Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 50: Em cũng đã giúp anh rất nhiều



Vào tháng Sáu, cái nóng bắt đầu lan tỏa khắp thành phố Thanh Thành, đứng trên mái nhà nhìn ra xa là cả một vùng ánh sáng tím và xanh lấp lánh.

Ngu Dật Hàm quay lại, đứng cạnh lan can trên mái nhà, nhìn thấy Quý Tiêu đang ngồi dưới bóng râm được tạo ra bởi đôi cánh của bức tượng thần, gọi điện thoại cho Chuột.

Quý Tiêu ngồi dưới đó, dưới mông là một cuốn sách, trên đó ghi rõ tên "Ngu Dật Hàm" một cách rõ ràng, từng nét chữ đều rất cẩn thận.

Nếu ai đó nhìn thấy Quý Tiêu ngồi trên cuốn sách của Ngu Dật Hàm, người suốt ngày chăm chỉ học hành, họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng hai người đang cãi vã hoặc có vấn đề gì đó.

Không ai có thể ngờ rằng chính Ngu Dật Hàm là người thấy sân thượng của tòa nhà trường học đầy tàn thuốc và bụi bẩn, không ai quét dọn. Anh không muốn để Quý Tiêu phải đứng dưới ánh nắng nóng, vì vậy anh đã quay lại lớp học, lấy sách mang lên, chọn một góc mát để trải ra cho Quý Tiêu ngồi.

Ngu Dật Hàm luôn rất quan tâm đến mẹ mình, nên anh cũng biết rõ rằng dù mình có vẻ lạnh lùng, anh vẫn rất biết chăm sóc những người khác, đặc biệt là Omega. Nhưng anh không ngờ rằng một ngày nào đó, anh lại không thể ngừng chiều chuộng người này đến mức như vậy.

Anh hiểu rõ chỉ vì người đó là Quý Tiêu, nên anh mới có thể quan tâm đến vậy.

.

"Đang nghĩ gì vậy?" Quý Tiêu gọi điện thoại xong, nhìn về phía Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm nhìn lại hắn. “Không có gì. Xong rồi à?"

"Ừ." Quý Tiêu lắc lắc điện thoại trong tay rồi thở dài. “Không biết sao dạo này Chuột lại bận rộn thế, lúc Tiểu Phong xuất viện, có lẽ cậu ấy không đến được rồi."

Ngu Dật Hàm nghe xong, suy tư một lát rồi hỏi: "Em chắc là nhà cậu ấy không có chuyện gì chứ?"

Quý Tiêu lắc đầu. “Chắc không đâu, trước giờ chuyện gì Chuột cũng đều nói với em mà."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngừng.

Dù trước đây thế nào, nhưng giờ Chuột đã biết tình trạng cơ thể của Quý Tiêu, có thể cậu ấy sẽ giấu đi một số điều?

Ngu Dật Hàm nghĩ đến đây, hỏi Quý Tiêu: " Dạo này cậu ấy bận gì thế?"

"Cậu ấy nói là đi giúp bác trai chuyển hàng xa, thi thoảng vẫn đi giúp vậy. Không sao đâu, đợi Tiểu Phong về nhà rồi sẽ gặp lại Chuột thôi." Quý Tiêu trả lời.

Lúc này, sự nghi ngờ trong mắt Ngu Dật Hàm mới tan biến.

Quý Tiêu nói xong, đứng dậy nhưng nhìn thấy cuốn sách của Ngu Dật Hàm đang để trên mặt đất, hắn bèn nhặt nó lên, phủi bụi, vừa nhìn vào cuốn sách vừa khẽ nói: "Em bảo không cần rồi mà, anh lấy sách của anh ra làm gì?"

"Hiện giờ cơ thể em dễ bị mệt mà." Ngu Dật Hàm thấy Quý Tiêu muốn đứng lên thì kéo hắn lại, nhận lấy cuốn sách có bụi bẩn.

Anh hỏi Quý Tiêu: "Em còn thấy mỏi lưng không?"

Quý Tiêu cười đáp: "Không còn mỏi nữa, chỉ hôm qua mới thấy khó chịu chút thôi."

"Muốn anh xoa bóp giúp em nữa không?" Ngu Dật Hàm đưa tay định giúp Quý Tiêu.

Quý Tiêu hơi ngượng, vội vàng nói: "Không, không cần đâu, đây là trường học mà."

"Giờ đang là giờ nghỉ trưa, không có nhiều người đâu." Ngu Dật Hàm an ủi, nhưng cuối cùng vẫn rút tay lại.

.

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm không đứng gần lan can của mái nhà, sợ bị người bên dưới nhìn thấy, chỉ đứng ở trước bức tượng và cùng nhìn ra ngoài.

Những cây thủy sam dưới tầng đã cao lên rất nhiều, có cây thậm chí có thể nhô ra khỏi lan can của mái nhà.

Quý Tiêu khẽ cười: "Lúc anh mới đến đây, mấy cây thủy sam này còn thấp lắm, cắt lá thì ai cũng sợ té xuống. Không ngờ giờ lại cao như vậy."

Ngu Dật Hàm nói: "Đúng vậy, đã lâu rồi."

"Đúng vậy." Quý Tiêu nghĩ lại thấy cảm khái, cười nói: "Lúc đó em cứ vì cái khuôn mặt lạnh lùng của anh mà phiền muốn chết, cứ lên sân thượng mấy lần. Có lẽ trong khe tường này vẫn còn tàn thuốc của em nữa đấy?"

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, nghĩ lại những ngày tháng đó, anh khẽ nói: "Quý Tiêu, xin lỗi."

Quý Tiêu cười một chút: "Ôi, em chỉ đang trêu chọc thôi, đâu có định tính sổ với anh đâu."

Hắn nói: “Ngu Dật Hàm, em đã nói rồi, trước đây em có rất nhiều hiểu lầm với anh, giờ chúng ta đã hiểu nhau, cũng đã giảng hòa. Hơn nữa, sau này anh đã giúp em rất nhiều, còn em thì chẳng giúp anh được gì...”

Quý Tiêu luôn là người chăm sóc người khác, thực ra hắn cũng không quen với cách giao tiếp với Ngu Dật Hàm, luôn chỉ nhận sự chăm sóc một chiều từ anh.

“Đừng nói vậy.” Ngu Dật Hàm nói với Quý Tiêu. “Quý Tiêu, em cũng đã giúp anh rất nhiều.”

Quý Tiêu nghe vậy, tự giễu nói: “Em như thế này, giúp anh được gì cơ chứ?”

Ngu Dật Hàm thấy Quý Tiêu không tin, nghiêm túc nói: “Quý Tiêu, em có nhớ một lần em hỏi anh, tại sao cha mẹ anh lại gửi anh đến Tam Viện không?”

Quý Tiêu nhìn anh. “Vì sao?”

“Vì họ cảm thấy, có một số thứ anh làm chưa đủ tốt, họ nói anh chỉ có đến Tam Viện mới có thể tiến bộ.”

Thực ra lúc Ngu Dật Hàm mới đến Tam Viện, khi nhìn thấy môi trường xung quanh rách nát, anh còn tưởng cha mẹ cho rằng mình không chịu được khổ cực nên mới gửi đến đây.

Lúc ấy, anh cảm thấy việc bị gửi đến đây để tôi luyện có phần thừa thãi, vì thực tế anh tùy tiện với việc hưởng thụ vật chất, chẳng có gì làm anh thấy khó chịu.

Giờ đây, anh đã nhận ra rõ ràng rằng rất nhiều thứ trong bản thân anh đã thay đổi một cách âm thầm mà không hề hay biết.

Anh không còn ngây thơ nghĩ rằng thế giới này chỉ có đen và trắng, cũng không còn cứng nhắc tuân thủ những quy tắc mà không biết thay đổi.

Quan trọng nhất là, anh đã học được cách yêu một người.

.

Ngu Dật Hàm quay đầu nói với Quý Tiêu: “Quý Tiêu, chính em đã giúp anh hiểu ra rất nhiều, thay đổi rất nhiều.”

Quý Tiêu cũng nhìn Ngu Dật Hàm, đôi mắt màu nâu vàng phản chiếu vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng dịu dàng của anh, ánh mắt hắn hơi lay động.

Hắn hiểu rất rõ sự thay đổi của người này, không cần phải hỏi, hắn đã đọc hiểu được suy nghĩ của Ngu Dật Hàm.

Cả hai cùng nhìn nhau, rồi cùng nhau nhìn về phía bầu trời xanh trên những cây thủy sam.

.

Đứng một lúc, Quý Tiêu đang hài lòng mỉm cười, trong lòng cảm thán rằng mặc dù Tam Viện điều kiện có phần kém, nhưng cảnh quan vẫn khá tốt, phong cảnh khá thú vị. Hắn đang tận hưởng thì nghe Ngu Dật Hàm bên cạnh đột nhiên gọi tên mình: “Quý Tiêu.”

“Ừ?” Quý Tiêu nhìn về phía anh.

“Những cây thủy sam này có rất nhiều tai họa ngầm.” Ngu Dật Hàm nhìn những cây thủy sam, đẩy kính mắt bạc lên, nghiêm túc nói.

“Nhìn xem, cây thủy sam cao nhất là vật thể cao nhất trong phạm vi 50 mét xung quanh, khả năng bị sét đánh rất lớn, nên ngày mai anh muốn gửi thư đến hòm thư của trường, đề nghị họ mời người đến chặt tỉa những cây thủy sam này.”

Quý Tiêu không nhịn được mà bật cười, nhìn Ngu Dật Hàm một cái đầy bất lực.

Không biết khi những cây thủy sam này bị chặt, những cặp đôi thích lén lút hẹn hò trên sân thượng sẽ có cảm nghĩ thế nào nhỉ?

Quý Tiêu thầm than, có những thứ, người này vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng không biết có phải vì hắn đã hiểu rõ về người này không, mà những thứ trước đây khiến hắn ghét bỏ lại trở nên đáng yêu một cách lạ kỳ.

Đang lúc Ngu Dật Hàm vì Quý Tiêu cười mà có chút nghi ngờ, sợ mình lại quá nghiêm túc, Quý Tiêu mỉm cười nhìn Ngu Dật Hàm, ánh mắt hắn mang theo chút dịu dàng, yêu chiều, nói: “Được, em sẽ đi cùng anh.”

.

Ngày Quý Tiểu Phong xuất viện, dù bác sĩ trưởng đã nói ca phẫu thuật rất thành công, nhưng khi băng gạc được tháo ra, Quý Tiêu vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Ngu Dật Hàm nói với Quý Tiểu Phong: “Quý Tiểu Phong, em xem thử, xung quanh còn có điểm đen nào không?”

Quý Tiểu Phong nheo mắt thích nghi với ánh sáng một lúc rồi từ từ nhìn quanh phòng.

Khi nhìn rõ xung quanh, cậu bé vui mừng nói: “Không còn nữa! Anh, anh tiểu Hàm, trước mắt em không còn điểm đen nữa! Em có thể nhìn rõ mọi thứ rồi!”

Quý Tiêu mới yên tâm hoàn toàn, nhìn vẻ mặt vui mừng của Quý Tiểu Phong, không nhịn được mà ôm cậu bé, xoa đầu cậu bé.

Ngu Dật Hàm đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt vui mừng, rồi cũng vươn tay vỗ nhẹ lên vai Quý Tiêu.

.

Ra khỏi bệnh viện, suốt dọc đường Quý Tiểu Phong cứ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, như thể đây là lần đầu tiên cậu bé được thấy thế giới này, vui mừng vô cùng.

Quý Tiêu để cậu bé nhìn một lúc rồi mới dặn dò: “Được rồi, bác sĩ đã nói không được nhìn quá lâu, quay lại nghỉ ngơi một chút đi.”

Quý Tiểu Phong vui vẻ ngồi lại, nói với Quý Tiêu: “Anh, cảnh ngoài kia sáng quá! Đẹp quá!”

Ngu Dật Hàm nghe xong, vui mừng nhìn Quý Tiểu Phong, rồi hỏi cậu bé: “Tiểu Phong, tối nay em có muốn đến nhà anh không?”

"Wow! Đây là nhà của siêu nhân cánh lớn sao? Em... " Quý Tiểu Phong kích động đến mức mắt sáng rực, nhưng nhớ lại việc Quý Tiêu đã dạy không được làm phiền người khác, cậu bé cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đồng ý ngay lập tức, cẩn thận hỏi Quý Tiêu: "Anh hai, chúng ta có thể đi không?"

