- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 138: Hôn
Chương 138: Hôn
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
" Huynh......
" Diệp Thần Diệm như là cuối cùng đã phản ứng lại, còn chưa kịp nói gì, đã bị Dư Thanh Đường nhét một miệng đậu phộng.Diệp Thần Diệm trừng lớn mắt: " Ưm!
"Dư Thanh Đường rung đùi đắc ý: " Thật sự là dám lưu ta lại Biệt Hạc Môn à, không sợ ta nhân lúc đệ không ở đây, chạy theo người khác sao?
"Diệp Thần Diệm ngẩn ra, chợt nheo lại mắt nhướng mày: " Vậy huynh tốt nhất tìm kẻ đủ lợi hại, bằng không ta......
"Dư Thanh Đường lùi lại một bước duỗi tay chỉ hắn: " Ê ê ê, ý tưởng này của đệ rất nguy hiểm đó, đệ đây là cường đoạt dân nam!
"" Ta cứ đoạt!
" Diệp Thần Diệm một phen giữ chặt cổ tay của y, ánh mắt hơi hơi đong đưa, " Huynh, ý của huynh là......
"Dư Thanh Đường lo lắng thò lại gần: " Đệ sẽ không phải là không nghe hiểu đâu ha?
"" Ta nghe hiểu!
" Diệp Thần Diệm nhìn y không chớp mắt, " Huynh nghĩ kỹ rồi, không thể đổi ý.
"Hắn chậm rãi tới gần, nhìn chằm chằm đôi mắt y, tựa hồ tưởng từ trong mắt y nhìn ra một chút do dự cùng bất an, mắt thấy hắn đã lướt qua khoảng cách an toàn, ánh mắt dần dần đi xuống lướt qua cánh môi y.Dư Thanh Đường bỗng nhiên xoay người: " Nếu đệ hỏi như vậy, thế để ta lại ngẫm lại.
"" Gì?
" Diệp Thần Diệm ngẩn ra, nhanh tay kéo y trở về, " Không được, huynh đã nói ra rồi, không thể đổi ý!
"Dư Thanh Đường ngây ngô cười lên: " Ai da đừng kéo, ta không đổi ý, không đổi ý được rồi đi!
"Y chạy trốn vòng quanh bàn, cuối cùng một mông ngồi vào ghế Diệp Thần Diệm mới ngồi vừa rồi, chỉ chỉ đối diện, " Hảo hảo, tuyển thủ hai bên trao đổi vị trí, đệ ngồi chỗ đó đi.
"Diệp Thần Diệm đôi mắt sáng trong, ngồi xuống còn nhịn không được cười nhìn y: " Huynh......
"Hắn còn muốn lại xác nhận một chút, lại sợ lại xác nhận, Dư Thanh Đường lại muốn đùa giỡn hắn."
Con người của ta rất sợ phiền phức.
" Dư Thanh Đường cầm lấy ly của mình lại đây, uống một ngụm che giấu mặt đỏ, " Vốn dĩ, ta tính là giải quyết xong hiểu lầm với đệ, thì trở về Biệt Hạc Môn.
"Y nâng mắt nhìn lén Diệp Thần Diệm, " Ta khi đó còn cảm thấy, chỉ cần thoát ly cốt truyện, những chuyện phiền phức đó liền không liên quan đến ta, ta lại có thể ở chỗ này tiêu dao sung sướng cả đời.
"Diệp Thần Diệm nằm bò xem y: " Thế lỡ đâu có người không có mắt muốn gây chuyện với Biệt Hạc Môn thì sao?
"" Ừm —— " Dư Thanh Đường khó xử, " Ta lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy.
"" Khi đó ta cảm thấy, nơi này là một quyển sách, những chuyện xưa không có quan hệ với vai chính, và cốt truyện cũng không có viết đến, thì đều là phông nền vẫn luôn không thay đổi.
"" Ta có thể vĩnh viễn Kim Đan, Biệt Hạc Môn cũng sẽ vĩnh viễn ở chỗ này......
"Y rung đùi đắc ý, " Chúng ta liền ở cùng nhau, không có suất diễn gì cũng không có phiền phức gì mà trải qua cuộc sống nhàn hạ của chúng ta.
"Diệp Thần Diệm cười nhẹ một tiếng: " Vậy......
Hiện tại không giống nhau?
