- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 19: Thiên Cơ Tử
Chương 19: Thiên Cơ Tử
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Dư Thanh Đường rất rất hối hận.Có chút đề tài, rõ ràng y không đề cập tới, liền sẽ không bị liên lụy vào......
Sao y lại không quản được cái miệng mình vậy chứ!Ánh mắt Dư Thanh Đường ừ buồn nhìn đại môn Quy Nhất Tông rộng lớn mờ mịt trước mặt, thật là đại tông môn khí phái mà, cùng Biệt Hạc Môn bọn họ đúng là trên trời dưới đất.Diệp Thần Diệm quay đầu cười với y: " Muội đừng khẩn trương, Quy Nhất Tông bọn ta tuy là đại tông môn, nhưng mọi người đều rất thân thiện, sẽ không làm khó dễ muội đâu.
"Dư Thanh Đường thầm chấp nhận gật gật đầu.
Đương nhiên rồi, không thân thiện đều sớm đã bị ngươi đánh cho một trận nhừ tử rồi, hiện giờ Quy Nhất Tông các ngươi xác thật là tốt tốt đẹp đẹp đoàn kết nhất trí."
Còn người hung dữ......
Chỉ có mỗi chưởng môn thôi.
" Diệp Thần Diệm đi trước dẫn đường, " Nhưng chúng ta sẽ không gặp ông ấy đâu.
"Dư Thanh Đường hì hục leo núi, thuận miệng tiếp lời: " Ừ ừ.
"Nhưng Diệp Thần Diệm ở đằng trước bỗng nhiên dừng bước chân.Dư Thanh Đường sửng sốt, đột nhiên có loại linh cảm không tốt —— Sẽ không phải là nói cái gì tới cái gì chứ, chưởng môn Quy Nhất Tông Thiên Nhất kiếm tôn tới rồi sao!Y nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, trước sơn môn đứng một vị trung niên anh tuấn râu tóc bạc trắng, tay áo trường bào phất phới, thần sắc lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt kia, sắc nhọn như kiếm, Dư Thanh Đường mới nhìn thoáng qua, liền nhịn không được lùi về sau một bước.Diệp Thần Diệm ở phía trước bước đến chắn trước người y, khiêm tốn hành lễ: " Chưởng môn, đệ tử đã trở về.
"" Trở về.
" Giọng của Thiên Nhất kiếm tôn lãnh đạm, " Lại không thông báo.
"" Ngươi lén dẫn người về, là muốn làm cái gì?
"Diệp Thần Diệm chột dạ sờ sờ mũi: " Cũng không có lén......
"Ánh mắt Thiên Nhất kiếm tôn đảo qua Dư Thanh Đường, dừng một chút, chỉ nói với Diệp Thần Diệm: " Linh Nhi đã xuống núi tìm ngươi.
"Diệp Thần Diệm nhún vai: " Thật không khéo, ta lại lên núi về tông môn rồi.
"" Chưởng môn, ngài đừng nói cho muội ấy biết, nếu không muội ấy lại muốn quậy nữa mất.
"" Chậm.
" Thiên Nhất kiếm tôn ngữ khí bình đạm, " Đã nói rồi, con bé bảo ta tới chặn ngươi.
"Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.Kiếm đạo chí tôn cuồng con gái vs Đệ tử Long Ngạo Thiên mở hậu cung.Trong sách, thời điểm khi Thiên Nhất kiếm tôn biết Lý Linh Nhi một hai phải gia nhập hậu cung Long Ngạo Thiên, đã thật sự động sát ý, làm Long Ngạo Thiên tiếp ba kiếm của ông ấy.Tiếp được, làm hắn tồn tại lăn ra Quy Nhất Tông.Tiếp không được, chết ngay tại chỗ.Sau lại Long Ngạo Thiên nhất thống tiên môn, Lý Linh Nhi hoan thiên hỉ địa gia nhập hậu cung của hắn, Thiên Nhất kiếm tôn cũng không nói gì nữa.—— Thật ra Dư Thanh Đường còn âm thầm cảm thấy đoạn này không hợp lý, với tính tình của Thiên Nhất kiếm tôn, phải là dù đối phương quyền thế ngập trời, ông cũng sẽ không để con gái của mình ủy khuất mới đúng.Nhưng đây là tiểu thuyết Long Ngạo Thiên mà, loại địa phương này không thể truy cứu đến cùng được.Dư Thanh Đường còn đang thất thần, Diệp Thần Diệm đã nhỏ giọng nói một câu " Không xong ", lôi y chạy trốn."
Ấy, ấy?
" Dư Thanh Đường đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lôi bay lên, còn rất lễ phép chào hỏi, " Chào tiền bối......
Tiền bối tái kiến!
