Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
40 Muốn thầy giáo ôm tôi một cái


40.

Kiều Vận Chỉ đặt quyển sách trên tay xuống, hai tay chống cằm, mắt nhìn đăm đăm Ôn Quân Trúc.

Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, liếc nhìn về phía này.Chuông vào lớp vang lên, những người vây quanh phía trước sôi nổi tản đi.Quyển sách Kiều Vận Chỉ mang đến đã xem xong trước khi tan học mười phút, cô ngáp một cái rồi nằm úp xuống bàn.Đúng lúc sắp ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông gõ vang, sau đó là một tràng tiếng bước chân rời đi hỗn loạn.

Cô liếc nhìn bục giảng, tan học rồi mà vẫn còn hai ba người đang hỏi anh vấn đề.Cô buồn ngủ ngáp một cái, nghĩ thầm, dù sao Ôn Quân Trúc lúc đi cũng sẽ gọi mình, cứ thế nằm úp xuống bàn tiếp tục ngủ.Trong lúc mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh, bỗng nhiên cảm giác có một luồng xúc cảm ấm áp phủ lên đùi trái, cô nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, dịch cả người sang bên phải.Cái tay kia thế mà cũng theo sang, Kiều Vận Chỉ hoảng loạn mở hai mắt, đối diện với đôi mắt phượng mỉm cười của Ôn Quân Trúc.

Chiếc kính thường ngày của anh không biết đã tháo ra từ lúc nào, đôi mắt đen sắc bén lóe lên ánh sáng tối tăm khó hiểu."

Ngô...

Tan học rồi..."

Kiều Vận Chỉ đứng dậy, nhìn quanh một vòng.

Rèm cửa và cửa không biết đã bị đóng lại từ lúc nào, trong phòng học trừ cô và Ôn Quân Trúc ra không còn một ai."

Chúng ta đi..."

"Học trò Kiều đi học đều ngủ à, như vậy không được đâu."

Giọng anh nghiêm trang, đôi mắt phượng kia lại cười như không cười nhìn chằm chằm cô.Trái tim Kiều Vận Chỉ đập thình thịch loạn xạ, một phỏng đoán từ từ thành hình trong lòng, cô vừa căng thẳng vừa mong chờ nắm nắm vạt váy."

Thầy giáo, em mệt quá, ngại quá..."

"Vị học trò này, đêm qua bận rộn gì sao?"

Ôn Quân Trúc mang theo ý cười, cố tình nhấn mạnh từ "bận rộn".

Kiều Vận Chỉ không tự chủ được nghĩ lại trận ái ân kịch liệt mà đáng xấu hổ đêm khuya đó, trái tim bị gợi lên mà run rẩy.Bụng dưới tê tê dại dại, dục vọng rất nhanh đã trồi lên."

Nghĩ đến thầy giáo ạ, nhớ thầy giáo đến mức không ngủ được..."

Kiều Vận Chỉ kéo dài âm cuối, mang theo sự ngây thơ như có như không, xê ghế về phía anh, thân hình mềm mại đuổi theo dựa vào anh."

Vậy, học trò Kiều muốn làm thế nào đây?"

"Ừm, muốn thầy giáo ôm em một cái, được không ạ?"

Ôn Quân Trúc ôm chặt cô, một tay chế trụ gáy hôn sâu vào môi lưỡi cô, bàn tay khác cách bộ âu phục xoa bóp sự mềm mại trước ngực."

Là ôm như thế này sao?", Anh dừng một chút, bàn tay đang xoa bóp ngực đi xuống, đẩy vạt áo ra, ấn vào âm vật mẫn cảm, "Hay là như thế này?"

Không đợi cô trả lời, Ôn Quân Trúc lại "sách" một tiếng, "Sao lại hư hỏng thế này, không mặc quần lót, là muốn quyến rũ ai đây?"

"Ha a...

Muốn quyến rũ thầy giáo..."

Trong hoàn cảnh đặc biệt này, cơ thể Kiều Vận Chỉ đã sớm nhạy cảm vô cùng, lúc này bị anh chạm nhẹ một cái, chất lỏng đã chảy đầy tay anh."

Phải không?

Nhưng thầy giáo thấy sao em vừa nãy nói chuyện với học trò phía sau rất vui vẻ đâu?

Hả?"

Ngón tay vốn đang ấn nhẹ bẻ cánh hoa, véo viên đậu đỏ, kéo ra ngoài một cái."

Ách a...

Thầy giáo, nhẹ thôi...

Là bạn ấy tìm em nói chuyện, em sau đó không để ý đến bạn ấy..."

"Ồ?

Sau đó, vậy tức là ngay từ đầu có để ý đúng không?"

Lực kéo của ngón tay không giảm, hai ngón tay còn quá đáng hơn khi xoa nắn hạt nhỏ, Kiều Vận Chỉ bị kích thích bụng dưới phun ra một dòng nước làm ướt quần tây của anh."

Em, em sai rồi...

Nhẹ thôi, nhẹ thôi...

Ngô a..."

Nơi lẽ ra phải được đối xử dịu dàng lại bị thô bạo kéo giật như vậy, chưa vặn hai cái Kiều Vận Chỉ đã bị đẩy lên cao trào, dịch dâm văng đầy tay anh."

Vậy nếu sai rồi thì, học trò Kiều cảm thấy nên phạt thế nào?"

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
41. Không phải thích bị khi dễ như vậy sao?


Ngón tay anh từ viên "đậu đậu" hơi sưng đi xuống, chạm vào cửa huyệt ướt nóng.

Chỗ đó đã sớm ướt sũng, một tiếng "phụt" vang lên, ngón tay anh dễ dàng cắm thẳng vào."

Ân...

Thoải mái..."

Vừa mới bắt đầu một ngón tay tiến vào xác thật giảm bớt cảm giác ngứa ngáy, nhưng sau khi sự thỏa mãn qua đi, ngay sau đó lại là sự trống rỗng càng khó chịu."

Còn muốn động...

Muốn thầy giáo sờ sờ..."

Cô gái định vặn mông để nuốt lấy ngón tay đó, nhưng vừa mới động đậy đã bị anh phát hiện ý đồ.

Anh giữ chặt eo cô, "Học trò Kiều còn chưa nói sẽ phạt thế nào, đã lại bắt đầu hư hỏng rồi sao?"

"Ngô, thầy giáo muốn phạt thế nào cũng được, cầu xin anh trước hãy cho em..."

Kiều Vận Chỉ nghẹn ngào, hốc mắt đỏ bừng.

