Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 410: Tiết tấu cũng không sai.


Rõ ràng chỉ muốn ở cự ly gần để nhìn rõ Mao Hinh hơn.

Chứ nào có muốn ca hát biểu diễn gì đó.

Đúng thật đều là nhân tài mà.

Chỉ vì muốn gần gũi một ngôi sao tuyến mười tám mà không tiếc bất kì giá nào.

Tần Kiệt cũng không thể không phục.

Cách nghĩ mỗi người khác nhau.

Tần Kiệt cũng không thể miễn cưỡng.

Anh đành phải cố gắng tiếp tục chịu đựng thôi.

Nhưng những người có chất giọng không hay cũng không nhiều lắm.

Rất nhanh liền qua phần của họ.

Rốt cuộc cũng đến lượt Lâu béo khoe tài.

“Lâu béo, cố lên!”

“Lâu béo, hiện giờ tôi tin tưởng cậu có thể đạt được thứ hạng cao!”, Tần Kiệt vỗ vỗ bả vai Lâu béo: “Những người kia thực sự quá kém! Cậu có thể xem như máy bay chiến nổi bật trong đám rác rưởi rồi!”

“Biến ngay!”

Lâu béo một cước đá vào người Tần Kiệt.

Tần Kiệt lại vọt qua một bên.

Haha~

Khương Tiểu Nha, Vương Tinh cũng không nhịn được bật cười.

Lâu béo đi lên trên trong tiếng tung hô vỗ tay.

Tần Kiệt đưa hai tay lên gần lỗ tai, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể bịt tai lại tránh nghe phải giọng hát khó nghe kia.

“Cô Mao và các bạn thân mến, hôm nay tôi sẽ gửi tặng mọi người một ca khúc nhạc đỏ mang tên ”.

“Ách?”, Tần Kiệt nghe tên bài hát cũng thấy bất ngờ.

Lâu béo vậy mà lại chọn một ca khúc không mấy thịnh hành thời bây giờ, còn là nhạc đỏ.

Cậu ta cũng có cá tính đấy.

Chỉ đáng tiếc giọng hát của cậu ta, ài, đừng nhắc đến nữa thì hơn.

Khi hát lên sợ sẽ phá hỏng một ca khúc nhạc đỏ kinh điển mất.

Nhưng mà~

Khi Lâu béo cất giọng hát.

Tần Kiệt cũng phải ngẩn người.

Bởi vì anh cũng không ngờ tên mập kia dường như trở thành một con người khác, đúng vậy, khi cậu ta hát một bài nhạc đỏ lại có một phong cách hoàn toàn khác trước đây.

Hoàn toàn không khó nghe như khi hát trước đó.

Tại sao có thể vậy chứ?

Tần Kiệt vô cùng ngạc nhiên.

Anh cũng quên đi việc che tai lại.

Không chỉ riêng anh, mà đến Triệu Phần và các thành viên ban tổ chức đã quen biết Trương Lâu từ trước cũng giống anh đã chuẩn bị bịt tai lại rồi.

Nhưng khi Lâu béo cất giọng hát mọi người mới phát hiện ra cậu ta hát cũng không khó nghe đến vậy.

Ngược lại còn dạt dào tình cảm mãnh liệt.

Tiết tấu cũng không sai.

Cậu ta hát rất nghiêm túc, tử tế.

So với buổi tổng duyệt trong bữa tiệc ngày đầu năm vừa qua thì như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Cái này...

Đám Triệu Phần nghe cũng phải ngỡ ngàng, bốn mắt nhìn nhau.

Họ dụi mắt rồi nhìn lại.

Người đứng trên đó hát là Lâu béo, quả thật chính là Lâu béo.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 411: Phản công toàn tập.


Triệu Phần và những người khác ngạc nhiên không thể tin được.

Họ cũng có chút thảng thốt.

Rất nhanh Lâu béo đã biểu diễn xong.

Sau khi nói cảm ơn.

Cậu ta nhanh chóng chạy xuống phía dưới.

“Kiệt Tử, thấy tôi hát thế nào hả?”, Lâu béo hỏi.

“Cậu á, sao lại lựa chọn một bài nhạc đỏ vậy?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.

“Hỏi vợ tôi ấy!”, Lâu béo chỉ vào Dương Liễu.

“Tôi giúp anh ấy chọn đấy!”, Dương Liễu giải thích: “Giọng anh ấy khi hát không hợp với mấy bài pop thịnh hành bây giờ, chỉ hợp với mấy ca khúc nhạc đỏ, tôi đã lựa chọn rất cẩn thận, cuối cùng mới chọn được bài Đi thuyền trên biển dựa vào người lái>! Thấy thế nào? Lâu béo hát không có vấn đề gì chứ?”

“Đâu chỉ không có vấn đề, bài hát này giống như dành riêng cho cậu ta vậy!”, Tần Kiệt giơ ngón cái lên: “Tôi tán dương cậu!”

“Cậu tán dương vậy có phải là muốn nhận thua rồi không?”, Tần Kiệt kích động hỏi.

“Đừng có vội! Phía sau còn có nhiều người chưa hát nữa mà! Chờ đợi thứ hạng cuối cùng của cậu rồi hẵng nói!”, Tần Kiệt nói.

“Cậu yên tâm đi, lần này tôi tin 100% mình có thể đạt được thứ tự, cậu phải mời chắc rồi!”, Lâu béo tự tin đáp.

“Hi vọng như thế! Từ từ rồi xem!”, Tần Kiệt nở nụ cười.

“Chờ thì chờ, ai sợ ai chứ!”, Lâu béo nói.

Tiếp theo đó lại lần lượt có người lên biểu diễn.

Kết quả lại càng khiến Tần Kiệt thất vọng.

Tuy không đến mức hát quá dở.

Nhưng giọng hát không thể mê nổi.

Quá kém rồi.

Ngay cả Lâu béo cũng không bằng.

