Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 430: Thật hay giả đây?


Mao Hinh không có tiền đồ thì cô ta cũng không có.

Chuyện này tuyệt đối không thể giải quyết như vậy.

“Giám đốc Châu, thật sự không thể thương lượng sao?”, Hoàng Di cắn răng nói.

“Đúng, không thể thương lượng! Hoặc là các cô thực hiện hợp đồng! Hoặc là bồi thường gấp 10 lần, bỏ ra hai triệu tệ, chúng ta lập tức hủy bỏ hợp đồng!”, Châu Phàm nói.

“Giám đốc Châu, anh làm vậy là khinh người quá đáng, muốn ép chúng tôi đến đường cùng! Anh không sợ chúng tôi tố cáo à?”, Hoàng Di tức giận hỏi.

“Cô muốn tố cáo chúng tôi à? Được! Chúng tôi không có ý kiến! Cô muốn tố cáo thì có thể gọi cảnh sát ngay lập tức! Trái lại, tôi muốn nhìn xem lúc ra tòa, quan tòa sẽ tin lời của các cô hay nội dung trong hợp đồng!”, Châu Phàm thản nhiên nói.

“Anh…”

Hoàng Di tức giận đến mức đứng bật dậy, chỉ tay vào Châu Phàm, hận không thể nuốt gọn anh.

Mặt cô ta gần như tái đi.

Châu Phàm đúng là khinh người quá đáng.

Quả thực không chừa đường sống cho bọn họ mà.

“Giám đốc Châu, ngại quá, chị Hoàng chỉ vì lo lắng cho tôi, sốt ruột vì tôi nên mới nói sai, tôi thay chị ấy xin lỗi anh, xin anh chớ trách!”

Đột nhiên, Mao Hinh đứng lên, cúi đầu một góc 90 độ với Châu Phàm.

“Hinh Nhi, em…”

“Chị Hoàng, chị đừng nói nữa, ngồi xuống đi!”, Mao Hinh nháy mắt, ngăn Hoàng Di lại.

Hoàng Di rất giận, nhưng cô ta hiểu rõ, giận dữ lúc này cũng vô dụng, nên đành ôm một bụng lửa giận ngồi xuống.

“Giám đốc Châu, lần đầu hợp tác đã gây ra chuyện như vậy, tôi thật xin lỗi!”, Mao Hinh nói lời xin lỗi: “Nhưng có câu châm ngôn rất hay, lần đầu quen biết, lần hai thân thiết, lần ba, lần bốn trở thành bạn tốt!”

“Chỉ cần anh nể tình, cho tôi một con đường sống, sau này nếu như quý công ty có bất kỳ hoạt động nào cần tôi giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ! Không biết giám đốc Châu cảm thấy đề nghị này thế nào?”, Mao Hinh cười hỏi.

“Chuyện này à…”, Châu Phàm rơi vào trầm tư.

Trên thực tế là anh đang đợi chỉ thị của Tần Kiệt.

Vừa rồi, khi anh và Hoàng Di tranh cãi, tất cả hình ảnh và âm thanh đều được truyền đến chỗ Tần Kiệt.

“Giám đốc Châu, anh cảm thấy thế nào?”, Mao Hinh lại hỏi.

“Giám đốc Châu, anh đợi một lát, tôi lập tức đến đó!”, trong tai nghe vang lên giọng của Tần Kiệt.

Châu Phàm nở nụ cười.

“Cô đợi một lát! Có một nhân vật quan trọng muốn đến!”, Châu Phàm nói.

“Nhân vật quan trọng?”, Mao Hinh có hơi kinh ngạc, cô quay sang nhìn Hoàng Di.

Ý muốn hỏi: Chị Hoàng, không phải chị nói Châu Phàm là người đứng đầu siêu thị Kiệt Tuyết sao?

Sao còn có nhân vật quan trọng nữa?

Hoàng Di nhún vai ý bảo không biết, vẻ mặt cô ta rất hoang mang.

Mao Hinh hơi nhíu mày: “Giám đốc Châu, chuyện chúng ta thương lượng thì có liên quan gì đến người ngoài?”

“Cô Mao Hinh sai rồi! Nhân vật quan trọng này là chủ tịch của công ty chúng tôi!”, Châu Phàm nói.

“Chủ tịch?”, Mao Hinh cùng Hoàng Di hai mặt nhìn nhau.

Siêu thị Kiệt Tuyết chỉ là một siêu thị tư nhân nhỏ, đã có tổng giám đốc rồi còn có chủ tịch nữa à?

Thật hay giả đây?

“Giám đốc Châu nói thật à?”, Mao Hinh hỏi.

“Ừm! Cô Mao Hinh cứ yên tâm chờ, chủ tịch của chúng tôi sẽ đến ngay! Đợi anh ấy đến, sẽ đích thân thương lượng với cô! Nếu cô có thể thuyết phục anh ấy, chuyện hợp đồng có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi! Còn nếu như không được thì, ha ha, ngại quá, chỉ có thể làm theo quy tắc mà thôi!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 431: “Bạn học Tần Kiệt…”


Một phút sau, Tần Kiệt cầm hai chai Bạch Vân Biên xuất hiện ở cửa.

“Tần Kiệt?”

Lúc nhìn thấy Tần Kiệt đứng ở cửa, Mao Hinh và Hoàng Di hai mắt nhìn nhau, cứ tưởng là mình nhìn lầm rồi.

Sửng sốt hồi lâu, bọn họ lại nhìn về phía cửa một lần nữa.

Đúng vậy.

Đó chính là Tần Kiệt.

“Sao lại là cậu?”, Mao Hinh vô cùng kinh ngạc.

“Tại sao không thể là tôi?”, Tần Kiệt cầm hai chai Bạch Vân Biên bước về phía Châu Phàm.

Châu Phàm, Lưu Tuấn Mai, và Uông Gia Tân đều đứng lên.

“Chủ tịch Tần!”

“Ừm, mọi người ngồi xuống đi!”

Tần Kiệt nhẹ gật đầu, sau đó ngồi xuống cạnh Châu Phàm.

