Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 440: Tôi làm quảng cáo cho mấy em à?”,


Khụ khụ~

Tôn Ngọc Phương lúng túng, ho khan vài cái: “À, à, đúng là có chuyện như vậy!”

Mẹ kiếp!

Rõ ràng là không bỏ chút công sức, vậy mà còn không biết xấu hổ.

Tần Kiệt thầm oán Tôn Ngọc Phương không biết xấu hổ.

“Ồ, đúng là như vậy à! Vậy thì em phải bày tỏ lòng biết ơn với cô Tôn rồi, không phải sao?”, Tần Kiệt nở nụ cười.

“Hả, không cần, không cần đâu!”, Tôn Ngọc Phương vội khoát tay.

Cô ta nào dám để Tần Kiệt trả ơn, lỡ như đến tai hiệu trưởng, chẳng phải lòi đuôi à?

Đến lúc đó biết phải nói thế nào?

“Không được, phải báo đáp cô Tôn thật tốt mới được! Không có cô Tôn hỗ trợ, việc làm ăn của cửa hàng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể phát triển được! Các thầy cô thấy có đúng không?”, Tần Kiệt sợ chuyện còn chưa đủ lớn, liền lôi kéo những giáo viên khác vào.

“Ừm, Tần Kiệt là một sinh viên tốt!”

“Có ơn tất báo!”

“Đúng là thanh niên tài giỏi của trường ta! Cô Tôn, có một học trò như vậy, cô đúng là có phúc đấy!”

“Đúng đó, thật là có phúc!”



Xung quanh, các giáo viên mỗi người một câu, tỏ ý khen ngợi.

Nhưng vào tai Tôn Ngọc Phương thì lại có ý tứ khác.

Tần Kiệt cười nói: “Cô Tôn, em thấy cứ như vậy đi, hôm nào đó, em mời cô dùng bữa?”

“Không, không cần! Thật sự không cần!”, Tôn Ngọc Phương sao có thể không nghe ra ý của Tần Kiệt, rõ ràng là tên nhóc này đang gây rối.

Cô ta sẽ không dễ mắc lừa vậy đâu.

“Không được, cô nhất định phải ăn bữa cơm này!”, Tần Kiệt gãi gãi đầu: “Để em suy nghĩ xem, nên mời cô Tôn ăn gì được nhỉ! À, đúng rồi, em nghe nói phố Đọa Lạc có một nhà hàng bán đồ nướng rất ngon, chúng ta đến đó ăn nhé?”

“Lại là đồ nướng?”

Tôn Ngọc Phương nhớ đến chuyện lần trước, vì muốn lấy được năm mươi ngàn tệ phí ra sân cho Mao Hinh, cô đã phải ăn hết 100 xiên đồ nướng trước mặt Tần Kiệt, thảm không tả nổi. Vừa nghĩ đến, cô liền nổi giận.

Nhưng hiện tại, trước mặt các đồng nghiệp, cô không tiện phát tác, chỉ có thể nhịn.

“Thôi, không cần đâu! Tôi rất bận! Hơn nữa, em là học trò, tôi là giáo viên của em, học trò có khó khăn, người làm giáo viên như tôi sao có thể không quan tâm được chứ? Tôi giúp em không phải vì muốn em đền ơn, cũng không cần em mời cơm, tôi chỉ mong em cố gắng làm việc, đừng để uổng công nhà trường đã bồi dưỡng!”

“Cố gắng gây dựng sự nghiệp, hiểu không?”

“…”

Tần Kiệt xem như đã lĩnh giáo khả năng khua môi múa mép của Tôn Ngọc Phương.

Không ngờ cô ta lại có thể nói một cách đường hoàng như thế.

Đúng là không đơn giản mà.

Xem ra không uổng công làm giáo viên hướng dẫn của lớp.

“Cô Tôn đã nói đến nước này rồi, nếu như em còn cố ép, vậy là em không phải rồi! Được, không mời thì không mời vậy! Tuy nhiên, có một chuyện, hi vọng cô Tôn sẽ đồng ý với em!”, Tần Kiệt đổi giọng.

“Chuyện gì? Em cứ nói!”, Tôn Ngọc Phương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Kiệt không bức ép đến cùng, cô đã có thể an tâm.

Cô thật sự lo sợ Tần Kiệt sẽ làm ầm lên chuyện hiệu trưởng đã nhắn nhủ, đến lúc đó, e rằng cô ta sẽ phải mất mặt.

“Em muốn mời cô Tôn làm quảng cáo cho văn phòng của em! Có được không?”, Tần Kiệt mỉm cười, hỏi.

“Tôi làm quảng cáo cho mấy em à?”, Tôn Ngọc Phương có hơi mờ mịt, cô ta cho rằng mình đã nghe lầm: “Tần Kiệt, em không lầm đó chứ? Một giáo viên như tôi thì quảng cáo thế nào được?”

“Đương nhiên là được rồi! Cô Tôn, cô xinh đẹp như vậy, chỉ cần đứng ở trước cửa văn phòng, đó chính là cách quảng cáo tốt nhất rồi! Chẳng lẽ cô Tôn không tin mình có thể nào được?”, Tần Kiệt cười nói.

“…”

Tôn Ngọc Phương coi như đã hiểu, cô ta mắc câu của Tần Kiệt rồi.

Trước tiên, Tần Kiệt cho cô ta một quả táo ngọt, khen ngợi cô ta rất xinh đẹp, khiến cô ta thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Sau đó anh dùng chính sự xinh đẹp đó để áp chế cô ta.

Nếu như cô ta không đáp ứng, vậy có nghĩa là cô ta không tự tin vào vẻ ngoài của mình.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 441: Đúng là đáng giận mà!


Một chiêu này có thể nói là điển hình của âm mưu ngoài ánh sáng, giống với “Thôi ân lệnh” thời Hán Vũ đế.

Biết rõ đó là bẫy, nhưng buộc lòng phải nhảy vào.

Là phụ nữ, ai là không thích bản thân xinh đẹp hơn người khác.

Thế nên, cái bẫy này, cô buộc phải nhảy xuống.