Không phải hát lạc giọng thì là quên lời, không biết hát kiểu gì nữa.

Nếu không chỉ là kiểu hát nhẹ nhàng.

Không có một người nào có thể lọt được vào mắt Tần Kiệt.

Anh trực tiếp đưa ra đánh giá thấp.

Sau nửa tiếng, tất cả những người dự thi đều đã biểu diễn xong.

Chờ đợi lời nhận xét của Mao Hinh.

Bởi vì sinh viên khoa âm nhạc rất đông.

Mao Hinh thay đổi một hình thức khác.

Cô trực tiếp tuyên bố tên mười người mà cô thấy hát hay nhất.

Ngoài mười cái tên đó ra cô sẽ không gọi thêm tên ai nữa.

Cũng xem như giữ mặt mũi cho họ đi.

Trong số đó người đứng đầu chính là Tưởng Thiên Dưỡng, xếp thứ hai là Khương Thục Văn,...Lâu béo cũng may mắn, vừa hay xếp ở vị trí thứ 10.

Sau khi cậu ta nghe thấy mình xếp hạng 10 đã vô cùng kích động ôm chầm lấy Dương Liễu điên cuồng quay vòng vòng.

Khiến những người khác cũng phải để ý.

Sau đó, Mao Hinh bắt đầu nhận xét từng người một.

Cuối cùng đến lượt Lâu béo còn cố tình nhắc nhở phải tiếp tục cố gắng.

Nghe thấy vậy Lâu béo càng thêm kích động, thiếu chút muốn bay lên trời luôn rồi.

“Kiệt Tử, hiện tại cậu còn muốn nói gì không?”, Lâu béo nhìn nhìn hỏi.

“Cậu thắng rồi! Tôi sẽ thực hiện lời hứa!”, Tần Kiệt nhún nhún vai, nở nụ cười.

Anh cũng vui mừng thay Lâu béo.

Thật sự khiến Tần Kiệt phải nhìn cậu ta bằng đôi mắt khác xưa.

Phản công toàn tập.

Cũng không dễ dàng gì.

“Haha, mọi người có nghe thấy không, buổi tối hôm nay, Tần Kiệt làm chủ mời mọi người một bữa lớn!”

Bang bang~

Toàn bộ sinh viên trong lớp đều vỗ tay cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt chỉ thản nhiên cười, nhưng lỗ tai anh vẫn vểnh lên cố nghe ngóng động tĩnh từ phía Mao Hinh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 412: Câu hỏi này rất nhảm nhí!


Không bao lâu sao, Mao Hinh đã kết thúc lời nhận xét.

Sau khi đại biểu trường phát biểu vài câu, Mao Hinh liền chuẩn bị rời đi.

“Khó khăn lắm cô Mao mới quay về trường một chuyến, chỉ nói vài câu nhận xét đã muốn đi, làm vậy có phải hơi không thỏa đáng không? Tôi đề nghị cô Mao hát tặng mười ca khúc! Xem như là báo đáp cho trường!”

Lời này khiến mọi người thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Mao Hinh, trợ lý của cô ta cùng Tôn Ngọc Phương cũng giống như vậy.

Muốn Mao Hinh hát tặng mười bài?

Vậy chẳng phải là nán lại rất lâu sao?

Sao có thể chứ?

“Sao hả? Cô Mao không muốn à?”

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về phía phát ra âm thanh.

“Là cậu ta?”

“Cậu biết à?”

“Không phải là người sáng lập chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách sao?”

“Chính là cậu ta, Tần Kiệt!”

“Ừm, ngồi bên cạnh là Trương Lâu, đồng nghiệp của cậu ta!”

Đám học sinh mồm năm miệng mười thảo luận.

Tôn Ngọc Phương nhíu chặt mày.

Không hiểu nổi Tần Kiệt nói vậy vào lúc này là có ý gì.

Mao Hinh đã nhận xét một lúc lâu, sớm mệt mỏi lắm rồi.

Hiện tại Tần Kiệt còn gây chuyện, là muốn làm gì?

“Cậu là ai?”, một lúc lâu sau, Mao Hinh mới lên tiếng hỏi.

“Tôi là nhà tài trợ của cô! Cô Tôn không nói với cô à?”, Tần Kiệt nói.

Lời này của anh khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường sợ ngây người.

“Nhà tài trợ? Có ý gì?”

“Không biết! Tần Kiệt trở thành nhà tài trợ của đại minh tinh Mao Hinh từ lúc nào vậy chứ?”

“Lâu béo, cậu rất thân với Tần Kiệt, cậu biết không?”

“Không biết, chưa từng nghe qua chuyện này!”



Sau đó, đám sinh viên dần yên tĩnh lại, nhìn về phía Mao Hinh, muốn xem cô ta nói như thế nào.

“Cậu nói cậu là nhà tài trợ của tôi?”, Mao Hinh nhíu mày: “Ý cậu là cậu đã bỏ ra số tiền năm mươi ngàn tệ?”

“Năm mươi ngàn tệ?”, Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào Tôn Ngọc Phương: “Cô Tôn, cô không nói rõ với cô Mao à?”

“Tôi…”, Tôn Ngọc Phương ấp úng, không biết nên nói như thế nào.

“Ngọc Phương, đã có chuyện gì?”, Mao Hinh hỏi.

“Cậu ta chi ra một trăm ba mươi ngàn tệ!”, Tôn Ngọc Phương kề sát tai Mao Hinh: “Trong đó, tám mươi ngàn tệ là để dùng cho cuộc thi biện luận!”

“Còn năm mươi ngàn tệ là phí nhận xét cho cuộc thi hát!”

“Hóa ra là vậy!”, Mao Hinh giật mình: “Tôi đã hiểu rồi! Tổng cộng có một trăm ba ngươi ngàn tệ! Trong đó năm mươi ngàn tệ là phí nhận xét cho cuộc thi hát, tám mươi ngàn tệ là phí tài trợ cuộc thi biện luận”.

