- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 9: Cốt truyện
Chương 9: Cốt truyện
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Diệp Thần Diệm bị bịp miệng, chớp chớp mắt với y, Dư Thanh Đường vội vàng rụt tay về.Y chột dạ xoa xoa tay, " Khụ, chuyện này......
Vẫn là tốt nhất đừng nói lung tung.
"" Đi, đi thôi.
"" Ờ......
" Đại sư tỷ trông có vẻ không hiểu lắm, nhưng lại rất tôn trọng y, cực kỳ biết điều đi theo xuống lầu.Đến trước cửa, nàng chào tạm biệt hai người, ánh mắt nhìn Dư Thanh Đường mang theo lưu luyến không rời: " Tiểu sư muội, sư tỷ phải về rồi, muội nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình đó.
"Nàng nắm chặt lấy tay Dư Thanh Đường, ghé sát tai y thì thầm, " Nhớ kỹ, an toàn quan trọng nhất, thấy không ổn thì toàn tông môn chúng ta trực tiếp trốn chạy, dù sao cũng không có tài sản gì.
"Dư Thanh Đường: " ......
"Lời này trong chân thành lại lộ ra vài phần nghèo nàn, làm y vừa cảm động vừa có vài phần buồn cười.Diệp Thần Diệm không tiếng động chen vào giữa hai người, hắng giọng nói: " Đại sư tỷ vẫn nên nhân lúc trời còn sớm, về đi thôi, gần nhất Kim Châu không được yên ổn lắm.
"" Ta có nghe nói qua rồi.
" Đại sư tỷ nhíu mày, " Cũng không biết là loại chuột nhắt nào lại ở Kim Châu làm loạn, đợi trở về chúng ta cũng sẽ hỗ trợ điều tra.
"" Nhưng nghe nói bị bắt đều là nữ tu kim đan, còn ta đã nguyên anh, không cần lo lắng.
" Nàng đắc ý nâng cằm, " Bọn chúng nếu là dám đến, ta liền cho chúng biết lợi hại!
"Diệp Thần Diệm mỉm cười, gật gật đầu có lệ: " Ừ ừ, nhưng vẫn nên cẩn thận là trên hết.
"Dư Thanh Đường muốn nói lại thôi —— Đại sư tỷ, hắn là đang nói tỷ dù đã nguyên anh nhưng vẫn cùi bắp như kim đan đó!
Sao tỷ lại nghe không ra thế!Đại sư tỷ đang muốn tiêu sái xoay người rời đi, tiểu nhị trong tiệm lại thò đầu dò hỏi: " Công tử, món ngài đặt đã được đóng gói xong rồi.
"Nhân lúc Diệp Thần Diệm đi vào lấy đồ ăn, đại sư tỷ lại nhanh chóng nhét một bình nhỏ vào tay y: " Cầm, bảo bối áp đáy hòm của sư phụ đó, nghe nói dù là tu sĩ đại thừa kỳ cũng có thể bị hạ ngục!
"Dư Thanh Đường trừng to mắt: " Lợi hại như vậy!
"" Đệ giấu kỹ chút, khi cần thiết thì lấy ra dùng để bảo mệnh.
" Đại sư tỷ chột dạ, liếc mắt nhìn vào trong một cái, " Sấn hắn còn chưa ra, tỷ đi trước đây!
"Lời vừa dứt, cũng đã quay đầu chạy đi, cứ như đã làm chuyện xấu gì đó.Diệp Thần Diệm xách theo đồ ăn đã được đóng gói bước ra, hơi kinh ngạc: " Sao đại sư tỷ đi nhanh thế?
Ta còn đóng gói hai món ăn cho nàng......
"" Ha ha.
" Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng, nhanh tay nhét bình nhỏ vào nhẫn trữ vật, có thể tại sao chứ, có tật giật mình thôi.Y hiện tại cũng có chút đây nè.Diệp Thần Diệm bất đắc dĩ lắc đầu: " Vậy đành để chúng ta ăn vậy.
"Hắn thu đồ ăn vào nhẫn trữ vật, đề nghị với Dư Thanh Đường, " Thiên Âm Tông kiểm tra toàn diện, liên tiếp vài toà thành đều không cho bay, nhưng phạm vi cũng không lớn, cũng chỉ có nửa ngày đường thôi.
"" Chúng ta đi nhanh chút, hôm nay là có thể rời khỏi địa giới Kim Châu.
"Dư Thanh Đường đang muốn gật đầu, phía sau chợt truyền đến một tiếng cười nhạo khinh miệt: " Qủy nghèo từ đâu đến, dám can đảm ngăn ở trước cửa Thiên Thượng Cư?