Đến lúc này, Mao Hinh với Hoàng Di mới nhận ra rằng mình không hề nhìn lầm.

Nhưng hai người họ vẫn chưa dám tin Tần Kiệt là chủ tịch của siêu thị Kiệt Tuyết.

Bởi vì anh còn quá trẻ.

Huống hồ, Tôn Ngọc Phương cũng chưa từng đề cập đến việc này.

Chẳng lẽ ngay cả Tôn Ngọc Phương cũng không biết siêu thị Kiệt Tuyết là của Tần Kiệt hay sao?

Mao Hinh cảm thấy rất có thể là vậy.

“Tần Kiệt, tôi thật không ngờ siêu thị Kiệt Tuyết là của cậu!”, Mao Hinh nở nụ cười.

“Đúng, là của tôi đấy! Sao hả? Có vấn đề gì à?”, Tần Kiệt thờ ơ nói.

“Không, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi! Nếu của cậu thì tốt rồi!”, Mao Hinh nói: “Nói thật để cậu biết, Tôn Ngọc Phương là em họ của tôi!”

“Cô Tôn là em họ của cô?”, đây là lần đầu tiên Tần Kiệt nghe thấy chuyện này.

Đột nhiên, anh hiểu ra tất cả.

Khó trách lúc trước vì sao Tôn Ngọc Phương lại liều mạng giành lấy năm mươi ngàn tệ phí ra sân cho Mao Hinh.

Hóa ra hai người họ là họ hàng với nhau.

Tôn Ngọc Phương giấu kỹ thật.

“Đúng, em ấy là em họ của tôi!”, Mao Hinh gật đầu: “Xem ra, chúng ta có duyên thật đấy!”

“Đúng là rất có duyên!”, Tần Kiệt đáp một cách hờ hững: “Rồi sao? Cô còn muốn nói gì nữa không?”

“Nếu cậu đã là học trò của em họ tôi, vậy thì chuyện hợp đồng dễ giải quyết rồi! Cậu hủy bỏ hợp đồng đi, được không?”, Mao Hinh mỉm cười, vẻ lo lắng trên mặt cô cuối cùng cũng đã biến mất, thay vào đó là sự tự tin.

“Hinh Nhi nói rất đúng, đúng là gà nhà đá nhau mà! Người một nhà lại không biết nhau! Nếu đã vậy thì hợp đồng xem như hủy bỏ! Chúng tôi sẽ không lấy tiền nữa! Hinh Nhi còn có thể hát miễn phí cho quý công ty vài bài!”, Hoàng Di nhân cơ hội giải vây.

“Ai nói chúng ta là người một nhà?”, Tần Kiệt nói.

Mao Hinh: “…”

Hoàng Di: “…”

Anh cũng thẳng thắn đáp lại.

“Bạn học Tần Kiệt…”

“Cô Mao Hinh, ở công ty, xin hãy dùng kính ngữ!”, Tần Kiệt ngắt lời Mao Hinh.

Mao Hinh cứng họng, bèn nói: “Được rồi! Chủ tịch Tần, chuyện này thật sự không thể hòa giải được sao?”

“Có thể, cô thực hiện hợp đồng là được!”, Tần Kiệt nói.

“Nếu như tôi thực hiện hợp đồng, vậy chẳng khác nào tôi bị khóa lại với công ty của các người, không thể làm những việc khác! Các người làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”, Mao Hinh nói.

“Nghe lời của cô Mao Hinh, có vẻ như hơi xem thường siêu thị Kiệt Tuyết của chúng tôi, chê siêu thị Kiệt Tuyết quá nhỏ, đúng không?”, Tần Kiệt cười hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 432: Thật sự muốn làm đến mức đó?


“Không, tôi không có ý đó! Chủ tịch Tần, cậu hiểu lầm rồi!”, Mao Hinh vội vàng khoát tay.

“Vậy ý của cô Mao Hinh là gì?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Tôi…”, Mao Hinh đột nhiên cảm thấy nam sinh Tần Kiệt này rất nhanh mồm nhanh miệng, hùng hổ dọa người.

Mỗi một câu của cậu ta đều rất già đời, nào có giống sinh viên.

Không thể nào!

“Đương nhiên, lời của cô Mao Hinh cũng có phần đúng! Chúng ta rất có duyên! Nếu đã có duyên, vậy tôi sẽ cho cô Mao Hinh một cơ hội!”, Tần Kiệt đột nhiên đổi giọng.

“Thật à?”, Mao Hinh cùng Hoàng Di vô cùng phấn khích, hai mắt sáng bừng lên.

“Đương nhiên là thật!”, Tần Kiệt hướng ra cửa nói: “Mang vào đi!”

“Mang cái gì vào?”, Mao Hinh cùng Hoàng Di có hơi tò mò.

Cộp cộp cộp~

Ngay lập tức có hai nhân viên tiếp thị mang một kết Budweiser vào.

“Đặt lên bàn đi!”, Tần Kiệt ra lệnh.

“Vâng, chủ tịch Tần!”

Sau khi đặt hai kết bia xuống, bọn họ liền rời đi.

“Chủ tịch Tần, cậu…”, Mao Hinh cảm thấy mờ mịt.

Tần Kiệt đặt hai chai Bạch Vân Biên lên bàn, rồi nói: “Trong két có 24 chai Budweiser! Cạnh đó còn hai chai Bạch Vân Biên! Cô Mao Hinh, cô Hoàng Di, nếu như hai người mỗi người uống hết mười hai chai Budweiser và một chai Bạch Vân Biên trên bàn, thì hợp đồng coi như hủy bỏ!”

“Cái gì?”, Hoàng Di đứng bật dậy.

“Cậu muốn chúng tôi uống Budweiser thì cũng được thôi! Nhưng cậu còn muốn chúng tôi uống Bạch Vân Biên nữa à? Đó chính là rượu có nồng độ lên đến 42 độ đấy! Chủ tịch Tần, cậu khinh người quá đáng!”

“Nếu như cô Hoàng Di không muốn uống thì có thể không uống! Thực hiện hợp đồng là được!”, Tần Kiệt thờ ơ nói.

“Cậu… Thật sự muốn làm đến mức đó?”, Hoàng Di vô cùng tức giận.

