Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 158: Lại muốn đột phá?


Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn

======

Cơ Như Tuyết ngồi ở vị trí ngoài cùng, an tĩnh nhìn bọn họ nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên thoáng cong cong khóe miệng, lộ ra cực kỳ ý cười nhàn nhạt.Mật Tông tu vô tình đạo, đối với đệ tử luôn luôn rất là nghiêm khắc, kể từ nhỏ liền đã có nhiều sự trói buộc về phương diện tính cách.Nàng luôn luôn hiểu được phải nhẫn nại khắc chế, cũng khó được có cơ hội cùng tụ tập với một đám bạn cùng lứa tuổi như vậy.Sinh cơ bồng bột nhiệt huyết trên người bọn họ phảng phất cảm nhiễm nàng một chút, làm nàng cũng trở nên tươi sống sinh động không ít theo.—— Đương nhiên, nếu không phải là người rất thân thiết với nàng, chỉ sợ cũng sẽ không nhìn ra nàng vừa mới mỉm cười.Sau khi điều tức một chút, nàng thả lỏng lại, cảm thấy dễ chịu không ít, lúc này mới ngẩng đầu nhìn không trung đỏ đậm.Dư Thanh Đường chú ý tới tầm mắt nàng, tò mò cùng nàng đáp lời: " Bầu trời có gì sao?

"Cơ Như Tuyết sửng sốt, quay đầu lại xem y, suy tư một lát mở miệng: " Phiến thiên địa này, cùng ngoại giới bất đồng.

"" Thật sao?

" Dư Thanh Đường kéo Diệp Thần Diệm một phen, " Trước đó lúc hắn tiến vào, cũng nói cảm thấy bầu trời ở nơi này rất rất cao.

"" Có lẽ không phải ảo giác.

" Cơ Như Tuyết giương mắt nhìn về phía chân trời, " Huyền Âm Môn năm đó, cơ hồ là cắt luôn cả một mảnh thiên địa này, đem toàn bộ không gian tính cả tông môn cùng đưa vào thời không loạn lưu.

"" Hiện giờ xem ra, bầu trời này, có lẽ thật là bầu trời thượng cổ.

"Thần sắc Diệp Thần Diệm khẽ nhúc nhích: " Thượng cổ......

"" Ta nghe có người suy đoán, hiện giờ không còn chân tiên nữa, là bởi vì Thiên Đạo xảy ra vấn đề, chẳng lẽ nói, tu luyện ở chỗ này, nói không chừng còn có thể thành tiên?

"Cơ Như Tuyết khẽ lắc đầu."

Không, lúc ấy, nơi này hẳn là cũng đã không có tiên.

" Cơ Như Tuyết thu hồi ánh mắt, " Sau khi Bổ Thiên Lò vỡ nát, Mật Tông đã triệu thỉnh chân tiên chắn trước thiên hạ chúng sinh, lưng đeo trời xanh, cố thủ thiên địa.

"" Rồi sau đó......

"Nàng hơi hơi nhíu mày, " Chúng tiên đều mất đi tung tích.

"Diệp Thần Diệm nhíu chặt mày: " Nghe như là có liên quan đến Mật Tông ngươi.

"Cơ Như Tuyết khẽ lắc đầu: " Không nói đến mặt khác, chỉ tính ở thời điểm Mật Tông cường thịnh, cũng chỉ có năm vị chân tiên, sao có thể một lưới bắt hết cả tiên nhân thiên hạ?

"Xích Diễm Thiên líu lưỡi: " Nói như vậy cũng có lý.

"" Vậy rốt cuộc sao lại thế này?

"" Ta cũng không biết.

" Ánh mắt Cơ Như Tuyết mơ hồ đi, " Hơn nữa sau lần đó, những vị chân tiên chưa từng đáp ứng lời mời tiến đến cũng một người tiếp một người biến mất, chỉ dư lại Thiên Huyền Nữ cùng Cửu U Ma Tôn hai người bình yên vô sự.

"Diệp Thần Diệm nheo lại mắt: " Ngươi biết hai người bọn họ cuối cùng rốt cuộc đã làm cái gì sao?

"Cơ Như Tuyết trầm mặc một lát, quay đầu xem hắn: " Ta vốn không nên nói.

"" Nhưng ngươi là con trai của bọn họ, ta......

"Ánh mắt nàng hơi hơi đong đưa, do dự chưa quyết, cuối cùng vẫn là mở miệng, " Bọn họ lướt qua đạo khe hở kia, xuyên qua khe nứt Thiên Đạo.

"Diệp Thần Diệm truy vấn: " Xuyên qua đó thì sẽ như thế nào?

"" Những vực ngoại tà ma đó có thể xuyên qua tới, thì chúng ta hẳn là cũng có thể xuyên qua chứ?

"" Phải ha!

" Xích Diễm Thiên xoa tay hầm hè, " Cũng nên xông vào nhà chúng nó, thẳng đảo hoàng long!

Xem bọn nó còn dám tới không!

"Cơ Như Tuyết khẽ lắc đầu: " Có người thử qua.

"" Nhưng ở ngoài đạo khe hở kia, là khí thể màu đen cổ quái trên người vực ngoại tà ma, tu sĩ bình thường, cho dù là chân tiên bị quấn lên đều khó có thể thoát thân, chỉ biết bị nhanh chóng ăn mòn suy bại.

"Dư Thanh Đường nhớ tới vừa nãy khi Nhiên Kim Tôn nhét những vực ngoại tà ma đó ra ngoài khe hở, thì bàn tay to bằng linh lực cũng đã bị thứ gì đó ăn mòn chỉ trong nháy mắt, biến mất hầu như không còn.Đây còn chỉ là dùng linh lực thôi đó, chứ ông chưa từng tự tay đụng vào,mà cũng đã như bị ảnh hưởng rồi.Diệp Thần Diệm rũ xuống mắt, thấp giọng nói: " Vậy mà bọn họ còn đi.

"" Trước khi vực ngoại tà ma xâm lấn, tu sĩ Nhân tộc cùng tu sĩ Ma tộc tranh đấu không thôi, luôn luôn không thể xưng là hòa thuận.

" Cơ Như Tuyết lộ ra thần sắc kính ngưỡng, " Thiên Huyền Nữ cùng Cửu U Ma Tôn, giao thủ vài lần, có thắng có bại, xưng là khôi thủ của hai đạo chính tà.

"" Nếu hai người bọn họ đều làm không được, lúc ấy, hẳn là cũng không có những người khác có thể làm được.

"" Tuy không biết sau khi bọn họ xuyên qua khe hở, đã trải qua ác chiến thế nào, nhưng ngoài đạo khe hở ở nơi này ngoài ý muốn tiến vào thời không loạn lưu ra, thì những khe hở khác đều đã đóng lại.

"" Ngoại giới nhất định đã phát sinh ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa.

" Cơ Như Tuyết thở dài, " Thế giới này cũng đã chịu ảnh hưởng, Thiên Đạo vỡ nát, vòm trời suýt nữa sụp xuống, là tổ tiên Mật Tông ta thân phụ trời xanh, mới khó khăn lắm duy trì được thiên địa vận chuyển.

"" Này ta biết.

" Xích Diễm Thiên gật gật đầu, " Sư phụ nói qua, đây cũng là nguyên nhân mà mọi người đều cho Mật Tông hai phân mặt mũi.

"" Nghe nói vị tổ tiên chống trời kia của các ngươi là vị tiên duy nhất còn lại trên đời, sau đại chiến thượng cổ, rốt cuộc không người thành tiên, phi thăng tức chết, cũng liền không ai có thể giúp ông ấy một phen.

"Cơ Như Tuyết im lặng một lát, nàng thấp giọng nói: " Tổ tiên......

Sắp chịu đựng không nổi.

"Mấy người đều thay đổi sắc mặt."

Trách không được.

" Diệp Thần Diệm sắc mặt ngưng trọng, " Ứng Vô Quyết há mồm ngậm miệng chính là vòm trời sụp xuống.

"" Hả?

" Cơ Như Tuyết có chút nghi hoặc, " Các ngươi gặp qua Ứng sư huynh?

"" Gặp qua gặp qua.

" Dư Thanh Đường hiền từ xem nàng, " Không hổ cùng tông môn với ngươi, đều dễ lừa......

Khụ, ta là nói, đều giống nhau, không rành thế sự.

"Cơ Như Tuyết cái hiểu cái không, nàng lộ ra một chút lo lắng: " Ứng sư huynh không biết vì sao, tự tiện xuống núi, đến nay vẫn không có trở về.

"" Nếu là bị sư phụ phát hiện, chỉ sợ lại muốn phạt hắn.

"Nàng nhìn về phía mọi người, " Nếu có gặp lại hắn, mong rằng giúp ta khuyên nhủ hắn.

"Xích Diễm Thiên gãi gãi đầu: " Nhưng chỉ cần hắn không về, thì sẽ không chịu phạt rồi?

"Cơ Như Tuyết ngẩn ra, miệng khẽ nhếch: " Vậy, vậy hắn cũng đâu thể vẫn luôn không về......"

Xích Diễm Thiên đúng lý hợp tình: " Sao lại không được.

"Cơ Như Tuyết vô pháp phản bác, chỉ là hơi hơi trợn tròn mắt nhìn hắn.Dư Thanh Đường: " ......

