- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,610
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 90: Ánh Sáng Nhỏ
Chương 90: Ánh Sáng Nhỏ
Editor: DiuTynTrong phòng làm việc của biệt thự gia tộc Chu, trên chiếc bàn bằng gỗ nặng nề, chất đống những văn kiện quan trọng của Tập đoàn Chu đang chờ được xử lý.Bên ngoài là màn đêm u ám, những giọt mưa rơi lộp độp vào khung cửa sổ, tạo nên âm thanh lặp đi lặp lại, nhỏ nhưng dai dẳng.Trình Tử Gia dựa lưng vào chiếc ghế bành rộng lớn, đầu ngón tay vô thức nhấn lên thái dương đang âm ỉ đau nhức.Cơn mệt mỏi sau cuộc đại phẫu và rối loạn tinh tức tố như những con sâu gặm nhấm xương cốt, luôn tồn tại bên trong, chưa từng buông tha cậu.Trên bàn là một báo cáo khẩn cấp về thương hiệu trang sức cao cấp của nhà Chu, hiện đang gặp rắc rối tại chi nhánh ở nước ngoài khi bị công đoàn địa phương cố tình gây khó khăn.
Vấn đề này cực kỳ phức tạp, liên quan đến cả luật pháp địa phương lẫn những mối quan hệ nhân sự tế nhị và nhạy cảm.Trợ lý Hà lặng lẽ mở cửa, đặt trước mặt cậu một tách trà an thần ấm nóng, thoảng hương thảo mộc nhẹ nhàng."
Trình tổng, yêu cầu kết nối mã hóa từ Giám đốc Bộ phận Kinh doanh Quốc tế, Giám đốc Kiều."
Giọng trợ lý Hà trầm thấp, ánh mắt lướt qua đôi mắt đầy mệt mỏi của Trình Tử Gia."
Về tình hình tại chi nhánh ở nước A, công đoàn bên đó vừa đưa ra các điều khoản mới, khắt khe hơn."
Trình Tử Gia cầm tách trà, hơi ấm từ gốm lan qua đầu ngón tay lạnh giá, nhắm mắt một lát.
Khi mở ra, mệt mỏi trong mắt cậu bị kìm xuống một cách mạnh mẽ, chỉ còn lại ánh nhìn điềm tĩnh, thấu suốt: "Kết nối ngay."
Chiếc màn hình điện tử khổng lồ sáng lên, khuôn mặt mệt mỏi và lo lắng của Kiều Tử Kỳ hiện ra, phía sau là tiếng ồn nền hỗn tạp.Cậu ta báo cáo với tốc độ dồn dập về những yêu cầu mới mà đại diện công đoàn vừa đưa ra - gần như phi lý: Rút ngắn giới hạn giờ làm tối đa, yêu cầu bổ sung các phòng nghỉ gấp nhiều lần tiêu chuẩn ngành, nếu không sẽ tổ chức đình công quy mô lớn và tấn công dư luận."
Trình tổng, rõ ràng họ đang được người chỉ đạo, cố tình gây khó khăn!
Chúng ta trước đó làm hoàn toàn hợp pháp, những yêu cầu này căn bản không có cơ sở.
Nhưng một khi chiến tranh dư luận bùng phát, hình ảnh thương hiệu sẽ tổn hại nghiêm trọng, nhất là vào thời điểm nhạy cảm này..."
Giọng Kiều Tử Kỳ trầm thấp, đầy áp lực và lo lắng.Trình Tử Gia im lặng lắng nghe, đầu ngón tay khẽ gõ lên tay vịn gỗ trắc bóng mượt, tạo ra tiếng lách cách nhẹ nhàng nhưng đượm nặng.Cậu rõ ràng biết đây là kẻ đang tìm cách gây rối, Ba Lan đã gục ngã, nhưng những con rắn, chuột và côn trùng trong bóng tối sẽ không biến mất ngay lập tức.Tuy nhiên, khoảng cách địa lý khiến mọi hành động trực tiếp đều bất khả kháng.Thái độ cứng rắn dễ khơi mào phản ứng dư luận mạnh hơn, còn nêys nhượng bộ...
