Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
60. Ngoan, rơi xuống sẽ bị xử phạt


Cơ thể ngày càng thả lỏng, vì buồn ngủ do bị đánh thức sớm buổi sáng lúc này ập đến, Kiều Vận Chỉ không nhịn được ngáp một cái, mí mắt bắt đầu cụp xuống, dựa vào tường, nửa nhắm mắt....

Ôn Quân Trúc sao vẫn chưa về, cô sắp ngủ gật rồi.Sau không biết cái ngáp thứ mấy, bên ngoài truyền đến tiếng chìa khóa, tay nắm cửa bị ấn xuống, tiếp đó là cánh cửa được đẩy ra.Vừa nghe thấy tiếng chìa khóa, Kiều Vận Chỉ nhanh chóng đứng dậy quỳ thẳng, hai chân hơi tách ra, hai tay áp sát vào đùi, tạo thành một tư thế quỳ rất tiêu chuẩn.Thoáng nhìn qua là dáng vẻ đang nghiêm túc chờ đợi Ôn Quân Trúc, nhưng vệt đỏ trên mặt và đôi mắt mơ màng vẫn tố cáo cô."

Anh, anh đã về rồi."

Kiều Vận Chỉ chột dạ chớp mắt, hoàn toàn không biết sự lười biếng vừa rồi đã bị giọng điệu chột dạ và vệt đỏ trên mặt bán đứng hoàn toàn.Ôn Quân Trúc cong môi, không đáp lại lời thăm hỏi của cô, đưa chiếc áo khoác và túi xách trên tay ra, "Áo khoác treo ở kia, theo kịp."

Kiều Vận Chỉ "a" một tiếng, đứng dậy treo áo khoác lên giá bên cạnh, quay đầu lại đã thấy Ôn Quân Trúc đi được hai bước, vội vàng đứng dậy đuổi theo."

Hôm nay, bảo bối muốn không rời anh nửa bước."

Ôn Quân Trúc nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ một nói."

Còn nữa, anh đã bảo em đứng dậy sao?"

Ôn Quân Trúc hạ giọng rất thấp, nghe có một loại cảm giác uy nghiêm áp lực.Anh hôm nay dường như có chút khác biệt, toàn thân toát ra khí chất của một người chi phối, điều này khiến cô không kìm được mà hưng phấn.Không phải nói bình thường không có, mà là bình thường tương đối... nội liễm, nhưng hôm nay lại như mở ra một công tắc nào đó, biểu hiện ra bên ngoài rất rõ ràng.Cô kích động đến mức toàn thân nóng bừng, chỉ muốn quỳ phục dưới chân anh, để anh tùy ý đùa bỡn.Kiều Vận Chỉ quỳ xuống, hai tay chống đất, bò theo sau anh vào phòng khách.Cô ngẩng đầu, tầm nhìn rất thấp, trong tầm mắt chỉ có sàn nhà và đôi chân anh được bao bọc trong quần tây.Bình thường chênh lệch chiều cao đã không nhỏ, Kiều Vận Chỉ nhìn anh đã phải ngẩng đầu rồi, giờ đây đầu cô gần như phải ngửa ra sau mới có thể nhìn thấy đầu anh.Nhưng tư thế này làm cô bò có chút khó khăn, xem được vài giây liền lại rũ xuống.Ôn Quân Trúc ngồi xuống sofa, Kiều Vận Chỉ ngoan ngoãn quỳ ngồi bên chân anh, gương mặt dựa vào bắp chân anh, thân mật cọ cọ.Anh kéo lấy đôi tay đang tùy ý buông thõng của cô, giơ cao qua đầu, lòng bàn tay hướng về phía trước.Rồi từ trên bàn cầm lấy chiếc bát gỗ đựng trái cây nhỏ, đặt vào tay cô, "Cầm cho vững, làm rơi sẽ có hình phạt."

"...Vâng."

Kiều Vận Chỉ đột nhiên có chút may mắn vì gần đây lười biếng, mấy ngày không ra ngoài mua trái cây, lúc này trong bát chỉ còn lại ba quả táo, nhưng cộng thêm trọng lượng của chiếc bát gỗ, muốn nâng cao như vậy cũng không phải là một việc nhẹ nhàng.Ôn Quân Trúc lại giúp cô điều chỉnh tư thế một chút, cả người dựa hẳn vào ghế sofa phía sau, gác một chân lên, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối."

Chúng ta thứ Bảy không phải phải về nhà sao?

Sao không ở thêm vài ngày?"

Kiều Vận Chỉ sững sờ một chút, mới nhận ra anh đang nói chuyện buổi tụ họp với mình."

À, em định là chúng ta đi về trong ngày thôi, sau đó cách ngày thì đi buổi tụ họp đó."

"Muốn đi chơi sao?"

"Vâng vâng.", Kiều Vận Chỉ gật đầu vui vẻ, đôi mắt lấp lánh sáng lên, nếu lúc này cho cô một cái đuôi chắc có thể vẫy đến bay lên được, "Có được không ạ?"

"Đương nhiên có thể."

Ôn Quân Trúc nói tiếp, "Tuy nhiên, còn có một vấn đề cần bảo bối trả lời."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
61. Ngạt thở play


"À?"

"Chiều nay em làm gì rồi, hả?"

Ôn Quân Trúc một tay chống cằm, tay kia nâng mặt cô lên, khinh miệt vỗ hai cái, sau đó vuốt ve làn da mềm mại từ má xuống cổ, nhẹ nhàng nắm lấy.Anh không dùng quá nhiều lực, chỉ là nhẹ nhàng nắm, nhưng sự hiện diện vẫn không thể bỏ qua.Hô hấp phải tốn sức hơn trước, không khí trong lồng ngực từng chút từng chút bị cướp đi, đôi tay đang giữ chiếc bát gỗ bắt đầu run rẩy."

Chỉ... viết văn thôi ạ."

"Còn gì nữa?"

Hỏi chắc chắn như vậy...

Làm sao anh ta biết còn có gì nữa?Kiều Vận Chỉ muốn suy nghĩ sâu hơn, nhưng lượng oxy ngày càng loãng không ngừng thúc giục cô trả lời."

Mua... một ít đồ..."

Rõ ràng chỉ là mua những đạo cụ muốn dùng cùng Ôn Quân Trúc, nhưng bây giờ bị anh hỏi như vậy, lại vô cớ có chút chột dạ."