Quý Tiêu liếc nhìn Ngu Dật Hàm, do dự một chút, Ngu Dật Hàm nhỏ giọng khuyên: "Trước khi Tiểu Phong phẫu thuật, anh đã nói với thằng bé là có một bất ngờ muốn tặng. Anh không thể không giữ lời hứa với thằng bé được."

Quý Tiêu nghe vậy, nhớ lại việc họ đã nói với bà ngoại rằng Tiểu Phong đang ở với Ngu Dật Hàm, với cả bà ngoại hỏi đến thì cũng có thể giải thích, không nói gì thêm, cũng đồng ý.

.

Ngu Dật Hàm dẫn Quý Tiêu và Quý Tiểu Phong đi ăn ở ngoài rồi đưa họ về nhà mình.

Quý Tiêu không ngờ Ngu Dật Hàm lại cho tài xế chở họ đến biệt thự ven biển ở cảng Peach. Trên đường đi, hắn ngủ một chút, tỉnh dậy đã thấy đến nơi, có chút ngạc nhiên.

" Sao chúng ta lại đến đây?" Quý Tiêu hỏi. “Em còn tưởng anh sẽ đưa bọn em đến căn hộ gần Tam Viện."

"Hôm nay là cuối tuần, có thể đến những nơi xa trường một chút để nghỉ ngơi." Ngu Dật Hàm nói.

Quý Tiêu thấp giọng nói: "Em vốn nghĩ bà ngoại sẽ hỏi chuyện Tiểu Phong ở đây, giờ nếu bà hỏi thì sao? Để thằng bé bảo bà ngoại rằng anh có biệt thự ở biển sao? Không phải sẽ làm bà giật mình sao?"

Ngu Dật Hàm đáp: "Bà ngoại cũng từng trải qua nhiều chuyện rồi, chắc sẽ không thấy gì lạ đâu. Quý Tiêu, anh không định giấu bà ngoại về chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Để bà ngoại biết, anh muốn chăm sóc mọi người cũng dễ dàng hơn."

Quý Tiêu còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy Quý Tiểu Phong hỏi: "Anh siêu nhân cánh lớn ơi, đây là lâu đài ma thuật của anh sao?"

Thực ra Tiểu Phong đã bị không gian nhà hàng làm cho kinh ngạc ngay từ khi ăn cơm, giờ khi ra khỏi xe và nhìn thấy biệt thự, mắt cậu bé mở to hết cỡ.

Ngu Dật Hàm đáp lại một tiếng "Ừ".

Tiểu Phong ngạc nhiên: "Cái này hoành tráng quá, lớn hơn cả trên ti vi nữa, Tiểu Phong chưa từng thấy ngôi nhà nào thế này!"

"Tiểu Phong thích chỗ này à?"

"Đương nhiên rồi ạ!" Tiểu Phong vui vẻ đáp.

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu nói: "Đi thôi, chúng ta dẫn Tiểu Phong vào xem."

.

Quý Tiêu theo Ngu Dật Hàm bước vào cửa chính, quan sát ngôi biệt thự, chợt nhớ lại cảnh lần đầu tiên hắn đến đây, có chút mơ hồ.

Lúc đó Ngu Dật Hàm vừa mới cùng hắn trải qua một đêm hoang đường trên đảo, mối quan hệ của họ còn chỉ mới bắt đầu có chút hòa hoãn, hắn chỉ cảm thấy ngại ngùng và không thoải mái khi đứng ở đây.

Nhưng sau đó, Ngu Dật Hàm đỏ mặt đưa quần áo cho hắn, thấy hắn vô tình chà xát vào mắt làm mắt đỏ, tưởng hắn khóc, đứng ngoài cửa vụng về an ủi, thật sự rất lúng túng.

Quý Tiêu nhớ lại rồi thầm cười. Đó là lần đầu tiên hắn nhận ra, Ngu Dật Hàm cũng giống như những người khác, chẳng có gì đặc biệt.

"Em cười gì thế?" Dù chỉ là một biểu cảm nhỏ, nhưng Ngu Dật Hàm cũng để ý, hỏi Quý Tiêu.

Quý Tiêu ho một tiếng, nói: "Không có gì."

.

Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu dẫn Tiểu Phong đi chơi một lúc ở phòng đàn và phòng trò chơi, Quý Tiểu Phong nhớ ra điều gì đó, nói với Quý Tiêu: "Anh hai, hôm nay có [Anh hùng Mecha] đấy! Em đã không xem mấy tập rồi."

Vậy là cả ba cùng Quý Tiểu Phong vào phòng chiếu phim riêng ở nhà để xem hoạt hình.

Vì nhìn thấy thiết bị chiếu phim từ ti vi chuyển thành máy chiếu, Tiểu Phong hỏi Quý Tiêu: "anh hai, chúng ta đã thay bộ thu tín hiệu của thế giới anh hùng rồi sao?"

Ngu Dật Hàm nghe thấy câu hỏi của Tiểu Phong, nhớ lại cái tên anh Quý đại ca trường đầy ngạo mạn, mà ở nhà lại luôn giả vờ nhẹ nhàng dỗ dành em trai, không khỏi mỉm cười, nhìn Quý Tiêu.

Quý Tiêu bị Ngu Dật Hàm nhìn như vậy có chút bối rối. “Ừ" một tiếng, rồi nói với Quý Tiểu Phong: "Im lặng xem phim đi."

.

Ngay khi mở đầu, Quý Tiểu Phong nhìn thấy siêu nhân cánh lớn Iluo.

Cốt truyện đã tiến triển đến đoạn siêu nhân cánh lớn dẫn theo Weirder và các Thánh Tử tiến về phía Đền Thánh.

Tiểu Phong ngạc nhiên hỏi Ngu Dật Hàm: "Anh siêu nhân cánh lớn ơi, sao anh lại vừa dẫn theo các anh hùng ánh sáng đến Đền Thánh, lại có thể đến Trái đất được?"

Quý Tiêu cảm thấy có chút xấu hổ.

Ngu Dật Hàm nghiêm túc giải thích: "Vì siêu nhân cánh lớn có thể phân thân."

Quý Tiểu Phong bỗng nhiên hiểu ra.

Quý Tiêu thầm thở dài, Ngu Dật Hàm nói dối thật là ngày càng thành thạo, anh là học sinh ba tốt, không biết số lần nói dối Tiểu Phong có phải gộp số lời nói dối bao nhiêu năm qua cộng lại không?

Tập phim này có nhiều tình tiết về siêu nhân cánh lớn, Quý Tiểu Phong xem rất say mê.

Khi đến đoạn nhạc kết, Quý Tiểu Phong vẫn chưa xem đủ, Quý Tiêu đang chuẩn bị dẫn Quý Tiểu Phong đi thì cậu bé nhìn vào màn hình và đột nhiên thốt lên: "Anh hai, anh nhìn kìa! Nhạc kết thay rồi!"

Quý Tiêu nhìn theo tiếng nói, thấy trên màn hình nhạc kết vốn rất hoành tráng, giờ đã biến thành những bức tranh màu sắc do các bạn nhỏ từ khắp nơi trên thế giới gửi về cho các nhân vật yêu thích của mình.

Quý Tiểu Phong phấn khích chỉ vào bức tranh đầu tiên: "Anh hai! Em thấy tranh của mình rồi! Siêu nhân cánh lớn thật sự đã mang tranh của em đi! Còn để ở đầu tiên nữa!"

Quý Tiêu ngẩn người nhìn những bức tranh màu sắc, tuy không biết là ai nhưng hình vẽ thật dễ thương, còn có những lời thổ lộ ngây ngô của các bạn nhỏ được viết bằng nét chữ non nớt.

Trên màn hình nhạc kết hiện lên dòng chữ: "Cảm ơn mỗi bạn nhỏ đã yêu thích, các anh hùng luôn ở bên các bạn! Khi các bạn lớn lên, hãy cùng nhau bảo vệ thế giới nhé!"
 
Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 51: Anh nói anh là Omega



Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm. “Sống chung?"

Ngu Dật Hàm "Ừm" một tiếng.

"Vậy bà ngoại và Tiểu Phong thì sao?"

"Anh sẽ tìm người đến chăm sóc họ, đó cũng là lý do anh không muốn giấu bà ngoại." Ngu Dật Hàm nói. “Quý Tiêu, cơ thể của em hiện tại cần được chăm sóc kỹ lưỡng, không thể chăm sóc người khác nữa."

Quý Tiêu luôn có sức khỏe tốt, hắn không cảm thấy mình cần người chăm sóc, nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ là của cả hắn và Ngu Dật Hàm, sức khỏe của đứa trẻ quan trọng, liên quan tới cả đời đứa bé, không thể coi nhẹ, cuối cùng hắn vẫn không từ chối.

Hắn chỉ hỏi: "Anh định nói với bà ngoại và Tiểu Phong thế nào?"

"Ngày mai em sẽ biết, ngủ ngon đi."

.

Sáng sớm, Quý Tiểu Phong ghé trên kệ ngắm chậu hoa sao đầy sương, hỏi Quý Tiêu: "Anh ơi, hoa này em cũng đã thấy ở nhà mình rồi, có phải là hoa sao không?"

Quý Tiêu "Ừm" một tiếng.

Quý Tiểu Phong là một đứa trẻ, không nhận ra rằng việc đặt hoa dại như hoa sao ở một biệt thự sang trọng là có gì sai, mắt sáng long lanh nhìn những bông hoa trắng nhỏ li ti, thán phục: "Hoa này đặt ở đây thật đẹp quá!"

"Đẹp chỗ nào? Chỉ là hoa dại thôi mà." Quý Tiêu nhớ lại lời Ngu Dật Hàm nói hoa sao giống anh, hơi lúng túng lẩm bẩm.

"Chắc chắn là đẹp mà! Anh không tin thì hỏi siêu nhân cánh lớn đi!"

Ngu Dật Hàm đứng bên cạnh Quý Tiêu, nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Ừ, rất đẹp."

Quý Tiêu cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Quý Tiểu Phong gọi: "Anh ơi, siêu nhân cánh lớn, các anh nhìn kìa, mặt trời mọc rồi, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển đẹp quá!"

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm nhìn theo tiếng gọi, quả nhiên thấy mặt trời mọc, ánh sáng màu hồng tím trải rộng khắp bầu trời, mặt biển rực rỡ ánh sáng đỏ, ngay cả hoa sao khẽ lay động theo gió cũng phản chiếu màu hồng nhạt.

.

Cả ba người vui vẻ ngắm cảnh mặt trời mọc một lúc, Quý Tiêu nhớ ra gì đó, hỏi Ngu Dật Hàm: "Gần đây anh đổi ảnh nền trên mạng vũ trụ, chắc là chụp ở đây, ở cảng Peach phải không?"

Ngu Dật Hàm đáp: "Là em gái họ của anh, Đường Hân Nguyệt chụp. Em quên rồi à? Lần đó chúng ta ngồi trên trực thăng, con bé đã chụp một đám mây hình trái tim màu hồng."

"Thì ra là em gái họ của anh, lúc đó em chỉ nghĩ đến việc làm sao để chữa bệnh cho Tiểu Phong, không chú ý gì xung quanh." Quý Tiêu cười hỏi: "Anh luôn để ảnh nền mặc định, sao bỗng nhiên thay thành bức ảnh đó?"

"Đương nhiên là..." Ngu Dật Hàm nghiêng người về phía hắn, khẽ trêu chọc: "Để kỷ niệm ngày tàu vũ trụ đâm vào trái đất."

Tàu vũ trụ đâm vào trái đất là câu chuyện mà Quý Tiêu từng đùa với Quý Tiểu Phong, kể về cách hắn gặp Ngu Dật Hàm, sau đó Quý Tiêu đã nói lại cho Ngu Dật Hàm.

Quý Tiêu đỏ mặt, nhìn vào mắt Ngu Dật Hàm, ánh mắt hắn hơi rung động.

Họ từng như hai đường thẳng song song không liên quan gì đến nhau, cho đến một ngày, chuyện ngoài ý muốn ập đến, cuộc sống của họ giao nhau, duyên phận của họ lại trở thành một đường thẳng.

.