“Ờ, cũng được! Nhà trường đã tán thành dự án khởi nghiệp, là một giáo viên, đương nhiên tôi phải ủng hộ hết mình! Chỉ có điều không biết đến lúc đó, em muốn tôi làm thế nào?”, Tôn Ngọc Phương ôm một bụng lửa giận, gượng cười đồng ý với Tần Kiệt.

Tần Kiệt: “Chắc cô Tôn biết người mẫu xe hơi chứ?”

“Xe, người mẫu xe hơi?”, Tôn Ngọc Phương đứng bật dậy.

Đương nhiên cô biết rõ người mẫu xe hơi ăn mặc thế nào.

Rất ít vải đấy!

Lộ vai không nói, còn phải bày ra đủ mọi dáng đứng, chẳng khác gì một con chim công, để cho du khách thưởng thức.

Có hơi quá…!

“Cô Tôn, cô đứng lên làm gì? Không muốn à?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Này… Người mẫu xe hơi có vẻ không thích hợp cho lắm?”, Tôn Ngọc Phương nói.

“À, cũng đúng, cô là giáo viên, bảo cô bắt chước người mẫu xe hơi quả thật không thích hợp!”

“Đúng, đúng, không thích hợp đâu, đổi cái khác đi, tôi nhất định sẽ đáp ứng!”

Tôn Ngọc Phương ước gì Tần Kiệt đổi một cái khác, bằng không bảo cô ta làm người mẫu xe hơi, đứng uốn éo đủ loại tư thế trong trường, chẳng phải là mất hết thể diện sao.

Nhất là trước mặt các sinh viên, làm vậy càng thêm mất thể diện.

Cô ta không muốn vậy đâu!

“À, em nghĩ ra một thứ!”

“Là gì? Chỉ cần không phải người mẫu xe hơi, tôi đều đồng ý!”, Tôn Ngọc Phương vội hỏi.

“Mẫu chân!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Tôn Ngọc Phương đờ ra.

Sao lại là mẫu chân?

Mẫu chân với mẫu xe hơi cũng đều là mẫu, có khác gì chứ?

“Có thể…”

“Haiz, cô Tôn à, cô làm gương sáng cho người khác đi chứ! Hoặc là mẫu chân, hoặc là mẫu xe hơi, cô tự chọn một cái đi!”, không đợi Tôn Ngọc Phương nói xong, Tần Kiệt đã ngắt lời cô ta.

Tôn Ngọc Phương: “…”

Đầu óc cô ta trống rỗng.

Cô ta biết chắc cái bẫy này không thể nào lấp được rồi.

Cô ta cũng cảm giác được ánh mắt khác thường của những đồng nghiệp xung quanh.

Mặc dù bọn họ không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta biết chắc là có.

Tôn Ngọc Phương thật sự hối hận.

Sớm biết Tần Kiệt sẽ ra chiêu như vậy, cô đã không giấu giếm.

Giờ thì hay rồi, biến khéo thành vụng, nhặt được hạt vừng, ném mất dưa hấu.

Lần này, cô ta thiệt thòi lớn rồi!

Người mẫu xe hơi đấy! Nghĩ đến việc uốn éo đủ mọi tư thế trước mặt toàn thể giáo viên và sinh viên trường, cô liền…

Haiz…

“Nhất định phải vậy à?”, Tôn Ngọc Phương vẫn có chút không cam lòng.

“Chuyện một trăm ba mươi ngàn tệ, em còn chưa tính với cô đấy! Giờ coi như hoàn lại đi! Em chỉ để cô làm người mẫu xe hơi là đã nể mặt cô lắm rồi, nếu cô không muốn làm thì cũng được thôi, em sẽ không ép buộc cô! Tuy nhiên, lỡ như hiệu trưởng biết chuyện, hậu quả thế nào, chắc không cần em nói, cô cũng biết nhỉ?”

Tần Kiệt hạ giọng nhắc nhở.

Quả nhiên, Tôn Ngọc Phương đã không còn cách nào khác.

“Được, tôi biết rồi! Khi nào em muốn tôi giúp thì cứ gọi điện cho tôi là được!”

“Vậy em phải cảm ơn cô Tôn rồi! Các thầy cô, em không quấy rầy nữa, tạm biệt!”, Tần Kiệt phất phất tay, rời đi.

Tôn Ngọc Phương tức giận, nắm chặt cây bút trong tay, thiếu chút nữa cô ta đã bẻ gãy nó.

Đúng là đáng giận mà!

Tên đầu gỗ Tần Kiệt này thật sự là khắc tin của cô ta sao?

Sao cứ hễ gặp cậu ta là xúi quẩy vậy chứ?

Đáng giận!

Thật sự đáng giận!

Sao cô ta lại đụng phải tên học trò đáng ghét như vậy chứ?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 442: Ví dụ như nữ quyền.


Hai ngày sau.

Trước cửa tiệm chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách đại học Công nghiệp Hồ xuất hiện một sự kiện vô cùng bùng nổ.

Cô giáo Tôn khoa Kinh tế mặc một bộ đồ lộ vai, tuyên truyền giúp cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Cô ta mặc một chiếc váy dài lộ vai màu trắng, phối với một đôi boot ngắn cổ.

Muốn rực rỡ bao nhiêu thì rực rỡ bấy nhiêu.

Cô ta còn đang không ngừng tạo dáng pose.

Khi thì nhón chân, khi thì xoay eo, khi thì mỉm cười, khi thì chống nạnh, khi thì quay đầu lại cười, khi thì nhấc chân, vân vân.

Đa dạng đủ các loại pose tạo dáng.

Hoàn toàn không thua kém gì người mẫu xe.

Nhìn thử đám sinh viên của Đại học Công nghiệp Hồ, nhất là đám sinh viên nam, toàn bộ đều bùng nổ rồi.

"Trời ạ! Thân hình đẹp thật!"

"Thật không ngờ, bình thường mặc nhiều đồ nên không thấy được dáng người thực sự! Mặc ít đồ đi, trang điểm thêm một chút, bày ra vài dáng pose, đúng là quyến rũ mà! Đúng là k*ch th*ch!"