"" Ta đi ra Biệt Hạc Môn, xuống núi mới phát hiện, mọi người giống như đều sống.
" Dư Thanh Đường cũng nằm ghé vào mặt bàn, chớp chớp mắt, " Những nhân vật râu ria trong chuyện xưa cũng có cả đời hoàn chỉnh, có chuyện xưa của mình.
"" Không chỉ là Tiêu huynh, Xích huynh bọn họ, mà ngay cả tiểu Nhất ven đường, đệ nói nhiều thêm hai câu với hắn cũng sẽ biết, trong nhà hắn có ba huynh đệ, a huynh mới vừa cưới tức phụ lại quăng ngã chặt đứt chân......
"" Không có người viết chuyện xưa sẽ viết chi tiết đến như vậy.
"Y nâng lên mắt, xem Diệp Thần Diệm, " Từ đệ bắt đầu, lại không chỉ là đệ, giống như tất cả mọi người đều thoát ly khỏi quỹ đạo cốt truyện, đều sống lại.
"Diệp Thần Diệm chống cằm xem y: " Không phải.
"" Là từ huynh bắt đầu.
"" Ta?
" Dư Thanh Đường mờ mịt chỉ chỉ chính mình, " Cũng có thể nói như thế, rốt cuộc ta là thiên ngoại phi tinh kia......
"" Có lẽ không phải người sống trong sách.
" Diệp Thần Diệm câu lấy tay y, " Là chính huynh biến thành người trong sách.
"" Ta không biết thế giới ngoài sách thế nào, không biết huynh vốn đến từ nơi nào, nhưng ở trong mắt ta, huynh mới là viên đá rơi vào mặt hồ kia, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, không ngừng nghỉ.
"Dư Thanh Đường nhỏ giọng nói thầm: " Khá vậy không biết những thay đổi này là tốt hay xấu, cũng không biết tương lai rốt cuộc sẽ biến thành thế nào.
"" Nhưng thế này mới đúng sao.
" Diệp Thần Diệm cười một tiếng, " Đời người vốn dĩ liền không biết tương lai là tốt hay xấu.
"" Không biết gì về con đường phía trước, chỉ thẳng tiến không lùi mà thôi.
"Dư Thanh Đường buồn cười: " Vậy ta vẫn là hy vọng cuộc đời của đệ tốt một chút.
"" Ta hiện tại rất tốt.
" Diệp Thần Diệm thấp giọng nói, " Ta cảm thấy càng tốt trong chuyện xưa huynh kể.
"Trong mắt hắn đong đầy ý cười, " Vậy ngày mai, huynh vẫn cùng ta xuống núi sao?
"" Còn hỏi nữa?
" Dư Thanh Đường nghiêng đầu xem hắn, " Còn chưa đủ rõ ràng sao?
"" Không rõ ràng.
" Diệp Thần Diệm được một tấc lại muốn tiến một thước mà lôi kéo y, " Huynh lại biểu hiện một chút đi.
"" Chậc.
" Dư Thanh Đường ngồi thẳng dậy nhìn hắn, quay đầu đứng ở bên cửa sổ, mở toang cửa sổ ra hết cỡ.Diệp Thần Diệm kỳ quái nhìn y: " Làm gì thế?
"Dư Thanh Đường vỗ vỗ tay: " Trước tiên xác nhận con đường chạy trốn thông suốt.
"Diệp Thần Diệm: " A?
"Dư Thanh Đường bỗng nhiên thò qua tới, nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn, sau đó liền mạch lưu loát xoay người bỏ chạy.Diệp Thần Diệm nháy mắt mở to hai mắt, một tay xách theo đai lưng y túm y trở về.Tay Dư Thanh Đường khó khăn lắm mới sờ được đến khung cửa sổ, đã bị kéo trở về, lập tức gào lên: " Sao đệ phản ứng nhanh thế!
Không biết nhường ta chút sao!
"" Làm gì làm gì đó!
Đừng có kéo ta lên giường!
Đây chính là Biệt Hạc Môn đó, sư huynh sư tỷ sư phụ đều ở đó!
Còn có tiểu sư đệ chưa nhập môn đâu đệ không thể......
"Diệp Thần Diệm che lại miệng y, ý bảo y im lặng: " Hư —— "" Huynh đừng kêu nữa, có người qua thật giờ.