"Cứ cảm thấy Thánh nữ Mật Tông bị bọn họ dạy hư không ít, không nói đến sư huynh của nàng, mà chính nàng về sau có trở về được hay không cũng khó nói đâu."

Tóm, tóm lại.

" Cơ Như Tuyết như là mới nhớ tới chính mình muốn nói gì, có chút nói lắp mà tiếp tục nói, " Mật Tông ta muốn trọng tố Bổ Thiên Lò, là vì muốn mời lão Đan Vương, vì tổ tiên luyện một viên tiên đan kéo dài tuổi thọ.

"" Đan dược có thể có tác dụng với tiên, nhất định cũng là tiên phẩm.

Lão Đan Vương đã Đại Thừa hồi lâu, nếu xứng thêm Tiên Khí, nói không chừng còn có một đường hy vọng.

"" Ta đem những điều này đều nói cho chư vị, cũng là muốn nói rõ, Mật Tông ta, xác thật một lòng vì thiên hạ, cũng không có ý khác.

"Mấy người hai mặt nhìn nhau.Diệp Thần Diệm thu hồi ánh mắt: " Ngươi đại khái thật sự là một lòng vì Mật Tông, cũng một lòng vì thiên hạ, đến nỗi có người xem ngươi là ngốc tử không......

Vẫn là phải gặp những người khác của Mật Tông đã.

"Cơ Như Tuyết ngẩn ra, Diệp Thần Diệm không đợi nàng trả lời, xoay người giữ chặt Dư Thanh Đường, hỏi y, " Hôm nay huynh còn chưa tu luyện đúng không?

"" Tê —— " Dư Thanh Đường hít hà một hơi, " Sao đệ lại có thể lái từ chuyện bầu trời sắp sụp xuống sang chuyện này hay thế?

"" Chẳng lẽ chuyện hôm nay ta có tu luyện hay không còn quan trọng hơn bàn chuyện chính sự với nàng à?

"" Nga —— " Diệp Thần Diệm thò lại gần nhìn y, " Lại muốn lười biếng?

"" Lúc trước là ai đáp ứng ta, về sau muốn dùng nhiều thêm chút thời gian bồi ta tu luyện, để ngừa tu vi chênh lệch quá lớn với ta?

"Dư Thanh Đường chột dạ nhìn trời: " Đây không phải là do lúc trước uống lên chút rượu, trong nháy mắt gan hùm mật gấu to ra mới khoác lác xíu sao, chuyện này mà đệ cũng tin.

"" Được được được, tu tu tu, đi ra ngoài liền tu luyện.

"" Không, tu luyện ở chỗ này luôn đi.

" Diệp Thần Diệm giương mắt nhìn về phía không trung, " Một mảnh thiên địa thời thượng cổ, với người khác mà nói cũng là nơi tụ tập nhiều linh khí hiếm thấy.

"" Coi như là dính dính chút phúc duyên của những tiền bối thành tiên năm xưa, vài vị, chúng ta tại đây tu luyện một phen rồi lại đi?

Ta cảm giác giống như......

"Dư Thanh Đường khiếp sợ xem hắn: " Lại muốn đột phá?

"Diệp Thần Diệm rụt rè hắng giọng, khẽ gật đầu.Dư Thanh Đường: " ......

"Y quay đầu đi, " Chả có gì ghê gớm, ta cũng cảm giác được ta muốn đột phá rồi, lập tức liền đến Nguyên Anh hậu kỳ.

"Diệp Thần Diệm ngồi xếp bằng xuống bên người y: " Chúng ta đây cùng nhau đột phá.

"Dư Thanh Đường trừng lớn mắt: " Ta khoác lác mà đệ cũng tin!

"" Ta tin a.

" Diệp Thần Diệm đúng lý hợp tình, còn kéo qua tay y, thần sắc khẽ nhúc nhích, " Hoặc là, huynh cùng ta cùng......

"Dư Thanh Đường mơ hồ cảm giác được linh lực nóng cháy trong lòng bàn tay hắn, lập tức lăn người né tránh, vẻ mặt nghiêm tục dịch tới bên người Trúc Trung Nữ: " Không được!

"" Sao có thể luyện ở trước mặt mọi người được!

"Lời này vừa ra, ánh mắt của mọi người đều nhất trí nhìn lại đây.Dư Thanh Đường nghẹn một chút: " Cũng không phải cái kia a, chính là......

"" Khụ.

" Đồ Tiêu Tiêu cười như không cười, " Cái nào a?

"Ánh mắt Dư Thanh Đường dao động: " Cái này cái kia, chính là cái kia.

"" Ai nha!

" Y thẳng lưng ngồi thẳng, " Làm gì đâu!

Trước khi tu luyện còn nghĩ chút lung tung rối loạn gì đó, coi chừng tẩu hỏa nhập ma giờ!

Cầm ca, tới, đàn cho mọi người nghe một đầu Thanh Tâm Khúc!

"Một khúc xong, mọi người thật sự nín thở ngưng thần, nghiêm túc tu luyện.Trên đài diễn võ tại Huyền Âm Môn ngàn vạn năm trước, thiên kiêu của các môn các phái khắp ngũ hồ tứ hải ngồi khoanh chân nhập định, chợt làm người tâm sinh cảm xúc.Đồ Tiêu Tiêu là người đầu tiên mở mắt ra, không biết có phải là ảo giác không, mà nàng cảm thấy cảm giác tu luyện trong hôm nay phảng phất thật sự so ngày thường càng tốt hơn nhiều.Linh khí bên người khẽ run, nàng quay đầu nhìn lại, Diệp Thần Diệm ngồi ngay ngắn ở trung tâm xoáy nước linh khí, cường hãn cắn nuốt toàn bộ linh lực bốn phía, uy áp Xuất Khiếu kỳ triển lộ không bỏ sót.—— Trước đó không lâu nàng liền gặp qua người này đột phá Xuất Khiếu kỳ, nên đã có một chút chết lặng, " Hừ " một tiếng quay đầu sang bên khác.Nhưng linh lực bốn phía lại lần nữa run rẩy.Đồ Tiêu Tiêu chậm rãi quay đầu, Dư Thanh Đường ngồi ngay ngắn ở bên người Trúc Trung Nữ, linh lực hơi hơi rung động, một bé Nguyên Anh nhỏ xinh tựa như thực lảo đảo lắc lư, còn duỗi tay chạm chạm xoáy nước linh lực do Diệp Thần Diệm cách vách dẫn động ra.Đồ Tiêu Tiêu: " ......

"Mấy người lúc này đều bị kinh động, liên tiếp mở mắt."

Hử?

" Xích Diễm Thiên có chút ngoài ý muốn, " Đều đột phá?

"Đồ Tiêu Tiêu đè lại giữa mày: " Không phải y nói là y khoác lác sao?

"Ánh mắt Cơ Như Tuyết khẽ nhúc nhích: " Cẩn thận vì bọn họ hộ pháp đi, di?

"Nàng cũng là lần đầu tiên thấy bé Nguyên Anh thích ra cửa đi dạo của Dư Thanh Đường, lúc này thấy nó tiến đến trước mặt, trong lúc nhất thời có chút kinh hoảng thất thố, " Nó, nó có thể dẫn động Nguyên Anh của ta?

"Xích Diễm Thiên đã tập mãi thành thói quen: " Yên tâm, nó chỉ xem một cái mà thôi, sẽ không chạy ra ngoài.

"Hắn còn chưa dứt lời, liền thấy nhóc Nguyên Anh trong thức hải của mình, đã kìm nén không được mà xông ra ngoài.Xích Diễm Thiên: " ......

Dư Thanh Đường!

Nguyên Anh nhà ngươi dụ dỗ Nguyên Anh nhà ta trốn đi rồi!

"Cơ Như Tuyết mặt lộ vẻ khiếp sợ: " Nhưng, nhưng Nguyên Anh ra thể, không phải là bản lĩnh Xuất Khiếu kỳ mới có thể có sao?

Sao y......

"" Lợi hại đi?

" Xích Diễm Thiên vừa thử túm nhóc Nguyên Anh của mình trở về, vừa như có chung vinh dự mà ngẩng đầu ưỡn ngực xem nàng, " Tuy chúng ta cũng không biết là nguyên lý gì, nhưng dù sao y cũng không phải lần đầu tiên.

"" Nói không chừng đây cũng coi như là đặt nền móng để đốt phá Xuất Khiếu?

"Hắn hứng thú bừng bừng, " Y đã sớm thói quen Nguyên Anh ra thể, không chừng sẽ nước chảy thành sông, nhẹ nhàng đột phá Xuất Khiếu kỳ.

"Đồ Tiêu Tiêu chống cằm: " Ta cảm thấy tên nhóc này, giống như trước nay đều là đột phá rất nhẹ nhàng.

"Trong mắt Cơ Như Tuyết lóe lên ánh sáng: " Quả nhiên là trời sinh chí tôn, cư nhiên có bậc dị tượng này.

"======

Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:

Dư Thanh Đường: Thanh Tâm Khúc, quét sạch màu vàng 18+, thân tâm thanh tịnh!
 