“Đúng, tính tôi vốn là vậy! Nếu cô uống, hợp đồng xem như hủy bỏ! Còn không uống thì thực hiện hợp đồng! Bớt ra vẻ với tôi đi, thái độ thật tởm! Tưởng tôi coi tiền như rác hả, có thể thoải mái lừa gạt, tống tiền kiểu đó à?”

Tần Kiệt tức giận, miễn là đúng lý thì không nhường kẻ nào.

“Cậu… Cậu không sợ tôi làm xấu danh tiếng của cậu à?”, Hoàng Di gào lên.

“Cô tưởng tôi dễ bị dọa vậy à?”, Tần Kiệt lấy điện thoại ra, ném tới: “Muốn báo cảnh sát hả, hay là muốn gọi người đến đập phá chỗ của tôi? Đập đi! Tôi cho cô cơ hội đấy!”

“Cậu…”, Hoàng Di tức đến nghẹn giọng, nói không nên lời.

Dáng vẻ của Tần Kiệt thể hiện rất rõ lợn chết không sợ nước sôi.

“Sao hả? Không dám à?”, Tần Kiệt khinh thường: “Hoàng Di, cô muốn bôi nhọ danh dự của tôi thì cứ làm đi! Nhưng cô chớ có quên, trong tay tôi đang nắm giữ hợp đồng và video giám sát cuộc đàm phán giữa cô với Uông Gia Tân”.

“Nếu như cô dám gây ra sóng gió gì, tôi sẽ gửi video lên mạng, để cô trở thành nhân vật đầu đề! Đến lúc đó, tôi muốn xem thử còn có công ty nào dám làm ăn với cô. Bởi vì bọn họ cũng sợ bị đâm sau lưng kiểu đó đấy!”

“Khi đó, tôi thật sự muốn xem cô sẽ lăn lộn trong giới như thế nào đây!”, Tần Kiệt lạnh lùng nói.

“Cậu…”, Hoàng Di thật sự tức đến mức không nói nên lời.

Tần Kiệt đã nắm được đuôi của cô ta, lúc này đây, cô ta cực kỳ hối hận.

Sớm biết như vậy, cô ta đã không để bị ghi hình lại, đồng thời cũng cẩn thận hơn khi thương lượng hợp đồng, thì bây giờ đã không gặp phải rắc rối rồi.

Nhưng có hối hận thì cũng đã vô dụng.

“Cô Hoàng Di, cô nghĩ kỹ chưa? Uống hay không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Không uống!”, Hoàng Di từ chối.

“À, vậy là cô Hoàng Di sẽ thực hiện theo hợp đồng?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Không, cậu sai rồi! Không phải tôi thực hiện hợp đồng, mà là Mao Hinh!”, Hoàng Di nói.

“Có ý gì?”, Tần Kiệt không nghe rõ: “Cô Hoàng Di, cô nói rõ một chút đi!”

“Tôi không làm nữa, không được à?”, Hoàng Di gào lên: “Tôi không làm người đại diện của Mao Hinh nữa, được chưa hả? Các người làm gì thì cứ làm đi, không liên quan đến tôi, không được sao?”

“Chị Hoàng, chị nói bậy gì đó?”, Mao Hinh không vui.

Hoàng Di làm vậy chính là qua cầu rút ván.

“Tôi nói gì à? Cô lớn vậy rồi, chẳng lẽ nghe không hiểu sao? Tôi không làm nữa? Không dẫn dắt cô nữa! Cô tự mà đi đi, hiểu không hả?”, Hoàng Di nói.

Bốp~

Mao Hinh bỗng nhiên đứng lên, vung tay tát một cái.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 433: Mặc kệ bọn họ!"


"Cô dám đánh tôi?", Hoàng Di ôm mặt, không dám tin.

Trong ấn tượng của cô ta, Mao Hinh luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng cô ta.

Chưa bao giờ dám nổi giận trước mặt cô ta.

Mao Hinh còn cung kính khép nép coi cô ta như là Phật sống vậy.

Vậy mà hôm nay lại cả gan dám tát cô ta?

Không thể tin được.

"Đúng, là tôi đánh chị!", Mao Hinh nổi giận.

"Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn coi chị như là chị gái ruột! Chị nói gì tôi cũng nghe theo! Chị muốn gì tôi cũng cố gắng làm cho bằng được! Ngay cả số tiền mỗi lần tôi nhận được đều chia cho chị một nửa!"

"Còn chị thì sao? Chị vậy mà lại qua cầu rút ván ngay trong thời khắc mấu chốt, bỏ mặc tôi không quan tâm? Lương tâm của chị đi đâu rồi?"

"Lương tâm?", Hoàng Di đột nhiên nở nụ cười.

"Thời đại nào rồi mà cô còn nhắc hai từ lương tâm với tôi! Mao Hinh, sao cô càng sống càng ngốc vậy? Không sai, những gì cô nói đều đúng! Tôi muốn gì cô cũng sẽ thỏa mãn tôi! Vậy thì đã sao chứ?"

"Đó là những thứ tôi xứng đáng có được! Cô đừng quên, không có sự dẫn dắt của tôi, cô có ngày hôm nay sao? Tôi không giúp cô, cô có thể mua được nhà sao? Không có tôi tuyên truyền quảng cáo, cô có thể có hàng ngàn fan hâm mộ sao?"

"Không, nếu không có tôi, cô chẳng có gì hết! Cô cũng chẳng là cái thá gì cả! Cô còn nói điều kiện, lương tâm với tôi? Còn tát tôi nữa chứ?"

"Mao Hinh, bà đây nói cho cô biết, cô lập tức quỳ xuống cho tôi, nếu không, bà đây sẽ khiến cho cô không ngóc đầu lên được ở trong giới!", Hoàng Di rống lên.

Châu Phàm không vui cho lắm.

Đây là địa bàn của siêu thị Kiệt Tuyết, vậy mà Hoàng Di lại dám phát ngôn bừa bãi, nói năng ẩu đả như vậy.

Rõ ràng cô ta không coi Kiệt Tuyết ra gì mà.