Những từ ngữ đầy tính nhục nhã đó làm cô nóng ran từ gương mặt đến toàn thân, cộng thêm tình cảnh này, càng khiến cô như uống phải thuốc kích dục mạnh, toàn thân đều khao khát được Ôn Quân Trúc chạm vào, đặc biệt là cửa huyệt đang mở ra rồi lại khép lại, không ngừng phát ra khao khát muốn được xuyên qua, được khuấy động.Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể theo bản năng mà khao khát hôn anh, hai tay run rẩy cởi khóa quần của anh, dùng bản năng nguyên thủy nhất để quyến rũ Ôn Quân Trúc.Ôn Quân Trúc bị dáng vẻ hư hỏng này của cô gái kích thích đến khóe mắt đỏ lên, anh giật phăng chiếc áo khoác trên người cô, ném sang một bên, đẩy áo ngực lên, hung tợn xoa bóp."

A...

Mạnh quá..."

Tiếng kêu đau của cô gái vang vọng trong phòng học trống trải.

Thời điểm này, toàn bộ học sinh trong trường đã tan học, sân trường yên tĩnh lạ thường, cô ngượng ngùng mím môi, trái tim đập càng mạnh hơn.Bộ ngực mềm mại bị ép đến biến dạng, phần thịt trắng nõn tràn ra từ kẽ ngón tay, núm vú cương cứng cọ xát vào lòng bàn tay, làm cho khao khát của cô càng sâu sắc.Mãi mới cởi được khóa quần của anh, Kiều Vận Chỉ kéo quần lót xuống, giải phóng côn thịt dữ tợn đang dâng trào ra ngoài, dùng hai tay vuốt ve bao bọc, lên xuống vuốt ve.Lúc này Ôn Quân Trúc mới động đậy ngón tay đang cắm trong huyệt, ở trong huyệt thịt không ngừng khuấy động, vuốt ve, không lâu sau liền chạm vào một khối nhỏ nổi lên có tính chất khác biệt với những chỗ khác.Cơ thể Kiều Vận Chỉ run lên dữ dội, sâu trong huyệt hẹp chảy ra một dòng dâm dịch nhỏ, "A...!"

"Là chỗ này à."

Ôn Quân Trúc cong môi, xoay quanh điểm đó, xoa nắn.

Loại khoái cảm xộc thẳng lên não này thật sự quá mãnh liệt, cô không chịu nổi muốn khép hai chân lại, "Bỏ đi...

Chỗ đó không được...

A a!"

Anh dùng một chân đẩy đầu gối cô ra, "Chân mở ra."

Giọng ra lệnh làm cô gái run rẩy cả người, cắn cắn môi dưới, tách nhẹ đôi chân vừa mới khép lại.Vừa mới mở ra một chút, ngay sau đó là những cú đâm thọc không chút lưu tình của anh, cô kêu sợ hãi một tiếng, rồi lại khép chân lại."

Mở ra, nếu lại khép lại thì sẽ không có đâu."

"Ô...

Anh bắt nạt người ta...", Lời tuy nói vậy, nhưng Kiều Vận Chỉ vẫn ngoan ngoãn mở chân ra."

Bảo bối không phải thích bị bắt nạt như vậy sao?", Giọng nói lay động lòng người của Ôn Quân Trúc thì thầm bên tai, anh nói rất khẽ, nhưng mỗi chữ đều gõ thật mạnh vào lòng, làm rung động sợi dây cầm ở sâu trong đáy lòng.Anh tùy ý nhúng tay vào một chút dâm dịch, đưa ra trước mặt cô, "Anh thấy, là vô cùng thích đấy, nước chảy ra nhiều thế này mà."

"Đừng, đừng nói nữa..."

Kiều Vận Chỉ thế mà trong tình huống không có bất kỳ sự đụng chạm nào, chỉ dựa vào lời nói của anh đã đạt đến một lần cao trào.Cô cắn chặt môi, khóc lóc tủi thân lại đáng thương."

Nghe những lời này mà đã hưng phấn như vậy à, sao trước đây anh chưa từng phát hiện ra nhỉ, hả?"

Ôn Quân Trúc chỉ vào một bên bàn học, "Bò lên đó, bò cho tốt."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
42. Bị ấn eo mà làm


Kiều Vận Chỉ nghe lời bò lên, chủ động cúi thấp eo, vểnh mông lên.

Chỗ đó đã ướt hoàn toàn, nước không ngừng chảy tí tách xuống đùi, cửa huyệt hồng hào đóng mở liên tục, một bộ dáng khao khát được yêu thương mạnh mẽ.Ôn Quân Trúc không còn trêu chọc cô nữa, nắm lấy "thịt trụ" đang dâng trào cắm thẳng vào."

Ách a...

Quá chật, quá sâu...

Chậm lại một chút..."

Gương mặt cô gái đầy tình dục nhăn chặt, bụng dưới bị căng ra, siết chặt, ngay cả đôi chân dài mảnh cũng gồng cứng.Một cái tát giáng xuống mông, "Thả lỏng chút đi, sao lần nào cũng kẹp chặt thế?"

Ai ngờ cái tát này không làm cô thả lỏng, ngược lại còn kẹp chặt hơn nữa."

Kẹp chặt như vậy, anh làm sao động đây, hả?"

Đường cằm của anh căng chặt, vẻ mặt ôn hòa tràn đầy sự kiềm chế, một giọt mồ hôi nóng chảy từ trán xuống, rơi trên lưng Kiều Vận Chỉ, rất nóng, mang theo nhiệt độ cơ thể của Ôn Quân Trúc.Anh rút ra một nửa, rồi lại từ từ đưa vào, qua lại vài lần, cửa huyệt chật hẹp cuối cùng cũng thả lỏng chút.Ôn Quân Trúc thở phào nhẹ nhõm, ấn eo nhỏ nhắn trắng nõn của cô lên bàn, tăng tốc độ làm."

A...

Thật thoải mái..."

Vòng eo bị ấn chặt trên bàn, không thể động đậy, Kiều Vận Chỉ thỏa mãn khẽ thở dốc một tiếng.

Cảm giác hoàn toàn bị kìm nén này làm khoái cảm của cô tăng lên gấp bội, kẹp chặt chân mà lên đến cao trào."

Hôm nay sao nhanh thế?

Là ở chỗ này rất hưng phấn, hay là bị ấn eo rất hưng phấn?

Hả?"

Tâm sự bị nói trúng, mặt Kiều Vận Chỉ đỏ bừng như muốn rỉ máu, cửa huyệt kẹp càng chặt hơn, "Đều, đều là..."

