- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 80: Từ Chối
Chương 80: Từ Chối
Editor: DiuTynKhi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố K, đã là đêm khuya.Ánh đèn trên đường băng xé toang màn đêm dày đặc, tiếng động cơ khổng lồ từ gầm vang rền rĩ dần chuyển thành trầm thấp, cuối cùng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng rì rầm đều đều của hệ thống điều hòa trong khoang máy bay.Trình Tử Gia vẫn được Hàn Dịch quấn kín trong chiếc chăn dày ấm áp, cẩn thận bế xuống bậc thang, đặt vào ghế sau chiếc xe thương vụ sang trọng đã chờ sẵn - trong khoang xe, hơi ấm như mùa xuân bao phủ.Cậu nhắm chặt mắt suốt chặng, gương mặt dưới ánh sáng vàng dịu của đèn xe càng thêm nhợt nhạt, mong manh.
Tựa như chuyến hành trình vượt đại dương đầy hiểm nghèo vừa rồi đã hút cạn tất cả sinh khí còn sót lại nơi cậu.Trợ lý Hà theo sát ngay sau, xách theo chiếc hộp giữ nhiệt bằng bạc chứa lõi cấp Alpha, cùng chiếc túi bảo mật đựng USB, như đang bảo vệ chiến lợi phẩm còn nặng nề hơn cả tính mạng.Chiếc xe lăn bánh êm ái, hướng về phía ngoại ô thành phố - nơi căn biệt thự quen thuộc, được canh gác nghiêm mật, đang chờ đón.Trong biệt thự, đèn đã sáng trưng.
Đội ngũ y tế nhận tin từ trước, nay đồng loạt vào vị trí, chờ nghiêm cẩn như ra trận.Trình Tử Gia lập tức được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt tại tầng hai, vốn đã cải tạo hoàn chỉnh, lắp đặt đủ hệ thống duy trì sinh mệnh.Mũi kim lạnh lẽo cắm vào mu bàn tay nhợt nhạt, từng giọt dịch truyền trong suốt chảy vào thân thể cũng lạnh lẽo chẳng kém.Trên cơ thể gầy yếu gắn đầy những miếng dán điện cực, vô số dây dẫn nối liền vào màn hình thiết bị.
Đường cong nhấp nháy lên xuống kia lặng lẽ phác họa sự mỏng manh của chủ nhân.Hàn Dịch không rời nửa bước, lặng lẽ ngồi bên giường canh giữ.Anh nhìn nhân viên y tế tất bật, nhìn Trình Tử Gia dưới tác dụng của thuốc mà rơi vào cơn mê bất an, nhìn hàng mi dày của cậu dưới mí mắt khép lại in xuống bóng tối lo lắng, nhìn cậu vì khó chịu mà hơi cau mày...Anh suýt nữa đã lại mất đi cậu.Nhận thức ấy, còn khiến anh sợ hãi hơn bất cứ một lần thất bại trên thương trường nào.Mãi cho đến khi tất cả cấp cứu khẩn cấp đã hoàn tất, nhân viên y tế để lại máy móc theo dõi rồi lặng lẽ rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng "tích... tích..."
đều đặn của thiết bị và hơi thở mỏng manh, gần như không nghe thấy của Trình Tử Gia, lúc ấy Hàn Dịch mới như bị rút sạch toàn bộ sức lực, nặng nề ngồi sụp xuống chiếc ghế bên giường.Anh đưa tay ra, run rẩy, cẩn trọng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang đặt ngoài chăn của Trình Tử Gia.Những ngón tay mảnh khảnh ấy, chẳng bao lâu trước thôi, còn ở phòng khách quý của gia tộc Vincent, dồn hết chút sức lực cuối cùng để ký xuống bản hợp đồng cắt đứt hoàn toàn quá khứ."
Gia Gia..."
Giọng Hàn Dịch khàn khàn, khô rát, nghẹn ngào nặng nề, run rẩy không thể kìm nén.Anh cúi đầu xuống, những giọt lệ nóng bỏng mất kiểm soát rơi xuống bàn tay hai người đang đan chặt, thiêu đốt làn da lạnh băng của Trình Tử Gia, cũng thiêu đốt chính trái tim nát bươm của anh."
Xin lỗi... xin lỗi..."
Lời sám hối bị dồn nén quá lâu, vỡ òa tuôn trào, mang theo đau đớn rướm máu."
Năm năm trước... là anh khốn nạn... là anh mù quáng... là anh không bảo vệ được em...