Ngu Dật Hàm vốn muốn để Quý Tiểu Phong ở lại chơi thêm chút nữa vì cậu bé rất vui, nhưng nghĩ đến việc bà ngoại lâu rồi chưa gặp Quý Tiểu Phong, sáng hôm đó, anh và Quý Tiêu cùng đưa Quý Tiểu Phong đi ăn sáng rồi đưa cậu bé về.

Ngồi trên xe, Quý Tiêu nhắc nhở Quý Tiểu Phong: "Về nhà nhớ nói với bà ngoại thế nào chưa?"

"Biết rồi ạ. Nói là đến chơi với anh tiểu Hàm thôi. Không thể để bà ngoại biết Tiểu Phong bị bệnh, bà sẽ lo lắng."

Quý Tiêu vỗ vai Quý Tiểu Phong. “Tốt lắm. Lớn rồi, không cần anh nhắc nhở nữa."

Quý Tiểu Phong nghe vậy vui mừng lắm, nói: " Mắt Tiểu Phong khỏi rồi, cũng lớn rồi! Vậy sau này em có thể đi chơi với anh không?"

"Đi chơi với anh làm gì?" Quý Tiêu hỏi.

"Trước đây anh đi ra ngoài, lúc nào về nhà cũng bị thương, lại rất mệt, nếu Tiểu Phong cũng đi, em có thể giúp anh. Còn những người nói xấu anh, Tiểu Phong có thể đánh họ."

Ngu Dật Hàm nghe vậy, nhìn Quý Tiêu, nhớ lại những gì hắn đã trải qua khi còn nhỏ, đôi mắt đen lấp lánh thoáng tối lại.

Quý Tiêu cảm thấy ấm lòng khi nghe Quý Tiểu Phong nói vậy, nhưng vẫn nói với cậu bé: "Không được, không được đi theo anh ra ngoài, không được đánh nhau."

"Tại sao? Anh nói em lớn rồi. Anh có thể đánh nhau, sao Tiểu Phong không được?" Quý Tiểu Phong ngạc nhiên hỏi.

"Vì... vì hiện giờ em chưa đủ lớn." Quý Tiêu lúng túng trả lời. “Lúc anh bằng tuổi em cũng không đánh nhau đâu."

Quý Tiểu Phong nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Vậy, em cũng tìm người trồng dâu tây cho em, biến em thành người lớn là được rồi."

Quý Tiêu vội vàng kéo cậu bé lại. “Đừng nói linh tinh!"

Quý Tiểu Phong nói: "Anh chính là như vậy mà lớn lên! Anh nói rồi, anh đã được siêu nhân cánh lớn trồng dâu tây, từ cậu bé thành đàn ông!"

Quý Tiêu đỏ mặt, nói không ra lời. “Em... anh..."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, cười thầm.

Quý Tiêu vì muốn Quý Tiểu Phong tránh khỏi những câu chuyện không phù hợp đã nói một lời dối dễ thương như vậy.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, việc này cũng có những vấn đề tiềm ẩn, từ những lời của Quý Tiểu Phong vừa rồi có thể thấy rằng điều này có thể khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.

Ngu Dật Hàm nghĩ một chút, rồi giúp Quý Tiêu giải thích với Quý Tiểu Phong: " Tiểu Phong, trồng dâu tây là chuyện phải chờ đến khi em 18 tuổi mới làm được, chỉ khi em 18 tuổi, em mới thực sự là người lớn."

Quý Tiểu Phong đếm trên tay, bắt đầu trầm tư. “Á, lâu quá vậy, Tiểu Phong còn phải đợi rất lâu mới lớn được sao?”

“Vội vàng lớn lên làm gì?” Quý Tiêu an ủi Quý Tiểu Phong. “Trẻ con thì làm những việc mà trẻ con phải làm, khi em lớn lên, tự nhiên sẽ trở thành người lớn mạnh mẽ thôi.”

“Vậy anh thì sao? Anh luôn bảo vệ Tiểu Phong, Tiểu Phong cũng muốn bảo vệ anh.” Quý Tiểu Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng nâu giống hệt Quý Tiêu, phản chiếu lại Quý Tiêu.

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, rồi nói với Quý Tiểu Phong: “Anh hai em đã có người bảo vệ rồi, anh sẽ bảo vệ anh hai em giúp em, em phải nghe lời anh hai.”

Quý Tiểu Phong yên tâm, nghiêm túc nói: “Được, Tiểu Phong sẽ nghe lời anh, cố gắng lớn lên!”

Quý Tiêu khẽ động yết hầu, ban đầu muốn nói hắn không cần người bảo vệ, nhưng khi nhìn thấy vẻ yên tâm của Quý Tiểu Phong, cuối cùng hắn đành nuốt lại câu nói.

Hắn nghĩ lại về quá khứ, có chút cảm khái, từ lần trên du thuyền đó, đúng là Ngu Dật Hàm đã bảo vệ hắn, nếu không, hắn thật sự không biết làm sao để vượt qua được.

.

Trên đường đi, chiếc xe dừng lại ở một khu thương mại, Quý Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nhìn Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm ôm Quý Tiểu Phong ra khỏi xe, ra hiệu cho Quý Tiêu cùng xuống xem thử.

Cảng Peach là khu du lịch nổi tiếng của Thanh Thành, phát triển rất mạnh mẽ, khu thương mại với những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ tấp nập, trước các trung tâm thương mại còn bày một khu rừng đào nhân tạo để thu hút khách.

Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu đi qua khu rừng đào, cả hai đều nhớ lại lần trước khi cùng nhau đi đến Hoa Đào Bốn Mùa.

Quý Tiêu nhớ lại lúc đó Ngu Dật Hàm ôm hắn, lúc bước lên cầu cổ, anh vô thức muốn nắm tay nhưng hắn lại không dám nhận. Trong lòng hắn nhói lên, lợi dụng cảnh vật rừng đào đông đúc, đứng cạnh Ngu Dật Hàm cũng không quá nổi bật, hắn chủ động giơ tay, nắm lấy tay Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm hơi dừng lại, hiểu ý, nắm chặt tay Quý Tiêu, âm thầm đan mười ngón tay vào nhau.

Quý Tiểu Phong chạy xuyên qua rừng đào, háo hức nhìn ngắm xung quanh, không chú ý đến hai người phía sau.

.

Ngu Dật Hàm dẫn Quý Tiêu và Quý Tiểu Phong vào một cửa hàng, Quý Tiểu Phong vừa bước vào đã thốt lên. “Wow! Nhiều mô hình siêu nhân quá!”

Quý Tiêu nhìn những mô hình cực kỳ sống động được bày đầy trên các kệ hàng, giờ hắn mới hiểu mục đích của Ngu Dật Hàm khi dẫn họ đến đây.

Quý Tiểu Phong vừa đi vừa nhận diện các mô hình.

“Cái này là Siêu nhân Ánh Sáng Weirder, vừa ngầu lại vừa hiền, người thích anh ấy nhiều nhất! Cái này là Thánh tử Karod sau khi phá phong ấn, trông giống với Iluo, siêu ngầu và mạnh mẽ! Đây là Siêu nhân mini John, sức chiến đấu yếu nhưng chạy nhanh và có thể đào đất, trong phim hoạt hình rất vui, mỗi lần xuất hiện đều khiến mọi người cười...”

Quý Tiểu Phong đi đến cuối cùng, hưng phấn nói: “Cái này! Cái này là Sứ giả mạnh nhất của Đền Thánh, Siêu nhân cánh lớn Iluo!”

Ngu Dật Hàm nói với cậu bé: “Tiểu Phong, nhìn thử xem, thích cái nào?”

Siêu nhân cánh lớn hầu hết thời gian đều là mặt không cảm xúc, trong phim hoạt hình hiện tại anh ta chỉ có hai bộ trang phục khi ở Đền Thánh hoặc đi chiến đấu, thực ra cũng không có nhiều sự lựa chọn.

Ngu Dật Hàm đã liên hệ với nhà cung cấp, đặc biệt yêu cầu họ sản xuất thêm vài kiểu, nhưng chỉ thêm vài tư thế chiến đấu nhìn rất uy nghi.

Quý Tiểu Phong đi quanh những mô hình siêu nhân cánh lớn, gãi đầu, mãi vẫn không chọn được.

“Sao vậy?” Ngu Dật Hàm hỏi.

Quý Tiểu Phong nhìn Ngu Dật Hàm, rồi nói: “Em thích siêu nhân cánh lớn đến trái đất, nhưng ở đây không có siêu nhân giống như anh tiểu Hàm...”

Ngu Dật Hàm dừng lại.

Quý Tiêu lén lút nhìn Ngu Dật Hàm, mỉm cười hài lòng.

Xem ra, vị trí của Ngu Dật Hàm trong lòng Quý Tiểu Phong đã vượt qua siêu nhân cánh lớn rồi.

.

Cuối cùng, Quý Tiểu Phong vẫn chọn một cái.

Mô hình đó là siêu nhân cánh lớn Ilou đang vươn cánh, như muốn bảo vệ điều gì đó. Đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống, trông có chút ấm áp và mềm mại hơn.

Cậu bé ôm nó vào lòng, như thể đã tìm được báu vật.

Ngu Dật Hàm giúp Quý Tiểu Phong mua thêm những mô hình khác mà cậu bé thích, như Siêu Nhân Ánh Sáng Weirder, Thánh tử Karod và Siêu nhân mini John. Quý Tiểu Phong vô cùng vui vẻ.

.

Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu đưa Quý Tiểu Phong về nhà, Quý Tiểu Phong lập tức chạy tới ôm bà ngoại.

“Bà ngoại!”

“Ái chà! Trở về rồi à!” Bà ngoại cười, ôm lấy Quý Tiểu Phong, vừa sờ sờ đầu cậu bé.

“Con chơi bên nhà anh tiểu Hàm có vui không?” Bà ngoại hỏi.

“Dạ! Vui lắm ạ!” Quý Tiểu Phong phấn khích nói. “Nhà của anh tiểu Hàn đẹp lắm, giống như trong TV vậy, không, còn đẹp hơn cả trong TV nữa. Tiểu Phong chơi rất vui ở đó!”

Bà ngoại nghe xong, tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng nghĩ có lẽ chỉ vì Tiểu Phong đã quen với cuộc sống khó khăn, khi thấy nhà người khác đẹp đẽ như vậy sẽ cảm thấy đặc biệt. Vì thế, bà chỉ cười và nói: “Được rồi, chơi vui là tốt rồi!”

.

Mọi người ngồi trong phòng khách một lúc, sau khi bà ngoại và Quý Tiểu Phong nói chuyện xong, Ngu Dật Hàm mới dừng lại, nhìn bà ngoại nói: “Bà ngoại, hôm nay cháu qua đây, có chuyện muốn bàn với bà.”

“Ừ, tiểu Hàm, có chuyện gì cứ nói với bà ngoại.” Bà ngoại cười nói.

Ngu Dật Hàm liếc nhìn Quý Tiêu, rồi nói nhỏ: “Bà ngoại, cháu muốn nói chuyện riêng với bà một chút.”

Quý Tiêu đang nghĩ xem một lát nữa sẽ nói chuyện với bà ngoại thế nào, nghe Ngu Dật Hàm nói xong thì có chút ngạc nhiên, nhỏ giọng nói với anh: “Anh cũng muốn tránh em à?”

Ngu Dật Hàm không phủ nhận, Quý Tiêu nhíu mày, còn định nói gì đó thì bà ngoại đã bảo: “Tiêu Tiêu, con dẫn Tiểu Phong về phòng đi.”

Quý Tiêu bất đắc dĩ đành dẫn Tiểu Phong về phòng.

.

Quý Tiêu đóng cửa, giúp Tiểu Phong xếp những món đồ chơi mô hình lên bàn học của cậu bé.

Tiểu Phong nhìn những món đồ chơi, vui mừng không thôi.

Tiểu Phong xếp hai món đồ “Siêu nhân cánh lớn” và “Siêu nhân Ánh sáng” lại gần nhau một chút, rồi quay đầu hỏi Quý Tiêu: “Anh ơi, Siêu nhân cánh lớn đang nói chuyện với bà ngoại về cái gì vậy?”

Quý Tiêu cũng không biết.

Hắn không hiểu tại sao Ngu Dật Hàm lại tránh mặt hắn để nói chuyện với bà ngoại.