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 159: Hắn nói không lại ta


Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn

======

Dư Thanh Đường mới vừa mở mắt, liền chạm mắt với Cơ Như Tuyết, nghe thấy câu nói " Quả nhiên là trời sinh chí tôn " có khí phách kia của nàng , liền ngay lập tức nhắm mắt lại.Y tang thương chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Diệp Thần Diệm: " Trời sinh chí tôn ta đây mới vừa Nguyên Anh hậu kỳ đó, ngươi thật sự không nhìn một chút vị đồng chí đã Xuất Khiếu trung kỳ này sao?

"Cơ Như Tuyết nhìn Diệp Thần Diệm, khẽ gật đầu: " Diệp công tử tự nhiên cũng là thiếu niên anh hùng, nhưng......

"" Tốt, ngừng ở đây là được rồi.

" Dư Thanh Đường ngăn không cho nàng nói tiếp, nhìn Diệp Thần Diệm còn đang đột phá, hạ giọng nhắc nhở nàng, " Hư, nói thêm gì nữa thì thiếu niên anh hùng sẽ tức giận đó.

"Cơ Như Tuyết cái hiểu cái không, nhưng vẫn là nghe lời không có nói tiếp.Diệp Thần Diệm đột phá so Dư Thanh Đường càng lâu hơn, dẫu sao cũng kém một đại cảnh giới, linh lực cần để đột phá cũng khác nhau như trời với đất.Dư Thanh Đường ngồi xổm ở trước mặt hắn, đột nhiên hỏi: " Phải rồi, thời điểm các ngươi đột phá có nghe thấy bên ngoài nói gì không?

"Thông thường y là nghe không thấy, ngoài những lúc Nguyên Anh ra cửa đi dạo ra, y mượn tầm nhìn của nó nên mới có thể nghe thấy một ít, cũng không biết những người khác có phải cũng giống y không."

Đương nhiên là nghe không thấy.

" Đồ Tiêu Tiêu vẻ mặt chuyện hiển nhiên, " Thời điểm sư phụ ngươi giáo ngươi tu luyện chưa nói qua à, làm ngươi ngưng thần thủ tâm, không thể có một chút ít chậm trễ sao?

"Dư Thanh Đường sờ sờ mũi: " Nói thì đúng là thường xuyên nói, nhưng......

"Nhưng y cho rằng đây là cùng một ý tứ với lời " Chuyên tâm nghe giảng " mà giáo viên hay nói lúc đi học.Nói đều là nói như vậy, cũng đều biết nên làm như vậy, nhưng ai có thể làm được vẫn luôn tập trung chứ!Dư Thanh Đường chột dạ dời đi tầm mắt, hóa ra các ngươi Tu Tiên giới đều làm được đến, là ta mạo muội.Trúc Trung Nữ thần sắc đạm nhiên: " Thời điểm đột phá thì càng chuyên chú càng tốt.

"" Nhưng còn ngươi......

"Dư Thanh Đường cũng đang nhìn nàng.Trước đó Trúc Trung Nữ từng nói qua phương pháp tu luyện của nàng cùng bọn họ không giống nhau, thời điểm y vừa mới đột phá, cũng không có bất ngờ gì xảy ra chưa thấy được Nguyên Anh của nàng."

Người có thể nhất tâm nhị dụng như ngươi vậy, cũng coi như thiên phú dị bẩm.

"Dư Thanh Đường lộ ra mỉm cười lễ phép mà không mất xấu hổ: " Ha, ha.

"Coi như ngươi đang khen ta đi."

Không đúng, ta không phải muốn nói cái này, ta ý tứ là......

" Y phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Diệm, lộ ra tươi cười xấu xa, " Hắc hắc, nếu hiện tại hắn đã nghe không được, thì không ấy chúng ta nhân cơ hội nói xấu sau lưng hắn đi?

"" A?

" Xích Diễm Thiên vẻ mặt mờ mịt, " Vì cái gì không nói trước mặt hắn?

"Dư Thanh Đường không nói gì xem hắn.Cơ Như Tuyết có chút do dự: " Nói xấu sau lưng người khác, có chút......

"Dư Thanh Đường: " ......

"" Ai đừng để ý đến bọn họ.

" Đồ Tiêu Tiêu khoác vai y, hứng thú bừng bừng hỏi y, " Ta nói ngươi nghe!

Ta không vừa mắt tiểu tử này lâu rồi, ngươi có lời nói xấu gì muốn chia sẻ?

"Dư Thanh Đường liếc Diệp Thần Diệm một cái, ghé đến bên tai Đồ Tiêu Tiêu, hạ giọng nói: " Hắn......

"Y vừa liếc đến liền vừa lúc đụng phải Diệp Thần Diệm mở mắt ra, trực diện với đôi mắt đen trắng phân minh kia, đối phương đang trông mong mà xem y, cũng không biết nghe lọt được nhiều ít.Dư Thanh Đường bẻ lái, " Hắn, hắn tỉnh.

"Đồ Tiêu Tiêu không nói gì quay đầu lại, cảm thấy tiếc nuối vô cùng mà " Chậc " một tiếng: " Ngươi cũng quá không hiểu chuyện, sao không giả bộ thêm một chút chứ, nói không chừng còn có thể nghe thấy y nói cái gì đâu.

"" Cái gì?

" Diệp Thần Diệm như là không nghe thấy trước đó bọn họ đang nói cái gì, hơi thở quanh thân còn chưa hoàn toàn thu liễm, ánh mắt đảo qua bọn họ, bỗng nhiên cười rộ lên, " Các ngươi đều xong rồi?

Vậy chúng ta ra ngoài thôi.

"Hắn nói, cũng không dừng lại, xách Dư Thanh Đường phóng lên cao, xoáy nước linh khí ở xung quanh cũng theo hắn di động đến chỗ lối ra, ẩn ẩn có khí thế kinh người.Đồ Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc: " Hắn có phải là chưa có hoàn toàn đột phá không?

"" Không giống như là ra ngoài ý muốn.

" Cơ Như Tuyết chau mày đầy hoang mang, " Mà như là cố tình áp chế......

"Trúc Trung Nữ ngẩng đầu nhìn nhìn trời, biểu tình có chút cổ quái: " Xuất Khiếu kỳ đã có thể dẫn động linh lực thiên địa, hắn nên không phải là muốn mượn khí thế lúc đột phá, làm chút gì đi?

"" Hử?

" Xích Diễm Thiên có hứng thú, " Theo sau nhìn đi!

Xem hắn lại có ý đồ xấu gì?

"Dư Thanh Đường bị Diệp Thần Diệm xách lên linh thuyền, trong lúc nhất thời có chút chột dạ, nhịn không được trộm nhìn hắn: " Đệ, đệ thật sự không nghe thấy chúng ta nói cái gì sao?

"" Không có.

" Diệp Thần Diệm đứng thẳng ở đầu thuyền, trong lòng ngực ôm trường thương.Dư Thanh Đường bám vào vách linh thuyền nhìn trộm hắn: " Vậy đệ bay nhanh như vậy, không phải là đang tức giận đâu ha?

"" Đương nhiên không phải.

" Diệp Thần Diệm quay đầu, cười cong mắt, " Nếu ta tức giận sẽ không giận dỗi, mà ta nhất định lại khóc lại nháo để huynh biết......

"Dư Thanh Đường gấp không chờ nổi xem hắn: " Thế khóc một cái đi?

"Diệp Thần Diệm: " ......

"" Khụ.

" Dư Thanh Đường chột dạ thu hồi tầm mắt, " Ta nói giỡn, đệ không tức giận thì bay nhanh như vậy làm gì?

"" Lại không nhanh lên thì không kịp nữa.

" Diệp Thần Diệm nhướng mi với y, cười giảo hoạt, " Huynh chờ xem.

"Khi nói chuyện, bọn họ đã tới được cửa tiên phủ.Diệp Thần Diệm điều khiển linh thuyền, phía sau còn kéo xoáy nước linh lực thật dài, lúc này Dư Thanh Đường mới muộn màng nhận ra, xoáy nước linh lực ở phía sau bọn họ chưa từng tiêu tán, vẫn một đường đi theo bọn họ.Y mang theo hai phân mờ mịt quay đầu lại: " Sao nó không tiêu tan?

"Diệp Thần Diệm cười khẽ, dẫn y điều khiển linh thuyền một đầu xông ra khỏi đại môn tiên phủ.Trước cửa, lão giả Mật Tông khoanh tay đứng, mặt lạnh chờ Cơ Như Tuyết ra tới.Sau đó liền chờ tới Diệp Thần Diệm kéo theo cái đuôi xoáy nước linh lực.Hai người tầm mắt đối thượng, lão giả Mật Tông vô thức híp mắt —— Lần trước gặp hắn mới vừa đột phá Nguyên Anh, ở dưới tay ông cũng chỉ có thể chật vật trốn chạy, mới qua không bao lâu không gặp, cư nhiên đã Xuất Khiếu trung kỳ.Tốc độ tu luyện khủng bố Như vậy, cho dù là Mật Tông đã quen nhìn thiên tài, cũng sẽ không khinh thường.Đáng tiếc, sớm đã kết thù cùng bọn họ.Diệp Thần Diệm lộ ra nụ cười sáng lạn với ông.Trong lòng Lão giả Mật Tông gõ vang chuông cảnh báo, bứt ra lui về phía sau, nhưng đã chậm một bước.Diệp Thần Diệm nương khí thế thiên địa dẫn động khi đột phá, nâng lên trường thương, ngang nhiên phát động một đòn công kích với lão giả Mật Tông.Xoáy nước linh lực đụng phải tu sĩ Hợp Thể kỳ đỉnh phong, làm cho phiến thiên địa này đều vì thế mà rung lên.Cát bụi tản ra, Diệp Thần Diệm đứng thẳng ở đằng trước linh thuyền, cười tủm tỉm lấy mảng vải che cát trên đỉnh đầu Dư Thanh Đường xuống giũ ra, vỗ vỗ đi hạt cát trên đầu y.Ở đối diện bọn họ, lão giả Mật Tông khiếp sợ nhìn một bên cánh tay trần trụi của mình —— Ông cư nhiên bị chấn nát một bên tay áo!"