"Dư Thanh Đường bị che miệng, chớp chớp mắt xem hắn.Diệp Thần Diệm nhìn chằm chằm y, đôi mắt ở trong bóng đêm sáng đến kinh người, hắn đang muốn bỏ tay xuống, Dư Thanh Đường lại đưa tay giữ chặt tay hắn, lại đem tay hắn lần nữa che ở ngoài miệng mình.Diệp Thần Diệm: " ......
"Hắn chống trán đối phương, có chút bực mình, " Sao giờ lại còn không cho hôn à.
"Dư Thanh Đường dùng tay hắn che miệng, mắt lé xem hắn: " Không phải không cho hôn, là ánh mắt đệ quá nguy hiểm, ta xem đệ đâu chỉ muốn hôn một chút đơn giản như vậy chứ!
"Diệp Thần Diệm giương mắt xem y, không hé răng.Dư Thanh Đường ngồi dậy một chút : " Ta biết ngay tên tiểu tử đệ được một tấc lại muốn tiến một thước rắp tâm bất lương mà!
"Y còn chưa kịp chạy, lại đã bị Diệp Thần Diệm đè trở về giường đệm."
Ai —— " Diệp Thần Diệm đè lại y, cố mà làm lui một bước, " Thế, thế ta khắc chế một chút.
"Hắn giương mắt, vô cùng đáng thương nói, " Huynh cũng không thể bởi vì ta được nước làm tới, không cho thước thì thôi đi, nhưng đến một tấc cũng không cho sao?
"Dư Thanh Đường: " ......
"Y ánh mắt mơ hồ, " Vậy, vậy......
Chỉ có thể một tấc......
Ngao!
"Diệp Thần Diệm lúc này mới cúi xuống hôn, thật cẩn thận gần sát y, rơi xuống một nụ hôn có chút khác biệt với trước đó.
Giữa hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, hắn thấp giọng hỏi: " Huynh khẩn trương sao?
"" Không, không có a!
" Dư Thanh Đường đầu choáng choáng váng váng, nhưng vẫn cứng cổ cậy mạnh, " Ta không khẩn trương a!
Cũng chỉ có như thế......
Ngao!
"Y bỗng nhiên bụm mặt xoay người từ trên giường lăn đi xuống."
Sao vậy!
" Diệp Thần Diệm ngẩn ra, vội vàng vớt y lên, " Sao lại thế này?
"Dư Thanh Đường nước mắt lưng tròng: " Cắn phải đầu lưỡi.
"Diệp Thần Diệm: " ......
"Hắn nhấp môi dưới, nỗ lực muốn nhịn xuống, nhưng vẫn là không thể chống đỡ, bật cười."
Ha ha!
Huynh......
" Hắn dở khóc dở cười bẻ miệng Dư Thanh Đường ra, " Để ta xem xem, có bị cắn rách không?
"Dư Thanh Đường cảm thấy mất mặt, quay đầu đi, kiên quyết không chịu há mồm, mơ hồ không rõ mà nói: " Ta hiện tại biết tu tiên cũng có thể cắn lưỡi tự sát, thân thể lại mạnh mẽ cũng không thắng nổi chính mình nha......
"Y bỗng nhiên quay đầu xem Diệp Thần Diệm, " Vậy lực lượng thân thể đệ hiện tại mạnh mẽ như vậy, cắn người chẳng phải là cũng như thần binh lợi khí à.
"Diệp Thần Diệm nheo mắt lại: " Đúng là có đạo lý này.
"" Nhưng sao huynh nói như vậy cứ có vẻ quái quái sao ấy.
"Dư Thanh Đường sờ sờ đầu hắn, cười xấu xa: " Đệ biến thành tiểu cẩu liền không quái.
"" Đến lúc đó gặp được người xấu đệ liền cắn mông hắn!
"Diệp Thần Diệm nghiêng đầu xem y, Dư Thanh Đường lập tức che lại mông sửa miệng, " Cũng không cần hiện tại đã biến đâu, hơn nữa ta chính là người tốt!
Ta xem sắc trời không còn sớm, ta cũng nên đi trở về!
"Y một tay che lại quai hàm, một tay che lại mông chạy trốn, lần này Diệp Thần Diệm không lại túm y, chỉ là ghé vào cửa sổ nhìn y.Dư Thanh Đường quay đầu lại nhìn, hắn rõ ràng cũng không biến thành tiểu cẩu, nhưng cứ cảm giác cái đuôi đều lắc lắc rồi."