Nhưng hắn biết Ngu Dật Hàm hiểu và quan tâm đến hắn, chắc chắn anh đã suy nghĩ đến cảm xúc của hắn, nên không có gì phải lo lắng. Hắn chỉ quay sang Quý Tiểu Phong nói: “Tiểu Phong, lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Dạ.” Tiểu Phong ngoan ngoãn ngồi cạnh Quý Tiêu.

Quý Tiêu nghĩ rằng sau này sẽ không thể chăm sóc Quý Tiểu Phong suốt được, cảm thấy hơi áy náy, nhìn Quý Tiểu Phong rồi nói: “Nếu anh nói là anh sắp sống chung với anh tiểu Hàm, em có buồn không?”

Nụ cười trên mặt Quý Tiểu Phong quả thật phai đi chút ít, nhưng cậu bé nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Tiểu Phong tuy muốn ở cùng anh, nhưng cũng rất muốn anh hạnh phúc. Mỗi lần anh nhìn thấy siêu nhân cánh lớn là anh rất vui. Tiểu Phong thích anh và siêu nhân cánh lớn ở bên nhau.”

Ánh mắt Quý Tiêu chợt động, xoa đầu Quý Tiểu Phong: “Ngoan, anh vẫn sẽ thường xuyên về thăm em.”

.

Sau khi Ngu Dật Hàm nói chuyện xong với bà ngoại, Quý Tiêu ra ngoài, nhìn anh một cái, từ ánh mắt của Ngu Dật Hàm hắn hiểu là mọi chuyện đã ổn thỏa, nhưng hắn vẫn chưa biết bà ngoại nghĩ sao.

Hắn hơi lo lắng nhìn bà ngoại, thấy biểu cảm của bà ngoại có vẻ khá vui vẻ, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

.

Vào buổi trưa, khi Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm chỉ còn lại hai người trong bếp lúc nấu ăn, Quý Tiêu hỏi: “Anh nói gì với bà ngoại vậy?”

Ngu Dật Hàm đáp: “Anh nói chúng ta đang ở bên nhau.”

“???” Quý Tiêu suýt nữa làm rơi chảo.

Hắn thật không ngờ Ngu Dật Hàm lại đưa ra một cái tin động trời như vậy!

Ngu Dật Hàm nói: “Anh muốn bà ngoại biết rõ quan hệ của chúng ta. Như vậy, anh chăm sóc cho hai người, bà ngoại sẽ không cảm thấy áy náy như vậy.”

Quý Tiêu dừng lại, nghĩ một chút, cũng không phản đối, chỉ hơi lo lắng hỏi: “Bà ngoại biết em là Omega thì có phản ứng thế nào? Bà có thấy khó chịu không?”

Ngu Dật Hàm trả lời: “Anh nói là anh là Omega.”

Quý Tiêu ngẩn người.

“Anh thật sự giả vờ là Omega đến nghiện rồi hả?” Quý Tiêu vừa cảm thấy buồn cười, vừa có chút áy náy, thở dài: “Chúng ta thế này rồi, họ sớm muộn cũng phải biết thôi.”

“Nhưng vậy cũng cho họ chút thời gian để từ từ tiếp nhận. Hiện tại, nói anh là Omega sẽ khiến bà ngoại vui hơn là nói em là Omega.”

Quý Tiêu thấy anh nói cũng có lý, cũng không phản đối nữa, nhưng nghĩ rồi lại nói: “Vậy còn không bằng anh nói chúng ta là bạn bè, bà nghĩ anh là một Omega đi theo một thằng con trai nghèo, chắc sẽ cảm thấy tội nghiệp cho anh lắm.”

“Bà ngoại lúc trước cũng là tiểu thư của gia đình giàu có, bà không phải vì gia thế mà thấy kỳ thị, hơn nữa trong lòng bà luôn nghĩ em rất tốt, sau này sẽ thành người xuất sắc.”

Quý Tiêu nghe xong cảm thấy trong lòng ấm áp.

Hắn nghĩ một lúc rồi cảm thấy có chút ngại, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại sẽ không nghĩ chúng ta yêu nhau mà nhất định phải sống chung, sẽ thấy ngượng lắm đấy chứ? Lớp người già thường bảo thủ mà.”

“Không đâu.” Ngu Dật Hàm dừng một chút rồi nói. “Bà ngoại nghĩ là anh có thai rồi. Bà muốn em chăm sóc anh.”

“Cái gì?” Quý Tiêu không thể tin nổi. “Cái này là anh tự nói với bà ngoại à?”

“Là em.”

“Là em?” Quý Tiêu vẫn chưa hiểu gì.

“Có lần em kể với bà ngoại chuyện Omega mang thai, đang băn khoăn không biết có nên bỏ đi không, bà ấy nghĩ là em đã làm cho một Omega có thai. Sau đó không thấy có tiến triển gì, bà tưởng là hiểu lầm, nhưng khi anh nhắc lại, bà mới hỏi anh. Anh mới thuận theo mà trả lời ‘đúng’.”

Quý Tiêu cười nhạo rồi thở dài: “Cũng may bà giữ kín, không hỏi em câu nào.”

.

Sau khi cho gà vào nồi hầm, Quý Tiêu nhớ đến Chuột thích ăn gà do hắn hầm, mới gọi điện cho Chuột.

Chuột đợi một lúc rồi mới nhấc máy. “Anh Quý?”

Nghe tiếng th* d*c bên kia, Quý Tiêu dừng lại một chút rồi hỏi: “Lại đang bận à?”

Chuột cười khẽ. “Cũng tạm thôi.”

“Gần đây sao vậy?” Quý Tiêu hỏi. “Tiểu Phong xuất viện rồi, vừa mới nói nhớ anh Chuột của thằng bé lắm đấy! Tao bên này còn hầm gà nữa, chắc là trưa không tới được nhỉ?”

“Cái gì? Ôi, lại lỡ rồi à!” Chuột gào lên.

Quý Tiêu cũng có chút tiếc nuối, hắn nói: “Vẫn như mọi khi, để lại cho mày một cái chân, mai mày tới lấy nhé, nhưng mai chắc tao sẽ không ở đây đâu.”

“Hả? Sao vậy?”

Quý Tiêu hơi ngại. “Tao, ừm, tao và anh Ngu của mày… sẽ sống chung.”

Chuột vui vẻ cười rộ lên. “Vậy thì tốt quá rồi!”

Sau đó, cậu ta ngừng lại, có chút lo lắng: “Hai người đã nói với bà ngoại thế nào?”

Quý Tiêu đáp: “Ngu Dật Hàm nói anh ấy là Omega, còn có thai nữa.”

“Anh Ngu thật sự yêu mày lắm đấy!” Chuột thán phục, rồi lại cười nói. “Haha! Anh Quý, chẳng lẽ một thời gian nữa tao có thể ăn kẹo mừng của hai người rồi!”

“Cái gì mà kẹo mừng?” Quý Tiêu đỏ mặt. “Không nói nữa, tao cúp máy đây.”

Sau khi tắt điện thoại, Quý Tiêu thấy Ngu Dật Hàm đang nhìn hắn đầy ý cười, hắn càng cảm thấy ngại hơn.

Hắn nhỏ giọng trách: “Cười cái gì vậy, nhanh lên, lại đây giúp em, chúng ta nhanh nhanh ăn cơm đi.”

.

Buổi trưa, mọi người cùng ngồi ăn cơm. Quý Tiêu như thường lệ gắp thức ăn cho bà ngoại và Tiểu Phong.

Ngu Dật Hàm múc cho Quý Tiêu một bát canh gà, nhỏ giọng nói: “Uống chút canh gà đi, tốt cho cơ thể…”

Chưa kịp nói xong, đã nghe bà ngoại nói với Ngu Dật Hàm: “Tiểu Hàm à, uống thêm chút canh gà, tốt cho sức khỏe.”

Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm cao 1m9 bị bà ngoại coi là một Omega mang thai, hắn cúi đầu trộm cười không ngừng.

“Tiêu Tiêu, đừng chỉ lo gắp thức ăn cho bà và Tiểu Phong, có múc canh cho tiểu Hàm chưa?” Bà ngoại hỏi.

“Chắc chắn là múc rồi!” Quý Tiêu cố gắng kiềm chế ý cười, nói với bà ngoại, hắn đẩy bát canh về phía Ngu Dật Hàm, rồi ghé sát vào tai anh, trêu: “Nào nào, vợ ơi, uống chút canh mà chồng tự tay múc cho ‘em’ nhé.”

Ngu Dật Hàm nhìn nụ cười đùa giỡn của Quý Tiêu, nhướng mày, rồi cũng ghé sát vào hắn, thì thầm: “Tối nay về nhà, để em xem ai là chồng, ai là vợ nhé.”

“Anh!” Mặt Quý Tiêu đỏ bừng, giận dữ đến mức định giơ chân đá anh.

Cái bàn bị đá một cái, may mà Ngu Dật Hàm kịp thời giữ chặt bàn, Quý Tiêu cứng đờ không dám động đậy.

Bà ngoại trách: “Cái gì vậy?”

Quý Tiểu Phong đang chuyên tâm gặm cái đùi gà, vui vẻ ăn uống, cúi đầu nhìn một cái rồi ấp úng: “Vừa rồi hình như anh hai vô tình đá phải bàn đấy.”

Cậu bé nuốt miếng thịt trong miệng, nhìn Quý Tiêu rồi thắc mắc: “Anh không dùng nhiều sức mà, sao mặt lại đỏ hết thế?”

“Chắc là đá phải chỗ nào rồi, Tiêu Tiêu, con cẩn thận nhé.” Bà ngoại khuyên.

“Khụ… vâng.” Quý Tiêu ngượng ngùng ho một tiếng, mặt đỏ bừng ngồi lại ngay ngắn, cúi đầu uống canh.

Bà ngoại thở dài rồi lại nói với Ngu Dật Hàm: “Tiểu Hàm, tính cách Tiêu Tiêu nhà chúng ta rất ổn trọng, hiểu chuyện lắm, cũng biết quan tâm người khác. Chắc giờ đang ngồi gần con nên có chút ngại ngùng, đừng để tâm nhé.”

Ngu Dật Hàm khẽ cười, nhìn đôi tai đỏ ửng của Quý Tiêu, rồi nói với bà ngoại: “Bà ngoại, con hiểu rồi.”
 
Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 52: Dưới tán hoa tử đằng



Ngày hôm sau, Quý Tiêu nằm dài suốt cả ngày trên bàn học.

Ngu Dật Hàm thì cứ nhìn hắn suốt cả ngày.

Đến chiều, khi lớp học vắng người, Ngu Dật Hàm bước đến bên Quý Tiêu mới tỉnh dậy, cúi xuống hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Ừm?" Quý Tiêu ngáp một cái, mắt mơ màng nhìn Ngu Dật Hàm. “Không sao đâu, chỉ là hơi mệt."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, thấy hắn ngáp đến mức khóe mắt hơi đỏ, đôi mắt đen của Ngu Dật Hàm đột nhiên có chút tối xuống.

Anh cúi đầu, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý hơn."

"Chú ý gì?" Quý Tiêu đỏ mặt, quay mặt đi, nhìn ra ngoài. “Tối qua chúng ta ngủ cũng khá sớm mà, mà anh cũng đã rất chú ý rồi. Giờ cơ thể em yếu như thế đấy, tự nhiên sẽ dễ buồn ngủ."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu nói hộ mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nhưng Quý Tiêu nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng có một chuyện em phải nói rõ, lần sau không được... làm vậy nữa."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, khẽ cười. “Làm gì vậy?"

"Chứ còn gì nữa?" Quý Tiêu đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh. “Ngu Dật Hàm, không ngờ anh lại có tâm kế như vậy. Em chỉ đùa một câu gọi anh là vợ lúc ở chỗ bà ngoại thôi mà, mà anh lại..."

Quý Tiêu không nói tiếp được.

Tối qua khi về nhà, Ngu Dật Hàm không chỉ gọi hắn là vợ mà cuối cùng còn dụ dỗ ép hắn phải gọi anh là chồng.

Quý Tiêu nghĩ lại lúc đó cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui vào.

Ngu Dật Hàm nhìn thấy vẻ mặt đó của Quý Tiêu lại càng thêm thích thú, nhẹ giọng trêu chọc: "Em cũng có thể gọi anh như vậy, tôi không để ý."

"Ha." Quý Tiêu khẽ cười nhạt. “Anh thì đương nhiên không để ý, vì anh không phải là..."

