona-.-|||(Au: Khổ trước sướng sau thế mới giàu:)))- Tuyệt quá!!!

Itona-kun dễ thương ghê!!!Quác?

Sao không phải là đẹp trai?Itona mặt trải đầy hắc tuyến.

Chẳng phải đến đây mua quần áo thường phục sao?

Tự dưng lại mặc vest làm chi?

Đi ăn cưới à?Thế nhưng Sakura cũng chẳng để ý biểu tình trên mặt nam sinh nọ, tiếp tục ngó ngang ngó dọc xung quanh cửa hàng, và tầm mắt cô chợt dừng lại trên một bộ đồ nọ.Sakura nhếch mép, khẽ nở một nụ cười nham hiểm.Chị nhân viên nhìn theo hướng cô đang nhìn, cũng âm thầm lặng lẽ mỉm cười.Nhóm theo dõi đôi bạn trẻ cũng quay sang về phía nọ.

Bọn con trai thì không rõ là mấy người đang nhìn cái gì, chỉ có Alice là nhếch mép.- I~to~na~kun~Âm thanh kéo dài một cách đáng sợ khiến Itona rùng mình.

Khoan!

Cô ấy đang cầm...

Đừng nói là...- Sakura-chan...

Cậu...- Lại đây nào~ Itona-kun ~- Này!

Tránh ra!

Cấm cậu lại gần!

Á!!!Itona đột ngột bị một lực mạnh từ tay Sakura đẩy vào phòng thay đồ.

Cậu mất thăng bằng ngã xuống mặt sàn lạnh buốt.

Trong khi đang xoa xoa cái mông tội nghiệp, ánh sáng trước mắt Itona bỗng nhiên bị bao phủ.

Sakura đứng chắn đường đi, kéo nhẹ chiếc rèm lại.

Tuy là phòng thay đồ nhưng nó cũng đủ để cho hai người ngồi xuống đất.Itona chưa bao giờ thấy sợ hãi như ngày hôm nay.Trong cửa hàng thời trang nọ vang lên những tiếng kêu khiếp đảm của một thiếu niên chưa vỡ giọng."

Tuổi trẻ thật là tốt mà..."

- Nhân viên bán hàng khúc khích cười.----------------------------Một phút mặc niệm...------------------------------ Itona-kun~ Đứng yên tí đi...- Không!

Sao tớ lại phải mặc nó?- Chờ chút coi.

Ây dà ây dà...

Xong rùi!!

Đi ra nào!- Ê!

Này này!

Đừng có...Chưa kịp nói hết câu, Sakura đã lôi tay Itona đi ra khỏi phòng thay đồ, và đây là cậu ta bây giờ.

- Phụt!

Á há há há!!!!

Trông cậu ta buồn cười quá!!!

- Yukito ôm bụng.- *tách tách tách tách* - Karma điên cuồng chụp ảnh.- .....0∆0 - Asano mặt đơ.- Ok, mình đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo-_- - Alice lẩm bẩm.Bên ngoài cửa hàng vang lên những âm thanh kì quái khiến cho người ta rợn người.

Nhưng bên trong, Sakura nhìn chằm chằm Itona.

Dải tóc nối dài màu trắng buông xõa, làn da tuy có hơi nhợt nhạt, có lẽ do ăn uống không đủ chất, hiện đã được cô đánh thêm một lớp phấn hồng nhạt lên má giúp nó thêm phần căng mịn dễ thương.

Mắt Itona tương đối khá to tròn.

Lông mày hơi nhíu lại lộ rõ vẻ tức giận.

Cơ thể mảnh dẻ chỉ có một chút cơ bắp khoác lên mình bộ đồ maid kiểu truyền thống, hai chiếc nơ hồng xinh xinh rung rinh trên đầu.Hoặc là con au đang miêu tả con gái, hoặc là Itona trong mắt Sakura thực sự như vậy.- Kawaii!!!!Cô nhào tới ôm chầm lấy cậu.

Hai tay vòng ra sau lưng siết thật chặt, dùng sức cọ cọ má vào mặt Itona.

Người này quả thật quá đáng yêu rồi.

Sở thích của cô không phải loli như Kayano hay trap như Nagisa mà shota như Itona mới là chân lí.

Thực sự chỉ muốn đem về nhà nhốt lại mà âu yếm suốt ngày thôi~Về phần Itona, đột nhiên bị con gái ôm, cậu không kịp phản ứng lại.

Ai ngờ Sakura lại táo bạo thế chứ.

Nhưng mà...

ở gần như vậy Itona có thể ngửi được mùi hoa anh đào nhè nhẹ tỏa ra từ người Sakura.

Và... ngực của cô ấy cứ cọ cọ vào người cậu thế này thì... chiều cao của cả hai cũng xêm xêm nhau...Đây là quá kích thích đối với một thằng học sinh cấp 2 đó!!!----------------------------- Mua quần áo mà sao trông cậu mệt mỏi vậy?

- Sakura nghiêng đầu, đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi, tiếp tục mút chùn chụt ly trà đào trên bàn.- ...."

Làm ơn đừng nhìn tớ với cái ánh mắt mèo con đấy!!!!!!"

Itona ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Sao người này cứ thích thách thức sức kiềm chế của cậu thế nhỉ?Cả hai đang ngồi trong một quán nước nhỏ của trung tâm thương mại.

Đống đồ kia thì Sakura đã gửi qua đường chuyển phát nhanh về nhà rồi (không có cái váy).

Không quá đắt, chỉ có vài chục ngàn yên, hóa đơn thanh toán sẽ gửi vào tài khoản của oni-san.Nhà giàu nứt vách đây phải không nhỉ?Hiện tại vẫn còn sớm.

Vì thế mà cô quyết định sẽ tận dụng ngày nghỉ này mà đi xả hơi một chút.Nhưng không phải cô không để ý tới nhóm người nào đó.- Sakura-chan, rốt cục bao giờ bọn họ mới không theo dõi ta?

- Itona nhìn ra ngoài.À, không phải là chỉ có cô để ý Alice, Yukito, Asano và Karma...- Koro-sensei hóa trang thế kia quá lộ liễu.Cả ông thầy bạch tuộc nữa...------------------------Bíp bíp...Sakura mở điện thoại ra, là Levi nhắn tin cho cô.

Vậy thì chỉ có thể là..."

10 phút nữa không có mặt dọn dẹp hết cái mớ quần áo trước cửa nhà kia thì đem đốt hết"A...

Đúng là chuyện dọn dẹp...- Itona-kun, ta về thôi.

Levi nổi giận rồi.Cô kéo ghế ra đứng dậy.

Itona cũng từ đó đứng lên đi theo.

Nhân viên nhanh chóng đi tới tính tiền cho họ.

Khi ra khỏi cửa còn bị trêu:- Hai chị em thân thiết ghê ha.Đoàng!!!Sét đánh ngang tai.Chị em????- Phụt...

Á há há!!!!

Là do màu tóc bọn họ giống nhau đây mà!!!

Sakura lại còn cao hơn Itona!!!

Cười chết mất!!!

- Alice nằm ôm bụng như sắp chết.Chuyến do thám lần này chắc chỉ có nhỏ là thoả mãn nhất nhỉ?===================Ai za ai za, chặng đường truy thê của các anh còn dài dài.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 46: Class E vs Class A


- Hồng trà của hai bác đây ạ.- Ồ, cảm ơn cháu Isogai.

Thật tốt khi cháu làm phụ việc ở đây.- Dạ...

Cháu chỉ làm thay mẹ cháu đang bị ốm thôi.Isogai mỉm cười nhìn bác gái nọ, khiến cho nhóm Nagisa vô cùng ngạc nhiên khi thấy lớp trưởng làm thêm trong quán ăn.

Có lẽ do nhà trường đã từng phát hiện chuyện này mà Isogai đã bị chuyển xuống lớp E.

Sau đó họ bắt đầu thao thao bất tuyệt về chàng trai ikemen.- Tại sao tớ gấy giấy thành hình tam giác sau khi đi toilet mà các cậu không khen tớ như Isogai?

- Okajima đau lòng nói.- Do ăn ở - Megu không thèm để ý đến khuôn mặt nhăn nhó của ai đó mà còn đổ thêm dầu vào lửa.- Quá đáng!!!- Cậu ấy nói đúng đấy Okajima-kun.- Cả Sakura cũng...

Chờ chút!

Cậu ở đây từ bao giờ?

Và đĩa bánh đó là sao?- Măm măm, đây là công ty thuộc tập đoàn của anh tớ mà - Cô tỉnh bơ nói.- Hả???Cả bọn mắt chữ O mồm chữ A ngạc nhiên nhìn vị tiểu thư đang thản nhiên ăn bánh mật ong bàn bên cạnh.

Thế quái nào mà mọi thứ lại trùng hợp được như vậy?

Ai ngờ Isogai lại làm được ở quán cafe tập đoàn Aoyama chứ?

À không, mẹ cậu ấy làm ở nơi sang trọng này ư?Sakura nhìn mấy khuôn mặt lơ đơ kia mà thở dài.

Như biết họ đang nghĩ gì, cô lên tiếng giải thích cho tất cả hiểu:- Tớ là người rà soát các tờ đơn xin làm việc của công ty."

Ồ ồ..."

- Mọi người gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Theo như thông tin họ biết được (từ Alice) thì Sakura cũng có phụ giúp anh trai một vài việc ở tập đoàn khi rảnh.

Và với trí thông minh thiên bẩm, con mắt nhìn người sáng suốt, cô đã lựa chọn ra dàn nhân viên ưu tú để làm việc cho tập đoàn gia đình mình.

Thỉnh thoảng cô có đi khảo sát ở một số quán của công ty, đồng thời sẽ nhắn tin đuổi việc thẳng tay bất cứ ai làm ăn tắc trách, thiếu trung thực.Lãnh khốc tổng tài là đây... nhỉ?- Nufufufu...

Rất tốt khi hai anh em nhà em hòa thuận như vậy.

Và món bánh này ngon thật đó Sakura.Koro-sensei vừa nhai vừa nói.

Quả mặt màu hường lộ rõ vẻ hạnh phúc khi nhấm nháp món bánh ngọt ngào.

Mọi người xung quanh nhìn chăm chăm ông thầy bạch tuộc như sinh vật lạ.

Tại sao thầy ấy hóa trang kì lạ vậy mà không ai trong quán phát hiện ra chứ?- Nhoàm nhoàm....

Nói gì thì nói, việc học sinh trung học đi làm thêm nếu để nhà trường phát hiện ra thì không hay đâu Isogai-kun - Koro-sensei măm măm - Điều đó thì em biết...

Nhưng...Isogai lúng túng.

