Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 420: "Thằng khốn nạn!"


Tần Kiệt biết vì sao Tôn Ngọc Phương gọi điện thoại cho anh.

Anh trực tiếp bỏ qua.

Còn lại điện thoại của Châu Phàm, của Uông Gia Tân, đương nhiên còn có điện thoại của Lưu Tuấn Mai.

Trong đó điện thoại của Uông Gia Tân nhiều nhất, tổng cộng năm cuộc.

Châu Phàm có ba cuộc.

Lưu Tuấn Mai có hai cuộc.

Những người khác không gọi điện thoại chỉ có nhắn tin.

Là tin nhắn của Tần Tuyết.

Vừa mở ra liền thấy.

Anh yêu, thấy anh ngủ ngon quá, không nỡ làm phiền anh, nên không đánh thức anh. Nhưng anh yên tâm, chuyện điểm danh, Lâu béo sẽ giúp anh giải quyết.

Tần Kiệt nở nụ cười.

Cô gái này suy nghĩ cũng thật là chu đáo.

Nếu như chuyện điểm danh có người ký thay giúp anh rồi, vậy anh khỏi cần đi nữa.

Nếu anh ở lại trường, lỡ Tôn Ngọc Phương tìm tới, nói không chừng lại lầm bầm một hồi nữa.

Anh vẫn nên đi siêu thị xem một chút.

Tần Kiệt trực tiếp gọi điện thoại cho Châu Phàm.

"Giám đốc Tần, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi! Sắp làm tôi gấp gáp đến chết rồi!"

"Làm sao vậy?", trong điện thoại giọng nói của Châu Phàm rất sốt ruột, Tần Kiệt có chút kinh ngạc.

"Trường anh có phải có một ngôi sao ca nhạc tên là Mao Hinh không?", Châu Phàm hỏi.

"Đúng vậy, làm sao vậy? Giám đốc Châu cũng biết tới cô ta à?", Tần Kiệt hỏi.

"Tôi nào có biết cô ta chứ! Mà là người đại diện của cô ta chị Hoàng tìm tới chúng ta ấy chứ!", Châu Phàm giải thích: "Chị Hoàng nói Mao Hinh tốt nghiệp đại học Công nghiệp Hồ, lần này nhận được lời mời của đại học Công nghiệp Hồ quay về trường cũ hướng dẫn các bạn sinh viên có trình độ thanh nhạc kém của trường đại học Công nghiệp Hồ!"

"Thấy siêu thị chúng ta đang tổ chức cuộc thi tuyển chọn chủ đề Olympic nên cô ta muốn bàn một cuộc làm ăn với chúng ta!"

"Bàn chuyện làm ăn ư?", Tần Kiệt có chút ngạc nhiên: "Cô ta muốn bàn cái gì?"

"Cô ta nói chỉ cần chúng ta chi ra hai trăm ngàn tệ thì có thể lên sân khấu làm khách mời, còn có thể bình luận tiết mục của nhóm ca sĩ tại hiện trường! Giúp công ty chúng ta mở rộng độ nổi tiếng!", Châu Phàm nói.

"Gì? Hai trăm ngàn tệ?", Tần Kiệt nghĩ anh nghe nhầm rồi: "Giám đốc Châu, anh đồng ý rồi à?"

"Không có!", Châu Phàm nói: "Tôi nghe xong đã tìm kiếm thông tin cô ta ở trên mạng, cô ta chỉ là một ngôi sao nhỏ, vốn dĩ không xứng đáng với mức giá này! Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý, chỉ là…"

"Nhưng mà cái gì?", Tần Kiệt cảm thấy có thể công ty lại làm liều nữa rồi, biểu cảm có chút khó chịu.

"Nhưng mà tên ngốc Uông Gia Tân kia lại đồng ý rồi rồi! Còn ký cả hợp đồng!", Châu Phàm thở phì phò nói.

"Cái gì? Uông Gia Tân có quyền gì mà ký hợp đồng chứ?", Tần Kiệt càng nghe càng không hiểu.

Châu Phàm ở công ty đã phản đối vụ làm ăn này thì chính là không được, Uông Gia Tân ký hợp đồng gì chứ?

"Chuyện này cũng đều tại tôi! Bởi vì sáng hôm nay tôi đúng lúc có việc phải đến thành phố Hàm trao đổi lượng hàng cần cung cấp cho cửa hàng mới nửa tháng tiếp theo với nhà cung ứng! Cũng không ở công ty!"

"Hơn nữa lúc ấy tôi không muốn bị người khác quấy rầy nên đã tắt điện thoại! Vào đúng thời gian đó, chị Hoàng tìm tới công ty, thấy tôi không có ở đó nên đã tìm tới Uông Gia Tân!"

"Uông Gia Tân đã từng nghe qua tên tuổi của Mao Hinh nên cảm thấy cô ta là một ngôi sao! Rõ ràng có thể đến làm khách mời, còn có thể bình luận tiết mục của nhóm ca sĩ tại hiện trường, không những có thể nâng cao trình độ của nhóm ca sĩ, mà còn có thể mượn cơ hội này châm ngòi khai hỏa danh tiếng công ty của chúng ta!"

"Khiến cho hình tượng thương hiệu của công ty chúng ta càng được củng cố! Giá trị càng lớn hơn! Nhưng gọi điện thoại cho tôi thì điện thoại tôi tắt máy! Gọi cho anh thì điện thoại anh tắt máy!"

"Lúc đó chị Hoàng kia ám chỉ, nói rằng nếu không ký hợp đồng thì cô ta sẽ để Mao Hinh ký hợp đồng với một cái siêu thị khác."

"Uông Gia Tân nóng nảy, cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội này, cũng không bàn bạc gì với giám đốc Lưu, tự mình làm chủ, ký hợp đồng luôn!"

"Lúc đòi tiền giám đốc Lưu, giám đốc Lưu biết được chuyện này chưa có sự đồng ý của anh và tôi nên không đồng ý đưa!"

"Nhưng hợp đồng cũng ký rồi, nếu như không đưa tiền thì chị Hoàng sẽ đem hợp đồng tới nói chuyện. Đến lúc đó, sẽ không dễ dàng thu dọn! Cuối cùng, giám đốc Lưu gọi điện thoại cho anh, anh vẫn đang tắt máy!"

"Gọi điện thoại cho tôi thì đúng lúc tôi vừa bàn xong việc, vừa mở máy! Sau khi tìm hiểu thông tin chi tiết về toàn bộ sự việc! Tôi cảm thấy sự việc quá lớn!"

"Tôi không dám tự mình quyết định nên liền gọi điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn đang tắt máy!"

"Đành phải goi giám đốc Lưu và Uông Gia Tân nói chuyện với chị Hoàng đơi tôi trở về rồi nói sau! Toàn bộ những việc đã xảy ra đại khái chính là như vậy!"

Nói xong, Châu Phàm tức điên lên, hận không thể đạp Uông Gia Tân một cái.

Nhưng anh ta bây giờ vẫn đang trên đường, không kịp trở về.

"Thằng khốn nạn!"

Sau khi Tần Kiệt nghe xong trực tiếp chửi người.

"Đầu óc Uông Gia Tân bị ngốc sao? Có người bàn chuyện làm ăn như anh ta sao? Giám đốc Châu, anh lái xe chậm thôi, bây giờ tôi về công ty!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 421: Đập thình thịch vô cùng nhanh.