Ngu Dật Hàm không nhịn được, hơi nhướn mày hỏi: "Em nói vậy là thừa nhận mình là... thật rồi sao?"

Quý Tiêu: "...."

Logic tuyệt vời thật!

.

Quý Tiêu đỏ mặt, khoác cặp sách lên vai, đứng dậy. “Này! Anh thật là! Em không muốn nói chuyện với anh nữa. Tránh ra, để em ra ngoài ăn cơm."

Ngu Dật Hàm nhìn vào gương mặt đỏ ửng của hắn, đôi mày nhíu lại, cười hỏi: "Giận rồi sao?"

Quý Tiêu nhìn chỗ khác, không muốn để ý đến anh.

"Anh sai rồi. Đừng giận nữa được không?" Ngu Dật Hàm dịu dàng dỗ dành. “Anh sẽ giúp em mang cặp sách."

Quý Tiêu vốn rất dễ bị Ngu Dật Hàm dỗ dành, chỉ mấy câu là hắn không giận nữa, nhưng vẫn giữ vẻ không muốn để ý, không cho Ngu Dật Hàm cầm cặp sách. “Em chỉ có thai chứ không phải tàn phế."

.

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm ăn xong bữa tối, đi dạo một vòng quanh vườn trường để tiêu cơm.

Tam Viện không tồi tàn như ngõ Ô Nê, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng cây xanh được trồng khá tốt, nhìn qua cũng tạm ổn.

Hai người đi qua một bức tường đầy hoa tử đằng, Ngu Dật Hàm nói: "Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu."

Quý Tiêu tiến lại gần, lấy một nhúm lá chơi đùa, cười nói: "Đúng vậy, hôm đó em đang đánh người, anh lại thẳng tay đẩy m vào tường. Cả đời em chưa gặp ai mạnh như anh, thật là. Tốt xấu gì em cũng là đại ca trường, mà chỉ trong vài bước anh đã khống chế được em rồi, mà em cố gắng mãi không thể thoát ra, còn bị hoa tử đằng rơi đầy người."

.

Ngu Dật Hàm nhìn bức tường, giờ hoa tử đằng đã tàn, bây giờ là ban đêm, bức tường chỉ còn lại màu xanh đen.

Nhưng anh như có thể thấy được cảnh lúc đó, khi hoa tử đằng phủ đầy bức tường, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh bị đẩy vào tường, trên mặt có vết thương do đánh nhau, hoa tử đằng rơi đầy người, trông lôi thôi như con gà rù.

Ánh mắt vàng nâu của hắn đầy khinh thường và tức giận, nhưng cũng ẩn chứa một cảm xúc khó nhận ra.

Giờ Ngu Dật Hàm có thể hiểu được cảm xúc bị ẩn giấu đó, đó là cảm giác bối rối của Quý Tiêu khi bị một Alpha áp chế toàn diện, là sự oan ức khi bị hiểu lầm.

.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ lại như thế này.

Nếu thời gian có thể quay lại, anh sao có thể để người này phải lộ ra vẻ mặt như vậy cho được.

.

Quý Tiêu nói xong, nhìn Ngu Dật Hàm, lại cười nói: "Này, anh đừng suy nghĩ linh tinh nhé, em chỉ nói cho vui thôi..."

Lần này Ngu Dật Hàm không nói thêm lời xin lỗi nào nữa, chỉ vô thức nắm lấy tay Quý Tiêu đang chơi với chiếc lá.

Ngu Dật Hàm nhìn sâu vào mắt Quý Tiêu, đôi mắt đầy hối hận và thương tiếc. Anh đẩy Quý Tiêu vào tường, từ từ hôn Quý Tiêu, như thể muốn xuyên qua thời gian, để hôn người thiếu niên mà anh chưa từng hiểu rõ và bảo vệ.

Quý Tiêu cũng cảm nhận được tâm trạng của Ngu Dật Hàm, không từ chối, mặt đỏ ửng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn.

.

Hai người đang chuẩn bị hôn nhau, thì đột nhiên ánh sáng từ một chiếc đèn pin chiếu tới.

Quý Tiêu bị ánh sáng chiếu vào mắt, giật mình, vội vã đẩy Ngu Dật Hàm ra.

"À, anh Quý, lớp trưởng! Là hai người à?" Một giọng nói vang lên từ phía xa.

Cả hai nhìn về phía ánh sáng, hóa ra là lớp phó Vương Khuê.

Cậu ta cầm đèn pin bước lại gần, khi đến gần, Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu mới nhận ra trên mặt cậu ta không biết sao lại có dấu vết đỏ.

Nhưng lúc này Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm không còn tâm trạng để hỏi nữa, họ chỉ lo lắng không biết Vương Khuê đã biết được bao nhiêu.

"Các cậu... đang chuẩn bị đánh nhau à?" Vương Khuê hỏi.

Cả hai thở phào nhẹ nhõm, nhưng đều không lên tiếng.

"Thôi thôi, đừng đánh nữa nhé!" Vương Khuê nhỏ giọng khuyên. “Bạn bè phải đoàn kết yêu thương nhau mà! Trước đây không phải hai người cũng đã hòa thuận rồi sao?"

Mặc dù Vương Khuê luôn rất sợ Quý Tiêu, nhưng kể từ khi Ngu Dật Hàm giúp Quý Tiêu làm rõ vụ việc đánh người, Vương Khuê cảm thấy hắn cũng không đáng sợ như vậy nữa.

Quý Tiêu có chút ngượng ngùng, ho khan vài tiếng, đáp một câu "Ừ" một cách lơ đãng.

Khi Vương Khuê ngạc nhiên vì Quý Tiêu dễ nói chuyện như vậy, lại bất ngờ nhìn thấy Ngu Dật Hàm lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt làm Vương Khuê rùng mình.

Cậu ta không hiểu, trước đây lớp trưởng đâu phải người hay gây sự?

.

"Ờ, thôi... các cậu tiếp tục đánh đi?" Vương Khuê lập tức thu lại, đổi giọng, nhưng nghĩ một lúc lại nhắc nhở: "Nhưng mà, tốt nhất đừng đánh ở đây."

"Ở đây có vấn đề gì?" Ngu Dật Hàm hỏi.

"Vừa rồi tôi đang hẹn hò với bạn gái, tôi đã đẩy cô ấy vào tường rồi, không biết từ đâu xuất hiện một con côn trùng to, nó chích vào gáy cô ấy, giờ cô ấy đang giận dỗi muốn chia tay tôi. Cậu xem mặt tôi này, cái tát này... tôi quay lại mua đèn pin là để báo thù đây."

Vương Khuê vừa nói vừa giơ chiếc đèn pin lên, ánh mắt liếc qua Quý Tiêu, rồi đột nhiên la lên. “Tôi thấy rồi! Nó ở đó! Đừng chạy, tao liều mạng với mày!"

Vương Khuê hùng hổ cầm đèn pin chạy tới, nhìn thấy con côn trùng đen sì với chiếc sừng nhọn vỗ cánh khiêu khích, cậu ta lại sợ hãi.

"Thôi được rồi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mày, mày đừng có chạy, đợi tao đi mua chai thuốc diệt côn trùng..."

Ngu Dật Hàm dùng một cước đạp con côn trùng đó xuống đất.

Vương Khuê nhìn con côn trùng vừa mới kiêu ngạo trở thành một đống bẹp dúm, cảm kích nói: "Lớp trưởng, giỏi thật đấy!"

Ngu Dật Hàm hỏi: "Có thể về được chưa?"

Vương Khuê đáp: "Được, được chứ, nhất định được."

.

Sau khi Vương Khuê rời đi, bốn phía lại yên tĩnh.

Ngu Dật Hàm kiểm tra xem sau lưng Quý Tiêu có con côn trùng nào không, rồi lại đẩy Quý Tiêu vào tường.

"Đây là ngoài trời." Quý Tiêu vẫn còn bị dọa, lần này có chút lo lắng. “Hay là, quay về đi rồi..."

"Không còn ai nữa. Quý Tiêu, anh muốn hôn em ở đây." Ngu Dật Hàm nói, chuẩn bị tiếp tục hôn.

"Anh Quý, lớp trưởng!" Vương Khuê cầm đèn pin cười cười chạy lại, nhìn thấy Ngu Dật Hàm đẩy Quý Tiêu vào tường, nói: "Ôi, xin lỗi, làm phiền hai người chuẩn bị đánh nhau rồi à? Tôi chỉ chụp một bức ảnh con côn trùng để gửi cho bạn gái tôi xem thôi!"

Ngu Dật Hàm nhìn Vương Khuê, hít một hơi thật sâu.

.

"Hay là quay về đi." Quý Tiêu nhỏ giọng nói với Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm như tảng băng đứng im tại chỗ, ánh mắt không cảm xúc nhìn Vương Khuê đang chụp ảnh, khí lạnh tỏa ra có thể làm người ta đông cứng.

Vương Khuê vô thức rùng mình hai cái.

"Đêm nay gió lớn, cũng hơi lạnh đấy." Cậu ta gãi cổ, tiếp tục tìm góc chụp.

.

Quý Tiêu nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của Ngu Dật Hàm, vừa bất lực lại vừa thấy có chút buồn cười.

Thật sự có chút giống vợ nhỏ.

Quý Tiêu liếc nhìn Vương Khuê, thấy cậu ta đang tìm góc độ để chụp, hắn lập tức nắm lấy cổ áo của Ngu Dật Hàm, kéo đầu anh xuống rồi chủ động hôn anh.

Ngu Dật Hàm mở to mắt, không thể tin vào những gì đang xảy ra, cảm nhận được nhiệt độ trên môi, anh mới nhận ra Quý Tiêu chủ động hôn mình, toàn bộ cái lạnh trên người như vỡ tan, biến mất.

Quý Tiêu nhanh chóng buông anh ra, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng dỗ dành: “Về thôi. Được không?”

Ngu Dật Hàm mỉm cười, khóe miệng cong lên, đáp lại một tiếng “Ừ.”

.

Cuối cùng Vương Khuê cũng tìm được góc chụp hoàn hảo, quay lại nhìn thì thấy hai người đã cùng nhau quay về.

“Không đánh nữa à?” Cậu ta gãi đầu, nghĩ lại bức ảnh xác con côn trùng có thể mang đi làm lành với bạn gái, cảm thấy khá vui vẻ, cầm điện thoại chạy đến phòng khám gần đó.

.

Trong phòng khám, một Omega nữ đầu tóc bù xù như quả dứa đang mắng: “Cút đi! Bây giờ tôi không muốn thấy mặt anh!”

“Em yêu, đừng giận nữa, anh đã xé xác con côn trùng đó thành từng mảnh, cho em xem thi thể nhé.” Vương Khuê cố gắng dỗ dành cô.

“Ha ha. Anh là đồ vô dụng, không bị con côn trùng đó phản kích đã là may rồi.” Cô mắng, nhưng vẫn bị dỗ dành, không giận nữa, mở điện thoại ra, giả vờ xem qua mấy góc chụp thi thể con sâu. Cuối cùng, cô ta sững sờ.

“Cái này... Cái này là gì?” Cô mở to mắt, giọng run rẩy. “Anh... Anh chỉnh sửa ảnh à?”

Vương Khuê nghiêm mặt. “Em đang sỉ nhục nhân cách của anh đấy! Làm sao anh lại chỉnh sửa ảnh lừa em được? Chẳng qua chỉ là một con sâu thôi mà...” Vương Khuê nhìn vào điện thoại, suýt nữa mất khả năng tổ chức ngôn ngữ.

“Ừm... Anh, anh, anh lúc chụp con sâu... không chú ý, máy quay đổi góc, vô tình bấm phải...”

.

Gần đây, một bài đăng trên diễn đàn lại gây bão.

Tiêu đề: [Kinh ngạc! Nghi ngờ đại ca trường và hot boy đã thuê chung một căn nhà gần Tam Viện! Hai người hiện giờ dường như đang sống chung!]

Bài đăng có kèm theo những bức ảnh chụp Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu cùng nhau ra vào.

[A a a a a, sống chung trong giai đoạn yêu đương, tôi phấn khích quá! Cặp đôi đẹp như tranh vẽ chính là cặp đôi tuyệt nhất!]

[Bạn ở trên, tỉnh lại đi. Vũ Quý (mùa mưa) đã qua rồi.]

[Đúng vậy, hot boy trường có bạn gái rồi, làm vậy không ổn đâu.]