Cậu không muốn nói thẳng ra là nhà mình quá nghèo nên bắt buộc phải đi làm thêm.

Đã thế mẹ cậu mấy hôm nay lại còn bị bệnh, không tới thì họ sẽ khiển trách mất.

Kiếm được công ăn việc làm bây giờ đâu phải là dễ.

Nhóm Nagisa cũng hiểu rõ hoàn cảnh của lớp trưởng nên không ai nói gì cả.

Người nào người đấy im lặng khiến cho bầu không khí của quán dần dần trùng xuống.Bốp!!!- Ui da!- ???Isogai la lên.

Mọi người vì giật mình mà ngẩng đầu lên.

Sao mình lại bị Sakura đánh chứ?

Đây là khách hàng đánh nhân viên sao?

Hay cấp trên hành nạ nhân viên?- Sao đánh tớ?- Quy tắc vàng của công ty là gì?

- Sakura nghiêm nghị hỏi.- Hả?

Sao lại hỏi cái này?- Cứ trả lời đi.- Là... là... luôn mỉm cười và đem lại niềm vui cho khách hàng.Vừa nói dứt câu, Isogai chợt hiểu ra ý nghĩa trong câu hỏi của cô.- Chính là nó đó.

Vậy vừa rồi cậu làm ăn kiểu gì thế hả?

Mặt thì buồn bã, không khí thì ảm đạm.

Thái độ phục vụ vừa nãy với các bà cô bay đi đâu mất rồi?

Với cái tâm trạng như vậy thì chả ma nào thèm vào cái quán cafe này đâu kể cả khi nó nổi tiếng đến cỡ nào.

Bộ cậu không nghĩ tới uy tín công ty sao?

Ít ra thì cũng phải nghĩ cho công việc của mẹ cậu chứ!...Sakura lấy vội ly trà đào trên bàn nhấp một ngụm.

Kể cả khi hết hơi vì mắng thì cô vẫn uống trà rất chậm rãi, nhẹ nhàng và tao nhã.

Đã từng có lúc cô nói rằng khi ở các nơi sang chảnh, ta cũng phải hành động thích hợp với nơi đó.

Vì nếu không thì sẽ thật là kém sang.Đặc điểm của Sakura (7): Đôi khi rất quan tâm đến hình tượng.(Au: Vâng, hẳn là kém sang-.-)Sau khi đã tiếp nhận hết mọi câu chữ ''cấp trên'' mắng chửi mình, Isogai như hiểu ra mọi chuyện.

Phải rồi.

Đây không phải là công việc chính thức của cậu mà cậu chỉ thế chỗ mẹ mình một thời gian thôi.

Cậu không thể để mẹ bị ảnh hưởng chỉ vì đứa con trai này được.

Isogai nắm chặt tay lại và giơ lên.

Trong ánh mắt và lời nói sáng lên sự quyết tâm.- Tớ sẽ cố gắng!- Đó chính là điều tớ cần nghe - Khóe môi cô khẽ nhếch lên.Vậy là ổn rồi.

Mọi chuyện đã được giải quyết.- Tôi có nghe tin đồn một học sinh trường Kunugigaoka làm việc ở đây.

Không ngờ lại là thật.Hoặc không...-------------------------- Asano-kun, tôi không ngờ cậu lại có thể làm vậy đấy.Sakura cười mỉm nhìn thiếu niên tóc cam đối diện và đám ''tay sai'' của hắn.

Bốn người còn lại không hiểu rõ lắm ẩn ý đằng sau câu nói của cô, hay đúng hơn là không quan tâm đến lời nói của một đứa lớp E.

Nhưng vị hội trưởng của bọn họ - Asano Gakushu vẫn giữ khuôn mặt vô cảm thường ngày mà nói:- Minamoto Sakura, thật sự rất phí phạm một tài năng như cô khi học ở lớp E.- Câu này tớ nghe nhiều rồi, nói cái gì mà tôi chưa biết đi - Sakura đảo mắt, cha cậu ta cũng đã từng nói như vậy với cô.

Đúng là hai bố con giống nhau thật.Ngoài ra, cô thực sự tò mò về mẹ/vợ của hai người này...- Tôi muốn cậu gia nhập Hội Học sinh.- Hả????

- Hm...

Cái này mới đấy - Sakura cảm thán.Bốn người kia sốc nặng hét lớn.

Họ thấm chí phải dụi mắt nhìn lại xem đây có đúng là Asano không.

Sau khi đã chắc chắn, họ nói đủ điều để ngăn cản một tương lai đen tối đang có nguy cơ xảy ra phía trước.- Asano, bộ cậu điên rồi sao?

Đây là học sinh lớp E, LỚP E đó.-Mặc dù người này đã...

ăn may và vượt qua cậu vào các kì thi trước nhưng nếu điều cậu nói xảy ra thì sẽ rất ảnh hưởng đến danh tiếng chúng ta hiện tại đấy - Ren có vẻ hơi run khi nói đến thất bại của ai đó lần trước.- Đủ rồi!!!Asano quát lớn.

Nhóm Ngũ tài bỗng chốc giật mình.

Từ người hắn tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến người khác phải sởn tóc gáy, bốn người kia ngay lập tức im bặt, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Hắn phẩy phẩy tay, họ ngay lập tức hiểu ý mà đi ra chỗ khác, dành ra không gian riêng cho hai người nói chuyện.- Tớ xin trịnh trọng từ chối!Chưa kịp hít thở lại bầu không khí thoải mái trong lành, chân mày Asano đã nhíu lại.- Tớ không thích làm việc trong một nhóm nào đó cụ thể cho lắm.

Trừ phi tình huống bắt buộc phải như vậy.

Cách làm việc của tớ thường là làm việc một mình, không lệ thuộc vào ai cả.

Và tớ chắc cậu cũng không muốn bị xì xầm bàn tán đâu ha?

Hồi nãy mà gọi ''Gakushu-kun'' thì bộ tứ sẽ nghi ngờ ta có mối quan hệ mờ ám mất - Cô tươi cười nói.''Đang muốn mà không được đây này''- Nhưng vẫn không ngờ một vị hội trưởng lại có thể đi cá cược với lớp E đấy.

Bộ lần trước THUA SẤP MẶT vẫn chưa đủ sao?

Chờ chút, cách nói mỉa này có vẻ quen quen...Một dấu thập to đùng hiện lên trên trán Asano, quay ra thì đã thấy người chạy mất hút.-------Lớp E NGÀY HÔM SAU--------- Được rồi, giờ chúng ta sẽ bàn chiến thuật cho trò chơi lật cột tuần tới - Isogai phát biểu.

Theo thông lệ của mọi năm, trò lật cột là trò chơi cuối cùng và có thể nói là trò chơi đoàn kết nhất nhưng cũng bạo lực nhất trong hội thao.

Đây cũng là dịp để học sinh bộc lộ tài lãnh đạo, khả năng lập chiến thuật và làm việc nhóm.

Đặc biệt, một chiến thuật tốt có vài trò quan trọng đối với chiến thắng của lớp.

Isogai biết rõ điều này, vì thế từng bước phải thật cẩn trọng và chính xác, nhưng chưa kịp nói câu nào, cậu đã bị ngắt lời bởi một giọng nói ngắt quãng phát ra từ ngoài cửa.- Chờ...chút...

Hộc... hộc...

- Alice đứng dựa vào thành cửa thở lấy hơi, tay cầm một tờ giấy nhớ nhỏ màu vàng giơ lên - Sa...Sakura gửi cái này...

Xin lỗi vì đến muộn.- Bình tĩnh, không cần phải vội, nhưng cậu ấy đâu?

- Megu thắc mắc.- À, cậu ấy cùng Yukito đi sang Anh, tại công ty có vài chuyện.

Nhưng Sakura có nhờ tớ gửi cái này, hình như là một vài lời khuyên cho hội thao sắp tới.

Alice đưa tấm giấy cho Isogai.

Cậu ta đọc to trước lớp:- Điều 1: Hiệu trưởng sẽ dùng một số thủ đoạn để hạ gục chúng ta.

Hãy rèn luyện thể lực và khả năng chịu đau.- Có nghĩa là sao?- Nufufufu, tốt nhất các em nên làm theo.

Đừng quên Sakura có Fire gợi ý trước tương lai.- Ủa, Koro-sensei, thầy sang Việt Nam ăn trưa xong rồi ư?- Ừ, giờ mới biết bên đó không chỉ có cà phê ngon mà cả phở cũng rất đậm đà nữa (Cà phê Trung Nguyên xin hân hạnh tài trợ chương trình này:))- *bơ thầy* Điều 2: Hãy áp dụng các chiêu thức của Koro-sensei.

Điều 3: Coi chừng Asano.

Coi chừng là sao?

Bộ cậu ta còn giấu điều gì nữa à?- Có vẻ cậu ấy đã chuẩn bị khá nhiều.- Không nên để uổng công của Sakura, chúng ta nhất định phải chiến thắng trò chơi này.- Yosh!

Bàn chiến thuật nào!!!Lớp E phấn khởi bàn luận, không ngoại trừ ai kể cả Terasaka cũng phải tham gia.

Và tên này đã kêu la oai oái khi bị đe dọa rằng không làm theo kế hoạch sẽ bị Koro-sensei trói lại cho bay vòng quanh Trái Đất.

Duy chỉ có một người, một người mang mái tóc màu đỏ máu, hướng ánh mắt màu hoàng kim vào màn hình điện thoại, trên một trang báo hiện ra tiêu đề:''Tin nóng 24h: Hai công ty lớn nhất thế giới tuyên bố phá bỏ hôn ước giữa hai người thừa kế''
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 47: Chuyến bay và bảo mẫu bất đắc dĩ


Mọi người có thấy gì đó sai sai hông~Đúng rùi, đó là đang chap 46 tự dưng nhảy sang chap 48 đóa.Xin lỗi tất cả mọi người vì mk đã đăng sót chap 47.

Mong tất cả tha lỗi cho au.

Đồng thời cảm ơn bạn user025776230810 đã giúp au nhận ra sai sót.===========================Tại sân bay tư nhân nọ bên Pháp, chiếc phi cơ sang trọng từ từ hạ cánh xuống đường băng.

Khi máy bay vừa chạm đất, vị quản gia già cung kính mở cửa, hơi cúi mình khi hai vị công tử và tiểu thư bước lên.

Và cánh cửa sắt đóng lại, chiếc phi cơ tiếp tục đi mất nhanh như lúc nó xuất hiện vậy.Ông quản gia đem khay trà đến, bày biện đồ dùng thiết yếu chuẩn bị cho bữa điểm tâm chiều.