"Em nói gì?

Anh không nghe thấy."

Anh rút "thịt trụ" ra, chỉ để lại quy đầu trơn bóng ở bên trong, rồi lại mạnh mẽ đâm vào."

A...

Mạnh quá...

Đều, đều rất hưng phấn...

Ha a..."

Cảm giác xấu hổ làm cô nóng ran cả người, như một cây cung bị kéo căng hết cỡ, căng cực chặt.Người đàn ông này... thật là càng ngày càng biết cách chọc đúng điểm của cô..."

Tê...

Vừa nói đến đây đã hưng phấn như vậy à, kẹp chặt thế."

"Ngô...

Đừng nói nữa..."

"Sao lại không thể nói, bảo bối không phải thích như vậy sao?"

Ngón tay thon dài của anh thăm dò đến chỗ hai người giao hợp, tùy tiện chạm vào liền dính đầy chất lỏng."

Không thích, sao còn ướt như vậy?"

Ôn Quân Trúc đưa ngón tay đến bên môi cô, Kiều Vận Chỉ không trả lời, ngẩng đầu lên, từng chút từng chút đưa chất lỏng dính trên đó vào miệng.Liếm sạch sẽ xong còn theo ngón tay đi xuống liếm, liếm sạch sẽ bàn tay xương xẩu của anh.Anh đem nước bọt dính trên tay cọ lên mặt cô, vừa làm, vừa ghé sát tai cô thì thầm, "Thì ra bảo bối ngay cả tay cũng thích như vậy à."

"Ngô...

Ách a..."

Cô đã bị Ôn Quân Trúc trêu chọc đến mức ngoài rên rỉ ra không dám nói thêm một lời nào nữa, mặc kệ nói gì cũng sẽ bị dùng ngôn ngữ xấu hổ hơn làm trầm trọng thêm mà ném trả lại, ngay cả xin tha cũng không dám.Dáng vẻ ngoan ngoãn chẳng những không kích thích sự trìu mến của Ôn Quân Trúc, ngược lại còn nảy sinh càng nhiều ý xấu.Mái tóc dài thẳng rũ bên người bị anh giật mạnh, nửa thân trên bị kéo về phía anh, Kiều Vận Chỉ đau đớn "a" một tiếng."

Giật, giật chân tóc...

Đừng giật...

Tóc...", Năm giác quan thuần khiết đều nhăn nhó lại, cách giật này chỉ cần dùng chút lực là cô đã cảm giác da đầu như muốn bị kéo ra...Ôn Quân Trúc sửng sốt, chợt buông lỏng tay, ngón tay dán gáy cô chậm rãi trượt lên, năm ngón tay siết chặt nắm lấy chân tóc mềm mại."

Ha a...

Đúng rồi..."

Anh một tay giữ chặt eo Kiều Vận Chỉ, tay kia kéo chân tóc ép cô ngẩng đầu lên đối diện với anh.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
43 "Chủ nhân"


Đôi mắt sắc bén chứa đầy dục vọng chiếm hữu, làm cô gái nghĩ đến ánh mắt anh nhìn cô trong lớp học lúc nãy, cái nhìn như đang kiểm tra vật sở hữu của mình.Môi mỏng cong lên, anh cười bình tĩnh, nhưng không giống sự cưng chiều thường ngày, mà càng giống như... biết cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình, một sự nắm chắc phần thắng.Lực tay càng siết càng chặt, như muốn khắc cô vào xương thịt mình.Kiều Vận Chỉ bị siết đến thở không nổi, thử khẽ vặn vẹo, không thoát ra được.Mặc dù khó chịu vì bị siết, nhưng trong lòng lại thỏa mãn.

Ánh mắt đó nhìn thẳng vào mắt cô, một mạch đi xuống, như một cái móc câu móc vào lòng cô.Cô bỗng nhiên có một ảo giác, có lẽ cũng không phải ảo giác, cô là con thỏ trắng bị báo gấm chiếm hữu, nuôi dưỡng.— cô là vật sở hữu của Ôn Quân Trúc.Cho dù bị anh nuốt chửng cũng vui vẻ chịu đựng.Miệng Kiều Vận Chỉ hồng nhuận khẽ mở, theo cảm nhận chân thật nhất, thì thầm thành tiếng, "Chủ nhân..."

Vừa kêu ra đã có chút hối hận, không biết có làm Ôn Quân Trúc giật mình không...Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của anh sững sờ một lát, có chút kinh ngạc, "Em nói gì?"

"Em, em chưa nói gì..."

"Không nói phải không, hả?"

"Chỉ... chỉ là không nói."

Anh đằng ra một bàn tay duỗi xuống phía dưới thân, đặt ở cửa huyệt đang bị căng ra, "Ồ, bảo bối còn nói dối à?"

Nhận ra Ôn Quân Trúc muốn làm gì, cô vội vàng nắm lấy tay anh, liều mạng lắc đầu, "Em nói, em nói, thật không thể như vậy, sẽ bị rách mất...

Ách a a a...!"

Kiều Vận Chỉ muốn ngăn Ôn Quân Trúc không khác gì con thiêu thân cản xe, lực giãy giụa mỏng manh hoàn toàn không thể ngăn cản anh, cứ như vậy bị anh chọc một đốt ngón tay đi vào.Cửa huyệt nhỏ hẹp làm sao chịu nổi bị đùa bỡn như vậy, lưng mảnh khảnh của cô gái căng cứng, không kìm được khóc kêu thành tiếng, "A a a...

Lấy ra đi...

Cầu xin anh..."

Đầu Kiều Vận Chỉ bất lực lắc lư, hai chân bản năng muốn duỗi thẳng, nhưng lại không có sức lực, toàn bộ trọng lượng đều đè lên bàn tay đang đỡ cô của Ôn Quân Trúc."

Bảo bối nói trước, vừa nãy em gọi tôi là gì?"

Anh rút đốt ngón tay vừa cho vào ra một chút, rồi lại đưa vào sâu hơn."

Chủ nhân, chủ nhân, cầu xin anh...

Lấy, lấy ra đi..."

"Ngoan thật, nói sớm không phải tốt hơn sao?"

Khi Ôn Quân Trúc rút ngón tay ra, Kiều Vận Chỉ đã kiệt sức ngã vào lòng anh, trán lấm tấm mồ hôi mỏng, há miệng, ngoài rên rỉ ra không nói nên lời nào.Anh thả chậm lực độ, chuyển sang kiểu đẩy ra chín phần, rút vào một phần sâu hơn.