"" Xin lỗi.
" Dư Thanh Đường theo bản năng xin lỗi, lôi kéo Diệp Thần Diệm tránh sang bên cạnh, một cây quạt lại bỗng nhiên duỗi tới nâng cằm y.Dư Thanh Đường: " !
"Trước mặt đứng một vị nam tu bôi son trát phấn, cười tà mị quyến cuồng với y: " Ái chà, hóa ra là một vị mỹ nhân xinh đẹp.
"Dư Thanh Đường: " ......
"" Mỹ nhân xinh đẹp ", từ ngữ thật thiếu thốn, hình dung thật khó coi.Y lặng lẽ dịch người ra sau một bước, cây quạt kia liền đi theo tiến một bước, theo tình thế còn muốn dọc theo cổ y đi xuống......"
Bang " một tiếng cây quạt bị đẩy ra, Diệp Thần Diệm sầm mặt chắn giữa hai người: " Các hạ thất lễ quá rồi, mời giữ tự trọng.
"Dư Thanh Đường chết lặng.Diệu Âm Tiên không ở, chẳng lẽ những cốt truyện đáng lẽ phải xuất hiện ở trên người nàng, đều phải rập khuôn chuyển hết lên người y sao?Đừng đùa chứ, cần thiết sao!Y đứng sau lưng Diệp Thần Diệm, duỗi dài cổ ý đồ phân biệt người đến là tên pháo hôi nhỏ nào.Đầu tiên, dáng vẻ như vậy, khẳng định không phải là nhân vật trọng yếu gì, hơn nữa phía sau chỉ có mấy gã sai vặt đi theo, không có tu giả, thoạt nhìn tùy tay là có thể bị đuổi đi.Nhưng ở trong vùng quản hạt của Thiên Âm Tông, còn dám hành sự lỗ mãng như vậy, hẳn là có chỗ dựa, cảm thấy người khác không dám đánh gã.Tất cả dấu hiệu chỉ hướng một người —— Ngô gia Kim Châu, Ngô Thiên Giao.Từ cái tên không khó để nhìn ra, hắn còn có một vị ca ca gọi là Ngô Thiên Long.Dù lúc trước khi đọc sách Dư Thanh Đường đã không ít lần trào phúng, nhà ai lại đặt tên chuẩn như vậy, vừa sinh ra nhìn một cái đã biết cái nào là long cái nào là giao, còn đều lấy đó làm tên cho bọn họ.Nhưng không thể không nói, cũng rất gọn gàng dứt khoát —— Ít nhất nghe tên liền biết cái nào lợi hại cái nào đồ ăn.Quả nhiên, quần chúng vây xem đã đầy mặt sợ hãi, tận chức tận trách đưa ra lời kịch có tin tức: " A!
Lại là tên tai họa của Ngô gia kia!
"" Nhìn cũng không lợi hại gì lắm, sao lại phải sợ gã?
Chỉ vì Ngô gia?
Không phải đứng đầu Kim Châu là Thiên Âm Tông sao!
"" Đương nhiên là không chỉ như thế!
Ngô gia tuy không có căn cơ thâm hậu như Thiên Âm Tông, nhưng ca ca của Ngô Thiên Giao tuổi còn trẻ cũng đã là kim đan trung kỳ, có thể so với Thánh nữ Thiên Âm Tông, nghe nói, hai môn này muốn kết thân đó......
"Dư Thanh Đường: " ......
"Vốn cốt truyện hẳn là như vậy.Trên đường đi Long Ngạo Thiên gặp và giải quyết tà tu bắt giữ nữ tu kim đan, cứu Thánh Nữ Diệu Âm Tiên của Thiên Âm Tông, hai người ám sinh tình tố, Diệu Âm Tiên giấu giếm thân phận chậm chạp không trở về tông môn, một đường cùng hắn đồng hành.Ai biết nửa đường bị đăng đồ tử Ngô Thiên Giao đùa giỡn, không có bất ngờ gì xảy ra gã bị Long Ngạo Thiên đánh.
Ngô Thiên Giao bị đánh thì không phục, về nhà méc với anh gã là Ngô Thiên Long, còn đưa ra bức họa của Diệu Âm Tiên.Anh gã chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra " Vị hôn thê ", dưới sự tức giận sai Ngô gia đuổi gϊếŧ hai người, chỉ chừa lại mạng cho nhà gái.Cứ như thế, đôi uyên ương nhỏ một đường chạy trốn đến địa giới Biệt Hạc Môn, gặp gỡ Dư Thanh Đường thấy việc nghĩa hăng hái làm.Nhưng vấn đề là, hiện tại ở chỗ này không phải Diệu Âm Tiên.Dư Thanh Đường gãi gãi cằm, giờ Ngô Thiên Giao về nhà méc anh gã, mà Ngô Thiên Long lại lười ra tay thì phải làm sao giờ?Y còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, thì Ngô Thiên Giao đã lăn lông lốc ngã sấp mặt xuống bên chân y —— Bị Diệp Thần Diệm đá bay tới.Gã chật vật bò dậy, căm giận chỉ vào hai người: " Đợi đấy!