Rót nhẹ nước trà cùng chút mật ong vào tách của vị tiểu thư nọ, mùi quả hoa hồng dần lan tỏa trong không khí, khoang máy bay ngay lập tức tràn ngập hương vị ngọt ngào lẫn thanh khiết.- Trà quả hoa hồng quả thật rất thơm phải không Yukito-kun?

- Sakura nhấp nhẹ một ngụm.- Hm...

Thơm thì thơm thật, nhưng trà không thuộc khẩu vị của tớ - Yukito vừa nói vừa mở chiếc tủ lạnh mini, lấy ra chai nước ngọt.- Cậu đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả - Cô thở dài, với lấy điều khiển tivi trên bàn nhấn nút.

Trên màn hình lớn hiện lên khung cảnh của một sân trường, nơi hai lớp học đang đấu đá với nhau dữ dội trong trò lật cột.- Trận đấu giữa lớp A và lớp E đây đúng không?- Phải, tiếc là ta chỉ có thể xem qua cái camera của tớ mà không được xem trực tiếp - Cô cắn một miếng bánh ngọt

- Cậu vẫn thích mấy thứ hình mèo nhỉ!

Bộ tivi không có tiếng à?- Tất nhiên là có, chờ chút - Mặc kệ hai câu nói chẳng ăn nhập gì với nhau, Sakura nhấn một cái, dàn loa âm thanh vòm bỗng vang lên giọng nói chói tai của ai đó, xen lẫn nó là tiếng ồn ào của đám đông."

Chà chà, lớp A có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng tuổi bì đọ được với lớp E nhá!!!

Bọn tôi sẽ hạ các người không trượt phát nào!!!"

- ...- ...- Đây là tiếng của Alice-sama phải không ạ?

- Ông quản gia nhận thấy không khí có vẻ im lặng khác thường bèn lên tiếng.- Có lẽ...

Mà cậu ấy đang dùng loa phát thanh của trường thì phải.

Làm sao Alice vào được đấy vậy?

- Yukito đổ một giọt mồ hôi lạnh.- Giờ tớ hiểu vì sao hôm qua đồng hồ gây mê tớ làm theo phiên bản conan bị mất rồi - Trên đầu cô chảy hắc tuyến.- Ha ha, nhỏ đó vẫn luôn vụng trộm như trước nhỉ - Yukito bật cười - Ngạc nhiên hơn nữa là cậu lại không tiết lộ cho nó mục đích của chuyến đi này đấy.- Nếu nói cho Alice-chan rằng chúng ta hủy hôn thì đêm qua nó sẽ mời toàn bộ lớp E đến quẩy banh nóc nhà ấy chứ.

Và khi đó tớ sẽ là người hứng toàn bộ hình phạt từ Levi - Sakura khẽ rùng mình, làm nước trà khẽ sóng sánh, chỉ nghĩ tới bản mặt của anh ấy nhìn mình như thấy một thứ rác bẩn thỉu là đã thấy ghê rồi.

Ai chứ riêng Levi là người duy nhất cô không thể đánh bại được.- Vợ ơ...Ào!!!- ....- Đừng quên ta đã cắt đứt hợp đồng.

Cái thứ của nợ đó được lập ra cũng chỉ để đề phòng khi tớ bị mất kiểm soát sức mạnh thôi.

Cả Yuuya-nii và bố cậu cũng hiểu chuyện đó.

Giờ ta chỉ là bạn bè bình thường - Sakura băng lãnh nói, tiện tay rót thêm một cốc trà thay thế chỗ vừa tạt vào mặt anh.

Ông quản gia đưa ra chiếc khăn lau sạch cho Yukito, vẻ mặt có vẻ như đã quá quen với mấy chuyện này.

Anh cầm lấy chiếc khăn lau tóc, mặt và cả chiếc áo vest, rồi vùi vào trong đó một lúc lâu.Bố Yukito là một người bố không ác, nhưng lại có cách giáo dục không được đúng cho lắm.Ông ta là một trùm mafia lớn trong giới hắc đạo, và cũng chính là người nhẫn tâm bỏ anh lại ở khu ở chuột, tự mình sinh tồn và sai đàn em theo dõi.Ông ấy gọi đó là một biện pháp cưỡng chế để thức tỉnh năng lực - thứ cậu được di truyền từ người mẹ quá cố - và ông ta nói rằng trong thế giới khắc nghiệt này, sức mạnh sẽ giúp con sống sót.Yukito không hận, cũng không thấy cảm kích, đối với anh đó chỉ là một người tài trợ tiền cho cuộc sống hiện tại.

Hôn ước này chính do ông ta đề xuất đầu tiên nhằm trợ giúp "đồng loại" của anh.

Thôi kệ, chí ít lão cũng biết nghĩ cho người khác.Đặc biệt, nó chỉ bị hủy bỏ khi trong vòng 6 năm trở lại không có một sự cố nào xảy ra cả.

Nhưng liệu sau này mọi thứ có giữ được như cũ không?Minamoto Sakura, sau này không có tôi cậu phải cẩn thận đấy.----------------------------- Rốt cuộc có chuyện gì vậy...Cô lắc đầu ngán ngẩm nhìn bọn trẻ con mẫu giáo đang nghịch ngợm trước mặt.

Thế này là thế nào chứ???

Vừa mới xuống máy bay đã bị một-vật-thể-lạ-màu-vàng lôi tuột đi, rồi lại thả cô và Yukito xuống một trường mẫu giáo nọ, mà bên trong lại có lớp E là sao???

Tự dưng lại phải làm bảo mẫu bất đắc dĩ như vầy có tức không cơ chứ!!!- Này chị kia!Hửm?- Là chị đó, chị tóc trắng ấy!Là gọi mình à?- Chị đến đây để chơi hả?

Có biết là chỉ thêm có hai người thôi mà lượng oxi ở đây đã bị lấy thêm mất bao nhiêu không?

- Nhóc tóc hồng lên giọng, ánh mắt căm ghét nhìn Sakura hệt như ánh mắt nhìn lớp E hồi nãy.- Sa...Sakura-chan, em tốt nhất đừng làm phiền chị ấy.

Chị ấy vừa trải qua một chuyến bay dài để quay về, và...

- Nagisa tiến đến định ngăn nhóc ấy lại, nhưng con bé lại gạt phắt tay cậu ra và còn tiếp tục phát ra giọng nói gợi đòn.- Tức là mệt phải không?

Mệt thì về nhà đi, đừng ở đây lấn chiếm không gian nữa.

Đất chật người đông.

Chẳng được cái tích sự gì thì đi mau đi!Mọi người lớp E khẽ giật mình, trong đầu đang báo động rằng sắp sửa có bão lớn cấp 12 càn quét qua người cô bé kia.

Tất cả mọi thứ họ có thể làm là ngay lập tức để Karma kéo Nagisa ra khỏi vùng nguy hiểm và cho mục tiêu đánh đúng nơi cần đánh.Trong lúc những người khác đang chờ đợi thiên tai ập đến, nhóc Sakura tóc hồng vẫn ung dung đứng chễm chệ trước mặt cô, nghĩ rằng lời nói của mình đã tác động đến lòng tự trọng của người trước mặt, thì cô từ từ ngẩng mặt lên, tóc mái lòa xòa che đi đôi mắt, và một cái nhếch mép đập thẳng vào mặt nhóc con, cùng với đó là ánh mắt rực sáng như đang nuốt chửng lấy con mồi phía trước.Sakura bé con giật nảy mình, lùi lại phía sau một bước.

Cô đột ngột đứng lên khiến nó bất ngờ mà mà ngã ngửa ra đằng sau, đi ra phía cửa chính, nữ sinh tóc trắng bỏ lại một câu: "Trẻ con, không thèm chấp" rồi nhẹ nhàng đóng lại.Lớp E thở phào nhẹ nhõm, mọi người lại trở lại công việc của mình, Okuda trầm ngâm suy nghĩ, và như chợt vỡ lẽ ra điều gì đó, cô gái tóc tím thốt lên:- Vừa nãy là kiểu cười của Karma đúng không?Mọi người đồng loạt quay sang phía Okuda, được nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến cô nhất thời lúng túng.

Vài người cũng lên tiếng đồng tình:- Ừa, đúng là giống thật.- Cái kiểu nhếch mép nửa vời như thế đúng là của Karma.- Công nhận là kiểu cười đó phù hợp để dọa trẻ con thật - Ngay cả chính chủ là anh chàng tóc đỏ cũng đồng ý.- Cậu ấy chắc đã nhịn nhiều lắm mới có thể chỉ làm như vậy đấy - Alice, người hiểu rõ Sakura nhất lên tiếng.- Ukm, giờ chắc là đang tìm chỗ nào đánh một giấc cho tâm hồn nó thảnh thơi đây.----------------------- -Koro-sensei!!!!

Đứng lại mau!!!!

Thầy thả em xuống vườn trẻ làm gì hả????

Có biết là một con nhóc lớp 2 vừa sỉ nhục em không???

- Sakura điên cuồng nhảy qua các mái nhà đuổi theo thầy giáo bạch tuộc, bàn tay nắm lấy sợi dây màu đen buộc chặt vào người Koro-sensei.- Thầy chỉ nghĩ em sẽ hợp để chơi với bọn trẻ con thôi!!!

Đừng bám theo như vậy!!!!

Nguy hiểm lắm!!!!

Aaaaaaaa!!!!

Đừng phun lửa biến thầy thành takoyaki!!!

Em đang ở bên ngoài đấy!!!Ngày hôm sau, xuất hiện một con bạch tuộc treo lủng lẳng trên cái cây trước sân lớp E, và quần áo có phần cháy xém.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 48: Điều phiền muộn


- Gia cố thêm gỗ ở phía đó.

Đúng rồi!

A!

Đừng xây như thế, cột cái phải dùng cái to hơn không sẽ bị đổ mất.

Sakura-chan, thiết kế đu quay kết hợp máy sạc thế nào rồi?

- Thiếu niên tóc đen cầm tấm bản thiết kế màu xanh điều hành xây dựng, ngón tay chỉnh lại chiếc kính bị tuột xuống dưới mắt.

Hướng tầm nhìn về phía cô mèo nhỏ đang lúi húi suy nghĩ phát minh của mình, người nãy giờ chỉ nói lớn một tiếng "Chờ chút!", mặt vẫn không ngẩng lên khỏi tấm giấy.

Yukito khẽ thở dài.Với việc bản thân từng được rèn dũa rất nhiều để thừa kế hồi còn ở nhà "ông già", cậu chàng này được "vinh dự" giao nhiệm vụ điều hành xây dựng, mà người đề xuất không ai khác chính là Alice và Sakura.

