- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,320
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #151
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 148: Tìm đường chết
Chương 148: Tìm đường chết
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
" Sao nữa thế!
" Sau khi Dư Thanh Đường trải qua một lần trượt chân rơi vào hố cát, thì lúc này đây đã cẩn thận đến mức dù là nửa bước chân cũng đều không bước ra, chỉ nắm chặt đai lưng Diệp Thần Diệm, " Lại là bạo động?
"" Không phải.
" Đồ Tiêu Tiêu cảnh giác nhìn về phía sau, " Không ngừng!
"Ở phía sau nàng, bầu trời lan tràn vết rạn như mạng nhện, quấy đảo linh khí trong phiến thiên địa này, làm khắp đại địa đều run nhè nhẹ."
Không lẽ......
" Trong lòng ngực Dư Thanh Đường ôm Vô Bệnh Vô Tai, không thể tin tưởng mà quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Diệm, " Ta tìm đúng nơi rồi hả?
"" Tản ra!
" Đồ Tiêu Tiêu hét lớn nhắc nhở, mọi người lập tức tứ tán lui về sau.Vết rạn dần dần khuếch tán, cơ hồ xé rách thiên địa, lan tràn với tốc độ đáng sợ.May mắn Đồ Tiêu Tiêu đã cho cư dân ở phụ cận rút lui hết, nếu không khi tiên phủ to lớn này rơi xuống, thì đối với phàm nhân mà nói sẽ là tai họa ngập đầu.Dư Thanh Đường bị Diệp Thần Diệm xách vào linh thuyền, bay nhanh thoát ly phạm vi cái khe đang dần dần khuếch tán.Rốt cuộc, không biết mọi người đã chạy đi ra bao xa, vết rạn mới ngừng lại sự khuếch tán.Diệp Thần Diệm ngừng lại, đứng ở mép vết rạn quay đầu lại nhìn lại.Khắp thiên địa như mảnh pha lê bị vật nhọn đụng phải mà dần dần rạn nứt, vết rạn như mạng nhện dày đặc tầng tầng lớp lớp khuếch tán, cuối cùng ầm ầm nứt toạc.Một tòa kiến trúc rộng rãi phá tan sự trói buộc của không gian, hiển lộ ra thân hình cao chót vót như cự thú, ầm ầm rơi xuống.Ốc đảo, thôn xóm không người, thảm thực vật trong sa mạc, đều chỉ trong nháy mắt đã bị bao trùm hết tất cả.Cát vàng vẩy ra, giơ lên đầy trời tro bụi, che đậy tầm mắt.Tiên phủ to lớn rơi vào hố cát, và đang liên tục chìm xuống.Dư Thanh Đường chậm rãi trợn to mắt: " Chẳng lẽ là......
Tiên phủ kỳ thật là không phải mọc lên từ dưới nền đất, mà là rơi xuống từ bầu trời, rồi chậm rãi chìm xuống?
"Trong nguyên tác Diệp Thần Diệm không phải là nhóm đầu tiên tiến vào tiên phủ, cho nên y chỉ biết tiên phủ ở dưới mặt đất, và phía trên đã từng là một mảnh ốc đảo......Thì ra là thế!Đồ Tiêu Tiêu mặt lộ vẻ chấn động: " Tiên phủ thật lớn!
"" Cơ hồ là lớn gần bằng thánh giáo ta luôn!
"Dư Thanh Đường: " ......
"Y vừa định nói tiên phủ này lớn gấp trăm lần Biệt Hạc Môn.Diệp Thần Diệm rất có hứng thú mà đánh giá: " Đáng tiếc không có bảng hiệu môn phái, không biết là môn phái nào.
"" Vào không?
"" Đừng xúc động.
" Đồ Tiêu Tiêu chậc một tiếng, " Sao ngươi lại cùng một đức hạnh với Xích Diễm Thiên thế.
"" Còn chưa biết tiên phủ này vì sao lại xuất hiện đâu, không cần tùy tiện tiến vào.
"Diệp Thần Diệm tiếc nuối đứng khoanh tay: " Vậy làm sao mới không tính là tùy tiện?
"" Hừ.
" Đồ Tiêu Tiêu cười đắc ý, " Ngươi nghĩ sở luyện khí của thánh giáo ta là bài trí sao?
"Nàng giơ tay, mấy cái đệ tử phía sau đẩy ra một quả cầu sắt thép lớn tròn vo, hợp lực nâng lên ném ra, quả cầu kia liền lập tức bay vào đại môn, biến mất không thấy.Đồ Tiêu Tiêu lấy ra một viên cầu lưu li từ trong nhẫn trữ vật, bên trong có một viên quả cầu sắt thép thu nhỏ, đang lơ lững ở trung tâm, lộc cộc lăn lộn.Đồ Tiêu Tiêu mặt lộ vẻ đắc ý: " Có muốn biết là dùng làm gì không?