Ngại quá.

" Diệp Thần Diệm ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười sang sảng mang theo xin lỗi với ông, " Ta vừa mới đột phá nên khống chế không được hơi thở, đây chỉ là ngoài ý muốn, nghĩ đến tiền bối khoan hồng độ lượng, hẳn là sẽ không so đo với ta đâu ha?

"Dư Thanh Đường hít ngược một hơi khí lạnh.Thật đúng là biết gây chuyện a Diệp Thần Diệm, nhưng chọc vị này thì y cũng không phản đối gì đâu.Y lặng lẽ thăm dò, hát đệm hai câu: " Là không cẩn thận, chứ không phải cố ý đâu đó!

"Ở phía sau bọn họ, Cơ Như Tuyết vây xem toàn bộ hành trình kinh ngạc mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt đong đưa, không biết có nên mở miện không.Xích Diễm Thiên cùng Đồ Tiêu Tiêu thì lại rất trực tiếp, một người chụp đùi, một người che bụng, cười đến ngửa tới ngửa lui không chút nào thu liễm.Lão giả Mật Tông đen mặt: " Hảo, hảo tiểu tử!

"Thần sắc Cơ Như Tuyết khẽ nhúc nhích, thấp giọng khuyên can: " Thất thúc, thôi!

"" Hừ!

" Lão giả Mật Tông cũng không nghe khuyên nhủ, ông mắt lạnh nhìn Cơ Như Tuyết, " Tìm thấy chưa?

"Cơ Như Tuyết khẽ gật đầu."

Vậy lại đây đi.

" Lão giả Mật Tông đứng ở đối diện bọn họ, trung gian như là cách một đạo ranh giới rõ ràng.Cơ Như Tuyết hơi do dự, quay đầu lại nhìn mọi người một cái, vẫn là về tới bên người lão giả Mật Tông."

Sao nón cói lại rớt?

" Lão giả Mật Tông hơi hơi nhăn lại mày, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái y như đúc đưa cho nàng, " Ta đã nói với ngươi, thân phận của ngươi khác họ, không nên cùng người khác có quá nhiều liên lụy, huống chi ngươi dung mạo xuất chúng, nếu là bị người khác thấy, khó tránh khỏi nhiều tăng phiền nhiễu.

"Đồ Tiêu Tiêu nghe vậy nhướng mày, cố ý kêu nàng: " Tuyết Nhi, lần sau lại đến Vinh Châu, đừng mang theo lão nhân không làm cho người thích kia, ta mang ngươi chơi chơi!

"" A?

" Cơ Như Tuyết đang muốn mang nón cói lên, nghe vậy hơi có chút kinh hoảng mà ngẩng đầu, ánh mắt chớp động, trên mặt ửng hồng, " Là, là kêu ta?

Ta......

"Nàng còn chưa nói xong, lão giả Mật Tông đã xụ mặt đánh gãy: " Hồ nháo!

Thánh nữ Mật Tông ta lấy bổ toàn Thiên Đạo làm nhiệm vụ của mình, sao có thể cùng đàn vô lễ các ngươi quậy vào với nhau!

"Sắc mặt ông âm trầm, " Hiện giờ danh môn chính phái cũng quá không bằng trước, này đó......

"" Như thế nào?

" Xích Diễm Thiên khoanh tay trước ngực, trước tiên gọi Hỏa Miêu đến bên người, trừng ông, " Mật Tông ngươi mới quá không bằng trước kia đó!

"" Khụ khụ.

" Trong mắt trưởng giáo Hồng Nghê của Thiên Hỏa Giáo lóe qua ý cười, " Bớt nóng đi lão nhân, đừng tự đốt mình thế.

"" Nga?

" Nàng hưng phấn nhìn đối phương, " Giơ tay, có ý tứ gì?

Muốn động thủ?

"Mắt thấy hiện trường tràn ngập vị hỏa dược, một hồi đại chiến chạm vào là nổ ngay, thì chân trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười."

Tới sớm không bằng tới đúng lúc.

" Thiên Cơ Tử không chút nghiêm trang nằm trên một đóa mây, cười cong mắt với bọn họ, " Ta hình như đã đuổi kịp được phần náo nhiệt nhất rồi.

"" Lại là ngươi!

" Thời điểm lão giả Mật Tông nói lời này có chút nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là lòng còn sợ hãi."

Thiên Cơ Tử?

" Hồng Nghê ngoài ý muốn liếc ông một cái, " Ngươi chạy tới làm gì?

Tới tìm ta uống rượu?

"" Cũng không phải —— " Thiên Cơ Tử vuốt vuốt râu, " Đương nhiên, thuận tiện uống chút cũng được.

"" Ta tất nhiên là đuổi theo mấy đứa nhóc khiến người ta không bớt lo, một đường tới rồi nơi này, sau đó ngươi nhìn xem, ai, phát hiện ra nguyên một đám nhóc khiến người ta không bớt lo.

"Ông tấm tắc lắc đầu với Diệp Thần Diệm, biểu tình ôn hoà, ngữ khí lại lạnh căm căm, " Ta đã nói con là người có thể làm đại sự, quả thực không sai, một đường này con chọc phiền phức không ngừng, hoắc, lại trễ chút con có thể thọc thủng trời luôn rồi.

"Diệp Thần Diệm quay đầu sang bên khác, làm bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy."

A.

" Lão giả Mật Tông cười lạnh một tiếng, " Hóa ra ngươi cũng biết dạy dỗ hắn, ta còn tưởng ngươi cũng không biết quản giáo đệ tử, mới có thể dạy ra một tên cuồng vọng vô lễ như vậy......

"" Ai, lời này cũng không thể nói vậy đâu.

" Thiên Cơ Tử cười đến thấy răng không thấy mắt, " Bằng không vòng một vòng ngươi sẽ phát hiện cuối cùng đã mắng tới trên người Mật Tông các ngươi rồi.

"Lão giả Mật Tông cau mày quắc mắt: " Có liên quan gì đến Mật Tông ta?

"" Ngươi không biết ta với Mật Tông là quan hệ gì sao?

" Thiên Cơ Tử nhún vai với ông ta, " Ta chính là đệ tử quan môn của tổ tiên Bất Dạ Thiên của Mật Tông các ngươi.

"" Ngươi nói đồ đệ của ta cuồng vọng vô lễ, ta cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, vậy ngươi còn không phải là gián tiếp mắng các ngươi......

" Đồng tử lão giả Mật Tông co rụt lại: " Câm mồm!

"" Ngươi chỉ là kẻ bị Mật Tông trục xuất thôi, sao dám nói chuyện không lựa lời như thế hả!

"" Ai —— " Thiên Cơ Tử đắc ý ngưỡng ra sau, làm mặt quỷ với mấy tiểu bối, " Thấy không, hắn nói không lại ta, nóng nảy.

"Dư Thanh Đường: " ......

"======

Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:

Lão giả Mật tông: Là cố ý hay không cẩn thận!

Diệp Thần Diệm: Ta sao lại là cố ý được tiền bối.
 
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 160: Huynh không có?


Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn

======

" Ngươi!

" Lão giả Mật Tông thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, " Năm xưa ta đã biết ngươi tâm tính nóng nảy, căn bản khó mà trọng dụng, đáng tiếc tổ tiên mềm lòng, xem ở ngươi có thiên phú hơn người, vẫn là thu ngươi vào tông môn.

"" Nhưng ngươi không chỉ có ruồng bỏ tông môn, thay đổi địa vị, còn nơi chốn ngăn trở!

"" Thiên Cơ Tử, lúc trước ngươi thoát đi Mật Tông, nếu không phải tổ tiên nhân từ, không lấy tánh mạng ngươi, thì ngươi cho rằng Quy Nhất Tông thật sự có thể bảo vệ ngươi sao?

"Ông ta hiển nhiên đã tức giận, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn ngồi xếp bằng trên mây, lung lay, vào tai này ra tai kia, chả nghe đi vào một chữ nào."

Ha, đã là chuyện cũ từ đời nào rồi, sao cứ thích lôi ra nói mãi thế.

" Thiên Cơ Tử chẳng hề để ý mà vẫy vẫy tay, " Huống hồ ngươi có bất mãn thêm nữa, thì Bất Dạ Thiên vẫn đã nói không bắt ta, ngươi cũng đâu thể vi phạm ý tứ của ông ấy, còn muốn cường ngạnh ra tay chứ?