"Thật sự tuyệt vời! Nếu như hồi cấp ba có giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp như vậy thì sao tôi có thể ngủ gà ngủ gật trong lớp chứ, có khi còn có thể thi đậu Đại học Yên Kinh ấy chứ!"

"Đại học Yên Kinh thì là cái gì? Tôi còn có thể thi đậu đại học Khánh Hoa kìa!"



Đại học Công nghiệp Hồ bùng nổ.

Không riêng gì đám sinh viên, mà ngay cả các giáo viên cũng là như vậy.

Rất nhanh, trong trường hình thành hai phe.

Một phe ủng hộ Tôn Ngọc Phương.

Một phe phản đối cô ta.

Người phản đối nói Tôn Ngọc Phương là giáo viên phải làm gương cho mọi người, làm như vậy thực sự là bại họa thuần phong mỹ tục, không thích hợp.

Còn người ủng hộ Tôn Ngọc Phương, lý do bởi xã hội hiện tại là một xã hội mở, cũng là một xã hội văn minh, làm chuyện gì cũng đều phải theo kịp thời đại.

Cách làm của cô giáo Tôn Ngọc Phương phù hợp với trào lưu của xã hội bây giờ, xứng đáng được tôn trọng.

Cuối cùng, hai phe càng diễn càng dữ dội.

Còn quấy rầy tới cả thầy hiệu trưởng.

Hiệu trưởng cũng có chút nhức đầu.

Ông không ngờ chỉ một chút chuyện nhỏ này, nhưng lại có thể ồn ào lớn như vậy.

Ông chỉ có thể gọi một mình Tần Kiệt qua.

"Bạn học Tần Kiệt, chuyện này là vì em mà ra, em thấy thế nào?", hiệu trưởng hỏi.

Tần Kiệt cười nhẹ, nói: "Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì to tát cả!"

"Ớ?", hiệu trưởng tò mò: "Chẳng lẽ em không biết trong trường lời phản đối nhiều hơn sao mà em còn nói như vậy?"

"Em chỉ hỏi thầy một vấn đề thôi!", Tần Kiệt nói xong.

"Em nói đi!"

"Phụ nữ trong xã hội hiện nay đã được tự do hay chưa ạ?", Tần Kiệt hỏi.

"Ờm...", hiệu trưởng trầm mặc.

Câu hỏi này của Tần Kiệt hỏi rất hay.

Phụ nữ trong xã hội hiện đại rốt cuộc đã tự do hay chưa?

Từ lúc cải cách kinh tế cho tới nay, kinh tế trong nước đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Rất nhiều người đều sống một cuộc sống tốt.

Nhưng trong tư tưởng của rất nhiều người còn dừng lại ở quá khứ và vẫn giữ nguyên tư tưởng kiểu cũ không thay đổi, rất cố chấp.

Nhưng mà, ở thành phố lớn, sự thay đổi tư tưởng vẫn rất nhanh.

Ví dụ như nữ quyền.

Giải phóng tư tưởng, tháo bỏ tư tưởng phụ nữ tam tòng tứ đức kiểu cũ.

Là nhiệm vụ mà thời đại mới giao cho chúng ta.

Ở thành phố lớn lý, có rất nhiều công ty, vị trí của phụ nữ, càng ngày càng cao.

Tính chất kinh tế độc lập cũng càng ngày càng mạnh.

Rất nhiều phụ nữ đều không thua gì đàn ông.

Thực sự còn mạnh hơn đàn ông ba phần.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 443: "Thầy chắc chắn sẽ lưu danh ngàn năm!"


Vì vậy họ cũng phải đón nhận nhiều nhu cầu hơn.

Phải có bình đẳng thực sự giữa nam và nữ.

Ví dụ như khai hóa thực sự và thông suốt.

Hoàn toàn không phải là một lời nói suông.

Tần Kiệt nói như vậy, rõ ràng chính là nhắm vào chủ nghĩa nữ quyền.

Đàn ông có thể xuất đầu lộ diện, càn quấy vô lý, tại sao phụ nữ lại không được?

Huống chi Tôn Ngọc Phương cũng không phải thực sự càn quấy vô lý.

Cô ta chỉ đứng ở đó, làm vài động tác, mặc một bộ váy hở vai, cũng không làm chuyện gì trái pháp luật?

Tại sao lại không thể?

Hồi lâu.

"Thằng nhóc, em nói rất hay! Bắt buộc phải xem trọng tự do của phụ nữ!", hiệu trưởng nở nụ cười.

"Đương nhiên phải coi trọng rồi ạ! Nếu không trào lưu mới của nước ta mãi mãi không đuổi kịp nước ngoài được!", Tần Kiệt nói.

"Ờ, câu này là sao?", hiệu trưởng có chút không rõ.

"Thầy nghĩ xem! Học viện nghệ thuật của Đại học Công nghiệp Hồ chúng ta có thể nói nằm trong top 6 toàn tỉnh đúng không?"

"Ừ, có thể! Có liên quan gì tới trào lưu mới trong nước chứ?", hiệu trưởng không rõ.

"Đương nhiên là liên quan rồi!", Tần Kiệt nói xong: "Trào lưu dẫn đầu xu hướng, dẫn đầu thời đại. Muốn làm được điều này thì đầu tiên phải giải phóng tư tưởng, mạnh mẽ dứt khoát!"

"Nhưng sinh viên học viện nghệ thuật Đại học Công nghiệp Hồ chúng ta bình thường thì như thế nào? Họ đều nhút nhát và mất tự nhiên, rất nhiều người không dám mạnh tay, trong lòng luôn có chút vướng mắc, rất quan tâm đến ánh mắt của thiên hạ! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ càng ngày càng lạc hậu, càng không nói tới dẫn đầu trào lưu!"

"Ừm, có lý! Em có thể nói cụ thể hơn không?", hiệu trưởng khiêm tốn xin anh chỉ bảo thêm.

"Vậy thì nói về tác phẩm tốt nghiệp của các sinh viên tốt nghiệp Đại học Dệt May năm ngoái. Họ cũng là những cô gái! Tác phẩm của họ là gì? Đó là từ một mảnh báo vụn, thông qua quá trình sơn vẽ và thiết kế, chắp vá từng chút từng chút một tạo thành trang phục mốt!"