“Nếu đã là tài trợ, vậy thì có liên quan gì đến tôi! Thế nên tôi cho rằng mình không cần phải hát! Thật ngại quá, hôm nay tôi rất mệt, ngày mai còn phải tham gia cuộc thi biện luận, xin phép về nghỉ trước!”

Nói xong, Mao Hinh liền muốn rời đi.

“Cô nổi tiếng lắm hả?”, Tần Kiệt hỏi.

“Hả?”

Mao Hinh không hiểu ý của Tần Kiệt.

Cô ta nổi tiếng lắm sao?

Nếu không nổi tiếng, sao có thể được thầy trò trường Đại học Công Nghiệp Hồ nhiệt liệt hoan nghênh như vậy.

Câu hỏi này rất nhảm nhí!

“Cậu không biết à?”

“Cô cũng đâu phải nhân vật lớn có thể thúc đẩy xu thế phát triển của xã hội, vì sao tôi phải biết cô là ai?”, Tần Kiệt nói.

Mao Hinh: “…”

Cô ta nhìn thật sâu vào mắt Tần Kiệt, nhớ rõ dáng vẻ của anh, sau đó xoay người rời đi, không thèm nói lấy một câu.

Thoạt nhìn có vẻ là đang tức giận.

Nhìn thấy một màn như vậy, đám sinh viên đều ngơ ngác.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 413: Chẳng khác nào tự rước lấy nhục?


Mãi đến khi bóng lưng của Mao Hinh đã biến mất, bọn họ mới hoàn hồn.

“Mẹ kiếp! Tần Kiệt, có phải cậu hơi quá đáng không?”

“Đúng vậy đó, nói chuyện thẳng quá vậy?”

“Có người như cậu à?”



Rất nhiều fan hâm mộ của Mao Hinh tỏ vẻ bất mãn.

Nhưng Tần Kiệt chỉ đáp lại một câu: “Tôi bỏ tiền ra, bảo cô ta hát mấy bài cũng không được à? Nếu như không được, vậy có phải tôi cũng có thể đến Đại học Công Nghiệp Hồ học mà không cần trả học phí không? Cứ thích là học! Nếu đúng là như vậy, mọi người nói với hiệu trưởng một tiếng đi, để tôi học đến hết năm 4 mà không cần đóng học phí!”

Dứt lời, đám sinh viên cứng họng, không trả lời được.

Bởi vì bọn họ không thể nào thừa nhận điều đó.

Lời này của Tần Kiệt quả thật quá tuyệt tình.

Nhưng quan trọng là nó có lý.

Thử hỏi ai có thể phản bác được?

“Không ai làm được à, vậy có nghĩa là yêu cầu vừa rồi của tôi không sai? Nếu đúng thì mấy người còn trừng mắt với tôi làm gì?”, Tần Kiệt nói.

“Tần Kiệt, dù cậu nói có lý thì cũng không thể ép buộc người khác như vậy?”

“Đúng vậy đó, chị Mao Hinh đã mệt lắm rồi!”

“Vậy mà cậu còn làm khó, bắt người ta ca hát, vậy khác nào làm khó dễ người ta?”



Đám fan hâm mộ của Mao Hinh lại lần nữa tấn công.

Bọn họ mong muốn Tần Kiệt đưa ra lời giải thích.

Tần Kiệt thờ ơ nói: “Mấy người nói Mao Hinh rất mệt?”

“Đúng, cô ấy rất mệt! Là chính miệng cô ấy nói vậy! Chúng tôi đều nghe thấy!”

“Đúng đó, tôi cũng nghe nữa!”

“À, cô ta nói mình mệt là các người tin à?”, Tần Kiệt không biết phải nói sao: “Cô ta đến muộn hơn chúng ta, sau khi đến, vẫn luôn ngồi ở hàng ghế chủ, tính tới tính lui cũng đã ngồi hơn hai tiếng rồi đấy, vẫn chưa đến ba tiếng!”

“Như vậy mà gọi là mệt à? Tôi còn mệt hơn so với cô ta nữa đấy! Tôi đến sớm hơn cô ta, còn liên tục đứng ở đây, vỗ tay, hò hét, cổ vũ cho những thí sinh. Mồ hôi chảy đầm đìa, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, tôi còn chưa than mệt đây này!”

“Tính tới tính lui, cô ta ngồi còn chưa đến 3 tiếng, có nước uống, chỉ ngồi dùng microphone để nhận xét vài câu. Sẽ mệt à? Mấy người tưởng tôi ngốc hay là mù, dễ lừa vậy hả?”

“Nếu chỉ vậy thôi đã mệt, vậy tôi hỏi, mấy người có mệt không?”

“Chuyện này…”

Đám fan hâm mộ vốn muốn chất vấn Tần Kiệt nhưng lại không cách nào nói tiếp.

Bởi vì bọn họ quả thực không cảm thấy mệt.

“Không nói được đúng không? Hơn hai tiếng thôi mà, quá lắm bằng thời gian đến rạp xem một bộ phim! Có gì mệt chứ?”

Tần Kiệt cười lạnh: “Hơn nữa, tôi đã bỏ ra một trăm ba mươi ngàn tệ đấy! Dù trong đó, tám mươi ngàn tệ là để tài trợ cho cuộc thi biện luận, có thể không tính! Nhưng năm mươi ngàn tệ còn lại thì sao? Không phải tiền hả? Năm mươi ngàn tệ đó, mấy người tự hỏi lòng mình xem, có mấy ai có thể kiếm được ba lần năm mươi ngàn tệ trong một năm? Hoặc là bốn lần, năm lần?”

“Tôi nghĩ ngoại trừ người làm kinh doanh, còn với những gia đình lao động bình thường, thu nhập một năm có thể được bảy mươi ngàn tệ đã là tốt lắm rồi, quá lắm cũng chỉ đến một trăm hai mươi ngàn”.