Lớp E ban đầu cũng có chút ngờ vực, nhưng sau khi làm việc được một thời gian, có ai ngờ tên lom dom này lại giỏi đến vậy chứ.Sakura nhìn lại thiết kế phát minh của mình, đã xong được 90% bản vẽ, cô đang nghĩ nên truyền dòng điện được tạo ra từ tầng hai xuống tầng 1 bằng cách nào.

Nếu ngay dưới đó là nhà để xe thì sẽ thật đơn giản, nhưng bên dưới mà là phòng thì...Cô tự hỏi có nên qua kia hỏi Yukito không ta?

Nhưng cậu ta đang làm việc nghiêm túc, khi đó cậu ta sẽ không lẽo đẽo đi theo mà sờ mó mình nữa, liệu mình có làm ảnh hưởng tên này không nhỉ?Thật là phiền phức quá đi.

Thế mới bảo cô không thích tới nhà trẻ mà.- Sakura-chan, có chuyện gì thế?Giọng nói trầm lặng, mùi hương nhàn nhạt, là...- Itona-kun phải không?- Sao cậu biết tớ đứng đằng sau mà không cần nhìn?- Tớ là mèo, đúng chứ.- À, phải rồi...

Khứu giác...Itona gãi gãi đầu, sao cậu lại quên mất điều này chứ.

Đúng lúc ấy, Sakura quay đầu lại, cậu chợt giật mình, trong giây phút ấy thời gian như ngừng trôi, chỉ còn đôi mắt thạch anh tím đối diện với sắc màu hoàng kim kia.Tong...tong...!!!!- Sa...

Sakura-chan...

Mũi cậu...- A ha ha...

Đừng để ý...

Chỉ là bị kích động một chút thôi...

- Cô đứng dậy giao lại bản thiết kế cho "giám đốc thi công" rồi vào lớp cầm máu.

Những suy nghĩ phấn khích không ngừng gào thét trong đầu.

Cũng phải thôi, Itona dễ thương như vậy, được ở gần thế chắc chắc Sakura sẽ lên cơn rồi.Lúc đó muốn nhào tới cắn một cái ghê~Không, không được làm hại shota, shota là để âu yếm, không phải để cắn.Sakura, thực sự cậu cần đi khám bệnh gấp đấy.-------------------------------Hai tuần là khoảng thời gian lớp E phải tới ngôi trường mẫu giáo này để thay thế hiệu trưởng chăm sóc lũ trẻ.

Nhưng nó lại trùng với lượng thời gian họ có để ôn thi học kì.

Chính vì vậy, ngoài buổi tối và ở trên lớp ra không còn bất kì khoảng trống nào trong thời gian biểu có thể tận dụng nữa.Không biết những người còn lại thế nào, nhưng ở nhà Sakura thì cô, Yukito, Alice, Karma, Itona làm việc quá mệt mỏi, đến tối về chỉ có ăn, tắm và đi ngủ.

Asano thấy vậy nhưng cũng không hỏi thêm cái gì cả.

Có lẽ cậu ấy chỉ quan tâm đến những gì có thể tác động đến ông bố của cậu thôi.Karma và Yukito thì cô không lo lắm, hai người đó học rất giỏi, đáng quan ngại phải là Alice và Itona kìa.

Itona lực học chưa rõ, Alice tuy hiện tại - Nagisa-kun, mọi chuyện trong này sao rồi?Tay cầm một đĩa bánh ngọt hảo hạng mang vào, Sakura hỏi thăm nam sinh cột tóc xanh dương đang có trách nhiệm dạy dỗ lại cô nhóc lớp hai khó bảo trùng tên với cô.

Đặt đồ ăn lên bàn, ánh mắt màu tím lướt nhanh quanh người học sinh tiểu học khiến cô bé không khỏi rùng mình.Nagisa chợt thấy thứ gì đó đang kéo kéo gấu áo mình.

Cậu khẽ ngó sang, đó là Sakura, nhưng là cô bé cấp 1 có mái tóc hồng.

Cô nhóc ấy mang một khuôn mặt sợ hãi đến nỗi tái xanh cả một vùng.

Ánh mắt Sakura nhỏ bé xẹt ngang qua một tia bàng hoàng và không ngừng tránh né tầm nhìn của nữ sinh cấp 2 nọ.

Bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt cố gắng nắm lấy vạt áo đã bị vò nhăn nhúm của người bên cạnh, ra sức ra hiệu cho cậu hiểu.

Cả người cô bé cũng đang càng ngày càng nép gần vào người cậu.Nagisa có chút hoang mang không biết phải làm như thế nào.

Có lẽ cuộc gặp mặt đầu tiên giữa hai con người cùng tên này đã gây ra một ấn tượng xấu đến nỗi ám ảnh một đứa nhóc.

Minamoto Sakura đã từng nói rằng mình không phù hợp với trẻ con, nhưng đâu có ai ngờ là đến mức này cơ chứ.

Hiện tại, với khả năng sát thủ của bản thân, Nagisa có thể thấy tinh thần đứa nhỏ đang dao động không ít, thậm chí còn nhiều hơn lúc cô bé bắt đầu làm bài kiểm tra thử cuối cùng cậu giáo cho nó.Nagisa định sử dụng cách trấn an như lúc trước mình đã làm.

Nhưng chưa kịp giơ tay ra thì đã bị một bàn tay khác tới trước và ấn nhẹ vào sau cổ Sakura nhỏ.

Khuôn mặt cô bé dần dần trở lại bình thường.- Sợ đến mức đó sao?Nữ sinh tóc bạch kim nở một nụ cười buồn, ẩn sâu trong đó là một nỗi thất vọng tràn trề.

Cô bé cấp 1 thấy vậy, tình thần đã được ổn định, không còn nắm chặt lấy áo Nagisa, cũng không còn cố tránh xa người bên cạnh nữa.

Nhỏ quay trở lại tư thế ngồi như mọi khi, nhưng chưa hẳn là đã hoàn hồn.- Nhóc tên là....

Sakura ha?

Giống tên của chị.

Nói thật em là đứa trẻ thân nhất với chị ở đây đấy.- Hể...?

Em tưởng... hầu hết mọi người đều đã làm thân được với trẻ con rồi chứ...Nhìn có vẻ "Sakura nhỏ" cũng không ngờ là chị ấy lại là người bắt chuyện trước.- Phì...

Ha ha.

Đúng là như vậy.

Ngoại trừ chị...

- Cô cười khổ.- Phải có chuyện gì thì bọn trẻ mới không thân thiết với cậu chứ - Lần này Nagisa lên tiếng.- Hm...

Không hẳn là chúng không muốn chơi với tớ.

Mà là tớ tránh xa bọn chúng.Có vẻ cả hai người còn lại đều không hiểu.- Nói thế nào ta...

Etou...

Tớ cũng đã thử tới chơi đồ hàng cùng một nhóm con gái.

Ngồi cùng được một lúc thì một đứa mắt sáng như sao nhìn chằm chằm tớ rồi reo lên: "Ngực chị to quá!!!

Như ngực mẹ em vậy!!!".

Nói xong chắc nó lao vào định ôm nhưng lại bị nảy ra đằng sau.

Và con bé cụng đầu xuống đất khóc.

Lũ bạn thấy nó nói thế bắt đầu nhao nhao đòi sờ ngực tớ.

Sau đó...ko có sau đó nữa.- Sau đó mấy thằng tình địch của chị nó sồn sồn bay ra doạ bọn trẻ con sợ chết khiếp tới nỗi chúng nó ném lũ bạn chị bằng mọi thứ vơ được phải không - "Sakura nhỏ" chảy hắc tuyến.- A ha ha...

- Nagisa cười lấy lệ.- Chưa hết đâu.

Ấn tượng với bọn con gái tiêu tan hết rồi nên tớ ra sân chơi với lũ con trai.

Chúng đang đi bắt côn trùng.

Thấy tớ bắt được nhiều bươm bướm đẹp nên cũng thích thú lắm (Mèo thường thích bắt các con bướm bắt mắt).

Một lúc sau có một đứa chạy tới chỗ tớ, nắm cái gì đó trong tay, bảo là "tặng chị coi như quà làm quen" và thả vào tay tớ.

Cậu biết trong đó có gì không?

Là một đống sâu róm, rết, bọ cuốn chiếu, đuông dừa(???),... bò lổm ngổm lớt nhỏ trong tay.

Theo phản xạ tớ hất bay lên trời, và tất cả chỗ đó rơi vào đầu Karma.

Sau đó...- Sau đó chị bị đuổi bởi hai loại người.

Một là anh chàng tóc đỏ đẹp trai nhất nhì trong lớp tên Karma kia.

Hai là đám con trai đã chơi cùng bởi chúng cho rằng chị bắt nạt bạn chúng đúng không?

Tình anh em bền lâu dữ ha.- Đúng là thế...

Mà sao nhóc lại biết rõ thế???

Nhóc là thánh à???

- Hừ.

Biết ngay mà.

Đám thiếu niên mấy người luôn cảm thấy khó ở với lũ trẻ con nhỏ tuổi vì cho rằng chúng phiền phức, bẩn thỉu, khó ưa, hơi tí là khóc lóc và cho rằng mình nên dành thời gian để đi chơi với bạn bè cùng tuổi hoặc đàn anh đàn chị - "Sakura nhỏ" khẽ liếc sang phía Nagisa, cô bé bỗng đỏ mặt - Tất...tất nhiên tôi không nói ai cũng như vậy."

Nhỏ này là tsundere???"

- Cô sốc.- Mà việc học hành của anh có bị ảnh hưởng khi trông trẻ như thế này không anh Nagisa?

"Sao nó ăn nói nhỏ nhẹ vậy?

Trái ngược hẳn với lúc nói với mình" - Chắc là ảnh hưởng khá nhiều đấy.

Hầu như hai tuần qua anh không ôn được mấy.

Cậu thì sao Sakura?

- Nagisa quay sang hỏi.- Hửm?

À thì...cũng có học gì đâu.

Ở nhà cả Alice, Yukito đều không ôn gì hết á.

Kì thi này chắc trông cậy vào mỗi Karma thôi.

Trông tên đó thảnh thơi thế chứ thực ra cũng chăm lắm.

Thức khuya ôn bài xong sáng học thì lại trốn tiết đi ngủ.- Ha ha...

Karma vẫn như vậy nhỉ.

Mà sao cậu biết là cậu ấy thức khuya học.

Karma kể cho cậu à?

- Nagisa cảm thấy có gì đó uẩn khúc ở đây.- À...

Ừ ừ.

Tên đó kể đấy.

Oa...

Bánh ngon ghê.

Đúng là bánh mình làm có khác - Sakura vừa nói vừa cắn mấy miếng bánh quy trên đĩa, đánh trống lảng khỏi câu chuyện.Không biết có nhìn nhầm không nhưng Nagisa có vẻ đã thấy đường mạch của Sakura dao động đôi chút.Nếu Nagisa biết bạn thân cậu ấy đang sống ở nhà cô thì sao nhỉ?
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 49


- Haizaa...