Anh ta đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Tần Kiệt ngăn lại.

"Xuỵt! Mặc kệ bọn họ!"

"Nhưng...", Châu Phàm cau mày.

"Vở kịch hay như vậy, tiếp tục xem không được sao?", Tần Kiệt nói.

"Tôi hiểu rồi!", Châu Phàm mỉm cười.

Anh ta hiểu ý đồ của Tần Kiệt.

Tần Kiệt là ông chủ mà còn không quan tâm, anh ta một nhân viên làm thuê quan tâm để làm gì chứ.

Hoàng Di muốn ầm ĩ thì cứ mặc kệ cô ta đi.

Anh ta ở một bên xem kịch hay là được.

Bốp~

Lúc này, Mao Hinh lại giơ tay lên tát.

Thật tiếc rằng lần này Hoàng Di đã rút ra bài học, cô ta đã sớm có phòng bị, không để cho Mao Hinh đạt được.

"Cô không coi tôi ra cái gì nữa à? Còn muốn đánh tôi? Hôm nay bà đây sẽ không tha cho cô đâu!”

Hoàng Di giơ tay lên muốn tát lại.

Két~

Nhưng trợ lý Tiểu Lý đã nắm lấy cổ tay của cô ta.

"Tiểu Lý, cô làm gì vậy?", Hoàng Di vô cùng tức giận, cô ta không ngờ rằng vào thời khắc quan trọng, Tiểu Lý khi không lại gây chuyện.

"Chị Hoàng, đều là người một nhà, hà tất phải làm như vậy?", Tiểu Lý khuyên giải.

"Chỗ này không có chuyện của cô! Cút cho tôi!", Hoàng Di bực tức nói.

"Chị Hoàng, chị có nhầm không? Tôi không lấy tiền của chị mà là của Mao Hinh!", Tiểu Lý nói.

“Kẻ phản bội này, muốn tạo phản đúng không? Cô không muốn tồn tại ở trong giới nữa à?", Hoàng Di uy h**p.

"Chị Hoàng, chuyện hôm nay, vốn dĩ là chị sai! Tôi không thể để cho chị đánh chị Mao Hinh! Nếu chị muốn phong sát tôi, xin cứ tự nhiên! Cùng lắm thì tôi chuyển nghề là được! Làm trợ lý ở đâu chẳng được!", Tiểu Lý nói.

"Cô..."

Hoàng Di tức giận lên tới đỉnh điểm.

Không ngờ rằng một trợ lý cỏn con vậy mà cũng dám uy h**p, trèo lên đầu lên cổ cô ta.

"Được! Được lắm! Các người được lắm! Chuyện hôm nay, không xong ở đây đâu! Hai người các cô đợi đấy cho tôi! Hừ!"

Hoàng Di vùng vẫy thoát khỏi tay Tiểu Lý, hất tay của Mao Hinh ra, phẫn nộ rời đi.

Ngay sau đó, bóng lưng cô ta dần dần biến mất.

Trong phòng họp chỉ còn lại Mao Hinh và Tiểu Lý.

Bốp bốp~

Tần Kiệt vỗ tay.

"Khá lắm! Thật không ngờ rằng trợ lí Lý lại ra tay cứu chủ!", Tần Kiệt vô cùng khâm phục: "Mao Hinh, cô đây là trong họa có phúc, mất cái nọ được cái kia! Mất đi một Hoàng Di đổi lại sự chân thành của Tiểu Lý!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 434: Hạnh phúc đến nhanh như vậy sao?


"Giám đốc Tần, chuyện của chúng ta, thật sự không có cách nào thương lượng lại hay sao?", Mao Hinh cau mày hỏi.

"Có chứ! Uống rượu xong có thể chấm dứt hợp đồng!", Tần Kiệt nói.

"Cậu...", Mao Hinh bế tắc.

Cô ta thực sự không muốn lãng phí thời gian hai tháng rưỡi trong một siêu thị cỏn con như Kiệt Tuyết.

Nó không đáng.

"Được! Tôi sẽ uống! Hy vọng cậu nói lời phải giữ lấy lời! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Mao Hinh cầm một chai rượu Bạch Vân Biên lên, mở hộp bao bì sau đó lấy một chai rượu Bạch Vân Biên bên trong ra.

Đây là rượu trắng 40 độ.

"Chị Mao Hinh, đừng uống!", Tiểu Lý lo lắng nói.

Một chai Bạch Vân Biên đó, một khi uống vào sẽ không chống được đâu.

Dạ dày chắc chắn sẽ bị bục thủng.

Đến lúc đó xảy ra tai nạn chết người thì phải làm sao?

"Tiểu Lý, tôi biết cô lo cho tôi! Yên tâm, không sao đâu! Mấy năm nay, tôi cũng đã đến rất nhiều buổi xã giao! Cũng có chút tửu lượng! Không phải chỉ là một chai Bạch Vân thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? Tôi uống được!"

"Nhưng...", Tiểu Lý vẫn rất lo lắng.

"Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

Mao Hinh mở nắp rượu, nâng chai rượu lên đặt lên miệng.

Cô ta ngửi thấy mùi nồng của rượu, có chút khó chịu.

Nhưng nghĩ đến chuyện hợp đồng, cô ta đành phải cắn răng rót vào miệng.

Ừng ực~ Ừng ực~

Rượu trắng chảy xuống như nước sôi vậy.

Chẳng mấy chốc, ước chừng cô ta uống được hơn 100ml rồi.

Thấy vậy, sắc mặt Tiểu Lý trở nên kinh hãi, cô ta vô cùng lo âu.

Cô ta mong người uống rượu là mình chứ không phải là Mao Hinh.

Chẳng bao lâu sau.

Mặt Mao Hinh đỏ bừng lên.

Thoạt nhìn có vẻ đã ngà ngà say.

Nếu uống tiếp, phỏng chừng cô ta sẽ ngã xuống mất.

Chính vào lúc này, cô ta phát hiện chai rượu đã bị người khác tóm lấy.

Ngẩng đầu lên nhìn.

Người giật lấy chai rượu hóa ra lại là Tần Kiệt.