Mua gì?

Hả?"

Bàn tay đặt trên cổ cô hơi siết chặt lại, hô hấp lại càng khó khăn hơn trước.Cô dùng sức hít một hơi, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, chỉ cần di chuyển một chút, mấy quả táo trong bát gỗ đã lật úp.Kiều Vận Chỉ khẽ cắn môi, ổn định cơ thể."

Mua, mua một ít đồ chơi nhỏ..."

Cô nhíu mày, luôn cảm thấy có chút không đúng.Từ lúc anh vừa vào cửa đã có vẻ khác thường, cùng với cái giọng điệu này, sao lại giống như đã biết từ lâu rồi vậy?"

Ồ, đồ chơi nhỏ à...", bàn tay trên cổ cô tiếp tục siết chặt, "Là anh gần đây không 'nuôi' bảo bối no đủ sao?

Hả?"

Hô hấp bị tước đoạt từng chút một, trong tình trạng thở ra nhiều hơn hít vào, đầu từ từ trở nên trống rỗng.Nhưng Kiều Vận Chỉ lại không kìm được mà tim đập nhanh hơn, lạc lõng tận hưởng khoái cảm khi hô hấp bị hạn chế.Dù sao cũng là lần đầu tiên, Ôn Quân Trúc có lẽ cũng sợ mình không kiểm soát được mức độ, không bóp bao lâu liền buông tay....

Thật ra, có thể bóp lâu hơn một chút nữa.Kiều Vận Chỉ vẫn giữ nguyên tư thế trước khi anh buông tay.Cái cảm giác trống rỗng tột cùng vừa rồi, ngay cả nhịp tim đập cũng được phóng đại, cảm giác đó thực sự khiến người ta mê mẩn.

Hô hấp của cô ngày càng nặng nề, mỗi tế bào đều gào thét muốn được trải nghiệm lại một lần nữa, trải nghiệm lại cái cảm giác hô hấp bị cướp đi, đầu óc trống rỗng, ngay cả xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng.Cô chỉ do dự một lát giữa nói và không nói, khao khát trong lòng nhanh chóng giúp cô đưa ra quyết định, "Vẫn, vẫn muốn..."

"Ồ, muốn gì?"

"Vẫn muốn... chủ nhân bóp em..."

Ôn Quân Trúc như bật cười vì tức giận, "Cái này còn hưởng thụ nữa đúng không?"

Anh không lập tức thỏa mãn cô, hai tay vòng lên cổ cô, chơi đùa như thể bóp một cái rồi buông ra một cái."

Xin người không phải xin như vậy, hả?"

"Xin, xin chủ nhân bóp cổ em..."

"Không nghe thấy gì cả."

"Xin chủ nhân bóp cổ em...

Ngô ách..."

Hô hấp lại một lần nữa bị cướp đi từng giọt, cảm giác hít thở không thông vừa rồi lại ập đến, Kiều Vận Chỉ khẽ thở dốc một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần tràn đầy sự sung sướng.Ôn Quân Trúc lần này bóp lâu hơn một chút, khi buông ra, Kiều Vận Chỉ thở hổn hển.Chiếc bát gỗ trên tay cô lắc lư dữ dội hơn, sau hai lần hít thở không thông, sức lực như thể bị rút cạn ngay lập tức, những quả táo trong bát gần như sắp lăn ra ngoài."

Cái này, phải giữ chắc."

Ôn Quân Trúc không biết là xuất phát từ tâm lý gì, tốt bụng đỡ cô một tay.Mặc dù Kiều Vận Chỉ nghĩ thế nào cũng cảm thấy là anh còn chưa chơi đủ.Nhưng cô cũng không dám không vâng lời, cô thậm chí điên cuồng thích bị anh đùa bỡn đến mức run rẩy cả người."

Vâng..."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
62. Cắn, cái này rơi xuống , cũng sẽ có trừng phạt.


Kiều Vận Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, dùng hết toàn lực để giữ vững đôi tay không ngừng run rẩy.Trong đôi mắt hạnh của cô toàn bộ là hình bóng của anh, thật giống như... anh là duy nhất trong mắt cô, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm đen kịt của cô.Nhưng mâu thuẫn là, kẻ khiến cô tan chảy mọi thứ cũng chính là anh.Người đàn ông thấy thế hài lòng gật đầu, "Ngoan lắm."

Ôn Quân Trúc vươn tay, từ phần cổ bắt đầu vuốt ve xuống dưới, bên này xoa xoa, bên kia bóp bóp, hệt như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới.Đầu ngón tay lướt qua mỗi tấc da thịt đều gây ra một trận run rẩy, càng đừng nói bóp nhẹ, mỗi lần chạm vào cô đều run dữ dội.Cơ bắp cánh tay vừa nhức vừa đau, hô hấp dồn dập khiến cô muốn buông đồ vật trong tay.Có thể tưởng tượng được người đàn ông còn muốn cô chịu đựng thêm một lúc, nhưng muốn buông tay cô vẫn kiên quyết nhịn xuống.Kiều Vận Chỉ kiên định nhìn người đàn ông, mặc cho bàn tay kia tác oai tác quái trên người cô.

Giờ khắc này, mọi cảm giác đều là do người đàn ông ban tặng, bất kể là sự mỏi nhức trên tay, hay khoái cảm râm ran do đầu ngón tay lướt qua da thịt mang lại."

Nhẫn cho tốt."

Nói xong, anh vỗ vỗ đùi cô, "Tách chân ra."

Kiều Vận Chỉ vô cùng khó khăn nhúc nhích cơ thể, hai chân hơi tách ra ngoài, cô vừa sợ hãi vừa chờ mong điều sắp xảy ra."

Mở rộng thêm chút nữa."

Cô cứ thế một khẩu lệnh một động tác, cho đến khi Ôn Quân Trúc hài lòng mới cho cô dừng lại.Váy ngủ bị vén lên đến xương hông, lộ ra âm hộ trắng nõn.

Cô bỗng nhiên có chút may mắn vì hôm nay mình mặc váy ngủ, nếu không thì muốn cởi ra cũng không kịp rồi.Tuy nhiên, chưa kịp vui thầm được bao lâu, Ôn Quân Trúc cuộn váy ngủ lại, đưa đến bên môi cô, "Cắn, cái này rơi xuống thì cũng sẽ có hình phạt."