Không ngạc nhiên lắm với kết quả này.Yukito thở dài, phe phẩy tờ giấy kết quả trong tay.

Hôm nay là ngày trả điểm bài thi học kì, kết quả của sau 2 tuần trông - trẻ - mẫu - giáo - aka - không - học - gì - cả cực kì thấp khiến anh không quá bất ngờ nhưng cũng không quá thất vọng như những người khác trong lớp.

Đề thi không quá khó nhưng không phải có thể đối phó được.

Đã vậy lão hiệu trưởng lại còn chơi ác cho mấy câu của cấp 3.Đứng thứ 9 trong trường.

Thôi thế là được rồi.Chuông đã reo được một lúc, trong lớp vẫn còn một số thành phần nán lại thêm một lúc.

Yukito vì chờ "người thương" mà quyết định ngồi chờ, nhưng vì tẻ nhạt mà nổi tính hiếu kỳ, muốn có trò vui gì đó.

Đưa chân đung đưa qua lại, tiện thể anh đánh mắt sang thăm dò chỗ ngồi bên cạnh.

Một cô gái với mái tóc ngắn màu xanh dương đang gục đầu xuống bàn, tờ bài thi đã giấu nhẹm vào cặp sách.

Có vẻ vì vội vàng mà nó đã bị nhàu nát chút ít.

Cả cơ thể mỏng manh của nhỏ run run, miệng lẩm bẩm những từ không rõ.

Hai bàn tay cũng không ngoại lệ, nắm chặt vào gấu váy khiến cho chúng trở nên nhăn nhúm.- Ê Alice, điểm số thế nào?

Cao không?

Của tớ thấp quá, đứng có thứ 9 hà...

- Yukito cất giọng chán nản hỏi thăm, trong lời nói có phần mỉa mai.

Đừng hiểu lầm, không phải anh cố ý xát muối vào vết thương lòng của một đứa con gái đâu.

Chỉ là tính anh thích đi cà khịa người khác thôi.Bờ vai nhỏ bé run run, Alice đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Yukito hét:- Đồ quá đáng!!!

Nhìn là biết người ta đang buồn rồi!!!

Đây đứng thứ 52 ĐƯỢC CHƯA!!!

Aaaaa!!!!

Còn nói nữa tôi ám chết cậu!!!

- Chiếc ghế đằng sau nhỏ đổ rầm xuống đất, âm thanh như vỡ oà cả không gian khiến cho mọi người đồng loạt chú ý.

Ngoại trừ Maehara vì giật mình mà "vô tình" sờ ngực Okano và bị chị ấy đã cho một phát.- Ư ư...

Oa....oa....oa....

- Alice đột nhiên khóc lóc - Chỉ tại anh sinh viên đại học hay nhắc bài cho tôi tự nhiên đi đầu thai rồi nên chả còn ai nữa.

Hu... hu...Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng.

Những người khác thấy Alice khóc cũng bắt đầu ra dỗ dành, một số người phát hiện ra nhỏ gian lận thi cử nhưng thấy hoàn cảnh như vậy cũng không nỡ thọc gậy bánh xe.

Đành để lúc khác giải quyết sau.

Nhưng vẫn không loại trừ vài nhân tố thích nổi loạn.- Bạn đầu tớ đã nghi ngờ làm sao người như cậu lại đạt điểm cao thế rồi - Rio xoa cằm, gật gật mấy cái.- Éc!

Quá đáng quá Rio!

Cậu ấy đang buồn mà!

- Kurahashi làm điệu bộ bất ngờ, tay vẫn vỗ lưng an ủi Alice.- Chẳng phải chỉ cần nhờ mấy con ma đi xem đáp á...

Ưm ưm...- Im lặng nào Rio.

Cậu biết là thông minh cũng vô cùng có hại mà - Lớp phó Megu cười nhạt, bịt luôn cái miệng thích khẩu nghiệp lại.

Làm ơn ai đó hủy diệt hết lũ cà khịa đi.Yukito len lén cười, cảm thấy con gái sao mà quá yếu đuối.

À không, đại đa số thôi.

Chứ còn gái lớp 3E thì đừng có dại mà đụng vào, bị đánh hội đồng luôn chứ chẳng chơi.

Thật đấy, anh đang bị lườm rách mặt đây này."

Hử?

Mọi khi đi gây chuyện thì sẽ bị ăn đá ngay sau đó mà.

Sao hôm nay không thấy người đâu?"

Anh thầm nghĩ rồi ngó nghiêng, không thấy mái tóc màu trắng của ai hết ngoại trừ Itona.---------dải phân cách ko liên quan--------Lạch cạch lạch cạch.Âm thanh đánh máy vang vọng trong căn phòng vắng vẻ chỉ lẻ loi một bóng người.

Mùi giấy xộc lên từ chồng sách mới mua về bên trong thùng các tông hoà lẫn cùng dư vị ẩm mốc từ trận mưa chuyển mùa đêm qua.

Tất cả đều khiến cho cặp lông mày thanh mảnh kia khẽ nhíu lại.

Trên bàn, những ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động trên bàn phím máy tính, bên cạnh là con chuột đang di chuyển hết công suất với một tốc độ chóng mặt.

Màn hình liên tục hiện lên nhiều tab nhỏ trong cùng một trang, chắc chắn bất cứ ai nhìn vào nó cũng sẽ rối hết cả mắt.

Và, chỉ với một cú click, tất cả liền biến mất.- Vào được rồi...Sakura thở phào nhẹ nhõm, quệt đi giọt mồ hôi còn đọng trên vầng trán.

Sau đó cầm lấy cốc trà đào đã hơi nguội ở bên cạnh lên, nhấp một ngụm.

Hương vị ngọt ngào của đào tươi hoà quyện với dư vị có chút đắng của trà dần dần lan toả khắp khoang miệng giúp cô thoải mái hơn một chút.4 phút 32 giây.Khoảng thời gian cô có thể hack trang web của chính phủ đã giảm đi, tức đã nhanh hơn trước khá nhiều.

Cũng chẳng có gì hay ho cho lắm.

Chỉ là thỉnh thoảng vào tra xem vài tin tức mới của đám sát thủ, hoặc nhìn xem có cái nào mới cập nhật trong hồ sơ của bản thân không.

Nhân tiện nói thêm, lệnh truy nã của cô sẽ hết hạn sau 7 tháng 16 ngày 8 tiếng 43 phút nha.Thật đáng mong chờ.Mặc dù vậy, nhưng mỗi lần vào đây nhìn vào một chỉ tiết cô lại không hề hài lòng.Sakura đặc biệt không thích cái tên sát thủ của mình.Chỉ vì một lần đang bàn luận vớ vẩn rồi tự dưng Yukito gọi mình như vậy mà chỉ trong một ngày, nó đã lan ra toàn bộ giới sát thủ.

Thằng này vốn cực kém trong khoản đặt tên đó mấy người!!!

Tôi còn chưa quyết định mà lần nào làm nhiệm vụ cũng lải nhải cái gì "Hắc Long Miêu giỏi thật", "Hắc Long Miêu quả là tài năng".

Cái tên nghe dở tệ cứ gọi đi gọi lại ngứa cả tai!!!

Nếu có cơ hội thì tôi muốn đấm nát mặt hắn một phát!!!Yukito đang quậy phá ở đâu đó bỗng rùng mình...Có thể nói thế giới ngầm giống như internet vậy.

Chỉ cần một từ ngữ được thốt ra thôi là nó sẽ lần truyền đến từng ngóc ngách cho dù là xã hay gần.

Một người biết là mười người biết.

Thông tin có thể bị bóp méo sự thật nhưng nếu là những cái tên thì không bao giờ có thể sai được.

Đôi khi nhiều thứ liên quan còn bị thổi phồng lên.

Nhất là khi, giới sát thủ lại là một nơi mà một từ thôi cũng có thể đáng giá ngàn vàng.

Khá nhiều người trao đổi hàng ngày tới khu phố ngầm kiếm chác đôi chút từ những gì mình nghe được.

Càng hiếm thì càng nhiều tiền.

Càng nguy hiểm thì càng nhiều hơn nữa.

Sát thủ - nhiệm vụ - giết chóc - danh hiệu - tin tức - phần thưởng.

Một tổ hợp liên quan chặt chẽ với nhau, ngoài ra chắc phải nói đến "thú vui" và "tiêu diệt lẫn nhau".Giết chết những người cao cấp hơn mình cũng là một cách để tăng hạng.Và đó là cách nhanh nhất.Xoạch!Tấm kính cửa sổ được kéo ra, cặp mắt màu hoàng kim bắt gặp đồng tử tím mê hoặc.

Nụ cười nhếch lên nửa vời quen thuộc hiện ra như thể đã biết trước.

Cậu ta bất ngờ cất tiếng nói, có thể thấy chiếc răng nanh trắng bóc sắc nhọn lộ ra, cái mà mỗi lần nhìn vào là một lần cô thấy nhói ở cổ.

Bị nó cắn hẳn là rất đau đi.- Yo!

Không ngờ cậu ở đây đấy, Sakura."

Đừng trèo qua cửa sổ chứ!!!"

- Sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó?

Chẳng phải lần trước cũng đã từng vào bằng cách này sao?

- Karma nhảy khỏi cửa sổ, đút tay vào trong túi quần, đồng thời khơi gợi một số kí ức không tốt cho lắm của cô.À, cái lần trong phòng y tế hả.- Đang làm gì thế?

Hể~ Đây là máy tính của Karasuma-sensei mà.

Thầy ấy có biết cậu tự tiện dùng không?

- Thiếu niên tóc đỏ nở nụ cười khiêu khích, người đối diện cũng nhếch môi lên, hất cằm kiêu ngạo.- Tất nhiên là có.

Còn được cho phép dùng nữa.

Hứ.- Ghê thật à nha~ Nhưng mà học sinh đứng đầu trường mà đi trốn học chỉ để dùng máy giáo viên chơi game thì hẳn là mắc lỗi rất lớn - Karma trêu chọc, thuận tay đi chuyển chuột máy tính.

Chỉ là mấy trang game online bình thường.

Bất thường là ở chỗ đây chẳng phải là PUBG sao?- Thí chủ quên rằng hiện tại lớp đang tự quản sao?

Bần tăng chỉ không hiểu rằng thí chủ làm gì ở nơi khỉ ho cò gáy này?

Liệu có sự tình gì chăng?

- Cách nói như một sư thầy mẫu mực, cùng với đó là hai bàn tay chắp lại, cẩn thận cúi người.