“Cậu làm gì vậy?”, Mao Hinh nói: “Tôi còn uống được!”

“Đừng uống nữa! Được rồi!”, Tần Kiệt cướp chai rượu qua.

Ban nãy anh mới chỉ là đang thăm dò, trêu đùa một chút mà thôi, anh cũng không muốn để cho Mao Hinh uống hết một chai rượu.

Anh không phải là kẻ ngốc.

Một chai Bạch Vân Biên, một người đàn ông như anh còn không uống được.

Vậy thì Mao Hinh, một người phụ nữ như cô ta có thể uống hết được chắc?

Sao có thể.

Hơn nữa, mặt Mao Hinh đỏ lên hết cả rồi.

Nếu uống tiếp sẽ xảy ra chuyện mất.

“Đưa cho tôi! Tôi vẫn uống được mà!”

Mao Hinh vươn tay ra chộp lấy.

Nhưng lại bị Tần Kiệt bắt được.

“Cậu lấy rượu của tôi làm gì? Để cho tôi uống! Cậu không cho tôi uống, sao có thể chấm dứt hợp đồng được?”, Mao Hinh ồn ào.

“Cô ghét siêu thị Kiệt Tuyết như vậy sao?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không phải là ghét, mà là tôi không muốn ở đây hai tháng rưỡi! Không có lợi cho tôi!”, Mao Hinh nói.

“Ồ! Hóa ra là như vậy!”, Tần Kiệt cười.

“Cậu cười gì? Đưa cho tôi uống!”, tay kia của Mao Hinh giật lấy.

Đáng tiếc nó đã bị Tần Kiệt chặn lại.

“Không cần uống nữa! Có thể chấm dứt hợp đồng rồi!”, Tần Kiệt nói.

“…”, Mao Hinh cho rằng mình đã nghe nhầm.

Phải mất một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Cậu nói thật sao? Hay là cậu vẫn đang đùa tôi?”

“Đương nhiên là thật rồi!”, Tần Kiệt gật đầu nói: “Có ba điều kiện. Thứ nhất, hoàn trả 150 ngàn tệ! Thứ hai làm khách mời trong vòng ba ngày, đưa ra một số lời nhận xét! Thứ ba, không được để cho Tôn Ngọc Phương biết tôi là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết! Nếu cô làm được, có thể sửa đổi hợp đồng!”

“Cậu…nói thật chứ?”, Mao Hinh luôn cảm thấy không đúng cho lắm.

Hạnh phúc đến nhanh như vậy sao?

Bánh nướng từ trên rời rơi xuống?

Làm sao cũng không tin được nhỉ?

“Nếu cô không tin thì uống tiếp đi! Uống xong có chết đừng có trách tôi!”, Tần Kiệt buông tay ra.

Mao Hinh: “…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 435: Tránh xảy ra sự cố.


Mao Hinh tin.

Cô ta thực sự đã tin rồi.

Nhưng cô ta lại có chút ngượng ngùng.

Bởi vì Tần Kiệt là học sinh của Tôn Ngọc Phương.

Cô ta vậy mà lại bị một sinh viên dồn ép đến mức cãi nhau với Hoàng Di.

Thật đúng là thế sự vô thường.

"Được, tôi không uống nữa!"

Mao Hinh buông tay ra.

Cuối cùng Tiểu Lý cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không uống là được, không uống là được.

"Thế mới đúng chứ!", Tần Kiệt đặt chai rượu xuống.

20 phút sau, hai bên ký một bản hợp đồng mới.

Theo hợp đồng, Mao Hinh đại diện cho siêu thị Kiệt Tuyết ra sân trong vòng 3 ngày.

Mỗi ngày hát một bài, liên tục hát ba ngày.

Trong ba ngày, cô ta còn đến với tư cách là khách mời, đưa ra một số lời nhận xét cho các thí sinh tham gia các sự kiện theo chủ đề Olympic.

Hợp đồng ban đầu bị nghiền nát bằng máy nghiền ngay trước mặt Mao Hinh.

"Cô Mao, hợp tác vui vẻ!"

"Giám đốc Tần, hợp tác vui vẻ!"

"Hy vọng cô Mao nhớ lời hứa giữa chúng ta!"

"Cậu yên tâm!"

"Ok, không có chuyện gì nữa, cô Mao có thể về khách sạn nghỉ ngơi được rồi!"

"Cảm ơn!"

Mao Hinh và Tiểu Lý rời đi.

Uông Gia Tân lại không hiểu.

Tại sao lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy?

"Giám đốc Tần, tại sao?", Uông Gia Tân hỏi.

"Không tại sao cả! Chỉ vì cô ấy từng là sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ, là tiền bối khóa trên của tôi! Cô ấy còn dám uống rượu, chỉ xét đến sự dũng cảm này, tôi có thể tha cho cô ấy một con đường sống!", Tần Kiệt nói.

"Tôi hiểu rồi!", Uông Gia Tân suy nghĩ một chút.

"Nhớ kỹ, chuyện lần này do anh gây ra! Tôi hy vọng không có lần sau!", Tần Kiệt dặn dò Uông Gia Tân.

"Giám đốc Tần yên tâm, sẽ không có lần sau đâu!", Uông Gia Tân vội vàng cam đoan.

Sao anh ta dám tái phạm chứ.

Mức lương mà siêu thị Kiệt Tuyết đưa ra cao hơn nhiều so với các siêu thị khác.

Anh ta đâu có ngốc, sao dám tái phạm?

"Nhớ là được!", Tần Kiệt vẫy vẫy tay, Uông Gia Tân biết ý ra khỏi phòng họp.

"Giám đốc Châu, giám đốc Lưu, cửa hàng mới chuẩn bị như thế nào rồi?", sau khi xử lý xong chuyện của Mao Hinh, tiếp theo, đã đến lúc giải quyết chuyện chính.

Châu Phàm nói: "Về cơ bản đã thương thượng ổn thỏa với các nhà cung cấp! Chỉ cần đợi 10 ngày nữa, có thể khai trương cửa hàng mới rồi!"

“Trên phương diện tài chính rất dồi dào!”, Lưu Tuấn Mai nói.