Nửa giờ sau, tại siêu thị Kiệt Tuyết.

Trong phòng làm việc của Tần Kiệt im lặng không một tiếng động, bầu không khí bị đè nén đến cực điểm.

Giám đốc tài vụ Lưu Tuấn Mai ngồi ở một bên, liên tục uống trà.

Uông Gia Tân vẫn đứng ở một bên khom lưng, cúi đầu không dám thở một hơi.

Nhìn qua sắc mặt của anh ta có chút lo lắng, sắc mặt không được tốt lắm.

Tần Kiệt ngồi ở trên chiếc ghế thuộc về ông chủ của anh, đang đọc bản hợp đồng mà Uông Gia Tân ký với chị Hoàng từ đầu đến cuối một cách tỉ mỉ.

Hợp đồng tổng cộng có năm trang, không phải là nhiều lắm.

Người bình thường xem rất nhanh, chỉ cần khoảng mười phút là có thể đọc xong rồi.

Nhưng Tần Kiệt lại xem rất chậm rất chậm.

Mỗi một điều khoản, anh đều xem rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ.

Anh vừa xem, thỉnh thoảng lại tra cứu gì đó trên điện thoại.

Giống như là đang nghiền ngẫm từng câu từng chữ vậy, một điều khoản cũng không bỏ qua.

Chỉ chớp mắt, mười phút trôi qua, Tần Kiệt chỉ mới đọc được ba điều khoản.

Không biết bao lâu anh mới đọc xong năm trang.

Trán Uông Gia Tân bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.

Mười lăm phút trước, anh ta nhận được điện thoại của Tần Kiệt .

Ông chủ hỏi có phải anh ta ký một bản hợp đồng với chị Hoàng hay không.

Anh ta nói đúng.

Nhưng vẫn chưa trả tiền.

Chị Hoàng lấy điều này ra chèn ép, nói nếu trước mười hai giờ tối nay nếu không nhận được tiền thì sáng mai sẽ công bố chuyện siêu thị Kiệt Tuyết lật lọng lên trên mạng.

Lúc anh ta nói hết những điều này, anh ta mới ý thức được Tần Kiệt không hài lòng rồi.

Tần Kiệt bảo Uông Gia Tân chuẩn bị sẵn hợp đồng, chờ anh đến công ty thì đưa cho anh xem.

Vậy nên mới có một màn bây giờ.

Uông Gia Tân vốn tưởng rằng Tần Kiệt sẽ xem rất nhanh.

Anh ta lại không nghĩ Tần Kiệt xem hợp đồng lại nghiền ngẫm từng câu từng chữ như vậy.

Xem ra, chắc là anh lo lắng hợp đồng có cạm bẫy gì đó.

Theo thời gian trôi qua, mồ hôi lạnh trên trán Uông Gia Tân càng ngày càng nhiều.

Nhiều đến mức anh ta không ngừng lấy khăn tay lau đi.

Tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

Không biết kế tiếp, Tần Kiệt sẽ làm gì với anh ta.

Trong lòng anh ta có chút không có yên lòng.

Ánh mắt len lén liếc về phía Lưu Tuấn Mai, Lưu Tuấn Mai bày ra dáng vẻ không liên quan gì đến mình, mà việc không liên quan gì đến mình thì mình đặt nó qua một bên, ra vẻ không nhìn thấy gì cả, chỉ ngồi ở đó uống trà của mình.

Uông Gia Tân càng thiếu tự tin.

Anh ta rất muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tần Kiệt như thế nào.

Nhưng anh ta lại không dám.

Anh ta lo sẽ bị Tần Kiệt nhận ra.

Trái tim càng lúc càng thấp thỏm bất an.

Đập thình thịch vô cùng nhanh.

Hạt mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng nhiều.

Khăn tay của anh ta cũng đã ướt đẫm.

Đến cuối cùng, anh ta chỉ có thể dùng ống tay áo lau đi.

Mãi cho đến khi hai ống tay áo anh ta đều đã ướt sũng, Tần Kiệt mới khép lại hợp đồng.

Anh nhắm mắt lại, giống như ở cân nhắc điều gì đó.

Một lát sau, Tần Kiệt bỗng nhiên mở hai mắt.

Một đôi mắt lạnh lẽo như mũi tên băng, nhìn thẳng vào Uông Gia Tân.

"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi!"

"Tần, giám đốc Tần, tôi, tôi. . . . . .", Uông Gia Tân hoảng hốt.

Sau khi Tần Kiệt cầm được bản hợp đồng, vẫn cúi đầu nghiền ngẫm từng chữ một, chưa nói một câu nào.

Bây giờ vừa mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, chẳng lẽ anh muốn đại khai sát giới sao.

Anh ta khó khăn lắm mới lau sạch sẽ mồ hôi lạnh, bây giờ lập tức lại tuôn ra.

Nhưng mà lần này, anh ta lại không dám lau đi.

"Tôi cái gì tôi? Tôi nói anh ngẩng đầu lên nhìn tôi! Nghe không hiểu sao?", Tần Kiệt quát.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 422: Anh ta căng thẳng tới cực hạn.


"Giám đốc Tần, tôi. . . . . . vâng, vâng, vâng ạ!"

Uông Gia Tân lắp ba lắp bắp, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Kiệt.

Đôi mắt kia của Tần Kiệt như lạnh lẽo như băng, mang theo hàn khí.

Khiến anh ta không rét mà run.

"Anh biết anh sai ở đâu không?", Tần Kiệt lạnh lùng hỏi lại.

"Tôi, tôi không nên, không nên chưa thông qua sự đồng ý của anh và giám đốc Châu mà tự tiện vượt quyền, ký hợp đồng với chị Hoàng!", Uông Gia Tân lắp bắp đáp lại.

"Anh biết vậy mà còn ký hợp đồng với cô ta à?", Tần Kiệt hỏi.

"Tần, giám đốc Tần, tôi chỉ cảm thấy nên tận dụng thời cơ, thời cơ sẽ không đến một lần nữa! Ký hợp đồng với Mao Hinh, với công ty của chúng ta mà nói chính là một tốt cơ hội! Cho nên. . ."

"Cho nên anh tự tiện làm chủ đúng không?", Tần Kiệt đáp lại lời của Uông Gia Tân.

"Dạ, đúng vậy!", giọng nói của Uông Gia Tân đã không còn chút sức lực nào.

"Lá gan của anh cũng lớn rồi đấy!", Tần Kiệt vỗ mạnh lên bàn.

Rầm rầm ~

Uông Gia Tân sợ tới mức trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Khuôn mặt không còn chút sắc mặt nào.

"Tần, giám đốc Tần, tôi, tôi biết sai rồi, anh xử phạt tôi như thế nào cũng được, nhưng đừng, đừng đuổi việc tôi được không?", Uông Gia Tân nói.

"Anh cho tôi một lý do không đuổi việc anh đi!", Tần Kiệt nhìn Uông Gia Tân từ trên xuống dưới rồi hỏi.