“Mấy người nói xem, tôi nói có đúng không?”

“Chuyện này…”

Đám fan hâm mộ của Mao Hinh đều á khẩu.

“Đương nhiên, mấy người có thể nói tôi làm kinh doanh, kiếm được năm mươi ngàn tệ rất dễ. Nhưng tôi nói cho mấy người biết, tiền là của tôi, dù có dễ kiếm cũng không phải từ trên trời rớt xuống! Tôi phải vất vả lắm mới kiếm được đấy!”

“Nếu đã vất vả kiếm được, vậy thì tiêu xài phải có giá trị! Phải theo ý tôi mà xài! Hiện tại, tôi chỉ yêu cầu Mao Hinh hát có mấy bài mà thôi, không nên à? Tôi sai sao? Không được à?”

“Nếu mấy người dám nói tôi sai, tôi không nên làm vậy! Cũng được thôi, ngày khác, tôi sẽ đến thăm từng người, quấn lấy mấy người, đòi mỗi người năm mươi ngàn tệ, xong sau đó tặng cho mỗi người một lời nhận xét, rồi đi! Nếu mấy người không cho, tôi sẽ đeo bám mấy người đến cùng trời cuối đất!”

“…”

Dứt lời, toàn trường im lặng.

Đám fan hâm mộ của Mao Hinh đều cúi đầu.

Bởi vì bọn họ không cách nào phản bác, cũng không thể phản bác.

Mỗi một câu của Tần Kiệt đều có lý, thử hỏi bọn họ lấy gì phản bác?

Chẳng khác nào tự rước lấy nhục?

“Không còn gì để nói đúng không? Không phản đối thì giải tán!”, Tần Kiệt hất tay, sau đó kéo Tần Tuyết đi ra ngoài…
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 414: "Không cần đâu! Cô nghỉ ngơi đi!"


30 phút sau, trong một gian phòng khách sạn ở khu đô thị mới Nam Hồ.

Cạch~

Người phụ nữ lớn tuổi hơn Mao Hinh đập tay lên bàn, vô cùng tức giận.

Bị một sinh viên xúc phạm trực diện.

Mặc dù không nói bất cứ lời lẽ tục tĩu nào.

Nhưng nói những điều như vậy trước mặt nhiều sinh viên thì rõ ràng là khôngcho Mao Hinh một chút thể diện nào cả.

Tức chết đi được mà.

"Hinh Nhi, em không thể đến cuộc thi hùng biện ngày mai!"

"Hả? Chị Hoàng, làm vậy sao được?", Tôn Ngọc Phương lo lắng. Đã bàn bạc ổn thỏa cả rồi, đến lúc sắp bắt đầu lại thay đổi chủ ý, cuộc thi hùng biện biết phải làm sao?

"Hừ! Có trách thì trách cậu học sinh ngỗ ngược của cô đó! Dù sao Hinh Nhi của chúng tôi cũng là một ngôi sao! Lần này về trường cũ chỉ cần 50 ngàn tệ phí cảm ơn đã là nể mặt trường đại học công nghiệp Hồ lắm rồi!"

"Nhưng...", Tôn Ngọc Phương lo lắng.

"Chị Hoàng, em cảm thấy mai vẫn nên đi thì hơn! Đừng làm khó Tôn Ngọc Phương!", Mao Hinh có chút không nỡ.

"Không được! Không cần phải thương lượng chuyện này nữa!", chị Hoàng kiên quyết không đồng ý: "Nếu lần này dễ dàng bỏ qua, để người trong giới biết được, truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng em dễ bị bắt nạt!"

"Trong tương lai sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư... đến bắt nạt em! Đến lúc đó phải làm như thế nào? Lẽ nào đều bỏ qua sao?"

"Cái này...", Mao Hinh không biết nên nói gì mới được.

Dù sao thì chị Hoàng nói rất có lý.

"Ngọc Phương, tôi cảm thấy thế này, chị Hoàng nói rất đúng, chuyện cuộc thi hùng biện thôi nhé!", Mao Hinh nói.

"Cái gì? Mao Hinh, cô cũng..."

"Ngọc Phương, tình huống của tôi như thế nào, cô biết rất rõ, trước đây tôi phải chịu nhiều tiếng xấu! Tôi có được ngày hôm nay là nhờ vào sự dìu dắt của chị Hoàng! Nếu mở ra tiền lệ, sau này ở trong giới, tôi sẽ rất khó phát triển! Vẫn là thôi đi thì hơn, mai tôi không đến đâu!"

"Nhưng cô yên tâm, chuyện này, tôi sẽ nói một tiếng với phía nhà trường! Cô sẽ không sao đâu!"

Mao Hinh an ủi Tôn Ngọc Phương, cô ta hy vọng Tôn Ngọc Phương hiểu được sự khó xử của mình.

"Được rồi!", chuyện đã đến nước này, Tôn Ngọc Phương cũng không còn lời nào để nói nữa.

Muốn trách thì phải trách tên khốn Tần Kiệt đó, đang yên đang lành, đến phút cuối cùng lại ăn nói tầm bậy tầm bạ.

Thật đúng là.

Đây là thời điểm thuận lợi, vậy mà giờ đây lại ảnh hưởng đến thành tích của cô ta.

Thật đáng giận mà.

"Hinh Nhi, muộn rồi, tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây!"

Tôn Ngọc Phương có chút xấu hổ nên không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, đề nghị rời đi.

"Ừ...! Để tôi tiễn cô".

"Không cần đâu! Cô nghỉ ngơi đi!"

Tôn Ngọc Phương nhanh chóng đi ra ngoài.

Cạch~

Cánh cửa được đóng lại.

Sắc mặt chị Hoàng càng trở nên khó coi.

"Hinh Nhi, lần này không thể đến một cách vô ích được!"