“Đã thanh toán tiền trung tâm thể dục thể thao chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Hôm qua tôi đã chuyển 1 triệu tệ rồi!”, Lưu Tuấn Mai trả lời.

“Ok! Tài chính dư dả là được! Tiếp theo, chúng ta chỉ cần đợi tin tốt từ giám đốc Tô và Tôn Triêu Dương!”, Tần Kiệt vô cùng mong đợi.

Tô Nhuệ và Tôn Triêu Dương đã rời đi gần một tuần.

Bọn họ hối hả ngược xuôi, chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia, đoán chừng phải mất nửa tháng.

“Bên phía giám đốc Tô còn lâu! Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải làm tốt chuyện trước mắt!”, Châu Phàm nhắc nhở Tần Kiệt, anh ta hy vọng Tần Kiệt không nên đi quá nhanh.

Tránh xảy ra sự cố.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 436: Giang Lỗi là một điểm đột phá.


Tần Kiệt vừa nghe liền hiểu: “Yên tâm! Tôi tự biết chừng mực! Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về trường trước đây! Chuyện công ty nhờ vào giám đốc Châu và giám đốc Lưu nhé!”

“Giám đốc Tần yên tâm! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”, Châu Phàm hứa.

“Có giám đốc Châu ở đây, tôi yên tâm rồi! Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”



30 phút sau, Tần Kiệt về đến trường đại học công nghiệp Hồ.

Lần này trở lại, tâm trạng của anh có sự thay đổi lớn.

Có lẽ là do anh đã giải quyết xong chuyện của Mao Hinh.

Vướng mắc trong lòng anh cuối cùng cũng được loại bỏ.

Tâm trạng của anh rất tốt!

Reng reng reng~

Đột nhiên, chuông điện thoại anh vang lên, là Giang Lỗi gọi đến.

“A lô, sao hôm nay lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi vậy? Cậu không phải chăm sóc dì sao?

“Mẹ tôi phẫu thuật xong rồi!”

“Ồ, vậy hả? Sao rồi?”

“Rất thành công!”

“Thành công là tốt rồi! Chúc mừng nhé!”

“Cảm ơn! Mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy nếu không có sự giúp đỡ của cậu! Lúc nào có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm nhé?”, Giang Lỗi mời.

“Chuyện ăn uống không cần phải vội! Đợi khi nào dì khỏe lại, ăn cũng không muộn!”, Tần Kiệt nói.

“Được! Đến lúc đó! Tôi gọi cho cậu!

“Ok! Cậu chăm sóc dì đi!”

“Ừm!”

Tút tút~

Sau khi cúp máy, Tần Kiệt mỉm cười.

Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!

Huống hồ, anh dùng một ít tiền để đổi lấy sự chân thành của Giang Lỗi nên anh cảm thấy điều đó là xứng đáng.

Giang Lỗi đến từ Đại học công nghệ Hoa Nam-phân hiệu Ngũ Xương.

Mặc dù là trường đại học loại 3.

Nhưng vào thời điểm năm 2008, người nào tốt nghiệp đại học công nghệ Hoa Nam-phân hiệu Ngũ Xương sẽ được cầm bằng từ trụ sở chính trường đại học công nghệ Hoa Nam.

Trụ sở chính của trường đại học công nghệ Hoa Nam chính là một trường đại học đề án 985, 211 nổi tiếng.

Đây là một trong hai trường đại học đào tạo đề án 985 duy nhất ở thành phố Hán và thậm chí cả tỉnh Sở.

*“Đề án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Hoa Hạ và mang tầm cỡ quốc tế.

Có thể nói là rất nổi tiếng.

Ngoài ra, sinh viên của trường đại công nghệ Hoa Nam-phân hiệu Ngũ Xương thường giao lưu với sinh viên từ trụ sở chính. Nếu như có thể giao lưu qua lại với các sinh viên trường đại học công nghệ Hoa Nam, bọn họ còn có thể trở thành bạn bè.

Đây là một tín hiệu tốt để đặt nền móng cho tương lai.

Giang Lỗi là một điểm đột phá.

Hiện tại, điểm đột phá này đang trong quá trình chuyển mình.

Chỉ cần chờ đợi kết quả.

Tần Kiệt đương nhiên rất vui.

Miệng ngâm nga bài hát “Sudden Pride”, Tần Kiệt hân hoan bước về phía văn phòng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Còn chưa tới nơi, từ xa anh đã thấy một hàng dài xếp trước cửa văn phòng.

Nó có phần giống cửa hàng ZhouHeiYa ở trung tâm thương mại, xếp hàng dài thật dài không thấy điểm cuối.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 437: Vô cùng hăng say.


Thấy vậy, Tần Kiệt còn tưởng rằng mình gặp phải ảo giác.

Anh vội vàng dụi mắt, sau khi xác định là thật, anh vô cùng ngạc nhiên.

Tình huống gì vậy?

Hôm qua, chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách vẫn chưa có mấy khách mà nhỉ?

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, sao lại trở nên nhộn nhịp như vậy?

Chưa nói đến xếp thành 5 hàng, hàng nào hàng nấy xếp dài đến nỗi sắp đến tòa nhà giảng đường trước mặt rồi.

Thật là bất thường.

Tần Kiệt nhanh chóng chạy tới.

Trong văn phòng có Dương Liễu, Tần Tuyết, Khương Tiểu Nha, Lâu béo đều đang bận rộn làm việc.

Ngay cả Triệu Phần- thành viên trong ban tổ chức của lớp cũng đến để giúp đỡ.

Dáng vẻ cũng rất cẩn thận và tỉ mỉ.

Cậu ta đang nghiêm túc nhập dữ liệu vào máy tính.

“Hả? Máy tính? Đều là máy mới?”, Tần Kiệt như nghĩ ra điều gì đó, anh liền gọi cho Triệu Chí Tân.

“Tiểu Tần! Nhận được máy tính chưa?”

“Tôi nhận được rồi, cảm ơn giám đốc Triệu!”

“Không cần phải cảm ơn! Cậu chỉ cần làm tốt công việc kinh doanh là được!”

