- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 29: Ta làm cha.
Chương 29: Ta làm cha.
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Diệp Thần Diệm không hổ là Long Ngạo Thiên, kẻ hèn thượng hỏa sao có thể làm khó được hắn, ngày hôm sau cũng đã cùng ngày thường không khác gì nhau.Nhưng Dư Thanh Đường vẫn là tuân thủ ước định đàn một khúc thanh tâm cho hắn, mặt khác còn tặng kèm một khúc ánh trăng bên hồ sen.Với việc này đồng chí Tiểu Diệp tỏ vẻ: " Mới lạ, hoạt bát.
"Chẳng nói được gì dễ nghe.A, tu giả vô vị.Dư Thanh Đường ôm nỗi cô đơn cao sơn lưu thủy - tri kỷ khó tìm, ôm cầm ra khỏi cửa phòng, không nghĩ tới lại bị điếm tiểu nhị chặn lại.Trong lòng Dư Thanh Đường cả kinh, tuy đang là ban ngày ban mặt, nhưng lực lan tỏa của thanh âm cây đàn này của y cũng thập phần kinh người, nên sẽ không vẫn là nhiễu dân đi?Y vội vàng cúi đầu xin lỗi: " Xin lỗi xin lỗi quấy rầy mọi người......
"Điếm tiểu nhị cũng đồng dạng đồng bộ cúi đầu xin lỗi: " Xin lỗi xin lỗi quấy rầy cô nương......
"" Hả?
" Hai người đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu lên.Diệp Thần Diệm cắm vào giữa hai người, hỏi điếm tiểu nhị: " Chuyện gì?
"" Là như thế này.
" Điếm tiểu nhị trưng ra gương mặt tươi cười, " Tiếng đàn của tiên tử thật sự phi phàm, đã truyền ra ngoài khách điếm, đưa tới không ít người nghỉ chân.
Ngài nhìn một chút dưới lầu, tiểu điếm của chúng tiểu nhân cũng coi như là dính quang, hôm nay tới nhiều khách nhân như vậy.
"Dư Thanh Đường lặng lẽ thăm dò, hôm nay trong khách điếm đúng là còn náo nhiệt hơn Đăng Tiên Lâu, ngồi đầy tu giả, còn một người hai người đều như nhau, đều ngửa đầu nhìn lên trên.Dư Thanh Đường mới lén lút lộ ra một đôi mắt, phía dưới liền có người đứng lên ôm quyền về phía trên lầu, nhiệt tình đến như là đi gặp minh tinh vậy.Diệp Thần Diệm xách cổ áo y túm y trở về, nhẹ nhàng lắc đầu: " Đừng tùy ý lộ diện, không an toàn.
"Dư Thanh Đường nghe khuyên, cẩn thận trốn ra sau Diệp Thần Diệm."
Không ít người nói, tiếng đàn của tiên tử có kỳ diệu, có thể làm người bình tâm tĩnh khí, dường như là tu hành đều thông thuận không ít.
" Điếm tiểu nhị liếc nhìn sắc mặt của hắn, đầy miệng lời hay, " Đại bỉ Kim Đan đã gần ngay trước mắt, không ít người tâm phù khí táo, đều muốn cầu tiên tử lại đàn một khúc.
"Điếm tiểu nhị nói xong, trong lòng cũng bồn chồn.Mấy ngày này, Thanh Châu nơi nơi đều là thiên kiêu của các đại môn phái, từng người đều tâm cao khí ngạo, đừng nói bị người cầu đàn một khúc, cho dù là tới cửa bái phỏng đều không nhất định thấy.
Đây nếu là gặp gỡ người tính tình không tốt, có thể xốc luôn khách điếm nhà bọn họ rồi.Nhưng phía dưới có nhiều tu giả như vậy, hắn cũng không dám đắc tội, chỉ có thể căng da đầu đi lên, nhìn về phía Dư Thanh Đường nịnh nọt: " Ta cũng nói, tiên tử là khách quý của tiểu điếm, vẫn là thiên kiêu Kim Đan đến từ đại môn đại phái, nơi nào là ta có thể mời được chứ, nhưng là......
Nhưng là thịnh tình không thể chối từ.
"Hắn đã lặng lẽ làm tốt chuẩn bị cất bước bỏ chạy, bổ sung một câu, " Tiểu nhân tuyệt không có ý mạo phạm.
"Dư Thanh Đường: " ......
