- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,546
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 118: Ta không quen hắn.
Chương 118: Ta không quen hắn.
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Tiêu Thư Sinh lấy ra một cây bút lông, vẽ một nét đứng trên không trung, rồi đẩy đi ra ngoài, sau đó chỉnh quần áo, ngồi xổm ở tại chỗ, chờ bọn họ tới.Không để hắn chờ lâu lắm, đoàn người Dư Thanh Đường rất nhanh đã tới rồi.Tuyết Noãn cúi đầu nhìn Đương Quy đã hôn mê, nhẹ nhàng ngửi ngửi, hỏi hắn: " Vẫn là dùng dược kia sao?
"Thuốc bột Tuyết Lãnh bỏ vào trên người hắn, không chỉ có thể hấp dẫn yêu thú, mà cũng có thể làm người hôn mê, chỉ là lúc ấy Đương Quy khả năng đã không cảm giác được, chỉ nghĩ là bản thân mình sống sờ sờ đau đến ngất xỉu."
Ừ.
" Tiêu Thư Sinh lên tiếng, thở dài, " Đáng tiếc a, hắn thật sự không phải là người tốt.
"Hắn đứng lên, cười tủm tỉm chỉ chỉ phía trước, " Tuyết Lãnh mang theo những đệ tử khác đi về hướng kia, ta sẽ đi trước, dư lại liền giao cho ngươi.
"Hắn nhìn vết thương trên tay Tuyết Noãn, ánh mắt dừng một chút.Tuyết Noãn cũng không giấu, nàng thấp giọng nói: " Nếu đã diễn, thì nên càng thật chút.
"Tiêu Thư Sinh cười cười, nhìn về phía mấy người khác, hắn thở dài, chắp tay thi lễ với Dư Thanh Đường: " Cùng người khác đi một đường rồi, mới biết được lúc trước chúng ta có bao nhiêu sung sướng.
"" Dư huynh, Diệp huynh, ta đi trước một bước.
"Hắn xoay người, vẫn là dừng lại, thấp giọng nói một câu, " Tuyết Noãn cô nương, thứ ta lắm miệng.
"Tuyết Noãn ngẩng đầu: " Tiêu công tử, ta đem ngươi coi là lão sư, ngươi có cái gì liền nói đi.
"Tiêu Thư Sinh cười nhẹ một tiếng: " Không dám nhận, ta còn chưa tới thời điểm khai tông lập phái.
"" Chỉ là nhắc nhở —— Mưu kế tuy tốt, nhưng muốn chân tình còn phải dùng chân tình, đừng bị lạc.
"Hắn nói xong, liền ôm quyền, đuổi theo hướng Tuyết Lãnh rời đi.Tiêu Thư Sinh bước chân vội vàng, cũng chưa kịp nói hai câu lời nói, Dư Thanh Đường chỉ có thể phất tay với bóng lưng hắn: " Đồng đội không dễ chơi thì nhớ rõ tự mình tìm việc vui nha!
"Tiêu Thư Sinh cũng xa xa phất phất tay."
Ai.
" Dư Thanh Đường thở dài, " Ta vốn đang nghĩ chia cho hắn chút ăn ngon đâu.
"" Thế không phải lộ tẩy à?
" Diệp Thần Diệm nhướng mày, " Chia cho ta, ta thay hắn ăn.
"" Ngày thường lại không thiếu phần của đệ, sao còn thèm phần của hắn.
" Dư Thanh Đường cảm thấy buồn cười.Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tuyết Noãn đã dùng dây thừng bó Đương Quy ngã trên mặt đất lên, cố sức kéo lên lưng mình.Dư Thanh Đường đang muốn phụ một chút, Tuyết Noãn đã lắc lắc đầu: " Cảm ơn vài vị đã thu lưu ta một đêm, dư lại ta tự mình làm được.
"" Đây cũng là một bộ phận trong mưu kế.
"Mắt thấy nàng đi xa, Dư Thanh Đường gãi gãi đầu: " Đây là đang dùng kế gì thế?
"" Kế ly gián.
" Đỗ Hành buồn cười lắc lắc đầu, " Thì ra những gì nàng nói ngày hôm qua đó, ngươi cũng chưa nghe hiểu sao?
"" Không hiểu.
" Dư Thanh Đường thành thật trả lời, " Nghe cứ loanh quanh lòng vòng.
"Y rất có tự mình hiểu lấy mình, " Dù sao ta là làm không tới, đối mặt với người không thích, dù cho ta có nỗ lực, cũng sẽ một không cẩn thận quản không được miệng mình.
