Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
20. Chuyển nhà (2)


Cô đỡ trán, gửi tin nhắn đi, đại ý là hỏi xem có thể kéo dài hợp đồng thuê nhà thêm một năm được không.Bên kia rất nhanh trả lời, "Ngại quá, vì chúng tôi sau này muốn chuyển ra nước ngoài, định bán toàn bộ căn nhà ở đây."

Ngụ ý là không được."

Được, cảm ơn."

Kiều Vận Chỉ ấn tắt màn hình điện thoại, bực bội ghé vào bàn nhìn quanh phòng một vòng.Mặc dù đồ đạc không nhiều lắm, nhưng chuyển nhà nói chung vẫn là một việc rất phiền phức.

Cô vùi mặt vào khuỷu tay, trong lòng tràn đầy cảm giác không muốn đối mặt.Thôi vậy, trốn tránh sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi.

Cô bực bội túm lấy tóc, mở máy tính quyết định trước tiên tìm xem gần đây có chỗ nào tiền thuê tương tự không.Nhập xong khu vực và điều kiện, trang web rất nhanh hiện ra một hàng một hàng kết quả tìm kiếm.

Cô chỉ liếc qua một cái đã thấy cả người không ổn....

Hiện tại giá nhà gần đây đều đắt như vậy sao?Cô không bỏ cuộc mà ấn nút hiển thị giá từ thấp đến cao, kết quả là những căn phòng phù hợp với ngân sách của cô trông chẳng khác gì nhà ma, tất cả đều là tường loang lổ, gạch lát cũ kỹ...Kiều Vận Chỉ rùng mình một cái.Căn phòng duy nhất tạm chấp nhận được về tiền thuê cũng đắt hơn nơi này hai ngàn.Vẫn là phải chuyển đi xa hơn một chút sao?

Tiền thuê ở đây đắt chủ yếu vẫn là do vị trí, dù sao cũng là gần hai trường đại học, giá nhà tự nhiên không thể rẻ được.

Dù sao công việc hiện tại của cô cũng không cần băn khoăn về địa điểm làm việc, chắc là thuê ở đâu cũng được.Trước đây cô chọn nơi này là vì gần trường học, mỗi ngày đi bộ đi học cũng không cần mười phút, có thể ngủ nhiều hơn bạn học nửa tiếng rồi thong thả đi bộ đến.

Thời gian nghỉ trưa còn có thể về nhà ngủ một giấc, mặc dù đôi khi sẽ vì ngủ quá say mà bỏ lỡ tiết học buổi chiều.Nhưng đó không phải là trọng điểm.Nếu đại học M rất gần đại học B, vậy chỗ ở của cô hẳn cũng không xa Ôn Quân Trúc nhỉ?Mặc dù chưa từng đến nhà anh, nhưng anh ấy chắc không đến nỗi tìm một căn phòng rất xa để hàng ngày mất nhiều thời gian đi làm và tan sở đâu.

Vậy nếu cô chuyển đến ở cùng Ôn Quân Trúc, và cùng anh chia sẻ tiền thuê nhà thì sao?Kiều Vận Chỉ hai mắt sáng lên, gần như muốn nhảy dựng lên để vỗ tay khen ngợi sự linh hoạt của mình.Cô luôn là một người hành động nhanh chóng, vừa nghĩ liền lấy điện thoại gọi cho Ôn Quân Trúc, anh rất nhanh liền bắt máy."

Vận Chỉ, sao vậy?", Giọng anh trầm thấp từ mic truyền ra, bí mật mang theo một tia buồn ngủ nhàn nhạt, làm giọng anh nghe càng thêm mê người.Nghe giọng anh như vừa mới tỉnh ngủ, cô có chút xin lỗi nói, "A, nghe rồi, em có phải đã làm phiền anh ngủ không?"

"Không có, vừa vặn tỉnh.", Anh khẽ ho hai tiếng, trong lời nói giọng khàn khàn biến mất không dấu vết.Kiều Vận Chỉ nghĩ nghĩ, quyết định đi thẳng vào vấn đề, "Quân Trúc, anh hiện tại đang ở đâu vậy?"

Ôn Quân Trúc sững sờ một chút, báo ra một địa chỉ, kết quả đúng như cô phỏng đoán không xa chỗ cô."

Cái đó, anh ở một mình sao?"

"Ừm, sao vậy?"

"Chính là, hợp đồng thuê nhà bên em sắp đến hạn, muốn chuyển đến ở cùng anh."

Cô dừng lại một chút, ngữ khí mang theo một tia mềm mại mà chính cô cũng không phát hiện, "Có được không?"

"Hợp đồng thuê nhà của em đến khi nào?", Ôn Quân Trúc không trả lời, mà lại ném ra một câu hỏi khác."

Cuối tháng 8."

Một tiếng cười khẽ từ bên kia mic truyền đến, "Thật trùng hợp."

"Hợp đồng thuê nhà của anh cũng đến cuối tháng 8 là hết hạn, không bằng chúng ta sau này chuyển ra ngoài ở cùng nhau nhé?"

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
21. Ma xui quỷ khiến


Thế nên mới thành ra như bây giờ, hai người quen nhau một tháng đã dọn về ở chung.Sáng sớm sau trận hoan ái kịch liệt, Ôn Quân Trúc liền đi làm, để lại Kiều Vận Chỉ một mình ở nhà.Cô đi đến phòng bếp pha một ly cà phê đen, bưng đến thư phòng chuẩn bị bắt đầu viết lách.Trong thư phòng có hai chiếc bàn, chiếc dựa cửa sổ là của Ôn Quân Trúc, chiếc còn lại dựa tường là của cô.Không thể không nói, sau khi chuyển nhà không gian sinh hoạt lớn hơn trước rất nhiều.

Trước đây cô làm việc đều ở bàn khách, hiện tại chuyển nhà cuối cùng cũng có thư phòng, có một không gian làm việc độc lập, hiệu suất cao hơn trước rất nhiều.Cô nhấp một ngụm cà phê, đặt ly xuống bàn.Mới viết được một đoạn, suy nghĩ bắt đầu không kiểm soát được mà bay đi, Kiều Vận Chỉ hít sâu một hơi ép mình không được phân tâm, nhưng trong đầu vẫn phát lại giấc mơ quyến rũ buổi sáng đó.Cái cảm giác quen thuộc, roi quất trên người, dây thừng siết vào da thịt.Dừng lại, không thể nghĩ nữa, cuộc sống hiện tại không phải đã rất mỹ mãn sao?Kiều Vận Chỉ từ trước đến giờ đặc biệt thích những người có giọng nói dễ nghe, nên gần như ngay khi vừa nghe thấy giọng Ôn Quân Trúc đã rung động.