"" Càng đừng nói ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

"Ông cợt nhả, cà lơ phất phới, " Mật Tông luôn tự xưng biết được bí mật thiên địa, tính được thiên cơ, lão tổ tông của chúng ta nói không chừng đã sớm tính ra Mật Tông lưu không được ta, nhưng vẫn là để lại ta một con đường sống, điều này thuyết minh cái gì?

Trời cao có đức hiếu sinh.

"" Dù thế cũng không chấp nhận được ngươi năm lần bảy lượt làm càn!

" Lão giả Mật Tông vứt ra tay áo, một bên ống tay áo như là có thể nuốt lấy nhật nguyệt, che trời lấp đất áp xuống phía bọn họ."

Ai —— " Thiên Cơ Tử vẻ mặt bất đắc dĩ, " Ngươi đều bao lớn rồi, còn tính tình nôn nóng như thế, cột chặt cổ tay áo đi, cẩn thận cảm lạnh.

"Phất trần trong tay ông vung lên, quấn chặt chẽ lấy cổ tay áo đối phương.Một bên ống tay áo của lão giả Mật Tông vừa mới bị Diệp Thần Diệm công kích khiến cho vỡ vụn, giờ một bên khác lại bị Thiên Cơ Tử quấn đến kín mít khó có thể tránh thoát, rất khó để nói hai thầy trò bọn họ không phải là cố ý."

Đừng kéo a, lại kéo muốn đoạn tụ.

" Thiên Cơ Tử nắm phất trần, thoạt nhìn phong khinh vân đạm, nửa điểm lực cũng chưa dùng.Dư Thanh Đường muốn cười, nhưng nhịn xuống.Y chỉ lặng lẽ bám vào bên tai Diệp Thần Diệm nói: " Sư phụ đệ biết đoạn tụ có ý tứ gì sao?

"" Chắc chắn là biết.

" Diệp Thần Diệm nhướng mày, " Cố ý.

"" Thật là xấu nha tiền bối Thiên Cơ Tử.

" Dư Thanh Đường nhịn không được cảm thán, " Ông ấy có ý tứ như vậy sao lại có thể là xuất thân từ Mật Tông thế.

"Cũng đâu thể là do ở trong Mật Tông quá nghẹn khuất, nên sau khi ra ngoài thì lập tức bạo phát nhỉ?Cẩu tiêu sái không có viết ra tính cách hay hình tượng của Thiên Cơ Tử khi còn ở Mật Tông năm đó, dù sao y là rất khó tưởng tượng ra tới."

Được rồi.

" Thiên Cơ Tử cũng không tính hoàn toàn xé rách da mặt với lão giả Mật Tông, thả cái bậc thang cho ông ấy, " Thứ ngươi muốn đã tới tay, chỉ là không thể hiện được uy phong, thoáng ném chút mặt mũi thôi, cũng không có gì ghê gớm.

"" Lại không đi —— Ngươi thấy hai tên Thiên Hỏa Giáo bên cạnh kia không?

Thiên Hỏa Giáo có tính tình gì ngươi chắc biết đi?

Thật muốn đánh lên tới, thì hai người bọn họ sẽ không chỉ thiêu hai cái tay áo của ngươi đâu, mà phỏng chừng hôm nay ngươi phải trần trụi ra Vinh Châu.

"Thương Viêm lắc đầu, khoanh tay trước ngực, thuận tiện triển lãm thân trên cơ bắp xốc vác của chính mình: " Ta đốt quần áo của hắn làm gì?

Hắn lại không có gì đẹp.

"" Không sai!

" Hồng Nghê lộ ra một hàm răng trắng, hung ác cười lạnh, " Muốn động thủ thì cũng phải nghiền xương thành tro, ít nhất thì cũng phải đốt sạch hết lông mày với cả tóc!

"" Có nghe thấy không?

" Thiên Cơ Tử tấm tắc bảo lạ, " So với ta nói còn dọa người đi?

"Lão giả Mật Tông vẻ mặt không vui, một bên tay áo còn đang cùng Thiên Cơ Tử giằng co."

Thất thúc.

" Cơ Như Tuyết nhịn không được lại lần nữa mở miệng," Mảnh nhỏ đã vào tay, không cần cành mẹ đẻ cành con.

"Sắc mặt lão giả Mật Tông thay đổi nhiều lần, cuối cùng vẫn là phẫn nộ vung tay áo, khẽ quát một tiếng " Đi ", mang theo Cơ Như Tuyết rời đi.Trước khi rời đi, Cơ Như Tuyết quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, Dư Thanh Đường từ phía sau Diệp Thần Diệm nhảy ra, phất phất tay với nàng.Diệp Thần Diệm cảnh giác quay đầu lại xem y, Dư Thanh Đường liền nắm lấy tay Diệp Thần Diệm, cùng nhau nhiệt tình vẫy vẫy.Cơ Như Tuyết ngẩn ra, lộ ra ý cười nhàn nhạt, khó có thể thấy mà khẽ gật đầu, rồi sau đó mới xoay người rời đi.Chờ thân ảnh bọn họ biến mất, Thiên Cơ Tử mới nhẹ nhàng thở ra: " Ai, cuối cùng cũng đi rồi, ta còn lo lắng hắn không đi, chốc nữa mà thật sự đánh nhau thì không biết nên bàn giao sao nữa.

"Hồng Nghê khịt mũi coi thường, ngửa đầu liếc ông: " Ngươi mà cũng sợ Mật Tông?

"" Ta nói cũng không phải là không dễ bàn giao với Mật Tông.

" Thiên Cơ Tử nhanh chóng làm sáng tỏ, " Ta là nói không dễ công đạo với Quy Nhất Tông.

"" Trước khi đi ta đã đáp ứng không chọc phiền toái, giờ ngươi nhìn xem đi!

"Ông nhún vai, hận sắt không thành thép mà chỉ vào Diệp Thần Diệm, " Phiền phức tiểu tử này chọc đến cũng tính ở trên đầu ta đó!

"" A?

" Diệp Thần Diệm vẻ mặt ngoài ý muốn, " Ta cũng tính?

"Thiên Cơ Tử hừ lạnh một tiếng: " Con nghĩ sao!

"" Sao không nói sớm nga.

" Diệp Thần Diệm quay đầu đi, " Sớm biết có người đội nồi, ta đã chọc phiền toái lớn hơn chút nữa rồi.

"Thiên Cơ Tử thiếu chút nữa bị hắn chọc tức cho ngất đi: " ......

Cánh cứng rồi hả?

Cảm thấy Xuất Khiếu kỳ đã có thể chịu được bị ta đánh đúng không?

"" Chính con một người da dày thịt béo, chạy khắp thế giới đấu đá lung tung cũng liền thôi, con còn bắt cóc đệ tử của người ta đi theo.

"Ông tức muốn hộc máu, " Lúc trước ta còn đáp ứng ngũ sư huynh nhà người ta, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho sư đệ người ta, kết quả vừa quay đầu đi, con, tự trông coi rồi tự trộm luôn, dụ dỗ người bỏ nhà đi với con!

"Diệp Thần Diệm nghiêng đầu, một bộ nghe tai này ra tai kia."

Khụ.

" Thương Viêm hắng giọng, cười giảng hòa, " Nếu đều gặp nhau rồi, thì không bằng đến đến Thiên Hỏa Giáo ta làm khách đi?

Ta xem các ngươi cũng yêu cầu chút không gian nói chuyện.

"Ông đồng tình liếc mắt nhìn Diệp Thần Diệm, " Dù gì cũng là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, không phải tiểu hài tử, cũng không thể ở trước mặt mọi người giáo huấn hắn.

"Hồng Nghê nháy mắt ngẩng đầu: " Xuất Khiếu kỳ thì sao vậy?

Ta đều Hợp Thể kỳ ngươi không phải vẫn cứ quản ta ở trước mặt người khác à?

"Thương Viêm: " ......

"Thiên Cơ Tử cũng trả về một ánh mắt đồng tình: " Các môn các phái đều có người khó bảo mà.

"" Thế ta tới cũng tới rồi, nghe nói liệt tửu của Thiên Hỏa Giáo ngươi rất nổi danh, không bằng liền......

"Thương Viêm tránh đi ánh mắt của Hồng Nghê, sang sảng cười nói: " Yên tâm, chiêu đãi bằng hữu, rượu ngon quản đủ!

"" Tiêu Tiêu, Xích Diễm Thiên, mang lên bằng hữu của các con, cũng đừng làm cho bọn họ coi thường đạo đãi khách của Vinh Châu chúng ta!

"" Vâng!

"Dư Thanh Đường rời đi trước, không quên từ chỗ Không Sơn Vũ nhận về con trai mình —— Vô Bệnh cùng Vô Tai.Lúc này hắn đã giúp mọi người không ít việc, vốn cho rằng đây có thể là cơ hội cùng Xích Diễm Thiên tiêu tan hiềm khích lúc trước, kết quả hai người này vừa đối mặt, Xích Diễm Thiên nói hai câu lời nói ——Câu đầu tiên: " Ngươi là ai đây?

"Câu thứ hai: " Nga, tiểu hài tử của Vân Trạch Tông kia.