[Thêm một người đồng ý, hot boy trường đã có người yêu rồi, đừng cue anh Quý của nhà tôi nữa.]

[Họ chỉ là bạn bè tốt, việc thuê nhà ở chung rất bình thường. Khuyên một số người đừng sống trong mơ nữa.]

...

[Tôi là người đầu tiên, trả lời những người trên, tất cả đều có thể!!!]

[Ha ha, fan cp ở trên thật là không thể cứu chữa rồi.]

.

Vương Khuê nhìn bài đăng, im lặng, giữ im lặng tuyệt đối, không muốn bị diệt khẩu.

Cậu ta run rẩy thoát khỏi diễn đàn, nhưng không nhịn được mà mở lại album ảnh riêng tư, xem lại bức ảnh mà cậu ta đã mạo hiểm tính mạng để giữ lại vì lấy lòng bạn gái là người đu cp này.

.

Dưới tán hoa tử đằng, đại ca trường mặc đồng phục không chỉnh tề, khuôn mặt đầy vẻ nghịch ngợm kéo cổ áo của hot boy trường lạnh lùng, đồng phục ngay ngắn, rồi chủ động hôn lên môi anh.

Hot boy trường cúi đầu phối hợp, dưới hàng mi đen là những dòng cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào.

Hai người đó chắc chắn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt...
 
Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 53: Đó là ai? (1)



Mặc dù gần đây trên các diễn đàn có rất nhiều bài viết xôn xao về việc Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm sống chung, nhưng cả hai nhân vật chính đều không bận tâm đến những lời bàn tán đó và tiếp tục tập trung vào thế giới riêng của mình.

Dù sao, trong mắt Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm, mọi người chỉ coi họ là bạn bè thân thiết, chẳng ai biết rằng giữa họ không chỉ là sống chung nhà mà còn là cùng giường cùng gối.

Thực ra, dù có biết, họ cũng chẳng để tâm quá nhiều.

.

Vào một đêm hè, bầu trời đầy sao lấp lánh như những viên ngọc trên nền đêm xanh thẳm, tạo nên một không gian tĩnh lặng đặc biệt.

Trên bệ cửa sổ, những đóa hoa sao vẫn đang trong mùa nở, lá hoa càng thêm sum suê, phát triển mạnh mẽ dưới bầu trời sao.

Quý Tiêu đang sửa lại bài tập trong phòng làm việc, Ngu Dật Hàm ngồi bên cạnh, vừa đọc sách vừa tranh thủ dạy hắn.

Khi Quý Tiêu viết lại câu trả lời cho bài tập tình huống cuối cùng trên tờ giấy nháp như lời Ngu Dật Hàm hướng dẫn, Ngu Dật Hàm nhìn sang gương mặt nghiêm túc của Quý Tiêu, dường như hắn có thể thấy lại hình ảnh của Quý Tiêu người tràn đầy khát vọng với tương lai trước đây.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, rồi nhìn thấy đôi bàn tay dài và đẹp của Quý Tiêu đang cầm bút, viết ra những dòng chữ nhỏ gọn, tự nhiên mà đẹp mắt trên tờ giấy nháp.

"Lẽ ra anh nên nhận ra từ lâu mới phải, chữ của em đẹp như vậy, sao có thể chỉ là một học sinh kém cỏi chứ?"

"Thôi đi." Quý Tiêu dừng bút, cười nhạt. “Chữ của Vương Khuê xấu tệ, nhưng kết quả học tập ở Tam Viện cũng chỉ kém anh chút đó thôi. Còn chữ của Chuột viết lại rất đẹp, nhưng khi còn học ở trường nhỏ, điểm số của cậu ta luôn đứng cuối lớp."

"Thì cũng có thể phản ánh chút gì đó." Ngu Dật Hàm khẽ cười, thấy Quý Tiêu ngừng viết, lại khuyên. “Quý Tiêu, nghỉ một chút đi."

Nếu những người ở Tam Viện mà thấy cảnh này, chắc chắn không ai ngờ rằng lúc này, hot boy của trường lại đang khuyên học sinh kém nhất kiêm đại ca trường đừng quá chăm học.

Quý Tiêu nhìn những câu hỏi mà hắn vẫn chưa hiểu hết trong sách, không nhịn được mà hỏi: "Ngu Dật Hàm, em đã bỏ lỡ cả bốn năm rồi, liệu em có thể học lại kịp không?"

Ngu Dật Hàm nhìn vào vẻ lo lắng giữa mày Quý Tiêu, nhẹ nhàng an ủi: "Quý Tiêu, khả năng học tập của em rất mạnh, hơn nữa em còn có một năm học tập thêm."

Vì tình trạng sức khỏe của Quý Tiêu hiện tại không thể ở lại trong học viện, nên hắn nhờ Ngu Dật Hàm giúp mình, lấy lý do biến cố gia đình để xin nghỉ học một năm.

Mặc dù học viện Quân đội Đệ nhất không nhận học sinh thi lại, nhưng họ sẽ chấp nhận những học sinh đã nghỉ học vì lý do hợp lý. Trong một năm này, Quý Tiêu có thể linh hoạt hơn trong việc lên kế hoạch thời gian học tập và chuẩn bị tốt cho việc mang thai một sinh mệnh nhỏ.

Quý Tiêu nghe lời Ngu Dật Hàm nói, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. “Ừm.” Hắn thả bút xuống và dựa vào ghế.

.

Ngu Dật Hàm giúp Quý Tiêu xoa bóp cổ hơi đau, thì thầm khích lệ: "Cố lên. Khi nào em vượt qua bài kiểm tra của Học viện Quân đội Đệ nhất vào năm sau, em sẽ là đàn em của anh rồi."

Quý Tiêu cười khẩy: "Ha, lúc nào anh cũng nghĩ đến việc chiếm hời trên lời nói với em phải không?"

Ngu Dật Hàm nghe vậy, nhìn gương mặt đang thư giãn và nở nụ cười của Quý Tiêu, động tác của anh dần chậm lại.

Anh đâu chỉ chiếm hời trên lời nói?

Trước đây, Ngu Dật Hàm từng nghĩ mình là người thanh tâm quả dục, vì anh không có chút hứng thú nào với những Omega theo đuổi mình, cả kỳ đ*ng d*c cũng rất dễ kiểm soát.

Cho đến khi gặp Quý Tiêu.

Trước đây, Loya bảo anh chưa gặp đúng người, anh không để tâm lắm, giờ anh mới hiểu Loya nói đúng.

.

Quý Tiêu đang nhắm mắt thư giãn thì nghe Ngu Dật Hàm hỏi: "Em có muốn anh dạy gì khác không?"

Quý Tiêu mở mắt, nhìn anh: "Dạy cái gì?"

Ngu Dật Hàm nhìn vào đôi mắt vàng nâu ngây thơ không chút phòng bị của Quý Tiêu.

Không biết có phải vì Quý Tiêu quá bài xích chuyện đó nên luôn không muốn chủ động tiếp xúc hay không, Quý Tiêu là một tên côn đồ, đại ca trường, khuôn mặt và vóc dáng cũng đều rất hoang dã và gợi cảm, nhưng trong chuyện tình yêu lại hoàn toàn không hiểu gì, vô cùng ngây thơ và cấm dục.

Họ đã sống chung gần một tháng, nhưng mỗi lần Quý Tiêu đều ngây ngô như lần đầu tiên.

Nhưng Ngu Dật Hàm lại thích Quý Tiêu như vậy.

Anh tiến lại gần Quý Tiêu, giọng dịu dàng nói: "Học những thứ mà người lớn nên học."

Quý Tiêu đỏ mặt.

.

Quý Tiêu trong những chuyện như thế, ngoài việc có chút ngượng ngùng không chủ động, thì hắn vẫn hợp tác với Ngu Dật Hàm. Thậm chí ngay cả trong thư phòng, Quý Tiêu cũng không phản đối nữa khi Ngu Dật Hàm kiên quyết rằng ở trong thư phòng sẽ có cảm giác được chỉ dạy hơn, hắn chỉ nhắc nhở Ngu Dật Hàm kéo rèm cửa.

Ngu Dật Hàm kéo rèm lại, nhìn Quý Tiêu đang ngồi dựa vào ghế.

Hắn đang nhìn sang một bên, khuôn mặt hơi đỏ. Mái tóc thường xuyên được vuốt lên của hắn lúc này rủ xuống, lông mi dày che khuất phần lớn đôi mắt, đôi mắt màu vàng nâu hơi chuyển động dưới ánh đèn, nhìn cực kỳ dịu dàng. Cổ áo chiếc áo T-shirt trắng để lộ xương quai xanh xinh đẹp của hắn, vì lo lắng mà hơi có phập phồng.

Đôi mắt đen của Ngu Dật Hàm tối lại, anh cố gắng kiềm chế không để bị mất kiểm soát, bế Quý Tiêu đặt lên bàn, chuẩn bị bắt đầu dạy, nhưng lúc này, điện thoại lại không đúng lúc reo lên.

Ngu Dật Hàm cau mày, cầm điện thoại lên định tắt máy, nhưng nhìn qua rồi nói: "Mẹ anh gọi."

Quý Tiêu xấu hổ đến mức mặt càng đỏ, vội vàng nói: "Vậy thì anh, nhanh chóng nghe điện thoại đi."

Ngu Dật Hàm bình tĩnh lại, đứng một bên nghe điện thoại, Quý Tiêu không mấy để tâm, cũng không chú ý họ nói gì.

Khi Ngu Dật Hàm cúp máy, Quý Tiêu mới hỏi: "Mẹ anh tìm anh có chuyện gì vậy?"

"Không có gì quan trọng, anh đã lâu không về nhà rồi, cuối tuần này bà ấy lại có món mới, muốn anh về nhà thử." Ngu Dật Hàm nói với Quý Tiêu.

Quý Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nên về thăm một chuyến, mấy cuối tuần trước anh đều đi cùng em đến chỗ bà ngoại rồi."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu một lúc, cúi đầu nói với hắn: "Khi có cơ hội, anh cũng muốn đưa em về nhà gặp bà ấy."

Trong lòng Quý Tiêu rung động, nghĩ ngợi một chút rồi lại có chút lo lắng: "Em... em cần chuẩn bị gì không? Hay là em nên đi xóa hình xăm trước? Em vốn định đợi đến lúc kiểm tra sức khỏe cuối cùng mới...”

Ngu Dật Hàm nhìn thấy vẻ căng thẳng của Quý Tiêu, ôm hắn vào lòng, an ủi: "Không cần chuẩn bị gì cả. Em cứ giữ nguyên vẻ như em thích là được."

"Mẹ anh rất thoáng. Chính bà ấy là người đã nói với ba anh để anh đến Tam Viện. Bà ấy biết em đã cứu Đường Hân Nguyệt nên rất ngưỡng mộ em. Trước kia anh sợ em sẽ căng thẳng không thoải mái, nếu không anh đã sớm đưa em gặp bà ấy rồi." Ngu Dật Hàm giải thích.

Lúc này Quý Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ngừng lại một chút rồi lại thấp giọng hỏi: "Vậy còn ba anh? Anh lạnh lùng như vậy, chắc không giống mẹ đâu, chắc là giống ba anh hơn. Ông ấy có thể chấp nhận không?"

"Ba anh đúng là có chút nghiêm khắc cứng nhắc, không thoáng như mẹ anh." Ngu Dật Hàm trả lời.

Khi Quý Tiêu lại có chút lo lắng, Ngu Dật Hàm lại nói: "Nhưng ba anh và anh có một điểm chung."

"Điểm chung gì?"

Ngu Dật Hàm tiến lại gần Quý Tiêu, mỉm cười, nói: "Cả hai đều nghe lời Omega của mình."

Quý Tiêu đỏ mặt. “Ai, ai là Omega của anh?"

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, khẽ cười, nhướn mày.

"Vậy tối nay, anh sẽ dạy thêm cho bạn học Quý vấn đề này nhé."

"Anh, này..."

.

Tối thứ Sáu, trời mưa phùn nhẹ.

Ngu Dật Hàm cầm ô đưa Quý Tiêu vào xe.

Hiếm có lần này, Ngu Dật Hàm không về cùng với Quý Tiêu, anh khá lo lắng, dặn dò hắn: "Về nhà rồi, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

"Biết rồi. Anh cũng vậy." Quý Tiêu nói, thấy Ngu Dật Hàm đứng đó không nhúc nhích, hắn lại cười nhạo. “Còn nhìn em làm gì nữa, nhanh về đi."