"Lý do?", Uông Gia Tân đầu óc vội vàng chuyển động, bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì: "Tần, giám đốc Tần, lý do chính là Mao Hinh có fans, chúng ta có thể để người yêu nhạc của cô ta hỗ trợ tuyên truyền, mở rộng sức ảnh hưởng thương hiệu của công ty chúng ta! Lý do này, có, có thể chứ?"

"Ớ?"

Tần Kiệt không nghĩ Uông Gia Tân thế có thể nghĩ tới lý do này.

Anh đến từ mười năm sau.

Môi trường kinh doanh mười năm sau khác hẳn bây giờ.

Các ngôi sao mười năm sau đều coi trọng kinh tế của fans.

Thời đại bây giờ đều coi trọng kinh tế của những người yêu nhạc.

Chẳng qua bản chất không giống nhau.

Một câu khái quát lại nắm bắt được lưu lượng.

Có lưu lượng, sẽ có công trạng.

Uông Gia Tân không phải là người đến từ mười năm mà bây giờ lại có thể nghĩ tới chuyện người yêu nhạc này, không thể không nói là xem như có chút đầu óc.

"Xem như cho qua! Đứng lên đi!", Tần Kiệt do dự một hồi rồi nói.

"Cảm ơn, cảm ơn giám đốc Tần!", Uông Gia Tân vội vàng lau mồ hôi, vội vàng đứng dậy.

Nhưng anh ta không dám nhìn vào mắt của Tần Kiệt, chỉ dám khẽ khom lưng cúi đầu nhìn mặt đất.

"Hợp đồng là do tự mình cân nhắc hay là sau khi anh thương lượng với chị Hoàng mới định ra?", Tần Kiệt giơ hợp đồng trong tay hỏi.

"Có vài điều khoản do là tôi định, có vài điều khoản là sau khi chúng tôi thương lượng với nhau xong định ra!", Uông Gia Tân nói.

"Những điều khoản nào là do hai người thương lượng?", Tần Kiệt hỏi tiếp.

"Ví dụ sau khi Mao Hinh ký hợp đồng với chúng ta xong, phải dựa theo ước định, phải xuất hiện làm khách mời, nhận xét các phần trình diễn của các ca sĩ trong cuộc thi! Chỉ ra điểm mạnh và điểm yếu của bọn họ!"

"Ví dụ như, Mao Hinh phải đại diện công ty của chúng ta hát vài bài hát ngay trên sân khấu, tăng độ nổi tiếng cho công ty chúng ta! Mở rộng hiệu ứng thương hiệu của công ty chúng ta!"

"Còn ví dụ, sau khi hoạt động kết thúc, Mao Hinh còn phải ưu tiên ký hợp đồng đại diện với công ty chúng ta! Trừ phi công ty của chúng ta không cần! Chính là ba điều khoản này, còn những điều khoản khác đều do chị ta định ra!"

Uông Gia Tân trình bày tỉ mỉ.

Sau khi Tần Kiệt nghe xong, ánh mắt anh dừng trên điều khoản ở trang cuối cùng, nếu bên nào chủ động làm trái lại với điều ước trong hợp đồng, bên vi phạm phải bồi thường gấp mười lần.

Nhất thời, hai hàng lông mày của Tần Kiệt giương lên.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Uông Gia Tân, giống như muốn nuốt Uông Gia Tân vậy.

Tuy Uông Gia Tân nói không ngẩng đầu lên, nhưng anh ta có thể cảm nhận rõ ràng được lửa giận tản ra trên người Tần Kiệt.

Anh ta sợ tới mức hoảng loạn một hồi.

Anh ta vội vàng run rẩy: "Tần, giám đốc Tần, tôi, tôi làm điều gì không đúng, mong anh, mong anh chỉ điểm ra! Tôi chấp nhận chịu phạt!"

Anh ta vừa dứt lời, văn phòng lập tức im lặng.

Tần Kiệt không lên tiếng.

Chén trà trong tay Lưu Tuấn Mai cũng dừng ngay giữa không trung chưa kịp uống.

Ánh mắt bà ấy liếc về phía Tần Kiệt.

Trong ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ và khó hiểu.

Uông Gia Tân lại càng căng thẳng.

Hai chân bắt đầu run rẩy.

Mồ hôi lạnh ở hai lòng bàn tay tuôn ra như như suối, chảy ra không ngừng, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.

Trái tim sắp vọt tới cuống họng rồi.

Anh ta căng thẳng tới cực hạn.

Chỉ cần hơi có một lực tác động từ bên ngoài.

Thì sẽ nổ tung…
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 423: "Không có! Là thật!"


"Làm không tệ!", bỗng nhiên, bên tai Uông Gia Tân vang lên một giọng nói.

Anh ta có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Lưu Tuấn Mai lại nghe rất rõ ràng, có chút không hiểu nhìn về phía Tần Kiệt.

Bà muốn biết ý của Tần Kiệt là gì.

Uông Gia Tân chưa được sự đồng ý của Tần Kiệt và Châu Phàm, tự tiện làm chủ ký kết hợp đồng, rõ ràng là trái với quy định của công ty, phạm phải sai lầm lớn, nhưng ngược lại lại nhận được một câu ‘làm không tệ’?

Là có ý gì?

Lưu Tuấn Mai không hiểu.

Không riêng gì bà.

Uông Gia Tân sau khi lấy lại tinh thần cũng có chút ngơ ngẩn.

"Tần, giám đốc Tần, anh, anh nói gì?"

"Tôi nói anh làm không tệ!", Tần Kiệt nở nụ cười: "Giám đốc Lưu, nhanh, chuyển hai trăm ngàn tệ ngay lập tức cho tôi!"

"Á?" Lưu Tuấn Mai nghĩ rằng mình đang nghe nhầm.

"Giám đốc Tần, cậu nghiêm túc à?"

"Đúng vậy, đương nhiên là tôi nghiêm túc rồi! Dì nhanh chóng chuyển khoản đi, trễ rồi, cũng tối rồi!", Tần Kiệt thúc giục.

"Nhưng mà...", thân là giám đốc tài vụ, Lưu Tuấn Mai luôn luôn làm việc theo nguyên tắc, bà lại hỏi lần nữa: "Giám đốc Tần, cậu chắc chắn muốn chuyển khoản à? Không suy tính thêm nữa sao? Mao Hinh chỉ là một ngôi sao nhỏ tuyến 18, tôi đã lên mạng tra rồi!"

"Chuyển đi!", Tần Kiệt nói.

"…"

Lưu Tuấn Mai không còn lời nào để nói nữa rồi.

Bà cũng đã hỏi hai lần rồi, nhưng Tần Kiệt vẫn kiên trì muốn chuyển khoản.

Bà còn có thể nói gì chứ.

Bà cũng chỉ là một người làm công, Tần Kiệt là ông chủ, ông chủ nói làm gì thì bà làm cái đó.

"Được rồi, tôi đi chuyển khoản ngay đây!", Lưu Tuấn Mai đứng lên.

Bà đi về hướng cửa, lúc đi ngang qua người Uông Gia Tân, bà đứng nhìn Uông Gia Tân thêm một lần nữa.

Bà vừa mới bước ra khỏi phòng, Châu Phàm đã xuất hiện ngay trước cửa.

Trên trán anh ta thấm đẫm mồ hôi.

"Giám đốc Tần, Giám đốc Lưu sao lại đi rồi? Tiền, vẫn chưa chuyển đúng không?"