Chu thị không phải không thể, mà là không nên nhượng bộ trong vấn đề nguyên tắc - đó là giới hạn cuối cùng.Căn phòng chìm trong một khoảng lặng căng thẳng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Kiều Tử Kỳ qua màn hình và tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ.Ngay khi Trình Tử Gia nhíu mày, cân nhắc việc có nên sử dụng các biện pháp phi truyền thống, tốn kém nguồn lực nhưng hiệu quả, chiếc tablet mã hóa bên cạnh trợ lý Hà bỗng rung nhẹ, màn hình hiện lên một biểu tượng đặc biệt.Trợ lý Hà nheo mắt, nhanh chóng cầm máy tính bảng thao tác vài lần, rồi bước nhanh về phía Trình Tử Gia, đưa màn hình nghiêng về phía cậu, hạ giọng nói:"Trình tổng, đây là email mã hóa cá nhân của Tổng giám đốc chi nhánh nước A thuộc Tập đoàn Hàn thị, Raymond Hoffman, ưu tiên cao nhất."
Trên màn hình là một email cực kỳ ngắn gọn, không hề có lời xã giao:"Trình tổng: Vấn đề công đoàn ở nước A đã được nắm.
Ba thành viên cốt lõi của công đoàn (danh sách đính kèm) ba năm trước có khoản nợ khổng lồ và nghi vấn rửa tiền tại một sòng bạc địa phương (Phụ lục 1).
Chủ sòng bạc thực tế có quan hệ mật thiết với các lãnh đạo cấp cao địa phương (Phụ lục 2).
Có thể lợi dụng để xử lý mà không cần động binh.
Ký tên:Raymond Hoffman."
Dưới email là ba gói file nén rõ ràng.Ánh mắt Trình Tử Gia dừng lại vài giây trên danh sách và nội dung email.Ba cái tên trên danh sách chính là những thủ lĩnh công đoàn đang hoạt động sôi nổi và nắm vai trò then chốt tại nước A.Hàn Dịch...Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh đã chính xác khoanh vùng vào trung tâm vấn đề, thậm chí chuẩn bị sẵn vũ khí tối hậu có thể ngay lập tức phá tan thế công của đối phương.Độ sâu và kịp thời của thông tin này không phải chuyện tình cờ, mà như đã được chuẩn bị từ trước.Trong mắt Trình Tử Gia, băng giá và cứng rắn bấy lâu nay lần đầu chợt xuất hiện một rung động rất nhỏ - không phải lòng biết ơn, mà là một cảm giác phức tạp, vừa thận trọng vừa đánh giá.Sức mạnh và phương thức của Hàn Dịch, cậu chưa từng nghi ngờ.
Nhưng ý định đằng sau "sự trợ giúp" này...Cậu im lặng, chưa vội trả lời Kiều Tử Kỳ đang sốt ruột trên màn hình.Giọng trợ lý Hà vang lên lần nữa, mang theo sự thận trọng gần như không thể nhận ra:"Trình tổng, mạng lưới chính trị - thương mại của chi nhánh Hàn tại châu Âu ở nước A rất phức tạp.
Raymond Hoffman bản thân là chuyên gia xử lý những lĩnh vực không hợp pháp hàng đầu.
Thông tin này...
độ xác thực cực cao, không gian thao tác rõ ràng."
Trình Tử Gia cuối cùng ngẩng mắt, nhìn vào màn hình Kiều Tử Kỳ, giọng điệu trở lại bình thản vốn có, nhưng thêm một lớp điềm tĩnh nắm toàn cục:"Giám đốc Kiều, nghe đây.
Những điều kiện mới mà công đoàn đưa ra, chúng ta sẽ không chấp nhận một điều khoản nào.