Kiều Vận Chỉ chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng cắn, trơ mắt nhìn người đàn ông dùng tay đẩy môi thịt hồng hào ra, làm âm vật đang cương cứng bại lộ trong không khí, hoàn toàn không thể ngăn cản.Ôn Quân Trúc như thể thưởng thức một lúc lâu, mới vươn ngón tay ấn lên."

Ngô ngô..."

Đôi mắt hạnh phút chốc đã ngập nước, cô muốn xin tha, nhưng miệng bị miếng vải trên người bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nhỏ bé.Chiếc váy ngủ bằng lụa, nước bọt từ khoang miệng chảy ra, rất nhanh làm ướt một mảng lớn, miếng vải cô ngậm trong miệng ngày càng đậm màu.Có lẽ vì nước bọt vừa chảy ra đã bị hút đi, nên nó chảy nhiều hơn bình thường, ngay cả phần không ngậm trong miệng cũng dính vệt nước.Người đàn ông dường như rất hài lòng với dáng vẻ này của cô, cười tà ác lại sung sướng, động tác trên tay ngày càng càn rỡ, từ ấn nhẹ như có như không chuyển sang vừa xoa vừa vê."

Ngô ngô ngô...

Ngô ngô..."

Kiều Vận Chỉ chỉ khẽ há miệng, chiếc váy ngủ nặng một chút suýt nữa rơi ra khỏi miệng, cô vội vàng cắn lại, nhưng dù vậy, vẫn rơi ra hơn nửa."

Chậc chậc, bảo bối phải cố lên nhé."

Ôn Quân Trúc dùng bàn tay dính dâm dịch của cô vuốt ve cằm cô, "Muốn ngửi thử không?

Hả?"

"Ngô ngô..."

Không muốn."

Ồ, quên mất em không nói chuyện được.", Ôn Quân Trúc cười một bụng ý xấu, "Vừa nãy rên hai tiếng đó, là muốn đúng không?"...

Rõ ràng là không cần!Kiều Vận Chỉ trợn tròn đôi mắt to, tủi thân lên án hành động ác ý của người đàn ông, nhưng Ôn Quân Trúc lại làm như không thấy, đưa ngón trỏ đến trước mũi cô, ép cô ngửi.Thật ra cũng không có mùi gì, chỉ là một mùi tanh nhẹ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ và xấu hổ.Tuy nhiên phía sau còn có điều quá đáng hơn.Đúng lúc Kiều Vận Chỉ cho rằng anh sẽ rụt tay về, ngón tay dính dịch cơ thể của cô vẫn như không có chuyện gì mà chà xát trên mặt cô.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
63. Cảm xúc dao động


Cô vừa gấp vừa thẹn, tức đến muốn cắn người, cố tình toàn thân gần như mọi chỗ đều nằm trong sự kiểm soát của Ôn Quân Trúc, chỉ có thể tiếp tục dùng ánh mắt lên án anh.

Lần này, người đàn ông hiếm hoi đáp lại cô."

Sao vậy?

Sao lại dùng ánh mắt đáng yêu như vậy nhìn anh, hả?"

Đáng yêu?

Anh ta rốt cuộc nhìn ra đáng yêu từ đâu?

Sao cô lại không cảm thấy một chút nào nhỉ?"

Ồ, lại quên mất em không nói chuyện được."

Kiều Vận Chỉ đã lười đến mức không muốn lẩm bẩm nữa, mệt mỏi mặc kệ Ôn Quân Trúc muốn làm gì thì làm.Mặc dù dù cô có lẩm bẩm hay không thì cũng chỉ có thể là như vậy mà thôi."

Vậy anh coi như em đang câu dẫn anh."

Kiều Vận Chỉ mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm anh, cái nhìn đó, khiến Ôn Quân Trúc bật cười."

Thật đáng yêu."...

Thôi thôi, không giận không giận, không chấp nhặt với anh ta.Ôn Quân Trúc lại đưa tay về phía huyệt khẩu ướt đẫm, nhẹ nhàng thọc vào lớp thịt mềm bên trong, tận hưởng cảm giác ngón tay bị lớp thịt ướt nóng bao vây.Ban đầu không chọc thì thôi, chọc một cái không nghi ngờ gì là đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng vốn đã nồng nhiệt của cô, ngoài phần bị trêu chọc vừa rồi ra, còn cả phần không được thỏa mãn suốt cả ngày hôm nay cùng lúc cháy bùng dữ dội.Cô lắc mông muốn nuốt ngón tay sâu hơn, chiếc bát gỗ vốn đã lung lay vì tay cô run rẩy giờ càng lung lay hơn.Một giọt mồ hôi nóng từ khuôn mặt đỏ bừng vì nín thở chảy xuống, bị chiếc váy ngủ ngậm trong miệng chặn lại.So với sự chật vật của cô, Ôn Quân Trúc trông như không có chuyện gì, ăn mặc chỉnh tề, biểu cảm trên mặt vẫn rất nhàn nhã.Người đàn ông có lẽ quyết tâm muốn trêu đùa cô, lực đạo anh kiểm soát làm cô dù thế nào cũng không thể nuốt sâu hơn....

Người đàn ông này khi nào lại biết cách như vậy.Kiều Vận Chỉ vừa gấp vừa bực, tức đến muốn cắn răng, nhưng miệng đã bị bịt kín.Được thôi, cô chính là con cá trên thớt, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn cam tâm tình nguyện bị anh đùa bỡn.Rõ ràng Kiều Vận Chỉ cũng rất hiểu, cô có thể phản kháng bất cứ lúc nào.Nhưng cô sẽ không, cô sẽ vì dục vọng của Ôn Quân Trúc mà tiếp tục nhẫn nhịn.Giữ lâu như vậy, cánh tay dường như đã gần đến giới hạn, run rẩy dữ dội.Lúc này cô thế mà còn có tâm trí nghĩ đến, mấy quả táo trong bát chắc đã va đập đến mức sắp nát rồi.Tuy nhiên so với những quả táo đang gặp nguy hiểm, tình cảnh hiện tại của cô còn nguy hiểm hơn.

Sức lực cơ thể gần như bị rút cạn đến mức không còn một chút nào, miệng thì tạm ổn, nhưng tay thì thực sự không chịu nổi, run rẩy hơn cả run rẩy.Cuối cùng, cùng với cảm giác đau nhức, chiếc bát trong tay "bốp" một tiếng rơi xuống đất, những thứ bên trong cũng đổ ra hết.Cô bị tiếng động lớn đó làm cho cả người run lên, hai tay buông thõng vô lực, đôi mắt cụp xuống, có chút không dám nhìn Ôn Quân Trúc."