"Diệp Thần Diệm nhướng mày xem y: " Nhưng tuyệt chiêu của Biệt Hạc Môn huynh không phải xin tha sao?
"" Cũng phải coi là ai.
" Dư Thanh Đường đúng lý hợp tình, " Sư phụ ta có nói, xin tha chỉ dùng được với người thương ngươi, còn không chỉ biết chọc người chê cười.
"Diệp Thần Diệm kéo dài ngữ điệu: " Nga —— "Trúc Trung Nữ xuất hiện ở nơi nhánh cây trên đỉnh đầu bọn họ, cúi đầu nhìn bọn họ: " Hôm nay luyện sao?
"Diệp Thần Diệm cười cong mắt: " Tới.
"Dư Thanh Đường kêu rên một tiếng: " Tỷ tỷ ngươi là ý chí sắt đá sao —— "Trúc Trung Nữ gật mạnh đầu: " Ừ.
"" Ta không thương ngươi, xin tha vô dụng.
"......Lúc Đương Quy mơ mơ màng màng tỉnh lại,Nhận thấy được bản thân mình tựa hồ đang bị cái gì kéo đi.Hắn ngay lập tức nhớ đến đàn Chiếu Dạ Thử nhìn thấy trước hôn mê, chật vật hét lên một tiếng, quay cuồng trên mặt đất, giãy giụa bò dậy, lúc này mới mở mắt ra, cùng Tuyết Noãn đang kinh hoảng thất thố bốn mắt nhìn nhau."
Là ngươi?
" Đương Quy kinh hồn chưa định, nghi thần nghi quỷ mà nhìn chung quanh một vòng, " Những thứ đó, những thứ đó......
"" Đều rút đi rồi.
" Tuyết Noãn thật cẩn thận nhìn hắn, đưa một mảnh thảo diệp tới dưới mũi hắn xoa xoa, " Ngươi ngửi ngửi cái này là sẽ ổn.
"Ngực Đương Quy phập phồng kịch liệt, không biết là khí vị mát lạnh của thảo diệp khởi hiệu, hay là nhận thấy được bốn phía không có mùi máu tanh của Chiếu Dạ Thử nên đã làm hắn bình tĩnh lại, tóm lại hắn dùng cổ tay áo xoa xoa trán, cuối cùng là thoáng khôi phục bình thường.Hắn tựa hồ cảm thấy có chút mất mặt, nhíu mày: " Rốt cuộc sao lại thế này?
"Tuyết Noãn chỉ chỉ phương hướng: " Yêu thú trong núi phần lớn đều có sự phân chia thế lực, ta chạy trốn sang đó, thì nhìn thấy thảo diệp phía dưới hơn phân nửa chưa bị Chiếu Dạ Thử gặm thực qua, liền biết, chúng nó bình thường sẽ không chạy đến nơi này.
"" Ta chạy ra khoảng cách nhất định, liền tắt đuốc, vòng qua lãnh địa của chúng nó, muốn đi tìm các ngươi, ai biết nửa đường nhìn thấy ngươi......
"Nàng săn sóc mà không miêu tả dáng vẻ chật vật của hắn, " Ta miễn cưỡng cứu được ngươi, nhưng thể lực không đủ, không thể hóa hình mang ngươi đi, chỉ có thể chậm rãi đuổi theo đội ngũ.
"Nàng thấp giọng nói, " Cũng không biết bọn họ sao lại chạy trốn nhanh như vậy......
"Đương Quy nghe vào những lời này, hắn nhớ tới dáng vẻ của mấy cái đệ tử ngoại môn trước khi mình hôn mê kia, cười lạnh một tiếng: " Hạng người tham sống sợ chết!
"Tuyết Noãn một bộ đã chịu kinh hách, rụt rụt cổ.Đương Quy liếc nàng một cái, sắc mặt dần dần hòa hoãn: " ......
Chưa nói ngươi.
"" Cũng coi như có tình có nghĩa, yên tâm, ta sẽ tự nhớ rõ chỗ tốt của ngươi.
"Tuyết Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: " Mẹ ta nói, ngươi dẫn chúng ta rời đi Đất Hoang Sơn, ta chỉ nhận định ngươi, tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách giúp ngươi.
"" Nhưng ta không có bản lĩnh gì, còn ngươi là đệ tử nội môn của Hỏa Đỉnh Tông, sợ là cũng không giúp đỡ được ngươi bao nhiêu......
"Đương Quy hừ cười một tiếng: " Cũng không cần ngươi có bản lĩnh gì, trung tâm hiểu chuyện là được.