Ngoại hình anh cũng hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của cô, huống hồ hai người trên giường còn hợp nhau đến vậy.Chỉ thiếu một chút nữa thôi, con người không thể tham lam như vậy, nghĩ thôi là được rồi.Lời tuy nói vậy, cô vẫn thành thật cầm điện thoại mở Twitter, vừa mở ra liền nhìn thấy một tài khoản sub đã theo dõi rất lâu vừa đăng một đoạn phim bị đánh mông, không kìm được nhấn vào xem.Trong hình ảnh, cô gái hoàn toàn trần trụi, hai tay hai chân lần lượt bị xích cố định vào bốn góc giường.

Người đàn ông cầm roi da quất mạnh một cái, đợi cô báo số mới quất tiếp cái thứ hai.Lúc đầu còn ổn, khoảng đến cái thứ năm thì cô bắt đầu giãy giụa vặn vẹo, xen kẽ tiếng xin tha giữa các con số."

5…

Bỏ đi…"

"6…

Chủ nhân…"

"A…7…

Chủ nhân"Video không dài, chỉ có một phút, nhưng lại khiến cả người cô khô nóng.Kiều Vận Chỉ thở ra một hơi, tắt video sau đó tiếp tục lướt lên, phần lớn đều là ghi lại việc dạy dỗ hàng ngày hoặc đăng ảnh của chính mình, đương nhiên phần lớn đều không lộ mặt.Trước khi định tắt đi, cô ma xui quỷ khiến lại nhấn vào trang cá nhân của mình.Bài đăng mới nhất là bài cô than phiền chủ nhân khó tìm, lướt xuống dưới nữa là video tương tác với chủ nhân trước của cô.Kiều Vận Chỉ do dự một lúc sau vẫn nhấn vào.

Trong hình ảnh, cô cúi đầu, quỳ gối bên chân người đàn ông.

Tóc cô rủ xuống che đi khuôn mặt, người đàn ông dùng chân đá cô một cái, sau đó một bàn tay bóp lấy cằm nâng mặt cô lên, "Ngươi là ai?"

Khuôn mặt đã được xử lý mosaic xuất hiện trong hình, ngũ quan cực kỳ mơ hồ, không nhìn ra biểu cảm, chỉ có thể nghe thấy giọng run rẩy."

Là tiểu mèo hư của chủ nhân."

Giọng cô dù đã qua máy đổi giọng vẫn run rẩy rõ ràng như vậy."

Rất tốt.", Anh tiếp tục mở miệng, "Tiểu mèo hư có muốn bị tát không?"

"Muốn…"

Sau đó là một cái tát hung hăng giáng xuống má trái, cô nghe thấy chính mình kêu "ưm", "Cảm ơn chủ nhân…"

Bàn tay người đàn ông dừng một chút, lại một cái tát giáng xuống má bên kia.Tiếp theo đó là những cái tát như mưa rền gió dữ giáng xuống bên má trái, mỗi cái đều đánh rất mạnh, dùng sức đến mức làm đầu cô quay sang một bên.Khi đó kiểu tóc cũng giống hiện tại, tóc thẳng mái bằng, nhưng tóc ít hơn bây giờ một chút, chỉ vừa qua vai.

Khi tóc che khuất mặt, bàn tay kia sẽ nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, rồi tiếp theo lại không chút lưu tình giáng xuống một cái tát.Ước chừng đánh mười mấy cái, video kết thúc.Kiều Vận Chỉ cả người cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng lỡ nhịp, cô đã lâu không xem lại những video trước đây.

Người con gái trong hình ảnh làm cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cô như vẫn có thể cảm nhận được khao khát khô hạn mong muốn được tưới tắm lúc đó, cùng với cảm giác bàn tay giáng xuống mặt, mỗi cái đều hòa lẫn đau đớn và khoái cảm.Cảm giác đó, như là chuyện của vài thế kỷ trước rồi.Trái tim bắt đầu không kiểm soát được mà đập loạn xạ, mỗi tế bào đều kêu gào khao khát.

Cô không tắt video đi, vì thế nó lại tự phát lại một lần nữa."

Ngươi là ai?"

"Là tiểu mèo hư của chủ nhân."

Mỗi chữ đều như đánh mạnh vào tim vậy, bí mật vốn được chôn giấu sâu thẳm trong ký ức như thủy triều dữ dội trào ra, dễ dàng cuốn trôi đi hàng rào phòng tuyến trong nội tâm."

Tiểu mèo hư có muốn bị tát không?"

Muốn.

Cô muốn.Cô thích như vậy, không, phải nói là yêu thích, yêu thích cái cảm giác bị sử dụng, yêu thích những lời nói dâm đãng lả lơi đó, yêu thích những cơn đau nhói vỡ ra trên da thịt.Khi cô còn chưa ý thức được, một giọt nước mắt từ hốc mắt nóng bỏng nhỏ xuống.Đến khi cô ý thức được, mình đã sớm nước mắt đầm đìa.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
22. Thấp thỏm không yên


Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ đánh thức cô.Không biết đã khóc đến khi nào rồi ngủ thiếp đi, lúc này nước mắt trên mặt đã khô lại, khô cứng kéo căng da mặt.Kiều Vận Chỉ thở dài một hơi, đi đến phòng tắm rửa mặt, khi nhìn vào gương thì đã không còn nhìn thấy dấu vết của việc đã khóc.Cô khẽ kéo khóe miệng, nghĩ thầm, có bao nhiêu chuyện đâu mà khóc đến ngủ thiếp đi, chẳng qua là nhớ lại chuyện trước kia thôi mà.Ngồi trở lại trước máy tính, mở tài liệu, mười ngón tay mảnh mai đặt trên bàn phím, suy nghĩ xoay chuyển nửa ngày nhưng vẫn không gõ ra được một chữ nào, bực bội vô cùng.Ly cà phê pha buổi sáng còn chưa kịp uống được hai ngụm, giờ đã chua rồi.

Kiều Vận Chỉ hít hít mũi, đi đến phòng bếp lại pha một ly khác.Thấy một ly cà phê đã uống hết, nhưng vẫn không nghĩ ra được một câu, thậm chí một chữ, cô bực bội gãi gãi tóc, gầm nhẹ một tiếng rồi úp mặt xuống bàn.Rất lâu sau, Kiều Vận Chỉ mới bò dậy, dường như từ bỏ sự chống cự với dục vọng, mở một tài liệu mới, mười ngón tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, từng câu từng chữ viết ra tình tiết trong đầu.Chưa đặt tên (BDSM)Bên trong một quán bar từng náo nhiệt ngày xưa, lúc này không một bóng người.Người đàn ông cao lớn tay cầm chiếc roi da thon dài, ngồi trên ghế cao nhìn xuống cô gái trần truồng đang quỳ trên mặt đất.