Rớt rồi."

Giọng Ôn Quân Trúc nhàn nhạt truyền đến từ trên đầu, Kiều Vận Chỉ cắn răng, một cảm giác muốn khóc vô cớ dâng lên....

Cô thật tệ, mặc dù chiếc bát gỗ sớm muộn gì cũng sẽ rơi, nhưng sao cô không thể chịu đựng thêm một chút nữa chứ?...

Chủ nhân nhất định chưa chơi đã đúng không?

Nhất định cảm thấy rất thất vọng đúng không?...

Cô thật sự vô dụng quá.Các loại suy nghĩ tiêu cực dồn dập ập đến, cô cúi đầu, hơi thở dồn dập, một câu cũng không nói nên lời.Thấy Kiều Vận Chỉ vẫn chậm chạp không chịu ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói lời nào, Ôn Quân Trúc từ từ cảm thấy có chút không ổn, đẩy lọn tóc rũ ở bên mặt cô ra, nắm cằm nâng lên, "Nhìn anh."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
64. "Chọn một cái đi, 30 cái"


Vừa nâng mặt cô lên, anh liền đối diện với hốc mắt ửng hồng của cô, Ôn Quân Trúc sững sờ một lát.Anh lập tức dừng mọi động tác đang làm, rút ngón tay còn lưu lại trong cơ thể cô, nhẹ nhàng kéo Kiều Vận Chỉ vào lòng."

Bảo bối, sao vậy?"

Ban đầu không ôm thì không sao, nhưng được anh ôm như vậy, Kiều Vận Chỉ trực tiếp không kìm được mà bật khóc, nức nở trong lòng anh, nói chuyện cũng có chút hàm hồ, "Em cảm thấy... rất xin lỗi... chủ nhân..."

"Em vô dụng quá... mới chịu đựng có chút thôi... liền, liền không được..."

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi..."

Cô nhất thời không nói được gì, chỉ có thể lặp lại lời xin lỗi như một cái máy.Ôn Quân Trúc vừa vỗ lưng cô vừa nhẹ nhàng an ủi, "Không sao cả, bảo bối đã làm rất tốt rồi."

Nhưng không ngờ càng được an ủi, Kiều Vận Chỉ lại càng khóc dữ dội hơn, thậm chí sau đó còn suýt khóc đến không thở nổi.Thấy cô như vậy, Ôn Quân Trúc quyết định làm ngược lại, "Tuy nhiên, hình phạt vẫn phải có."

Kiều Vận Chỉ rõ ràng khựng lại, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.Anh lau đi giọt nước mắt còn vương trên lông mi cô, tiếp đó mở miệng, "Lau nước mắt đi, quỳ đến phòng bếp."

Kiều Vận Chỉ vừa nãy còn khóc thở hổn hển, nghe vậy lập tức nín nước mắt, gật đầu lia lịa, cũng không dám đứng dậy, cứ thế quỳ mà dịch chuyển đến bên bàn, rút hai tờ giấy lau mặt lung tung.Lau xong còn bò lại gần Ôn Quân Trúc chớp mắt, "Vậy... em đi phòng bếp ạ?"

"Chờ đã."

Ôn Quân Trúc thở dài, rút một tờ khăn giấy ướt từ trên bàn, giúp cô cẩn thận lau sạch mặt, từ trán, mắt, mũi, má, cuối cùng đến cằm.Sau khi lau sạch sẽ mới hài lòng vỗ vỗ đầu cô, "Đi đi."

Ôn Quân Trúc không nói chính xác cho cô biết phải quỳ ở đâu trong phòng bếp, Kiều Vận Chỉ tự mình chọn một vị trí cạnh cửa mà quỳ xuống.Không còn ngồi quỳ lười biếng như ban đầu, mà quỳ thẳng tắp đứng ở cạnh cửa, mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay áp sát vào đùi.Tính đến thời điểm hiện tại trong các trải nghiệm huấn luyện, đây có lẽ là lần cảm xúc cô dao động lớn nhất.

Dù chỉ là những trò đùa rất nhỏ, nhưng cảm xúc lại chao đảo dữ dội theo mỗi mệnh lệnh, ngữ khí, biểu cảm của anh.Như thể trao cả trái tim mình, dâng lên trong tay anh, mặc cho anh ngắm nhìn, nhưng cũng cam lòng chịu đựng.Chẳng qua, thật sự mất mặt quá...

Vừa nãy mất kiểm soát đến mức đó.Ôn Quân Trúc khi đi vào nhìn thấy chính là tư thế quỳ tiêu chuẩn của cô, trong lòng có chút ngạc nhiên."

Lại đây."

Anh kéo một ngăn kéo nào đó ra, bên trong là... **muôi, thìa, spatula silicon, gỗ, inox, nylon**...

đủ loại chất liệu.Mở ra xong không có động tác nào khác, bình tĩnh nhìn Kiều Vận Chỉ, sau đó từ từ nở một nụ cười có chút quỷ dị trong mắt cô."

Chọn một cái đi, 30 cái"Đầu óc Kiều Vận Chỉ trống rỗng vài giây, mới ngầm hiểu ra ý anh nói, mặt cô lập tức đỏ bừng.Không phải chưa từng bị đánh mông, chỉ là dùng dụng cụ nhà bếp..

Cái này... cũng quá xấu hổ đi!Nghĩ đến những dụng cụ có thể ngày hôm qua, hai ngày trước còn dùng để xào nấu nguyên liệu trong nồi mà bây giờ lại được dùng làm dụng cụ đánh đòn, Kiều Vận Chỉ không khỏi xấu hổ.Nhưng dù xấu hổ đến mấy cô cũng không dám từ chối, thậm chí trong lòng còn mơ hồ có chút mong đợi, đánh giá "công cụ" trước mắt.Inox chắc chắn không được, đau quá, còn lại ba cái kia trong mắt cô trông đều không khác nhau là mấy."

Chát chát chát..."