Một lúc lâu sau Kiều Vận Chỉ mới từ từ hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đầy vẻ tủi thân, "Anh, anh bắt nạt người ta..."

"Ân?

Không thích sao?", Anh cúi đầu, môi mỏng dựa vào tai cô, giọng nói quyến rũ bọc hơi nóng thì thầm từng chữ bay vào tai."

A...

Không, không có...

Chỉ là lần sau...", Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hầu như không nghe thấy."

Lần sau gì?"

"Lần sau nhẹ chút..."

Kiều Vận Chỉ chu môi, cả người trông như một bộ dáng bị bắt nạt thảm thương mà vẫn mềm mại, ngay lúc cô nghĩ Ôn Quân Trúc muốn buông tha mình, anh bỗng nhiên đưa tay xuống, véo lấy viên âm vật sưng to kia.Chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút đã khiến cô rùng mình từ lưng đến đỉnh đầu, ngay cả ngón chân cũng co lại."

Ha a...

Sao lại..."

Ôn Quân Trúc bế cô lên cao, lùi về phía sau vài bước đứng ở bục giảng.Nghĩ đến không lâu trước đây anh còn đứng ở đây giảng bài nghiêm túc, giờ lại ôm cô gái trần trụi đang được anh làm tại nơi thần thánh như vậy, trong lòng cô dấy lên một trận xấu hổ.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
44. Em muốn chứa đựng mọi dục vọng của anh


Điều khiến Kiều Vận Chỉ cảm thấy xấu hổ hơn cả là chỉ có mình cô trần trụi, còn quần áo của Ôn Quân Trúc vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, chỉ kéo khóa quần xuống mà thôi."

Đừng, đừng ở chỗ này..."

"Kẹp chặt như vậy mà còn nói không cần, bảo bối càng ngày càng thích nói dối."

Ôn Quân Trúc véo lấy âm vật sưng to tùy ý chà đạp, một bên nắm lấy một bên ngực đang không ngừng đung đưa."

Hôm nay anh ở đây, nhìn bảo bối ở dưới sân khấu nói chuyện phiếm với nam học trò khác."

Anh cố tình nhấn mạnh từ "nam".Kiều Vận Chỉ như đột nhiên hiểu ra vì sao người đàn ông này tan học còn kéo cô ở đây làm loạn, khiến cô mệt chết đi, hóa ra chỉ vì cô đã nói hai câu với người khác sao?"

Em... em không phải...

Ha a... cố ý...

Ách ân..."

"Về sau, về sau sẽ không...

Quân Trúc..."

"Vừa nãy em gọi anh là gì?"

Kiều Vận Chỉ khóc không ra nước mắt, "Chủ nhân..."

Ôn Quân Trúc khẽ cười một tiếng, "Ngoan."

Anh lại giã mạnh vài cái, rút "thịt trụ" ra, nói với Kiều Vận Chỉ, "Quỳ xuống đây."

Cô gái thuận theo quỳ xuống đất, chủ động dùng miệng bao lấy dương vật của anh, hút mạnh một cái, nuốt trọn chất trắng anh bắn ra, rồi lại dùng môi lưỡi giúp anh làm sạch sẽ.Động tác trôi chảy đến mức chính cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.Ôn Quân Trúc ôm cô lên, mặc lại áo khoác cho cô, rồi lại cẩn thận giúp cô sửa sang tóc, tỉ mỉ như đang giúp búp bê Tây Dương yêu quý trang điểm vậy.Đương nhiên quần lót vẫn không trả lại cho cô, dù vậy Kiều Vận Chỉ cũng vẫn không dám oán trách.Hai người đồng loạt đi ra khỏi phòng học, cơn gió đêm táp vào da thịt, mang theo chút lạnh lẽo, Kiều Vận Chỉ rùng mình một cái, ngay sau đó đã được Ôn Quân Trúc ôm vào lòng.Cơ thể anh rất rắn chắc, vòng ôm cũng rất ấm áp, ngoài ra còn mang theo hơi thở dễ chịu độc đáo của anh.Kiều Vận Chỉ thỏa mãn hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên, gương mặt hồng hào cười rất ngọt, "Ấm áp quá."

Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh, trầm ổn mà mạnh mẽ, từng chút một, cách hai lớp quần áo mà dán chặt vào cô.Cô bỗng nhiên cảm thấy, giờ phút này, trái tim họ ở rất gần nhau.Cái cảm giác đó, nói thế nào nhỉ?Ngoài tình yêu giữa người yêu lúc ban đầu, còn thêm sự ngưỡng mộ đối với chủ nhân, cùng với cảm giác được sở hữu.Đặc biệt là cảm giác được anh hoàn toàn chiếm hữu, thật sự làm cô rất thích."

Gọi chủ nhân, bảo bối là của snh."

Không phải dò hỏi, mà là thông báo."

Ân, vẫn luôn là của anh.

Em, thật sự rất muốn chứa đựng mọi dục vọng của anh..."

Giọng Kiều Vận Chỉ rất khẽ, bay theo gió lạnh đêm khuya, nhưng vẫn không sót một chữ nào bay vào tai Ôn Quân Trúc."

Đương nhiên."

Kiều Vận Chỉ hôm nay tỉnh đặc biệt sớm, không biết sao lại không ngủ được, liếc nhìn đồng hồ đầu giường, thế mà còn chưa đến 9 giờ.Điều này không bình thường, lần nào cô tỉnh dậy mà chẳng sau mười giờ, huống chi tối qua còn bị Ôn Quân Trúc hành hạ đến mức đó.Tuy nhiên, chính cô cũng rất rất thích là được.Bên trái, Ôn Quân Trúc vẫn ngủ say, đôi mắt phượng sắc bén thường ngày nhắm chặt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự nhu hòa....

Thật là đẹp mắt.Cũng không thấy anh bình thường chăm sóc thế nào, sao da lại tốt như vậy nhỉ?