"Y nghe ra được, một đoạn lời nói ngắn ngủn này, tất cả đều là dục vọng cầu sinh.Trong mắt Dư Thanh Đường mang lên một chút đồng tình, quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Diệm, trưng cầu ý kiến của hắn: " Đàn không đàn?
"" Không đàn.
" Diệp Thần Diệm khoanh tay trước ngực vẻ mặt không vui, nhưng thấy biểu tình của Dư Thanh Đường, lại thở dài, " Thôi, đều nghe muội.
"Dư Thanh Đường một dáng vẻ cùng hắn thương lượng: " Ta cảm thấy, dù sao đàn một lần thanh tâm khúc cũng không có gì, kết một phần thiện duyên cũng tốt.
"" Chủ yếu là bọn họ người nhiều......
Đương nhiên là không phải ta cảm thấy ngươi đánh không lại đâu, ta chính là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Dư Thanh Đường mang theo dục vọng cầu sinh không hề thua kém điếm tiểu nhị, tiến đến bên người Diệp Thần Diệm, ý bảo hắn đưa lỗ tai lại đây.Diệp Thần Diệm nhướng mày nhìn y, ngoan ngoãn nghiêng đầu qua, khóe miệng không tự giác lộ ra chút ý cười: " Sao?
"Dư Thanh Đường hạ giọng nói: " Nhưng ta không muốn xuất đầu lộ diện, rốt cuộc thanh tâm khúc này của ta có hiệu quả đặc biệt tốt, cũng là vì cầm tốt.
"" Ta sợ có người nhìn ra tới đây là cái bảo bối, theo dõi ta.
"Huống hồ, nếu là mỗi người đều biết " Cầm tu Dư Thanh Đường " là một cô nương......
Cũng ảnh hưởng y về sau ra cửa đi bộ.Diệp Thần Diệm ý vị thâm trường điểm điểm giữa mày y: " Muội lo lắng nhưng không ngừng điểm này đi.
"" Nếu muội đã nghĩ vậy, thì cứ theo ý muội.
"Hắn vẫy tay với điếm tiểu nhị đang mong đợi nhìn họ: " Làm phiền ngươi thông báo một tiếng, nàng đánh đàn là vì ta chữa thương, nếu làm phiền chư vị, vậy tặng một đầu ' Thanh Tâm Khúc ' để tạ lỗi."
" Nhưng lúc sau......
"Hắn chưa nói xong, nhưng điếm tiểu nhị cũng hiểu rõ ý hắn, cực kỳ biết điều mà nói tiếp: " Vâng vâng, nào có đạo lý mỗi ngày đều phiền toái tiên tử chứ!
"" Đa tạ hai vị, đa tạ hai vị.
"" Ai, từ từ.
" Diệp Thần Diệm gọi lại hắn, chỉ chỉ hành lang trước mặt, " Lấy một tấm màn lụa lại đây, nàng không muốn lộ diện.
"Điếm tiểu nhị liên tục gật đầu: " Hẳn là, hẳn là.
"Hắn trả lời rồi chạy xuống lầu, Diệp Thần Diệm mới dựa vào trước cửa, cũng không quay đầu lại, chua lòm mở miệng: " Ta còn phải bị thượng hoả mới có thể nghe được một khúc, bọn họ thì lại......
"" Không giống.
" Dư Thanh Đường giảng đạo lý với hắn, " Một khúc này của ta là bọn họ nhiều người như vậy chia nhau nghe, còn ngươi, đó là chuyên môn đàn cho ngươi.
"Y dựng thẳng lên hai ngón tay, " Hơn nữa ngươi có hai khúc.
"Diệp Thần Diệm ngậm cười: " Ừm —— Nếu nói thế, thì ta liền cố mà tiếp thu vậy.
"Chưởng quầy mang theo điếm tiểu nhị lên lầu bố trí khu vực biểu diễn, còn liên tục nói lời cảm tạ, thậm chí còn miễn đi phí dừng chân hai ngày này của bọn họ.Diệp Thần Diệm lấy ra ngọc bài Quy Nhất Tông từ nhẫn trữ vật, cầm trong tay vứt vứt, rồi treo ở trên eo, lúc này mới từ phía sau lụa mỏng đi ra ngoài.Bình thường hắn không thích dùng thân phận đệ tử của Quy Nhất Tông để hành tẩu bên ngoài, nhưng có đôi khi......Hắn mịt mờ quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghĩ nếu là Dư Thanh Đường, lúc này chắc sẽ nói —— Không cần thì uổng phí quá rồi.Hắn buồn cười một tiếng, rồi sau đó thu liễm ý cười từ lầu hai nhìn xuống dưới, xem như chào hỏi một cái: " Chư vị có phúc, nếu đã nghe thanh tâm khúc này, còn mời......