Châu Phàm vọt vào văn phòng, vô cùng lo lắng, thở hổn hển.

Tần Kiệt vội vàng rót cho Châu Phàm rót một chén trà.

"Uống đi, thở đều đi rồi nói, không cần gấp!", Tần Kiệt nói.

Ực!

Châu Phàm thực sự rất khát.

Anh ta thuần thục uống nước trà vào bụng.

Sau đó đặt chén trà xuống: "Giám đốc Tần, vẫn chưa chuyển khoản đúng không?"

Tần Kiệt cười cười: "Còn chưa chuyển!"

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Thiếu chút nữa là hù chết tôi rồi!", Châu Phàm cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng trở về, chính là vì ngăn cản Lưu Tuấn Mai chuyển khoản.

Vừa tới công ty, anh ta lập tức chạy thẳng đến phòng tài vụ, nghe người phòng tài vụ nói Lưu Tuấn Mai tới phòng làm việc của Tần Kiệt, anh ta vội vàng chạy tới.

Vừa rồi, Lưu Tuấn Mai vừa bước ra.

Anh ta có chút lo lắng.

Hiện tại nghe Tần Kiệt nói thế, vẫn chưa chuyển khoản, anh ta đương nhiên yên tâm rồi.

"Nhưng mà, tôi đã bảo Giám đốc Lưu đi chuyển khoản rồi!", Tần Kiệt lại bổ sung một câu.

"A?"

Châu Phàm chấn động, miệng há thành hình chữ O.

"Giám đốc Tần, anh có nói giỡn không vậy?", Châu Phàm có chút không tin.

"Không có! Là thật!", Tần Kiệt gật gật đầu.

"Vì sao?", Châu Phàm không rõ: "Trên đường trở về, tôi nhờ một người bạn có chuyên môn điều tra, nói Mao Hinh chính là một ngôi sao nhỏ tuyến 18, tuy nói có chút nổi tiếng, nhưng cũng không quá nổi! Fans cũng không nhiều, còn chưa được năm mươi ngàn fans! Một ngôi sao như vậy, ký hợp đồng chính là lỗ vốn! Sao anh lại còn chuyển khoản?"

"Giám đốc Châu, anh đừng nóng vội!", Tần Kiệt đứng dậy, cầm hợp đồng lên, đưa cho Châu Phàm: "Châu tổng xem hợp đồng trước đi!"

"Hợp đồng?", Châu Phàm sửng sốt: "Hợp đồng làm sao? Có vấn đề gì sao?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 424: Hợp đồng còn có thể chơi như vậy?


"Có, chẳng qua tôi tạm thời không nói, giám đốc Châu xem trước đi rồi nói!", Tần Kiệt giữ nguyên dáng vẻ thần bí.

Châu Phàm tò mò.

Trên hợp đồng rốt cuộc có cái gì lại khiến Tần Kiệt thần bí như vậy.

Anh ta bắt đầu tò mò đọc bản hợp đồng.

Anh ta đọc từng điều khoản từ trên xuống dưới.

Khác với Tần Kiệt, tốc độ đọc của Châu Phàm rất nhanh.

Hợp đồng năm trang, sau khi Tần Kiệt đọc xong, tốn mất khoảng hai tiếng đồng hồ.

Còn Châu Phàm chỉ dùng thời gian chưa tới mười lăm phút đã đọc xong rồi.

Anh ta nhíu mày, "Giám đốc Tần, tôi cảm thấy không có vấn đề gì? Hợp đồng làm sao vậy? Chuyện anh chuyển khoản có liên quan gì đến hợp đồng chứ?"

Tần Kiệt cười yếu ớt, ngón tay chỉ vào một vài điều khoản, tất cả đều là những điều khoản Uông Gia Tân nói đã thương lượng với chị Hoàng.

Anh nói: "Trên những điều khoản này nói, Mao Hinh phải hát vài bài hát, đại diện công ty chúng ta hát, sau khi kết thúc hoạt động chủ đề, công ty chúng ta còn có quyền ưu tiên ký kết hợp đồng đại diện quảng cáo, trừ phi công ty chúng ta không ký, cô ta mới có quyền ký hợp đồng quảng cáo khác!"

"Điều này rất bình thường mà, có gì không đúng sao?", Châu Phàm vẫn là không hiểu.

Uông Gia Tân ở bên cạnh cũng nghĩ như vậy, anh ta vểnh tai lên muốn nghe Tần Kiệt giải thích.

"Giám đốc Châu, trên hợp đồng viết hát mấy bài, cũng không có quy định cụ thể phải hát mấy bài đúng không?", Tần Kiệt nói.

"À, là ý này!", Châu Phàm gật đầu.

"Chúng ta có thể dựa vào điều khoản này, bắt mỗi ngày Mao Hinh đều phải lên sân khấu hát, mỗi ngày hát mấy bài sẽ do chúng ta quy định! Hát liên tục cho đến khi hoạt động chủ đề kết thúc mới thôi!"

"Á?" Châu Phàm sửng sốt: "Hát liên tục cho đến khi hoạt động chủ đề kết thúc mới thôi? Thời gian hoạt động của chúng ta là ba tháng, bây giờ mới bắt đầu, còn chưa tới nửa tháng! Còn hơn hai tháng nữa! Như vậy được sao?"

"Có gì không được? Trên hợp đồng viết như vậy! Cô ta phải làm theo quy định trên hợp đồng! Mỗi ngày hát mấy bài, hát bao lâu đều do công ty chúng ta quy định! Nếu không thì là cô ta làm trái lại điều ước trong hợp đồng!"

"Dựa theo điều khoản ở trang cuối cùng, nếu cô ta vi phạm sẽ phải bồi thường gấp mười lần, chúng ta chuyển cho cô ta hai trăm ngàn tệ, gấp mười là hai triệu tệ, anh nói ai làm ăn lời hơn?"

Tần Kiệt nói.

Châu Phàm: "…"

Uông Gia Tân: "…"

Anh ta không ngờ điều khoản này lại còn có thể giải thích như vậy?

Điều này…

Cũng thâm hiểm quá rồi.

Lúc này Uông Gia Tân cuối cùng mới hiểu được vì sao Tần Kiệt nói anh ta làm rất tốt rồi.

Bởi vì hợp đồng công ty bọn họ luôn luôn đều quy định bên làm trái hợp đồng phải bồi thường gấp mười lần.

Tần Kiệt đã bắt được lỗ hổng này.

Thảo nào sau khi Tần Kiệt cầm được bản hợp đồng lại xem từng từ từng từ một, nghiền ngẫm từng câu từng chữ như vậy.

Hóa ra là muốn dồn nén chiêu lớn này.

Anh đúng là quá thâm hiểm rồi.

Thâm hiểm đến mức không cho người khác kịp bàn bạc.

Uông Gia Tân xem như phục anh rồi.

"Không chỉ có những điều này đâu!", Tần Kiệt cười nói: "Sau khi hoạt động kết thúc, quyền đại diện quảng cáo, công ty chúng ta có quyền ưu tiên. Chuyện tốt như vậy, tôi nghĩ lúc đó tâm lí của Hoàng Di sẽ suy nghĩ như thế này!"