Đôi mắt phượng sâu thẳm của anh không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.Anh dùng cán roi bằng da cứng rắn khẽ khều cằm cô lên, rồi vuốt lên khuôn mặt cô, khinh miệt vỗ nhẹ.

Lực đạo không nặng, nhưng tràn đầy ý vị nhục nhã, làm mặt cô đỏ bừng như muốn rỉ máu ra."

Nói xem, ngươi muốn gì?"

Anh tùy ý đá cô một cái, cô nhất thời mất thăng bằng, cơ thể đang quỳ thẳng tắp loạng choạng về bên phải một chút."

Ta bảo ngươi động sao?

Hả?", Giọng anh từ thờ ơ chợt trở nên nghiêm khắc.Cán roi vừa rồi còn hoạt động trên mặt cô lập tức quất thẳng vào cánh mông mềm mại.

Cô nhíu mày, đau đớn rên rỉ một tiếng.Ba tiếng sau, bài viết 4000 chữ đã hoàn thành.Kiều Vận Chỉ thở ra một hơi, không hề chỉnh sửa bản nháp, trực tiếp nhấn lưu, sau đó thấp thỏm không yên giấu nó vào thư mục không nhìn thấy.Cô giơ tay duỗi người, bận rộn xong mới chú ý tới thời gian đã hơn 5 giờ chiều.

Nói như vậy Ôn Quân Trúc khoảng 6 giờ sẽ về đến nhà.

Cô vội vàng mở điện thoại, quả nhiên phát hiện trên màn hình hiện rõ hai cuộc gọi nhỡ.Kiều Vận Chỉ gọi lại, Ôn Quân Trúc gần như bắt máy ngay lập tức.

Cô chột dạ vô cùng, vội vàng giành nói trước, "Bảo bối, em vừa viết bài quá nhập tâm nên không nhận được điện thoại, xin lỗi —"Bên kia vừa định mở miệng, nghe cô nói xong thì dừng lại một chút, "Ừm, lần sau chú ý thời gian."

"Anh muốn hỏi em bữa tối muốn ăn gì."

"Em, em ăn gì cũng được, anh thấy mua gì thì tốt thôi."

"Được, cúp máy trước đã."

Nói xong anh liền cúp điện thoại, giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt, không chút gợn sóng, rõ ràng có thể nghe ra anh không mấy vui vẻ.Kết quả cả ngày hôm nay chính văn cũng không viết được mấy chữ, lại còn không nhận được điện thoại của Ôn Quân Trúc, quả thực vừa mất phu nhân lại thiệt quân.Cô rốt cuộc đã làm cái gì vậy chứ…Kiều Vận Chỉ uể oải nhíu mày, lê dép lê đi đến phòng khách, thân hình nhỏ bé cuộn tròn thành một cục trên ghế sofa, trong lòng còn ôm một chiếc gối ôm nhỏ.Chỉ hy vọng dáng vẻ ngoan ngoãn này có thể làm Ôn Quân Trúc bớt giận.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
23. Lấy lòng


Ước chừng hai mươi phút sau, cô nghe thấy tiếng cửa mở.

Ôn Quân Trúc xách bữa tối đi vào, Kiều Vận Chỉ không động đậy, mà chờ anh nhìn thấy cô, rồi mới dẫm dép lê lộc cộc chạy lại."

Bảo bối, anh vất vả rồi."

Kiều Vận Chỉ giơ lên một nụ cười rạng rỡ, nhận lấy túi giấy trên tay anh đặt sang một bên, giống như một con koala lao vào người anh, cả người treo lơ lửng trên anh.Vẻ mặt cố tình lạnh lùng của Ôn Quân Trúc xuất hiện một vết nứt, khóe miệng anh không thể kìm được mà cong lên.Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biểu hiện ra ngoài, kéo Ôn Quân Trúc đến bàn ăn ngồi xuống, ngọt ngào nói, "Anh đừng động, em làm là được rồi."

Lúc này trong lòng người đàn ông còn có thể có giận gì nữa, khuôn mặt ban đầu anh cố giữ cũng chỉ là muốn cô nhớ lâu hơn.

Dù sao Kiều Vận Chỉ bận rộn lên thì chuyện gì cũng không màng đến cũng không phải một ngày hai ngày, nhân cơ hội này để cô sửa đổi thôi.Dưới sự bận rộn của Kiều Vận Chỉ, rất nhanh đồ ăn liền được bày biện lên bàn: thịt luộc tỏi giã, cá chua ngọt, thịt bò xào, còn có một đĩa rau xanh mà cô không nhận ra là gì.

Ba món đầu đều là món cô thích ăn, trong lòng hơi ấm lên.

Cảm giác dù phạm lỗi vẫn được bao dung… thật tốt.Khi ăn cơm, cô liên tục giúp Ôn Quân Trúc gắp thức ăn, bát của anh cơ bản chưa bao giờ rỗng.

Ôn Quân Trúc cũng không nói gì, cứ để cô gắp.Sau đó Ôn Quân Trúc ăn no căng bụng, còn Kiều Vận Chỉ mãi đến khi miếng thức ăn cuối cùng biến mất khỏi hộp mới phát hiện mình chưa ăn no, cô nhíu mày, lại chạy vào phòng bếp lôi ra một gói đồ ăn vặt rồi ngồi co ro trên ghế sofa lạo xạo ăn.Cuối cùng sau khi ăn xong, hai người lần lượt tắm rửa, rồi cùng nhau ngồi trong thư phòng.

Ôn Quân Trúc ngồi ở bàn của anh xem luận văn, Kiều Vận Chỉ ngồi ở bàn của mình viết bài.Ừm, nói là viết bài thì không chuẩn xác lắm, thực ra trạng thái cũng không khác buổi chiều là bao, chỉ là gõ loạn bàn phím rồi ngây người ra thôi.Để không bị phát hiện sự thật là trong đầu không nghĩ gì cả, cô vừa gõ lung tung bàn phím vừa lén lút ngắm Ôn Quân Trúc.

Khi xem tài liệu, người đàn ông sẽ đeo một chiếc kính gọng vàng khác, trông anh lại càng có thêm vài phần khí chất nhã nhặn của kẻ hư hỏng.Đương nhiên cô không dám nói thẳng ra như vậy, nhiều lắm cũng chỉ dám mơ màng trong lòng vài câu thôi.Ngón tay anh thon dài lật một trang tài liệu, đôi tay đó khớp xương rõ ràng, mười ngón thon dài, đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.Cô không kìm được tưởng tượng bàn tay đó cầm roi trông thế nào, dáng vẻ tùy tiện tát đánh mông thịt, dáng vẻ bóp chặt cổ cô.Gân xanh trên mu bàn tay sẽ nổi rõ hơn vì dùng lực, lòng bàn tay cũng sẽ hơi ửng hồng.