Các ngươi cứ đợi đấy!
Ngươi dám đánh ta, ta sẽ khiến các ngươi không thể rời khỏi đất Kim Châu này!
"Dư Thanh Đường: " ......
Chờ đã.
"Ngô Thiên Giao cũng không tính dừng lại, nhưng mũi thương của Diệp Thần Diệm đã kề sát cổ gã, gã không thể không dừng bước.Dư Thanh Đường nhìn Ngô Thiên Giao: " Ngươi cứ thế mà đi rồi?
"Y cảm thấy thật kỳ lạ, sao tên pháo hôi này lại không tự giác xíu nào vậy, sao không đưa đồ vật nên để lại rồi mới đi chứ?Ngô Thiên Giao đề phòng nhìn y: " Ngươi còn muốn sao nữa!
"Dư Thanh Đường vươn tay về phía gã.Diệp Thần Diệm hình như cảm thấy rất thú vị, hắn thích thú quan sát mọi chuyện, lại đè thấp mũi thương xuống.Ngô Thiên Giao la to ngăn lại, vội vàng sờ vào nhẫn trữ vật, khóe miệng giựt giựt, biểu cảm đau đớn lấy ra một túi tiền ném qua, nhưng vẫn mạnh miệng nói: " Coi như hôm nay tiểu gia ta cho chó ăn......
A!
"Ngô Thiên Giao hét thảm một tiếng, cán thương trên tay Diệp Thần Diệm đã trực tiếp đánh lên mặt gã.Dư Thanh Đường mở túi tiền ra nhìn, thấy bên trong chỉ có một ít linh thạch, thì lắc đầu: " Không phải cái này, ai.
"Cũng không biết vai phụ này bị gì thế, sao lại chẳng chuyên nghiệp chút nào, y chỉ có thể tự mình động thủ, đoạt lấy cây quạt trong tay gã, " Cái này, giờ là của ta.
Còn ngươi, cút đi.
"" Ngươi muốn nó?
" Ngô Thiên Giao che miệng, biểu tình có chút ngỡ ngàng, " Đó, đó là do ta viết.
"Dư Thanh Đường như chuyện đương nhiên: " Rồi sao, ngươi không phục?
"Y dịch đến gần người Diệp Thần Diệm, cáo mượn oai hùm nâng thương của hắn lên, " Hả?
"Ngô Thiên Giao sợ tới mức rụt cổ lại: " Cho ngươi cho ngươi đó!
"Gã chạy trối chết, nhưng vẫn không quên quay đầu lại khiêu khích, " Có thể lấy được thư pháp quý giá của ta, coi như, coi như ngươi may mắn!
"Thấy mọi người xung quanh tụ lại càng lúc càng nhiều, Diệp Thần Diệm kéo tay Dư Thanh Đường: " Nơi này nhiều người quá, chúng ta cũng rời đi thôi.
"Chờ ra khỏi thành, Diệp Thần Diệm mới bước chậm lại: " Đến đây cũng được rồi.
"Ánh mắt hắn chợt khựng lại, Dư Thanh Đường vẫn còn đang cúi đầu mân mê cây quạt kia."
Khụ.
" Diệp Thần Diệm làm bộ không thèm để ý, thuận miệng hỏi, " Dư cô nương, muội thích cây quạt đó sao?
"Ánh mắt hắn đảo quanh, " Chữ gã viết có đẹp gì đâu.
"" Ừ?
Không đẹp.
" Cuối cùng Dư Thanh Đường cũng ngẩng đầu lên, đưa miếng ngọc bội khó khăn lắm mới lấy ra được cho hắn, " Nè, cái này cho ngươi.
"" Hả?
" Diệp Thần Diệm sửng sốt, theo bản năng nhận lấy.Miếng ngọc bội hình giao long, cầm trong tay thì có cảm giác mát lạnh, là một miếng ngọc tốt, càng khó được chính là nó có thể làm cho tinh thần người cầm thoải mái, hình như......Diệp Thần Diệm bất ngờ lật xem: " Bên trên ngọc bội có khắc trận pháp, có thể giúp người thanh tâm tĩnh khí, càng tập trung tu luyện hơn.
