- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 538,987
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
(Hoa Anh Đào) Lớp Học Ám Sát [Quyển 1]
Chap 51: Không! Không bao giờ!
Chap 51: Không! Không bao giờ!
Tôi tự hỏi rằng tại sao bản thân lại đi theo nghề sát thủ.Một công việc luôn luôn tiếp xúc với máu me tanh tưởi, những vũ khí kim loại lạnh lẽo, và cả những con người từ vô tội đến có tội.Trong số chúng, tôi chẳng thích một cái gì cả.
Thế nhưng...Máu ư?
Tôi có thể làm quen dần với nó.Vũ khí?
Học thêm vài cái phòng thân cũng được.
Dù sao cảm giác đạt được một cái gì đó cũng rất tuyệt.Con người?
Sinh vật nào mà chả có lúc chết.
Hãy để họ tận hưởng thêm một chút nữa đi.Tôi tự hỏi...Nếu mẹ không viết bức thư đó, liệu tôi có đi theo người thanh niên năm ấy không?Nếu như bố không phải đi công tác, liệu đêm ấy mẹ có bị giết không?Nếu tôi lớn thêm một chút nữa, liệu tôi có chần chừ về lời nhắn nhủ của mẹ và suy nghĩ thêm.
Hay là tâm trí vẫn còn trẻ con chỉ biết nghe lời người lớn.Nếu không làm sát thủ, liệu tôi có sống một cuộc sống bình thường không?Học tiểu học, sơ trung rồi cao trung.
Kết thêm nhiều người bạn mới.
Thi đại học, lấy chồng sinh con.Liệu có thể có cuộc sống như một nữ sinh bình thường nhỉ?Khi mà tất cả đã gần như cháy rụi trong ngọn lửa kinh hoàng ấy.Nếu không làm sát thủ, liệu tôi có thể sống như bây giờ không?
Hai người bạn từ nhỏ rắc rối lúc nào cũng trêu chọc nhau.Một lớp học ám sát mỗi người một tính cách.Thầy chủ nhiệm bẩn bựa sắp hủy diệt cả thế giới.Thầy thể dục của chính phủ và giáo viên tiếng anh xinh đẹp.Nếu không làm sát thủ, liệu tôi có được gặp họ không?Tôi tự hỏi... tự hỏi... bản thân có hối hận không?Thì chắc chắn tôi sẽ trả lời: "Ngốc!
Tất nhiên là không rồi!"
Và nở một nụ cười thật tươi.----------------------------------- Khụ...
Khụ...Khạc ra thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh, Sakura tỉnh dậy trong tình trạng thân thể không thể nào tệ hơn.Lấy từ trong tóc ra một chiếc kẹp nhỏ màu trắng, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thể nào nhận ra nó vẫn nằm yên vị bao lâu nay trên đầu cô.
Sakura dùng kẹp mở khoá còng tay, lấy ống nước trên tường làm trụ đứng dậy.Đôi tai nhỏ phía trên khẽ rung động.
Cô giật mình quay ra định hình phương hướng.
Vừa rồi có hai tiếng nổ từ hai phía khác nhau.
Một là từ phía lớp E, nhưng vì không thấy mùi máu nên cô nghĩ họ sẽ ổn thôi, còn có Koro-sensei nữa mà.Với đại não đang đau như búa bổ, Sakura bước từng bước chậm chạp hướng về phía còn lại.
Tự nhủ rằng bản thân cần nhanh hơn, cô cố nén cơn đau từ những cú đánh của Shinigami lần trước.
Tốc độ dần có phần cải thiện.Thanh âm đánh nhau truyền thẳng vào vành tai mèo mỏng manh màu trắng.
Cô chột dạ.
Người đằng kia chẳng phải là...-------------------------------------"Karasuma-sensei?"
Lấp ló đằng sau bức tường mốc meo xanh đen, Sakura hồi hộp theo dõi từng diễn biến trận đánh khốc liệt.
Tâm trí hoang mang không biết liệu có thể thắng được sát thủ số một thế giới không.
Vì lợi thế đang nghiêng về phía thầy ấy, nên cũng yên tâm phần nào.Đang định xem tình hình lớp E, trong chốc lát cảm thấy bản thân mình bị lôi đi.
Đằng trước là phần tay áo màu đen che khuất mất tầm nhìn của cô.
Ngay lúc đó, cú đá trực diện từ nhân viên chính phủ, vốn dành cho kẻ thù trước mặt lại dừng đột ngột ngay trước đôi mắt màu tím.- Sakura?