"Diệp Thần Diệm chỉ lấy mắt liếc xéo nàng, làm bộ quay đầu đi không hứng thú: " Ta cũng không......
"Dư Thanh Đường kéo lại hắn: " Hắn cảm thấy hứng thú!
Hắn chính là ngại hỏi thôi!
"Y chắp tay trước ngực, phối hợp mà dỗ nàng, " Thánh nữ đại nhân, cầu ngươi, nói cho chúng ta biết đi!
"" Thôi được.
" Đồ Tiêu Tiêu miễn cưỡng vừa lòng, giơ lên tiểu cầu trong tay, " Nơi này mô hình thu nhỏ sẽ đồng bộ với chuyển động của quả cầu lớn, bởi vậy có thể nhìn ra địa hình mơ hồ, ngươi xen, nó thẳng tiến không lùi không chút xóc nảy, thuyết minh địa thế bên trong bằng phẳng......
"Nàng còn chưa dứt câu, tiểu cầu trong mô hình bỗng nhiên rung động kịch liệt, trực tiếp nổ tung!"
Oa!
" Dư Thanh Đường hoảng sợ, " Nổ là có việc gì?
"Đồ Tiêu Tiêu sắc mặt ngưng trọng: " ......
Gặp phải nguy hiểm mà với độ cứng của nó cũng chịu không nổi.
"Diệp Thần Diệm hơi hơi nhíu mày.Đồ Tiêu Tiêu nhướng mày: " Ngươi đừng có mà coi khinh nó, dù hiện giờ ngươi đã Xuất Khiếu, nhưng một kích toàn lực của ngươi cũng chưa chắc đã có thể làm nó hôi phi yên diệt được đâu.
"" Xem ra hung hiểm dị thường.
" Diệp Thần Diệm cũng không có xem thường, " Nhưng cũng đâu thể không vào.
"" Tất nhiên là phải vào.
" Đồ Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua phía sau, " Nhưng phải chuẩn bị cho kỹ đã, chờ một chút, ta cho người đi lấy Linh Khí nhất phẩm tới.
"" Xem ta làm cái gì?
Ta không giống với đàn mãng phu các ngươi, biết cẩn thận.
"" Ừ ừ, cẩn thận mới tốt.
" Hai người này không hiểu sao luôn có chút không ưa nhau, Dư Thanh Đường kẹp ở bên trong gật đầu phụ họa, ý đồ hòa hoãn không khí, " Vậy chúng ta ngắm nhìn khung cảnh hoàng tráng này một chút vậy?
"Đồ Tiêu Tiêu vừa muốn đáp lời, lại chợt nhìn về phía đằng sau, vài đạo tiếng gió phá không truyền đến, vài tên tu sĩ mỗi người tự hiện thần thông cưỡi Bảo Khí tiến đến, hiển nhiên cũng là bị kinh động bởi dị tượng này."
Thánh nữ.
" Tuy mấy người không cùng một đám, nhưng dù sao Thiên Hỏa Giáo cũng là tông môn đứng đầu Vinh Châu, không ít tu sĩ khách khí chào hỏi với Đồ Tiêu Tiêu, không có lướt qua nàng."
Thánh nữ có biết tiên phủ này đến tột cùng là chuyện như thế nào không?
" Dẫn đầu Kim Xảo Đường cũng là một môn phái luyện khí là một tu sĩ mặt tròn mập mạp, gặp người liền bưng lên một trương gương mặt tươi cười, có vẻ không có gì tính tình.Những tông môn đi theo phía sau hắn, phần lớn là tu sĩ bản địa đã chịu quấy nhiễu, xem như đồng khí liên chi.
Nhưng ngoài bọn họ, cũng có không ít người tụ ở một chỗ khác, ánh mắt nhìn về phía Đồ Tiêu Tiêu nhiều ít mang chút cảnh giác.Đồ Tiêu Tiêu nhướng mày, cũng không che giấu, chia sẻ tin tức cho những người khác, cao giọng nói: " Đây là tiên phủ vừa mới xuất thế, Thiên Hỏa Giáo ta mới vừa dùng Linh Khí điều tra qua, bên trong hung hiểm dị thường, tốt nhất không cần tự tiện tiến vào.
"Đầu lĩnh Kim Xảo Đường cười nói: " Vậy......
Lúc sau Thiên Hỏa Giáo có tiến vào không?