Chuẩn bị sẵn hồ sơ giải thích pháp lý về ngoại lệ luật lao động mà tôi vừa gửi, cùng với báo cáo chi tiết về các khoản phúc lợi mà nhân viên chi nhánh của chúng ta đã nhận trong ba năm qua.
Sáng mai 10 giờ, họp báo trực tuyến, phản hồi thẳng thắn, thái độ mạnh mẽ."
Kiều Tử Kỳ hơi sửng sốt: "Trình tổng... việc này... liệu có quá cứng rắn không?
Nếu họ thực sự..."
"Không có 'nếu' gì cả."
Trình Tử Gia cắt ngang, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: "Làm theo những gì tôi nói.
Còn phía công đoàn..."
Cậu dừng một nhịp, ánh mắt quét qua màn hình máy tính bảng trên tay trợ lý Hà, giọng lạnh lùng: "Sẽ có người khiến họ 'yên lặng'."
Cuộc gọi kết thúc, màn hình tối lại.Trình Tử Gia dựa lưng vào ghế, phòng làm việc một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.Cậu đưa tay, mệt mỏi nắm lấy huyệt thái dương, ánh mắt dừng trên máy tính bảng trong tay trợ lý Hà.
Email ấy như một hòn đá ném xuống vực sâu, dù gợn sóng nhỏ nhưng đã khuấy động mặt nước vốn tĩnh lặng.*Giữa đêm khuya, phòng của bé con.Ánh đèn đêm dịu nhẹ tỏa ra vòng hào quang ấm áp.Trong chiếc nôi nhỏ, bé con đã ngủ say, môi thoáng khép mở vô thức, phát ra những tiếng khò khè nhẹ nhàng.Trình Tử Gia ngồi bên chiếc ghế nhỏ cạnh nôi, thân mình quấn mảnh chăn mỏng, nhưng không hề buồn ngủ.Sâu bên trong cơ thể, một cơn nóng nhức quen thuộc, xuất phát từ rối loạn tinh tức tố, âm thầm lan tỏa, như hàng nghìn mũi kim nhỏ đang đâm vào, kèm theo cảm giác trống rỗng khó chịu.Đó là di chứng của cú tổn thương nặng trước đây, bác sĩ từng nói sẽ tái phát, đặc biệt sau khi mệt mỏi hoặc cảm xúc biến động.Cậu bực bội cựa mình, cố tìm một tư thế giảm đau tạm thời, nhưng vô ích.Mồ hôi lạnh thấm ở thái dương, đầu ngón tay vô thức siết chặt vào lòng bàn tay.Lúc này, ngoài cửa, vang lên những bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, gần như bị tấm thảm hấp thụ, dừng lại trước cửa.Cơ thể Trình Tử Gia lập tức căng cứng, cảnh giác hướng về khe cửa hắt ra ánh sáng yếu ớt.Không phải bước chân của trợ lý Hà.
Cậu nhận ra ngay, bước chân của trợ lý Hà quen thuộc đến mức không thể nhầm.Người ngoài cửa dường như chần chừ một chút, rồi một giọng cực nhẹ, khàn đặc nhưng đầy sức hút vọng qua cánh cửa, thấp đến mức như thì thầm, nhưng vẫn rõ ràng lọt vào tai Trình Tử Gia:"Gia Gia?"
Là Hàn Dịch.Tim Trình Tử Gia lập tức nhảy thót, nhưng ngay sau đó bị một làn sóng kháng cự lạnh lùng và bực bội nhấn chìm.Trợ lý Hà sao lại để anh vào đây?
Anh đến làm gì?
Chứng kiến trò cười của mình à?"
Cút."
Một từ lạnh lùng bật ra giữa kẽ răng, mang theo sự khó chịu và cơn nóng bừng từ cơ thể.Bên ngoài cửa im lặng vài giây.Khi Trình Tử Gia tưởng rằng đối phương đã biết điều và rời đi, giọng khàn đặc ấy lại vang lên lần nữa, mang theo sự cẩn trọng gần như thấp hèn:"Anh biết em đang khó chịu vì tuyến thể.