"Những trang phục mốt này có rất nhiều thứ không phù hợp với tư tưởng truyền thống cũ! Nhưng lại khiến cho một vài bạn bè nước ngoài bất ngờ và cổ vũ! Còn chúng ta thì sao? Thờ ơ làm thinh! Cảm thấy thật mất mặt, thật không biết liêm sỉ!"

"Nhưng cái gì gọi là mất mặt? Cái gì gọi là không biết liêm sỉ? Khái niệm mất mặt và không biết liêm sỉ là gì? Có mấy người hiện đại nào thực sự hiểu rõ không?"

"Lúc đó, sau khi em đọc được bài báo đó, em thực sự rất ngưỡng mộ những cô gái đó dám phá vỡ ánh nhìn của thế gian trần tục! Họ dám thách thức những tư tưởng cứng nhắc đó. Chỉ dựa vào điều này, em dám nói sớm muộn gì thì họ cũng sẽ có chỗ đứng trong giới thời trang thôi!"

"Ngược lại những người có tư tưởng bảo thủ cũ kỹ kia, suốt ngày giữ nguyên quan niệm cũ tam tòng tứ đức thì sớm muộn gì cũng bị thời đại bỏ rơi mà thôi! Đây chính là quan điểm của cá nhân em!"

Tần Kiệt nói.

Vừa nói xong, hiệu trưởng lập tức lâm vào trầm tư.

Văn phòng lập tức yên tĩnh.

Hai người không ai nói gì nữa.

Hiệu trưởng đang cân nhắc lời nói của Tần Kiệt.

Tần Kiệt lại lộ ra dáng vẻ vô tư ung dung.

Lâu lâu, anh lại liếc nhìn hiệu trưởng một cái.

Xem hiệu trưởng sẽ có phản ứng gì.

Một lát sau, hiệu trưởng bỗng nhiên nở nụ cười.

"Thầy cười cái gì vậy?", Tần Kiệt tò mò hỏi.

"Quan điểm của em tốt lắm! Rất tiên tiến!", hiệu trưởng nói.

"Nói như vậy, thầy đồng ý quan điểm của em rồi?", Tần Kiệt hỏi.

"Ừ! Thế giới là của chúng ta, cũng là của các em, nhưng trong tương lai cũng chỉ còn là của các em! Thế giới này, đất nước này, nếu như không có những đổi mới và những suy nghĩ mạnh dạn dám thử thách của những người trẻ tuổi như các em mà chỉ có những lão già có tư tưởng cứng nhắc như chúng tôi thì sẽ không trọn vẹn rồi!"

"Cho nên tôi tán thành cách nói của em! Phụ nữ phải được tự do thực sự, họ phải giải phóng bản thân, theo đuổi chính mình! Cách làm của cô giáo Tôn không chỉ không mất mặt, ngược lại còn thể hiện sự dũng cảm và gan dạ của cô ấy khi dám đấu tranh với nhận thức của xã hội!"

Hiệu trưởng chậm rãi nói.

Tần Kiệt nở nụ cười.

Anh biết chuyện của Tôn Ngọc Phương, đến đây là tạm xong rồi.

"Em hiểu rồi! Nếu không có việc gì, em không quấy rầy thầy hiệu trưởng làm việc nữa!"

"Thằng nhóc, em đúng là gian xảo mà! Được rồi, trở về đi! Lát nữa thầy sẽ truyền đạt xuống bên dưới! Để Đại học Công nghiệp Hồ chúng ta trở thành một trường đại học đổi mới, tự do và tràn đầy sức sống!", hiệu trưởng nói.

"Thầy chắc chắn sẽ lưu danh ngàn năm!"

"Cút đi nhóc con!"

Vèo ~

Tần Kiệt chạy ra.

"Tên nhóc này, đúng thật là...", hiệu trưởng lắc đầu, cười rồi cầm lấy điện thoại bàn dặn dò bên dưới…
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 444: Mãi vẫn không có tin tức gì.


Tôn Ngọc Phương có chút đau đầu.

Sau khi Tần Kiệt đến phòng làm việc tìm cô ta, muốn cô ta hỗ trợ làm đại diện, cô ta liền biết sau khi giúp Tần Kiệt làm tuyên truyền chắc chắn sẽ bị chỉ trích, sẽ vô cùng bất lợi cho cô ta.

Nhưng cô ta không nghĩ tới tình thế bất lợi này còn mãnh liệt hơn cả trong tưởng tượng của cô ta.

Vì chuyện của cô ta mà trong trường học trực tiếp chia làm hai phe.

Một phe ủng hộ cô ta, một phe phản đối cô ta.

Tuy nói có một nửa ủng hộ cô ta, nhưng cũng còn có một nửa phản đối.

Tình cảnh của cô ta rất tế nhị, chỉ cần không cẩn thận, cô ta sẽ bị đuổi việc.

Ngay thời điểm mấu chốt này, Tần Kiệt lại bị hiệu trưởng gọi gặp.

Không cần phải nói, chắc chắn là vì chuyện cô ta làm tuyên truyền.

Cô ta ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên, một ngày bằng cả một năm.

Trong lòng cô ta luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Không biết Tần Kiệt rốt cuộc sẽ gặp phải chuyện gì đây nữa.

Nếu Tần Kiệt gặp nạn, cô ta chắc chắn bị đuổi rồi.

Tuy rằng công việc này một tháng chỉ khoảng một ngàn tám tệ, nhưng mà lại rất thoải mái.

Quan hệ đồng nghiệp cũng khá đơn giản nên cô ta rất thích.

Nếu như bị đuổi, cô ta chắc chắn không thể ở lại trong nhóm các giáo viên cố vấn đại học rồi.

Cô ta chỉ có thể đổi nghề.

Nếu đổi nghề, cô ta phải làm gì mới được đây?

Cô ta chỉ mới đi làm vài năm, cũng chỉ làm giáo viên cố vấn.