Em vẫn ổn?- Không lâu nữa đâu - Chen ngang câu hỏi của Karasuma, Shinigami không để cho người trong lòng có cơ hội trả lời.
Trên mặt hắn khoác lên điệu cười ranh mãnh.
Hơi kim loại lạnh lẽo kề sát vào cổ khiến cô khẽ nuốt ực một cái.
Con dao sắc bén như một lời uy hiếp gửi tới cả hai người còn lại.
Sakura và Karasuma không một ai dám động đậy.
Không gian trong chốc lát đã nín thinh."
Bị bắt mất rồi!"
- Cô nghĩ thầm.- Hừ!
Shinigami bây giờ "xuống cấp" trầm trọng quá.
Lại dám lợi dụng một nữ sinh 15 tuổi yếu ớt vì lợi ích bản thân hả?- Còn nói nữa là sẽ bị kích điện đấy.
Muốn không?- Cứ việc.
Sau đó chỗ đầm nước này sẽ sáng như cây thông Noel luôn.
Mùa đông năm nay đến hơi sớm nhỉ.
- Sakura thản nhiên khiêu khích, không màng đến vũ khí trên cổ đang cứa dần vào da mình.
Một dòng máu nhỏ chảy xuống.- Thả học sinh của ta ra!
Người ngươi đang đánh là ta - Karasuma bình tĩnh chất vấn.
Thế nhưng có vẻ hắn không còn hứng thú nữa, tỉnh bơ trả lời:- Thế ư?
Đây là em gái ta mà.
Anh em hội ngộ chẳng phải là điều tốt sao?
Thầy giáo thể dục hướng ánh mắt nghi hoặc của mình về phía cô.
Sakura gật nhẹ như một lời khẳng định.Khuôn mặt khi cười của Shinigami càng trở nên kinh dị hơn khi không có lớp da mặt bên ngoài.
Hàm răng trắng hếu nổi bật trên phần thịt đen sì khiến Sakura ở bên dưới không khỏi ghê tởm.
Bỗng nhiên hắn giơ ngón tay lên giống như đang chĩa súng về phía Karasuma, nói:- Bây giờ, nếu như ngươi chịu đứng yên cho ta bắn, thì ta sẽ thả con bé này ra.Sắc thái vị nhân viên chính phủ vẫn như vậy, không có gì thay đổi cả.
Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy vài giọt mồ hôi từ trên thái dương đang chảy xuống.
Bảo đảm an toàn cho học sinh lớp E là một trong những trách nhiệm của anh.
Và lần này, lỗ hổng từ nhiệm vụ tiêu diệt con quái vật đe doạ thế giới đã khiến mọi người lâm vào thế bí.
Anh không thể hành động sơ suất.
Dù cho có giết được con quái vật đang đe doạ thế giới nhưng làm hại học sinh bằng bất cứ hình thức nào cũng không thể chấp nhận được.Karasuma từ từ giơ hai tay lên đầu hàng.
Shinigami cười mỉm, con dao trên cổ cô đã lùi ra một chút, nhưng vẫn chưa hẳn là đã an toàn.Xem nào, tình huống này thì nên giải quyết thế nào cho tốt nhất nhỉ?- Nói thật là ta đã nhất thời hứng thú với ngươi đấy.
Không ngờ ngươi cũng chỉ như các kẻ đã bại trận dưới tay ta thôi.Hắn cười lớn, cười một cách sảng khoái, như cách kẻ xấu thường cười trong các bộ phim hành động.
Chỉ một chút lơ là, khẩu súng của hắn đã bị đánh bật ra sau.
Sakura vừa giữ cán dao vẫn còn trong tay hắn, vừa rướn lên hét lớn với Karasuma:- Sensei!!!
Mau đi cứu mọi người đi!!!
Em sẽ ở đây giữ chân hắn!!!
Mau tới phòng điều khiển!!!
- Cô thúc cùi chỏ vào bụng hắn, dẫm gót thật mạnh lên bàn chân.
Hai tay không còn bị khống chế liền vặn ngược cánh tay Shinigami, tước đoạt vũ khí.
Thành công thoát ra khỏi mối đe doạ.
Cô chạy về phía Karasuma.
Trong khi đang đưa tay lên cổ cầm máu, tầm mắt chợt hình ảnh thầy thể dục của mình đang lao tới, cố nói gì đó khiến bản thân Sakura đã nhận ra sai lầm của mình.- Arg!!!- Ara ara...
Không ngờ sự tồn tại của em lại gây ra nhiều phiền phức đến vậy.