"Đồ Tiêu Tiêu gật đầu: " Ta đã cho người đi mời Linh Khí nhất phẩm, chờ Linh Khí đến, tự nhiên có thể tiến vào.
"" Các ngươi muốn cùng nhau cũng được, nhưng ta nói trước, đi theo ta thì phải nghe ta chỉ huy.
"" Đương nhiên.
" Đầu lĩnh Kim Xảo Đường mỉm cười hành lễ, " Chúng ta liền đi theo Thiên Hỏa Giáo.
"Đồ Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn về phía bên kia, mấy người bên kia hiển nhiên cũng đã đạt thành chung nhận thức, tên cầm đầu kia cười lạnh một tiếng: " Chúng ta liền không dựa vào Thiên Hỏa Giáo.
"Hắn nói xong liền muốn dẫn người nhảy vào tiên phủ, Đồ Tiêu Tiêu quát một tiếng bảo ngưng lại: " Đợi đã!
"" Sao.
" Người nọ thần sắc kiêng kị, quay đầu lại mắt lạnh nhìn nàng, lại cũng không dám tự tiện tiến vào, chỉ là híp mắt mở miệng, " Chẳng lẽ Thiên Hỏa Giáo định độc chiếm bí cảnh, không muốn để chúng ta tiến vào điều tra trước?
"Đồ Tiêu Tiêu mắt trợn trắng: " Ngươi mà cũng xứng để ta tính kế à?
"" Chỉ là nói cho ngươi một tiếng —— Nơi đây chỉ sợ là có quan hệ với tiên, các ngươi tùy tiện tiến vào, tốt nhất là nên chuẩn bị tốt tâm lý, miễn cho sắp chết còn oán ta không nói cho các ngươi biết.
"Mọi người thần sắc kinh dị: " Tiên!
"Thời thượng cổ, chân tiên còn hành tẩu thế gian, nhưng sau trận chiến bổ thiên, linh khí trong thiên địa hao tổn quá độ, không còn có tiên nữa.Theo lý thuyết, những tiên nhân trong truyền thuyết cổ xưa đó, ít nhất cũng nên lưu lại chút dấu vết gì đó cho hậu nhân.
Nhưng ai biết, ngoài việc nghe nói Mật Tông có một vị chân tiên tồn tại ra, thì toàn bộ những thứ có liên quan đến tiên, thậm chí hơi thở, đều bị lau đi.Tiên nhân thượng cổ tựa hồ đã thành truyền thuyết mà mọi người khẩu khẩu tương truyền.Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng người nọ cười lạnh một tiếng: " Nếu thật sự là có quan hệ với tiên, thì Thiên Hỏa Giáo ngươi sẽ không nên chỉ phái tới một vị Thánh nữ, cho dù là hai vị giáo đầu đích thân tới, cũng không dám khinh thường.
"Hắn vung tay áo, " Nếu ngươi đã nói như vậy, thì để ta xem xem, nơi đây có xứng đánh đồng cùng tiên không!
"Khi bọn họ nói chuyện với nhau Dư Thanh Đường không có xen mồm, lúc này mới thấp giọng hỏi Đồ Tiêu Tiêu: " Không ngăn cản sao?
Ta thấy hắn một chút cũng không tin, cảm thấy ngươi lừa dối hắn đâu.
"" Ngăn không được người thích tìm đường chết.
" Đồ Tiêu Tiêu không tức giận, " Dù sao ta đã tận lực khuyên nhủ, chính hắn không tin, đến lúc đó trên đường hoàng tuyền tự mình hối tiếc không kịp đi thôi.
"Dư Thanh Đường gật đầu cam chịu: " Là đạo lý này.
"" Thế ta có thể hỏi Linh Khí nhất phẩm mà ngươi cho người đi lấy có chỗ nào đặc thù sao?
"" Là một cái chén.
" Đồ Tiêu Tiêu hào phóng trả lời, " Thiên Hỏa Giáo ta vốn là có sở luyện khí, số Linh Khí dự trữ tự nhiên so với những tông môn khác càng phong phú chút.
"" Nơi đây hung hiểm dị thường, vừa vặn chỉ Thôn Thiên Chén kia cho dù không thúc giục cũng có khả năng hộ chủ, thậm chí đến một ít nguy hiểm hay triệu chứng xấu nhỏ bé nhất, nó cũng sẽ có sự báo động trước.
"" Oa —— " Dư Thanh Đường lộ ra biểu tình hâm mộ, " Nghe tới cũng thật lợi hại, thế nó tính tình cũng tốt sao?
"" Cái này sao —— " Đồ Tiêu Tiêu nhíu mày khó xử, " Chỉ sợ cũng không thể xưng là tốt.