Một khi đổi nghề, thì cũng có nghĩa phải làm lại từ đầu.

Toàn bộ đều là con số không.

Tôn Ngọc Phương rất phiền não, thực buồn phiền.

Đồng thời cũng rất hối hận.

Rõ ràng đã biết mọi việc sẽ như vậy, lúc trước tại sao cô ta lại đồng ý với Tần Kiệt chứ.

Cái mà Tần Kiệt bày ra là dương mưu, nếu không đồng ý cùng lắm bị ảnh hưởng chút thôi.

* Dương mưu: so với âm mưu còn khôn ngoan khó lần ra dấu vết hơn

Nhưng cũng không giống như bây giờ phải đối diện với nguy cơ bị đuổi việc.

Tôn Ngọc Phương hối hận rồi.

Cô ta hối tiếc muốn chết.

Đồng nghiệp xung quanh muốn an ủi cô ta, nhưng nhất thời lại không biết an ủi cô ta như thế nào.

Dù sao sự việc này ảnh hưởng quá lớn, cả trường đều biết.

Cả trường ồn ào xôn xao.

An ủi căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

Chỉ có thể mặc cho số phận.

Rất nhanh, Tần Kiệt đã bị mời tới phòng làm việc của hiệu trưởng được hơn nửa tiếng rồi.

Mãi vẫn không có tin tức gì.

Lòng Tôn Ngọc Phương càng lúc càng căng thẳng.

Trong lòng luôn cảm thấy sẽ có điềm xấu sẽ xảy ra.

Cô ta bắt đầu thở gấp, nhưng cô ta vẫn cố gắng chịu đựng không để lộ nó ra.

Một giờ trôi qua.

Nhưng vẫn không có tin tức gì.

Lòng bàn tay cầm bút máy của Tôn Ngọc Phương, mồ hôi chảy ròng ròng, không biết vở đã ướt mấy lần rồi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 445: "Hiệu trưởng dẫn đầu ủng hộ cô giáo Tôn?"


Bây giờ mồ hôi vẫn đang không ngừng chảy.

Phù phù ~

Bỗng nhiên truyền tới âm thanh người nào đó thử âm loa đài phát thanh.

Âm thanh rất lớn.

Thu hút sự quan tâm của rất nhiều giáo viên.

Nhưng vẫn không thu hút được Tôn Ngọc Phương.

Cô ta nào có tâm trí chú ý đến loa phát thanh của trường, tại sao lại muốn thử âm bây giờ chứ?

Những hạt mồ hôi trên trán cô ta to như hạt đậu nành, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trái tim đập bùm bụp gần như sắp nhảy lên đến cổ cô ta rồi.

Rất nhanh rất nhanh.

"Xin chào giáo viên và sinh viên toàn trường! Tôi là hiệu trưởng đại học công nghiệp Hồ, Hùng Mỗ Mỗ!"

"Ớ, là giọng của hiệu trưởng!"

"Đúng là hiệu trưởng!"

"Hiệu trưởng muốn nói gì?"

"Xuỵt! Đừng lên tiếng, nghe một hồi là biết rồi!", có một giáo viên chỉ tay về phía Tôn Ngọc Phương, ý rất rõ ràng, đang nói hiệu trưởng có thể sẽ tuyên bố cách xử lý Tôn Ngọc Phương.

Quả nhiên.

Có rất nhiều đồng nghiệp của Tôn Ngọc Phương im lặng không nói.

Tim Tôn Ngọc Phương đập càng lúc càng nhanh hơn.

Đây lại là giọng của hiệu trưởng, hiệu trưởng sẽ nói những gì đây?

Ông ấy sẽ xử lý việc của mình như thế nào đây?

Tôn Ngọc Phương căng thẳng đến mức vò nát một trang giấy.

"Tôi là Hùng Mỗ Mỗ! Bây giờ tôi muốn tuyên bố một sự việc! Việc này có liên quan đến giáo viên Tôn Ngọc Phương, giáo viên hướng dẫn lớp bốn khoa kinh tế năm ba trường chúng ta…"

Quả nhiên có liên quan với Tôn Ngọc Phương.

Tất cả các giáo viên nghe xong đều nhíu mày.

Tôn Ngọc Phương lại vò nát một trang giấy.

"Việc cô giáo Tôn Ngọc Phương Lão làm tuyên truyền cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách đã gây xôn xao trong trường học của chúng ta! Một số người nói cô ta không biết xấu hổ, mất mặt! Một số người nói cô ta là người tiên phong và thời trang!"

"Bởi vì chuyện của cô ta, mà trong trường học của chúng ta hình thành hai tiếng nói khác nhau! Sau khi tôi biết chuyện này, tôi đã tiến hành điều tra và tìm hiểu!"

"Vì lí do này tôi đặc biệt gọi bạn học Tần Kiệt tới phòng làm việc của tôi! Hai chúng tôi đã nói chuyện một cách ôn hòa trong vòng nửa tiếng đồng hồ!"

"Thông qua cuộc trò chuyện, tôi đã học được nhiều điều rất bổ ích!"

"Cái gì?"

"Tôi không nghe lầm chứ? Hiệu trưởng nói học được nhiều điều rất bổ ích từ Tần Kiệt? Chuyện gì vậy?"

"Không rõ lắm!"



Rất nhiều người đều kinh ngạc.

Hiệu trưởng nói tiếp: "Sau khi nói chuyện với Tần Kiệt, tôi nhận ra rằng nhiều người trong chúng ta đã quá lạc hậu! Qúa cổ hủ! Quá cứng nhắc! Và điều này đã không còn phù hợp với trào lưu thời đại đang phát triển nhanh chóng của nước ta!"

"Nếu không sửa chữa, không tiến bộ học hỏi thì sớm muộn gì thì chúng ta cũng sẽ bị thời đại này bỏ rơi! Cũng sẽ trở thành vật cản đường ngoan cố của thời đại này! Sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của thời đại chúng ta!"

"Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đã đưa ra quyết định! Tôi thay mặt nhà trường ủng hộ hành động của giáo viên Tôn Ngọc Phương!"

"Á?"