Năm tháng cùng với Đấng Tạo Hóa dường như đều ưu ái cho anh vài phần.Kiều Vận Chỉ không kìm được đưa tay vuốt ve một chút, thấy anh không tỉnh, lại càng quá đáng hơn khi hôn một cái.Tuy nhiên, hiện tại là cô.Đương nhiên, cô cũng là của anh.Ôn Quân Trúc vẫn không tỉnh, Kiều Vận Chỉ vén chăn ấm áp dễ chịu đã được nhiệt độ cơ thể hai người sưởi ấm, chui vào bên trong, kéo quần lót của anh xuống, đưa dương vật còn chưa thức tỉnh vào miệng.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
45 Hầu hạ buổi sáng


Cũng chỉ lúc này mới dễ dàng ngậm hơn một chút, bình thường lần nào cũng bị anh làm cho nghẹn mà nôn khan.Kiều Vận Chỉ dùng khoang miệng ướt nóng bao bọc toàn bộ, vươn đầu lưỡi vòng quanh liếm láp phần đầu, rất nhanh, thân hình thô to liền cương cứng trong miệng cô.Ôn Quân Trúc bị cảm giác bất thường ở hạ thân đánh thức, vừa mở mắt liền thấy chăn túm lại thành một khối nhỏ, không cần nghĩ cũng biết người nằm trong đó đang làm gì.Anh thỏa mãn thở dài một tiếng, giơ tay vén chăn, lười biếng đón nhận sự hầu hạ của cô gái."

Chào buổi sáng, bảo bối."

Giọng Ôn Quân Trúc khàn khàn đặc trưng khi mới thức dậy, đôi mắt phượng lười biếng nheo lại.Bàn tay to đặt lên gáy cô, vuốt ve hai cái, cũng không chờ cô đáp lại, giữ chặt gáy ép xuống sâu hơn.Kiều Vận Chỉ cố nén sự khó chịu, thả lỏng yết hầu, để anh có thể dễ dàng tiến vào hơn."

Tê —", anh lười biếng cong môi, "Thật thoải mái."

Ôn Quân Trúc vớ lấy một chiếc gối bên cạnh, tựa vào đầu giường nhìn cô.Kiều Vận Chỉ vừa mới ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt anh.

Cô quyến rũ nhìn Ôn Quân Trúc một cái, tiếp tục hết sức hầu hạ vật trong miệng.Kiều Vận Chỉ khó khăn nuốt trọn cả cây "vật" của anh, yết hầu bị căng phồng lên một khối, hai tay dịch xuống, bao lấy "trứng dái" mềm mại bên dưới nhẹ nhàng vuốt ve.Chiếc lưỡi mềm mại liếm dọc theo rãnh quy đầu, lúc thì dùng đầu lưỡi bao bọc vòng quanh viền dưới, lúc thì qua lại liếm láp đỉnh "miệng nhỏ", rồi sau đó dán sát vào gân nổi lên dưới "thịt trụ" liếm xuống, cuối cùng nhẹ nhàng ngậm lấy "trứng dái" bên dưới."

Ha a..."

Ôn Quân Trúc bị liếm như vậy suýt nữa thì bắn ra, thở dốc một hơi, vỗ vỗ mặt cô, "Chuyển sang đi, bò cho tốt."

Ánh mắt Kiều Vận Chỉ sáng lên, phun ra "tinh hoàn" đang ngậm trong miệng, trên đó còn dính một lớp nước bọt, rải lên ánh nắng xuyên qua cửa sổ, trông lấp lánh.Cô quay người, chủ động cúi thấp eo, ưỡn cao mông, rõ ràng là một bộ dáng cầu được làm.Cửa huyệt bị dâm dịch róc rách chảy ra làm ướt nhẹp, hồng hào óng ánh nước, trông như một quả dâu tây treo lủng lẳng giọt sương, mời gọi người hái.Cơ thể mẫn cảm khao khát đến muốn chết, nhưng Ôn Quân Trúc lại không định nhanh như vậy thỏa mãn cô."

Sáng sớm đã hư hỏng rồi sao?

Ướt như vậy à, chảy nước từ khi nào thế?"

Ngón trỏ của anh dán sát vào khe thịt, qua lại di chuyển, mỗi lần lướt qua "đậu đỏ" đều mang đến một trận rùng mình.Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Kiều Vận Chỉ cố nén xúc động muốn khép chân lại, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, dòng nước chảy ra càng nhiều."

Từ, buổi sáng thức dậy nhìn thấy anh..."

"Chỉ là nhìn tôi thôi đã hư hỏng rồi à."

"Là, muốn chủ nhân, ha a..."

Kiều Vận Chỉ khó nhịn lắc lư mông, chỗ riêng tư phơi bày trước tầm mắt của anh đặc biệt mẫn cảm, anh rất gần, gần đến mức như hơi thở cũng phả vào đó.Cảm giác hưng phấn mà hổ thẹn này gần như làm cô không thể quỳ vững, tay chống giường và đôi chân mảnh khảnh đều run rẩy điên cuồng."

Chủ nhân, đừng, đừng nhìn..."

Giọng cô gái nhiễm tiếng nức nở, môi lưỡi run rẩy không thể ngăn được, thậm chí khi ngậm miệng lại còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng răng trên dưới va chạm."

Sao, không thích à?

Không thích thì sao nước vẫn cứ chảy ra ngoài thế?"

"Em... xấu hổ...

đừng nhìn..."

Một tiếng "bang" vang lên, chỗ riêng tư đang phơi bày trước mặt Ôn Quân Trúc bị ăn một cái tát."

A...!"

Kiều Vận Chỉ cả người như bị điện giật, run lên bần bật, hai chân không chống đỡ nổi liền nằm liệt xuống, bò ngã trên giường.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
46 Lại đây, liếm sạch sẽ thì tôi cho em."


Cơ thể cô mẫn cảm đến mức không thể nào hình dung được, cho dù bị đối xử như vậy, cái "chát " vừa rồi cũng suýt chút nữa làm cô lên đến cao trào..."

Chát", lần này là cái mông ăn một cái tát"Không phải bảo em quỳ vững sao?"

Kiều Vận Chỉ nằm sấp trên giường, hơi thở mong manh, "Chủ nhân, em không có sức lực..."

"Quỳ vững."

Ôn Quân Trúc hạ giọng, nghe có vẻ nghiêm khắc hơn mọi khi, Kiều Vận Chỉ nào còn dám không làm theo, lập tức thẳng chân quỳ vững.Vừa mới quỳ lên, chỗ riêng tư lại ăn một cái "chát""A...!"

Lần này trực tiếp làm cô đạt đến cao trào, cửa huyệt phun ra một dòng dâm dịch lớn rơi trên giường, thậm chí còn có vài giọt bắn lên người Ôn Quân Trúc.Ánh mắt anh tối sầm lại, "Lại đây, liếm sạch sẽ thì tôi cho em."

Kiều Vận Chỉ ghé mặt lại gần, lưỡi mềm mại liếm dọc theo bụng anh, nơi có những đường vân cơ bắp rõ ràng.Cuốn đi giọt chất lỏng cuối cùng, Kiều Vận Chỉ mong chờ ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ đó giống hệt một chú mèo con hay cún con chờ đợi lời khen của chủ nhân."