Bây giờ mà cầm chuỗi tràng hạt và mặc bộ "Thiên độ" trong game Ngôi sao thời trang thì chắc chắn rất hợp (??!!?!).

Là Karma nghĩ thế.- Chúa đã cử con đến để thông báo với cha rằng, trang phục chiến đấu do chính phủ cấp đã đến rồi.

Làm ơn nhanh lên, amen.- Phụt...

A ha ha!!!

Sao lại chuyển sang Đạo Thiên Chúa thế này!!!

Đừng nói nữa!!!

Bộ dạng cậu không hợp với vẻ ngoan ngoãn hiền lành đâu!!!

- Sakura ôm bụng cười sằng sặc.- Thí chủ lắm chuyện quá!

Ta đây đi trước - Karma có vẻ mất kiên nhẫn nhưng vẫn tiếp tục trò đùa của mình.Sakura vẫn đang ôm bụng.-------------------------------------- Uoaaaa....

Bộ đồ tuyệt ghê.

Thoải mái nữa...- Phải đấy.

Cảm giác như có bị thằng đần Terasaka đánh thì cũng chả đau gì.- Này!!!- Bản hướng dẫn sử dụng để trong túi áo.

Có gì không hiểu thì hỏi thầy - Karasuma nói, nhưng có vẻ như chẳng có ai nghe cả.- Mina-san, chúng ta có nên thử công dụng của bộ đồ ngay không?

Ám sát Koro-sensei chẳng hạn - Okano nêu ý kiến.- Ý hay đấy.

Nhưng ta làm gì đây?

Tớ cũng muốn khoe với Koro-sensei bộ đồ này - Rio tỏ vẻ thích thú - Ritsu, cậu có định vị được thầy ấy không?- Xin lỗi.

Thầy ấy đã dừng bộ phận định vị của mình rồi.

Tớ không tìm được.

Trước đó thầy ấy cũng bảo từ giờ tới mai không cần tìm thầy đâu - Cô nàng tóc hồng trong màn hình điện thoại chắp tay vẻ hối lỗi.

Rio nói không sao nhưng vẻ mặt có chút thất vọng.- Mùi thịt nướng...- Hở...?

Cậu nói gì thế Sakura-chan?

A...

Khứu giác loài mèo của cậu hoạt động phải không?

- Okuda đang đứng gần gốc cây bẽn lẽn hỏi.

Đầu hơi ngẩng lên một chút để giao tiếp với người bạn trên cây.

Mọi người cũng từ đó mà chú ý về phía này.- Mùi thịt nướng toả ra từ hướng Đông Nam, cách vị trí hiện tại khoảng 200m.

Thịt bao gồm thịt bò, lợn, dê,...

Có vẻ như một phần thịt là vừa chín tới, nhiều mỡ, còn hơn phân nửa lượng thịt là sống, chắc vẫn đang chờ lên lò cùng vài loại rau củ khác.

Theo như mùi thì chắc chắn chúng được mua ở chợ nông sản Pháp tuần này.

Ngoài ra còn có mùi của than cháy, quần áo và mùi của Koro-sensei...

- Sakura ngồi đu đưa trên cành cây, chiếc mũi nhỏ xinh khẽ cử động liên tục, thì thoảng lại hít một hơi thật sâu.

Nói gì thì nói cũng rất giống một chú mèo.Chưa đầy 3 giây sau, lớp 3E đã tiến công tổng lực về phía Đông Nam.
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Ngoại truyện 4: Saiki Kusuo


Xin chào, tôi là Saiki Kusuo.

Tôi là một siêu năng lực gia, và là nhân vật chính của chap truyện ngày hôm nay (như tiêu đề).Chắc hẳn mọi người đang nghĩ rằng đây là truyện lớp học ám sát của con au và đang trong giai đoạn vài tập đầu của ss2 sao tự dưng lòi đâu ra một thằng tự dưng là siêu năng lực gia từ phim khác chui vào, tác giả buff nhân vật chính còn chưa đủ à.

Nhưng không, nếu có ai để ý và soi kĩ thì tôi cũng có xuất hiện trong tập lễ hội trường, vì thế có thể coi tôi cũng là một nhân vật phụ trong phim.

Vả lại, đây cũng chưa phải là lí do chính tôi xuất hiện trong chap này.Trước khi tuyên bố lí do chính, mọi người hãy mau theo chân tôi tới lễ hội văn hóa của trường Kunuigaoka đã, rồi ta sẽ tiếp tục câu chuyện.

Hử?

Tự dưng lại nhảy cóc tập á?

Không sao.

Sau khi xong việc tôi sẽ dùng năng lực quay lại thời gian.

Nhưng nó quay lại một ngày hay 7 năm thì còn tùy.---------------------------------------------------Như đã nói bên trên, tôi đang xếp hàng đi lên trên ngọn núi lớp E để vào quán ăn thử món mỳ hạt dẻ đang rất nổi tiếng trên mạng.

Mặc dù đã dịch chuyển ra khỏi nhà từ sớm mà dòng người này vẫn kéo dài cho tới tận chân núi.

Tự dưng xuất hiện bất ngờ trong hàng thì đáng ngờ lắm nên tôi đành dùng theo cách của người bình thường là đứng vào và chờ đợi vậy.Yare yare, cuối cùng sau 3 tiếng đồng hồ chờ đợi mòn mỏi thì cũng đã đến lượt tôi, phải chọn chỗ nào đó khuất khuất để tránh đám phóng viên đang quay phóng sự mới được.

Kể cả vậy cho dù ngồi đâu thì tôi cũng thấy một đám bặm trợn dữ dằn như sát thủ ngồi ăn mỳ.

Oi oi, kia có phải là súng thật không?

Trong đầu chúng lại còn toàn nghĩ đến việc máu me giết chóc.

Đây có phải là gian hàng trong lễ hội văn hóa của học sinh trung học không vậy?

Chờ chút, con cá trên mái nhà kia sao mặt trông gợi đòn thế?- Qúy khách muốn dùng gì ạ?Ồ, đến lúc gọi món rồi hả.

Trong đầu đang định gọi combo mỳ + tráng miệng thì tôi bắt gặp mái tóc màu bạch kim rất quen đã từng thấy ở đâu đó.- Ủa?

Kusuo-san?Đúng là nó!

Minamoto Sakura!- Cái ăng ten kia thì đúng là Kusuo rồi.

Anh cũng đến đây sao?

Chắc anh lại làm "chàng trai 100 yên" kiếm tiền ăn đúng không?

Mọi khi toàn bị Nendou gọi đi ăn ramen đến kẹt cả tiền cơ mà.Sao con bé lại biết nhỉ?

Nhân tiện nói thêm, vì là siêu năng lực gia như nhau nên không lạ gì khi chúng tôi biết nhau cả.

Cả đám bạn của tôi và em ấy cũng vậy.

Thỉnh thoảng thằng Toritsuka toàn lôi tôi và Aiura đi solo "Bộ ba siêu năng lực gia trường PK VS Bộ ba siêu năng lực gia trường Kunuigaoka".

Lần nào thằng đó cũng toàn bị con nhỏ tâm linh giống mình tên Alice gọi ác ma đến ám chết mọe nó nên lần nào cũng thất bại thảm hại.

À, chỉ có mình nó solo thôi, lúc đó tôi dịch chuyển về nhà rồi.Mà con bé Minamoto Sakura này cũng được tôi xếp vào loại khó đối phó.

Thần giao cách cảm của tôi không thể đọc suy nghĩ của nó, không phải nó không nghĩ mà suy nghĩ của nó chỉ truyền đến tôi khi nào nó muốn.

Như mấy câu nói bình thường hằng ngày nên chả biết nó đang âm mưu suy tính gì cả.

Chỉ riêng việc tự nhiên gọi tên tôi từ đằng sau cũng đủ giật mình rồi.

- Cho một combo mỳ + món tráng miệng.

Không có gì thêm."

Hiểu rồi.

Một combo mỳ + tráng miệng.

Tổng là 500 yên"Thỉnh thoảng em ấy cũng lợi dụng năng lực của tôi mà nghĩ trong đầu không nói ra.

Mà thôi, vậy đỡ phải mất thời gian nói chuyện."

Đó là combo rẻ nhất trong thực đơn của quán.

Ngoài ra còn có combo cỡ lớn mỳ + full tráng miệng của quán..."

Nghe hấp dẫn đấy nhưng tôi quyết định tiết kiệm tiền để mua máy làm thạch rồi..."

Đặc biệt giảm giá 50% duy nhất ngày hôm nay và tặng thêm 2 ly thạch cà phê loại đặc biệt được làm từ các nguyên liệu tự nhiên có sẵn trong ngọn núi..."

Cho tôi loại đó ngay!"

Cảm ơn quý khách.

Xin chờ cho 10 phút"Khỉ thật!

Con bé bắt thóp tôi rồi!

Đành tiêu nhiều hơn dự định vậy.

Dù gì thì món thạch cà phê Minamoto làm không chỉ ngon mà còn đủ các loại kem trang trí, mứt trái cây và hoa quả nữa.

Là ly thạch cà phê hiếm có khó tìm nhất trên thế giới (tôi có chém gió chút)Giờ chỉ cần chờ thôi.

Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.- Oi...

Mau vào làm bát ramen đi.

Chỉ bán trong 2 ngày còn lại thôi.Yare yare, đây chẳng phải giọng của thằng Nendou sao!- Hừ, món ăn này là một trong số các món ăn huyền thoại bị bọn Dark Reunium truy lùng.

Phải mau xử lí trước bọn chúng mới được.

"Leo mệt chết moẹ mới tới nơi"Đừng có lôi cái bệnh chunni của mày ra Kaidou.- Này bọn mày, đại tỷ của tao nghe nói đang làm ở đây đó.

Đại tỷ ngầu lắm.

Nhất là khi lái xe phân khối lớn tốc độ cao trên đường núi mái tóc trắng của chị đại tung bay trong gió... *đang hồi tưởng*Chị đại của mày giống người quen của tao vậy Kuboyasu.- Ngọn núi này quá đỉnh!!!

Tớ đã làm được tận 1500 lần chống đẩy trong lúc xếp hàng.

Phải cố hơn nữa!!!Mày rảnh rang quá ha Hairo.- Tuyệt quá!

Nhờ có Kokomi-chan mà ta mới lên trên nhanh thế này.- Ukm, mọi người không chỉ tự động lùi ra mà còn làm xe kéo đưa ta lên nữa chứ.

"Do mình xinh quá mà.

Từ lúc xếp hàng tới giờ đã có những 103 người thốt lên "ô phù" rồi"- Hôm nay tớ sẽ đi hết các bàn để ăn đồ thừa của họ.