Khi đưa tới toà nhà đấy lẽ ra phải giết em rồi mới làm gì thì làm chứ - Câu nói khiến Sakura chợt khựng lại - Phải rồi!
Sau khi em trốn đi thì anh đã không điều khiển được người khác bằng giọng nói nữa.
Là em làm hả?
- Shinigami giật tóc người kia lại gần, giọng nói trầm ấm trái ngược với biểu tình của cô gái đang ôm đầu vì đau.
Không màng quan tâm rằng bản thân vừa tiết lộ bí mật vô cùng quan trọng.
Chủ đề nói chuyện của hắn thay đổi một cách chóng mặt.- ...
Không biết!Sakura cố tỏ ra là mình ổn nhưng thực chất trong lòng đang dậy sóng.
Anh ta chính là người đã đưa cô vào nơi kinh khủng đấy sao?
Và năng lực của anh ta đột nhiên biến mất?
Làm gì có chuyện như vậy chứ?
Hừ...
Một trong số những người cô tin tưởng lại một lần nữa lừa dối.
Rốt cuộc ông trời còn muốn hành hạ người trần đến mức nào đây?
Tuổi thơ bất hạnh kia là "thành quả" của chính anh trai mình, số phận mới trớ trêu làm sao.- Vì sao... anh lại làm thế?
- Giọng cô run run.- Vì sao ư?
Nghĩ xem nào...
Hm....
Ra rồi!
- Shinigami reo lên vui vẻ, tay giật mạnh mái tóc màu trắng lại gần, nhấn mạnh - Là vì sensei không công nhận ta.
Chưa một lần.
Và em lại được diễm phúc đấy.
Điều đó không thể chấp nhận được.
Ông thầy khốn nạn này phải chết.
Anh sẽ cân nhắc chuyện giết em.
Nếu em dám cản trở.
Tóm gọn là như vậy.Lí do của Shinigami có phần trẻ con.
Nhưng lại rất thực tế.
Bản thân hắn bảo năm qua đã cố gắng hết mình, lấy hình tượng của thầy giáo mình làm mục tiêu.
Trở thành sát thủ có tiếng tăm.
Đạt được khao khát vốn có.
Tương lai rộng mở ra từ đấy.
Nhưng tất cả sẽ chỉ là hư vô khi người hắn ngưỡng mộ không công nhận hắn, không thừa nhận hắn.
Tất cả công sức đều tan biến thành hư vô.
Giống như đứa trẻ con vừa mới vào lớp 1 chơi đồ chơi, cố gắng xếp một cái tháp thật to, thật đẹp để khoe mẹ.
Sau đó mẹ nó xuất hiện, chưa kịp nói gì mẹ đã nó: "Làm gì mà bừa bộn thế này!
Dọn dẹp mau!
Có thời gian làm mấy thứ vớ vẩn này thì lo học đi!".
Thử hỏi xem có tức không?
Giờ, hắn phải lấy lại những gì hắn đáng lẽ phải có.- Không phải...- Gì?- Thầy ấy chỉ chưa nhìn anh thôi...- ...Hiểu rồi!
Anh tôn trọng lựa chọn của em.
Giờ...
CHẾT ĐI!!!- Sakura!!!
- Karasuma lao tới, định cứu cô ra khỏi tầm tay của hắn nhưng bị chặn bởi những đường đạn bắn bừa hòng ngăn cản.
Không khí trở nên căng thẳng.
Shinigami lợi dụng lúc Karasuma sơ hở, hướng súng về phía cô, ngón trỏ đã dí sát vào cò súng.
Tên sát thủ cười nham hiểm.Xoẹt!!!Ánh sáng màu bạc loé lên giữa không trung.
Shinigami mất đà, nghiêng người ra phía sau.
Nhưng đã kịp lấy lại thăng bằng.
Tay trân trân nhìn vào thứ bản thân đang cầm trong tay.
Có một vài sợi rơi xuống làn nước, nằm rải rác xung quanh rồi bị nước biến thành màu trắng đục.
Hắn lại nhìn lên, mái tóc dài bạch kim lấp lánh bị cắt phăng hơn phân nửa, tung bay theo từng chuyển động của thân thể mảnh khảnh.
Người đó chạy về phía trước tên nhân viên chính phủ, bàn tay trắng không tì vết siết chặt con dao găm đang cầm, chĩa thẳng về phía hắn.- Tôi sẽ không để ai phải chiến đấu một mình đâu.Mái tóc ngắn ngang vai khẽ động.Lời nói ấy... là dành cho ai vậy?