"Nhưng bọn y không có thể trốn đi.Thiên Nhất kiếm tôn thân hình chưa động, kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm ý cùng uy áp đã che trời lấp đất mà rơi xuống, hai người cứ như là cá nhỏ rơi vào trong lưới, vũng vẫy thế nào cũng tránh không thoát thiên la địa võng này.Một đạo tiếng cười trong sáng truyền đến: " Lý lão đầu, ngươi đúng là già mà còn không đứng đắn, sao lại khi dễ đồ đệ của ta thế này!
"Trói buộc trên người hai người biến mất trong nháy mắt, Diệp Thần Diệm kéo Dư Thanh Đường trốn ra sau lưng người đến.Thiên Nhất kiếm tôn lạnh như băng sương, còn muốn động thủ, Thiên Cơ Tử vừa mới đuổi đến làm mặt quỷ với ông: " Từ từ!
Chuyện tình tình ái ái của đám nhỏ, ngươi xen vào làm chi.
"Thiên Nhất kiếm tôn nghe vậy, động tác cứng đờ: " Tình tình ái ái?
"Dưới uy áp của hai vị đại lão, Dư Thanh Đường gian nan mở miệng, muốn phủ nhận: " Không không không......
"" Ai, đừng thẹn thùng.
" Thiên Cơ Tử cười hì hì quay đầu lại, " Nhìn dáng vẻ chưởng môn sư huynh còn không biết bản thân mình đã tham gia vào chuyện náo nhiệt gì đâu.
"" Linh Nhi nó......
" Thiên Nhất kiếm tôn nhíu mày lại, suy nghĩ một lát, thu hồi tay thở dài, " Thôi.
"Thiên Cơ Tử tấm tắc lắc đầu: " Ngươi một cái hũ nút trì độn, rốt cuộc là làm sao mà cưới được lão bà sinh nữ nhi......
"Thiên Nhất kiếm tôn mặt vô biểu tình, tay mới vừa buông xuống lại nâng lên.Thiên Cơ Tử lập tức bẻ lái: " Nghĩ đến nhất định là phu nhân thông tuệ hơn người, mới có thể nhìn thấy chân tình dưới gương mặt lạnh kia của ngươi, chậc chậc chậc, thật đúng là làm người cực kỳ hâm mộ.
"Thiên Nhất kiếm tôn chậm rãi thu hồi tay, xoay người rời đi, chỉ là thần sắc mang theo vài phần kiêu ngạo không dễ phát hiện: " Đương nhiên.
"Dư Thanh Đường: " ......
"Không hổ là ngươi Thiên Cơ Tử, chỉ vài câu quanh co, mà đã dẹp yên mọi chuyện.Thấy Thiên Nhất kiếm tôn thật sự đi rồi, Thiên Cơ Tử mới cười quay đầu lại, ý vị thâm trường nhìn hai người: " Xem đi xem đi, Quy Nhất Tông chúng ta đúng là chuyên ra kẻ si tình.
"Ông ghé sát vào nhìn Dư Thanh Đường, cười đến giống chỉ hồ ly, " Ai nha, vị này chắc là người trong lòng mà đồ nhi ngốc kia của ta cứ treo mãi bên miệng......
"Dư Thanh Đường căng da đầu đang muốn trả lời, Diệp Thần Diệm đã kéo y ra sau lưng hắn, biểu tình cổ quái nhìn trên dưới đánh giá Thiên Cơ Tử một lượt: " Ngươi......
Ngươi là sư phụ ta?
"" Hắc —— " Thiên Cơ Tử vén tay áo giơ tay đánh hắn, " Thằng nhóc thúi, sư phụ của mình đều không quen biết hả!
"Diệp Thần Diệm ngửa ra sau tránh thoát, chỉ vào gương mặt kia của ông, thần sắc vi diệu: " Người bình thường không phải đều là cái tao lão nhân sao?
Biến thành dáng vẻ này làm cái gì!
"Thiên Cơ Tử trước mặt phong thần tuấn lãng, khóe miệng mỉm cười, dáng vẻ thanh niên phong lưu tao nhã, nào có nửa điểm bóng dáng tao lão nhân gì."
Nói gì đó?
" Thiên Cơ Tử cười nhạo, đắc ý vuốt vuốt tóc, " Sư phụ con ta đây niên thiếu thành danh, vẻ ngoài đương nhiên sẽ lại ở tuổi niên thiếu thanh xuân rồi, đây mới là dáng vẻ chân thật của ta.
"" Ngày thường biến thành như vậy, là vì để tránh phiền phức không nên có thôi.