để em một mình... chịu đựng ngần ấy khổ đau..."
Anh nghẹn ngào, những hình ảnh chôn sâu trong lòng, ngày đêm gặm nhấm linh hồn anh, không thể ngăn cản mà trào dâng -Trình Tử Gia bị lời lẽ cay nghiệt của anh làm tổn thương, lặng lẽ co ro bất lực trong một góc lạnh lẽo.Cậu mang thai, để lại những vệt máu đỏ chói khi tuyệt vọng bò lê cầu cứu trên con đường lát đá xanh.Cậu nằm trên bàn phẫu thuật, gương mặt trắng bệch, thốt ra câu "Chúng ta từng có một đứa... nhưng đã mất rồi" với ánh mắt rỗng không, chết lặng.Và dáng hình cậu chờ đợi suốt ba ngày trên tầng cao của Lệ Cung, cuối cùng buồn bã rời đi trong im lặng...Còn nữa... tại phòng khách VIP sân bay Vincent, cậu đã ho sặc máu, nhưng vẫn dùng ánh mắt quyết liệt nhất buộc Ba Lan phải lùi bước khỏi cơn điên loạn..."
Anh biết... nợ em... cả đời này cũng không trả nổi..."
Hàn Dịch cúi đầu, đem trán mình áp lên bàn tay đang đan chặt của hai người, dòng lệ nóng hổi thấm đẫm mu bàn tay Trình Tử Gia."...
Anh chỉ cầu xin em... cho anh một cơ hội...
để anh dùng cả đời này... bù đắp cho em... chăm sóc em và con... có được không?"
Anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, mang theo sự van nài gần như thấp hèn, gắt gao nhìn vào gương mặt vẫn còn tái nhợt trong cơn hôn mê của Trình Tử Gia."
Chúng ta tái hôn đi, Gia Gia?
Để anh... một lần nữa trở thành Alpha của em, trở thành cha của đứa trẻ...
để anh bảo vệ hai người..."
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại tiếng nức nghẹn bị kìm nén của Hàn Dịch và tiếng "tích tích" khô khốc của máy móc y tế.Không biết đã bao lâu trôi qua.Người nằm trên giường bệnh, hàng mi dày khẽ run lên một cái, rồi đôi mắt sâu thẳm chậm rãi mở ra.Không có sự ngơ ngác khi mới tỉnh, chỉ có một sự bình thản vô tận.Mọi yếu ớt và đau đớn đều bị đè nén dưới lớp bình lặng ấy, chỉ còn lại một sự tỉnh táo hư vô, như thể tất cả đã thành tro bụi.Ánh mắt Trình Tử Gia dần tụ lại, rơi xuống gương mặt đầy nước mắt, chất chứa ăn năn và cầu xin của Hàn Dịch.Trong đôi mắt ấy không có giận dữ, không có oán hận, thậm chí không gợn sóng, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, xa cách-lạnh như cái cách người ta thản nhiên nhìn vào một bản báo cáo tài chính.Cậu cực kỳ chậm rãi, với sự khó nhọc thấy rõ, rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay nóng bỏng, run rẩy đang siết chặt kia.Hành động không lớn, nhưng lại mang theo sự từ chối không thể lay chuyển.Trái tim Hàn Dịch lập tức rơi xuống đáy vực, nỗi hoảng loạn khủng khiếp siết chặt lấy anh."
Gia Gia..."
Giọng anh run rẩy.Trình Tử Gia không nhìn anh.Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng ra màn đêm nặng nề ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn, yếu ớt sau cơn bệnh: "Bàn chuyện làm ăn thôi, Hàn tiên sinh."
Toàn thân Hàn Dịch chấn động dữ dội, như bị sét đánh ngang tai.Anh khó tin mà nhìn Trình Tử Gia.Ánh mắt Trình Tử Gia vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chỉ đang trình bày một công việc nhỏ nhặt nào đó với hư không:"Trong giao dịch lần này, 'Vân Miểu' là tài sản cốt lõi của tập đoàn Chu thị.
Giá trị lịch sử, giá trị truyền thừa nghệ thuật, cùng với... giá trị bằng chứng tiềm ẩn của nó với tư cách kênh rửa tiền trọng yếu của gia tộc Vincent, tất cả tạo thành phần bù rủi ro tổng hợp.
Sau khi được tổ chức thẩm định chuyên nghiệp tính toán, chiết khấu theo tỷ lệ bảo thủ nhất, con số là..."