"Hoàn toàn kíp nổ lửa giận của Không Sơn Vũ, hắn tức muốn hộc máu liền phải bóc ngọc cùng Xích Diễm Thiên đồng quy vu tận, thật vất vả mới bị người khuyên lại được.Nhưng dù sao vẫn là không thể cùng ngồi ăn cơm.......Thiên Hỏa Giáo tọa lạc trên một mảnh ốc đảo, phong cách kiến trúc lại phá lệ hoa mỹ —— Bọn họ có sở luyện khí của riêng mình, tự nhiên không thiếu người giỏi tay nghề, mặc dù ở trong sa mạc, cũng có thể chế tạo ra kiến trúc tinh mỹ.Đương nhiên sắc điệu tổng thể vẫn là vàng đỏ là chủ, tương đương vui mừng.Nếu mà ở hiện đại, thì tuyệt đối sẽ trở thành địa điểm đứng đầu để chụp ảnh cưới.Người Thiên Hỏa Giáo tính tình dũng cảm, cũng không xấu, vừa đến liền ăn cơm trước, vô cùng hợp khẩu vị với Dư Thanh Đường.Trước đó ở Thanh Châu, bọn họ đã sớm ăn qua thịt nướng đặc sản Vinh Châu ở Hỏa Viêm Diễm Lâu, nhưng cũng không biết có phải là ảo giác không, cứ cảm thấy ăn ở nhà bọn họ, càng ngon hơn một chút so với lúc ấy.Dư Thanh Đường ăn uống thỏa thích, trong bồn của hai chỉ ấu tể sa mạc linh miêu bên người cũng bị thả tràn đầy một chồng thịt khối, ăn đến toàn bộ thân thể chúng nó đều sắp vùi vào trong đi.Dư Thanh Đường nhìn về phía cửa —— Thiên Cơ Tử có chuyện muốn nói với Diệp Thần Diệm, nên hai người đã nhờ Thiên Hỏa Giáo tìm một chỗ yên lặng cho bọn họ, nói là trong chốc lát lại qua đây.Xích Diễm Thiên vừa tiếp đón bọn họ ăn cơm, vừa chỉ bảo Dư Thanh Đường: " Ngươi xem chúng nó, chúng nó còn nhỏ, đặc biệt là trước đó bị đói một đốn quá tàn nhẫn, rất có khả năng không quan tâm đến đói hay no mà chỉ lo ăn.

"" Ngươi sờ sờ bụng chúng nó, nếu là phồng lên thì không được để chúng nó ăn nữa.

"" Tốt!

" Dư Thanh Đường nhanh chóng nhét thịt vào trong miệng, vừa nhai nhai vừa mỗi tay mỗi bên sờ sờ bụng hai nó, nhịn không được lộ ra thần sắc say mê, " Mềm quá đi —— "" Đúng không?

" Xích Diễm Thiên hứng thú bừng bừng, " Bình thường bụng của yêu thú đều là nơi yếu ớt nhất, mềm mại nhất.

"" Ngươi đừng chỉ có sờ xem mềm không mềm, ngươi sờ sờ xem chúng nó no rồi chưa?

"" Nga nga.

" Lúc này Dư Thanh Đường mới phản ứng lại đây, " Ta lại sờ sờ.

"Y lại lộ ra thần sắc say mê, " Thật mềm —— "Xích Diễm Thiên: " Nè!

"Bấy giờ Dư Thanh Đường mới lấy lại tinh thần: " Đều tròn vo, không thể ăn.

"Y muốn ôm hai bé mèo ra khỏi bồn thịt, ai biết hai nhóc duỗi dài móng vuốt bám chặt lấy bồn, dù thế nào cũng không chịu buông tay.Xích Diễm Thiên cười ha ha: " Không tồi, có tinh thần như vậy, tương lai mới dễ nuôi sống.

"Dư Thanh Đường đem hai nhóc ấu tể linh miêu đang lưu luyến không rời với bồn thịt vào trong tay, lại nhìn về hướng cửa, hỏi Xích Diễm Thiên: " Thiên Cơ Tử tiền bối bọn họ đang nói chuyện ở đâu thế?

"" Ân?

" Xích Diễm Thiên không nghi ngờ y, " Liền ở cái đình giữa hồ trung ương ốc đảo kia, xung quanh nơi đó thoáng đãng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hết bốn phía, nếu có người nghe lén thì rất dễ phát hiện ra, là nơi thích hợp để nói chuyện quan trọng nhất đó.

"" Mà sao thế?

"" Ta đi xem.

" Dư Thanh Đường xách hai que thịt nướng đứng lên, " Ăn no, đi ra ngoài tản bộ một chút, tiêu tiêu thực.

"" Này liền no rồi?

" Xích Diễm Thiên khiếp sợ nhìn bàn thịt nướng trước mặt y, " Lượng cơm ngày thường ngươi ăn cũng đâu có nhiêu đó!

"" Ta nói là no trận đầu rồi.

" Dư Thanh Đường vẻ mặt nghiêm trang, " Chờ ta trở lại lại ăn tiếp trận sau.

"Xích Diễm Thiên còn muốn nói gì đó, Đồ Tiêu Tiêu đã cho hắn một cùi chỏ: " Ngốc.

"" Không nghe nói qua câu nói kia sao?

Trà không nhớ cơm không nghĩ —— "Xích Diễm Thiên há miệng thở dốc: " Nhưng y cũng đã ăn khá nhiều, cũng không phải không nghĩ.

"Đồ Tiêu Tiêu: " ......

"Dư Thanh Đường mang theo hai nhóc mèo con, quang minh chính đại đi đến cái đình giữa hồ, dù sao y cảm thấy chính mình cũng không qua mắt Thiên Cơ Tử nổi đâu.Y đi đến phụ cận, liền phát hiện Diệp Thần Diệm đang ngồi một mình ở trong đình giữa hồ, Thiên Cơ Tử đã sớm không biết đi đâu vậy.Di?

Dư Thanh Đường tò mò nhìn nhìn khắp nơi, " Sao lại đi rồi?

"Vừa vặn Diệp Thần Diệm quay đầu lại, chạm vào tầm mắt y, buồn cười nhìn y: " Sao huynh lại ra đây?

"" Tới cứu đệ đó!

" Dư Thanh Đường đúng lý hợp tình đi về phía đình giữa hồ, " Ta đây còn không phải là sợ đệ già mồm với tiền bối Thiên Cơ Tử, rồi phải bị đánh sao?

"Diệp Thần Diệm cười cong mắt: " Thế nếu ông đánh ta, huynh tính làm sao để cứu ta?

"" Ta liền một cái trượt người —— " Dư Thanh Đường động tác tiêu sái trượt đến trước mặt hắn, đưa cho hắn hai que thịt nướng, " Quỳ xuống cầu sư phụ đệ đừng đánh.

"Diệp Thần Diệm buồn cười một tiếng, tiếp nhận thịt nướng trong tay y: " Thế may là ông không đánh, bằng không thịt nướng này liền tiện nghi cho ông ấy rồi.

"Dư Thanh Đường nhét vào trong lòng ngực hắn một nhóc mèo con, ngồi xuống chỗ đối diện hắn, lén nhìn hắn: " Hai người các đệ lại nói lời lặng lẽ gì thế?

Ta không thể nghe sao?

"" Cũng không phải là không thể nghe.

" Diệp Thần Diệm suy tư, rồi chợt quay đầu xem y, " Không ấy như này đi.

"" Huynh hỏi một câu, ta cũng hỏi một câu.

"Dư Thanh Đường có chút nghi hoặc: " A?

"" Hoặc là......

" Diệp Thần Diệm chống cằm, " Ta nhường huynh một chút cũng được.

"" Ta chỉ hỏi huynh một câu, dư lại huynh tùy tiện hỏi.

"Dư Thanh Đường nghiêng nghiêng đầu: " Hình như, hình như là ta chiếm tiện nghi?

Vậy......

Được?

"Diệp Thần Diệm cười cong mắt, dựa sát vào thấp giọng hỏi bên tai y: " Trước đó, huynh muốn nói xấu gì ta với Đồ Tiêu Tiêu thế?

"Dư Thanh Đường: " ......

"Y chậm rãi quay đầu, đối diện với đôi mắt đựng đầy ý cười của Diệp Thần Diệm, cười gượng hai tiếng, " Đệ nghe thấy à.

"Diệp Thần Diệm chỉ chỉ tai mình: " Hai bên tai đều nghe thấy được.

"" Ai nha —— " Ánh mắt Dư Thanh Đường né tránh, " Đồng chí tiểu Diệp, đệ nên nhận rõ là người thì đều sẽ có khuyết điểm!

"Diệp Thần Diệm ghé sát vào xem y: " Thế ta có khuyết điểm gì.

"Dư Thanh Đường chột dạ nhìn trời, bắt đầu tìm đại lý do: " Ví dụ như cái kia......

Đúng rồi.

"Y chợt lóe linh quang, " Tà niệm.

"Diệp Thần Diệm nhướng mày: " Huynh không có?

"Dư Thanh Đường vẻ mặt nghiêm trang: " Ta không có!

"Diệp Thần Diệm bỗng nhiên ghé sát vào hôn y một chút: " Có một chút sao.

"Dư Thanh Đường: " ......