Cô vừa ảo tưởng vừa vô thức cắn ngón tay đang chống cằm, động tác gõ chữ không biết từ khi nào đã ngừng lại.

Lâu lắm không nghe thấy tiếng gõ bàn phím, Ôn Quân Trúc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, đối diện thẳng với ánh mắt đang mơ mộng của cô.Kiều Vận Chỉ mất một lúc mới phát hiện mình rình mò bị bắt quả tang.

Cô bị ánh mắt của người đàn ông làm cho hoảng sợ, trong lòng trống rỗng, nhanh chóng quay ánh mắt đi chỗ khác.

Dáng vẻ nhỏ bé đó đừng nói là đáng nghi đến mức nào.Ôn Quân Trúc trong lòng nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, quay ánh mắt lại về phía luận văn trên tay, ngầm vẫn đang quan sát động tĩnh bên phía Kiều Vận Chỉ.Quả nhiên, sau khi anh tiếp tục xem luận văn, Kiều Vận Chỉ lại đưa ánh mắt nhìn sang.

Ánh mắt đó nóng bỏng không hề che giấu, Ôn Quân Trúc trong lòng càng hoang mang, quen cô lâu như vậy, lần đầu tiên anh không đoán ra đầu óc nhỏ bé của cô đang nghĩ gì.Ôn Quân Trúc đặt luận văn trên tay xuống, từ bỏ việc tiếp tục suy đoán, "Sao cứ nhìn anh mãi thế?"

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
24. Sốt ruột


"Không, không có gì, anh đẹp thôi..."

Lời nói của cô run rẩy rõ ràng như vậy, có lẽ chỉ có người nào đó tự mình bịt tai trộm chuông mới không hiểu.Ôn Quân Trúc đứng dậy đi về phía Kiều Vận Chỉ, một tay chống trên bàn cô, tay kia chống vào lưng ghế, hoàn toàn giam cô vào lòng mình.

Gương mặt tuấn tú của anh từ từ tới gần cô.Anh vừa mới tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm thanh mát, ngoài ra còn có thể thoang thoảng ngửi thấy một chút mùi gỗ đàn hương.

Cho dù chỉ mặc bộ đồ ngủ đơn giản cũng không che giấu được khí chất anh đang tỏa ra lúc này.Ngoại trừ lần đầu tiên hai người đều say rượu, Ôn Quân Trúc luôn ôn văn nho nhã, dù là trong cuộc sống hay trên giường.Nhưng sáng nay và hiện tại, trên người anh lại xuất hiện cái khí chất nguy hiểm đã lâu không thấy, làm cô mê muội không thôi.Khi Ôn Quân Trúc cúi người áp về phía cô, ánh mắt vô tình lướt qua màn hình máy tính của cô.Tiêu đề lớn chình ình viết, chưa đặt tên (BDSM).Cho dù chưa từng tiếp xúc BDSM, Ôn Quân Trúc ít nhiều cũng đã nghe nói qua đó là cái gì.Anh cúi xuống hôn cô, một bên phân tâm lướt nhìn màn hình máy tính, đánh giá nội dung bên trên.

Chỉ thấy phía dưới cùng là từng hàng ký tự loạn xạ, có lẽ là do cô gõ ra khi lén lút nhìn anh lúc đầu, lướt lên trên nữa thì là phần kết của truyện.Anh gầm nhẹ một tiếng, bắn ra trong cơ thể cô.

Tinh dịch nóng bỏng chảy vào vách trong, khiến cô lại hét chói tai và chết ngất đi một lần nữa.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, hình ảnh mờ ảo của anh là thứ cô nhìn thấy.

Cô khẽ thì thầm một tiếng, "Chủ nhân..."

Kiều Vận Chỉ chú ý thấy Ôn Quân Trúc phân tâm, theo ánh mắt anh nhìn lên màn hình, bất ngờ phát hiện file cô đang mở là truyện người lớn cô viết buổi chiều.

Trong lòng cô kinh hãi, tay phải lén lút sờ xuống phía dưới màn hình.20 centimet, 10 centimet, sắp chạm tới rồi...Đúng lúc đầu ngón tay cô chạm tới mép dưới màn hình, chuẩn bị nhấn nút, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay khác giữ chặt.Chủ nhân của bàn tay đó không nghi ngờ gì chính là Ôn Quân Trúc.

Kiều Vận Chỉ chột dạ cười một cái với anh, xoay xoay cổ tay muốn thoát ra, nhưng bất đắc dĩ lại bị người đàn ông nắm chặt hơn."

Quân Trúc, em tắt đi một chút..."

"Không nên giải thích một chút sao?", Giọng người đàn ông nghe không khác gì mọi khi, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận sẽ nhận ra hơi thở nguy hiểm ẩn chứa trong đó."

Giải, giải thích cái gì?"

Ôn Quân Trúc liếc cô một cái, rồi lại đưa mắt nhìn về phía máy tính, cằm khẽ nhếch, ý tứ không cần nói cũng biết."

Anh nhớ em viết văn không phải loại hình này mà?

Hả?"

Ngón tay anh thon dài giữ chặt cằm cô, cưỡng ép cô đối diện với anh.

Kính gọng vàng không biết từ lúc nào đã tháo xuống, đôi mắt phượng híp lại, đầy vẻ xâm lược.Kiều Vận Chỉ không tự chủ được ngừng thở, ánh mắt dao động sang hai bên, trái tim đập loạn xạ.

Chỉ như vậy bị anh nhìn, cô cũng đã ướt, không, chính xác hơn là từ khi bị anh ôm vào lòng."

Đổi, đổi khẩu vị thôi mà —"Cô hoàn toàn bị loại hơi thở nguy hiểm này cuốn hút, giống như một con mèo bị bóp chặt sau gáy, toàn bộ lông tơ đều dựng đứng lên.

Bản năng động vật mách bảo cô rằng Ôn Quân Trúc lúc này rất nguy hiểm, nhưng cô lại không nỡ thoát ra."

Vậy tại sao lại sốt ruột muốn tắt đi vậy?"

"Cái...

Cái đó, lần đầu tiên viết, viết không hay lắm, ngại để anh nhìn thấy..."

Anh tiếp tục cúi người tới gần Kiều Vận Chỉ, đôi môi hơi lạnh cọ qua vành tai cô, "Nhưng anh muốn nhìn, làm sao bây giờ?", Hơi thở ấm áp phả vào sau gáy, mấy chữ cuối cùng gần như dán vào tai cô mà nói.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
25. Công khai xử tội


Cái giọng nói làm cô không có nửa phần sức chống cự cứ thế vang lên bên tai, dường như trực tiếp xuyên qua màng nhĩ đánh thẳng vào đáy lòng.

Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng, đầu đã không có tiền đồ mà tự mình gật đầu đồng ý.Kiều, Vận, Chỉ, mày, cái, đồ, chết, tiệt, mê, giọng.Cô há miệng, còn chưa kịp đổi ý, cả người đã bị Ôn Quân Trúc ôm lên đùi, cùng nhau ngồi trên ghế.Có lẽ là để ngăn cô quấy phá, Ôn Quân Trúc vươn tay trái vòng qua dưới ngực cô, cố định cả hai tay cô lại.

Phần thịt ngực mềm mại bị đẩy về phía trước, trên người cô chỉ mặc váy ngủ và quần lót, bộ ngực cách một lớp vải mỏng manh tựa lên cánh tay người đàn ông.Lúc này Kiều Vận Chỉ hoàn toàn không thể động đậy.Người đàn ông tay kia cầm chuột, ung dung lướt lên, từ đầu văn bản bắt đầu đọc xuống.

Kiều Vận Chỉ bị buộc phải cùng xem những câu chữ cô đã tự tay gõ ra buổi chiều....

Quả thực là hiện trường công khai xử tội.Cái gì mà lần đầu viết, viết không hay lắm đều là giả dối.

Kiều Vận Chỉ trước đây khi được dạy dỗ đã không ít lần đăng bài ghi lại và những bài văn ảo tưởng.Cô nhìn những câu chữ trong văn càng lúc càng táo bạo, bất an vặn vẹo trên người người đàn ông, "Quân Trúc, đừng nhìn được không, em ngại quá..."

Phần ngực cọ xát vào cánh tay khơi dậy một khoái cảm khác lạ nhè nhẹ, nhưng Kiều Vận Chỉ hiện tại không thể phân tâm chú ý đến điều này.

Toàn bộ tâm trí cô đều suy nghĩ làm sao để ngăn người đàn ông tiếp tục đọc xuống."

Quân Trúc, em..."

"Suỵt —"Anh làm dấu im lặng, tay giữ chặt cô càng dùng sức siết chặt hơn, làm cô có chút khó thở."

Quân..."

Người đàn ông liếc mắt nhìn lại, đôi mắt phượng nhìn như bình thản không gợn sóng, nhưng lại khiến cô nổi hết da gà.Kiều Vận Chỉ lúc này hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, rụt cổ như một chú chim nhỏ co ro trong lòng anh, chờ Ôn Quân Trúc xem xong để phán xét.Anh ấy, sẽ ghét bỏ cô sao?Cũng không thể trách cô hay suy nghĩ lung tung, dù sao cũng đã ở trong giới một thời gian.

Cô không thiếu những ví dụ về việc thẳng thắn với người thân cận xong lại bị đối xử bằng ánh mắt khác lạ.

Ngay cả chính cô khi nhắc đến với những người xung quanh, phản hồi nhận được thường cũng không mấy tốt đẹp.Càng nghĩ sâu hơn thì càng bất an, Kiều Vận Chỉ lén lút liếc nhìn Ôn Quân Trúc một cái, biểu cảm trên mặt anh vẫn bình thản như lúc ban đầu, cho đến hiện tại không hề lộ ra biểu cảm chán ghét nào.

Cô đột nhiên bội phục khả năng quản lý biểu cảm của người đàn ông.

Dù sao đối với một người "ngây thơ" như anh, lần đầu tiên tiếp xúc với loại văn chương này mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy thật không dễ.Thực ra, trong lòng Ôn Quân Trúc không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của anh.

Dù sao đối với anh đây cũng coi như là chạm vào một thế giới mới chưa từng tiếp xúc.

Ngoài những kiểu chơi chỉ thấy trong phim người lớn, điều hấp dẫn sự chú ý của anh hơn là cách Kiều Vận Chỉ miêu tả tâm lý của nữ chính.Mỗi câu chữ đều trông rõ ràng và hợp lý đến vậy, cứ như đó chính là trải nghiệm của cô ấy vậy.Khi gần như đọc xong cả bài văn, anh thậm chí không thể phân biệt được đây là do văn phong và khả năng của tác giả hay là dựa trên kinh nghiệm của cô ấy mà viết ra.Ôn Quân Trúc càng mặt không biểu cảm, Kiều Vận Chỉ trong lòng càng hoảng hốt.

Cô luôn cảm thấy đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão.Câu nói đầu tiên anh sẽ hỏi là gì đây?"

Đây là em tự mình trải nghiệm sao?", "Em làm sao biết được những điều này?", Hay sẽ trực tiếp ném cho cô một ánh mắt chán ghét rồi đẩy cô ra?Trong sự thấp thỏm của Kiều Vận Chỉ, thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Đối với Ôn Quân Trúc, một người bình thường có thói quen đọc sách, đọc xong một bài văn 4000 chữ không mất đến mười lăm phút.Ngón trỏ anh lướt một cái, con trỏ chuột dán vào mép dưới cùng của hình ảnh.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
26. Được đón nhận hoàn toàn


Ôn Quân Trúc thở ra một hơi, ôn tồn mở miệng, "Khi nào em bắt đầu cảm thấy hứng thú với những thứ này?"

Không có lời trách cứ hay sự ghét bỏ mà cô tưởng tượng, anh chỉ bình tĩnh hỏi ra điều mình thắc mắc.

Anh không nhắc đến, cô cũng sẽ không chủ động nói ra."

Năm hai đại học, em vào giới được ba năm rồi."

Kiều Vận Chỉ khẽ cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh của anh như một cái miệng cống, nén quá lâu, cô bỗng nhiên có một luồng xúc động muốn một hơi trút hết tất cả quá khứ ra."

Anh muốn biết không?"

"Muốn."

"Em nhận người chủ nhân đầu tiên khi 21 tuổi.

Lúc đó không có kinh nghiệm gì, liền tìm đại một người trên mạng.

Sau này gặp mặt thì phát hiện anh ta không phù hợp với mong đợi của em, nên chia tay."

Kiều Vận Chỉ không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, sợ vừa nhìn liền không nói nổi nữa, cúi đầu tiếp tục nói, "Em nhận người chủ nhân thứ hai vào cuối năm ngoái.

Anh ta là một S, nhưng có vài lần em gọi từ an toàn mà anh ta vẫn không dừng tay, nên cũng chia tay."

Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm, "Từ an toàn là một từ ngữ được hai bên thỏa thuận trước.

Nếu trong quá trình vượt quá khả năng chịu đựng của một bên, người đó sẽ hô lên từ an toàn, chỉ cần hô lên là đối phương cần phải dừng tay ngay lập tức."

Ôn Quân Trúc vẫn im lặng, không nói một lời nào."

Chỉ có vậy thôi."