Ngu Dật Hàm nghiêm túc thấp giọng nói: "Tạm biệt phải có nụ hôn tạm biệt."

Quý Tiêu bị chọc cười, có chút ngượng ngùng nói: "Có quy định này à?"

Ngu Dật Hàm nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy. “Có đấy, Quý Tiêu."

Quý Tiêu liếc nhìn tài xế, rồi lén hôn lên má Ngu Dật Hàm một cái, nhỏ giọng nói: "Sao mà ngọt ngấy thế? Giống như vợ nhỏ vậy."

Ngu Dật Hàm nhân cơ hội xoay mặt Quý Tiêu lại, rồi hôn lên môi hắn, mang theo ý cười, sau đó thỏa mãn buông hắn ra.

Tiếng hôn không lớn, nhưng trong xe yên tĩnh, vẫn có thể nghe rõ.

Quý Tiêu nhìn tài xế đang giả vờ như không thấy gì, nhưng rõ ràng là môi đã cong lên, hắn khẽ mím môi, mặt đỏ lên, liếc tài xế một cái.

Cảnh tượng này đúng là giống như vợ nhỏ, trong lòng Ngu Dật Hàm thầm cười nhưng không dám nói ra.

Anh đắp thêm áo khoác cho Quý Tiêu, ánh mắt đầy âu yếm. “Đi đường cẩn thận."

.

Âm thanh mưa nhẹ nhàng đập vào cửa kính xe khiến Quý Tiêu buồn ngủ, hắn đắp chăn Ngu Dật Hàm lấy cho, tựa vào cửa kính, nhanh chóng ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa kính, trời đã tối đen, hắn mới nhớ đến việc giúp Ngu Dật Hàm mang về cho Quý Tiểu Phong một hộp kẹo, mà hắn quên mất. Hắn lại tỉnh táo hẳn.

Mặc dù đã đi rất xa, nhưng nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Ngu Dật Hàm khi đưa hộp kẹo cho hắn, Quý Tiêu vẫn yêu cầu tài xế quay lại.

Quý Tiêu về đến nhà, rất nhanh đã tìm thấy hộp kẹo trên bàn trà trong phòng khách, hắn đi tới, cầm lên và ra ngoài.

Cầm chiếc ô và hộp kẹo trong tay, tâm trạng vui vẻ đi được một đoạn, nhưng Quý Tiêu lại nghe thấy âm thanh hỗn loạn của người nói chuyện từ mưa.

Hắn nhìn sang, thấy Ngu Dật Hàm đang che ô, đỡ một người đi về phía mình. Người đó cao gần bằng Quý Tiêu, nhưng ngoại hình lại rất khó phân biệt nam hay nữ, trang điểm đậm, ăn mặc phong cách club đêm, áo sơ mi đen lệch lạc, tai đeo khuyên.

Người đó say đến mức không còn đứng vững, nhiều lần ngã vào lòng Ngu Dật Hàm.

Khi cúi xuống nôn, Quý Tiêu thấy miếng dán ngăn mùi ở tuyến thể của người đó, hóa ra là một Omega nam.

Quý Tiêu đứng sững lại.

Không phải Ngu Dật Hàm đã về nhà ba mẹ sao? Sao lại đỡ một người về, và lại còn là Omega?

Quý Tiêu siết chặt cán ô, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi nhiều, chỉ cầm hộp kẹo đi tiếp.

Ngu Dật Hàm là người có nguyên tắc, không thể nào phản bội hắn, chắc chắn chỉ là người thân hay bạn bè gì đó thôi.

.

"Anh hai, hộp kẹo siêu nhân cánh lớn mà anh mua cho em đẹp quá, có bảy màu như cầu vồng vậy." Quý Tiểu Phong cầm hộp kẹo nhìn dưới ánh đèn.

Quý Tiêu đang kiểm tra bài tập của Quý Tiểu Phong, nhìn thấy cậu bé đang chăm chú ngắm hộp kẹo, hắn không tập trung đáp lại: "Ừ."

"Em có thể ăn thêm một viên không?"

Quý Tiêu nói: "Nếu một lát nữa em còn muốn đánh răng lại thì ăn thêm đi."

"Vậy thôi, em không ăn nữa." Quý Tiểu Phong để hộp kẹo bên cạnh tượng siêu nhân cánh lớn.

Quý Tiêu nhìn tượng siêu nhân cánh lớn đó, lại nhìn hộp kẹo màu cầu vồng bên cạnh.

Không thể nào như vậy được, Ngu Dật Hàm đối xử tốt với hắn như vậy, không thể nào lại có gì với người khác...

Nhưng hắn vẫn không thể nào quên được cảnh tượng lúc tối khi về lấy kẹo.

Ngu Dật Hàm là một người rất lạnh lùng, anh đã rất chiều chuộng cô em họ Đường Hân Nguyệt, nhưng cũng chưa bao giờ để cô lại gần, làm sao có thể đỡ một Omega như vậy?

.

Đang suy nghĩ lung tung, Quý Tiêu thấy màn hình điện thoại sáng lên.

Hắn cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn từ Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm: [Em đã nghỉ ngơi thật tốt chưa?]

Quý Tiêu nhìn tin nhắn Ngu Dật Hàm hỏi thăm như thường lệ, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

X: [Chưa, em đang giúp em trai kiểm tra bài tập, kiểm tra xong sẽ đi ngủ.]

Ngu Dật Hàm: [Ừ, vậy em nghỉ sớm nhé. Anh cũng sắp ngủ rồi.]

Quý Tiêu thấy Ngu Dật Hàm sắp đi ngủ, nhớ lại nơi hai người ở chỉ có một chiếc giường đôi, do dự một chút, cuối cùng không nhịn được gửi tin nhắn qua.

X: [Ngoài mẹ và em họ anh, anh còn có người thân hay bạn bè nào là Omega không?]

Ngu Dật Hàm: [Không có.]

Ngón tay Quý Tiêu hơi run rẩy.

X: [Ồ.]

Ngu Dật Hàm: [Sao vậy, có chuyện gì à?]

Quý Tiêu muốn trực tiếp hỏi về Omega đó là ai, các anh có quan hệ gì, nhưng trong đầu hắn rối bời, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu.

X: [Em chỉ hỏi chơi thôi.]

.

Đêm đó, Quý Tiêu nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Quý Tiêu không muốn nghi ngờ Ngu Dật Hàm, nhưng tình huống hiện tại khiến hắn không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

Ngu Dật Hàm nói không có người thân hay bạn bè là Omega, vậy thì Omega đó là ai?

Một Omega mà anh tình cờ gặp trên đường và giúp đỡ?

Cũng có thể, dù sao Omega đó đã nôn mửa như thế.

.

Nhưng, Ngu Dật Hàm là một người lạnh lùng và có bệnh sạch sẽ, sao anh lại để một kẻ say rượu không quen biết tựa vào mình như vậy?

Quý Tiêu nghĩ lại cảnh tượng hôm đó, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lúc đó Quý Tiêu chỉ nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng đã biết người Omega kia đẹp như thế nào.

Quý Tiêu cũng biết mình cũng không tệ, suốt những năm qua, những ABO có ý định với hắn vì khuôn mặt này không phải là ít.

Nhưng vẻ ngoài của hắn thuộc kiểu A và O đan xen, có chút anh tuấn nhưng lại xinh đẹp nhưng không sắc xảo, trong khi Omega đó lại có gương mặt rất khó phân biệt là nam hay nữ, trang điểm tinh xảo, là kiểu ngoại hình rất được ưa chuộng trong số Omega, khiến hắn không khỏi cảm thấy thiếu tự tin.

Hơn nữa người đó trông rất dày dặn kinh nghiệm, chắc chắn sẽ quyến rũ hơn hắn nhiều.

Nếu là trước đây, Quý Tiêu còn nghĩ Ngu Dật Hàm là người không liên quan đến Omega, nhưng bây giờ, hắn đã biết d*c v*ng của Ngu Dật Hàm còn hơn các Alpha khác.

Vì Quý Tiêu vốn rất bảo thủ, cơ thể lại có tình huống đặc thù, Ngu Dật Hàm còn phải thường xuyên kiềm chế bản thân.

Nhớ lại tối qua Ngu Dật Hàm còn nói hắn quá ngây ngô, phải dạy hắn những chuyện đó...

.

Quý Tiêu suy nghĩ miên man suốt đêm, đầu óc như nhồi bột, không thể không lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tối nay mưa nhỏ, không có sao, bóng tối bao trùm khắp nơi, len lỏi qua cửa sổ vào phòng.

Nghĩ tới những điều có thể xảy ra, Quý Tiêu cảm thấy trong lòng nghẹt thở, gần như không thở nổi, hít một hơi thật sâu.

Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra mình đã chìm đắm trong đó sâu đến mức nào...
 
Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 54: Đó là ai? (2)



Ngu Dật Hàm dịu dàng nhìn màn hình trò chuyện với Quý Tiêu, rồi đặt điện thoại xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, nhìn về phía Loya đang say khướt dựa vào sofa.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi đen, ăn mặc rất nam tính, có vẻ không thoải mái, gãi cổ một chút, không biết gãi ra một thứ gì đó ướt nhẹp từ mái tóc dài, rồi khó chịu vo lại thành một cục và vứt vào thùng rác.

Ngu Dật Hàm bất lực xoa trán, gọi điện cho Đường Ôn Tuyết.

"Mẹ, con đã đưa Loya về rồi."

"Thế nào rồi?"

Ngu Dật Hàm dừng lại một chút, rồi nói: "Cô ấy say khướt đến mức suýt nữa bị cái tên Alpha nam kia c**ng b*c. Con tới định bảo vệ cô ấy, cuối cùng lại phải ngăn cô ấy."

"... Ừ, vậy là tốt rồi, không có việc gì là được. Con không biết đâu, dì con thấy Loya đang hẹn gặp một Alpha nam quái đản trên mạng suýt lo lắng chết, mẹ đã nói rồi, Loya dù là Alpha nữ nhưng cũng đã từng ở Học viện Quân sự Đệ nhất, sao có thể bị thiệt thòi, thế là mẹ nói với dì con rồi, bà ấy đã bảo tài xế đi đón con bé rồi."

.

Ngu Dật Hàm cúp điện thoại, cho Loya uống thuốc giải rượu, rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Loya, những người trước đây của cô cũng không sao, nhưng lần này là một Alpha, còn phẩm hạnh tệ như vậy, sao cô lại có thể...?"

"Có gì đâu? Alpha chỉ cần không có pheromone đối kháng thì cũng chẳng khác Beta là bao. Còn phẩm hạnh á?" Loya cười nhếch môi. “Càng tệ càng tốt, kiểu quá trong sáng thì bà đây chẳng thể nào tâm phục khẩu phục, cũng khó mà làm gì được."

Loya nghĩ một lúc, rồi lại tiếc nuối nói: "Chậc, sao cậu lại ngăn tôi chứ, tên kia là người đẹp nhất đấy."

Ngu Dật Hàm biết khi Loya nói người đẹp nhất là chỉ người đó giống nhất, ánh mắt anh khẽ tối lại.

Thấy Loya có ý định rút thuốc từ trong túi, Ngu Dật Hàm lại nói: "Đừng hút ở đây."

Loya bị cơn thèm thuốc hành hạ, khó chịu vô cùng, cố gắng muốn châm lửa, làm nũng nói: "Xí, chỉ một điếu thôi mà! Cậu xem những năm qua tôi đối xử với cậu thế nào?"

Ngu Dật Hàm tỏ ra nghiêm khắc hơn, nói: "Cậu ấy có thai rồi."

Loya giật mình, buông tay xuống, nghĩ một lát, lại thở dài ngả đầu ra sau, nói: "Ai da, hối hận rồi, giúp cậu làm gì, ngày nào cũng bị hai người nhồi nhét mớ ‘cơm chó’ kia."

Giọng Ngu Dật Hàm nhẹ nhàng hơn. “Cô cũng buông đi thôi, bắt đầu lại từ đầu đi. Tôi thấy ở bệnh viện của cái người ở bệnh viện của cô...”

"Cậu có thể quên được cậu ấy rồi đi tìm người khác sao?" Loya ngắt lời, nhướng mày hỏi.

Ngu Dật Hàm nhìn Loya một lúc bằng đôi mắt đen sâu thẳm, rồi thành thật đáp: "Không thể."