"Chị Hoàng, chị có ý gì?", Mao Hinh không hiểu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 415: Tần Kiệt đáng ghét.


"Phía trường đại học công nghiệp Hồ đã phải chịu thiệt hại, muốn quay lại bên đó chắc chắn không được! Dù thế nào cũng phải kiếm chút tiền mới được!", chị Hoàng nói.

"Kiếm tiền?", Mao Hinh hỏi tiếp: "Kiếm bằng cách nào, có chỗ muốn thuê em chụp quảng cáo sao?"

"Không có!", chị Hoàng lắc đầu: "Nhưng chúng ta có thể chủ động bàn bạc!"

"Tìm ai chứ?", Mao Hinh tò mò.

"Hai ngày nay, chị có hỏi thăm nghe ngóng vùng lân cận! Xung quanh khách sạn Cẩm Giang nơi chúng ta thuê, nổi tiếng nhất chỉ có một siêu thị tên là Kiệt Tuyết! Gần đây siêu thị đó đang tổ chức một sự kiện theo chủ đề Olympic. Chị nghĩ chúng ta có thể đến đó nói chuyện!", chị Hoàng giải thích.

"Chị muốn em tham gia sự kiện đó sao?", Mao Hinh cau mày, không muốn tham gia.

Năm đó, thứ hạng đạt được khi cô ta tham gia cuộc thi quá thấp, cho đến bây giờ trong lòng cô ta vẫn còn bóng đen, nói tới cuộc thi, kêu cô ta làm ban giám khảo may ra còn được, đằng này muốn cô ta tham gia, cô ta không sẽ không đồng ý.

"Đương nhiên chị không kêu em đến tham gia cuộc thi rồi! Bây giờ em đã là người nổi tiếng, em đến đó cạnh tranh với đám người bình thường kia, còn ra cái thể thống gì nữa?"

Chị Hoàng nói tiếp: "Ý chị là sẽ đến nói chuyện, để em đến với tư cách là khách mời, hát mấy bài để cho siêu thị Kiệt Tuyết trở nên nổi tiếng hơn! Chúng ta kiếm chút phí ra sân từ trong đó, em đã hiểu chưa?"

"Ừ nhỉ!", mắt Mao Hinh sáng lên: "Ý tưởng này hay đó! Nhưng không biết có được không?"

"Có chị ra tay chắc chắn sẽ được! Em yên tâm đi! Sáng mai, chị sẽ đến nói chuyện với người phụ trách của bọn họ! Chị không tin rằng chị ra tay, đàm phán không thành công!", chị Hoàng nói rất tự tin.

"Chị định ra giá bao nhiêu?”, Mao Hinh hỏi.

"Dù thế nào cũng phải được 200 ngàn tệ! Bằng không thì làm sao có thể tỏ ra mình là ngôi sao lớn chứ!", chị Hoàng cười nói.

"200 ngàn tệ?", Mao Hinh há to miệng: "Được, em nghe chị Hoàng!"

"Thế mới phải chứ! Mai em không cần đến trường đại học công nghiệp Hồ nữa! 50 ngàn tệ đã nể mặt bọn họ lắm rồi! Không đến cũng được!", chị Hoàng nói.

"Vâng!"

Mao Hinh mỉm cười.

200 ngàn tệ phí ra sân.

Cô ta chưa bao giờ đạt đến con số này.

Bây giờ mới là năm 2008.

Năm nay, nền kinh tế toàn cầu đang rơi vào tình trạng suy thoái.

Một ngôi sao nhỏ tuyến 18 như cô ta được 50 ngàn tệ phí ra sân đã rất ổn rồi.

200 ngàn tệ.

Trước đây cô ta chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Đương nhiên cô ta rất mong đợi rồi.

...

Ở phía bên này, sau khi Tôn Ngọc Phương rời khỏi khách sạn Cẩm Giang, cô ta vô cùng tức giận.

Tần Kiệt chết tiệt.

Tần Kiệt đáng ghét.

Đang yên đang lành, em nói cái gì vậy.

Chỉ bởi vì mấy câu của em mà ngày mai Mao Hinh sẽ không đến tham gia cuộc thi hùng biện.

Đến lúc đó tôi phải ăn nói với nhà trường như thế nào đây?

Đáng ghét.

Đáng giận.

Không được, dù như thế nào, cô ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Phải đến tìm tên khốn Tần Kiệt đó để tính sổ.

Tôn Ngọc Phương lấy điện thoại ra gọi cho Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 416: Nhưng cô ta phải thất vọng.


Thế nhưng trong điện thoại lại thông báo rằng cuộc gọi của bạn không nằm trong vùng dịch vụ, xin vui lòng gọi lại sau.

"Tên khốn kiếp! Cậu ta cố ý, nhất định là cố ý!"

Tôn Ngọc Phương tức giận hận không thể đá bay thùng rác trước mặt.

Nhưng so với chiếc thùng rác, cô ta quá nhỏ bé.

Nếu đá nó, cô ta dám chắc chân mình sẽ sưng vù lên.

Vẫn là thôi đi.

Cô ta trực tiếp bắt taxi đến trường đại học công nghiệp Hồ.

Khi đến trường, cô ta phải thanh toán hơn 20 tệ.

Trong lòng đau như cắt.

Lương một tháng của cô ta chỉ rơi vào khoảng 1800 tệ, bây giờ bắt taxi tiêu mất hơn 20 tệ, quá lãng phí.

Sau này có bị đánh chết cô ta cũng sẽ không tiêu xài phung phí như vậy nữa.

Tiêu tiền, vẫn là do con người ta tự tìm đến mà.

Cô ta chạy một mạch đến kí túc xá Tần Kiệt ở, chào hỏi dì Trương quản lý.

Dì Trương trực tiếp để cô ta qua.

Tôn Ngọc Phương nổi giận đùng đùng xông đến phòng 115, cô ta liên tục gõ cửa phòng.

Âm thanh rất lớn.