Công thức thuốc mới do Giám đốc Trương hội chẩn từ xa chiều nay, anh đã nhờ trợ lý Hà đun sẵn...
để ngay trong bình giữ nhiệt ở phòng khách ngoài cửa.
Trong đó còn có thảo dược giúp an thần dễ ngủ, nhiệt độ vừa đủ... em... thử xem có dễ chịu hơn không?"
Hàn Dịch sao biết lúc này tuyến thể của cậu đang khó chịu?Cuộc hội chẩn từ xa chiều nay của Giám đốc Trương... anh ta đã theo dõi cậu suốt sao?Ngay cả thời điểm đun và mang thuốc cũng chuẩn xác đến mức như vậy?Bên ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên lần nữa, lần này là tiếng rời đi, rất nhẹ, nhanh chóng biến mất cuối hành lang, như chưa từng xuất hiện.Trong phòng giờ chỉ còn nhịp thở đều đặn của bé con và nhịp tim hơi gấp của Trình Tử Gia.Cậu ngồi cứng trên ghế, cơn đau rát bên trong cơ thể dường như vì sự "theo dõi" và "chăm sóc" bất ngờ này mà trở nên rõ rệt và khó chịu hơn.Từ "cút" lạnh lùng vẫn đọng trên môi, nhưng bên ngoài cửa chỉ còn lại bình thuốc im lặng.Sau vài giây đấu tranh, cơn khó chịu bên trong cơ thể cuối cùng thắng thế lớp băng dày.Trình Tử Gia nghiến môi, cực kỳ chậm rãi đứng dậy, mỗi bước đi đều kéo theo các cơ bắp đau nhức.
Cậu tiến đến cửa, khẽ mở một khe hở.Trên bàn thấp trong phòng khách bên ngoài cửa, quả nhiên đặt một bình giữ nhiệt màu trắng giản dị, bên cạnh là một đĩa nhỏ bánh nhãn hoa tinh xảo mà trước đây khi ốm cậu rất thích.Nắp bình giữ nhiệt mở hé, một làn hương thảo dược vừa đắng vừa dịu ngọt thoang thoảng lan tỏa.Cậu chăm chú nhìn bình giữ nhiệt lâu lắm, ánh mắt phức tạp biến đổi không ngừng.Cuối cùng, cơn khó chịu trong cơ thể chiếm ưu thế.
Cậu đưa tay, đầu ngón hơi run, nắm lấy quai bình ấm.
Trình Tử Gia không uống ngay.
Cậu cầm bình, đi lại bên cạnh giường bé con, dựa lưng vào ghế sofa, từ từ ngồi xuống.Ánh mắt rơi trên khuôn mặt ngủ yên của con, rồi lại nhìn xuống ly thuốc ấm trong tay.Tiếng mưa ngoài cửa sổ như trở nên xa xăm.
Cậu nhấc bình, uống một ngụm thật chậm.Chất lỏng ấm, vừa có chút đắng pha thêm chút ngọt nhẹ trôi vào cổ họng, một luồng ấm áp kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, không ngay lập tức xua tan hết cơn đau, nhưng như bàn tay dịu dàng, cẩn trọng xoa dịu những góc nhọn sắc nhọn nhất, mang lại cảm giác bình yên hiếm hoi, mảnh mai mà quen thuộc.Trình Tử Gia dựa vào ghế, ôm bình giữ nhiệt ấm trong tay, dưới tác động của thuốc và sự mệt mỏi, ý thức dần trở nên mơ màng.Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, ánh mắt cuối cùng của cậu, một cách không tự chủ, cực kỳ nhẹ nhàng, hướng về cánh cửa đóng kín.Tận sâu bên trong hành lang ngoài cửa, bóng tối bao trùm.Như thể giọng khàn đặc, mang sự quan tâm thấp hèn vừa rồi, chỉ là một ảo giác không thực trong đêm khuya.