"Mao Hinh là một ngôi sao nhỏ tuyến 18! Độ nổi tiếng không cao! Mà Uông Gia Tân còn bị cô ta hù dọa linh tinh đã ký hợp đồng rồi, cô ta chắc chắn sẽ cho rằng công ty chúng ta dễ bắt nạt!"

"Là một nơi dễ kiếm tiền! Thay vì cố gắng khua môi múa mép còn chưa chắc đã có thể có được một mức giá tốt ở các công ty khác, chi bằng bọn họ tiếp tục bắt nạt một công ty nhỏ như chúng ta, sau đó kiếm một đống tiền từ công ty chúng ta!"

"Cho dù đến lúc đó công ty của chúng ta không ký hợp đồng đại diện quảng cáo, bọn họ cũng không lỗ gì! Cùng lắm là đi tìm công ty khác là được rồi!"

"Nhưng Hoàng Di không ngờ rằng thông minh bị thông minh hại! Chỉ cần một điều khoản này, công ty chúng ta hoàn toàn có thể nắn chặt Mao Hinh ở trong tay, muốn thả cô ta ra thì thả, không muốn thả cô ta ra thì không thả! Tất cả đều do chúng ta định đoạt!"

Châu Phàm: "…"

Uông Gia Tân: "…"

Hợp đồng còn có thể chơi như vậy?

Cao minh.

Thật cao minh.

Giám đốc Tần, chắc anh không phải xuất thân từ ngành luật đấy chứ?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 425: "Giám đốc Tần yên tâm, tôi làm được mà!


"Giám đốc Tần, anh từng học luật sao?", Châu Phàm có chút tò mò.

"Không! Nhưng qua sự việc lần này, siêu thị chúng ta cần phải tuyển cố vấn pháp luật! Nếu không, sau này xảy ra sự cố rất khó giải quyết!", Tần Kiệt gõ bàn nói.

"Ừm, tôi cũng cảm thấy nên làm như vậy! Phòng pháp chế là một bộ phận mà công ty bình thường phải có, thông thể thiếu được!", Châu Phàm tán thành.

"Nếu giám đốc Châu cũng đã đồng ý, vậy thì anh dành chút thời gian đến trung tâm nhân tài một chuyến nhé!"

"Giám đốc Tần yên tâm, tôi làm được mà!", Châu Phàm gật đầu nói.

"Ừ!", lúc này Tần Kiệt mới nhìn về phía Uông Gia Tân: "Chuyện lần này, anh coi như là trong họa có phúc! Ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau! Nếu có lần sau, anh không cần phải xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh đã hiểu ý của tôi chưa?"

"Tôi hiểu rồi, hiểu rồi! Cảm ơn giám đốc Tần bỏ qua! Anh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ tận tâm một lòng một dạ làm tốt các công việc của siêu thị!", Uông Gia Tân vội vàng hứa hẹn.

"Ừ, vậy thì được! Không có chuyện của anh nữa, anh ra ngoài làm việc trước đi!", Tần Kiệt phất phất tay.

"Vâng giám đốc Tần!", Uông Gia Tân nhanh chóng xoay người bước ra cửa.

Mặc dù ống tay áo đã ướt đấm, nhưng vẫn không ngăn được anh ta lấy tay lau mồ hôi.

Ban nãy anh ta bị dọa đến nỗi tê liệt chân tay.

Cũng may không xảy ra chuyện gì, hại anh ta sợ bóng sợ gió.

"Đợi đã!"

Đột nhiên, giọng nói của Tần Kiệt từ phía sau truyền đến.

Trái tim nhỏ bé của Uông Gia Tân vừa mới thả lỏng được một chút, giờ lại đập loạn lên.

"Giám, giám đốc Tần, anh còn muốn dặn dò gì sao?", Uông Gia Tân nói lắp ba lắp bắp, thoạt nhìn rất sợ hãi.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, công lao và lỗi lầm bù trừ cho nhau, anh sợ cái gì?", Tần Kiệt lắc đầu: "Tôi hỏi anh, lúc anh và Hoàng Di kí hợp đồng, anh có nói ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết là tôi không?"

"Không, không có!"

Uông Gia Tân lắc lắc đầu.

"Anh không nhắc đến tên tôi trước mặt cô ta chứ?", Tần Kiệt lại hỏi.

"Không, không!", Uông Gia Tân lại nói.

"Ừ, vậy thì tốt!", Tần Kiệt cảm thấy yên tâm: "Anh đi được rồi!"

"Vâng, vâng giám đốc Tần!"

Uông Gia Tân vội vàng rời đi.

Trên lưng anh ta toát ra mồ hôi lạnh.

"Giám đốc Tần, anh đây là...", Châu Phàm có chút mông lung.

"Tôi không muốn Tần Tuyết biết siêu thị Kiệt Tuyết là của tôi!", Tần Kiệt nói: "Nếu không, tôi sẽ không kêu anh đổi tên người đại diện pháp luật sang tên của anh!"

"Ồ, hóa ra là như vậy! Tôi hiểu rồi! Vậy thì..."

Cốc cốc cốc~

Châu Phàm chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Tần Kiệt và Châu Phàm nhìn qua, là Lưu Tuấn Mai.

"Ồ, giám đốc Lưu à, sao rồi? Dì chuyển tiền chưa?", Tần Kiệt hỏi.

"Tôi vừa mới chuyển! Đây là hóa đơn chuyển tiền! Cậu xem qua đi!", Lưu Tuấn Mai bước vào, đưa hóa đơn chuyển tiền cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt đảo mắt xem qua một lượt, sau khi xác nhận người thụ hưởng là Mao Hinh, anh bất giác mỉm cười.

"Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi!"

"Không có chuyện gì nữa, tôi đi làm việc trước đây!"

"Ừ, giám đốc Lưu đi làm việc đi!"

Lưu Tuấn Mai rời đi.

Châu Phàm giơ ngón tay cái ra.

"Bằng cách này, Mao Hinh nhận được tiền, có nghĩa là hợp đồng đã có hiệu lực! Đến lúc đó, cô ta sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của giám đốc Tần!"

"Ha ha, lần này, tôi muốn Mao Hinh biết, là một ngôi sao không nên quá ngông cuồng!"

...

Cùng lúc đó.

Khách sạn Cẩm Giang.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 426: Ức hiếp người khác quá rồi đó.


Hoàng Di đang đi đi lại lại trong phòng, nhìn qua có vẻ lo lắng.

"Bên phía siêu thị Kiệt Tuyết hơi quá đáng rồi đó, mấy giờ rồi mà vẫn chưa chuyển tiền? Lẽ nào bọn họ thật sự muốn lừa chúng ta sao?"

Hoàng Di vô cùng bất mãn.

Reng reng reng~

Điện thoại của Mao Hinh đột nhiên vang lên.

Cô ta cầm lên xem.

Hóa ra là tin nhắn thông báo tiền về của ngân hàng.

Cô ta mỉm cười nhấp vào xem.

Trên đoạn tin nhắn viết rằng, ngân hàng Chiêu Thương đã chuyển 200 ngàn tệ phí dịch vụ cho cô ta, người gửi tiền là siêu thị Kiệt Tuyết.

Mắt cô ta sáng lên.

"Chị Hoàng, đến rồi?"

"Cái gì đến?", Hoàng Di đang phiền muộn về chuyện siêu thị Kiệt Tuyết vẫn chưa chuyển tiền nên không có hứng thú cho lắm.