Người trong phòng 113 bên cạnh đều nghe thấy.

Bọn họ thò đầu ra ngoài.

"Á, cô Tôn, cô tìm Tần Kiệt sao?"

"Ừ, Vọng Vận Lai, em gọi điện thoại cho cậu ta, kêu cậu ta ra đây!", Tôn Ngọc Phương nói.

"Cô Tôn, Tần Kiệt không có trong phòng!", Vọng Vận Lai nói.

"Sao em biết?", Tôn Ngọc Phương không tin.

"Nếu cô không tin, cô có thể nhờ dì Trương qua mở cửa phòng 115, cô vào xem thử sẽ biết!", Vọng Vận Lai nói.

"Hừ...", Tôn Ngọc Phương sững sờ, cảm thấy có lý.

Thông thường mà nói, nhân viên quản lý kí túc xá sẽ có chìa khóa dự phòng.

"Đúng, em nói rất đúng!"

Tôn Ngọc Phương lại chạy xuống chỗ dì Trương, cô ta nói chuyện với dì Trương một lúc sau đó cầm chìa khóa lên mở cửa phòng 115.

Nhưng cô ta phải thất vọng.

Bởi vì Tần Kiệt thật sự không ở trong đó.

"Vọng Vận Lai, em có biết Tần Kiệt đi đâu không?", Tôn Ngọc Phương nói.

"Em không rõ lắm! Nhưng lúc cậu ta rời đi đang nghe điện thoại!"

"Nói những gì?"

"Hình như nói Hoa...Nông gì gì đó, đúng rồi, là Hoa Nông!", Vọng Vận Lai nói rất chắc chắn.

"Hoa Nông? Được, tôi biết rồi!", Tôn Ngọc Phương vội vàng rời đi.

Vọng Vận Lai bám đuôi theo, sau khi cậu ta tận mắt nhìn thấy Tôn Ngọc Phương rời đi, cậu ta nhanh chóng trở về kí túc xá phòng 113.

"Kiệt Tử, cô Tôn đi rồi, đừng trốn nữa!"

Tần Kiệt đi ra khỏi nhà tắm phòng 113: "Vận Lai, cậu thật xảo trá!"

"Tôi xảo trá gì chứ? Cậu vốn dĩ không có ở phòng 115 mà, tôi nói sai sao?"

Tần Kiệt giơ ngón tay cái ra.

"7 giờ tối nay, tòa nhà Tương Bắc phố Đọa Lạc!"

"Oh yeah~"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 417: Nhưng cô ta không ngốc.


Tối hôm đó, Tần Kiệt hào phóng mời tất cả các bạn học ăn uống no say, đến tận 9 giờ tối mới tàn tiệc.

Nhưng thế này vẫn chưa tính.

Tần Kiệt còn bỏ tiền ra mời các bạn đến Jiedaokou tìm phòng bao chơi thâu đêm.

Có người chi tiền, các bạn trong lớp đương nhiên không phản đối.

Tất cả đều ủng hộ đề xuất của Tần Kiệt.

Để không cho Tôn Ngọc Phương tìm thấy bọn họ, các bạn trong lớp đã thống nhất rằng sẽ tắt máy điện thoại.

Quả nhiên.

Sau khi Tôn Ngọc Phương đi tìm Tần Kiệt theo lời của Vọng Vận Lai không có một chút kết quả nào cả.

Cô ta đành phải quay lại ký túc xá nam một lần nữa để tìm Vọng Vận Lai.

Kết quả đừng nói là Vọng Vận Lai, người trong ký túc xá phòng 113 đều không biết đi đâu hết cả rồi.

Ngay đến cả phòng 116 cũng như vậy.

Cô ta giận run cả người, sau đó gọi điện thoại cho từng người một.

Gọi cho ai cũng nghe được đoạn thông báo của tổng đài: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.

Nếu một hai người tắt máy thì không sao.

Đằng này đám sinh viên nam trong ba phòng kí túc xá đều tắt máy, rất bất thường.

Tôn Ngọc Phương mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô ta lại gọi cho đám sinh viên nữ.

Nhưng lại là một lần thất vọng.

Đám sinh viên nữ cũng tắt máy.

Dường như bọn họ đã sớm bàn bạc với nhau vậy.

Tất cả đều như biến mất.

Cô ta biết đây nhất định là trò quỷ của Tần Kiệt.

Cô ta càng trở nên tức giận hơn.

Sau đó, Tôn Ngọc Phương chạy đến văn phòng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, cô ta muốn thử vận may.

Trong văn phòng chỉ có mấy sinh viên lớp khác làm parttime.

Hỏi đám sinh viên đó, ai cũng lắc đầu không rõ.

Tôn Ngọc Phương đành phải đến trung tâm thu gom phế liệu trong khuôn viên trường để tìm Mã Dương và Quách Bùi.

Câu trả lời mà cô ta nhận được vẫn vậy.

Có vẻ như tất cả sinh viên trong lớp đều bốc hơi trong vòng một ngày ngắn ngủi.

Không thấy bóng dáng một ai cả.

Cô ta vẫn không cam tâm, lại gọi cho dì Trương quản lý ký túc xá nam.

Kết quả là điện thoại của dì Trương không nằm trong vùng dịch vụ.

Cô ta tức đến nỗi muốn đập nát điện thoại.

"Hay lắm Tần Kiệt, em chơi ác đó! Được, em chơi trò mất tích với tôi đúng không, hôm nay tôi sẽ đứng ở cửa ký túc xá đợi em, ngược lại tôi muốn xem tối nay em có về ký túc xá không!"

Tôn Ngọc Phương tuyên chiến với Tần Kiệt.

Nhưng cô ta không ngốc.

Cô ta không trực tiếp đợi ở cửa ký túc xá nam mà là ẩn núp ở cửa siêu thị Trung Bách cách ký túc xá nam không xa.