"Hiệu trưởng dẫn đầu ủng hộ cô giáo Tôn?"

"Điều này…"


 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 446: Mọi người vỗ tay dành cho hiệu trưởng.


Sau khi nói xong câu cuối cùng, thầy trò cả trường đều bùng nổ.

Hiệu trưởng đích thân tỏ thái độ ủng hộ Tôn Ngọc Phương.

Chuyện này, rất…

Cùng lúc đó.

Tôn Ngọc Phương, người đã nắm chặt cuốn sổ đã choáng váng sau khi nghe xong câu nói cuối cùng của hiệu trưởng.

Cô ta còn cho rằng mình bị nghe nhầm rồi.

Hiệu trưởng lại ủng hộ cô ta?

Làm sao có thể?

"Cô giáo Tôn, cô nghe thấy không, hiệu trưởng ủng hộ cô ta!"

"Cô không sao rồi!"

"Cô sẽ không bị đuổi việc!"

"Chúng ta vẫn sẽ là đồng nghiệp!"



Sau khi Tôn Ngọc Phương nghe thấy tiếng chúc mừng của các đồng nghiệp xung quanh, cô ta mới xác định cô ta không nghe nhầm.

Trong lúc nhất thời, cô ta kích động đến mức không biết nên nói gì mới được.

Một phút trước đó thôi, cô ta còn nản lòng thoái chí, cảm thấy thế giới sắp sụp đổ, mịt mù tối tăm.

Trong nháy mắt, trời hửng sáng, mặt trời xuất hiện.

Mọi thứ đã đảo ngược một trăm tám mươi độ.

Thật ngạc nhiên.

Cô ta không bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến chuyển như vậy.

Mà lúc này, đài phát thanh vẫn đang phát bài phát biểu của thầy hiệu trưởng.

"Tôi hy vọng rằng tất cả giáo viên và sinh viên của trường sẽ dám giải phóng suy nghĩ, bắt nhịp với thời đại và cùng nhau nỗ lực để tiếp thêm sinh lực, mở rộng và điều chỉnh bầu không khí học thuật của trường Đại học Công nghiệp Hồ của chúng ta! Hãy để chúng ta trở thành khuôn viên trường đại học thời đại mới tự do học thuật, tự do tinh thần và tự do hành vi, dám phá bỏ những quy tắc cũ và giàu tính đổi mới... "

Bốp bốp ~

Lời vừa nói xong, thầy trò trong trường vỗ tay vang dội.

Mọi người đều xôn xao trước bài phát biểu đầy k*ch th*ch của thầy hiệu trưởng.

Mọi người đều cảm thấy lời của hiệu trưởng rất có lý.

Quan điểm mới mẻ độc đáo, mục tiêu rộng lớn.

Đáp lại câu nói trên, sự vĩ đại của trường đại học không phải sự vĩ đại của diện tích khuôn viên trường học mà là sự vĩ đại của bậc làm thầy.

Hiệu trưởng có thể quyết định như vậy, chính là sự vĩ đại của bậc làm thầy.

Có sự vĩ đại của bậc làm thầy như vậy thì trường đại học Công nghiệp Hồ lo gì lỗi thời chứ.

Mọi người vỗ tay dành cho hiệu trưởng.

Đồng thời họ cũng vỗ tay vì sự vĩ đại của trường đại học Công nghiệp Hồ, chúc tương lai của trường đại học Công nghiệp Hồ càng tốt đẹp hơn, càng lớn mạnh thêm.

Tất cả giáo viên và sinh viên của trường giờ phút này đang sục sôi.

Khóe mắt Tôn Ngọc Phương đã ươn ướt.

Cô ta vốn nghĩ mình sẽ bị đuổi việc.

Không ngờ, cô ta không những không bị đuổi việc mà còn trở thành đối tượng được hiệu trưởng khen ngợi.

Sự đảo ngược lớn này thực sự khiến cô quá bất ngờ và vui mừng.

Mà nguồn gốc của tất cả những điều này đều đến từ một người... Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 447: “Anh cẩn thận đó!”


Cô ta nở nụ cười.

Đúng, cô ta thật sự cười.

Xem như khổ tận cam lai.

Cười thật không dễ dàng!

Sau khi tan ca, cô ta gọi cho Tần Kiệt.

“Là cô Tôn à, cô gọi điện cho em có chuyện gì không?”

“Cám ơn em vì chuyện ngày hôm qua!”

“Chuyện ngày hôm qua?”, Tần Kiệt vờ sửng sốt: “À, cô Tôn nhắc đến chuyện quảng cáo ấy à!”

“Đúng, chính là chuyện đó!”

“Tiện tay mà thôi! Không đáng nhắc đến! Hơn nữa, cô Tôn đã giúp em quảng cáo, nếu như em không làm gì đó, chẳng phải là không có tình nghĩa gì sao?”

“Tình nghĩa?”, đã rất nhiều năm, Tôn Ngọc Phương chưa từng nghe thấy từ này.

Không ngờ lần này lại nghe được từ miệng học trò của mình.

“Cô Tôn, còn chuyện gì nữa không? Nếu không, em cúp máy đây!”

“Tối nay… có rảnh không?”, Tôn Ngọc Phương có hơi do dự.

“Cô Tôn, đêm hôm khuya khoắt, cô định làm gì?”, Tần Kiệt hỏi.

“Mời em ăn cơm, em có đến không?”, Tôn Ngọc Phương hỏi.

“Ồ… Em rất bận, không đi được! Cám ơn ý tốt của cô Tôn! Em cúp trước đây!”

Tút tút~

Nói cúp liền cúp, không cho Tôn Ngọc Phương một chút cơ hội nào cả.

Tên nhóc này cúp máy nhanh thật, không phải chỉ mời một bữa cơm thôi sao, cần gì phải vậy?

Sợ tôi ăn em à?

Tôn Ngọc Phương có hơi tức giận.

Tuy nhiên, nhớ đến việc Tần Kiệt nói tốt về cô trước mặt hiệu trưởng, cô liền nở nụ cười.

Đối với một học trò như Tần Kiệt, cô quả thật không biết phải làm thế nào.