"Kiệt Tuyết chuyển tiền rồi!"

"Cái gì? Chuyển rồi sao?", Hoàng Di sửng sốt.

"Ừm, 200 ngàn tệ không thiếu một xu!", Mao Hinh gật đầu nói.

"Thật à? Cho chị xem!", Hoàng Di vội vàng đón lấy điện thoại, đọc tin nhắn, quả nhiên bọn họ nhận được 200 ngàn tệ không thiếu một đồng.

Cô ta mỉm cười.

"Tốt rồi, tốt rồi, ha ha~", Hoàng Di cười một cách vui vẻ: "Thấy chưa, chị đã nói mà, kiếm tiền từ siêu thị dễ lắm! 200 ngàn tệ, với giá trị con người em hiện nay, có thể lấy được nhiều tiền như vậy, thật có lợi!”

"Vâng, vẫn là chị của em lợi hại nhất! Chị, theo quy định, em chuyển phần của chị cho chị nhé!", Mao Hinh vui vẻ nói.

"Không vội! Mai chuyển cũng được! Tiếp theo, em phải chọn ra một vài bài để ngày mai qua bên Kiệt Tuyết, phải hát cho thật hay vào!", Hoàng Di nói.

"Chị Hoàng nói đúng! Hát hay, sau này chúng ta kiếm tiền sẽ dễ dàng hơn đúng không?", Mao Hinh hỏi.

"Đúng! Ý của chị là vậy! Hinh Nhi, nhanh chọn mấy bài đi! Tiểu Lý, cô còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau qua đây giúp Hinh Nhi chọn bài hát!", Hoàng Di vẫy tay gọi trợ lý đứng bên cạnh.

"Ok!", trợ lý Tiểu Lý đi tới, dìu Mao Hinh đi về phía máy tính.

Reng reng reng~

Điện thoại di động của Hoàng Di đột nhiên vang lên.

"Xin chào, tôi là Hoàng Di, xin hỏi ai vậy?"

"Tôi là Châu Phàm-giám đốc siêu thị Kiệt Tuyết!"

"Ồ, anh là giám đốc Châu à, xin chào, xin chào! Anh có chuyện gì sao?", sau khi dùng tay ra hiệu với Mao Hinh, Hoàng Di hỏi.

"Là như thế này. Tôi vừa mới xem qua bản hợp đồng giữa cô và siêu thị chúng tôi! Ban nãy tôi vừa tổ chức một cuộc họp với các lãnh đạo điều hành trong siêu thị!"

"Cuộc họp đã được thông qua và quyết định rằng từ ngày mai, cô Mao Hinh sẽ hát cho siêu thị chúng tôi trong vòng một tiếng rưỡi mỗi sáng, chiều và tối, hát cho đến khi sự kiện theo chủ đề Olympic của siêu thị chúng tôi kết thúc!", Châu Phàm nói.

"Cái gì?", Hoàng Di cho rằng mình nghe lầm, cô ta sửng sốt hồi lâu rồi mới nói: "Giám đốc Châu, các anh làm như vậy, hơi quá đáng rồi đó!"

"Chúng tôi quá đáng chỗ nào chứ? Chúng tôi chỉ làm theo hợp đồng mà thôi!", Châu Phàm nói.

"Không thể nào! Điều khoản trên hợp đồng, tôi và quản lý Uông Gia Tân bên phía quý công ty đã thương lượng ổn thỏa, trong đó không có nói rằng phải ra sân hát cả sáng, trưa, chiều, cũng không nói rằng Mao Hinh phải hát cho đến khi sự kiện phía anh kết thúc mới thôi?", Hoàng Di biện luận.

"Cô Hoàng xác định đã đọc kỹ hợp đồng chưa?", Châu Phàm nói.

"Đương nhiên tôi đã đọc kỹ rồi! Những điều khoản liên quan, là do tôi và quản lý Uông Gia Tân lập nên, sao tôi lại không đọc kỹ chứ?", Hoàng Di càng nghe càng mơ hồ, cô ta không hiểu rốt cuộc Châu Phàm muốn làm cái gì.

"Nếu cô Hoàng đã nói rằng mình đọc kỹ rồi, vậy thì tôi nói rõ với cô nhé!", Châu Phàm giải thích từng điều khoản mà Tần Kiệt đã nói với anh ta.

Khi anh ta nói xong, cả người Hoàng Di ngẩn ra.

Trong đầu cô ta là một mảnh trống rỗng.

Chỉ bằng mấy bài hát mà có thể bắt bẻ được nhiều như vậy sao?

Ức h**p người khác quá rồi đó.

Rõ ràng là cố ý.

"Giám đốc Châu, các anh đang cố ý bắt nạt chúng tôi đúng không?", Hoàng Di buồn bực, giọng nói rất bất mãn.

"Cô Hoàng, hợp đồng đã có hiệu lực, nếu cô cảm thấy chúng tôi ức h**p cô thì cô có thể không thực hiện theo hợp đồng, tuy nhiên nếu cô không làm theo, hì hì, tôi lo lắng rằng các cô phải hối hận đó! Vẫn là thôi đi thì hơn!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 427: Một chữ đã làm hỏng mọi thứ.


"Giám đốc Châu, lời này của anh có ý gì?", Hoàng Di cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Cô sẽ không bỏ sót trang thứ năm của hợp đồng chứ? Nếu không thực hiện theo, coi như là vi phạm hợp đồng! Các cô phải bồi thường gấp 10 lần cho chúng tôi!", Châu Phàm nói.

"Cái gì?", Hoàng Di lo lắng, vội vàng lấy hợp đồng từ trong túi ra, dùng tốc độ nhanh nhất mở trang thứ năm ra, cúi đầu nhìn.

Quả nhiên.

Bên vi phạm phải bồi thường gấp 10 lần.

Siêu thị Kiệt Tuyết vừa chuyển cho Mao Hinh 200 ngàn tệ, nếu bồi thường gấp 10 lần thì sẽ là 2 triệu tệ.

Cái này...

Hoàng Di lập tức như hiểu ra điều gì đó.

Là một cái bẫy.

Cô ta đã sập bẫy.

Thảo nào siêu thị Kiệt Tuyết chân trước vừa mới chuyển tiền, chân sau Châu Phàm đã gọi đến.

Ghê tởm.

"Giám đốc Châu, các anh ngấm ngầm đưa tôi vào tròng tôi đúng không?", Hoàng Di tức giận nói.

"Hừ, cô Hoàng, không thể nói như vậy được! Lúc ký hợp đồng, tôi không có mặt ở đó! Mọi việc đều do cô và Uông Gia Tân quyết định".

"Hơn nữa, ban nãy cô cũng đã nói, có một số điều khoản đều là do cô và Uông Gia Tân thương lượng bàn bạc! Tức là cô cũng tham gia vào! Nếu cô nói rằng chúng tôi lừa bịp cô, vậy cô tham gia vào chuyện này, cô nói sao?"

"Anh...", Hoàng Di vô cùng tức giận, một lúc lâu sau mới nói: "Các người nhất định đã gài bẫy tôi! Đây đều là âm mưu của các người!"

"Âm mưu của chúng tôi?", giọng điệu của Châu Phàm đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô Hoàng, ban nãy cô đã nói những gì, tôi ghi âm hết rồi đó!"