Quay người lại."

Kiều Vận Chỉ vừa quay người lại, eo đã bị ấn mạnh xuống, "thịt trụ" thô to dữ tợn cắm thẳng vào, động tác rất vội vàng, xem ra anh cũng đã nhẫn nhịn rất lâu."

Ha a...

Chật quá...

Sướng quá..."

Cửa huyệt ướt nóng bị căng ra ngay lập tức, khoái cảm từ hạ thân len lỏi khắp tứ chi.

Ôn Quân Trúc nắm eo cô, mỗi cú đâm đều vừa nhanh vừa tàn nhẫn.Khát khao quá lâu, khoái cảm chồng chất nhanh đến kinh người, chưa đầy hai mươi nhịp, Kiều Vận Chỉ đã khóc thét lên vì cao trào."

Sao nhanh thế đã cao trào rồi, hôm qua không phải mới cho bảo bối ăn no sao?

Mới có mấy tiếng đã khát khao đến mức này rồi à?"

Ôn Quân Trúc nói với giọng khinh miệt, bàn tay siết chặt vòng eo thon càng dùng sức."

Ngô a...

Còn không phải đều tại anh, treo người ta lâu như vậy...

Ân...

Sâu quá...

Sâu quá..."

Giọng điệu mềm mại lọt vào tai Ôn Quân Trúc, chỉ làm anh càng muốn bắt nạt cô gái dưới thân, từng chút một lại càng sâu hơn chọc vào bên trong, một bàn tay nắm lấy bộ ngực tròn trịa không ngừng đung đưa trước ngực cô, véo lấy đầu núm vú.Phía trên và phía dưới đồng thời cùng nhau bị đùa bỡn, Kiều Vận Chỉ ngửa đầu ra sau, mẫn cảm rên rỉ, nước ở hạ thân chảy ra càng nhiều, từ trong suốt bị làm cho đục ngầu thành màu trắng xóa, bọt trắng có chút chảy xuống đùi, có chút trực tiếp tùy ý phun ra ngoài."

Sao anh thấy bảo bối so với trước đây còn mẫn cảm hơn vậy?

Em xem, nước chảy ra nhiều thế này."

Ôn Quân Trúc dùng giọng điệu nghiêm trang nói ra sự thật xấu hổ, Kiều Vận Chỉ nhắm chặt mắt, xấu hổ không muốn trả lời.Thấy cô không nói lời nào, anh rút ra hơn nửa rồi lại mạnh mẽ đâm vào, "Nói đi, nếu không snh không cho em nữa."

"Ha a..."

Cú va chạm vừa sâu vừa mạnh đó làm huyệt cô tê dại, sảng khoái run rẩy.Như thể đáp lại lời anh nói, vật đó trực tiếp rút lui đến cửa huyệt, chỉ để lại phần đầu ở bên trong cọ xát."

Em nói, em nói, bởi vì... thích bị đối xử như vậy...

Ha a..."

Vừa dứt lời, vật đó liền lại cắm vào, không sâu như vừa nãy, mà là chống vào điểm G cọ xát qua lại.Điểm mẫn cảm nhất bị mạnh mẽ chà xát như vậy làm sao có thể chịu nổi, chưa chạm vào hai cái đã lại run rẩy cao trào."

Ha a...

Thật lẳng lơ."

Anh thở dốc, "chát" một cái vào mông cô, huyệt thịt lập tức liền siết chặt lấy "cán".Rõ ràng cảm thấy mình bị vắt kiệt đến mức không còn một chút nào, nhưng trong huyệt lại vẫn có thể không ngừng chảy nước ra, thật đúng là ứng với lời đánh giá của anh về mình: dâm đãng, lẳng lơ.Cô khẽ thở dốc một tiếng, thân mình vô lực mà mềm nhũn trên giường, mặc cho Ôn Quân Trúc dẫn theo eo cô mà làm.Sau khi cao trào thêm hai lần nữa, Ôn Quân Trúc cuối cùng cũng bắn ra trên lưng cô.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
47. Cơm trưa


Hậu quả của việc phóng túng sáng sớm là Kiều Vận Chỉ lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, một giấc ngủ đến tận trưa mới dậy.Vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, cô hít hít cái mũi, sung sướng cong khóe môi, chờ không kịp rửa mặt liền kéo lê đôi chân mềm nhũn chạy về phía phòng bếp.Ôn Quân Trúc vừa làm xong món ăn cuối cùng, tắt bếp thì Kiều Vận Chỉ vừa đúng lúc đánh cả người vào lưng anh, giống như một con bạch tuộc tám chân, tay chân cùng lúc ôm lấy anh."

Bảo bối làm gì đó?"

"Làm món em thích nhất ăn."

Ôn Quân Trúc xoay người lại, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, "Ngay cả giày cũng không kịp mang, răng chắc cũng chưa đánh, đúng không?"

Kiều Vận Chỉ chột dạ nhìn chằm chằm sàn nhà, mu bàn tay đặt sau lưng, khẽ "ừ" một tiếng."

Đi trước đi, ngoan."

Nghe giọng điệu ôn hòa của Ôn Quân Trúc, cô không kìm được bắt đầu được đà lấn tới, "Bảo bối muốn ôm."

Nhưng mà không đổi lại được một cái ôm công chúa ngọt ngào, chỉ đổi lấy một cái vỗ nhẹ nhàng xuống mông."

Chưa nói gì em, mà đã lại được đà lấn tới rồi sao?"

"Quân Trúc —"Kiều Vận Chỉ kéo dài âm cuối, chui vào lòng anh, người đàn ông bất đắc dĩ bật cười, cuối cùng thỏa hiệp nâng mông cô bế cả người lên.Cô "A" một tiếng, hai chân vòng lên eo Ôn Quân Trúc, ôm lấy đầu anh, cười đặc biệt vui vẻ.Vui vẻ đến mức hai chân đá lung tung, lại bị anh vỗ một cái vào mông."

Ngoan ngoãn chút đi, hay là em muốn "ngủ" tiếp đến tối, hả?"

"Em không có em không muốn em không cần."

Phủ nhận ba lần liền.Đùa gì vậy?

Eo và chân cô bây giờ vẫn còn mềm nhũn đây, suýt chút nữa không thể bò dậy khỏi giường, thế này mà còn làm nữa, sợ là sẽ tinh tẫn nhân vong mất thôi?Đương nhiên, người tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi là cô, chắc chắn không phải Ôn Quân Trúc.