"" Đi.
" Hắn lạnh mặt, " Ta cũng muốn nhìn xem những tên tham sống sợ chết đó đã chạy trốn tới nơi nào rồi!
Chờ ta trở về bẩm báo tông môn, cho bọn chúng đẹp mặt!
"Tuyết Noãn cúi đầu, hơi hơi nghiêng đầu xem hắn.Quả nhiên.Tiêu Thư Sinh nói hắn tự phụ cuồng vọng, đối phó với loại người này, cứ thấp người làm nhỏ, theo ý hắn là được.Lừa những kẻ như này một chút cảm giác tội lỗi cũng không có.Tuyết Noãn đi theo sau hắn, hai người đi rồi không bao lâu, liền thấy Tiêu Thư Sinh quay trở lại tìm người.Đương Quy thấy hắn tới tìm người, sắc mặt thoáng hòa hoãn, ôm quyền với hắn: " Tiêu huynh.
"" Đương Quy huynh!
" Tiêu Thư Sinh cười rộ lên, " Ta liền biết, ngươi cát nhân tự có thiên tướng.
"" Chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi.
" Đương Quy cười lạnh, " Những tên không biết cố gắng đó đâu?
"Tiêu Thư Sinh sửng sốt, còn giúp khuyên hai câu: " Mấy cái tiểu đệ tử kia tuổi còn nhỏ, tâm tính không kiên, nhất thời bị sợ hãi mà thôi.
"" Hừ.
" Đương Quy sắc mặt không vui, nhưng không phát tác ngay trước mặt hắn, chỉ là nâng cằm lên, " Tiêu huynh, có một số việc không phải tuổi còn nhỏ là có thể xóa bỏ toàn bộ, ta phải dạy lại bọn họ.
"Hắn nói, lướt qua hai người, bước nhanh đi về phía trước.Tiêu Thư Sinh lắc lắc đầu, khi Tuyết Noãn trải qua bên người hắn, thấp giọng nói cảm ơn: " Đa tạ ngươi.
"Tiêu Thư Sinh cười cong mắt, chỉ chỉ tay nàng: " Đã cho hắn xem qua rồi nhỉ, mau thoa thuốc đi.
"" Hắn không nhìn thấy.
" Tuyết Noãn cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình, thấp giọng nói, " Thật sự là không coi ai ra gì, người như vậy, rốt cuộc là không đáng thiệt tình, cho nên lừa hắn, cũng không tính xấu, đúng không?
"Nàng lặng lẽ nâng lên mắt, nhìn lén biểu tình hắn.Tiêu Thư Sinh không nhịn được mà bật cười: " Đúng vậy.
"Tuyết Noãn lúc này mới lộ ra một chút ý cười, cúi đầu nói: " Ngươi yên tâm, lời ngươi nói ta đều nhớ rõ, ta sẽ không gặp ai cũng lừa.
"" Thế thì tốt.
" Tiêu Thư Sinh cười cong mắt, " Trẻ nhỏ dễ dạy.
"Phát triển kế tiếp y như đúc với những gì Tiêu Thư Sinh dự đoán, Đương Quy trở lại đội ngũ, phát một hồi tính tình với mấy đệ tử ngoại môn, mặt sưng mày xỉa.Đặc biệt lúc sau, thái độ đối với Tuyết Noãn tốt hơn không ít, liên quan đối Tuyết Lãnh cũng tốt hơn chút, nếu có thể duy trì đến lúc trở lại Hỏa Đỉnh Tông, tốt xấu gì bọn họ cũng có thể có một chỗ dựa nho nhỏ.Mà lúc này, nhóm người Diệp Thần Diệm đi theo bọn họ phía sau cách đó không xa, gặp được một chút phiền toái nhỏ ngoài dự đoán.Diệp Thần Diệm ngồi khoanh chân, tiên ma chi khí quanh thân không ngừng tỏa ra, khó có thể thu liễm.Trúc Trung Nữ khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, mày nhíu chặt, làm tốt chuẩn bị có gì không đúng thì phải ra tay.Trên trán Diệp Thần Diệm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, không bị dục vọng đột phá dụ hoặc, vững chắc mà áp chế linh lực cùng ma khí, khó khăn lắm ngừng ở Nguyên Anh đại viên mãn.Hắn mở mắt ra, Dư Thanh Đường chọt chọt trán hắn: " Không được nhúc nhích.