"Cái gì? Anh dám ghi âm sao? Anh..."

"Hừ, đừng nói chen vào, tôi vẫn chưa nói xong!", Châu Phàm cắt ngang Hoàng Di nói: "Trong phòng họp nơi cô và Uông Gia Tân ký hợp đồng có lắp đặt camera đó!"

"Lúc đó các người làm gì, camera đã ghi lại! Nếu cô nói rằng chúng tôi gài bẫy cô, cô nói xem nếu chúng tôi đưa đoạn video ra, tòa án sẽ phán như thế nào?"

"Tôi...", Hoàng Di cứng họng.

Ngay sau khi cô ta nghe thấy hai từ video, cô ta liền biết mình đã thua.

Ban nãy cũng bị ghi âm lại.

Tất cả bằng chứng đều chĩa về phía cô ta.

Cô ta cho dù có liều lĩnh làm càn đến đâu, không thừa nhận cũng phải thừa nhận, chấp nhận hiện thực.

Trong đầu cô ta là một mảnh trống rỗng.

Nhất thời, cô ta không biết nên nói như thế nào mới được.

"Cô Hoàng, tôi thấy cảm xúc của cô không ổn định lắm! Hôm nay cứ như vậy đi! Sáng mai, cô đến siêu thị chúng tôi một chuyến, chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện, thế nhé!"

Tút tút~

Châu Phàm cúp máy.

Hoàng Di vẫn đứng bất động ở đó.

Cả người cô ta cứng đờ.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Rõ ràng đây là chuyện tốt.

Thế mà chỉ bởi vì lúc thương lượng hợp đồng dùng chữ "mấy", kết quả bị siêu thị bắt thóp, khiến cho tình thế lật ngược 180 độ?

Nghĩ đến chữ "mấy", Hoàng Di thiếu chút nữa nôn ra máu.

Một chữ đã làm hỏng mọi thứ.

Nó không đáng.

Đây chính là sự bất cẩn của Kinh Châu sao?

"Chị Hoàng, sao đó? Xảy ra chuyện gì vậy? Lời chị vừa nói, sao em có cảm giác là lạ thế nào ấy?", Mao Hinh đi tới.

"Hinh Nhi, chúng ta...", Hoàng Di không biết nên giải thích như thế nào với Mao Hinh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 428: Phòng họp siêu thị Kiệt Tuyết.


Bởi vì chuyện hợp đồng, từ đầu đến cuối đều là do cô ta quyết định.

Bây giờ xảy ra sự cố, cô ta phải là người chịu trách nhiệm chính.

"Chị Hoàng, rốt cuộc làm sao vậy? Chị cứ nói thẳng ra xem nào!", Mao Hinh có chút lo lắng trước vẻ mặt của Hoàng Di.

"Hinh Nhi, sau khi nghe xong, em không được kích động, phải bình tĩnh nhé!"

"Chị Hoàng, chị nói đi, em không kích động, cũng sẽ không mất bình tĩnh đâu!"

"Được, chị nói!"

Hoàng Di sắp xếp lại câu chuyện, thuật lại ý của Châu Phàm, đồng thời cũng vắn tắt nói qua một lượt về nội dung của hợp đồng.

"Cái gì?", nghe xong, sắc mặt của Mao Hinh thay đổi một cách nhanh chóng.

Bên nào vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp 10 lần?

Cô ta mới chỉ nhận được 200 ngàn tệ mà thôi, nếu gấp 10 lần, chẳng phải là sẽ bồi thường 2 triệu tệ sao?

Cái này...

Bán cô ta đi cũng khó kiếm được 2 triệu tệ.

Đền bù kiểu gì?

"Hinh Nhi, đã nói rồi mà, không được kích động, không được mất bình tĩnh!", Hoàng Di vội vàng trấn an.

"Chị Hoàng, 10 lần tức là 2 triệu tệ đó! Chị bảo em phải kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy chứ? Chị hại em rồi!", Mao Hinh nóng ruột.

Cô ta thực sự không biết phải làm như thế nào.

Vào thời điểm năm 2008, 2 triệu tệ là một con số rất lớn.

Cô ta không biết kiếm kiểu gì mới đủ.

Bán thân sao?

Nhưng cứ coi như là bán, người ta dám chấp nhận chắc?

"Hinh Nhi, đừng lo lắng, đừng sốt ruột. Ngày mai, sáng ngày mai, chúng ta sẽ đến Kiệt Tuyết để nói chuyện trực tiếp với bọn họ! Đến lúc đó em cũng phải đến, chúng ta cùng nhau nói chuyện, như thế nào?"

Hoàng Di vội vàng động viên, cô ta là quản lý của Mao Hinh, Mao Hinh chẳng khác nào là cây kiếm tiền của cô ta.

Cô ta cũng không muốn cái cây kiếm tiền này bị đổ.

Cho nên cô ta nhất định phải trấn an, động viên Mao Hinh.

"Hợp đồng cũng kí rồi, còn nói được gì!"

Mao Hinh lo lắng ngã ngồi trên mặt đất.

Trợ lý Tiểu Lý vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy.

"Hinh Nhi, ông trời không bao giờ triệt đường sống của con người! Ngày mai lúc gặp mặt trực tiếp, nói không chừng sẽ có bước chuyển biến!", Hoàng Di an ủi nói.

"Đường, đường ở đâu?", Mao Hinh nói.

"Xe đến núi tất sẽ có đường, chuyện gì cũng có cách giải quyết! Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, giữ vững tinh thần, ngày mai đánh một trận cam go!"

Hoàng Di an ủi, nói tiếp: "Hơn nữa, cho dù em lùi lại 10 ngàn bước, siêu thị Kiệt Tuyết vẫn không đồng ý sửa đổi, cùng lắm thì chúng ta làm theo hợp đồng là được! Như vậy sẽ không phải bồi thường gấp 10 lần đúng không?"

"Nhưng nếu không phải bồi thường, em phải ở đây hơn 2 tháng! Ngày nào cũng phải ra sân hát hò, không thể làm việc khác! Tổn thất còn lớn hơn!", Mao Hinh không cam tâm.

"Hinh Nhi, không phải chị đã nói với em sao, đây là cách lùi lại 10 ngàn bước! Không phải là chúng ta vẫn chưa lùi sao! Đừng lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt, để mai nói sau! Tiểu Lý, đỡ Hinh Nhi vào nghỉ đi!", Hoàng Di đánh mắt nhìn Tiểu Lý.

"Ừ, được!", Tiểu Lý vội vàng dìu Mao Hinh đi nghỉ ngơi.

Dù cho Mao Hinh có không cam tâm, tức giận, nhưng vào lúc này cô ta cũng phải đi nghỉ.

Thấy ánh mắt không cam lòng của Mao Hinh, Hoàng Di đá văng thùng rác trước mặt cô ta.

"Khốn kiếp! Thế mà lại bị một siêu thị cỏn con lừa bịp! Tôi không tin, ngày mai nhất định phải lật ngược tình thế! Bằng không, sao tôi còn có thể lăn lộn trong giới chứ?", vẻ mặt Hoàng Di tràn ngập vẻ dữ tợn.

Nếu như Tần Kiệt ở đó, sau khi anh thấy, còn cho rằng Hoàng Di đã biến thành một con mèo.