Cậu hơi dừng lại, như đang nhớ lại con số chính xác, rồi đọc ra một con số thiên văn."
Còn bản vẽ kỹ thuật và gói công nghệ 'cấp Alpha' mà bên anh cung cấp, xét về giá trị rào cản kỹ thuật, lợi nhuận kỳ vọng trong thời gian độc quyền trên thị trường, cùng giá trị chiến lược trong việc nâng cấp ngành công nghiệp cốt lõi của bên tôi, sau khi kiểm chứng chéo và tính toán bằng mô hình dòng tiền chiết khấu tương lai, thì định giá công bằng là..."
Cậu lại đọc ra một con số."
Giữa hai bên tồn tại chênh lệch định giá rõ rệt."
Trình Tử Gia cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu lại.
Đôi mắt đen thẳm bình tĩnh như chiếc máy tính tinh vi nhất, không mang chút tình cảm, rơi thẳng xuống gương mặt đầy kinh hoảng và đau đớn của Hàn Dịch."
Trong thương vụ này, Chu thị phải gánh chịu chi phí chìm từ việc tước bỏ tài sản cốt lõi, tổn thất thương hiệu không thể đảo ngược, cũng như phần bù rủi ro pháp lý tiềm tàng về sau.
Còn Hàn gia thì thu được công nghệ lõi đủ để xoay chuyển cục diện ngành, đặt nền móng cho ưu thế cạnh tranh toàn cầu trong mười năm tới."
Giọng cậu lạnh lẽo, rõ ràng, như một lưỡi dao phẫu thuật, chính xác mổ phanh bản chất lạnh khốc nhất của thương vụ này."
Đây là một giao dịch chiến lược, được thực hiện dưới áp lực cực độ, dựa trên những yêu cầu cốt lõi của mỗi bên, với đặc trưng là sự chênh lệch rủi ro rõ rệt.
Nhà họ Chu nhượng lại lợi ích cốt lõi ngắn hạn, chịu rủi ro cao hơn, để đổi lấy việc phá vỡ rào cản công nghệ của nhà họ Hàn và giành được không gian tồn tại lâu dài."
Trình Tử Gia hơi ngả người ra sau, lún sâu hơn vào chiếc gối mềm mại, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi tột cùng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như lưỡi dao."
Vậy nên, ngài Hàn."
- cậu đối diện với đôi mắt đầy kinh ngạc, đau đớn và không thể tin nổi của Hàn Dịch, từng chữ một, rõ ràng và tàn nhẫn tuyên bố."
Về đề nghị tái hôn, dựa trên tình trạng tài sản hiện tại của hai bên, tỷ lệ chịu rủi ro cũng như dự kiến lợi nhuận trong tương lai không cân bằng, tôi đại diện cho tập đoàn Chu... từ chối thông qua."
Lời từ chối lạnh lùng, chính xác và tàn nhẫn như một cuộc thương thảo kinh doanh, như băng giá vạn năm, lập tức đóng băng tất cả hy vọng và sự hối hận của Hàn Dịch.Anh há miệng, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn một khoảng trống rộng lớn, lạnh lẽo nuốt chửng toàn bộ.Ánh mắt Trình Tử Gia đã chuyển đi, dừng lại ở bụng mình - hơi nhô lên, được che bởi chiếc chăn mỏng.Cậu chậm rãi, cực kỳ chậm, với một sự dịu dàng gần như thành kính, nâng bàn tay vừa rút ra khỏi tay Hàn Dịch - vẫn còn lạnh - và nhẹ nhàng, cẩn thận đặt lên bụng mình.Đầu ngón tay xuyên qua lớp vải mềm, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt nhưng thật sự tồn tại của sinh mệnh mới.Ánh mắt cậu, khi chạm vào bụng, cuối cùng cũng khẽ lay động.Đó là một sự dịu dàng sâu lắng, mệt mỏi, nhưng đồng thời chắc chắn không thể nghi ngờ về sự bảo vệ và quyết tâm của Trình Tử Gia.Đó là lời cam kết dành cho sinh mệnh đang ở trong bụng mình.Còn những chuyện khác...Trình Tử Gia khép mắt lại, hàng mi dày để lại hai bóng mỏng manh trên khuôn mặt tái nhợt.Trong phòng chỉ còn lại tiếng tích tắc đều đặn của máy móc, và hơi thở nhẹ đến mức gần như biến mất của cậu.Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen như mực.