Thôi thì cứ tùy cậu ta vậy.



Sau khi cúp máy, Tần Kiệt thè lưỡi, vẻ mặt mừng rỡ, may mà anh cúp máy sớm, nếu không, để Tôn Ngọc Phương nói tiếp, anh cũng không biết phải trả lời thế nào.

Cô nam quả nữ ăn cơm giữa đêm hôm khuya khoắt?

Ăn cái khỉ gì chứ?

Lỡ như ăn, ăn, ăn ra cái gì khác, vậy chẳng phải tiêu tùng à?

Tốt nhất là đừng ăn cho xong việc!

“Kiệt Tử, đi thôi!”, Tần Tuyết bước ra từ toilet nữ.

“Nhanh vậy à?”, Tần Kiệt có hơi kinh ngạc.

“Có ý gì?”, Tần Tuyết nhíu mày: “Em nhanh thì có vấn đề gì à?”

“Không, không có vấn đề gì! Anh chỉ cảm thấy…”

Reng reng reng~

Chuông điện thoại bỗng nhiên reo vang.

“Là Bốn Mắt!”

“Bắt máy đi!”, Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt vội vàng ấn nghe.

“Bốn Mắt hả, hôm nay không đến lớp tự học à, gọi tôi làm gì?”

“Kiệt Tử, cậu đang ở đâu?”, trong điện thoại, giọng Bốn Mắt có hơi sốt ruột.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Tần Kiệt cau mày.

“Nếu cậu không có việc gì thì mau đến đây đi! Lâu béo bị người ta đánh!”, Bốn Mắt nói.

“Cái gì?”, Tần Kiệt cho rằng mình nghe lầm: “Tướng tá Lâu béo như vậy, trong trường có ai dám đụng đến cậu ta chứ? Là ai hả?”

“Không phải người trong trường, là người bên ngoài! Chúng tôi đang ở vườn Dâu Tây, cậu mau đến đây đi!”, Bốn Mắt giải thích.

“Được, cậu cứ ở yên đó, đừng manh động, tôi đến ngay!”, Tần Kiệt bấm tắt máy.

Anh sầm mặt xuống.

“Sao vậy?”

“Lâu béo bị người bên ngoài đánh ở vườn Dâu Tây! Em đi tìm bảo vệ đi, anh gọi người rồi qua đó trước!”

“Anh cẩn thận đó!”

“Ừm!”

Tần Kiệt lập tức gọi cho mấy người Vọng Vận Lai ở phòng số 113.

Sau khi biết Lâu béo bị đánh, mấy người Vọng Vận Lai đều vô cùng tức giận.

Khốn kiếp!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 448: Tần Kiệt vô cùng tức giận.


Dám đánh sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ ngay trong trường? Xem thường luật pháp vậy à?

Vọng Vận Lai lập tức gọi tất cả nam sinh phòng 113 và 116, hùng hổ chạy đến cổng phía nam.

Không bao lâu sau, bọn họ đã hội họp với Tần Kiệt. Mười mấy nam sinh chạy thẳng đến vườn Dâu Tây.

Vườn Dâu Tây cách công viên Dâu Tây không xa, nằm ngay trên đường Lý Trang.

Lúc Tần Kiệt cùng đám Vọng Vận Lai kéo đến, từ xa, bọn họ đã trông thấy Bốn Mắt đang vẫy tay.

Cả đám dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó.

“Chuyện như thế nào?”, Tần Kiệt hỏi.

“Lâu béo và Dương Liễu còn ở trong đó”, Bốn Mắt nói.

“Tôi hỏi là có chuyện gì? Đám khốn nạn kia sao lại đánh Lâu béo?”, Tần Kiệt hỏi.

“Vì Dương Liễu!”

“Dương Liễu?”, Tần Kiệt nhíu mày: “Nói rõ xem!”

Bốn Mắt dùng tốc độ nhanh nhất kể lại mọi chuyện.

Hóa ra là sau khi tan học, Dương Liễu nói muốn ăn dâu tây, Lâu béo không khuyên được, nên đành phải đi cùng cô ấy đến vườn Dâu Tây.

Sau khi đến vườn Dâu Tây, Lâu béo và Dương Liễu bắt đầu hái dâu.

Một lúc sau, từ bên ngoài có năm tên thanh niên dáng vẻ lưu manh đi vào.

Khi nhìn thấy Dương Liễu, đám người này nổi lên ý định xấu.

Một tên trong số đó sờ eo Dương Liễu, bị Lâu béo nhìn thấy, cậu ta vô cùng tức giận, không nói hai lời, lập tức xông lên.

Thoáng cái, cả đám lao vào choảng nhau.

Sức Lâu béo rất mạnh, một đánh hai không thành vấn đề.

Nhưng một đánh năm thì không hẳn.

Không bao lâu sau, cậu ta đã bị năm tên kia đánh đến mức không có sức đánh trả.

Lúc đó, Bốn Mắt vừa khéo cũng đến hái dâu tây, nên đã chứng kiến tất cả.

Cậu ta không để lộ thân phận, mà tranh thủ gọi cho Tần Kiệt.

“Mẹ kiếp, dám khi dễ Lâu béo! Được, đánh cả đám cho tôi!”, nghe xong, Tần Kiệt vô cùng tức giận.

Nếu như là Lâu béo sai trước, hẳn là anh sẽ chấp nhận thua thiệt, giải quyết ôn hòa với người ta.

Thế nhưng trong chuyện này, người đuối lý không phải Lâu béo, mà là năm tên thanh niên kia.

Tần Kiệt bực mình, dám đụng đến bạn học của anh, chẳng khác nào đụng đến anh.

Anh dẫn theo đám người Vọng Vận Lai vọt thẳng vào khu hái dâu.

“Đừng đánh nữa! Xin các người đừng đánh nữa!”

“Còn đánh nữa sẽ gây chết người đó!”

“Đừng đánh anh ấy nữa, cầu xin các người, có được không?”, Dương Liễu không ngừng khóc lóc cầu xin đám thanh niên kia.

Một tên nhuộm tóc vàng cười một cách bỉ ổi.