Mỗi lần làm xong nhìn anh tinh thần phấn chấn như vậy, cô liền cảm thấy thật không công bằng.Tại sao đều là anh động, kết quả người bỏ sức ra lại không mệt nằm liệt, còn cô cái này đủ các kiểu tư thế hõm vào lại mệt nằm liệt vậy chứ?"

Bảo bối, anh không mệt sao?"

"Ân?

Đây là đang nghi ngờ tôi không được sao?"

"Không không không em thật sự không có, em chỉ là có chút nghi hoặc thôi, nghi hoặc."

Kiều Vận Chỉ đôi mắt hạnh ngập nước chớp chớp, dáng vẻ thành khẩn nhỏ nhắn nhìn qua đáng yêu cực kỳ, Ôn Quân Trúc buồn cười bị cô chọc cho bật cười."

Tin tưởng anh."

Hai người nũng nịu đánh răng xong, trên đường Kiều Vận Chỉ còn giở trò xấu làm Ôn Quân Trúc lại cùng cô đánh răng một lần nữa, người đàn ông bất đắc dĩ nhướng mày, cuối cùng vẫn chiều theo cô."

Đánh răng xong rồi, hôn một cái."

Kiều Vận Chỉ vòng lấy cổ anh kéo xuống, in một nụ hôn vị bạc hà lên đôi môi mỏng, nhẹ nhàng chạm một cái liền lùi lại.Ôn Quân Trúc giữ chặt cổ tay cô, kéo người vào lòng, "Sao lại chạy nhanh vậy, sợ anh ăn thịt em à?

Hả?"

"Sợ."

Lúc này thì lại thành thật."

Sợ mà còn dám trêu chọc.", Anh giơ tay vỗ một cái vào cái mông nhô lên, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Bữa trưa Ôn Quân Trúc làm ba món và một canh, sườn rán giòn, gà xé phay, một món rau xanh xào và canh sườn củ cải.Nhìn xem tay nghề của người ta này, rồi lại nhìn món cháo tự hủy hoại đêm qua của mình, sự chênh lệch này thật sự khiến người ta tuyệt vọng.Sự tuyệt vọng của Kiều Vận Chỉ rất nhanh đã bị sự thèm ăn tràn đầy lấn át, cô múc hai bát cơm, đưa một bát cho anh, rồi sau đó liền không chờ nổi mà đưa đũa về phía món rán.Vừa mới đánh răng đã kéo dài một chút thời gian, vỏ hơi nguội, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều nước, gia vị cũng rất vừa miệng, ngoài từ "ngon" ra cô nhất thời không nghĩ ra từ ngữ nào khác để hình dung."

Quân Trúc làm ăn ngon thật."

Đôi mắt hạnh đáng yêu khẽ nheo lại, hai má phồng lên lên xuống, đáng yêu như một chú hamster nhỏ, chỉ thiếu điều không mọc thêm hai sợi râu, hai chân buông thõng dưới bàn cũng vui vẻ lắc lư.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
48. Yên tâm thoải mái


"Vậy ăn nhiều một chút."

Cuối cùng Kiều Vận Chỉ đã ăn hết phần lớn thịt, cả bàn thức ăn đó gần như đều vào bụng Ôn Quân Trúc, trừ vài miếng anh ép cô ăn.Lời anh nói ban đầu là thế này: "Không thích ăn cũng phải ăn hai miếng, được không?"

Dù bề ngoài nghe có vẻ ôn hòa, nhưng thực tế lại mang theo một sự mạnh mẽ không thể kháng cự.Kiều Vận Chỉ không có tiền đồ gật gật đầu, nuốt chửng miếng thức ăn anh gắp cho."

Ngoan."

Anh sờ đầu cô, tỏ ý khuyến khích, giống như đang khen ngợi một con vật cưng ngoan ngoãn vậy.Qua bữa cơm này, Kiều Vận Chỉ hoàn toàn nhận rõ sự thật rằng cô ngày càng "túng" trước Ôn Quân Trúc.

Không biết từ khi nào, quyền chủ động đã hoàn toàn thuộc về anh.Tuy nhiên, cô lại quá thích như bây giờ.Công việc rửa bát từ trước đến nay đều do Ôn Quân Trúc phụ trách.

Cho đến hôm nay, Kiều Vận Chỉ mới bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra, thức ăn là anh mua, cơm là anh nấu, ngay cả bát cũng là anh rửa.Điều này, có vẻ cô cũng quá vô dụng rồi.Đáng sợ hơn nữa là, cô lại bị chiều chuộng đến mức yên tâm thoải mái như vậy, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.Kiều Vận Chỉ cắn ngón tay suy nghĩ khổ sở.

Cô còn nhớ rõ khi mới chuyển đến, cô đã chủ động tranh việc nhà với Ôn Quân Trúc, chẳng qua mỗi lần anh đều đáp lại là "Không cần, cứ để anh làm là được", vài lần sau đó cô cũng từ bỏ ý định tranh giành.Càng nghĩ càng không ổn, cô đứng dậy từ sofa phòng khách, lộc cộc chạy về phía phòng bếp, thò đầu ra từ cửa."

Quân Trúc, hôm nay bát để em rửa đi."

Ôn Quân Trúc vừa cài tạp dề, vừa quay đầu nhìn cô, "Hôm nay sao tự nhiên vậy?"

"Em, em chỉ là muốn rửa thôi mà."

Kiều Vận Chỉ duỗi tay vòng lấy anh, bàn tay nhỏ nhắn vòng ra sau lưng anh để gỡ cái nút thắt anh vừa thắt, "Anh nói xem, được không ạ —""Em đừng nghịch, để anh làm là được."

Ôn Quân Trúc bắt lấy bàn tay đang sờ loạn sau lưng cô, thử khẽ kéo một chút, không kéo được.

Anh cúi đầu nhìn, đôi mắt đen ngập nước kia tràn đầy sự cố chấp."

Em muốn rửa."

"Em xác định chứ?"

"Xác định."

Thấy Ôn Quân Trúc cuối cùng cũng hơi buông lỏng một chút, Kiều Vận Chỉ càng kiên trì."

Được rồi, bảo bối tự nói đấy nhé."

Ôn Quân Trúc kéo tay cô ra, lùi về phía sau hai bước, cởi tạp dề khỏi người cầm trong tay.Kiều Vận Chỉ duỗi tay muốn với lấy, nhưng lại hụt, anh giơ tạp dề lên cao qua đầu.Cô tưởng Ôn Quân Trúc muốn trêu chọc mình, nhón mũi chân với thử hai cái, nhưng chiều cao hai người chênh lệch đến 25 cm, đương nhiên hoàn toàn không chạm tới được.Kiều Vận Chỉ lại thử một chút, thấy anh thật sự không cho cô, lúc này mới vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía anh, "Không, không phải sẽ cho em sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà..."