Thanh tâm ngưng thần.
"Tiếng đàn vang lên, hắn đứng thẳng trước lụa trắng, mọi người dưới lầu chỉ có thể nhìn thấy trong màn lụa trắng lay động phía sau hắn, mơ hồ lộ ra một thân ảnh đánh đàn.
Diệp Thần Diệm thần sắc bễ nghễ, khí thế phi phàm, người tinh mắt còn có thể thấy ngọc bài Quy Nhất Tông treo trên eo hắn, không ít ánh mắt nhìn trộm đều hành quân lặng lẽ, lặng yên thu trở về.Một khúc xòn, Dư Thanh Đường lặng yên xuống sân khấu, không dẫn phát bất luận rối loạn gì."
Diệp huynh.
" Dư Thanh Đường ôm cầm, ánh mắt xa xưa."
Hử?
" Diệp Thần Diệm quay đầu nhìn y."
Ta giống như tìm được cách để phát tài rồi.
" Ánh mắt Dư Thanh Đường sáng quắc, thần sắc khó nén hưng phấn, " Ta vốn nghĩ thanh tâm khúc chỉ có thể đem cá mê đến đầu óc choáng váng thôi, hóa ra đối tu giả cũng hữu dụng nữa!
"Diệp Thần Diệm: " ......
"Hắn buồn cười lắc đầu, " Vậy muội đây là tính đánh đàn kiếm linh thạch?
"" Phải!
" Dư Thanh Đường phảng phất như đã thấy tương lai tốt đẹp tràn đầy linh thạch phát sáng, " Về sau đi đến đâu, kiếm được đến đấy......
"" Thế nếu là gặp gỡ người xấu thì sao.
" Diệp Thần Diệm cố ý hỏi y, duỗi tay chỉ chỉ cầm, " Hắn nhìn trúng cây đàn này của muội.
"Dư Thanh Đường dừng một chút.Diệp Thần Diệm lại điểm điểm giữa mày y: " Hoặc là, hắn nhìn trúng muội —— Cầm tu đánh đàn, muốn bắt muội lại, ngày ngày đánh đàn cho hắn......
Làm sao bây giờ?
"Dư Thanh Đường hít hà một hơi, tỉnh táo lại khỏi ánh sáng dụ hoặc từ linh thạch, một lần nữa nhận thức sự hiểm ác của thế giới này.Diệp Thần Diệm cười tủm tỉm chỉ chỉ bản thân mình: " Cho nên, nếu muội thật sự muốn đánh đàn kiếm linh thạch, không bằng mang lên ta, giúp muội trấn bãi.
"" Còn có một biện pháp khác.
" Dư Thanh Đường thành khẩn nói, " Tiền này ta không kiếm nữa.
"" Có chút thời điểm, không thể cưỡng cầu duyên phận với linh thạch được, nghèo một chút, cũng tốt hơn là có mệnh kiếm không mạng tiêu.
"Dư Thanh Đường vô cũng tích mệnh mà vỗ vỗ cầm, rưng rưng từ biệt linh thạch trong mộng tưởng, trở về phòng nhỏ của mình.Diệp Thần Diệm: " ......
"Hắn trầm mặc một lát, buồn cười lắc đầu.Người này giống như có hơi tham tài, nhưng cũng chỉ tham một chút, tham đến gãi đúng chỗ ngứa chuyển biến tốt liền thu, làm người không biết nói gì mới tốt.Cũng không biết Biệt Hạc môn rốt cuộc là làm sao dưỡng ra được một " Tiểu sư muội " như thế này.......Ba ngày sau, bầu trời Thanh Châu chấn động, một tòa học phủ thượng cổ hải thị thận lâu trống rỗng xuất hiện.Đại bỉ Kim Đan một giáp một lần, chính thức bắt đầu.Biệt Hạc Môn của Dư Thanh Đường cũng chỉ có một tuyển thủ dự thi là y, cũng không vội vã chui vào trong môn —— Vừa rồi đã có mấy người nóng vội bay lên rồi bị đẩy lùi tám trăm dặm.Vị trí tốt ở đối diện Cổ Phủ Học Cảnh, tất nhiên là phải để lại cho các đại tông môn ở Cửu Châu, Thanh Châu là chủ nhà, thì đương nhiên vị trí của Quy Nhất Tông sẽ không kém.Nhưng đứng ở C vị cũng không phải bọn hok, mà là một lão giả tráng kiện, cùng một thiếu nữ thanh xuân đội nón cói có lụa mỏng.