“Muốn bọn tao dừng lại cũng được! Mày đi theo bọn tao, ngủ với năm đứa tao một tuần lễ, bọn tao sẽ tạm tha cho thằng bạn trai của mày!”

“Liễu Nhi, đừng đáp ứng!”

“Ơ, nhìn không ra nha, miệng thằng nhóc này còn rất cứng đấy! Đánh tiếp cho tao! Tao muốn xem thử thằng mập chết tiệt này ngoại trừ thịt nhiều một chút ra thì xương của nó rốt cuộc cứng đến mức nào!”, tên tóc vàng gào lên.

“Bọn mày thử đụng đến bạn tao một lần nữa xem, có tin tao lột da bọn mày không hả?”, ngay lúc này, giọng Tần Kiệt vang lên.

Dương Liễu và Lâu béo cùng nhìn lại.

“Kiệt Tử?”

“Kiệt Tử đến rồi!”

“Chà, còn có cứu binh à? Tao cũng muốn xem…”, tên tóc vàng còn chưa dứt lời thì hắn đã trợn tròn mắt.

Bởi vì xuất hiện trong tầm mắt hắn không chỉ có một mình Tần Kiệt, mà là mười tên.

Nếu như chỉ có một hai tên đến, hắn còn có thể tự tin, nhưng đến một lượt mười tên, phía hắn chỉ có năm người, chơi kiểu gì đây?

Không đợi đám thanh niên có hành động, Tần Kiệt cùng mấy người Vọng Vận Lai đã chạy đến, vây lấy chúng.

Năm tên kia bị dọa run lẩy bẩy.

Mẹ kiếp.

Là đứa nào mật báo?

Nếu không, sao có thể kéo đến đông như vậy?

Nhưng dù biết là ai thì cũng chẳng ích lợi gì.

“Tụi bây đều là sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ à?”

Tên tóc vàng giả bộ bình tĩnh.

Nhưng Tần Kiệt cũng không nhìn hắn, mà anh cùng Vọng Vận Lai chạy đến đỡ Lâu béo lên.

Trên cổ, trên mặt cậu ta đều là vết thương.

Tần Kiệt vô cùng tức giận.

Kiếp trước, anh không có năng lực để mang lại cuộc sống tốt cho người thân và bạn bè.

Ở kiếp này, một lần nữa sống lại, anh đã có năng lực, thì nhất định phải bảo vệ, không để bất kỳ ai làm tổn thương những người bên cạnh mình.

Hiện tại, có người đánh Lâu béo, đương nhiên anh không thể chịu đựng được.

Thế nên, anh chỉ nói một chữ.

“Dùng sức đánh cho tôi! Chỉ cần không đánh chết, tiền thuốc men tôi sẽ chịu!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 449: Mắt đã sáng rực lên.


“Cái gì?”

Vừa nghe được lời Tần Kiệt nói, năm người Hoàng Mao cũng thấy luống cuống.

Một người kiêu ngạo như vậy, gia đình chắc hẳn phải rất có tiềm lực.

Hắn vội xua tay, muốn giải thích một chút.

Đám người Vọng Vận Lai đã muốn ra tay.

“Từ từ đã!”, Tần Kiệt nói: “Đều cần dùng đồ bảo hộ, đeo bao tay vào đi!”

“Hả?”, đám người Vọng Vận Lai cũng sững sờ.

Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Năm người Hoàng Mao nghe xong mặt cũng biến sắc.

Đánh nhau còn phải đeo bao tay vào nữa sao?

Tên này cũng quá lõi đời rồi.

Gia đình có thế lực lại còn già đời.

Cái này...

Năm người Hoàng Mao lại nhìn lẫn nhau, họ đều ý thức được năm người có thể bị đánh đến bầm dập mất.

Trong lúc nhất thời cả đám đều trợn tròn mắt lên.

Đúng vào lúc này, đám người Vọng Vận Lai động thủ.

Bang bang ~

Năm người Hoàng Mao chống cự theo bản năng vài cú.

Trong chớp mắt tất cả đã bị mười mấy người của Vọng Vận Lai xử gọn rồi.

“Đừng đánh nữa! Cầu xin mấy người đừng đánh nữa!”

“Chúng tôi sai rồi!”

“Chúng tôi thực sự sai rồi!”

...

Năm người Hoàng Mao ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ.

Có điều Tần Kiệt không nói lời nào, đám người Vọng Vận Lai cũng không dừng tay.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói.

Tần Kiệt nhìn lại.

Có năm người bảo vệ đang đi tới.

Trong tay mỗi người đều cầm một cái dùi cui điện.

Họ vội vàng đi tới.

Vọng Vận Lai thấy bảo vệ tới, theo bản năng kêu mọi người dừng tay.

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy mấy người Tần Kiệt.

Mắt đã sáng rực lên.

Bởi Tần Kiệt giờ đang là nhân vật nổi danh ở Đại học Công nghiệp Hồ.

Hôm nay hiệu trưởng còn đặc biệt nhắc tới Tần Kiệt trên radio.

Trên radio, sáng, trưa chiều, tối mỗi ngày đều quảng bá tuyên truyền cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Có thể nói mọi người trong Đại học Công nghiệp Hồ đều biết đến Tần Kiệt.

Họ làm bảo vệ của trường đương nhiên cũng biết Tần Kiệt.

Họ đang định lên tiếng chào hỏi đột nhiên Hoàng Mao đứng lên, tố cáo với bảo vệ: “Các anh, các anh, sinh viên trường các anh ỷ đông h**p yếu! Anh mau đến giải quyết đi! Đưa họ đến phòng giáo vụ xử phạt đi!”

“Đúng vậy mười mấy người bọn họ vây đánh năm người chúng tôi! Mau dẫn họ về xử phạt đi!”

“Mấy người còn đứng đờ ra đấy làm gì nữa? Mấy người không phải bảo vệ sao? Nhiệm vụ của bảo vệ không phải là giữ gìn trật tự an ninh sao?”

...

Người đi đầu trong nhóm bảo vệ nghe thấy năm người Hoàng Mao ồn ào kể khổ liền tiến lại gần.
 
Back
Top Bottom