Cô vẫn cúi đầu, ngón tay siết chặt váy ngủ, "Quân Trúc, em thực sự xin lỗi, em thật sự rất thích anh.

Vừa nhìn thấy anh em đã thích rồi, em xin lỗi, em vốn không muốn để lộ mặt này ra…"

Cô cắn chặt môi dưới, trong lời nói tiếng nức nở và khàn khàn ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng thì dừng hẳn không nói, chỉ còn lại tấm lưng hơi phập phồng đối diện với anh, cùng tiếng nức nở rất nhỏ.Cô nức nở hồi lâu, bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi mở miệng."

Anh đừng, đừng cảm thấy em rất kỳ lạ, được không…"

Kiều Vận Chỉ hạ quyết tâm như muốn nói điều gì, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt đó, cũng nhìn sâu vào đáy lòng anh.Đó là một đôi mắt như thế nào?Ngây thơ như nai con mới sinh, hốc mắt đã sớm đỏ bừng, mịt mờ đầy hơi nước.

Đáy mắt toàn là sự sợ hãi và hoảng hốt không hề che giấu, đẩy những thứ đó sang một bên, còn có một tia hy vọng chôn giấu sâu thẳm.Ôn Quân Trúc khẽ động tay phải, ôm cô hoàn toàn vào lòng."

Không kỳ lạ."

Kiều Vận Chỉ sững sờ một lát, trong đôi mắt đỏ bừng tràn đầy sự không thể tin được."

Dục vọng của mỗi người vốn dĩ đều không giống nhau, không phải sao?"

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời ấm áp như vậy từ miệng một người ngoài giới.Rõ ràng chỉ là vài chữ đơn giản nhưng lại va chạm mạnh mẽ vào lòng cô.Trước đây, dù không bị ghét bỏ, đối phương cũng sẽ vì không biết nói gì mà thốt ra một câu "Em thích là được rồi."

Cô cảm thấy, mình giống như được **đón nhận hoàn toàn**, tất cả những cảm xúc không tốt đều an ổn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.Kiều Vận Chỉ cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt nóng bỏng chảy dài trên mặt, xoay người vùi mặt vào lòng Ôn Quân Trúc mà gào khóc lớn."

Cảm…

Cảm…

Cảm ơn anh…

Ô, ô ô…"

Anh dùng tư thế ôm một đứa trẻ, ôm cô vào lòng, lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng cô từng chút một.Lực đạo vừa vặn trấn an làm cô khóc càng dữ dội hơn, nước mắt tuôn như mưa, khóc đến suýt nữa không thở nổi.Mãi cho đến khi áo trên của Ôn Quân Trúc bị cô khóc ướt một mảng lớn, cô mới từ từ dừng lại, thút thít mở miệng, "Quân Trúc…

Xin, xin lỗi…"

"Là anh phải nói xin lỗi mới đúng, làm em khóc buồn như vậy."

Kiều Vận Chỉ lắc đầu, "Em, em là quá cảm động…", Cô hít hít mũi, giọng nói còn hơi khàn, "Chưa từng có ai nói với em những lời ấm áp như vậy.

Mỗi lần em nói cho những người xung quanh, đối phương không khó hiểu đã là tốt lắm rồi."

Ôn Quân Trúc không nói gì, lại ôm cô sát hơn một chút.Cô không nhận được phản hồi, tự mình lại bắt đầu nói, "Em ngay từ đầu khi nhận thức anh đã nghĩ, nếu thật sự ở bên nhau em sẽ từ bỏ những hồi ức trong giới.

Không nghĩ, không xem, không nghe, không chạm vào."

"Chỉ là ngày hôm qua làm một giấc mơ, mơ thấy anh cầm roi đi về phía em, sau đó mới đột nhiên phát hiện, à, hóa ra em không bỏ xuống được."

"Nhưng những điều đó đều là một phần của em, không phải sao?"

"Ừm."

Kiều Vận Chỉ ôm chặt lấy anh, tham lam hít hà mùi hương trên người anh.Có lẽ là mùi hương trong lòng anh quá an tâm, hoặc là cô đã khóc quá lâu nên quá mệt mỏi, lực ôm của Kiều Vận Chỉ từ từ nới lỏng, hô hấp cũng ngày càng ổn định, đầu nghiêng sang dựa vào lòng Ôn Quân Trúc mà ngủ thiếp đi.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
27. Bất an


Kiều Vận Chỉ tỉnh dậy vào giữa đêm, muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt sưng húp lại đè ép đôi mắt vừa mở trở lại.Cô dùng sức vài lần mới mở mắt được, thoáng quay đầu sang trái, chỗ Ôn Quân Trúc thường ngủ lúc này không có một bóng người.Đầu cô ong lên một tiếng, cả người như bị tát mạnh một cái, trong óc trống rỗng.Tại sao lại như vậy?"

Quân Trúc..."

Kiều Vận Chỉ khẽ gọi một tiếng, thậm chí còn không kịp xỏ dép lê đã chạy vọt vào phòng tắm.Phòng tắm không có ai.Tiếp theo là phòng khách, phòng bếp, cũng không có người.Khả năng cuối cùng còn lại, cô mím môi, ngón tay lạnh ngắt ấn chốt cửa đẩy xuống, "cạch" một tiếng, cửa mở.Chỉ thấy ở vị trí của Ôn Quân Trúc, màn hình máy tính trên bàn đang phát sáng.Khi nhìn thấy bóng người ẩn sau ánh sáng máy tính, Kiều Vận Chỉ lập tức thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng lúc này mới nặng nề buông xuống.Ôn Quân Trúc nhìn thấy cô cũng có chút kinh ngạc, "Vận Chỉ, em tỉnh rồi sao?"

Rồi sau đó ánh mắt anh lướt xuống, nhìn vào đôi chân trần của cô, khẽ nhíu mày."

Sao lại không mang dép?"

Ôn Quân Trúc cau mày, một tay bế cô lên, đặt Kiều Vận Chỉ vào vị trí của cô, vội vàng xoay người, định giúp cô vào phòng khách lấy một đôi dép.Bước chân còn chưa kịp đi đã bị Kiều Vận Chỉ kéo lấy quần áo, khẽ gọi một tiếng, "Không cần đi..."

Kiều Vận Chỉ một tay ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, vùi mặt vào đó."

Không cần đi."

Cô lặp lại một lần nữa.Lúc này Ôn Quân Trúc có chậm chạp đến mấy cũng nhận ra cô không ổn, ôn tồn nói, "Vận Chỉ, sao vậy?"

"Em, em tỉnh lại không thấy anh, cứ tưởng anh bỏ đi rồi..."

Thật ra Ôn Quân Trúc nửa đêm ngủ không được mà chạy đến thư phòng cũng không phải lần đầu, theo lời anh thì "Nếu đã không ngủ được, không bằng dùng khoảng thời gian đó làm việc khác, đợi khi nào muốn ngủ thì hẵng ngủ."