Ôn Quân Trúc đặt tay lên quầy bếp, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, như thể đang thúc giục.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
65. Vậy bây giờ, bắt đầu đi


Âm thanh đầu ngón tay gõ mặt bàn xuyên qua màng nhĩ, như thể gõ thẳng vào ý thức, hô hấp của Kiều Vận Chỉ không tự chủ được dồn dập hơn, vô cớ hoảng loạn, cô tùy tay túm lấy một cái, hai tay giơ cao qua đầu đưa cho Ôn Quân Trúc."

Muốn, muốn cái này."

Khi bình tĩnh lại, cô mới nhận ra mình đã nắm lấy cái vá silicon trông yếu ớt nhất....

Chắc là, sẽ không đánh hỏng đâu?Tuy nhiên, rõ ràng cô lúc này càng nên lo lắng cho mông của mình hơn.Ôn Quân Trúc dẫn cô trở lại phòng khách, tự mình ngồi trên sofa, kéo cô đang quỳ một bên, ấn cô lên đùi mình, bàn tay to vén váy ngủ của cô lên đến hông, bên trong cô không mặc gì."

Vậy bây giờ, bắt đầu đi."

Theo giọng nói trầm thấp mát lạnh đó là cú đánh của chiếc vá silicon."

Ngô..."

Cú đầu tiên đã dùng lực không nhỏ, đau đớn không phải là đau âm ỉ, mà sắc nhọn hơn một chút.Tiếp đó từng cú một như mưa rào rơi xuống, mỗi cú đánh đều cố tình đánh lệch chỗ, so với lần đầu tiên anh đánh cô thì đã đỡ hơn rất nhiều.Ôn Quân Trúc không yêu cầu cô đếm số.Ban đầu Kiều Vận Chỉ còn cố gắng đếm thầm trong lòng, nhưng đến khoảng mười mấy cái thì cô đau đến quên hết cả."

Ách a...

Đau..."

Hai chân bắt đầu không kiểm soát được mà đá loạn xạ, Ôn Quân Trúc cao hơn cô nhiều như vậy, đương nhiên chân cũng dài hơn cô một chút, để thuận tiện cho anh ra lực, toàn bộ trọng lượng của cô gần như đều đè lên chân anh, mũi chân hơi nhón lên, chỉ thiếu chút nữa là rời khỏi mặt đất."

Ô a...

Nhẹ, nhẹ chút...

Đau quá..."

Trong tư thế này, hai chân bắt buộc phải dùng lực, mà việc dùng lực này chỉ làm tăng thêm đau đớn.Mặc dù về lý thuyết, Ôn Quân Trúc đã biết cách đánh lệch chỗ, nhưng việc nắm vững kỹ thuật vẫn chưa thực sự thành thạo, thường xuyên vô tình đánh liên tục vài cái vào cùng một khu vực.Đau đớn chồng chất nhanh chóng, toàn thân nóng bừng lên, Kiều Vận Chỉ hai tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng ép buộc mình không được né tránh....

Vừa nãy không làm anh chơi đã, lần này cũng không thể làm anh thất vọng nữa.Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, Kiều Vận Chỉ cố gắng thả lỏng cơ mông, muốn làm giảm bớt đau đớn.Nhưng những cú đánh đan xen vừa rồi đã tạo thành một nền đất ấm vững chắc, sẵn sàng ủ ấp những cơn đau đáng sợ và thấu xương hơn."

Ngô...

Ách a...

Đau, đau..."

Cho dù có cố gắng đến mấy, cô vẫn không thắng nổi bản năng mà hơi lệch eo một chút.Trong khoảnh khắc chiếc vá silicon đánh trượt đó, ngoài sự may mắn vì tránh được đòn, trong lòng Kiều Vận Chỉ còn nhiều hơn sự tự trách.Không đợi Ôn Quân Trúc mở miệng, cô tự mình run rẩy dịch trở lại."

Xin, xin lỗi..."

Anh không nói gì, lại tiếp tục đánh.Một cái, hai cái, ba cái.Kiều Vận Chỉ không kiểm soát được lại né tránh.Lưng cô căng cứng, không chỉ lưng, toàn thân đều căng cứng, như một sợi dây cung đã kéo căng, yếu ớt nhưng... kiên định như vậy.Ôn Quân Trúc ấn eo cô trở lại, dùng cánh tay siết chặt, "Năm cái cuối cùng."

"A...

Ách a..."

Kiều Vận Chỉ đã không còn rảnh để đè thấp tiếng rên rỉ, trực tiếp khóc thét lên, tay không còn sức để chống đỡ, chỉ có thể khi thì đan vào nhau, khi thì nắm chặt tay, cố gắng phân tán đau đớn.Muốn tránh, nhưng lại bị người đàn ông ghì chặt eo, không thể nhúc nhích nửa phần.Cuối cùng, cú đánh cuối cùng kết thúc, Ôn Quân Trúc đặt chiếc vá sang một bên, ôm cả người cô lên sofa, kiểm tra vết thương vừa đánh.Kiều Vận Chỉ không nhìn thấy vết thương của mình, nhưng với ký ức mơ hồ trước đây, xét theo mức độ đau đớn, chắc chắn không tránh khỏi bị bầm tím.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
66. Em xin lỗi


Vừa nâng mặt cô lên, anh liền đối diện với hốc mắt phiếm hồng của cô, Ôn Quân Trúc sững sờ một lát.Anh lập tức ngừng mọi động tác đang làm, rút ngón tay còn lưu lại trong cơ thể cô, nhẹ nhàng kéo Kiều Vận Chỉ vào lòng."

Bảo bối, sao vậy?"

Ban đầu không ôm thì không sao, nhưng được anh ôm như vậy, Kiều Vận Chỉ trực tiếp không kìm được mà bật khóc, nức nở trong lòng anh, nói chuyện đều có chút hàm hồ, "Em cảm thấy... rất xin lỗi...

Chủ nhân..."

"Em vô dụng quá... mới chịu đựng được chút thôi... liền, liền không được..."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Cô nhất thời không nói được gì, chỉ có thể lặp lại lời xin lỗi như một cái máy.Ôn Quân Trúc vừa vỗ lưng cô vừa ôn nhu trấn an, "Không có gì, bảo bối đã làm rất tốt rồi."

Nhưng không ngờ càng được trấn an, Kiều Vận Chỉ lại càng khóc dữ dội hơn, thậm chí sau đó còn suýt khóc đến không thở nổi.Thấy cô như vậy, Ôn Quân Trúc quyết định làm theo cách trái ngược, "Tuy nhiên, hình phạt vẫn phải có."