"Ông ỷ vào Thiên Nhất kiếm tôn đã đi xa, không chút khách khí lotth gốc gác người ta, " Chưởng môn sư thúc của con cũng vậy, đừng thấy ngày thường ông ta đều là dáng vẻ nam nhân trung niên uy nghiêm kia, nhưng khi về nhà đều sẽ biến về dáng vẻ thanh niên ban đầu dỗ phu nhân vui vẻ......
"Ông còn chưa dứt lời, một đạo kiếm ý đã sát đến.Thiên Cơ Tử tươi cười không giảm, bước chân khẽ chuyển xoay người tránh thoát, nhìn phương cười nói: " Già đầu còn nghe lén!
"" Lòng dạ hẹp hòi.
"Ông cười tủm tỉm nhìn Dư Thanh Đường, " Hôm nay có khách nhân quan trọng muốn tới, ta đương nhiên là cũng phải sửa soạn trang điểm một chút chứ.
"" Sao?
" Ông cố ý cười khiêu khích Diệp Thần Diệm, " Sợ bị ta đoạt mất sự chú ý à.
"" Ha.
" Diệp Thần Diệm khinh thường quay đầu đi."
Nhớ năm đó, ta cũng là mỹ nam tử nổi danh Cửu Châu.
" Thiên Cở Tử vuốt cằm lộ ra ý cười, " Không biết có bao nhiêu thiên kiêu tiên tử vì ta khom lưng......
"Diệp Thần Diệm kéo Dư Thanh Đường xoay người đi: " Đừng để ý đến ông ấy, ta đưa muội đi dạo Tùy Tiện Phong.
"Dư Thanh Đường quay đầu lại nơm nớp lo sợ chào hỏi: " Chào tiền bối.
"" Ai —— " Thiên Cơ Tử hiền từ đáp lời, tung tăng đuổi theo, chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thần Diệm, " Con xem cô nương người ta lễ phép biết bao, con mau tự xem lại con đi.
"" Tới tới tới, đứa bé ngoan, ta dẫn con đi dạo.
"Dư Thanh Đường thụ sủng nhược kinh, đối phương càng thân thiện, y càng sợ hãi.Ba người từ chân núi Tùy Tiện Phong đi lên trên, Thiên Cơ Tử cười tủm tỉm chỉ vào dòng suối dưới chân núi: " Đây là suối Đào Hoa, năm đó ta nhặt thằng nhóc này từ chiến trường cổ về, nó chỉ là một đống đen thùi lùi, nên ta liền ném nó vào suối chà chà lau lau một hồi mới sạch sẽ được đó.
"Diệp Thần Diệm khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: " Lúc trước ta còn ở trong tã lót, đã bị ngài ấn vào trong nước, có thể sống đến bây giờ đều là vì ta mạng lớn.
"Dư Thanh Đường cười khẽ, ở thời điểm Diệp Thần Diệm nhìn qua nhanh chóng quay đầu đi, làm bộ chính mình không cười: " Phong, phong cảnh không tồi, khụ.
"" Hắc hắc.
" Thiên Cơ Tử lại chỉ vào hai chú cá trong dòng suối thanh triệt, " Ta còn dưỡng hai con cá chép linh, chờ chúng nó sinh một hồ cá con, thì hầm canh giúp con bổ bổ thân thể......
"Diệp Thần Diệm nhướng mày: " Thế sao ta một ngụm cũng chưa ăn được?
"" Ai nha.
" Thiên Cơ Tử cười hớn hở, " Tên cháu trai Ngự Thú Môn kia gạt ta, nói là một hùng một thư cả đời sinh một ao cá, kết quả cả hai con đều là hùng hết!
"Nụ cười của Dư Thanh Đường cứng ngắc trên mặt.Ông ấy tuyệt đối biết gì đó.Ông ấy tuyệt đối là đang ám chỉ gì đó."
Nếu đã như vậy.
" Diệp Thần Diệm nhướng mày, " Sao người không hầm một con, rồi mua thêm một con cá mái trở về chứ?
"" Ai —— " Thiên Cơ Tử không tán đồng lắc lắc đầu, " Con nhìn hai đứa chúng nó đi, khanh khanh ta ta thân mật như thế, cần gì phải chia rẽ chúng nó chứ?
"" Hơn nữa, giờ con cũng lớn đầu cả rồi, ăn cá làm chi nữa.
"Ông quay đầu cười với Dư Thanh Đường, " Đúng không Tiểu Dư?
"Dư Thanh Đường thiếu chút nữa nhảy dựng lên: " Hả?
Hả?
"Diệp Thần Diệm ghét bỏ xách Thiên Cơ Tử ra xa: " Đừng đứng gần thế, già đầu còn không đứng đắn.
"" Sao, ghét bỏ sư phụ con?
" Thiên Cơ Tử mở to mắt, cười xấu xa, " Vậy con cũng đừng trách ta không nể tình thầy trò......