"Trời ạ y chết mất, hắn làm nũng kìa.======

Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:

Dư Thanh Đường: Rất rõ ràng, khuyết điểm của ta chính là không chịu nổi dụ hoặc.
 
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 161: Kết minh


Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn

======

" Đệ, đệ đều nói vậy rồi.

" Dư Thanh Đường chậm rãi nâng lên mắt, ngượng ngùng không nhìn hắn, ngửa đầu mạnh miệng nói, " Vậy thì miễn cưỡng có một chút đi.

"Diệp Thần Diệm cười cong mắt, vẫn giả bộ đáng thương: " Miễn cưỡng thôi à?

"" Thật ra cũng không có miễn cưỡng cho lắm.

" Dư Thanh Đường chột dạ nhìn thoáng qua bên bờ, đè lại đầu hắn, " Nơi này là trung tâm ốc đảo, bốn phương thông suốt thoáng đãng đó, đừng có hành động thiếu suy nghĩ mà!

"Diệp Thần Diệm nhướng mày, chỉ chỉ cái bàn trước mặt, hạ giọng nói: " Vậy ta mang huynh trốn xuống dưới bàn nhé?

"Dư Thanh Đường: " ......

Ta cũng không phải ý tứ kia.

"" Ai —— " Dư Thanh Đường đâm hắn một chút, " Sư phụ đệ đã nói gì với đệ thế, đệ có tính nói không thế?

"" Không phải là tính lừa gạt cho qua......

"" Không có.

" Diệp Thần Diệm lập tức ngồi thẳng, " Nếu ta không muốn nói, khẳng định đã nói với huynh là tạm thời không thể nói rồi, chứ ta sẽ không lừa gạt huynh đâu.

"Hắn nhìn Dư Thanh Đường, " Cũng không có gì, chỉ là ta vừa mới mới biết được, ông có quan hệ với Mật Tông, có chút tò mò chuyện là thế nào, nên ông đã......

Kể ta nghe chút chuyện cũ năm xưa.

"Dư Thanh Đường tò mò xem qua đi: " Ông ấy đều nói sao?

"Y chỉ biết Thiên Cơ Tử bị người gọi là " đệ tử bị trục xuất của Mật Tông ", là một trong những đệ tử kinh tài tuyệt diễm nhất năm đó của Mật Tông.

Tuy nói Mật Tông tự mình xưng có thể " biết được bí mật thiên địa, tính được thiên cơ " nhưng từ xưa đến nay có thể làm được, cũng chỉ ít ỏi mấy người.Thiên Cơ Tử liền nằm trong mấy người ít ỏi này.Mặt khác......Diệp Thần Diệm chống cằm, nhìn phía chân trời: " Lúc đầu ông là đệ tử Quy Nhất Tông, sau lại......

Cũng giống như huynh, khi ra bên ngoài rèn luyện thì bị người Mật Tông nhìn trúng, liền sửa lại đầu nhập vào môn hạ Mật Tông.

"" A?

" Dư Thanh Đường cũng không biết đến đoạn chuyện xưa này, mang theo vài phần bát quái hỏi, " Thiên Cơ Tử tiền bối cũng là thể chất đặc thù sao?

"" Ông nói Mật Tông gọi những người giống như ông là ' Vấn thiên ', là kỳ tài trời sinh bặc tính.

" Diệp Thần Diệm cười một tiếng, đối thượng với tầm mắt y, " Bình thường khi xem bói, sẽ có rất nhiều kiêng dè, gì mà không thể tính cho mình, mùng năm mùng mười không thể tính, vi phạm lẽ trời không thể tính......

Tóm lại, tựa hồ chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ giảm thọ, họa cập bản thân.

"" Nhưng loại thể chất như ông vậy, không có gì kiêng kỵ, nhiều lắm là tính không ra, cực ít khi nào có trường hợp thương cập đến bản thân.

"Diệp Thần Diệm nói thầm, " Ta cũng thấy sao ông cứ hở ra là xem bói, cũng không sợ có ngày tính chết bản thân.

"Dư Thanh Đường ngây ngô cười hai tiếng: " Thế cũng khá tốt, ít nhất về sau đệ không cần lo lắng cho ông nữa.

"" Ai lo lắng!

" Diệp Thần Diệm nhanh chóng phủ nhận, " Ta đâu có rảnh chứ, mắc gì phải nhọc lòng về ông làm gì?

"" Ta còn cảm thấy trước kia ta thay ông ấy bênh vực kẻ yếu là ta mù đâu, ta đã nói mà sao những người trong Quy Nhất Tông đó lại xem ông ấy không vừa mắt như vậy, thì ra là do năm đó ông ấy từ Quy Nhất Tông chạy tới Mật Tông, đến lượt ta ta cũng đánh ông ấy.

"" Nói không chừng có nguyên nhân đâu.

" Dư Thanh Đường nghiêng đầu xem hắn, " Đệ không hỏi vì sao à?

"" Hỏi.

" Diệp Thần Diệm " Chậc " một tiếng, quay đầu đi."

Kiểu này là không nói ra lời hay gì rồi.

" Dư Thanh Đường có chút thổn thức, " Với tính cách của Thiên Cơ Tử tiền bối......

Không lẽ đã nói tiểu hài tử như đệ đừng có mà hỏi nhiều đó chứ?

"Diệp Thần Diệm trừng lớn đôi mắt: " Sao huynh biết được?

Vừa rồi huynh nghe lén?

"" Ta nghe lén chẳng lẽ còn thoát được đôi mắt hai ngươi sao?

" Dư Thanh Đường vô tội chớp chớp mắt, " Ta chỉ là tương đối thông minh.

"" Được được được, ta ngốc.

" Diệp Thần Diệm thỏa hiệp, dựa người vào ghế, " Dù sao lúc trước không hiểu sao ông lại đi theo Mật Tông rồi, nhưng qua không bao lâu, ông lại mơ màng hồ đồ rời đi Mật Tông trở về Quy Nhất Tông.

"" Nghe nói thời điểm vừa trở về, Mật Tông còn cử người tới tìm ông, lúc ấy cũng thiếu chút nữa là đánh nhau rồi —— Quy Nhất Tông có một ít nhớ đến tình nghĩa đồng môn ngày xưa, cũng có một ít cảm thấy nếu ông đã là đệ tử Mật Tông, thì nên để tông môn người ta xử trí, dù sao cuối cùng vẫn là chưởng môn giữ ông lại.

"Diệp Thần Diệm chau mày, " Xem quan hệ hiện tại giữa ông cùng Mật Tông, cũng không biết lúc trước ông rốt cuộc là vì cái gì đã rời đi Mật Tông......

"" Vì đệ đó.

" Dư Thanh Đường thuận miệng trả lời, quay đầu đối diện với tầm mắt Diệp Thần Diệm.Diệp Thần Diệm biểu tình cổ quái: " Đây cũng là hiểu biết của huynh về ông, hay đoán?

"" Không phải.

" Dư Thanh Đường ngồi ngay ngắn, lén nhìn lên trên một cái, cốt truyện đều đến nơi này, y nói một chút, hẳn là không tính tiết lộ tình tiết ha?Bằng không chờ Thiên Cơ Tử mở miệng, cũng không biết phải tới khi nào.Diệp Thần Diệm vừa thấy y thật cẩn thận ngẩng đầu xem bầu trời, liền biết y đại khái là nhìn đến từ quyển sách kia, vì thế gật đầu chắc chắn: " Chính là huynh đoán.

"Dư Thanh Đường nghi hoặc quay đầu: " Hả?

"Diệp Thần Diệm vẻ mặt đương nhiên: " Nếu là đoán, vậy không có gì không thể nói.

"" Nga —— " Dư Thanh Đường bừng tỉnh đại ngộ đi theo gật gù, " Còn có thể như vậy à, đúng thế, chính là ta đoán!

"" Ta đoán, Thiên Cơ Tử tiền bối có thiên phú như vậy, ở tại Mật Tông lấy quan trắc Thiên Đạo làm nhiệm vụ của mình, nhất định rất chịu coi trọng.

"Diệp Thần Diệm khẽ gật đầu: " Trước đó ông già cũng nói, ông là tổ tiên thân truyền, tổ tiên của Mật Tông, hẳn chính là vị chân tiên duy nhất trên đời trong truyền thuyết kia, Bất Dạ Thiên.

"" Ừm ừm.

" Dư Thanh Đường tiếp tục nói, " Sau đó đâu, có một ngày, ông tiếp được một nhiệm vụ phi thường trọng yếu —— Đi tìm một đứa trẻ vừa ra đời đã trời sinh mang theo tiên ma khí, cũng chính là mệnh định chí tôn.

"" Keng keng —— "Y bày ra thủ thế, chỉ hướng Diệp Thần Diệm, " Chính là đệ!

"Diệp Thần Diệm ngẩn ra, ánh mắt hơi lóe: " Lúc ban đầu là Thiên Cơ Tử cùng Xà thúc phát hiện ta......

"" Hai người bọn họ vốn còn tranh đoạt với nhau đâu?

" Dư Thanh Đường nghiêng đầu xem hắn, " Kết quả phát hiện đệ bị suy dinh dưỡng, liền vội vàng cứu đệ trước.