Kiều Vận Chỉ rõ ràng khựng lại, nhưng nước mắt vẫn ào ào rơi.Anh lau đi giọt nước mắt còn vương trên lông mi cô, tiếp đó mở miệng, "Lau nước mắt đi, quỳ đến phòng bếp."

Kiều Vận Chỉ vừa nãy còn khóc thở hổn hển, nghe vậy lập tức nín nước mắt, gật gật đầu, cũng không dám đứng dậy, liền quỳ như vậy hướng bên cạnh bàn dịch, rút hai tờ giấy lau mặt lung tung.Lau xong còn bò lại gần Ôn Quân Trúc chớp mắt, "Vậy... em đi phòng bếp?"

"Từ từ."

Ôn Quân Trúc thở dài, từ trên bàn rút ra một tờ khăn giấy ướt, giúp cô cẩn thận chùi sạch mặt, từ trán, mắt, mũi, gương mặt, cuối cùng đến cằm.Chùi sạch sẽ xong mới hài lòng mà vỗ vỗ đầu cô, "Qua đó đi."

Ôn Quân Trúc không nói chính xác cho cô biết phải quỳ ở đâu trong phòng bếp, Kiều Vận Chỉ tự mình chọn một vị trí cạnh cửa mà quỳ xuống.Không còn ngồi quỳ lười biếng như ban đầu, mà quỳ thẳng tắp đứng ở cạnh cửa, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay áp sát vào đùi.Tính đến thời điểm hiện tại trong các trải nghiệm huấn luyện, đây đại khái là lần cảm xúc cô dao động lớn nhất.

Cho dù chỉ là những trò đùa rất nhỏ, nhưng cảm xúc lại chao đảo dữ dội theo mỗi mệnh lệnh, ngữ khí, biểu cảm của anh.Như thể đem cả trái tim dâng hiến, đặt vào trong tay anh, mặc cho anh tùy ý ngắm nhìn, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng.Chẳng qua, thật sự mất mặt quá...

Vừa nãy mất kiểm soát đến mức đó.Ôn Quân Trúc khi đi vào nhìn thấy chính là tư thế quỳ tiêu chuẩn của cô, trong lòng có chút kinh ngạc."

Lại đây đi."

Anh kéo ra một ngăn kéo nào đó, bên trong là... muôi, thìa, spatula silicon, gỗ, inox, nylon...

đủ loại chất liệu.Mở ra xong không có động tác nào khác, bình tĩnh nhìn Kiều Vận Chỉ, sau đó từ từ nở một nụ cười có chút quỷ dị trong mắt cô.Chọn một cái đi, 30 cái."

Đầu óc Kiều Vận Chỉ trống rỗng vài giây, mới ngầm hiểu ra ý anh nói, mặt cô lập tức đỏ bừng.Không phải chưa từng bị đánh mông, chỉ là dùng dụng cụ nhà bếp..

Cái này... cũng quá xấu hổ đi!Nghĩ đến những dụng cụ có thể ngày hôm qua, hai ngày trước còn dùng để xào nấu nguyên liệu trong nồi mà bây giờ lại được dùng làm dụng cụ đánh đập, Kiều Vận Chỉ không khỏi xấu hổ.Nhưng dù xấu hổ đến mấy cô cũng không dám từ chối, thậm chí trong lòng còn mơ hồ có chút mong đợi, đánh giá "công cụ" trước mắt.Inox chắc chắn không được, đau quá, còn lại ba cái kia trong mắt cô trông đều không khác nhau là mấy."

Chát chát chát..."

Ôn Quân Trúc đặt tay lên quầy bếp, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, như thể đang thúc giục.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
67. Anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi


"À cái gì?"

Cảm giác may mắn nồng đậm, như thể sống sót sau tai nạn, gần như tràn ra.May mắn không phải cái khả năng tồi tệ nhất.Tuy nhiên..."

Anh, anh làm sao mà biết được?"

"Đều quẹt vào thẻ của anh, anh mà không biết thì cũng khó."

"?A?"

Kiều Vận Chỉ bỗng nhiên nhớ lại chuyện buổi chiều không nhận được thông báo chi tiêu, hóa ra không phải ứng dụng không hiện thông báo, mà là cô đã quẹt vào thẻ của Ôn Quân Trúc?Anh ta vừa nhắc đến cô mới nhớ ra, tháng trước vì lỡ tay quẹt quá hạn mức thẻ của mình, cô đúng là có mượn thẻ của Ôn Quân Trúc để dùng trước rồi.Còn về chuyện quẹt quá hạn mức thẻ...

Thật ra không phải nói cô tiêu tiền nhiều, chỉ là tấm thẻ đó làm từ thời sinh viên, lúc đó hạn mức chỉ có 4000 (đơn vị tiền tệ).4000 một tháng đối với cô bình thường thì rất đủ dùng, nên cũng không nghĩ đến việc làm thêm thẻ khác.

Tháng trước đơn thuần là một tai nạn, dù sao cũng mới chuyển nhà, luôn muốn mua thêm đồ trang trí nhỏ và đồ dùng để sắp xếp nhà cửa.

Một khi đã mua sắm thì cô không để ý mình đã tiêu bao nhiêu tiền, nhưng sau đó vẫn có những thứ cần mua, nên đành mượn thẻ của Ôn Quân Trúc để quẹt trước.Tiền thì đã chuyển cho anh ta rồi, nhưng quên không xóa thẻ ra khỏi phương thức thanh toán.Kiều Vận Chỉ phỏng đoán có thể là do lần thanh toán trước vừa mới sử dụng, nên nó tự động được cài đặt làm phương thức thanh toán mặc định cho lần này.Cô quay lại nhất định phải xóa thẻ của Ôn Quân Trúc đi, cái chuyện xấu hổ đến mức muốn đào đất chui xuống này xảy ra một lần là quá đủ rồi.Song song với sự xấu hổ là một chút may mắn, may mà không phải tài khoản Twitter bị phát hiện, nếu không thì kết cục hôm nay chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Quay đầu lại cô nhất định phải nhớ xóa mấy thứ đó đi.Tuy nhiên, về việc Ôn Quân Trúc cho rằng anh ta không "nuôi" cô no đủ, Kiều Vận Chỉ vẫn cần phải giải thích một chút."

Em mua là một số đạo cụ muốn dùng cùng anh, chứ không phải chỉ có gậy mát xa..."