Mua một chai nước và đồ ăn vặt, cô ta vừa ăn vừa uống vừa nhìn chằm chằm về phía ký túc xá.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Cô ta đợi đến 9 giờ tối, siêu thị Trung Bách đã đóng cửa, nhưng vẫn không thấy Tần Kiệt xuất hiện.

Đừng nói đến Tần Kiệt.

Tất cả đám sinh viên nam trong hai phòng còn lại cũng không thấy tăm hơi đâu cả.

Tôn Ngọc Phương vô cùng buồn bực.

Cô ta không hiểu đám sinh viên này đã đi đâu.

Vì vậy, cô ta đành phải đi bộ đến ký túc xá nam.

Lúc này, dì Trương đang xem TV.

Bà ấy thấy nửa đêm nửa hôm, Tôn Ngọc Phương lại đến.

Vì vậy, dì Trương đành phải ra mở cửa, trò chuyện với Tôn Ngọc Phương một lát, nói với cô ta rằng mình chưa thấy đám người Tần Kiệt về.

Dì Trương kêu Tôn Ngọc Phương đừng đợi nữa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 418: Nhà trường còn muốn làm như vậy sao?


Tôn Ngọc Phương không muốn, cô ta vốn định nói với dì Trương rằng đám Tần Kiệt cả đêm không về, quá nguy hiểm, nên đi tìm bọn họ.

Nhưng khi sắp nói ra khỏi miệng, cô ta lại nuốt lại.

Nếu chỉ là một hai người thì có thể nói như vậy.

Nhưng hiện tại tất cả đám sinh viên nam đều không về.

Bọn họ đều đã là người trưởng thành.

Mười mấy người ở chung một chỗ với nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Nếu cô ta nói như vậy, ngược lại sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Vì vậy cô ta đành phải rời đi.

Sau đó, cô ta lại đến công viên dâu tây tìm nhân viên quản lý.

Nhưng cửa công viên dâu tây đã đóng từ lâu.

Cô ta không thể vào được, vốn định gọi cho nhân viên quản lý.

Nhưng nghĩ lại, nửa đêm nửa hôm, kêu người ta ra ngoài một mình không thích hợp cho lắm.

Dù sao thì trường học cũng có nội quy của trường học.

Một khi đã đóng cửa sẽ không được ra vào tùy tiện.

Nhân viên quản lý sẽ không vì cô ta mà mở cửa, làm trái với nội quy.

Cuối cùng, Tôn Ngọc Phương chỉ có thể oán hận rời đi.

Cô ta vất vả gần một ngày, chẳng làm ăn được gì, cuối cùng lại không thu được kết quả.

Giờ phút này, Tần Kiệt trở thành người mà Tôn Ngọc Phương căm ghét nhất.

Sau khi trở lại ký túc xá, cô ta mất ngủ cả một đêm.

Khó khăn lắm mới cầm cự được đến ngày hôm sau, cô ta cố gắng xốc lại tinh thần đến giảng đường, muốn xem đám sinh viên kia đã về chưa.

Khi đến nơi, cô ta thấy tất cả sinh viên trong lớp đều đang nằm ngủ sấp trong giảng đường.

Cuối cùng cô ta cũng biết rằng tối hôm qua đám sinh viên đó đi đâu làm gì.

Bọn họ đi chơi thâu đêm.

Mà người gây ra tai họa, không cần phải nói chắc chắn là Tần Kiệt.

Bởi vì phải có tiền mới có thể lôi kéo các bạn học chơi thâu đêm, mà Tần Kiệt chính là người giàu có nhất.

Cô ta muốn xông vào trực tiếp tóm Tần Kiệt ra ngoài.

Nhưng bây giờ giáo sư đang giảng bài trong đó, làm sao cô ta dám?

Vì vậy, cô ta đành phải buồn bực rời đi.

Nhưng vừa đến phòng làm việc, cô ta nhận được điện thoại từ hiệu trưởng, kêu cô ta đích thân đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến.

Cô ta biết những gì nên đến cũng đã đến.

Một bụng tức giận, giờ phút này tăng thêm mấy phần.

Bụng cô ta gần như phình to ra.

Một lát sau, Tôn Ngọc Phương vội vã đến văn phòng hiệu trưởng.

"Hiệu trưởng!"

"Cô Tôn, ngồi đi!"

"Không, không cần đâu, tôi đứng cũng được mà!"

Tôn Ngọc Phương tự biết mình sai, sao cô ta dám ngồi chứ?

"Ồ, cô muốn đứng cũng được!", hiệu trưởng cũng không khách sáo, nói: "Sắp diễn ra cuộc thi hùng biện rồi! Nhưng tôi vừa mới nhận điện thoại từ Tiểu Hoàng- người đại diện của Mao Hinh! Tiểu Hoàng nói rằng Mao Hinh đột nhiên không khỏe cho lắm nên không tới tham gia được! Cô nghĩ sao?”

"Hả?", Tôn Ngọc Phương kinh hô.

"Không khỏe? Không thể đến?"

"Đúng vậy, Mao Hinh không nói với cô sao?", hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào Tôn Ngọc Phương, mỉm cười hỏi.

"Không, không có! Hay là, tôi, tôi gọi điện thoại hỏi nhé!", Tôn Ngọc Phương căng thẳng nói.

"Không cần gọi nữa! Tôi tin cô!", hiệu trưởng cười nhạt: "Cô ấy không khỏe, không đến được, tôi cũng không trách cô ấy! Nhưng đáng tiếc là 80 ngàn tệ phí tài trợ của bạn học Tần Kiệt!"

"80 ngàn tệ à! Đó không phải là số tiền nhỏ, nó tương đương với thu nhập của nhiều gia đình bình thường ở thành phố Hán trong hơn một năm!"

"Nếu tiêu xài vô ích sẽ có lỗi với Tần Kiệt! Dù sao cậu ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng, chúng ta không thể lãng phí thành quả của người lao động!"