"" Muội......
" Hắn giương mắt nhìn Dư Thanh Đường, " Muội là nhìn trúng cái này, mới muốn lấy cây quạt kia sao?
"Trong truyện, Ngô Thiên Giao sẽ chủ động giao miếng ngọc này ra để xin tha mạng —— Bởi vì bên trong ngọc bội có tinh huyết của gã, có thể giúp người của Ngô gia định vị vị trí của họ."
Ngươi cầm đi.
" Dư Thanh Đường chột dạ quay mặt đi về phía trước, nếu không có thứ này, thì điểm cốt truyện tiếp theo sẽ không thể xảy ra.Diệp Thần Diệm vuốt ve ngọc bội, mỉm cười đuổi theo: " Còn cây quạt kia thì sao?
Muội cất rồi à?
"" Ừm.
" Dư Thanh Đường ừ một tiếng, ánh mắt lặng lẽ dò xét tìm kiếm các dấu vết trong rừng —— Dù thứ tự thời gian của cốt truyện bị sai rồi, nhưng địa điểm thì vẫn đúng, hẳn là Diệu Âm Tiên sẽ xuất hiện trong khu rừng này.Diệp Thần Diệm chắp tay sau lưng: " Cây quạt kia xấu quá, nếu muội thích, ta sẽ viết cho muội cây khác nhé.
"" Ta cũng đâu có nói nó đẹp.
" Dư Thanh Đường hì hục đi đường, " Nhưng cũng không thể vứt nó ở ven đường được.
"" À—— " Diệp Thần Diệm kéo dài giọng, đột nhiên ghé sát vào y hỏi, " Thanh Đường cô nương, muội đang tìm gì thế?
"" Tìm......
" Dư Thanh Đường thiếu chút nữa thì sặc nước miếng rồi, " Hở?
Có tìm gì đâu, ta, ta đang nghiêm túc đi đường mà.
"Diệp Thần Diệm cười cong cong khóe mắt: " Thật sao?
"" Ờ, ừ —— " Ánh mắt Dư Thanh Đường né tránh, " Thật ra, nếu không ngươi cũng giúp ta tìm đi?
"Tìm cách đem hắn tách ra, với những điều kiện đã có hiện tại, nói không chừng hắn có thể tự mình kích hoạt tình tiết của Diệu Âm Tiên.Diệp Thần Diệm vô cùng hứng thú: " Tìm cái gì?
"" Thảo, tiên thảo.
" Dư Thanh Đường nghiêm trang bịa chuyện, " Màu vàng, tám chiếc lá, sư tỷ của ta nói vào mùa này, trong cánh rừng này sẽ có, là thứ tốt.
"" Là thế à.
" Diệp Thần Diệm như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nhìn chung quanh một vòng, " Vậy......
"Dư Thanh Đường đề nghị: " Chúng ta chia nhau ra tìm, chỉ tìm một lát thôi, nếu tìm không thấy thì tiếp tục lên đường.
"Diệp Thần Diễm sảng khoái đáp ứng: " Được.
"Hắn cố ý quay lưng về phía Dư Thanh Đường, đi ra một khoảng cách xa, rồi quay đầu lại tùy tiện ngắt một đóa hoa: " Thanh Đường cô nương, giống như thế này sao?
"" Không phải.
" Dư Thanh Đường ngẩng đầu xem, " Là hoa màu vàng.
"" À.
" Diệp Thần Diệm lại xoay người, qua một lát lại hỏi, " Còn cái này thì sao?
"Dư Thanh Đường lại lắc đầu, lặng lẽ kéo dài khoảng cách: " Cũng không phải, tám chiếc lá mới đúng!
"Diệp Thần Diệm buồn cười lắc đầu, không phải là y đang tính toán lặng lẽ chạy trốn đó chứ?
Khoảng cách càng lúc càng xa, cũng rõ ràng quá rồi đó.Hắn quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhướng mày, tám chiếc lá, đóa hoa màu vàng, thật đúng là có nè.Mang theo vài phần bất ngờ ngắt lấy đóa hoa kia, Diệp Thần Diệm quay đầu lại: " Thanh Đường cô nương, ta tìm được rồi......
Hử?
"Phía sau hắn không có một bóng người.•••Cùng lúc đó, Dư Thanh Đường bị người bịt mắt khiêng lên vai chạy như bay, xóc nảy đến mức muốn nôn: " ......
"Y đúng là muốn kích hoạt cốt truyện, nhưng không phải là bằng cách này.======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Dư Thanh Đường: Mau cứu...Tay Nhĩ Khang.