Chỉ là Kiều Vận Chỉ hôm nay thực sự quá hoảng loạn, đến thói quen bình thường của anh cô cũng quên mất.

Giờ nhớ lại thì mặt cô hơi nóng lên."

Anh sẽ không bỏ chạy đâu, Vận Chỉ."

Ôn Quân Trúc quay vai cô lại, chuyên chú nhìn cô, từng câu từng chữ nghiêm túc nói.Kiều Vận Chỉ ngượng ngùng gật đầu."

Khoan đã, anh đi lấy dép cho em."

Đặt Kiều Vận Chỉ trở lại ghế, Ôn Quân Trúc đi đến phòng khách lấy một đôi dép.Khi anh trở lại thư phòng, cô gái ban đầu đang ngồi trước bàn của mình, không biết từ lúc nào đã kéo cả ghế di chuyển đến bàn của anh.Đôi mắt cô đang tò mò đánh giá nội dung trên màn hình của anh, thấy anh đi vào còn giật mình, thấp thỏm không yên quay ánh mắt đi chỗ khác."

Cái, cái đó, em không cố ý muốn nhìn lén..."

Ôn Quân Trúc không để ý cong môi, ngồi xổm xuống giúp cô đi dép vào, rồi ôm cô lên đùi mình ngồi."

Không sao đâu."

Liếc nhìn nội dung trên màn hình của anh, trực giác mách bảo cô rằng nếu cứ ở lại sẽ xảy ra chuyện không hay.

"Vậy, nếu không có việc gì, em về ngủ trước nha..."

"Không vội."

Ôn Quân Trúc siết chặt hai tay, vững vàng ôm cô vào lòng."

Anh có một số chỗ xem không hiểu, có thể phiền bảo bối nói cho anh nghe một chút được không?"

Đến rồi, quả nhiên đến rồi.Từ khi Kiều Vận Chỉ nhìn thấy tài liệu về BDSM trên màn hình, cô đã cảm thấy không ổn.

Giờ đây không phải đã đến lúc rồi sao?"

Cái này, cái này...

Em cũng không rành lắm...

Ha ha..."

Cô cười gượng một tiếng, cố ý muốn vặn tay anh ra, nhưng đôi bàn tay to đó lại chắc như kìm, giữ chặt cô."

Sao lại không rành chứ, buổi tối bảo bối còn nói mình viết không tốt mà."

Trước đây sao không phát hiện anh lại có thể thù dai đến vậy chứ.Kiều Vận Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói, "Được rồi, những gì em biết chắc chắn sẽ nói hết cho anh nghe."

Cuối cùng cũng đợi được những lời này của cô, Ôn Quân Trúc lộ ra một nụ cười đắc ý.

Lúc này, Kiều Vận Chỉ còn đang chìm đắm trong sự ảo não lại hoàn toàn không hay biết.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
28. Tra hỏi (1)


Ngón trỏ Kiều Vận Chỉ bẽn lẽn xoắn vào vạt váy.

Mặc dù đây không phải lần đầu cô giải thích những điều này với người khác, nhưng đối tượng giải thích lại là Ôn Quân Trúc, vẫn làm cô khá xấu hổ.Cô hắng giọng, từ từ mở miệng: "D/s là viết tắt của Domination và Submission, tức là thống trị và phục tùng.

À, em đã nói em là sub, có nghĩa là người phục tùng."

Người đàn ông hiểu rõ gật đầu, hỏi tiếp, "Vậy sự khác biệt chính giữa nó với SM là gì?"

"Khác biệt chính là SM thiên về hành hạ và chịu hành hạ, thông thường cả hai bên đều tương đối theo đuổi cảm giác đau đớn thể xác.

Còn trong mối quan hệ D/s thì tương đối theo đuổi cảm giác kiểm soát và bị kiểm soát.

Đương nhiên có một số sub cũng thích đau, như vậy cách chơi sẽ đa dạng hơn một chút."

Nói đến lĩnh vực mình am hiểu, Kiều Vận Chỉ rất nhanh liền bỏ đi sự ngượng ngùng ban đầu, bắt đầu tự tin nói.Lúc này cô còn chưa ý thức được việc tự tin nói cũng có nghĩa là nói gì cũng tuôn ra ngoài, cơ bản là không suy nghĩ kỹ.Ôn Quân Trúc rất nhanh bắt được từ khóa, "Vậy còn em, có thích đau không?"

"Chắc là, có chút?", Cô lại thở dài, "Nhưng em lại khá không chịu được đau."

"Ừm, tức là thích, nhưng không chịu nổi."

Ôn Quân Trúc tổng kết."

Em nói, cách chơi đa dạng hơn một chút, có thể lấy ví dụ không?"

Nghe anh dùng giọng điệu ham học hỏi như vậy để hỏi một vấn đề tương phản đến thế, mặt Kiều Vận Chỉ đỏ bừng như tôm luộc, những ngón chân tròn trịa trong dép lê cũng căng thẳng cuộn tròn lại."

Em..."

Kiều Vận Chỉ lúc này mới nhận ra mình đã tự đào hố cho chính mình, và chỉ khi nhảy vào rồi mới nhận ra."

Nếu không thì em cứ lấy ví dụ những hạng mục em từng chơi trước đây cũng được."

Được rồi, vấn đề này còn khó trả lời hơn.Ôn Quân Trúc tay phải nắm lấy đầu gối tròn trịa của cô, vén váy ngủ lên, theo mặt trong đùi vẽ vòng lên trên, mỗi vòng vẽ nhẹ hơn vòng trước, đến cuối cùng chỉ còn là sự chạm nhẹ như có như không.Kiều Vận Chỉ đang cuộn tròn trong lòng anh vốn dĩ nhạy cảm hơn bình thường, lúc này bị chạm nhẹ một cái liền cả người run rẩy."

Em, em nói em nói.", Kiều Vận Chỉ bĩu môi, "Đại khái là đánh mông, quất, trói buộc các thứ, còn có dùng một số đạo cụ gì đó."

Cô nói một nửa chừa một nửa, người đàn ông hiển nhiên không hài lòng với thái độ úp mở này, ngón tay đẩy quần lót ra đặt ở âm hộ di chuyển qua lại.Anh dùng ngón giữa thường dùng để cầm bút, vì thường xuyên cọ xát nên phía trên có một lớp chai mỏng, mỗi lần di chuyển đều gợi lên khoái cảm không hề tầm thường.Ngón tay thon dài đẩy hai cánh môi hoa ra, ngậm lấy hạt trân châu ẩn bên trong, hai ngón tay vê nhẹ, cọ xát."

Ha a...