"" Linh Khí nhất phẩm đều là có chút tính tình, nó cũng không có nhu cầu đặc thù gì, chỉ là muốn người mang theo nó phải toàn thân chỉ có một Linh Khí là nó, nếu không nó liền sẽ thu nhận hung hiểm.
"Dư Thanh Đường hít hà một hơi: " Hảo gia hỏa, còn có chiếm hữu dục lớn đến thế à!
"" Còn không phải sao.
" Đồ Tiêu Tiêu thở dài, " Cho nên dù nó dùng rất tốt, ngày thường cũng vô pháp mang theo bên người, chỉ có thể khi cần dùng thì cố ý cho người đi lấy, tính tính thời gian, cũng sắp tới rồi.
"Dư Thanh Đường vừa mới nghe nàng nói " Triệu chứng xấu ", chợt nhớ tới chút cái gì —— Trước đây lúc y đột phá, Nguyên Anh ra cửa đi dạo, còn có thể thấy phúc duyên của mọi người.Lúc sau ngày thường là nhìn không thấy, nhưng y cũng không cố ý thử qua, nói không chừng......Dù gì hiện tại cũng không có việc gì, Dư Thanh Đường ngồi xếp bằng xuống: " Ta nghiên cứu công pháp một chút.
"" Ừm, tốt.
" Diệp Thần Diệm đáp ứng, rồi chợt trừng lớn mắt, " Từ từ, huynh nói gì cơ?
"Dư Thanh Đường không rõ nguyên do ngẩng đầu lên: " Nghiên cứu công pháp một chút.
"Diệp Thần Diệm biểu tình cổ quái: " Huynh, huynh chủ động nghiên cứu công pháp?
Xảy ra chuyện lớn gì sao?
"Dư Thanh Đường không nói gì: " ......
Ta liền không thể ngẫu nhiên hiếu học một chút à?
"Diệp Thần Diệm duỗi tay sờ sờ cái trán y.Dư Thanh Đường " Hừ " một tiếng, ghét bỏ chụp bay tay hắn: " Đi đi đi, đừng ảnh hưởng ta!
"Y nhắm mắt lại lẻn vào thức hải, đi tìm bé Nguyên Anh nhàn nhã quá mức của mình kia —— Nghiên cứu tiến triển tương đương thuận lợi, lúc trước hình như không phải là y đánh bậy đánh bạ, mà đây là một trong những thần thông của chính bản thân Kinh chậm đợi phúc duyên.Dư Thanh Đường khiếp sợ mà nhìn chính mình đầy người hồng quang, có thể nói vận may phủ đầu —— Trách không được vừa tìm là trúng ngay, y gần đây đúng thật là khá may mắn.Ánh mắt Dư Thanh Đường đảo qua —— Trên người Diệp Thần Diệm cùng Đồ Tiêu Tiêu cũng đều phiếm ấm quang, thoạt nhìn vận khí hẳn là cũng coi như không tồi.Đáng tiếc chưa kịp xem cho một đám người vừa mới đi vào kia, không biết bọn họ ở tiên phủ, có thể kiên trì đến lúc Linh Khí nhất phẩm tới không.Ánh mắt Dư Thanh Đường tùy tiện chuyển qua, đang muốn thu hồi thần thông, liền ngừng ở trên người vị đầu lĩnh mặt tròn của Kim Xảo Đường kia.—— Hắn đầy người khí đen, nhìn là thấy sắp xui tận mạng rồi."
Tê —— " Dư Thanh Đường vẻ mặt hoảng sợ mà mở to mắt, " Ngươi, ngươi hình như sắp xui xẻo rồi đó huynh đệ!
"" A?
" Đầu lĩnh Kim Xảo Đường ngẩn ra, không nghĩ tới y đột nhiên nói nói như vậy, có chút bất an, " Này......
"" Ấn đường của ngươi biến thành màu đen rồi, nếu không hôm nay đừng đi nữa?
" Dư Thanh Đường cân nhắc, " Không đúng, lưu lại nơi này cũng không thấy sẽ an toàn hơn.
"" Tuy ta biết việc này nghe tới rất thần côn, nhưng là ngươi hôm nay hình như thật sự sẽ gặp xui xẻo.
"Đầu lĩnh Kim Xảo Đường nheo mắt, thấy Đồ Tiêu Tiêu hình như khá để tâm lời y nói, nên vội vàng truy vấn: " Vậy phải làm thế nào mới được?
"Dư Thanh Đường hơi hơi trợn tròn mắt: " A?
Hỏi ta à?
"" Ta không biết nha.
"Kinh phúc duyên còn chưa có luyện đến một bước này nga!!