"Diệp Thần Diệm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn không nhúc nhích.Dư Thanh Đường nhắm mắt lại, đưa linh lực vào trong cơ thể hắn, tục ngữ nói trước lạ sau quen, linh lực của hai người bọn họ cũng không phải mới gặp nhau lần đầu.Lần này linh lực trong cơ thể Diệp Thần Diệm không giống với trước đây, mạnh mẽ ngủ đông nhường ra một con đường cho y, ngược lại phối hợp lôi cuốn lấy linh lực y, một đường đưa đến những huyệt đạo.Dư Thanh Đường lại nghĩ tới hồi lâu trước đây, cảm giác song tu ở trong đại bỉ Kim Đan, lỗ tai chợt nóng lên.
Y nhanh chóng thúc giục linh lực, phong bế mấy huyệt đạo của hắn, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra khóa linh hoàn, tròng vào cổ hắn.Diệp Thần Diệm ngoan ngoãn cúi đầu phối hợp, cười nhẹ một tiếng: " Lại một lần nữa.
"Dư Thanh Đường nhọc lòng thay hắn chốt chặt khóa linh hoàn: " Lần đột phá trước không phải chỉ mới qua có mấy ngày à?
Sao lại nhịn không được rồi?
"Diệp Thần Diệm vô tội xem y: " Ta vừa rồi so chiêu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ ra cách dùng đồ đằng mới, sau đó liền......
"Hắn cười khẽ, " Đây không phải ở thời điểm cuối cùng đã nhịn xuống sao?
"" Đệ cũng đừng quên, tiểu Trúc tỷ nói qua, nếu bây giờ đệ mạnh mẽ đột phá, kết cục tốt nhất cũng là biến thành hai người.
" Dư Thanh Đường nói thầm một tiếng, " Một người ta còn chịu không nổi, thành hai người......
"Y chưa nói xong đã dừng lại một chút, tựa hồ cảm thấy có chút nghĩa khác, lập tức vẻ mặt nghiêm trang làm sáng tỏ, " Ta nói là nghĩa trên mặt chứ, rất đứng đắn, tuyệt không đề cập đến hoàng văn!
"Trúc Trung Nữ nghi hoặc: " Cái gì?
"Dư Thanh Đường một nghẹn, hắng giọng có lệ nàng: " Hư —— Trẻ con không cần hỏi bừa.
"Trúc Trung Nữ chau mày: " Nhưng ngươi gọi ta là tỷ.
"Dư Thanh Đường: " Đây là tỏ vẻ tôn kính, không đại biểu ngươi lớn tuổi hơn ta, đặc biệt là ở phương diện tri thức này.
"" Vậy......
" Trúc Trung Nữ cũng không phủ nhận, chỉ quay đầu xem y, " Hôm nay ngươi còn luyện tập sao?
"" Luyện không nổi!
" Dư Thanh Đường vội vã lắc đầu, chỉ vào khóa linh hoàn trên cổ Diệp Thần Diệm, " Vừa mới giúp hắn phong ấn huyệt đạo tốn không ít linh lực!
Ta hôm nay nhất định sẽ tu luyện nhiều hơn một lát, còn thực chiến thì nghỉ một hôm nhé?
"Trúc Trung Nữ cố mà làm gật gật đầu, lại biến mất ở tại chỗ.Diệp Thần Diệm giương mắt, buồn cười lắc đầu: " Nàng cũng quá dễ lừa rồi, nhìn từ góc độ nào đó, tâm trí sợ là cùng trẻ em giống nhau.
"Dư Thanh Đường mắt lé nhìn hắn: " Vậy mà Hoa Thời Miểu cũng hạ thủ được đó!
"" Ta không quen hắn.
" Diệp Thần Diệm vẻ mặt chính khí, vô tình phủi bỏ.Dư Thanh Đường buồn cười nhéo nhéo mặt hắn: " Đệ cũng thu liễm chút đi, cẩn thận khóa linh hoàn đều khóa không được bây giờ.
"" Đã biết.
" Diệp Thần Diệm nghe lời, kéo kéo khóa linh hoàn trên cổ, giấu nó vào dưới cổ áo, " Ai biết tốc độ tu luyện quá nhanh cũng có tao ương chứ.
"" Đệ nghe đệ nói gì đi.
" Dư Thanh Đường tấm tắc lắc đầu, " May mắn ta không có tính nhỏ nhen, không thì ghen ghét chết rồi.
"" Nhưng ta nhỏ nhen."
Đỗ Hành lạnh căm căm ở phía sau hai người bọn họ mở miệng nói, " Ta ghim rồi.
"======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Đỗ Hành: Không coi ai ra gì đúng không?
Xem ta không có ở đây đúng không?