“Chú yên tâm! Công việc kinh doanh rất tốt! Tôi chụp mấy bức ảnh rồi gửi qua cho chú xem nhé!”

“Ok!”

Ngay sau đó, Tần Kiệt chụp một vài bức ảnh sau đó gửi cho Triệu Chí Tân bằng tin nhắn MMS.

Anh chụp một vài bức ảnh các sinh viên đang xếp hàng chờ gửi qua bưu điện chuyển phát nhanh!

Giây tiếp theo, anh nhận được một đoạn tin nhắn văn bản từ Triệu Chí Tân.

Tính cả dấu câu, chỉ có bảy ký tự!

Rất tốt, tiếp tục phát huy!

Tần Kiệt mỉm cười đáp lại.

“Nhất định là vậy!”

Đóng đoạn chat lại, Tần Kiệt kéo Lâu béo ra ngoài.

“Làm gì thế? Không thấy tôi đang bận sao? Có chuyện gì để lát nữa nói không được à?”, Lâu béo rất không vui.

Tần Kiệt: “…”

Hử?

Lâu béo chết tiệt có chí tiến thủ từ khi nào vậy?

Được đó.

Chuyên tâm làm việc, đây là chuyện tốt.

“Được rồi, cậu đi làm việc đi của mình đi! Khi nào xong việc gọi cho tôi! Tôi về trước đây!”

Tần Kiệt vỗ vào vai Lâu béo, nói: “Cố gắng nhé!”

“Cần cậu phải nói sao?”

Lâu béo bỏ lại một câu sau đó chạy vào trong văn phòng, vùi đầu vào công việc.

Vô cùng hăng say.

Thấy vậy, Tần Kiệt có chút hoài nghi có phải là Lâu béo uống nhầm thuốc hay không?

Sao không giống với phong cách thường ngày của Lâu béo nhỉ?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh cảm thấy mờ mịt.

“Không được, chắc chắn cậu ta có chuyện giấu mình! Đợi Lâu béo làm xong phải hỏi kỹ mới được!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 438: “Cũng không có việc gì!”


Một lần như vậy cũng mất hết nửa tiếng, rốt cuộc Lâu béo cũng rảnh rỗi được một chút.

Tần Kiệt lại lần nữa kéo Lâu béo qua một bên.

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”, Lâu béo có chút không hiểu ý của Tần Kiệt.

“Sao hôm nay lại có nhiều người như vậy?”, Tần Kiệt chỉ vào hàng người.

“À, cậu nói chuyện này à! Sao không nói thẳng ra đi! Hại tôi cứ thắc mắc! Khoan, không đúng, Kiệt Tử, chẳng lẽ cậu không biết đã xảy ra chuyện gì à?”, nói một hồi, chợt, Lâu béo thốt lên một cách ngạc nhiên.

“Tôi biết chuyện gì chứ? Tên mập chết tiệt, đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói đi!”, Tần Kiệt đã có hơi bực rồi, tên mập đáng ghét này lải nhải cả buổi, hệt như đàn bà vậy, làm người ta sốt ruột chết đi được.

“Đài phát thanh của trường quảng cáo cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách của chúng ta! Mỗi ngày phát ba lượt, sáng, trưa, tối! Chuyện này đã kéo dài suốt mấy ngày nay rồi!”

“Biết được nhà trường cố ý tuyên truyền cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, thế nên đại diện của hội học sinh các khoa liền tự phát kêu gọi sinh viên của khoa mình nếu có bưu kiện cần gửi, hoặc có vấn đề gì về vận chuyển cần hỗ trợ thì trực tiếp đến tìm chúng ta”.

“Cậu thấy đó! Toàn bộ sinh viên có nhu cầu đều chạy đến đây! Không sôi nổi sao được?”

Lâu béo nói liên tục một hơi, hệt như súng máy bắn liên thanh.

Rốt cuộc Tần Kiệt cũng hiểu rõ nguyên do mọi việc.

Anh có hơi kinh ngạc.

Đang êm đẹp, sao đột nhiên nhà trường lại quảng cáo cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách chứ?

“Có biết tại sao nhà trường lại làm như vậy không?”, Tần Kiệt nói.

“Không rõ lắm! Tuy nhiên, hôm nay đài phát thanh đã phát liên tục mấy lần, sau đó liền có khách hàng đến ký gửi, tôi có nhân cơ hội hỏi vài câu! Nhưng cụ thể là đã có chuyện gì thì tôi không hỏi được!”, Lâu béo lắc đầu, nói.

“Được, tôi biết rồi! Cậu cứ làm việc tiếp đi! Tôi đi đến phòng giáo vụ!”

Được.

Sau khi chào hỏi mọi người một câu, Tần Kiệt cùng Tần Tuyết rời khỏi cửa hàng, đi đến siêu thị Trung Bách, mua một cây Hoàng Hạc Lâu trị giá hơn 170 tệ, tính ra cũng khoảng 18 tệ cho một gói Hoàng Hạc Lâu màu xanh da trời.

Mười năm sau, mỗi người đều có thể dễ dàng hút Hoàng Hạc Lâu màu xanh da trời, nhưng hiện tại là năm 2008, vào thời điểm này, không nhiều người có đủ điều kiện để mua một gói Hoàng Hạc Lâu màu xanh da trời trị giá 18 tệ.

Tần Kiệt mua một cây thuốc, sau đó gói vào túi đen, rồi đi thẳng đến phòng giáo vụ.

Một lát sau, anh đã đến nơi.

Trùng hợp là cửa phòng giáo vụ hiện cũng không khóa.

Tần Kiệt gõ cửa.

“Vào đi!”

“Thầy Lưu!”

“À, là Tần Kiệt à!”, chủ nhiệm Lưu đang bận tay: “Em cứ ngồi đó trước đi, chờ tôi xong việc sẽ nói chuyện với em!”

“Được, thầy cứ làm việc đi ạ!”, Tần Kiệt cũng không gấp.

Anh ngồi xuống đối diện chủ nhiệm Lưu, im lặng chờ đợi.

Đã có kinh nghiệm từ mấy lần trước nên anh sớm quen thuộc với văn phòng của chủ nhiệm Lưu.