Mỳ hạt dẻ...mỳ hạt dẻ...Tào tháo tới rồi.

Ôi trời, phải làm sao đây, đồ ăn còn chưa ra.

Nhưng mình đang ngồi bàn đơn, kể cả khi thấy mình thì bọn họ cũng không đủ chỗ ngồi.

Khi đó họ sẽ tự động kiếm chỗ khác thôi...

Mà khoan!

Ở đây sao lại có một dàn bàn ghế từ bao giờ vậy???"

Vì thiếu chỗ ngồi nên xếp thêm thôi mà.

Đừng sốc chứ!"

Chết tiệt!

Nhóc tính cả rồi đúng không Minamoto!

- Mời quý khách đi lối này.- Ô!

Kia chả phải cộng sự sao!

Mày cũng đến đây ăn ramen à?- Sa...

Saiki-kun!

Sao cậu lại ở đây?

"Mình biết thần linh yêu mình nhưng không ngờ lại được độ tới mức này"Yare, thần linh thì chả bao giờ độ tôi cả.- Này Saiki, ăn xong chơi tennis không?Ăn xong mày bảo tao đi bộ xuống núi và chơi thể thao???

Muốn đau bụng chết à?- Được rồi mọi người.

Ta vào chỗ rồi gọi món thôi.

Hay lắm Yumehara.

Làm phân tâm họ để tôi chuồn đi mau.- Được rồi.

Tao sẽ ngồi cạnh cộng sự.- Nếu không còn chỗ thì... tớ đành ngồi cạnh Saiki vậy...

"Không phải mình muốn gần cậu ta đâu.

Mình chỉ muốn nghe cậu ta thốt lên "ô phù" một lần thôi.

Cậu diễm phúc lắm thì mới được ngồi cạnh tớ đấy"Cái gì mà không còn chỗ chứ!

Đúng là lừa người mà.

Ai đó kéo nhỏ này ra xa đi.

Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm tôi với một đống sát khí kìa.- Kusuo-san, đồ anh gọi đến rồi đây.

Xin lỗi vì còn một cốc thạch cà phê nữa chưa ra.

Cảm phiền chờ một lúc.Ngon!

Ăn nhanh rồi chuồn thôi!- Ể?

Gọi bằng Kusuo-san?

Cậu quen với em gái xinh đẹp này à Saiki!

"Xi...

Xinh đẹp?

Kaidou còn chưa bao giờ nói mình như vậy" - Yumehara có vẻ ghen tị."

Gì thế này?

Sao lại gọi nhau thân mật thế?

Giải thích mau.

Đừng im lặng nữa.

Tại sao con bé đó không có tí hào quang nào mà lại thu hút nhiều người thế?

Đủ solo yasuo với mình rồi"Tôi không phủ nhận chuyện này nhưng câu cuối là cái lềnh gì thế?"

Đại...

Đại tỷ???"

Minamoto bỗng lườm Kuboyasu một cái."

Em hiểu rồi!

Em sẽ im lặng!

Danh tính của chị sẽ không bị lộ đâu!"

Ngoại trừ tôi.- Ồ...

Nhiều đồ ngọt chưa kìa.

Này cộng sự, cho tao một miếng nhé!Đéo!

Gọi suất của mày đi thằng không não.

Đó là thạch cà phê của tao!!!- Này em gái.

Em còn nhớ anh không?

Mấy lần trước anh bị con bạn thân của em hành sml đó "Ngực bự vãi"Liêm sỉ của mày bị hủy diệt hết rồi sao Toritsuka.

Mà mày vừa chui từ bụi cây ra à?Chát!!!- Yêu cầu quý khách xếp hàng nghiêm chỉnh.

Quán ăn của chúng tôi có đủ đồ ăn cho tất cả mọi người.

"Dịch chuyển thằng biến thái này xuống cuối hàng đi Kusuo-san"Mày nhớ mày vừa làm gì tao không?"

Em có phiếu giảm giá buffe bánh ngọt"Tao vứt thằng đó xuống chân núi rồi.

Đưa nó cho tao."..."

------------------------------------ Ợ...

Ramen ở đây ngon vãi đạn.

Tao ăn mấy tô rồi vẫn còn thèm.- Hm...

Tao cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên đáng kể.

Nhưng nếu ăn nhiều quá phong ấn sẽ bị phá mất "Hic...

Hết tiền tiêu vặt tháng này rồi""Nãy mình thấy có mấy thằng chê bai quán của đại tỷ.

Có nên chặn đường tẩn cho chúng một trận không nhỉ?"

Anh hùng hảo hán hả?- Không ngờ họ lại có thể làm ra món mỳ này chỉ bằng những thứ xung quanh đây.

Yosh!!!

Lần sau chúng ta cũng sẽ làm một quán ăn như này nhé mọi người!!!- OK!!!!Yare yare...

Lễ hội văn hoá trường PK đã qua từ lâu rồi mà."

Sẽ lại tăng cân mất""Cho dù đồ ăn rất ngon nhưng nếu ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của mình.

Thôi thì đành chịu vậy."

"Người ta bỏ đi nhiều đồ ăn quá!

Lần này trúng mánh rồi!!!"

Con gái thật khó hiểu.- Ăn xong rồi.

Ta thanh toán tiền thôi.

- Phải đấy.

Ngày mai ta dậy sớm quay lại đây ăn đi.- Đúng đó.

Lễ hội vẫn còn 1 ngày.

5h sáng đến là vừa.Rất tiếc, chỗ này mai đóng cửa rồi.

Nhưng tao không muốn phá vỡ niềm vui của tụi mày.- Éc!

Đến giờ tớ đi học thê...

À nhầm.

Đến lúc bọn Dark Reunium hành động rồi.

Tớ phải đi cứu thế giới đây - Ừ, mày nên về đi.

Tao thấy mẹ mày đang đứng trước cửa nhà.- Cũng đúng ha.

Hôm qua tớ có hẹn bọn trường bên ẩu đả...

Nhầm!

Có việc - Tao cũng thấy chúng nó đứng ở cổng trường.- Ưm...

Hôm nay tớ có chuyện cần đi ngang qua nhà Saiki nên....

Ể?

Cậu ấy đâu rồi?

- Teruhashi bất ngờ.----------------------------------Cốc thạch còn lại của anh đâu?"

Cái đó thì...

Vì hết nguyên liện cho nên...

Mà chỉ vì nó mà anh kabe-don em ư?

Có đáng không?"

Rất đáng là đằng khác.

Mà đây chỉ đang lợi dụng chiều cao áp chế thôi.

Tay không hề có đặt lên tường nhá."..."

Đang muốn đấm người đúng không!

Đưa thạch đây rồi muốn làm gì thì làm."

Điếc hả?

Đã bảo hết nguyên liệu.

Để đền bù em sẽ dẫn anh đi ăn ở tiệm bánh ngon nhất trong thành phố này được chưa?"

Đồng ý.

Chiều thứ bảy.

4h.

Cấm trốn.

Nói xong tôi dịch chuyển thẳng về nhà.

Đề phòng có ai theo dõi.

Tôi đã dùng siêu năng lực của mình để xem có ai xung quanh không.

Ngoại trừ con cá gợi đòn màu vàng trên mái nhà thì không có ai cả.

Vậy là yên tâm.Có lẽ vậy...Hả?

Chưa hết chap à?

Phải rồi.

Tôi còn cần nói lí do mình ở trong đây nữa.

Xem lịch đi.

Hôm nay là 16/8 - sinh nhật Saiki Kusuo này đấy.

Mau tặng tôi thạch cà phê đi!
 
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 50: Tăm tối


Tối om.Đen như mực.Đó là những gì đồng tử màu tím nhìn thấy sau khi tỉnh dậy.Phải mất một lúc mắt của Sakura mới tích nghi được với bóng tối.

Mùi ẩm mốc lâu ngày xen lẫn mùi cống thối xộc thẳng vào phổi khiến cho cô phải nhanh chóng bịt mũi lại.

Tch, khứu giác mèo thì sao chứ?

Đừng tưởng có giác quan vượt trội là hay.Một thứ gì đó vướng vướng ở cổ tay thu hút sự chú ý của cô.

Cố gắng chiến thắng cơn đau đầu cùng sự buồn ngủ, cô chống tay ngồi dậy.Kim tiêm sao?Chất lỏng khả nghi trong suốt nhỏ tong tỏng xuống ống dẫn, truyền thẳng tới cổ tay trông giống như những bịch nước biển truyền trong bệnh viện.

Không rõ là loại thuốc gì nhưng chắc chắn đó là nguyên nhân khiến cô buồn ngủ như bây giờ.

Lắp ráp các mảnh kí ức còn sót lại để giải thích lí do mình ở đây.

Rốt cục cũng chỉ biết rằng bản thân bị tẩm thuốc mê từ khi nào không hay biết.

Không thương tiếc giật phăng ống tiêm, Sakura lảo đảo.

Tiếng răng rắc vang lên từ các khớp cơ thể cho thấy chúng đã ngủ yên một thời gian khá dài.

Mỗi bên cổ tay còn buộc thêm một lá bùa nào đó chưa từng thấy trước đây.

Trên người vẫn mặc bộ đồ chiến đấu do chính phủ phát hôm trước.Bước xuống giường, mặt sàn lạnh lẽo tiếp xúc với gam bàn chân khiến chúng dần trở nên trắng bệch.

Cô mở cửa phòng.

Thật may rằng nó không khoá.

Kẻ đưa cô đến đây giảm giữ lại bất cẩn thế sao?

Hãy là hắn cố tình?

Nhưng cũng chưa thể khẳng định hắn có một mình.Trong phòng được lắp quạt thông gió nên không khí không bị loãng như dãy hành lang bên ngoài.

Trên tường lắp vô số ống nước dài như vô tận và bị rêu mốc phủ đầy.

Nhìn kiểu gì thì vẫn giống hệ thống thoát nước ngầm dưới lòng đất bị bỏ hoang.

Dù vậy đèn điện lại hoạt động, nhưng rất yếu.

Các căn phòng khác đa số đều bị khóa, ngoại trừ căn phòng ở cuối hành lang.Két...Âm thanh nặng nề của cánh cửa sắt như sắp long khỏi bản lề vang lên.

Ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình máy quay an ninh là những gì cô có thể thấy khi nhìn vào.

Đáng ngờ nhất là bóng người đang ung dung chống cằm ngồi ghế mà quan sát kia.

Dáng người đó... trông rất quen thì phải...RẦM!!!Cạch!Một lực đạo lớn tác động thẳng vào cột sống cơ thể Sakura.

Nó mạnh tới nỗi cô có thể nghe thấy tiếng "rắc" từ bộ khung trong trang phục chiến đấu.