Tới tới tới, Tiểu Dư, ta mang con đi tham quan phòng nó.
"" Đợi đã!
" Diệp Thần Diệm ngẩn ra, nhanh chóng đuổi theo, " Phòng con có gì đâu mà xem!
"Thiên Cơ Tử cười giảo hoạt: " Mấy thứ xấu hổ không thể bị nhìn thấy kia đã giấu kỹ chưa đấy đồ nhi ngoan của ta?
"" Có để sót lại sách minh họa nhỏ, hay quần áo dơ gì gì không đó?
"" Nói bậy!
" Diệp Thần Diệm vội vàng phủ nhận, " Muội đừng nghe ông ấy nói hươu nói vượn!
Ta chưa bao giờ có mấy thứ đó đâu!
"" Ui, không chịu thừa nhận luôn?
" Thiên Cơ Tử ghé sát tai Dư Thanh Đường nói, " Thằng nhóc thúi này từ nhỏ đã thích ngắm mỹ nhân, bảng mỹ nhân Cửu Châu do Văn Thiên Hạ vẽ kia, nó không để sót một kỳ nào, mỗi lần ra là mỗi lần đều mua!
"Diệp Thần Diệm nghiến răng nghiến lợi: " Phải!
"Hắn vội liếc nhìn Dư Thanh Đường một cái, mặt đỏ lên, " Nhưng, không phải vì thích xem mỹ nhân.
"" Ta không có.
"Thiên Cơ Tử càng cười tươi hơn: " Nói vậy cũng không sai.
"Ông ý vị thâm trường nhìn về phía Dư Thanh Đường, " Nó ấy mà, là muốn từ trên bảng mỹ nhân Cửu Châu, tìm một người thôi.
"Dư Thanh Đường: " !
"Y nghẹn một chút, " Đừng nói là......
"Thiên Cơ Tử theo thói quen tính sờ sờ râu, sau lại nhớ tới mình hiện tại là dáng vẻ thanh niên, không có cọng râu nào, liền sửa thành rung đùi đắc ý: " Đáng tiếc thay, năm nào cũng tìm, nhưng đều uổng công vô ích.
"" Thằng nhóc này thấy rất tức giận, hỏi ta Văn Thiên Hạ rốt cuộc là ai, dựa vào đâu mà tiểu cô nương nó tâm tâm niệm niệm, lại không thể lên bảng.
"Diệp Thần Diệm nghe ông điên cuồng lôi chuyện xấu của mình ra nói, đen mặt quay đầu sang hướng khác.Trán Dư Thanh Đường treo một giọt mồ hôi lạnh, ánh mắt trốn tránh: " Có lẽ, có lẽ là......
"" Thằng nhóc này còn hỏi ta tu vi của Văn Thiên Hạ, muốn tới cửa đập quán.
" Đôi mắt Thiên Cơ Tử sáng như đuốc, cười haha kéo y đi vào phòng, " Nay gặp được Thanh Đường cô nương, cảm thấy đúng là nên đến đập quán, sao mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên thế này mà lại không cho lên bảng chứ?
"Ông vỗ vỗ vai Diệp Thần Diệm, " Đợi xíu nữa sư phụ giúp con tính toán xem tên tiểu tử kia ở chỗ nào, con đánh tới cửa đi, kêu hắn phải cho Thanh Đường cô nương lên bảng.
"Dư Thanh Đường: " Không không không không cần!
"Diệp Thần Diệm đứng ngay tại cửa phòng, ngại ngùng quay đầu đi: " Đó, chỉ là căn phòng bình thường thôi, ta chả thèm giấu gì......
Nè!
"Thiên Cơ Tử không có chút chín chắn nào của một vị tiền bối, chợt cúi người đến cạnh giường hắn duỗi tay sờ mó dưới giường, động tác mau lẹ lấy ra thứ gì đó ném cho Dư Thanh Đường.Dư Thanh Đường tay chân luống cuống duỗi tay tiếp lấy, ôm vào trong ngực: " Cái gì cái gì thế!
"Lúc này Diệp Thần Diệm mới gấp gáp: " Không được xem!
"Thiên Cơ Tử nắm cổ áo hắn kéo lại, thúc giục: " Mau xem mau xem đi!
"Dư Thanh Đường cúi đầu xem, trong tay y thật ra cũng không phải là thứ xấu hổ không thể cho người khác xem gì hết, mà chỉ là một người gỗ.Giống như...... là dáng vẻ của y.======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Thiên Cơ Tử: Ta còn giữ lại tập tranh ' Diệp Thần Diệm thời ấu niên cởi truồng tắm mưa ' của tiểu Diệp nè, tới tới tới, ta cho ngươi xem!
Diệp Thần Diệm: Lăn.