"" Thiên Cơ Tử cũng hướng Mật Tông tìm kiếm phương pháp cứu đệ, nhưng Mật Tông......

Cảm thấy đệ hơi thở mỏng manh, chỉ sợ trời sinh cũng không phải mệnh trở thành thiên hạ chí tôn, chỉ là bởi vì đệ là con trai của Thiên Huyền Nữ cùng Cửu U Ma Tôn, mới mang chờ mong quá cao với được.

"Diệp Thần Diệm nhướng mi, thoạt nhìn có chút khó chịu."

Bọn họ chính là có mắt không tròng!

" Dư Thanh Đường đồng cảm như bản thân mình cũng bị mà chụp đùi, hận sắt không thành thép, " Nhiều năm vậy rồi, đệ đều trưởng thành thế này rồi, bọn họ còn chưa tỉnh ngộ, vậy mà còn tưởng rằng ta là trời sinh chí tôn gì đó, thật là chả chịu nghe khuyên bảo chút nào!

"Diệp Thần Diệm buồn cười một tiếng."

Dù sao, ông lúc ấy hẳn là đã hạ quyết tâm muốn cứu đệ, cho nên vi phạm sự sắp xếp của Mật Tông, cùng Xà thúc biến chiến tranh thành tơ lụa, còn tìm đến những đại năng khác, cùng nhau nuôi đệ trưởng thành đến như vậy —— " Dư Thanh Đường nghĩ nghĩ, " Khỏe mạnh hoạt bát có thể chọc phiền toái.

"" Là khen ta nhỉ?

" Diệp Thần Diệm híp mắt, " Sao nghe cứ sai sai ấy nhỉ?

"" Đương nhiên là khen đệ.

" Dư Thanh Đường chột dạ dời đi tầm mắt, không nhìn hắn, cùng hắn cùng ngẩng đầu nhìn sắc trời, " Dù sao, giữa Mật Tông và đệ thì ông đã chọn đệ.

"Y vẻ mặt thực giảng nghĩa khí mà vỗ vỗ ngực, " Yêm cũng thế!

"Diệp Thần Diệm buồn cười một tiếng, ý bảo y nhìn sắc trời: " Ai, mặt trời lặn kìa, mau xem.

"" Oa —— " Dư Thanh Đường mở to hai mắt, " Có phải là ảo giác không nha, sao cứ thấy mặt trời ở Thiên Hỏa Giáo đặc biệt đỏ thế.

"Diệp Thần Diệm hơi hơi ghé mắt nhìn y, trong mắt mang lên một chút ý cười, nghiêng đầu dựa vào y nói: " Tiếp theo chúng ta đi Trung Châu đi?

Tứ Quý Thư Viện liền ở Trung Châu, cũng truyền tin cho Tiêu Thư Sinh một câu, kêu hắn đi Trung Châu cùng chúng ta tập hợp.

"" Được thôi.

" Dư Thanh Đường đầu tiên là đáp ứng, sau đó mới quay đầu xem hắn, " Đi Trung Châu làm gì?

"" Tìm Văn Thiên Hạ.

" Diệp Thần Diệm rút ra một cây phất trần, " Ông già cho ta tín vật, nói là đưa cho Văn Thiên Hạ xem, để ông ấy mở ra Thư Hải Trận cho ta.

"" Nếu có thể phá trận, Văn Thiên Hạ tự sẽ cho ta một chiếc chìa khóa.

"Diệp Thần Diệm nói thầm, " Đến nỗi là chìa khóa gì, ông chỉ nói nếu ta không phá được trận, thì tất nhiên không có tư cách biết.

"Dư Thanh Đường tò mò sờ sờ phất trần, xúc cảm không tính quá mượt mà: " Ông đem vũ khí cho đệ?

Sao không cho một tín vật nào càng phương tiện mang theo chứ.

"" Vốn ông còn muốn cắt dúm râu giả cho ta đâu, nhưng ta không muốn.

" Diệp Thần Diệm khịt mũi coi thường, đứng lên duỗi người, " Cũng không biết vị tổ tiên của Mật Tông kia còn có thể căng bao lâu, ta phải mau chóng biến cường mới được.

"" Ta còn hỏi ông, nếu bầu trời thật sự sập xuống, thì phải có bao nhiêu mạnh mới có thể chịu đựng được.

"Dư Thanh Đường mắt trông mong xem hắn: " Ông nói thế nào?

"" Phía trên Chân tiên, vạn tiên chi vương, đương xưng ' Thần Vương '.

" Diệp Thần Diệm quay đầu lại xem y, " Năm đó cha mẹ ta đều kém một bước, hiện giờ......

Ta muốn thử xem.

"Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn về phía Dư Thanh Đường, " Sư phụ nói con đường bọn họ chọn kia là đúng, đó là cửa sinh duy nhất trong tất cả tử cục —— Giết đi ra ngoài, mới có đường sống.

"" Ta còn phải trở nên càng cường, càng nhanh hơn một ít, trước khi trời sập xuống.

"Dư Thanh Đường vươn tay, nhẹ nhàng chạm chạm vào nắm tay của hắn: " Ta luôn luôn tin đệ.

"" Bởi vì —— " Diệp Thần Diệm cong lưng xem y, " Trong chuyện xưa huynh đọc, ta cuối cùng thành Thần Vương?

"" Thì đó cũng là một phần lý do.

" Dư Thanh Đường thành thật gật đầu, sau đó nâng lên mặt hắn lộ ra nụ cười ngây ngô, " Còn có một phần lý do khác......

"" Bởi vì chúng ta một đường đi tới, ta đã nhìn thấy đệ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì không làm được.

"" Cho nên, đệ muốn đi khiêng lên gánh nặng thiên hạ, mà ta thì đã đồng ý đi cùng đệ rồi, cũng đâu thể nói không giữ lời chứ.

" Y bẻ đầu ngón tay tính, " Ta liền đi theo sau đệ, ở bên cạnh người Xích huynh, Tiêu huynh, Trúc cô nương, Đồ cô nương vân vân thật nhiều người, đục nước béo cò, giúp đệ khiêng một chút vật liệu thừa.

"Y dùng hai ngón tay niết ở bên nhau, ý bảo một chút.Diệp Thần Diệm cười khẽ, kéo qua y đang muốn ôm lấy, thì thấy Xích Diễm Thiên đang khiêng một bàn thịt nướng đi ra khỏi đại sảnh, hướng bọn họ hô một tiếng: " Ai, hai ngươi không ăn à?

"Dư Thanh Đường nhanh chóng quay đầu lại: " Ăn!

"Diệp Thần Diệm tiếc nuối đứng thẳng, nhìn Xích Diễm Thiên khiêng bàn đến gần nói: " Ta biết ngươi chỉ ăn chút như vậy khẳng định là chưa no mà, cũng chuẩn bị cả phần của ngươi đó, nhanh ăn đi!

"Hắn đặt bàn xuống xong cũng không rời đi, mà trực tiếp ngồi xếp bằng ở trước mặt bọn họ, hỏi bọn hắn, " Lúc sau hai ngươi định đi Tứ Quý Thư Viện à?

"" Ừm?

" Dư Thanh Đường ngạc nhiên, " Sao ngươi cũng biết thế?

"Xích Diễm Thiên chỉ chỉ đại điện phía sau: " Thiên Cơ Tử tiền bối nói, ông phải đi uống rượu với sư phụ ta, nói vậy đi, một khi sư phụ ta đã nổi hứng uống rượu, không đến ba ngày ba đêm thì không kết thúc được, các ngươi không cần phải xen vào ông ấy.

"Hắn nói với Diệp Thần Diệm, " Lệnh bài Khoái Hoạt Môn của ngươi đâu?

"Diệp Thần Diệm không rõ nguyên do, nhưng vẫn là lấy ra: " Sao thế?

"Xích Diễm Thiên cũng móc ra một khối lệnh bài màu đỏ phảng phất như một đoàn ngọn lửa, tia lửa bay vào lệnh bài Khoái Hoạt Môn, Diệp Thần Diệm ngẩn ra, biểu tình cổ quái mà nhìn về phía hắn."

Kết minh.

" Xích Diễm Thiên khoanh tay trước ngực, " Tuy chúng ta đã sớm có giao tình chiến đấu sống chết có nhau, không cần phải kết minh cũng được, nhưng sư phụ ta nói sau này sẽ hữu dụng.

"" Mấy ngày này các ngươi đừng đi vội, ta sẽ mang các ngươi dạo hết các tông môn lớn nhỏ ở Vinh Châu.

"Diệp Thần Diệm biểu tình vi diệu: " Đi làm cái gì?

Không lẽ là......

"Xích Diễm Thiên đúng lý hợp tình: " Kết minh đó.

"Dư Thanh Đường há miệng thở dốc: " Mạo muội hỏi một chút, nếu là người ta không đồng ý......

"Xích Diễm Thiên gật đầu: " Vậy thì cướp lấy lệnh bài chưởng môn của bọn họ rồi lại kết minh, yên tâm, với bọn họ mà nói cũng không có gì tổn thất, nhiều lắm mất mặt chút thôi.

"Dư Thanh Đường: " ......

"======

Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:

Dư Thanh Đường: Các ngươi gọi đây là kết minh?
 
Back
Top Bottom