Nàng rõ ràng không lộ một chút làn da nào ra ngoài, chỉ đứng yên ở nơi đó, đã như là lấy thân hợp đạo, có khác ý nhị.Dư Thanh Đường không khỏi nhìn nhiều vài lần.Diệp Thần Diệm không đứng cùng một chỗ với Quy Nhất Tông, nói là phải gom đủ số chẵn cho Biệt Hạc Môn bọn họ, cứ nhất quyết phải cùng bọn họ chen ở chỗ này.
Lúc này chú ý tới tầm mắt Dư Thanh Đường, chỉ nghĩ là y tò mò hai người kia là ai, thấp giọng giải thích: " Đó là người của Mật Tông.
"Dư Thanh Đường nghĩ thầm ta có thể không biết sao?
Ta không chỉ biết đó là người của Mật Tông, ta còn biết đó là chính cung của ngươi, Thánh Nữ Mật Tông trong truyền thuyết, Cơ Như Tuyết.Mật Tông địa vị siêu phàm, một là bởi vì, ở cái niên đại đã lâu không thấy tiên này, trong Mật Tông có chân tiên còn sống sót từ thời thái cổ.
Hai là bởi vì bọn họ cũng không tranh bá, một lòng suy đoán thiên cơ, mỗi một vị đệ tử, đều sẽ rời núi khi thiên hạ đại loạn, chẳng sợ lấy thân tuẫn đạo, cũng muốn giúp đỡ thiên hạ.—— Thuận tiện nhắc tới, vị sư phụ cực kỳ không đáng tin cậy kia của Diệp Thần Diệm, chính là cũng đã từng là đệ tử của Mật Tông.Ngũ sư huynh lộ vẻ kính ngưỡng: " Truyền nhân của Mật Tông thế hệ này, là cái cô nương à.
"Hắn quay đầu lại, nhìn về phía hai người phía sau, từ nhẫn trữ vật lấy ra hai sợi tơ hồng đưa qua, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng, " Tông môn chúng ta không có ai đi qua Cổ Học Phủ Cảnh, theo truyền thuyết đó là di chỉ học phủ Văn Thánh thời thái cổ, cũng không biết có bao nhiêu huyền diệu.
"" Một đường này ta đã hỏi thăm được không ít tin tức, có người nói bên trong hàng năm biến hóa, còn có người nói bên trong không gian hỗn loạn, vừa lơ đãng liền sẽ lạc mất đồng bạn......
"Hắn lại nhìn về phía Diệp Thần Diệm, " Diệp công tử, tiểu sư......
Muội của ta tu vi không tinh, chỉ có thể dựa vào ngươi.
"Diệp Thần Diệm lập tức đồng ý: " Ngũ sư huynh yên tâm, ta nhất định dẫn nàng bình an không có việc gì trở ra.
"Ngũ sư huynh ánh mắt nặng nề, đặt hai sợi tơ hồng trong lòng bàn tay: " Đây là ta tìm được trong một động phủ, cũng không phải là pháp bảo đáng giá gì, nhưng sau khi mang lên, có thể cảm ứng được phương hướng của nhau.
"Dư Thanh Đường bừng tỉnh đại ngộ —— Đây còn không phải là đồng hồ thông minh à!Ngũ sư huynh: " Hai sợi dây này, một phụ, một tử......
"Dư Thanh Đường tay mắt lanh lẹ lấy đi sợi đầu tiên: " Ta làm cha.
"Diệp Thần Diệm ngẩn ra một chút, hít sâu một hơi, tươi cười dần dần nguy hiểm: " Dư, sư, muội?
"Dư Thanh Đường: " ......
"Y nhịn đau đưa sợi trong tay ra, " Vậy ngươi làm đi.
"Y biết ngay mà, dù là Long Ngạo Thiên, cũng vô pháp ngăn cản được dụ hoặc làm ba ba đối phương.Dư Thanh Đường u buồn mang lên tơ hồng nhi tử, ai biểu y đánh không lại người ta chứ, nhịn.======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Dư Thanh Đường: Cả đoạn đường này của ta đều là uất ức a.
Chùi chùi nước mắt chua xót không hề tồn tại.