Làm ơn, ngày nào cũng bị "thao" đến mềm cả chân còn gọi là chưa "nuôi" no sao?

Trước hôm nay cô no không thể no hơn rồi, được không?Nói xong, Ôn Quân Trúc bên kia chậm chạp không đáp lại, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông dừng tay, thần sắc có chút mất tự nhiên ho khan hai tiếng."

Vậy em nói đi, đã mua cái gì?"

Được rồi, cô coi như đã hiểu, đây là ý muốn đánh chết không nhận còn muốn nói sang chuyện khác."

Bảo mật, ai bảo anh không hỏi gì đã tự tiện ghen tuông lung tung."

"Nói hay không, hả?"

Tay Ôn Quân Trúc lại đặt lên mông cô đã sưng đỏ vì bị đánh, xoa bóp đầy ám chỉ, phơi bày trần trụi sự thật rằng hiện tại cô hoàn toàn bị anh ấn trên đùi, không hề có chút sức phản kháng nào."

Ô...

Anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi..."

"Nhưng anh thấy bảo bối rất thích, đúng không?

Hả?"

Kiều Vận Chỉ bĩu môi, nhất thời lại không thể phản bác."...Vâng."

Thật sự, không thể phủ nhận là, cô thích được anh đối xử như vậy, thích bị tùy ý trêu đùa, bắt nạt.Tiếp đó hai người rất ăn ý đồng thời im lặng, không ai mở miệng, trong sự tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch, thình thịch, rất nhanh, rất nhanh.Tâm trạng ban đầu vì cảm thấy mình không tốt mà chùng xuống không biết từ khi nào đã tan biến.

Kiều Vận Chỉ phỏng đoán, có lẽ là vào lúc những cú đánh đó rơi xuống từng chút một.Sau khi tâm trạng căng thẳng được thả lỏng, cơn buồn ngủ nồng đậm ập đến bao trùm.Đặc biệt lúc này còn đang nằm trên người Ôn Quân Trúc, ngửi thấy mùi gỗ thông đặc trưng của anh, mùi hương khiến người ta an tâm.Kiều Vận Chỉ lười biếng ngáp một cái, lăn nửa vòng trong lòng Ôn Quân Trúc, chìa tay về phía anh, giọng nói vừa mềm vừa yếu ớt, "Buồn ngủ, muốn ôm."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
68. Anh nói đợi đến buổi tối sẽ cho em


Nói xong còn chép chép miệng, phồng má lên, đi kèm với đôi mắt híp lại, trông hệt như một chú hamster mệt rã rời."

Được, ôm."

Ôn Quân Trúc phối hợp một tay bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Đến cửa, Kiều Vận Chỉ thuận tay mở cửa.Thân hình nhỏ xinh được đặt phịch lên giường, cơ thể có chút dính nhớp, nhưng lúc này cô lười biếng đến mức không muốn đi tắm, cứ thế kéo chăn sang một bên đắp lên bụng.Trong phòng không bật đèn, cô có thể cảm nhận được nệm bên cạnh hơi lún xuống một chút, tiếp đó chăn bông được kéo lên, Ôn Quân Trúc chui vào, ôm cô vào lòng."

Bảo bối không tắm rửa một cái sao?"

"...Buồn ngủ, không muốn tắm."

"Không muốn tắm à, vậy anh giúp bảo bối tắm nhé."?

Đây là người sao?

Cô còn chưa nằm đủ một phút trên giường đâu!"

Em, em không muốn...

Buồn ngủ quá..."

Ôn Quân Trúc không hề có ý định để ý đến lời từ chối của cô, mang theo một thái độ không thể chối từ mà mang Kiều Vận Chỉ đi về phía phòng tắm....

Đã bắt cô tắm thì còn làm cô nằm giường làm gì!Kiều Vận Chỉ sau khi dính giường còn mệt mỏi hơn trước, không ngừng ngáp dài, trọng lượng cơ thể hoàn toàn đè lên người Ôn Quân Trúc.

Cô hơi vung tay lên, định thử phản kháng một chút, nhưng lại bị sự mệt mỏi nồng đậm đè ép xuống, cuối cùng từ bỏ chống cự để anh nửa bế nửa ôm mang cô vào phòng tắm.Váy ngủ trên người Kiều Vận Chỉ bị người đàn ông cởi ra, cả người trần trụi đặt trên bồn cầu chờ anh cởi quần áo.Cô nửa nheo mắt nhìn Ôn Quân Trúc dùng đôi tay xương xẩu rõ ràng bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi từ cổ áo xuống.

Theo chiếc áo được kéo sang hai bên, cơ bắp đầy đặn dần dần lộ ra, từ cơ ngực đến cơ bụng săn chắc.Vừa nhìn thấy cảnh này, cô lập tức hết mệt mỏi, cả người tỉnh táo hẳn lên.Dù xem bao nhiêu lần cũng vẫn bị vẻ đẹp nam tính của anh mê hoặc.

Người này... sao có thể hoàn hảo đến vậy chứ?Thân hình cơ bắp săn chắc, đầy sức mạnh, nhưng lại không khoa trương đáng sợ như vận động viên thể hình."

Sao, cái này bảo bối không mệt mỏi nữa sao?"

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng trêu đùa của Ôn Quân Trúc.

Lúc này anh không đeo kính, trông sắc sảo nhưng cũng hài hước."

Vẫn, vẫn buồn ngủ...

Không...

Không buồn ngủ..."

Bị chính chủ bắt quả tang đang nhìn trộm, Kiều Vận Chỉ có chút lộn xộn, nói năng lộn xộn, suýt chút nữa cắn vào lưỡi."

Rốt cuộc là buồn ngủ hay không buồn ngủ, hả?"

"Không...

Không mệt mỏi?

Ha hả..."

Ôn Quân Trúc cười một tiếng, không nói gì thêm, bắt đầu cởi chiếc quần dài.Quần được kéo xuống, tiếp theo là chiếc quần lót bên trong.Dương vật đang nửa cương nằm giữa hai chân, rục rịch, kích thước to lớn khiến Kiều Vận Chỉ có chút mềm nhũn chân.Cô đã ướt.Cơ thể khao khát suốt cả ngày lúc này đặc biệt mong muốn, hai mắt nhìn chằm chằm phần hạ thân của người đàn ông, nước miếng đều sắp chảy ra."