Nơi đây rất yên tĩnh.

Hai mươi phút sau, rốt cuộc chủ nhiệm Lưu cũng xong việc, ông ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiệt: “Tần Kiệt, hôm nay em đến tìm tôi là có chuyện gì?”

“Cũng không có việc gì!”, Tần Kiệt lấy ra cái túi màu đen, nhét vào tay chủ nhiệm Lưu: “Lá trà mang từ quê lên, mời thầy dùng thử!”

Chủ nhiệm Lưu vừa sờ liền biết đó là cái gì.

Ông cũng không nói thẳng ra, chỉ mỉm cười với Tần Kiệt, rồi bỏ vào ngăn kéo.

“Sau này nếu có lá trà thì em cứ giữ lại mà dùng! Tôi uống không quen!”

“Lá trà dùng dần sẽ thành quen thôi!”, Tần Kiệt nói.

“Ừm, trà phải từ từ thưởng thức! Nói đi, có chuyện gì?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.

“Em vừa từ bên ngoài về, nghe nói đài phát thanh của trường tuyên truyền miễn phí cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao em lại không biết?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 439: Cậu ta định làm gì?


“Em không biết à?”, chủ nhiệm Lưu ngẩn ra, ông cho rằng mình nghe lầm: “Em không đùa với tôi đấy chứ?”

“Chủ nhiệm Lưu, em nào dám đùa với thầy! Em thật sự không biết chuyện này! Thầy nói cho em nghe đi, vì sao nhà trường lại làm như vậy?”, Tần Kiệt đáp lại một cách rất nghiêm túc.

“Em nói thật chứ?”

Chủ nhiệm Lưu vẫn không tin.

“Dạ!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Thật kỳ lạ! Không phải hiệu trưởng đã nhờ giáo viên hướng dẫn của em là cô Tôn chuyển lời cho em à? Sao em lại không biết? Chẳng lẽ cô Tôn chưa nói với em?”, chủ nhiệm Lưu cảm thấy rất kỳ quái.

“Cô Tôn à?”, Tần Kiệt ngẩn người: “Không có! Cô ấy chưa từng nói gì với em!”

“Thật không có à?”, chủ nhiệm Lưu nhíu mày: “Cái cô Tôn này, làm gì thế không biết! Bảo cô ấy đề cập với em, sao lại không nói! Để tôi gọi điện hỏi thử xem!”

“Được rồi, không cần làm phiền thầy! Nói không chừng do cô Tôn bận nhiều việc quá nên quên rồi! Để em tự hỏi cô ấy cũng được!”

“Vậy cũng được! Việc này cũng không phải chuyện gì lớn, hai người cứ nói riêng với nhau đi!”, chủ nhiệm Lưu thu tay lại, không có bấm gọi.

Nhiều một việc không bằng ít một việc, ông là chủ nhiệm phòng giáo vụ, những chuyện nhỏ nhặt như thế này, ông không cần quản, và cũng sẽ không quản! Nói vậy chỉ là khách sáo với Tần Kiệt mà thôi!

Chủ nhiệm Lưu mỉm cười, hỏi: “Còn việc gì nữa không?”

“Còn! Chỉ là cảm thấy đã lâu rồi không nói chuyện với thầy, muốn cùng thầy trò chuyện một chút thôi!”, Tần Kiệt cũng cười.

“Cút! Bộ tôi rảnh lắm hả? Không có việc gì thì mau về đi! Đừng có lề mề ở văn phòng của tôi!”, chủ nhiệm Lưu lườm anh một cái.

“Thầy Lưu, thật sự không muốn tán gẫu à?”, Tần Kiệt hỏi một cách rất nghiêm túc.

“Không tán gẫu!”, chủ nhiệm Lưu phất phất tay.

“Được rồi! Thầy bận thì em về trước vậy!”, Tần Kiệt nói.

“Đi đi, đi đi!”, chủ nhiệm Lưu lại lần nữa phất tay.

Tần Kiệt biết chủ nhiệm Lưu rất bận, nên anh mỉm cười rời đi.

Vừa ra khỏi phòng giáo vụ, sắc mặt anh liền thay đổi.

Hay cho Tôn Ngọc Phương, lời mà hiệu trưởng muốn nhắn với tôi mà cô cũng giấu giếm không nói.

Có chuyện hay rồi đây!

Không được, chuyện này phải hỏi rõ mới được!

Tần Kiệt liền gọi cho Tôn Ngọc Phương, nhưng số điện thoại lại nằm ngoài vùng phủ sóng.

“Còn chơi trò mất tích? Được! Cô được lắm! Tôi cũng không tin cô thật sự biến mất!”

Tần Kiệt đi thẳng đến văn phòng của Tôn Ngọc Phương.

Hiện tại còn chưa đến giờ tan tầm, anh cũng không tin Tôn Ngọc Phương dám trốn việc.

Quả nhiên, khi anh đến văn phòng thì thấy Tôn Ngọc Phương đang tám chuyện cùng với một giáo viên khác.

“Này, cô Tôn, sinh viên của cô đến kìa!”

“Hả? Vậy à?”

Có sinh viên đến tìm mình à?

Tôn Ngọc Phương mỉm cười quay lại nhìn.

Ngay tức khắc, nét cười trên mặt cô ta cứng lại.

Cô ta không ngờ người đến tìm mình lại là Tần Kiệt.

Cái tên đầu gỗ này, sao cậu ta lại đến?

Cậu ta định làm gì?

“Là Tần Kiệt à? Có chuyện gì không?”, Tôn Ngọc Phương lên tiếng trước.

“Sao hả? Cô Tôn không mong em đến à?”, Tần Kiệt lên tiếng, giọng điệu không có ý định bỏ qua cho người khác.

Nghe vậy, trong đầu Tôn Ngọc Phương chợt lóe lên một suy nghĩ.

Hỏng rồi! Chẳng lẽ tên đầu gỗ này đến vì lời nhắn của hiệu trưởng?

“Cô Tôn, nghe nói nhà trường quảng cáo vì chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, trong chuyện này, cô đã bỏ ra không ít công sức đâu nhỉ?”
 
Back
Top Bottom