Anh cong lên một nụ cười tà tà, đẩy đẩy mắt kính, "Bảo bối phải lấy váy ngủ trên người mình ra đổi đấy."

"A —", Kiều Vận Chỉ sững sờ mấy giây mới hiểu ngầm ý của anh, khuôn mặt nhỏ phút chốc đỏ bừng, "Thế, thế thì em không rửa."

Cô còn nghĩ đến một buổi chiều thảnh thơi cơ mà, mới không muốn vì một phút sảng khoái mà bị hành hạ cả buổi chiều, không, thậm chí là cả buổi tối, đều uể oải nằm trên giường.Sau khi cân nhắc xong trong lòng, cô xoay người định đi về phía phòng khách, chưa lùi được một bước đã bị Ôn Quân Trúc giữ lại eo sau, anh một tay giơ tạp dề, tay kia vòng lấy cô, tư thế này làm cô hoàn toàn không có đường lùi."

Bảo bối vừa nãy không phải rất kiên trì sao?

Sao giờ lại nói không cần là bỏ cuộc vậy, hả?"

"Tự mình đưa ra lựa chọn, tự mình phải gánh vác hậu quả, không phải sao?"

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
49. Trần truồng mặc tạp dề (1)


Nhưng cái hậu quả này là anh tự ý thêm vào mà.Kiều Vận Chỉ bĩu môi, trong lòng bất mãn gào thét, nhưng ngoài miệng lại một chữ cũng không dám nói.Ngay cả thứ bá vương điều khoản như vậy cũng có thể bị Ôn Quân Trúc nói có sách mách có chứng, thật là giỏi lừa dối người, với tài ăn nói này mà làm giáo sư đúng là lãng phí nhân tài."

Bảo bối sao lại không nói gì, lẽ nào đang lén mắng anh trong lòng?"

Ôn Quân Trúc cúi xuống sát gần cô, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi phóng đại trong tầm mắt, cho đến khi trong mắt cô tràn ngập hình ảnh phản chiếu của anh.Trái tim Kiều Vận Chỉ đập thình thịch, trong lòng không nói nên lời là căng thẳng hay chột dạ nhiều hơn một chút."

Sao lại thế được, em, em chỉ là đang suy nghĩ lại, đúng vậy, suy nghĩ lại hành vi của mình."

Vừa nói xong cô liền ảo não muốn cắn đứt đầu lưỡi, rồi lại tự tát mình hai cái.

Kiều Vận Chỉ, tiền đồ đâu?

Không thể có chút tiền đồ sao?Ôn Quân Trúc bị dáng vẻ nhút nhát đó của cô chọc cho bật cười, vẻ mặt giả vờ không vui nứt ra một tia kẽ hở."

Ồ, vậy em suy nghĩ lại thế nào rồi?"

Đồng tử Kiều Vận Chỉ hơi giãn ra, bị sự vô sỉ của người đàn ông làm cho kinh ngạc.Nhìn xem, cái này gọi là gì?

Cái này gọi là "thuận nước đẩy thuyền".Cố tình Kiều Vận Chỉ lại rất ăn nhập với kiểu này, "Em, đổi."

"Sao lại không tình nguyện vậy, bảo bối không muốn đổi sao?"

"Anh...!".

Cô hít sâu một hơi, nuốt ngược lại lời muốn lên án Ôn Quân Trúc được đà lấn tới, "Không, sẽ đổi."

"Vậy thì tốt rồi, đổi đi."

Ôn Quân Trúc tiếp tục giữ tư thế vòng lấy cô, hoàn toàn không có ý định lùi lại nửa bước.

Kiều Vận Chỉ cắn cắn môi dưới, cũng không làm bộ làm tịch, cứ thế cởi đồ trong tư thế này.Hai tay đan chéo, nắm lấy vạt váy kéo lên, từ đùi kéo đến eo, cuối cùng giơ qua vai cởi toàn bộ.

Hai người đứng rất gần, gần đến mức mỗi động tác của cô gần như đều cọ xát vào cơ thể Ôn Quân Trúc.Kiều Vận Chỉ vừa cởi váy ngủ đã bị anh giật lấy, ném ra sau, sau đó bàn tay đang đỡ eo cô siết chặt, kéo cả người cô áp vào lòng."

Ngô...

Nhẹ thôi..."

Cô trần truồng dựa vào người Ôn Quân Trúc, bộ ngực đầy đặn áp vào cơ bụng săn chắc của anh, đầu vú đã sớm cương cứng, lúc này bị ép hơi lõm xuống.Mặc dù cách một lớp quần áo, vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên dưới, cô ho khan một tiếng, gương mặt bị hun đỏ toàn bộ, giống như một con tôm hấp chín."

Bảo bối tự mình mặc sao?

Hay là anh giúp em mặc?"

"Em, em tự mình mặc."

Kiều Vận Chỉ giật lấy tạp dề trong tay anh, quàng lên cổ, đôi tay linh hoạt vòng ra sau thắt cho mình một cái nơ bướm.Bên trong tạp dề trơn nhẵn và lạnh lẽo, thấp hơn nhiệt độ cơ thể không ít, Kiều Vận Chỉ rùng mình một cái, đầu vú cương cứng cọ xát vào vải, kích thích một tia khoái cảm khác thường, lòng bàn chân không tự chủ được bắt đầu ẩm ướt.Ôn Quân Trúc buông lỏng bàn tay đang kìm chế cô, lùi lại hai bước, kéo một chiếc ghế ăn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.Kiều Vận Chỉ thở phào một hơi, nắm lấy một bên găng tay đeo vào, tay Ôn Quân Trúc lớn hơn cô rất nhiều, kích cỡ găng tay hoàn toàn không phù hợp, đầu ngón tay lòi ra một mảng lớn, trông có vẻ giống như một đứa trẻ con lén mặc quần áo người lớn.Cô đổ đầy nước vào chậu rửa bát bẩn, nhỏ vài giọt nước rửa bát vào.Vừa mới cầm lấy miếng bọt biển trong bếp định rửa chiếc bát đầu tiên, khóe mắt liếc thấy Ôn Quân Trúc đang ngồi một bên, ánh mắt mãnh liệt của anh khiến chân Kiều Vận Chỉ suýt nữa mềm nhũn.

---
 
Back
Top Bottom