"Cho nên ban nãy phía nhà trường đã tổ chức một cuộc họp ngắn, nhất trí thông qua, kêu phòng phát thanh của nhà trường, liên tục nửa tháng phát thông tin tuyển dụng của chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, giúp bạn học Tần Kiệt mở rộng, phát triển ở trong phạm vi trường!"

"Cái gì?"

Tôn Ngọc Phương chết lặng.

Nhà trường còn muốn làm như vậy sao?

Tên khốn Tần Kiệt này rốt cuộc lấy đâu ra may mắn vậy?

"Cô Tôn, cô sao vậy?", hiệu trưởng hỏi.

"Không, không sao, tôi chỉ là mừng cho Tần Kiệt mà thôi!", Tôn Ngọc Phương viện cớ.

"Ồ, vậy sao, như thế là tốt! Vốn dĩ tôi định nói với Tần Kiệt chuyện này, nhưng tôi nhìn lịch học của lớp cậu ấy, bây giờ đang lên lớp, không tiện nói cho cậu ấy biết nên mới kêu cô qua đây!"

"Sau khi cô về, cô thay tôi truyền đạt ý của nhà trường tới cậu ấy có được không?"

"Hả? Ồ, như vậy sao, được, đương nhiên là được rồi!", Tôn Ngọc Phương lo lắng đến nỗi nói lắp.

"Tối qua cô Tôn ngủ không ngon đúng không, tôi thấy trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm, nếu vậy thì mau đi nghỉ đi! Đừng để cơ thể suy nhược!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 419: Làm hại anh mất mặt.


"Cám ơn, cám ơn hiệu trưởng quan tâm!"

"Tốt lắm, không có gì. Cô giáo Tôn có thể trở về nghỉ ngơi!", hiệu trưởng vẫy vẫy tay.

"Vâng, vâng ạ!"

Tôn Ngọc Phương không biết cô ta ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng bằng cách nào nữa.

Sau khi cô ta ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô ta mới nhận ra sau toàn bộ phần lưng của mình đã ướt đẫm.

Nhớ tới một màn vừa rồi, bây giờ cô ta cũng còn có chút lo lắng.

Khi bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng, cô ta luôn luôn lo lắng hiệu trưởng sẽ răn dạy cô ta như thế nào.

Đặc biệt là có đáng sợ giống như chương trình lãnh đạo nơi làm việc răn dạy nhân viên được phát trên TV không.

Nhưng cô ta lại không ngờ kết quả lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô ta.

Hiệu trưởng gọi cô ta tới không phải vì răn dạy, mà chỉ là muốn truyền đạt tin tức mà thôi.

May mà vừa nãy cô ta bị dọa nhưng không té trên đất.

May mà cô ta đứng vững được.

Có thể nói cô ta sợ bóng sợ gió một hồi.

Phù phù ~

Cô ta hít sâu vài cái.

Cảm giác căng thẳng của Tôn Ngọc Phương tốt hơn một chút.

Nhưng cô ta vẫn có chút oán hận Tần Kiệt.

Nếu không phải Tần Kiệt nhiều chuyện, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Không nói anh làm hại cô ta một đêm không ngủ, mà còn hại cô ta xém chút nữa mất mặt trước mặt hiệu trưởng.

May là sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng cũng chỉ lượn một vòng ở Quỷ Môn quan thôi.

Cô ta suýt chút nữa thì bị dọa tim gan muốn nhảy ra ngoài rồi.

"Hừ! Tần Kiệt thối tha, cậu đối xử với tôi như vậy, thì tin tức này, tôi không nói cho cậu biết! Xem cậu làm sao! Hừ!"

Ngáp ~

Tôn Ngọc Phương quá mệt mỏi, thật sự không chống đỡ được nữa phải ngáp một cái, vội vàng đi về hướng văn phòng, ghế dựa còn chưa ngồi nóng đã ghé đầu lên bàn làm việc ngủ.

Mà Tần Kiệt ở bên này, không biết đã tỉnh từ khi nào.

Khi anh khi tỉnh lại thì đã tan học từ lâu rồi.

Bậc thềm phòng học đã được thay thế bằng sinh viên của các khoa khác.

Bên cạnh anh không có một người quen nào.

Ánh mắt của những bạn sinh viên lớp khác nhìn anh có chút kỳ quái.

Bọn họ giống như đang nói.

Tên nhóc này thật thú vị.

Ngủ đến mức thay đổi cả thời gian lên lớp.

"Cậu là bạn học Tần Kiệt phải không?", bỗng nhiên có một cô gái đi tới hỏi anh.

"Ừm! Là tôi! Mọi người học khoa nào?", Tần Kiệt nói.

"Khoa cơ khí!"

"Á?", cả người Tần Kiệt sửng sốt: "Khoa cơ khí? Há không phải anh ngồi nhầm lớp rồi?"

Trời ơi!

Đã ra tiết rồi, sao không người nào đánh thức anh vậy.

Làm hại anh mất mặt.

Mấy tên nhóc kia chẳng đứa nào có lương tâm.

Uổng công tối qua mình còn bỏ tiền ra mời bọn nó ăn chơi qua đêm.

Thật không có nghĩa khí!

"Ờ, ờ, ngại quá, tôi, tôi ngồi nhầm lớp, cám ơn lời nhắc nhở của cậu, tôi đi trước!"

Nói xong, Tần Kiệt cuống quít rời đi.

May là anh vẫn hay ngồi ở mấy hàng cuối nên đã trở thành thói quen.

Nên anh lén chạy ra cũng không ai phát hiện ra.

Phù phù ~

Anh hít sâu vài hơi.

Mở điện thoại di động ra.

Anh phát hiện di động có mười mấy cuộc điện thoại nhỡ.

Có điện thoại của Tôn Ngọc Phương.

Cô ta gọi bảy cuộc.
 
Back
Top Bottom