"Hừ, vậy là được rồi, đừng có khuyên tôi nữa."

.

Quý Tiêu vẫn tin chắc rằng Ngu Dật Hàm đã xác định quan hệ với hắn, sẽ không phản bội hắn.

Ngu Dật Hàm là một người có nguyên tắc.

Dù có để Omega ở lại qua đêm, có thể giống lần trước, anh sẽ ngủ trên sofa, còn để giường cho Omega đó.

Còn chuyện vừa rồi giấu hắn, có lẽ là vì quan tâm hắn, sợ hắn suy nghĩ nhiều.

.

Quý Tiêu không muốn giống như những Omega nhỏ, cứ lo lắng không yên, cứ nghĩ mình sẽ mất Alpha khi không có mình ở bên.

Hắn vừa tự nhủ với mình, vừa cố gắng buộc mình ngủ tiếp.

Cho đến khi đêm xuống, hắn lại mơ thấy Ngu Dật Hàm lạnh lùng nói với hắn rằng anh đã thích người khác, muốn chia tay với hắn...

Quý Tiêu bừng tỉnh.

Hắn khó chịu túm lấy tóc mình, ngồi dậy.

.

Ngu Dật Hàm có nguyên tắc.

Nhưng tình cảm của một người, không phải là thứ nguyên tắc có thể ràng buộc được.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh Ngu Dật Hàm ở bên người đó, Quý Tiêu cảm thấy tức giận đến mức muốn dùng xích trói Ngu Dật Hàm lại, nhốt anh vào phòng giam, hoặc nắm chặt cổ áo anh mà chất vấn tên "hồ ly tinh" đó là ai.

Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Ngu Dật Hàm khi nhìn mình, cuối cùng Quý Tiêu vẫn không đành lòng.

Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cầm điện thoại lên, cố gắng kiềm chế sự xấu hổ, gõ vào thanh tìm kiếm một dòng chữ.

[Omega nên làm thế nào để giữ được trái tim của một Alpha...]

.

Mặt Quý Tiêu đỏ bừng, tỉ mỉ tìm kiếm, thậm chí cả những chuyện đó, Quý Tiêu cũng cố gắng lục tìm thêm.

Vì lo lắng đến sức khỏe của đứa trẻ, Quý Tiêu đã lưu lại một đống trang web để yên tâm hơn, rồi lại cố gắng ngủ tiếp.

.

Sáng hôm sau, Quý Tiêu ngồi bên cạnh bàn học, nhìn em trai mình học bài, trong khi hắn đang cầm điện thoại xem lại những thứ mình đã tìm được tối qua, mặt nóng bừng.

Omega nên nói chuyện nhẹ nhàng, thùy mị, giọng nói nhẹ nhàng, không được to tiếng, như vậy sẽ khiến Alpha cảm thấy muốn bảo vệ.

Quý Tiêu âm thầm thử hạ thấp giọng nói của mình.

Giọng hắn không thô, cũng có nhiều người khen là hay, nhưng chắc chắn không phải kiểu giọng nhỏ nhẹ. Chỉ khi "làm việc" mới có thể mềm đi một chút...

Omega cần chú ý đến vẻ ngoài, sống một cách tinh tế, kiểu tóc và trang phục không được quá xuề xòa, nên thường xuyên hỏi ý kiến đối phương.

Quý Tiêu vuốt lại tóc mái rối và nhìn chiếc áo T-shirt đen trên người, có chút chán nản.

Có lẽ hắn thực sự sống hơi xuề xòa quá, hay là có dịp hỏi Ngu Dật Hàm xem sao.

Không có Alpha nào không thích Omega như chim non nũng nịu, không được nói bậy, càng không được đánh nhau, phải dịu dàng và quan tâm, học cách làm nũng.

Quý Tiêu bắt đầu cảm thấy bực bội.

...

.

Đặc biệt là khi đọc đến những chuyện làm sao để làm vui lòng Alpha trên giường, Quý Tiêu lại cảm thấy xấu hổ và kỳ quái vô cùng, mặt đỏ như gấc, ép bản thân mới có thể đọc tiếp.

Omega đôi khi cũng cần học cách chủ động, có thể thử ngồi lên người Alpha, rồi...

Đệt! Cái này, hắn thật sự không làm được!

Khi Quý Tiêu đỏ mặt, không thể chịu đựng được nữa, định quăng điện thoại đi và từ bỏ, thì đọc được câu: [Khi một Omega chủ động quyến rũ, không có Alpha nào có thể chống lại được.] Quý Tiêu lại nghĩ đến người Omega hôm qua, cơn giận trong lòng lại dâng lên.

Hắn siết chặt điện thoại, nghiến răng.

Đệt! Không phải chỉ là biết cách quyến rũ người khác thôi à? Ai mà không biết!

.

Quý Tiểu Phong nghe thấy tiếng nghiến răng ken két, nhìn về phía Quý Tiêu, thấy hắn đỏ mặt, nhíu mày như sắp nổi giận. “Anh hai, sao vậy?"

Quý Tiêu giật mình, vội vã điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, ho một tiếng. “Không có gì."

.

Vào buổi trưa, Quý Tiêu ngồi cạnh con gà tự tay hầm, nhìn vào điện thoại của Chuột vừa bị cúp, tâm trạng vốn đã không tốt giờ lại càng tồi tệ hơn, hắn cau mày.

Đã là cuối tuần thứ mấy rồi, chuyện gì thế này? Lần này Chuột không chỉ không đến mà còn cúp máy.

Cuối cùng Quý Tiêu không yên tâm, sau bữa ăn, hắn gói lại một đùi gà, quyết định đi tìm Chuột xem sao.

.

Khi đến nhà Chuột, hắn chưa kịp gõ cửa, đã nghe thấy một giọng đàn ông khàn khàn, giọng điệu rất khó chịu đang mắng chửi bên trong.

"Cái tay cái chân nhỏ xíu này mà làm được cái quái gì? Ông đây với cậu nó đi kéo hàng, còn nó chỉ biết ngồi ăn cơm thôi!"

Quý Tiêu nghe ra đó là giọng của ba Chuột, vừa lúc cửa không đóng chặt, hắn nhíu mày, nheo mắt lại, tiến lại gần khe cửa để nhìn.

Trong phòng, Chuột đang cúi đầu quét dọn, không nhịn được lẩm bẩm: "Ông, ông không làm gì hết, đều là tôi và cậu tôi làm."

"Tao mẹ nó! Còn dám cãi lại tao à?" Người đàn ông bị vạch trần lời nói dối, tức giận đứng dậy hét lên.

Chuột lùi lại một bước, không nói gì nữa.

"Đừng đánh nó, một lát nữa anh nó nó phát hiện ra thì mày chết với nó!" Mẹ Chuột đang đứng trước gương, chậm rãi tô son môi, trước đó không nói gì, giờ mới không nhịn được lên tiếng.

Người đàn ông khịt mũi. “Cũng không biết ngoài kia quen cái loại bợm lêu lổng nào mà cứ tưởng mình là ông lớn, còn tỏ ra ngầu lắm!"

Chuột lúc này mới thật sự tức giận, ném cái chổi qua một bên, đẩy người đàn ông to lớn đó một cái, nói: "Ông mới là bợm lêu lổng!"

Người đàn ông tức giận, mắng chửi rồi định động tay động chân với Chuột.

Sáng nay Quý Tiêu còn định làm một Omega dịu dàng quyến rũ, giờ thì tức giận quên hết mọi thứ, một cú đá tung cửa ra.

.

Gia đình Chuột đều đứng sững tại chỗ.

Mẹ Chuột run rẩy, thấy chột dạ, cười nói: "Ơ, anh Quý, sao lại trùng hợp thế?"

Lúc này Quý Tiêu đang rất tức giận, không thèm để ý đến bà ta, đóng cửa lại, sắc mặt lạnh lùng, bước thẳng về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông nhìn thấy Quý Tiêu tức giận, nheo mắt nhìn gã, áp lực đáng sợ tỏa ra, bấy giờ gã mới hoảng sợ, chỉ cần nhìn cái màng bảo vệ trên tai là biết ngay Quý Tiêu rõ ràng là một Alpha ưu tú. Nhưng dù bản thân gã là một Beta nam, thân hình cao lớn, lực lưỡng, cũng phải lấy lại bình tĩnh.

Gã giả vờ cười, không để ý đến ánh mắt của mẹ Chuột đang lo lắng ra hiệu, chế nhạo: "Ồ, mày là anh của nó à? Nhìn cũng khá ngầu đấy!"

"Anh Quý!" Chuột không ngờ Quý Tiêu lại đến, ngạc nhiên hỏi: "Sao mày lại đến đây?"

"Mày thấy sao tao lại đến đây?" Quý Tiêu ném cái đùi gà cho Chuột, chỉ vào người ba mới của Chuột, tức giận nói: "Đây là người mà mày bảo là đối xử tốt với mày sao? Chu Tử Hào, tao có phải đã nói là có chuyện muốn tìm tao không?"

Chuột gãi đầu, cười cười: "Chuyện này có gì lớn đâu! Gần đây mày với anh Ngu cũng bận rộn, đâu có thời gian."

"Chút nữa tao sẽ dạy dỗ lại mày, bây giờ mày đứng sang một bên!" Quý Tiêu kiềm chế cơn giận, nói xong liền thì về phía người kia, định động tay động chân.

"Anh Quý!" Mẹ Chuột hoảng hốt, vội vàng chạy đến ngăn cản. “Cậu xem, tiểu Hào nhà tôi cuối cùng cũng có một người ba mới rồi!"

"Ba của nó?" Quý Tiêu liếc mẹ Chuột một cái, cười mỉa mai, lúc bà ta cười hớn hở nghĩ là hắn đã nguôi giận, thì Quý Tiêu lập tức bước đến gần người đàn ông kia. “Cút xuống địa ngục đi!"

Ngày xưa, Chuột có thể nghĩ rằng cứu tinh của mình đã đến, nhưng lúc này thấy Quý Tiêu sắp đánh nhau với người kia, mắt liếc nhìn bụng của Quý Tiêu, nghĩ đến việc Quý Tiêu là một Omega đang mang thai, cậu ta lập tức mở to mắt, vội vã lao đến kéo Quý Tiêu lại. “Anh! Anh! Bỏ đi!"

Quý Tiêu đang định lao vào đánh nhau, quay lại quát Chuột: "Mày kéo ông mày làm gì? Buông ra!"

Chuột vội vàng nói: "Anh, anh quên rồi sao, bây giờ, tình huống hiện tại... không được!"

Quý Tiêu nghe vậy, không khỏi ngẩn người.

.

Vừa lúc Quý Tiêu đang mơ màng, thì ba Chuột đột nhiên cầm ghế vung lên từ phía sau.

"Anh!" Chuột thấy vậy, phản ứng nhanh chóng, vội vàng kéo Quý Tiêu ra, nhưng vai của cậu ta lại bị ghế đập vào.

"Chuột!" Quý Tiêu lập tức giữ chặt Chuột, nhìn thấy vai cậu ta bị sưng to lên, không biết có bị gãy xương không, tức giận, hối hận lại lo lắng. “Chết tiệt! Ai bảo mày chắn cho tao làm gì!"

Chuột toát mồ hôi lạnh, chịu đựng cơn đau, cố gắng nói: "Không sao đâu, lúc trước tao vô ý làm đánh trúng anh Ngu một lần, coi như là nợ cậu ấy."

"Mày ngốc à! Đây là chuyện một đền một sao?" Quý Tiêu nói, quay đầu lại, thấy ba Chuột còn muốn nhân cơ hội xông tới đánh người, hắn trực tiếp nắm lấy chân ghế, nhấc chân đạp người ra xa.

"Ông mày đệt mợ nhà mày!"

Quý Tiêu rống lên một tiếng hổn hển, ấn người trên đất vung đấm liên tục như muốn đánh chết người.

.

"Anh! Anh!"

"Đừng có cản tao! Mày can thiệp vào chuyện của ông mày à? Đánh nhau mấy năm rồi, đánh cái loại khốn nạn này mà còn sợ à?"

Chuột thấy Quý Tiêu và ba mình đánh nhau, không thể ngừng lại, trong lúc hoảng loạn nhớ đến Ngu Dật Hàm, vội vàng gọi điện cho người đó.
 
Back
Top Bottom