Ai.
" Dư Thanh Đường từ từ thở dài, xong rồi, hiện tại thế mà lại cảm thấy hắn đáng yêu.Câu nói kia nói như thế nào ta, khi ngươi bắt đầu cảm thấy một người nhìn sao cũng thấy đáng yêu, thì hơn phân nửa ngươi đã tiêu rồi.Y chung quy vẫn không tránh được một kiếp này, bùm một tiếng rơi vào bể tình.Dư Thanh Đường có chút thổn thức, đạp ánh trăng đi về trước, Diệp Thần Diệm ở phía sau y hô một tiếng: " Thanh Đường.
"Dư Thanh Đường không quay đầu lại, có chút ngượng ngùng: " Làm gì a.
"Diệp Thần Diệm cười cong mắt: " Huynh đi nhầm.
"" A?
" Dư Thanh Đường mờ mịt quay đầu lại.Diệp Thần Diệm buồn cười mà chỉ cho y một phương hướng: " Phòng huynh ở bên kia, sẽ không này đều đã quên đi?
"Dư Thanh Đường: " ......
"Y hắng giọng nói, " Không quên, ta, ta khó được trở về, tính tản bộ chút.
"" Nga —— " Diệp Thần Diệm kéo dài ngữ điệu, động tác mau lẹ mà từ khung cửa sổ xoay người ra tới, " Vậy ta đi cùng huynh.
"" A?
" Dư Thanh Đường sửng sốt, cái này đúng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đành phải tiếp tục đi về trước, " Sơn Viễn Phong cũng không lớn, cũng không có nhiều nơi để dạo lắm đâu, đệ muốn xem chút gì?
"" Đều có thể.
" Diệp Thần Diệm cười tủm tỉm đi theo sau y, " Ta cũng không phải vì ngắm phong cảnh, ta chỉ muốn ở cạnh huynh thêm một lát.
"Dư Thanh Đường nói thầm: " ......
Ngày mai không phải còn cùng nhau đi sao?
Cũng không thiếu một lát này.
"Diệp Thần Diệm nhướng mày: " Thiếu.
"" Một lát cũng là thiếu.
"Dư Thanh Đường: " ......
"Y hắng giọng, lỗ tai đỏ bừng, không nhìn hắn, " Đệ thu liễm chút đi.
"" Ừm.
" Diệp Thần Diệm thành thật đồng ý, đi theo sau y mắt trông mong nhìn y.Dư Thanh Đường đột nhiên quay đầu lại: " Không phải, đệ......
"Y khoa tay múa chân, " Đệ mau nhắm mắt lại!
"Y thực sự chịu không nổi loại ánh mắt sáng lấp lánh như tiểu động vật này!"
A?
" Diệp Thần Diệm trợn to mắt, " Nhưng ta nhắm lại thì sẽ nhìn không thấy đường, huynh dắt ta sao?
"Y vươn tay ra với Dư Thanh Đường.Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn tay hắn, lại xem đôi mắt hắn, nghiêm túc suy tư, hiện tại là nắm tay tản bộ khó khăn càng cao, vẫn là bị hắn nhìn chằm chằm khó khăn càng cao.Cuối cùng y thành thật trả lời: " Ta không được, hai cái đều không được.
"Diệp Thần Diệm vô tội trợn to mắt: " A?
"Dư Thanh Đường lui về sau một bước.Diệp Thần Diệm theo bước y tiến một bước về trước.Dư Thanh Đường cảnh giác nhìn hắn: " Đệ đừng tới đây, cẩn thận ta biểu diễn tự cháy tại chỗ cho đệ xem giờ!
"Diệp Thần Diệm cười cong mắt: " Huynh ngượng ngùng?
"" Đúng đúng đúng!
" Dư Thanh Đường bất chấp tất cả nhắm mắt lại, " Tu sĩ mặt dày như ta đây mà cũng ngượng ngùng rất thần kỳ đi!
"Diệp Thần Diệm buồn cười một tiếng, thừa dịp y nhắm mắt bước nhanh về trước một bước hôn y một chút.Dư Thanh Đường: " ......
"Trời đất ơi.Y quay đầu chạy trối chết.======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Dư Thanh Đường: Vẫn có xác suất rất nhỏ hôn đến chết chứ không phải là không có, ta bây giờ cảm thấy chính mình sắp chết rồi.
An tường.jpg.