Sao mà mắt nhìn thẳng tắp vậy, hả?"

"Muốn... muốn."

Nói xong đột nhiên nhớ đến lời Ôn Quân Trúc nói buổi sáng, cô bổ sung thêm một câu, "Anh nói đợi đến buổi tối sẽ cho em."

"Ồ, bảo bối đây là đang sốt ruột sao?"

Ôn Quân Trúc từ từ đi về phía cô, Kiều Vận Chỉ liếc thấy vật bán cương vừa nãy hình như... lại to lớn hơn một chút.Cô đứng dậy, không muốn chờ thêm một giây nào nữa, muốn nhào vào lòng Ôn Quân Trúc."

Dừng lại ở đó."

Đầu còn chưa kịp quay lại, cơ thể đã theo bản năng phục tùng mệnh lệnh trước, cả người dừng lại tại chỗ.Ôn Quân Trúc ba hai bước đi tới, cúi người xuống, xoa đầu cô, "Ngoan lắm."

Rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản nhưng lại khiến cô vui sướng không thôi, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong lòng, như thể được cho ăn một muỗng lớn mật ong vừa thơm vừa ngọt.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
69. "Cảm ơn chủ nhân ban thưởng."🤭


Cô vui vẻ muốn ôm lấy Ôn Quân Trúc, nhưng lại nhớ đến mệnh lệnh vừa rồi của người đàn ông, chỉ có thể tiếp tục đứng yên tại chỗ, chờ đợi động tác tiếp theo của anh.Ôn Quân Trúc cũng không để cô chờ lâu, "Lại đây, ngồi xuống."

Anh đặt hai tay lên vai Kiều Vận Chỉ, ấn xuống, làm cô ngồi trở lại vị trí vừa rồi."

À?

Không phải muốn tắm rửa sao?"

Kiều Vận Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt đầy suy tư của Ôn Quân Trúc.Tim cô như bị kích thích, hơi run lên.

Chỉ cần bị anh nhìn như vậy, cô như bị điểm huyệt, không tự giác dừng hình ảnh tại chỗ.Chỉ một ánh mắt hờ hững cũng khiến cô run rẩy cả đầu ngón tay.Lý do không gì khác, chỉ vì mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này...

Cô đều sẽ bị chơi thật thê thảm.Ví dụ như bây giờ."

Tiểu trên người em, thế nào?"

"...À?", Kiều Vận Chỉ mất vài giây mới nhận ra những lời này có ý nghĩa gì, sắc mặt cô đỏ bừng, máu lập tức sôi trào.Kiểu chơi này trong giới mà nói thật ra khá phổ biến, chỉ là Kiều Vận Chỉ chưa từng thử qua.

Một mặt là tâm lý không vượt qua được, luôn cảm thấy nước tiểu xối lên người có chút... kỳ quái, được rồi, chính là kỳ quái.Cô khi giao tiếp với chủ nhân trước đó đã minh xác bày tỏ không chấp nhận kiểu chơi này.Nhưng hiện tại bị Ôn Quân Trúc hỏi, Kiều Vận Chỉ dao động.Điều không thể tưởng tượng được là, khi nghĩ đến đối tượng là Ôn Quân Trúc thì... cảm giác bài xích đó gần như biến mất.Thiên cân trong lòng bắt đầu nghiêng về một bên, dục vọng muốn phục tùng anh trong cuộc giằng co chiếm thế thượng phong, từ từ chìm xuống, lặn sâu đến tận đáy của thiên cân.Cô im lặng vài giây, lên tiếng rất thấp nhưng kiên định."...Tốt."

"Lại đây, tách chân ra."

Đầu gối Kiều Vận Chỉ bị người đàn ông dùng chân nhẹ nhàng đẩy một chút, cô co quắp mở chân, hô hấp trở nên gấp gáp.Thời gian chờ đợi dài lâu một cách lạ thường, cô phải cắn chặt răng mới có thể kiềm chế được đôi chân run rẩy.Tuy nhiên, điều khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn cả là, cô ướt hơn trước rất nhiều, dâm dịch tích tụ nhiều đến mức như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.Hiển nhiên trong tình cảnh như vậy, cô hưng phấn không thôi, cứ thế trần trụi dạng chân, chờ đợi sự ban tặng của anh.Sau vài hơi thở, một dòng chất lỏng ấm áp tưới lên bụng dưới cô, mang theo mùi tanh nhẹ không nồng đậm, màu vàng nhạt, chảy qua khe xương mu trơn bóng, theo khe thịt rơi xuống mông, cuối cùng chảy vào bồn cầu....

Đây là chất lỏng chảy ra từ cơ thể Ôn Quân Trúc, hiện tại đang xối lên người cô.Hô hấp của Kiều Vận Chỉ ngày càng nặng nề, cơ thể run rẩy càng thêm kịch liệt.Trước đây cô từng nghe bạn bè trong giới nói qua, nước thánh là một loại ban thưởng, chứ không phải một sự sỉ nhục.Lúc đó nghe đối phương chia sẻ trải nghiệm và tâm trạng của mình, dù đối phương kể sinh động như thật cô vẫn không thể lý giải, thậm chí khó mà tưởng tượng được niềm vui sướng mà đối phương nói đến.Nhưng hiện tại, cô dường như đã hiểu.Cảm giác ấm áp từ lớp da bên ngoài thấm sâu vào lòng, thế mà thật sự giống như bạn bè nói, là sự vui sướng và bao la.Trong suốt quá trình cô không hề mở miệng nói chuyện, an tĩnh cảm nhận độ ấm rơi trên da thịt, nghe tiếng nước bắn ra khi chất lỏng phun lên da cô.

Đối với cô lúc này, đó không nghi ngờ gì là tiếng trời....

Sao mà lại tuyệt vời đến vậy?Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình lại si mê yêu thích chuyện này đến thế, trái tim bị niềm vui sướng bao vây, việc bị anh tiểu lên người, hành động đầy tính tuyên bố chủ quyền này mang lại cho cô một lòng trung thành to lớn.Chỉ mong giây phút này có thể kéo dài lâu một chút, lâu hơn một chút.Nhưng có bắt đầu thì luôn có kết thúc, khoảnh khắc xúc cảm biến mất trên da thịt, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của chính mình, truyền đến từ bên tai."

Cảm ơn chủ nhân ban thưởng."

---
 
Back
Top Bottom