Quá nhanh chóng, hai tay đã bị khống chế đằng sau, chiếc còng lạnh lẽo va chạm vào nhau kêu lách cách.

Một âm thanh vô cùng khó chịu.

Những lọn tóc vàng mềm mại khẽ rủ xuống gương mặt xinh đẹp, đã bị xây xát phần nào bởi cú đập mạnh xuống sàn.- ...Bitch-sensei?- Đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa!

Và cử động mạnh là còng tay sẽ nổ banh xác đấy - Irina gằn giọng.

Ả không ngờ rằng đã từng có ngày mình cho bọn nhóc con kia gọi bằng cái biệt danh này.- Ara ara...

Bình tĩnh nào!

Có gì thì ngồi xuống nói chuyện chứ, Irina và Sakura - Vị thanh niên nọ từ từ đứng dậy tiến tới chỗ hai cô gái, nở một nụ cười ôn nhu.

Nhưng mấy ai biết ẩn giấu bên dưới sự hiền lành ấy là mùi hương tanh tưởi của máu tươi cùng sát khí nồng đậm, đặc quánh bao bọc xung quanh.- Quả đúng là anh, anh h...

À không!

Giờ phải gọi là Shinigami chứ nhỉ?

- Sakura cố gắng rướn người lên, giọng nói có phần mỉa mai.- Em tỉnh dậy sớm hơn anh nghĩ đấy.

Thậm chí anh đã cố tình chọn một nơi mà mùi hương và âm thanh bị hỗn tạp vì hơi ẩm và tiếng nước chảy để giăng bẫy em.

Hiếm có ai được sát thủ số một thế giới tiếp đón chu đáo như vậy đâu - Shinigami xoa xoa cằm.

Điệu bộ giống như đang tự hào lắm vậy.

Tất nhiên cô vẫn để ý được tới lớp E đang lên hình trên một trong số những cái máy quay kia.

Lí do họ tới đây thì chắc là vì cô hoặc vì người đang đè đằng sau cô thôi.Đồng tử thạch anh tím đảo một vòng như thể muốn nói "hẳn là vậy".

Lập tức lông mày ai kia bỗng hạ thấp xuống tỏ ý không hài lòng.

Sakura hơi cử động còng tay, ra hiệu cho hắn chú ý tới nó:- Etou...

Cái bùa này là....- Hửm?

À là nó hả?

Để khắc chế năng lực của em í mà.

Không thì nãy giờ toàn bộ chỗ này đã đóng băng sau đó mọi người đã ra ngoài an toàn rồi.

Cả hai đứa bạn của em cũng vậy đấy.Yukito và Alice cũng dính rồi ư?

Alice không nói làm gì chứ Yukito thì....

Dù sao thân phận vẫn vốn là một sát thủ...- Đi theo anh một chút nào.

Chắc chắn họ sẽ rất muốn gặp em lúc này đấy.-------------------------Lặng lẽ đi theo người anh trai mình từng yêu quý.

Đôi chân của cô bây giờ cũng đã bị gắn thêm hai thiết bị vào, đề phòng nếu có hành động mờ ám gì thì sẽ phát điện.

Trong bóng tối mịt mù, cô thấy bóng lưng của người đằng trước đã to lớn hơn so với khi xưa.

Khuôn mặt trông cũng đã trưởng thành hơn, mang nét đẹp của một mỹ nam.

Nếu như không nhờ mái tóc xám bạc này, chắc cô không thể ngờ rằng anh ta có chung một huyết thống với cô.Hai người dần dần tiến về phía ánh sáng, đằng sau song sắt, tập thể lớp E đang ngồi chịu trói bên trong.

Nhìn chung, thật may là không có ai bị thương quá nặng cả.- SAKURA!!!Tiếng kêu bất ngờ của Kayano khiến mọi người đồng loạt quay ra.

Nhìn thấy cô, có người thở phào nhẹ nhõm, có người ngay lập tức tiến tới hỏi thăm, người thì như bớt được phần nào sự lo lắng, chân mày khẽ dãn ra trên gương mặt họ.

Tất nhiên, không thể nào không để ý tới kiểu cười nhe răng của con bạch tuộc màu vàng.- Nufufufu...

Thầy mừng vì em không sao.

Em đã mất tích hai tuần rồi đấy.- Mừng là cậu không bị thương.- Koro-sensei và mọi người đã tìm loạn lên đó.

Thầy ấy còn lặn xuống vùng biển tam giác Bermuda cơ.

Sau đó lôi về xác tàu Titanic (??!!?!)- Haizaa...

Cậu biết là tìm cách nói dối tên Asano kia khó lắm không?

Mất tích thì cũng phải nhắn tin một tiếng chứ.

Để tớ còn biết đường mở tiệc ăn mừng - Yukito thở dài, đưa ánh mắt trách móc về phía cô.

Tỏ ý chán nản không quan tâm.

Nhưng sau đó lại bị câu nói ngây thơ của Alice vả bôm bốp vào mặt.- Ơ?

Chẳng phải vừa nãy còn điên cuồng xé bùa mà không bị rách tí nào sao?

Lại còn mệt quá ra ngồi vừa trồng nấm vừa lẩm bẩm tên Sakura nữa.- ...*lặng lẽ ra góc trồng rêu*Ha ha, bọn họ vẫn như vậy.- Phiền các cậu tóm tắt tình hình hiện tại giùm tớ.

Mấy hôm đi vắng có chuyện gì xảy ra không?

- Cô hỏi.- Sakura, Bitch-sensei phản bội chúng ta rồi!- Tớ biết.- Cô ấy giăng bẫy đưa tụi tớ đến đây.- Cái đó cũng đã biết.- Shinigami đứng đằng sau giật dây - Cái này cũng vậy.- Koro-sensei bị khống chế.- Đã thấy.- ....- ....- Còn gì nữa không - Ai đó nói cho cô điều gì mà cô chưa biết đi.- Bitch-sensei bị Karasuma-sensei phũ cực mạnh vì không hiểu phụ nữ - Karma phát biểu.- .....Ừ.Sao tự dưng có cảm giác đằng sau cậu ta mọc ra cái cánh thiên thần nhỉ?- Trò chuyện đủ rồi đấy.

Tránh ra cái đi - Thanh âm lạnh lẽo đằng sau lưng phát ra, như một mệnh lệnh, cô giật thót, tự động lùi xuống, nhường đường cho Shinigami.Hắn ta nói gì đó với mọi người.

Cô không nghe rõ.

Nhưng chắc chắn chúng rất cay nghiệt và ác độc.

Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến bản thân, Sakura lùi hẳn về bóng tối phía sau quan sát.Một lúc lâu sau, không nhớ là đã bao lâu, nhưng lời nói của Shinigami với lớp E.

Mặc dù biết rằng có được nhắc tới tên ở vài ba câu, nhưng Sakura không nghe lọt từ nào cả.

Tầm mắt mơ hồ của cô đảo một vòng xung quanh phòng giam, suy nghĩ mông lung gì đó.

Rồi chợt dừng lại ở Nagisa, người đang không tập trung nhất trong số họ.

Ánh mắt anh lam tuyệt vọng của cậu ấy giống hệt như lúc ám sát thất bại Koro-sensei ở đảo Okinawa.

Như không còn một sức sống còn tồn đọng.Cảm giác có người đang nhìn mình, Nagisa chậm chạp quay ra.

Bắt gặp nụ cười nhẹ của Sakura.

Không rõ là đang chào hỏi hay an ủi, nhưng nụ cười ấy... thật đẹp... mà cũng thật buồn......cùng với ánh mắt màu tím ma mị sáng quắc trong đêm.-------------------------------- Shinigami.- Hửm?Đang trên đường trở lại phòng máy quay, Sakura bất chợt gọi.- Tuy hơi muộn nhưng... vì sao lại bắt cóc em?

Mục đích của anh là gì?- ...Hỏi thừa.

Đương nhiên là đưa trở lại giới sát thủ rồi - Người thanh niên vô tư nói.

Không để ý sắc mặt của người đằng sau đang dần đi xuống - Đi làm nhiệm vụ cùng anh đi.

Hai ta sẽ là cặp anh em sát thủ hoàn hảo, thậm chí có thể vượt qua hơn cả cái danh Shinigami của anh hiện nay...- Đồ ăn cắp thì có...

- Sakura lẩm bẩm.RẦM!!!- Khụ...Hắn ta đấm mạnh vào bụng cô.

Dạ dày bị ép chặt khiến dịch từ bên trong trào ngược lên.

Một bãi chất lỏng màu vàng nhạt rơi xuống đất.

Sakura ho sặc sụa, không thể lấy tay ôm lấy bụng vì bị trói.

Vẫn chưa hết, hắn ta bồi thêm một cú đá mạnh, đạp văng người kia vào góc tường.- Mày có biết mày đáng kinh tởm thế nào không?Shinigami nói bằng giọng lạnh tựa như băng.

Tiến đến gần thân thể thiếu nữ tóc trắng, hắn cầm lấy tóc cô kéo mạnh bắt phải đứng dậy.

Dùng sức bóp mạnh vào cái cổ thon nhỏ rồi đưa lên cao.

Sakura hiện đang trong tình trạng lơ lửng trên không.

Hít thở vô cùng khó khăn.- Hừ!

Hằng ngày đến trường chơi đùa với lũ bạn.

Dạy dỗ bởi con quái vật khốn nạn kia.

Mày có biết cái nụ cười của mày làm tao buồn nôn thế nào không?

Bực nhất là đ*o thể biết đó là thật hay giả.

Lúc đó cảm giác như chỉ muốn cầm dao tới rạch cái bản mặt vui vẻ của mày.

Chỉ tiếc là mày và lũ bạn của mày lại được bảo vệ bởi con bạch tuộc kia - Tên sát thủ thả tay, khiến cơ thể cô rơi bịch xuống đất, Sakura cố gắng nuốt lầy từng ngụm không khí, oxi lên não bị đình trệ khiến ý thức dần trở nên mơ hồ.

Bước chân của người thanh niên trở nên xa dần.

Thanh âm đáng sợ vẫn còn văng vẳng trong tiềm thức mờ ảo, như một lời nói ám ảnh, hoặc cảnh báo, hoặc cũng có thể là đe dọa.- Hãy nhớ, một khi bước chân vào giới sát thủ thì đừng hòng có thể trở ra.=====================Khà khà...

Ngược!

Ngược nữa!

Ngược mãi!Hôm trước au mới biết đc trong lớp âu có hai bạn cũng đọc truyện của mình.

Lần đầu tiên gặp được độc giả ngoài đời thật!

Vui ghê~Đó là nếu như nó không doạ đốt nhà au nếu không viết tiếp.
 
Back
Top Bottom