Rất giống.

Đêm nay.

Cả Hoàng Di và Mao Hinh đều không ngủ ngon.

Trằn trọc mất ngủ.

Cả đêm Mao Hinh lo lắng rằng nếu bàn bạc không thành thì cô ta nên đền gấp 10 lần hay là làm theo hợp đồng, ngày nào cũng phải ra sân hát, siêu thị Kiệt Tuyết bảo cô ta làm cái gì thì làm cái đó, trở thành nô lệ cho Kiệt Tuyết sai khiến.

Hoàng Di lại ôm hợp đồng cả đêm, cố gắng tìm ra điểm sơ hở.

Trằn trọc đến rạng sáng, cô ta thực sự không thể chống được nữa mới ngủ thiếp đi.

10 giờ sáng ngày hôm sau.

Phòng họp siêu thị Kiệt Tuyết.

Tần Kiệt không tham gia, nhưng anh ở trong phòng giám sát.

Tham dự cuộc họp có Châu Phàm, Lưu Tuấn Mai và Uông Gia Tân.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 429: Nhưng cô ta thật sự không cam lòng.


Châu Phàm đặt một cái tai nghe loại nhỏ trong tai, dùng để liên lạc với Tần Kiệt.

Phía Mao Hinh thì có Hoàng Di cùng với trợ lý Tiểu Lý.

Hai bên chia làm ba cặp ngồi đối diện nhau.

Hoàng Di là người đầu tiên lên tiếng.

“Giám đốc Châu, điều khoản trên hợp đồng mà tôi và giám đốc Uông thương lượng lúc trước không mang ý nghĩa như vậy! Vốn chỉ là để Hinh Nhi làm đại diện cho siêu thị Kiệt Tuyết, xuất hiện với tư cách là khách mời, đưa ra nhận xét cho những ca sĩ kia, sau đó ngẫu nhiên hát tặng vài bài!”

“Không phải giống như hôm qua anh đã nói, mỗi ngày đều phải ca hát, sáng, trưa, tối đều phải hát cho đến khi hoạt động chấm dứt!”

Châu Phàm nở nụ cười, đưa hợp đồng đến trước mặt Hoàng Di, nói: “Vậy chữ ‘mấy’ này nên giải thích thế nào?”

“Đương nhiên là vài ca khúc rồi! Còn có thể giải thích thế nào nữa! Nhưng ý của chúng tôi lúc trước vốn là…”

“Được rồi!”, Châu Phàm không muốn nghe Hoàng Di giải thích tiếp, anh ta trực tiếp cắt ngang lời cô ta, nói: “Vài là một con số đại khái! Giống với một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật trên thế gian, đó không phải một số cụ thể, mà là một số đại khái!

“Tôi nghĩ chắc là cô Hoàng đây hiểu con số đại khái là thế nào! Nếu đã là đại khái, vậy thì hát hai bài cũng là vài bài, mà hát bảy, tám bài, thậm chí là 100 bài thì cũng là vài bài. Tôi phân tích như vậy, cô Hoàng thấy có sai không?”

“Không!”, Hoàng Di không thể phủ nhận.

“Nếu cô Hoàng đã cảm thấy tôi hiểu không sai, vậy cô Hoàng còn muốn tranh cãi cái gì nữa?”, Châu Phàm nói.

“Giám đốc Châu, Hinh Nhi của chúng tôi là một ngôi sao! Có rất nhiều việc cô ấy phải làm, không thể chỉ làm việc cho riêng siêu thị của các anh được! Các anh làm vậy, chẳng phải là ép người quá đáng sao?”, Hoàng Di hỏi.

“Sau đó thì sao? Cô nói tiếp đi!”, Châu Phàm vẫn giữ thái độ thản nhiên.

“Giám đốc Châu, tôi biết chữ mấy này còn có nghĩa khác! Nếu như không nhờ anh nói ra, tôi cũng không để ý! Hay là vậy đi, hai bên cùng lùi một bước, coi như hỗ trợ nhau, chúng tôi trả lại một nửa trong số hai trăm ngàn tệ phí ra sân cho các anh, có được không?”, Hoàng Di nói.

“Ý cô là các cô chỉ cần một trăm ngàn tệ?”, Châu Phàm hỏi.

“Đúng, một trăm ngàn tệ!”, Hoàng Di gật đầu.

“Vẫn chưa được!”, Châu Phàm lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.

“Vì sao chứ? Quy củ là chết, người là sống không phải sao? Các anh cố tình làm khó xử Hinh Nhi của chúng tôi, chẳng lẽ là muốn phá hủy tiền đồ tốt đẹp của cô ấy sao? Làm vậy, các anh không thấy thẹn với lương tâm à?”, Hoàng Di đã bắt đầu cảm thấy bất mãn, làm ầm lên.

“Lương tâm?”, Châu Phàm cảm thấy rất buồn cười: “Cô Hoàng, cô nói chuyện lương tâm với tôi à? Được, nếu cô đã nhắc đến hai chữ lương tâm, vậy thì tôi sẽ nói chuyện thật rõ ràng với cô!”

Anh chỉ vào Mao Hinh, hỏi: “Cô Mao Hinh đây là ngôi sao hạng mấy?”

“Cô ấy là…”, Hoàng Di á khẩu, không biết nên trả lời thế nào.

“Sao cô không nói nữa? Tôi thấy hẳn là cô không nói nên lời, đúng không?”, Châu Phàm cười lạnh: “Tôi đã điều tra trên mạng, cô Mao Hinh đây chỉ là một ngôi sao hạng C, không ai biết tên mà thôi! Fan hâm một quá lắm cũng vài chục ngàn người!”

“Một ngôi sao như cô ấy, phí ra sân từ mười ngàn tệ đến năm mươi ngàn tệ đã là một con số không nhỏ! Nhưng cô Hoàng đã chào giá bao nhiêu hả?”

“Mở miệng là hai trăm ngàn tệ! Với cái giá này, tôi có thể mời một ngôi sao hạng A rồi đấy! Sao tôi phải mời cô Mao Hinh chứ hả?”

“Dù là lui mười ngàn bước mà nói, tôi muốn mời ngôi sao hạng C đến hỗ trợ thì với hai trăm ngàn tệ, tôi có thể mời được 18 ngôi sao hạng C như vậy đó!”

“Dù có là năm mươi ngàn tệ một người thì cũng mời được 4 người rồi! Nhưng hiện tại thì thế nào? Hai trăm ngàn tệ chỉ để mời một mình cô Mao Hinh?”

“Cô Hoàng, cô muốn nói chuyện lương tâm với chúng tôi mà vậy à? Nếu đúng như thế, lương tâm cũng không đáng giá lắm đâu, phải không? Mà đã không đáng tiền thì nói đến nó làm gì nữa? Cô Hoàng, cô nói xem!”

Hoàng Di: “…”

Trong lúc nhất thời, cô ta không thể phản bác.

Nhưng cô ta thật sự không cam lòng.

Nếu như Mao Hinh bị nhốt ở một cái siêu thị nhỏ bé như siêu thị Kiệt Tuyết, không thể tham gia các hoạt động khác, vậy chẳng khác nào chôn vui tiền đồ của cô ấy.
 
Back
Top Bottom