Chỗ đó rất nhạy cảm..."

Kiều Vận Chỉ muốn giãy giụa, nhưng hai tay bị anh giữ chặt quá mức, chỉ có thể bất lực nắm tay lại, cố gắng làm dịu đi khoái cảm đó.Ôn Quân Trúc dùng hai chân đẩy đầu gối cô ra ngoài, ngón tay tiếp tục hoạt động trong khe thịt căng mọng nước, không để ý đến lời xin tha của cô."

Quân Trúc...

Nhẹ thôi..."

"Đồ lừa đảo, còn không thành thật khai báo sao?"

Kiều Vận Chỉ lúc này mới phát hiện người đàn ông đang không hài lòng với câu trả lời mơ hồ ở trên, lập tức mở miệng bổ sung, "Em nói hết em nói hết, anh chậm một chút đã...

Ha a..."

Lời nói vừa dứt, âm huyệt trực tiếp co rút lại phun ra một đợt dâm dịch, tùy tiện thể hiện rằng cơ thể người phụ nữ rất có cảm giác với tình cảnh này."

Cứ như vậy mà nói đi, nếu anh không hài lòng thì..."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
29 Tra hỏi (2)


Lời người đàn ông chỉ nói một nửa, phần còn lại trực tiếp được bổ sung bằng hành động.

Hai ngón tay đang nhẹ nhàng vê nhẹ hạt le đột nhiên dùng sức, kẹp chặt lấy hạt đậu đỏ đáng thương đó."

A a...!"

Một luồng khoái cảm khủng khiếp từ xương sống lan tỏa khắp cơ thể, cô hét chói tai và lại đạt cực khoái một lần nữa.Cả người bị Ôn Quân Trúc khống chế, gần như anh muốn cô thế nào thì cô chỉ có thể thế đó.

Điều này làm Kiều Vận Chỉ nhận thức rõ ràng rằng mình không có khả năng phản kháng, chỉ có thể dâng hiến tất cả giác quan của cơ thể cho sự kiểm soát của người đàn ông.

Trùng hợp thay, mối quan hệ bất bình đẳng về quyền lực này chính là điều cô khao khát nhất.

Nước từ hạ thân cô tuôn ra như vỡ đê, chảy không ngừng.Ôn Quân Trúc tự nhiên cũng phát hiện, ngón tay anh dính một chút vào cửa huyệt, liền dính đầy tơ dịch nhầy."

Xem ra, bảo bối thật sự rất thích a."

"Em..."

Vừa định phủ nhận liền nhìn thấy ngón tay Ôn Quân Trúc dính đầy dâm dịch đang lắc lư trước mắt cô.

Kiều Vận Chỉ xấu hổ cắn môi dưới, cảm giác hổ thẹn làm cô động tình càng sâu, hạ thân lại thành thật phun ra một bọc nước nhỏ.Nhìn vẻ mặt Ôn Quân Trúc giả vờ bình tĩnh, Kiều Vận Chỉ nảy sinh ý đồ trêu chọc.Cô cúi người về phía trước, nhân lúc anh không để ý mà ngậm lấy ngón tay anh.

Đầu lưỡi vòng quanh hai ngón tay đảo qua đảo lại, còn làm ra vẻ liếm mút có tiếng động.Thấy ánh mắt anh càng ngày càng sâu, cái miệng nhỏ cô càng thêm quá đáng mà ngậm chặt hai ngón tay, bắt chước động tác giao hợp mà di chuyển lên xuống.Vật cứng dưới háng Ôn Quân Trúc đã sớm có dấu hiệu cương cứng, hiện tại đã hoàn toàn sung huyết, cách một lớp vải vóc mà chống vào nơi riêng tư của cô.Dâm dịch chảy xuống từ huyệt thịt làm ướt một mảng quần dài của anh, khiến hạ thân hai người càng sát vào nhau hơn.

Kiều Vận Chỉ khó nhịn vặn vẹo eo, muốn nhổ ngón tay đang ngậm trong miệng ra, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt cằm, ấn sâu hơn, ngón tay lấn át chủ động mà xoay vặn trong miệng cô.Nước miếng không kịp nuốt xuống chảy ra từ khóe miệng, lướt qua cằm tinh xảo, cuối cùng rơi xuống người cô."

Quân, Quân Trúc, ngứa...", Cô nói mơ hồ không rõ."

Em nói gì?"

"Một...

Ngứa...

Ô..."

Âm tiết đầu tiên vừa phát ra đã bị hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi trêu đùa.

Cô bị kẹp thẳng cau mày, lại không dám dùng răng cắn người đàn ông.Khi anh rút ngón tay ra khỏi miệng cô, nước miếng của Kiều Vận Chỉ đã chảy đến cằm, cả người cô nhìn qua chỉ có thể nói là chật vật.Ngay khi cô cho rằng Ôn Quân Trúc muốn buông tha mình, ngón tay kia lại chui xuống hạ thân cô.

Theo đường đi được bôi trơn, rất thuận lợi chọc vào một đốt ngón tay.Sau đó, thì không còn sau đó nữa.Kiều Vận Chỉ bất mãn cau mày, ý đồ nuốt vào sâu hơn một chút, nhưng đều bị người đàn ông ngăn lại rất tốt.

Cô khó nhịn thở dốc, "Ha a...

Còn muốn sâu hơn chút nữa..."

"Ngoan ngoãn trả lời mới có nha."

Một đốt ngón tay nhỏ bé kia căn bản không thể làm giảm bớt sự trống rỗng trong cơ thể cô, ngược lại còn vì cửa huyệt bị căng ra mà tăng thêm cảm giác ngứa ở sâu bên trong.Nói một cách đơn giản là có còn tệ hơn không có.Ôn Quân Trúc kiểm soát cực kỳ tốt, mỗi lần ra vào đều đưa ra ngoài một chút rồi lại chọc vào một chút.

Mặc kệ cô có cố gắng thế nào cũng không thể nuốt vào đốt ngón tay thứ hai."

Em...

Em nói, em nói, chính là...

Lời nói nhục nhã và kiểm soát cao trào, đạo cụ thì là gậy mát xa, trứng rung, kẹp ngực các thứ."

Thấy Ôn Quân Trúc không có động tác tiếp theo, cô lắc mông cầu xin, "Thật sự không có, mau cho em đi."

Cô nghe thấy người đàn ông khẽ cười một tiếng, sau đó một đốt ngón tay kia biến thành cả một ngón tay, hoạt động qua lại trong huyệt thịt chật hẹp."

Còn, còn muốn...

Muốn anh tiến vào..."

"Còn muốn thì tiếp tục trả lời.", Anh dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn mang theo một tia dụ dỗ, "Trước đây đều chơi những gì, hả?"

---
 
Back
Top Bottom